Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Orm khỏa thân đi lang thang ngoài phố lúc nửa đêm."

Cô nghe được lời đồn khủng khiếp ấy khi vừa lên lớp Tám.

Thường thì chúng tôi sẽ chuyển khu học khi lên lớp mới, nhưng không biết may hay rủi mà cô và Orm lại tiếp tục học chung khu. Dù thành viên trong lớp đã thay đổi nhưng tình hình chẳng có gì khác, chúng tôi vẫn tiếp tục cùng nhau trải qua thời cấp II đen tối. Orm bị bắt nạt, còn cô bị bạn bè e sợ.

Cô không quan tâm đến lời đồn về Orm vì nghĩ làm gì có chuyện vớ vẩn đó. Ít ra nhìn bề ngoài là như vậy.

Khi cô quyết định mặc kệ lời đồn thì nó lại mọc thêm cánh, bay xa hơn theo chiều hướng miệt thị một cách trực diện. Chắc là do những liên tưởng từ từ khóa nhạy cảm "khỏa thân".

Cô bị mấy đứa trong lớp xúi hỏi thẳng Orm. Nhưng cô đã không làm cái việc xác minh sự thật ấy. Một phần cô nghĩ đây là chuyện do tụi Ratte dựng lên, một phần do cô chẳng đủ dũng cảm để nghe câu trả lời từ chính Orm.

Cô lo biết đâu là Orm, nàng sẽ nhận ngay: "Đúng rồi, em từng khỏa thân đi lang thang đấy." Ở Orm toát lên vẻ nguy hiểm khiến người ta nghĩ rằng nàng hoàn toàn có thể làm việc đó, do vậy cô luôn phải canh chừng nàng.

"Lingling Kwonggg!"

Dù ở hành lang hay trên đường đi học, hễ trông thấy cô là Orm lao tới như phản xạ có điều kiện. Loáng một cái đã thấy Orm xuất hiện trước mặt cô, nơ áo đồng phục thủy thủ lúc lắc trước ngực. Nhanh như chớp.

Kể từ sau "sự kiện bơ", Orm càng bám cô hơn. Đúng là phải dùng từ "bám" để miêu tả được chính xác thái độ của Orm.

"Đã bảo phải gọi bằng họ cơ mà."

"Dạ em hiểu rồi, P'Lingling."

Ngày tôi cũng phải lặp lại đoạn hội thoại kiểu thế này dù chẳng thích thú gì.

"Gì thế?"

"Dạ...chẳng có gì cả."

Nói xong, Orm tủm tỉm cười. Chuyện này cũng diễn ra hằng ngày luôn.

Một đằng là học sinh mới chuyển tới, học dốt, bị đồn có sở thích khoe thân, một đằng là nhân vật nguy hiểm, không biết sẽ làm gì khi mất kiểm soát. Xung quanh hai con người ấy không ngớt những lời xì xào, nhạo báng.

Cô hiểu vì sao Orm bị bắt nạt. Thiếu tinh thần hợp tác, ngang bướng, đanh đá, hễ bị góp ý là phản ứng lại. Đã thế còn dốt đặc cán mai. Với những kẻ chỉ mong có cơ hội hạ nhục người khác thì Orm quả là mục tiêu thích hợp.

Nhưng cô không hiểu nổi việc mình bị người khác e sợ. Càng bực hơn khi lý do họ sợ cô không phải vì cô "thô lỗ" mà vì cô "lập dị".

Sự cảnh giác mà các giáo viên dành cho cô hẳn đã lây sang bạn học. Hồi ấy, "trẻ mất kiểm soát" đang là đề tài quan tâm của xã hội nên ngay lập tức cô trở thành "ví dụ điển hình giúp tái hiện hình ảnh 'trẻ mất kiểm soát' cho các giáo viên".

Ngoài ra cách cư xử của cô cũng đóng góp một phần. Nếu là đứa hằng ngày vẫn nghịch ngợm, có lẽ "sự kiện bơ" đã được giải quyết bằng một câu "tại cô bé đùa quá trớn". Hoặc nếu là đứa ngang ngạnh, cô đã sùi bọt mép để đổ lỗi cho đứa kia để giáo viên coi đó như một trận cãi vả thường thấy. Nhưng cô là một đứa trẻ ít nói, chẳng có gì đặc biệt, gây chuyện xong là sợ hết hồn hết vía. Và điều này đã hại cô. "Một đứa trẻ ít nói bỗng nhiên có hành động bạo lực" - bước ngoặt kịch tính này đã khiến các giáo viên trở nên thành kiến.

Nhìn chung, dù mất kiểm soát hay không thì Lingling vẫn thuộc loại ôn hòa, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Cãi nhau với người khác, cáu lắm cô cũng chỉ dám thúc nhẹ vào ngực đối phương, chưa bao giờ gây đổ máu và cũng chưa bao giờ phá đám giờ học hay đe dọa giáo viên. Trước đây và cả sau này, chỉ có một lần duy nhất cô bôi bơ lên đầu người khác.

"Nếu chị phết lên bánh mì chắc đã không bị mắng."

Orm nói như muốn chọc tức cô. Cô bực lắm nhưng giờ mà cáu thì sẽ thành "đứa trẻ mất kiểm soát" thật nên cô chỉ làm mặt sưng mày sỉa.

Kể cả có vặn lại "Do ai mà thành thế này" thì Orm sẽ chỉ cười tủm tỉm, chẳng thèm nghe cô nói. Nhưng cũng chỉ có mình Orm là không xa lánh cô.

Lingling trở thành thực thể mờ nhạt trong lớp, chẳng có ai để trò chuyện. Kết cục tất yếu là vào giờ ra chơi và sau giờ học, cô thường im lặng. Thi thoảng có ai hỏi, cô giật mình, trả lời ú a ú ớ khiến đối phương khó chịu, việc này càng đẩy mọi người xa cô hơn.

Orm là ngoại lệ duy nhất. Chỉ có Orm đứng ngoài luồng không khí ấy và đến bắt chuyện với cô.

Cô đang được Orm trông cậy nhưng có lẽ thực chất cô mới là người trông cậy vào Orm. Chính vì thế mà tin đồn kỳ lạ về Orm khiến cô như ngồi trên đống lửa.

Nếu người bạn trò chuyện duy nhất của cô có khuynh hướng đặc biệt thì cô sẽ chẳng còn ai để yên tâm chơi cùng nữa. Cô muốn Orm là một người bình thường. Nếu tin đồn đó là thật, cô sẽ bắt Orm bỏ thói quen đó bằng mọi giá.

Công bằng mà nói thì Orm khá dễ thương. Vẻ tinh nghịch toát lên từ cặp mắt linh hoạt rất có sức hút, mái tóc đen nhánh đến nỗi trông như màu xanh, nhìn là chỉ muốn giơ tay vuốt. Đôi môi xinh luôn mím chặt vào nhau cũng khiến ta không thể rời mắt. Nhưng nàng lại dốt đặc cán mai.

Không phải cô đặt yêu cầu cao siêu là chỉ nhận người giỏi, có nhan sắc nhưng việc đầu óc nàng bã đậu quá mức cho phép khiến cô cụt hứng.

Lấy ví dụ môn Toán. Orm nắm được sơ sơ về khái niệm về phép cộng, phép chia nhưng chẳng may bài đó có phân số hay số thập phân là đầu óc nàng quay cuồng. Ngay cả khi cô cố gắng gợi ý đến sát lời giải thì Orm vẫn phải vất vả lắm mới đến được đích.

"Sao phải rút gọn? Cứ để 6/15 nguyên là 6/15 cũng được chứ sao? Làm nhỏ đi thì kết quả vẫn thế cơ mà? Cứ để nguyên đó đi ạ."

Orm nhất quyết giữ nguyên quan điểm với bộ mặt nghiêm trọng và đôi mắt ngâm ngấn nước.

Lớp học sau giờ tan trường chỉ còn lác đác vài đứa. Cô nghe thấy có tiếng cười của mấy đứa ngồi ở xa.

Cố ngăn máu đang chảy ngược lên đầu, cô vỗ về Orm.

"Nhưng số càng nhỏ trông sẽ càng gọn đúng không?"

"Em không biết."

"Gọn hơn đấy."

"Em không biết."

Cô cố vắt óc nghĩ xem có cách nào để giải thích cho cái cô bé dốt đặc cán mai này hiểu không.

"...Ừ thì...ví dụ, buổi học bốn tiếng sẽ thích hơn buổi học sáu tiếng phải không?"

"Dạ dạ."

"Rút gọn cũng giống như thế."

"Vậy ạ?"

Cô không chắc. Ngay cả Orm cũng tỏ ra hồ nghi, nhưng cô mặc kệ, tiếp tục giảng.

"Tạm thời cứ coi như vậy đi. Mà sao em lại không hiểu được những điều người bình thường đều hiểu nhỉ?"

Thấy cô cằn nhằn, mặt Orm buồn xo.

"Mà thôi, nói nữa cũng chẳng ích gì." Cô nói lảng để tránh bị Orm lăn ra ăn vạ. "Có một số duy nhất mà cả 15 và 6 đều chia hết cho. Đó là số nào?"

"Ừm." Orm nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:

"Số 2?"

"..."

"Số 5?"

"..."

Kiểu đối thoại này ngày nào cũng có nên cô nghĩ chắc cô phải kiên nhẫn lắm.

° ° °

Ra khỏi rạp chiếu phim, chúng tôi băng qua đường chính rồi vội vã chui vào quán cà phê nằm sau trung tâm thương mại như bị cơn gió lạnh xua vào.

Một ngày tháng Mười lạnh đến không ngờ. Đặt được người xuống chiếc ghế ở bàn trên tầng 2 có bật lò sưởi, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Chiếc váy ngắn viền của Orm trông rất xinh nhưng không chống chọi nổi với cơn gió bấc. Ngồi yên vị rồi mà Orm phải tiếp tục xoa đầu gối thêm một lúc.

Hôm nay là ngày nghỉ nhưng nhìn xuống cửa sổ, mọi người vẫn đi lại hối hả. Nói thế này thật không phải nhưng cà phê nóng nhâm nhi trong lúc nhìn mọi người rụt đầu rụt cổ bước đi vội vàng trong gió lạnh mới ngon làm sao.

"A, nóng quá!" Orm khẽ kêu lên khi vừa nhấp một ngụm cà phê latte, nàng thở dài: "Chẹp. Phim vừa xem chán chị nhỉ."

Ơ kìa, đợi đã. Chính Orm bảo muốn xem phim đó cơ mà. Chính Orm đòi thay đổi dù kế hoạch vốn là đi xem phim của Hollywood cơ.

"Đúng là sai lầm. Chắc chắn phim bom tấn sẽ hay hơn."

"Ai bảo em cứ đòi xem phim đấy."

"Tại trailer 3 trên mạng hay lắm ạ. Cứ tưởng phim thật sẽ kịch tính hơn. Trời ạ, bọn mình bị công ty phân phối phim lừa rồi. Phim này chẳng đáng để em phải lặn lội tới tận đây."

Orm chẳng thèm nghe cô nói.

Từ xưa Orm"Orm khỏa thân đi lang thang ngoài phố lúc nửa đêm."

Cô nghe được lời đồn khủng khiếp ấy khi vừa lên lớp Tám.

Thường thì chúng tôi sẽ chuyển khu học khi lên lớp mới, nhưng không biết may hay rủi mà cô và Orm lại tiếp tục học chung khu. Dù thành viên trong lớp đã thay đổi nhưng tình hình chẳng có gì khác, chúng tôi vẫn tiếp tục cùng nhau trải qua thời cấp II đen tối. Orm bị bắt nạt, còn cô bị bạn bè e sợ.

Cô không quan tâm đến lời đồn về Orm vì nghĩ làm gì có chuyện vớ vẩn đó. Ít ra nhìn bề ngoài là như vậy.

Khi cô quyết định mặc kệ lời đồn thì nó lại mọc thêm cánh, bay xa hơn theo chiều hướng miệt thị một cách trực diện. Chắc là do những liên tưởng từ từ khóa nhạy cảm "khỏa thân".

Cô bị mấy đứa trong lớp xúi hỏi thẳng Orm. Nhưng cô đã không làm cái việc xác minh sự thật ấy. Một phần cô nghĩ đây là chuyện do tụi Ratte dựng lên, một phần do cô chẳng đủ dũng cảm để nghe câu trả lời từ chính Orm.

Cô lo biết đâu là Orm, nàng sẽ nhận ngay: "Đúng rồi, em từng khỏa thân đi lang thang đấy." Ở Orm toát lên vẻ nguy hiểm khiến người ta nghĩ rằng nàng hoàn toàn có thể làm việc đó, do vậy cô luôn phải canh chừng nàng.

"Lingling Kwonggg!"

Dù ở hành lang hay trên đường đi học, hễ trông thấy cô là Orm lao tới như phản xạ có điều kiện. Loáng một cái đã thấy Orm xuất hiện trước mặt cô, nơ áo đồng phục thủy thủ lúc lắc trước ngực. Nhanh như chớp.

Kể từ sau "sự kiện bơ", Orm càng bám cô hơn. Đúng là phải dùng từ "bám" để miêu tả được chính xác thái độ của Orm.

"Đã bảo phải gọi bằng họ cơ mà."

"Dạ em hiểu rồi, P'Lingling."

Ngày tôi cũng phải lặp lại đoạn hội thoại kiểu thế này dù chẳng thích thú gì.

"Gì thế?"

"Dạ...chẳng có gì cả."

Nói xong, Orm tủm tỉm cười. Chuyện này cũng diễn ra hằng ngày luôn.

Một đằng là học sinh mới chuyển tới, học dốt, bị đồn có sở thích khoe thân, một đằng là nhân vật nguy hiểm, không biết sẽ làm gì khi mất kiểm soát. Xung quanh hai con người ấy không ngớt những lời xì xào, nhạo báng.

Cô hiểu vì sao Orm bị bắt nạt. Thiếu tinh thần hợp tác, ngang bướng, đanh đá, hễ bị góp ý là phản ứng lại. Đã thế còn dốt đặc cán mai. Với những kẻ chỉ mong có cơ hội hạ nhục người khác thì Orm quả là mục tiêu thích hợp.

Nhưng cô không hiểu nổi việc mình bị người khác e sợ. Càng bực hơn khi lý do họ sợ cô không phải vì cô "thô lỗ" mà vì cô "lập dị".

Sự cảnh giác mà các giáo viên dành cho cô hẳn đã lây sang bạn học. Hồi ấy, "trẻ mất kiểm soát" đang là đề tài quan tâm của xã hội nên ngay lập tức cô trở thành "ví dụ điển hình giúp tái hiện hình ảnh 'trẻ mất kiểm soát' cho các giáo viên".

Ngoài ra cách cư xử của cô cũng đóng góp một phần. Nếu là đứa hằng ngày vẫn nghịch ngợm, có lẽ "sự kiện bơ" đã được giải quyết bằng một câu "tại cô bé đùa quá trớn". Hoặc nếu là đứa ngang ngạnh, cô đã sùi bọt mép để đổ lỗi cho đứa kia để giáo viên coi đó như một trận cãi vả thường thấy. Nhưng cô là một đứa trẻ ít nói, chẳng có gì đặc biệt, gây chuyện xong là sợ hết hồn hết vía. Và điều này đã hại cô. "Một đứa trẻ ít nói bỗng nhiên có hành động bạo lực" - bước ngoặt kịch tính này đã khiến các giáo viên trở nên thành kiến.

Nhìn chung, dù mất kiểm soát hay không thì Lingling vẫn thuộc loại ôn hòa, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Cãi nhau với người khác, cáu lắm cô cũng chỉ dám thúc nhẹ vào ngực đối phương, chưa bao giờ gây đổ máu và cũng chưa bao giờ phá đám giờ học hay đe dọa giáo viên. Trước đây và cả sau này, chỉ có một lần duy nhất cô bôi bơ lên đầu người khác.

"Nếu chị phết lên bánh mì chắc đã không bị mắng."

Orm nói như muốn chọc tức cô. Cô bực lắm nhưng giờ mà cáu thì sẽ thành "đứa trẻ mất kiểm soát" thật nên cô chỉ làm mặt sưng mày sỉa.

Kể cả có vặn lại "Do ai mà thành thế này" thì Orm sẽ chỉ cười tủm tỉm, chẳng thèm nghe cô nói. Nhưng cũng chỉ có mình Orm là không xa lánh cô.

Lingling trở thành thực thể mờ nhạt trong lớp, chẳng có ai để trò chuyện. Kết cục tất yếu là vào giờ ra chơi và sau giờ học, cô thường im lặng. Thi thoảng có ai hỏi, cô giật mình, trả lời ú a ú ớ khiến đối phương khó chịu, việc này càng đẩy mọi người xa cô hơn.

Orm là ngoại lệ duy nhất. Chỉ có Orm đứng ngoài luồng không khí ấy và đến bắt chuyện với cô.

Cô đang được Orm trông cậy nhưng có lẽ thực chất cô mới là người trông cậy vào Orm. Chính vì thế mà tin đồn kỳ lạ về Orm khiến cô như ngồi trên đống lửa.

Nếu người bạn trò chuyện duy nhất của cô có khuynh hướng đặc biệt thì cô sẽ chẳng còn ai để yên tâm chơi cùng nữa. Cô muốn Orm là một người bình thường. Nếu tin đồn đó là thật, cô sẽ bắt Orm bỏ thói quen đó bằng mọi giá.

Công bằng mà nói thì Orm khá dễ thương. Vẻ tinh nghịch toát lên từ cặp mắt linh hoạt rất có sức hút, mái tóc đen nhánh đến nỗi trông như màu xanh, nhìn là chỉ muốn giơ tay vuốt. Đôi môi xinh luôn mím chặt vào nhau cũng khiến ta không thể rời mắt. Nhưng nàng lại dốt đặc cán mai.

Không phải cô đặt yêu cầu cao siêu là chỉ nhận người giỏi, có nhan sắc nhưng việc đầu óc nàng bã đậu quá mức cho phép khiến cô cụt hứng.

Lấy ví dụ môn Toán. Orm nắm được sơ sơ về khái niệm về phép cộng, phép chia nhưng chẳng may bài đó có phân số hay số thập phân là đầu óc nàng quay cuồng. Ngay cả khi cô cố gắng gợi ý đến sát lời giải thì Orm vẫn phải vất vả lắm mới đến được đích.

"Sao phải rút gọn? Cứ để 6/15 nguyên là 6/15 cũng được chứ sao? Làm nhỏ đi thì kết quả vẫn thế cơ mà? Cứ để nguyên đó đi ạ."

Orm nhất quyết giữ nguyên quan điểm với bộ mặt nghiêm trọng và đôi mắt ngâm ngấn nước.

Lớp học sau giờ tan trường chỉ còn lác đác vài đứa. Cô nghe thấy có tiếng cười của mấy đứa ngồi ở xa.

Cố ngăn máu đang chảy ngược lên đầu, cô vỗ về Orm.

"Nhưng số càng nhỏ trông sẽ càng gọn đúng không?"

"Em không biết."

"Gọn hơn đấy."

"Em không biết."

Cô cố vắt óc nghĩ xem có cách nào để giải thích cho cái cô bé dốt đặc cán mai này hiểu không.

"...Ừ thì...ví dụ, buổi học bốn tiếng sẽ thích hơn buổi học sáu tiếng phải không?"

"Dạ dạ."

"Rút gọn cũng giống như thế."

"Vậy ạ?"

Cô không chắc. Ngay cả Orm cũng tỏ ra hồ nghi, nhưng cô mặc kệ, tiếp tục giảng.

"Tạm thời cứ coi như vậy đi. Mà sao em lại không hiểu được những điều người bình thường đều hiểu nhỉ?"

Thấy cô cằn nhằn, mặt Orm buồn xo.

"Mà thôi, nói nữa cũng chẳng ích gì." Cô nói lảng để tránh bị Orm lăn ra ăn vạ. "Có một số duy nhất mà cả 15 và 6 đều chia hết cho. Đó là số nào?"

"Ừm." Orm nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:

"Số 2?"

"..."

"Số 5?"

"..."

Kiểu đối thoại này ngày nào cũng có nên cô nghĩ chắc cô phải kiên nhẫn lắm.

° ° °

Ra khỏi rạp chiếu phim, chúng tôi băng qua đường chính rồi vội vã chui vào quán cà phê nằm sau trung tâm thương mại như bị cơn gió lạnh xua vào.

Một ngày tháng Mười lạnh đến không ngờ. Đặt được người xuống chiếc ghế ở bàn trên tầng 2 có bật lò sưởi, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Chiếc váy ngắn viền của Orm trông rất xinh nhưng không chống chọi nổi với cơn gió bấc. Ngồi yên vị rồi mà Orm phải tiếp tục xoa đầu gối thêm một lúc.

Hôm nay là ngày nghỉ nhưng nhìn xuống cửa sổ, mọi người vẫn đi lại hối hả. Nói thế này thật không phải nhưng cà phê nóng nhâm nhi trong lúc nhìn mọi người rụt đầu rụt cổ bước đi vội vàng trong gió lạnh mới ngon làm sao.

"A, nóng quá!" Orm khẽ kêu lên khi vừa nhấp một ngụm cà phê latte, nàng thở dài: "Chẹp. Phim vừa xem chán chị nhỉ."

Ơ kìa, đợi đã. Chính Orm bảo muốn xem phim đó cơ mà. Chính Orm đòi thay đổi dù kế hoạch vốn là đi xem phim của Hollywood cơ.

"Đúng là sai lầm. Chắc chắn phim bom tấn sẽ hay hơn."

"Ai bảo em cứ đòi xem phim đấy."

"Tại trailer 3 trên mạng hay lắm ạ. Cứ tưởng phim thật sẽ kịch tính hơn. Trời ạ, bọn mình bị công ty phân phối phim lừa rồi. Phim này chẳng đáng để em phải lặn lội tới tận đây."

Orm chẳng thèm nghe cô nói.

Từ xưa Orm đã thế này. Rất tùy hứng. Tưởng cô nàng đang tập trung cao độ để chép các từ tiếng Anh nhưng nhìn vào vở mới biết là thay vì các chữ Latin, nàng đã chuyển sang vẽ gà ếch từ bao giờ. Đã thế các nét vẽ còn rất đẹp khiến người dạy kèm như tôi không khỏi tự ái.

Chuyện xảy ra đã lâu, giờ làm việc với nhau không còn thấy Orm tùy hứng như thế nữa. Ngược lại, nàng cực kỳ kiên nhẫn. Nhất là cách nàng điều khiển, dẫn dắt người khác khi mặc cả chi phí dựng biển quảng cáo khiến một nhân viên kinh doanh như cô chẳng thể nào chống đỡ nổi. Nhờ Orm mà Fabrique trở thành một trong những khách hàng cứng rắn nhất của công ty cô.

Nhưng bảo Fabrique có phải là một khách hàng khó chịu hay không thì xin thưa là không. Lấy ví dụ, khi ý tưởng của bên thiết kế không phù hợp với điều kiện của phòng quảng cáo, Orm sẽ là người đứng giữa, cố gắng tìm ra điểm thỏa hiệp cho cả hai bên. Điều này nghe có vẻ như chuyện đương nhiên nhưng trên thực tế có rất ít khách hàng sẵn sàng hợp tác. Nhiều người, dù mang danh rõ kêu, nào là "trưởng phòng truyền thông", "chuyên viên PR", "giám đốc kinh doanh" nhưng thuê được hãng quảng cáo xong là phó mặc hết cho bên đó, ý kiến nếu có cũng chỉ là "Liệu mà làm đi". Vì thế, với Fabrique, Orm đúng là một món hời vì làm việc hiệu quả gấp mấy chục lần nhưng lương chưa bằng phân nửa mấy người kiểu kia.

Ngoài ra, Orm còn rất chu đáo, không bao giờ quên gọi điện hoặc gởi email sau mỗi lần thương thảo. Được quan tâm như thế thì dù bị đưa ra những điều kiện khắt khe đến mấy cũng khó mà giận cho nổi. Chắc vì thế mà đến cả anh Tan cũng hâm mộ Orm.

Tiền cà phê hôm nay là một ví dụ về sự chu đáo của Orm. Orm là người trả. Còn tiền xem phim là cô.

Không biết tự lúc nào, kiểu chia tiền bất quy tắc này đã trở thành thông lệ giữa hai chúng tôi. Việc cô luôn trả tiền phần nhiều hơn có lẽ cũng vì Orm không muốn cô tự ái. Tuy nghĩ rằng Orm chẳng cần làm thế nhưng sự tế nhị của nàng vẫn khiến cô vui.

Orm bỏ nắp cốc cà phê ra bảo "để cho nguội bớt ạ" rồi vừa thổi cà phê vừa phàn nàn về bộ phim. Nàng hoàn toàn không đếm xỉa gì tới cô.

"Em không hiểu được dụng ý khi chuyển tên gốc từ 'Thinking of you' sang 'Thinking you'. Nếu đã cất công bỏ chữ 'of' đi thì nghĩ luôn một tên tiếng Thái cho rồi. 'Nghĩ về em' chẳng hạn."

Chỉ vì một từ mà hăng hái đến vậy thì Orm mới gọi là dở hơi. Tuy nhiên cũng phải khen Orm vì giờ nàng đã hiểu đúng ngữ dụng của từ "of".

Chắc là lúc thuyết phục cấp trên ở Fabrique, Orm cũng có thái độ thế này.

Trong một lần nói chuyện điện thoại với trưởng phòng Dew, chị kể với cô rằng người say sưa nói về tầm quan trọng của quảng cáo cũng như một mình xây dựng kế hoạch, lựa chọn công ty quảng cáo chính là Orm.

"Công ty chúng tôi còn trẻ nên cũng khá cởi mở nhưng một nhân viên mới làm được đến năm thứ ba mà dám phát biểu cả một bài dài như vậy trong cuộc họp thì tôi chưa thấy bao giờ."

Ở đầu dây bên kia, chị Dew nói xong liền phá lên cười.

Công nhân viên năm thứ ba ấy hiện đang dè dặt đưa cốc cà phê có vẻ đã hết nóng lên miệng. Hai con ngươi trong mắt nàng chụm lại , chắc là do vô thức. Trông Orm lúc này thật yếu đuối, hoàn toàn không liên quan tới hình ảnh hùng hồn ở cuộc họp như lời chị Dew kể.

Orm hồi cấp III và Orm hồi đại học có chụm hai con ngươi vào nhau để thổi cà phê latte như thế này không? Biết hối hận giờ cũng đã muộn, nhưng nếu có thể, cô muốn nhìn thấy hình ảnh đó. Hay ít nhất là từ bây giờ, nếu nàng cho phép, cô muốn được tiếp tục nhìn.

Lingling đang miên man nghĩ vậy trong lúc nhâm nhi cà phê thì chợt Orm ngẩng lên, hạ giọng hỏi cô như thăm dò:

"Xin lỗi vì bắt chị xem bộ phim chán chết đó ạ. Thế là đi tong một ngày nghỉ rồi."

Đấy, được quan tâm chu đáo thế này thì làm sao giận cho được?

"Đâu có. Đằng nào cũng được xem mà, chị hiểu em muốn nói gì."

Cô buộc miệng nói ra những điều không hề có trong lòng. Lẽ nào cô bắt đầu bị Orm chế ngự mà không hay biết?

Lingling quay lại nhìn cô gái ngồi trước mặt mình.

"Hay nhỉ."

"Chán chứ ạ."

"Chị không nói về bộ phim." Cô nhún vai. "Chị muốn nói, duyên số là thứ ta chẳng biết được."

"Thế ạ?"

"Ừ. Chị đang uống cà phê với Orm vào một ngày Chủ Nhật. Cách đây vài tháng có nằm mơ chị cũng không hình dung ra chuyện này. Xác suất chị làm việc tại công ty quảng cáo mà em chọn gần như bằng không. Sau khi chị chuyển trường hồi lớp Chín, bọn mình chẳng còn biết người kia làm gì, ở đâu, ai ngờ lại có ngày tái ngộ trong phòng họp của một hãng thời trang chứ."

Orm bất ngờ hỏi lại cô:

"Phiền cho chị ạ?"

"Phiền gì cơ?"

"Việc gặp lại em."

"Đâu có." Cô lắc đầu lia lịa, đến nỗi xù cả tóc. "Sao em lại nghĩ thế?"

"Tại hồi cấp II, mỗi khi em đi theo P'Ling, chẳng hạn trên đường đi học về, là mặt chị lại như đang bị làm phiền ấy."

"Chỉ là một kiểu mặt của chị thôi. Nếu thấy phiền thì chị đã chẳng đứng nói chuyện tới tận một, hai tiếng với Orm ở công viên sau trường, và cũng không làm chuyện đó."

"Chuyện đó?"

"Chuyện đó đó."

Giọng cô lạc đi, gần như mất hẳn.

"À, chuyện đó." Orm lặng lẽ cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê.

Dù trong lòng lo Orm hiểu nhầm rằng cô đang có ham muốn nhưng mắt cô cứ bị hút về đôi môi của Orm. Đôi môi nhỏ nhắn, xinh xắn ấy đang phủ một lớp son nhạt.

"Mười năm rồi, nhanh thât."

Cô chủ động rời mắt khỏi môi Orm, khẽ lẩm bẩm.

Orm đã hai lăm tuổi nên chuyện này là đương nhiên nhưng cô vẫn thấy lạ lẫm. Orm trang điểm.

"Nhanh thật, mới đó đã mười năm." Orm chống khuỷu tay lên bàn, đoạn ngước nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ. "Tương lai cũng chẳng còn mấy nữa."

"Sao lại nói câu buồn thế? Biết là thời sôi nổi nhất đã qua nhưng giờ mới là lúc vui chứ. Nói cách khác, phải làm cho thật vui."

Orm ngoảnh lại nhìn cô, mỉm cười.

"Chị nói đúng. Chúng mình phải làm cho thật vui."

Orm không dùng từ "mình" mà dùng từ "chúng mình". Liệu có cô trong đó không? Lingling mong là có.

"Chị muốn bàn với em chuyện này." Cô cố tỏ ra không vồn vã. "Lần tới sẽ đi đâu?"

Orm cuộn người lại, nói như thể sắp tiết lộ một bí mật.

"Hôm nay, vì tính khí thất thường của em mà hỏng hết cơm hết gạo, do vậy lần tới nhất định mình phải xem phim của Hollywood nha."

"Ừ. Quyết định vậy nhé."

Xong. Thế là từng bước từng bước một, cô đã có cuộc hẹn tiếp theo.

Cô vừa yên chí thì thấy Orm nhìn ra cửa sổ, đoạn ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:

"Hay là không đi xem phim nữa, mình đi công viên giải trí đi? Xem phim thế đủ rồi ạ"

Đúng là thất thường như thời tiết.

° ° °

Ngoài lời đồn ban đêm khỏa thân đi lang thang ngoài đường, còn có một lời đồn khác về Orm. Orm không phải là con đẻ của bố mẹ. Lời đồn xuất phát từ một đứa sống gần nhà Orm. Theo câu chuyện được lan truyền, nó chỉ trông thấy Orm khoảng một, hai tháng trước khi Orm chuyển vào trường cấp II, còn suốt cả cấp I thì không thấy.

Trong khi cô vẫn không đủ can đảm xác minh chuyện đi lang thang trong đêm thì bỗng một hôm, Orm tuyên bố với Lingling sự thật chuyện về gia đình: "Em không phải là con đẻ của bố mẹ em đâu. Em là con nuôi." Cuộn tròn người đung đưa trên xích đu, Orm thản nhiên tiết lộ bí mật động trời.

"Ồ, thế hả?"

Lingling hờ đáp, thực tế cô ngạc nhiên đến nỗi suýt trượt khỏi mô hình jungle gym* đang đứng dựa vào lưng.

*Khung sắt cho trẻ tập leo trèo.

Cô không nhớ đang nói đến chuyện gì thì chủ đề bố mẹ xuất hiện nhưng hình ảnh Orm ngồi trên xích đu, giơ ngón trỏ lên dặn tôi "Chị phải giữ bí mật nhé, vì em không thích bị trêu" cùng màu lá vàng phủ đầy dưới chân Orm thì đến giờ vẫn in đậm trong tâm trí.

được nhận làm con nuôi như thế nào? Bố mẹ đẻ của nàng còn không? Hay là đã sang thế giới khác? Cô muốn hỏi Orm nhiều lắm nhưng lại chẳng thể hỏi gì. Có lẽ hồi đấy tuy còn nhỏ nhưng cô đã biết rằng mới học cấp II thì không nên tọc mạch vào chuyện gia đình người khác. Mỗi lần Orm đung đưa, chiếc xích đu cũ kỹ lại phát ra tiếng ken két chói tai.

Chẳng biết tự bao giờ, việc ghé vào công viên sau giờ tan học gần như trở thành thói quen của hai đứa học sinh chúng tôi. Đó là nơi có nhiều kỷ niệm hơn hẳn ở lớp học. Lần hai đứa bị cảm lạnh vì tội ngồi nói chuyện giữa trời giá rét đến tận tối mịt là hồi đầu xuân. Lần tổ chức sinh nhật Orm chỉ bằng một lời chúc là hôm 27 tháng 5. Lần Orm nức nở, giậm thình thịch vì trời nóng làm kem chảy là hôm bế giảng học kỳ I.

Một lần khác, tôi không nhớ rõ là khi nào, cô bị Orrm mắng vì định nhặt một con chó bị bỏ rơi về nuôi.

Cái công viên bé xíu như lòng bàn tay, chẳng có trò gì ngoài xích đu và mô hình jungle gym ấy không mấy khi có bóng dáng trẻ con. Do diện tích hẹp nên ở đây cấm chơi bóng, cách vài bước chân lại có cả một quảng trường rộng với nhiều trò chơi phức hợp nên bọn trẻ con chạy hết ra đó. Ngay cả cô, tuy nhà ngay sau công viên nhưng hồi cấp I cũng toàn chơi ở quảng trường kia.

Nhà Orm chỉ cách công viên độ bảy, tám phút đi bộ nhưng hôm nào Orm cũng phải ghé vào đó ngồi nghỉ.

Với chúng tôi, công viên sau trường là một chỗ trú ẩn. Nằm lui vào bên trong, cách đường đi học của các học sinh khác hẳn một con đường đã giúp chúng tôi không sợ bị nhìn thấy ở cùng nhau hay bị nghe lén.

Orm không hào hứng lắm với những câu chuyện về sở thích của cô nên đương nhiên, bọn mình chỉ nói về những bức xúc, bất bình của bản thân với giáo viên và bạn cùng lớp. Về điểm này thì Orm có nhiều điều muốn nói hơn cô, nàng lôi từng đứa theo danh sách lớp ra để xem "đứa nào đáng ghét hơn đứa nào".

Sau khi xả hết những ấm ức tích tụ ở trường, cuộc trò chuyện bao giờ cũng kết thúc bằng lời tuyên bố của cô: "Vì thế, nhất định chị phải học đại học ở Krung Thep." Với một học sinh cấp II khi ấy, đại học Bangkok là hình ảnh tượng trưng cho "bất cứ chỗ nào trừ chỗ này".

Tuy thường xuyên bày tỏ sự căm phẫn khiến cô cũng phải dè chừng, thỉnh thoảng Orm lại làm cô cười như nắc nẻ khi tuyên bố như thể sực nhớ ra là: "Em cũng sẽ học đại học ở Krung Thep." Khi đó, cô đã nghĩ với cái đầu như Orm thì đỗ được vào trường nào mà đòi.

Nhưng rồi một hôm xảy ra một sự kiện nhỏ khiến cô nghĩ biết đâu Orm cũng có thể đỗ được một trường hạng bét. Đó là việc Orm đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra tiếng Thái.

Cô không nhớ chính xác ngày tháng, chỉ nhớ lúc ấy cây bắt đầu rụng lá nên có lẽ là cuối thu. Đó là ngày đáng nhớ nhất của tôi trong suốt gần hai năm học ở trường cấp II. Bởi hôm đó, ngoài sự thật Orm là con nuôi được tiết lộ và Orm bất ngờ đạt điểm mười, cô còn có được nụ hôn đầu tiên trong đời.

Orm cẩn thận lấy bài kiểm tra cất trong túi váy đồng phục ra với nụ cười hồn nhiên.

"Bố mẹ em sẽ sốc lắm khi nhìn thấy cái này. Có khi còn òa lên khóc không biết chừng."

"Thế N'Orm mau đem về cho bố mẹ đi?"

Xung quanh chẳng có người nhưng cô vẫn không bỏ được thái độ lạnh lùng. Lingling không ghét việc chơi với Orm ở công viên nhưng bản tính tự tôn thường thấy ở độ tuổi cấp II đã ngăn cô thành thật với bản thân.

"Không ạ." Đang nhìn chăm chăm vào bài kiểm tra, Orm từ từ đứng dậy. "Để sau cũng được ạ."

Orm đến cạnh cô rồi ngay lập tức thoăn thoắt leo lên mô hình jungle gym. Nhanh như chớp.

Đứng bằng hai chân trên thanh sắt nhỏ trên đỉnh mô hình, Orm lại mở bài kiểm tra ra.

"N'Orm nguy hiểm lắm. Ngã bây giờ."

Cô ngước lên, mắt ngợp giữa một vùng trời xanh. Cây mùa thu rùng mình trong gió, lá rơi lả tả.

Orm đứng giạng chân nên cô nhìn thấy hết bên trong váy. Dù bên trong có quần đùi thể dục nhưng cái kiểu tênh hênh đó vẫn khiến cô phát ngượng. Nhưng giờ không thể giương mắt ra nhìn Orm sắp ngã thế kia.

Đứng trên đầu cô, Orm tự hào nói:

"Mười điểm. Em được mười điểm. P'Lingling mấy điểm?"

Bảy điểm.

"Thôi được rồi, đừng đứng trên đó nữa N'Orm. Sao em toàn làm những việc nguy hiểm thế? Bình thường hơn được không?"

"Không nguy hiểm đâu ạ. P'Ling nhìn này, có sao đâu."

Nói xong. Orm khéo léo di chuyển bằng hai chân trên thanh sắt. Chân cô khuỵu xuống.

"Chị bảo là nguy hiểm! Xuống ngay! Nhỡ mà ngã, chết ra đấy là không học đại học ở Krung Thep được đâu."

"Thế thì lớn chuyện chị nhỉ."

Orm dừng lại rồi thoăn thoắt leo xuống. Cái dáng người đu trên hàng rào, mắt không rời khỏi bài kiểm tra cầm trên tay của Orm trông thật giống con khỉ ấy.

Tuy là bài kiểm tra nhỏ, chỉ có mười câu nhưng với Orm, đây là thành quả của những nỗ lực không mệt mỏi.

Số chữ Thái trong vở tập viết mỗi ngày lại tăng thêm một chút. Vâng, chính xác là tăng theo ngày. Mặc cho chúng bạn nhạo báng, chê cười, Orm không bỏ cuộc, kiên trì lấp đầy chữ Hán vào các ô trong vở. Là người hằng ngày chứng kiến những nỗ lực ấy của Orm nên cô cũng cảm thấy vui và tự hào khi Orm đạt điểm mười tuyệt đối.

Thò nửa người ra khỏi mô hình jungle gym, Orm đột nhiên bảo:

"Cảm ơn P'Lingling."

"Vì cái gì?"

"Vì quan tâm đến em."

Cô cảm thấy một sức nóng chưa từng có bùng lên trong cơ thể.

Lúc nhận ra thì cô đã thấy môi mình đặt trên môi Orm.

Đến giờ rồi cô vẫn không hiểu sao mình lại to gan thế. Có lẽ vì không tìm được từ ngữ để bày tỏ tình cảm nên cô buộc phải chuyển sang hành động.

Cái chạm môi đầu tiên trong đời chỉ diễn ra trong tích tắc. Khi sực tỉnh, theo phản xạ, cô buông ngay ra.

Lingling nhìn thấy trước hết là màu vàng của những chiếc lá đang trút xuống mô hình jungle gym. Hóa ra cô còn nhắm mắt cơ đấy. Cô hốt hoảng nhìn quanh xem có ai không nhưng chỉ có những chiếc lá xoay xoay trong gió.

Cô nhìn Orm, nàng vẫn tròn xoe mắt ngạc nhiên trước việc bất ngờ xảy đến. Mặt cô chắc cũng giống thế. Chẳng thể nghĩ ngợi được gì, giữ nguyên vẻ mặt bàng hoàng, chúng tôi quay đi để tránh cái nhìn của nhau.

Một nụ hôn vội vã chưa kịp để cảm nhận. Nhưng Lingling biết có thứ gì đó đã khác trước khi đối diện với Orm. Một cảm giác rất lạ, như thế một phần của Orm đã hòa vào cô, một phần của cô đã hòa vào Orm.

Với một cô nhóc, cảm giác đó thật lạ lẫm và bất ổn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top