Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C200-C299

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 200: Mộ bia vỡ, cường giả vong (2)

- Nói nhỏ một chút! Đám đạotặc Hoàng Phong này đều là hung đồ của Thần Tấn Vương Triều tụ tập lại.Có thể xưng hùng tại xứ sở Phong Hỏa Liên Thành mà ngay cả Thần Vũ Quânđều không tiêu diệt được bọn họ. Từ đó có thể thấy được manh mối trongđó. Ba nghìn đạo tặc Hoàng Phong, trong đó che giấu không biết có baonhiêu cường giả tuyệt đỉnh. Chuyện có những nhân vật cấp bậc Bán Cự Kình đều nói không chừng.

Nhãn lực Phong Phi Vân cao hơn Kỷ Thương Nguyệt, rất nhiều kẻ che giấutu vi và che giấu gương mặt chân thật đều bị hắn nhìn thấu. Vậy mà trong số đạo tặc này còn có người ngay cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn của hắn đều không nhìn ra manh mối.

Sắc mặt Kỷ Thương Nguyệt lại biến đổi, đồng tử màu đen bắt đầu di động.Nếu như đám đạo tặc này thật sự khủng bố như Phong Phi Vân nói, vậy thìnên làm như thế nào mới có thể thoát thân từ trong tay bọn họ ?

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Kỷ Phong Lãnh cũng đã nhận ra không ổn.

- Chúng ta chính là người gặp người sợ, hoa thấy hoa tàn. Là đệ nhất đạo tặc danh tiếng vang vọng cả Phong Hỏa Liên Thành, đạo tặc Hoàng Phong.

Nhị đương gia vừa phùng má trợn mắt thổi râu ria xồm xoàm, vừa ra sức ưỡn ngực mà nói với vẻ ngạo mạn.

Nếu như đạo tặc Hoàng Phong thật là đệ nhất đạo tặc ở Phong Hỏa LiênThành, Kỷ Phong Lãnh không có khả năng chưa từng nghe qua đại danh bọnhọ. Nhưng sự thực những lời này đều là Nhị đương gia đang nói khoác. Vào lúc trước đây, bất kể là Phong Phi Vân, hay Kỷ Thương Nguyệt đều chưatừng có nghe nói qua danh tiếng của đạo tặc Hoàng Phong. Kỷ Phong Lãnhtự nhiên cũng chưa từng nghe qua.

Mặc dù tên tuổi đạo tặc Hoàng Phong đều chưa biết, nhưng mà tu vi tênđầu trọc mới rồi kia liền hiện rõ ở nơi này. Coi như Kỷ Phong Lãnh không phục, cũng chỉ có thể chấp nhận.

- Nếu là đệ nhất đạo tặc Phong Hỏa Liên Thành, như vậy cứ chờ bị Kỷ gia quyết định cử cao thủ áp chế đi!

Kỷ Phong Lãnh tự biết không phải đối thủ của những đạo tặc thần bí này. Hắn vừa nói dứt lời, liền trực tiếp đột nhiên bay vụt lên, cước đạptrên một vách đá để cấp tốc bay trốn.

- Mẹ, lại có người dám uy hiếp binh sĩ Hoàng Phong ta. Các huynh đệ,không thể để cho tiểu tử kia đào tẩu. Ai giết chết hắn, Lão Tử xin mờingười đó đến Phong Hỏa Liên Thành uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữ hầu)ba ngày.

Phong Phi Vân tự nhiên không muốn để Kỷ Phong Lãnh thật sự trốn được,sau đó đem cao thủ tuyệt đỉnh Kỷ gia đến đây. Như vậy Quý gia tỷ muộiliền thật sự không có đường sống.

Giờ phút này cũng chỉ có thể kích động những đạo tặc Hoàng Phong này xuất thủ, giết chết Kỷ Phong Lãnh.

- Đại Ngưu, nói chuyện phải giữ lời a!

- Nghe nói Phong Hỏa Liên Thành có một nhà Tuyệt Sắc Lâu, nữ nhân bêntrong đều là con mẹ nó tiên nữ. Lão Tử từ lâu đã muốn đi, đáng tiếc giácả thật sự quá mắc. Lần này có người gánh chịu, giết người, là có thểhưởng thụ ba ngày.

- Hãy tính cho Vương Mãnh ta một suất, Đại Ngưu, không cho quỵt nợ!

- Ta Vu Cửu cũng đi!

- Chuyện tốt đến thế này há có thể thiếu được ta!

Nhị đương gia hứng thú tăng vọt, râu ria xồm xoàm tung bay, là ngườithứ nhất liền xông đi ra ngoài. Mặc dù đang vác Cự Phủ vạn cân, nhưng mà tài nghệ cũng rất là đáng vênh váo. Chân hắn đạp cụ mạnh trên mặt đất,trực tiếp tung người bay lên cao hơn một trăm thước.

Quả thực tựa như một con Đại Tinh Tinh biết bay !

Nhị đương gia đều đích thân ra tay, hơn nữa mấy tên đạo tặc có tu viuyên thâm đồng thời xuất thủ, Kỷ Phong Lãnh tự nhiên là không có chútxíu đường sống.

Mấy hung nhân này phân thây Kỷ Phong Lãnh, có người lấy đầu làm quả cầuđể đá, có kẻ nắm cánh tay máu chảy đầm đìa, có tên mang theo bắp đùi máu thịt lẫn lộn...

Phong Phi Vân và Kỷ Thương Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻkinh ngạc trong mắt đối phương. Đám đạo tặc này so với trong tưởng tượng của bọn họ thì càng cường đại hơn, càng độc ác hơn. Coi như tu vi củabọn họ khôi phục, nếu muốn thoát thân từ trong tay bọn họ thì cũng làmột việc khó.

Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Đến khi mặt trời nhô lên đến đỉnh ngọn cây, rốt cục Phong Phi Vân cùng với một đám đạo tặc đi tới Hoàng Phong Lĩnh.

Hoàng Phong Lĩnh chính là một đoạn trong dãy núi Vương Ốc, tự nhiênkhông chỉ là một chốn núi non trùng điệp đơn giản như vậy. Nơi này núinon hiểm trở dày đặc, vách đá dựng đứng cheo leo. Có vài ngọn núi vươnthẳng chen vào trời mây, cực kì hiểm trở, căn bản không có đường sẵn cókhả năng lên núi.

Trong dãy núi lúc đó lại có vô số khe sâu và đầm lầy lớn, có chướng khítím ngắt thổi ra từ trong khe sâu, tựa như những con Vân Long màu tím.

Rào rào rào!

Một thác nước từ trên đỉnh một ngọn núi cao ngất đổ xuống. Nó xuyên qua tầng mây, rơi vào vực sâu ngàn trượng dưới chân núi.

Vừa đi men theo vách đá, Phong Phi Vân vừa kêu lên, khó trách ngay cảThần Vũ Quân đều không thể tiêu diệt đạo tặc Hoàng Phong. Chỉ là địa thế này cũng không phải là người bình thường có thể xuyên qua, huống chitại rất nhiều chỗ mà con đường nhất định phải đi qua đều khắc lục lập ra trận pháp có lực sát thương thật lớn. Nếu như không có người mở đườngcực kỳ tinh thông đối với trận pháp, coi như là ngàn vạn quân mã đến đây thì cũng phải chết trong núi này.

Chỗ ở của đạo tặc Hoàng Phong không được hoa lệ giống những tiên môn vàĐại gia tộc này, ngược lại cực kì đơn sơ. Vẻn vẹn chỉ là dùng cỏ cây tùy ý dựng nên, có kẻ còn lười trực tiếp mở một cái hang động mới trên vách đá, liền chui vào ở trong hang động có sẵn.

Hoàng Phong Lĩnh tổng cộng có ba vị gia chủ, bình thường những chuyện ra ngoài vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa như vậy, đều là Nhị đươnggia ra tay, mỗi lần đều là mọi việc đều thuận lợi.

Mà Tam đương gia bình thường đều sẽ ở lại trấn thủ Hoàng Phong Lĩnh. Lão chính là một người ru rú trong nhà, là một cao thủ khắc chế bùa chú vàtrận pháp. Một vùng ải hiểm đại trận mấy trăm dặm Hoàng Phong Lĩnh đềulà tác phẩm của người này.

Nếu như nói Nhị đương gia là một cây búa Cự Phủ chém sắt như bùn, nhưvậy Tam đương gia chính là một cái khiên không thể công phá.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, rất nhiều đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh đều gọi lão bằng biệt hiệu "Đại Thuẫn Bài".

- Đại Thuẫn Bài, Đại Thuẫn Bài, mau lăn ra đây cho Lão Tử.

Nhị đương gia ngoác cổ họng gọi lớn, âm thanh ông ổng chấn động làm cả Hoàng Phong Lĩnh đều gà bay chó sủa.

- Gọi cái khỉ gì! Lần này lại có đại thu hoạch gì vậy?

Một lão đầu tử gầy nhom mặt quắt như khỉ đi ra từ trong hốc cây, tóctai đều đã trắng xóa, trên mặt đầy những nếp nhăn cũng không biết nguyên nhân là do quá thiếu hụt chất dinh dưỡng hay không. Quả thực lão xanhxao vàng vọt, xương gò má đều lồi ra, con mắt lại trũng xuống.

Nhưng mà một lão gia hỏa nửa chân đã bước vào quan tài như vậy, trênlưng lại đeo một thanh đại đao, trên đầu cột một sợi hồng Ti Đái, trêncổ đeo một vòng thép lớn, mặc một cái khố màu đỏ thẫm. Nếu không phảilão thật sự quá lợi hại, thật sự là không có cảm giác đầu lĩnh cườngđạo.

-------

Chương 201: Hoàng Phong Lĩnh

Đây là Tam đương gia!

- Các huynh đệ mau khiêng người lại đây cho ta !

Nhị đương gia hét to một tiếng.

Mấy tên đạo tặc này đem Quý Tiểu Nô và Quý Tâm Nô tới đây, để ở trướccửa nhà Tam đương gia, gửi lại vài câu. Sau đó Nhị đương gia mang theomột đám đạo tặc xoay người rời đi.

Phong Phi Vân từ rất xa nhìn chăm chú Quý Tiểu Nô bị nhốt trong lồngsắt, còn có Quý Tâm Nô bị Hàn Băng bao bọc, trong lòng cảm giác rấtkhông yên tâm.

- Hai yêu nghiệt kia thì một kẻ bị Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia vâykhốn, một kẻ bị Ngọc Hàn Khí của Sát Hành Vân đóng băng. Mặc dù đềukhông thể trốn ra được từ bên trong, nhưng mà người ngoài cũng tuyệt đối vô phương trong một hồi lâu động được đến bọn họ. Cho nên nói ngươicũng có thể tạm thời không cần lo lắng cho tiểu tình nhân kia của ngươi.

Kỷ Thương Nguyệt nhìn ra trong lòng Phong Phi Vân lo lắng liền nói như vậy.

Nàng lại nói với sắc mặt trang nghiêm:

- Hiện tại mấu chốt ở chỗ làm thế nào khiến cho tu vi của chúng ta mauchóng khôi phục, chỉ có tu vi khôi phục mới có thể chạy khỏi từ HoàngPhong Lĩnh.

- Thú vị thật, muốn chạy khỏi Hoàng Phong Lĩnh cũng không khó. Nhưng mà đến ngày hôm đó thì chỉ sợ ngươi đã... Hắc hắc!

Phong Phi Vân cười nói.

Kỷ Thương Nguyệt liền biến sắc mặt, bỗng nghĩ tới điều gì liền nói:

- Nếu như ngươi không giữ được ta, ngươi cũng đừng hòng có cuộc sống tốt đẹp.

Phong Phi Vân không cười nữa, cái này đích thật là một chuyện đau đầu a!

Nhị đương gia và một đám đạo tặc đã đi tới, từ rất xa lộ ra một cái răng cửa lớn mà cười nói:

- Đại Ngưu, mỹ nhân này tuyệt đối là món hàng ngàn dặm mới tìm được một. Nếu như là chúng ta thật sự nhất loạt chen nhau mà cưỡi, chỉ sợ nàngthật là khó lòng giữ được mạng sống, như thế quả thực liền rất đángtiếc. Chúng ta đã nhất trí thương lượng qua, ba nghìn binh sĩ HoàngPhong Lĩnh chúng ta hàng đêm động phòng, người hưởng buổi tối đầu tiênnày tự nhiên là ngươi.

Phong Phi Vân cười khan hai tiếng mà hỏi:

- Tối nay liền động phòng?

- Đó là tự nhiên, tối nay liền động phòng. Liền nhìn ngươi có thể đại chiến ba trăm hiệp hay là ba nghìn hiệp, ha ha!

Nhị đương gia phá lên cười, nụ cười phơi phới đến như vậy.

Đến lúc màn đêm buông xuống, cả Hoàng Phong Lĩnh đều tối sầm xuống. Trên đỉnh núi có chín chiếc Đồng Lô được người ta châm lên, Hỏa Diễm bắt đầu cháy bùng bùng khiến cho bầu trời đêm sáng đến mức sinh ra rặng mây đỏthấp thoáng.

Sau khi rượu quá ba tuần, những đạo tặc này đều vội vàng rời đi. Cóngười trở lại chỗ mình ở bắt đầu tu luyện, có kẻ đi tới các điểm huyếtmạch hiểm trở canh gác, có tên ở lại làm ồn ào động phòng.

- Đại Ngưu, huynh đệ ta thật sự hâm mộ ngươi. Tối nay là ngươi có thểhưởng đêm đẹp cùng giai nhân. Mà ta cũng đã xếp hàng đến bốn năm batháng sau, ngày đó thực khó lòng chờ được a!

Vương Mãnh giơ lên chén lớn đụng một chén cùng Phong Phi Vân, sau đó rót vào trong miệng.

Hoàng Phong Lĩnh tổng cộng có ba nghìn đạo tặc, một người được hưởng một đêm. Có người chính là đã xếp đến sau bẩy, tám năm. Vương Mãnh có thểxếp hạng chỉ sau bốn năm ba tháng đã xem như rất khá rồi.

Phong Phi Vân tự nhiên là cười to, sau đó uống rượu theo!

Chỉ có sắc mặt Kỷ Thương Nguyệt càng ngày càng khó coi. Nghe được đíchxác vài chữ số này là đủ để cho nàng có loại cảm giác phát điên. Nhưngmà đợi cho tối nay qua đi, tu vi trên người nàng có thể khôi phục đượckhoảng bảy tám phần, muốn chạy trốn ra khỏi Hoàng Phong Lĩnh cũng khôngphải việc khó. Cho nên hiện tại chủ yếu nhất vẫn là phải ứng phó quađược tối nay.

Tối nay chính là động phòng với Phong Phi Vân!

Mặc dù trong tay nàng có nắm được đuôi Phong Phi Vân, nhưng mà hỗn đảnnày chính là tiêu chuẩn của vô lại, chuyện gì cũng đều làm được. Nêntrong lòng nàng cũng không có một chút cơ sở nắm chắc nào.

- Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ta cũng không cùng các huynh đệ uống rượu.

Phong Phi Vân cười hắc hắc, đứng dậy, trực tiếp ôm lấy Kỷ Thương Nguyệt, sau đó này đi về trong phòng.

Những đạo tặc này lại cùng ồn ào, nhưng mà không ai giữ Phong Phi Vân lại.

- Phong Nhị Cẩu, nếu như ngươi dám thật sự đụng đến ta, ngươi nhất định phải chết.

Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân đặt ở trên giường, vội vàng trốn vàochỗ góc tường, đầu gối gập lại, hai tay tạo thành tư thế phòng ngự.

- Kỷ Thương Nguyệt, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng một cái đạo lý, coi như ta ăn thịt ngươi, thì ngươi có thể làm gì ta đây?

Phong Phi Vân túm lấy cằm Kỷ Thương Nguyệt, kéo nàng lại gần. Nàng vốnmuốn tránh thoát ra, nhưng mà lại căn bản không thể lay chuyển Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân lúc trước cũng chỉ là tiêu hao linh khí hết sạch. Trênđường chạy về Hoàng Phong Lĩnh cũng đã khôi phục bảy, tám phần. Mà hiệnnay đã không sai biệt lắm đều khôi phục lại, lúc này Kỷ Thương Nguyệtlàm sao có thể là đối thủ của hắn.

Phong Phi Vân nâng người của nàng, nhìn chăm chú gương mặt lạnh lùngkiêu ngạo mà tuyệt sắc của nàng, lại hôn một cái trên làn môi kiều diễmướt át của nàng. Vào lúc hắn rời môi mình đi, Kỷ Thương Nguyệt vẫn giữmột gương mặt lạnh lùng như trước, thật giống như đã tê dại đi. Ánh mắtthật giống như đang nói, con mẹ nó ngươi muốn hôn liền hôn đi, dù saocũng không phải lần đầu tiên.

Phong Phi Vân tự nhiên không thèm để ý ánh mắt giết người kia của nàng.Chỉ là hắn muốn nói cho nàng, nếu ta có thể tùy tiện hôn ngươi, như vậycũng có thể tùy tiện chiếm đoạt ngươi.

- Nói cho ta biết, Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia mở ra như thế nào?

Phong Phi Vân không hề thô bạo như vậy nữa đối với nàng, hai tay dịudàng nâng gương mặt trái xoan của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, thật giốngnhư hạ giọng thì thầm đối với tình nhân.

Bát Mạch Long Tỏa chính là Kỷ Thương Nguyệt khóa ở trên người Quý Tiểu Nô, như vậy khẳng định là biết phương pháp mở ra.

Phong Phi Vân sở dĩ muốn hôn nàng một cái, cũng là muốn cho nàng một đòn phủ đầu, khiến cho nàng biết nếu như không nói ra thì kế tiếp sẽ phảiđón nhận thứ mạnh hơn.

- Ngươi muốn đi cứu tiểu tình nhân kia của ngươi ?

Kỷ Thương Nguyệt cũng không phải là một nữ nhân hoàn toàn bị cừu hậnlàm mờ mắt. Mặc dù bị Phong Phi Vân cưỡng hôn hai lần, nhưng mà nàng lại hiểu được việc phải nhẫn nhịn. Chỉ cần được thoát thân, khẳng định cáithứ nhất bị cắt rơi rụng sẽ là đầu lưỡi của hỗn đản này.

- Nàng không phải tình nhân của ta.

Phong Phi Vân nói nghiêm túc.

- Đồ vô sỉ, rõ ràng đều đã làm nàng ta như thế...

Kỷ Thương Nguyệt nói.

- Ngươi không biết tình huống, thì cũng đừng nói lung tung.

Phong Phi Vân cắt đứt lời của nàng, bống nhiên trố mắt nhìn. Hắn liếcmắt ra ngoài cửa sổ, sau đó trực tiếp đẩy ngã Kỷ Thương Nguyệt ở trêngiường.

Kỷ Thương Nguyệt hơi kinh hãi, cho là hỗn đản Phong Phi Vân này sẽ dùng bạo lực đối với nàng.

- Phong...

Nàng vừa định lên tiếng mắng chửi, nhưng mà lại lập tức bị Phong PhiVân dùng môi ngăn chặn, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ.

-------

Chương 202: Quải trượng của Tam đương gia (1)

Roẹt roẹt!

Bộ hắc y trên người nàng bị xé toạc một miếng, để vai của nàng bị lộ ra.

Hỗn đản này quả nhiên là cầm thú, Kỷ Thương Nguyệt ra sức giãy dụa, sauđó kinh hãi kêu lên, giằng co lăn lộn cùng với Phong Phi Vân thành mộtcục.

Động tác càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa khiến cho giường gỗ đều bị gẫy gục.

- Tốt lắm, đã đi rồi!

Sau một hồi lâu, Phong Phi Vân bỗng nhiên ngừng lại, đẩy hai chân ngọcnhẵn nhụi của Kỷ Thương Nguyệt ra. Trên mặt của hắn vẫn còn hằn hai dấuchân, chính là bị Kỷ Thương Nguyệt đạp.

Kỷ Thương Nguyệt đương nhiên cũng là nữ nhân thông minh, biết Phong PhiVân khẳng định là phát hiện vừa rồi bên ngoài có người đang nhìn, chonên mới đột nhiên làm khó dễ đối với mình. Hiện nay người kia đã đi,Phong Phi Vân tự nhiên cũng liền buông nàng ra.

- Kỳ quái, rốt cuộc là người ở đâu tới, vì sao lại đến đây rồi liền rời đi nhanh như vậy ?

Trong lòng Phong Phi Vân tràn ngập tò mò, hắn liếc mắt nhìn Kỷ ThươngNguyệt, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn lau đi hai vết bàn chân trên mặt, lúcnày mới đi xuống giường, rồi mở cửa sổ ra.

Hắn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong màn đêm hoàn toàn sâu thẳm cũng không có một bóng người nào.

Hưu!

Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong lòng Phong Phi Vân cóhơi trĩu xuống. Hình như có cảm giác nên bỗng nhiên xoay người sang chỗkhác, chỉ thấy phòng đã có thêm một người.

Phong Phi Vân có nhãn lực kinh người như thế nào, nhưng mà cũng vẻn vẹnchỉ là thấy được một bóng dáng đen đen. Người này trực tiếp bắt KỷThương Nguyệt, "Xoạt" một tiếng, liền đánh vỡ nóc nhà mà đạp không bayđi.

Tốc độ thật nhanh, tu vi thật cao!

Đây tựa hồ không phải là một người, ít nhất trên người hắn không có khí tức của người !

- Các hạ cũng không nói đạo nghĩa, tối nay chính là ngày ta động phòng. Không có nữ nhân, ta biết động phòng như thế nào?

Phong Phi Vân cũng không yếu thế chút nào, cũng biến thành một đạo tàn ảnh mà đuổi theo.

- Tiểu tử, chuyện vui của các ngươi ta đều xem ra cực kì rõ ràng, cũngdám cưỡi Tử Linh Tử của Kỷ gia, ngươi coi như là có khí phách. Lão phukhông có hứng thú đối với nữ nhân, chỉ cảm thấy hứng thú đối với "Mộ Phủ Tẩy Tủy Kinh" và Lưỡng Nghi Dị Hình Dị.

Phong Phi Vân truy theo lên trên nóc nhà. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉthấy trên màn trời mây đen cuồn cuộn, càng để lâu càng dầy. Có một cáithú trảo thật lớn lúc ẩn lúc hiện trong mây đen, mà Kỷ Thương Nguyệtliền bị thủ trảo kia cầm ở trong tay, rồi bị tầng mây nuốt chửng.

- Là Sát Hành Vân!

Mao Ô Quy thò đầu ra từ trong vạt áo của Phong Phi Vân. Lão lộ ra nửađầu nhìn chăm chú trên màn trời, sau đó lại thụt vào để dấu đi, sợ bịSát Hành Vân phát hiện.

Trên bầu trời, sát khí bức người, những tầng mây mù đen sì chồng chất lên nhau, hóa thành những quả núi ma quái.

Một cái thủ trảo thật lớn như ẩn như hiện ở trong tầng mây, nhìn cực kìrung động lòng người. Một cỗ khí thế vô hình khổng lồ kia bao trùm cảHoàng Phong Lĩnh, kìm nén mãnh thú không dám tru lên, hung cầm nín tiếng hót dài.

Tất cả đạo tặc đều bị kinh động mà vọt ra. Có người bị tình trạng khácthường trên bầu trời làm kinh sợ, có kẻ thì mặt đen lại, sắc mặt nặngtrĩu trầm trọng.

- Có người bắt đi mỹ nhân tuyệt sắc kia.

Phong Phi Vân đứng ở nóc nhà, rống lớn một tiếng.

- Rầm!

Một tòa nhà gỗ bị hất bay, Nhị đương gia vai vác Cự Phủ bay ra, hét lớn:

- Ai? Ai lớn gan như vậy... Ách...

Âm thanh của hắn bất chợt dừng lại, một đôi mắt to như quả chuông đồngnhìn chăm chú cự trảo trên màn trời. Hắn vẻn vẹn chỉ là nhìn thoáng qua, rồi một câu nói đều cũng không nói ra được.

Cường giả đến mức như Sát Hành Vân này thật sự rất đáng sợ, tuyệt đối là loại người đứng ở vị trí tối cao nhất của Tu Tiên Giới tại Thần TấnVương Triều. Coi như Hoàng Phong Lĩnh che giấu một chút cường giả tuyệtđỉnh, nhưng mà chỉ sợ khi so sánh cùng Sát Hành Vân thì vẫn còn kémkhông ít.

- Giao hai nữ nhân kia ra đây, nếu không chỉ trong khoảnh khắc, ta khiến cho nơi này hóa thành một mảnh tử địa.

Âm thanh Sát Hành Vân từ trên trời giáng xuống, vang dội mà thô bạo, tựa như thiên thần đang hạ chỉ.

Đám đạo tặc vốn hung ác đều bị hắn làm cho kinh động sợ hãi, không người nào dám ra tay đối với hắn. Nhưng mà Phong Phi Vân lại không sợ hãichút nào. Mao Ô Quy nói qua, nếu như để cho Quý gia tỷ muội rơi vàotrong tay Sát Hành Vân, đó là hẳn phải chết không nghi ngờ.

Tình huống như thế, hắn tuyệt không cho phép phát sinh.

- Cũng dám uy hiếp đạo tặc Hoàng Phong ta, muốn chết!

Phong Phi Vân một cước đạp trên nóc nhà, đánh ra một tảng lớn linh khí. Thân thể bay vọt lên xuyên thẳng đến trời cao, không ngờ lại muốn đánhmột trận cùng Sát Hành Vân.

- Hưu!

Cả bầu trời đều bị mây đen bao trùm, duy có một đạo linh quang xông thẳng lên cao, khí thế có một không hai.

Tất cả đạo tặc đều bị dũng khí của Phong Phi Vân làm rung động, cũng dám đi đánh nhau cùng kẻ nguy hiểm như thế. Tên Phong Đại Ngưu này thật sựcó can đảm lớn và quyết đoán. Có điều như thế cũng đúng, tối nay đúng là đến phiên hắn có đêm thần tiên cùng với tuyệt sắc giai nhân. Nhưng màhiện tại tuyệt sắc giai nhân lại bị người ta bắt đi, bất cứ một ngườinam nhân nào chỉ sợ đều phải tức tối mà chửi má nó.

Lực lượng của Sát Hành Vân thật sự quá cường đại, mặc dù đám đạo tặc đều bội phục dũng khí của Phong Đại Ngưu, nhưng mà lại cũng biết thế nàychẳng qua chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa. Đối phương chỉ cần nhẹnhàng phẩy tay một cái, là có thể nghiền nát hắn.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Quả nhiên không ngoài dự liệu. Cái thủ trảo cực lớn trên màn trời kiatrực tiếp chụp Phong Đại Ngưu bay đi ra ngoài, tựa như đánh bay một conruồi.

- Cũng dám ra tay đối với lão phu, một trảo này là có thể diệt ngươi mười lần.

Sát Hành Vân cực kì tự tin rằng một trảo vừa rồi kia của mình là đủ đểnện cho tu sĩ Thần Cơ đỉnh cao thành ra muôn vàn khối huyết nhục, huốngchi chỉ là một tu sĩ Tiên Căn đỉnh cao.

- Chết tiệt! Chớ nói mạnh miệng! Các huynh đệ, gia hỏa này căn bản không có vài phần khí lực, chỉ là đang phô trương thanh thế thôi.

Phong Phi Vân đứng lên từ trên mặt đất, phủi chỗ bùn đất khắp ngườirụng trên mặt đất, âm thanh giống như chuông lớn. Hắn đón nhận một trảovừa rồi của Sát Hành Vân mà lại tịnh không hề bị thương.

Đám đạo tặc đều là dụi dụi mắt vài lần, sau đó lại nhìn về hướng cự trảo trên màn trời kia. Thì ra chỉ là một món đồ để phô trương thanh thế.

- Chết tiệt, dám đến Hoàng Phong Lĩnh chúng ta để giương oai. Các huynh đệ mở Minh Nha Đại Trận ra, chúng ta làm gỏi hắn.

Nhị đương gia huy động cái búa lớn, đứng ở trên đỉnh một khối đá lớn.Sau đó đột nhiên quăng lưỡi búa to cầm trong tay đi ra ngoài, nện vàotrong một cái hồ lớn giữa dãy núi.

-------

Chương 203: Quải trượng của Tam đương gia (2)

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Cự Phủ rơi xuống nước, tức thì có một đạo thần hóa phóng lên cao. Tiếptheo từ tám đỉnh núi chung quanh đều có những đạo hào quang ngút trờivọt lên. Cả chín đạo hào quang liền bao phủ hết trọn vẹn xứ sở HoàngPhong Lĩnh, làm ở trên không ngưng tụ thành một tòa đại trận màu vàngcực lớn.

Các đường hoa văn trận pháp cực kì dày đặc, bao trùm một vùng trăm dặm.Trận pháp lớn như thế, một khi bị dẫn động là có thể thủ có thể công,cho dù là ngàn vạn quân mã đánh tới, đều sẽ bị cách không diệt sạch.

Một đám đạo tặc lợi dụng Minh Nha Đại Trận, bắt đầu cùng đi đối nghịchvới Sát Hành Vân. Hai bên đều cực kì dũng mãnh đánh cho những quả núicao đều bị chấn nát, hơn phân nửa dãy núi sụp đổ.

Cuối cùng cũng đã bức được đám đạo tặc xuất thủ đối phó Sát Hành Vân!

Phong Phi Vân thở dài một hơi, sắc mặt trở nên có hơi khó coi. Vừa rồimặc dù có mai rùa của Mao Ô Quy chặn tuyệt đại bộ phận lực lượng mộttrảo kia của Sát Hành Vân, nhưng mà hắn vẫn bị chấn cho khí huyết bốclên nhộn nhạo.

- Tiểu tử, ngươi thật đúng là bịp bợm. Đám đạo tặc Hoàng Phong này sợkhông phải là đối thủ của Sát Hành Vân, rất nhiều người đều sẽ bị ngươilừa chết.

Mao Ô Quy lại đi ra, ngồi ở trên bả vai Phong Phi Vân, một đôi mắt rùato bằng hạt đậu xanh nhìn chăm chú trận đại chiến này, rồi cười gian đầy vẻ nhân tính hóa.

Phong Phi Vân lắc đầu đáp:

- Lão quá khinh thường đám đạo tặc này. Chỉ mới là người có thể bố tríra được Minh Nha Đại Trận này thì tu vi so sánh với Sát Hành Vân cũngkhông kém hơn bao nhiêu. Huống chi vị Đại đương gia thần bí từ đầu đếncuối cũng không có xuất hiện thân. Nói không chừng chính là một vị cấpbậc Cự Kình, chính là nhân vật chỉ cần xuất thủ là đủ để chống lại SátHành Vân.

Mao Ô Quy cũng gật đầu, tòa Hoàng Phong Lĩnh này đích thật là khắp nơiđều tiết lộ những điều kì dị cổ quái, tuyệt đối không phải một địaphương đơn giản. Rất nhiều nhân vật được coi là đã chết ở Tu Tiên Giới,không ngờ lại đều ẩn náu ở chỗ này. Những người này nếu như thật sự xuất thủ, Sát Hành Vân coi như tu vi thông thiên thì cũng chưa chắc chống đỡ được mọi người vây công.

- Đi, cứu người!

Phong Phi Vân cấp tốc lao xuống sườn núi dựng đứng, nhảy vào một mảnhrừng cổ thụ. Hắn thừa dịp đám đạo tặc đang đối phó Sát Hành Vân thì chạy tới ngoài cửa Tam đương gia, tính toán đem Quý gia tỷ muội đi.

Một gốc cây bồ liễu cổ thụ vững chắc, ở phía dưới có mở ra một cái hốclớn, bên trong hoàn toàn tối om. Lúc ban ngày Phong Phi Vân từng nhìnthấy Tam đương gia đi ra từ trong hốc cây kia.

Quý gia tỷ muội đều bị đưa đến chỗ Tam đương gia này!

Tam đương gia chính là một cao thủ nghiên cứu trận pháp và bùa chú, cảHoàng Phong Lĩnh cũng chỉ có lão mới có thể mở Bát Mạch Long Tỏa trênngười Quý Tiểu Nô.

Gốc cây bồ liễu cổ thụ này cũng không biết sinh trưởng bao nhiêu năm,chỉ là một cái rễ cây lộ ở bên ngoài đã có đường kính đến một thước.

Phong Phi Vân không do dự chút nào, trực tiếp phóng về hướng hốc lớn ởgốc cây. Hắn nhất định phải kịp trước khi chiến đấu kết thúc thì đã mang theo Quý gia tỷ muội chạy ra khỏi Hoàng Phong Lĩnh. Cho nên tốc độ nhất định phải rất nhanh.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Vừa mới vọt tới cửa hốc cây liền bị một cỗ rlực lớn đẩy hắn ngược trở về.

Một chiếc quải trượng ( cây gậy) vươn ra từ trong hốc cây, điểm tại ngực Phong Phi Vân đánh cho hắn bay ngược lại.

- Khụ khụ! Buổi tối ồn ào cái gì, quấy rầy người ta ngủ.

Từ trong hốc cây truyền đến một tiếng ho khan già nua, tựa hồ như đang mê ngủ.

Phong Phi Vân cảm giác được ngực mơ hồ phát đau, hai mắt trĩu nặng. Hắnlại đi tới lần nữa, lần này đã chú ý hơn không ít. Từng bước từng bướccứ thế mà đi về phía trước, không hề phát ra nửa tiếng động nhỏ.

- Sàn sạt!

Gió đêm lướt qua, có một phiến lá cây từ phía trên bay xuống.

- Rầm!

Đến lúc Phong Phi Vân đến gần hốc cây, lại một cây quải trượng phóng ratừ bên trong. Nó tựa như một tia chớp đen, tốc độ của nó cũng rất nhanhnên căn bản vô phương tránh né. Nó lại điểm vào ngực Phong Phi Vân màđánh bay hắn.

Lão gia hỏa này có tu vi sâu không lường được!

Phong Phi Vân biết cái Tam đương gia này tuyệt đối là một cao thủ, hơn nữa đã phát hiện ra hắn.

- Tam đương gia, có Ma Nhân tuyệt đỉnh đến Hoàng Phong Lĩnh quấy rối, Nhị đương gia cho ta tới mời đi trợ quyền.

Phong Phi Vân đứng ở dưới gốc cây bồ liễu mà cung kính nói.

Trong hốc cây lặng yên không một tiếng động, lão nhân kia tựa hồ đã ngủthiếp đi, căn bản không có nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói.

Phong Phi Vân vì vậy lại nói: - Tam đương gia...

- Ồn ào a! Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?

Từ trong hốc cây truyền đến âm thanh già nua kia.

- Đương nhiên là hán tử danh tiếng của Hoàng Phong Lĩnh, Phong Đại Ngưu.

Phong Phi Vân đáp.

- Ngươi họ Phong?

Âm thanh già nua kia có hơi khác thường, bỗng nhiên lại nói:

- Ta tới thử ngươi có tư cách gì mà mang họ Phong.

Một cây quải trượng bay ra từ trong hốc cây, tốc độ phi hành phi thườngchậm, thật giống như có một người vô hình nắm cây gậy đi ra từ bêntrong, đang tiến về hướng Phong Phi Vân.

Cảnh này quả thực rất quỷ dị !

- Rầm!

Cây gậy quét ngang ra!

Phong Phi Vân biết đối phương chính là một người cao thủ tuyệt đỉnh, nên hắn không dám khinh thường chút nào. Huyết dịch toàn thân đều bắt đầusôi sùng sục, lực lượng trên bàn tay vận chuyển tới trình độ cao nhấtrồi chụp trên quải trượng.

Một cỗ lực lượng khổng lồ đè xuống, đánh cho bàn tay Phong Phi Vân ráchtả tơi hiện ra một vết máu. Quải trượng quét trên người của hắn, lại lần nữa đánh bay hắn.

Tam đương gia này rất không đơn giản, căn bản là không hề lộ diện. Chỉvẻn vẹn ném ra một cây quải trượng, là có thể dễ dàng đánh bại Phong Phi Vân.

Lão gia hỏa này nếu như đi ra từ trong hốc cây, sợ là có thực lực chống lại Sát Hành Vân.

Trên ngón tay Phong Phi Vân còn sót lại vết máu màu vàng, tâm tình đãrơi xuống mức thấp nhất. Chỉ một Hoàng Phong Lĩnh nho nhỏ mà lại có caothủ như thế che giấu. Hiển nhiên là cao thủ này không muốn người khácbiết thân phận và tu vi của mình.

Mà hiện nay lão đã sử dụng lực lượng mạnh mẽ như thế, hiển nhiên là bạilộ thân phận. Như vậy lão liền tuyệt đối không có khả năng thả cho Phong Phi Vân còn sống rời khỏi nơi đây.

Từ trong hốc cây sinh ra một cỗ lực lượng, nó thu lấy một giọt huyếtdịch của Phong Phi Vân rơi trên mặt đất, rồi bay vào trong hốc cây.

Vì sao lão lại lấy đi một giọt huyết dịch của Phong Phi Vân!

- Ngươi là đệ tử của Phong gia?

Từ trong hốc cây kia truyền ra một âm thanh hơi có vẻ kinh ngạc:

- Tiểu tử, ngươi là đệ tử đời thứ mấy của Phong gia ?

- Ta không phải đệ tử của Phong gia. Phong gia và ta cũng không có bất kì quan hệ gì.

Phong Phi Vân lau khô vết máu trên ngón tay, bắt đầu điều động toàn bộlinh khí trong thân thể, chuẩn bị liều chết đánh một trận.

-------

Chương 204: Xuống núi (1)

- Không có khả năng, trong thân thể ngươi chảy xuôi huyết dịch Phong gia, tuyệt không phải giả.

Tam đương gia đi ra từ trong hốc cây. Vẫn là thân thể lưng còng, máitóc trắng xoá, trên lưng vẫn đeo một thanh Đại Khảm Đao, mặc một chiếckhố đỏ.

Loại tuổi này mà lại ăn mặc phong tao như vậy, quả thực đến mắt người mù cũng phải sáng lên.

Lão tịnh không có ý xuất thủ, một đôi hốc mắt lõm sâu nhìn chăm chú Phong Phi Vân mà hỏi:

- Ngươi đến đây là vì hai nha đầu kia sao?

Lão gia hỏa này cực kì khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra ý đồ đến đây của Phong Phi Vân, nhưng mà giờ phút này lão lại tịnh không có ý ra tayxuất thủ, một cây quải trượng (cây gậy) kia cũng thu trở về.

Trong lòng Phong Phi Vân khựng lại. Hắn thầm nghĩ lão gia hỏa này mớivừa rồi hiển nhiên là muốn giết ta, nhưng mà sau khi biết được ta là đệtử của Phong gia thì lại lưu tay đối với ta. Chẳng lẽ lão chính là mộtvị tiền bối nào đó của Phong gia, hoặc là có cội rễ gì đó cùng Phong gia ?

Bất kể là một loại tình huống nào, ít nhất cũng không có xu hướng phát triển xấu đi.

- Không sai.

Phong Phi Vân tịnh không phủ nhận.

Tam đương gia gật đầu, tay chống quải trượng, lưng còng còng mà nói với vẻ yếu ớt:

- Các ngươi có quan hệ gì?

- Ông lão, ngươi quản lắm chuyện quá.

Phong Phi Vân có hơi không nhịn được, hai tay tạo thành thiết quyền,trên bàn chân ngưng tụ Linh Mang. Chỉ cần phát hiện ra một chút cơ hộithì hắn sẽ ra tay không chút do dự.

- Không nói thì cũng thôi. Nhìn tuổi của ngươi hẳn là đệ tử đời thứ nămcủa Phong gia rồi! Thiên tư đúng là gượng gạo tiếp cận mức độ mà cũngkhông coi là mất mặt xấu hổ. Vậy tại Tiềm Long Đại Chiến thế hệ này của Phong gia thì ngươi xếp hạng thứ mấy a?

Tam đương gia xem ra đã khẳng định Phong Phi Vân chính là đệ tử củaPhong gia, hơn nữa đối với tất cả mọi thứ của Phong gia đều rõ như lòng bàn tay, biết rất rõ.

Cứ mỗi hai mươi năm Phong gia cử hành một lần Tiềm Long Đại Chiến, năm nay đúng là năm đại chiến.

Phong Phi Vân không cảm giác được sát khí từ trên người đối phương, sự đề phòng trong lòng cũng ít đi vài phần, hắn đáp:

- Ta đã bị Phong gia trục xuất ra khỏi cửa, những Tiềm Long này củaPhong gia chỉ sợ hiện tại đều muốn giết ta, kiếm công trở về.

Tam đương gia trố mắt nhìn, sắc mặt có hơi khó coi, rồi nói:

- Phong gia bình thường sẽ không trục xuất đệ tử gia tộc khỏi gia môn,ít nhất hai trăm năm qua cũng không hề phát sinh chuyện như vậy. Xem rangươi là phạm vào tội ác tày trời nên mới có thể rơi vào kết quả hiệntại. Đúng là một kẻ bại hoại của Phong gia, tội chết có thừa.

- Hừ! Ông lão không biết cũng đừng nói lung tung. Những đám cao cấp củaPhong gia chẳng qua đều là những kẻ trái tim để lợi ích che mờ thôi. Vìtế luyện một kiện báu vật mà lại trục xuất ta khỏi gia môn, lại còn phái người đối phó những ai chí thân của ta. Loại gia tộc chó má, không cócũng được!

Phong Phi Vân cũng không có nói ra yêu ma chiến y, vẻn vẹn chỉ là nóimột kiện báu vật. Dù sao ý nghĩa đại diện của yêu ma chiến y, thật sựkhông phải người bình thường có thể tiếp thu được.

Vốn tưởng rằng ông lão này sẽ tức giận, nhưng mà lần này lại ngoài dự liệu của Phong Phi Vân.

- Lời này... đúng là nói cũng không sai một chút nào. Phong Nhất Ý,Phong Nhất Hổ đích xác đều là những kẻ vô liêm sỉ vì báu vật. Năm đó...Khụ khụ. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là đệ tử đời thứ mấy của Phong gia ?

Tam đương gia hỏi.

Phong Nhất Ý và Phong Nhất Hổ đều là hai vị lão tổ của Phong gia, đã lànhân vật cấp bậc Cự Kình. Tam đương gia lại có thể kêu lên tên của bọnhọ, xem ra thật sự là có cội rễ từ Phong gia.

- Đời thứ mười hai.

Phong Phi Vân nói như thế.

Ánh mắt sắc sảo của Tam đương gia chợt lóe, lão hỏi:

- Gia gia của ngươi là ai?

- Phong Dật.

Phong Phi Vân đáp.

Tê!

Tam đương gia lập tức dừng chân, cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân. Trongđôi ánh mắt già nua tràn ngập ánh sáng phức tạp, năm ngón tay nhẹ nhàngrun rẩy, cuối cùng cũng không hề nói ra điều gì, liền xoay người đi vàotrong hốc cây.

Lão gia hỏa này rốt cuộc làm sao vậy!

Phong Phi Vân đứng ở ngoài gốc cây, thật lâu không thấy lão đi ra, vì vậy liền cao giọng hỏi:

- Này, rốt cuộc ngươi có tha người hay không ?

- Coi như giao hai nha đầu kia cho ngươi, ngươi cũng không cứu được bọn họ.

Hốc cây yên lặng chỉ chốc lát, Tam đương gia lại nói:

- Một người bị Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia phong bế, một người bị NgọcHàn Khí đóng băng, nhiều nhất còn có thể sống được chín ngày trời.

Thái độ của Tam đương gia so sánh lúc trước khá hơn nhiều.

- Bọn họ không thể chết được.

Phong Phi Vân đáp.

- Không phải chứ? Bọn họ là vợ của ngươi? Nếu như bọn họ là vợ củangươi, lão đầu tử ta trái lại có khả năng chỉ điểm một con đường sángcho ngươi, có lẽ có khả năng cứu bọn họ.

Tam đương gia nở nụ cười khùng khục.

Quý gia tỷ muội đối với hắn có ân cứu mạng, tuyệt đối không thể nhìn bọn họ liền chết đi như vậy. Phong Phi Vân có hơi im lặng, âm thanh mềmmỏng đi không ít. Hắn nói:

- Cúi xin tiền bối chỉ điểm con đường sáng.

Vì cứu ân nhân của chính mình, Phong Phi Vân có khả năng ăn nói khép nép nhờ vả người khác. Hắn cảm giác chuyện này không mất mặt.

Tam đương gia cười nói:

- Nếu muốn mở Bát Mạch Long Tỏa thì có hai phương pháp, phương pháp thứnhất đương nhiên là đi tìm Lão Tổ tông Kỷ gia, để cho lão tự mình ra tay mở Long Toả.

- Lời này đúng là nói vô ích!

Phong Phi Vân quả là cứng họng.

- Hắc hắc, cho nên ngươi chỉ có khả năng chọn con đường thứ hai. Ở Phong Hỏa Liên Thành có một người gọi là Tả Thiên Thủ. Người này chính làkhá khó lường, trong thiên hạ không có khóa nào mà hắn không mở nổi,không có trận nào mà không phá được, không có bùa chú nào mà không làmtan đi được. Ngay cả mười Đại Thiên Phong Ma Trận ở Thần Đô Đại Ngục đều bị hắn phá vỡ, khiến cho hắn trốn thoát từ trong Thần Đô Đại Ngục. Nếunhư ngươi có thể mời được hắn xuất thủ thì Bát Mạch Long Tỏa với hắn mànói, chỉ là trò trẻ con.

Phong Phi Vân lại hỏi:

- Vậy lại phải làm như thế nào mới có thể phá vỡ Ngọc Hàn Khí?

- Cái...này... Một người bị đóng băng, lúc trước đã là hẳn phải chếtkhông nghi ngờ. Huống chi vẫn bị Ngọc Hàn Khí đóng băng. Nhưng mà nhađầu kia tựa hồ tịnh không phải nhân loại, cho nên vết thương trong thânthể vẫn có một tia sức sống. Nếu muốn phá vỡ tầng băng này mà lại khônggây tổn thương tánh mạng của nàng, chỉ có một loại Hỏa Diễm có khả nănglàm được.

- Loại Hỏa Diễm gì ?

Phong Phi Vân hỏi.

- Phật Môn Nghiệp Hỏa! Nghiệp Hỏa chính là Hỏa Diễm êm dịu nhất trongthiên hạ, cũng chỉ có Nghiệp Hỏa mới có thể khiến cho Ngọc Hàn Khí hòatan.

Tam đương gia đáp.

Trong lòng Phong Phi Vân nghi hoặc, hắn liền hỏi:

- Vì sao lão phải nói cho ta biết những điều này, chúng ta tựa hồ cũng không quen biết gì nhau ?

-------

Chương 205: Xuống núi (2)

- Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta là gia gia của gia gia ngươi ( kị tổ), ngươi có tin hay không?

Tam đương gia cười nói.

Phong Phi Vân mặt liền biến sắc, biết lão gia hỏa này đang chơi xỏ hắn, liền nói với âm thanh lạnh lùng:

- Ta là gia gia của ngươi!

Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân xoay người liền đi!

Nếu Tam đương gia đã nói cho hắn nhiều như vậy, thế thì hiển nhiên là sẽ không gây tổn thương hay lấy mạng Quý gia tỷ muội. Do vậy tạm thờikhông cần lo lắng cho an toàn sinh mệnh bọn họ. Mặc dù không biết vì sao lão ta phải trợ giúp chính mình, nhưng mà có khả năng khẳng định lãogia hỏa này tất nhiên có nguồn gốc cùng Phong gia.

Chín ngày trời!

Thời gian thật sự rất cập rập !

Hoàng Phong Lĩnh quả nhiên không hổ là chốn của hạng người tàng longngọa hổ. Ba nghìn đạo tặc hợp lực lại triển khai Minh Nha Đại Trận không ngờ đã đánh lui cấp bậc Cự Kình như Sát Hành Vân. Đến khi Phong Phi Vân từ chỗ Tam đương gia quay về, Minh Nha Đại Trận đã chìm vào dưới mặtđất, đại chiến đã kết thúc.

Bầu trời lại khôi phục sự trong sáng, có một vầng trăng sáng tỏ treo giữa trời.

Mặc dù đã đánh lui Sát Hành Vân, nhưng mà Hoàng Phong Lĩnh cũng là tổnthương nguyên khí nặng nề, rất nhiều đạo tặc đều bị thương không nhẹ,khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu.

Một đêm này tất cả mọi người không sao ngủ được, sợ Sát Hành Vân lại đánh tới lần nữa.

Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng lên!

Phanh! Phanh! Phanh!

- Đại Ngưu, mở cửa!

Tên đầu trọc ở bên ngoài ra sức gõ cửa.

Phong Phi Vân vừa mặc trang phục, vừa mở cửa ra, mắt kèm nhèm ngái ngủ hỏi:

- Vu Cửu, ngươi không ngủ được?

Lão đầu trọc Vu Cửu cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân một phen mà cảm giác rất là buồn bực. Lão giơ ngón tay sờ sờ cái đầu trọc lốc, kinh ngạchỏi:

- Đại Ngưu, tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, mà ngươi còn có thể ngủ được ?

- Tại sao không ngủ được?

Phong Phi Vân hỏi.

- Vợ của ngươi bị người đoạt đi, ngươi liền tuyệt không đau lòng?

Vu Cửu hỏi.

- Đoạt thì đoạt mất rồi. Cùng lắm thì hôm nay lại cướp một người khác mang về.

Phong Phi Vân ưỡn lưng một cái, lộ rõ sự mệt mỏi.

Vu Cửu phá lên cười:

- Nhị đương gia vẫn còn đang lo lắng trong lòng ngươi không chịu đựngđược, liền đặc biệt gọi ta đến an ủi ngươi, xem ra là dư thừa.

Thành thật mà nói với Kỷ Thương Nguyệt mặc dù hắn không tính là có kếtgiao tình cảm, nhưng mà cũng coi như có quan hệ xác thịt. Nàng bị bắtđi, trong lòng Phong Phi Vân vẫn có một chút chút lo lắng như vậy. Nhưng chuyện như vậy tự có cao thủ Kỷ gia đi mà quản, cho dù hắn có muốn quản cũng không đánh lại Sát Hành Vân.

Địa vị Tử Linh Tử tại Kỷ gia chính là rất cao, Kỷ gia không có khả năng ngồi nhìn mà mặc kệ.

Phong Phi Vân hỏi:

- Vậy ngươi rốt cuộc đến để làm chi?

Vu Cửu vỗ vỗ cái đầu trọc lóc, cười to đáp:

- Tam đương gia nói, tối hôm qua đánh một trận làm Minh Nha Đại Trận tổn thương khá nhiều, cần phải có đại lượng Linh Thạch để chữa trị trậnpháp. Nay bảo ngươi mang mấy người huynh đệ cùng nhau xuống núi thu mua. Lão nhân gia ông ta chính là chỉ đích danh ngươi, muốn ngươi tự mìnhđi.

- Như vậy a!

Vẻ mệt mỏi trên mặt Phong Phi Vân lập tức biến mất, trong lòng tự nhiên rõ ràng ý định của Tam đương gia. Đây là lão tạo ra cơ hội xuống núicho mình, đi đến Phong Hỏa Liên Thành tìm Tả Thiên Thủ và Phật MônNghiệp Hỏa.

Cơ hội như thế tự nhiên khó được, Phong Phi Vân đương nhiên phải tận dụng.

Đến sau khi tin tức thứ nhất này truyền ra, chợt liền có mấy người tìm tới cửa, mặt dày mày dạn muốn đi theo đi.

- Đại Ngưu, vào lúc đuổi giết tiểu tử Kỷ gia, chính là ngươi đã đồng ýmuốn mời ta đến Phong Hỏa Liên Thành uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữhầu) ba ngày.

- Đại Ngưu, làm người thật phúc hậu, nói chuyện rất có nghĩa.

- Muốn đi thì đi Tuyệt Sắc Lâu, đây chính là đệ nhất thanh lâu ở PhongHỏa Liên Thành. Nghe nói đệ lục mỹ nhân Thần Tấn Vương Triều từng gảyđàn ca hát ở nơi này.

...

Ba người này đều là một trong số những người giết chết Kỷ Phong Lãnh,mọi người đều là hung nhân. Bên ngoài là đi theo Phong Phi Vân xuống núi thu mua, trên thực tế là tính toán để cho Phong Phi Vân mời bọn họ điTuyệt Sắc Lâu uống Hoa Tửu.

Phong Phi Vân đúng là đích xác đã từng nói lời này, giờ phút này cũngkhông tiện cự tuyệt. Hắn không thể làm gì khác hơn là mang theo ba người bọn họ và Vu Cửu, một nhóm năm người đi xuống Hoàng Phong Lĩnh, hướngvề tòa thành biên cương hiểm yếu trong lời đồn đại, chạy đến Phong HỏaLiên Thành hắc ám nhất, hỗn loạn nhất.

- Nói chúng ta xuống núi thu mua Linh Thạch, các ngươi có mang theo kinh phí?

Đi tới nửa đường, Phong Phi Vân mới nghĩ tới vấn đề này.

Vu Cửu sửng sốt, hỏi:

- Đạo tặc Hoàng Phong chúng ta thu mua Linh Thạch, cần phải kinh phí sao?

- Ú ú ớ ớ...

Trong lòng Phong Phi Vân quay cuồng. Đúng vậy! Làm thế nào hắn lại quên đi chuyện này. Đạo tặc chỉ giựt, nào có đạo lý đưa tiền.

Xem ra lần này thu mua Linh Thạch, không phải dễ xử lý như vậy.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Trên cánh đồng bát ngát xảy ra một hồi đất rung núi chuyển, chấn động làm cho chim chóc trong bụi cỏ kinh sợ bay lên !

- Chà, tình huống gì đây!

Vương Mãnh thu cánh tay để trần to như cây cột, bị dọa đến thân thể rụt co lại.

Vương Mãnh chính là một trong bốn tên đạo tặc mà Phong Phi Vân mang theo lần này. Gia hỏa này mặc một cái khố lớn, lưng quấn một sợi dây thừngto như cánh tay, trên bả vai khoác một cái áo dài trắng khiến cho cánhtay ngăm đen mà vững chắc càng nổi bật. Cánh tay kia quả thực so sánhPhong Phi Vân thì to gấp ba.

Vóc người quả là hợp với tên hắn, tuyệt đối là Mãnh Nam, mọi nơi toànthân đều là từng khối từng khối cơ bắp to như bàn tay lớn. Chỉ cần hắntrừng hai mắt là có thể hù dọa đám trẻ con khóc mếu.

Đúng là tiêu chuẩn của kẻ xấu !

Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc đồng thời ngừng bước chân, quay đầunhìn lại. Từ đường chân trời bụi mù cuồn cuộn, có hơn mười con Kỳ Ngưuđang chạy tới, mỗi một con Kỳ Ngưu đều cao vài thước, thân hình so sánhvoi lớn đều phải khổng lồ hơn, trên người mọc đầy lân phiến.

Đây là Kỳ Ngưu đích thực, mà không phải Kỳ Ngưu do kình khí đánh ra.

Một đội chiến tướng người mặc chiến giáp, cầm trong tay trường mâu cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu đang chạy như bay mà đến.

Không ngờ lấy Kỳ Ngưu làm tọa kỵ, đây chính là thú vật của chiến tranh,không có tu vi Tiên Căn đỉnh cao thì căn bản không thể khống chế đượcbọn chúng. Hiển nhiên đội chiến tướng này có lai lịch phi phàm, sứcchiến đấu vô cùng kinh người.

- Đó là lá cờ đại kỳ của Thần Vũ Quân, đây chính là người của kị binh Kỳ Ngưu Chiến, là tinh nhuệ của Thần Vũ đoàn.

Lưu Thân Sinh sờ sờ chòm râu dê dưới cằm mà nói.

Lưu Thân Sinh cũng là một trong bốn tên đạo tặc, cũng là kẻ duy nhấtđược coi như một người nhã nhặn. Hắn khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặctrường bào màu xanh có ghim một cái đuôi lớn, chân đi dép cỏ.

-------

Chương 206: Kị binh Kỳ Ngưu Chiến

Đương nhiên cái gọi là nhã nhặn, cũng vẻn vẹn chỉ là do Vu Cửu và VươngMãnh đối lập nhau. Dù sao những kẻ vì uống Hoa Tửu mà không tiếc sứcgiết người thì có thể nhã nhặn vào chỗ nào ?

Thần Vũ Quân ở Phong Hỏa Liên Thành cũng không phải Thần Vũ Quân đíchthực của Thần Tấn Vương Triều, vẻn vẹn chỉ là quân đội do tu tiên giả ởmột mảnh xứ sở này tự mình gây dựng.

Phong Hỏa Liên Thành nằm ở chốn biên ải Nam Man hiểm yếu, ở vào chỗ giáp giới giữa ba nước Thần Tấn Vương Triều, Bà La Quốc, Đại Thực Quốc. Nơinày thuộc về việc vùng đất không ai quản lí, cường giả tụ tập, hung nhân hoành hành, ma đầu cũng có vài tên. Quy củ nơi này chính là cá lớn nuốt cá bé, tác dụng mà Thần Vũ Quân có thể phát huy kỳ thật cũng khá cóhạn.

- Kị binh Kỳ Ngưu Chiến tổng cộng cũng chỉ có khoảng ba mươi người,chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Nơi này hẳn đã là một nửa trong đó.

Lưu Thân Sinh nói.

Phong Phi Vân nhìn chăm chú kia hơn mười con Kỳ Ngưu khổng lồ kia, trong lòng thấy rất động tâm. Đây chính là một cỗ chiến lực cường đại, xungphong liều chết đằng trước đủ để đánh tan quân đội cả vạn người.

- Nếu như có thể mang được ba mươi con Kỳ Ngưu của kị binh Kỳ Ngưu Chiến về cho Hoàng Phong Lĩnh, vậy thì liền làm bá chủ.

Phong Phi Vân nói.

Bốn tên đạo tặc đều không phải thiện nam tín nữ gì, đang nhìn chằm chằmvào một đội quân sĩ Kỳ Ngưu chạy như bay tới, đồng thời lộ ra nụ cườigian.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Một đội quân sĩ Kỳ Ngưu làm bốc lên tảng lớn đất cát, lao nhanh quatrước mặt năm người Phong Phi Vân khiến cho năm người bị bụi bám đầyngười. Cả một mũi bị đất cát bịt kín, nên đều là lớn tiếng chửi bậy.

Tiếng chửi mắng của bọn họ vẫn còn chưa hề dừng lại, thì đám quân sĩ KỳNgưu vốn đã lao nhanh qua lại quay trở về, dừng ở trước mặt năm người.Hơn mười ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú năm gia hỏa ănmặc rách rưới này.

La Lâm cưỡi cao cao trên lưng Kỳ Ngưu, nhìn chăm chú năm kẻ vóc ngườihình thù kỳ quái trước mắt này.Một người lưng đeo đại thiết đao, một tên để trần cánh tay đen trũi, một kẻ có lẽ lưng còng. Chỉ có người thiếuniên kia đứng ở phía trước coi như bình thường, vóc người cũng vẫn còndễ coi hơn một chút. Chỉ là lại để trần hai bàn chân, tóc cũng lộn xộnrói bù, vẫn còn dính đầy tro bụi.

Đám người này dẫu nhìn thế nào cũng không bình thường, rất giống dân chạy nạn, càng như là nô lệ của nô lệ doanh.

La Lâm lộ ra vẻ khinh thường. Hắn sờ sờ thanh trường mâu trắng toát trong tay, mà hỏi với giọng cao ngạo:

- Các ngươi nhìn thấy một Đại hòa thượng và một thiếu nữ xinh đẹp đi qua đây không ?

Năm người đồng thời lắc đầu.

La Lâm nhíu mày, sau đó ánh mắt lạnh như băng liếc mắt quét về phía năm người, lại nói:

- Đại hòa thượng kia chính là một hung tăng giết người không chớp mắt.Nếu như ta biết các ngươi dám cố ý giấu diếm không báo, như vậy trênthành lâu Phong Hỏa Liên Thành sẽ có thêm vài cỗ thi thể.

Trong lòng La Lâm giờ phút này là khá tức giận. Vào nửa canh giờ trước,hắn vốn mang theo chiến tướng kị binh Kỳ Ngưu Chiến đang đi tuần trachung quanh, trên đường lại gặp một Đại hòa thượng. trên người nhằngnhịt hình xăm, trong tay ôm vò rượu.

Nào có hòa thượng ở giữa ngực có hình xăm Thanh Long Bạch Hổ?

Nào có hòa thượng há to miệng uống rượu?

La Lâm ngay tức thì liền phán đoán đây là một ác tăng, khẳng định lại là chạy trốn tới Phong Hỏa Liên Thành tránh né kẻ thù.

Điều làm cho không người nào có thể chấp nhận nhất chính là, bên cạnhmột ác tăng như vậy vẫn còn một thiếu nữ xinh đẹp giống như tiên nữ đitheo. Thiếu nữ này cũng áng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, so sánh tấtcả nữ nhân mà La Lâm trước kia đã gặp thì đều đẹp hơn.

Đâu có lý như vậy, ác tăng không chỉ có uống rượu ăn thịt, lại còn dámlàm kẻ buôn lậu người. Nhìn thấy vẻ khổ sở trên mặt thiếu nữ kia, La Lâm lập tức liền nảy sinh tâm tư anh hùng cứu mỹ nhân.

Hắc hắc, ở xứ sở Phong Hỏa Liên Thành này, sau khi anh hùng cứu mỹ nhân thì chính là nhất định sẽ lấy thân báo đáp.

Nếu như có thể có được tiểu mỹ nhân khuynh thành như thế, vậy thì quảthực quá sung sướng. Làm sao La Lâm vẫn còn nhẫn nhịn được.Hắn mang theo chiến mâu liền xông tới, cũng không buồn hỏi rõ tình huống, chỉ nói câu nhắc tới quang minh chính đại được một lần, tiếp theo một mâu đâm rangoài, quyết phải đâm ác tăng kia ra một cái lỗ thủng lớn.

Nhưng mà Đại hòa thượng kia không phải dễ chọc, một cước liền đá La Lâm bay đi ra ngoài, rơi xuống hố phân bên cạnh.

Đến khi đám tướng sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến lôi được hắn lên bờ, thì Đạihòa thượng và thiếu nữ kia đã sớm không thấy tăm hơi bóng dáng. La đạiđội trưởng tức đến nổ phổi, sau khi tẩy trừ qua loa trên người một hồiliền mang theo người truy đuổi, vì vậy nên có một màn hiện tại này.

- Thật thối a! Mẹ đứa nào dẫm phải cứt chó ?

Vu Cửu khịt mũi ngửi ngửi, sau đó hét to một tiếng.

- Trừng mắt nhìn Lão Tử cái giè, ta cũng không có đạp phải cứt chó!

Vương Mãnh cũng là ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía La Lâm hiên ngang oai hùng mà bật thốt lên:

- Quân Gia, không phải ngươi rơi xuống hố phân chứ? Sao trên người thối như vậy ?

Sắc mặt La Lâm rất là khó coi, trong lổ mũi hung hăng phì ra một hơi, mà trầm giọng:

- Ngươi muốn tìm cái chết?

La Lâm này chính là đội trưởng một đội kị binh Kỳ Ngưu Chiến, tu vi bảnthân đã đạt tới Thần Cơ sơ kỳ. Ở nơi Hỗn Loạn Chi Địa này, coi như giếtvài người thì cũng không ai lại dám nói một chữ không.

Hắn hiện tại ghét nhất người nào nhắc tới hai chữhố phân.

Phong Phi Vân cười nói:

- Quân Gia, ngươi không phảithật sự rơi vào trong hố phân chứ ?

La Lâm lần này là thật sự tức sùi bọt mép, lấy trường thương đập mộtnhịp vào mông Kỳ Ngưu. Con Kỳ Ngưu khổng lồ giống như quả núi nhỏ nàyliền xông tới.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Mấy chân to như cái cột đạp xuống làm cho mặt đất rung động, Kỳ Ngưuhùng hổ xông tới, gót sắt nện điên cuồng dữ dội như muốn dẫm Phong PhiVân thành thịt vụn.

Phong Phi Vân tự nhiên là không sợ chút nào. Hắn trực tiếp đứng thếtrung bình tấn, bàn tay chủ động vươn đi ra ngoài bắt được một bắp đùiKỳ Ngưu. Một tay kia đặt tại vị trí bụng Kỳ ngưu rồi cùng phát lực, trực tiếp nâng cả con Kỳ Ngưu lên.

Cánh tay quăng một cái, liền trực tiếp ném bay cả Kỳ Ngưu cùng La Lâm đi ra ngoài.

- Rầm!

Kỳ Ngưu rơi ở trên mặt đất phát ra tiếng kêu thê thảm !

La Lâm không hổ là tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ, dưới chân sinh ra một mảnh mây mù xanh để nâng thân hình, sau đó phản xạ mãnh liệt trở về. Trườngmâu hoàn toàn phát lực, đâm ra từng đạo điện mang.

- Đúng là ta đã xem thường mấy người các ngươi, nếm một mâu của ta thử xem!

Phong Phi Vân vẫn còn không kịp ra tay, Vương Mãnh đã xông ra ngoàitrước một bước sát. Hắn huy động cánh tay vững chắc, trực tiếp đánh baychiến mâu trong tay La Lâm. Sau đó nện một thiết quyền đánh nát áo giáptrên người hắn.

- Lão Tử nhìn ngươi không vừa mắt đã lâu rồi!

-------

Chương 207: Phong hỏa liên thành (1)

Vương Mãnh điên cuồng quơquyền, La Lâm muốn lấy Cương Khí hộ thân, nhưng mà trong nháy mắt lại bị đánh tan. Coi như gương mặt khôi ngô tuấn tú bị đánh thành đầu heo, hàm răng trong miệng rơi vãi đầy đất.

- Lớn mật, lại dám đánh đội trưởng của chúng ta. Đó chính là con đẻ của Môn Chủ Tam Huyền Môn.

Một đám quân sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến bắt đầu xông tới, chúng vênh váohò hét, khí thế ngút trời. Mỗi người trong bọn họ đều vung tay ném ramột cái Ngọc Phù to bằng bàn tay, mặt trên có linh quang chớp chớp, kéodài tỏa ra vô số hoa văn trận pháp.

Bọn họ liên thủ bày trận, đồng thời xuất kích.

Vương Mãnh cảm giác được áp lực, trên da tỏa ra ánh vàng rực rỡ, cơ bắptrên người hoàn toàn nổi bật lên, khiến cho cái áo dài trắng căng phồngđều thiếu chút nữa sắp sửa bục ra. Một hoàng quyền thật lớn nện ầm ầm đi ra ngoài, nó ngưng tụ lực lượng đôi công cùng mười bốn chiếc Ngọc phù.

- Rầm!

Một đạo chấn khí vàng chói đẩy ra, làm cho một tầng bùn đất trên thảonguyên hoang dã đều bị đánh bay. Trong vòng hơn mười trượng chung quanhđều biến thành hoang vu.

Mười bốn con Kỳ Ngưu đột nhiên lui về phía sau ba bước, mười bốn vị chiến tướng thiếu chút nữa bị đánh bay từ trên lưng Kỳ Ngưu.

Phong Phi Vân ngây người ra

- Trời ạ, sức lực tên Vương Mãnh này cũng quá lớn, không ngờ thiếu chútnữa đánh bay mười bốn Kỳ Ngưu. Gia hỏa này là dã thú biến hình sao?

Phong Phi Vân hiện nay đạt tới tu vi Tiên Căn đỉnh cao, hơn nữa có khảnăng nhảy vượt hai tiểu cảnh giới mà chiến đấu. Nhưng mà lực lượng cũngtuyệt đối không đạt được sự biến thái như thế, trừ phi dùng tới Miểu Quỷ Ban Chỉ, hoặc có thể đạt được lực lượng càng mạnh hơn.

- Má ơi! Lần này chơi đùa lớn, lại đắc tội Thần Vũ Quân, còn phải chịu tội với Tam Huyền Môn.

Vương Mãnh kêu một tiếng quái quỉ.

Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc liếc mắt nhìn nhau, cũng là hoảng sợhét to một tiếng, sau đó liền trực tiếp bỏ trốn. Chỉ còn lại có một đámtướng sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến hai mặt nhìn nhau, bọn này rốt cuộc làmột đám người nào a. Rõ ràng mọi người đều là những người sức lực mãnhliệt, vì sao lại lựa chọn trực tiếp bỏ chạy, chẳng lẽ thật sự sợ hãiThần Vũ Quân và Tam Huyền Môn trả thù?

Thảm nhất chính là La Lâm. Vừa mới bị người ta đá vào hố phân, hiện tạilại bị người khác điên cuồng tẩn một trận, đánh cho thành đầu heo.

Sau khi được người khác đỡ lên, hắn phẫn nộ rít gào:

- Quay về Phong Hỏa Liên Thành, ta muốn phụ thân nện cho đám chó con này thành thịt vụn. Ta muốn báo với Thành Chủ, điều động mười chiến tướngđại Thần Cơ đỉnh cao vây giết bọn hắn. Đúng rồi, còn có Đại hòa thượngvà......tiểu mỹ nhân kia... Ai u! Đau quá!

- Lần này chúng ta là đến Phong Hỏa Liên Thành thu mua Linh Thạch. Những nơi có nhiều Linh Thạch nhất tổng cộng có ba nhà.Một nhà là Tam HuyềnMôn, một nhà là Ngân Câu Phường, một nhà là phủ Thành Chủ. Mọi người nói đến nhà ai thu mua thì tốt hơn?

Lưu Thân Sinh là tay già đời, đối với mọi thứ ở Phong Hỏa Liên Thành đều khá là quen biết.

- Ngân Câu Phường chính là sản nghiệp của gia tộc Ngân Câu, nhất định là có cường giả siêu cấp tọa trấn. Có trêu vào ai cũng không thể chọc đếnNgân Câu Phường a!

Vương Mãnh mặc dù nhìn như lỗ mãng, nhưng mà biết người nào có thể động vào, người nào không thể trêu chọc.

Lưu Thân Sinh nói:

- Thành Chủ của Phong Hỏa Liên Thành cũng là một nhân vật mạnh mẽ. Cóthể xưng hùng tại một nơi hỗn loạn như thế, tuyệt đối không phải làngười dễ chọc. Chỉ cần là mười vị thần tướng dưới trướng thì ai nấy đềucó thần thông phi phàm, đủ sức trấn áp thập phương.

Vẫn còn chưa hề tiến vào Phong Hỏa Liên Thành, mấy người lại bắt đầu bàn bạc.

Phong Phi Vân nói:

- Vậy thì liền chỉ còn lại có một nhà Tam Huyền Môn, thử nói Tam Huyền Môn rốt cuộc là có lai lịch gì?

Vu Cửu, Vương Mãnh, Lạc Đà Tử đều lắc đầu, chỉ có người nhã nhặn Lưu Thân Sinh này thì biết rõ hơn nên nói:

- Nói đến Tam Huyền Môn, liền không thể không nói đến bá chủ quận Thần Hổ Kỷ gia.

Phủ Nam Thái tổng cộng có hai mươi sáu quận, từng quận đều những vùng xứ sở mênh mông, tài nguyên hậu hĩnh, tiên môn san sát, rộng chừng như một Châu Á vậy. Kỷ gia có thể độc bá một quận, xưng hùng phía nam, tự nhiên là nội tình thâm hậu, dưới trướng có vô số tiên môn loại nhỏ phụ trợ,được gia tộc bọn họ che chở.

Mà Phong Hỏa Liên Thành nằm vào chỗ cực nam quận Thần Hổ, cả một vùngmấy ngàn dặm chung quanh nó đều là xứ sở bị vùng đất chết chóc biên ảibao trùm.

Đúng là bởi vì vị trí địa lý có tính đặc thù của Phong Hỏa Liên Thành,nơi này tụ tập cường giả tu tiên rất nhiều. Một số thế lực ngầm hắc ámcó thể sánh với một đại hình tiên môn cỡ lớn.

- Tam Huyền Môn cũng thuộc về một đại hình tiên môn cỡ lớn. Trong mônphái số tu tiên giả cảnh giới Thần Cơ đạt hơn ba mươi tám người, trongđó Tam Huyền Môn chủ đã bái lạy làm môn hạ đệ Tam trưởng lão của Kỷ gia, chính là đại đệ tử của đệ Tam trưởng lão. Có thể nói Tam Huyền Môn coinhư là tiên môn phò tá dưới trướng Kỷ gia.

Lưu Thân Sinh nói.

Xem ra Tam Huyền Môn này cũng không phải chỗ dễ chọc. Tu tiên giả cảnhgiới Thần Cơ lại đạt tới hơn ba mươi tám người, đây chính là tương đương với ba mươi tám vị trưởng lão, tuyệt đối xứng là đại hình tiên môn cỡlớn.

Phong Phi Vân trầm tư chỉ chốc lát, rồi cười nói:

- Ta nghĩ rằng có một ý kiến hay, có thể thử một lần.

- Đại Ngưu, chúng ta đều nghe lời ngươi.

Vương Mãnh lên tiếng.

Phong Phi Vân nói:

- Tiểu tử vừa rồi kia không phải là con trai của Môn chủ Tam Huyền Mônsao. Sau khi bị chúng ta nện cho một trận, khẳng định sẽ đi tìm Lão Tửcủa hắn đến đây báo thù. Sao chúng ta không đến xuất một chiêu giươngđông kích tây?

Vu Cửu và Vương Mãnh đều là nghe mà không hiểu ra sao, chỉ có trong mắtLưu Thân Sinh lóe lên một tia sáng, khóe miệng xuất hiện một vòng cung.Hắn vỗ tay một cái rồi nói:

- Chủ ý này không tệ, nhưng mà... chờ uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữ hầu) rồi hãy nói sau.

- Rất đúng, rất đúng, đi dạo thanh lâu mới là chính sự. Còn thu mua Linh Thạch thì cứ từ từ đi từng bước, từ từ đi từng bước.

- Cứ phải đủ ba ngày đã, một ngày cũng không thể thiếu. Mỹ nhân ở TuyệtSắc Lâu có hơn tám trăm, mọi người đều là vưu vật mê chết người. Đặcbiệt mấy nàng thẻ bài treo ở phía trước nhất kia thì càng là tiên nữ hạphàm.

...

Bốn tên đạo tặc cười dâm đãng liên tục, chuyện thu mua Linh Thạch đềuquẳng lên chín tầng mây, trong lòng chỉ còn lại có uống Hoa Tửu, đi dạothanh lâu. Phong Phi Vân lại không dễ dàng như vậy. Lần này đến PhongHỏa Liên Thành, trọng trách trên vai hắn so với bốn tên đạo tặc này thìlớn hơn nhiều lắm, nên cũng không thể thư giãn chút nào.

Phong Hỏa Liên Thành không hổ là tòa thành lớn ở vùng biên ải hoangvắng, tường thành so sánh các tòa Cổ Thành khác đều phải cao hơn gấpđôi, lấy những tảng đá nặng vạn cân mà xây.

-------

Chương 208: Phong hỏa liên thành (2)

Có một số nơi rõ ràng có khả năng nhìn thấy có dấu vết khắc lục trận pháp. Trên đỉnh tường thành cótháp nhô ra để bắn tên, đài phóng lửa, đài trận pháp. Lúc nào cũng cóThần Vũ Quân cưỡi Man Thú tuần tra trên đỉnh tường thành.

Nơi này tùy thời đều có thể phát sinh chiến tranh, đã từng bị hủy hơnmười lần. Nhưng mà sau đó ở đây lại dựng nên thành trì mới, lần sau sovới lần trước huy hoàng to lớn hơn.

Đây chính là lợi ích của vị trí địa lý đặc thù.

Tiến vào Phong Hỏa Liên Thành, có khả năng nhìn thấy rất nhiều hình thùkỳ quái của kiến trúc nước khác. Có tòa phủ đệ tường đỏ ngói xanh máicong, có cung điện phật gia xây bằng đá trắng, có kiến trúc sâu thẳm làtừ những cây gỗ cổ xưa....v..v....

Trên con phố cổ rộng trăm mét, ngựa xe như nước, náo nhiệt phi phàm.Người đến từ quốc gia và xứ sở khác nhau hội tụ ở chỗ này. Có mỹ nhântóc vàng mắt xanh xinh đẹp lưng đeo một cây cung quí đi qua bên người,làm nửa con phố đều thoang thoảng mùi thơm trên người nàng. Lại có bốnngười nô lệ Cổ Cương cao ba thước đang kéo xe Nha Xa màu vàng đi lộccộc. Còn có tu tiên giả trên đầu quấn vải trắng, trên người khoác áo bào trắng, phảng phất như một xác ướp đang nghênh ngang đi trên đường cái.

- A... Cứu mạng a! Cứu mạng a!

Năm, ba nam nhân đang truy theo một thiếu nữ yêu kiều. Chúng phát ranhững tiếng cười dâm đãng, dồn thiếu nữ kia vào trong một cái ngõ cụt.

Bọn họ đè thiếu nữ vào sát vách tường, rồi ngay giữa ban ngày ban mặt mà lần lượt cởi ra từng món y phục trên người nàng.

Mọi người đi đường đều là lạnh lùng nhìn, tựa hồ đều đã thấy mãi thànhthói quen. Bất kể thiếu nữ yêu kiều kia kêu cứu và khóc lóc như thế nào, nhưng không có bất cứ người nào tiến lên đưa tay ra cứu giúp.

- Không nên... Cứu ta... A...

Nàng áng chừng cũng không đến mười sáu tuổi, khóc đến cực kì thê lương.

Phong Phi Vân có hơi nhíu mày, mặc dù đã sớm biết rõ Phong Hỏa LiênThành chính là một địa phương hắc ám mà hỗn loạn, cường giả có khả năngtùy ý ức hiếp người yếu, nhưng mà lại thật không ngờ dĩ nhiên ô uế đếnmức độ này.

Lưu Thân Sinh đè cánh tay Phong Phi Vân xuống mà nói:

- Đại Ngưu, đừng xúc động, tại Phong Hỏa Liên Thành không ai là thiện nam tín nữ, làm người tốt chỉ biết sẽ chết nhanh hơn.

- Ý của ngươi là... Thấy chết mà không cứu?

Phong Phi Vân tự nhiên có điểm mấu chốt đạo đức của mình.

Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp:

- Những người có thể sống được tại Phong Hỏa Liên Thành, thì làm sao cần phải ngươi cứu?

Hắn vừa dứt lời, từ trong ngõ cụt kia liền truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết!

Chỉ thấy mấy người nam nhân vừa rồi vẫn còn định cưỡng bức thiếu nữ kia, giờ phút này đều đã nằm ở trong vũng máu. Mà thiếu nữ vốn mềm mại màthống khổ thì đang xốc lại áo la sam rách nát, lạnh nhạt hầm hừ mộttiếng. Nàng lau khô huyết dịch trên cánh tay, sau đó ngồi xổm thân thểmềm mại uyển chuyển xuống, lấy đi túi tiền trong ngực mấy nam nhân nàyvà lẫn cả binh khí tùy thân.

Nhìn thấy một màn này mà Phong Phi Vân trợn mắt há hốc mồm!

Thiếu nữ kia nâng nâng áng chừng túi tiền, ôm vài món binh khí đi ra từbên trong. Đôi mắt lạnh lùng trợn lên liếc nhìn Phong Phi Vân, sau đóliền nghênh ngang đi.

Chỉ để lại trong ngõ nhỏ mấy cỗ thi thể đẫm máu đã bị lạnh như băng.

- Quả nhiên, nơi này đích xác không có thiện nam tín nữ.

Phong Phi Vân lúc trước cũng đã từng chịu thiệt trong tay nữ nhân, hiện tại lại lần nữa có thêm một bài học.

Phong Hỏa Liên Thành cho tới bây giờ cũng không có bình yên, vẻn vẹn chỉ là đi một đoạn đường này mà Phong Phi Vân liền thấy xảy ra bốn năm vụgiết người. Nơi này quả thực không phải một địa phương tốt, nếu nhưkhông có thực lực, căn bản vô phương sinh tồn. Cho dù có thực lực, nếunhư không đủ thông minh, cũng tuyệt đối không sống lâu.

- Bán kỳ trân dị bảo, Linh Thảo cổ xưa, Linh Khí Thượng Cổ, tranh chữdanh gia, Linh Thạch tuyệt phẩm. Chỉ cần năm đồng tiền liền tùy tiệnchọn, tùy tiện tuyển! Năm đồng tiền mua như nhau, tuyệt đối có vật siêugiá trị, tuyệt đối không lừa bịp, bán sang tay, kiếm chút tiền.

Đi tới đầu một con đường, nơi này càng hỗn loạn hơn. Hai bên con đường,khắp nơi đều bày hàng trên vỉa hè. Có người trực tiếp trải một cái chiếu trên mặt đất, trên đó bày một số đồ vật kì dị cổ quái.

Có rất nhiều người đang vây quanh ở chỗ này, ai nấy đều đang chọn lựa hàng hàng bày trên quầy.

- Đại ca, ngươi thực sự thật tinh mắt, đây chính là một viên Ngũ PhẩmLinh Đan, chính là do quốc sư đương triều tự tay luyện chế, tổng cộngluyện ba mươi năm mới hình thành. Ta tốn công phu rất lớn mới cầm đượctrong tay. Ta xem đại ca ngươi cũng là người tuấn tú lịch sự, thuận tiện bán rẻ cho ngươi, tám mươi đồng tiền thế nào? Được rồi! Được rồi! Đạica ngươi coi như là khách quen, năm mươi đồng tiền đi! Không thể bớt hơn được, thế này đã là giá nhảy lầu rồi. Ôi trời! Đại ca, ngươi đừng đi.Có khả năng xem thử thứ khác, ta đây còn có Linh Khí Thượng Cổ Bổ ThiênThần Lô (vá trời thần lô), bút tích thực của danh họa Tiên Đan ThanhTử...

- Ngày cuối cùng, ngày cuối cùng, ngày mai bần đạo sẽ đi du ngoạn Bà LaQuốc. Hôm nay thổ huyết bán đại phá giá, lấy ra vài món kỳ bảo quí giátrên người thuộc loại hiếm có trên đời để bán rẻ cho mọi người. LinhThạch, linh đan, Linh Thảo, thấp nhất giá từ ba đồng tiền, quá hạn không chờ, mất không hề trở lại nữa.

...

Phong Phi Vân đi ngang qua đoạn phố lớn này, cứ là lắc đầu liên tục.Những người này thật sự nói khoác rất quá đáng. Linh Khí chính là ThầnBinh đỉnh cao. Mặc dù là Linh Khí cấp độ, phẩm chất thấp nhất thì đều có giá trị vượt qua mười tòa Cổ Thành. Mấy chục đồng tiền đâu có thể nàomua được. Linh dược và linh đan có giá trị cũng khá xa xỉ, cơ hồ đềuphải bắt đầu từ trăm vạn kim tệ.

Mặc dù rất nhiều người cũng biết những người này đang lừa tiền, nhưng mà vẫn có rất nhiều người đang chọn lựa hàng trên vỉa hè, hy vọng có thểbắt được vận may, chọn lựa được báu vật đích thực.

Phong Phi Vân cũng tỏ ra lòng hiếu kỳ, trong đôi mắt sinh ra hai luồngHỏa Diễm. Hắn thi triển ra thần thông Phượng Hoàng Thiên Nhãn để liếcnhìn những quầy hàng này. Vừa mới nhìn hắn liền thất vọng, quả nhiên đều là những đồ không ra gì, căn bản không có một kiện báu vật đích thực.

Hơ!

Ánh mắt Phong Phi Vân đột nhiên dừng lại, rơi tại một quầy hàng trên vỉa hè trong đó.

- Đại Ngưu, đừng xem, loại địa phương này căn bản không có thứ gì hay.Nếu như thật sự muốn mua báu vật hiếm có trên đời, cứ phải đi Ngân CâuPhường. Ngân Câu Phường mới là nơi kỳ bảo cả Thần Tấn Vương Triều tụtập.

- Nói cũng đúng, nói cũng đúng, Ngân Câu Phường tuyệt đối là thế lựcnhiều tiền nhất thiên hạ, giàu nứt đố đổ vách a! Chỉ tiếc sau lưng lãobản của nó là gia tộc Ngân Câu, nên cũng không ai dám có ý đồ gì.

- Hắc hắc! Nếu như có thể ôm được thiên kim đại tiểu thư gia tộc Ngân Câu vào trong tay, vậy liền cả đời cũng không còn sầu lo.

-------

Chương 209: Ông lão cụt tay (1)

Phong Phi Vân liếc mắt nhìn mấy đạo tặc này, bất đắc dĩ lắc đầu mà nói:

- Trong thiên hạ sợ là không ai có thể ôm được nàng vào trong tay. Đây chính là một con Độc Hạt Tử ( bọ cạp), sẽ cắn chết người.

Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân đã đi tới cửa hàng vỉa hè mà vừa rồi hắn đã chú ý.

Nơi này mặc dù tựa như một quầy tạp hoá, nhưng mà ngẫu nhiên vẫn cóngười có thể kiếm được báu vật Thượng Cổ đích thực. Chuyện như vậy đãtừng phát sinh, đã có người bỏ ra năm đồng tiền mua được một gốc cây TêLong Linh Thảo đích thực. Còn có người mua được tàn phiến Linh Khí từthuở xa xưa, thậm chí còn có người mua được một mảnh long lân đích thực.

Chuyện như vậy mặc dù xác suất cực thấp, nhưng cũng không phải không có khả năng phát sinh.

Cái quầy hàng vỉa hè này bày ra ở đầu con đường dưới gốc cây hòe lớn. Nó trải ra một miếng vải đen nhiều nếp nhăn, trên đó rải mấy chục món vậtkhác nhau. Có đỉnh to đá nhỏ, dụng cụ bằng sắt hình thù kỳ lạ, dược thảo khô héo,.v..v..., thật sự là bình thường. Trông không có gì khác thường so với các quầy hàng vỉa hè khác.

Người mở hàng trên vỉa hè chính là một Độc Tí lão nhân ( một tay), chỉ có một tay trái, trong ống tay phải là trống rỗng.

Vốn lão ngồi ngủ gà ngủ gật ở trên Thạch Đôn ( đôn đá), sau khi nhìnthấy đám người Phong Phi Vân đi tới thì nét buồn ngủ trên mặt biến mấttoàn bộ. Tức thì lão mở mắt, chủ động thét to:

- Tiểu huynh đệ, muốn mua đồ gì? Chỗ này của ta chính là mọi thứ cũngcó. Ngươi nhìn chiếc thạch đỉnh ( đỉnh bằng đá) này chính là đào từ chỗsâu trong lòng đất, trải qua nhân sĩ chuyên nghiệp xem xét thì chính làcủa quý hơn một vạn năm trước, có thể trấn áp sông lớn, cố định Thầnhải.

- Ngoài ra còn có một món binh khí cổ này.

Ông lão cụt một tay nhặt lên một cái món binh khí Thanh Đồng hình móccâu từ trên quầy hàng vỉa hè, quơ quơ trước mắt Phong Phi Vân mà nói:

- Ngươi không nên nhìn thấy nó giản dị không có trang trí, không dínhchút linh tính nào. Trên thực tế nó chính là có lai lịch lớn. Chính làThần Binh của một vị Cự Kình ở Hoàng Sa đã từng xưng hùng thiên hạ dùngqua. Một khi dính vào máu người thì sẽ bộc phát ra thần uy tối cao, hủythiên diệt địa đều ở trong một câu nói.

Ông lão cụt một tay nói năng sinh động như thật, giảng giải cho PhongPhi Vân lai lịch của những thần bảo này, về năng lực phi phàm của thầnbảo mà nước miếng văng tứ tung. Hiển nhiên những lời này lão đã nói quakhông biết bao nhiêu lần, rất là trôi chảy.

Lão liên tiếp giảng giải như thế, đích xác nhận được hiệu quả. Rất nhiều người đều vây quanh lại đây, đều muốn biết được những dị bảo trongtruyền thuyết này. Những người này đều là tu tiên giả có linh khí trongngười, trong đó còn không ít cường giả cảnh giới Tiên Căn. Bọn họ chỉtrỏ đối với những cổ bảo này mà sôi nổi bàn luận ồn ào.

- Chiếc thạch đỉnh kia rất không bình thường, ngươi nhìn trên bề mặtđiêu khắc con thú giống như Chu Tước, nhưng mà lại mọc ra bốn cánh dài,mỗi một đường hoa văn đều mang theo nhịp điệu kỳ dị, đích xác cực kì phi phàm. Rất có thể chính là một cái Thần Đỉnh trong truyền thuyết.

- Nói không chừng nó là món hàng thật !

Có người bị lời nói làm động tâm, một người trẻ tuổi mặc màu đạo bào xanh bắt đầu hỏi giá:

- Lão bản, thạch đỉnh này bao nhiêu tiền?

Con ngươi của Độc Tí lão nhân chuyển động, thấy những người này ai nấyđều lộ ra ánh mắt hừng hực, vì vậy vội vàng nâng giá lên. Lão vươn bađầu ngón tay, miệng nói:

- Thần bảo như thế, giá cả tự nhiên phải đắt. Ba mươi vạn đồng tiền, thiếu một đồng đều là không bán.

Sau khi mức giá này được nêu ra, mọi người ồ lên!

Nơi này tất nhiên đều bán đủ loại hàng. Giá cả của chúng cũng có thứ chỉ mấy đồng tiền đến loại mấy trăm đồng tiền. Nay Độc Tí lão nhân thậtđúng là dám hô giá, trực tiếp hô lên giá cao đến ba mươi vạn đồng tiền.

Đây là cướp giựt a!

Ba mươi vạn đồng tiền cũng tương đương với ba mươi mai kim tệ. Đối vớiđệ tử loại gia tộc đỉnh cao như Phong gia mà nói, ba mươi mai kim tệcũng không coi là giá cao gì. Nhưng mà đối với những đệ tử tiên môn loại nhỏ và gia tộc loại nhỏ mà nói, ba mươi mai kim tệ kia đã xem như giátrên trời.

Thế giới này thì chênh lệch giàu nghèo chính là rất lớn, người ở địa vịcao có khả năng vung tiền như rác, mà người ở địa vị thấp có lẽ vẫn cònphải liều mạng chỉ vì một đồng tiền.

Người trẻ tuổi mặc đạo bào kia có hơi nhíu mày, hiển nhiên là bắt đầu do dự.

- Ba mươi vạn đồng tiền, ta mua!

Có người ra giá.

Phong Phi Vân đứng ở một bên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm. Ánh mắt không nhìn chăm chú vào thạch đỉnh kia, ngược lại hắn chỉ nhìn Độc Tí lãonhân. Lão gia hỏa này trong mắt tràn đầy vui vẻ, từ đầu đến cuối đềuchăm chú nhìn người trẻ tuổi thân mặc đạo bào kia.

Người trẻ tuổi thân mặc đạo bào cuối cùng vẫn còn quyết định đánh cuộcmột chuyến, hắn lôi ra tất cả tích góp trên người rồi ném cho Độc Tí lão nhân kia mà nói:

- Ta xuất bốn mươi vạn đồng tiền, chiếc thạch đỉnh này thuộc về ta.

Bốn mươi mai kim tệ đã được xuất ra!

- Ai trả giá cao thì được, vốn nên như thế, vốn nên như thế!

Độc Tí lão nhân cười đến ánh mắt đều híp lại thành một khe. Lão vừa cất bốn mươi mai kim tệ kia vào trong lòng, sau đó đẩy thạch đỉnh đến trước mặt thiếu niên mặc đạo bào, thật giống như sợ hắn sẽ đổi ý.

- Tiểu điếm lợi chút bạc lẻ, giao dịch thành công, sẽ không trả lại hàng!

Độc Tí lão nhân nói.

- Nói thừa nhiều như vậy để làm chi! Nếu ta dám mua, liền tự nhiên sẽ không đổi ý.

Trong mắt thiếu niên mặc đạo bào lộ ra ánh sáng thèm khát, hắn kích động nâng thạch đỉnh ở trong tay, hai mắt sáng ngời, cẩn thận ngắm nghíathật kĩ, thật giống như đang nhìn một kiện thần bảo vô giá.

Khóe miệng Vương Mãnh lộ ra một nụ cười gian ác, cánh tay vững chắc lenlén đụng phải thiếu niên mặc đạo bào kia một cái, lập tức đụng phảitrọng tâm không yên của hắn, làm cho thạch đỉnh trong tay trực tiếp rơi ở trên mặt đất.

- Choang!

Chiếc thạch đỉnh này rơi xuống đất bị chia năm xẻ bảy, bên trong vẫn còn bắn toé ra rất nhiều vôi.

Mọi người đều là phá lên cười!

- Ha ha! Rơi tốt, rơi một cái liền đã biết rõ là hàng giả!

- Bỏ ra bốn mươi vạn đồng tiền không ngờ mua một món hàng giả, vị tiểu ca thật sự là thẳng thắn!

...

Đám người này đều là những kẻ e sợ thiên hạ không loạn, cười đến nỗi sắc mặt thiếu niên mặc đạo bào kia xanh mét, ý định giết người lộ ra. Haitay hắn đều tạo thành quyền, hung hăng nhìn về hướng Độc Tí lão nhân.Lão gia hỏa này thật sự rất đáng ngờ, bốn mươi vạn đồng tiền này chínhlà toàn bộ tích góp trên người hắn.

Ông lão cụt một tay vội vàng cầm túi quần áo thu dọn đồ, miệng nói:

- Ta đã nói qua, tiểu điếm lợi chút bạc lẻ, giao dịch thành công, sẽ không trả lại hàng, tiểu ca ngươi chính là đồng ý rồi.

-------

Chương 210: Ông lão cụt tay (2)

Trong lòng thiếu niên mặc đạo bào mặc dù tràn đầy lửa giận, nhưng mà hiện tại có mặt nhiều người như vậy, hắn đúng là không tiện động thủ. Chỉ là liếc mắt nhìn thật sâu Độc Tí lão nhân kia, trong lòng thầm nghĩ, đợi đến khi tất cả mọi người đi hết, thì sẽ lại tới trừng trị ngươi.

Trong lúc tất cả mọi người ở đây vẫn còn cười to liên tục, Phong Phi Vân ngồi xổm người xuống nhặt đồ đang được bày trên mặt đất rồi bắt đầu lật tới lật lui.

- Đại Ngưu, những lời lão gia hỏa này đã tuyên bố chỉ là một trò lừa bịp. Những thứ kia có lẽ không nên nhìn thì tốt hơn.

Lưu Thân Sinh lên tiếng nhắc nhở.

Vốn những người đứng vây xem này đều tính toán rời đi, nhưng mà sau khi nhìn thấy Phong Phi Vân chăm chú chọn lựa những món hàng trên mặt đất, thì những người này lập tức ở lại tiếp.

Không ngờ còn có người dám mua hàng của Độc Tí lão nhân này. Xem ra người trẻ tuổi kia cũng là kẻ không biết nhìn đồ, sẽ bị lừa thật sự thảm, thiếu niên mặc đạo bào chính là kết quả nhỡ tiền.

- Xem đi! Lại một kẻ mắc bẫy, hì hì.

- Tiểu tử này ăn mặc rách rưới, phỏng đoán không có béo bở gì.

...

Độc Tí lão nhân kia tự nhiên cũng nhìn ra Phong Phi Vân là kẻ nghèo kiết xác, nhưng mà dù sao người tới chính là khách, có thể bắt bí bao nhiêu là thì cứ chẹt bấy nhiêu.

Thiếu niên mặc đạo bào kia cũng không rời đi, liền đứng ở bên người Phong Phi Vân, trong mắt lộ ra một chút vẻ hả hê, trong lòng chỉ hy vọng Phong Phi Vân bị lừa so với hắn thảm hại hơn là tốt nhất.

Phong Phi Vân tự nhiên là không để ý tới những người chung quanh đang bàn luận gì. Hắn nhìn một vòng những thứ đang bày trên mặt đất, mỗi một món đều nhìn một chút, cuối cùng lắc đầu thở dài, liền muốn đứng lên rời đi.

Độc Tí lão nhân lập tức sốt ruột, vội vàng bật thốt lên:

- Tiểu ca, chớ a! Có báu vật gì vừa ý thì cứ thẳng thắn nói cho lão đầu tử ta, giá cả sẽ thương lượng sau!

Phong Phi Vân lập tức lại dừng bước, ngồi xổm xuống. Hắn nhặt lên một khối đá to như đầu người lớn vào trong tay, rồi nói:

- Bên trong tảng đá kia thai nghén một linh khí vô tận, tuyệt đối là một món thiên địa chí bảo.

Phong Phi Vân hai tay nâng đỡ tảng đá, dùng cái mũi ngửi ngửi rồi gật đầu, lại nói:

- Khí tức thần linh thật đậm đặc, chẳng lẽ đây chính là một khối thần thạch từ Tiên Giới rớt xuống !

Tảng đá kia bình thản không có gì đặc biệt, màu vàng màu nâu xen lẫn trên bề mặt. Trông nó có tính chất rời rạc, bề mặt thô ráp, trên mặt vẫn còn rêu xanh mọc lên, chính là tảng đá mà Độc Tí lão nhân kia nhặt từ bên cạnh quán để đè tấm vải bày hàng.

Nhưng mà lại bị Phong Phi Vân khen là cực kì thần kì, liền như thiên địa dị bảo vậy.

Tất cả mọi người đều có ánh mắt tò mò. Những kẻ có nhãn lực vượt xa người thường thì từ hai mắt càng là bắn ra Linh Mang, như muốn nhìn thấu chỗ thần kì của tảng đá kia, rốt cuộc lại đều thất vọng lắc đầu.

Thật sự rất tầm thường !

Đây chính là một khối Hoàng Thạch tùy ý có thể thấy được.

Mà ngay cả Độc Tí lão nhân kia đều có hơi kinh ngạc. Lão cố ý quay sang tảng đá kia nhìn một chút, lão nhướng mày mà cũng không hề nhìn ra chỗ đặc thù gì.

Xem ra tiểu tử này chính là một kẻ ngốc !

Hoàng Thạch này một đồng tiền cũng không đáng, lại có người biến nó trở thành báu vật. Độc Tí lão nhân tự nhiên là thích nghe ngóng, cười nói:

- Tiểu ca thật sự là lành nghề biết hàng, tảng đá kia có lai lịch thật sự dọa người.Đồn đại có một vị đại thần thông ngồi ở trên đó mà Ngộ Đạo Phi Tiên. Tiểu ca nếu như thành tâm muốn mua, hai mươi đồng tiền ta bán cho ngươi.

Độc Tí lão nhân cũng không dám nâng giá cả lên rất cao, sợ sẽ làm Phong Phi Vân trực tiếp bị hù dọa bỏ chạy.

Những tu tiên giả chung quanh này đều là cười thầm trong lòng, lão bất tử kia lại bắt đầu lừa người. Một tảng đá vỡ nham nhở lại muốn bán với giá hai mươi đồng tiền, thế này quả thực chính là cướp đoạt.

- Một đồng!

Phong Phi Vân tức thì thả trở về hòn đá đang cầm trong tay !

Độc Tí lão nhân ngẩn ra, trong lòng ra sức thoá mạ một hồi. Mới vừa rồi còn khen tảng đá kia là từ trên trời rơi xuống, hiện tại lại chỉ đưa ra giá cả có một đồng tiền, thực sự mẹ nó là đồ nghèo kiết xác.

- Tiểu ca, đây chính là tảng đá mà một vị tiên nhân Ngộ Đạo trên đó, sao không trả thêm chút?

Độc Tí lão nhân hỏi.

- Trên người chỉ mang theo một đồng tiền, muốn trả thêm cũng không được!

Phong Phi Vân lắc đầu, liền muốn đứng lên rời đi.

Độc Tí lão nhân mặc dù cảm thấy thất vọng, nhưng mà một đồng tiền cũng là tiền. Một khối đá hộc nhặt được bên cạnh đường mà thôi. Lão cắn răng, nói:

- Hảo! Hôm nay lão phu liền lấy giá thổ huyết một đồng tiền mà bán cho ngươi.

- Hảo, mặc cả xong!

Phong Phi Vân lập tức bật cười lên, từ trong ngón tay bắn ra một đồng tiền, sau đó ra tay nhanh như chớp cầm lấy khối đá to bằng đầu người kia rồi đứng lên. Đương nhiên hắn cũng sợ Độc Tí lão nhân này hối hận.

Tiểu tử này cười đến thật vui vẻ, chẳng lẽ chính mình lần này nhìn nhầm ? Độc Tí lão nhân cất một đồng tiền kia đi mà trong lòng lại bắt đầu nghi hoặc.

Bọn người Vu Cửu, Vương Mãnh thì liên tục cau mày, cảm giác Phong Phi Vân thật sự không hề cần phải làm loại việc ngốc nghếch này. Mặc dù vẻn vẹn chỉ bỏ ra một đồng tiền, nhưng mà một đồng tiền cũng là tiền a!

- Đại Ngưu, hiện tại ngươi có khả năng nói cho chúng ta biết tảng đá kia có điều huyền bí gì đó chứ?

Trong đôi mắt Lưu Thân Sinh lóe lên ánh sáng trí tuệ. Những người khác có lẽ cảm giác Phong Phi Vân là đang không có việc gì nên tìm trò giải trí. Nhưng mà hắn suy đoán trong đó chỉ sợ có điều huyền bí.

Những tu tiên giả này cũng không có rời đi, trong lòng cũng có nghi vấn giống nhau. Mà ngay cả Độc Tí lão nhân kia cũng đều vươn dài cổ, dựng lỗ tai lên.

Phong Phi Vân cười nhìn qua một chút những người này, để hòn đá Hoàng Thạch ở trên lòng bàn tay, rồi hỏi:

- Các ngươi nhìn tảng Hoàng Thạch này và những tảng Hoàng Thạch bình thường bên cạnh có cái gì không giống? Không nhận ra được phải không? Lập tức các ngươi có thể đã nhìn ra.

Phong Phi Vân vận chuyển linh khí tràn ngập trong lòng bàn tay!

Phụp !

Linh khí tự động bùng cháy, biến thành một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa. Một khối Hoàng Thạch kia bị Hỏa Diễm bao bọc, nhiệt độ bắt đầu dần dần cao lên.

Một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa chính là Hỏa Diễm sinh ra từ thiêu đốt linh khí, những tảng đá bình thường khi đó sẽ bị hoả táng trong nháy mắt. Coi như là một số ít hòn đá cứng rắn thì cũng bị một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa trong nháy mắt đốt thành những hạt cát nhỏ.

Nhưng mà một khối Hoàng Thạch bình thường này không chỉ có không bị ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa hoả táng, ngược lại bắt đầu di động nhảy lên trong Hỏa Diễm.Màu sắc của nó từ màu vàng biến thành màu đỏ, sắc thái càng ngày càng diễm lệ, cuối cùng đỏ rực giống như huyết.

-------

Chương 211: Thần bảo tuyệt thế

Lúc này, coi như là một kẻ ngu thì đều đã nhìn ra sự phi phàm của một khối Hoàng Thạch này !

Độc Tí lão nhân vươn dài cổ, tay không ngừng dụi dụi mắt, có hơi không thể tin được một màn trước mắt này.

Khóe miệng Phong Phi Vân xuất hiện một vòng cung, hắn vừa thu linh khí thì Nhất Muội Nguyên Hỏa chợt biến mất, màu sắc tảng đá trong tay cũng dần dần nhạt đi, nhanh chóng liền lại biến thành màu vàng.

Nó vẫn bình thường như trước, không có bất cứ linh khí gì đáng nói như trước.

Nhưng mà không ai lại xem thường tảng đá này nữa.

Ánh mắt của mọi người đều bị cái đó hấp dẫn, gắt gao chăm chú vào Hoàng Thạch, trong lòng cực kì hiếu kỳ.

- Đại Ngưu, cái này rốt cuộc là bảo bối khó lường gì vậy?

Vương Mãnh lắc lắc đầu, đã lấy lại hồn.

Không chỉ có là hắn, hiện tại trong lòng mọi người ở đây cũng có nghi vấn như vậy.

- Ta cũng không biết!

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi không biết?

Tất cả mọi người không tin lời của hắn, dù sao khối Hoàng Thạch này bị đặt ở bên cạnh con đường này cũng không biết mấy ngàn năm. Vô số cao thủ tiền bối đều đã đi qua nơi này, nhưng mà lại không ai có thể nhìn ra sự bất phàm của nó, nói không chừng còn có người đã đá nó mấy đá.

Hắn có thể nhìn ra sự phi phàm của Hoàng Thạch, mà lại không biết Hoàng Thạch là báu vật gì sao?

Phong Phi Vân đúng là đích xác cũng không nói gì, Phượng Hoàng Thiên Nhãn của hắn mới tu luyện đến tình trạng Sơ Khuy Môn Kính ( bước đi chập chững đầu tiên), nhãn lực nhiều nhất cũng chỉ có khả năng tương đương với Tam Phẩm Tầm Bảo Sư.

Rất nhiều báu vật đều chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được, nhận thấy được nó không tầm thường, mà không thể thực sự nhìn thấu bản chất của nó.

Phong Phi Vân lúc trước sử dụng Phượng Hoàng Thiên Nhãn, liền vẻn vẹn chỉ nhìn ra khối Hoàng Thạch này có điều khác thường so với cả không gian khí tức, bên trong mơ mơ hồ hồ có âm thanh truyền ra, thật giống như một quả trứng bị lớp vỏ đá bao bọc, nhưng mà rồi lại tuyệt đối không có bất cứ khí tức sinh mệnh nào.

Phong Phi Vân lắc đầu đáp:

- Chỉ có phá vỡ lớp vỏ đá thì mới có thể biết bên trong rốt cuộc giấu báu vật gì đó.

Phong Phi Vân thuận tay mang tới một thanh thiết đao rỉ sét loang lổ từ quầy hàng vỉa hè, mũi đao bắt đầu hướng về Hoàng Thạch mà cắt gọt. Hắn hạ đao cực kì chậm, hơn nữa gọt tỉa cực kì mỏng, sợ làm báu vật bên trong bị tổn thương.

Tin tức truyền đi nhanh chóng, số người vây xem càng ngày càng nhiều. Ban đầu vẫn còn vẻn vẹn chỉ có mười mấy người, sau này đạt tới mấy chục người. Hiện tại càng là nhiều hơn đạt đến mấy trăm người, vây quanh cả quầy hàng chật như nêm cối.

- Lại có người ở trên cửa hàng vỉa phát hiện được thần bảo tuyệt thế!

- Một khối đá dưới Hỏa Diễm trở nên đỏ như máu, có người đã bắt đầu cắt, sợ là sắp có đại bảo bối kiếp này.

...

Tu tiên giả nối đuôi nhau chạy tới không dứt, cả con phố cổ đều bị người đứng kín.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Thanh đao trong tay Phong Phi Vân càng lúc càng nhanh, nó cắt ra một lớp bột phấn đá. Hòn Hoàng Thạch vốn to như cái đầu người lớn, giờ phút này đã nhỏ đi một nửa.

Xoạt!

Lại một đao hạ xuống, khối Hoàng Thạch kia bỗng nhiên sinh ra biến hóa, trong lúc ồn ào đó đã biến thành màu đỏ như máu.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Thiết đao trong tay Phong Phi Vân bị một cỗ lực lượng vô hình chấn vỡ, biến thành bột sắt vụn rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh sàn sạt. Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ khí tức khổng lồ đang đột phá vào đại não của mình, khiến cho hắn có loại ý nghĩ muốn ném khối Huyết Thạch cầm trong tay đi thật xa.

Vút!

Một cơn gió âm phong không biết từ địa phương nào thổi tới, ở trong không khí phát ra âm thanh gào thét, tựa như một đám quỷ sứ đang gầm rống, yêu ma đang hò hét.

Đúng là giữa lúc mặt trời trên cao mà lại có cơn gió lạnh này ập tới thì quả thực có hơi không tầm thường.

- Đại Ngưu, nếu không thì không nên lại cắt tiếp. Tại sao ta cảm giác bên trong không giống như là đang giấu thần bảo, mà tựa như là một quả tim máu chảy đầm đìa.

Vu Cửu cảm giác được toàn thân đều phát lạnh, trên đỉnh đầu như có khí lạnh bốc ra.

- Hẳn không phải vậy. Ta có thể cảm giác được khí tức bên trong mặc dù kì quái, nhưng mà cũng tuyệt đối là một món báu vật kinh động lòng người.

Lưu Thân Sinh có hơi ra hiệu cho ba tên đạo tặc khác.

Nếu như trong Hoàng Thạch thật sự có đại bảo bối xuất hiện ở kiếp này, như vậy nhất định là có người sẽ ra tay cướp đoạt. Bốn tên đạo tặc đều là ngầm hiểu, bắt đầu có hơi đề phòng. Chúng đứng ở bốn phía chung quanh Phong Phi Vân, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận lại đây.

Trong lòng Phong Phi Vân càng là tò mò, cũng không muốn dừng tay. Hắn cầm lấy thanh Đại Khảm Đao trên lưng Vu Cửu rồi tiếp tục cắt gọt.

Thể tích hòn đá càng ngày càng nhỏ, màu sắc cũng càng ngày càng đỏ lên, đỏ đến mức giống như máu, màu máu bắn ra bốn phía.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Hòn đá trong tay Phong Phi Vân nứt ra rồi bắt đầu di động, phảng phất như đang sống lại. Nó tác động khiến cho cánh tay Phong Phi Vân cảm thấy ngứa ngáy.

- Phá cho ta !

Phong Phi Vân cảm giác đã đến điểm tới hạn, cuối cùng hạ một đao xuống. Một tầng vỏ đá giống như vỏ trứng vỡ vụn, một đạo hào quang đỏ rực như máu từ bên trong đột ngột bay ra. Nó chiếu lên cao mấy ngàn trượng, phóng thẳng tới trời cao, thẳng hướng lên trời cao.

Rất nhiều người trong Phong Hỏa Liên Thành đều thấy được một đạo hào quang này, tiếp theo cảm thấy kinh dị. Họ còn tưởng rằng có cường giả tuyệt đỉnh đang đột phá đại cảnh giới thiên mệnh.

Đạo hào quang đỏ rực này không chỉ có chói mắt, hơn nữa nhiệt độ cực cao. Mặc dù là bàn tay Phong Phi Vân đã dùng Miểu Quỷ Ban Chỉ để bảo vệ, nhưng vẫn bị tổn thương.

Mà những tu tiên giả vây ở một bên xem náo nhiệt, giờ phút này cũng không chịu nổi, có người mắt bị hào quang đỏ rực đâm bị thương, chảy máu ra. Có kẻ y phục trên người và tóc bị nhiệt độ cao từ hào quang đỏ rực này làm bắt lửa, bắt đầu bùng cháy lách ta lách tách.

Không ngờ bên trong một tảng đá lại thai nghén ra lực lượng đáng sợ như thế !

Phong Phi Vân bắt đầu điều động tu vi toàn thân, lấy uy lực của Linh Khí Miểu Quỷ Ban Chỉ để xuất ra lực lượng của sáu bức họa cổ mới gượng gạo trấn áp được nó. Nhưng mà bởi vì hào quang thật sự quá mạnh mẽ, nên căn bản hắn vẫn không nhìn thấy rốt cuộc là thần vật gì.

Chỉ là trong tai mơ mơ hồ hồ có khả năng nghe được có âm thanh kỳ dị truyền đến, cực kì đau khổ, giống như là một vị tiên nữ Thượng Cổ đang khóc.

Hào quang đỏ rực phát ra đột ngột, mang theo nhiệt độ cực nóng tựa như một hỏa lò Thần Diễm đang thiêu đốt.

Âm thanh kỳ dị kia cực kì yếu ớt, nhưng mà chỉ cần tu tiên giả có tu vi đạt tới cảnh giới Thần Cơ thì đều có thể nghe được rõ ràng, rất giống tiếng nữ nhân đang khóc.

-------

Chương 212: Hóa đạo thạch (1)

Cũng không lâu lắm, hào quang kia chậm rãi giảm xuống, cuối cùng hoàn toàn tắt ngấm đi, dần dần lộ ra hình dáng của nó!

- Đây là...

Phong Phi Vân không thể tin được hai mắt của mình, đây là một khối đá Huyết Hồng Sắc, đại khái to như bàn tay người vậy. Điều đích thực khiến cho Phong Phi Vân giật mình chính là hình dạng của nó tựa như một con mắt nữ nhân, lại giống như một tấm gương Liệt Hỏa dẹt dài.

Bất kể là hình dáng, hay là hoa văn thì đều khiến mắt người bên cạnh thấy thật sự gần gũi quá. Trên đó có đường hoa văn thô kệch của đồng tử, có con mắt nhẵn nhụi trơn tuột, thậm chí có lông mi tự nhiên sinh trưởng ở bên trên.

Con mắt này thật sự là rất đẹp, quả thực so sánh với mắt của bất cứ một người nữ nhân nào thì đều phải đẹp hơn. Nếu như thật sự xuất hiện ở trên mặt một nữ nhân, thì quả thực chính là một con mắt tiên.

Đây không phải lấy Linh Thạch tạo hình, cũng không phải Linh Bảo dùng linh thiết tế luyện, bởi vì bề mặt của nó hoàn toàn không có dấu vết bàn tay nhân loại gia công, chẳng lẽ là thiên nhiên sinh trưởng sao ?

Nếu như thật là tự nhiên sinh ra, tự nhiên lớn lên, như vậy giá trị một khối đá huyết sắc này chỉ sợ vẫn còn hơn cả Linh Khí.

- Linh tính thật cường đại, không ngờ lại tự động ngưng tụ linh khí thiên địa, chẳng lẽ... Một con mắt còn muốn sống lại sao.

Phong Phi Vân lại cảm giác được nó đang đập đập, nhịp đập rất có tần suất đều đặn, tựa như một trái tim còn sống sờ sờ. Nhưng mà loại nhịp đập này chỉ bằng vào cảm giác mới có thể cảm ứng được, còn dùng mắt thường căn bản không có khả năng nhìn ra nó đang đập.

Một khối đá huyết sắc lại tự động ngưng tụ linh khí thiên địa, quả thực chính là đang tự chủ tu luyện. Nó không khác gì một người sống. Nếu như cho nó được có một cơ hội, có lẽ nó có khả năng tu luyện thành yêu.

Tuyệt sắc thạch yêu!

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Một cỗ khí vô cùng lạnh từ bên trong phát tán ra ngoài. Trong nháy mắt liền làm đông lạnh cánh tay Phong Phi Vân thành khối băng. Mà ngay cả bốn tên đạo tặc đứng ở bốn phía Phong Phi Vân thì trên người đều kết đầy sương lạnh.

Cỗ khí lạnh này có khí thế hung dữ, nó trực tiếp nhảy vào trong huyết mạch của Phong Phi Vân, mạch máu bị nhanh chóng đông lại, đồng thời chảy về hướng trái tim như muốn làm đông lạnh hắn thành băng nhân.

Cảm giác bị đóng băng hết sức đau đớn, huyết nhục toàn thân cũng giống như là bị băng đao cắt thành mảnh nhỏ!

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Liền vào lúc tầng băng lan tràn đến ngực Phong Phi Vân thì một cái Thanh Đồng Linh Chu đang tẩy rửa trong đan điền bỗng nhiên bắt đầu di động. Vẻn vẹn chỉ là lóe ra một chùm ánh sáng, thì

những khối băng tinh này liền lùi lại như thủy triều rút, tất cả khí lạnh đều bị áp chế xuống, lui về trong hòn đá Huyết Hồng Sắc.

Trên Thanh Đồng Linh Chu trôi nổi một bộ Long Mã Hà Đồ. Một con Long Mã kia tựa hồ sống lại, nó hí dài một tiếng, trực tiếp trấn áp hòn đá Huyết Hồng Sắc Thạch Đầu trong tay Phong Phi Vân đến run rẩy, hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh.

Tất cả mọi thứ phát sinh vừa rồi trong thân thể, Phong Phi Vân tự nhiên là cực kì rõ ràng. Thanh Đồng Linh Chu này quả nhiên không hổ là khí cụ Thánh Linh, huyền diệu vô song, có thể chắc chắn áp chế một viên đá huyết sắc này.

Đây là một con mắt đá tuyệt mỹ, nhưng càng giống như một Tà Nhãn hơn.

- Ta đã biết rồi, đây là một khối Hóa Đạo Thạch. Trong mười tám chủng Linh Thạch xếp hạng thứ bẩy.

Một ông lão tóc và râu đều đã bạc trắng chỉ vào viên đá huyết sắc trong tay Phong Phi Vân mà run rẩy nói.

Trong thiên hạ lúc đó Linh Thạch tổng cộng được chia làm mười tám chủng loại, mỗi một chủng loại đều là trời sinh, vô cùng kỳ dị, chính là báu vật mà tu tiên giả tranh nhau cướp đoạt.

Trong đó xếp hạng thấp nhất chính là "Chân Diệu Linh Thạch", cũng là một loại Linh Thạch mà tu tiên giả thường dùng nhất trong tu luyện. Nhưng mặc dù là một viên Chân Diệu Linh Thạch nhỏ như đầu ngón tay thì đều có thể bán ra với giá cả mấy vạn mai kim tệ.

Đây chính là chỗ quí giá của Linh Thạch. Mặc dù là Đại gia tộc như Phong gia, có hơn mười mỏ, với hơn mười vạn nô lệ đào quặng, nhưng mà hàng năm có thể sản xuất ra Linh Thạch tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm khối như vậy. Hơn nữa đều vẫn còn là vài loại Linh Thạch xếp hạng thấp nhất mà thôi.

Có vị đại hiền Tầm Bảo Sư đã làm công tác thống kê, trữ lượng mười tám chủng loại Linh Thạch ở trong thiên địa chính là giảm đi gấp hàng chục lần. Nói cách khác, nếu như Chân Diệu Linh Thạch xếp hạng thứ mười tám tổng cộng có một vạn khối, như vậy Ngũ Cốc Linh Thạch xếp hạng thứ mười bảy cũng chỉ có một ngàn khối, Đan Linh Thạch xếp hạng thứ mười sáu cũng chỉ có một trăm khối...

Mà sự thực căn cứ vào số lượng Linh Thạch mỗi Đại gia tộc hàng năm sản xuất để xét, cũng đích xác cơ bản phù hợp vài con số này.

Một thế lực lớn đứng đầu, hàng năm đào ra có mấy trăm khối Chân Diệu Linh Thạch, Ngũ Cốc Linh Thạch chỉ có mấy chục khối, Đan Linh Thạch chỉ có vài khối. Thậm chí có đôi khi một năm đều không đào ra nổi một khối Đan Linh Thạch.

Về phần những Linh Thạch xếp hạng cao hơn liền càng rất thưa thớt, chỉ có ngẫu nhiên vận số tốt mới có thể đào được. Có khi vài thập niên mới xuất đào ra được một khối, cả Tu Tiên Giới Thần Tấn Vương Triều mấy ngàn năm tất cả cũng chỉ đào ra nổi vài khối.

Ví dụ như Long Linh Thạch xếp hạng thứ mười, mấy ngàn năm qua chỉ đào ra một viên, hiện tại đều đặt ở trong đế cung Thần Tấn Vương Triều để trấn áp vận mệnh quốc gia.

Có đôi khi một hòn đá là có thể trấn áp số mệnh một quốc gia, mấy ngàn năm không suy.

Mười tám chủng loại Linh Thạch, mỗi một chủng loại cũng có sử dụng đặc thù. Ví dụ như Chân Diệu Linh Thạch ẩn chứa linh khí tinh khiết hậu hĩnh, có thể làm cho tốc độ tu luyện của tu tiên giả gia tăng gấp đôi. Chỉ cần tu tiên giả có tu vi cường đại đều sẽ lấy Chân Diệu Linh Thạch tu luyện, chứ không lại hấp thụ linh khí trong thiên địa.

Ngũ Cốc Linh Thạch so sánh Chân Diệu Linh Thạch càng thần kì hơn. Một khi nuốt một viên Ngũ Cốc Linh Thạch, tu tiên giả là có thể trực tiếp đạt tới Tích Cốc diệu cảnh, coi như cả đời không ăn cơm thì cũng sẽ không bị chết đói.

Mà Đan Linh Thạch xếp hạng thứ mười sáu, so sánh Ngũ Cốc Linh Thạch lại còn quí giá hơn không ít. Chỉ cần là muốn luyện chế ra linh đan Tam Phẩm trở lên, thì trong đan dược liền nhất định phải tăng thêm Đan Linh Thạch. Số lượng Đan Linh Thạch tăng thêm càng nhiều, cơ hội thành đan cũng lại càng lớn.

Nếu như không tăng thêm Đan Linh Thạch, căn bản là không có khả năng luyện thành linh đan Tam Phẩm trở lên.

Về phần Linh Thạch xếp hạng càng phía trước, quả là loại nọ so sánh loại kia rất thưa thớt, loại nọ so sánh loại kia càng thần bí hơn.

Cũng chính bởi vì số lượng mười tám chủng Linh Thạch giảm dần gấp hàng chục lần, cho nên giá cả cũng là lấy gấp hàng chục lần để tính toán.

-------

Chương 213: Hóa đạo thạch (2)

Ví dụ như một khối Chân Diệu Linh Thạch lớn như nắm tay có giá cả là ba mươi vạn mai kim tệ, như vậy giá cả Ngũ Cốc Linh Thạch chính là ba trăm vạn mai kim tệ, giá cả Đan Linh Thạch chính là ba nghìn vạn mai kim tệ. Linh Thạch xếp hạng càng ở phía trước, giá cả tự nhiên liền càng khủng bố hơn.

Cũng chính bởi vì Linh Thạch rất thưa thớt và hao tiền tốn của, cho nên tại thế giới này, địa vị của Tầm Bảo Sư khá cao. Bất kể là các vị đại lão tiên môn, quan coi thời tiết Vương triều, hay là Đại Đan Dược Sư, rất nhiều lúc đều phải xin Tầm Bảo Sư giúp đỡ.

...

Khi nói ra Hóa Đạo Thạch, mọi người còn không cảm giác được có cái gì khó lường.Thế nhưng lúc từ xếp hạng thứ bẩy được nói ra, mọi người lập tức nổ tung.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Tất cả mọi người điên cuồng !

Một khối Long Linh Thạch xếp hạng thứ mười là có thể trở thành báu vật trấn quốc của Thần Tấn Vương Triều, trấn áp số mệnh một quốc gia mấy ngàn năm, vĩnh hằng không suy. Long Linh Thạch, tuyệt đối được cho là xếp hạng hàng đầu mười thần bảo của Tu Tiên Giới tại Thần Tấn Vương Triều.

Mà hiện tại một viên Hóa Đạo Thạch xếp hạng thứ bẩy xuất hiện, cái này quả thực có thể nói là thần bảo Đệ Nhất Thiên Hạ, sẽ làm kinh ngạc cả Thần Tấn Vương Triều.

Có người tỏ vẻ không tin, nói:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Theo lời đồn đại Hóa Đạo Thạch chính là tu tiên giả tuyệt thế vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, đã thiêu đốt một thân đạo ý trên người. Như vậy sau khi ngưng tụ mới thành một viên đạo thạch, mà đạo thạch lại cần phải có thời gian trên vạn năm để thai nghén bản thân thì mới có thể hình thành Hóa Đạo Thạch. 'Đạo thạch' có thể hình thành 'Hóa Đạo Thạch' tỷ lệ nhỏ đến thương cảm, một phần vạn cũng không có.

- Tu tiên giả Ngộ Đạo khó khăn, mà muốn hóa đạo càng khó. Chỉ có đại nhân vật tu vi đích thực thông thiên mới có thể hóa đạo thành công, ta không cho rằng Thần Tấn Vương Triều từng xuất hiện thần nhân như thế.

Hóa Đạo Thạch có thể xếp hạng ở vị trí thứ bảy, liền bởi vì nó ngưng tụ được đạo của cường giả chí cao vô thượng. Nếu như lĩnh hội được "Đạo" ở trong Hóa Đạo Thạch, là có thể trở thành một vị cường giả chí cao vô thượng khác.

Mặc dù có người tỏ vẻ hoài nghi, nhưng mà vẫn có người tin chắc đó chính là một viên Hóa Đạo Thạch.

- Ta có thể cảm nhận được ở trong một khối đá Huyết Hồng Sắc kia ẩn chứa đạo nghĩa vô thượng, mỗi một đường hoa văn trên bề mặt nó đều là một loại đạo. Chỉ cần có thể lĩnh hội một đạo nghĩa trên một đường hoa văn tại bề mặt nó là có thể tu luyện tới mức độ cấp bậc Cự Kình.

- Cái này rất có thể chính là một vị Thần Nữ thời kỳ Thượng Cổ, sau khi hóa đạo đã ngưng tụ. Một viên Hóa Đạo Thạch này thậm chí đều đã bắt đầu tự tu luyện bản thân. Nếu như không ai lấy nó ra từ Hoàng Thạch, cứ để cho nó lại tu luyện thêm mấy ngàn năm, thì vị Thần Nữ đã chết đi kia nói không chừng sẽ trọng sanh, lại lần nữa đứng đầu thiên hạ.

Mặc dù tất cả mọi người có thái độ không giống nhau như vậy, tiến hành các loại suy đoán đối với một viên Linh Thạch này. Nhưng mà tất cả mọi người đã khẳng định giá trị một viên Linh Thạch này tuyệt đối là thần bảo vô giá. Phỏng đoán dè dặt thấp nhất, giá trị đều vượt qua một kiện Linh Khí.

Ánh mắt của mọi người đều bắt đầu trở nên cực nóng, gắt gao nhìn viên Linh Thạch Huyết Hồng Sắc trong tay Phong Phi Vân, không ai có thể che dấu được sự tham lam trong mắt.

Không ít tu tiên giả tu vi cường đại đã xoa xoa tay, trên người lộ ra ý định giết người mà nhìn chăm chú Phong Phi Vân.

Cả con phố cổ đều bị bao phủ trong cảnh rung chuyển bất an, một hồi gió tanh mưa máu sẽ đến.

...

Độc Tí lão nhân xót đến đau ruột, không ngờ lại thu một đồng tiền để bán một món thần bảo. Mỗi ngày đều lừa người, hôm nay bị người lừa.

Nhưng mà đến khi thấy thần bảo xuất thế, quanh cảnh trở nên sát khí đằng đằng thì lão lập tức lại có tâm lý thăng bằng hơn không ít. Tối thiểu cái họa sát sinh này sẽ không rơi trên người mình.

Thất phu vô tội, dấu ngọc mới có tội!

- Tiểu huynh đệ, lão phu chính là người của Tô gia Bà La Quốc. Khối Hóa Đạo Thạch này chính là bảo vật cổ xưa của Tô gia ta đánh rơi, xin hãy trả lại.

Một ông lão người mặc cẩm y màu xanh có một đám gia nhân vây quanh đã đi tới, nụ cười của lão nói rõ ý đồ, còn tay thì vươn ra.

Hóa Đạo Thạch rõ ràng chính là hòn đá bướng bỉnh nằm lì bên cạnh đường đi, bị Phong Phi Vân dùng tuệ nhãn thức tỉnh châu báu cắt ra. Có người đỏ mắt, dĩ nhiên trợn tròn mắt nói dối.

Thế này so cùng cướp đoạt có cái gì khác nhau?

Vào lúc Hóa Đạo Thạch xuất thế, Phong Phi Vân cũng đã biết được hôm nay không có khả năng thái bình. Quả nhiên lập tức đã có người nhảy ra. Vì vậy khóe miệng hắn có hơi nhếch lên, cười nói:

- Tiền bối đây là muốn bắt nạt nông dân chúng ta ?

Bất kể là Phong Phi Vân hay bốn tên đạo tặc thì ăn mặc đều không khác gì dân chạy nạn. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, những người này mới cảm giác được bọn họ dễ bắt nạt, muốn bên đường giết người đoạt bảo.

- Tiểu tử, bắt nạt ngươi thì đã làm sao. Tô gia Bà La Quốc chúng ta đánh rơi báu vật, ngươi tốt nhất trả lại. Nếu không hôm nay sẽ phơi thây đầu đường.

Từ phía sau ông lão mặc cẩm bào, một người lực lưỡng mặc chiến giáp đi ra. Người này chính là một vị chiến tướng Bà La Quốc, nắm trong tay mấy vạn đại quân, chiến lực vô cùng lớn.

Hiển nhiên ông lão mặc cẩm bào kia chính là hậu duệ quý tộc của Bà La Quốc, cho nên bên người mới có cường giả như thế bảo vệ.

Phong Phi Vân ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng trợn mắt nhìn về phía trước mà nói:

- Ai phơi thây đầu đường, vẫn còn không nhất thiết.

Tô gia chính là hoàng thất Bà La Quốc, nội tình thâm hậu vững chắc, có đại nhân vật cấp bậc Cự Kình tọa trấn. Nhưng mà Phong Phi Vân tự nhiên không phải hạng người sợ có chuyện. Coi như là Bà La Vương đến đây thì hắn cũng dám đánh một trận.

- Dân đen, không biết sống chết.

Nam nhân mặc chiến giáp kia, trên lưng ngưng tụ ra một hư ảnh thần hổ. Nó ngửa mặt lên trời gầm dài, phát ra một tràng gào thét điếc tai.

Đây là một loại Dị Vực Linh Thông của Bà La Quốc, luyện hóa máu huyết dị thú nhập thể để được truyền thừa huyết mạch và năng lực của dị thú.

Người như thế được xưng là "Man Thú chiến tướng" !

Mỗi một vị Man Thú chiến tướng có chiến lực đều cực kì khủng bố, tại Bà La Quốc có địa vị cực cao.

- Địa vị Man Thú chiến tướng có thể so với một người quý tộc. Nay lại bảo vệ một ông lão, vậy ông lão này tại Bà La Quốc rốt cuộc là có thân phận như thế nào?

Người có ý đồ bắt đầu âm thầm suy đoán, cảm giác ông lão mặc cẩm bào này chính là một vị hoàng thúc Bà La Quốc.

- Man Thú chiến tướng quả nhiên dũng mãnh như trong truyền thuyết, chiến lực có thể so với tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ.

-------

Chương 214: Huyết nhuộm đường phố dài

Một số tu tiên giả bị khí tức trên người của Man Thú chiến tướng ép tới không thở nổi, chỉ có thể đi bước một mà lui về phía sau.

Phong Phi Vân vẫn cứ gắt gao nắm chặt Hóa Đạo Thạch ở trong tay, đứng thẳng trên đường phố dài. Mặc dù trang phục rách nát, tóc rối bù như tổ quạ, trên bàn chân trần vẫn còn dính bùn, nhưng mà sắc mặt đều không thay đổi chút nào.

Thân ở trong thế cục rung chuyển bất an, lại vẫn đứng vững trãi.

- Rầm!

Man Thú chiến tướng nện tới một quyền, mang theo lực mấy vạn cân đánh vào ngực Phong Phi Vân, trực tiếp đánh cho hắn trượt đi ra ngoài.

Mặc dù bị đánh cho lui về phía sau, nhưng mà hắn đều không hề bị thương chút nào.

Man Thú chiến tướng ngạc nhiên. Lực lượng một quyền này của mình có uy lực như thế nào, coi như là tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ thì đều có thể một quyền đánh nát, nhưng mà lại không cách nào gây tổn thương mảy may cho đối phương. Tiểu tử này quả nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.

Liền vào lúc hắn chuẩn bị lại ra tay lần nữa thì thân hình Phong Phi Vân chợt lóe, tức thì đã đứng ở trước mặt của hắn. Một chưởng vỗ xuống liền đánh vào đỉnh đầu của hắn.

Rắc rắc rắc!

Chiến giáp trên người đều hóa thành mảnh nhỏ, Man Thú chiến tướng hung dữ toàn thân chấn động, sau đó mềm nhũn tê liệt quị ở trên mặt đất, cũng không đi nổi nữa.

Phong Phi Vân cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Man Thú chiến tướng trên mặt đất, ánh mắt quét một vòng tu tiên giả chung quanh, nói với âm thanh lạnh lùng:

- Nếu như ai còn muốn đánh, ta tiếp đón đến cùng. Muốn đoạt Hóa Đạo Thạch, phải xuất ra bản lãnh thật sự.

Ánh mắt của hắn dồn hết vào trên người ông lão mặc cẩm bào chỉ chốc lát.

Ông lão mặc cẩm bào từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên, mặc dù Man Thú chiến tướng là thủ hạ, nhưng mà nhìn hắn chết trong tay Phong Phi Vân mà trên mặt của lão không có bất cứ tâm tình dao động gì.

Chỉ là một cánh tay như ưng trảo của lão bắt đầu chớp động những cơn sóng sát khí. Một đôi mắt già nua cũng lộ ra vẻ tối sầm.

Lão gia hỏa này tuyệt đối là một cường giả đích thực.

Vào lúc ánh mắt của Phong Phi Vân bốn mắt nhìn nhau với lão, hắn có cảm giác bị ánh mắt của lão đâm đau.

- Người trẻ tuổi, thật sự là không biết trời cao đất rộng. Tại Phong Hỏa Liên Thành cũng dám giết chết Đại tướng Bà La Quốc, e là ngươi không sống được bao lâu.

Ông lão mặc cẩm bào có hơi bước ra một bước hướng về phía trước, một cỗ lực lượng vô hình từ mặt đất chấn động đến.

Phong Phi Vân cảm giác được dưới chân có một cỗ lực lượng phá núi xẻ đồi truyền đến. Nó muốn phải đánh gãy hai chân hắn, nên hắn vội vàng điều động lực lượng toàn thân phản công về hướng dưới chân.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Phong Phi Vân liên tiếp thối lui ba bước mới hóa giải được cỗ lực lượng này.

Ông lão mặc cẩm bào mới bước về phía trước một bước, Phong Phi Vân lại liền lui ba bước. Tu vi chênh lệch liền xuất hiện ra, cao thấp rõ ràng.

- Loại tuổi tác giống như ngươi, có tu vi như thế thì quả thực hiếm có, thiên phú bẩm sinh đã xem như thượng thừa. Giao Hóa Đạo Thạch ra đây đi! Loại báu vật cấp bậc đó thì ngươi không giữ nổi, ngược lại sẽ mang đến họa sát thân cho ngươi.

Ông lão mặc cẩm bào cũng không lại quanh co lòng vòng, trực tiếp biểu lộ ý nghĩ trong lòng mình, chính là nghĩ muốn cướp lấy Hóa Đạo Thạch.

- Thiên phú bẩm sinh như thế, nếu như chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này thì quả thực rất đáng tiếc.

Ông lão mặc cẩm bào lại là bước ra một bước nhỏ hướng về phía trước, khí thế trên người càng đáng sợ hơn. Không chỉ có chấn cho Phong Phi Vân liền lui ba bước, mà ngay cả những tu tiên giả chung quanh đều bị chấn cho lui về phía sau. Một số người có tu vi thấp tức thì bị chấn đến thổ huyết.

Phong Phi Vân ổn định huyết khí trong thân thể, đứng chân vững lại rồi nói:

- Ngươi có gì đặc biệt hơn người. Nếu không phải sống lâu hơn so với ta vài thập niên, nếu như để cho ta lại tu luyện dăm ba năm nữa thì sẽ giết ngươi như đồ heo chó.

Ông lão mặc cẩm bào sắc mặt bắt đầu sa sầm, bị Phong Phi Vân chọc giận làm trên bàn tay lão xuất hiện điện quang xuyên qua không gian, tức thì một chưởng vỗ đi ra ngoài.

Chưởng phong phần phật, sáu con Kỳ Ngưu lao nhanh!

Một chưởng của lão lại đánh ra lực lượng sáu con Kỳ Ngưu, chừng ba mươi hai vạn cân. Vẻn vẹn chỉ là chưởng phong mà quẹt qua mặt liền khiến người ta thấy phát đau, giống như dao nhỏ đang cắt da.

Phong Phi Vân bắt đầu dẫn động Miểu Quỷ Ban Chỉ, tính toán lấy Linh Khí để nện thẳng về ông lão mặc cẩm bào, nhưng mà có người lại đột nhiên xông ra phía trước.

- Rầm!

Vương Mãnh đạp một bước xông lên, hai chân chùng xuống, chân hắn dẫm vỡ cả phiến đá xanh lát đường. Bàn chân trực tiếp chìm vào dưới mặt đất, song chưởng đẩy đi ra ngoài, hắn cùng ông lão mặc cẩm bào đập vào nhau một chưởng.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Những phiến đá xanh trên mặt đất bị hất bay hơn mười khối. Hai chân Vương Mãnh rạch ra hai vết rãnh sâu thật dài trên mặt đất, rồi liên tiếp lui về phía sau đến tám trượng thì mới tiếp được một chưởng này của ông lão mặc cẩm bào.

Ông lão mặc cẩm bào cũng là lui về phía sau một bước, thu hồi bàn tay.

Mặc dù đối đầu một chưởng này thì Vương Mãnh rơi vào hạ phong, nhưng mà lại đón tiếp thành công một chưởng này. Với lực lượng mạnh mẽ, so với ông lão mặc cẩm bào thì hắn vẻn vẹn chỉ yếu hơn một bậc thôi.

- Tiếp nữa này!

Ông lão mặc cẩm bào thấy vô cùng mất mặt. Chính bản thân mình tự ra tay mà lại vô phương thu thập mấy người dân nghèo nhà quê, quả thực chính là làm mất mặt hoàng thất Bà La.

Lão đích xác chính là một vị hoàng thúc Bà La Quốc, cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, tự nhiên là xem thường đám dân đen như Phong Phi Vân.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Ông lão mặc cẩm bào lại ra tay lần nữa, một chưởng này uy thế càng kinh người hơn, có uy lực đánh bay quả núi cao !

- Rầm! Rầm!

Vu Cửu và Vương Mãnh như hai vị Chiến Thần, đứng ở hai bên trái phải Phong Phi Vân đồng thời xông đi ra ngoài.

Hai vị nầy đều là người dũng mãnh. Một người trời sinh thần lực, một kẻ đã tu luyện đầu khớp xương thành màu vàng. Hai người đạp cho đường phố cổ thành mảnh nhỏ, bắn cho ông lão mặc cẩm bào bay ngược trở về.

Ông lão mặc cẩm bào hạ xuống trên mặt đất, liên tục lui về phía sau. Một mực thối lui đến cuối phố cổ thì mới đứng vững chân được.

Những người hung quanh vốn đang muốn ra tay đoạt bảo, giờ phút này đều hít một hơi thật sâu, theo bản năng lui về phía sau hai bộ. Năm người dân chạy nạn này không ngờ lợi hại như thế, người này khỏe mạnh hơn so với người khác, ngay cả hoàng thúc Bà La Quốc đều bị đánh lui.

- Phốc!

Lưu Thân Sinh một cái tát đập bay đầu một tu sĩ muốn đánh lén đi ra ngoài. Máu tươi bắn tung toé, một cái đầu người máu chảy đầm đìa vẫn còn bay giữa không trung liền bị Lạc Đà Tử đá một cước vỡ tan.

-------

Chương 215: Bắc minh đường (1)

Bốn tên đạo tặc này không chỉ có mạnh mẽ, hơn nữa người này so với người khác thì có lòng dạ độc ác hơn, điều đó đã trấn áp mọi người ở đây.

- Mẹ nó, ai lại dám ra tay, Lão Tử làm cỏ cả nhà của hắn.

Vu Cửu vung đại thiết đao trong tay lên, tựa như hung thần ác sát gầm một tiếng. Trên đường cái bỗng đột ngột sinh ra một trận gió xoáy, phát ra âm thanh gào thét.

Yên lặng, yên tĩnh, mọi người cũng không dám ngay cả há to miệng để hô hấp!

Rất dã man !

Rất Bạo Lực !

Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên!

- Lộc cộc !

Phong Phi Vân có hơi liếc ánh mắt một cái, nhìn về hướng người thiếu niên mặc đạo bào đang đi tới đây, thiếu niên này không ngờ lại đã đi tới.

Đúng là tên ngốc đã bị Độc Tí lão nhân lừa lấy bốn mươi vạn đồng tiền. Giờ phút này thiếu niên mặc đạo bào lại biểu hiện ra khí chất cao hơn người bình thường, như một ngôi sao lấp lánh đang từ từ mọc lên.

Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, quan sát trên đỉnh đầu của hắn thấy một hình ảnh đang từ từ nổi lên, giống như một vừng mặt trời trắng lóa đang hừng hực thiêu đốt.

Thiếu niên mặc đạo bào này có đại lai lịch, tu vi bản thân so sánh ông lão mặc cẩm bào chỉ cao hơn chớ không thấp hơn. Tuổi tác như thế, tu vi như thế, thiên phú bẩm sinh như thế, bối cảnh phía sau lưng hắn quả là vô phương lường được.

...

Thiếu niên mặc đạo bào hiển nhiên là loại người tu luyện tại tiên môn cỡ lớn, rất ít khi tiếp xúc cùng bên ngoài. Cho nên tu vi phi phàm, nhưng mà lại bị Độc Tí lão nhân lừa đảo.

Mọi người đều nhường đường cho hắn, đều có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng sinh ra từ sự hít thở mạnh mẽ.

Thiếu niên mặc đạo bào tựa hồ cố ý chĩa mũi dùi vào Phong Phi Vân, đôi mắt lạnh lẽo của hắn từ đầu đến cuối đều chăm chú vào trên người Phong Phi Vân. Hắn nói:

- Ngươi có nói để thêm dăm ba năm là có thể giết được ông lão mặc cẩm bào như heo chó, khẩu khí thật lớn. Nhưng mà có những lời nói thật đúng như thế này. Tu sĩ thế hệ trẻ tuổi mà quyết đấu với tu sĩ thế hệ trước thì đích xác có hại. Tuổi của ta tương tự với ngươi, ngươi có dám đánh một trận cùng ta?

Hình ảnh trên người hắn càng to lớn hơn, như một vầng mặt trời treo giữa trời, giống như một chiếc Phần Thiên Chi Lô ( hỏa lò nung trời) đang đè ép về hướng Phong Phi Vân.

Hắn muốn lấy khí thế để áp đảo Phong Phi Vân.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Trong thân thể Phong Phi Vân cũng sinh ra một cỗ khí thế, biến thành Long Mã Hà Đồ, càng mênh mông mà hào hùng hơn, trực tiếp đè ngược khí thế của thiếu niên mặc đạo bào làm nó bay ngược trở về.

Long Mã Hà Đồ mạnh mẽ như thế nào, há là một vầng mặt trời có khả năng chống lại!

Khí thế vừa xuất hiện ra, thiên địa biến sắc. Khí chất Phong Phi Vân trở nên càng ngày càng sắc bén, huyết dịch trong thân thể lưu động càng lúc càng nhanh. Hắn bị thiếu niên mặc đạo bào kích thích, lập tức chiến ý dâng lên cao.

Tiên Căn ở trong đan điền cũng bị một cỗ khí tức này dẫn động, trái quả mọc trên Tiên Căn càng ngày càng cô đọng lại, bắt đầu phát sinh khả năng rụng, đây là nó muốn chuyển hóa thành Thần Cơ.

Đây là điềm báo trước đột phá cảnh giới Thần Cơ !

Phong Phi Vân đạt tới Tiên Căn đỉnh cao đã khá lâu, hơn nữa Linh Tuyền dược lực ở trong huyết mạch cũng bị kích thích ra rồi, sắp sửa sẽ đột phá cảnh giới Thần Cơ.

- Hảo! Ta cùng với ngươi đánh một trận.

Phong Phi Vân muốn thông qua một trận chiến này để đột phá cảnh giới Thần Cơ.

Đây là một cảnh giới khiến cho hắn tha thiết ước mơ. Bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được, một khi đạt tới cảnh giới Thần Cơ, linh khí trong thân thể chính là sẽ phát sinh sự lột xác về chất, chất lượng linh khí lẫn tổng số lượng đều sẽ gia tăng mấy lần.

Hiện tại thứ mà hắn thiếu chính là số lượng linh khí trong đan điền, chỉ cần linh khí cũng đủ sung túc thì hắn có thể dẫn động lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ, thi triển ra chiến uy của Linh Khí. Đến lúc đó khẳng định nếu đồng cảnh giới thì sẽ vô địch.

Hiện tại là tu vi Tiên Căn đỉnh cao nên hắn chỉ có thể dẫn động Linh Khí một lần, rồi linh khí trong đan điền sẽ kiệt sức. Cho nên không đến tình huống vạn bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối sẽ không dẫn động Linh Khí.

Nhưng nếu mà đột phá cảnh giới Thần Cơ, linh khí gia tăng mấy lần, là hắn có thể sử dụng chiến uy của Linh Khí được mấy lần mà cũng sẽ không kiệt lực. Nên sức chiến đấu nhanh chóng tăng lên không chỉ gấp hàng chục lần.

- Đại Ngưu, nếu không ta đến đánh một trận cùng hắn.

Vu Cửu chủ động lên tiếng, hắn sợ Phong Phi Vân không phải đối thủ của thiếu niên mặc đạo bào.

Phong Phi Vân cố ý muốn mượn thiếu niên mặc đạo bào để đột phá đến cảnh giới Thần Cơ. Áp lực càng lớn thì hắn mới càng có thể đột phá dưới áp lực.

- Không cần, một trận chiến này coi như ta chết trận thì các ngươi cũng không thể ra tay xuất thủ.

Phong Phi Vân đây là muốn đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng. Nếu không thể đột phá, đó chính là chết thì cũng không hối hận.

Nếu như không có hào khí giao tranh, thì cũng không thể đi được lâu dàiở trên đường tu tiên.

Thiếu niên mặc đạo bào thoáng cười một tiếng:

- Chẳng qua ngươi có tu vi Tiên Căn đỉnh cao mà thôi, ta xuất một chiêu là có thể đánh bại ngươi.

- Nếu như ngươi xuất một chiêu là có thể đánh bại ta thì ta hai tay dâng lên Hóa Đạo Thạch.

Phong Phi Vân trên đỉnh đầu có Long Mã Hà Đồ, ánh mắt kiên định mà đi bước một nghênh đón.

- Đây chính là lời ngươi nói!

Thiếu niên mặc đạo bào mắt lộ ra vẻ vui mừng, không thể chờ đợi được liền xông tới. Thân thể hắn biến thành một trận gió, gió biến thành một con rồng.

Hai tay thành trảo, giống như long trảo thật lớn !

Thiếu niên mặc đạo bào có tu vi quả nhiên khủng bố, chính là tồn tại cùng một cấp bậc như hoàng thúc Bà La Quốc, thậm chí còn mạnh hơn một phân.

Thân thể Phong Phi Vân giống như lâm vào trong cơn mưa sa gió giật không chừng, lúc nào cũng có thể bị cuốn bay.

- Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm!

Liên tiếp chín đạo quyền ảnh đánh đi ra ngoài, hắn ra sức đánh lại một chiêu của thiếu niên mặc đạo bào.

Quyền của Phong Phi Vân quyền vỡ vụn, máu tươi đầm đìa, huyết dịch vàng óng không ngừng nhỏ giọt rơi trên mặt đất phát ra âm thanh lộp bộp.

Thiếu niên mặc đạo bào lui trở về, vốn tưởng rằng có khả năng dễ dàng trừng trị Phong Phi Vân, nhưng đối phương mới rồi đã đánh ra chín chiêu quyền ảnh đều vô cùng uyên thâm, ẩn chứa đạo nghĩa sâu xa, mỗi một quyền đều che kín thế công của hắn, đánh lui được hắn.

- Xuất một chiêu đã muốn đánh bại ta, thật sự là mơ tưởng ngông cuồng.

Phong Phi Vân mặc dù quyền đang nhỏ máu, nhưng mà chiến ý lại càng ngày càng đậm, không ngừng nâng cao. Linh khí trong thân thể cũng càng ngày càng đậm, đang cấp tốc rảo bước tiến về hướng cảnh giới Thần Cơ.

- Lần nữa này!

Thiếu niên mặc đạo bào có lực lượng cao hơn Phong Phi Vân không biết bao nhiêu lần, muốn trong mấy chiêu đã chế ngự hắn, thậm chí giết chết để cướp lấy Hóa Đạo Thạch trong tay của hắn.

-------

Chương 216: Bắc minh đường (2)

Hắn xuất ra một món phi kiếm cấp bậc chuẩn Linh Khí, kiếm quang trên linh mạch đan vào khiến cho Phong Phi Vân như trứng chọi đá, cực kỳ nguy hiểm. Trên người hắn máu me khắp nơi, nhưng mà lại cũng không bị tổn thương đến chỗ hiểm.

Trong nháy mắt cũng đã đánh nhau hơn mười chiêu, thiếu niên mặc đạo bào lại vẫn không thể đánh bại Phong Phi Vân, trong lòng càng tỏ ra cực kì nôn nóng, kiếm quang càng lúc càng nhanh, dày đặc được giống như màn nước.

- Thì ra là hắn, khó trách tuổi còn trẻ mà tu vi đã đáng sợ như thế.

Có người đoán được kiếm quyết của thiếu niên mặc đạo bào, nên đã nhận ra thân phận của hắn.

- Là người phương nào?

Có người tò mò.

- Không thể nói, không thể nói, lai lịch thật sự rất đáng sợ, bối cảnh cực kì mạnh mẽ. Cho dù hắn có giết chết hết mọi người ở đây thì cũng không người nào dám tìm hắn báo thù.

Người kia không ngừng lắc đầu, sau khi đã biết thân phận của người thiếu niên mặc đạo bào, chấn động trong lòng rất lớn.

Hắn lại nói:

- Nếu như hắn báo ra thân phận của mình, chỉ sợ không người nào dám đánh nhau cùng hắn. Thật sự là ngu muội a! Giao Hóa Đạo Thạch cho hắn, cần gì phải đắc tội hắn !

Có người cảm giác tiếc rẻ cho Phong Phi Vân, chọc tới nhân vật lớn như thế, khẳng định sẽ cửa nát nhà tan, chết không có chỗ chôn.

Thiếu niên mặc đạo bào tự nhiên cũng nghe được mọi người đang bàn luận về hắn, nên hào phóng cười nói:

- Nói ra cũng không sao, cũng để cho mọi người biết thân phận của ta là như thế nào.

Hắn hiển nhiên là muốn làm Phong Phi Vân kinh động sợ hãi, cho rằng sau khi Phong Phi Vân nghe được thân phận bối cảnh của hắn thì sẽ bị dọa đến trực tiếp quỳ trước mặt hắn.

Phong Phi Vân còn rất xa mới dễ dàng thua như thiếu niên mặc đạo bào nghĩ vậy. Trong vô số kiếm quang hắn không ngừng xuất thủ, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, không gian có khả năng hoạt động cũng càng ngày càng chật hẹp. Thật giống như bị ngàn vạn quân mã bức đến trên vách đá.

Đi về phía trước là tử lộ, lui về phía sau cũng là tử lộ!

Đây là một trận đại chiến mà thực lực cách nhau khá xa, nhưng mà khí thế đánh nhau lại như cầu vồng. Thiếu niên mặc đạo bào thật lâu cũng không thể đánh bại Phong Phi Vân, ngược lại linh khí trong thân thể và chiến ý của Phong Phi Vân càng ngày càng cường đại, càng ngày càng tới gần cảnh giới Thần Cơ.

- Hắn chính là người của một trong Tứ Đại Môn Phiệt Thần Tấn Vương Triều, Thất công tử của Bắc Minh gia tộc, Bắc Minh Đường. Bắc Minh Bại Thiên, một trong thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, chính là anh họ của hắn.

Người kia rốt cục nói ra thân phận người thiếu niên mặc đạo bào.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Mọi người rung động !

Gia tộc Bắc Minh chính là siêu cấp môn phiệt khác đồng cấp với gia tộc Ngân Câu, có thể nói là một trong bốn cột trụ của Thần Tấn Vương Triều. Những gia tộc giống như Phong gia, ở trước mặt gia tộc Bắc Minh quả thực không đáng giá nhắc tới, chỉ động chân tay là có thể bị diệt.

Cũng khó trách Bắc Minh Đường lại tự tin và tự kiêu như vậy. Cả Thần Tấn Vương Triều ai dám trêu vào người của Tứ Đại Môn Phiệt, đó là không biết mà chết a!

Huống chi anh họ của Bắc Minh Đường lại là Bắc Minh Bại Thiên hung ác !

- Trời ạ! Người của gia tộc Bắc Minh lại xuất hiện ở Phong Hỏa Liên Thành. Nếu như tin tức kia truyền ra, các bậc đại lão cả Phong Hỏa Liên Thành đều sẽ đến đây nghênh đón.

- Không ngờ lại có người dám động thủ với Bắc Minh Đường, coi như hắn có chín cái mạng cũng hẳn phải chết không nghi ngờ. Không ai dám trêu chọc đến gia tộc Bắc Minh.

Gia tộc Bắc Minh tại Thần Tấn Vương Triều có địa vị thật sự rất cao, coi như là loại người mạnh mẽ như Thành Chủ Phong Hỏa Liên Thành, nhìn thấy hậu duệ quý tộc của gia tộc Bắc Minh thì cũng phải che giấu kiêu ngạo, ăn nói khép nép, nếu không cũng sẽ rước lấy họa sát thân.

Một thiếu niên chưa biết họ tên cũng dám động thủ với Bắc Minh Đường, quả thực cực kì buồn cười.

Ánh mắt của mọi người nhìn Phong Phi Vân thật giống như đang nhìn một người chết, không ai cứu được hắn rồi.

- Bắc Minh Đường chính là thiên tài đứng đầu gia tộc Bắc Minh, bái sư làm môn hạ một vị đại nhân vật tại Đạo Môn, hẳn là mấy ngày gần đây mới xuất sư xuống núi từ Đạo Môn.

- Thiên phú bẩm sinh của Bắc Minh Đường mặc dù so ra kém anh họ Bắc Minh Bại Thiên của hắn, nhưng mà cũng không sai biệt nhiều. Chính là một trong các nhân vật cầm quân của gia tộc Bắc Minh thế hệ này.

Độc Tí lão nhân kia đã lừa Bắc Minh Đường một chuyến lấy bốn mươi vạn đồng tiền, cũng sớm đã bỏ trốn thần không biết quỷ không hay. Chọc vào chuyện lớn như thế, bất luận kẻ nào đều chỉ có nước trốn chạy.

Tất cả mọi người kính sợ không thôi đối với Bắc Minh Đường, mà ngay cả vị hoàng thúc Bà La Quốc đều giấu đi sự kiêu ngạo, chậm rãi lui về phía sau.

- Gia tộc Bắc Minh thì đã làm sao, chẳng lẽ liền có khả năng làm cường đạo?

Phong Phi Vân càng đánh càng điên cuồng, mặc dù bị Kiếm Quyết của Bắc Minh Đường làm cho vẫn rất khó đánh lại như trước, nhưng mà cũng đã có cơ hội lấy hơi nói chuyện.

Cũng dám so sánh gia tộc Bắc Minh với cường đạo?

Coi như là một vị Cự Kình cũng không dám nói năng bất kính lớn như vậy, thế này quả thực chính là đã đắc tội với cả gia tộc Bắc Minh.

- Không đúng a! Thiếu niên nghèo túng kia không đơn giản, không ngờ đối đầu cùng Bắc Minh Đường hơn mười chiêu mà cũng không có bại. Cái này tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng làm được, chẳng lẽ hắn cũng là một người có đại bối cảnh ?

- Nói không chừng chính là đệ tử của một vị Cự Kình ẩn dật lánh đời, cố ý ăn mặc cho mình trông có vẻ nghèo túng như vậy, nếu không làm sao dám kiêu ngạo như vậy trước mặt gia tộc Bắc Minh?

- Nếu như chỉ là Cự Kình bình thường, chỉ sợ cũng không dám càn rỡ như vậy ở trước mặt gia tộc Bắc Minh.

...

Tất cả mọi người cảm giác được Phong Phi Vân có lai lịch không đơn giản, nếu không đâu dám cao giọng lớn như vậy, lại đi nhục mạ người của gia tộc Bắc Minh là cường đạo?

- Các ngươi nhìn!

Có người giật mình la lên thành tiếng

- Ban Chỉ ở trên ngón tay thiếu niên nghèo túng kia, hình như chính là một món bảo vật của Sâm La Điện, Miểu Quỷ Ban Chỉ.

- Tựa hồ có chút giống, chẳng lẽ thiếu niên này đúng là truyền nhân của Sâm La Điện tà đạo?

...

Mọi người lại bị kinh sợ lần nữa. Lúc trước bọn họ đã cảm giác được Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc cực kì quái dị, giờ phút này lại nhìn thấy Ban Chỉ màu đen trên ngón cái Phong Phi Vân, lập tức biến Phong Phi Vân trở thành anh kiệt của Sâm La Điện tà phái.

Khó trách hắn dám lớn lối cao giọng cùng Bắc Minh Đường, thì ra có quả núi lớn Sâm La Điện này ở sau lưng làm chỗ dựa.

Đám tu tiên giả vây xem đều bắt đầu lui về phía sau, không người nào dám bước về phía trước một bước. Đây chính là Sâm La Điện và gia tộc Bắc Minh, hai thế lực siêu cấp lớn này quyết đấu, ai xen lẫn vào thì chính là kẻ ngại sống lâu.

-------

Chương 217: Lực phòng ngự đệ nhất nhân dưới Cự Kình

Trong lòng Bắc Minh Đường cũng có hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ thiếu niên hỗn khất nhi bình thường này thật sự anh kiệt của là Sâm La Điện tà phái? Cho dù như vậy thì sao, gia tộc Bắc Minh chẳng lẽ còn phải sợ Sâm La Điện sao.

Bắc Minh Đường điều động toàn lực linh khí trong thân thể, dồn hết đến trên Chiến Kiếm. Một kiếm đâm vào ngực của Phong Phi Vân, nhưng mà một kiếm này cũng không có kết quả như trong tưởng tượng của hắn vậy. Nó không đâm thủng ngực Phong Phi Vân, ngược lại như đâm vào một tấm thép.

- Keng!

Một âm thanh kim loại va chạm mạnh !

Kiếm khí chấn động nện cho Phong Phi Vân bị bắn tung đi ra ngoài, rơi xuống cách xa hơn mười trượng.

Phong Phi Vân giờ phút này toàn thân đều đang chảy huyết, trong đan điền một đạo Thần Quang nhẹ nhàng chớp động, tiếp theo đều bao bọc cả người hắn. Một cỗ linh khí thuần túy đang chảy về hướng đan điền của hắn.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Tiên Căn thoát biến thành Thần Cơ!

Một hòn đá trắng tinh lắng đọng ở trong đan điền, vững như bàn thạch, vách sắt thành đồng.

Một khối "Thần Cơ" này hiện tại chỉ có lớn như một hạt gạo, nó tỏa ra hào quang chói mắt, ẩn chứa linh khí ánh chừng gấp bảy lần trước kia. Bản chất linh khí xảy ra biến hóa làm nó thuần khiết hơn gấp đôi.

Coi như trong tình huống không sử dụng Linh Khí thì chiến lực của Phong Phi Vân so sánh trước kia đều tăng lên gần chục lần !

Hắn đã chính thức bước chân vào Thần Cơ sơ kỳ!

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Linh khí dạo qua một vòng ở trong thân thể, những vết thương trên người trong nháy mắt khỏi hẳn!

Phong Phi Vân nhẹ nhàng sắn ống tay áo, chiến ý trên người trở nên càng mạnh mẽ hơn, một đôi ánh mắt sáng lấp lánh đầy tinh lực nhìn thẳng về hướng Bắc Minh Đường:

- Hiện tại mới xem như đích thực bắt đầu!

Mặc dù đã đột phá Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà Phong Phi Vân lại vẫn cực kì cẩn thận. Hắn coi Bắc Minh Đường trở thành một đối thủ vô cùng đáng sợ.

Bắc Minh Đường có tu vi đã đạt tới Thần Cơ đỉnh cao, hơn nữa với thiên phú bẩm sinh siêu phàm của hắn, hiện tại so sánh với Phong Phi Vân cũng không sai biệt chút nào. Có thể nói hiện tại hắn vẫn miễn cưỡng cao hơn Phong Phi Vân hai tiểu cảnh giới.

Phong Phi Vân mặc dù có khả năng nhảy vọt hai tiểu cảnh giới để giết người, nhưng mà đối phương cũng là thiên tài tuyệt đỉnh, hắn cũng có thể nhảy vọt hai tiểu cảnh giới để giết người. Cho nên chỉ có với cảnh giới giống nhau thì Phong Phi Vân mới có mười phần nắm chắc có thể chiến thắng Bắc Minh Đường.

Chênh lệch hai tiểu cảnh giới chính là không phải chuyện đùa, cái này nên bù đắp như thế nào ?

- Tiểu tử, lão phu trợ giúp ngươi một tay.

Mao Ô Quy nhô ra nửa cái đầu Ô Quy từ trong quần áo Phong Phi Vân.

- Lão có thể giúp ta cái gì?

Phong Phi Vân không có bất cứ ảo tưởng gì đối với lão, con Ô Quy này ngoại trừ bản thân mai rùa mà ngay cả Cự Kình đều không công phá được, thật đúng là không có lực lượng đặc thù gì.

- Ít nhất có thể làm cho lực phòng ngự của ngươi đạt tới cấp độ trở thành đệ nhất nhân dưới cấp Cự Kình !

Mao Ô Quy cũng khá có tự tin đối với chính mình.

- Lực phòng ngự đứng đầu dưới cấp Cự Kình ?

Phong Phi Vân hỏi lại.

- Vạn Pháp Quy Nhất, Chân Thân Hợp Thể!

Toàn thân Phong Phi Vân run lên mãnh liệt, chỉ cảm thấy trên người đột nhiên nặng đến trên vạn cân, quả thực tựa như trên lưng đang đeo một quả núi nhỏ vạn cân.

- Chết tiệt! Làm cái gì vậy?

Phong Phi Vân phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn bắt đầu thay đổi, rất nhiều người đều kinh ngạc cười đến không ngậm miệng lại được, thật giống như thấy được chuyện khó có thể tin nổi nhất trên đời này.

Thân thể Phong Phi Vân lại đã bị một khối mai rùa bao trùm. Chiếc mai rùa này liền như thần thiết, bề mặt có phong cách cực kì cổ xưa, rỉ sét loang lổ, vẫn còn khắc lục dấu vết thần văn.

Lớp da trên người hắn cũng biến thành màu trắng toát, mặt, cánh tay, bàn chân, chỉ cần là làn da lộ ở bên ngoài đều trở nên giống như bạch ngọc, hơn nữa cứng rắn đến đáng sợ.

Cái này mới thật sự là thân thể Kim Cương Bất Hoại.

Chỉ là tạo hình thế này...

- Quả nhiên không hổ là tà nhân của Sâm La Điện, đây là tu luyện công pháp tà đạo gì vậy?

Có người xoa xoa cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Phong Phi Vân mặt trở nên xanh lè, hắn hỏi:

- Đây chính là lực phòng ngự đệ nhất dưới cấp Cự Kình sao ?

- Khụ khụ! Đây chính là lão phu đang giúp ngươi, những người khác dẫu có muốn lực phòng ngự cường đại như thế thì vẫn còn không chiếm được đó!

Âm thanh của Mao Ô Quy vang lên trong thân thể Phong Phi Vân.

Không để cho Phong Phi Vân suy nghĩ nhiều, Bắc Minh Đường đã lại tấn công đến lần nữa. Lần này đây Kiếm Quyết vô cùng huyền diệu, mặc dù chỉ đâm ra một kiếm, nhưng mà đã có hơn một trăm đạo bóng kiếm.

Kiếm khí sắc bén, làm cho phòng ốc và quầy hàng vỉa hè hai bên con đường đều bị xẻ nát, chúng phát ra âm thanh rách nát và tan vỡ.

Hiển nhiên thân thể Phong Phi Vân phát sinh biến hóa, khiến cho vị cao thủ Bắc Minh Đường này cảm giác được nguy cơ. Một kiếm này là một trong mấy chiêu tuyệt học của hắn, chính là "Kiếm Điển" bên trong Kiếm Quyết của Đạo Môn.

- Keng! Keng! Keng...

Vô số kiếm khí trực tiếp đánh trên người Phong Phi Vân, làm bắn ra vô số tia lửa. Nhưng toàn bộ bị mai rùa ngăn cản, không hề phát ra bất cứ lực sát thương nào.

"Kiếm Điển" trong Kiếm Quyết tự nhiên không có khả năng không chịu nổi một kích như thế, mấu chốt là lực phòng ngự hiện tại của Phong Phi Vân thật sự rất biến thái.

Sắc mặt Bắc Minh Đường hơi đổi. Hắn thật sự cho là Phong Phi Vân tu luyện một loại tà công nào đó của Sâm La Điện, nên lấy ra một quả Phong Lôi bùa chú từ trong lòng ngực.

Miếng Phong Lôi bùa chú này chính là Bạch Ngọc Điêu Thành, đại khái to như bàn tay vậy!

Hắn tung một chưởng đánh Phong Lôi bùa chú vào ngực của Phong Phi Vân !

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Một tia chớp to như cánh tay từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên người Phong Phi Vân. Vô số điện quang loằng ngoằng nện trên da và mai rùa, thật lâu không tiêu tan.

Phong Lôi bùa chú có thể san bằng cả một quả núi nhỏ, nhưng mà lại ngay cả một sợi tóc của Phong Phi Vân cũng không gây tổn thương nổi.

Bắc Minh Đường lần này là thật sự bị kinh sợ. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại giật mình ngay tại chỗ.

- Tới phiên ta !

Phong Phi Vân dẫn động Miểu Quỷ Ban Chỉ, uy lực Linh Khí hiện ra trên thủ chưởng. Sáu bức vẽ cổ trôi dạt trên Ban Chỉ, một bàn tay cực lớn đang ngưng kết thành hình dấu ấn ở trên bầu trời.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Một bàn tay giống như một mảnh đám mây lớn trực tiếp đặt xuống đè lên đỉnh đầu Bắc Minh Đường, làm vỡ nát lớp đá xanh lát trên mặt đất, trực tiếp nện hắn chui tụt vào.trong lòng đất.

Chiếc mai rùa thật lớn ánh ra những hạt màu vàng, có hơi giống chiến giáp từ thuở xa xưa, cũng có hơi giống như một cái chuông cổ.

-------

Chương 218: Bắc minh huyền băng giáp (1)

Làn da Phong Phi Vân biến thành trắng như Bạch Ngọc, nó ánh lên màu kim loại sáng bóng. Cứ mỗi lần hắn bước ra một bước, đều sẽ khiến mặt đất bị chấn động làm xuất hiện những vết nứt thật nhỏ.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Lớp đất đá trên mặt đất bị hất lên làm xộc tới một dòng khí lạnh.

Bắc Minh Đường không hổ là thiên tài đỉnh cao, là nhân vật cầm quân thế hệ mới được gia tộc Bắc Minh tỉ mỉ bồi dưỡng.Mặc dù bị Phong Phi Vân đánh lún vào lòng đất, nhưng mà cũng không có đích thực đánh cho hắn bị trọng thương.

Một đạo ánh sáng màu lam bay ra từ lòng đất !

Trên người Bắc Minh Đường ngưng tụ một tầng Hàn Băng thật dầy, biến thành một bộ Hàn Băng áo giáp cham khắc tinh xảo linh lung. Mũ giáp, bảo vệ tay, hộ tâm kính, bảo vệ đùi, giày chiến đều là Hàn Băng ngưng tụ mà thành, chúng phát ra ánh sáng màu lam.

- Đây là... Bắc Minh thần công. Bắc Minh Đường lại đã tu luyện tới Bắc Minh thần công tầng thứ ba, Hóa Hình ngưng thể, hình thành Bắc Minh Hàn Băng Giáp.

Vị hoàng thúc Bà La Quốc kia có kiến thức phi phàm, tức thì nhận ra Bắc Minh Hàn Băng Giáp.

"Bắc Minh thần công" chính là tu tiên điển tịch hàng đầu của gia tộc Bắc Minh, chỉ có tộc nhân tuyệt đối trung thành mới có thể tu luyện. Mỗi lần tu luyện thành công một tầng, cũng có bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ có tu luyện thành công Bắc Minh thần công tầng thứ ba, mới có thể ngưng tụ Bắc Minh khí lạnh thành một bộ chiến giáp.

Đây chính là Bắc Minh Hàn Băng Giáp, được xưng là phòng ngự đệ nhất trong cùng cảnh giới.

Thế hệ trẻ tuổi cả gia tộc Bắc Minh, cũng vẻn vẹn chỉ có Bắc Minh Đường và Bắc Minh Bại Thiên tu luyện thành công.

Lực phòng ngự đệ nhất trong cùng cảnh giới, thế này cũng đã là đứng ở vị trí bất bại, đó cũng là nguyên nhân khiến Bắc Minh Bại Thiên có thể trở thành một trong những thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Phong Phi Vân lại lần nữa dẫn động uy lực của Miểu Quỷ Ban Chỉ, trên màn trời hiện ra dấu ấn một bàn tay cực lớn. Nó lại một lần đánh bay Bắc Minh Đường đi ra ngoài, làm cho một dãy cửa hàng phòng ốc dài bên trái con đường đều bị nện tan tành.

Nhưng mà Bắc Minh chiến giáp trên người hắn không bị phá vỡ, chỉ hộc ra một tia huyết dịch đỏ tươi từ trong miệng hắn rồi lại đứng lên.

- Lại có thể cách Bắc Minh Hàn Băng Giáp mà nện đến gây tổn thương cho ta, khẳng định là ngươi sử dụng chiến uy của Linh Khí.

Ánh mắt của Bắc Minh Đường nhìn chăm chú vào trên ngón cái Phong Phi Vân, nó mang theo cái nhìn thèm muốn chiếm giữ.

Hắn chính là đệ tử dòng chính của gia tộc Bắc Minh, nhưng mà cũng không cách nào có được một kiện Linh Khí. Nếu như có thể đoạt được Linh Khí trong tay Phong Phi Vân, như vậy chính bản thân mình không chỉ có lực phòng ngự vô địch trong cùng cảnh giới, mà lực công kích cũng trở thành vô địch trong cùng cảnh giới.

Phong Phi Vân đích xác đã dẫn động Linh Khí, nhưng mà cái này không phải uy lực thực sự của Linh Khí, cho nên mới không thể đánh nát Bắc Minh Hàn Băng Giáp.

Một tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ và một tu tiên giả Thần Cơ đại viên mãn, nếu đồng thời dẫn động Linh Khí thì uy lực tự nhiên sẽ là một trời một vực.

Cảnh giới càng cao, uy lực Linh Khí thể hiện ra ngoài cũng lại càng mạnh mẽ.

- Coi như ngươi biết thì đã làm sao, ta hôm nay sẽ tới dạy dạy ngươi nên làm người như thế nào, không nên nhìn thấy báu vật liền cho là đều phải thuộc về chính mình.

Trong đan điền Thần Cơ lóng lánh, hào quang vạn trượng, linh khí trắng toát hoàn toàn đổ về hướng vào trong Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Linh Khí lại bị dẫn động một lần nữa, một con Long Ảnh màu đỏ bò bò trên vách Ban Chỉ, nó không ngừng phát ra gầm rống.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Do bị Linh Khí áp chế, Bắc Minh Đường căn bản ngay cả lực cũng không có để đánh lại, Kiếm Quyết đánh ra trong nháy mắt bị Linh Khí đánh tan.

Cả người hắn lại bị đánh bay đi ra ngoài.

Phong Phi Vân cố gắng đánh rắn giập đầu, cấp tốc dẫn động Linh Khí rồi nện hắn lún vào lòng đất.

Mặc dù lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ vô phương nện vỡ Bắc Minh Hàn Băng Giáp, nhưng mà vẫn có lực lượng thẩm thấu đến trong áo giáp, nện cho Bắc Minh Đường không ngừng thổ huyết.

Da đầu của hắn đều bị nện đến rách toạc, từ trong khe hở đang chảy ra những giọt máu tươi.

Bắc Minh Hàn Băng Giáp vốn có màu lam, nay bị máu tươi nhuộm đỏ trông cực kì diễm lệ, nó trong suốt mà lại óng ánh, tựa như mặc một món chiến y làm từ hồng bảo thạch.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Mặt đất đã sớm bị đánh đến phá thành mảnh nhỏ. Cả một đoạn phố cổ này đều biến thành hoang vu, đổ nát thê lương, khói bay cuồn cuộn. Trông không giống như là hai tu sĩ đang đại chiến, mà có vẻ như là ngàn vạn quân mã vừa chạy qua nơi này.

- Trời ạ! Bắc Minh Đường chính là thiên tài tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ tuổi, càng là chi trưởng của hai nhà gia tộc Bắc Minh lẫn Đạo Môn. Nhưng mà lại bị người ta áp chế mà đánh, hoàn toàn không có lực để đánh lại.

- Nếu như không có Bắc Minh Hàn Băng Giáp hộ thể, hắn cũng sớm đã bị mất mạng.

- Thiên phú bẩm sinh của thiếu niên kia lại vẫn còn hơn cả Bắc Minh Đường, ta phảng phất thấy được vị thiên tài cấp bậc Sử Thi thứ chín đang quật khởi.

- Nếu như cho hắn thời gian mười năm, mà lại không bị thế lực lớn gạt bỏ, hắn khẳng định có thể trở thành thiên tài cấp bậc Sử Thi. Nhưng mà hiện tại... So sánh với thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi thì ắn vẫn còn cách quá xa.

- Nếu như hắn thật sự là tà đạo truyền nhân do Sâm La Điện bồi dưỡng, như vậy cũng không có mấy thế lực dám loại bỏ hắn.

...

Phong Phi Vân ra tay quyết đoán vô tình, rất muốn giết chết Bắc Minh Đường ở chỗ này. Nhổ cỏ tận gốc, không để cho hắn lưu lại nửa phần đường sống.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Phong Phi Vân huy động quyền trắng xóa, liền giống như thép ngọc. Một quyền đánh vào ngực Bắc Minh Đường, quyền kình truyền vào Bắc Minh Hàn Băng Giáp, làm quần áo ở lồng ngực của hắn bi rách nát một mảng lớn, lưu lại một dấu quyền ấn đỏ đậm.

Thất vọng!

Vẫn không công phá được Bắc Minh Hàn Băng Giáp, cũng không hề tạo thành thương tổn thực chất đối với hắn.

- Ta hôm nay sở dĩ bị bại, cũng không phải thiên phú bẩm sinh và tu vi của ta không bằng ngươi. Chẳng qua là bại bởi Linh Khí, nếu như ta cũng nắm giữ được một món Linh Khí, nhất định...

- Phốc!

Bắc Minh Đường còn chưa nói hết lời, liền lại bị Phong Phi Vân nện một quyền vào gò má phải. Quyền phong xuyên thấu qua chiến giáp, để lại trên mặt của hắn một dấu vết quyền ấn đỏ đậm.

Đây là sống sờ sờ vẽ mặt a!

Lại còn là trước mặt nhiều người như vậy, quả thực khiến cho mặt mũi gia tộc Bắc Minh đều bị mất sạch.

- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết anh họ ta là ai?

Bắc Minh Đường trong mắt tràn đầy vẻ oán độc. Hắn đứng lên từ trên mặt đất, muốn ngưng tụ linh khí rồi liều chết đánh một trận cùng Phong Phi Vân để cứu vãn thể diện.

-------

Chương 219: Bắc minh huyền băng giáp (2)

Nhưng mà linh khí trên người hắn còn không kịp ngưng tụ, liền lại bị Phong Phi Vân hung hăng một cước đá bay. Hắn đâm đầu đụng vào một thân cây bên cạnh làm nó bị chặt đứt đôi.

- Rầm!

Thân cây vững chắc bị đầu của hắn nện gẫy, còn cả người hắn đều cắm thẳng trên mặt đất, đầu cơ hồ đều chui vào lòng đất.

- Coi như anh họ ngươi là Thiên Vương lão tử, nếu như dám tới cứu cái đồ khốn nhà ngươi này, thì ta cũng đánh không bỏ qua.

Phong Phi Vân một cước dẫm trên mông Bắc Minh Đường, truyền tất cả linh khí trên người vào bàn chân để trấn áp cho hắn vô phương đứng dậy.

Bắc Minh Đường không có một thân tu vi không gì sánh nổi, nay lại bị chiến uy của Linh Khí đánh cho tan tác, hai tay hai chân cùng phát lực mà cũng không cách nào đứng lên từ trên mặt đất.

Nếu như nói Phong Phi Vân giờ phút này tạo hình rất giống một con thần quy, mà động tác của Bắc Minh Đường giờ phút này liền càng giống như một con Ô Quy.

- Anh họ ta chính là một trong thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, Bắc Minh Bại Thiên!

Bắc Minh Đường hô lên.

- Thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi!

Phong Phi Vân nhíu mày, trong óc trong nghĩ tới trận chiến ấy giữa công tử Vô Hà và Đông Phương Kính Thủy. Hai người này cũng là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, sức chiến đấu quả thực có thể nói nghịch thiên. Nện cho quả núi cao cũng bị vỡ vụn.

- Bắc Minh Bại Thiên đã là cái chó gì, hai người công tử Vô Hà và Đông Phương Kính Thủy liên thủ đều không phải đối thủ của ta. Nếu như hắn đến đây, ta cũng đánh không tha.

Phong Phi Vân mặc dù là huyên hoang khoác lác, nhưng mà mặt không đỏ, thần bất loạn, cực kì khí thế.

Đương nhiên tất cả mọi người biết hắn đang thổi phồng khoác lác, nhưng mà dám nói ra như vậy, đích thật cũng là can đảm hơn người.

Một tràng tiếng ồn truyền đến, những tu tiên giả ở xa xa vây xem vội vàng giạt ra, như tránh rắn độc, rồi đều phát ra âm thanh thổn thức.

- Nữ nhân đẹp quá !

Có người phát ra tiếng thán phục như vậy.

- Làm thế nào lại có hai cỗ xác ướp cổ đi theo phía sau nàng, trên người vẫn còn mặc áo cà sa rách nát. Chẳng lẽ nàng là người Cản Thi ở Tây Vực phủ ?

- Không giống, người Cản Thi cũng cần bùa chú hoặc là thi linh thì mới có thể thúc giục chiến thi. Nhưng mà hai cỗ xác ướp cổ này lại tự động đi theo sau nàng, trong mắt vẫn còn có cả linh tính, phảng phất xác ướp cổ đều sinh ra trí tuệ.

...

Mọi người càng lùi càng xa, không dám chắn đường nàng.

Phong Phi Vân tự nhiên cũng nghe được những tiếng bàn luận của những người này, nụ cười trên mặt có hơi cứng đờ. Từ sau lưng truyền đến một cỗ tà khí ngập trời, khiến cho toàn thân hắn đều phát lạnh.

Một cỗ khí tức kì quái này là quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức làm cho lòng người run rẩy.

Lộc cộc !

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở phía sau.

Mặc dù còn không thấy người mới tới rốt cuộc là ai, nhưng mà sau lưng Phong Phi Vân lại sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Mà ngay cả Thần Cơ trong đan điền đều lờ mờ thất sắc, bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế thiếu chút nữa vỡ vụn.

Bàn chân thu trở về từ trên mông Bắc Minh Đường, hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

- Giao Hóa Đạo Thạch ra đây cho ta!

Một bàn tay lạnh như băng mà kì quái đã vươn ra ở trước mặt Phong Phi Vân.

Âm thanh của nàng cũng vẫn lạnh giá như băng vậy, hơn nữa mang theo sát khí lộ rõ. Nó làm cho người nào nghe được thì lỗ tai phát nhức, thật giống như toàn thân đều bị đông lạnh, vô phương nhúc nhích.

Một đôi tay kia của nàng rất tinh xảo, cũng rất mềm mại, tựa như một vị đại sư dùng ngọc đẹp chạm trổ mài được một nửa. Nó không mang theo bất cứ tỳ vết nào, ngón tay mảnh khảnh, thon thả mềm nhẵn, trắng nõn mà tinh tế.

Làm cho người ta rất muốn vươn tay để ôm lấy một cánh tay ngọc khéo léo mà mà mềm mại này của nàng.

Nhưng mà sau khi Phong Phi Vân nhìn thấy một cánh tay ngọc này, đồng tử thu lại mãnh liệt mà lạnh toát sống lưng. Hắn chỉ muốn được cách li cái tay ngọc này càng xa càng tốt.

Ngón tay này đã bóp chết một vị Cự Kình, càng là thiếu chút nữa cũng sống sờ sờ mà bóp chết hắn.

Tiêu Nặc Lan!

Nàng đang đứng ở trước người Phong Phi Vân, cũng vẫn mặc bộ phật y trắng tinh không chút bụi bậm, đai lưng bằng tơ xanh, đôi mắt kín đáo không mang theo bất cứ tình cảm gì, thậm chí đều không tiếp thu được khí tức trên người nàng.

Nữ Ma làm sao có thể là người?

Nàng căn bản là không nhận ra Phong Phi Vân, hay Phong Phi Vân căn bản là không có tư cách khiến cho nàng nhớ kỹ.

Nhưng làm thế nào mà nàng lại xuất hiện ở chỗ này?

Không ai có thể hiểu rõ tâm tình của Phong Phi Vân giờ phút này, chỉ nghĩ thoát được càng xa càng tốt.

- Này! Con mẹ nó ngươi là ai a? Ngươi cứ nói giao cho ngươi, liền giao cho ngươi?

Vu Cửu trực tiếp tiến lên, chỉ vào Tiêu Nặc Lan chính là thoá mạ một hồi.

Cái tên vũ phu đầu trọc này quả thực chính là một kẻ đầu gỗ, coi như là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ đắc tội hắn, hắn cũng chặt đầu không chớp mắt.

Ánh mắt của Tiêu Nặc Lan có hơi liếc sang nhìn hắn, Phong Phi Vân nhìn thấy ý định giết người trong mắt nàng thì vội vàng lấy ra Hóa Đạo Thạch, trực tiếp bỏ vào trong tay nàng.

Sau khi Hóa Đạo Thạch cầm vào trong tay, ý định giết người trong mắt Tiêu Nặc Lan chợt biến mất. Nàng căn bản không liếc mắt nhìn bất cứ người nào ở đây, xoay người liền đi.

Hai tên xác ướp tăng nhân cổ khoác áo cà sa, huyết nhục toàn thân đã khô héo thối rữa, nhưng mà đôi mắt lại đang phóng ra ánh vàng rực rỡ, cung kính đi theo phía sau người nàng. Bước đi của chúng cũng không cứng ngắc, ngược lại vẫn còn có vẻ có chút linh hoạt.

- Hai vị xác ướp tăng nhân cổ này đã đạt tới thi biến lần thứ ba.

Phong Phi Vân gắt gao nắm quyền, ánh mắt nhìn theo hướng bóng lưng mảnh khảnh của Tiêu Nặc Lan đang đi xa mà lông mày nhíu lại thật chặt. Vị Nữ Ma này làm thế nào lại đến Phong Hỏa Liên Thành?

Tiêu Nặc Lan cường đại và hung ác ra sao, Phong Phi Vân so sánh bất luận kẻ nào đều biết rõ ràng. Đồn đại ngay cả thành Tử Tiêu Phủ đều bị nàng công phá, biến thành một tòa Tử Thành, vài thế lực lớn trong thành Tử Tiêu Phủ đều bị ép phải thoát đi, không dám chính diện giao phong với nàng.

Nàng xuất hiện ở thành Tử Tiêu Phủ, nhất định là có mục đích.

- Nàng... rốt cuộc nàng ta là ai, làm thế nào ta cảm giác bị nàng nhìn thoáng qua liền chỉ thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.

Vu Cửu trước sau như một không sợ trời không sợ đất, giờ phút này toàn thân đều chảy mồ hôi khiến cho y phục trên người đều bị ướt đẫm. Quả tim giờ phút này đều vẫn còn đang đập thình thịch.

Tiêu Nặc Lan vẻn vẹn chỉ nhìn hắn nửa con mắt, mà thiếu chút nữa đã muốn lấy tánh mạng của hắn.

Nếu không có Phong Phi Vân sớm giao ra Hóa Đạo Thạch vào trong tay Tiêu Nặc Lan, thì giờ phút này khẳng định là hắn đã bị chết hài cốt không còn tồn tại.

-------

Chương 220: Kiếp trước kiếp nầy

- Sau này mà thấy nàng ta, vậy đi xa được đến đâu thì trốn xa tới đó cũng được.

Phong Phi Vân lầm bẩm không chỉ có là đang báo cho Vu Cửu, cũng là đang nói cho mình nghe.

Mặc dù giao ra Hóa Đạo Thạch cho Tiêu Nặc Lan, nhưng mà trong lòng Phong Phi Vân lại cũng không có cảm giác mất mát. Dù sao thần bảo giống như vậy, khẳng định sẽ có vô số thế lực lớn mơ ước. Nếu không có đủ thực lực, căn bản là không giữ nổi.

Hóa Đạo Thạch có thể nói là đệ nhất chí bảo Thần Tấn Vương Triều, nếu như Phong Phi Vân giữ nó ở trên người của mình, thì không quá ba ngày, khẳng định hắn sẽ phơi thây nơi hoang dã.

- Hừ! Loại bảo vật Hóa Đạo Thạch này, ngoài mình gia tộc Bắc Minh của ta ra thì ai cũng đều đừng nghĩ lấy được.

Bắc Minh Đường đứng lên từ trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn rơm rớm máu. Hắn quát với Tiêu Nặc Lan, muốn lấy danh tiếng của gia tộc Bắc Minh để hù dọa Tiêu Nặc Lan.

Tiêu Nặc Lan lập tức ngừng bước chân lại!

Trong lòng Phong Phi Vân giật thột một cái. Bỗng nhiên, hắn lại là tung ra một cước đá bay Bắc Minh Đường đi ra ngoài, lần này thì đá hắn đi được xa hơn.

Hỗn đản này! Nếu như mà chọc giận Tiêu Nặc Lan, cả Phong Hỏa Liên Thành đều có thể sẽ hóa thành phế tích, tất cả mọi người sẽ chết trong tay nàng.

- Hóa Đạo Thạch... Là Bắc Minh... Gia tộc ta...

Bắc Minh Đường mặc dù bị đá bay, nhưng mà âm thanh đã mang theo vẻ không cam lòng, từ rất xa truyền đến một câu như vậy.

Tiêu Nặc Lan cũng không hề xoay người, dừng một chút, liền lại trực tiếp rời đi!

Phong Phi Vân lúc này mới thở phào một hơi, mới vừa rồi thiếu chút nữa liền bị Bắc Minh Đường hại chết !

...

- Ai nha! Ta muốn đi tìm hỗn đản Phong Phi Vân kia, nếu mà không gặp được hắn, hắn khẳng định lại đi tìm nữ nhân khác.Ngươi đừng ngăn ta, ta không làm ni cô, ta thật sự không làm ni cô. Nếu như ngươi là lại bức ta, ta chết cho ngươi xem. Ngươi có tin hay không?

Tại một chỗ phồn hoa ở Phong Hỏa Liên Thành, có một thiếu nữ mặc phật y màu xanh nhạt đứng ở trên đường cái khóc lóc om sòm lăn lộn. Nhìn qua nàng cũng áng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc đen thật dài vấn ở trên đầu, được cắm một cây ngọc thoa cài tóc.

Da Nạp Lan Tuyết Tiên cực kì trắng, nó tản ra ánh sáng nhàn nhạt, êm dịu mà mang theo phật vận. Khi thì nàng có vẻ hơi lạnh như băng, khi thì có vẻ hơi ngây thơ, khi thì có hơi dễ thương, khi thì lại có chút trang nghiêm thần thánh, thật giống như một vị nữ Bồ Tát.

Một người không ngờ lại có thể có được sáu loại khí chất, mỗi một loại đều không giống nhau. Nhìn trong mắt của những người khác nhau thì khí chất của nàng cũng lại không giống nhau.

Đây là bởi vì sáu viên Thiên Tủy Xá Lợi trong thân thể nàng đã bị kích hoạt, do đó khiến cho nàng đi bước một hướng về lục dục phật cảnh. Còn khí chất trên người cũng hiện ra sáu chủng loại.

- Nha đầu, nếu như ngươi ngay cả này tình dục cơ bản nhất đều không cắt đi, tương lai tu hành tất có đại kiếp.

Tửu Nhục hòa thượng tợp mạnh một ngụm rượu, không ngừng thở dài mà nói:

- Lão Tử đã sớm tính một quẻ cho hắn. Tiểu tử kia trong lòng chỉ nghĩ đến một nữ nhân, đã thâm căn cố đế, không có khả năng lại thích nữ nhân khác. Ngươi cũng sớm quên hắn đi một chút, rồi cùng ta học tập "Thương Sinh Cổ Kinh", truyền thừa vô thượng thánh pháp của Phật Môn ta.

- Có đúng là hắn thích ta không ?

Nạp Lan Tuyết Tiên nắm ống tay áo Tửu Nhục hòa thượng, con mắt chớp chớp, hàng lông mi rung rung.

Làm thế nào liền si tình như vậy ?

Tửu Nhục hòa thượng lại là thở dài một tiếng, lắc đầu rồi đáp:

- Trên quái tượng ( quẻ bói), có hiện ra kiếp trước kiếp nầy, vòng đời sinh tử cực kì hỗn loạn mà lại bị một cỗ lực lượng vận mệnh cách trở. Ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua quái tượng kỳ dị như vậy, hoàn toàn không nhìn thấu nữ nhân kia là ai. Nhưng mà, có khả năng khẳng định tuyệt đối không phải ngươi.

- Chính hắn gọi ta là vợ, không có đạo lý nói chuyện không tính toán gì hết.

Nạp Lan Tuyết Tiên bảo.

- Nam nhân có khả năng gọi bất cứ một người nữ nhân xinh đẹp nào là con dâu!

Tửu Nhục hòa thượng đáp.

- Chính là... Chính là người ta đã có quan hệ xác thịt cùng hắn.

Khuôn mặt Nạp Lan Tuyết Tiên có hơi đỏ ửng.

- Nam nhân chính là phát sinh tiếp xúc da thịt với bất cứ một người nữ nhân xinh đẹp nào !

Tửu Nhục hòa thượng thở dài nói.

Nạp Lan Tuyết Tiên dậm chân, tức giận hỏi:

- Ngươi chính là muốn đối địch với ta ?

- Nha đầu, ta là muốn giảng một đạo lý cho ngươi. Ngươi coi như không tu phật, thì cũng không gả cho Phong Phi Vân. Ngươi coi như gả cho một con chó, cũng không lấy Phong Phi Vân.

Tửu Nhục hòa thượng đáp.

- Ngươi liền chán ghét hắn như vậy?

Nạp Lan Tuyết Tiên hỏi.

- Ta vốn không ghét hắn, thậm chí có hơi tán thưởng khen ngợi hắn, nhưng mà đây là hai chuyện khác nhau. Trừ phi hắn có thể cắt đứt chấp niệm trên người mình, nếu không hắn vĩnh viễn đều không có khả năng thích ngươi. Đi gần quá với hắn, ngươi tương lai nhất định phải muốn chết muốn sống, bất tất tự làm khổ mình ?

Tuy rằng Tửu Nhục hòa thượng trước mặt những người khác thì nói lời thô tục hết bài này đến bài khác, nhưng mà trước mặt Nạp Lan Tuyết Tiên thì lão nói chuyện đều rất biết có chừng mực.

Nạp Lan Tuyết Tiên đương nhiên không tin, cảm giác đây đều là Tửu Nhục hòa thượng nêu lí do để thoái thác, mục đích là muốn nàng chuyên tâm làm ni cô, bước lên con đường vong tình tuyệt ái để tu phật

- Phật nói, kiếp trước kiếp nầy có nhân có quả. Kiếp nầy, nếu như ngươi là phi thường phi thường thích một người, mà hắn không thích ngươi, thì đó đều là bởi vì đời trước hắn phi thường phi thường thích ngươi, mà ngươi không thích hắn. Món nợ của kiếp trước, kiếp nầy sẽ hoàn lại. Còn món nợ của kiếp nầy, kiếp sau nhất định phải trả.

Hiện tại Nạp Lan Tuyết Tiên làm sao còn nghe được những lời Tửu Nhục hòa thượng đã nói, nàng không nhịn được đáp:

- Đạo gia tu luyện kiếp nầy, phật gia tu luyện kiếp sau. Nghe nói ta đời trước chính là một vị Bồ Tát xinh đẹp dễ thương, làm rất nhiều việc thiện lớn, đời này nhất định công đức vô lượng. Ta nguyện mất đi một thân công đức, hóa thành đường nhân duyên...

Nàng vẫn chưa nói xong, liền bị Tửu Nhục hòa thượng giơ tay bịt miệng mà trách mắng:

- Nói bậy, những lời như thế trong tương lai hoàn toàn không thể nói lung tung.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Một cỗ tà khí ngút trời, bay thẳng lên trời cao. Nó bao trùm kín mít cả Phong Hỏa Liên Thành !

Tửu Nhục hòa thượng chậm rãi buông lỏng tay ra, ngẩng đầu nhìn về hướng mây đen chết chóc trên màn trời mà tự nhủ:

- Tiêu Nặc Lan quả nhiên đã đuổi tới. Nếu như không có được Phỉ Thúy Phật Châu, thì nàng sẽ không bỏ qua. Chúng ta cần tìm một nơi để trốn đã.

Ánh mắt Tửu Nhục hòa thượng nhìn về khắp bốn phía, đột nhiên có một tòa lầu cao treo đầy đèn màu hấp dẫn sự chú ý của lão. Cột đỏ mái xanh, cao gần bẩy tầng, lại có vô số nữ nhân ăn mặc màu sắc tươi đẹp với khuôn mặt tươi cười, liền như tiên nữ ở cung điện trên trời.

-------

Chương 221: Cô gia của gia tộc ngân câu (1)

Chỉ là... Bọn họ ăn mặc thật sự rất xinh đẹp!

Tuyệt Sắc Lâu!

- Tiêu Nặc Lan có tu vi cao tới đâu, thần thức cường đại tới đâu, cũng tuyệt đối không đoán được chỗ chúng ta ẩn thân, hắc hắc!

Tửu Nhục hòa thượng nhếch miệng cười một tiếng, lôi kéo Nạp Lan Tuyết Tiên, một tay ôm bình rượu thật lớn liền đi về hướng tới Tuyệt Sắc Lâu.

...

Tá vấn tửu gia hà xử khứ, tao khách diêu chỉ tuyệt sắc lâu! ( Thử hỏi tiệm rượu nơi nào nhỉ, nhà thơ liền chỉ Tuyệt Sắc Lâu!)

Lúc này, hoàng hôn mờ ảo, nắng chiều chênh chếch, thành quách xa xa được một rặng mây đỏ nhuộm màu, mang theo chút ấm cuối cùng trước khi vào đêm.

Gió đêm thổi, mặt người lạnh!

Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc chính là đúng vào lúc này đã đi tới dưới Tuyệt Sắc Lâu !

- Nghe nói đệ lục mỹ nhân của Thần Tấn Vương Triều đã từng gảy một khúc đàn"Biên Tắc Dao"( bài ca biên ải) ở chỗ này. Lúc ấy rất nhiều vị danh tiếng Tu Tiên Giới đều từng đến chiêm ngưỡng tiên nhan của nàng, chỉ vì muốn được nghe nàng gảy một khúc cầm âm linh hoạt kỳ ảo. Từ đó về sau Tuyệt Sắc Lâu liền danh chấn phủ Nam Thái, trong chốn phong trần được xếp hạng đệ nhị.

Lưu Thân Sinh ngẩng đầu nhìn lầu vàng gác ngọc, đình đài cao đến bẩy tầng, cung điện xanh vàng rực rỡ, quả thực không kém gì một hoàng cung.

Cái này vẫn còn là một tòa thanh lâu sao? Rất khoa trương rầm rộ, quá lộng lẫy kiêu xa, quả thực so sánh phủ Thành Chủ đều phải còn hơn ba phần.

Đại đạo thanh lâu ngự uyển đông, ngọc lan tiên hạnh áp chi hồng! ( Đường lớn thanh lâu ngự uyển đông, ngọc lan tiên hạnh sát hoa hồng!)

Nơi này không giống như là chỗ giao du ái mộ, chốn tửu sắc thâu đêm. Nó giống như một tòa khuê phòng của tài nữ và thiên kim tiểu thư.

- Vậy thì chốn xếp hạng đệ nhất phong trần là ở chỗ nào?

Phong Phi Vân không tin thiên hạ còn có càng hoa lệ thanh lâu hơn so với Tuyệt Sắc Lâu.

- Thần Đô, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu!

Lưu Thân Sinh đáp:

- Nếu muốn nữ nhân ở trong đó cười một cái với ngươi, ngươi đều phải bỏ ra một ngàn mai kim tệ. Hơn nữa có đôi khi ngươi cho tiền các nàng, bọn họ cũng chưa chắc để ý tới ngươi.

Có thể biến thanh lâu thành ra loại tình trạng này, như vậy coi như là một loại kỳ tích. Chỉ cần làm được Đệ Nhất Thiên Hạ, như vậy cũng không hề cần phải để ý đến sắc mặt người khác nữa.

- Ta càng quan tâm, vị đệ lục mỹ nhân Thần Tấn Vương Triều kia, sao vẫn ở tại Tuyệt Sắc Lâu?

Lạc Đà Tử ôm bụng cong người, đầu đều phải dính sát trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng cười cạc cạc.

Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp:

- Hai năm trước nàng cũng đã chuộc thân cho mình, không ai biết nàng đi đâu. Chỉ là sau này, đồn đại có người nhìn thấy nàng xuất hiện ở Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, lại đi lên đài, lại bắt đầu gảy đàn, lại bắt đầu bán rẻ tiếng cười. Chỉ là, trong nụ cười mang theo lệ, trong khúc hát mang theo nỗi đau.

Phong Phi Vân nhướng mày, lên tiếng:

- Nếu nàng đã chuộc thân cho mình, như vậy đã nói lên nàng đã chán ghét loại lăn lộn trong cuộc sống phong trần, đã muốn chạy ra khỏi địa phương không sạch sẽ như thế này. Lại làm thế nào rồi tiến vào Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu?

Cho dù người ta có nổi tiếng xinh đẹp đến đâu, sau lưng đều nhất định có một mặt cay đắng chua xót trong lòng.

Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp:

- Bất kể là Tuyệt Sắc Lâu, hay là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, có thể đứng vững gót chân tại Thần Tấn Vương Triều, hơn nữa nổi tiếng cùng Tu Tiên Giới. Như vậy sau lưng nhất định là có thế lực vô cùng khổng lồ làm chỗ dựa. Đệ lục mỹ nhân chính là con gà đẻ trứng vàng trong chốn gió trăng này, nếu đã tiến vào vòng tròn này thì làm sao có thể hoàn toàn thoát được ?

- Coi như nàng muốn chạy đi, cũng sẽ có người đem nàng trở về.

Mấy tên đạo tặc mặc dù không chuyện ác nào không làm, nhưng đều là vẫn còn tính người, giờ phút này đều cùng thở dài, hiểu được vì sao trong nụ cười của nàng có mang theo lệ, trong khúc ca mang theo nỗi đau.

- Các ngươi nhìn thấy Ngọc Bài màu đỏ treo trên xà nhà không ?

Năm người đi vào đại môn Tuyệt Sắc Lâu, Lưu Thân Sinh chỉ về hướng một tòa lầu hoa lớn nhất. Có một xà ngang màu đỏ vắt ngang trước mặt, trên đó treo đầy các Ngọc Bài màu đỏ. Trên mỗi một Ngọc Bài đều có khắc báo danh một nữ nhân.

- Ngọc Bài màu đỏ xếp càng gần phía trước, như vậy đã nói rõ nữ nhân này hiện tại càng đỏ. Nếu muốn thấy nàng cần phải trả giá càng cao.

Lưu Thân Sinh nói.

Phong Phi Vân và ba tên đạo tặc khác trực tiếp quay sang nhìn về hướng một cái Ngọc Bài xếp hạng phía trước nhất.

- Nam Cung Hồng Nhan.

Phong Phi Vân thì thầm.

- Thẻ bài Nam Cung Hồng Nhan, treo ở vị trí phía trước nhất đã hai năm, không người có thể rung chuyển.

Lưu Thân Sinh thở dài thở ngắn, bóp cổ tay đấm ngực bồm bộp mà nói:

- Năm ngoái ta mang theo một vạn mai kim tệ đi tới Tuyệt Sắc Lâu, định gặp nàng một lần. Nhưng mà Vạn Kim tan hết, cũng không thể được như nguyện, ngay cả một ngón tay nàng cũng không hề thấy.

Hắn tiếc nuối không thôi!

- Đây là vì sao?

Phong Phi Vân không giải thích được, chẳng lẽ tốn hao vạn mai kim tệ, mà cũng không thể thấy được mặt nàng ?

Vẻn vẹn chỉ là một nữ nhân kỹ viện thôi, chỉ phải trả tiền, sẽ không sợ bất công với nàng.

- Nam Cung Hồng Nhan cực kì kiêu ngạo. Nàng định ra quy củ, muốn gặp nàng phải thỏa mãn ba điều kiện. Hơn nữa coi như thỏa mãn ba điều kiện này thì nàng cũng chưa chắc sẽ gặp ngươi.

Lưu Thân Sinh đáp.

Phong Phi Vân lúc trước tính toán thu xếp cho bốn tên đạo tặc này tại Tuyệt Sắc Lâu, sau đó liền lặng lẽ rời đi.Hắn muốn tìm người gọi là Tả Thiên Thủ kia. Nhưng mà giờ phút này lại bị Nam Cung Hồng Nhan gợi lên lòng hiếu kỳ, liền hỏi:

- Ba điều kiện gì ?

- Thứ nhất, nhất định phải khôi ngô tuấn tú còn trẻ.

Sau khi nghe thấy một điều kiện đầu tiên như thế, Lạc Đà Tử và Vu Cửu liền trực tiếp quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, trong lòng rất không thoải mái, hạ giọng mắng vài câu "Nông cạn!", "Không nhìn thấy nội tâm!"

- Thứ hai, nhất định phải trẻ tuổi lắm tiền.

Sau khi nghe thấy điều kiện thứ hai, Vương Mãnh cũng quay đầu đi, đã lại thấp giọng mắng " nữ nhân đều con mẹ nó rất thực tế".

-Thứ ba, nhất định phải là vương giả trong thế hệ trẻ tuổi.

Sau khi Phong Phi Vân nghe xong ba điều kiện này, hắn trầm lặng một hồi lâu, sờ sờ mũi, rồi mở miệng không biết xấu hổ:

- Thế này không phải là nàng đang nói ta chứ ?

Bốn tên đạo tặc xoạt một tiếng mặt liền đen kịt, rất muốn hỏi trong túi Phong Phi Vân có mang đủ tiền hay không.Nếu muốn xưng là trẻ tuổi lắm tiền, hẳn cũng sẽ mang đủ kim tệ để tiêu xài.

Kỳ thật không chỉ có là Phong Phi Vân, mà ngay cả mấy tên đạo tặc khác, giờ phút này đều đã bị kích động không thôi, rất muốn thấy tận mắt nhìn thấy Nam Cung Hồng Nhan này một phen. Xem rốt cuộc xinh đẹp đến tình trạng như thế nào mà lại đưa ra điều kiện cao như thế.

-------

Chương 222: Cô gia của gia tộc ngân câu (2)

- Nếu không, chúng ta đi Tam Huyền Môn thu mua Linh Thạch trước, như vậy cũng có đủ kim tệ, cũng không phải lo lắng, không sợ Nam Cung Hồng Nhan nàng không chịu gặp chúng ta.

Sắc mặt Vương Mãnh đỏ lên, hiển nhiên là đã động tâm. Nếu như là buổi tối hôm nay không thấy được Nam Cung Hồng Nhan, chỉ sợ là hắn vô phương ngủ được.

Còn ba tên đạo tặc khác tự nhiên cũng là nghĩ như vậy!

Phong Phi Vân nhìn qua sắc trời một chút, lắc đầu đáp:

- Tam Huyền Môn đâu phải là dễ trêu chọc như vậy. Bên trong chính là có ba mươi tám vị trưởng lão cảnh giới Thần Cơ, hơn nữa trận pháp vô số, ý định giết người nặng nề. Nếu chúng ta tùy tiện xông vào, tất nhiên sẽ không có được gì hay.

Ánh mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên sáng lên, hắn nhìn về hướng đối diện Tuyệt Sắc Lâu.Ở bên đó lại cũng có một tòa nhà gỗ cao lớn hoa lệ, so sánh Tuyệt Sắc Lâu cũng không thấp hơn chút nào. Trên đó có gắn một tấm biển gỗ sơn xanh với ba chữ "Ngân Câu Phường".

Khóe miệng Phong Phi Vân có hơi nhếch lên, hắn cười nói:

- Ta có biện pháp, các ngươi ở chỗ này chờ ta chỉ chốc lát, ta cần phải đi kiếm mười vạn mai kim tệ đến.

- Mười vạn mai kim tệ!

Bốn tên đạo tặc cả kinh, đây chính là một khoản đủ lớn, đủ để cho người dùng tới mười đời. Lưu Thân Sinh tích góp hơn mười năm cũng chỉ có vạn mai kim tệ.

Lại nhìn thấy Phong Phi Vân chạy về hướng Ngân Câu Phường, mấy tên đạo tặc càng là bị dọa đến hoảng sợ.

Hắn sẽ không ngây ngốc định đi cướp bóc Ngân Câu Phường?

Vì đi chơi gái, hà tất phải mạo hiểm lớn như vậy. Bốn tên đạo tặc đều cảm giác được Phong Phi Vân thật sự quá phúc hậu, không chỉ có giảng nghĩa khí, hơn nữa lá gan đủ lớn.

- Cộc cộc!

Phong Phi Vân gõ thanh gỗ gọi cửa Ngân Câu Phường mấy cái, sau đó đi vào.

- Chưởng quỹ, ta có một thứ gì đó nghĩ muốn thế chấp ở đây. Ngươi đánh giá giá cả cho ta, trong vòng ba ngày ta sẽ trở về chuộc đồ.

Phong Phi Vân lấy ra một giọt Linh Tuyền, nghĩ muốn tạm thời đem thế chấp Linh Tuyền ở chỗ này, chờ sau khi đánh cướp Tam Huyền Môn thì trở lại chuộc đồ.

Lão chưởng quỹ một mực vùi đầu vào sổ sách chậm rãi ngẩng đầu lên, có hơi liếc mắt nhìn Phong Phi Vân. Bỗng nhiên, đồng tử trợn lên một cái, trên mặt hiện ra nụ cười ngoác đến mang tai. Nụ cười này quả thực là cười đến có hơi khoa trương, thật giống như thấy một vị tài thần.

Phàm là có thể trở thành chủ sự chưởng quỹ Ngân Câu Phường, đều không phải người bình thường. Đôi mắt liền như Hỏa Nhãn Kim Tình, cực kì sắc bén. Chỉ cần bọn họ liếc mắt nhìn khách nhân, coi như cách mấy chục năm thì cũng vẫn có thể nhận ra người này.

Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy không hiểu ra sao cả. Chủ sự chưởng quỹ Ngân Câu Phường đều là người có tầm mắt cực cao, coi như thấy thần bảo đến mức như Linh Tuyền này thì cũng không nên thất thố như vậy, cười đến quỷ dị như vậy. Ơ, ông lão này làm thế nào lại có vẻ quen thuộc như vậy?

- Hắc hắc! Phong thiếu gia, đã lâu không gặp.

Trịnh Đông Lưu cười đến rất là hài lòng, vội vàng hạ lệnh tôi tớ bưng lên trà thơm thượng hảo hạng, cung kính đưa đến trong tay Phong Phi Vân.

Cung kính đến có hơi không bình thường, thật giống như người hầu đang dâng trà cho chủ nhân.

- Ngươi là... Trịnh chủ sự, không phải ngươi ở tại thành Linh Châu, làm thế nào lại đến Phong Hỏa Liên Thành?

Phong Phi Vân mặc dù nhận ra được ngay Trịnh Đông Lưu, nhưng mà trong lòng lại càng không giải thích được. Chính mình hiện tại đều nghèo túng thành dáng vẻ như thế này, hơn nữa lúc ở tại phủ Nam Thái quả thực chính là mọi người hô đánh, rất nhiều thế lực lớn đều muốn giết chết hắn.

Ngân Câu Phường thông thạo tin tức, không có khả năng không biết hiện trạng của hắn. Vì sao sau khi đoán được thân phận của hắn, vẫn còn cung kính như vậy đối với hắn ?

Điều này làm cho trong lòng Phong Phi Vân sinh ra cảnh giác, Ngân Câu Phường chính là nơi làm việc buôn bán, lợi ích trên hết. Nếu như Trịnh Đông Lưu bán tin hành tung của hắn đi ra ngoài, như vậy nếu có người muốn giết hắn, chỉ sợ sẽ điên cuồng chạy đến.

Trên đời này người miệng nam mô, bụng bồ dao găm thật sự quá nhiều.

- Ha ha! Đều là Tứ tiểu thư đề bạt, ta mới có thể đi ra khỏi loại địa phương nho nhỏ như thành Linh Châu. Điểm này, chẳng lẽ Tứ tiểu thư chưa nói với cô gia ngài ?

Trịnh Đông Lưu hỏi lại.

- Phốc!

Phong Phi Vân tức thì phun hết nước trà vừa uống, văng cả lên mặt Trịnh Đông Lưu mà kinh ngạc hỏi:

- Vừa rồi ngươi gọi cái gì?

- Cô gia a!

Trịnh Đông Lưu dùng vạt áo lau khô trà vụn trên mặt, mà không tức giận chút nào. Lão vẫn cứ nở nụ cười mà nói:

- Hiện nay khắp các chi nhánh cả Ngân Câu Phường, ai mà không biết chuyện của Phong thiếu gia và Tứ tiểu thư. Mà ngay cả Đông Phương thiếu gia đều chấp nhận chuyện này, nếu như ai có thể thăm dò được tin tức của cô gia ngài, liền có cơ hội đến Ngân Câu tổng phường làm việc. Trịnh Đông Lưu ta thật sự là nhân phẩm bạo phát, không ngờ lại khiến cho ta gặp được cô gia trong biển người mênh mông vô tận. Nếu như Tứ tiểu thư đã biết chuyện này, chỉ sợ sẽ cực kì vui mừng.

Phong Phi Vân trực tiếp sững sờ ngây ra ngay tại chỗ, trong lòng vắt óc suy nghĩ. Cô nàng chết tiệt Đông Phương Kính Nguyệt kia quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, tà tâm không chết, đều đã nói xóa bỏ ân oán, lại vẫn còn thăm dò tin tức của ta. Đừng cho là ta không biết những thủ đoạn nhỏ này của nàng, thực sự nếu như để cho nàng đã biết hành tung của ta, không biết sẽ phái bao nhiêu cao thủ tới giết ta.

Những ân oán cừu hận này, Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không nói cho Trịnh Đông Lưu nghe!

- Ha ha! Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy...

Phong Phi Vân cười đến có hơi mất tự nhiên, rồi nói:

- Trịnh chủ sự, ngươi nhìn giọt Linh Tuyền này đáng giá bao nhiêu tiền, nếu không ta trước cứ đặt ở đây để đổi lấy một chút kim tệ.

- Cô gia hiện tại rất cần dùng tiền?

Trịnh Đông Lưu con ngươi vừa đảo, lộ ra có vẻ đã hiểu.

- Đúng vậy!

Phong Phi Vân đương nhiên sẽ không nói cho hắn, chính mình phải đi dạo kỹ viện.

- Cô gia, tương lai ngài chính là nửa chủ nhân của gia tộc Ngân Câu, những kẻ làm gia nhân chúng ta đây nào dám thu hoạch vật của ngài. Không cần đến tiền, việc nhỏ mọn ấy liền giao cho lão Trịnh ta.

Trịnh Đông Lưu chính là so với ai khác đều biết rõ ràng địa vị của Đông Phương Kính Nguyệt tại gia tộc Ngân Câu. Nịnh bợ Phong Phi Vân, tuyệt đối là không có sai.

Chả mấy chốc có hai người hầu bê một cái hộp sắt cao to, từ bên trong đi ra.

Trịnh Đông Lưu trực tiếp mở hộp sắt lớn ra.Cả một tảng lớn ánh vàng rực rỡ liền từ đột ngột hắt ra từ bên trong, lóng lánh chói mắt, khiến cho cả phòng đều nhuộm thành màu vàng.

- Trong rương này là tiền giấy và kim tệ, tổng cộng số lượng hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ. Cô gia, ngài nhìn có đủ hay không? Không đủ, ta sẽ tìm người đi kiếm thêm !

Trịnh Đông Lưu mặt mày tươi cười, cung kính khom người, a dua không thôi.

-------

Chương 223: Tuyệt sắc lâu (1)

Phong Phi Vân nhìn chăm chú ánh kim quang lấp lánh cả một rương tiền giấy và kim tệ. Đúng là ngây ra rất lâu, rồi mới hít một hơi thật sâu. Mẹ nó, gia tộc Ngân Câu không hổ là gia tộc giàu có nhất thiên hạ, vẻn vẹn chỉ là một chi nhánh Ngân Câu Phường đã có thể một lần xuất ra nhiều kim tệ như vậy.

Cả Thần Tấn Vương Triều thì Ngân Câu Phường sợ là có đến trên vạn cái, vậy sẽ có bao nhiêu tiền?

Hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ, chỉ sợ cũng xem như moi trống rỗng của cải ở một đại hình tiên môn mà cũng đều không lấy ra được nhiều của cải như vậy.

- Hẳn là đủ rồi...

Phong Phi Vân nuốt nuốt nước miếng đáp lại, phía sau không hề nói thêm

- Đi dạo kỹ viện mà thôi.

Phong Phi Vân mặc y phục bị thủng lỗ chỗ, đã không biết bao nhiêu ngày chưa tắm rửa, trên mặt đầy bùn đất, đầu tóc như rơm rạ, còn có vài cái lá cây vương ở trên đầu.

Dưới chân thậm chí ngay cả giày cũng đều không có một đôi!

Tựa như là một tên ăn mày!

Nhưng mà ở trên vai hắn lại khiêng một cái rương sắt khổng lồ, mới chỉ là vỏ rương liền đã nặng amays trăm cân, mà bên trong lại càng chứa kim phiếu cùng kim tệ có giá trị hai ngàn tám trăm vạn mai kim tệ.

Hắn là mang theo rương sắt đi tới kỹ viện!

Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối dần, bên ngoài Tuyệt Sắc lâu giăng đèn kết hoa, oanh oanh yến yến, dòng người như dệt, vô luận là tài tuấn của Tiên môn đến đây hay là thương nhân giàu có một phương cũng là đầy mặt tươi cười, nơi này là đất cực lạc của nam nhân, tầm hoa vấn liễu, đàm phong vọng nguyệt, tự nhiên là nên cười nhiều một chút rồi.

Bốn tên đạo tặc đứng ở trước Tuyệt Sắc lâu, đã đợi đến có chút nhàm chán rồi.

Vu Cửu xa xa đã nhìn thấy Phong Phi Vân, nhất thời vui mừng, hét lớn:

- Đại Ngưu, ngươi cuối cùng trở lại rồi, lần này kiếm được bao nhiêu kim tệ?

Phong Phi Vân từ trên đường cái náo nhiệt đi tới, trực tiếp đem rương sắt đủ để khiến người đều bị áp xuống ở trên vai ném tới, Vu Cửu dùng hai tay vững vàng tiếp lấy, cảm nhận được sức nặng trong rương sắt, nghe được tiếng va chạm của kim tệ ở bên trong phát ra.

- Ha ha! Sức nặng này ít nhất cũng là ba vạn mai kim tệ!

Vu Cửu cười phá lên, cũng không biết là trong cái rương sắt kia không chỉ có kim tệ, còn có kim phiếu.

Lưu Thân Sinh, Vương Mãnh, Lạc Đà Tử đều là dùng ánh mắt bội phục nhìn Phong Phi Vân, không tới nửa canh giờ liền có thể lấy tới ba vạn mai kim tệ, quả thực chính là thần nhân a!

Phải biết rằng Lưu Thân Sinh làm đạo tặc hơn mười năm, tất cả tiền cất trữ cộng lại cũng chỉ là một vạn mai kim tệ, nhưng mà Phong Đại Ngưu vẻn vẹn chỉ là đi một vòng rồi quay về, liền lấy đến ba vạn mai kim tệ, đây chính là chênh lệch giữa người với người!

Tam đương gia nói rât đúng, theo Đại Ngưu lăn lộn quả nhiên sẽ không tệ.

Phong Phi Vân chỉ là khẽ gật đầu cười cười, cũng không nói cho bọn hắn ở bên trong rương sắt rốt cuộc có bao nhiêu kim tệ, một nhóm năm người lấy Phong Phi Vân cầm đầu liền hướng Tuyệt Sắc lâu đi tới.

Năm người bọn họ ăn mặc thật sự là không tốt hơn bao nhiêu so với ăn mày, vốn là một vị quy nô của Tuyệt Sắc lâu muốn ngăn cản bọn họ, không muốn cho bọn họ xông vào, nhưng mà Phong Phi Vân trực tiếp từ trong lồng ngực lấy ra một cái kim tệ, nhét vào trong tay của hắn.

Vị quy nô này nhất thời há hốc mồm, kích động đến thiếu chút nữa rơi lệ, cung kính đem năm người Phong Phi Vân mời đến trên một gian phòng trang nhã ở tầng thứ năm.

Tuyệt Sắc lâu tổng cộng có bảy tầng, có thể đem năm người Phong Phi Vân mời lên đến tầng thứ năm, đó cũng là thấy bọn họ xuất thủ hào sảng.

- Tuyệt Sắc lâu chúng ta chính là phong hỏa liên thành, thậm chí là đất tiêu dao nhất của cả Nam Thái phủ, chỉ cần có tiền, ở chỗ này cái gì cũng có thể mua được, có thể thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của khách nhân.

Tên quy nô kia khom lưng nịnh nọt cười nói.

Phong Phi Vân ngồi ở trung ương của nhã gian, đưa lưng về phía một bức sơn thủy họa quyển, họa công tinh trạm này ít nhất cũng phải có mấy vạn đồng mới có thể mua được một bức.

Vương Mãnh đã không đợi được nữa, thanh âm tục tằng, vỗ bàn một cái, hét lớn:

- Vậy ngươi đi gọi Nam Cung Hồng Nhan đến đây cho lão tử, lão đại của chúng ta muốn nàng tới đây bồi rượu.

Một cái vỗ này của hắn lực đạo mười phần, thiếu chút nữa đập vỡ cái bàn làm bằng thủy ngọc cương kia, phát ra thanh âm khổng lồ, khiến tên quân nô kia trực tiếp sợ đến quỳ ở trên mặt đất

- Khách... Khách quan, Nam Cung cô nương là không bồi rượu, hơn nữa nàng cũng sẽ không lộ diện.

Tên quy nô kia ở trên mặt đất lạnh run, len lén nhìn thoáng qua cánh tay thô to như bát cơm kia của Vương Mãnh, nhất thời vội vàng cúi đầu.

- Vậy cút mau....

Vương Mãnh bỗng nhiên đứng dậy, liền muốn dùng một cước đá bay tên quy nô này, nhưng mà lại bị Lưu Thân Sinh đè lại một cái, hướng về phía quy nô kia phân phó một câu:

- Đi an bài bốn cô nương cầm sắt tinh trạm đến đánh đàn mua vui cho chúng ta, mặt khác lại gọi năm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tới bồi chúng ta uống rượu.

Lưu Thân Sinh hiển nhiên cũng không phải là lần đầu tới nơi này uống hoa tửu, đối với quy củ nơi này biết rất rõ.

Lúc này quy nô kia mới thở phào nhẹ nhõm, liền lăn một vòng đi ra ngoài, sau đó đem cửa của nhã gian đóng lại.

- Ta dựa vào! Lưu Thân Sinh, con mẹ nó, phẩm vị của ngươi cũng quá nhỏ rồi, cho dù không gặp được Nam Cung Hồng Nhan, để cho tên kia mang mỹ nhân xếp hạng trước mười tới bồi rượu mới tốt a! Ngươi tùy tiện tìm hai cái mặt hàng hạ đẳng liền muốn đuổi chúng ta đi?

Tức giận trong lòng Vương Mãnh khó tiêu.

Phong Phi Vân cùng Lưu Thân Sinh đều là nhẹ nhàng uống rượu, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh, trên mặt còn mang theo nụ cười.

- Ngươi lần đầu tiên tới đây, ta không trách ngươi.

Sau khi Lưu Thân Sinh uống một chén rượu, lại nói:

- Phàm là mỹ nhân xếp hạng trước mười đều là nữ tử cấp bậc tuyệt sắc khuynh thành, bàn về tu vi, trong các nàng nói không chừng có người cao hơn so với ngươi; bàn về tài nghệ, ngươi ngay cả số lẻ của các nàng cũng đều không bằng; bàn về lực hiệu triệu, chỉ cần các nàng nói một câu liền có vô số cao thủ nguyện ý bán mạng vì các nàng.

Phong Phi Vân vuốt vuốt chén rượu, cười nói:

- Có đôi khi một câu nói của nữ nhân thiên tư tuyệt sắc có thể khiến cho cự kình đều vì thế mà dâng mạng, đây mới là chỗ lợi hại chân chính của các nàng.

Lưu Thân Sinh gật đầu, nói:

- Cũng chính bởi vì như vậy, mỹ nhân xếp hạng trước mười của Tuyệt Sắc lâu là một người so với một người càng có ngạo khí, nhiều khi căn bản là không hành nghề, mà cho dù là hành nghề cũng cần đấu giá mới có thể trành giành được các nàng tới tay.

- Người nào ra giá càng cao, đêm đó các nàng sẽ theo người đó?

Lạc Đà Tử nói.

- Nếu như ngươi có thể ra cái giá trên trời, các nàng có thể ngủ với ngươi!

Lưu Thân Sinh nhếch miệng cười một tiếng, nói:

-------

Chương 224: Tuyệt sắc lâu (2)

- Ngươi suy nghĩ một chút xem, một nữ nhân xinh đẹp thi tình họa ý, ôn nhu thanh nhã, tu vi so với ngươi còn cao hơn lại ngủ cùng với ngươi, mới thử nghĩ cũng đã cảm thấy mỹ diệu rồi.

Bốn tên đạo tặc đều là ha ha phá lên cười.

Chỉ là Lưu Thân Sinh chưa nói cho bọn hắn biết, năm ngoái hắn mang theo một vạn mai kim tệ đến đây đấu giá, cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt của vị mỹ nhân bài danh thứ mười kia một cái, ngay cả cơ hội uống rượu với nàng đều không có.

Rất nhanh quy nô kia liền dẫn chín nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tiến vào nhã gian, mỗi người đều là mỹ nhân mười sáu, mười bảy tuổi, lại càng là ngàn dặm mới tìm được một người, thấy đến ánh mắt của bốn tên đạo tặc nhất thời nhìn thẳng.

Vốn là Vương Mãnh còn đang nổi giận, nhưng mà sau khi một thiếu nữ tên là Giai Giai tựa vào trong ngực hắn, hỏa khí toàn thân hắn đều liền thu hồi vào trong thân thể, giống như là bị nước dập tắt, toàn thân xương cốt đều mềm ra rồi.

Bốn thiếu nữ ở trong đó ôm cổ cầm, tỳ bà, ngọc địch, động tiêu, ở trong một tầng màn che màu tím nhạt bắt đầu đàn tấu một khúc, thanh âm kia khiến cho người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Bốn tên đạo tặc đều thích thú, mà tâm của Phong Phi Vân lại không ở chỗ này, nếu không phải là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút, gặp vị Nam Cung Hồng Nhan mà được mọi người tôn sùng là nữ thân kia một lần, hắn sớm đã rời đi nơi đây, đi tìm Tả Thiên Thủ rồi.

Cứu Quý gia tỷ muội mới là chính sự!

Trong thanh lâu này tuyệt đối là địa phương truyền abs tin tức nahnh nhất, rất nhiều bí ẩn cùng đại sự kiện phát sinh gần đây mà không muốn người biết đều có thể nghe được ở chỗ này.

- Gần đây Nam Thái phủ thật là thời tiết thay đổi rồi, đại sự phát sinh là một việc tiếp một việc, nói không chừng không đến bao lâu sẽ lan đến Phong hỏa liên thành!

Một tu tiên giả mới từ Tử Tiêu phủ thành trốn tới, nói.

- Cái này ngược lại là không biết, xem ra đều là chuyện mới phát sinh ở mấy ngày gần đây đi! Đều phát sinh ra một ít đại sự?

Một thanh âm khác vang lên.

- Chuyện này nói rất dài dòng, đầu tiên là phải từ phản đồ kia của Phong gia, yêu ma chi tử Phong Phi Vân mà bắt đầu.

Nghe được tên của mình, Phong Phi Vân nhất thời hứng thú, vận chueyenr linh khí vào hai tai, cẩn thận lắng nghe.

Bên cạnh có người nói tiếp:

- Ta cũng nghe qua tin đồng của yêu ma chi tử, có người nói yêu ma chi huyết trong thân thể của hắn đã hồi phục, ở trong một trận chiến Kính Hoàn sơn có thể lực địch cường giả cấp bậc Cự Kình, thiên tử còn ở trên thiên tài có cấp bậc bát đại sử thi.

Mấy người này nghị luận liên tục, nhất thời đem lực chú ý của người xung quanh đều hấp dẫn lại.

- Khoác lác vừa thôi! Nếu như cái yêu ma chi tử rắm chó kia, thiên phú có thể đạt tới tài nghệ của thiên tài cấp bậc bát đại sử thi khẳng định đã danh chấn thiên hạ rồi, không người nào không biết.

Trong một nhã gian khác ở tầng năm truyền đến một cái thanh âm già nua.

Thanh âm này rất quen thuộc!

Phong Phi Vân khẽ hướng bên trái nhìn thoáng qua, khóe miệng nhếch lên, hoàng thúc của Bà La quốc thế nhưng cũng tới Tuyệt Sắc lâu, hơn nữa liền đang ở trong một nhã gian ở bên cạnh đám người Phong Phi Vân, không thể không nói, oan gia ngõ hẹp.

Xem ra trong Tuyệt Sắc lâu thật là tàng long ngọa hổ, phàm là người có thể tiến vào trong nhã gian tầng thứ năm đều khảng định lai lịch bất phàm.

- Điểm này ngược lại là không quá rõ ràng, dù sao lúc ấy người có thể từ trong Kính Hoàn sơn chạy ra được thật sự quá ít, người còn sống sót đa số đều ngậm miệng không nói đến chuyện phát sinh ngày đó, tựa hồ đang kiêng kỵ cái gì.

Bạch y tu sĩ nói.

- Buồn cười!

Vị hoàng thúc kia của Ba La quốc phát ra tiếng cười mỉa mai.

Trầm mặc ngắn ngủi, laijc ó người nói:

- Mặc dù tu vi của yêu ma chi tử có lẽ bị khuếch đại, nhưng mà có một điểm lại có thể khẳng định, Phong Phi Vân kia chính là tay sai của nữ ma yêu nghiệt kia, chính là hắn đích thân để cho nữ ma thức tỉnh, đã tạo thành ngàn vạn người mất mạng, cả Tử Tiêu phủ thành phồn hoa mấy ngàn năm lại ở trong một đêm hóa thành tử địa, máu tươi đem thành quách đều nhuộm đỏ, thi thể đầy đất. Phong gia, Tần gia, Đại Diễn tiên môn đều là tử thương thảm tọng, nhân vật cấp bậc trưởng lão vẫn lạc hơn nửa, cuối cùng bị ép trốn ra Tử Tiêu phủ thành, chạy xa sát uy của nữ ma kia.

- Tu tiên giả còn có thể chạy trốn, mà những người bình thường kia lại chỉ có thể tuyệt vọng, ta tận mắt nhìn thấy một tiểu nữ hài ba tuổi bị một cỗ cổ thi tăng nhân nuốt vào trong bụng. Trận chiến ấy quá thảm thiết rồi, thậm chí có cường giả cấp bậc Cự kình bị đóng đinh chết ở trên thành tường cổ xưa, linh hồn phát ra tiếng kêu tên chấn thiên động địa, trọn vẹn kêu rên ba ngày ba đêm mới máu chảy hết sạch mà chết.

- Máu tươi đem bầu trơi đều ánh hồng lên, huyết khí biến thành hồng vụ lượn lờ ở trong Tử Tiêu thành suốt ngày.

- Tràng tai nạn này cũng chưa kết thúc, nữ ma cướp lấy phủ thành liền lại đưa ma trảo hướng về phía quận phủ ở xung quanh, thời gian ngắn ngủi mấy ngày, ba quận bảy mươi tư thành Nam Thái phủ liền bị nàng đồ thành toàn bộ, người bị chết không cách nào thống kê, rất nhiều người bởi vì oán khí quá nặng mà biến thành huyết thi, biến thành một đầu thi quân đang công phạt các quận nha khác của Nam Thái phủ. Tràng tai nạn này nhất định sẽ lan tràn đến Phong hỏa liên thành, đến lúc đó nơi này cũng máu chảy thành sông.

- Hết tảy những cái này đều là một tay yêu ma chi tử Phong Phi Vân tạo thành, chó săn của nữ ma, phản đồ của nhân loại, các thế lực của Nam Thái phủ đều đã xây dựng liên minh trừ ma, trong đó bao gồm hơn mười danh thanh niên nghịch thiên tài tuấn của các đại thế lực, chỉ cần Phong Phi Vân vừa lộ mặt liền cắt lấy đầu của hắn, dùng máu tươi của hắn tế điện những người đã chết dưới tay nữ ma kia.

Bạch y tu sĩ nói đến lòng đầy căm phẫn, oán giận không dứt, lây nhiễm đến tu sĩ chung quanh, toàn bộ đều bắt đầu mắng Phong Phi Vân.

- Phi! Phi! Thật là nói hươu nói vượn, nữ ma là tự mình thức tỉnh, lại bị một ít tên ngu xuẩn đặt điều lên người Phong Phi Vân. Lại nói cái gì mà trừ ma liên minh kia, liền bằng bọn họ cũng muốn đối phó với Phong Phi Vân? Thật là buồn cười, một ngón tay của Phong Phi Vân đủ để giết chết toàn bộ bọn họ.

Lại có thanh âm như nam như nữ ở trong một tòa nhã gian truyền đến, người này cố ý che giấu thân phận cho nên thay đổi thanh âm.

Nhưng mà có thể khẳng định niên kỷ của người này cũng không lớn.

...

- Thật là buồn cười, chuyện này đã truyền khắp Nam Thái phủ, sao lại là giả?

Vị bạch y tu sĩ kia lên cười phá lên.

Những tu sĩ chung quanh cũng là nở nụ cười, ngay cả những nử tử của kỹ viện kia cũng là che miệng mà cười.

Một cỗ hàn khí từ trong gian nhã gian này truyền ra, người nọ hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi lại thử xấu hắn một câu xem nào?

-------

Chương 225: Ngọc thiền (1)

- Có gì không dám, Phong Phi Vân chính là tay sai của nữ ma, công địchcủa nhân loại, người người đều được quyền giết, nếu như hắn xuất hiện ởtrước mặt ta, ta tất một cước đạp bẹp hắn trên mặt đất... Ha ha...

Bạch y tu sĩ kia cười cười đột nhiên bưng kín cổ, có máu tươi từ trong kẽtay của hắn không ngừng tràn ra, khiến cho cả cánh tay hắn đều bị nhuộmđỏ.

Máu chảy xuống từng giọt, rơi trên mặt đất tí tách!

Ánh mắt của hắn trừng trừng, cả người bắt đầu run rẩy, cuối cùng co quắp ở trên mặt đất, khí tuyệt bỏ mình.

Thi thể bị hàn băng bao trùm, cuối cùng trực tiếp bạo liệt, biến thành huyết sắc băng tro.

Bị chết thật sự là quỷ dị, cả Tuyệt Sắc lâu đều yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được thanh âm trái tim nhảy lên của mọi người.

- Nếu như người nào còn dám nói xấu về Phong Phi Vân, đây chính là kết quả!

Mọi người kinh hãi hướng về phía nhã gian có ánh sáng như đèn cầy kia nhìnlại, biết bên trong tất có thiên tài tuyệt đỉnh của tu tiên giới, tất cả mọi người không dám lại nói loạn một câu, hiển nhiên là bị dọa.

Chỉ có vị hoàng thúc của Bà La quốc kia phát ra một tiếng hừ lạnh, nhưng mà lại cũng không nói gì, ngay sau đó liền an tĩnh lại, truyền đến thanhâm nâng chén chúc nhau.

Chân mày của Phong Phi Vân nhíu lại thành chữ xuyên, người mới nói chuyện vừa rồi cũng là đang ở trong nhã giantầng thứ năm, chính là ở nhã gian đối diện của hắn.

Tầng thứ năm tổng cộng có sáu nhã gian, thành thế vòng tròn.

Hiển nhiên người nọ cũng là một vị tu sĩ cảnh giới Thần Cơ, rốt cuộc sẽ là người phương nào đây?

Tất cả mọi người đang chỉ trích hắn, lại còn có người có thể đứng ra nóimột câu công đạo cho hắn, thậm chí không tiếc giết người.

Hai mắt của Phong Phi Vân nhắm lại, muốn bằng vào linh giác của mình trước đicảm ứng, nhưng mà lại bị một cỗ lực lượng nhu hòa ngăn lại, cảm giácđược cư nhiên là một phiến trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua!

Trên tầng thứ bảy của Tuyệt Sắc lâu, bạch sắc vân vụ nồng đậm bao phủ, mênhmông mờ mịt, có thể thấy được giả sơn đang phiêu phù, lầu các treo lơlửng trên bầu trời, còn có thể nghe được tiếng nước chảy rõ ràng cùngtiếng đàn loáng thoáng, làm cho người ta tưởng tượng đó có phải là mộtphiến tiên cảnh hay không.

Đát đát!

Một nha hoàn trên đầubúi thành hai búi tóc, đại khái mươi hai, mười ba, bộ dạng ngoan ngoãn,mặc phấn sắc tiểu y, vừa nhìn liền biết là một mỹ nhân. Trên tay mangmang theo một cái đèn lồng màu xanh ngọc, từ trên một tòa lầu các huyềnkhông đi ra, đứng ở trên lầu các tầng thứ bảy nhìn chằm chằm xuống phíadưới.

- Cô nương tối nay đeo hồng bài tổng cộng có ba vị!

Tiểu nha hoàn kia mắt ngọc mày ngài, thanh âm mặc dù non nớt nhưng lại rõ ràng truyền khắp cả Tuyệt Sắc lâu.

Chỉ có cô nương xếp hạng trước mười của Tuyệt Sắc lâu, thẻ bài khắc tên mới là hồng sắc, cái gọi là đeo hồng bài có ý nghĩa chính là trong mười vịcô nương này có ba vị tối nay nguyện ý đi ra ngoài hiến khúc, hiến vũ,nếu như giá tiền đủ cao, các nàng thậm chí có thể bồi tửu, bồi dạ.

Sau khi nha hoàn này lên tiếng, cả Tuyệt Sắc lâu lần nữa yên tĩnh lại, mọi người đều biết món ăn chính bắt đầu đến rồi.

Tiểu nha hoàn kia từ trong ống tay áo lấy ra một cái hồng sắc ngọc bài, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn một chút, nói:

- Hồng bài đệ cửu, Ngọc Thiền cô nương. Ngọc Thiền cô nương năm nay mườibảy tuổi, thiện đánh đàn, từng ở dưới Đại quốc thủ Tĩnh Vô Âm học nghệ,tài nghệ đánh đàn đã vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Trừ tài nghệđánh đàn ra, Ngọc Thiền lại càng là có tài gặp qua rồi là không quênđược, đọc đủ loại thi thư ba vạn quyển, chuyện trong thiên hạ biết đượcrất nhiều, hoàn toàn xứng đáng là bác học đa tài.

- Hiện tại bắt đầu đấu giá, một trăm mai kim tệ khởi điểm!

Nàng lại nói.

Một trăm mai kim tệ nhưng là tương đương với một trăm vạn mai đồng tệ, đốivới người bình thường mà nói tuyệt đối là mấy cái chữ số khổng lồ, tàiphú có thể dùng cả đời, nhưng mà vị Ngọc Thiền cô nương này chỉ chẳngqua là hiến một khúc, liền xa xa không chỉ là cái giá này.

Đã có người bắt đầu kêu giá, giá tiền rất nhanh đã tăng lên tới năm trăm mai kim tệ rồi!

- Mẹ kiếp, nữ nhân nơi này thật con mẹ nó quý giá, cứ đấu giá như vậy sợlà muốn thấy được mặt mũi của Ngọc Thiền cô nương này cũng phải tốn haovạn kim!

Vương Mãnh lại là vỗ mạnh vào bàn một cái.

Lưu Thân Sinh uống xong hảo tửu từ thiếu nữ trong ngực rót cho, lắc đầu cười nói:

- Ta xem không chỉ như vậy, Ngọc Thiền cô nương này ta đã sớm thăm dòqua, là một người mới, sợ là đêm đầu tiên đang còn. Hơn nữa đúng là từng ở Đại quốc thủ Tĩnh Vô Âm học qua cầm nghệ, vẻn vẹn chỉ là ba chữ TĩnhVô Âm kia cũng đã không chỉ là một vạn mai kim tệ rồi. Rất nhiều ngườiđoán chừng đều là vì đêm đầu tiên của Ngọc Thiền mà chạy đến, ta đoántối nay sẽ xuất hiện giá trên trời.

Vương Mãnh thở dài một tiếng:

- Chúng ta chỉ có ba vạn mai kim tệ, cho dù có thể đấu giá được Ngọc Thiền, sợ là cũng không còn dư lại mấy tiền.

- Thật sự không được, ta xem ai dám đấu giá với chúng ta, ta liền đi làm thịt người đó.

Vu Cửu vỗ vỗ thiết đao trên lưng.

- Thôi đi! Phong Hỏa liên thành vốn chính là một nơi quần ác tụ tập, đếnTuyệt Sắc lâu này lại càng là ác trung cự phách, ta đã cảm nhận được mấy cỗ khí tức của cao thủ, trong đó lại càng có nhân vật vô hạn tiếp cậnđến cấp bậc Thần Cơ đại viên mãn.

Lưu Thân Sinh nói.

Vu Cửu cùng Vương Mãnh lại là ai thanh than thở rồi!

Ngón tay của Phong Phi Vân nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trên mặt tùy thời mang theo vẻ tươi cười, cười đến bí hiểm.

- Ba ngàn mai kim tệ!

Trong lúc thoáng qua, giá tiền đã kéo lên ba mươi lần.

- Ta ra một vạn mai kim tệ!

Cái giá tiền này nhất thời trấn trụ toàn trường.

Ở ngoài đại môn của Tuyệt Sắc lâu đi tới một đám nam tử thân mặc huyềnthiết chiến giáp, nam tử đi ở đầu tiên chính là La Lâm bị mấy ngườiPhong Phi Vân hung hăng đánh ở ngoài thành, cũng là một vị đội trưởngcủa Kỳ Ngưu chiến kỵ doanh, đạt đến cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ.

LaLâm như cũ mặc chiến giáp băng lãnh, chỉ có một khuôn mặt coi như anhtuấn lộ ra ngoài, mỉm cười quét mắt nhìn những nữ tử kia trong Tuyệt Sắc lâu một cái, phá lệ lộ ra vẻ phong lưu tiêu sái.

Phái sau hắncũng có mười nam tử mặc khôi giáp đi theo, mười người này ở trên ngườiđều tản ra khí tức khổng lồ, ở đỉnh đầu chiến giáp có một cái quyền đầuto lớn chữ "Chiến".

Rất nhiều người tu tiên đều tự giác tránhlui, đnhận ra được mười một người đột nhiên đến đây này, cả Phong Hỏaliên thành chỉ sợ cũng có rất ít gười không nhận ra bọn ho.

Con thân sinh La Lâm của môn chủ Tam Huyền Môn, cùng thập đại chiến tướng của Phong Hỏa liên thành.

Đây nhưng là đại biểu cho hai thế lực lớn là Tam Huyền môn cùng Thần Vũquân, ở Phong Hỏa liên thành cũng chỉ có mấy hung nhân lánh đời mới dámđồng thời trêu chọc hai thế lực lớn này.

-------

Chương 226: Ngọc thiền (2)

- Cư nhiên là La Lâm tới rồi, Tam Huyền môn nhưng là nổi danh giàu có đến nứt đố đổ vách, người nào mà qua được hắn?

- Rất nhiều người cho dù muốn đấu giá cũng phải suy nghĩ có thể đắc tội Tam Huyền môn cùng Thần Vũ quân hay không, xem ra tối nay đúng là La thiếu gia một mình ca diễn rồi, chúng ta đều chỉ có thể nhìn, tất cả hồng bài cô nương đều đầu nhập vào ngực của hắn, thậm chí là trên giường.

...

Ở lúc chút ít người tu tiên đều đang lắc đầu thở dài, một cái thanh âm không hài hòa vang lên:

- Một vạn lẻ một mai kim tệ!

Cái thanh âm này chính là ở trong một gian nhã gian tầng thứ năm truyền ra.

La Lâm nhướng mày, hai mắt hướng đến tầng thứ năm nhìn lại, mặc dù rất là chán ghét có người dám đè giá của hắn, nhưng mà lại cũng không đem người này để vào trong mắt, mang theo thập đại chiến tướng đi đến trên cầu thang bằng hồng mộc, hướng lên phía trên mà đi, đã có quy nô ở phía trước dẫn đường cho hắn.

- Một vạn một ngàn mai kim tệ!

La Lâm vừa đi ở trên cầu thang, một bên tự tin cất giọng báo giá.

- Một vạn một ngàn lẻ một mai kim tệ!

Vẫn là thanh âm lười biếng ở trong nhã gian kia, hữu khí vô lực.

Tất cả mọi người đã nhìn ra, đây là có người đặc biệt gây khó dễ cho La Lâm, nếu không cũng sẽ không ở mỗi lần đều chỉ thêm một mai kim tệ.

Người phương nào lại lớn gan như vậy, lại dám khiêu khích con trai độc nhất của Tam Huyền môn chủ?

Người kêu giá tự nhiên không phải là Phong Phi Vân, mà là ở trong nhã gian của hoàng thúc Bà La quốc kia, nhưng mà người kêu giá như cũ không phải là hoàng thúc của Bà La quốc, mà là một thanh niên nhân.

Nguyên lai là hắn, quả nhiên là địa phương có mỹ nhân thì có thân ảnh của hắn.

Nghe được thanh âm lười biếng kia, Phong Phi Vân liền đã biết trong nhã gian kia là người phương nào rồi, trên mặt không khỏi nở một nụ cười, nâng một chén rượu chậm rãi uống vào.

- Một vạn năm ngàn mai kim tệ!

Thanh âm của La Lâm đã có chút lạnh lùng, sinh ra lửa giận.

- Một vạn năm ngàn lẻ một mai kim tệ!

Trong nhã gian bên cạnh kia, thanh âm như cũ là rất lười biếng, rất giống như một tên ma ốm tửu sắc quá độ, nhưng mà chỉ có Phong Phi Vân biết dược, hắn tuyệt đối không phải là một tên ma ốm.

Một trong những thiên tài cấp bậc bát đại sử thi, vương tử của Bà La quốc, nam nhân được gọi là thiên hạ đệ nhất mê nhân, Vô Hà công tử, tại sao có thể là một tên ma ốm được?

- Ha ha! Xem ra lần này La Lâm đụng phải đinh rồi!

Lạc Đà Tử bật cười.

Sắc mặt của Lưu Thân Sinh nghiêm túc, lắc đầu, nói:

- Nơi này chính là Phong Hỏa liên thành, mà không phải là ngoài thành, hơn nữa La Lâm mang đến nhưng là thập đại chiến tướng trong Thần Vũ quân, mà không phải là những phế vật kia của Kỳ Ngưu chiến kỵ doanh. Thập đại chiến tướng, từng người đều là cao thủ ở trong trăm trận chiến tranh tìm được đường sống trong chỗ chết, vô luận là tu vi, ý chí, hay là lực chiến đấu đều không phải là tu tiên giả bình thường có thể so được, cũng chính là như vậy mới có thể kinh sợ yêu ma quỷ quái trong Phong Hỏa liên thành.

- Nói không sai, nếu như ở ngoài thành, tiểu tử La Lâm kia muốn đánh liền đánh, hoàn toàn có thể trực tiếp bỏ chạy, nhưng mà ở trong Phong Hỏa liên thành, coi như là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn sợ rằng cũng trốn không thoát.

- Đại Ngưu, chuyện này ngươi thấy như thế nào?

Lưu Thân Sinh hỏi.

Trên mặt Phong Phi Vân nở nụ cười nghiền ngẫm, nói:

- Đợi xem kịch vui đi! Lúc cần thiết chúng ta cũng phải thò chân vào, lúc đó mới có ý tứ! Hắc hắc!

Trên tầng thứ bảy của Tuyệt Sắc lâu, mấy tuyệt sắc nữ tử tập trung ở một chỗ, nhìn xuyên qua một tấm lam sắc thủy kính, thấy chuyện phát sinh ở phía dưới, có người vui, có người buồn.

- Nam nhân dám đấu giá với loại quần là áo lượt như La Lâm này mới thật là nam nhân!

Trong mỹ mâu của Ngọc Thiền mang theo tiếu ý thâm thúy mà mê người, cười đến như u cốc bạch lan, tràn đầy ý vị linh hoạt kỳ ảo.

Mấy nàng kia đều là mỹ nhân cấp bậc khuynh thành, đều là liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Tam Huyền môn nhưng là đại hình tiên môn, môn nhân hơn vạn, cao thủ như mây, phụ thuộc vào Kỷ gia, cùng thành chủ của Phong Hỏa liên thành đều có thể ngồi ngang hàng.

Ở Phong Hỏa liên thành, La Lâm tự nhiên là không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt.

- Hai vạn mai kim tệ!

La Lâm đã bước lên tầng thứ năm của Tuyệt Sắc lâu, huyền thiết chiến ngoa trầm trọng chấn đến thiết mộc ban công vang lên một tiếng thật lớn, hiện lên một tầng xám tro nhàn nhạt.

Hai vạn mai kim tệ đã là mấy chữ số khổng lồ rồi, đủ để cho Ngọc Thiền cô nương ủy thân bồi tửu!

Hai vạn mai kim tệ đối với La Lâm mà nói tự nhiên không phải là số lượng nhỏ, nhưng mà hắn lại còn cần phải tăng lên, Tam Huyền môn nhưng là khai phá linh thạch làm giàu, giá tiền của một khối Chân Diệu linh thạch liền tương đương với mấy chục vạn mai kim tệ.

- Hai vạn lẻ một mai kim tệ!

Thanh âm của Vô Hà công tử nhàn nhã, không chỉ là không đem hai vạn mai kim tệ để vào trong mắt, thậm chí cũng không để La Lâm vào trong mắt.

Giờ phút này cả Tuyệt Sắc lâu đều yên tĩnh lại, rất nhiều người là bị hai vạn mai kim tệ hù sợ, mà có người thì bị khí tức của thập đại chiến tướng ép đến không thể nhúc nhích.

Trên mặt Phong Phi Vân như cũ mang theo mỉm cười, đột nhiên dùng ánh mắt báo cho Lưu Thân Sinh biết một chút.

Lưu Thân Sinh ngầm hiểu, cười hắc hắc, ra vẻ ho hai tiếng, mở miệng nói:

- Ngọc Thiền cô nương quốc sắc thiên hương, hai vạn mai kim tệ tựa như mời cô nương đi ra ngoài xướng khúc bồi tửu, quả thật là một loại vũ nhục đối với Ngọc Thiền cô nương, chẳng lẽ liền không có người nào dám thêm giá tiền cao hơn sao?

Bốn tên đạo tặc này đều là mặt hàng e sợ thiên hạ không loạn, Vương Mãnh lại là vỗ mạnh vào bàn một cái, hét lớn:

- Nếu như ta cũng giàu có như La thiếu gia, liền trực tiếp tăng lên đến ba vạn mai kim tệ.

- Ba vạn mai kim tệ đối với La thiếu gia mà nói, quả thực chính là cửu ngưu nhất mao a!

Lạc Đà Tử cười nói.

Ánh mắt của La Lâm hướng về bên trong nhã gian bên cạnh liếc mắt một cái, mặc dù biết những người này là đang khích bác hắn, nhưng mà hắn như cũ lộ ra vẻ mặt lâng lâng, rất là hưởng thụ, nói:

- Ba vạn mai kim tệ!

- Oanh!

Sau khi báo ra cái giá tiền này, toàn trường chấn động, tất cả người tu tiên đều thiếu chút nữa từ chỗ ngồi đứng lên.

Một vạn mai kim tệ cũng đã rất dọa người rồi, bây giờ lại trực tiếp nhảy lên tới ba vạn mai kim tệ, nếu như ở ngày thường, giá tiền như vậy đã có thể đồng thời mời được hai vị hồng bài cô nương.

- Quả thực là quá đốt tiền rồi!

- Cũng chỉ có thân phận thiếu môn chủ của Tam Huyền môn này mới có thể giống như trịnh vạn kim, xem ra không ai lại sẽ tăng giá, ab vạn mai kim tệ đã là quá dọa người rồi.

- Tối nay Ngọc Thiền cô nương đúng là cấm nhục trên giường của La Lâm rồi!

-------

Chương 227: Chiến ý sôi trào

Hai tôn chiến tướng đều có cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, chiến giáp trên người đạt đến cấp bậc bảo khí, hai thanh chiến mâu trong tay ở trong huyết thủy ngâm qua, từng lây dính máu tươi của vô số tu tiên giả.

Thập đại chiến tướng của Thần Vũ quân đều là nhân vật đứng đầu, trấn áp thập phương yêu ma quỷ quái của Phong Hỏa liên thành, trừ phi là gặp được thiên tài cấp bậc sử thi như Vô Hà công tử, nếu không bọn hắn tuyệt đối sẽ không thể bại.

Phong Phi Vân đã sớm dự cảm được sát khí dũng động, nhưng mà lại cũng không đổi sắc, như cũ ôm lấy Ngọc Thiền đứng ở trên hành lang, mặc cho ánh mắt của những tu tiên giả này quét nhìn ở trên người hắn.

- Thình thịch, thình thịch!

Vu Cửu cùng Vương Mãnh tựa như hai tòa núi nhỏ, lòng bàn chân mạnh mẽ đạp một cái lên mặt đất, bắt đầu từ trong nhã gian giết ra!

Hai vị man nhân này một người so với một người càng có khí lực lớn hơn, riêng mình đánh ra một quyền, oanh ở trên chiến giáp của hai vị chiến tướng vừa mới giết ra, trực tiếp đem hai vị vô địch chiến tướng này đều đánh bay ngược trở lại, đụng nát vách tường của một tòa nhã gian trong đó, cây cột cũng bị đụng gãy một cái.

Vu Cửu cùng Vương Mãnh chia ra đứng ở hai bên của Phong Phi Vân, thân cao hơn hai thước, da thịt mang tính bạo tạc đều đang lộ ra lực lượng của bọn họ.

- Lại đến!

Hai vị chiến tướng bị oanh bay ra ngoài kia, từ trong vách tường vỡ tan phi ra, lần nữa giết đến.

Mặc dù bị một quyền của Vu Cửu cùng Vương Mãnh đánh trúng, nhưng mà bọn hắn tu vi mạnh mẽ, cũng không bị thương, ngược lại chiến ý càng cuồng bạo, hắc sắc chiến mâu trong tay nhận lấy ảnh hưởng của khí tức, dần dần biến thành màu đỏ như máu.

Đỏ đến giống như mới từ trong thân thể người chết lấy ra.

Hai cái cuồng nhân Vu Cửu cùng Vương Mãnh này đều là bị kích phát ra dã tính, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, trong miệng kim khí xông lên trời, nghênh sát mà tới, chiến thành một đoàn.

Trong Tuyệt Sắc lâu khắc vô số trận pháp phòng ngự, giờ phút này đã có người đem trọn cái trận pháp này toàn bộ kích hoạt, nếu không phải như thế, đại chiến của bốn người này sợ rằng có thể đem Tuyệt Sắc lâu chấn thành mảnh nhỏ.

- Hai dã man hân quần áo rách rưới này lại có thể chống đỡ được với hai tôn chiến tướng Thần Cơ đỉnh phong!

- Hai dã man nhân này hiển nhiên là tùy tùng của thiếu niên kia, có thể có được tùy tùng cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, thiếu niên này tất nhiên là một vị nghịch thiên tài tuấn, mặc dù tu vi chỉ là Thần Cơ sơ kỳ nhưng mà thân phận khẳng định không tầm thường, phía sau có thế lực lớn làm chỗ dựa.

...

Ngọc Thiền bị Phong Phi Vân ôm vào trong ngực, giờ phút này cũng là phương tâm khẽ run, một đôi mỹ mâu khẽ nhìn lên, liếc Phong Phi Vân một cái, chỉ thấy thiếu niên này trừ ăn mặc nghèo túng, đầu tóc rối tung, gương mặt tràn đầy tro bụi ra, nếu như có thể chỉnh lại trang phục, tất là một vị mỹ thiếu niên.

Nàng biết có một ít tài tuấn của đại gia tộc chỉ thích ăn mặc lôi thôi lếch thếch, làm người điệu thấp, làm việc cao điệu.

Vu Cửu và Vương Mãnh cùng hai tôn chiến tướng kia đánh đến ầm ầm rung động, không khí kích đãng, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn như cũ bình thản mà đứng, đối thủ chân chính của hắn không phải là La Lâm, mà là ba nghịch thiên tài tuấn ở trên tầng thứ sáu kia.

Chỉ bất quá ba gã nghịch thiên tài tuấn kia ở giờ phút này đều không nói tiếp cái gì, hiển nhiên tự cho mình là rất cao, cảm thấy tranh đấu của hai nhóm người Phong Phi Vân cùng La Lâm tựa như tiểu hài tử chơi đùa, kém bọn họ mấy cái cấp bậc, khinh thường xuất thủ.

- Thình thịch!

Tôn chiến tướng thứ ba xông ra, thân cao tám thước, toàn thân đều bao phủ trong hắc sắc yên vụ nồng đậm, chiến oan hồn quanh quẩn ở trên khôi giáp tựa như cự thú há ra cái miệng to như chậu máu, mang theo thanh âm quỷ lệ "ô ô", trong một sát na liền đã đến trước người của Phong Phi Vân.

Thân thể của hắn giống như quỷ ảnh, tốc độ càng như quỷ mị, một cái thiết trảo rét lạnh dọa người trực tiếp hướng trái tim của Phong Phi Vân chụp tới.

Kể từ khi đạt đến Thần Cơ sơ kỳ, chiến lực của Phong Phi Vân không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần, càng có một kiện linh khí nơi tay, căn bản không đem loại tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong bình thường này để vào trong mắt.

Miểu Quỷ ban chỉ ở trên ngón tay cái của Phong Phi Vân chuyển động, vô số linh khí từ ngón tay cái xoay tròn tới cánh tay, sau đó bao phủ toàn thân Phong Phi Vân, cuối cùng xông thẳng lên đỉnh đầu, hóa thành một cái thủ chưởng ấn khổng lồ đen nhánh.

- Oanh!

Một đạo chưởng ấn này từ trên trời giáng xuống, oanh ở trên đầu vị thần tướng kia, trực tiếp đánh hắn từ trên tầng năm xuống tầng thứ nhất.

Đụng nát lầu gỗ bốn tầng, ngay cả trận pháp cũng không cahcs nào ngăn cản một cỗ xung lượng cường đại này.

Từ đầu tới cuối Phong Phi Vân đều không nhúc nhích một chút, lộ ra vẻ hết sức phong khinh vân đạm, thực sự để cho tất cả mọi người thấy đến trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả ba gã nghịch thiên tài tuấn trên tầng thứ sáu cũng phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng nhạt:

- Có một chút ý tứ!

Ngọc Thiền cũng là mỹ mâu lăn tăn, làn da tuyết sinh ra ánh sáng, mặc dù bị Phong Phi Vân chế trụ, cả người đều không thể nhúc nhích, nhưng mà nàng lại có thể cảm giác dudojc mới vừa rồi trên thân thể của Phong Phi Vân có một cỗ lực lượng mạnh mẽ chí cực đang vận chuyển, cỗ lực lượng này khiến cho nàng có cảm giác hít thở không thong, có một loại cảm giác cả người đều bị mạnh mẽ chinh phục.

- Phốc!

Vị chiến tướng kia rơi xuống mặt đất tầng thứ nhất, đạp vỡ trận văn, đem mặt đất đều giẫm tahnfh ba đạo nứt vỡ, trong miệng lại càng phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải có lực ý chí siêu cường mà hàng năm chinh chiến tích lũy xuống, nói không chừng giờ phút này hắn đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi.

- Lại chiến!

Một tôn chiến tướng này không phục, lau khô máu tươi nơi khóe miệng, song quyền nắm lại, huyết dịch sôi trào trùng thiên mà lên.

Một khi đã muốn chiến, liền quyết không thể bại!

Thập đại chiến tướng đều có ngạo khí của riêng mình, tuyệt không cho phép ở trong chiến đấu thua đối thủ cùng cảnh giới, huống chi đối phương vẫn còn thấp hơn hắn hai tiểu cảnh giới, nếu như thật sự thua, đó quả thật là vĩnh viễn cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên gặp người.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, tái chiến chính là chết!

Phong Phi Vân mặc dù bội phục hạng người bách chiến không chịu thua này, nhưng mà nếu như hắn không chém giết đối thủ, như vậy đối thủ tất sẽ giết hắn, không còn lựa chọn nào khác.

- Bách kiếp phần thân, huyết dịch sôi trào!

Một tôn chiến tướng này đem huyết dịch toàn thân đều thiêu đót, trong khe hở của khôi giáp lao ra hỏa diễm ngập trời, hắc sắc yên vụ cùng với hảo diễm pha trộn chung một chỗ, đẻ cho hắn lộ ra vẻ càng thêm kinh khủng.

Vì lấy mạng của Phong Phi Vân, bảo vệ tôn nghiêm bất bại của chiến tướng, hắn thế nhưng thiêu đốt huyết dịch trong thân thể, kích thích tiềm năng sinh mệnh.

-------

Chương 228: Huyết Vũ đáng sợ (1)

Sắc mặt của Phong Phi Vân cũng trở nên ngưng trọng, cấm thuật thiêu đốt huyết dịch hắn cũng biết, nhưng mà ở lúc chưa gặp tử địa tuyệt đối, hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng một chiêu này, một chiêu này thật sự quá tiêu hao tiềm chất cùng sinh mệnh lực của một người.

Trên thực tế kiếp trước của Phong Phi Vân nhưng là tộc trưởng của Phượng Hoàng yêu tộc, công pháp nghịch thiên biết được có mấy ngàn loạn, nhưng cũng không phải là hiện tại hắn có thể tu luyện, phải đợi đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng mới có thể tu luyện được yêu giới đại thần thông của Phượng Hoàng tộc.

Bởi vì Phượng Hoàng sinh ra chính là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, căn bản liền không có các loại thuyết pháp như Linh Dẫn, Tiên Căn, Thần Cơ, tự nhiên cũng liền không có linh thông đối ứng để tu luyện.

Bất quá có mấy môn cấm thuật, sau khi Phong Phi Vân đạt đến Thần Cơ sơ kỳ liền có thể miễn cưỡng sử dụng, chỉ là tổn thương đối với chính mình thực sự quá lớn.

Bách kiếp phần thân mà vị chiến tướng kia đánh ra coi như là một loại cấm thuật, nhưng mà so với cấm thuật của Phượng Hoàng yêu tộc, cái này lại ngay cả mảnh vụn cũng không bằng.

- Ngươi muốn thiêu đốt máu huyết, ta đây liền đông cứng máu huyết của ngươi!

Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay của Phong Phi Vân cùng với Long mã hà đồ trong đan điền phát sinh cộng hưởng, đồng thời xoay tròn, một mảng lớn vụ khí băng hàn từ trong thân thể của Phong Phi Vân xông ra.

- Oanh!

Vô số sâm hàn chi khí ngưng tụ thành một tấm long mã hà đồ, long mã trường khiếu, hà đồ bon đằng, tôn chiến tướng kia còn chưa giết tới đã bị long mã hà đồ trấn áp, lần nữa đảo ngược đem hắn áp ở trên mặt đất.

Oanh!

Tốc tốc!

Long mã hà đồ do hàn khí ngưng tụ đem chiến giáp toàn thân hắn đều bao trùm lại, biến thành một tòa băng sơn nho nhỏ, đem hắn hoàn toàn đóng băng.

Cả Tuyệt Sắc lâu đều bị hàn khí tràn ngập, giống như là đi tới mùa đông khắc nghiệt, làm cho người ta cảm giác được thân thể rét run, tâm cũng đang rét lạnh.

- Nguyên lai là ngươi, xem ra tối nay không chỉ có mỹ nhân để xem, còn có trò hay để nhìn!

Trong đôi mắt của Vô Hà công tử mang theo tinh quang thần mang, sau đó chậm rãi thu liễm, đem long mã hà đồ mới vừa rồi chợt lóe lên bắt được, đoán được thân phận của Phong Phi Vân.

Thời điểm khi hắn biết được thân phận này cũng khẽ kinh ngạc, nhưng mà chợt liền bật cười.

Trận chiến Kính Hoàn sơn, Phong Phi Vân cùng mấy vị cự kình giao phong đã sớm danh chấn thiên hạ, chiến lực vô cùng, phong thái vô lượng, chấn kinh mọi người lúc ấy ở tại trường, lúc nấy Vô Hà công tử cũng ở tại trường, tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy, đến nay cũng không thể quên.

Khóe mắt của Phong Phi Vân khẽ liếc một cái, biết tu vi của Vô Hà công tử cao tuyệt, chỉ cần mình lộ ra một tia dấu vết đều sẽ bị hắn nhận ra, cho nên cũng không kỳ quái.

Nhưng mà Vô Hà công tử cũng không điểm phá thân phận của hắn, hiển nhiên là không muốn làm tiểu nhân, lấy thân phận cùng địa vị hiện tại của hắn cũng không cần thiết đi làm một tên tiểu nhân lắm miệng, đây mới thực sự là phong độ của cường giả cùng nam nhân.

Vô Hà công tử, không hổ là vô hà (không tỳ vết)!

- Oanh long long!

Toàn thân xương cốt của Vu Cửu đều toát ra kim sắc quang mang, giống như là kim cương chế tạo thành, đem khôi giáp cấp bậc bảo khí trên người của một vị chiến tướng trong đó đánh vỡ ba chỗ, nhưng mà hai người như cũ đang chiến đấu, từ tầng thứ năm đánh xuống tầng thứ tư, hiện tại đã đánh tới tầng thứ ba rồi.

Vu Cửu mặc dù chiến cứ thượng phong, nhưng mà lại không thể ở trong nhất thời nửa khắc đánh bại vị chiến tướng kia.

Vương Mãnh thì đối quyết với một vị chiến tướng khác, lại càng thêm sinh mãnh, hoàn toàn là dựa vào thuần lực lượng đối quyết, mỗi một quyền va chạm đều thật giống như hai khối thần thiết đang đụng vào nhau, chấn đến màng nhĩ của người khác đau đớn.

Cả Tuyệt Sắc lâu đều lại không an bình, chiến khí đang bắt đầu khởi động, thanh âm chiến đấu liên tiếp, rất nhiều tu tiên giả đều đang rối rít chạy trốn, sợ bị sóng chiến đấu cường đại trùng kích.

La Lâm bị tức đến thất khiếu bốc khói, đầy mặt đỏ lên, chính mình tụ tập thập đại chiến tướng nhưng mà lại bị Vô Hà công tử phế một người ngay tức khắc, bị Phong Phi Vân đóng băng một người, còn có hai người bị hai dã man nhân bức đến liên tục lùi về phía sau, đây là thập đại chiến tướng uy chấn Phong Hỏa liên thành sao?

Quang huy của thập đại chiến tướng ở trong tối nay quả thực đều mất hết rồi.

- Cho tới bây giờ đều chỉ có chúng ta ăn định người khác, còn chưa từng có người nào có thể chèn ép thập đại chiến tướng chúng ta, hôm nay nếu như không thể tìm lại trận này, mặt mũi của chúng ta để ở đâu?

- Thình thịch!

Đại môn của nhã gian bị đánh bay, hướng Phong Phi Vân bay tới, phía trên lưu chuyển kim chúc quang trạch, mặc dù chỉ là một cánh cửa nhưng mà bên trên ngưng tụ lực lượng lại vượt qua vạn cân.

Trên mặt Phong Phi Vân mang theo nụ cười nhợt nhạt, chỉ là nghiêng người vung tay, một đạo linh quang từ trong tay áo bay ra, đem đạo đại môn đang bay tới chấn vỡ, biến thành gỗ vụn đầy trời.

Sáu cỗ khí thế ngập trời cuồng dũng mà lên, hóa thành một phiến vân thiên đen nhánh, mang theo tiếng thét kinh khủng.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, sáu đại chiến tướng còn dư lại đều đã đi ra khỏi nhã gian, đứng ở trên sáu vị trí, có người đứng ở cuối hành lang, có người dẫm lên trên cột gỗ, có người treo ngược trên xà nhà, có người ở trên mái hiên tầng thứ sáu.

Sáu đại chiến tướng hoàn toàn bao vây Phong Phi Vân vào chính giữa, phong tỏa sáu đường lui của Phong Phi Vân, trên người bọn họ chiến ý như hồng, hoàn toàn hướng Phong Phi Vân áp tới.

Khí thế của sáu vị tu tiên giả Thần Cơ đỉnh phong chồng chất lên nhau, đều xảy ra cộng hưởng, giống như sáu tòa núi lớn áp tới.

Ngay cả những người không ở trong vòng chiến kia đều cảm giác được trên đầu như có ngàn cân, bộ ngực trầm muộn đến không cách nào hô hấp, mà Phong Phi Vân thân ở trong vòng chiến của sáu người thừa nhận lực lượng là kinh khủng cỡ nào liền có thể nghĩ được.

Coi như là nghịch thiên tài tuấn Thần Cơ sơ kỳ cũng phải bị áp tới chết.

Phong Phi Vân mặc dù nhàn nhạt mà cười như cũ, nhưng mà lại đã không nhẹ nhàng như vậy, long mã hà đồ từ trong đan điền bay ra, huyền phù ở trên đỉnh đầu hắn, đem thân thể của hắn cùng Ngọc Thiền bao phủ, giống như một cái lồng vô hình đang chống đỡ với uy áp của sáu vị cường giả Thần Cơ đỉnh phong.

Thân thể của Phong Phi Vân cường đại, huyết dịch kiên cố, quang hao linh tính lưu động, căn bản không sợ hãi áp lực của sáu đại chiến tướng, nhưng mà Ngọc Thiền ở trong lồng ngực hắn lại không cách nào chống đỡ được với lực lượng mạnh mẽ như vậy, mặc dù không lên tiếng nhưng mà sắc mặt đã tái nhợt, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.

Mặc dù nàng cũng có tu vi Thần Cơ sơ kỳ nhưng thực lực chân chính lại chênh lệch Phong Phi Vân không chỉ gấp mười lần.

-------

Chương 229: Huyết Vũ đáng sợ (2)

- Nếu muốn tìm chết, ta đây sẽ tiễn các ngươi đến tây thiên!

Trong mi vũ của Phong Phi Vân sinh ra vẻ tàn nhẫn, từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp ngọc, mở hộp ngọc ra, bên trong chợt lao ra một luồng khấp lê chi khí, lực hủ thực cường đại không hiểu.

Trong này chứa chính là thi độc, chính là ngày đó sau khi ở trong Thương Sinh động phủ giúp Đông Phương Kính Nguyệt liệu thương, Phong Phi Vân len lén thu thập được. Thi độc này xuất ra từ cổ thi tăng nhân, có thể đem cao thủ như Đông Phương Kính Nguyệt đều thiếu chút nữa độc chết, tuyệt đối là độc dược thuộc về đỉnh phong.

Vốn là Phong Phi Vân định dùng nó để đối phó với địch thủ có cấp bậc Thần Cơ đại viên mãn, nhưng mà sáu đại chiến tướng khí thế hung hung, khiến cho hắn phải nhịn đau hạ sát thủ, đem hộp thi độc này dùng tới cho bọn họ rồi.

- Thình thịch!

Phong Phi Vân một chưởng đánh lên trên hộp ngọc, thi độc bên trong chợt vẩy ra, biến thành một phiến tử vụ, sau đó phá tan uy áp của sáu đại chiến tướng, trực tiếp vẩy lên trên thân sáu người.

Trong đó có một chút thi độc vẩy ra ngoài, rơi xuống lầu các tràn đầy trận pháp, trong nháy mắt đã đme hủ pháp hủ thực thành khói xanh, ban công cũng bị đốt, toát ra thi hỏa.

Đây chính là chỗ đáng sợ của cổ thi thi độc sau lần thi biến thứ hai.

Trên tầng thứ bảy, một đạo hồng sắc ảnh tử từ trong Tuyệt Sắc lâu bay lướt một vòng, nhất thời dập tắt tất cả thi hỏa, tốc độ của nàng quả thực nhanh đến biến thái, ngay cả Phong Phi Vân cũng chỉ có thể thấy được một cái tàn ảnh, biết nàng là một nữ tử mà thôi, thậm chí cũng không thấy rõ nàng mặc y phục có chất liệu gì.

Mà những tu sĩ khác, rất nhiều người căn bản đều không nhìn thấy nàng bay qua bên cạnh chính mình, chỉ cảm thấy có một làn gió nhẹ thổi qua mà thôi.

- Lợi ahij!

Hai mắt của Vô Hà công tử sinh huy, cười nói một câu.

- Đa tạ tán thưởng!

Một đạo hồng sắc ảnh tử lại biến mất vào bên trong vân yên của tầng thứ bảy, phát ra một thanh âm quyến rũ mê người, ẩn chứa tiếng cười câu hồn.

Thi hỏa trong cả Tuyệt Sắc lâu đều bị nàng dập tắt trong nháy mắt, chỉ có trên người sáu vị chiến tướng kia lại là khói đặc cuồn cuộn, thi độc đem khôi giáp trên thân thể bọn họ đều hủ thực xuyên thấu, xâm nhập vào trong cốt nhục của bọn họ.

- Độc thật cường đại, mọi người chấn vỡ khôi giáp, quyết không thể bị thi độc dính vào một tia.

- Ta cảm giác cả người thật nóng, thân thể tựa hồ thiêu đốt... Cứu mạng a...

Một vị chiến tướng đột nhiên kêu thảm tê tâm liệt phế, hắn bị một giọt thi độc dính vào da, thi hỏa hừng hực từ chỗ da thịt bắt đầu thiêu đốt, cả người hắn đều giống như cây đuốc bị ngọn lửa bao phủ.

Bùm bùm cách cách!

Tiếng kêu thảm thiết không dứt, trong khôi giáp hỏa diễm trùng thiên, thi khí cùng độc khí bao phủ hắn lại, mặc cho hắn có giãy dụa chống cự như thế nào cuối cùng lại không cách nào chạy trốn ra khỏi thảm cục bị thi hỏa phần thân.

Tiếng kêu thảm thiết trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại thanh âm hỏa diễm đang thiêu đốt.

- Phanh! Phanh!

Một vị tu tiên giả Thần Cơ đỉnh phong liền như vậy bị đốt thành xám tro, khôi giáp cấp bậc bảo khí cũng bị hỏa táng, biến thành mảnh nhỏ mang theo hỏa diễm rơi xuống mặt đất.

Hỏa diễm cũng không có dập tắt, như cũ đang thiêu đốt.

Vu Cửu cùng Vương Mãnh đều dừng chiến đấu, tu tiên giả khác lại càng trợn mắt há hốc mồm, e ngại nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân giống như đang nhìn một tôn tà ma, quả thực so sánh với độc xà mãnh thú còn phải đáng sợ hơn.

Một vị chiến tướng Thần Cơ đỉnh phong trong nháy mắt biến thành một đống tro xám đen, khiến cho người ta không cách nào tiếp thu được cái hiện thực này, hết thảy đều là do một tay thiếu niên ăn mặc nghèo túng kia tạo thành.

Tất cả mọi người theo bản năng lui về phía sau hai bước.

- Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh!

Năm vị chiến tướng khác tương đối may mắn hơn, ở trước lúc thi độc hủ thực xuyên qua khôi giáp thì bọn họ đã dùng linh khí chấn vỡ khôi giáp, đào thoát ra ngoài.

Chỉ bất quá bọn hắn giờ phút này toàn thân đều tràn đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm, trong nháy mắt mới vừa rồi để cho bọn họ cảm thấy đến gần tử vong vô hạn, sinh tử đều ở trong một sát na, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân cũng phát sinh biến hóa, riêng mình khẽ lùi về phía sau một bước.

- Các ngươi còn muốn chiến?

Phong Phi Vân cười mà quét mắt nhìn bọn họ một cái.

- Tự nhiên muốn chiến!

Năm đại chiến tướng đều là người có tâm trí rất cứng rắn, mặc dù mới vừa rồi khiến cho bọn họ bị sợ hãi không nhẹ nhưng mà để cho bọn họ nhận thua ở trước mặt một thiếu niên Thần Cơ sơ kỳ, tương lai thể diện của bọn họ để ở đâu?

Cùng cảnh giới bọn họ cũng không e ngại qua bất luận kẻ nào, huống chi còn là tu sĩ thấp hơn hai tiểu cảnh giới so với mình.

Năm đại chiến tướng đứng ở phái xa, trong lòng bàn tay đồng thời ngưng tụ linh mang, đánh ra phiến lớn ô quang, biến thành kỳ ngưu chi ảnh rầm rộ.

Một người đánh ra năm đầu kỳ ngưu, tương đương với lực lượng mười sáu vạn cân.

Năm người liên thủ chính là hai mươi lăm đầu kỳ ngưu chi lực, tương đương với lực lượng tám mươi vạn cân.

Hai mươi lăm đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ tựa như thiên quân vạn mã hướng Phong Phi Vân phô thiên cái địa áp tới, người ở trước mặt kỳ ngưu lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, huống chi còn là hai mươi lăm đầu kỳ ngưu.

Đây mới là thực lực chân chính là năm đại chiến tướng, rất nhiều người đều bắt đầu chạy trối chết, cảm giác được trận pháp của Tuyệt Sắc lâu đều sắp bị kỳ ngưu chi khí đạp vỡ, cả tòa thanh lâu cao bảy tầng liền muốn sụp đổ.

Phong Phi Vân tựa như một phiến lá ây thừa nhận cuồng phong bạo vũ tẩy lễ, tùy thời đều sẽ bị mưa gió xé nát, mặc dù là như thế nhưng mà vẻ mặt lại lạnh nhạt, cũng không đổi sắc.

- Quá không cấp mặt mũi cho ta, nếu như thần tài của ta bị thương, các ngươi người nào chịu trách nhiệm đây?

Một đạo thanh âm yêu mị mệt mỏi vang lên, giống như là đang làm nũng.

Không có bất kỳ người nào nhìn thấy bóng dáng của nàng.

Nhưng mà có một nữ tử xinh đẹp mặc hồng sắc la sa y liền đứng ở trước mặt của Phong Phi Vân, nửa thân trên để vai trần, mùi thơm cơ thể mê người, tóc xanh như thác nước.

Lan da của nàng trắng như bạch ngọc, lưu động nhuận hoa mê người, một cánh tay ngọc tinh tế mà mềm mại chậm rãi đưa ra ngoài, một cái tay này quả thật mềm mại đến cực hạn.

Chính là nhẹ nhàng vươn ra một chưởng này liền trực tiếp chấn vỡ hư ảnh của hai mươi lăm đầu kỳ ngưu hư ảnh, ngay cả ngũ đại chiến tướng kia cũng như diều đứt dây, tập thể ngã bay ra ngoài, ở trên vách tường đụng thành năm cái lỗ lớn, ngã bay ra trên đường cái bên ngoài Tuyệt Sắc lâu.

Vẻn vẹn chỉ là một chưởng mềm mại đã đem ngũ đại chiến tướng Thần Cơ đỉnh phong đều đánh bại, dễ dàng giống như đang đánh năm con bù nhìn.

-------

Chương 230: Yêu cơ (1)

Hồng y như cánh ve, mỏng đến có thể mơ hồ thấy được làn da như ngọc ở trong hồng y, còn có đạm tử cừu y ở trước ngực bạo mãn mà cao vút.

Trên người mang theo một cỗ u hương, liền như mùi thơm lúc hoa quỳnh nở rộ lúc nửa đêm, làm cho trong đầu người ta tràn đầy mơ màng đối với dục vọng.

Huyết Vũ lộ nửa vai, xương trước vai trơn bóng giống như bạch ngọc, đường cong vẽ ra mê người, toàn bộ đều triển lộ ở trước mắt của Phong Phi Vân, một đôi mị nhãn như tơ nhưng mà lại không thấp kém giống như nữ tử mại lộng phong tình bình thường, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác cao nhã.

Một loại cảm giác tiên nữ thoát y, thánh nữ cầu ái!

Nàng liền chỉ là đứng ở chỗ đó cũng đã để cho rất nhiều tu tiên giả dục hỏa phần thân, nếu không phải mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy tu vi kinh khủng của nàng, sợ rằng đã có ngoan nhân hung ác đánh tới, đem nàng ôm vào ngực điên cuồng mà hôn, vuốt ve.

Mấu chốt là ai dám?

Một chưởng nhẹ nhàng đánh bay cả năm đại chiến tướng, đây ít nhất cũng là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, thậm chí đã đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Cả Tuyệt Sắc lâu, người có thực lực ở trên lực lượng chinh phục được nàng chỉ sợ cũng chỉ có Vô Hà công tử.

Nhưng mà Vô Hà công tử lại là một người cần phong độ, tự nhân là hoàn mỹ vô khuyết, chính là thiên hạ đệ nhất đa tình chủng tử, tự nhiên không thể nào làm ra loại người thấp kém này, cho dù muốn nhận được Huyết Vũ, hắn cũng sẽ dùng thực lực tuyệt đối chinh phục nàng, hoặc là dùng mị lực tuyệt đối để cho nàng ngoan ngoãn trầm phù ở trong ngực của mình.

Vu Cửu cùng Vương Mãnh vội chạy tới, hai đại hán này một bên nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ, một bên lau máu ở trên mũi, thực sự là để cho Huyết Vũ cười đến xinh đẹp, cười đến diêu phong bãi liễu, thật quá mê người.

Nàng không cười còn tốt, một khi cười lên quả thật có thể muốn mạng người, có bảy, tám tu sĩ trong Tuyệt Sắc lâu đều trực tiếp bị ngất đi, thiếu chút nữa bị nàng mê chết.

Máu nơi đầu mũi của Vu Cửu cùng Vương Mãnh chảy ra càng thêm hung mãnh.

Phong Phi Vân cách nàng gần nhất, thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể từ trên thân thể nàng tản mát ra, nếu như là tu tiên giả khác đứng ở vị trí này của hắn sợ rằng cũng đã không cách nào kiềm chế được, làm ra một chút chuyện xấu hổ rồi.

Nhưng mà tâm chí của Phong Phi Vân là kiên định bậc nào, vẫn như cũ lộ ra vẻ lạnh nhạt, cười nói:

- Huyết Vũ cô nương quả nhiên không hổ là yêu cơ của nhân gian, nếu như ngươi lại triêu chọc hai bằng hữu của ta như vậy, ta cũng không dám đảm bảo bọn họ sẽ trực tiếp nhào đầu về phía ngươi đâu.

- Không đưa tiền mà đã muốn nhào lên người của ta, nam nhân như vậy từng có, bất quá hiện tại đều đã thành người chết rồi.

Huyết Vũ như cũ mang theo nụ cười mê người, ngón tay ngọc nhẹ nhàng che môi son óng ánh, mị thái không giảm chút nào.

Bộ ngực to lớn mà đầy đặn bởi vì tiếng cười của nàng mà theo đó phập phồng, quả thực ba đào mãnh liệt, người xem đến hoa mắt mê loạn, hận không thể đem hai cái tiểu bạch thỏ vượt quá mức kia nắm lấy, nắm ở trong lòng bàn tay hảo hảo vuốt ve một phen.

Mà eo ngọc của nàng lại đặc biệt nhỏ, có lồi có lõm, dáng người còn bùng nổ hơn tất cả những nữ tử mà trước kia Phong Phi Vân gặp qua, hơn nữa ngọc thể mị hoặc ngàn vạn kia lại càng câu động tà hỏa của người khác.

Phong Phi Vân không lại hoài nghi nàng có thể đem người mê chết!

Sau khi Vu Cửu cùng Vương Mãnh nghe được lời của nàng, trong nháy mắt rùng mình một cái, thanh tỉnh lại, trong lòng đều là chấn động mạnh, vội vàng kéo ra khoảng cách với yêu cơ này, từng bước lui vào trong nhã gian.

Quá dọa người rồi, nếu như mới vừa rồi nàng ra tay giết người, đạo tặc tung hoành thiên hạ như bọn họ nhất định ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.

- Vậy nếu như trả tiền, chẳng phải là có thể nhào lên trên người của ngươi sao?

Một tay của Phong Phi Vân vuốt ve trên khuôn mặt thủy nhuận của Ngọc Thiền, nhưng mà lại bắt đầu trêu chọc Huyết Vũ.

Ở trong lòng rất nhiều người đều đang thầm mắng Phong Phi Vân lòng tham không đáy.

Trong lòng Huyết Vũ cũng bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ thiếu niên trước mắt này, lại có thể ở trước mặt của mình thong dong vấn đáp như thế, nàng còn là lần đầu tiên gặp phải nam nhân có tâm chí kiên định như vậy.

Căn bản là không giống như một thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, càng giống với một lão nhân có tu vi tâm cảnh cao thâm.

- Ngươi cũng thật xấu, đều đã ôm được Ngọc Thiền muội muội, cư nhiên còn nghĩ tới nhân gia, một mình ngươi ứng phó được sao?

Huyết Vũ cố ý trêu chọc Phong Phi Vân.

- Con người của ta luôn luôn đều rất tham lam, thấy được mỹ nhân... Liền một người cũng không muốn bỏ qua. Vô Hà công tử, ngươi nói chúng ta có phải là có chút tương tự hay không?

Phong Phi Vân mở miệng hỏi.

Trên mặt Vô Hà công tử mang theo nụ cười, ngón tay vuốt một cái tử kim trạc tử ở trên cổ tay, thản nhiên nói:

- Nam nhân nhìn thấy mỹ nhân nên là lòng tham một chút, mặc dù mỹ nhân luôn là mắng chửi loại nam nhân này nhưng mà cuối cùng trong xương cốt các nàng lại thích nam nhân như vậy.

- Lời lẽ chí lý, Vô Hà công tử quả nhiên là hoa tùng tiền bói. một người đàn ông nếu không phải đủ xấu xa, không đủ tham, đúng là sẽ không được nữ hài tử thích.

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi cũng là hoa tùng tinh anh!

Vô Hà công tử lại nghĩ tới tuyệt thế ngọc dung của Đông Phương Kính Nguyệt, cho nên mới nói ra một câu mới vừa rồi, nhưng mà ngay sau đó lời nói hắn xoay chuyển, lại nói:

- Bất quá thời điểm ta vừa mới tới Tuyệt Sắc lâu, gặp được một vị người quen của ngươi, tối nay nếu như ngươi quá tham lam sợ rằng nàng sẽ rất không cao hứng, hậu quả sẽ rất nghiêm tọng, ngươi nên nghĩ lại a! Nam nhân có thể tham, nhưng mà lại nhất định phải có lực lượng để tham, kiêng kỵ nhất chính là... Chết ở trong tay nữ nhân của chính mình. Loại nam nhân như chúng ta đối với nữ nhân có lòng tham rất nhiều người cuối cùng đều sẽ rơi vào kết cục như vậy. Hắc hắc!

Vô Hà công tử ở trong lúc vô tình chọt trúng chỗ đau của Phong Phi Vân!

Phong Phi Vân hơi trầm mặc, ánh mắt ở trong từng cái nhã gian quét nhìn, vị người quen kia rốt cuộc là người nào, chẳng lẽ là tử bà nương Đông Phương Kính Nguyệt kia, không đúng, nếu như nàng tới Phong Hỏa liên thành, Trịnh Đông Lưu khẳng định đã nói với chính mình rồi.

Vậy còn lại là ai?

Phong Phi Vân nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, Nạp Lan Tuyết Tiên cùng Tửu Nhục hòa thượng ẩn thân ở Tuyệt Sắc lâu, chỉ bất quá Nạp Lan Tuyết Tiên giờ phút này cũng không nhận ra Phong Phi Vân, dù sao nàng không có từ trong nhã gian đi ra, Phong Phi Vân cũng thay đổi thanh âm.

Bằng không lấy tính cách của Nạp Lan Tuyết Tiên, thấy Phong Phi Vân ôm Ngọc Thiền khanh khanh ta ta, lại cùng Huyết Vũ câu kết làm bậy, chỉ sợ sớm đã nổi đóa rồi.

Phong Phi Vân cũng sẽ không cười thong dong giống như hiện tại.

-------

Chương 231: Yêu cơ (2)

- Đạ ta Vô Hà công tử báo cho, những lời này ta sẽ khắc sâu nhớ kỹ, nhưng mà tối nay vô luận là người nào ở Tuyệt Sắc lâu cũng không ngăn được tâm tầm hoa vấn liễu của ta, nam nhân ở trong phong nguyệt tràng cuối cùng là nên có can đảm lớn một chút, nếu không mỹ nhân sẽ thất vọng, đúng không Huyết Vũ cô nương?

Phong Phi Vân lộ ra một ngón tay, muốn vuốt ve cằm của Huyết Vũ, nhưng mà lại chạm đến khoảng không.

Huyết Vũ chẳng biết lúc nào đã đứng ở địa phương cách xa hơn ba trượng, cười nói:

- Không đưa tiền thì chớ đụng chạm lung tung nha, ta sẽ giết người đấy!

Phong Phi Vân thu tay về, sau đó đột nhiên xoay người nói:

- Ta đã kêu giá hai mươi vạn kim tệ rồi, chẳng lẽ liền không có người tăng giá/ Nếu như không có người tăng giá, Huyết Vũ cô nương tối nay nhưng là thuộc về ta?

Cả Tuyệt Sắc lâu đều yên tĩnh lại.

La Lâm cũng đã sớm bị hù dọa đến ngồi phịch ở trong nhã gian rồi, làm sao còn dám tăng giá.

Mà Vô Hà công tử hiển nhiên là vì Nam Cung Hồng Nhan mà đến, ở trước lúc chưa thử dò xét ra thực lực chân chính của Phong Phi Vân, cũng không muốn tranh đấu với hắn, dù sao một trận chiến ở Kính Hoàn sơn đối với hắn còn có chấn nhiếp rất lớn.

Mà những người khác bị tu vi cường đại của Huyết Vũ trấn trụ, nữ nhân có tu vi cường đại như thế mà lại phong tao vô cùng, không có một chút tự tn căn bản không thể nào khống chế được nàng.

Hiện tại duy nhất có thể đấu giá với Phong Phi Vân liền chỉ có ba nghịch thiên tài tuấn kia ở tầng thứu sáu, nhưng mà ba người này lại cũng không có mở miệng nói chuyện, hiển nhiên cũng không có ý định tăng giá.

Thật lâu đều không có ai lên tiếng!

- Ha ha! Xem ra tối nay ngươi cùng Ngọc Thiền muội muội đều phải hầu hạ một mình ta ròi!

Phong Phi Vân vươn ra một cái tay khác ôm lấy eo của Huyết Vũ, lần này nàng lại không né tránh nữa, ngược lại còn chủ động dán ở trên người Phong Phi Vân, hết sức dính người.

- Ha hả, vậy thì xem ngươi có thể thỏa mãn ta hay không!

Huyết Vũ ôn nhu nói nhỏ ở bên tai của Phong Phi Vân, thổ ra hương khí ôn nhu, trực tiếp đem gương mặt tuyệt mỹ khuynh thành tựa lên trên vai của Phong Phi Vân.

Một tay ôm Ngọc Thiền, một tay ôm Huyết Vũ, một người đa tài văn nhã, một người xinh đẹp gợi cảm, đều là cực phẩm nhân gian, có thể ôm một người trog đó đều là vui mừng vô cùng, huống chi cả hai đều bị hắn ôm vào trong ngực.

Quả thực là hâm mộ chết một đám người.

Cửa của nhã gian lần nữa bị đóng lại, bên trong truyền đến tiếng cười câu hồn của Huyết Vũ, còn có tiếng đàn tuyệt vời của Ngọc Thiền, để cho người ở phía ngoài đều đang tưởng tượng rốt cuộc là phát sinh phong lưu vận sự hương diễm bậc nào.

Yêu cơ Huyết Vũ này tuyệt đối không phải là một nữ nhân quy củ, nói không chừng Phong Phi Vân đều đã bị nàng làm ngược lại rồi.

- Hừ! Nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh chúng ta đối với kỹ nữ một chút hứng thú cũng không có, trừ phi là kỹ nữ cấp bậc như Nam Cung Hồng Nhan còn không sai biệt lắm, có lẽ chúng ta sẽ có chút hứng thú.

Thanh âm của Tần Chiến từ trong nhã gian truyền ra, hiển nhiên là không thích Phong Phi Vân lớn lối, cho nên mới nói ra những lời không phục như vậy.

Nhưng mà hắn nói ra một câu đó lại trực tiếp đắc tội hết với tất cả nữ tử trong Tuyệt Sắc lâu.

Nữ tử thân ở trong Tuyệt Sắc lâu vốn là đã bị người khinh bỉ, bị người xem thường, các nàng ít nhiều gì cũng có một chút tự ti, không muốn người khác nhắc tới hai chữ "kỹ nữ" này.

Đặc biệt giống như hai nữ tử cao ngạo là Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền, mặc dù thân ở thanh lâu nhưng lại đều là bán nghệ không bán thân, nếu như thật sự hiến thân cho người khác vậy cũng nhất định sẽ lập tức chuộc thân cho mình, sau đó rời đi Tuyệt Sắc lâu, quyết một lòng đi theo người nam nhân kia, cho dù là người nam nhân này ghét bỏ các nàng, các nàng cũng sẽ tiếp tục đi theo, không xa không rời, làm nô tỳ các nàng cũng nguyện ý.

Bởi vì trong lòng của các nàng là đem chính mình thành một người trong trắng chỉ bán nghệ không bán thân, mà không phải là kỹ nữ. Nếu như đem thân thể của mình giao cho nam nhân, mà người nam nhân này liền không cần các nàng, như vậy đối với tâm lý của các nàng là một loại đả kích trầm trọng, đủ để khiến cho các nàng hỏng mất.

Vô luận là tu vi của các nàng cao bao nhiêu, tài nghệ nhiều thế nào, dung mạo thật đẹp đều không thể thay đổi một cái thực tế, các nàng sinh ra đã ti tiện, bị người khác gọi là kỹ nữ.

Nhưng mà các nàng không muốn bị người khác gọi là kỹ nữ.

Loại vũ nhục đối với nhân cách này so sánh với mạnh mẽ giày xéo thân thể của các nàng đều khó chịu hơn gấp mười lần.

...

Ngón tay ngọc của Ngọc Thiền nhẹ nhàng dời đi, tiếng đàn im bặt mà dừng!

Huyết Vũ cũng không cười nữa, giống như bị xúc động vào bản tâm, thương tổn đến tự ái, tuy là tuyệt đại giai nhân nhưng như thế nào cũng không ném được hai chữ kỹ nữ này, trong đôi mắt nàng hiện lên sát ý, rất muốn giết chết Tần Chiến, nhưng mà lại biết được cho dù làm như vậy, rất nhiều người như cũ sẽ ở trong lòng gọi các nàng là kỹ nữ.

Đây là cái gút mắc không giải được, trừ phi các nàng có thể tìm được một chốn đi về có thể phó thác cả đời.

Nhưng mà nam nhân đều thích nữ tử thanh lâu, nhưng lại tuyệt đối sẽ không cưới một nữ tử thanh lâu, đây không chỉ sẽ liên quan đến danh tiếng của một nam nhân, càng liên quan đến ảnh hưởng đối với sự nghiệp trong tương lai của mình.

Đây càng là một cái gút mắc không thể giải được!

Từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh, phong trần nữ tử bất hạnh nhất!

Tần Chiến tựa hồ cũng ý thức được chính mình nói sai, cho nên liền nói lại:

- Tôn chỉ của Trừ ma liên minh chúng ta chỉ là tru diệt yêu ma chi tử Phong Phi Vân, chỉ có lấy máu tươi của súc sinh kia mới có thể tế diện hàng ức vạn linh hồn thương sinh Nam Thái phủ, tà ma không trừ, tự nhiên sẽ không vì một cái.... Phong trần nữ tử mà lãng phí thời gian.

Một cỗ hàn khí khiếp người từ trong nhã gian vị trí chính bắc của tầng thứ năm truyền ra, một cái thanh âm lãnh trầm vang lên:

- Ngươi mắng ai là súc sinh?

- Hừ! Tự nhiên là Phong Phi Vân!

Tần chiến không chút nào kiêng kỵ, lộ ra vẻ bình thản ung dung.

- Ngươi cũng có tư cách mắng hắn, người mắng hắn đều đáng chết!

Thanh âm kia vang lên.

- Lại dám uy hiếp ta, Tần Chiến ta tu luyện gần hai mươi năm, gặp chiến tất thắng, còn chưa từng có người dám uy hiếp ta. Ta còn thật sự mắng, Phong Phi Vân vốn chính là tà ma ngoại đạo nửa người nửa yêu, gọi hắn một tiếng súc sinh có sai sao? Lại nói, chính là hắn để cho nữ ma thức tỉnh, đã tạo thành hàng ức vạn người bị mất mạng, hắn không chỉ là một tên súc sinh, lại càng chính là tay sai của nữ ma!

Tần Chiến tự nhiên không phải là một kẻ nhược trí, ngược lại còn tương đối thông minh, sở dĩ hắn nói như vậy còn là đang kích đối phương xuất thủ.

-------

Chương 232: Khinh người quá đáng

Một người ủng hộ Phong Phi Vân như thế, nhất định là có quan hệ không tầm thường với hắn, chỉ cần bắt nàng lại, sẽ không sợ không thể tìm ra Phong Phi Vân.

Tần Chiến có thể trở thành nghịch thiên tài tuấn của Tần gia, công pháp tu luyện cùng tâm trí đều không phải là người bình thường có thể so sánh được, cũng sớm đã làm xong chuẩn bị động thủ.

- Hừ!

Phong Phi Vân khẽ cười lạnh một tiếng, linh khí trên người bắt đầu lưu chuyển.

Nhưng mà có người càng đầu tiên tức giận, hơn nữa trước một bước xuất thủ.

- Thình thịch!

Trong nhã gian đối diện, một đạo kim sắc phật liên bay ra, nở rộ ra phật quang tinh khiết, vốn chỉ có lớn nhỏ như quyền đầu nhưng mà lúc bay lên đến tầng thứ sáu đã biến thành một đóa cửu phẩm liên thai to lớn.

Đây là lấy thuần phật lực đánh ra, kim mang sáng ngời, ẩn chứa Phật môn vĩ lực.

Tần Chiến như cũ ngồi ở trên ghế, tay cầm bầu rượu, đang rót rượu vào trong chén, mà một thanh tam xích thanh phong kiếm trên lưng hắn tự động tách rời mà ra, kiếm quang như long, trực tiếp xuyên phá cửa sổ, kéo ra một đạo thanh sắc quang mang bay ra ngoài.

- Tần huynh thế nhưng đã luyện thành Phi Thiên ngự kiếm thuật rồi, chẳng lẽ tu vi đã đạt đến Thần Cơ đỉnh phong?

Một thiếu niên nghịch thiên khác hơi kinh ngạc.

Phi Thiên ngự kiếm thuật là một môn kiếm thuật cực khó tu luyện, chỉ có đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, tu luyện ra thần niệm mới có thể tu luyện môn kiếm thuật này thành công, thần niệm càng cường đại, ngự kiếm giết người uy lực mới càng lớn.

Tần Chiến nhàn nhạt lắc đầu, cười nói:

- Như cũ dừng lại ở Thần Cơ trung kỳ, ai nói nhất định phải đạt tới Thần Cơ đỉnh phong mới có thể tu luyện ra thần niệm, ta mặc dù hiện tại mới là Thần Cơ trung kỳ nhưng mà lại đã tu luyện ra lục đạo thần niệm, đủ để ngự kiếm giết người. Chúng ta nhưng là nghịch thiên tài tuấn, tự nhiên không phải là những thứ a miêu a cẩu kia có thể so sánh được.

Có thể được xưng là nghịch thiên tài tuấn, tự nhiên là thiên phú tuyệt đỉnh, thông hiểu một chút thủ đoạn nghịch thiên, mặc dù Tần Chiến chỉ có tu vi Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà lại đã có thể dễ dàng đánh chết tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong.

Đệ tử giống như bọn họ ở loại đại gia tộc nhất lưu này, lão tổ sáng lập gia tộc không có chỗ nào không phải là nhân vật kinh thiên vĩ địa, huyết mạch bản thân của gia tộc liền cường đại, thiên phú của hậu đại đệ tử đều sẽ không kém bao nhiêu, chỉ cần tỉ mỉ bồi dưỡng, cộng thêm từ nhỏ vận dụng các loại dị thảo linh dược rèn luyện, chiến lực có thể vượt qua rất xa tu sĩ cùng cảnh giới.

Những tu sĩ xuất thân bình thường kia tự nhiên không thể so sánh với tài tuấn của những đại gia tộc này, chỉ là cấp bậc của công pháp tu luyện liền chênh lệch mấy lần rồi, còn lấy cái gì tới so sánh?

Đám người Tần Chiến tự nhiên là có tiền vốn kiêu ngạo, căn bản không đem những man di ở vùng biên cương này để vào trong mắt, mặc dù hắn chỉ có cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà lại có tự tin có thể đánh bại tất cả tu sĩ cùng cảnh giới tại chỗ.

- Hưu!

Phi Thiên ngự kiếm thuật quả nhiên cường hãn, sắc bén mà lại linh hoạt, vẻn vẹn chỉ là một kiếm chém ra liền phá khai Phật liên, một đạo kiếm khí từ trên kiếm phong bay ra, phản hướng trảm ra ngoài.

Tần Chiến không chỉ muốn phá đi linh thông của đối phương, còn muốn phản công, ép đối phương xuất thủ.

- Thình thịch!

Cửa của nhã gian bị mở ra, một mỹ thiếu niên nhanh nhẹn từ bên trong một bước đạp ra ngoài, vươn ra năm ngón tay mảnh khảnh, hóa thành một cái bạch sắc chưởng ấn, bóp nát kiếm khí.

Hắn cuối cùng hiện thân rồi!

- Thế nhân đều nói Vô Hà công tử chính là nam nhân có mị lực nhất thiên hạ, ta xem còn không phải, mị lực của thiếu niên này sợ là còn lợi hại hơn so với Vô Hà công tử.

Có người đang sợ hãi than anh tư của Nạp Lan Tuyết Tiên.

Nạp Lan Tuyết Tiên nữ giả nam trang, anh khí bức người, thân mặc một bộ bạch sam nho nhã, tay cầm một cái lan trúc họa phiến, tóc đen trên đầu được một cái dây cột tóc của thư sinh màu lam cột vào, quả thực liền giống như là một thư sinh đọc thi thư.

Ánh mắt của thư sinh này giống như mực đơn, mũi giống như thúy phong, dôi môi nhu mỹ mà tà dị, thấy đến nữ tử trong Tuyệt Sắc lâu từng người nhìn trộm, trong nháy mắt đã bị nàng mê hoặc.

Ngay cả mấy vị hồng bào nữ tử ở tầng thứ bảy cũng vì đó mà sợ hãi than, liền giống như thấy được bạch mã vương tử của chính mình, chỉ cần Nạp Lan Tuyết Tiên cầm tay của các nàng, các nàng liên nguyện ý theo nàng cao chạy xa bay.

Mà rất nhiều nam tu sĩ là cảm giác không tốt, trong lòng liên tục thầm mắng, thư sinh này quả thực chính là một tên yêu nam, thật sự tuấn mỹ đến có chút quá đáng.

- Phong Phi Vân mặc dù là tên hỗn đản, nhưng mà lời này lại chỉ có thể để ta mắng, những người khác nếu như dám mắng hắn, ta nhất định lấy mạng của người đó.

Nạp Lan Tuyết Tiên tay cầm chiết phiến, mang theo một tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào nhã gian phía trên.

- Ta thật là sợ hãi a! Ha ha! Nguyên lai là một tên tiểu bạch kiểm, bảo vệ súc sinh bị người người muốn giết như thế, xem ra quan hệ của các ngươi không phải bình thường, sẽ không phải là các ngươi còn có loại yêu thích này chứ?

Tần Chiến căn bản không đem uy hiếp của Nạp Lan Tuyết Tiên để vào trong mắt, ngược lại châm chọc không úy kỵ.

Hai vị nghịch thiên tài tuấn khác cũng là nở nụ cười ngầm hiểu, nói:

- Nguyên lai là Phong Phi Vân thích nam nhân, nếu như đem tin tức này truyền ra, danh tiếng của yêu ma chi tử nhất định sẽ càng thêm vang dội.

- Các ngươi muốn chết!

Nạp Lan Tuyết Tiên thiếu chút nữa bị tức đến khóc, bọn họ cư nhiên vũ nhục Phong Phi Vân như thế, đem một chút tội danh không biết có hay không đều thêm lên trên người của hắn, quả thực hết thảy đều đáng chết.

Trong một đôi mỹ mâu lóe ra hai con ngươi, linh khí trong đôi mắt ngưng tụ, bắn ra một đạo quang hoa thô như ngón tay, biến thành một ahnh toái nguyệt linh kiếm.

- Hưu!

Tần Chiến như cũ đứng ở trong nhã gian uống rượu, lấy lục đạo thần niệm khống chế phi kiếm, ngự kiếm thuật triển hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, đem hai cái đồng tử toái nguyệt kiếm đâm rách.

- Vạn Kiếm Quy Nhất!

Phi Thiên ngự kiếm thuật ở trong không khí hóa thành một trăm linh tám đạo quang mang, giống như lưu tinh phá không mà qua, lại như vạn tiễn tề phát.

Vạn Kiếm Quy Nhất chính là vô thượng kiếm thuật của Tần gia, tu luyện tới cực hạn có thể một kiếm đâm ra một vạn sáu ngàn ba trăm tám mươi bốn kiếm, Tần Chiến tự nhiên là không thể nào tu luyện Vạn Kiếm Quy Nhất này đến cực hạn, nhưng mà chỉ cần đâm ra một trăm linh tám kiếm này cũng đã hết sức kinh khủng.

Vô số kiếm khí nổ tung ở chung quanh thân thể của Nạp Lan Tuyết Tiên, trong đó có ba đạo kiếm khí cắt vỡ áo trên cánh tay nàng, họa xuất ra ba đạo vết máu, từng giọt máu tươi nhỏ tí tách.

-------

Chương 233: Cô ấy như thế (1)

- Ha ha! Tiểu bạch kiểm, mặc dù tu vi của ngươi cũng là Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà lại tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, ở cùng cảnh giới ta là vô địch. Chỉ bằng vào tu vi của ngươi còn muốn ra mặt vì súc sinh Phong Phi Vân kia, sớm muộn sẽ chết ở trong tay của Trừ ma liên minh chúng ta.

Tần Chiến nghĩa chính ngôn từ nói:

- Bất quá thiên tư của ngươi cũng rất tốt, nếu như chịu quỳ ở trên mặt đất dập đầu với ba người chúng ta một cái, bản thân ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho ngươi.

- Còn phải hủy diệt gương mặt kia của hắn, thấy bộ mặt như nhân yêu kia tâm trạng của ta đều rất không thoải mái.

Một vị nghịch thiên tài tuấn khác nói.

Nạp Lan Tuyết Tiên chưa từng chịu qua ủy khuất bực này, nghiến răng, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lại vết thương tuôn máu, khẽ hướng về phía trong nhã gian nhìn thoáng qua, nhưng mà lại phát hiện Tửu Nhục hòa thượng như cũ đang nhắm mắt dưỡng thần, căn bản liền không có ý tứ xuất thủ giúp nàng.

- Tu vi của Tần huynh thật là kinh khủng, căn bản không cần phải vận dụng chân thân, vẻn vẹn chỉ là một chiêu ngự kiếm chi thuật liền có thể đánh bại tất cả cao thủ đồng cảnh giới trong thiên hạ, nếu như gặp được súc sinh Phong Phi Vân kia cũng tất nhiên có thể một kiếm tru diệt.

Một vị nghịch thiên tài tuấn cố ý nhục mạ Phong Phi Vân, kích cho Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận động nộ.

Quả nhiên Nạp Lan Tuyết Tiên lần nữa bị chọc giận, năm ngón tay nắm chặt, lạnh lùng nói:

- Các ngươi thật sự khinh người quá đáng!

- Chúng ta còn thật là khi dễ ngươi, chỉ bằng vào tu vi của ngươi, cho dù ngươi có luyện ba năm nữa cũng không phải là đối thủ của ta.

Tần Chiến vận chuyển Phi Thiên ngự kiếm thuật, một kiếm đem Nạp Lan Tuyết Tiên đang bay tới trảm trở về, ở trên cổ của nàng kéo ra một đạo vết máu nhợt nhạt, nếu không phải là nàng đủ nhanh, mới vừa rồi nàng cũng đã hương tiêu ngọc tổn, đầu thân hai nơi rồi.

Nạp Lan Tuyết Tiên từ trong nhã gian đi ra, Phong Phi Vân liền nắm chén rượu, rơi vào trầm mặc, không nhúc nhích, trong mắt hiện ra quang mang phức tạp, thật lâu sau mới mạnh mẽ đổ rượu vào trong miệng.

...

- Lại có thể liên tục ở dưới Vạn Kiếm Quy Nhất của ta tránh thoát hai kiếm, ngươi cũng có thể coi như là một vị nghịch thiên tài tuấn, chỉ bất quá kinh nghiệm thực chiến quá ít, hơn nữa lại tức giận xuất thủ, sơ hở thực sự quá nhiều. Mặc dù tu vi của ngươi tương đương với ta, nhưng mà trong mười chiêu là ta có thể chém giết ngươi.

Tần Chiến khẽ nhíu mày, nếu như là thiên tài bình thường, một kiếm của hắn là có thể chém chết đối phương, nhưng mà hiện tại liên tiếp giao thủ qua hai chiêu, cũng vẻn vẹn chỉ là khiến đối phương bị thương nhẹ, rất hiển nhiên thư sinh anh tuấn phi phàm này cũng là một vị nghịch thiên tài tuấn.

- Ngươi quá cuồng vọng rồi!

Nạp Lan Tuyết Tiên vốn là rất ít khi giao thủ với tu sĩ cùng cảnh giới, ở trên chiến pháp đúng là không cách nào so sánh với loại người thân kinh bách chiến như Tần Chiến.

Phỉ thúy Phật châu từ lòng bàn tay của nàng từ từ dâng lên, tản mát ra đạm lục sắc quang hoa, chín lỗ trên Phật châu bắn ra chín đạo kim sắc phật quang, vô số Phật ảnh bao phủ nàng vào trong.

- Ngươi có Vạn Kiếm Quy Nhấ, thử Vạn Phật Quy Nhất của ta một chút xem thế nào.

Nạp Lan Tuyết Tiên mặc dù tế ra Phỉ thúy Phật châu, nhưng mà thời gian nàng tu luyện Phật môn công pháp ngắn ngủi, căn bản không thể nào khống chế được lực lượng mạnh mẽ của Phỉ thúy Phật châu.

Mặc dù vạn Phật ở xung quanh thân thể nàng lượn lờ, khiến cho nàng lộ ra vẻ thánh khiết mà trang nghiêm, nhưng mà trên thực tế nàng đã bị lực lượng của Phỉ thúy Phật châu cắn trả, trong cơ thể đã bị thương không nhẹ.

- Ai! Si nhi, si nhi!

Tửu Nhục hòa thượng nhẹ thở dài một hơi, nhưng mà lại như cũ không có tính toán xuất thủ, nếu không phải để cho nàng trải qua đau đớn tê tâm liệt phế, nàng như thế nào lại chủ động buông tay.

Mặc dù chỉ mượn một tia lực lượng của Phỉ thúy Phật châu, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên cũng đã hoàn toàn áp chế phi kiếm, thừa nhận đau đớn xé rách bị cắn trả, xông vào trong kiếm quang đầy trời.

Tần Chiến rốt cuộc đứng dậy, ngón tay niết động vô số kiếm quyết, một trăm linh tám đạo kiếm khí cùng Phật ảnh đầy trời liên tiên giao thủ hơn mười chiêu, tương tranh ngang hàng, chiến đấu đến kinh thiên động địa.

- Tuyết Điểu chi hồn!

Tần Chiến quát lên một tiếng, trong miệng thổ ra một đoàn bạch sắc quang hoa, bên trong bao phủ một đầu bạch sắc dị điểu, thân thể dài chừng một thước, mọc ra ba cặp cánh chim, mỏ chim như lợi kiếm lưu chuyển hàn quang, hai cái móng vuốt mọc đầy thiết lân, vô cùng sắc bén.

- Quả nhiên không hổ là nghịch thiên tài tuấn ở trong mười vạn tu sĩ mới xuất ra một cái, thế nhưng trong thân thể tu luyện ra dị thú chi hồn.

Những đại gia tộc nhất lưu kia nội tình thâm hậu, có thể chăn nuôi dị thú, sau đó giết chết dị thú, cường hành rút ra dị thú chi hồn, chuyên môn dùng để giúp cô đọng thân thể của đệ tử trẻ tuổi.

Phàm là người có thể thu phục dị thú chi hồn, luyện hóa vào trong thân thể đều là cường giả có thiên phú vượt xa thường nhân, có đại nghị lực.

Một đầu Tuyết Điểu này vốn chỉ là một đầu dị thú bốn trăm năm, bị Tần Chiến ở lúc mười lăm tuổi mạnh mẽ thu phục, luyện hóa vào trong thân thể, theo tu vi của Tần Chiến đề cao, chiến lực của Tuyết Điểu cũng nhanh chóng tăng lên, thực lực hôm nay đã có thể so với dị thú năm trăm năm.

Dĩ nhiên chỉ là dị thú bình thường có tu vi năm trăm năm, cũng không bao hồm một ít thú quần của chủng tộc cổ xưa hoặc thú quần của chủng tộc nghịch thiên.

Thực lực của dị thú năm trăm năm đã tương đối kinh khủng, một trảo liền xé nát mười tám đạo Phật ảnh, xông vào trong vòng chiến, lại là tự thân xuất ra bạch sắc điểu trảo, từng đạo thiết lân ma sát ra ánh lửa ở trong không khí.

- Oanh long long!

Vô số chiến ảnh xuyên toa ở trong không khí, có ánh lửa đang chớp động, có tiếng chim hót vang lên, Phật quang bị từng tòa phá vỡ.

- Oanh!

Chiến thanh kết thúc, Tuyết Điểu mang theo tư thái thắng lợi bay trở về trong thân thể của Tần Chiến, Tần Chiến cũng thu lại phi kiếm, cười nói:

- Lại có thể ép ta dùng cả Vạn Kiếm Quy Nhất cùng dị thú chi hồn, mặc dù ngươi thua nhưng mà tu vi của ngươi đã đủ cường địa, ta có ý định thả cho ngươi một đường sống, điều kiện tiên quyết là ngươi phải nói ra hạ lạc của Phong Phi Vân cho ta biết.

Tần Chiến trên cao nhìn xuống, chắp hai tay sau lưng, liền giống như một tôn vương giả của thế hệ trẻ, coi rẻ chúng sinh, không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt.

Người thắng sẽ phải có tư thái của người thắng, được làm vua, thua làm giặc, vốn là như thế.

Giờ phút này Nạp Lan Tuyết Tiên không còn được anh tuấn tiêu sái như trước, trên người ít nhất mang theo mười đạo vết thương, trên lưng bị Tuyết Điểu kéo xuống một khối huyết nhục, đại lượng máu tươi từ trong vết thương xông ra, khiến cho bạch y trên lưng nàng đều bị nhuộm đỏ.

-------

Chương 234: Cô ấy như thế (2)

Nàng nửa quỳ trên mặt đất, cả người đều đã bị mồ hôi ướt đẫm, không ngừng thở dốc, thân thể mềm mại phảng phất tùy thời đều sẽ ngã xuống không dậy nổi.

- Phốc!

Cắn trả của Phỉ thúy Phật châu làm cho cả người nàng chấn động, trong miệng phun ra một búng máu.

Trong mắt của rất nhiều nữ tử đều sinh ra vẻ không đành lòng, sâu kín thở dài, nhưng mà lại không có ai tiến lên dìu nàng dậy, bởi vì tu vi của Tần Chiến thật quá kinh khủng, không có ai muốn đắc tội hắn.

- Ngươi còn không ra tay sao?

Vô Hà công tử hướng về phía một tấm ngọc kính, nhìn khuôn mặt anh tuấn bất phàm của mình, trên mặt mang theo vẻ cười cười kỳ dị, tựa hồ là đang lẩm bẩm, để cho hoàng thúc của Bà La quốc ở một bên cảm thấy hết sức không giải thích được.

Phong Phi Vân cùng Vô Hà công tử chỉ cách nhau một bức tường, biết hắn đây là đang nói chuyện với mình.

Vô Hà công tử cười nói:

- Ta có thể hiểu được tâm tình bây giờ của ngươi, ngươi vừa muốn ra tay, nhưng lại sợ để cho nàng biết ngươi xuất hiện ở thanh lâu, cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta. Ha ha! Nếu như ngươi chịu van xin ta, bản thân ta liền nguyện ý ra tay giúp ngươi cứu nàng, nữ hài tử tốt như vậy, ngươi không đau lòng nhưng ta lại bắt đầu có chút đau lòng. Chỉ bất quá... Ta sợ... Sau khi ta cứu nàng, nàng sẽ lưu luyến không muốn rời ta, yêu ta.

Vô Hà công tử đối với mị lực của mình vẫn là tương đối tự tin.

Phong Phi Vân hiện tại đúng là tương đối khó làm, không chỉ sợ hãi Nạp Lan Tuyết Tiên cố tình gây sự như thế này, càng không muốn bại lộ thân phận của mình, rước lấy sát kiếp vô tận, nhưng mà hắn có lựa chọn sao?

Hắn làm sao có thể không đau lòng?

- Cũng đúng, ngươi đã có một Tứ tiểu thư phú khả địch quốc, tiền đồ sáng lạng ở phái trước, lại như thế nào còn sẽ đau lòng vì một nữ tử khác, xem ra chỉ có thể ta tới làm thay rồi!

Vô Hà công tử như cũ là đang cười.

Sắc mặt của Phong Phi Vân trầm xuống, rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói chuyện, nói:

- Tay của ngươi nếu như kéo ra quá dài, ta sớm muộn có một ngày chặt xuống!

- Ta thật sợ hãi!

Vô Hà công tử cười nói.

Những lời này Phong Phi Vân lại không hề cải biến thanh âm nữa, đây chính là thanh âm vốn có của bản thân hắn.

Nói xong lời này, hắn liền đứng dậy, mở cửa của nhã gian, đưa mắt nhìn Tần Chiến một cái, nói:

- Bản thân ngươi tự xưng là vô địch cùng cảnh giới, có dám cùng với một người còn thấp hơn so với ngươi một tiểu cảnh giới là ta đánh một trận hay không?

Rất nhiều người đều cảm thấy thiếu niên ăn mặc giống tên ăn mày này thật sự quá bộc lộ tài năng, hơn nữa còn có chút ít xen vào chuyện của người khác, tối nay tựa như hận không thể đắc tội hết tất cả mọi người.

Tần Chiến đứng ở phía trên, mắt khẽ liếc Phong Phi Vân một cái, cười nói:

- Ta mới vừa rồi thấy ngươi giao thủ với mấy cái chiến tướng phế vật, ngươi thật sự có thể xem là nghịch thiên tài tuấn, nhưng mà lại chỉ có cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, nếu như trên người của ngươi không có thi độc, ngươi căn bản đối với ta không có một chút uy hiếp nào, ngay cả thân thể của ta cũng không nhìn thấy được, chênh lệch giữa chúng ta thật sự quá lớn.

Nếu như Tần Chiến biết Bắc Minh Đường đạt đến tu vi Thần Cơ đỉnh phong cũng bị Phong Phi Vân hành hạ, hắn chỉ sợ sẽ không cao ngạo như hiện tại rồi.

- Chẳng lẽ tài tuấn của Trừ ma liên minh các ngươi đều là ếch ngồi đáy giếng như vậy?

Phong Phi Vân cười nói.

Sắc mặt của Tần Chiến lạnh lại, nói:

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất còn là ngậm miệng lại, đắc tội với hơn mười vị nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh, cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết.

Trừ ma liên minh được gọi là liên minh mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi ở Nam Thái phủ, Tần Chiến có thể trở thành một thành viên trong đó tự nhiên cảm giác lâng lâng, dĩ nhiên muốn duy trì uy nghiêm của Trừ ma liên minh.

- Là vậy sao? Ta cần phải đắc tội Trừ ma liên minh sao? Lại nói ngươi rốt cuộc có biết ta là ai hay không?

Ở một khắc kia Phong Phi Vân đứng ra liền đã làm tốt chuẩn bị bại lộ thân phận, cho nên cũng không sợ gánh chịu hậu quả.

Tần Chiến mặc dù nhìn thấy bức họa của Phong Phi Vân, nhưng mà lại như thế nào cũng đều không thể liên tưởng đến Phong Phi Vân cùng tên ăn mày này ở chung một chỗ.

Nhưng mà có người lại nhìn một cái đã nhận ra Phong Phi Vân rồi!

- Phong Phi Vân ngươi khốn kiếp, thế nhưng ở trong thanh lâu chơi gái, ta liền biết không nhìn đến ngươi, ngươi liền chui đến làm cho nữ nhân lên giường rồi.

Nạp Lan Tuyết Tiên mặc dù thân bị trọng thương, bạch y nhuốm máu, nhưng mà giờ phút này lại trong nháy mắt đứng dậy, mang theo một thân đau đớn, lướt qua hư không, nổi giận đùng đùng hướng Phong Phi Vân lao đến.

Ở một khắc kia nhìn thấy Phong Phi Vân, thương thế trên người nàng tựa hồ liền tốt rồi.

Nguyên lai thiếu niên bao hết hai đại hồng bài cô nương của Tuyệt Sắc lâu chính là đại khốn kiếp Phong Phi Vân này, Nạp Lan Tuyết Tiên bị tức đến không nhẹ.

Cái tức phụ phá sản này! Trong lòng Phong Phi Vân vốn là mang theo một tia hi vọng, nhưng mà tên của mình lại trực tiếp bị nàng hô lên, lúc này tốt rồi, tất cả mọi người biết hắn chính là yêu ma chi tử Phong Phi Vân, phản đồ của Phong gia, tay sai của nữ ma.

Phong Phi Vân mặc dù bất đắc dĩ, nhưng mà lại không có cách nào tức giận với nàng, máu trên người nàng cũng là vì hắn mà chảy, nàng bị thương cũng là vì hắn mà bị thương, Phong Phi Vân căn bản ngay cả tư cách tức giận cũng không có.

Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, có chút im lặng mà nói:

- Tuyết Tiên, trời đất chứng giám a! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta lên giường với nữ nhân khác?

- Rõ ràng là có, mới vừa rồi ngươi cùng với hai mỹ nhân nũng nịu kia sợ là rất sung sướng đi?

Nạp Lan Tuyết Tiên bám lấy không buông, cái miệng nhỏ nhắn kia lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, tựa như một con gà mái nhỏ muốn cắn lên trên người của Phong Phi Vân một cái.

Nàng vừa định hảo hảo dạy dỗ cái tay ăn chơi này một phen, nhưng mà lại bị tên ăn chơi này bắt lấy, ôm vào trong ngực, căn bản là không thể động đậy.

Phong Phi Vân ấn lấy vai thơm của nàng, nhẹ nhàng vuốt vết máu trên người cùng vết thương ở sau lưng nàng, trong miệng phát ra thanh âm sách sách, nàng trẻ tuổi lại còn nhỏ như vậy, hơn nữa lại hồn nhiên, nhưng mà lại vì mình mà không muốn sống đi tranh đấu với người khác, thật sự quá u mê.

Nạp Lan Tuyết Tiên cố chấp bướng bỉnh hai cái, liền không hề động nữa, thanh âm có chút nức nở mà nói:

- Bọn họ đều nói ngươi nhảy vào trong Hoàng nê cổ tỉnh, theo cả cái Thương Sinh tự trầm xuống dưới lòng đất, đã chết đến thi cốt vô tồn, nhưng mà ta không tin, đại hỗn đản ngươi thích giả bộ chết nhất, một cái cổ tỉnh (giếng cổ) làm sao có thể chôn vùi ngươi được.

Phong Phi Vân nói:

- Ta tự nhiên là không chết được, cho dù muốn chết cũng phải trải qua sự phê chuẩn của ngươi.

-------

Chương 235: Là ai vô địch cùng cảnh giới?

- Nhưng mà ta hiện tại lại ước gì ngươi sớm đã chết mới tốt, tránh nhìn thấy cảnh khiến người tức giận.

Nạp Lan Tuyết Tiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hiển nhiên còn đang giận hắn.

- Tiểu hòa thượng tức giận, không phải, là tiểu ni cô, ha ha!

Phong Phi Vân trêu chọc nói.

Nạp Lan Tuyết Tiên nhất thời nóng nảy, ở trên bộ ngực của Phong Phi Vân đánh mấy cái, nói:

- Ngươi vốn nên biết ta tuyệt đối không thể nào đi làm tiểu ni cô, tuyệt đối không thể nào... A!

Nàng tâm tình kích động đem vết thương trên lưng kéo rách, chảy ra máu.

Phong Phi Vân vội vàng từ trong lồng ngực lấy ra một giọt linh tuyền, mặc dù một giọt linh tuyền này có giá trị mấy trăm vạn kim tệ, nhưng mà hắn lại không chút do dự liền cho nàng ăn vào, giúp nàng chữa thương.

Dược tính của linh tuyền từ trong thân thể nàng tán phát ra, bao phủ thân thể của nàng lại, giống như biến thành một cái kén bị bạch vụ bao lấy.

- Đại Ngưu... Lão đại, ngươi thật sự là yêu ma chi tử sao?

Vu Cửu từ trong nhã gian đi ra.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hắn một cái, nói:

- Không sai, các ngươi nếu như sợ bị liên lụy, nhưng có thể rời đi!

- Phi! Ngươi xem đám lão tử thành hạng người ham sống sợ chết sao? Cũng quá không xem chúng ta là huynh đệ rồi!

Lần này Vương Mãnh rốt cuộc liền một tát phách vỡ cái bàn, bỗng nhiên đứng dậy.

- Không sai, chúng ta có cái gì mà chưa từng thấy, năm đó ta còn ngủ qua với lão bà của Chấn Thiên Hầu, còn cái gì mà không dám?

Lưu Thân Sinh sờ sờ bộ râu dê trên cằm, giả bộ ho hai tiếng cũng là đi ra.

- Hoàng Phong đạo tặc ba ngàn binh sĩ chúng ta cùng tiến thôi!

Lạc Đà Tử phát ra lời nói hùng hồn.

Bốn tên đạo tặc này mặc dù đều là nhất phương đại ác, làm qua không ít chuyện giết người phóng hỏa, nhưng mà lại cực kỳ trọng nghĩa khí, mặc dù Phong Phi Vân bị tu tiên giả của cả Nam Thái phủ không tha, bọn họ cũng dám đối nghịch với những tiên môn cùng gia tộc này.

- Đây vốn là chuyện của ta, không có chút quan hệ nào với các ngươi, giúp ta chiếu cố tốt Tuyết Tiên, chuyện của ta còn phải do chính ta giải quyết, cho dù ta bị đánh chết, các ngươi cũng đừng nhúng tay, nếu không đừng trách ta không xem các ngươi là huynh đệ.

Nam Thái phủ đại tiểu tiên môn đâu chỉ là mười vạn, thế lực lớn đứng đầu lại càng có hơn mười, hạng người tu vi cường đại không ít, người nào dám đắc tội tu tiên giả của một phủ?

Phong Phi Vân không để cho bọn họ động thủ, là không muốn để cho bọn họ cuốn vào trong tràng tranh đấu này, tránh cho tặng không tính mạng.

- Thì ra ngươi chính là Phong Phi Vân!

- Oanh!

Trên tầng sáu truyền đến một tiếng vang thật lớn, đại môn của nhã gian bị âm ba chấn vỡ, ba vị nghịch thiên tài tuấn hiện ra chân diện mục rồi, bọn họ ngồi xung quanh một cái tứ phương bàn, vừa uống rượu dùng bữa, vừa nghe nhã khúc, lộ ra vẻ hết sức thong dong lạnh nhạt.

Bọn họ đều là cao thủ đứng đầu của thế hệ trẻ Nam Thái phủ, ba người tề tụ chỗ này, đối phó với một Phong Phi Vân chỉ có Thần Cơ sơ kỳ, bọn hắn còn là có nắm chắc.

- Ta liền nói lời đồn đại không thể tin hết, liền là dạng người như hắn làm sao có thể chống lại được tiền bối cấp bậc cự kình, Thần Cơ sơ kỳ mà thôi, ta muốn đối phó với hắn cũng là dễ dàng.

Một nghịch thiên tài tuấn ở trong đó cầm lên bầu rượu trắng bằng sứ, trực tiếp liền đổ vào trong miệng của mình, phát ra thanh âm rượu chảy vào cổ.

- Lời đồn trên đời này vốn là hữu danh vô thực, hôm nay ta liền muốn ở trước mặt mọi người đánh bại yêu ma chi tử, lấy thủ cấp của hắn, tế điện vong hồn của những người chết đi.

Tần Chiến hướng về phía Phong Phi Vân ở bên dưới liếc mắt một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra điệu cười mỉa mai.

Phong Phi Vân nhẹ nhàng bắn ra một cái, bay đến trên mái hiên lưu ly tầng thứ sáu, đứng ở địa phương cao mấy chục thước, đón gió đem, cười nói:

- Ngươi đã cường đại như thế, như vậy ta còn thật muốn cùng ngươi hảo hảo đnáh qua hai chiêu.

Cường đại của Tần Chiến thật quá rõ ràng, mặc dù tất cả mọi người đang kinh dị về thân phận thực sự của Phong Phi Vân, nhưng mà dù sao hắn chỉ có tu vi Thần Cơ sơ kỳ.

- Yêu ma chi tử chính là tay sai của nữ ma, nếu như hắn đã đến Phong hỏa liên thành, như vậy nữ ma có phải cũng đã đi tới Phong Hỏa liên thành rồi hay không?

Lời này vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người đều bị làm cho sợ đến trong lòng run lên, ngay cả ba tên nghịch thiên tài tuấn kia cũng không ngoại lệ.

Mặc dù tất cả mọi người cho là người nào ở trong ba tên nghịch thiên tài tuấn đều có thể đánh bại được Phong Phi Vân, nhưng nếu như nữ ma đi tới Phong Hỏa liên thành, như vậy tất cả mọi người đều chết.

- Hưu!

Tâm chí của Tần Chiến kiên định, rất nhanh liền thu liễm ý sợ hãi trong lòng đối với nữ ma, ngón tay nhẹ nhàng niết động kiếm quyết, tam xích thanh phong kiếm trên lưng lập tức liền bay ra ngoài.

Lại là Phi Thiên ngự kiếm thuật.

Phong Phi Vân đón gió mà đứng, tóc đen ở trong gió lạnh bay loạn, liền ở trong nháy mắt tam xích tahnh phong của Tần Chiến ra khỏi vỏ, hắn bỗng nhiên xông ra ngoiaf, thân thể biến thành một đạo tàn ảnh, giống như là quỷ mị bay múa ở mái hiên Tuyệt Sắc lâu.

- Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Bóng dáng của phi kiếm kia ở trong không khí phát ra thanh âm bùm bùm, không ngừng giao thủ với một đạo tàn ảnh kia, lúc thì xuất hiện ở phía tây, thỉnh thoảng lại bay vút đến phía đông.

Trong Tuyệt Sắc lâu khắp nơi đều là kiếm khí xuyên toa, một chút hỏa hoa kèm theo kiếm khí lộ ra vẻ hết sức chói mắt.

Mặc dù Tần Chiến như cũ thong dong ngồi ở trên ghế, nhưng mà thân thể lại đã khẩn trương, năm ngón tay cấp tốc biến đổi kiếm quyết, mới có thể miễn cưỡng đuổi theo thân pháp biến hóa của Phong Phi Vân.

Tốc độ của một người làm sao có thể nhanh như vậy?

Tần Chiến cảm giác tốc độ niết động kiếm quyết của mình đều sắp không đuổi theo nổi tốc độ biến hóa thân pháp của Phong Phi Vân, trên trán đã tràn ra từng giọt mồ hôi, chợt trong năm ngón tay bắn ra năm đạo hàn quang, đồng thời đánh vào trong phi kiếm.

- Vạn Kiếm Quy Nhất!

Một trăm linh tám đạo kiếm khí bỗng nhiên ngưng tụ thành hình, giống như kiếm vũ đâm ra.

- Phá cho ta!

Phong Phi Vân vươn ra một ngón tay, ở trong không khí vẽ ra một cái vòng tròn cự đại, bàn tay đem vòng tròn đánh ra ngoài, đánh phá không phải là kiếm khí, mà là lục đạo thần niệm khống chế kiếm khí.

- Oanh!

Một trăm linh tám đạo kiếm khí toàn bộ biến mất, biến thành một trăm linh tám đạo bụi mù.

Lúc này Tần Chiến rốt cuộc ngồi không yên, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, nhưng mà vào lúc này một đạo thân ảnh lại bay lướt tới, đứng ở bên người hắn, vươn ra một cánh tay hung hăng đánh ra một chưởng, hướng bờ vai của hắn ấn tới.

Chính là Phong Phi Vân!

Mí mắt của Tần Chiến co rụt lại, trong lòng chợt nhảy lên, không kịp suy nghĩ nhiều, hai chân đạp vỡ ván gỗ, thân thể trầm xuống, ở trước khi một chưởng này của Phong Phi Vân ấn lên trên vai hắn, thân thể liền trầm xuống.

-------

Chương 236: Thiên vương chi thành, đại địa chi hổ (1)

Phong Phi Vân một chưởng thất bại, liền lại đánh ra chưởng thứ hai, một chưởng này trực tiếp oanh ra ngũ ngưu chi lực, ngữ ngưu chi lực từ trên xuống dưới tấn công đỉnh đầu của Tần Chiến.

Một chiêu lại một chiêu, căn bản không để cho hắn cơ hội thở dốc.

- Tuyết Điểu chi hồn!

Tần Chiến hé miệng, phun ra một đoàn bạch sắc quang mang chói mắt, một đầu thần hồn dị điều liền xông ra, huy động lợi trảo đem năm đầu kỳ ngưu xé nát.

Tuyết Điểu chính là dị thú chi hồn có tu vi năm trăm năm, chiến lực vô cùng kinh khủng, đặc biệt là mỏ chim sắc bén kia, quả thực là vô kiên bất tồi.

- Mao Ô Quy, giao cho ngươi!

Phong Phi Vân từ trong lồng ngực móc ra một đầu bạch sắc ô quy to bằng ba bàn tay, mai rùa của ô quy này giống như cương thiết đã rỉ, đầu lớn chừng một cái quyền đầu, mà càng khó bì chính là bốn cái chân kia của nó, quả thực trưởng thành có chút quá phận.

Nếu không phải là mọc ra mai rùa, còn tưởng rằng là một con vịt nhỏ màu trắng.

- Việc rất nhỏ, giao cho lão... Phu...

Lời của Mao Ô Quy còn chưa nói hết đã bị Tuyết Điểu thần hồn chấn bay ra ngoài, chổng vó ngã ở góc tương, mai rùa lay đồng ở trên sàn nhà, hồi lâu cũng không lật lại được.

Cái trán của Phong Phi Vân toát ra hắc tuyến, lắc đầu, chợt một đạo kiếm khí hung mãnh từ phía dưới bay lên, một thanh chiến kiếm này chém ra hư ảnh dài chừng mười thước, rộng chừng cánh cửa, kình thiên cự kiếm như vậy tựa như có thể khai thiên.

Kiếm khí kinh khủng như thế quả thực có thể chém nát một vị tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong.

- Oanh!

Miểu Quỷ ban chỉ từ trong tay của Phong Phi Vân bay lên, huyền phù giữa không trung, ngưng tụ linh khí toàn thân hóa thành một đạo thủ ấn cự đại, vô số cổ đồ trầm phù ở trên thủ ẩn, một chữ "Quỷ" to lớn kinh khủng vô biên ở trong lòng bàn tay từ trên trời giáng xuống, đem kiếm khí đầy trời đều phách toái.

- Thình thịch!

Quỷ tự thủ ấn khổng lồ không chỉ phách toái kiếm khí đầy trời, càng là đánh cho Tần Chiến đều trở về mặt đất, hai chân lún vào trong đất, phi kiếm cấp bậc Chuẩn linh khí trong tay cũng bị chấn ra một đạo liệt ngân, chung quanh thân thể đều là đá vụn.

Lại bị một tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ đánh cho chật vật như thế, nếu không phải là ở thời khắc mấu chốt cuối cùng phá khai ra một đạo khe hở, chém ra một đạo sinh lộ, nói không chừng mới vừa rồi đã bị chết ở dưới Quỷ tự thủ ấn rồi.

Phong Phi Vân đứng ở trên hành lang của tầng thứ năm, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn một cái, nói:

- Đây chính là vô địch cùng cảnh giới?

Tuyệt Sắc lâu đã thành lập mấy trăm năm, phòng ngự trận pháp được bố trí ở bên trong vượt qua một ngàn tòa, một chút cấm trận có thể duy trì Tuyệt Sắc lâu ngàn năm không ngã, nhưng mà sau mấy trận đại chiến vẫn như cũ đánh cho ban công tầng bảy trở thành thủng lỗ chỗ, có trên trăm tòa trận pháp bị đánh nát.

Rất nhiều tu tiên giả đều trốn ra Tuyệt Sắc lâu, biết buổi tối nay có sát kiếp, nhất định có nghịch thiên tài tuấn phải phơi thây chỗ này.

- Oanh!

Hai chân của Tần Chiến từ trên mặt đất rút ra, một đôi giày đã biến thành tro bụi, hai ống quần cũng vỡ tan, trên bàn chân vết thương chồng chất, không ngừng có huyết châu chảy xuống.

Một vị nghịch thiên tài tuấn lại bị người đánh cho chật vật như vậy, ở trong lịch sử chiến đấu trước kia của Tần Chiến đây còn là lần đầu tiên.

- Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là vô địch cùng cảnh giới!

Tần Chiến cầm bảo khí chiến kiếm đã bị vỡ vụn trong tay ném ra ngoài, cắm ở trên mặt đất, phát ra thanh âm kiếm minh nhẹ nhàng.

Chiến kiếm đã bị thương, như vậy liền là một thanh kiếm vô dụng.

Cách cách!

Chiến kiếm đột nhiên đoạn thành chín khúc, biến thành sắt vụn rơi trên mặt đất, Tần Chiến đích thân táng kiếm, như đang giết người tế cờ, chiến ý trên người càng thêm hung mãnh, như mặt trời chói chang nhô lên cao, tràn ngập cả Tuyệt Sắc lâu.

Ánh mắt của Phong Phi Vân co rụt lại, cảm nhận được một cỗ đại địa chi khí cuồn cuộn đang tràn vào thân thể của Tần Chiến.

- Thiên Vương chi thành, Đại Địa chi hổ!

Trong lòng đất có kim sắc yên vân bao phủ ở trên hai chân của Tần Chiến, tiếp đó lan tràn đến toàn thân hắn, một cỗ lực lượng hậu trọng mà bàng bạc ở trên thân thể hắn dựng dục, một đầu thần hổ cự đại bao phủ thân thể của hắn, phát ra tiếng kêu gào kinh thiên động địa.

Đầu thần hổ này tựa như thần hồn hư ảnh của Tần Chiến, một đôi kim sắc hổ mục lớn chừng miệng chén, trên trán có hắc sắc chiến văn xuyên toa, hóa thành một chữ "Vương" uy nghiêm.

Hổ khiếu vừa vang lên, trận pháp của cả Tuyệt Sắc lâu đều bị chấn nát bảy, tám tòa, những trận pháp khác lại càng lờ mờ không ánh sáng.

- Đồn rằng Tần gia có hai đại cấm địa: Thiên Vương thạch bích cùng Vạn Kiếm sơn, chia ra ghi chép hai loại tu tiên thần thông vô thượng nhất của Tần gia là Thiên Vương cùng Vạn Kiếm Quy Nhất quyết, hai loại thần thông này đều là bí mật bất truyền của Tần gia, đệ tử đời sau có thể tu luyện thành công một loại trong đó đều đã có thể tung hoành thiên hạ, không nghĩ tới Tần Chiến thế nhưng đều học được hai loại thiên công bảo điển này đến cảnh giới nhập môn.

- Tần gia chính là đệ nhị gia tộc cổ xưa của Nam Thái phủ, từng xuất hiện vô số tiên hiền nhân kiệt, trong đó không thiếu tuyệt thế cao nhân danh chấn mấy thời đại, những người này không ai không là ngộ đạo ở Thiên Vương thạch bích hoặc Vạn Kiếm sơn, ở trong đó lưu lại vô số tâm đắc tu tiên cùng thần binh lợi khí, có thể nói là hai đại tu tiên phúc địa. Tần Chiến khẳng định đều tu luyện qua ở trong hai cái đại phương này, hơn nữa còn lĩnh ngộ được bản nguyên đạo pháp cơ sở.

- Vạn Kiếm sơn dễ vào, nhưng mà Thiên Vương thạch bích lại khó ngộ, nghe nói cho dù là Tần gia ở mỗi một thời đại đệ tử trẻ tuổi nhiều đến hơn mười vạn nhưng mà lại chỉ có rải rác một, hai người có thể lĩnh ngộ thần thông ở trên Thiên Vương thạch bích, không nghĩ tới chuyện mà đệ nhất cao thủ Tần Minh của Tần gia thế hệ này đều không làm được, lại bị Tần Chiến làm được rồi.

- Trên Thiên Vương thạch bích khắc xuống chính là một bức thạch đồ cự đại vạn cổ bất diệt, phái trên ngưng tụ đạo tắc cả đời của đệ nhất tổ tiên Tần gia, phàm là có thể ở trên Thiên Vương thạch bích lĩnh ngộ ra thần thông, đó đều nhất định là cái thế chi thuật.

Tần gia ở Nam Thái phủ có địa vị cao quý, truyền thừa so với Phong gia đều phải xa xưa hơn nhiều lắm, tu tiên giả ở tại chỗ đều biết một chút bí văn của Tần gia, mặc dù Tần gia đã không còn cường đại đỉnh thịnh của năm đó nhưng mà lại như cũ là bá chủ không thể tranh giành ở Nam Thái phủ, có thể chống lại bọn họ cũng chỉ có ba, bốn đại thế lực như vậy.

Thần thông mà giờ phút này Thần Chiến sử dụng chính là Thiên Vương lĩnh ngộ được từ trên thạch bích, lấy linh khí của mình dẫn động mạch lạc của đại địa, do đó thức tỉnh Thần Hổ chi hồn được giấu trong lòng đất, đây chính là Đại Địa chi hổ!

-------

Chương 237: Thiên vương chi thành, đại địa chi hổ (2)

Khi hắn phá tan cảnh giới THiên Mệnh, thậm chí có thể lấy Đại Địa chi hổ triệu hoán ra Thiên Không chi thành, như vậy mới thật sự là vương giả ở cùng cảnh giới, cho dù gặp phải thiên tài cấp bậc sử thi cũng có thể gọi nhịp.

- Ngao!

Một tiếng hổ khiếu kinh thiên động địa!

Hai tay Tần Chiến tựa như hổ trảo, bộc phát ra kim sắc quang hoa, thân thể bắn lên, một đầu thần hổ chi hồn cự đại cũng theo đó bay lên, kim mang chói mắt bao phủ Phong Phi Vân, hai người chiến đấu trong thần hổ tinh hồn.

Thân hình hai người biến đổi nhanh chóng, xuất thủ như điện, giao thủ như cuồng phong kinh lôi.

Trên tầng thứ bảy của Tuyệt Sắc lâu, một lão ẩu chống lấy Ô Mộc long đầu thiết trượng từ trong hư không đi ra, tập tễnh mà đi, nàng cũng không có xuất thủ ngăn cản hai người trẻ tuổi dại chiến, chỉ là hai bàn tay khô héo đen nhánh nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh chóp của một căn mộc trụ trong Tuyệt Sắc lâu.

Một tầng kim chúc quang hoa nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay của nàng lan tràn ra ngoài, bao phủ trọn cái Tuyệt Sắc lâu ở trên quang hoa, một cửa sổ, một của, một bàn, một tường, một ngón đều giống như dùng kim chúc chế tạo thành, cho dù lực công kích của Phong Phi Vân cùng Tần Chiến có đáng sợ thế nào đi nữa đều không thể phá hư một góc của sàn nhà.

Lão ẩu này ăn mặc cao quý, một đôi ánh mắt già nua nhìn chằm chằm vào phía dưới.

Sau khi mấy hồng bài co nương dung nhan tuyệt sắc nhìn thấy lão ẩu này liền liên tục quỳ xuống hành lễ, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cũng từ trên lầu các huyền không kia bay xuống, cung kính bái ở trước người lão ẩu.

Các nàng muốn mở miệng nói cái gì, nhưng mà lại bị lão ẩu xuất thủ ngăn cản, giọng nói khàn khàn:

- Yêu ma chi tử thế nhưng đi tới Tuyệt Sắc lâu, chẳng lẽ nữ ma thật đến Phong Hỏa liên thành?

Nàng tựa hồ đang lẩm bẩm.

Thế gian hiện nay, lòng người khủng hoảng, Nam Thái phủ đã biến thiên, danh tiếng của nữ ma khiến cho nhân vật thế hệ trước của cả tu tiên giới đều bị run rẩy, mà người chế tạo Phong Phi Vân được xưng là hồi phục nữ ma tự nhiên cũng nhận được vô số chú ý của cường giả thế hệ trước.

Một người là nữ ma, một người là yêu ma chi tử, đều là ngoại tộc, không có ai tin tưởng giữa bọn họ thật sự là không có quan hệ gì.

Những cự kình kia của thế hệ trước sở dĩ để cho nghịch thiên tài tuấn của thế hệ trẻ xây dựng Trừ ma liên minh cũng là bởi vì thế hệ trước không người nào nguyện ý đầu tiên xuất thủ đánh chết Phong Phi Vân, sợ chọc giận tới nữ ma, rước lấy họa sát thân.

Các đại thế lực tu tiên của Nam Thái phủ mặc dù bên ngoài nói là liên thủ đối phó với nữ ma, nhưng mà lại cũng không phải bền chắc như thép, bọn họ đều có ý nghĩ của riêng mình, cũng không muốn là người đối địch thứ nhất với nữ ma.

Nữ ma muốn tiêu diệt cả tu tiên giới của Nam Thái phủ có lẽ rất khó, nhưng mà muốn giết một tôn cự kình lại cũng không phải là việc khó.

Vô hình trung, ở trong mắt người khác nữ ma đã trở thành hậu thuẫn của Phong Phi Vân, tựa như là một tòa núi dựa lớn kình thiên.

Mà tài tuấn của thế hệ trẻ thì lại không có nhiều kiêng kỵ như vậy, chỉ cần giết Phong Phi Vân là có thể danh chấn thiên hạ, về phần nữ ma, nữ ma chẳng lẽ còn có thể khuất thân mất mặt đi xuất thủ với một tiểu bối còn đang trẻ tuổi?

Mà trên thực tế Phong Phi Vân cũng giống với bọn họ, cũng đối với nữ ma kiêng kỵ không thôi, chỉ muốn cách nàng càng xa càng tót, nhưng mà cho dù hắn hiện tại nói ra những lời này cũng sẽ không có người nào tin tưởng.

- Phong Phi Vân, ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nếu như ngươi có thể đột phá Thần Cơ trung kỳ, rất có thể sẽ đánh bại được ta, nhưng mà hiện tại ngươi lại không được.

Tần Chiến há mồm ra gào to một tiếng, vô số lôi điện từ trong miệng hắn phun ra, toàn bộ đều đánh tới trên người của Phong Phi Vân, đem hắn đánh bay ra ngoài.

Một cái hổ trảo khổng lồ ngang trời mà đến, tựa như là một tòa núi nhỏ, chấn đến không khí đều biến thành cuồng phong.

Phong Phi Vân tuy bị mấy chục luồng lôi điện bổ trúng, nhưng mà trong thân thể hắn kim sắc huyết dịch vận chuyển, liền đem tất cả điện quang đều truyền đến trên song chưởng, trên lòng bàn tay có vô số điện quang tràn ngập, cùng với một cái hổ trảo khổng lồ kia liều mạng một kích.

- Oanh!

Chặn lại rồi!

Ở trước mặt đại địa chi hổ khổng lồ, thân thể của Phong Phi Vân mặc dù lộ ra vẻ nhỏ bé nhưng lại cùng hổ trảo đánh đến ngang tay, hơn mười đạo điện quang từ trong tay Phong Phi Vân oanh ngược ra ngoài, đẩy lui Tần Chiến cùng đại địa chi hổ.

Thân thể của Phong Phi Vân cũng là từ mặt đất bay lên, dừng lại ở bên ngoài mười trượng.

- Nghịch thiên tài tuấn quả nhiên chiến lực kinh khủng, căn bản không phải là tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong có thể so sánh được, nếu như Tần Chiến dùng đến thần thông của Đại địa chi hổ là có thể miểu sát bất kỳ người nào trong thập đại chiến tướng của Phong Hỏa liên thành.

- Nhưng mà lại không thể miểu sát yêu ma chi tử, ta cảm giác thiên phú của Phong Phi Vân so với nghịch thiên tài tuấn đều mạnh hơn một tia, nếu như Tần Chiến chỉ có cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, giờ phút này khẳng định đã bị hắn xé nát rồi.

Vô Hà công tử như cũ ngồi ở trong nhã gian nhẹ nhàng uống rượu, cười nói:

- Các ngươi rốt cuộc còn muốn chiến bao lâu? Ta còn chờ Hồng Nhan cô nương cộng đàm phong nguyệt, lại chiến, trời đều sắp sáng rồi.

Phong Phi Vân hướng phía trên nhìn sang, cườ nói:

- Tô huynh lại uống một chén, tràng chiến đấu này cũng liền kết thúc rồi.

- Muốn kết thúc cũng là ta kết thúc ngươi!

Tần Chiến hai chân đạp xuống đất, thân thể cùng đại địa chi hổ kề sát vào nahu, một chưởng đánh ra, hổ trảo theo đó đánh ra, hổ trảo khổng lồ mang theo kim mang sáng ngời từ bầu trời gào thét áp xuống.

Phong Phi Vân đứng thẳng ở cửa đại môn của Tuyệt Sắc lâu, chân phải nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, một cỗ địa thế từ trong đại địa xông ra, bao phủ trên người của hắn.

Mượn địa thế, toái địa hổ!

Đại địa chi hổ ngưng tụ chính là tinh hồn của đại địa, mà Phong Phi Vân mượn địa thế chính là tinh khí của đại địa.

Một người ngưng hồn, một người ngưng thế.

- Phá cho ta!

Phong Phi Vân chậm rãi nâng lên thủ chưởng, kim sắc quang mang tràn ngập ở lòng bàn tay, Miểu Quỷ ban chỉ đen nhánh ở trên ngón cái cấp tốc chuyển động, tạo thành một cỗ gió lốc bàng bạc.

- Oanh!

Long mã hà đồ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trên kim sắc thủ chưởng, một đầu long mã toàn thân đều là huyệt văn, hí dài một tiếng liền là đụng nát đại địa chi hổ.

Đại địa chi hồn mà Tần Chiến ngưng tụ hóa thành địa hổ lại làm sao có thể là đối thủ của long mã, bị đánh bại dễ dàng!

Một chưởng của Phong Phi Vân ngưng tụ địa thế, hung hăng oanh ở đỉnh đầu của Tần Chiến, thân thể Tần Chiến hóa thành một thanh lợi kiếm, muốn xông phá chưởng ấn, nhưng mà lại bị trấn áp vô tình.

-------

Chương 238: Nữ ma tới rồi! (1)

- PHỐC!

Tần Chiến mặc dù bị đánh bại, thân thể bị phách đến hung hăng đụng lên trên vách tường, toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng mà trong miệng hắn lại phun ra một thanh huyết kiếm, xuyên phá khe hở của chưởng ấn, tước xuống một sợi tóc của Phong Phi Vân, thiếu chút nữa liên đâm xuyên qua đầu hắn.

Phong Phi Vân sờ sờ một tia vết máu nhợt nhạt ở trên trán, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã bị hắn chuyển bại thành thắng, chết ở dưới thân huyết kiếm của hắn, nghịch thiên tài tuấn quả nhiên đều là nhân vật kinh thiên vĩ địa.

Người như vậy.... Quyết không thể lưu lại tính mạng của hắn!

Thân thể của Phong Phi Vân tựa như một viên bạo đạn, hư một cái xông lên, sau một khắc đã đứng ở trước mặt của Tần Chiến, một cước đá bay hắn ra ngoài, khiến lồng ngực của hắn cũng bị đạp đến lõm xuống.

Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình.

- Ngươi dám!

Hai vị nghịch thiên tài tuấn này vốn cho là Tần Chiến có thể vững vàng áp chế Phong Phi Vân, nhưng mà lại không ngờ Tần Chiến thế nhưng lại bị bại nhanh như vậy, bị một tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ đánh bại.

Hai vị nghịch thiên tài tuấn này chính là tu sĩ của Tử Vân động thiên, cùng Tần Chiến đi tới Phong Hỏa liên thành, một nam một nữ, nam thì thân mặc tử kim trường bào rộng rãi, thân coa tám thước, tư thế oai hùng, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi.

Nữ cũng là mặc tử kim la bào, ngang hông buộc một cái đai lưng có theo linh hoa, so với nam tử kia thì nhỏ tuổi hơn, cũng là thiên sinh mỹ diệu, lông mày giống như lông chim phỉ thúy, làn da như bạch tuyết, tuyệt đối là một vị giai nhân khuynh thành.

Nam tên là Tử Xuyên, nữ tên là Tử Thanh, đây là một đôi huynh muội.

Hai người chính là anh tài kiệt xuất nhất thế hệ trẻ tuổi của Tử Vân động, đồng thời từ tầng phái sau bay xuống, chân đạp một phiến tử sắc vân thải, giống như hai vị tiên giáng trần.

Tử Xuyên cầm một phiến lưu quang vân phàm trong tay (giống như cánh buồm), kích đãng ra thần mang giống như ba đào!

Tử Thanh tế ra một căn thần luyện (giống như cái roi nhưng mà được chế tạo thành từng đoạn), liền giống như một đầu du xà tràn đầy kịch độc, ở trong không khí xuyên toa, phát ra âm thanh chói tai.

- Ai cũng không cứu được hắn!

Lòng bàn chân của Phong Phi Vân phát lực, đạp xuyên qua lồng ngực của Tần Chiến, xương sườn vỡ vụn, ngũ tạng rách nát, vô số máu tươi từ trong thân thể của hắn bắn ra, nhuộm đỏ cả chân phải của Phong Phi Vân.

Thế nhưng hắn thật đạp chết Tần Chiến, yêu ma chi tử quả nhiên lòng dạ độc ác, đây nhưng là một vị nghịch thiên tài tuấn, nếu không chết, tương lai nói không chừng có thể tu luyện thành một tôn cự kình.

Đại gia tộc như Tần gia, một đời cũng liền xuất ra mấy cái nghịch thiên tài tuấn như vậy, tuyệt đối là báu vật trọng điểm bảo vệ, nhưng mà lại chết ở trong tay Phong Phi Vân, biến thành thi thể máu chảy đầy đất.

- Oanh!

Phong Phi Vân trực tiếp đánh Miểu Quỷ ban chỉ ra ngoài, ban chỉ đen nhánh biến lớn thành như quyền đầu, một đầu xích sắc long ảnh ở trên ban chỉ di động, phóng thích ra lực lượng đáng sợ.

Uy lực của linh khí bị kích hoạt, bao phủ trọn cái Tuyệt Sắc lâu này, khiến Vân Phàm trong tay Tử Xuyên bị xé rách ra một đạo khe hở, tràn ra từng luồng tinh khí, làm cho Thần Luyện trong tay Tử Thanh trực tiếp bị chấn gãy một đoạn.

Hai vị nghịch thiên tài tuấn đồng thời bị chấn bay, đụng lên trên vách tường, may mắn là lấy hộ thể cương khí mới triệt tiêu được cỗ lực lượng này, bằng không đối mặt một cái với Phong Phi Vân liền có thể đánh bọn họ thành trọng thương.

- Linh khí chi uy!

Ngón tay của Tử Xuyên nhẹ nhàng sờ sờ lên Vân Phàm, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.

Mới vừa rồi Phong Phi Vân cùng Tần Chiến giao thủ, mặc dù cũng sử dụng lực lượng của linh khí, nhưng mà lại giấu đi không lộ ra, dùng là hết sức mờ mịt, không phát huy ra toàn bộ uy lực của linh khí, nhưng mà bây giờ bất đồng, hắn đã phát huy ra lực lượng mạnh nhất của linh khí mà đến giai đoạn hiện tại hắn có thể đánh ra, cho nên dưới một kích này đánh bay cả Tử Xuyên cùng Tử Thanh.

Ngón tay của Phong Phi Vân sờ sờ Miểu Quỷ ban chỉ, nói:

- Tự nhiên là linh khí!

Uy lực của linh khí thật sự quá cường địa, có thể hưng vượng một cái gia tộc, chấn áp loạn thế một phương, coi như là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh bình thường cũng không cách nào nhận được một kiện linh khí, nhưng mà tu vi của Phong Phi Vân mới là Thần Cơ sơ kỳ, liền có thể mang theo một kiện linh khí tác chiến.

Khó trách hắn có thể đánh chết Tần Chiến!

Uy lực của linh khí không chỉ như thế, xem ra Phong Phi Vân từ đầu tới cuối đều chưa dùng hết toàn lực.

Cả Phong Hỏa liên thành đều bị bao phủ ở trong bóng đêm băng lãnh, từng phiến thần vân ở trên bầu trời tập kết, một đạo quang trụ từ trên tầng mây chiếu xạ mà xuống, tựa như một tôn thiên thần sắp hàng lâm.

- Hưu!

Một đạo quang trụ kia rất nhanh liền biến mất, nhưng mà tầng mây màu đen trên trời lại càng ngày càng dày, chẳng biết từ lúc nào đã có một lão giả thân mặc kim sắc trường bào đứng ở bên ngoài Tuyệt Sắc lâu.

Hắn là đi ra từ trong quang trụ, trên người lưu chuyển từng đạo điện mang, một đôi ánh mắt có nếp nhăn kéo dài mang theo sát ý vô cùng, chỉ là nhẹ nhàng bước ra một bước liền đứng ở trong Tuyệt Sắc lâu.

- Đúng là vẫn còn đến chậm một bước!

Lão giả này đi tới trước thi thể của Tần Chiến, nhìn bộ ngực bị vỡ ra còn có máu huyết đang chảy, sát ý trên mặt càng thêm nồng đậm, một cỗ hàn khí kia để cho mỗi một vị tu tiên giả ở trong Tuyệt Sắc lâu đều cảm giác được tâm linh đang run rẩy.

Tu vi của vị lão giả này rất là cường đại, đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, sống 260 năm mà không chết, chính là người hộ đạo của Tần Chiến.

Trên thực tế nghịch thiên tài tuấn của từng cái thế lực lớn đều sẽ có một vị hộ đạo giả của thế hệ trước, nghịch thiên tài tuấn đi ra ngoài, hộ đạo giả cũng sẽ âm thầm đi theo, chỉ cần không phát sinh ra nguy cơ sinh tử tuyệt đối, hộ đạo giả liền sẽ không xuất hiện.

Tần Chiến nếu không phải gặp được Phong Phi Vân, như vậy trong cả Phong Hỏa liên thành căn bản không có người nào dám giết hắn, cho nên vị hộ đạo giả này cũng là không có lo lắng về an toàn tính mạng cho hắn.

Nhưng mà khi hắn cảm ứng được sinh mệnh lực trên người Tần Chiến đang cấp tốc yếu bớt, lúc chạy tới lại đã muộn.

- Ngươi chính là Yêu ma chi tử, thật cho là có nữ ma làm chỗ dựa, là có thể không để người trong thiên hạ vào mắt?

Trên người của hộ đạo giả kích đãng ra một cỗ khí tức nhàn nhạt, trực tiếp chấn đến hai vị nghịch thiên tài tuấn của Tử Vân động phủ cùng Phong Phi Vân đều liên tiếp lùi về phía sau.

Tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đều là người có đại uy năng, thọ mệnh năm trăm năm, bình thường đều rất ít khi xuất hiện ở tu tiên giới, tuyệt đại đa số đều đã bắt đầu bế quan tu luyện, hướng thiên đoạt mệnh, mỗi khi tăng lên một trọng thiên, tuổi thọ liền có thể lại gia tăng một giáp, cũng chính là sáu mươi năm.

-------

Chương 239: Nữ ma tới rồi! (2)

Thiên mệnh, thiên mệnh, hướng thiên đoạt mệnh!

Bàn chân của Phong Phi Vân vững vàng dẫm trên mặt đất, ổn định thân hình, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:

- Chỉ cho phép người của Tần gia các ngươi giết ta mà không cho phép ta giết các ngươi?

- Tốt, tốt, tốt, tốt cho một tên tiểu bối, lão phu chính là hộ đạo giả của Tần Chiến, nếu như Tần Chiến đã chết, như vậy ngươi nhất định phải chôn cùng với hắn.

Tóc trắng trên đầu của hộ đạo giả không gió mà bay, một phiến mây màu ở mi tâm của hắn từ từ dâng lên, liền giống như là một cái thiên nhãn vô thượng, một đạo kiếm khí sắc bén ở mi tâm của hắn ngưng tụ, một cỗ kiếm khí này thật sự cường đại khiến cho lòng người run rẩy, chỉ là ở trong lúc chuẩn bị cũng đã để cho Phong Phi Vân cảm thấy uy hiếp tử vong.

Cường giả cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng đã có biến hóa như trời với đất so với tu sĩ cảnh giới Thần Cơ, nếu là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ còn vẻn vẹn chỉ là tuyệt đỉnh cao nhân trong phàm tục, như vậy tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng thiên liền đã là tiên nhân trong mắt người bình thường.

Ở trước mặt hộ đạo giả, Phong Phi Vân cảm giác thân thể của mình giống như bị sa vào trong vũng bùn, ngay cả một ngón tay đều không thể nhúc nhích, giống như đối phương chỉ cần ấn một ngón tay là có thể lấy đi tính mạng của hắn.

Chợt, một cỗ khí tức áp lực kia biến mất không thấy gì nữa, Phong Phi Vân cảm giác trên người chợt nhẹ, chỉ thấy vị hộ đạo giả già nua kia đầy mặt đều là kinh hãi, quơ lấy thi thể của Tần Chiến ở trên mặt đất, sau đó phá vỡ cửa sổ, liền hướng màn đêm mà chạy trốn.

- Oanh!

Nhưng mà lão mới vừa vặn phá tan cửa sổ đã bị một người dùng một cái tát đánh bay trở lại, đụng lên trên xà nhà, thân thể già nua lộ ra vẻ có chút uể oải, trong mienjg thổ ra một ngụm máu tươi diễm lệ.

Một vị tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng thiên lại bị một cái tát đánh thành trọng thương!

Khóe miệng của hộ đạo giả kia tràn ra máu tươi, trong mắt tràn đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm vào âm phong tràn ngập ngoài cửa sổ, run rẩy nói:

- Nữ ma đại nhân, ta không phải là cố ý đắc tội với Phong Phi Vân, mới vừa rồi chỉ là một cái đùa giỡn.

Phong Phi Vân cũng cảm nhận được một cỗ khí tức khiếp người từ bên ngoài truyền vào, ánh mắt hướng về phía bên ngoài cửa sổ u ám kia nhìn lại, chỉ thấy hắc vân ở bên ngoài áp xuống thấp hơn, hàn phong thổi cho cây cối vang lên tiếng rung động "sa sa", tựa hồ có vô số quỷ ảnh đang nhảy múa giữa lá cây.

Chỉ cần là tu tiên giả đạt tới cảnh giới Thần Cơ, giờ khắc này đều đã cảm thấy một cỗ khí tức không tầm thường áp xuống trong lòng, người có tu vi càng cao thì càng cảm thụ được rõ ràng.

Khó trách hộ đạo giả có cảnh giới Thiên Mệnh nhất trọng lại đột nhiên thu công chạy trốn, thì ra là lão đã cảm nhận được một cỗ khí tức bất thường kia, biết là Tiêu Nặc Lan tới rồi.

Hắn muốn trốn, nhưng mà lại đã muộn một bước.

- Đát đát!

Một tiếng bước chân nhàn nhạt từ bên ngoài vang lên, thanh âm không nhanh không chậm, nhưng mà lại có vận luật nào đó không bàn mà hợp, làm cho người nghe được sợ hết hồn hết vía, tu tiên giả trong cả Tuyệt Sắc lâu giờ phút này không có một người nào, không có một ai dám hô hấp lớn, đều là đem ánh mắt nhìn hướng đại môn.

Có một vị tu tiên giả không chịu được loại không khí bị áp ức này, từ trong cửa sổ tầng thứ ba nhảy xuống, muốn chạy ra Tuyệt Sắc lâu, nhưng mà hắn vừa mới nhảy ra ngoài, ở phía ngoài liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Tiếp theo mọi người liền nghe được thanh âm huyết nhục bị gặm nhấm, giống như là một con chó hoang đang ăn thi thể, nhưng mà Phong Phi Vân lại biết đó không phải là chó hoang, mà là những cổ thi tăng nhân kia, bọn họ đang ăn thịt người.

Nữ ma vẫn chưa đi vào Tuyệt Sắc lâu, nhưng mà lại đã tươi sống hù chết mấy người tu tiên nhát gan ở bên trong, thình thịch một tiếng liền ngã trên mặt đất, thân thể trở nên cứng đờ.

Vô luận là người có tu vi thấp hay là tu vi cao, giờ phút này đều là cả người rét run, phảng phất chính mình đã tiến vào địa ngục.

- Chi nha!

Đại môn sơn vàng của Tuyệt Sắc lâu chậm rãi bị đẩy ra, một cỗ âm vào cuốn vào, dưới thải đăng treo cao nhìn thấy một đạo bóng dáng thật dài đi vào trong hành lang, một cổ thi tăng nhân mặc đại hồng sắc cà sa từ bên ngoài đi vào.

Áo cà sa trên người hết sức diễm lệ, như mới tinh mà lại lưu động linh quang, nhưng mà thân thể bên trong áo cà sa lại nám đen khô héo, có chỗ lại càng rữa nát thấu tâm, hiện ra bạch cốt lành lạnh.

Trong đôi mắt của cổ thi tăng nhân mang theo kim sắc quang mang, quét mắt nhìn mọi người ở tại tràng một cái, chắp tay trước ngực, trong miệng niệm lên một tiếng phật hiệu, một tiếng phật hiệu này lại hết sức khô khốc, giống như thi ngữ.

Trên bàn tay của hắn còn nhuộm máu tươi, mới vừa rồi chính là hắn dùng một cái tát đánh cho hộ đạo giả muốn chạy trốn văng trở lại.

Đây là một tôn cổ thi đã trải qua lần thi biến thứ ba, tu vi sẽ không yếu hơn bao nhiêu so với cự kình.

Hắn cung kính đứng ở trước đại môn của Tuyệt Sắc lâu, hai tay niết phật ấn, khẽ khom người, tựa hồ có đại nhân vật nào đó sắp lên đài.

.....

(Tác giả): ( Mọi người có thể đối với cảnh giới như vậy có chút mơ hồ, để ta giải thích cho mọi người một chút. Đạt đến cảnh giới Thần Cơ là có thể được phong làm trưởng lão. Cảnh giới cự kình là Thiên Mệnh đệ thất trọng, đệ bát trọng, đệ cửu trngj, ba cái tiểu cảnh giới này đều được gọi là cự kình, chỉ bất quá tuyệt đại đa số cự kình đều dừng lại ở Thiên Mệnh đệ thất trọng.

Về phần cảnh giới nửa tôn cự kình chính là Thiên Mệnh đệ lục trọng đỉnh phong.

Hiện tại mọi người hẳn là có thể rõ ràng được một chút rồi.

Thải đăng treo cao, tường ánh lên đèn cầy đỏ!

Dưới bóng đêm, một người đẹp mặc bạch sắc phật y từ trong gió lạnh đi tới, trên trời bay xuống lá rụng, mặc dù không phải là thời tiết lá rụng nhưng lá lại vì nàng mà rơi.

Không khí đều tựa hồ bị đông cứng lại, thân thể của tất cả tu tiên giả đều tựa hồ ngưng lại, ngay cả tim đập, ngay cả hô hấp đều trở nên chậm chạp, một đôi mắt toàn bộ đều huongs về phía mỹ nhân tuyệt sắc ở ngoài đại môn nhìn chăm chú.

Đây chính là ma nữ tay đầy máu tanh trong truyền thuyết sao?

Không có người nào sẽ cho rằng nữ tử xinh đẹp cao nhã ở trước mắt này chính là ma đầu đồ diệt ức vạn sinh linh, bạch sắc phật y không nhiễm một hạt bụi, tựa như bách hợp ngày mưa, thanh ti trên đầu được ngọc trâm bó lại, trên người không có một tia sát khí nào.

Dần dần nàng đi vào Tuyệt Sắc lâu, từ bên người Phong Phi Vân đi sát qua, sau đó ngồi ở trên một cái Ô mộc điêu long y trung ương nhất, một câu cũng không có nói ra.

Nàng tựa hồ như đã quên đi Phong Phi Vân, căn bản không có lưu lại nửa điểm trí nhớ ở trong đầu, trong mắt một tia kỳ thải đều không thấy hiện lên.

-------

Chương 240: Thi biến lần thứ tư

Nàng mặc dù không nói chuyện nhưng mà ở tại tràng cũng không có người nào dám nói, bao gồm cả hộ đạo giả của Tần gia, Vô Hà công tử, lão ẩu trên tầng thứ bảy kia, tất cả mọi người đều nín thở, sợ quấy nhiễu đến một tôn ma đầu trong truyền thuyết này.

Mặc dù không ai nói nàng chính là nữ ma, nhưng mà khi nàng ngồi ở trung ương đại đường, mọi người đều đã coi nàng trở thành nữ ma, không người nào dám hoài nghi.

Yên tĩnh, sau khi Tiêu Nặc Lan bước vào trong Tuyệt Sắc lâu, địa phương vốn là có thanh âm huyên náo nhất của cả Phong Hỏa liên thành liền biến thành địa phương an tĩnh nhất, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng rao bán hàng của người bán rong trên đường cái bên ngoài.

Thậm chí cũng không có người nào dám di động một chút cước bộ.

Phong Phi Vân liền đứng ở trong hành lang, cách vị trí của Tiêu Nặc Lan gần nhất, mặc dù cũng không khẩn trương đến cả người run run như những tu sĩ khác, nhưng mà lại cũng như mang nặng ở trên lưng, không cách nào giữ vững thong dong.

Nhưng mà ở trong mắt của tất cả tu tiên giả tại tràng, hắn lại là một người thong dong nhất, chỗ dựa của hắn rốt cuộc đã tới, tất cả người đắc tội hắn tối nay đều không có kết quả tốt.

Người có sắc mặt biến thành dọa người nhất không ai bằng được vị hộ đạo giả của Tần gia kia, tim của lão đập cực nhanh, hai chân có chút không nghe sai khiến, cuối cùng là thanh âm có chút phát run mà nói:

- Nữ ma đại nhân, mới vừa rồi thật chỉ là một cái hiểu lầm, Tần gia chúng ta cũng không có ý tứ đắc tội với ngươi.

Tiêu Nặc Lan nhàn nhạt liếc hắn một cái, liền lại thu hồi ánh mắt, nói:

- Lấy đồ vật giao ra đây đi!

Tất cả mọi người bị những lời này của nàng nghe đến không giải thích được, đồ vật gì, nàng là đang tìm một kiện đồ vật?

Liền ở dưới tình huống tất cả mọi người đều không hiểu, tay của nàng bỗng nhiên vươn ra, một cái thủ ảnh mảnh khảnh một phen bắt lấy nơi cổ của Nạp Lan Tuyết Tiên ở trong nhã gian, nhưng vào lúc này Tửu Nhục hòa thượng cũng xuất thủ, đánh ra một đạo kim sắc thủ ấn oanh ở trên ống tay áo của Tiêu Nặc Lan.

- Thình thịch!

Mặc dù Tửu Nhục hòa thượng cùng Tiêu Nặc Lan cơ hồ là đồng thời xuất thủ, nhưng mà cuối cùng là chậm nửa phần, Nạp Lan Tuyết Tiên đã bị nàng bắt tới.

Nạp Lan Tuyết Tiên lúc trước lấy Phỉ thúy Phật châu giao thủ với Tần Chiến, khiến khí tức của Phỉ thúy Phật châu lộ ra ngoài, cũng chính bởi vì vậy Tiêu Nặc Lan mới sẽ tìm đến chỗ này.

- Đăng đăng đăng!

Thanh âm thiền trượng vang lên.

Tửu Nhục hòa thượng phá vỡ đại môn của nhã gian, mang theo vô địch thiền trượng xông ra, thân thể cùng thiền trượng đều được kim mang bao phủ, ngang nhiên hướng Tiêu Nặc Lan công tới.

Tửu Nhục hòa thượng người này sinh mãnh chí cực, cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Tiêu Nặc Lan, tu vi cao đến dọa người.

Thời gian một cái nháy mắt, hắn liền công ra hơn hai trăm chiêu, rốt cuộc đoạt lại Nạp Lan Tuyết Tiên từ trong tay Tiêu Nặc Lan, bất quá hắn lại bỏ ra cái giá rất lớn, trên cánh tay tráng kiện của hắn tràn ra một giọt máu tươi, bị đầu ngón tay của Tiêu Nặc Lan phá vỡ.

Mặc dù ở trong nháy mắt đạo vết thương kia liền biến mất, ngay cả vết sẹo cũng không để lại, nhưng mà đã nói rõ mới vừa rồi hắn đã ăn thiệt thòi ở trong tay Tiêu Nặc Lan.

Bất quá hắn lại đoạt được Nạp Lan Tuyết Tiên trở lại, lần giao phong này miễn cưỡng coi như là ngang tay.

Tiêu Nặc Lan ngồi ở trên ghế bình tĩnh như trước, ánh mắt lạnh lùng bình thản, nhìn chằm chằm vào phương hướng của Tửu Nhục hòa thượng cùng Nạp Lan Tuyết Tiên, khé hé đôi môi đỏ mọng, nói:

- Giao Phỉ thúy Phật châu cho ta!

Nguyên lai là nàng là vì Phỉ Thúy phật châu mà đến, trong lòng Phong Phi Vân sinh ra dự cảm xấu, Phỉ thúy Phật châu nhưng là ở trên người Nạp Lan Tuyết Tiên, nếu như nàng chân chính động thủ muốn lấy Phỉ thúy Phật châu, như vậy Nạp Lan Tuyết Tiên liền nguy hiểm, cho dù có Tửu Nhục hòa thượng che chở cho nàng cũng tuyệt đối chạy không thoát độc thủ của Tiêu Nặc Lan.

Loại cao thủ có cấp bậc giống như bọn họ giao thủ nhiều nhất chỉ có thể giữ vững chính mình bất bại, căn bản là không bảo hộ được người bên cạnh.

Toàn thân của Tửu Nhục hòa thượng đều hiện lên kim quang, một tay bắt lấy vô địch thiền trượng, một tay nắm lấy tay của Nạp Lan Tuyết Tiên, trang nghiêm bảo tướng mà nói:

- A di đà phật, Tiêu thí chủ cũng đã trải qua lần thi biến thứ tư, nghịch chuyển sinh tử, vì sao lệ khí trên người vẫn nặng như cũ, thực sự là không nên a!

Một người hoàn toàn đã chết đi rồi tự nhiên là không thể nào sống lại, đây là quy tắc của thiên địa, cái gọi là nghịch chuyển sinh tử chính là để cho người đã chết đi này trải qua thi biến, do đó mà phát sinh thoát biến.

Lần đầu tiên thi biến có thể leo ra phần mộ, hành thi tẩu nhục!

Lần thi biến thứ hai có thể thi thân bất hủ, kim cương bất hoại!

Lần thi biến thứ ba có thể đản sinh một tia trí tuệ, chiến lực có thể so với cự kình!

Mà lần thi biến thứ tư là có thể nghịch chuyển sinh tử, bạch cốt sinh cơ, trí nhớ hồi phục, không khác với người sống, Tiêu Nặc Lan hiện tại chính là ở cảnh giới này.

Nàng đã đi lên một con đường tu tiên bất đồng với tất cả tu tiên giả, bây giờ là lần thi biến thứ tư, tương lai còn sẽ có lần thi biến thứ năm, lần thi biến thứ sáu... Thậm chí đến lần thi biến thứ chín Bất tử bất diệt trong truyền thuyết.

Trên điển tịch thượng cổ thần hóa ghi lại, trên đại lục từng xuất hiện qua tổ ma trải qua tám lần thi biến, đem một vị cổ tiên nhân đều xé nát, tiên huyết rơi vào trong phàm trần, hóa thành chín tòa huyết hồ, đến nay trên huyết hồ đều có thể nghe được tiếng kêu rên của cổ tiên.

Bất quá đây chỉ là ghi lại của điển tịch thần hóa, người đời sau căn bản cũng không có gặp qua cái gì mà cổ tiên huyết hồ, chỉ cho đây đều là chuyện xưa mà tiền nhân hoang đường bịa đặt mà thôi.

Nhưng mà Tiêu Nặc Lan trải qua bốn lần thi biến liền đã kinh khủng như thế, nếu như trên đời này thật sự tồn tại tổ ma trải qua tám lần thi biến, như vậy thật sự có thể trảm tiên.

Tiêu Nặc Lan mặc dù là nhân loại nhưng mà lại cũng đã không thể coi là nhân loại, mà bị phân chia thành một loại khác: Âm giới tam tà chi Thi tà.

Dĩ nhiên "Dương giới tam dị, âm giới tam tà" ở tu tiên giới cũng là từ ngữ rất xa lạ, chỉ có tầm bảo sư hành tẩu ở chỗ biên giới mới giao thiệp với bọn họ, dưới hình huống bình thường dương giới tam dị cùng âm giới tam tà đều sẽ ở lại dương giới, âm giới, hoặc là ở trong một ít không gian vị diện đặc thù nhỏ hẹp.

Đại quy mô thi tà xuất thế giống như Tiêu Nặc Lan lần này ở Thần Tấn vương triều còn là lần đầu tiên phát sinh.

Dương giới tam dị: Thái hư dị, dị hình dị, vô hình dị.

Âm giới tam tà: Thi tà, quỷ tà, thần tà.

Sau khi một cái ý niệm này hiện lên ở trong đầu Phong Phi Vân, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều vấn đề còn nghi ngờ trước kia đều trở nên rõ ràng, liền giống như thể hồ quán đỉnh, đem rất nhiều chuyện xảy ra gần đây đều nghĩ thông suốt.

-------

Chương 241: Linh chu đổi chủ (1)

Tiêu Nặc Lan muốn cướp lấy Phỉ thúy Phật châu đơn giản là muốn nhờ phật lực tinh thuần trong phật châu để cho mình phát sinh lần thi biến thứ năm; đồ lục ức vạn sinh linh của Nam Thái phủ tích lũy huyết khí để thi biến ở trong mắt của nàng cùng với cướp lấy Phỉ thúy Phật châu trọng yếu như nhau.

Tất cả đồ vật đều là thứ yếu, chỉ có tu luyện mới thật sự là chuyện trọng yếu, một khỏa đạo tâm kiên trì chưa từng có từ trước đến nay, bất kể là giết người cũng tốt, cứu người cũng được, đạo bất đồng liền có cách đi bất đồng.

Nàng làm như vậy đều là muốn trùng kích đến đỉnh phong của tiên lộ, nhưng mà rất nhiều người đều không hi vọng nàng phát sinh lần thi biến thứ năm, đoạt được Hỗn Nguyên đạo quả, ví như Dương giới chi vương, lại như Âm giới chi mẫu.

...

- Muốn hoàn thành lần thi biến thứ năm chưa hẳn nhất định phải mượn Phỉ thúy Phật châu, Hóa Đạo thạch cũng có thể giúp ngươi ngộ đạo, đủ để thỏa mãn đạo tắc lần thi biến thứ năm!

Phong Phi Vân sợ Tiêu Nặc Lan xuất thủ với Nạp Lan Tuyết Tiên, cho nên vội vàng lên tiếng nói như thế.

Trừ Tửu Nhục hòa thượng ra, căn bản không có bất luận kẻ nào dám mở miệng ở trước mặt Tiêu Nặc Lan, đây là áp chế tuyệt đối của một vị thượng vị giả đối với hạ vị giả, cũng chỉ có linh hồn cường đại của Phong Phi Vân đạt đến loại tình trạng này mới có thể không nhìn áp chế của nàng.

Đầu của Tiêu Nặc Lan vừa chuyển, chăm chú nhìn vào trên người của Phong Phi Vân.

Tất cả mọi người theo đó khẩn trương lên, đây nhưng là nữ ma đã tàn sát hàng ức vạn sinh linh Nam Thái phủ, nàng không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ chỉ sợ đều muốn hủy diệt nửa cái Phong Hỏa liên thành.

Tiêu Nặc Lan chậm rãi vươn ra ngọc thủ mảnh khảnh, một khối đá đỏ ngầu từ lòng bàn tay của nàng di động ra ngoài, giống như con mắt đẹp của nữ nhân.

- Là ngươi giao Hóa Đạo thạch cho ta!

Tiêu Nặc Lan tựa hồ đối với Phong Phi Vân sản sinh ra một tia ấn tượng.

Rất nhiều tu tiên giả cường đại tại tràng cơ hồ đều nghe qua loại linh thạch bài danh đệ thập là Hóa Đạo thạch này, so với Long Linh thạch của Thần Tấn đế cung đều phải trân quý hơn, có thể nói là đệ nhất kỳ bảo của Thần Tấn vương triều.

Mà một kiện Hóa Đạo thạch cư nhiên Phong Phi Vân giao cho nữ ma, quả nhiên không hổ là chó săn trung thực của nữ ma.

Phong Phi Vân không nói.

- Thế nhưng biết rõ lần thi biến thứ năm, vậy thì nên biết trình độ khó khăn của nó, Hóa Đạo thạch cùng Phỉ Thúy phật châu ta đều muốn.

Tiêu Nặc Lan lại không hề nhìn Phong Phi Vân một cái, cũng đem Hóa Đạo thạch thu vào, sau đó từ trên ghế đứng lên.

Nàng vừa đứng lên, nhất thời khiến tất cả mọi người cả kinh lùi về phía sau!

Trong lòng Phong Phi Vân cũng là mạnh mẽ nhảy lên, cũng không phải là sợ nữ ma xuất thủ với hắn, mà là sợ nữ ma xuất thủ với Nạp Lan Tuyết Tiên.

Đúng lúc này một đạo kim quang xuất hiện ở phía sau Phong Phi Vân, Tửu Nhục hòa thượng mang theo Nạp Lan Tuyết Tiên lướt ngang qua, đứng ở phía sau người Phong Phi Vân ba thước.

Trên khuôn mặt tràn đầy dữ tợn kia của Tửu Nhục hòa thượng mang theo nụ cười kỳ dị, Phong Phi Vân bản năng cảm giác được một cỗ không ổn, muốn né tránh nhưng mà lại đã muộn một bước.

Tửu Nhục hòa thượng người này rất không hiền hậu đạp vào lưng hắn một cước, đá hắn về phía Tiêu Nặc Lan, sau đó mang theo Nạp Lan Tuyết Tiên xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt liền chạy ra khỏi Tuyệt Sắc lâu, biến mất ở trong màn đêm, truyền đến tiếng cười lớn thưa thớt:

- Phong thí chủ, cảm ơn ngươi giúp hai người lão nạp thoát thân, nếu như ngươi bỏ mình, lão nạp nhất định sẽ vì ngươi tụng kinh ba ngày, siêu độ... Bảy ngày...

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất!

- Con mẹ nó! Lão tử...

Phong Phi Vân bị tức đến không nhẹ!

Một cước này của Tửu Nhục hòa thượng đạp đến không nhẹ, Phong Phi Vân trực tiếp đụng vào trên người Tiêu Nặc Lan, đụng phải một cái đầy đặn, đầu của hắn thiếu chút nữa liền đụng vào trên mặt Tiêu Nặc Lan, may là ở thời khắc cuối cùng hắn khẽ nghiêng mặt, đầu lúc này mới ngừng lại ở trên vai thơm của t.

Một cái ôm này thật sự là chắc chắn, nếu không phải là trên lồng ngực có hai luồng giảm xóc thì xương sườn của Phong Phi Vân không bị đụng gãy hai cái là không thể.

Tiêu Nặc Lan từ đầu đến cuối thủy chung đều không có nhúc nhích một chút, chỉ là vững vàng đứng ở nơi đó, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích một chút.

Một màn này kinh hãi tất cả mọi người tại tràng, Phong Phi Vân người này lá gan cũng quá lớn rồi, bất quá chỉ là một con chó săn của nữ ma lại dám ôm nữ ma không buông tay.

Rất nhiều người đều đang lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng đều cảm thấy Phong Phi Vân người này quá cố chấp rồi, phong tao đến quá dọa người.

Người khác ở trước mặt nữ ma thở lớn cũng không dám, mà hắn lại dám ôm.

Ngay cả Phong Phi Vân giờ phút này ở trong lòng cũng cho là như thế, cái cằm đặt ở trên vai thơm bên phải của Tiêu Nặc Lan, có thể rõ ràng cảm giác được văn lộ trên áo, thậm chí là nhiệt độ nhàn nhạt từ trên tai cùng má của nàng truyền đến, không phải là nhiệt độ ấm áp mà là nhiệt độ lạnh như băng.

Thân thể của nàng lạnh tựa như băng, căn bản không có nhiệt độ của con người.

Hai tay của Phong Phi Vân động cũng không dám động, liền giữ vững tư thế như vậy, lưng đã bị mồ hôi lạnh khiến cho ướt đẫm, trong lòng không ngừng thì thầm, chết chắc, chết chắc.

- Trời ạ!

Có người rốt cuộc phát ra tiếng sợ hãi than nhè nhẹ, lấy tay che miệng, không thể tin được hết thảy đang phát sinh trước mắt.

Trên mặt La Lâm nhìn thấy có chút cười hả hê, lúc này còn không chết, cho dù ngươi là cẩu nô tài của nữ ma, dám khinh nhờn nữ ma như thế cũng nhất định sẽ bị bầm thây vạn đoạn, thật là báo ứng a!

Cẩu nô tài của nữ ma chết ở trong tay nữ ma, nhất định là chuyện đại khoái nhân tâm.

- Đại... Đại Ngưu, quá bá đạo rồi! Tuyệt đối là người đầu tiên trong thiên hạ dám ôm nữ ma, cho dù chết ở trong tay nữ ma cũng có thể lưu danh thiên cổ!

Lưu Thân Sinh điên cuồng nuốt nước miếng một cái.

Tim của Phong Phi Vân đập vô cùng nhanh, thanh âm tim đập truyền khắp cả Tuyệt Sắc lâu.

- Cho ta!

Tiêu Nặc Lan nói.

- Cái... Cái gì?

Phong Phi Vân như cũ không dám nhúc nhích, lỗ tai nhẹ nhàng đụng với lỗ tai của Tiêu Nặc Lan chung một chỗ, cằm vừa động liền cảm giác cọ xát vào da thịt ở trên bả vai nàng.

- Linh hồn của ngươi!

Tay của Tiêu Nặc Lan chậm rãi nâng lên, năm cái ngón tay mảnh khảnh hướng đầu của Phong Phi Vân ấn tới, tựa hồ thật muốn tiến vào trong đầu hắn, lấy ra linh hồn của hắn.

Nàng đã cảm giác được Phượng Hoàng linh hồn của Phong Phi Vân cường đại có chút quá phận, linh hồn lực so sánh với nàng đều cường đại hơn, nếu như có thể có được Phượng Hoàng linh hồn, như vậy không chỉ có thể đối với tỷ lệ hoàn thành lần thi biến sẽ tăng lên thật lớn, thậm chí có thể trợ giúp nàng hoàn thành lần thi biến thứ sáu.

-------

Chương 242: Linh chu đổi chủ (2)

Nhưng mà ở trong mắt người khác, một cái tay này của nàng lại như đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Phong Phi Vân, tựa như động tác thân mật giữa hai tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.

- Oanh!

Cử động này để cho rất nhiều người đều vì thế mà rung động, chẳng lẽ Phong Phi Vân cũng không phải là tay sai cùng nô bộc của nữ ma, mà là tình nhân của nữ ma.

Chỉ có Phong Phi Vân chính mình có khổ mà nói không ra lời, giờ phút này cả người hắn đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay của Tiêu Nặc Lan chậm rãi đặt ở trên đầu của hắn.

Da đầu của hắn đã tê dại, da thịt toàn thân đều đang căng thẳng.

Lại là một cái tay đáng sợ này lần đầu tiên thiếu chút nữa bóp nát cổ hắn, lần thứ hai liền muốn dò vào bên trong đầu của hắn, đây là muốn mạt sát hắn hoàn toàn.

- Oanh!

Trong đan điền của Phong Phi Vân đột nhiên nhấc lên kinh đào hải lãng, một cái thanh đồng linh chu kia bạo phát ra thanh sắc quang hoa, sáng chói như tinh thần, từ trong đan điền xông ra ngoài, đi qua lồng ngực, xuyên qua cổ, trực tiếp xông thẳng đến đại não linh đài.

Linh thuyền lấy thân thể của Phong Phi Vân làm môi giới, lấy huyết nhục làm giang hà, lấy linh khí làm động lực, xông thẳng mà lên.

Đang ở thời điểm tay ngọc thon dài của Tiêu Nặc Lan đặt ở trên đầu của Phong Phi Vân, một con linh chu này cũng bỗng nhiên vọt tới vị trí lòng bàn tay của nàng.

Thân thể của Tiêu Nặc Lan cùng Phong Phi Vân đều là hơi hơi chấn động, một đạo quang mang cực kỳ nhạt ở trong lòng bàn tay Tiêu Nặc Lan chớp động, thiết bố thần phàm trên mười tám mặt cổ xưa của thanh đồng linh chu chấn động, thế nhưng trường phong phá lãng, xông vào lòng bàn tay của nàng.

- Oanh!

Linh chu từ trong thân thể của Phong Phi Vân xông vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, trấn áp ở trong đan điền của nàng.

Thân thể cùng linh khí của nàng dừng lại ngắn ngủi.

Ở trong một sát na này Phong Phi Vân bắt được cơ hội, từ trong ma chưởng của nàng chạy trốn ra ngoài, một cái lắc mình liền chạy ra khỏi đại môn của Tuyệt Sắc lâu, liền giống như hướng vào trong màn đêm chạy trốn.

Trốn, trốn trốn, trốn được càng xa càng tốt!

Cả người Phong Phi Vân đều đang toát mồ hôi, căn bản không để ý đến linh chu chui vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, cũng không chú ý tới ngay cả một bức Long mã hà đồ cũng từ trong đan điền của mình biến mất.

Mà sáu bức đồ quyển cổ lão ở trên Miểu Quỷ ban chỉ nơi ngón tay cái của hắn lại chớp động lên quang hoa, sáu bức cổ đồ này cùng Long mã hà đồ đồng nguyên, ngưng tụ thành một tòa lục mang cổ trận, ở trên Miểu Quỷ ban chỉ xoay tròn không ngừng.

Sau dừng lại ngắn ngủi, nữ ma lại khôi phục tự do, cảm nhận được đan điền biến hóa, linh chu nhập vào thân thể, đan điền hội tụ thần mang, mặc dù tu vi so với trước kia cường đại hơn gần ba tầng nhưng mà trong mơ hồ lại có một tia ràng buộc, khiến cho nàng cảm giác bất an.

Đây rốt cuộc là họa hay phúc? Là tiên vận? Hay là ách vận?

Là một kiện thánh linh khí mãnh vô thượng hay là đang vì người khác mà làm chuẩn bị?

Nàng nhẹ nhàng niết niết thủ chỉ, một đôi tinh mâu giương lên, nhìn sương khói lượn lờ trong bầu trời đêm kia.

Sau một khác nàng đã biến mất ở Tuyệt Sắc lâu!

Ban đêm càng thêm không bình tĩnh rồi!

Trăng, trăng tròn!

Biên giới nam man, lãnh phong lăng lệ!

Màn đêm sâu thẳm, tựa như lụa trời băng lãnh từ trên trời hạ xuống, phiêu đãng từng luồng khói đêm.

- Ba!

Thân hình của Phong Phi Vân giống như quỷ mị xuyên qua ba mươi bảy cái đường lớn, hơn một trăm cái hẻm nhỏ, sau đó bỗng nhiên hạ xuống thành tường cao lướn nguy nga, trong miệng thở gấp ra mấy ngụm khí đục, xoay người hướng phía sau cẩn thận nhìn, xác định Tiêu Nặc Lan không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tình huống vừa rồi thật sự quá hung hiểm, thiếu chút nữa liền đã chết ở trong tay của nàng.

Đây là lần thứ hai ở trong tay của nàng hiểm tử hoàn sinh.

- Linh chu tại sao lại đột nhiên xông vào trong thân thể nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Phong Phi Vân so với ai khác đều rõ ràng hơn về độ trân quý của linh chu, ít nhất cũng là một kiện Thánh linh khí mãnh, coi như là giá trị của Hóa Đạo thạch đều không thể so sánh được với linh chu.

Hơn nữa linh chu còn liên quan đến đại bí khởi tử hồi sinh của hắn, nhất định phải đoạt lại nó từ trong tay của Tiêu Nặc Lan.

Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân đã khôi phục bình tĩnh, sáu bức thần đồ cổ lão lại biến thành sáu chữ cổ khắc ở trên mặt ban chỉ, lộ ra vẻ bình thản tự nhiên.

- Không đúng!

Thủ chưởng của Phong Phi Vân khẽ vận linh khí, nhất thời sinh ra một đoàn thảm lục sắc thi hỏa, một chưởng đạt ở trên tường thành cổ xưa, hô, tường thành cổ xưa bị hỏa diễm đốt cháy phát ra thanh âm "Xuy xuy", toát ra khói đặc màu đen, trong một sát na liền đốt ra một cái rãnh to cao hai thước, sâu một thước.

Đây nhưng là thành tường của Phong Hỏa liên thành, giữa cự thạch khắc vào vô số trận pháp, coi như là nhất muội nguyên hỏa cũng rất khó tạo thành lực phá hoại lớn như thế.

Cái thi hỏa đột nhiên xuất hiện này là có chuyện gì xảy ra?

Phong Phi Vân mặt liền biến sắc, không để ý nhiều mà vượt tường chạy ra khỏi Phong Hỏa liên thành, trước khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay đặt ở chỗ đan điền, thu tâm thần vào trong thân thể, chìm vào chỗ đan điền.

Đan điền chia làm thượng đan điền, trung cung, hạ đan điền.

Ở trước kia đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, tu tiên giả tu luyện đều là thượng đan điền, chỉ có đột phá Thiên Mệnh sinh tử đại quan, đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng mới có thể phá vỡ đan điền chi hải, mở ra tử phủ của trung cung.

Thượng đan điền cũng được gọi là đan điền chi hải, mênh mông cuồn cuộn, hà quang vạn trượng, vốn là linh chu liền trôi lơ lửng ở trên đan điền chi hải, Long mã hà đồ huyền phù ở trên linh chu.

Nhưng mà linh chu biến mất, Long mã hà đồ cũng đã biến mất.

Chỉ có một viên "Thần Cơ" lớn chừng hạt gạo đang huyền phù ở trên đan điền chi hải, bộc phát ra thần quang chói mắt, tràn đầy linh khí nồng nặc.

Không, không đúng!

Trừ Thần Cơ ra, còn có một tòa thi cung, một tòa bạch cốt cung điện tinh xảo lớn chừng bàn tay.

Đây là nội cung của thi tà, chỉ cần hoàn thành lần thi biến đầu tiên, trong thân thể của thi tà sẽ tu luyện ra một tòa thi cung.

Thi cung liền giống như đan điền của tu tiên giả, chính là chỗ chứa đựng linh khí bản nguyên, một khi thi cung bị móc ra từ trong cổ thi, vậy vị thi tà này liền mất đi tinh khí, biến thành một cỗ thi thể chân chính, trọn đời ngủ say.

Một tòa thi cung này mở ra bốn đạo môn hộ, hiển nhiên là nội cung của một vị thi tà đã trải qua bốn lần thi biến!

Hai mắt của Phong Phi Vân bỗng nhiên mở ra, bắn ra hai đạo lục quang tà dị, khiến một chút sinh vật không biết ở trong bóng tối đều sợ hãi mà chạy trốn, phát ra thanh âm chạy trốn "tê tê".

- Linh chu cùng Long mã hà đồ bay vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, mà bổn nguyên thi cung của Tiêu Nặc Lan lại bay vào trong đan điền của ta, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

-------

Chương 243: Thi cung

Sắc mặt của Phong Phi Vân cấp tốc biến hóa, thỉnh thoảng suy nghĩ sâu hơn, thỉnh thoảng do dự, thỉnh thoảng thư giãn...

Lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chí bảo bản nguyên đan điền của hai người tại sao lại phát sinh chuyển đổi?

Phong Phi Vân có gắng hồi tưởng lại chi tiết xảy ra lúc ấy, nhưng mà lại cho ra một cái đáp án, đây tuyệt đối không phải là do Tiêu Nặc Lan cố ý gây nên, bởi vì thi cung là bổn nguyên của nàng, chỉ có thi cung ở trong thân thể, nàng mới có thể hoàn thành lần thi biến thứ năm, bước lên tầng thứ cao hơn của tiên lộ.

Chẳng lẽ hết thảy cái này đều là do thanh đồng linh chu kia đang tác quái?

Thanh đồng linh chu này thật sự quá quỷ dị, từ khi Phong Phi Vân ở trên đường hoàng tuyền gặp được nó, chuyện quỷ dị liền liên tiếp phát sinh, một con thái cổ thần thuyền so với núi cao còn phải khổng lồ hơn thế nhưng chui vào trong đan điền của mình, trong thuyền rốt cuộc có đồ vật gì? Nó từ đâu mà đến? Nó tại sao lại phi hành ở trên đường hoàng tuyền?

Hết thảy tất cả đều là một câu đố!

Tiêu Nặc Lan muốn thu hồi bổn nguyên thi cung, Phong Phi Vân lại như thế nào không muốn thu hồi linh chu?

- Lực lượng thật khổng lồ!

Phong Phi Vân có thể cảm nhận được thi tà chi lực ẩn chứa ở trong thi cung, đặc biệt là thi tà chi hỏa ẩn chứa ở trong đó quả thực kinh khủng chí cực, mới vừa rồi Phong Phi Vân chỉ là vận chuyển một tia, liền ở trên thành tường đốt ra một cá hố cự đại, nếu như toàn lực mà làm, rất có thể đốt cho thành tường cao đến trăm trượng thành bụi bay.

- Đây là hỏa diễm do thi tà trảu qua thi biến lần thứ tư dựng dục, hẳn là so với nhị muội minh hỏa còn phải đáng sợ hơn.

Trên ngón tay của Phong Phi Vân hiện ra một luồng thảm lục hỏa diễm, đốt cho không khí trở nên vặn vẹo, chút ít bụi cây đen nhánh cao lớn ở chung quanh lại càng phát ra thanh âm "tốc tốc", phiến lá cũng bắt đầu khô héo cuốn lại.

- Đát đát!

Trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Ánh mắt của Phong Phi Vân ngưng tụ, trực tiếp đem thi hỏa ở trong tay ném ra một luồng, rơi vào trong bụi cỏ kia, lập tức liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết:

- Mẹ nó, đây là hỏa diễm gì, làm sao đáng sợ như thế, thiêu chết lão phu rồi!

Một con bạch sắc tiểu ô quy từ bên trong liều mạng chạy ra, không ngừng kêu lên thảm thiết, thi hỏa đều đốt đến cái đuôi của nó trở thành nám đen, phát ra từng trận nhục hương.

- Mao Ô Quy!

Phong Phi Vân thì thầm.

Mao Ô Quy nhưng là linh thú tu luyện mấy ngàn năm, năng lực phòng ngự của thân thể có thể nói là đệ nhất thiên hạ, cho dù là sau khi Phong Phi Vân hợp thể đều có thể làm được phòng ngự đệ nhất dưới cự kình, nhưng mà giờ phút này nó vẻn vẹn chỉ là bị thi hỏa sát thương một tia, cái đuôi đã bị đốt trụi, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của thi hỏa kia.

Mặt đất bên trong mấy thước đều bị đốt thành mặt gương màu đen, bùn đất còn trở nên cứng rắn hơn so với sắt thép.

- Cũng không phải là lão nhân gia ta, tiểu tử mới vừa rồi đánh ra là hỏa diễm gì, làm sao đáng sợ như thế? Chẳng lẽ là nhị muội minh hỏa thu được từ thâm uyên dưới lòng đất?

Cái đuôi của Mao Ô Quy vùi ở trong bùn đất, lúc này mới không còn cảm giác đau.

Phong Phi Vân cũng không muốn để cho người khác biết thi cung của Tiêu Nặc Lan chui vào trong đan điền của hắn, bằng không những cao thủ muốn đối phó với Tiêu Nặc Lan khẳng định đều sẽ toàn bộ đuổi giết hắn. Chỉ cần có thể mạt sát Phong Phi Vân, cướp đi thi cung trong thân thể của hắn, như vậy Tiêu Nặc Lan liền vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt đến lần thi biến thứ năm.

Rất nhiều người đều không muốn Tiêu Nặc Lan hoàn thành lần thi biến thứ năm.

Không chỉ không thể bại lộ thi cung, thậm chí ngay cả thi hỏa cũng phải cấm sử dụng, miễn cho bị một ít trí sư cường đại suy tính ra đầu mối. Mặc dù có thể sử dụng một tia thi hỏa, lực phá hoại kinh người, nhưng nếu như cao thủ cấp bậc Thiên Mệnh muốn giết hắn, hắn như cũ rất khó tạo thành thương tổn chân chính cho đối phương.

Chênh lệch về tu vi thật sự quá lớn, căn bản không phải một hai dạng sát chiêu là có thể nghịch thiên thay đổi chiến cuộc. Tốc độ di động của người khác cực nhanh hoàn toàn có thể vượt qua tốc độ ngươi đánh ra thi hỏa.

Cho nên không phải là vạn bất đắc dĩ quyết không thể sử dụng thi hỏa.

- Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?

Phong Phi Vân cũng không đáp lại câu hỏi của nó, ngược lại cẩn thận mà hỏi.

Mao Ô Quy có thể tìm được vị trí của hắn, Tiêu Nặc Lan cũng là có thể tìm được vị trí của hắn, nếu như lần nữa gặp phải Tiêu Nặc Lan, vậy thì thật sự là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Lão phu cùng ngươi từng có duyên phận hợp thể, đối với huyết khí trên người của ngươi thật sự quá quen thuộc, muốn tìm được ngươi cũng không khó.

Mao Ô Quy nói.

Sắc mặt của Phong Phi Vân nhất thời tối sầm lại, nói:

- Em gái ngươi mới có duyên phận hợp thể với ngươi!

- Khụ khụ!

Mao Ô Quy tựa hồ cũng ý thức được mình nói sai, ở trên mặt đất nôn ra hai ngụm quy thiền hương, lại nói:

- Tiểu tử, ngươi cùng Tiêu Nặc Lan rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?

Hiện tại tất cả mọi người cảm thấy quan hệ của Phong Phi Vân cùng Tiêu Nặc Lan không giống bình thường!

- Nàng muốn giết ta, không chỉ muốn cướp đoạt linh hồn của ta, hiện tại sợ rằng càng muốn mạng của ta!

Phong Phi Vân nghiêm nghị mà nói.

Mao Ô Quy tự nhiên không tin lời của hắn, nói:

- Ngươi đã không muốn nói, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi. Nhưng mà ta vẫn muốn báo cho ngươi, tốt nhất là cách xa nàng một chút, nếu không ngươi sẽ đắc tội với rất nhiều ngoan nhân kinh thiên động địa. Tu vi của nàng cường đại tự nhiên không sợ những hung nhân này, nhưng mà ngươi... Cho dù chết rồi lại cũng không biết là người nào giết ngươi.

Trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Mao Ô Quy lộ ra vẻ ngưng trọng, nghĩ tới mấy nhân vật đáng sợ kia, không nhịn được đem đầu co lại ở trong mai rùa.

Điểm này căn bản không cần Mao Ô Quy nói, Phong Phi Vân tự nhiên cũng muốn cách Tiêu Nặc Lan càng xa càng tốt.

- Đúng rồi, một đầu tuyết điểu chiến hồn kia đâu rồi?

Phong Phi Vân rõ ràng nhìn thấy Mao Ô Quy bị tuyết điểu chi hồn đánh bay ra, đầu tử ô quy này làm sao chạy ra được?

- Bị ta ăn rồi!

Mao Ô Quy nghiêm túc nói.

- Bị ngươi ăn?

Phong Phi Vân có chút không tin lời của nó, dù sao đó là một đầu dị thú chiến hồn đạt tới năm trăm năm, mà không phải là một con ma tước.

- Lừa ngươi, ta theo họ của ngươi!

Mao Ô Quy tức giận mà nói.

- Ách... Ngươi vẫn chớ là dùng họ của ta thì tốt hơn!

Phong Phi Vân sờ sờ đầu mũi.

Mao Ô Quy nếu như cùng họ với hắn, liền gọi là Phong Ô Quy rồi!

Phong Phi Vân nhìn lên ngôi sao trên bầu trời, trời sắp sáng rồi, thân phận của yêu ma chi tử bại lộ, ở trước lúc hừng đông, mười mấy nghịch thiên tài tuấn kia của Trừ ma liên minh khẳng định đều sẽ nhận được tin tức, toàn bộ hướng về Phong Hỏa liên thành chạy tới.

-------

Chương 244: Tả thiên thủ (1)

Tần Chiến chỉ là một trong những người yếu nhất của Trừ ma liên minh, người cường đại chân chính nói không chừng cũng đã ở trên đường chạy tới rồi.

Giết yêu ma chi tử, danh chấn thiên hạ.

Hiện tại Tiêu Nặc Lan chỉ sợ cũng đang tìm hắn, muốn đoạt lại bổn nguyên thi cung, hiện tại thật sự là bốn bề thọ địch, sát cơ chen nhau mà đến.

Phong Hỏa liên thành mặc dù là ở biên cương, hàng năm chiến loạn, nhưng mà lại ở vào chỗ giao giới của ba nước, tiềm long ẩn nấp, ác nhân ẩn cư, vĩnh viễn đều là náo nhiệt như vậy, mỗi ngày đều có tu tiên giả bất đồng trang phục, trưởng thành có tướng mọa cùng da thịt khác nhau đi vào cửa thành.

- Ông!

Sáng sớm, hồng chung trong thành phát ra chín tiếng vang liên tục, thành môn cự đại bốn phía mở ra, một ngày mới đã đến.

Trên đường phố còn tràn đầy sương mù, kiến trúc cùng phòng ốc hai bên cửa lớn đóng lại, chủ nhân bên trong đều còn đang tu luyện, hi vọng trùng kích vào cảnh giới tiên đạo càng cao hơn.

Sáng sớm là thời gian tu luyện tốt nhất của một ngày.

Phong Phi Vân ở trong một gian khách sạn bình thường, đã ở trong Phong Hỏa liên thành né tránh ba ngày, cho tới bây giờ đều chưa ra khỏi cửa.

Ba ngày trôi qua, Phong Hỏa liên thành cứ bình tĩnh như cũ, Tiêu Nặc Lan cũng không có tìm đến, bình tĩnh đến thật sự có chút quá phận, mặc dù đối với Tiêu Nặc Lan hết sức kiêng kỵ, nhưng mà Phong Phi Vân cũng đã không thể lại trốn ở đó.

Chín ngày đã đi qua một phần ba rồi, hắn phải đi tìm Tả Thiên Thủ, bằng không thì hắn đợi được nhưng Quý gia huynh muội cũng đợi không được.

- Tu Tiên giới Nam Thái phủ thật là phong vân biến hóa, nữ ma quả thật quá kinh khủng, những cổ thi đại quân kia cũng thực là cường hãn, ngắn ngủi hơn mười ngày không chỉ công chiếm Tử Tiêu phủ thành, lại càng đoạt được bốn tòa đại quận, Bách Lĩnh quân, Thiên Đô quận, Hoàng Nê quận, Tam Hà quận, đều đã hóa thành một phiến tử địa, tử thi hoành hành, huyết lưu vạn dặm, thi cốt chất thành núi.

- Người đã chết rồi thì còn tốt, nhưng mà những người sống kia sinh sống ở trong thành trì đầy tử thi quả thực là như thân ở địa ngục.

- Ngay cả Phong gia, Tần gia, Đại Diễn tiên môn, Tử Vân động phủ... Những thế lực lớn đứng đầu nhất này đều thua, cao thủ cấp bậc trưởng lão chết hơn phân nửa, sợ rằng chỉ có điều động Thần Vũ đại quân của Thần Tấn vương triều mới có thể đánh một trận với nữ ma, nếu không nhiều nhất thời gian một năm, cả Nam Thái phủ nhất định biến thành Tu La tử địa.

Phong Phi Vân đi ngang qua một chỗ góc đường, phát hiện mấy tu tiên giả từ Thiên Đô quận chạy trốn tới, bọn họ ngồi ở trong một tòa tửu bằng, đang đàm luận đại sự phát sinh gần đây ở Nam Thái phủ.

Bên cạnh còn ngồi một nhóm người khác, chính là mấy người trẻ tuổi, một người trong đó tiếc hận thở dài một tiếng, nói:

- Đệ nhất mỹ nhân Nam cung Hồng Nhan của Tuyệt Sắc lâu, đây chính là người giống như tiên nữ, hôm nay sắp sửa cùng Vô Hà công tử ở đào sơn ngắm hoa, lấy thơ kết bạn, đây nhưng là lần đầu tiên Nam Cung Hồng Nhan cùng người khác đi ra ngoài du ngoạn.

- Đồn rằng mỹ mạo của Nam Cung Hồng Nhan đã không thua đệ lục mỹ nhân ở hai năm trước, tu vi lại càng đạt đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, tài sắc song tuyệt, nhân gian tiên tử, cũng chỉ có loại thiên tài cấp bậc sử thi như Vô Hà công tử mới có tư cách được nàng ưu ái, cộng du đào sơn.

- Sau lưng Vô Hà công tử có một vị siêu cấp ngoan nhân làm chỗ dựa, mục đích thật sự của Nam Cung Hồng Nhan có thể là vị siêu cấp ngoan nhân này.

- Nói rất có lý, đồn rằng vị mỹ nhân thứ sáu từng có ân với Nam Cung Hồng Nhan, mà mãy nhân thứ sáu lại bị Thiên Kim Nhất Tiếu lâu bắt đi, bị buộc trở thành một trong cột trụ của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, Nam Cung Hồng Nhan có lẽ là muốn mượn lực lượng sau lưng Vô Hà công tử cứu ra mỹ nhân thứ sáu.

- Những thứ này đều chỉ là nghe sai đồn bậy mà thôi, kỳ thật Nam Cung Hồng Nhan nếu như ở chung một chỗ với Vô Hà công tử, vậy cũng không có gì là không tốt, trai tài gái sắc, quần anh tụ hội, hết sức xứng đôi.

Phong Phi Vân từ trong tửu bằng chậm rãi đi ra ngoài, khóe miệng mang theo một tia tiếu ý cao thâm mạc trắc, hững người này đều chỉ thấy được biểu hiện mặt ngoài mà thôi, tranh giành lợi ích trong tu tiên giới hết sức thảm thiết, mỗi một người có thể tu luyện có thành tựu đều không phải là kẻ ngốc, đều sẽ vì mình trnah thủ lợi ích lớn nhất.

Bất kể là Nam Thái phủ biến đổi lớn kinh thiên, hay là Nam Cung Hồng Nhan cùng Vô Hà công tử nâng ly cộng du đạo sơn, những thứ này đều chỉ là một cái dấu hiệu biểu hiện mặt ngoài, thứ ở sâu trong đó căn bản không phải là những tu tiên giả bình thường này có thể lý giải được.

Những chuyện này đều không liên quan đến Phong Phi Vân, hắn căn cứ vào đại chỉ theo lời lão bất tử Tam đương gia kia tìm được chỗ ở của Tả Thiên Thủ.

Nơi này ở trong xóm nghèo của Phong Hỏa liên thành, một phiến lớn đều là phòng ốc thấp bé, cư ngụ mấy chục vạn tu sĩ long xà hỗn tạp, nơi này hết sức hỗn loạn, có thi thể của người mới bị giết đêm qua còn treo trên vách tường, có chân gãy cùng tay gãy đang nổi lơ lửng trong khe nước, mang theo chút vẻ máu tanh.

Phong Phi Vân dẫm ở trong hẻm nhỏ rách nát, trêm mặt đất tràn đầy máu khô, đầu mũi lúc nào cũng tràn ngập một cỗ huyết tinh vị nồng đậm, hiển nhiên nơi này thường xuyên phát sinh chuyện giết người đổ máu.

- Chi nha!

Bên cạnh một đạo cửa gỗ mở ra, một đại hán mặt đầy dữ tợn từ bên trong đi ra, trên mặt còn mang theo dâm tiếu, xích lõa nửa thân trên, hướng về một thiếu nữ xinh đẹp nơi cửa gỗ nói:

- Ngươi cái đứa nhỏ phóng đãng này, thật là đủ lẳng lơ, ngày mai mới tới lượt thương ngươi.

Đại hán này khẽ liếc về phía Phong Phi Vân, trong một đôi ánh mắt tròn trịa hiện lên mấy đạo tinh mang, nhận ra trên người Phong Phi Vân mang theo khí tức bất thường, không phải là dê béo dễ trêu, cho nên liền hừ nhẹ một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Cư nhiên là tu sĩ Tiên Căn sơ kỳ, trong Phong Hỏa liên thành quả nhiên đều không phải là người bình thường, trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ.

- Tiểu ca, lớn lên thật tuấn tú, có muốn tới một phát hay không, chỉ cần hai mươi cái ngân tệ.

Thiếu nữ kiều mỵ ở trong cửa gỗ kia đại khái là mười lăm, mười sáu tuổi, lớn lên coi như là thượng đẳng, trong thân thể lưu động linh quang, hiển nhiên cũng là một người tu tiên.

Nàng hướng về phía Phong Phi Vân ném ra mị nhãn, áo trên vai thơm trắng noãn đang còn có chút xốc xếch, nhưng mà lại đã bắt đầu kiếm khách.

Trong đôi mắt Phong Phi Vân sinh ra hai luồng hỏa diễm, chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng một cái, nhất thời khiến cho cả người nàng chấn động, sắc mặt trắng bệch, liền đóng mạnh cửa lại, bị dọa đến không nhẹ.

Tu vi của Phong Phi Vân khiến cho nàng cảm giác đáng sợ, loại cường giả cấp bậc này không phải là nàng có thể câu dẫn, người khác cũng không muốn nhìn nàng.

Phong Phi Vân tiếp tục hướng về phía trước, rốt cuộc đi tới chỗ ở của Tả Thiên Thủ.

-------

Chương 245: Tả thiên thủ (2)

Ở trong miêu tả của Tam đương gia, Tả Thiên Thủ này nhưng là một nhân vật tương đối cố chấp, trong thiên hạ không có một cái khóa nào mà hắn mở không ra, không có trận nào mà hắn không phá được, ngay cả Thần Đô đại ngục đều không giam được hắn, bị hắn trốn thoát từ trong đó.

Nhưng mà chính bởi vì như thế hắn mới không thể không chạy trốn tới Phong Hỏa liên thành, mai danh ẩn tích.

Nếu muốn giải khai mấy cái bách mạch long tỏa trên người, liền phải dựa vào cao nhân lánh đời này.

- Tả Thiên Thủ, Tả tiền bối nhưng có ở nhà không?

Phong Phi Vân cất giọng mà nói.

Bên trong không có bất kỳ thanh âm nào truyền tới, tựa hồ căn bản là không có người, nhưng mà Phong Phi Vân lại có thể cảm ứng được bên trong có thanh âm hô hấp của người sống.

- Tại hạ là phụng mệnh của Hoàng Phong lĩnh Tam đương gia, thỉnh tiền bối đến Hoàng Phong lĩnh một chuyến.

Phong Phi Vân lại nói.

- Thình thịch!

Đại môn bỗng nhiên mở ra, bên trong đi ra một cái độc tí lão nhân, hắn chỉ có một cái tay trái, già nua đến không còn hình dáng, nói:

- Lão gia hỏa Phong độc cô kia như thế nào đột nhiên nhớ tới ta, không phải là còn đang nhớ thương Vạn Tượng trận đồ của ta sao?

Độc tí lão nhân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, hai người đồng thời kinh hô một tiếng.

- Là tên lừa đảo ngươi?

Phong Phi Vân đột nhiên lui về phía sau một bước.

Độc tí lão nhân Tả Thiên Thủ lại trực tiếp xông tới, một phát bắt được y phục của Phong Phi Vân, nói:

- Tiểu tử thúi, ta lừa ngươi sao? Đem một khối Hóa Đạo thạch của ta đều lừa được rồi, hiện tại liền bồi thường cho ta.

Độc tí lão nhân này chính là lão lừa đảo mở hàng ở vỉa hè, đem một khối Hóa Đạo thạch lấy giá trị một mai tiền đồng bán cho Phong Phi Vân, đến nay hắn cũng còn đau lòng đến muốn chết, mỗi lúc trời tối đều ở trong mộng kêu rên mấy tiếng.

Đây chính là một khối Hóa Đạo thạch a, coi như là tích đức ba đời cũng không cách nào đụng vào tiên duyên như thế, nhưng mà rõ ràng Hóa Đạo thạch đều đã rơi vào trong tay của hắn, lại bởi vì một niệm sai lầm của hắn mà bán rẻ cho Phong Phi Vân.

Thiên hạ còn có ai thảm hơn so với hắn?

- Hóa Đạo thạch đã không ở trong tay ta rồi!

Phong Phi Vân cười nói.

Độc tí lão nhân tự nhiên sau khi biết chuyện đã phát sinh, Hóa Đạo thạch đã đổi chủ, nhưng mà hắn như cũ nuốt không trôi khẩu khí này, trong lòng đang rỉ máu, chậm rãi thả vạt áo của Phong Phi Vân ra, không ngừng lắc đầu thở dài, thò tay ra liền tát lên trên mặt của mình một cái:

- Ta không nên hèn hạ a! Làm soa lại gặp được tên lừa đảo như ngươi, người đi lừa đảo cả đời, đây còn là lần đầu tiên bị lừa.

- Ba!

Hắn lại là tát lên trên mặt mình một cái, trong lòng hối hận không thôi.

- Tiền bối cũng không cần hối hận như thế, tương lai nói không chừng có thể có được tiên bảo tốt hơn!

Phong Phi Vân có việc cầu người, cho nên lên tiếng an ủi.

- Cái rắm, ngươi cho rằng Hóa Đạo thạch là cải trắng ngoài chợ à? Thôi, thôi, tiểu tử, lão ngoạn ý Phong Độc Cô kia rốt cuộc là có tâm tư gì chuyên môn tìm ngươi đến lừa ta, sau đó lại mời ta đến Hoàng Phong lĩnh tiếp tục lừa ta?

Tả Thiên Thủ run run rẩy rẩy đứng ở nơi đó, khom cái lưng gù, cánh tay phát run, hai chân hơi cong, giống như đao cũng đều không cầm được, đường đều đi không được.

Phong Phi Vân thật hoài nghi hắn đến cùng có phải là Tả Thiên Thủ hay không, tả đoạn thủ còn không sai biệt lắm.

- Tự nhiên không phải là như vậy, chúng ta mời tiền bối đi Hoàng Phong lĩnh là có chuyện muốn nhờ.

Phong Phi Vân mặc dù hoài nghi năng lực của người tàn phế này nhưng mà lại cũng còn là cung kính nói.

- Có việc muốn nhờ...

Tả Thiên Thủ tự mình lẩm bẩm một câu, con ngươi đảo một vòng, xoay người rời đi vào trong đại môn, thình thịch một tiếng đóng cửa lại.

- Tiền bối, ngươi đây là có ý gì?

Phong Phi Vân nói.

- Không có ý gì, không đi, tiểu tử ngươi cút đi! Loại chuyện giúp đỡ này rất lâu trước kia ta đã bỏ rồi, ai tới mời ta đều không hữu dụng.

Thanh âm của Tả Thiên Thủ từ bên trong truyền đến.

Đã sớm nghe nói tính cách của Tả Thiên Thủ rất quái lạ, giờ phút này Phong Phi Vân cuối cùng là lãnh giáo rồi.

Muốn mời một người hỗ trợ, như vậy liền nhất định phải đúng bệnh bốc thuốc, hợp ý, Tả Thiên Thủ chính là trận pháp đại sư, tự nhiên là đối với trận pháp có nghiên cứu cuồng nhiệt.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đều nói thiên hạ không có trận pháp nào mà Tả Thiên Thủ không phá được, nhưng mà ta cũng không tin.

Nói xong lời này, chân của Phong Phi Vân liền nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất một cái, thân thể bay vọt lên, đứng ở trên tường thấp cao ba thước, hai tay vươn ra, vẽ ra một linh khí quyển vòng tròn, huyền phù ở trong không khí.

Ngón tay ở trên linh khí quyển khắc ra từng đạo thanh sắc văn lộ vặn vẹo, mỗi một đạo văn lộ đều bày ra vận luận yêu dị, tổng cộng khắc ra 360 đạo văn lộ, đem linh khí quyển khắc thành một tòa trận thai huyền không.

Trận pháp vừa thành, linh quang càng thêm huyễn lệ, tựa như một vầng thanh sắc thái dương xoay tròn.

Đây chính là Phong Phi Vân lấy thủ đoạn của Phượng Hoàng yêu tộc khắc xuống trận pháp, dung hợp thủ pháp Sĩ Tốt Luận, cùng khắc ra nhị cấp công trận.

- Oanh long long!

Đây không giống như là một tòa trận pháp, càng giống như là một tòa trận bàn, công liền một hơi sáu tòa trận pháp, thanh sắc linh quang mới biến mất.

Sáu tòa trận pháp biến thành ấn ký nối liền, hướng bên trong phòng bay đi, nhưng mà trận pháp còn chưa đánh tới chỗ ba trượng của căn phòng liền xúc động tới một tầng viên ấn vô hình, đem sáu tòa trận pháp nuốt vào, tựa như đá chìm xuống biển, liền một cái bọt sóng cũng không bị kích khởi.

- Đây là... Một tòa tứ cấp hộ trận!

Phong Phi Vân thu tay về, khe khẽ gật đầu, người có thể bố trí ra tứ cấp hộ trận đều là đại sư nghiên cứu trận pháp, xem ra Tả Thiên Thủ còn thật sự có chân tài thực học.

- Thình thịch!

Cửa lại bị mở ra, Tả Thiên Thủ từ bên trong đi ra, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng ở trên tường thấp, quát lớn:

- Phong Độc Cô chính là dạy đồ đệ như vậy sao, tùy ý trèo lên đầu tường của nhân gia, đây nhưng là hành vi của cường đạo, không đạo đức a!

Lão hỗn đản kia lại có thể nói ra hai chữ đạo đức này?

Phong Phi Vân từ trên tường thấp nhẹ nhàng nhảy xuống, hạ xuống mặt đất, đứng ở trên dưới một gốc đại hòe thụ thô to như chậu nước rửa mặt, cười nói:

- Ta nhưng không phải là đồ đệ gì đó của Phong Độc Cô, ta chỉ là một tiểu lâu la của Hoàng Phong lĩnh.

- Cái rắm!

Một tay trận pháp chi thuật này của ngươi còn dám nói không phải là hắn dạy ngươi?

Tả Thiên Thủ dựng râu trợn mắt, mặc dù tính tình như cũ không tốt, nhưng lại đã tốt hơn rất nhiều so với trước đó, ít nhất không có trực tiếp đuổi Phong Phi Vân đi.

Bình thường chỉ có ngũ đại huyền sư mới sẽ nghiên cứu trận pháp cùng bố trí trận pháp, tỷ như luyện đan sư muốn dùng trận pháp lấy lửa, muốn ở trong đan dược dung hợp trận pháp; luyện khí sư muốn ở trong linh khí cùng bảo khí khắc xuống trận pháp.

-------

Chương 246: Lại gặp Sát Hành Vân

Tầm bảo sư cùng trí sư đối với nghiên cứu trận pháp lại càng thêm tinh thấu, có thể nói chính là nghiên cứu thấu triệt nhất trong ngũ đại huyền sư đối với trận pháp.

Chỉ cần biết khắc chế trận pháp, như vậy liền nhất định là một trong ngũ đại huyền sư, bởi vì trận pháp là trụ cột trở thành huyền sư, không biết khắc trận pháp cũng liền không có khả năng trở thành huyền sư.

Tả Thiên Thủ chính là một vị cửu phẩm Tầm Bảo sư, nếu không phải là hắn quá say mê trận pháp, mà hời hợt đối với nghiên cứu bí thuật tầm bảo, nói không chừng giờ phút này hắn cũng đã trở thành một vị Đại Tầm Bảo sư có địa vị phải cao thượng hơn so với cự kình.

Tầm bảo sư chia làm ba cấp bậc: Tầm bảo học đồ, tầm bảo sư, đại tầm bảo sư.

Mỗi một cái cấp bậc lại chia thành cửu phẩm!

Có thể liên tiếp đánh ra sáu tòa công trận tinh diệu, như vậy cũng đã được coi là đăng đường nhập thất ở trên trận pháp, hơn nữa cũng nhất định là một vị Huyền sư có cấp bậc coi như không tệ, cho nên Tả Thiên Thủ mới khẳng định Phong Phi Vân chính là đệ tử của Tam đương gia.

Cũng chính bởi vì vậy thái độ của hắn mới hơi tốt hơn một chút đối với Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân lắc đầu nói:

- Nếu ta nói cho ngươi biết ta chính là từ trên Mộ Phủ Tầm Bảo lục học được, ngươi có tin hay không?

Mộ Phủ Tầm Bảo lục chính là đệ nhất thần điển của Tầm Bảo sư, Phong Phi Vân cũng không tin hắn sẽ không động tâm.

Quả nhiên sau khi Tả Thiên Thủ nghe được năm chữ Mộ Phủ Tầm Bảo lục này, sắc mặt nhất thời biến đổi, gương mặt vốn là nghiêm túc cũng trở nên nhu hòa không ít, cả khuôn mặt giãn ra, cười nói:

- Mộ Phủ Tầm Bảo lục nhưng là chia thành ba cuốn, không biết trận pháp này của ngươi chính là học được từ trên cuốn nào?

Ba cuốn Mộ Phủ Tầm Bảo lục đều là thần bảo vô thượng, hơn nữa đều được nắm giữ ở trong tay ba hung nhân khó lường, làm sao có thể bị một tiểu bối học được, Tả Thiên Thủ sở dĩ hỏi như thế cũng là muốn thử thăm dò Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân thông minh bực nào, làm sao có thể không biết được suy nghĩ trong lòng hắn, cho nên nửa thật nửa giả mà nói:

- Bát Thuật quyển!

- Bát Thuật quyển! Làm sao ngươi có được? Ở đâu? Người trẻ tuổi luôn là dễ bị lừa, lấy ra để cho tiền bối ta giúp ngươi giám định thật giả một chút!

Chân mày của Tả Thiên Thủ cau lại, đầu tiên là cả kinh, sau đó liền giả bộ cao thâm mạc trắc nói.

- Ha ha!

Phong Phi Vân lắc đầu cười một tiếng, cũng không nói lời nào.

Tả Thiên Thủ nhất thời nóng nảy, nói:

- Nhân phẩm của lão phu nhưng là có bảo đảm, lại nói ta cùng Phong Độc Cô lão nhân kia coi như là giao tình thâm hậu, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta?

Tin ngươi, tin ngươi sẽ bị gài bẫy!

Phong Phi Vân nói:

- Chỉ cần tiền bối chịu đi tới Hoàng Phong lĩnh một chuyến, vãn bối tất nhiên lấy Bát Thuật quyển đưa cho tiền bối xem xét!

Bát Thuật quyển chính là điển tịch mà Tầm Bảo sư tha thiết ước mơ, Tả Thiên Thủ đã là cửu phẩm Tầm Bảo sư, nếu như có thể được xem Bát Thuật quyển, rất có thể sẽ đánh sâu vào cấp bậc Đại Tầm Bảo sư, hắn tự nhiên là cầu còn không được.

Tả Thiên Thủ lão này quả thực chính là một lão hồ ly, tự nhiên không thể nào bị Phong Phi Vân nói lung tung mà động tâm, âm trầm cười nói:

- Đồn rằng Bát Thuật quyển nhưng là nắm giữa ở trong tay một vị Tôn giả Tôn lão đầu ở Dương giới, làm sao sẽ rơi vào trong tay của ngươi?

- Tiền bối, xem ra ngươi bị vây ở địa phương nhỏ này thật sự quá lâu, sợ rằng còn không biết Tôn lão đầu đã chết ở trong tay Sát Hành Vân rồi.

Phong Phi Vân cười nói.

- Không thể nào, Sát Hành Vân ở trong các đại tôn giả của Dương giới ngay cả xếp hạng trước mười đều không tới, mà Tôn lão đầu dù nói thế nào cũng từng là đệ tam tôn giả của Dương giới, tu vi kinh thiên động địa, Sát Hành Vân làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Tả Thiên Thủ là một vị cửu phẩm Tầm Bảo sư, thường xuyên giao thiệp với chút ít ngoại tộc kia của Dương giới, thậm chí còn từng đi qua Dương giới hai lần, đối với cao thủ của Dương giới cũng biết không ít.

- Tiền bối trốn ở Phong Hỏa liên thành này đã bao lâu?

Phong Phi Vân hỏi.

- Một trăm tám mươi bốn năm!

Tả Thiên Thủ đều đối với mấy con số cực kỳ mẫn cảm, nhớ được tương đối rõ ràng, xác thực mà nói, bất kỳ một gã Huyền sư nào đối với con số đều sẽ rất mẫn cảm.

Phong Phi Vân hơi hơi kinh ngạc, lão gia hỏa này nguyên lai cư nhiên sống lâu như vậy rồi, còn là lão ngoan cố sông tới mấy trăm năm, nói:

- Thời gian một trăm tám mươi bốn năm quá lâu dài rồi, tu tiên giới cũng đã đổi tới ba đời, bao nhiêu người cường thế quật khởi, lại có bao nhiêu tiền bối cao nhân bởi vì đại nạn buông xuống mà khí huyết suy thoái. Sát Hành Vân đã sớm không phải là Sát Hành Vân của một trăm tám mươi bốn năm trước, hắn có thể đánh bại Tôn lão đầu đã ở tuổi già cũng không phải là chuyện không thể nào.

Tôn lão đầu đúng là đã từng huy hoàng, khi đó cho dù mười Sát Hành Vân cũng không phải là đối thủ của lão, nhưng mà mỗi người đều có thời điểm già đi, thời điểm một người sắp đi vào phần mộ đều sẽ rất suy yếu, Sát Hành Vân chọn đúng thời gian này mà hạ thủ với lão.

Cái trán của Tả Thiên Thủ vừa động, ngón tay bắt đầu niết động, suy tính thời gian, sau một hồi lâu lại thu ngón tay vào trong ống tay áo, hướng về phía trường không thở dài một tiếng:

- Thời gian quả nhiên phù hợp, năm nay chính là đại nạn chi niên của Tôn lão đầu, không đột phá cảnh giới sẽ gặp phải thiên nhân ngũ suy, không nghĩ tới thời gian một trăm tám mươi bốn năm cư nhiên dài như vậy.

Trong lòng của Tả Thiên Thủ rất có cảm xúc, mặc dù hắn và Tôn lão đầu cũng không có giao tình gì, nhưng mà lại bị một cỗ bi thương của tử vong này xúc động, lần nữa cảm thán tiên lộ vô tình, không thể đột phá cảnh giới, như vậy đó là một con đường chết.

- Oanh long long!

Chợt, một đạo kinh lôi ở trên bầu trời cuồn cuộn áp tới mà qua.

Trong viện tử truyền tới một trận hàn phong, bên ngoài viện tử đột nhiên liền nhiều thêm hai người.

Bọn họ tới thật sự quá nhanh, tựa như một đạo tàn ảnh từ trên bầu trời hạ xuống, vẻn vẹn một cái sát na liền hạ xuống mặt đất.

Phong Phi Vân cùng Tả Thiên Thủ cơ hồ đồng thời cảm nhận được một cỗ lượng lượng mênh mông cuồn cuộn đè ép nhân tâm từ trên thân người ở bên ngoài kia cuốn tới.

- Ha ha! Nói đúng a! Một trăm tám mươi bốn năm trước ta vẫn chỉ là Tôn giả yếu nhất Dương giới, căn bản không có người để ta vào trong mắt, nhưng mà hiện tại đã là là Tôn giả xếp hạng thứ năm Dương giới, không, sau khi Tôn lão đầu chết đi, ta đã xếp thứ tư rồi!

Đây là thanh âm của Sát Hành Vân.

Hai người phía người chính là Sát Hành Vân cùng Kỷ Thương Nguyệt.

Sát Hành Vân toàn thân đều bị hắc sắc trường bào bao phủ, giữa khe hở hắc bào còn tràn ra hắc sắc vân vụ, căn bản không có người nào có thể thấy rõ bộ dạng của hắn là như thế nào.

-------

Chương 247: Cùng là chân trời xa xăm thê lương người (1)

Mà Kỷ Thương Nguyệt bị ba vòng hắc sắc yên vụ bao phủ, liền giống như ba đạo khóa sắn quấn ở trên người nàng, căn bản không thể động đậy, chỉ là trong mỹ mâu đối với Sát Hành Vân tràn đầy sợ hãi cùng chán ghét, nhưng mà lại căn bản không cách nào chạy trốn.

Nàng chỉ cần hơi động một chút, hắc sắc yên vụ kia sẽ từ làn da xâm nhập vào trong thân thể, khiến cho nàng toàn thân như bị kim đâm, vạn trùng cùng cắn, đau đớn không nói nổi.

Lão quái vật này bắt nàng lại, còn chưa nói với nàng một câu, đặc biệt là một đôi ánh mắt lành lạnh kia của Sát Hành Vân có mấy lần nhìn chăm chú lên trên người nàng, nàng đều cho là Sát Hành Vân muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Nghe được thanh âm của Sát Hành Vân, Phong Phi Vân cùng Tả Thiên Thủ đều là mặt liền biến sắc, lúc này xong rồi!

Cái hung nhân này làm sao tới rồi, người tới bất thiện a!

Thời gian gần hai trăm năm, thật sự quá xa xưa, cường giả cái thế cũng đã nhao nhao già đi, có tóc trắng xoá, có đã đi vào phần mộ.

Mà càng có người lại cường thế quật khởi, đã trở thành một đời cường giả cấp bá chủ mới.

Tả Thiên Thủ dường như có lẽ đã cảm nhận mình già rồi, ngay cả hơi thở cũng gấp hơn trước kia, cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi, lưng lúc nhỏ còn thẳng tắp nhưng giờ đã còng xuống.

- Thì ra là Tôn giả Dương Giới giá lâm, thứ cho không tiếp đón từ xa, khục khục, bất quá tiểu lão nhân thân thể càng ngày càng suy yếu, chỉ còn dưới ba ngày để sống, chỉ muốn an dưỡng mấy ngày cuối cùng này.

Tả Thiên Thủ bộ dạng như gần chết, xoay cái lưng còng, không ngừng ho khan

Vừa rồi tinh thần còn tựa như một đầu trâu đực, đột nhiên thoáng một phát đã trở nên giống như gần chết vậy, chỉ còn lại ba ngày? Ai mà tin chứ!

Lão gia hỏa này quả nhiên là một tên lừa đảo.

Sát Hành Vân tuy rằng toàn thân đều bị áo đen bao lấy, nhưng đôi mắt lành lạnh kia lại bộc phát ra vầng sáng sáng ngời, âm trầm cười nói:

- Tả đại sư chẳng lẽ cho rằng ta là một tiểu hài tử ba tuổi sao, ta vẫn còn nhớ rõ Tả đại sư ít nhất vẫn còn sống được 160 năm nữa đấy!

- Khục khục!

Tả Thiên Thủ lại ho sặc sụa, từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn lau màu đen, khẽ lau bên khóe miệng, lau vài cái đã lập tức dính đầy máu tươi, hắn thở hổn hển hai hơi, nói:

- Tiểu lão nhân vốn vẫn còn sống đươc hơn trăm năm, nhưng làm như một gã tầm bảo sư, chung quy vẫn phải tiến vào một ít nơi cấm kỵ, gặp một ít bí văn Thượng Cổ, biết được một ít chuyện không nên biết, nhất định sẽ bị giảm thọ, thậm gặp phải một ít điềm xấu. Coi như là đại tầm bảo sư cũng không thể thoát khỏi vận rủi như vậy, huống chi lão phu còn không đạt tới cảnh giới đại tầm bảo sư.

Loại người như tầm bảo sư, quả thật sẽ thường xuyên nhìn thấy một ít tứ mà Tu tiên giả bình thường không thấy được, gặp được một ít đồ vật mà Tu tiên giả không gặp được, rất nhiều tầm bảo sư đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử lúc tuổi già đều bị chết thê thảm, thập phần bi thương.

- Thì ra là vậy.

Sát Hành Vân có chút thất vọng lầm bầm lầu bầu.

Tả Thiên Thủ tiếp tục ho khan, ho đến đầy đất đều là máu.

Phong Phi Vân có khi thật sự rất hoài nghi, một người thọ nguyên sắp hết, khí huyết đã khô héo, sao lại còn nhiều máu để ho như vậy được?

Sát Hành Vân sau khi trầm mặc nửa ngày, chợt trong đôi mắt bắn ra hai đạo hàn mang, mãnh liệt vung ống tay áo lên, một mảnh khói đen từ trong tay áo bay ra, hóa thành một cái thủ trảo cực lớn dữ tợn khủng bố, tràn đầy lân phiến, màu sắc tôi tăm khiến người cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Oanh!

Thủ trảo kia đụng nát tường thấp, đánh vào bảy tòa tứ cấp trận pháp trong sân, ép đến trên đỉnh đầu Tả Thiên Thủ, Tả Thiên Thủ bộ dáng vốn như gần chết trên người bỗng nhiên nổ bắn ra một đoàn ánh sao màu trắng, cánh tay trái mãnh liệt đánh ra ngoài, đánh lui thủ trảo của Sát Hành Vân.

Lưng Tả Thiên Thủ lâp tức thẳng tắp, hai mắt bắn ra tinh mang, tràn đầy tinh thần, hắn lôi kéo Phong Phi Vân đột nhiên lui vào trong phòng gỗ, sau đó kích hoạt lên mấy chục tòa hộ trận đóng cửa gỗ lại.

- Ha ha! Tả đại sư vẫn giảo hoạt như vây, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa gạt rồi.

Hai chân Sát Hành Vân dậm lên trên một đám mây đen đậm đặc, tựa như U Linh bay tới bên ngoài nhà gỗ, không có chút tiếng bước chân nào cả.

Tả Thiên Thủ nói:

- Tả mỗ sớm đã không còn để ý tới chuyện của Âm Dương nhị giới, mà ngay cả {Tu Tiên giới} cũng không hề giao thiệp nữa, ngươi vốn không nên tìm tới ta.

- Ta chỉ là muốn mời Tả đại sư giúp một chuyện thôi.

Sát Hành Vân mặc dù nói là tới cầu người, nhưng lại không hề có chút tư thái cầu người nào cả, ngược lại giống như đến bắt người vậy.

- Loại chuyện này, ta thật sự đã cai rồi.

Tả Thiên Thủ tựa hồ không dám giúp người làm bất cứ chuyện gì nữa.

- Ta tự nhiên sẽ không để cho Tả đại sư giúp không công đâu, ta sẽ đưa đến một phần đại lễ.

Sát Hành Vân lỗi lạc mà đứng, có chút khẽ vươn tay, dẫn xuất một đạo mây mù màu đen đưa Kỷ Thương Nguyệt đã bị trói buộc qua, một cái móng vuốt phủ đầy lân phiên nhéo vào trên cái cổ trắng nõn của Kỷ Thương Nguyệt, phát ra tiếng cười rét lạnh:

- Nghe nói Tả đại sư vào hai trăm năm trước vì một vị nữ tử tuyệt đại của Kỷ gia đã tiến vào Thần Đô Đế Cung phòng thủ sâm nghiêm nhất thiên hạ trộm lấy Long Linh Thạch, phần cảm tình này quả thật đủ sâu.

- Câm miệng!

Tả Thiên Thủ lạnh giọng nói.

Phong Phi Vân chưa từng thấy qua Tả Thiên Thủ nghiêm túc như thế, oán hận như thế bao giờ, cánh tay trái của hắn hung hắn bóp lên cây cột, khiến cây cột kia phải lõm xuống

Sát Hành Vân không chỉ có không câm miệng, ngược lại còn tiếp tục nói:

- Tả đại sư không hổ là đệ nhất cao thủ trận pháp trong thiên hạ trận pháp, tuyệt đối là người đầu tiên có thể tiến vào Đế Cung, không chỉ trộm ra Long Linh Thạch mà Thần Tấn vương triều dùng để trấn áp vận mệnh quốc gia, thậm chí còn không làm kinh động Tần Đế tu vị tuyệt đỉnh, thật sự khiến Sát Hành Vân phải bội phục a!

- Khanh khách!

Tả Thiên Thủ toàn thân cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, lời khen ngợi của Sát Hành Vân không chỉ không khiến hắn cảm thấy đắc ý, ngược lại còn khiến hắn thống khổ vạn phận.

Miệng vết thương vào hai trăm năm trước lại lần nữa bị người vạch ra.

Vậy mà trộm cả quốc bảo như Long Linh Thạch, tên Tả Thiên Thủ này thật sự là đạo tặc đệ nhất thiên hạ, bất quá hắn đã dám vào đế quốc trộm lấy Long Linh Thạch thì nhất định đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết, dù sao coi như là cự kình xông vào Đế Cung đều chỉ có một con đường chết.

Bởi vậy có thể thấy được Tả Thiên Thủ thật sự rất yêu vị tuyệt đại nữ tử của Kỷ gia kia, vì muốn nhìn thấy một nụ cười của nàng liền cam tâm liều chết nhập Đế Cung.

Nhưng Long Linh Thạch không phải vẫn đặt trong Thần Đô Đế Cung sao?

Phong Phi Vân cũng càng thêm rất hiếu kỳ, về sau đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

-------

Chương 248: Cùng là chân trời xa xăm thê lương người (2)

Sát Hành Vân tiếp tục nói:

- Chỉ tiếc Tả đại sư liều chết làm tất cả lại chỉ là uổng công. Lúc ngươi giao Long Linh Thạch vào tay Kỷ Linh Huyên thì đổi lấy lại không phải là nhất tiếu khuynh thành của giai nhân mà ngược lại là một kiếm vô tình, một kiếm này không chỉ chặt đứt cánh tay phải của đại sư mà càng chặt đứt đi ý chí chiến đấu và linh hồn từ trước đến nay của đại sư. Có một loại sầu não, gọi là thất vọng; mà có một loại thống khổ, gọi là tuyệt vọng.

- Đừng. . Đừng nói thêm nữa. . . Đừng nói, van ngươi đấy.

Tả Thiên Thủ tựa như bóng da xì hơi vậy, cả người đều mất đi tinh khí thần, từ bên cạnh cây trụ xụi lơ ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân đều đang run rẩy, không ngừng cầu khẩn.

Đây là lão lừa gạt lừa chết người không đền mạng kia sao?

Giờ phút này hắn giống như là một kẻ đáng thương vậy.

Hắn muốn bịt hai lỗ tai của mình, để không nghe tiếp nữa, nhưng mà. . . Hắn chỉ có một cánh tay!

Sát Hành Vân cũng không định buông tha hắn, lạnh lùng cười cười, tiếp tục nói:

- Ta rất ngạc nhiên về sau đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Kỷ Linh Huyên lại mang theo Long Linh Thạch, cột lấy Tả đại sư, tiến nhập Đế Cung, hiến Long Linh Thạch cho Tấn đế, càng. . . hiến cả thân thể của nàng cho Tấn đế. Kỷ Linh Huyên đã trở thành Kỷ phi nương nương trong Tứ đại Thần Phi hiện giờ, mà Tả đại sư lại bị nhốt vào trong Thần Đô Đại Ngục, trải qua sinh hoạt tù tội không có thiên lý, cạc cạc, chuyện này rốt cuộc là sao thế?

Sát Hành Vân biết rõ còn cố hỏi, tiếng cười âm trầm hắn phát ra lọt vào trong tau Tả Thiên Thủ lại cực kỳ chói tai, tựa hồ như đang cười nhạo hắn là một tên đần, là một kẻ đáng thương nhất thiên hạ vậy.

Tả Thiên Thủ nằm trên mặt đất, vòng quanh hai chân, hai mắt ngốc trệ, giống như bị một ngàn đại hán quyền đấm cước đá vậy, bị thương không nhẹ.

Hắn lộ ra càng thêm già nua, trong miệng không ngừng ho khan, ho ra máu tươi.

Lần này hắn thật sự đã ho ra máu rồi.

Phong Phi Vân giờ phút này trong lòng cũng cực kỳ áp lực, tuy rằng Sát Hành Vân nói đều là sự tích của Tả Thiên Thủ, nhưng lại khiến Phong Phi Vân liên tưởng đến chính mình.

Mình và Tả Thiên Thủ kỳ thật đều cùng là một loại người, đều là phong hoa tuyệt đại, thiên tư tuyệt luân, nhưng lại đều bại trong tay một nữ nhân.

Thủy Nguyệt Đình vì trở thành cường giả đệ nhất thiên hạ để giết Phượng Phi Vân.

Kỷ Linh Huyên vì tiếp cận nam nhân cường đại nhất, có quyền thế nhất thiên hạ này là Tần Đế, không chỉ lợi dụng Tả Thiên Thủ, còn đã chặt một tay của hắn, càng nhốt hắn vào Thần Đô Đại Nhục, nếu không phải Tả Thiên Thủ đối với trận pháp và tỏa pháp có nghiên cứu cao thâm, chỉ sợ cả đời đã bị nhốt trong đó, sống cơ khổ hết quảng đời còn lại rồi

Bất quá, cho dù giờ hắn đã trốn thoát, nhưng vẫn sống không bằng chết, chỉ có thể trốn ở bên cạnh Cổ Thành, cải trang ản thân thành một lão nhân cụt ta bày hàng vỉa hè, mà nữ thần mà hắn đã từng si mê lại lao vào vòng tay người khác, đã trở thành Thần Phi mẫu nghi thiên hạ.

Loại thống khổ này, quả thực so với Phong Phi Vân còn muốn thê thảm ơn

Có cừu oán không thể báo, có hận nói không nên lời!

Vốn Phong Phi Vân cảm thấy Thủy Nguyệt Đình cũng đã đủ ngoan độc, nhưng là hiện giờ mới phát hiện, Kỷ Linh Huyên lại là một nữ nhân còn độc ác hơn Thủy Nguyệt Đình gấp mười lần.

Lòng một nữ nhân, sao có thể vô tình vậy được chứ?

Phong Phi Vân nhìn nhìn Tả Thiên Thủ tóc tai trắng xóa ngã trên mặt đất như người kia, không khỏi nghĩ đến hắn hai trăm năm trước, khẳng định cũng là một người tư thế hiên ngang, quát tháo thiên hạ, hai trăm năm này, hắn quả thật sống có chút không người không quỷ, già nua quá nhanh.

- Sát mỗ biết rõ trong lòng Tả đại sư khẳng định hận Kỷ Linh Huyên đến thấu xương, nhưng lại lại sợ Thiên Uy của Tần Đế, ngay cả Thần Đô cũng không dám bước vào một bước, huống chi là báo thù. Cho nên, hôm nay ta đã mang theo một phần đại lễ đến, tin tưởng đại sư nhất định sẽ phi thường ưa thích. Cạc cạc!

Sát Hành Vân dường như có lẽ đã đoán được trong lòng Tả Thiên Thủ giờ phút này khẳng định đau lòng như cắt, cho nên liền định đưa ra lễ vật của mình.

Tả Thiên Thủ không hổ là một gã tầm bảo sư cửu phẩm, tuy rằng bị khơi gợi lại ký ức đau đớn trước kia, khiến hắn gần như sụp đổ, nhưng hắn đạo tâm kiên định, lực ý chí cũng cực kỳ cường địa, rất nhanh đã đứng lên khỏi mặt đất, bắt buộc mình đè nén xuống tất cả cảm xúc.

Mặt trời mới lên, toàn bộ Phong Hỏa Liên Thành đều đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp.

Nhưng trong chỗ của Tả Thiên Thủ lại mây đen bao phủ, khí tức thập phần áp lực.

Sát Hành Vân cầm lấy Kỷ Thương Nguyệt, hai mắt bên dưới áo đen mang theo hung quang, cười nói:

- Cô gái này chính là Tử Linh Tử của một đời tuổi trẻ Kỷ gia, càng là đệ tử Kỷ gia thuộc về nhất hệ Kỷ Linh Huyên, bộ dáng có ba phần tương tự với Kỷ Linh Huyên. Tả đại sư và Kỷ gia cừu hận bất cộng đái thiên, chắc chắn sẽ không cự tuyệt phần hậu lễ này chứ?

Sát Hành Vân tin tưởng bất kỳ một nam nhân nào đều sẽ không cự tuyệt lễ vật như vậy

Khuôn mặt tuyệt sắc của Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng vẫn lộ ra bình tĩnh, nhưng lại không cách nào che dấu được một tia sợ hãi trong mắt, Sát Hành Vân bắt giữ nàng dĩ nhiên là muốn giao nàng cho một lão già khọm khẹm, hơn nữa lão đầu này và cô cô mình còn có cừu hận lớn như vậy, cái này đã xong rồi!

Lòng của nàng như chìm vào đáy cốc, xem ra hôm nay không chỉ khó giữ được trong sạch, mà ngay cả tánh mạng cũng phải bỏ lại đây mất.

Tả Thiên Thủ trầm tư một lát, lắc đầu, nói:

- Đây là ân oán giữa ta và Kỷ Linh Huyên, không liên quan đến người khác, hơn nữa chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng đã sớm hoàn toàn buông tay, Tôn Giả vẫn nên mang theo lễ vật của ngươi rời đi đi! Tả mỗ sẽ không giúp bất cứ kẻ nào làm bất cứ chuyện gì nữa đâu.

Gánh nặng trong lòng Kỷ Thương Nguyệt liền được giải khai, mà cánh tay chụp lấy nơi cổ nàng cũng mãnh liệt trầm xuống, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cổ nàng rồi.

- Tả đại sư thật sự khiến ta thất vọng, đã như vậy, Sát Hành Vân cũng chỉ có thểt ự mình động thủ mời Tả đại sư cùng nhau tới Kỷ gia bản phủ thôi, đắc tội rồi.

Sát Hành Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỷ Thương Nguyệt, một đạo khí tức ma tính liền rót vào trong đôi mắt đẹp của nàng, khiến nàng trực tiếp ngất đi, sau đó ném bay nàng ra ngoài.

Thân thể mềm mại đâm vào trên một gốc cây hòe, bành một tiếng liền rơi trên mặt đất.

Kỷ Thương Nguyệt dù nói thế nào cũng là một vị giai nhân, tuyệt đại, có vài phần giống với Thần Phi Kỷ Linh Huyên, nhưng Sát Hành Vân lại không có chút thương hương tiếc ngọc, vứt nàng đi như một túi rác.

Đây chính là dị hình dị!

Oanh!

Khói đen trên người Sát Hành Vân bắt đầu khởi động, áo đen tán vỡ ra, một cánh tay cực lớn phủ đầy vẩy đen kịt vươn ra ngoài, nó như một ngọn núi nhỏ, lập tức chấn vỡ bảy, tám tòa trận pháp.

-------

Chương 249: Thời khắc sinh tử

Mặt đất rung động mãnh liệt, Phong Phi Vân cảm giác như có một cổ lực lượng khổng lồ từ dưới đất truyền đến, chỉ có toàn lực vận chuyển linh khí trên người mới có thể ngăn cản được cổ lực lượng này.

-Tiểu tử, tu vị của Sát Hành Vân đã tiến vào Hóa Cảnh, ta cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn, đợi lát nữa người tìm được cơ hội thì mau chạy trốn đi! Nếu có thể đuổi tới Hoàng Phong Lĩnh thì bảo lão gia hỏa Phong Cô Độc kia nhanh chóng tới cứu ta.

Tả Thiên Thủ cho rằng Phong Phi Vân chính là đệ tử của Tam đương gia cho nên cũng không muốn liên lụy hắn, sợ hắn chết trong tay Sát Hành Vân!

Tả Thiên Thủ tuy rằng là tầm bảo sư, có được bí thuật áp chế Dương Giới tam dị, nhưng tu vị của Sát Hành Vân cao hơn hắn mấy bậc, cho dù dùng ra trận pháp nghịch thiên và bí thuật trấn áp dị hình dị cũng rất khó là đối thủ của Sát Hành Vân.

Hắn cuối cùng thể hiện ra Trận Pháp Thần thông cường đại của mình, tay trái cấp tốc khắc trận pháp trong không khí, tuy rằng hắn chỉ có một tay, nhưng trong không khí lại lộ ra bóng dáng hơn một ngàn cánh tay, trong nháy mắt đã khắc thành công một tòa trận pháp di động cấp năm, đánh vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.

Tốc độ bày trận và phẩm cấp trận pháp so với Phong Phi Vân không biết cao minh hơn gấp bao nhiêu lần.

Huống chi loại trận pháp không gian di động này mặc dù chỉ là xuyên thẳng qua hành trình ngắn, nhưng cả Thần Tấn vương triều người có thể khắc lục ra không gian di động trận pháp tuyệt đối sẽ không vượt quá ba.

XÍU... UU!!

Không gian phát sinh chấn động, trước mắt xuất hiện bạch quang hoa mỹ, sau một khắc Phong Phi Vân đã xuất hiện ở bên ngoài nhà gỗ, đứng ở sau lưng Sát Hành Vân hơn mười trượng.

Sát Hành Vân tuy rằng đang ra tay phá trận, nhưng cũng cảm ứng được không gian chấn động ở sau lưng, liền tiện tay đánh ra một đạo sương mù màu đen nhưa tia chợp bay tới ngực Phong Phi Vân.

Đây mặc dù chỉ là một kích tiện tay của Sát Hành Vân nhưng lại tương đương với cự kình ra tay, uy lực tuyệt luân, không thể ngăn cản.

Phong Phi Vân trước tiên cùng mao ô quy lần nữa dung hợp thân hình, một cỗ xác ô quy như thần thiết liền được mặc vào người, làn da trở nên giống như thép ngọc, đón đỡ một chiêu này.

Oanh!

Mặt đất bị đánh ra một cái hố to đường kính hơn 10m, bên trong một mảnh đen kịt, thổ nhưỡng bị ăn mòn bóc lên khói đen đậm đặc.

- Sát Hành Vân, ngươi có biết người ngươi giết là ngươi phương nào không?

Tả Thiên Thủ cho rằng Phong Phi Vân đã bị chết ở trong tay Sát Hành Vân liền từ bên trong Ô Mộc vọt ra, một tay vẽ ra trong không khí một cái Thần Vân La Bàn màu trắng cực lớn, đường kính chừng 10m, tựa như một mặt linh quang cổ kính cực lớn chặn từng đợt công phạt của Sát Hành Vân.

- Lão phu giết người chưa bao giờ kể đến hậu quả cả!

Sát Hành Vân toàn thân đều bị khói đen bao lấy, thân hình càng ngày càng lớn, có thân thể từ trong hắc vụ lộ ra ngoài, lộ ra thập phần dữ tợn khủng bố, mơ hồ trong đó đều có thể thấy được từng đám lông màu đen.

Dị hình dị tự nhiên không thể xem như người, thân hình nhân loại của Sát Hành Vân là do hắn dùng đại thần thông ngưng tụ, thân hình vốn có của hắn cao đến mấy trăm thước, tựa như một tòa núi cao khủng bố vậy

Tả Thiên Thủ và Phong Độc Cô có giao tình sâu đậm, không nghĩ tới đệ tử của Phong Độc Cô lại chết trước mặt mình, khiến lòng hắn tràn ngập áy náy.

Bất quá lão ma Sát Hành Vân này quả thật đã xưa đâu bằng nay, tu vị so với hai trăm năm trước không biết cường đại hơn bao nhiêu lần, chỉ sợ đã đuổi kịp cảnh giới của Phong Độc Cô, thậm chí đã ngang nhau rồi.

Tự nhiên cũng không cần phải sợ Phong Độc Cô.

XÍU... UU!!

Một đạo bạch quang từ trong cái hố lớn hơn 10m kia bay ra, ngồi ở bên cạnh hố lớn, Phong Phi Vân một tay ôm lấy Kỷ Thương Nguyệt nằm trên mặt đất, sau đó liền cướp đường bỏ chạy:

- Tả tiền bối, ta tất sẽ mời người tới cứu ngươi.

Sát Hành Vân nhẹ ồ lên một tiếng, việc lạ, một chiêu của mình vây mà không thể đánh chết một tên tu vị Thần Cơ sơ kỳ!

- Trốn đi đâu!

Sát Hành Vân phát giác được chỗ quỷ dị của Phong Phi Vân, càng từ trên người hắn cảm ứng được một cổ khí tức quen thuộc, theo bản năng cảm thấy không thể để hắn đào thoát được.

Một cổ Hắc Toàn Phong cuốn đi, thân hình Sát Hành Vân từ giống như nhân loại chợt cao lên hơn 10m, tựa như một cự nhân màu đen vậy, một tay chộp tới Phong Phi Vân.

Oanh!

Tả Thiên Thủ liên tiếp khắc lục ra mười tám tòa trận pháp, đồng thời oanh ra, phá vỡ một chiêu hủy thiên diệt địa kia của Sát Hành Vân, lạnh lùng nói:

- Sát Hành Vân uổng cho người là Tôn giả Dương Giới, vậy mà lại ra tay hung ác với một tiểu bối như thế, chẳng lẽ không thấy thẹn sao?

- Giết người, cho tới bây giờ cũng cũng không phải là chuyện gì phải thẹn cả.

Sát Hành Vân toàn lực đánh ra một quyền, điện quang cùng hỏa hoa ứa ra, đánh bay Tả Thiên Thủ ra ngoài, trên ngực nứt ra một đạo vết máu khiến máu tươi không ngừng chảy ra.

Đây mới là thực lực chân chính của Sát Hành Vân, ở bên trong cự kình cũng được xem như một cường giả.

Nhanh! Nhanh! Nhanh!

Phong Phi Vân trong lòng không ngừng hò hét, Sát Hành Vân này cũng không biết là phát điên vì cái gì, vậy mà bỏ qua Tả Thiên Thủ, điên cuồng đuổi giết hắn, khiến hắn không hiểu ra làm sao.

Tốc độ Phong Phi Vân mặc dù nhanh như Tật Phong, hình như quỷ mị, nhưng mảnh mây đen trên đỉnh đầu vẫn cuồn cuộn áp xuống dưới, một cái thủ trảo khổng lồ dài khắp lân phiến chậm chạp ép xuống đỉnh đầu hắn.

Tuy rằng nhìn như chậm chạp, nhưng chỉ nháy mắt, cự trảo của Sát Hành Vân đã bao lấu Phong Phi Vân, giống như muốn nết hắn nát bấy vây.

XÍU... UU!!

Cổ chưởng phong này chưa giết tới thân thể, Phong Phi Vân đã cảm giác được xương cốt và ơ bắp đều bị đè ép khiến vang lên không ngớt, bị ép bất đắc dĩ chỉ có thể đánh ra thi hỏa.

Một đạo thi hỏa thảm lục sắc, lập tức liền ăn món mất cự trảo của Sát Hành Vân.

- Nhị muội minh hỏa?

Sát Hành Vân thủ trảo bị thương, liền vội vàng thu lại, phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Phong Phi Vân toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, căn bản không có thời gian suy nghĩ, tiếp tục cấp tốc chạy trốn về phía trước, chỉ cần có thể chạy ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành vậy thì Sát Hành Vân muốn giết hắn cũng khó.

Ầm ầm!

Phong Phi Vân mới chạy trốn được ba lượt hô hấp, mây đen sau lưng liền đã lần nữa đuổi theo.

Ngay khi Phong Phi Vân cảm thấy tuyệt vọng thì trong đình màu xanh ở cổ nhai chi bạn phía trước chợt hiện ra một thân ảnh tuyệt mỹ.

Nàng tựa hồ như chuyên môn chờ đợi Phong Phi Vân vậy, tuy rằng đưa lưng về phía Phong Phi Vân, nhưng khí cảm của nàng đã hoàn toàn tập trung lấy Phong Phi Vân nói:

- Giao Thi Cung ra đây đi!

Tiêu Nặc Lan tay niết một cành hoa đào, phấn hồng dính lộ, trên đó còn lưu chuyển lấy một đạo linh mang.

Nàng tựa hồ như đang ngắm hoa, nhưng lại phong kín con đường phía trước của Phong Phi Vân.

-------

Chương 250: Sát Hành Vân bị thương (1)

Phong Phi Vân cấp tốc dừngbước, trong lòng mắng to một tiếng xui xẻo, một ngày vậy mà gặp được đến hai nhân vật hung ác, một người so với một người càng thêm hung tàn,chẳng lẽ hôm nay thật là ngày tuyệt mệnh của Phong Phi Vân ta sao?

Sau lưng Ma Vân cuồn cuộn, khói đen như sát phong mang cuồn cuộn, tồi Thiên diệt Đia!

Thân hình Sát Hành Vân trở nên càng lúc càng lớn, giống như một Ma Thầntrăm trượng đụng sập hơn mười tòa phòng ốc, vô số Tu tiên giả bị hắntươi sống giết chết, căn bản không ai có thể ngăn trở bước tiến của hắncả.

Bên tai Phong Phi Vân tràn đầy tiếng oanh minh kịch liệt, cổ lực lượng chấn nhiếp tâm thần kia càng ngày càng gần rồi.

Phía trước, Tiêu Nặc Lan vui mừng mà đứng, giống như một cây thúy liễuđứng bên bờ rừng đào, trên đầu tóc xanh như vẽ, chập chờn trong gió,nàng mở đôi mắt đẹp, nhìn qua hắc vân trên trời cao, không mang theo một tia tình cảm.

Hai cổ thi tăng nhân mặc áo cà sa đỏ thẫm thì ngồi xếp bằng trong lươngđình ở xa xa, trên người Phật quang và Thi quang pha tạp, hỗn tạp, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười to khô cạn.

Như là thần âm của Phật Đà, giống như như tư âm của Địa Ngục vậy!

Phong Phi Vân tuy rằng tâm trí hơn người, nhưng giờ phút này cũng đã không còn cách nào nữa, nói:

- Đại tỷ, việc này chúng ta ngày khác bàn lại, hôm nay ta bânh nhiều việc lắm, vậy đi, xin cáo từ!

XÍU... UU!!

Tiêu Nặc Lan tay niết hoa đào, tiên nhan hóa thành một đạo bạch quangxinh đẹp, thoáng qua cái đã xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân, chặnlấy đường hắn đi.

Chỉ cách có ba bước.

Đây chính là một nữ nhân đã chết một ngàn hơn tám trăm năm lại sống lại.

Là loại người hung ác đã lần thứ tư thi biến.

Đôi mắt nàng tựa như thủy tinh màu đen, mang theo vài phần trơn bóng,nhưng bên trong càng nhiều hơn là một cổ đạm mạc và lạnh như băng, thậtgiống như tất cả tánh mạng thế gian ở trong mắt nàng cũng chỉ như làthạch đầu và cây gỗ khô vậy, không cần sinh ra bất luận tình cảm nào với bọn họ cả.

Phong Phi Vân chỉ có thể lần nữa dừng bước lại, cảm nhận được hàn khí trên người nàng như muốn đóng băng lấy mình vậy

Mỗi lần gặp được nàng, Phong Phi Vân đều cảm giác hãi hùng khiếp vía, thật giống như gặp phải thiên địch, khắc tinh vậy.

Oanh!

Sát Hành Vân đã đuổi theo, trên người Ma Vân cuồn cuộn, hắn gào thét một tiếng:

- Tiểu tử, lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?

Phía trên trời cao sát khí ngưng tụ, che khuất bầu trời, một cổ lực lượng bàng bạc hạo hạo đãng đãng trấn áp xuống tới.

XÍU... UU!!

Cổ uy năng này vốn có thể đánh nát một khối huyền thiết, nhưng lại bịkhí tức vô hình tản ra từ trên người Tiêu Nặc Lan n nát, tựa như mộtvòng Phạm Thiên Đại Nhật, phá hết mọi ma vọng.

- Ồ!

Sát Hành Vân thu hồi khí thế trên người, lại biến thành một người mặc trường bào màu đen, toàn thân đều bị bao phủ.

Sát Hành Vân tuy rằng nghe qua đại danh của Tiêu Nặc Lan nhưng tới giờđều chưa bao giờ gặp qua Tiêu Nặc Lan, giờ phút này cũng không nhận ranàng, chỉ là bằng năng cường giả của hắn cảm thấy mỹ nhân tuyệt đạitrước mắt này không hề đơn giản.

Nhưng lại không biết là bất thường chỗ nào.

- Cạc cạc!

Hai cổ thi đang ở trong lương đình đàm luận Phật hiệu giờ phút này, cóchút quay cái đầu hư thối qua, phát ra tiếng cười khàn khàn.

Tiêu Nặc Lan ngọc thủ vắt chéo sau lưng, dáng người cao gầy, lãnh ngạonhìn chằm chằm vào Sát Hành Vân, trong mắt đẹp thần quang pha tạp, tựunhư tinh thần tiên quang, nhìn chằm chằm vào khiến trong lòng Sát HànhVân mãnh liệt run lên, thân thể không tự chủ được trượt về sau hơn bốnmét.

Chân trượt trên mặt đất, ma sát phát ra thanh âm "Xuy xuy" .

- Lợi hại như vậy?

Sát Hành Vân trong lòng tim đập mạnh một cú, chân mãnh liệt giẫm mạnh trên mặt đất, lúc này mới giữ vững được thân hình lại.

Phong Phi Vân con ngươi đảo một vòng, đã nhận hào khi vi diệu lúc này,lập tức kế chạy lên não, vội vàng chạy đến sau lưng Tiêu Nặc Lan, nângcao lồng ngực, ngẩng đầu lên kêu gào với Sát Hành Vân:

- Đây chính là lão Đại ta, ngươi tốt nhất là nên biết khó mà lui, bằng không hôm nay sợ rằng sẽ sinh tử lưỡng nan đấy.

Tiêu Nặc Lan lỗi lạc mà đứng, không nhúc nhích, như một một thần nữ.

Sát Hành Vân cẩn thận đánh giá Tiêu Nặc Lan, khinh thường hừ lạnh nói:

- Sát Hành Vân ta thành danh mấy trăm năm, chẳng lẽ lại bị một tiểu oa nhi hù sợ sao, thật sự là chê cười.

- Bành!

Sát Hành Vân một cước giẫm trên mặt đất, một cổ sát khí hắc vân cuồncuộn liền phốc cuốn tới, thanh âm gào thét, tựa như quần ma loạn vũ.

Một đạo địa liệt vỡ vụn, vốn chỉ rộng bằng ngón tay, nhưng rất nhanhliền kéo dài ra rộng bằng bàn tay, rộng một mét ... Càng ngày càng rộng, giống như muốn phân cả Phong Hỏa Liên Thành này thành hai vậy.

Không hổ là cao thủ trong cự kình! Phong Phi Vân trong lòng run lên, âmthầm may mắn vừa rồi vậy mà chạy thoát được từ trong tay của hắn.

Tiêu Nặc Lan vẫn không nhúc nhích, một đôi mắt đẹp tựu như hai khỏa hàn tinh sáng ngời nhìn chằm chằm vào Sát Hành Vân.

PHỐC!

Hắc vân sát khí trên mặt đất lập tức tan vỡ!

Sát Hành Vân ngực vỡ vụn ra, thân thể trực tiếp bị đánh bay ra ngoài,đụng nát một tòa gác chuông, trong miệng không ngừng thổ huyết, té trênmặt đất cả buổi cũng không thể đứng lên được.

- Ầm ầm!

Thân thể Sát Hành Vân như bị một tòa Thần Sơn đụng lấy, thiếu chút nữađã chia năm xẻ bảy, trên người huyết nhục mơ hồ, máu tươi nhuộm đỏ cảphố dài, huyết khí đầm đặc đến mức khiến người phải buồn nôn.

- Ngươi... Ngươi là...

Sát Hành Vân từ khi xuất đạo đến nay, còn chưa từng bị bại thảm như vậy, bị người dùng một ánh mắt đánh cho trọng thương.

Đây tuyệt đối là lực lượng siêu việt cự kình.

Trong mắt của hắn tràn đầy hoảng sợ, bị dọa đến không nhẹ, cổ lực lượngnày đánh cho hắn ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không có.

- Nữ... Nữ ma!

Tả Thiên Thủ từ phía sau đuổi theo, rất xa nhìn Tiêu Nặc Lan, sau đótrực tiếp ngã xuống đất, khắc lục trận pháp độn địa mà trốn.

Mẹ nó, thật sự quá xui rồi, sao lại gặp phải nàng chứ.

- Ngươi... Ngươi chính là nữ ma!

Sát Hành Vân tuy rằng chính là Tôn giả Dương Giới, nhưng giờ phút nàylại không có chút quý khí Tôn Giả, chỉ muốn rời xa nữ tử tuyệt mình nàycàng xa càng tốt.

Lần thứ nhất nhìn sai rồi, còn tưởng rằng nàng chỉ là một thiếu nữ mườibảy, tám tuổi, nếu biết rõ nàng chính là nữ ma thì Sát Hành Vân đã sớmtrốn đi xa rồi.

- Rõ ràng lại chạy thoát!

Tiêu Nặc Lan bóp nát hoa đào trong tay, biến thành phấn hoa, không hềnhìn Sát Hành Vân, xoay người rời đi, đuỏi theo hướng Phong Phi Vân đang chạy thục mạng.

Vừa rồi thừa dịp Tiêu Nặc Lan giao thủ với Sát Hành Vân, Phong Phi Vân tự nhiên liền thừa cơ chạy trốn.

- Tiểu tử, bên này!

Tả Thiên Thủ một phát bắt được đầu vai Phong Phi Vân, lôi hắn tới, trênđỉnh đầu hai người có một tòa đại trận, ẩn nấp thân tích, sau nửa canhgiờ, cuối cùng từ một tòa cửa thành vắng vẻ trốn ra Phong Hỏa LiênThành.

Ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành vẫn không hề dừng bước, lại liên tiếp chạy như điên hơn mười dặm!

-------

Chương 251: Sát Hành Vân bị thương (2)

Giờ phút này, đã là giữa trưa, liệt nhật nhô lên cao, giống như một bếp lò đang bùng cháy vậy.

Trong rừng, mấy con chim khổng lồ lớn đến ba mét bị kinh động, vẫy cánh bay lên không trung.

- Cuối cùng cũng chạy thoát rồi.

Vết thương trên người Tả Thiên Thủ đã khép lại, đối với cường giả đẳngcấp như hắn, thân thể đã cường đại đến cực điểm, chỉ cần không phảithương thế trí mạng thì đều có thể nhanh chóng tự động khép lại.

Phong Phi Vân cũng có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, vô luận làSát Hành Vân hay là Tiêu Nặc Lan đều thật sự đáng sợ, căn bản không phải hắn hiện giờ có thể chống cự.

- Không phải nói tu sĩ đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh cũng đã rất ít hànhtẩu ở Tu Tiên giới sao? Vì sao gần đây lại liên tiếp gặp được siêu cấpcường giả cấp bậc cự kình thhế?

Phong Phi Vân cảm thấy không biết nói gì.

Tả Thiên Thủ nghiêm nghị nói:

- Nếu là lúc bình thường, cự kình mấy chục năm cũng sẽ không xuất hiệntại Tu tiên giới một lần, nhưng hôm nay nam thái phủ đã biến thiên,những tu sĩ thế hệ trước cũng bị kinh động, trong mấy năm, thậm chí mấychục năm tới chính là một thời đại náo động.

- Bất quá, loại người trẻ tuổi như ngươi, vẫn rất khó tiếp xúc với tranh đấu của thế hệ trước, bình thường cường giả thế hệ trước cũng khinhthường ra tay với ngươi, trừ phi vận khí của ngươi thật sự quá nát.

Phong Phi Vân nói:

- Xem vận khí ta gần đây thật sự xui tận mạng rồi.

Tả Thiên Thủ lườm lườm Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân ôm ở trongngực, giai nhân đúng là xuân xanh, tóc dài rủ xuống đất, ngọc dung nhưtiên, quả thật có vài phần giống với Kỷ Linh Huyên năm đó.

Nhưng hắn cũng chỉ liếc qua thôi!

- Ngươi quen biết nàng sao?

Tả Thiên Thủ bờ môi giật giật, cuối cùng vẫn hỏi.

Phong Phi Vân nhìn nhìn bờ môi ong ánh của Kỷ Thương Nguyệt, tựa hồ nhưnghĩ tới một màn hôn nàng lúc trước, chiếc lưỡi thơm tho quấn quanh,kiều diễm mê người.

- Không nói thì thôi, bất quá, nữ nhân Kỷ gia ngươi vẫn ít trêu chọc thì tốt hơn.

Tả Thiên Thủ nhìn qua hướng Phong Hỏa Liên Thành, chỉ thấy trên bầu trời lãnh vân tứ tán, nhướng mày, nói:

- Chúng ta bây giờ liền đi Hoàng Phong lĩnh, đúng rồi, "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" thật sự trong tay ngươi?

- Ách... Đương nhiên.

Vốn Phong Phi Vân ở trong Phong Hỏa Liên Thành còn có chuyện quan trọngcần xử lý, nhưng hiện giờ Tiêu Nặc Lan đang dừng ở Phong Hỏa Liên Thành, hơn nữa còn một tên Sát Hành Vân, hiện giờ quay về Phong Hỏa Liên Thành quả thực chính là muốn chết, còn không bằng tiến đến Hoàng Phong lĩnhcứu Quý gia tỷ muội.

Chỉ cần Quý gia tỷ muội tỉnh lại, như vậy thì tất cả bí ẩn đều được giải khai.

Cách nghĩ trong lòng Tả Thiên Thủ đoán chừng cũng không khác Phong PhiVân lắm, rất muốn biết Sát Hành Vân vì sao lại đến tìm mình, hắn muốnkhông đếm xỉa đến, nhưng chiếu tình huống hiện tại phát triển thì đó làchuyện hoàn toàn không thể.

Nam Man biên tái, gió lớn lồng lộng!

Đường núi uốn lượn quanh co xoay quanh tuyệt nhai thạch bích, nếu cóngười trượt chân rơi xuống sơn nhai, như vậy thì nhất định sẽ phấn thântoái cốt, hài cốt không còn.

Rượu thịt hòa thượng đứng ở trên một con đường sạn cổ xưa, chặn trên con đường hẹp, chắp tay trước ngực, tựa như một vị đắc đạo cao tăng, nói:

- Các vị thí chủ, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, để linh thạch vàkim tệ các người trộm được uống đi! Cái gì? Bần tăng tuyệt đối khôngphải tham tài hòa thượng, những linh thạch và kim tệ này ta sẽ không hềđụng đến, ta sẽ đưa bọn chúng vật quy nguyên chủ, mẹ nó, lão tử nói làthật, ta không phải hắc ăn hắc!

Rượu thịt hòa thượng hét lớn một tiếng, lập tức chấn vỡ quần áo trênngười mình, khiến nó tựa như hồ điệp bị nghiền nát bay múa loạn bốn phía

- Mẹ nó, hòa thượng này quá bưu hãn rồi, tuyệt đối là một vị ác tăng đương thời!

- Cũng dám hắc ăn hắc Hoàng Phong đạo tặc chúng ta, lão lừa trọc thật sự là bị tiền tai che mắt, đã nhìn lầm người rồi.

- Các huynh đệ, chơi hắn!

Bốn tên đạo tặc Vu Cửu, Vương Mãnh, Lưu Thân Sinh, Lạc Đà Tử mấy ngàynay đã làm một chuyến mua bán lớn, không chỉ bắt được thiếu môn chủ TamHuyền Môn La Lâm, còn cướp cả kho linh thạch của Tam Huyền Môn.

Thật vất vả mới thoát khỏi sự đuổi giết của cao thủ Tam Huyền Môn chạytrốn tới dưới chân núi Hoàng Phong lĩnh, lại không nghĩ tới lại gặp phải tên Đại hòa thượng hắc ăn hắc này.

Hòa thượng này lớn lên còn bưu hãn hơn cả bọn hắn, trên người còn hoavăn thanh lâu, hình xăm Bạch Hổ, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, thật giống như sợ người khác không biết hắn là ác nhân vậy.

- Các vị đại ca, đừng nghe tên đầu trọc kia nói lung tung, ta chỉ là muốn biết Phong Phi Vân kia đến cùng đang ở nơi nào thôi?

Nạp Lan Tuyết lúc này mở miệng, mấy đạo tặc hung hãn kia lập tức quy củhơn không ít, giận dữ trên mặt cũng tiêu tán, Vu Cửu cười ngây ngô nói:

- Chúng ta cũng không biết hắn chạy đi đâu nữa?

Bọn người Lưu Thân Sinh cũng nhẹ gật đầu, bọn hắn cũng đang tìm Phong Phi Vân.

- Yên tâm đi! Phong lão đại có nữ ma đại nhân bảo kê, căn bản không aidám động đến hắn đâu. . . Ngươi đánh ta đầu làm gì vậy? Ta đã nói saisao?

Vương Mãnh quay đầu rống lớn với Lưu Thân Sinh một câu.

Lưu Thân Sinh căn bản không để ý tới tiếng hô của hắn, chỉ ôm tay, nhìn qua trời cao.

- Hắn và Tiêu Nặc Lan một chút quan hệ cũng không có, hơn nữa. . . Hơnnữa không có lệnh của ta, hắn cũng không được có bất kỳ quan hệ với nữnhân nào cả.

Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận nói, đôi mắt cong như vầng trăng trừng lên khiến Vương Mãnh phải cúi đầu.

Lưu Thân Sinh và Lạc Đà Tử đều cười thầm trong lòng.

Ở xa xa có hai bóng người cấp tốc đi tới, đúng là Phong Phi Vân và TảThiên Thủ, tốc độ hai người cực nhanh, tựu như con chim to màu đen baynhanh trên vách đá dựng đứng vậy,

Phong Phi Vân rất xa đã thấy được mấy người phía trước, trong lòng đại hỉ, vội vàng nghênh đón nói:

- Ta vẫn còn đang lo lắng cho các ngươi, không nghĩ tới các ngươi cũng đã trốn ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành rồi.

Bốn tên đạo tặc đều có chút cung kính đối với Phong Phi Vân, trong mơ hồ đã coi hắn như lão đại của mình.

- Không chỉ trốn rak hỏi Phong Hỏa Liên Thành, còn cướp được hai mươitám khối chân diệu linh thạch, lúc này xem như thu hoạch lớn rồi.

Lưu Thân Sinh mở ra một cái rương lớn cao bằng người hắn, bên trongngoại trừ kim tệ và kim phiếu tử ra, còn có hai mươi tám khối linh thạch màu trắng, hào quang vạn trượng, linh khí đầy đủ.

Kim tệ và kim phiếu tử trong đó đều là Phong Phi Vân từ Ngân Câu Phườnglấy ra, giá trị chừng hơn hai ngàn vạn miếng kim tệ, quả thực là một bảo tàng không nhỏ, nhưng bốn tên đạo tặc này lại không động vào một xu.

Có thể nói trộm cũng có đạo, khiến Phong Phi Vân không khỏi xem trọng bọn hắn thêm vài phần.

- Hắc hắc! Còn có tiểu tử này!

Trên bờ vai Vương Mãnh khiêng một người, xương cốt trên người hắn đều đã gãy, bị dây mây trói lấy, giống như một con lợn chết hấp hối vậy.

-------

Chương 252: Ta là đại ác nhân

Đây chính là thiếu môn chủ của Tam Huyền Môn, La Lâm!

La Lâm có thể nói là bi ai đến cực điểm, bị bốn tên đạo tặc này giày vòđến thiếu chút nữa sụp đổ, giờ phút này trong miệng vẫn còn đang phát ra thanh âm cầu xin tha thứ.

Phong Phi Vân cười nói:

- Hắn lại không đáng giá mấy đồng tiền, khiêng hắn tới Hoàng Phong lĩnh làm gì vậy?

Vương Mãnh vội vàng lắc đầu, nói:

- Tên này chính là thiếu môn chủ của Tam Huyền Môn, sau khi bị chúng tabạo đánh một trận liền quyết định bán đứng Tam Huyền Môn, nói vị trí hai cái quặng mỏ của Tam Huyền Môn cho chúng ta biết, hắc hắc, tài phú củahai cái quặng mỏ, ngẫm lại cũng khiến người vui vẻ rồi.

Phong Phi Vân khẽ gật đầu, không hề liếc nhìn La Lâm nữa, loại nhu nhược thế này cho dù có thiên tư tu tiên cũng không có khả năng đi được xa.

Dùng tính cách đạo tặc của mấy tên Vương Mãnh này thì một khi cướp lấy quặng mỏ thì đó cũng chính là tử kỳ của La Lâm.

- Phong Phi Vân!

Một thanh chói tai vang lên bên cạnh Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân ngược lại hít một hơi khí lạnh, quay đầu, cười hắc hắc, nói:

- Ah, thì ra là Tuyết Tiên ah! Thật sự là thật trùng hợp!

Nạp Lan Tuyết Tiên trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt chuyển đến trênngười Kỷ Thương Nguyệt trong lồng ngực hắn, dậm chân, sẳng giọng nói

- Nàng là ai thế?

- Một người bạn!

Phong Phi Vân nói.

- Bạn thế nào?

Nạp Lan Tuyết Tiên lại nói.

- Ách. . . Bạn tốt!

Phong Phi Vân vội vàng chuồn đi, chạy thục mạng về phía Hoàng Phonglĩnh, lúc hắn đến bên cạnh người rượu thịt hòa thượng thì hung hăng trợn mắt nhìn tên hòa thượng vô sỉ này một cái, rượu thịt hòa thượng hai mắt nhắm nghiền, không ngừng kháp động Phật châu, miệng tụng A Di Đà Phật,thật giống như căn bản không nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt ngườicủa Phong Phi Vân vậy,

Đại hòa thượng này thật sự quá thiếu đạo đức, thiếu một chút nữa đãkhiến Phong Phi Vân chết trong tay Tiêu Nặc Lan, giờ phút này, lại giảvờ giống như không có việc gì vậy.

Trước lúc trời tối, một đoàn người rốt cục quay trở về Hoàng Phong lĩnh, Nạp Lan Tuyết Tiên và rượu thịt hòa thượng cũng đi theo lên núi, NạpLan Tuyết Tiên vẫn quấn ở bên người Phong Phi Vân, cứ líu ríu khôngngừng giống như một con chim sẻ vậy.

Rượu thịt hòa thượng mỗi lần thấy đều thở dài, thật sự là tai họa dingàn năm, nữ ma kia cũng không thể làm thịt hắn, mạng tên tai họa nàythật ghê gớm a!

Cảnh đêm mông lung, ngọn đèn dầu lay lắt!

Giữa sơn dã, thiêu đốt lên đồng trụ dầu hỏa, ánh lửa ánh lên vách đá đỏ ở xa xa.

Tả Thiên Thủ quả nhiên không hổ là cao thủ trận pháp và khai tỏa, BátMạch Long Tỏa phức tạp rườm rà đến trong tay của hắn, quả thực như biếnthành món đồ chơi con nít vây, rất nhanh đã cứu Quý Tiểu Nô ra khỏixiềng xích.

Bát Mạch Long Tỏa chính là do tám loại xiềng xích, tám loại trận pháp,tám loại tỏa khấu, bên trong xiềng xích còn phong ấn tám đằng xà tinhhồn, dùng tám loại tinh thiết chế tạo thành, có thể trói lại cao thủThần Cơ Đại viên mãn.

Phong Phi Vân nhặt Bát Mạch Long Tỏa ên, chỉ nghiên cứu nửa canhi canhgiờ, liền nghiên cứu thấu triệt tám tòa trận pháp ở trên đó, trên ngóntay hắn bắn ra tám Đạo Linh quang, khiến tám loại trận pháp trên BátMạch Long Tỏa lần nữa vận chuyển.

BA~! BA~! BA~! BA~!

Tám đầu xích xích đen nhánh tựa như tám con rắn nhỏ màu đen quấn quanhtrên thân thể mềm mại của Kỷ Thương Nguyệt, hoàn hoàn đan xen, trận pháp kết nối, phù văn tương giao..

Vốn Bát Mạch Long Tỏa khóa ở trên người Quý Tiểu Nô liền chợt khóa ở trên người Kỷ Thương Nguyệt.

Kỷ Thương Nguyệt tự nhiên không phải bằng hữu của Phong Phi Vân, nếu đểcho nàng tỉnh lại, chỉ sợ người đầu tiên mà nàng muốn giết chính là tênđằng đồ lãng tử Phong Phi Vân đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng rồi.

Hơn nữa Phong Phi Vân còn sờ khắp thân thể của nàng, việc này ngay cả vị hôn phu của nàng cũng chưa từng làm qua.

Cho nên chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định phải giết Phong Phi Vân diệtkhẩu, nếu chuyện xảy ra giữa nàng và Phong Phi Vân truyền ra ngoài,không chỉ sẽ khiến nàng mất hết mặt mũi, mà ngay cả mặt mũi của vị hônphu nàng cũng mất hết.

Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết điểm này, cho nên mới trước khi nàngcòn chưa tỉnh lại dùng Bát Mạch Long Tỏa khóa lấy nàng, nữ nhân nàychính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, khẳng định biết được rất nhiều bí ẩn.

- Phong Nhị Cẩu, đây là nơi nào thế?

Quý Tiểu Nô từ từ tỉnh lại, bởi vì Bát Mạch Long Tỏa khiến nàng nguyênkhí đại thương nên giờ phút này vẫn còn nằm ở trên giường, lộ ra có chút suy yếu.

Đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ khiến nàng cảm giác có chút sợ hãi, cắn răng, nhanh chóng ngồi dậy, quan sát bốn phía.

- Hoàng Phong lĩnh!

Trong tay Phong Phi Vân cầm một thanh đoản đao sửa móng tay, mặt âm trầm nói.

Trí nhớ của Quý Tiểu Nô càng ngày càng rõ ràng, đúng rồi, nàng nhớ rõmình vốn đã rơi vào tay Kỷ Thương Nguyệt, bị Bát Mạch Long Tỏa khóa lại, sau đó lại bị đạo tặc của Hoàng Phong lĩnh cướp đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trầm xuống, trên khuôn mặt hơi ngây thơ sinh ra hàn quang lam sắc, thân thể khẽ cuốn, thối lui đến chỗ góc tường,làm ra tư thái phòng ngự, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi quả nhiên là ác tặc của Hoàng Phong lĩnh!

- Ngươi nói không sai chút nào.

Phong Phi Vân thoáng ngẩng đầu lên, tà tà nhìn chằm chằm nàng nói:

- Ta đích thật là một ác tặc. Cũng chỉ có nữ nhân ngốc như tỷ tỷ ngươimới coi ta là một tên ăn mày đáng thương, cạc cạc, nàng cứu ta, kỳ thậtchính là dẫn sói vào nhà!

Phong Phi Vân cười đến rất là hung hăng ngang ngược, thực có vài phần bộ dạng của đại ác nhân.

- Không cho phép ngươi mắng tỷ tỷ của ta là nữ nhân ngốc!

Hai mắt Quý Tiểu Nô triệt để biến thành lam sắc, mang theo quang mangnhàn nhạt, sợi tóc thật dài cũng biến thành lam sắc, tinh quang lưuchuyển, mà ngay cả làn da của nàng đều trở nên có thêm vài phần ánh sáng màu lam, thông thấu sáng bóng, da thịt tựa như do ngọc thành xanh ngọctạo thành vậy.

Bá!

Ngón tay của nàng duỗi ra dài một thước, tựa như năm chuôi lợi kiếm chụp đến.

Bành!

Phong Phi Vân hai mắt co rụt lại, đơn giản chặn lại cánh tay lạnh nhưbăng của nàng, nhìn thân thể mềm mại tựa như lam sắc u linh của nàng,quả nhiên không phải là nhân loại, trong thân thể lưu động lấy huyếtdịch lam săc, s có được khí tức Thái Cổ, nồng hậu dày đặc mà quỷ dị.

Hô!

Phong Phi Vân huy động đoản đao trong tay, đặt lên trên cổ nàng, cố ý hù dọa nàng, hai mắt phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi và tỷ tỷ ngươi rốt cuộc là tồn tại gì? Vì sao nhiều người như vậy đều muốn bắt các ngươi?

Phong Phi Vân lộ ra hàm răng, trong miệng phát ra tiếng cười "Khanhkhách", nhìn qua giống như là một tên hung đồ cái thế quyền đánh Nam Sơn viện dưỡng lão, chân đá Bắc Hải nhà trẻ nhỏ vậy, âm tàn cùng độc ác đều đủ, là một tên cặn bã mà dù là một tiểu muội muội ba, bốn tuổi cũng xem thường.

-------

Chương 253: Dương thần thánh thai (1)

Một tay hung hăng bắt lấycánh tay lạnh như băng màu lam nhạt của Quý Tiểu Nô, một tay mang cầmđoạn đao đặt lên trên cái cổ tr ắng nõn của nàng, dáng tươi cười trênmặt thập phần tà ác, chỉ thiếu nước chưa nói câu "Cô em, mau cởi quần áo ra thôi! "

- Ác tặc, từ lần đầu ta thấy ngươi, đã biết rõ ngươi là một tên khốnkiếp, ta thực hối hận lúc ấy đã không một cước giẫm nát cái đầu chó củangươi.

Trong mắt Quý Tiểu Nô bắn ra vầng sáng lam sắc, khuôn mặt trơn bóng lưuđộng lấy lam sắc, giống như được tạo hình thành từ ngọc thô lam sắc vậy.

Tay kia của nàng năm ngón tay khẽ chuyển, nắm căn móng vuốt sắc bén mà âm hàn quét tới đôi má Phong Phi Vân.

- Không biết tốt xấu!

Phong Phi Vân nắm luôn tay kia của nàng, đoạn đao trong tay nhẹ nhàng vỗ hai cái lên mặt nàng, uy hiếp nói:

- Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, có tin ta ta cởi sạch quần áo ngươi, giống như tỷ tỷ ngươi không. . . Hắc hắc!

- Dâm tặc, ngươi đã làm gì tỷ tỷ ta?

Quý Tiểu Nô bị Phong Phi Vân chế trụ, không thể động đậy, hò hét mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Chúng ta đến cùng đã trêu vào ai chứ, vì sao mỗi người các ngươi đềumuốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, chúng ta chỉ muốn sống một cuộc sốngyên bình thôi, sao lại khó như vậy chứ. . . Ô ô!

Ánh sáng màu lam trên người nàng thời gian dần qua thối lui lại, lạikhôi phục thân thể như người bìn thường, mắt chảy ra hai hàng thanh lệ,lộ ra thập phần đáng thương.

-Tôn gia gia là người duy nhất chịu giúp chúng ta cũng đã chết, trongthiên hạ đều là người xấu. Ngươi đến cùng đã làm gì tỷ tỷ ta, ngươi đếncùng đã làm gì tỷ tỷ ta rồi?

Phong Phi Vân sợ nhất chính là tiểu nữ hài khóc lóc trước mặt mình,trong lòng hắn sinh ra một tia thương cảm đối với nàng, tay liền có chút nơi nới lỏng, nói:

- Kỳ thật. . .

Phong Phi Vân nghiêm mặt nói:

- Kỳ thật ta đã là tỷ phu của ngươi rồi!

Quý Tiểu Nô khẽ giật mình, chợt lại kích động nói:

- Không có khả năng, ngươi nếu đã trở thành tỷ phu của ta, vì sao không có được một nửa Dương Thần Thánh Thai?

Phong Phi Vân hơi híp mắt, liền vội vàng hỏi:

- Trở thành tỷ phu của ngươi có thể đạt được một nửa Dương Thần Thánh Thai, một nửa khác thì ở đâu?

Luyện thần hoàn hư, luyện tận âm cặn bên trong nguyên thần liền thànhtựu nguyên thần thuần dương vô âm, cái này được xưng là "Dương Thần" .

Cái gọi là "Thánh Thai" theo Đạo gia chính là chỉ một loại Tử Phủ KimĐan, dùng mẫu thể kết thai ngưng tụ tinh, khí, thần dại viên mãn, chínhlà Thánh Thai.

Cái gọi là Tử Phủ thì tồn tại ở "Trung đan điền", chỉ có tu sĩ đạt tớicảnh giới Thiên Mệnh mới có thể ở Trung Đan Điền ngưng tụ ra "Thiên Mệnh Kim Đan", mà Thánh Thai chính là tồn tại có sắc thái truyền kỳ lớn nhất trong Thiên Mệnh Kim Đan, nghe đồn rằng chỉ có Thánh Linh, mới có thểhợp Tử Phủ thành Thánh Thai được.

Có thể nói một người tu sĩ, tương lai muốn trở thành một Thánh Linh vôthượng, như vậy nhất định phải luyện Tử Phủ thành Thánh Thai mới được.

Dương Thần Thánh Thai, kết hợp ưu thế của cả Dương Thần và Thánh Thai,nếu Phong Phi Vân có thể cô đọng ra Dương Thần Thánh Thai, như vậy thiên tư lập tức có thể vượt qua bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, căn cơkhông gì phá nổi, tốc độ tu luyện nhanh hơn thường nhân gấp mười, gấptrăm lần, hơn nữa sẽ không xuất hiện bất cứ bình cảnh nào cả.

Thì ra các nàng nắm giữ Dương Thần Thánh Thai, nếu để cho một cao thủcấp bậc cự kình tu luyện ra Dương Thần Thánh Thai, như vậy tu vị nhấtđịnh tăng vọt vô số lần, hơn nữa còn thu được rất nhiều chỗ tốt đáng sợ, lực lượng một người, đủ để quét ngang toàn bộ {Tu Tiên giới} Thần Tấnvương triều.

Khó trách nhiều cường giả như vậy muốn bắt lấy hai tỷ muội nàng.

Phong Phi Vân rõ ràng hơn ai hết Thánh Thai khó cô đọng bực nào, hắn ởkiếp trước cũng không thể cô đọng Thánh Thai thành công, nếu cô đọngThánh Thai thành công, chỉ sợ cũng đã đã trở thành một Thánh Linh vôthượng rồi.

- Tỷ tỷ ngươi để một nửa Dương Thần Thánh Thai kia ở nơi nào? Một nửakhác Dương Thần Thánh Thai có phải ở trên người ngươi không?

Phong Phi Vân uy hiếp hỏi.

Quý Tiểu Nô có chút sửng sốt, trong lòng hơi nghi hoặc, chợt nghĩ tớiđiều gì đó, khuôn mặt đỏ lên, cắn hàm răng trắng như tuyết, lạnh lùngliếc Phong Phi Vân, nói:

- Ta tuyệt đối không nói cho ngươi biết đâu, ngươi giết ta đi!

- Dương Thần Thánh Thai chính là một thứ huyền diệu khó giải thích, đặt ở trên người các ngươi chỉ tổ rước lấy họa diệt thân, ta có thể giúp cácngươi tạm thời bảo quản. . .

Phong Phi Vân nghiêm mặt nói.

- Phi! Dâm tặc, ngươi mơ tưởng!

Quý Tiểu Nô nhổ nước bọt vào mặt Phong Phi Vân, trong đôi mắt đen bóng tràn đầy giận dữ.

Két..!

Cửa bị đẩy ra, Tam đương gia chống lấy quải trượng đi đến, thân thể còng xuống, bước hcân tập tễnh, đôi mắt già nua nghi hoặc nhìn hào khí quỷdị nơi này, hơi răn dạy nói:

- Phi Vân, ngươi sao có thể bạo lực với nữ hài tử như vậy chứ? Cảm tìnhcần phải chậm rãi bồi dưỡng, gấp không được, gấp không được. . .

Phong Phi Vân thả hai tay Quý Tiểu Nô ra, dùng ống tay áo xoa xoa nước miếng trên mặt, nói:

- Lão đầu, ngươi hiểu lầm rồi. . .

- Người trẻ tuổi nên thành thật, tuy rằng tai ta không tốt lắm, nhưng ta vẫn nghe được con gái người ta cũng đã gọi ngươi là dâm tặc rồi, sao có thể là hiểu lầm được?

Tam đương gia giống như một trưởng bối, vỗ vỗ bả vai Phong Phi Vân, lời nói thấm thía thì thầm:

- Thật sự gấp không được, gấp không được ah, con gái người ta tuổi cũngcòn nhỏ, loại chuyện này. . . vẫn nên đợi thêm hai năm nữa a!

Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, đột nhiên phát hiện ratên Tam đương gia này thật hiếm thấy, hắn cũng không muốn cùng lão xoắnxuýt ở phương diện này, vì vậy nói:

- Bên kia Tâm Nô sao rồi?

Tam đương gia gãi gãi đầu, cái này mới nhớ tới chính sự, nói:

- Ngọc Hàn khí đã bị Nghiệp hỏa của vị cao tăng Phật môn kia hòa tan, đóng băng được giải trừ, Tâm Nô cô nương đã tỉnh lại rồi.

Phong Phi Vân lúc này mới thở ra một hơi, xem ra tên rượu thịt hòathượng kia cũng xem như một người tu phật, cuối cùng cũng làm được mộtchuyện tốt.

Quý Tiểu Nô con mắt sáng ngời, lướt qua bên người Phong Phi Vân và Tam đương gia lao ra ngoài.

Phong Phi Vân khóe miệng có chút cười, cũng nối gót theo.

Quý gia tỷ muội cuối cùng đã được cứu, Phong Phi Vân cảm giác nhân tìnhmình thiếu các nàng xem như đã trả hết rồi, bất quá Dương Thần ThánhThai lại khiến hắn cảm thấy rất kích thích, nếu giá trị thì Dương ThầnThánh Thai thậm chí còn trân quý hơn Hóa Đạo Thạch vô số lần.

Tu vị càng đến đỉnh tiêm, lại càng hy vọng có thể tu luyện thành Dương Thần Thánh Thai.

- Nếu để cho Sát Hành Vân hoặc là người Kỷ gia đạt được Dương Thần Thánh Thai, chỉ sợ có thể trong thời gian cực ngắn tạo ra một vị cường giảtuyệt đỉnh, tu vị cũng không hề kém hơn Tiêu Nặc Lan.

Hai mắt Phong Phi Vân trở nên ngưng trọng, tự nhủ:

-------

Chương 254: Dương thần thánh thai (2)

- Xem ra sự cường thế củaTiêu Nặc Lan khiến rất nhiều người đều cảm thấy nguy cơ, muốn ngăn cảnTiêu Nặc Lan sát phạt, như vậy nhất định phải có được thực lực có thểchống lại nàng, rất hiển nhiên đạt được Dương Thần Thánh Thai chính làphương pháp nhanh nhất. '

- Tỷ tỷ, ta cho là chúng ta không thể gặp nhau nữa rồi. . Ô ô. . .

Hai tỷ muội Quý gia ôm lấy nhau.

Quý Tâm Nô tâm chí cường đại hơn Quý Tiểu Nô nhiều, ngọc nhan uyểnchuyển, hạnh nhãn hàm yên, chỉ là nhẹ nhàng căn bờ môi chu nhuận, cũngkhông khóc thành tiếng.

Nước mắt đảo quanh trong tròng.

- Tỷ tỷ, Phong Nhị Cẩu hắn căn bản không phải người tốt, hắn là ác tặccủa Hoàng Phong lĩnh, hắn tội ác chồng nhất, hắn hèn hạ hạ lưu. . .

Quý Tiểu Nô ôm tỷ tỷ vào trong ngực, tức giận nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nghiến răng nghiến lợi nói.

Phong Phi Vân vừa rồi bày ra bộ mặt kia khiến nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh ánh nến, trên mặt lộ ra dáng cười nhàn nhạt nói:

- Giữa chúng ta sợ rằng có hiểu lầm.

- Không có khả năng có hiểu lầm!

Quý Tiểu Nô nói.

- Tiểu nô, lần này ngươi sợ thật sự hiểu lầm hắn rồi, ta đã nghe các vị tiền bối nói, cũng là nhờ hắn, chúng ta mới có thể được cứu vớt, hắncó ân với chúng ta a!

Quý Tâm Nô nói,

- Tỷ tỷ, ngươi bị tên ác nhân này lừa gạt rồi, hắn lại nghĩ đến. . . Dù sao hắn chính là một người xấu chính cống.

Quý Tiểu Nô cầu khẩn nói:

- Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, lần này tuyệt đối không thểlại bị hắn lừa gạt nữa, kỹ năng gạt người của hắn quá mức lợi hại.

- Chỉ là hắn lại không thể gạt được đôi mắt ta, ta chỉ liếc qua là nhìn thấu bản chất của hắn rồi.

Quý Tiểu Nô khuôn mặt phát lạnh, hung hăng nói.

Tất cả mọi người ở đây cười phá lên, cảm thấy tiểu cô nương này quả thực thú vị.

Quý Tâm Nô cũng nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười áy náy với Phong Phi Vân:

- Tiểu Nô nói chuyện quá thẳng, hơn nữa có chút không hiểu chuyện, Phong công tử ngàn vạn đừng trách nàng.

Phong Phi Vân nhẹ gật đầu với nàng, cũng mỉm cười:

- Tự nhiên sẽ không.

Quý Tiểu Nô tức giận đến hai mắt trừng trừng, giống như muốn trừng chếttên ngụy quân tử Phong Phi Vân này vậy, sao không ai chịu tin tưởng mình hết thế, Liên tỷ tỷ cũng không tin mình.

Phong Phi Vân thật là một tên đại ác nhân ah! Quả thực việc ác bất tận!

Quý gia tỷ muội đều chỉ vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn tương đối suyyếu, tất cả mọi người nhao nhao cáo từ, để các nàng an tâm tĩnh dưỡng.

Phong Phi Vân là người đi ra ngoài cuối cùng, chợt thanh âm ôn nhu của Quý Tâm Nô truyền đến, nói:

- Phong công tử, ta có một đồ vật muốn giao cho ngươi.

- Cái gì thế?

Phong Phi Vân trong lòng nhảy dựng lên, chẳng lẽ là Dương Thần Thánh Thai?

- Là một vật. . . phi thường trọng yếu, nhưng. . . đồ vật này lại khôngthể tặng không cho ngươi được, ngươi nhất định phải đáp ứng giúp chúngta làm một chuyện.

Trong lòng Quý Tâm Nô cũng thập phần phức tạp, suy nghĩ sâu xa thật lâu mới nói ra những lời này.

Nếu dựa vào lực lượng của nàng, chỉ sợ cả đời này cũng không giết đượccừu nhân, ngược lại còn có thể chết trong tay cừu nhân nữa.

Tôn gia gia chết rồi, các nàng chỉ có thể buồn bã cầu người khác tương trợ.

Những người khác nàng hoàn toàn không tin được, như vậy cũng chỉ có Phong Phi Vân thôi, ít nhất hắn đã từng cứu tỷ muội mình.

- Ha ha! Đừng nói là một chuyện, dù là một trăm chuyện ta cũng đáp ứng!

Phong Phi Vân trong lòng đại hỉ, nếu thật sự nhận được Dương Thần ThánhThai, như vậy thì trong vòng trăm năm hắn liền có nắm chắc có thể tuluyện đến tu vị kiếp trước, thậm chí còn đột phá trở thành một ThánhLinh.

Đây chính là số mệnh!

Phong Phi Vân cảm giác vận rủi của mình đã chấm dứt, số mệnh đã bắt đầu chuyển tốt rồi.

- Đưa Dương Thần Thánh Thai cho ta đi! Ta là người thích lấy giúp người khác làm niềm vui, chuyện gì ta cũng sẽ giúp.

Phong Phi Vân đóng chặt cửa lại, ngồi xuống trên giường, thấp giọng cười nói với Quý Tâm Nô.

Quý Tâm Nô vốn sửng sốt, tiếp theo khuôn mặt thanh nhã thoáng cái liềnđỏ bừng, trách cứ nhìn chằm chằm Quý Tiểu Nô, sau đó thấp giọng nói:

- Phong công tử. . . Sợ là đã hiểu lầm rồi, không phải Dương Thần Thánh Thai. . .

Trong núi nhiều thúy tùng vân hà, linh khí bốc hơi, ngàn năm, trăm năm sau có thể thai nghén ra dị bảo hi hữu.

Cổ sơn đa bảo, hiểm sơn đa kỳ, trước nay vẫn vậy.

Giữa trưa, liệt nhật nhô lên cao.

Phong Phi Vân khoanh chân ngồi trên một cự thạch màu trắng trên vách đádựng đứng, trong tay cầm lấy một cuốn thẻ tre màu xanh đậm, thẻ trephong cách cổ xưa, mà ngay cả thiết trúc cũng bị tuế nguyệt ăn mòn, nátra từng lổ.

Hơn nữa, trên mỗi một mảnh thẻ trúc đều có khắc lục một tòa cổ trận cỡnhỏ, ngăn cản ăn mòn chi lực của thời gian, dù vậy nhưng qua thời gianlâu dài thì cuốn thẻ trẻ này vẫn có chút tổn hại.

- "Bát Thuật Quyển" thật sự là bác đại tinh thâm, chỉ là một thuật trong đó thôi cũng đã có thể khiến người nghiên cứu mấy chục năm, thậm chítrên trăm năm rồi.

Trên cuốn thẻ tre phong cách cổ xưa này ghi lại chính là "Bát Thuật Quyển".

"Bát Thuật Quyển"là do Quý Tâm Nô giao cho Phong Phi Vân, đây chính làchí cao thần quyển của Tầm Bảo Sư, trên đó tuy rằng chỉ ghi lại tám loại nghịch thiên chi thuật, nhưng đã bao hàm toàn diện, đừng nói bát thuật, có thể tu luyện một thuật trong dó tới cực điểm thôi cũng đã xem như là kỳ nhân đương thời rồi.

Phong Phi Vân ngồi ở trên khối cự thạch này đã đươc chín ngày, mỗi ngàyđều đắm chìm trong tham ngộ "Bát Thuật Quyển", nhưng ngay cả một chút da lông trong đó cũng không lĩnh ngộ được

- Đại Diễn chi thuật ngũ thập, kỳ dụng tứ thập cửu; tiểu diễn chi thuật tứ thập, kỳ dụng tam thập thất

Phong Phi Vân lấy ra một thuật đơn giản nhất trong bat thuật để nghiên cứu, "Đại Tiểu Diễn Thuật" .

Đại Diễn và Tiểu Diễn lúc ban đầu chính là một loại phương thức ghi lại lịch pháp đối vơi thời gian của nhân loại Thái Cổ.

Thiên nhất Địa nhị, Thiên tam Địa tứ, Thiên ngũ Địa lục, Thiên thất Địabát, Thiên cửu Địa thập. Thiên sổ ngũ, Địa sổ ngũ, ngũ vị tương đắc nhicác hữu hợp.

Về sau, có đại hiền trong Tầm Bảo Sư tham chiếu theo phương thức diễnbiến của Đại Diễn và Tiểu Diễn, kết hợp với xắp xếp tinh tượng trên bầutrời và quỹ tích linh mạch phân bố trong lòng đất để sáng chế ra TiểuDiễn Thuật.

Tiểu Diễn Thuật không chỉ có có thể suy tính cổ bảo dưới địa để thâmuyên, hơn nữa có thể mượn Ngũ Hành chi lực, đạt được rất nhiều thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi.

Về sau, lại có hiền năng xuất thế, phát hiện Tiểu Diễn Thuật có chỗthiếu hutj, trải qua mấy đời nghiên cứu và hoàn thiện, cuối cùng cũng có "Đại Diễn Thuật" được truyền thừa đến tận giờ..

Đại Diễn Thuật so với Tiểu Diễn Thuật càng thêm tinh diệu, biến hóa càng thêm phức tạp, có thể mượn nhờ lực lượng ngôi sao đầy trời, huyền diệutrong đó đủ để khiến trí giả phải nghiên cứu cả đời.

-------

Chương 255: Bát thuật quyển

- Ngũ Hành chi sinh thuậtgọi là Tiểu Diễn chi thuật. Ngũ hành chính là nước nhất, hỏa nhị, mộctam, kim tứ, thổ ngũ. Nhất tam ngũ là dương chi cực sổ, chúng tạo thànhcửu, mà cửu lại là dương chi cực sổ. Nhị, tứ là âm chi cực sổ, chúng tạo thành lục, mà lục là âm chi cực sổ. Âm Dương chỉ sổ hợp thành thập ngũsổ, cho nên tung hoành đều là thập ngũ sổ, chính là Âm Dương Ngũ Hành số lượng.

Phong Phi Vân lần nữa đặt thẻ tre xuống, trên trán tràn đầy ngưng trọng, Đại Diễn Thuật chính là từ Tiểu Diễn Thuật phát triển thêm ra, muốn tuluyện Đại Diễn Thuật, trước tiên phải tu luyện Tiểu Diễn Thuật.

- Dùng Ngũ Hành chi thuật, kéo dài ra Tiểu Diễn Thuật. Nói cách khácphải học toàn bộ thuật pháp Ngũ Hành, thông hiểu đạo lí, mới xem nhưbước vào cánh cửa của Tiểu Diễn Thuật.

Phong Phi Vân lật "Bát Thuật Quyển" đến Tiểu Diễn Ngũ Hành thiên!

Vận chuyển đan điền thần cơ, trên ngón tay sinh ra linh mang nhàn nhạt,trong khoảng thời gian ngắn, vô số hơi nước chung quanh đều bắt đầuchuyển động, tầng tầng sương mù nhàn nhạt từ trên mặt đất bay lên, màngay cả sương trắng phiêu đãng trong núi cách đó không xa cũng chậm rãibay tới Phong Phi Vân.

Bành!

Chợt, linh quang trên ngón tay Phong Phi Vân tán loạn, thuật pháp sụp đổ, hơi nước vốn tụ tập đến đều tán loạn.

Phong Phi Vân giương đôi mắt, lại là nhìn nhìn thẻ trẻ, tự nhủ:

- Khó trách ta lại cảm thấy thuật pháp càng ngày càng khó khống chế,cuối cùng trực tiếp sụp đổ, thì ra ta chỉ muốn điều động hơi nước, lạikhông chính thức đi cảm giác huyền diệu của hơi nước, dung nhập ý nghĩcủa mình vào trong thủy linh khí.

"Hắc Thủy Thuật" nói cho cùng chính là một phần năm của Tiểu Diễn Thuật, mà Tiểu Diễn Thuật chính là do Tầm Bảo Sư sáng chế, mục đích chủ yếunhất là muốn tu sĩ dung nhập tinh thần và ý chí vào trong hơi nước, căncứ theo cảm giác đối với hơi nước mà cảm giác được kỳ bảo ẩn dầu tronglòng đất, hoặc dưới nước, hoặc là trong viên đá, cây cối. . . Thậm chílà kỳ bảo trong thân thể ngươi..

Chỉ cần là nơi có một tia nước, nếu có bảo vật thì tuyệt đối sẽ khôngthoát được Hắc Thủy Thuật do thám, chỉ là độ chính xác trong đó phải xem thủ đoạn Tầm Bảo Sư đó cao minh thế nào.

- Quả nhiên không hổ là thuật pháp trong "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục", mặc dùchỉ là một tiểu thuật cũng cao minh như thế. Nếu truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều Tầm Bảo Sư điên cuồng.

Phong Phi Vân cũng không nhụt chí, một lần lại một lần bắt đầu tu luyệnHắc Thủy Thuật, từ ban đầu là điều động hơi nước, tiếp theo là dung nhập tinh thần và ý chí của mình vào trong hơi nước, cảm ngộ từng chút một ở chung quanh. . .

Thời gian dần trôi qua, tất cả đều trở nên rõ ràng, thật giống như liếc mắt là có thể nhìn thấu một tòa núi cao.

Phong Phi Vân cảm giác mình thật giống như biến thành một sinh vật nhỏbé, giống như đang đi trong lòng núi, trong viên đá, trong cây cối,trong hoa cỏ vậy.

Hắc Thủy Thuật tự nhiên không thể nào dễ dàng tu luyện như vậy được, mặc dù là một cửu phẩm tầm bảo học đồ thiên tư không tệ cũng phải tu luyệnít nhất mười năm, mới có thể đạt tới cảnh giới như hắn hiện giờ.

Phong Phi Vân sở dĩ có thể học nhanh như vậy cũng là vì hắn có được linh hồn chi lực vượt xa thường nhân, linh hồn Phượng Hoàng khiến tinh,khí, thần của hắn trở nên đặc biệt cường thịnh, hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế Hắc Thủy Thuật.

Linh hồn chi lực càng cường đại, Hắc Thủy Thuật càng có thể kéo dài ra nhiều nơi hơn.

- Không đơn giản ah! Không đơn giản! Mới tu luyện mười ngày ngắn ngủi dĩ nhiên đã sắp đạt tơi cảnh giới bảo tâm thông minh, đây rốt cục là do"Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" thần kỳ hay là thiên tư của hắn thật sự đáng sợ như thế đây?

Tả Thiên Thủ coi như là nhân vật cấp đại sư trong Tầm Bảo Sư, sư phụ của hắn không chỉ một lần tán dương qua hắn thiên phú của hắn ở mặt tầmbào, nhưng hắn cũng tốn hao đến gần ba năm mới đạt tới được cảnh giới"Bảo tâm thông minh"

"Ngân ngân, tự nhiên là thiên tư tuyệt đỉnh. "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" tuyrằng được tương truyền vô cùng kì diệu, nhưng có thể tu luyện thành công lại không có mấy người, bởi vậy có thể thấy được độ khó của nó, ngườibình thường căn bản không có khả năng trong vòng mười ngày, tu luyện rathành tích như thế được.

Tam đương gia ở xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, dừng một chút lại nói:

- Chỉ có loại nhân tài thiên tư tuyệt đỉnh như thế này mới được.

Thiên công bảo điển càng cao minh thì lại càng khó tu luyện, đạo lý này Tả Thiên Thủ tự nhiên cũng hiểu.

Tả Thiên Thủ nói:

- Hắc hắc, tiểu tử này đến cùng có quan hệ thế nào với ngươi, ngươi đừng nói với ta hắn không phải đồ đệ ngươi đấy nhe?

- Hắn thực không phải đồ đệ của ta!

Tam đương gia nói.

- Vậy sao ngươi lại để bụng đến chuyện của hắn như vậy.

Tả Thiên Thủ rõ ràng người bằng hữu cũ này của mình hơn bất kỳ ai khác.

Việc không liên quan đến mình đều tránh xa, đây là phong cách làm việc trước sau như một của bọn hắn

Cánh tay khô héo của Tam đương gia khẽ vuốt rau trên cằm, trong đôi mắt già nua mang theo vài tia thần mang, từ từ nói:

- Nếu ta cho ngươi biết, hắn là cháu trai của cháu của ta thì ngươi tin không?

- Ngươi rõ ràng có hậu nhân?

Tả Thiên Thủ tự nhiên là tin.

- Năm đó ngươi bị Kỷ Linh Huyên tính toán, nhốt vào Thần Đô Đại Ngục, vì cứu ngươi ra, ta liền chặt đứt tất cả quan hệ với Phong gia, triệt đểthoát ly gia tộc. Nhưng hậu nhân của ta vẫn còn ở lại Phong gia!

Tam đương gia nghĩ tới chuyện hơn một trăm tám mươi năm trước, lúc ấyhắn chính là nhân vật kinh thái tuyệt diễm nhất Phong gia, được xưng làngười thừa kế gia chủ đời sau, nhưng sau khi biết được hoàn cảnh của TảThiên Thủ vẫn liều chết xông vào Thần Đô.

Xông Thần Đô, cướp đại ngục chính là tội lớn diệt tộc, cho nên trướcđây, hắn liền bội phản Phong gia, chặt đứt tất cả quan hệ với Phong gia, không muốn liên lụy gia tộc.

Trải qua Phong Độc Cô bố trí hơn mười năm, dưới tình huống nội ứng ngoại hợp mới giúp được Tả Thiên Thủ trốn thoát khỏi Thần Đô Đại Ngục.

Nếu không có Phong Độc Cô trợ giúp, cho dù Tả Thiên Thủ có thể phá vỡThập Đại Thiên Trận Pháp trong đại ngục cũng tuyệt đối không cách nàothoát ra khỏi chiếc lao ngục đệ nhất thiên hạ kia được.

Hai vị lão nhân đều trầm mặc!

Tả Thiên Thủ trong lòng thập phần cảm kích Tam đương gia thập phần, vốnhắn có thể trở thành gia chủ một phương đại gia tộc, uy chấn bát phương, chấn nhiếp hoàn vũ, nhưng bây giờ lại biến thành một sơn dã đạo tặc,mai danh ẩn tích, người không ra người quỷ không ra quỷ đần độn sống qua ngày.

Đây mới thực sự là nghĩa bạc vân thiên, nhân sinh tri kỷ.

Đây cũng là lý do vì sao Tả Thiên Thủ đã thề "Tuyệt đối không giúp bấtluận kẻ nào chuyện gì nữa", nhưng vẫn vì lão hữu này mà phá lời thế, cứu được Quý Tiểu Nô.

- Sát Hành Vân đã tìm đến ta rồi.

Thật lâu sau, Tả Thiên Thủ mới nói ra một câu như vậy.

-------

Chương 256: Tương lai

- Ta cũng đã giao thủ vớihắn rồi, tu vi của hắn cao hơn trước qua nhiều, chỉ sợ ở Dương Giới cũng được xem là bá chủ đỉnh tiêm rồi.

Phong Độc Cô nói.

- Người này dã tâm thật lớn, ta hiện giờ còn chưa đoán ra hắn đang có chủ ý gì, nhưng mục tiêu của hắn tựa hồ chính là Kỷ gia.

Tả Thiên Thủ nói.

- Kỷ gia?

Phong Độc Cô nói.

Tả Thiên Thủ nhẹ gật đầu, nói:

- Hắn mời ta cùng nhau đi tới Kỷ gia, giúp hắn một chuyện.

Phong Độc Cô tròng mắt hơi híp, Tả Thiên Thủ chợt cũng nghĩ tới điều gìđó, hai lão giả lập tức nhìn thoáng qua nhau, đồng thời nói:

- Dương Thần Thái Cực Quái!

- Không đúng, Dương Thần Thái Cực Quái đã phủ đầy bụi hơn một nghìn năm, chỉ có huyết dịch của Dương Thần Thánh Thai song sinh dị mới có thểkích hoạt Dương Thần Thái Cực Quái, chẳng lẽ Dương Thần Thánh Thai songsinh dị đã xuất thế?

Trong lòng Tả Thiên Thủ cảm thấy bất an mãnh liệt, trong thời buổi rối loạn này, tựa hồ ngày càng có nhiều điểm xấu hơn.

Oanh!

Tất cả hơi nước chung quanh đều bị điều động, sương mù trong các dãy núi tầm, bên dưới mặt đất, từng đạo sương trắng dâng lên, nhao nhao tụ tậptới Phong Phi Vân.

Sương trắng hao miểu, như linh yên bốc hơi.

- Hắc Thủy Thuật!

Ngón tay Phong Phi Vân chậm rãi đưa ra ngoài, XÍU... UU!, một đạo hàoquang màu đen từ ngón tay bay ra, hóa thành từng đạo ti mang.

Bành!

Vách đá ở đối diện bị hắn một ngón tay xuyên thủng, xuyên thấu trọn cảsơn thể, đánh ra một sơn động đường kính dài chừng một thước.

Ồ ồ!

Bởi vì Hắc Thủy Thuật ngưng tụ quá nhiều hơi nước khiến rât nhiều nơi ởvách đá đối diện đều bị cát bụi hóa, gió thổi qua, lập tức cát vàng bayđầy trời.

Hắc Thủy Thuật không chỉ là bí thuật tầm bảo, càng có được uy lực đángsợ, chiến uy không dưới bất truyền thần pháp của các đại gia tộc kia.

Phong Phi Vân đối với chiêu này cũng có chút thõa mãn, nhưng đây cũngkhông phải là toàn bộ uy lực của Hắc Thủy Thuật, rất nhiều đều cần hoànthiện và tăng cường, hắn lại bắt đầu đọc qua "Bát Thuật Quyển", tiếp tục tu luyện môn bí thuật này.

- Đã sơ nhập môn kính rồi

Tả Thiên Thủ nhìn qua vách núi bị một ngón tay xuyển thủng ở xa xa, trong lòng có chút hoảng sợ.

Phong Độc Cô khóe mắt nhảy lên, nói:

- Tiểu tử này ở Tầm Bảo nhất đạo lại có thiên phú cao như thế, nếu không ngươi thu hắn làm đồ đệ đi?

Tả Thiên Thủ chính là Tầm Bảo Sư cửu phẩm, hơn nữa nghiên cứu đối vớitrận pháp càng là Thiên Hạ Vô Song, nếu Phong Phi Vân có thể trở thànhđệ tử của hắn, vậy thì thành tựu tương lai khẳng định bất phàm

Tả Thiên Thủ lắc đầu, nói:

- Thiên phú của hắn ở Tầm Bảo Sư nhất mạch quả thật khiến ta thập phần động tâm, nhưng ta sợ không có cơ hội chỉ điểm hắn.

- Ngươi muốn đi Thần Đô?

Phong Độc Cô tương đối hiểu rõ tính cách của Tả Thiên Thủ.

Tả Thiên Thủ nhẹ gật đầu, nói:

- Ta không muốn đần độn trốn cả đời!

- Ngươi ngược lại quả thật nên đi.

Phong Độc Cô nói.

Có chút khúc mắc, phải đi giải, bằng không thì tu vị sẽ vĩnh viễn khôngthể tiến bộ, cuối cùng nhất khó tránh khỏi Thiên Nhân Ngũ Suy.

Tả Thiên Thủ nói:

- Thiên phú về mặt Tầm Bảo Sư của tiểu từ này không thể lãng phí, đưahắn đi Vạn Tượng Tháp, tương lai nói không chừng có thể trở thành một vị Đại Tầm Bảo Sư danh chấn thiên hạ cũng nên.

Phong Độc Cô rất xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cũng khẽ gật đầu,Vạn Tượng Tháp đích thật là thánh địa đương thời, Tả Thiên Thủ chính làtừ trong Vạn Vật Tháp đi ra.

Hai tiếng gió nhẹ thổi qua, Phong Độc Cô và Tả Thiên Thủ cũng đã biến mất ngay tại chỗ.

Tiếng bước chân hùng hậu từ đằng xa bất ngờ truyền đến:

- Lão đại, lão đại, đại sự không ổn ah!

Vu Cửu lưng cõng đại thiết đao, oanh một tiếng nhảy lên cao trăm mét,sau đó rơi vào sau lưng Phong Phi Vân, giẫm cho mật đất xuất hiện mộtcái hố to.

Phong Phi Vân không nóng không vội, chậm rãi đứng người lên khỏi cự thạch sau đó hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tên ác hòa thường kia đã mang Tiểu Bồ Tát đi rồi, lúc Tiểu Bồ Tát đikhóc lóc nói muốn gặp ngươi một lần, nhưng tên ác hòa thượng kia khôngchịu, cưỡng ép dắt lấy nàng phi không mà đi.

Vu Cửu nói ra.

Ác hòa thượng đương nhiên là chỉ rượu thịt hòa thượng, mà Tiểu Bồ Tát trong miệng hắn cũng chính là Nạp Lan Tuyết Tiên rồi.

Rượu thịt hòa thượng một lòng muốn thu Nạp Lan Tuyết Tiên làm đồ đệ, tuluyện "Thương Sinh Cổ Kinh", truyền thừa Phật môn giáo lí, mang nàng đivốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng việc này cũng không khỏi quá mứcđột ngột rồi.

Rượu thịt hòa thượng mặc dù rất hung ác với người khác, nhưng đối vớiNạp Lan Tuyết Tiên lại hữu cầu tất ứng, không có khả năng thấy nàng khóc mà vẫn không mang nàng tới gặp Phong Phi Vân.

Như vậy chỉ có một giải thích!

Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra dự cảm bất tường:

- Hẳn là nữ ma đầu Tiêu Nặc Lan kia đã tìm được Hoàng Phong lĩnh, rượuthịt hòa thượng cảm ứng được khí tức của nàng, cho nên mới không thểkhông thoát đi.

Nếu là như thế, nơi này không thể ở lâu nữa, Phong Phi Vân cũng phải tranh thủ trốn đi thôi.

Trên đường núi truyền đến một tiếng rít dồn đập.

Oanh!

Vương Mãnh từ trên không rơi xuống, đứng ở bên người Vu Cửu, cũng khiến trên mặt đất xuât hiện một hố to.

- Lão đại, Tam đương gia bảo ngươi trở về, có chuyện quan trọng muốn thương nghị với ngươi.

Vương Mãnh nói.

Phong Phi Vân nhíu mày, nói:

- Vậy quay về thôi.

Hắn thu "Bát Thuật Quyển" vào, Phong Phi Vân cùng hai tên đạo tặc liềnquay trở về Hoàng Phong lĩnh sơn trại, trên đường đi gặp rất nhiều đạotặc trở về, có người bắt sống mấy chục nô lệ, cầm trong tay roi da, xuađuổi lấy bọn hắn.

Có người đánh cướp ba rương kim tệ, trên rương hòm tràn đầy máu tươi,hiển nhiên có không ít người đã bị chết ở dưới đại đao của hắn.

Phong Phi Vân đạm mạc nhìn lấy tất cả, ở thế giới này mạnh được yếuthua, thích giả sinh tồn, kẻ yếu nhất định sẽ trở thành đồ ăn của cườnggiả, không ai có thể thay đổi cả.

- Tu luyện tới trình độ nào rồi?

Tam đương gia híp đôi mắt già nua hỏi.

Phong Phi Vân đối với lão cường đạo này vẫn rất có hảo cảm, hắn đối vớimình cực kỳ hiếu cố, khẳng định có sâu xa nhất định với Phong gia, thậmchí còn là một vị tiền bối của Phong gia cũng nên.

- Có lẽ đạt tới trình độ Tầm Bảo Sư nhập môn rồi.

Phong Phi Vân đối với tu vi của mình vẫn có phần có lòng tin, hơn nữađối với "Bát Thuật Quyển" cũng sinh ra hứng thú nồng đậm. Tuy rằng mớichỉ tu luyện tầm bảo thuật pháp có mười ngày nhưng là linh khí trong cơthể lại tăng trưởng nhanh hơn bình thường, tu vị quả thực có thể nói làđột nhiên tăng mạnh.

Tam đương gia nhẹ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một quả thiết lệnh màu đen, thiết lệnh này lớn chừng lòng bàn tay, thập phần trầm trọng, trênđó dùng nước thép khắc lấy ba chữ "Tầm Bảo Sư" .

Ở biên giới Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh khảm chín hạt chân diệu linh thạch hạt màu trắng nhỏ, tản mát ra linh quang nhàn nhạt.

Chín hạt chân diệu linh thạch đại biểu cho thân phận cửu phẩm Tầm Bảo Sư, địa vị vô cùng cao thượng.

-------

Chương 257: Con nhà giàu (1)

- Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh!

Phong Phi Vân nói.

Tam đương gia nhẹ gật đầu, nói:

- Đây là Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh của Tả đại sư, hắn nhờ ta chuyển giao cho ngươi, dựa vào khối thiết lệnh này, ngươi có thể đơn giản tiến vào VạnTượng Tháp, trở thành đệ tử bên trong, tu tập tầm bảo bí thuật.

Vạn Tượng Tháp chính là thánh địa học thuật đương thời, quyền uy thầmchí còn vượt qua cả triều đình Thần Tấn vương triều, "Linh Bảo Bài DanhThủ Trát", "Thập Đại Vô Địch Cao Thủ Liệt Tự", "Thiên Phương Mỹ NhânPhổ", "Bát Đại Sử Thi Cấp Thiên Tài"... Tất cả những bảng bài danh nàyđều là do học sinh và tôn sư của Vạn Tượng Tháp làm ra, được in ấn thành sách, không chỉ được tiêu thụ rất mạnh ở Thần Tấn vương triều mà còn ởbốn đại vương triều chung quanh nữa.

Muốn trở thành Ngũ Đại Huyền sư, như vậy nhất định phải đạt được sư thừa nhận của Vạn Tượng Tháp, chỉ có đã nhận được thiết lệnh do Vạn TượngTháp ban phát thì thế nhân mới thừa nhận thân phận Huyền sư của ngươi.

Đây chính là lực ảnh hưởng của Vạn Tượng Tháp ở {Tu Tiên giới}, tuyệt đối siêu việt bất kỳ một đại thế lực tu tiên nào.

Phong Phi Vân đã không phải là lần đầu tiên nghe được đại danh của Vạn Vật Tháp, hắn nhận lấy Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh nói:

- Tả đại sư đi rồi sao?

- Ân, hắn muốn đi làm một chuyện rất trọng yếu.

Phong Phi Vân là người thông minh thế nào, nghe được Tam đương gia nói như vậy cũng đã đoán ra được vài phần.

Vạn Tượng Tháp ngược lại coi như là một nơi tốt để đi, ít nhất có thể tạm thời tránh né tai nạn

Tu vị Phong Phi Vân hiện giờ nói thấp cũng không tính thấp, cho dù mộtít trưởng lão thế hệ trước cũng có thể chém giết; nhưng nói là cao thìcũng không tính cao, so với một ít tài tuấn nghịch thiên vẫn kém rất xa, so với bát đại thiên tài cấp sử thi càng kém xa vạn dặm.

Đi Vạn Tượng Tháp tu luyện vài năm, sau khi đi ra, nói không chừng cònthế cùng tài tuấn thiên hạ tranh cao thấp một phen cũng nên

Phong Phi Vân hiện giờ chỉ mới 14 tuổi thôi, hơn nữa còn cất bước tuluyện trễ, cánh chim không gió, thay vì bị cường giả tu tiên đuổi giếtđến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào thì không bằng lựa chọn ở ẩn.

- Nữ ma xuất thế, Dương Giới sóng ngầm bắt đầu khởi động, nam thái phủđã bắt đầu náo động, trong vòng vài năm nhất định sẽ lan đến oàn bộ Thần Tấn vương triều.

Tam đương gia nhìn qua trời cao, từ từ nói:

- Ta phảng phất đã thấy được tương lai không lâu sau, máu tươi nhuộm đỏđại địa, toàn bộ thiên hạ đều chất đầy thi cốt, trận hạo kiếp này aicũng không thể không đếm xỉa đến, chỉ có tu vị càng cao, mới có thể trởthành nhân vật sắm một vai trọng yếu trong đó, bằng không chỉ có thểbiến thành bùn máu trên mặt đất thôi.

Phong Phi Vân ngày gần đây đã trải qua không ít chuyện, cũng mơ hồ từtrong đó ngửi được một cổ khí tức bất thường, thận trọng nói:

- Mấy năm này chính là giai đoạn tu vị ta đột nhiên tăng mạnh, lúc talần nữa trở về, thế tất muốn cùng tài tuấn thiên hạ tranh hùng!

- Ta sẽ không phải trốn nữa, có trốn cũng chỉ có thể là người khác

Một cỗ đồng xa được cự lộc kéo đi trên cổ đạo, xoáy lên mảng lớn bụi mù.

Phong Phi Vân ngồi ở trên nệm lồng cừu trắng trong xe, có chút đưa tayra, tay cầm một cái chén Thanh Đồng mỏ nhọn, uống xong một ngụm rượungon.

Trong đỉnh đồng hương khói lượn lờ, bên trong đốt lấy linh xạ hươngthượng đẳng nhất khiến cho cả đồng xa đều tràn ngập hương thơm.

- Hảo tửu, hiện giờ toàn bộ nam thái phủ, chỉ sợ cũng chỉ có ta mới có thể thích ý như vậy

Phong Phi Vân nhắm mắt lại, say mê trong mùi rượu

Đồng xa rất rộng rãi, dài 7m, rộng 4 mét, giống như một gian phòng lớn cực kỳ xa hoa vậy.

Bên trong phủ lên thảm lông cừu trăng, đặt hai án bàn đồng sắc, rượu ngon món ngon cái gì cần có đều có.

Đương nhiên khiến người hâm mộ ghen ghét nhất chỉ sợ chính là hai thiêunữ xinh đẹp ngồi trong góc đồng xa, một người thoạt nhìn chỉ chừng mườiba, mười bốn tuổi, một người mười lăm, sáu, khuôn mặt xinh đẹp, tuổi trẻ mà thuần mỹ.

Các nàng đều ăn mặc áo lụa lam sắc, trên đầu búi lấy búi tóc, quấn quítlấy đai lưng khảm đầy châu ngọc, trên cổ còn đeo lấy linh lang biển bối cực kỳ trân quý.

Quý gia tỷ muội trước kia đều ăn mặc áo gai đơn sơn, nay đổi thành trang phục lộng lẫy liền như biến thành hai người hoàn toàn khác, giống nhưtiên tỳ đi ra từ trong bức họa vậy

Cách ăn mặc của các nàng tựa như một đôi tiểu nữ bộc của đại gia đình,vừa giống như tiểu nha hoàn đang đi du lịch với thiếu gia.

Buổi sáng, lúc rời đi Hoàng Phong lĩnh, Phong Phi Vân cũng cố ý tắm rửamột phen, cột tóc lên gọn gàng, ăn mặc một thân cẩm y màu tím, trang bịlưu kim trường ngoa, hoàn toàn không còn bộ dáng lôi thôi như những ngày qua.

Lúc trước giống như một hỗn khất nhi, nhưng giờ quả thật chính là một tiên môn thiếu chủ anh tuấn tiêu sái,

Quý Tiểu Nô vốn bất mãn đối với Phong Phi Vân sau khi trông thấy PhongPhi Vân tư thế hiên ngang như thế cũng sửng sốt một hồi lâu, quả thực có chút không dám vào hai mắt của mình. Một tên đại hỗn đản tội ác chồngchất, vậy mà lại suất khí như vậy, không biết bao nhiêu thiếu nữ mỹdiệu sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt đây nữa.

- Phi! Phong Phi Vân, ngươi tốt nhất là thả ta ra, bằng không, cường giả Kỷ gia ta tất nhiên sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn.

Kỷ Thương Nguyệt bị Bát Mạch Long Tỏa chế tru, tám đầu khóa sắt tươngliên với đồng xa, khóa nàng lại trong một góc trên đồng xa.

Bát Mạch Long Tỏa không chỉ nhốt thân thể của nàng, mà còn phong bế támđầu gân mạch của nàng lại, một thân tu vị hoàn toàn không cách nào pháthuy ra được, chẳng khác nào như một người bình thường

Nàng tuy rằng có thể sử dụng Bát Mạch Long Tỏa, nhưng lại không cách nào tự động cởi bỏ Bát Mạch Long Tỏa.

Khóe miệng Phong Phi Vân nhảy lên, có chút liếc qua nàng, sau đó cầm lấy thanh đao bên người đi tới chỗ nàng, dùng mũi đao chỉ vào khuôn mặtxinh đẹp của nàng nói:

- Nói cho ta biết, Kỷ gia các ngươi vì sao phải bắt hai tỷ muội các nàng?

Thân thể cao gầy mềm mại của Kỷ Thương Nguyệt dán lên vách đồng xa, bộngực đầy đặn mà hương diễm không ngừng phập phồng, chỉ riêng dáng ngườimà nói thì Quý gia tỷ muội quả thật kém xa nàng, trước sau lồi lõm, hoàn toàn hoàn mỹ.

Đây quả thật là một vưu vật a!

- Hừ!

Kỷ Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, một đôi mắt lạnh như băng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không chút sợ hãi đối mặt với hắn,căn bản không khuất phục.

- Không nói... Sách!

Phong Phi Vân gãi gãi mũi, cười nói:

- Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi là muốn cướp lấy Dương Thần Thánh Thai trên người các nàng đúng không?

Nhưng lời này của Phong Phi Vân không chỉ là đang thăm dò Kỷ ThươngNguyệt, càng là đang thăm dò Quý gia tỷ muội, cho nên đồng thời đều chú ý tới ánh mắt các nàng biến hóa thế nào

Dương Thần Thánh Thai đối với Phong Phi Vân mà nói thật sự quá trọngyếu, có lẽ cũng chỉ có hắn mới có thể ý thức được giá trị chính thức của Dương Thần Thánh, cho dù tài phú toàn bộ Thần Tấn vương triều cộng lại, đều không thể so sánh với Dương Thần Thánh Thai được.

-------

Chương 258: Con nhà giàu (2)

Nhưng là Quý gia tỷ muộinhưng căn bản không nói cho hắn Dương Thần Thánh Thai ở địa phương nào,khiến Phong Phi Vân cảm giác được vô kế khả thi, cho nên liền nghĩ đếntheo Kỷ Thương Nguyệt trong miệng lời nói khách sáo.

Lời này vừa nói ra, quả nhiên khiến hô hấp ba nữ tử trong xe đều rốiloạn, Quý gia tỷ muội đồng thời rụt rụt thân thể, chăm chú nắm lấy gócáo, cho thấy các nàng hiện giờ quả thật tương đối khẩn trương, thậtgiống như sợ hãi bị Phong Phi Vân cường bạo vậy.

Ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Thương Nguyệt cũng sinh ra một tia rungđộng, vẫn ngậm chặt miệng, khẽ xoay khuôn mặt xinh đẹp qua, không nóicâu nào.

Phong Phi Vân nhìn bờ môi phấn nộn tựa như mỹ ngọc của nàng, nghĩ tới sự mỹ diệu của chiếc lưỡi thơm tho trong miệng nàng hắn liền bật cười hắchắc

Kỷ Thương Nguyệt trông tháy ánh mắt trần trụi của Phong Phi Vân nhìnchằm chằm vào nàng, lại phối hợp với nụ cười dâm đãng khiến thiếu nữphải sởn hết gai óc kia, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên, rốt cục mởmiệng, nói:

- Phong Phi Vân, ngươi nếu còn dám đụng vào một đầu ngón tay của ta, vịhôn phu của ta tất nhiên sẽ nghiền nát xương ngươi thành tro.

- Vị hôn phu? Vị hôn phu của ngươi rất lợi hại đúng không? Hắn đã từng hôn qua ngươi chưa vậy?

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi..

Kỷ Thương Nguyệt nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của mình bị Phong Phi Vân cướp đi, trong lòng lại cảm thấy áy náy đối với vị hôn phu kia.

- Hắn đã từng sờ qua ngực ngươi chưa?

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi...

Kỷ Thương Nguyệt cắn chặt môi, nếu không phải bị Bát Mạch Long Tỏa nhốtthì giờ phút này nàng đã dốc sức liều mạng với Phong Phi Vân rồi.

- Aizz! Kỷ cô nương coi như là nhân gian tuyệt sắc, mỹ nhân khuynhthành, chỉ tiếc toàn thân đều bị ta sờ khắp rồi, nếu ngươi không thànhthành thật thật nói cho ta biết, ta cũng không ngại cắm sừng vị hôn phukia của ngươi đâu, cạc cạc.

Phong Phi Vân cầm trong tay đoản đao, trượt qua trên mặt Kỷ Thương Nguyệt.

- Hỗn đãn, ngươi dám...

Kỷ Thương Nguyệt thật sự hơi sợ, dù sao Phong Phi Vân cũng không phải là chính nhân quân tử gì cả, ba phần chính, bảy phần tà.

- Aizz, mỗi người đàn bà đều có một khỏa bạo tâm khát vọng bị ngườicường bạo, kỷ cô nương chấp nhất như thế, hẳn là thật sự muốn ta cườngbạo ngươi sao?

Phong Phi Vân không cười nữa, trở nên rất nghiêm túc.

Hắn càng nghiêm túc, Kỷ Thương Nguyệt liền càng cảm thấy sợ hãi, nhưngnàng chính là Tử Linh Tử đã chịu qua rất nhiều huấn luyện nghiêm khắc,tâm chí kiên định cỡ nào, cho dù Phong Phi Vân chặt đứt hai tay hai chân nàng nàng cũng không có khả năng khuất phục.

- Gian ngoan mất linh!

Phong Phi Vân ánh mắt lạnh lẽo, đoản đao trong tay chậm rãi dời xuống,lưỡi đao lạnh như băng khẽ vẽ trên cái cổ trơn bóng của Kỷ ThươngNguyệt.

Xoẹt!

Lưỡi đao sắc bén dễ dàng cắt đứt vạt áo nàng, tay Phong Phi Vân thậpphần ổn, chậm rãi kéo động chuôi đao, vết rách trên quần áo càng lúccàng lớn, từ bên cổ đến chỗ ngực, da thịt hương diễm mà tuyết trắng ngày càng nhiều khiến người thấy mà hoa cả mặt.

Xoẹt!

Trường y tơ lụa đẹp đẽ quý giá rách càng thêm nhiều, mà ngay cả hung ymàu trắng mặc thiếp thân cũng đã hiện ra, từng đường thêu thùa bị cắtnát, lộ ra khe rãnh thần bí mê người bên dưới, giữa hai ngọn đỉnh núi lộ ra màu trắng sữa khiến người huyết mạch sôi trào, tràn đầy mơ màng.

Tay Phong Phi Vân có chút ngừng lại, nếu lưỡi đao xuống chút nữa thì chỗ thần bí nửa người trên của nàng nhất định sẽ hiện ra trước mắt PhongPhi Vân.

Kỷ Thương Nguyệt vẫn không nói chữ nào, chỉ cắn răng thật chặt răng, oán độc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ánh mắt kia đáng sợ và kiên địnhđã nói rõ, cho dù Phong Phi Vân thật sự cường bạo nàng thì nàng cũng sẽkhông nói ra nửa chữ.

- Kỷ cô nương quả nhiên không hổ tài tuấn nghịch thiên của một đời tuổitrẻ Kỷ gia, tâm chí bực này khiến Phong mỗ phải bội phục. Aiz! Ta thậtsự là đã thất bại, bất quá... Ta đột nhiên thay đổi chú ý!

Phong Phi Vân thu Đoạn Đao về, lại cười nhìn nàng một cái, nói:

- Cường bạo một nữ nhân, không bằng cường bạo nữ nhân tâm. Chỉ cần thulấy tâm của ngươi, ngươi tự nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn nói hết cho tabiết rồi.

- Phi, mơ đi cưng!

Kỷ Thương Nguyệt lạnh lùng nói.

- Ngân ngân, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ giết vị hôn phu của ngươi,sau đó mặt dày mày dạn đi theo ta, ở trong màn đem cô độc tịch mịch, yên lặng chảy xuống nước mắt tình vì ta!

Phong Phi Vân cười hắc hắc, liền lại cầm lấy chén rượu Thanh Đồng uống một ngụm mỹ tửu

- Tên điên!

Không chỉ có Kỷ Thương Nguyệt trong lòng nghĩ vậy, mà ngay cả trong lòng hai tỷ muội Quý gia cũng nghĩ vậy, tên này quả thực cuồng vọng đếnkhông có thuốc chữa, Kỷ Thương Nguyệt cho dù là thích một con chó, cũngtuyệt đối không có khả năng thích hắn, đây là khẳng định.

- Ồ!

Đồng xa hơi khẽ chấn động, sau đó ngừng lại.

Vương Mãnh cưỡi một đầu đại trùng lân cực lớn, uy phong lẫm lẫm đuổi theo sau đoàn xe, tục tằng nói:

- Lão đại, đã đến Phong Hỏa Liên Thành rồi!

Vô luận là đồng xa, hay là đại trùng lân, hay là hơn ba mươi nô lệ đitheo sau đồng xa đều là chiến lợi phẩm của đám đạo tặc Hoàng Phong lĩnh, nhưng bây giờ đã trở thành gia sản của Phong Phi Vân.

Muốn đi Vạn Tượng Tháp làm học sinh, tự nhiên không thể quá keo kiệtđược, bằng không sao có thể ngẩng đầu trước các đệ tử của đại tiên mônvà gia tộc được chứ?

Phong Phi Vân nghiễm nhiên đã biến thành một thiếu gia giàu có phú giápmột phương, có đoàn xe, có kim tệ, có nô lệ, có hộ vệ, có nữ bộc, còncó... Nữ nô.

Những thứ này đều là thứ mà con nhà giàu nên có cả!

Phong Phi Vân vén màn xe lên một góc, giương mắt nhìn lên, tường thànhtựa như sơn lĩnh đã nằm ngang trước mắt, có Cự Ưng màu đen xoay quanhtrên tường thành, giương cánh bay lượn.

Hai tên đạo tặc Vương Mãnh, Lưu Thân Sinh chính là tâm phúc của Tamđương gia, lần này cùng Phong Phi Vân xuất phát từ Hoàng Phong lĩnh,tiến đến Vạn Tượng Tháp.

Đường xá xa xôi, rất nhiều hung hiểm, hai tên đạo tặc này một người đảm nhiệm hộ vệ, một người đóng vai trò như mưu sĩ.

Bọn hắn cũng không phải người bình thường, Tam đương gia bảo hai ngườibọn họ đi theo bên người Phong Phi Vân cũng là có thâm ý của mình.

Vương Mãnh hình thể bưu hãn, mặc một kiện chiến giáp nặng ngàn cânđứng ở trên lưng trùng lân lớn như một tòa núi nhỏ, tràn đầy lực lượngmang tính bạo tạc khiến hơn ba mươi tên nô lệ đi theo phía sau đều cảmthấy tim đập nhanh không thôi, không dám có chút lỗ mãng.

Mà Lưu Thân Sinh cũng không hề kém cạnh, dưới thân cưỡi một đầu kỳ ngưu, mặc nho y màu trắng, tay cầm quạt lông, thỉnh thoảng còn khẽ vuốt chòmrâu dê nơi cằm, tùy thời mang theo dáng tươi cười đa mưu túc trí, nhìnqua xa xa tường thành nguy nga ở xa xa, cười nói:

- Cái này có phiền toái!

Ánh mắt Phong Phi Vân cũng dời tới tường thành.

- Yêu ma chi tử, súc đầu ô quy, Trừ Ma Liên Minh Bộ Thiên Nhai cung kính bồi tiếp ô quy đại giá!

-------

Chương 259: Bộ thiên nhai

Trên tường thành cổ xưa caotrăm trượng của Phong Hỏa Liên Thành có viết một hàng chữ to như vậy,cho dù là đứng ở bên ngoài mười dặm cũng có thể chứng kiến rõ ràng vếtmực vẫn còn mới, hiển nhiên chỉ vừa được viết lên trong mấy ngày này.

Sau khi Bộ Thiên Nhai biết được tin tức Phong Phi Vân xuất hiện ở PhongHỏa Liên Thành liền ngựa không dừng vó chạy tới, khiến bảy đầu thần lộcmệt chết, rốt cục cũng vào năm ngày trước tiến nhập vào Phong Hỏa LiênThành.

Nhưng lúc hắn đến Phong Hỏa Liên Thành thì ngay cả chút bóng dáng củaPhong Phi Vân cũng không thấy được, vì vậy liền nghĩ ra ám chiêu nhưvậy, muốn kích cho Phong Phi Vân phải lộ mặt.

Bộ Thiên Nhai xếp bằng ở trên đỉnh tường thành, ngồi xuống năm ngày,hằng cổ bất động, bên người cắm một mặt đại kỳ màu đen, linh quang trànngập, hắc khí xông lên trời.

Hắn tin tưởng vững chắc Phong Phi Vân nếu thấy được chữ trên tường thành thì nhất định sẽ đứng ra đánh với hắn một trận.

Chỗ cao gió lớn, cuồng phong không chỉ thổi khiến tóc dài của Bộ ThiênNha mất trật tự, mà còn thổi cho đại kỳ cũng tung bay phất phới.

- Ầm ầm!

Một cỗ đồng xa từng xa đi gấp tới, đằng sau là ba chiếc mộc xa vậnchuyển lấy hàng hóa và hơn ba mươi tên nô lệ đeo khóa sắt chân còngtay.

Một đại hán mặc áo giáp khôi ngô, cưỡi trên lưng một đầu đại trùng lân,huy động roi da to như cánh tay xua đuổi lấy nô lệ, quát bảo bọn hắn mau chóng tiến lên.

Bộ Thiên Nhai bị kinh động, mở ra một đôi mắt thần động, khôn khéo bắnra, mang theo vài phần khinh thường, biết rõ lại là một đệ tự trẻ tuổicủa gia tộc nào đó đang đi du lịch, loại tràng diện này hắn đã thấy quánhiều rồi .

Đừng nói là hơn ba mươi nô lệ, hắn thậm chí từng thấy có người mang theo mấy ngàn tên nô lệ du lịch, biểu hiện ra sự giàu có của mình, loạithiếu gia ăn chơi ở nơi nhỏ bé thế này, hắn căn bản cũng không hề để vào mắt.

- Ha ha! Thật sự là chê cười, rõ ràng có người nói khoác không biếtngượng, cũng dám mắng Phong Phi Vân là rùa đen rút đầu, nếu hắn thật sựxuất hiện, chỉ sợ sẽ đánh cho người nào đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đấy.

Phía dưới, đồng xa dừng lại, trong đồng xa vang lên một hồi tiếng cười trào phúng.

Bộ Thiên Nhai giọng mỉa mai cười:

- Ngươi đến cùng có biết mình đang nói chuyện với ai không thể?

- Ta làm sao có thể không biết đại đệ tử đại danh đỉnh đỉnh của ThiênNhất Tiên Môn, Bộ Thiên Nhai được chứ? Thiên Nhất Tiên Môn coi như làmột đại giáo truyền thừa ngàn năm, đủ để đánh đồng với Đại Diễn TiênMôn, Tử Vân Động Thiên. Nhưng Thiên Nhất Tiên Môn thế hệ này lại nhântài tàn lụi, ngay cả một nghịch thiên tài tuấn có thể lên được mặt bàncũng không có. Thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc. . .

Phong Phi Vân cố ý nói móc như thế

Thiên Nhất Tiên Môn, Đại Diễn Tiên Môn, Tử Vân Động Thiên tam đại mônphái này được xưng là ba trụ cột lớn của Tu Tiên Giới Nam Thái Phủ, lậpgiáo đều đã ngoài ngàn năm, nội tình thâm hậu, môn nhân đệ tử trên trămvạn, thế lực to lớn đủ để sánh ngang với mấy gia tộc đỉnh tiêm tại NamThái Phủ.

Chỉ cần là người có chút ít kiến thức đều sẽ không tùy ý phỉ báng ThiênNhất Tiên Môn, đối phương nếu đã biết mình chính là đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn, rõ ràng còn dám nói ra lời không biết ngượng bực này...,hiển nhiên thân phận cũng không tầm thường.

Thì ra đã nhìn lầm rồi!

- Các hạ rốt cuộc là người phương nào, sao không ra khỏi đồng xa để gặp mặt?

Trong mắt Bộ Thiên Nhai ám tụ thần mang, hai đôi đồng tử bắt đầu chuyển động, tựa như hai vòng xoáy thâm thúy vậy.

- Chỉ một vô danh tiểu tốt, sao có thể lọt vào mắt Bộ Thiên Nhai ngươi được.

Phong Phi Vân nói.

- Vậy ta đây đành phải tự mình động thủ mời các hạ ra ngoài rồi.

Trong đôi mắt Bộ Thiên Nhai bắn ra hai luồng sáng, tựa như hai ngôi sao chổi màu đen đốt lấy hỏa diễm, từ trên trời giáng xuống.

Phong Phi Vân vẫn ngồi trong đồng xa, trên ngón tay sinh ra một đoànlinh mang, hơi nước trong phạm vi mười dặm chung quanh đều bị hắn điềuđộng, sinh ra vô số sương trắng, cấp tốc tụ tập ở trên đầu ngón tay hắn.

- Hắc Thủy Thuật!

Một chỉ điểm ra ngoài, thiên vạn đạo hơi nước ngưng tụ quấn quanh một chỗ, biến thành một đầu hồng lưu thuật pháp.

Oanh!

Hắc Thủy Thuật kinh khủng cở nào, trực tiếp bán phá hai đao Tôi ThiênTinh Nhãn chi quang của Bộ Thiên Nhai, uy lực thuật pháp không giảm, đối oanh với một chiêu của Bộ Thiên Nhai đang xếp bằng trên tường thành.

Bàn tay Bộ Thiên Nhai bị Hắc Thủy Thuật Pháp đâm rách, nứt ra bốn đạo vết máu!

Bộ Thiên Nhai mãnh liệt bạo lui ra hơn chín trượng, thiếu chút nữa đãngã xuống khỏi tường thành, trên cánh tay tràn đầy máu tươi, nhưng chiến ý trên người lại không giảm chút nào, lạnh lùng nói:

- Ngươi không có khả năng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt được.

- Bộ Thiên Nhai, ngươi quá tự phụ rồi, Tu Tiên Giới thật sự quá lớn,người tu vị cường đại hơn ngươi nơi nào cũng có, vẫn nên khiêm tốt mộtchút mới tốt.

Phong Phi Vân cũng không muốn tiếp tục dông dài với hắn, đánh ra mộtchưởng, xóa đi dòng chữ trên tường thành, sau đó phân phó nói:

- Chúng ta đi thôi!

Vương Mãnh đứng ở trên lưng đại trùng lân, lộ ra một cái răng cửa lớn,cười hắc hắc với Bộ Thiên Nhai, sau đó liền chạy vội tới trước đoàn xemở đường, rất nhanh đã tiến vào trong Phong Hỏa Liên Thành.

Muốn đi Vạn Tượng Tháp, nhất định phải mượn đường từ Phong Hỏa LiênThành, tiến Nam Thành Môn, ra Bắc Thành Môn, một đường hướng bắc, kéodài qua toàn bộ Nam Thái Phủ, cần đi hơn hai mươi vạn dặm lộ trình.

XIU.... XIU...!

Hai đạo hào quang tử sắc từ trong thành bay ra, đáp xuống trên tườngthành, đúng là hai vị nghịch thiên tài tuấn của Tử Vân Động Thiên, TửXuyên và Tử Thanh.

- Bộ huynh, vừa rồi ta cảm giác được Thiên Địa nguyên khí đã xảy ra dị động, xảy ra chuyện gì thế?

Tử Xuyên hỏi.

Bộ Thiên Nhai vận chuyển linh khí, muốn trị hết miệng vết thương trêncánh tay, nhưng bốn đạo vết thương này đều bị Hắc Thủy chi khí cho xâmlấn, khôi phục thập phần chậm chạp, chỉ có thể miễn cưỡng khiến huyếtdịch ngưng lại.

Linh thuật thật quỷ dị, lực phá hoại thật sự quá kinh người.

Bộ Thiên Nhai nhìn qua đoàn xe đã tiến nhập Phong Hỏa Liên Thành, ánh mắt thâm thúy nói:

- Vừa rồi gặp được một thần bí nhân, tu vị không dưới ta, ta cẩn thậnkhông kịp đề phòng đã bị hắn một chiêu đánh thường. Phong Hỏa LiênThành, thật sự là tàng long ngọa hổ.

Tử Xuyên và Tử Thanh hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh dị trong mắtđối phương. Bộ Thiên Nhai chính là đại đệ tử của Thiên Nhất Tiên Môn,cũng là một vị nghịch thiên tài tuấn, đã từng một người một kỳ độc xôngmột tòa Tà Thành, đại chiến Cửu Thiên, chém giết hết sạch tà ma ngoạiđạo trong thành, từ đó nhất chiến thành danh.

Bộ Thiên Nhai tuyệt đối chính nhân kiệt đương thời, ở Thiên Nhất TiênMôn không biết bao nhiêu sư đệ, sư muội đã coi hắn thành thần tượng nhưthần, tuyệt đối không phải bất lực giống như Phong Phi Vân trêu chọc.

Tu vi của hắn so với Tử Xuyên và Tử Thanh cũng cao hơn một đoạn.

-------

Chương 260: Thi tà (1)

- Ta đã thay Bộ huynh nghengóng, mười ngày trước, từng có người trông thấy Phong Phi Vân ôm Kỷ cônương xuất hiện trong Phong Hỏa Liên Thành, sau đó liền triệt để biếnmất.

Tử Thanh đôi mắt sáng, răng trắng tinh, mặc đạo y màu tím, rất có tiên vận.

Bộ Thiên Nhai chăm chú nắm lấy hai đấm, hai mắt phát lạnh:

- Lại là Phong Phi Vân, hắn nếu dám động vào một sợi tóc của Thương Nguyệt, ta nhất định sẽ nghiền xương cốt hắn thành tro.

Bộ Thiên Nhai chính là vị hôn phu của Kỷ Thương Nguyệt!

- Bộ Thiên Nhai quả nhiên lợi hại, ta đã ra tay xuất kỳ bất ý nhưng cũng chỉ có thể lưu lại một vết thương nhẹ cho hắn.

Phong Phi Vân ngồi trong đồng xa, luyện hóa sương mù màu trên trên bàntay, vừa rồi hắn tuy rằng đã đánh thương Bộ Thiên Nhai nhưng vẫn bị TôiThiên Tinh Nhãn của Bộ Thiên Nhai xâm lấn huyết mạch.

Bất quá huyết mạch kim quang hắn bắn ra bốn phía, động như Giang Hải, rất nhanh liền xóa đi lực lượng của Tôi Thiên Tinh Nhãn.

- Bộ Thiên Nhai nếu là tế ra đại phong kỳ, trong mười chiêu tất có thể đánh bại ngươi.

Kỷ Thương Nguyệt đứng trong góc lạnh giọng nói.

- Chỉ tiếc chúng ta đã ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành, còn tên đần độn kia sợ rằng vẫn đang ngồi trên tường thành đón gió, hắc hắc!

Phong Phi Vân cũng không phản bác lời Kỷ Thương Nguyệt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thật sự yếu hơn Bộ Thiên Nhai, nếu đánh thật sự thìPhong Phi Vân cũng có bảy phần nắm chắc có thể thắng hắn.

May mắn Phong Phi Vân cũng không biết, Bộ Thiên Nhai chính là vị hôn phu của Kỷ Thương Nguyệt, nếu biết được, chỉ sợ còn phải hảo hảo đánh mộttrận với Bộ Thiên Nhai trước sau đó mới rời khỏi Phong Hỏa Liên Thành.

Kỷ Thương Nguyệt dung nhan khuynh thành, trong đôi mắt như tiên nguyệtcũng sinh ra một tia buồn rầu, nếu dừng lại ở bên người tên hỗn đảnPhong Phi Vân này, sớm muộn cung sẽ có một ngày trong sạch khó giữ được, phải nghĩ biện pháp thông tri Bộ Thiên Nhai, để hắn tới cứu mình mớiđược.

Đã có!

Kỷ Thương Nguyệt vụng trộm khiến ngón tay mình bị thương, giọt giọthuyết dịch từ trong ngón tay nhỏ, theo khe hở của đồng xa chảy xuốngtrên mặt đất.

Kỷ Thương Nguyệt chính là đệ tử dòng chính của Kỷ gia, của huyết dịchtruyền thừa cổ xưa đặc thù của Kỷ gia luôn có ấn ký riêng

Chỉ cần là Tu tiên giả đều có thể căn cứ huyết dịch phán định ra đốiphương xuất từ gia tộc nào, Tam đương gia chính là căn cứ vào huyết dịch của Phong Phi Vân phán định được hắn chính là đệ tử Phong gia.

Chỉ cần Bộ Thiên Nhai phát hiện vết máu trên mặt đất thì nhất định sẽ đuổi theo.

Thần lộc kéo đồng xa, hất bụi bắc tiến.

Trên lưng Thần lộc có dán một tấm Tật Phong phù lục, thuộc về phù lục nhất phẩm, ngày đi tám nghìn dặm.

Ba ngày sau, đoàn người Phong Phi Vân đã đi được hơn hai ngàn dặm, đã ra khỏi thần hổ lĩnh, tiến vào giữa bách lĩnh quần sơn, Phong Phi Vân cố ý tránh né Tiêu Nặc Lan, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi địa vực Nam TháiPhủ, cho nên một ngày cũng có hơn phân nửa thời gian đều dùng để chayjđi, chỉ có mấy tiếng ban đêm mới ngừng lại nghỉ ngơi một chút, để thầnlộc nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lại hướng bắc chạy đi hơn năm ngày, đã thành mấy vạn dặm, đã từ namphương biên tái tiến nhập vào nội địa Nam Thái Phủ, nhưng người ở đâylại càng ngày càng thưa thớt, lộ ra thập phần quỷ dị.

Trên bầu trời có một vòng rặng mây đỏ, tựu như một đóa mẫu đơn như lửa vậy.

- Lão đại, không thích hợp ah! Ta sao bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo,chẳng lẽ cổ thi đại quân của nữ ma kia đã đánh đến Tam Tài quận rồi sao?

Lưu Thân Sinh cưỡi trên lưng kỳ ngưu, đôi mắt lộ vẻ cơ trí nhìn chằmchằm vào trời cao, nhìn bầu trời giống như bị nhuộm lấy máu tươi.

Vì tránh đi cổ thi đại quân, Phong Phi Vân cố ý phân phó bọn hắn điđường vòng qua Tam Tài quận, không tiếc đi nhiều thêm vài ngàn dặm, cũng không muốn gặp gỡ những cổ thi tăng nhân quỷ dị khủng bố kia.

Phong Phi Vân thu "Bát Thuật Quyển" trong tay vào, hôm nay tu luyệnkhiến hắn đã luyện Hắc Thủy Thuật càng thêm hoàn thiện, hơn nữa đã bắtđầu nghiên cứu Xích Hỏa Thuật.

Thủy nhất, hỏa nhị, mộc tam, kim tứ, thổ ngũ.

Nếu chia uy lực của Tiểu Diễn Thuật làm mười lăm phần, vậy thì Hắc ThủyThuật chỉ chiếm một phần, Xích Hỏa Thuật chiếm hai phần, Lục Mộc Thuậtchiếm ba phần, Bạch Kim Thuật chiếm bốn phần, Hoàng Thổ Thuật chiếm lấynăm phần.

Có thể nói uy lực Xích Hỏa Thuật chính là gấp đôi Hắc Thủy Thuật, chỉ là độ khó khi tu luyện cũng tăn gấp đôi, Phong Phi Vân bỏ ra mấy ngày vẫnchưa thể tu ra uy lực chân chính của nó được.

- Ta cũng cảm thấy có một cỗ khí tức âm trầm từ phương bắc phóng lên trời, thôn phệ trời cao.

Phong Phi Vân xuống khỏi đồng xa, hai tỷ muội Quý gia tựa như một đôitiểu nữ bộc đi theo phía sau hắn, khiến hơn ba mươi tên nô lệ đi theophía sau đồng xa hai mắt phải tỏa sáng, quả thực thật xinh đẹp, giốngnhư một đôi nữ thần vậy.

BA~ BA~!

Vương Mãnh cầm trong tay roi da lớn dài hơn 9m quất lên người những người này, quát: :

- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra!

Cuối cùng một vòng ánh mặt trời cũng hạ xuống đỉnh núi.

Chỉ còn lại ánh nắng chiều phát ra màu đỏ tươi, tựa như một mảnh mây máu đang bắt đầu khởi động lấy, gió lạnh gào rú khiến tăng thêm vài phầnkhí tức hung thần.

- Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này, tăng cường đề phòng, ta luôn cảm giác như có một đôi mắt ở phía sau nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy.

Ánh mắt Phong Phi Vân quét qua khu rừng tĩnh mịch sau lưng, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó vậy.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người trong tràng cảm thấy u ám,đồng thời quay đầu nhìn nhìn, chẳng lẽ thật sự bị sinh vật nào đó theodõi rồi sao?

Hơn ba mươi tên nô lệ quần áo tả tơi, mặc dù có Tật Phong phù lục giathân, nhưng thể lực bọn họ vẫn không cách nào sánh được với Tu tiên giả, vẫn cảm thấy mỏi mệt không thôi, sau khi nghe được lời Phong Phi Vânnói liền lập tức thở ra một hơi. Có người bắt đầu mắc lều, có người thìđi nhặt củi khô, có chuẩn bị làm cơm tối, những chuyện này đều do nô lệđi làm cả.

- Ta chung quy vẫn cảm giác đêm nay sẽ không bình tĩnh, Vương Mãnh, LưuThân Sinh hai người các ngươi cẩn thận một chút, ta đi phía trước tìmđường.

Phong Phi Vân phân phó hai người kia một tiếng, sau đó liền mang theohai tỷ muội Quý gia cưỡi trên lưng đại trùng lân bay lên trời cao, trong nháy mắt đã đến bên ngoài hơn mười dặm.

Bay chưa được bao lâu, phía dưới xuất hiện một cái trấn nhỏ, đại trung lân đáp xuống trước tiểu trấn đó.

- Kỳ quái, sao ngay cả một người cũng không có?

Tòa tiểu trấn này đủ cho mấy trăm gia đình sinh sống, nhưng giờ lại yêntĩnh đến dị thường, ngay cả một gười cũng không có, không có người sống, cũng không có người chết, hiển nhiên người toàn bộ thôn trấn này đều đã rời đi hết rồi.

Lại nhìn dấu vết lưu lại, bọn hắn hắn là rời đi trong vòng ba ngày này.

Hơn nữa bọn hắn đi rất vội vàng, rất nhiều thứ cũng không mang đi, rốtcuộc xảy ra tình huống gì lại khiến bọn hắn vội vã trốn đi như vậy chứ?

-------

Chương 261: Thi tà (2)

"Gâu Gâu! " Một con chó ghẻlẻ loi trơ trọi ngồi xổm trên đường dài, lộ ra thập phần không có tinhthần, ánh nắng nơi chân trời chiếu khiến cái bóng của nó kéo ra rất dài.

Trời thu sắp đến rồi, gió thổi qua, cây ngô đồng ở đầu trấn cũng bắt đầu rơi xuống từng mảnh lá vàng.

- Đi!

Phong Phi Vân quay người lại bay đến trên lưng đại trùng lân, đứng trên cái đầu lâu cực lớn như lão hổ của nó.

Quý gia tỷ muội tựa hồ cũng cảm nhận được hào khí áp lực, thật sự quáquỷ dị, mà ngay cả Quý Tiểu Nô gần đây thích đối nghịch với Phong PhiVân giờ phút này cũng trầm mặc không nói gì.

Đại trùng lân tiếp tục bay về trước, lại gặp vài toà thị trấn nhỏ, cũng là mọi người đều đã rời đi, tĩnh mịch đến đáng sợ, mà ngay cả thanh âmcủa động vật và chim chóc cũng không có.

Trời, càng ngày càng tối đi.

Oanh!

Ngay khi Phong Phi Vân định quay về thì chợt trong một tòa Ô Sơn ở phíadưới có một đạo thi vụ màu đen xông lên, như một mảnh kinh đào sóng cồnoanh kích đến.

Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng, trên ngón tay cũng ngưng tụ ra một đạohắc quang, Hắc Thủy Thuật lập tức bay ra, phá vỡ thi vụ, phản kích về.

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, giống như tiếng quỷ đang gào rú vậy.

Phong Phi Vân nhảy khỏi lưng đại trùng lân, Quý gia tỷ muội cũng theosát phía sau, đây chính "Vật còn sống" duy nhất gặp được trên đường, tựnhiên không thể dễ dàng bỏ qua nó rồi.

XÍU... UU!!

Một đạo bóng đen hiện lên trước mắt Phong Phi Vân, bước ra một bước liền cách xa mấy trượng, trên người khói đen bốc lên, khắp người mọc lên thi mao màu đen.

Phong Phi Vân tốc độ nhanh hơn, một cước đá gãy một cái cây bên cạnh, đá cho nó bay ra ngoài, tựa như một mũi tên cách tuyến cực lớn đánh vàotrên lưng bóng đen kia.

Oanh!

Bóng đen bị đánh bay, lại lần bị thương ngã xuống trên mặt đất.

Bá!

Thân thể Phong Phi Vân tựa như thay hình đổi vị, lập tức đã xuất hiện ởtrước người bóng đen, một cước đạp nó dưới chân, nó vẫn còn giãy dụa,trong miệng phát ra tiếng kêu như người lại không phải người, như quỷlại không phải quỷ.

- Thi Tà thi biến lần đầu tiên!

Trên ngón tay Phong Phi Vân ngưng tụ ra một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm nhànnhạt, từng đạo vầng sáng màu đỏ hội tụ tới đầu ngón tay hắn.

- Xích Hỏa Thuật!

Xích Hỏa Thuật của Phong Phi Vân tuy rằng chỉ mới học được da lông,nhưng dùng để phá tà khí của Thi Tà thi biến lần đầu tiên vẫn không cóvấn đề gì.

Lông đen của Thi Tà trên mặt đất đều ị thiêu đốt lên, biến thành trò tàn màu đen trên đất, lộ ra thi thể con người bên dưới lớp lông kia.

Thi mao bị đốt sạch, một thân tinh khí của Thi Tà cũng trôi mất hơn phân nửa, thời gian dần trôi qua, vô lực nằm co quắp trên mặt đất.

- Làn da nguyên vẹn, ngũ tạng cũng chưa bắt đầu hư thối, xem ra là tânthi chỉ mới lần đầu thi biến trong ba ngày gần đây, huyết khí thôn phệvà tinh hôn hấp thu cũng còn ít, khó trách lại yếu như vậy!

Sau khi Phong Phi Vân tu luyện "Bát Thuật Quyển", đối với Dương Giới tam dị và Âm Giới tam tà đều đã có được hiểu rõ nhất định.

Hí!

Đột nhiên, hai mắt Thi Tà trên mặt đất nổ bắn ra hai đạo ô mang, baythẳng trời cao, phá vỡ tầng mây, nổ tung ra tựa như hai đóa pháo hoavậy.

Đó là hai tròng mắt của Thi Tà.

Đầu Thi Tà nằm trên mặt đất cũng ầm ầm bạo liệt, biến thành máu tươi vànước mủ, may mắn Phong Phi Vân lui ra nhanh, bằng không khẳng định đã bị máu tươi bắn tung tóe đầy người rồi.

- Thi Tà chi nhãn nổ tung, đó là đang thông tri cho thi quần chungquanh, chúng ta mau chóng rời khỏi đây, không lâu sau, nơi này nhất định sẽ có Thi Tà vô cùng cường đại chạy đến, nói không chừng sẽ có lão thingàn năm cũng nên.

Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô đuổi theo.

Phong Phi Vân ánh mắt nhìn lại trong màn đêm đen kịt, đã nghe được vàitiếng xé gió lợi hại, nương theo lấy một mảng lớn thi minh khủng bố chói tai, lá cây bị chấn khiến rung rung, mặt đất cũng bắt đầu có chút layđộng.

- Thi khí thật cường đại!

Phong Phi Vân biết rõ đã không đi được nữa liền lướt ngang một bước, bảo hộ Quý gia tỷ muội hộ ở sau lưng.

Hô! Hô! Hô!

Tiếng gió gào thét càng ngày càng gấp, tất cả cổ mộc cũng bắt đầu layđộng và chấn động lên, trên mặt đất, một tầng sường mù nhàn nhạt lặng lẽ lướt tới..

- Hí!

Không có bất kỳ dấu hiệu nào cả, một đầu Thi Tà toàn thân đều dài khắpthi mao đi ra, đôi mắt màu đỏ thẫm tựa như một đầu đại tinh tinh phủ lên lớp da màu đen vậy!

Một cỗ Nhân thi, chỉ là vì thi thể biến lớn lên, trong làn da mọc ra rất nhiều lông đen nhìn quả thật có chút không giống với nhân loại!

Quý Tiểu Nô giương lấy mũi tên, tốc độ phản ứng thập phần nhanh nhẹn,trên đầu mũi tên nổ bắn ra linh quang, XÍU... UU!, hóa thành một đạolinh xà màu xanh da trời bay ra ngoài.

Thiết cung này có cấp bậc Bảo Khí, mũi tên cũng là do tinh thiết cao cấp nhất chế tạo thành, ngưng tụ inh khí bắn ra, có thể phá vỡ phòng ngựthân thể của tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ, nhưng một tên này lại không tổn thương được đầu Thi Tà kia một chút nào cả.

Lông đen thật dài quả thực còn cứng cỏi hơn cả thiết giáp, Thi Tà tựanhư phủ lên một tầng áo giáp màu đen vậy, mũi tên ma sát trên thi maokhiến hỏa hoa bắn ra, nó bị ngăn cản lại phải bay ra ngòa, mũi tên đâmthủng thân cây phong, "Bành" một tiếng, cây Phong nổ tung, biến thànhmảnh gỗ vụn trên mặt đất.

Thi Tà nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt như máu, nhào tới trước mặt Quý Tiểu Nô.

Quý Tiểu Nô tuy rằng tu vị không thấp, nhưng kinh nghiệm thực chiến lạikém đến rối tinh rối mù, nhìn đầu Thi Tà khủng bố dữ tớn kia, trong lúcnhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể liên tục lui về phía sau,thiếu chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất.

Bành!

Trên nắm tay Phong Phi Vân kim mang như thiêu đốt, một quyền đánh bay cỗ Thi Tà kia khiến nó rơi vào trong rừng cách đó hơn mười trượng, chợtthân thể nó lại cứng ngắt bò lên, hiển nhiên một quyền này của Phong Phi Vân cũng không thể đánh trọng thương nó được.

Trên nắm tay Phong Phi Vân còn mang theo vài phần đau đớn, trong lòngcảm thán lực phòng ngự của Thi Tà thật sự kinh người, chỉ là Thi Tà lầnđầu thi biến nhưng lực phòng ngự của thi mao đã có thể so với lực phòngngự của tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong rồi.

Cũng chỉ có bí thuật của Tầm Bảo Sư mới có thể khắc chế những tà vậtnày, ví dụ như Xích Hỏa Thuật trong "Bát Thuật Quyển" chính là thuậtpháp chuyên môn dùng để khắc chế Thi Tà.

Tầm Bảo Sư khác tự nhiên cũng có những truyền thừa bí thuật khác!

Bá, bá, bá, bá!

Chỉ thoáng qua, bên trong rừng cây đã có bảy đầu Thi Tà phủ đầy lông mao đen, tăng thêm đầu lúc trước nữa là đã có đến tám đầu rồi.

Tám đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm vào ba người Phong Phi Vân, ánh mắt kia quả thật còn đáng sợ hơn cả dã thú.

-------

Chương 262: Thi Tà lần thứ hai thi biến

Quý Tiểu Nô và Quý Tâm Nôtuy rằng chính là dị hình dị, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, lá gankhông lớn bằng Phong Phi Vân, bon họ không kìm lòng được di động bộpháp, nhích lại gần Phong Phi Vân, nghiễm nhiên đã coi hắn thành chỗdựa của mình..

- Rõ ràng đồng thời xuất hiện tám cổ Thi Tà lần đầu tiên thi biến, hơnnữa thi khí trên người vẫn chưa đậm đặc lắm, hiển nhiên đều là tân thi.

Cho dù bị Thi Tà cắn chết, trúng thi độc thì trong một ngàn người mới có một người phát sinh thi biến, biến thành Thi Tà hung tàn cuồng bạo,những người không may thì hóa thành tử thi, hư thối trở thành bụi bùn.

Đồng thời xuất hiện tám cỗ Thi Tà, cũng có nghĩa là đã có tám ngàn người chết trong tay những Thi Tà khác.

Xem ra cổ thi đại quân của nữ ma đâu thật sự là đã đánh đến đây rồi.

Mặt đất chấn động mạnh, tám cỗ Thi Tà đồng thời chụp một cái đi lên, thủ trảo đen kịt vươn ra.

Vô số thi khí đan vào cùng một chỗ, tràn ngập toàn bộ rừng núi, đậm đặcđến mức khiến Thiên Địa phải thất sắc, ánh trăng cũng bị nuốt hết, đưatay không thấy được năm ngón, bên tai chỉ có tiếng thi khiếu khiến người sởn hết cả gai óc kia.

Phong Phi Vân ngưng tụ linh thông, duỗi ra một ngón tay, điểm đến trênmặt đất, vô số hỏa diễm màu đỏ từ trên mặt đất bốc lên, vọt thẳng lên,lập tức liền đốt lên hơn phân nửa Ô Sơn, ánh lửa trùng thiên, tám cỗThi Tà kia tựa như tám lồng đèn lửa chạy loạn khắp nơi, tiếng kêu rênthật lâu không dứt.

Ánh lửa phá vỡ thi vị, đêm tối cũng bị ánh hồng một mảnh!

Xa xa nhìn lại, tựa như cả tòa núi lớn đều đã bốc cháy lên vậy.

PHỐC!

Một đạo lưu quang kinh hãi thế tục từ trên một ngọn núi xa xôi phốcxuống dưới, vốn cách Ô Sơn còn hơn ba mươi dặm, nhưng chỉ một thoáng đãxuất hiện sau lưng Phi Vân, một trảo vạch phá lưng Phong Phi Vân ra mộtvết thương lớn như có thể thấy được xương sống vậy.

Cỗ Thi Tà thứ chín!

Huyết dịch ánh vàng rực rỡ từ trên lưng Phong Phi Vân lăn dài xuống,trong máu mang theo một cổ thi khí đầm đặc, sương mù màu đen bốc lên,thi độc đã thấm vào trong máu của Phong Phi Vân rồi.

Đây là một tồn tại khủng bố đã trải qua lần thứ hai thi biến, tốc độ quả thực đã sắp vượt qua tu vị Thần Cơ Đại viên mãn rồi, cho nên Phong PhiVân mới có thể bị nó làm bị thương như thế.

- Bành!

Miểu Quỷ Ban Chỉ bay ra, dẫn động linh khí chi uy, đánh bay cổ Thi Tà lần thứ hai thi biến đột nhiên giết tới này bay ra ngoài.

Phong Phi Vân tuy rằng bị đánh lén, bị thương không hề nhẹ, nhưng chiến ý lại bị kích thích, thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ, quay người lại đánh tới,thân thể hóa thành một đạo tử ảnh, cầm trong tay Miểu Quỷ Ban Chỉ, liêntiếp đối chiến với cổ Thi Tà lần thứ hai thi biến kia trên trăm chiêu.

Nhanh như điện chớp, chiến hanh chấn động trời cao, sát quang đen kịt bao lấy một người một thi.

Thi Tà lần thứ hai thi biến đã trút đi thi mao toàn thân, tu luyện tớitình trạng thi thể kim cương bất hoại, dùng tu vị Xích Hỏa Thuật củaPhong Phi Vân hiện giờ căn bản không thể thương tổn được đến nó.

Lần thứ nhất thi biến dễ dàng, một ngàn thi thể nhiễm thi độc thì có một cỗ có thể biến thành Thi Tà.

Nhưng Thi Tà muốn hoàn thành lần thứ hai thi biến lại vô cùng gian nan,coi như là trong một vạn Thi Tà cũng chưa hẳn có một cỗ có thể hoànthành lần thứ hai thi biến.

Cái này không chỉ cần đại lượng huyết khí và tinh hồn làm cơ sở, mà càng cần một ít thiên tài địa bảo đặc thù với tư cách dẫn đạo, còn cần thiđịa đặc thù làm môi giới, thiên khí đặc thù làm điều kiện phụ trợ.

Cho nên cũng chỉ có người thiên tư tuyệt đỉnh chính thức trong Thi Tàmới có thể hoàn thành lần thứ hai thi biến, tu thành ti thể kim cươngbất hoại.

Chiến lực của Thi Tà lần thứ hai thi biến cũng vô cùng khủng bố, lúctrước Đông Phương Kính Nguyệt tu vị cao như vậy, hơn nữa cầm trong tayHạo Thiên Linh Kính cũng bị hai cỗ cổ thi tăng nhân lần thứ hai thi biến đánh cho trọng thương, thiếu chút nữa đã hương tiêu ngọc tổn.

Oanh!

Phong Phi Vân lui trở về, trên đôi nắm tay đều là huyết dịch, có làmáu của hắn, nhưng cũng có huyết dịch từ trên người cỗ Thi Tà lần thứhai thi biến kia,

Quá cường đại, lực lượng thật là đáng sợ!

Nắm đấm của Phong Phi Vân được Linh Khí chi uy bao lấy, nhưng lại khôngthể phá vỡ phòng ngự của thi thể, chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tayvới nó thôi.

- Đây là một cỗ Thi Tà vừa hoàn thành lần thứ hai thi biến, lực lượngđại khái tương đương với lục ngưu chi lực, xem như là loại yếu nhấttrong lần thứ hai thi biến rồi.

Lục ngưu chi lực tương đương với ba mươi hai ngàn cân, rất nhiều tu sĩThần Cơ đỉnh phong đều không thể đánh ra được lực lượng mạnh như vậy.

- Trên lưng ngươi bị thương, hơn nữa bị thi độc xâm lấn, ta đánh thay ngươi!

Quý Tâm Nô nhìn miệng vết thương khiến người thấy mà giật mình trên lưng Phong Phi Vân, lập tức liền lách người lên, đôi ngọc thủ mảnh khảnh hóa thành u lam sắc, thông thấu tựa như lam bảo thạch vậy, trên đỉnh nămngón tay ngọc thon dài hết sức nhỏ, duỗi ra năm cái móng tay sắc bén tựa như lợi kiếm.

Móng tay vẫn là lam sắc, óng ánh tựa như ngọc phiến, lại dẫn ra hàn khí Âm Sát mà sắc bén.

- Có nam nhân ở đây, làm gì cần nữ nhân ra tay, lui sang một bên!

Trong thân thể Phong Phi Vân có một tòa Thi cung của Thi Tà lần thứ tứthi biến, nào để chút thi độc đó vào mắt, căn bản không thể tổn thươngđến hắn nửa phần.

Hơn nữa hắn tu luyện chính là "Bất Tử Phượng Hoàng Thân", lực khôiphục thân thể so với Tu tiên giả bình thường cũng cao hơn mấy lần, miệng vết thương trên lưng giờ cũng đã khép lại hơn phân nửa.

Trong miệng Thi Tà lần thứ hai thi biến phun ra từng ngụm hắc khí, hóathành một đạo tàn ảnh, lần nữa đánh tới, Phong Phi Vân không lùi mà tiến tới, Thi Cung của nữ ma cấp tốc vận chuyển trong đan điền hắn, một đóathi hỏa thảm lục sắc từ lòng bàn tay hắn bắn ra.

Một đóa thi hỏa không có bất kỳ nhiệt đột nào, ngược lại lại mang theo vài phần lạnh như băng.

Bá!

Thi Tà lần thứ hai thi biến tựa hồ cảm nhận được khí tức không tầmthường của thi hỏa kia, tựa như áp chế của thượng vị giả đối với hạ vịgiả vậy, nó liền quay người bỏ chạy, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất mộtcái, thi thể giống như đạn pháo trùng thiên phóng lên trời, đáp xuống ởbên ngoài hơn mười dặm, sau đó lại bắn bay lên, lập tức biến mất trongtầm mắt.

- Quả nhiên vẫn là Thi hỏa lần thứ tư thi biến có lực chấn nhiếp đốivới mấy Thi Tà này, hắc hắc! Xem ra chỉ cần không gặp phải Tiêu Nặc Lan, ta hoàn toàn có thể không sợ bất luận Thi Tà nào.

Phong Phi Vân phát hiện chỗ tốt từ Thi Cung của Tiêu Nặc Lan ở trong đan điền mình.

Phong Phi Vân tìm kiếm ra được tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trong đám trotàn đã cháy đen kia, mỗi một tòa đều chỉ lớn chừng nắm tay, hình dạnggiống như cung điện, mở ra một cái bạch cốt cửa cung.

-------

Chương 263: Đệ tử Vạn Tượng Tháp

Đây chính là bổn nguyên ThiCung của tám cỗ Thi Tà lần thứ nhất thi biến kia sau khi bị đốt cháy lưu lại, chính là một thân tinh hoa của Thi Tà

- Vị đạo hữu này, tại hạ nguyện ra giá 800 miếng kim tệ mua xuống tám tòa Thi Cung này.

Một thiếu niên tuấn lãng mặc nho bào màu trắng, thanh âm truyền ra ngàndặm, cũng không lâu lắm liền cưỡi một đầu thanh điểu dị cầm có tu vị 300 năm từ trên trời giáng xuống.

- Ta nguyện ra tám ngàn miếng kim tệ!

Lại một thiếu nữ xinh đẹp mặc nho bào màu trắng, cưỡi một đầu tiên hạccó tu vị bốn trăm năm, giống như Lăng Ba tiên tử đạp nguyệt mà đến.

- Cổ Thương Thu, tám ngàn miếng kim tệ ngươi cũng lấy ra được, Mộ DungTrác ta ra ba vạn miếng kim tệ mua lấy tám tòa Thi Cung này!

Lại một thiếu niên mặc nho bào màu trắng cưỡi một đầu cự thú tựa như Kỳ Lân chạy vội trong dãy núi, rất nhanh cũng đuổi qua.

... ...

...

Bóng người màu trắng xuyên thẳng qua trên bầu trời nhanh như điện chớp.

Đám người kia tựa hồ là cùng đến từ một nơi, bởi vì bọn hắn đều mặc nhobào màu trắng thống nhất, bất đồng duy nhất chính là trên ngực có thiếulấy dược đỉnh, có thiếu lấy thú đồ, có thiêu lấy linh thạch, hơn nữa sốlượng dược đỉnh, thú đồ, linh thạch đều không giống nhau.

Cũng không lâu lắm, cũng đã có bảy thiếu niên và thiếu nữ mặc nho bào màu trắng đứng ở trước người Phong Phi Vân.

Bọn hắn đều có dị thú tọa kỵ, hơn nữa ra tay bất phàm, mấy nghìn kim tệ đối với bọn họ mà nói tựa hồ cũng không coi vào đâu.

Phong Phi Vân đánh giá những người trẻ tuổi đột nhiên chạy đến này, phát hiện những người này đều khí vũ hiên ngang, nam anh tuấn, nữ tướng mạoxinh đẹp, loại khí chất cao quý kia chính là được bồi dưỡng ra từ nhỏbồi dưỡng, tuyệt đối không phải con cái của những nhà giàu mới nổi cóthể sánh bằng.

Tư chất của bọn hắn cũng không phải là toàn bộ đều là nghịch thiên tàituấn, trong đó cũng có người tư chất bình thường, nhưng đều không ngoạilệ, trên người của bọn hắn đều mang theo tự tin cực lớn.

Chỉ có người có được thực lực chân chính, mới có thể lộ ra loại tự tin này.

- Các ngươi là người nào?

Phong Phi Vân lập tức cảnh giác, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

- Vạn Tượng Tháp, Thần Cơ cấp, luyện khí hệ, Mộ Dung Trác.

- Vạn Tượng Tháp, Tiên Căn cấp, ngự thú hệ, Cổ Thương Thu.

- Vạn Tượng Tháp, Tiên Căn cấp, ngự thú hệ, Tần Long.

- Vạn Tượng Tháp, Thần Cơ cấp, luyện đan hệ, La Thế Hùng.

... ...

...

Bảy người trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng lúc báo ra thân phận của mình trong lúc vô hình đều lộ ra một cổ khí tức cao ngạo.

Mỗi người đều có thời điểm cao ngạo, mấu chốt là có tiền vốn để kiêu ngạo không thôi.

Bọn hắn lại có tiền vốn cao ngạo, bởi vì bọn họ đều là người trong NgũĐại Huyền Sư, hơn nữa còn là đệ tử Vạn Tượng Tháp, hai cái thân phận này tùy tiện xuất ra một cái, đều có thể đạt được địa vị tôn quý trong Tutiên giả, huống chi gia thể của chính bản thân bọn hắn còn đặc biệt hiển hách, mỗi người đều có được bối cảnh không tầm thường.

- Thì ra là đệ tử Vạn Tượng Tháp!

Trong lòng Phong Phi Vân trầm xuống, đệ tử Vạn Tượng Tháp sao lại chạy đến Nam Thái Phủ chứ?

Vạn Tượng Tháp chính là học thuật thánh địa của toàn bộ Thần Tấn vươngtriều, Ngũ Đại Huyền Sư có bảy phần đều xuất từ Vạn Tượng Tháp, bởi vậycó thể thấy được lực ảnh hưởng của Vạn Tượng Tháp ở Tu Tiên Giới

Nữ ma xuất thế, thiên hạ khiếp sợ, Vạn Tượng Tháp thân là Huyền sư thánh địa, tự nhiên không có khả năng chẳng quan tâm đến, bảy vị đệ tử VạnTượng Tháp này chính là được phái đến đây để điều tra hướng đi của ThiTà.

Bọn hắn một mực vẫn muốn chém giết mấy cổ Thi Tà, cướp lấy Thi Cungtrong thân thể bọn hắn, mang về Vạn Tượng Tháp, lúc này mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng sự cường đại của Thi Tà vượt xa dự liệu của bọn hắn, mặc dù chỉ là Thi Tà lần đầu tiên thi biến cũng cường đại hơn Thi Tà lần đầu tiên thi biến trước kia gấp ba lần, bọn hắn một mực vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.

Thật vất vả sơ tán dân chúng trong vòng ngàn dặm, dẫn mấy chục đầu ThiTà tới khu vực này, muốn tách chúng ra để đánh bại, nhưng lại thật không ngờ đã có người động thủ trước bọn hắn một bước, đốt cháy hết tám cỗThi Tà, còn lấy đi Thi Cung.

Ai có thể đưa Thi Cung về Vạn Tượng Tháp, vậy thì nhất định là một conglớn, cũng sẽ được bản thưởng dị thường phong phú, loại ban thưởng này,mặc dù là với thân phận của bọn hắn cũng phải động tâm, cho nên bọn hắnmới không tiếc phí mấy vạn miếng kim tệ để mua lại của Phong Phi Vân.

- Đạo hữu, ngươi tùy tiện báo giá đi, tám tòa Thi Cung này ta nhất định muốn mua rồi.

La Thế Hùng đánh giá Phong Phi Vân một phen, cảm thấy Phong Phi Vânchính là một thiếu gia nhà giàu mang theo hai nữ bộc như hoa như ngọc du sơn ngoạn thủy, cho dù có vài phần tu vị, cũng tất nhiên sẽ động tâm ởtrước mặt tiền tài.

La Thế Hùng tin tưởng vững chắc, mỗi người đều có cái giá của mình, cho dù người có giàu hơn nữa cũng sẽ không ngoại lệ.

- Ta không thiếu tiền!

Phong Phi Vân cầm lấy tám tòa Thi Cung vuốt vuốt, mang theo dáng cười nhàn nhạt.

La Thế Hùng không nghĩ tới đối phương lại từ chối trực tiếp như vậy,khiến hắn cảm giác trên mặt không chút ánh sáng, mấy tên đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng phát ra tiếng cười hả hê.

La Thế Hùng sắc mặt càng thêm không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, cắn răng, từ trong lòng lấy ra một bình đan dược xinh xắn nói:

- Đây là nhất phẩm đỉnh cấp đan dược thân sinh ta luyện chế, Thăng LinhĐan, ăn vào một hạt có thể gia tăng linh khí khổ tu một năm, cho dù cókim tệ cũng không mua được. Trong bình ngọc này còn thừa ba khỏa, đổilấy tám tòa Thi Cung của ngươi cũng dư xài rồi.

Sáu người trẻ tuổi mặc áo trắng khác đều không cười nữa, kinh ngạc chằmchằm vào La Thế Hùng, tên này vì tám tòa Thi Cung quả thật cam lòng bỏra, không hổ là người có bối cảnh lớn.

Chỉ là Phong Phi Vân cũng không để Thăng Linh Đan vào mắt, chỉ cảm thấynhững người này đều rất cao ngạo, từ đầu đến cuối đều không liếc qua hắn lần nào, quả thực khiến trong lòng Phong Phi Vân có vài phần khó chịu.

Vạn Tượng Tháp thật rất giỏi? Huyền sư thì rất giỏi sao?

Phong Phi Vân quả thật cũng không để tám tòa Thi Cung vào mắt, nhìn chằm chằm lấy tên La Thế Hùng jua, sau đó lắc đầu cười cười, trực tiếp némtám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất, rơi vào trong than tro màu đen.

Sau đó liền không hề liếc nhìn bọn hắn nữa, mang theo hai tỷ muội Quýgia leo lên lưng đại trùng lân, bay lên bầu trời, biến mất trong mànđêm.

Ngươi nếu đã cao ngạo như vậy, vậy thì mời ngươi cúi xuống cái lưng caongạo của ngươi nhặt lấy tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất kia đi.

- Quá kiêu ngạo rồi...

La Thế Hùng chăm chú nắm lấy nắm đấm, nhớ lại ánh mắt khinh thường lúcPhong Phi Vân rời đi, giống như là bố thí Thi Cung cho bọn hắn vậy.

Bố thí!

Cho tới bây giờ đều chỉ có bọn hắn bố thí người khác!

-------

Chương 264: Huyết cừu (1)

Hắn rất muốn xông tới đánh cho Phong Phi Vân một trận, trước nay vẫn chưa có người nào dám bất kính với hắn như thế cả.

- Quả thật rất vênh váo ah! Nếu không phải tôn sư từng dặn dò, sau khiđi ra không phải vạn bất đắc dĩ không thể khi dễ nhỏ yếu thì vừa rồi tađã hung hăn giáo huấn hắn một phen, cho hắn biết cái gì gọi là mạnh được yếu thua rồi.

Mộ Dung Trác sắc mặt lạnh lẽo, hắn chính là một vị nghịch thiên tàituấn, cũng là người mạnh nhất trong những người này, đã đạt đến Thần Cơtrung kỳ rồi, mặc dù là ở trong Vạn Tượng Tháp cường giả như mây hắncũng có chút danh tiếng.

Nhìn tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất, bảy vị thiên tài Huyền sưnày đều không chủ động đứng ra khom người đi nhặt, dùng thân phận tônquý của bọn hắn sao có thể đi nhặt lấy thứ mà người khác cố ý ném xuốngđược.

Thật mất thể diện!

- Chúng ta vẫn nên tự tay đi đánh chết một Thi Tà, cướp lấy Thi Cung,sau đó trở về báo cáo kết quả công tác. Chỉ cần không gặp phải Thi Tàlần thứ hai thi biến thì cũng không có gì nguy hiếm cả.

Đôi mắt đẹp của Cổ Thương Thu quét qua tám tòa Thi Cung kia, tuy rằng ởrất gần, nhưng lại không tiến tới nhặt, lộ ra có chút tiếc nuối.

Nàng cảm giác, thiếu niên vừa rời đi kia thật không đơn giản, có thểđánh chết tám tôn Thi Tà, thủ đoạn bực này, cho dù là bảy người bọn hắncộng lại cũng không bằng, Mộ Dung Trác muốn muốn giáo huấn hắn, chỉ sợsẽ bị giáo huấn ngược.

Đại trùng lân hình thái như một đầu Hắc Hổ, nhưng hình thể lại lớn hơnlão hổ không biết bao nhiêu lần, chỉ riêng đôi lân dực đã phủ kín cả bầu trời, che phủ ánh trăng.

Thỉnh thoảng phát ra một tiếng hổ khiếu rung trời động địa, vang vọng trong bầu trời đêm.

Phong Phi Vân đứng trên lưng đại trùng lân, trong lòng cũng không phảinghĩ đến bảy tên đệ tử Vạn Tượng Tháp kia, bảy người này tuy rằng đều là thiên tài Huyền sư, địa vị tôn quý, nhưng theo Phong Phi Vân thấy thìcũng chỉ thường thôi.

Chính thức khiến hắn lo lắng chính là những Thi Tà cường đại kia, tuyrằng hắn thân mang của Thi Cung nữ ma, có thể có được lực chấn nhiếpnhất định đối với Thi Tà, nhưng nếu là gặp được những cự kình trong ThiTà, đã sinh ra trí tuệ như Thiên Niên Lão Thi, Bất Tử Kim Thi, vậy thì dù là Thi Cung của nữ ma cũng chưa chắc đã chấn trụ được chúng.

- Tiêu Nặc Lan nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ thật sự chỉ làtích lũy huyết khí và tinh hồn, trùng kích lần thứ năm thi biến sao?

Phong Phi Vân đón lấy gió đêm lạnh như băng, nhìn qua bầu trời xa xăm,ánh trăng ở phương xa giờ đã bị một mảnh huyết vụ bao phủ, biến thànhmột vòng Huyết Nguyệt.

Một cổ hương vị huyết tinh xen lẫn trong không khí, từ rất xa thôi qua.

- Không tốt, Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh đã xảy ra chuyện rồi!

Trong đôi mắt Phong Phi Vân sinh ra hai luồng hỏa diễm, liếc về phía sáu trăm dặm phía trước, chứng kiến có mấy tôn bóng người đang đại chiến,huyết khí bốc lên, linh quang chiếu sáng một phương thế giới.

Tiếng quát lớn của Vương Mãnh phá tan trời cao, chấn vỡ cả mây trên bầu trời.

Bọn hắn gặp phải mấy cường giả tuyệt đỉnh đánh lén, tu vị đối phươngthật sự quá cường đại, trong lúc không kịp đề phòng, một cánh tay củaLưu Thân Sinh đã bị đối phương chặt đứt, đoạn tí rơi trên mặt đất, bịđối phương dùng chân giẫm nát.

Mấy người này đã theo sau vài ngày, thẳng đến khi Phong Phi Vân rời khỏi đoàn xe, tiến tới trước dò đường thì bọn hắn mới đột nhiên phát độngcông kích.

- Hừ!

Chân Phong Phi Vân hung hăng dẫm lên lưng đại trùng lân, đại trùng lânbị đau phát ra một tiếng thét dài, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.

Cách đoàn xe còn vài chục dặm, Phong Phi Vân liền thả người nhảy xuốngkhỏi lưng đại trùng lân, trượt đi trong không khí, vọt nhanh tới phíatrước.

- Chuyện gì xảy ra?

Phong Phi Vân nhìn qua đất khô cằn và tử thi nô lệ ở trước mắt, tâm đãchìm xuống, hắn đã sớm cảm ứng được có người đang theo sau mình, khôngnghĩ tới chỉ vừa mới rời đi không đến một canh giờ đối phương đã xuấtthủ rồi.

Lúc mình vừa trở lại, đối phương lại nhanh chóng rút lui khỏi, hiểnnhiên là đã lên kế hoạch chặt chẽ và suy tính kỹ càng chu đáo, tuyệt đối không phải do những Thi Tà chưa sinh ra trí tuệ kia gây nên.

Hơn ba mươi tên nô lệ mang theo đều chết hết, rất nhiều đều là thân thểbạo liệt, bị linh khí cường đại đè ép mà chết, khiến huyết nhục mơ hồ,tựa như hơn ba mươi viên thịt máu chảy đầm đìa vậy, ngay cả bộ dáng bọnhắn trước đây là thế nào cũng không thể thấy rõ.

Dưới uy áp của tu tiên cường giả, tánh mạng người bình thường thật sự hết mức yếu ớt.

Đây là ra oai phủ đầu sao?

Phong Phi Vân cảm giác được đối phương đây là cố ý muốn chấn nhiếp hắn, muốn cảnh cáo hắn, cho nên ra tay mới cay độc như vậy

Dùng máu tươi đầy đất để cảnh cáo Phong Phi Vân!

- Là Đại sư huynh Bộ Thiên Nhai của Thiên Nhất Tiên Môn và Tử Xuyên, Tử Thanh của Tử Vân động phủ.

Trên ngực Vương Mãnh mang theo một lỗ máu chừng nắm đấm, chính là bị TửThanh đánh lén, một kiếm từ phía sau lưng xuyên thủng, nếu không phảithân thể hắn cường hãn, hơn nữa một kiếm này không đâm rách trái tim thì hắn đã khó toàn mạng rồi.

Áo giáp nặng cả ngàn cần trên người hắn đã rách nát vài chỗ, toàn thânđều chảy máu, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, nếu Phong Phi Vân trở về chậm thêm chút nữa thf hắn chỉ sợ đã bị người một kiếm phân thây rồi.

Phong Phi Vân hai mắt phát lạnh, nói:

- Lại là nghịch thiên tài tuấn của Trừ Ma Liên Minh, ta không đi tìm bọn hắn gây chuyện, bọn hắn ngược lại còn đến thăm trước, không đúng, bangười bọn họ sao lại biết lộ tuyến hành tẩu của chúng ta?

- Là Kỷ Thương Nguyệt, nàng chính là vị hôn thê của Bộ Thiên Nhai, nhất định là tiện nhân kia đã âm thầm thông tri bọn hắn!

Cánh tay trái của Lưu Thân Sinh đứt từ tận sống vai, lộ ra xương vaitrắng hếu, hắn ghé vào trong bụi cỏ, hữu khí vô lực nói, lộ ra suy yếudị thường.

Sắc mặt tái nhợt của hắn càng thêm dọa người, máu tươi tràn đầy chung quanh đều là từ trên người hắn chảy ra cả.

Phong Phi Vân đi tới, muốn đỡ hắn lên, nhưng lúc đi vào bụi cỏ mới pháthiện, hai chân của hắn đã bị người đánh bể tam tiết, mắt cá chân, đầugối, đùi đều giống như bị loạn côn đánh lấy vô số lần, xương cốt nátthành cặn bã, huyết nhục biến thành bùn.

Hắn không chỉ bị chém đứt tay mà ngay cả đôi chân cũng đã bị phế đi.

- Ai làm?

Phong Phi Vân cắn răng nói.

- Bộ... Bộ Thiên Nhai.

Lưu Thân Sinh tuy rằng đã thê thảm như thế, khóe miệng còn tràn ra máutươi, nhưng trên khuôn mặt hơi có vẻ tang thương vẫn treo dáng cười nhàn nhạt, nói:

- Hắn bảo ta nhắn cho ngươi một câu, hắn nói hắn cũng sẽ đối đãi vớingươi như vậy, cắt đứt hết tất cả xương cốt trên người ngươi, cuối cùngném đi cho chó ăn, đây là kết cục vì đám đụng vào vị hôn thê của hắn.

- Thế nhưng... Ta nói cho hắn biết, hắn sẽ chết rất thảm, vì vậy hắn liền đá vào ngực ta một cước... Một cước này... Khục khục!

Lưu Thân Sinh vẫn mang theo nụ cười.

-------

Chương 265: Huyết cừu (2)

Phong Phi Vân trông thấy lồng ngực của hắn cũng lõm xuống, xương sườn ít nhất đã gãy hai cái, có máu đỏ thẩm chảy ra, khiến tay Phong Phi Vân cũng có chút phát run.

Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh tự nhiên không phải người tốt, nhưng đối với hắn lại thập phần nghĩa khí, nhìn thấy sinh mệnh lực trong thân thể Lưu Thân Sinh đang không ngừng trôi qua, Phong Phi Vân cảm thấy đặc biệt phẫn nộ

Hắn đem cuối cùng lấy ra một giọt linh tuyền, muốn giúp hắn kéo dài tánh mạng.

- Không có... Không có tác dụng đâu...

Lưu Thân Sinh run rẩy đè xuống tay Phong Phi Vân, hai mắt càng thêm vô thần, nói:

- Đan điền của ta đã bị chấn vỡ, ngay cả linh tuyền cũng không cứu được ta đâu.

Tay Phong Phi Vân đặt ngay chỗ đan điền Lưu Thân Sinh, vừa chạm tay vào lại có máu tươi chảy ra, Bộ Thiên Nhai ra tay cũng quá độc ác rồi.

- Hỗn đãn!

Nắm đốt ngón tay của Phong Phi Vân vang lên, tóc dài trên đầu cũng dựng lên,

- Đều là vì ta làm liên lụy các ngươi, bọn họ là nhắm vào ta mà tới.

Sau khi Phong Phi Vân trầm mặc sau nửa ngày liền để thân thể Lưu Thân Sinh nằm ngang qua, như vậy hắn mới có thể dễ chịu hơn một chút.

- Ngươi nếu thật sự cảm thấy áy náy, thì hãy... hãy giúp ta một chuyện.

- Ngươi nói đi!

Phong Phi Vân nói.

Hai mắt Lưu Thân Sinh càng thêm tang thương, hắn tuy rằng là một tên đạo tặc, nhưng trước kia hắn cũng không phải là đạo tặc, đơn giản là do phạm vào một sai lầm cực lớn nên hắn mới không thể không chạy trốn tới Phong Hỏa Liên Thành tránh né cừu gia.

Một câu chuyện từ từ được hắn kể ra:

- Ta vốn là mưu sĩ của Chấn Thiên Hầu phủ, một trong Thập Bát Chư Thiên Hầu Gia, Tam phẩm trí sư, nhưng lại phạm vào một sai lầm lớn... Aizz...

Không chỉ có Phong Phi Vân, mà ngay cả Vương Mãnh và Quý gia tỷ muội cũng đều vây qua, biết rõ tánh mạng Lưu Thân Sinh đã tới điểm cuối, đây là lời nói lâm chung của hắn, khiến người có chút sầu não.

- Ta ngủ với tiểu thiếp thứ tám của Chấn Thiên Hầu, hơn nữa còn khiến nàng có thai.

Hắn tuy rằng sắc mặt tái nhợt, toàn thân nhuốm máu, nhưng trong mắt lại mang theo một tia hào quang.

Nếu là ngày thường nghe được lời kinh thế hãi tục như thế, Phong Phi Vân khẳng định phải cười to hai tiếng, trêu chọc hắn, nhưng bây giờ lại không thể nào cười nổi.

Chấn Thiên Hầu là người nào, đây chính là một trong Thập Bát Chư Thiên Hầu Gia của Thần Tấn vương triều, tay nắm 3000 vạn hùng binh, ngay cả một ít đại gia tộc cũng phải sợ hắn ba phần.

Ở trong triều đình Thần Tấn vương triều, đây chính là nhân vật dậm chân một phát là có thể khiến mặt đất phải chấn động, nhưng Lưu Thân Sinh vậy mà lại ngủ với tiểu thiếp thứ tám của hắn, khó trách lại chạy trốn tới biên tái chi địa phía nam.

- Đó đã là chuyện hơn mười năm trước rồi, ta từng cầu khẩn Tam đương gia giúp ta tìm hiểu tin tức đứa bé kia, Tam đương gia nghĩa bạc vân thiên, đặc biệt giúp ta đi đến Thần Đô một chuyến, biết được đứa bé năm đó cũng không bị xử tử, tiểu thiếp thứ tám cũng không chết.

- Tại sao có thể như vậy?

Phong Phi Vân không nghĩ ra, nhân vật như Chấn Thiên Hầu, nếu bị người cắm sừng nhất định sẽ xử tử tiểu thiếp thứ tám và đứa bé kia mới đúng.

- Ha ha! Chấn Thiên Hầu ở Thần Tấn vương triều có địa vị bực nào, những loại chuyện này hắn cho dù biết rõ, cũng không dám đường hoàng với bên ngoài, chỉ có thể toàn lực đi che dấu. Aizz! Lần này đi Vạn Tượng Tháp, vốn định vụng trộm đi gặp đứa bé kia một lần, xem thử nó là nam hay là nữ, đã trưởng thành chưa, nhưng... Hiện giờ đã không có cơ hội nữa...

Trên mặt Lưu Thân Sinh vốn đang mang theo vài phần ánh sáng màu đỏ, nhưng sau khi nói đến chỗ này, trong họng lại phun ra một ngụm máu tới, hắn rất muốn lại nói gì đó với Phong Phi Vân, nhưng ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.

- Con của ngươi ở Vạn Tượng Tháp? Hắn tên gọi là gì... Uy... Ngươi rốt cuộc muốn cầu ta chuyện gì?

Phong Phi Vân cảm thán tao ngộ của hắn, một phu nhân của Hầu phủ sao có thể để ý đến một tên mưu sĩ, xem ra giữa hắn và tiểu thiếp thứ tám kia cũng có một câu chuyện không tầm thường.

Chỉ tiếc hắn đã không nói nên lời nữa.

Người trước khi chết đều như vậy, muốn nói chuyện, nhưng lại nói không nên lời, loại cảm giác này còn khó chịu hơn cả chết!

Lưu Thân Sinh toàn thân đều duỗi thẳng, đôi mắt nhìn chăm chú lên vầng trăng trên trời, càng ngày càng mơ hồ, tay của hắn nâng lên, muốn phải bắt lấy gì đó, nhưng cuối lại vô lực rơi trên mặt đất.

Trầm mặc, yên tĩnh!

Cổ khí tức thê lương này tràn ngập trên người mỗi người, mỗi người đều có một câu chuyện không giống nhau, Lưu Thân Sinh mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cùng Phong Phi Vân tiến đến Vạn Tượng Tháp, chỉ là muốn vụng trộm xem con thân sinh của mình một lần, nhưng ngay cả nguyện vọng nho nhỏ như vậy lão thiên gia cũng không muốn cho hắn.

Khiến hắn bị chết ở nửa đường, đến lúc chết ngay cả con mình bộ dạng thế nào, là nam hay là nữ cũng không biết.

Đây là không cam lòng cỡ nào ah!

- Ta đi làm thịt tên khốn Bộ Thiên Nhai kia!

Con mắt Vương Mãnh có chút ướt át, huynh đệ chết không nhắm mắt, khiến hắn vô cùng xúc động phẫn nộ. Hắn đuổi theo, nhưng vừa chạy được vài bước, thân hình cao lớn đã ngửa đầu ngã trên mặt đất, hắn cũng bị trọng thương, cho dù thân thể cường đại nhưng hiện giờ cũng khó mà đứng lên được.

Hắn mấy lần muốn đứng lên, nhưng lại ngã trên mặt đất.

Trên sơn khẩu, gió thổi được có chút gấp, khiến mùi máu trong không khí đều bị thổi tan.

Một phần mộ thấp mới lập, không có mộ bia, cũng không có tế phẩm!

Tu tiên giả cũng không phải bất tử, trái lại, lúc Tu tiên giả chết đi thì càng thêm bi thương, có một it Tu tiên giả sống mấy trăm năm, bằng hữu và người thân đều đã chết hết, lẻ loi trơ trọi, chôn xương trong cát vàng, ngay cả một người chăm sóc trước khi lâm chung cũng không có.

Phong Phi Vân tự tay chôn Lưu Thân Sinh vào phần mộ, bỏ luôn cánh tay đã bị dẫm nát của hắn vào trong, Phật nói, người chết phải có toàn thây, kiếp sau mới có thể đầu thai làm người.

Vương Mãnh nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt lớn như chuông đồng theo thần sắc phức tạp, có bi thương, cũng có cừu hận!

Tu vị của Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh đều không tầm thường, đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, chiến lực cũng không yếu hơn loại nghịch thiên tài tuấn như Tử Xuyên và Tử Thanh bao nhiêu, nếu không phải bọn hắn đột nhiên đánh lén thì Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh cho dù không địch lại nhưng bảo vệ tánh mạng vẫn hoàn toàn có thể làm được.

Phong Phi Vân trầm mặc không nói, đi vào trong đồng xa, Kỷ Thương Nguyệt quả nhiên đã được cứu đi, nhưng hiển nhiên Bát Mạch Long Tỏa trên người nàng vẫn chưa được giải khai.

- Lại là huyết dịch!

Phong Phi Vân từ trong khe hẹp trên đồng xa nhìn thấy vết máu đã khô, biết rõ Kỷ Thương Nguyệt chính là dùng máu của mình để thông tri cho bọn người Bộ Thiên Nhai.

Gia tộc xưng bá ở Nam Thái Phủ như Kỷ gia, Tần gia, Phong gia, lão tổ sáng lập gia tộc đều là đại nhân vật danh chấn một thời đại cả, loại người này đã tu luyện huyết mạch đến một trình độ cực cao, có thể truyền thừa huyết mạch chất lượng tốt lại cho hậu đại.

-------

Chương 266: Huyết mạch ấn ký

Trong máu bọn họ cũng có khí tưc cổ xưa đặc biệt, được xưng là huyết mạch ấn ký của gia tộc, những đại gia tộc đỉnh tiêm đệ tử vượt qua trăm vạn, ngàn vạn chính là dựa vào huyết mạch ấn ký ẩn chứa trong thân thể đệ tử để phán đoán xem hắn có phải là truyền nhân dòng chính của gia tộc hay không.

Kỷ gia và Thiên Nhất Tiên Môn quan hệ thông gia, Kỷ Thương Nguyệt chính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, Bộ Thiên Nhai chính là đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn, đều là một đời nghịch thiên tài tuấn trẻ tuổi, hai người bọn họ kết hôn với nhau cũng là Kỷ gia và Thiên Nhất Tiên Môn thông gia với nhau.

Kỷ gia và Thiên Nhất Tiên Môn đều là thế lực lớn cổ xưa cao cấp nhất Nam Thái Phủ, bọn hắn nếu liên hợp lại, thế lực to lớn, hoàn toàn có thể áp chế các môn phái tu tiên và gia tộc tu tiên khác xuống, có thể đạt được càng nhiều tài nguyên tu tiên hơn nữa.

Phong Phi Vân dùng ngón tay sờ lên vết máu kia, trên ngón tay lập tức nhiễm lên một tầng đỏ thẫm.

- Phương Hoàng Thiên Nhãn!

Đôi mắt Phong Phi Vân trở nên trong suốt, hai luồng hỏa diễm hiện ra trên đồng tử, nhảy lên tung tăng như chim sẻ nhìn chằm chằm vào vết máu trên ngón tay.

Nếu là người khác tự nhiên không có khả năng nhìn ra manh mối gì, dù sao thành phần huyết dịch của mỗi người đại khái đều giống nhau cả, nhưng người thiên tư tuyệt đỉnh thì phẩm chất huyết dịch siêu phàm, có được huyết mạch ấn ký cổ xưa .

Nhưng huyết mạch ấn ký đều ẩn sâu trong bổn nguyên huyết mạch, cần dùng dụng cụ đặc thù hoặc trí nhớ về loại huyết mạch ấn ký này để phân biệt trong máu có chứa huyết mạch ấn ký hay không.

Một mảnh huyết vụ nhàn nhạt hiện ra trong mắt Phong Phi Vân, trong huyết vụ tựa hồ cất dấu bóng dáng một cổ thú cổ xưa mọc ra bảy cái đầu nào đó, nhưng Phương Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân mới tu luyện tới sơ nhập môn kính, căn bản không cách nào nhìn thấu mảnh huyết vụ kia, thấy rõ huyết mạch ấn ký của Kỷ gia rốt cuộc là cái gì?

- Không cần nhìn nữa, lão tổ đời thứ nhất của Kỷ gia tu vị Thông Thiên Triệt Địa, đã từng luyện hóa qua chiến hồn của một đầu thiên niên linh thú, sáp nhập vào trong huyết mạch của hắn, đó là một đầu Thất Đầu Đằng Mãng, về sau đã trở thành huyết mạch ấn ký của đệ tử Kỷ gia.

Mao Ô Quy từ trong ngực Phong Phi Vân thò ra cái đầu tuyết trắng, đôi mắt như hạt đậu nhìn chằm chằm vào vết máu trên ngón tay Phong Phi Vân nói.

Đầu ô quy không rõ lai lịch này cũng không biết là muốn đi theo bên người Phong Phi Vân hay là đi theo bên người Quý gia tỷ muội nữa, dù sao tên này cũng không có ý định rời đi, Phong Phi Vân mấy lần ném nó vòa dã ngoại hoang vu nhưng nó vẫn có thể đuổi theo được.

- Đã biết được huyết mạch ấn ký của Kỷ gia, vậy thì muốn đuổi kịp Kỷ Thương Nguyệt cũng không khó rồi.

Phong Phi Vân rét lạnh nói.

- Tiểu tử, ngươi muốn giết Kỷ Thương Nguyệt báo thù?

Mao Ô Quy vội vàng nhắc nhở:

- Tên Bộ Thiên Nhai gì đó có thể giết, nhưng Kỷ Thương Nguyệt lại không động vào được, Kỷ gia cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu, động vào nghịch thiên tài tuấn một đời tuổi trẻ của Kỷ gia sẽ rước lấy tai nạn đáng sợ đấy.

Ở trong mắt người ngoài, Thiên Nhất Tiên Môn và Kỷ gia đều là tồn tại thuộc về cùng một cấp bậc, vì sao đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn có thể giết, mà Tử Linh Tử của Kỷ gia lại không thể giết?

Lão ô quy này sợ rằng đang che dấu gì đó

- Ta càng muốn đụng vào đấy!

Phong Phi Vân tay dính lấy vết máu Kỷ Thương Nguyệt lưu lại, trên ngón tay kết xuất thủ ấn "Xích Hỏa Thuật", đốt cháy huyết dịch, một đạo huyết vụ vô hình bao vây lấy huyết mạch ấn ký Thất Đầu Đằng Mãng, bay về một hướng khác trong không khí.

Huyết mạch ấn ký này chỉ có Phương Hoàng Thiên Nhãn mới có thể nhìn thấy, người khác cái gì cũng không thấy được cả.

Quý gia tỷ muội chỉ thấy Phong Phi Vân cấp tốc chạy vội vào bầu trời đêm, rất nhanh đã biến mất trước mắt.

Sát nhân không quảng ngày đêm.

Cho dù đối phương có bốn vị nghịch thiên tài tuấn, Phong Phi Vân cũng muốn đi đánh một trận.

Vèo! Vèo! Vèo!

Phong Phi Vân thu liễm khí tức, tựa như một đạo quỷ ảnh đi xuyên qua giữa dãy núi, rất nhanh liền đi ra ngoài hơn hai trăm dặm, thời gian dần qua phát hiện được một ít dấu vết nhân loại đi qua, vì vậy đuổi đi càng gấp.

Chợt đấy, Phong Phi Vân ngừng bước chân lại, bên tai truyền đến một hồi tiếng nước chảy bàng bạc, dĩ nhiên là một đầu sông lớn rộng mấy chục thước, trên mặt sông yên ba hạo miểu, ở dưới ánh trăng nó tựa như vảy rắn màu bạc vậy.

Bọn hắn ở ngay đối diện sông lớn

Bộ Thiên Nhai, Tử Xuyên, Tử Thanh ngồi vây quanh chỗ nước cạn trên sông lớn, trên mặt đất khắc lấy một cái mâm tròn chừng một mét vuông, Tử Xuyên thả một thanh kiếm gãy ngắn nhỏ màu trắng vào trong mâm tròn.

Kiếm gãy màu trắng kia là một kiện Linh Khí tàn phá, nhưng linh tính và trận pháp ở bên trong cũng không tổn thương bao nhiêu, có thể phát huy ra một tầng uy lực của Linh Khí.

Mặc dù chỉ là một tầng lực lượng của Linh Khí nhưng cũng đã tương đối khủng bố rồi, uy lực so với chuẩn Linh Khí cũng phải lớn hơn gấp 10 lần.

Ba người đồng thời đánh linh khí vào trong mâm tròn, kích hoạt tàn trận trong kiếm gãy, một đạo linh khí mênh mông cuồn cuộn phóng lên trời, kiếm gãy màu trắng hóa thành một đạo Bạch Long trảm lên trên Bát Mạch Long Tỏa trên người Kỷ Thương Nguyệt.

Tám tòa trận pháp trên Bát Mạch Long Tỏa đồng thời vận chuyển, khiến xiềng xích đen kịt biến thành màu hồng đỏ thẫm, từng đạo phù văn chìm nổi trên xiềng xích, chấn động ra tám cổ lực lượng, khiến đoản kiếm màu trắng phải run lên.

XÍU... UU!!

Đoản kiếm màu trắng bị đánh bay, rơi xuống vào trong mâm tròn, không ngừng run rẩy.

Ba vị nghịch thiên tài tuấn bị cổ lực lượng này đánh trúng khiến ngực tê rần, vội vàng thu hồi linh khí.

Kỷ Thương Nguyệt bị lực lượng Bát Mạch Long Tỏa cắn trả, thân thể bị trói càng chặc hơn, da thịt tinh tế tỉ mỉ giống như bị nghiền nát vậy, dáng người ưu mỹ cũng lộ ra có chút vặn vẹo, trong bờ môi nhịn không được phát ra một tiếng rên nhẹ.

- Rõ ràng ngay cả Linh Khí tàn binh cũng không thể phá vỡ Bát Mạch Long Tỏa!

Tử Xuyên thở dài một tiếng.

Tử Thanh nói:

- Tu vị Kỷ cô nương mặc dù cao, nhưn lực lượng của Bát Mạch Long Tỏa thật sự cũng quá mạnh mẽ, nếu không thể cởi bỏ Bát Mạch Long Tỏa, nàng chỉ sợ không qua được ba ngày liền sẽ bị lực lượng Long tỏa đánh tan Thần Cơ, tu vị hoàn toàn biến mất, hóa thành một người bình thường.

- Từ nơi này đến Kỷ gia bản phủ, ít nhất cũng phải mất đến năm, sáu ngày, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn Kỷ cô nương tan hết bổn nguyên sao?

- Tên yêu ma Phong Phi Vân này thật sự quá độc ác rồi!

Bọn hắn nói như thế, nhưng lại không suy nghĩ xem Bát Mạch Long Tỏa chính là bảo vật của Kỷ gia, Phong Phi Vân dù có độc ác, nhưng có thể độc hơn những người Kỷ gia kia sao?

Bộ Thiên Nhai trong lòng âm trầm, từ sau khi cứu Kỷ Thương Nguyệt trở về, lông mày hắn chưa từng giãn ra, Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân bắt đi đã gần nửa tháng, hơn nữa còn trói nàng lại.

-------

Chương 267: Chiến bộ thiên nhai

Phong Phi Vân tuyệt đối không phải một người tốt, Kỷ Thương Nguyệt cũng tuyệt đối xem như một mỹ nhân khuynh thành, hắn chẳng lẽ không làm gì Kỷ Thương Nguyệt? Liên tưởng đến đây, đạo tâm vốn bình tĩnh của Bộ Thiên Nhai liền nổi lên rung động, cuối cùng biến thành sóng to gió lớn.

- Phong Phi Vân!

Bộ Thiên Nhai bỗng nhiên đứng dậy, trên người chiến ý bắt đầu khởi động, đằng đằng sát khí.

- Bộ huynh, ngươi muốn đi đâu thế?

Tử Xuyên cảm nhận được lực lượng khủng bố trên người Bộ Thiên Nhai.

- Lấy đầu của Phong Phi Vân!

Hàn khí tản ra từ trên người Bộ Thiên Nhai khiến sóng cả cả đầu sông lớn đều bị đông lạnh phủ lên một tầng băng tinh.

Tử Thanh nhíu đôi mi thanh tú lại, nói:

- Vậy Kỷ cô nương làm sao bây giờ? Nàng...

- Trước hết giết Phong Phi Vân!

Trong mắt Bộ Thiên Nhai mang theo vẻ kiên quyết, không ai có thể lay động ý chí của hắn, nếu Phong Phi Vân không chết, lòng của hắn liền khó mà yên tĩnh được.

Trên sông lớn đột nhiên xoáy lên một mảnh sóng cồn cao mười mét, như Thủy Long phá sông mà lên, một cổ lực lượng bén nhọn mà đại khí huy hoàng từ bên kia bờ sông truyền đến.

- Không cần ngươi đi, ta đã đến rồi đây!

Trên sông lớn, một đạo thân ảnh tiêu sái màu tím lướt sóng mà đến, mỗi khí bước ra một bước, bọt nước liền theo đó thối lui, hóa thành một cái vòng xoáy.

Người đến đúng là Phong Phi Vân!

- Phong Phi Vân!

Bộ Thiên Nhai hai mắt phát lạnh, quát lớn một tiếng, trong miệng thốt ra một mảnh khí lãng, như lệ phong cuốn đi.

Phong Phi Vân mặc một bộ áo tím hoa lệ, từ bên kia sông lớn đi tới, dưới chân sinh ra vô số vòng xoáy, khiến sóng cồn trên mặt sông càng dân lên cao hơn nữa.

Không bao lâu, liền chạy tới trong sông.

Hắn như giẫm trên đất bằng, đứng trên mặt nước, gió sông thổi qua khiến vạt áo của hắn ầm ầm rung động.

Hai người Tử Xuyên và Tử Thanh đều lộ ra thần sắc đề phòng, không cách nào quên được tràng cảnh Tần Chiến chết ở trong tay Phong Phi Vân, biết rõ sự cưỡng hàn của yêu ma chi tử tuyệt đối không hề thua kém bất kỳ một vị nghịch thiên tài tuấn nào cả.

Hai người bọn họ tuy rằng đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng chỉ mới vừa đột phá cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, so với Tần Chiến vẫn kém một tia, tự nhiên phải e ngại Phong Phi Vân rồi.

Phong Phi Vân tuy rằng chỉ có tu vị Thần Cơ sơ kỳ, nhưng trong tay hắn lại có một kiện Linh Khí, ngay cả Tần Chiến Thần Cơ trung kỳ cũng bị đè chết, nếu không phải tế ra Linh Khí, căn bản không cách nào trấn áp hắn được.

- Bộ huynh, trong tay Phong Phi Vân có một kiện Linh Khí, đã từng đè chết cả Tần Chiến đấy.

Tử Xuyên nhắc nhở một câu.

Tu vị của Bộ Thiên Nhai cũng là Thần Cơ trung kỳ, đã tu luyện Thần Cơ đến chừng một ngón tay, cứng rắn tựa như tiên đĩnh, xem như là tồn tại Thần Cơ trung kỳ cao cấp nhất, chỉ cần tu luyện ra thần thức nữa thôi là hắn có thể lập tức bước chân vào cảnh giới Thần Cơ đỉnh cao.

Tu vi của hắn so với Tần Chiến còn mạnh hơn một bậc!

- Không sao, vì đối phó tên yêu nghiệt này, ta đặc biệt từ Thiên Phong mang tới Đại Phong Kỳ, đủ để chống lại Linh Khí trong tay hắn rồi.

Bộ Thiên Nhai có chuẩn bị mà đến, không sợ chút nào.

Tu vi của hắn cao hơn Phong Phi Vân cả một tiểu cảnh giới, lại có Đại Phong Kỳ làm hậu thuẫn, giết một tên Phong Phi Vân chỉ giống như là giết heo chó thôi.

Phong Phi Vân mang theo nộ khí mà đến, nhưng cơn giận này lại bị hắn ẩn trong lòng, lộ ra tâm bình khí hòa, nói:

- Bộ huynh không hổ là đại đệ tử của Thiên Nhất Tiên Môn, làm việc quả nhiên quang minh lỗi lạc, khiến người rất là bội phục ah! Ngày đó trên tường thành Phong Hỏa Liên Thành, ta ngược lại đã nhìn sai rồi.

- Ta lúc ấy cũng nhìn sai rồi, bằng không ngươi cũng không thể sống được đến giờ!

Bộ Thiên Nhai đứng ở chỗ nước cạn bên bờ sông, bước chân cách nước sông chỉ chừng mấy xích, nhưng mặc cho nước sông kia sóng cả mãnh liệt thế nào đều căn bản chưa đến được giày hắn đã bị một cổ lực lượng vô hình phản đẩy ra rồi,

Ngay khi Phong Phi Vân xuất hiện thì khí tức của hai người cũng đã tập trung cùng một chỗ.

"Thần Cơ" chỉ lớn chừng hạt gạo ở trong Đan Điền của Phong Phi Vân bị khí tức của Bộ Thiên Nhai kích thích, cấp tốc xoay tròn lấy, bộc phát ra linh khí vô cùng vô tận.

"Thần Cơ" của Bộ Thiên Nhai lớn hơn Phong Phi Vân gấp 10 lần, nhưng luận độ tinh thuần linh khí và linh tính của Thần Cơ thì lại xa xa không sánh được với "Thần Cơ" của Phong Phi Vân.

Một cái là lượng, một cái là chất!

Hai người đều là người có thiên tư tuyệt đỉnh, tâm chí vô cùng cường đại, sớm đã ẩn dấu đi tất cả nhược điểm tâm lý, một người như Định Hải Thần Châm đứng vững trong sông lớn, một người lại như núi cao bất động đứng bên bờ sông, đều lộ ra không chê vào đâu được, vô cùng cường đại

Oanh!

Tuy rằng vẫn chưa giao thủ, nhưng giữa bọn hắn đã tràn ngập sát cơ, có giọt giọt nước sông tóe lên, bị một đám sát khí va chạm vào, giọt nước cùng sát khí dung hợp, đã bay ra ngoài, đánh xuyên qua một đầu chim sơn ca ở cách đó cả ngàn mét khiến nó cắm đầu xuống mặt đất.

Chung quanh trở nên càng ngày càng áp lực, không khí cũng giống như trở nên sền sệt, khiến người ngay cả hô hấp cũng không thể.

- Tu vị của Bộ Thiên Nhai vậy mà đã đạt đến tình trạng như thế, nhiều nhất chỉ cần cho hắn thêm một tháng nữa thôi có thể tu luyện ra thần thức, đột phá đến Thần Cơ đỉnh phong rồi.

Tử Xuyên cũng là người có thiên tư tuyệt đỉnh, ở trong rừng rậm tràn đầy dã thú khổ tu mười năm, chuyên tâm ngộ đạo, coi như là dị thú bốn trăm năm tu vị cũng từng chết dưới kiếm của hắn.

Hắn tự nhận là trong một đời tuổi trẻ đã đủ để xưng hùng, nhưng sau khi ra khỏi Tử Vân động phủ mới phát hiện thiên hạ cũng không thiếu khuyết anh tài. Tuổi của Bộ Thiên Nhai cũng không khác với hắn lắm, nhưng tu vị đã đi trước hắn một bước.

Tử Thanh là mỹ nhân có thiên tư tuyệt đỉnh, mặc la bào tử kim sắc, tu vị cũng không hề thua kém Tử Xuyên, nàng nói:

- Ta sao lại có cảm giác tiến bộ của Phong Phi Vân cũng không hề kém hơn Bộ Thiên Nhai nhỉ?

Thiên tư đạt đến cấp bậc nghịch thiên tài tuấn, cũng có thể được xưng là bá chủ trong cùng cảnh giới, ở trong cùng một cảnh giới, nghịch thiên tài tuấn có thể đơn giản chém giết tu sĩ khác.

Mà đều là nghịch thiên tài tuấn, nếu ở cảnh giới giống nhau, có lẽ có thể phân ra thắng bại, nhưng lại rất khó đánh chết đối phương. Tựa như Bộ Thiên Nhai và Tử Xuyên đều là cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng một người sắp đột phá Thần Cơ đỉnh phong, một người chỉ vừa bước vào Thần Cơ trung kỳ, tu vị tự nhiên có chênh lệch không nhỏ.

Nhưng Bộ Thiên Nhai có lẽ có thể đánh bại Tử Xuyên, nhưng tuyệt đối không giết được Tử Xuyên.

Đương nhiên nếu có loại thần binh nghịch thiên như Linh Khí vậy thì lại khác, tựa như Phong Phi Vân cầm trong tay Linh Khí, có thể dùng tu vị Thần Cơ sơ kỳ đánh chết Tần Chiến vốn có tu vị Thần Cơ trung kỳ.

- Yêu ma chi tử không thể đo lường theo lẽ thường được.

-------

Chương 268: Phong ma trấn vân không (1)

Tử Xuyên cầm thanh đoản kiếm màu trắng kia trong tay, đây là một kiện Linh Khí tàn binh, có thể phát huy ra một tầng lực lượng của Linh Khí, lại nói:

- Phong Phi Vân chính là thuộc hạ của nữ ma, thừa dịp nữ ma không ở đây, đêm nay vô luận như thế nào cũng phải lưu tánh mạng hắn lại ở đây mới được.

Với lực lượng của mình Bộ Thiên Nhai có lẽ không giết được Phong Phi Vân, nhưng nếu thêm vào hai nghịch thiên tài tuấn như Tử Xuyên và Tử Thanh, vậy thì muốn vây giết một tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ cũng không phải việc khó.

Phong Phi Vân nhìn trắng sáng trên màn trời, bên tai có thể nghe được tiếng Thi Tà kêu gào từ trong núi xa truyền đến, hắn cười lạnh nói:

- Ta vừa rồi đã từ trong miệng một vị bằng hữu vừa qua đời biết được, Kỷ cô nương dĩ nhiên lại là vị hôn thê của Bộ huynh, hắc hắc!

Bộ Thiên Nhai hai mắt nhíu lại, trên khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt đã có chút phát lạnh.

- Nhưng mà. . . Bộ huynh chỉ sợ cũng không hiểu rõ Kỷ cô nương bằng ta, ít nhất ta hiểu thấu triệt hơn ngươi nhiều lắm. . Cạc cạc!

Phong Phi Vân đặc biệt nhấn mạnh lấy hai chữ "Thấu triệt"

Khí tức Bộ Thiên Nhai trở nên có chút hỗn loạn, một cổ hàn khí không cách nào áp chế nổi từ trong cơ thể hắn lao ra, nước sông dưới chân bắt đầu kết băng.

Phong Phi Vân biết rõ đã triệt để công phá khí tràng không chút sơ hở của hắn, bởi vậy lại thêm một mồi lửa:

- Kỷ cô nương thật sự là vưu vật nhân gian, đêm hôm đó, đến nay vẫn khiến ta không thể quên được. . .

Oanh!

Hai mắt Bộ Thiên Nhai trở nên đỏ thẫm, cả người đều phẫn nộ rồi, hắn giống như một đầu sư tử nổi giận gào thét một tiếng, trong một chớp mắt đã vọt tới trước mặt Phong Phi Vân, một quyền đánh ra một mảng lớn huyền quang.

Bên trong huyền quang dần hiện ra sáu đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ !

Vừa ra tay đã là mươi hai ngàn cân lực lượng, quả nhiên không hổ là nghịch thiên tài tuấn, lực lượng bực này đã vượt qua rất nhiều tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong rồi.

Bá!

Phong Phi Vân sớm có chuẩn bị, một nửa thân thể đều chìm vào trong nước, hãm không tới phần eo, vô số hơi nước ngựng tụ trên người hắn, biến thành một tòa núi nhỏ tràn đầy băng thứ, đụng tan sáu đầu kỳ ngưu chi lực kia.

Nói đùa, Phong Phi Vân hiện giờ đang tu luyện Ngũ Hành chi thuật trong "Bát Thuật Quyển", Hắc Thủy Thuật đã tu luyện đến tình trạng lô hỏa thuần thanh, nơi có càng nhiều hơi nước thì uy lực của Hắc Thủy Thuật càng mạnh, biến hóa càng nhiều, chiến pháp càng mãnh liệt.

Trên sông lớn này có rất nhiều hơi nước, Phong Phi Vân liên tiếp đánh ra chín đạo Hắc Thủy Thuật tính chất bất đồng, có biến thành Thần Thuẫn, có hình thành Hắc Thủy lao lung, càng nhiều nữa đều là công phạt chi khí trực tiếp.

Bành, bành, bành!

Bộ Thiên Nhai bị đánh khiến trở tay không kịp, liên tiếp thất bại chín chiêu, toàn thân đều bị vụn băng dày đặc bao trùm, khí tức lạnh như băng tuy rằng thiếu chút nữa đã đông hắn lại, nhưng cũng khiến hắn thanh tỉnh lại, biết rõ đã bị Phong Phi Vân tính kế, tâm tình bị công phá, cho nên mới rơi vào hạ phong tuyệt đối như vậy.

Oanh!

Bộ Thiên Nhai chấn vỡ hàn băng, bàn chân đột nhiên đạp trên mặt nước, vọt thẳng lên, chạy ra khỏi Hắc Thủy lao lung.

Nghịch thiên tuấn kiệt đều không phải chuyện đùa, vô luận là thiên phú hay tâm chí đều không hề yếu hơn Phong Phi Vân.

- Sát!

Tâm tình Bộ Thiên Nhai lại trở nên trầm ổn, lập tức từ trên trời giáng xuống như sao chổi rơi xuống đất.

Phong Phi Vân đứng trong sống lớn, hai tay huy động trong nước, một cái vòng xoáya cự đại chợt tạo ra, sóng cả mãnh liệt cuốn lên thiên mạc, nước sông lạnh như băng giống như Cuồng Long dâng lên.

Đây mới là giao phong thật sự, va chạm giữa linh thông và thuật pháp cường đại nhất đánh nát vòng xoáy Hắc Thủy kia, sau đó lại lần nữa tổ hợp.

So đấu cứng đối cứng, không có bất kỳ ai trốn tránh cả!

Đây cũng là giao phong khí thế, khí thế càng mạnh, như vậy mới có thể áp đảo đối phương, chiếm lấy tiên cơ lớn nhất, khí thế ai yếu hơn thì thất bại cũng càng nhanh hơn.

Cho nên bọn hắn không ai trốn tránh cả.

Thần Cơ trong Đan Điền Phong Phi Vân tốc độ vận chuyển càng ngày nhanh, giống như một ngôi sao sáng chói vận chuyển trong vũ trụ mênh mông vậy, lực lượng đầy tính bạo tạc dũng mãnh tiến vào huyết mạch toàn thân Phong Phi Vân, huyết dịch màu vàng cũng sôi trào càng thêm mãnh liệt.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Tất cả hơi nước trên sông lớn đều bắt đầu chuyển động, biến thành chín đầu Hắc Thủy Cuồng Long cao đến mấy chục thước, Phong Phi Vân đứng ở phía trên Hắc Thủy Cuồng Long, ầm ầm đánh ra một quyền, tất cả Cuồng Long đều bị lực lượng của hắn dẫn dắt, đồng thời đánh ra ngoài.

Một quyền đánh ra, chín đạo cột nước lao đi tựa như như Cửu Long Phi Thiên!

- Thiên Nhân Hợp Nhất, Cự Linh Bối Sơn!

Bộ Thiên Nhai đứng trên một tòa núi nhỏ bên bờ sông lớn, giống như một thần inh bất diệt, cả người đều cùng dung hợp với núi nhỏ dưới chân.

Cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất, chính là khiến thiên, địa, nhân tam tài đều hòa hợp.

Thiên có thiên chi đạo, thiên chi đạo ở chỗ "Thủy vạn vật" ;

Địa có địa chi đạo, địa chi đạo ở chỗ "Sinh vạn vật" .

Nhân không chỉ có nhân chi đạo, hơn nữa tác dụng của nhân chi đạo ở ngay tại "Thành vạn vật" .

Thủy vạn vật, sinh vạn vật, thành vạn vật, ba thứ cộng lại mới xem như Thiên Nhân Hợp Nhất.

Thiên đạo viết Âm Dương, Địa đạo viết nhu cương, Nhân đạo viết nhân nghĩa. Thiên Địa Nhân mặc dù mỗi thứ đều có đường riêng, nhưng lại đối ứng lẫn nhau, liên hệ lẫn nhau.

Bộ Thiên Nhai tuy là anh tài đương thời, thiên tư thông minh, nhưng dùng độ tuổi của hắn cũng không có khả năng chính thức lĩnh ngộ được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí không có khả năng lĩnh ngộ được bất cứ đạo nào trong Thiên, Địa, Nhân tam đạo.

- Thiên Nhân Hợp Nhất, Cự Linh Bối Sơn!

Kỳ thật chính là một chiêu linh thông trong địa chi đạo sinh vạn vật, vốn là một chiêu linh thông trong "Đại Địa Đạo Thư》 của Thiên Nhất Tiên Môn, mặc dù không thể chính thức vô địch như Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng uy lực cũng vô cùng, không phải nhân kiệt tuyệt đỉnh thì tuyệt đối không cách nào tu luyện thành công được.

Cự Linh Bối Sơn, Sinh Vạn Vật

Oanh!

Tinh khí trong tòa núi nhỏ dưới chân Bộ Thiên Nhai bị hắn điều động, hóa thành một mảnh sơn vân, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Giờ phút này hắn lộ ra dị thường nguy nga cao lớn, tựa như một Cự Linh Chân Thần, tay nâng một tòa núi cao vậy.

Phong Phi Vân điều động hơi nước trong toàn bộ sông lớn, ngưng tụ thành chín đạo cột nước khổng lồ, khiến sông lớn khô cạn, có thể thấy được khí phách kinh người, thủ đoạn thông thiên.

Bộ Thiên Nhai cũng dùng thủ đoạn nghịch thiên ngưng tụ tinh khí núi cao, hóa thành hư thái chống lại Phong Phi Vân.

Một cái tồi giang khô, một cái dùng lực khiêng núi khiến hai người Tử Xuyên và Tử Thanh đều bị chấn kinh.

Đây. . . Đây là giao phong giữa Thần Cơ sơ kỳ cùng Thần Cơ trung kỳ sao lại có cảm giác giống như tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đang đánh cờ thế?

-------

Chương 269: Phong ma trấn vân không (2)

Cảnh tượng này thật sự quá rung động nhân tâm rồi, giao phong giữa hai vị nghịch thiên tài tuấn một đời tuổi trẻ phảng phất như muốn đánh nát cả phương Thiên Địa này, khiến người cảm giác giống như hai Thần Chi đang chém giết vậy.

Ầm ầm!

Chín đạo Thủy Khí Cuồng Long va cham với đỉnh núi cao của Bộ Thiên Nhai, đầu tiên giao thủ đúng là Phong Phi Vân và Bộ Thiên Nhai, tiếp theo là sông lớn và núi lớn cũng đụng vào nhau.

Có thể được xưng là nghịch thiên tài tuấn, tự nhiên đều có thủ đoạn nghịch thiên, những tu sĩ khác, cho dù đạt đến Thần Cơ đỉnh phong cũng chưa chắc có được lực lượng khủng bố như thế.

Trong tầm tốc độ ánh sáng, Phong Phi Vân cũng đã đánh với Bộ Thiên Nhai hơn hai mươi chiêu, hơn hai mươi tiếng nổ truyền ra giữa bóng dáng tán loạn của bọn hắn, khi thì giao thoa, khi thì nổ tung, tựa như sấm sét vô danh nổ vang trong bầu trời đêm vậy.

Phong Phi Vân tu luyện "Bất Tử Phượng Hoàng Thân", dùng thân hình nhân loại tu luyện thiên công bảo điển của Yêu tộc, tuy rằng tư chất thân thể hắn vốn bình thường, hĩnh cốt phàm tục, nhưng sau khi trải qua ba lượt thay máu, huyết dịch trong thân thể đã tràn đầy linh tính, kim quang bắn ra bốn phía, phẩm chất không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần.

Huyết nhục và xương cốt của hắn cũng bị huyết dịch đổ vào, bị thiên công bảo điển rèn luyện, trở nên cứng rắn như sắt, mềm dẻo không phá, cường độ thân thể đuổi thẳng yêu thú.

Yêu thú và dị thú, linh thú là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Một cái là yêu, một cái là thú.

Yêu thú tu luyện tới cảnh giới nhất định có thể huyễn hóa thành nhân hình, không chỉ có có được khí lực cường đại của Thú Tộc, càng có được thiên phú tu luyện của nhân loại. Trí tuệ của Yêu vượt rất xa dị thú và linh thú, thậm chí có Yêu còn thông minh hơn cả nhân loại.

Dị thú và linh thú mới thật sự là Thú Tộc tu sĩ, vô luận tu vị cao bao nhiêu, cũng không thể huyễn hóa ra hình người, có tu vị càng cao, thân hình càng khổng lồ, có tu vị càng cao, thân hình sẽ phát sinh dị biến.

Tu vị dưới trăm năm, được xưng là "Mãnh thú" .

Tu vị trên trăm năm, dưới ngàn năm được xưng là "Dị thú" .

Tu vị ngoài ngàn năm, dưới vạn năm được xưng là "Linh thú" .

Trên Linh thú còn có Bất Tử Thánh Thú, Bất Diệt Tiên Thú. . .

Kiếp trước Phong Phi Vân chính là tộc trưởng của Phượng Hoàng Yêu tộc, thuộc về tộc đàn "Yêu", Yêu tồn tại ở giữa nhân và thú, cũng là một loại độc đàn đặc thù nhất trong Thiên Địa, bị loài người và Thú Tộc không dung.

Người có thể cùng dị thú, linh thú, chung sống hoà bình, nhưng lại không dung yêu thú.

Cho nên khi mọi người biết được trong thân thể Phong Phi Vân chảy xuôi một nửa yêu thú chi huyết thì đều coi hắn là dị đoan, tất cả Tu tiên giả đều bài xích hắn, thậm chí hợp thành Trừ Ma Liên Minh muốn giết hắn.

Phượng Hoàng chính là một trong các Yêu tộc cường địa nhất trong Yêu Thú tộc quần, "Bất Tử Phượng Hoàng Thân" có thể nói là công pháp luyện thể cao cấp nhất trong Yêu tộc, thân thể Phong Phi Vân tự nhiên cũng vô cùng khủng bố.

Bộ Thiên Nhai tuy rằng cường độ thân thể cũng thuộc loại nhân vật biến thái, nhưng nếu so với Phong Phi Vân thì vẫn yếu hơn một bậc.

Trong tốc độ ánh sáng, thân thể hai người chuyển đổi hơn trăm lần, giao thủ hơn ba trăm lần, ra tay như điện, như tinh thiết đang va chạm.

Chín đạo cột nước cự đại bị chấn nát, biến thành nước lũ, tràn ngược vào trong sông lớn.

Cự Linh Bối Sơn chi thuật mà Bộ Thiên Nhai ngưng tụ cũng sụp đổ, một lần nữa chìm vào trong núi nhỏ nghiền nát.

- Đại Phong Khởi Hề, Vân Thiên Loạn!

Bộ Thiên Nhai hét lớn một tiếng, trong thân thể lao ra một cổ khí tượng màu xanh nhạt, hạo hạo đãng đãng, lập tức liền mảnh xé rách một mảng phong vân trường không dễ như trở ban tay.

Hắn chính là nghịch thiên tài tuấn, có thể có được bổn nguyên khí tượng cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Phong Phi Vân bỗng nhiên định trụ thân hình, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhận ra khí tượng mà Bộ Thiên Nhai triển khai

- Phong Ma Trấn Vân Không!

- Đúng vậy, chính là Phong Ma Trấn Vân Không, khí tượng vừa ra, vô địch thiên hạ, sát nhân ngay trong nháy mắt.

Ở giữa thiên địa cuồng phong gào thét, tựu như từng đạo lưỡi đao dài mấy chục thước xuyên thẳng qua trong không khí, phát ra tiếng rít chói tai, mang đến cho người cảm giác tựa như Cự Thú đang tru lên vậy.

Bộ Thiên Nhai hóa thân Phong Ma, xuyên thẳng qua giữa khí tượng "Phong Ma Trấn Vân Không", một cổ hạo nhiên chi khí ngày càng dày đặc, so với "Thiên Nhân Hợp Nhất, Cự Linh Bối Sơn" vừa rồi càng thêm đáng sợ.

- Bộ Thiên Nhai quả nhiên không hổ là đại sư huynh của Thiên Nhất Tiên Môn, chỉ trong mười năm ngắn ngủn đã tu luyện đủ loại tuyệt học của Thiên Nhất Tiên Môn, cho dù rất nhiều cường giả thế hệ trước cũng không lợi hại bằng hắn.

Trong đôi mắt đẹp của Tử Thanh mang theo vài tia rung động, tự đáy lòng cảm thán Bộ Thiên Nhai thiên tư vô song.

Tử Xuyên nhẹ gật đầu, nói:

- Mấu chốt là thiên sinh khí tượng của hắn quả thật đáng sợ, Phong Ma Trấn Vân Không, quả thực manh hơn so với khí tượng ' Tử Hải Thăng Vân Phàm" của ta một tia.

- Cũng mạnh hơn khí tượng "Tử Phủ Tiên Cung" của ta.

Chỉ có trong thân thể nghịch thiên tài tuấn mới có thiên sinh khí tượng như thế, hơn nữa trong thân thể rất nhiều người được coi là nghịch thiên tài tuấn cũng không có khí tượng.

Khí tượng mạnh yếu cũng biểu hiện thiên tư một người mạnh yếu ra sao!

"Long Mã Hà Đồ" trong đan điền Phong Phi Vân là khí tượng Hậu Thiên, hơn nữa tuyệt đối cường đại hơn "Phong Ma Trấn Vân Không" của Bộ Thiên Nhai, nhưng lại theo Thanh Đồng Linh Châu bay vào trong thân thể Tiêu Nặc Lan, bởi vậy mới khiến hắn không khí tượng làm chỗ dựa.

- Phong Phi Vân, ngươi mặc dù thiên tư tuyệt đỉnh, thể chất yêu nghiệt, nhưng ta đã nhìn ra trong thân thể ngươi không hề có khí tượng, hôm nay ngươi phải thua không thể nghi ngờ.

Bộ Thiên Nhai hóa thân Phong Ma, thân thể bị cuồng phong dẫn vào trời cao, thanh âm lộ ra có chút hạo miểu đại khí.

Lại nói:

- Khí tượng chính là ban ân của Thượng Thiên, chỉ có người đạt được thiên sinh khí tượng mới là anh tài được Thượng Thiên nhìn trúng, ở trên Tiên đạo mới có thể được quang huy của Thượng Thiên chiếu rọi, tuyệt đối không phải một tên yêu nghiệt như ngươi có thể so sánh được.

người có được khí tượng đối với người không có khí tượng có được lực áp chế tuyệt đối.

Giống như áp chế của thượng vị giả đối với hạ vị giả vậy.

Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:

- Không biết tốt xấu, khí tượng cũng chia thành Thiên tượng, Địa tượng, Nhân tượng. Thiên tượng cầm đầu, Nhân tượng xếp cuối. Phong Ma Trấn Vân Không trong thân thể ngươi bất quá chỉ là là Nhân tượng thôi, hơn nữa ở trong Nhân tượng chỉ coi là cấp độ trung đẳng, có gì để đắc ý chứ?

- Nói bậy ba, nào có cái gì mà Thiên tượng, Địa tượng, Nhân tượng, cho dù thật sự tồn tại Địa tượng và Thiên tượng, đó cũng là tự nhiên và bản thân không gian lộ ra, nhân lực không thể thay đổi, càng đừng nói đến mượn Thiên tượng và Địa tượng.

Bộ Thiên Nhai nói.

-------

Chương 270: Thiên tượng, Địa tượng, Nhân tượng

- Đó là ngươi cô văn quả lậu! Ta hôm nay liền mượn một đám Địa tượng, đến đánh với ngươi một trận.

Phong Phi Vân đi qua sông lớn, rơi đến trên mặt đất.

Hắn vậy mà công bố muốn mượn một đám Địa tượng, cùng Bộ Thiên Nhai quyết một trận tử chiến.

Không ai tin tưởng hắn thật sự có thể làm được, cái này quả thật giống như là một truyền thuyết vậy.

Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng bị Bát Mạch Long Tỏa cấm phong, phần cổ tuyếttrắng, một đôi cánh tay ngọc mềm mại, đùi ngọc thon dài, thậm chí ngaycả dáng người uốn lượn tuyệt mỹ kia cũng không thể nhúc nhích, nhưngnàng lại có thể mở miệng nói chuyện, âm thanh lạnh lùng nói:

- Phong Phi Vân tu luyện Tầm Bảo Sư thần điển "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục", có lẽ thật có thể điều động Địa tượng.

"Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" mặc dù chỉ là thần điển của Tầm Bảo Sư, nhưng chỉcần là đệ tử tiên môn lớn một chút đều từng nghe qua đại danh của nó,được xưng là một trong Tam đại thần điển của Tu Tiên Giới, mặc dù chỉ tu luyện một chiêu nửa thức trong đó cũng có thể hoành hành thiên hạ.

Tam đại thần điển đều truyền thừa Viễn Cổ, uy lực Thông Thiên, trong đó"Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" là thần kỳ và huyền dị nhất, một ít thuật pháp vàthần thông trong đó đã đạt đến hoàn cnahr không thể tưởng tượng nổi.

Nếu Phong Phi Vân thật sự tu luyện "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục", như vậy quả thật có khả năng điều động ra một đám Địa tượng!

- Lắm miệng!

Phong Phi Vân hai mắt phát lạnh, nhìn chằm chằm Kỷ Thương Nguyệt liếc,nhưng trong lòng Kỷ Thương Nguyệt đối với Phong Phi Vân sao không phảilà cực kỳ oán hận chứ, hai con ngươi lạnh như băng nhìn thẳng hắn, không hề có chút bị ánh mắt của Phong Phi Vân hù sợ.

Nàng cũng là một nghịch thiên tài tuấn, tâm tính cường đại, cũng khôngchịu thua, từ lúc Phong Phi Vân khinh nhờn thân thể nàng, nàng đã lậpchí phải lấy mạng Phong Phi Vân, dùng máu tươi của Phong Phi Vân để rửasạch sỉ nhục trên người mình.

- Phong Phi Vân, giao ra "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" ta có thể lưu cho ngươi toàn thây.

Gào thét một tiếng, một đạo gió lạnh thổi gấp qua, thân ảnh Bộ ThiênNhai còn nhanh hơn cả gió lạnh, hắn lập tức chộp tới lồng ngực Phong Phi Vân, xé nát một khối vạt áo của Phong Phi Vân, để lại một đạo dấu tayhuyết sắc.

Bàn chân Phong Phi Vân đạp một cái, lướt ngang 10m, nhìn nhìn đạo dấu tay huyết sắc trên lồng ngực, cười lạnh nói:

- Ngươi rõ ràng xé nát một mảnh áo của ta, đợi tí nữa ta phải xé nát quần áo toàn thân ngươi.

- Hỗn đãn!

Kỷ Thương Nguyệt cắn môi, phun lạnh một tiếng.

- Có gì mà hỗn đản chứ? Đây cũng không phải là lần đầu tiên xé nát y phục của ngươi, hắc hắc!

Lời này của Phong Phi Vân tự nhiên không phải nói cho Kỷ Thương Nguyệt nghe, mà là nói cho Bộ Thiên Nhai nghe.

Kỷ Thương Nguyệt lạnh con mắt tàng sát cơ, nhưng lại không phản bác được lời của Phong Phi Vân.

Hai tay Bộ Thiên Nhai chắp sau lưng, đầu ngón tay cũng sắp bị bóp nát,Kỷ Thương Nguyệt chính là vị hôn thê của hắn, mình ngay cả đầu ngón taycủa nàng cũng chưa được chạm qua, lại bị Phong Phi Vân ăn trước, đây quả thực là bị cắm sừng trắng trợn mà!

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Bộ Thiên Nhai hắn quả thực sẽ bị Tu tiên giả thiên hạ cười chết, mọi người đều sẽ nói:

- Vị hôn thê của Bộ Thiên Nhai thật sự là tuyệt sắc nhân gian, tiên cơ xinh đẹp.

- Hắc hắc, chỉ tiếc còn chưa về nhà đã bị Phong Phi Vân ăn trước, Bộ Thiên Nhai chẳng qua chỉ mang một đôi giày rách thôi!

Nghĩ đến đây, Bộ Thiên Nhai liền gần như phát điên, hung hăng trợn mắtnhìn Kỷ Thương Nguyệt, hận ý trong lòng còn đậm hơn cả hận ý đối vớiPhong Phi Vân.

Một vòng sát cơ thoáng hiện trong mắt hắn, hắn không chỉ muốn diệt trừPhong Phi Vân, mà giống như còn muốn giết hết mọi người ở đây vậy, nhưthế mới có thể bảo trụ thanh danh của hắn, cũng không cần tái giángười đàn bà dâm đãng Kỷ Thương Nguyệt này nữa.

Ánh mắt Phong Phi Vân lộ ra một tia cười trêu tức, Bộ Thiên Nhai thậtđúng là không có lòng dạ, lại bị mình nói kích vài câu đã lộ ra sát cơnhư vậy, ở đây ai không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, há có thểkhông nhìn ra trong đầu hắn đang nghĩ gì chứ?

Trong đó Kỷ Thương Nguyệt là người lạnh lẽo nhất.

- Bộ Thiên Nhai, ngươi giết huynh đệ ta, ta coi trọng vị hôn thê của ngươi, chúng ta coi như không thiếu nợ gì nhau!

Phong Phi Vân tiếp tục cười nói.

Kỷ Thương Nguyệt không lên tiếng phản bác nữa, tỉnh táo đến dị thường!

- Sát!

Đạo tâm vốn đã ổn định của Bộ Thiên Nhai lần nữa bị Phong Phi Vân quấyrầy, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, hóa thân Phong Ma xung phong liều chết giết tới.

- Hắc Thủy Thuật, Xích Hỏa Thuật!

Phong Phi Vân đánh ra cả hai loại thuật pháp, phân biệt tế ở hai tay,hắn đánh Hắc Thủy Thuật vào trên mặt đất, tất cả hơi nước trên mặt đấtđều bốc hơi lên, thổ địa trong phạm vi mấy ngàn thước đều biến thành cát vàng.

Sau khi Xích Hỏa Thuật bị đánh vào trong cát vàng, trong cát vàng liềnvọt lên hỏa diễm đầy trời, khiến một nơi vốn thanh sơn lục thủy lập tứcbiến thành một mảnh hỏa vực.

Đây kết hợp của hai loại thuật pháp, khiến Địa tượng đã xảy ra thay đổi, bất quá chỉ là trong một phạm vi nhỏ thôi.

Nếu hắn có thể luyện hành cả Ngũ Hành chi thuật, diễn biến thành TiểuDiễn Thuật, như vậy liền có thể chính thức khống chế một bộ phận Địatượng, uy lực không biết cường đại hơn giờ gấp bao nhiêu lần.

- Hắn vậy mà thật sự điều động Địa tượng!

Tử Thanh không dám tin tưởng vào hai mắt của mình nữa,

Phong Phi Vân đứng trong hỏa vực, toàn thân đều bị ngọn lửa bao phủ,cùng giao thủ với Phong Ma xông tới, cuồng phong thổi qua khiến cát vàng tung bay đầy trời, hỏa diễm cũng bị cuồng phong thôi qua khiến nó trởnên vô cùng kịch liệt.

Trong phạm vi mấy ngàn thước quả thực như biến thành một cái bếp lò cự đại đang hừng hực thiêu đốt vậy.

Bang bang!

Không ai có thể thấy rõ bên trong đến cùng đã xảy ra đại chiến khủng bốcỡ nào, chỉ thấy ánh lửa bay loạn bốn phía, cát bụi bao phủ cả ThiênĐịa.

Bành! Một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển.

Bộ Thiên Nhai từ trong hỏa vực bay ngược ra ngoài, trên mái tóc vốn đenkịt giờ dính đầy huyết dịch, trở nên cuồng loạn dị thường, trên ngườinhiều ra mấy đạo vết thương, rất nhiều chỗ đều bị ngọn lửa tổn thương,biến thành cháy đen.

Khí tượng Phong Ma Trấn Vân Không chợt sụp đổ, một lần nữa thu hồi vào trong thân thể chật vật của hắn.

Hỏa diễm dập tắt, cát vàng dần trở nên yên lặng, hiện ra thân ảnh PhongPhi Vân, hắn vẫn vững vàng đứng trên mặt đất, trên áo bào hoa lệ màu tím lấy mấy giọt máu tươi.

Chỉ nhìn tràng cảnh này thôi cũng đủ hiểu ai thắng ai bại rồi.

- Bộ Thiên Nhai. . . Vậy mà thua ở trong tay Phong Phi Vân!

Tử Xuyên cảm thấy thật bất khả tư nghị, dưới tình huống không sử dụngLinh Khí, Phong Phi Vân vậy mà vẫn có thể đánh bại Bộ Thiên Nhai sắpbước vào Thần Cơ đỉnh phong..

Nếu để cho yêu ma chi tử lớn lên, chỉ sợ tương lai coi như là bát đạithiên tài cấp bậc sử thi cũng chưa hẳn có thể áp chế được hắn.

- Ta tới đây để giết người!

Phong Phi Vân không chỉ có đánh bại Bộ Thiên Nhai, càng muốn lấy tính mệnh của hắn, tế điện linh hồn Lưu Thân Sinh

-------

Chương 271: Độc nhất là lòng đàn bà (1)

Oanh!

Miểu Quỷ Ban Chỉ giương không mà lên, sáu bức cổ đồ trên Ban Chỉ hiệnra, tựa như sáu tòa thần trận cổ xưa mang theo Linh Khí chi uy vô thượng trực tiếp đánh bay Bộ Thiên Nhai ra ngoài, thân thể đụng vào trên mộtvách đá dựng đứng, vô số thạch đầu bị đụng nát, lăn xuống.

Đây là uy lực của Linh Khí, sau khi bị dẫn động có thể chấn giết tất cả cường giả cùng cảnh giới.

Nếu Phong Phi Vân đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh, uy lực của Miểu Quỷ Ban Chỉ sẽ cường đại hơn giờ gấp cả chục lần.

Huyết nhục trên người Bộ Thiên Nhai bị đánh bay một khối lớn, lộ raxương ngực trắng hếu, vừa rồi dùng một chiêu tuyệt học linh thông chặnsát uy của Linh Khí, tuy rằng bị thụ trọng thương nhưng hắn lại khôngchết.

- Đại Phong Kỳ!

Hắn toàn thân đều chảy máu, giống như huyết thi bò ra từ trong Tu La sát tràng vậy, hắn dùng cánh tay đã nhuộm đầy máu tươi cắm một cây đại kỳmàu đen lên mặt đất.

Đây cũng là một kiện Linh Khí, chính là trấn áp chi bảo của Thiên NhấtTiên Môn, đã truyền thừa hơn một ngàn năm, một mực cắm ở trên đỉnh Thiên Nhất sơn, hấp thu lôi điện chi lực, ngưng tụ đại phong tinh hồn, rènluyện đại kỳ, và uẩn dưỡng linh khí của khí linh.

Gió lớn trận trận trong chiến kỳ cực lớn ngăn trở lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ lại, hai kiện Linh Khí bắt đầu tranh đấu, cổ lực lượng này đãhoàn toàn vượt ra khỏi chiến lực cảnh giới hiện giờ của bọn hắn.

Chúng điên cuồng công phạt dọc theo sống lớn, khiến đường sông rộng lớncũng bị đánh phá thành mảnh nhỏ, núi nhỏ hai bên bờ sông lớn cũng nứt ra từng đạo kẽ đất, như muốn nứt vỡ vậy.

Oanh, oanh, oanh!

Linh Khí va chạm, rung trời động địa, vô số Linh Khí chi uy phi dật ra ngoài, tràn ngập khắp Thiên Địa.

Mỗi một đạo dư uy chấn nhiếp ra ngoài, đều có thể gạt bỏ một vị cườnggiả Thần Cơ sơ kỳ, hai cổ lực lượng Linh Khí tụa như hai đợt Liệt Nhậttại va chạm, khiến không khí cũng phát ra chấn động, phương viên trămdặm đều sinh ra cuồng phong gào thét.

Áo bào toàn thân Phong Phi Vân đều bay lên, trên cánh tay như nứt ratừng đạo huyết vân, thật giống như đôi cánh tay đều muốn nứt vỡ ra vậy.

Hai kiện Linh Khí đối công, đủ để chấn vỡ tu sĩ kiềm giữ Linh Khí rồi.

Bộ Thiên Nhai càng thêm thê thảm, cường độ nhục thể của hắn không bằngPhong Phi Vân, không chỉ hai tay huyết nhục mơ hồ, mà ngay cả miệng vếtthương nơi ngực cũng không ngừng chảy máu .

Đây là một hồi tử chiến, ai cũng không thể bức trở ra, ai lui thì người đó sẽ bị Linh Khí bắn chết.

- Hai người này đều mang theo Linh Khí, càng đã đánh đến phát điên, quả thực là hai tên điên mà.

Tử Thanh và Tử Xuyên tuy rằng đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng lại tự nhận là không đạt được lực công kích đáng sợ như thế.

- Ngay vào lúc này, ra tay vào lúc này, nhất định có thể giết khiến Phong Phi Vân trở tay không kịp.

Tử Xuyên tế ra kiếm gãy màu trắng trong tay, dẫn động một tầng Linh Khí tàn trận còn sót lại trên đó.

Hai người bọn họ liên thủ, tế kiếm gãy ra ngoài, kiếm quang màu trắngbiến thành một đạo Xà Long ngang trời mà qua, lặng lẽ xuyên thấu ngựcphải Phong Phi Vân, xé rách một khối huyết nhục lớn như bàn tay.

Oanh!

Bộ Thiên Nhai vốn cho là mình đã thua không nghi ngờ, lại không nghĩ tới Tử Xuyên và Tử Thanh lại trợ giúp hắn một tay, khiến hắn đã tìm được cơ hội phản công.

- Muốn chết!

Trong miệng Phong Phi Vân phun ra máu tươi, trực tiếp đánh Miểu Quỷ BanChỉ ra ngoài, lần nữa đánh gãy kiếm gãy màu trắng, Linh Khí không ngừnglại, ầm ầm đánh cho hai người Tử Thanh và Tử Xuyên thổ huyết, thân thểbay xa vài chục trượng, quỳ một gối xuống trên mặt đất.

- Phong Phi Vân, ngươi cũng đã bị Linh Khí tàn binh xuyên thủng thân thể, còn có thể đánh lại ba người chúng ta sao?

Tử Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, trên thân thể lao ra một cổ sóng biến màu tím, hiển hóa thành một mảnh hải dương màu tím .

Đây là khí tượng của hắn, Tử Hải Thăng Vân Phàm!

Tử Thanh dáng người thanh tú, ngạo nghễ mà đứng, hai tay khép lại, một tòa Tử Phủ Tiên Cung từ trong thân thể nàng lao ra.

Quá điên cuồng, một người muốn đánh ba vị nghịch thiên tài tuấn?

Phong Phi Vân nhìn nhìn lỗ máu nơi ngưcj, nghĩ tới trên ngực Vương Mãnhcũng có lỗ máu như thế, chỉ sợ cũng là bị hai người Tử Xuyên và Tử Thanh đánh lén.

- Giết các ngươi, có gì việc khó?

Phong Phi Vân lần này đã thật sự nổi giận rồi, ngay khi Bộ Thiên Nhai tế ra Đại Phong Kỳ giết tới hắn thì trên bàn tay của hắn bốc lên một đoànThi Hỏa thảm lục sắc, đơn giản liền phá vỡ sát uy của Linh Khí.

Hỏa diễm lạnh như băng dọc theo Đại Phong Kỳ du tới, trực tiếp truyềnvào trên cánh tay Bộ Thiên Nhai, trong một chớp mắt đã đốt cánh tay củahắn thành tro tàn, nếu không phải hắn kịp thời một chưởng đánh gảy vaiphải thì Thi Hỏa đã đốt cả người hắn thành tro rồi.

Phong Phi Vân mượn chính là Thi Cung chi hỏa của nữ ma, hắn há có thể chống đỡ được?

Cánh tay cũng không còn, Đại Phong Kỳ dĩ nhiên sẽ rơi xuống, cắm ở giữalòng sông, đã mất đi linh khí gia trì, trở nên ảm đạm không ánh sáng.

- Đây là hỏa diễm gì, sao lại đáng sợ như thế?

Bộ Thiên Nhai cực kỳ tiếc nuối cánh tay của mình, trong lòng có chút run rẩy, đoàn hỏa diễm vừa rồi rõ ràng không có nhiệt độ, nhưng lại khôngcách nào chống lại được, ngay cả Linh Khí cũng không đỡ nổi.

Tử Xuyên và Tử Thanh vốn đang định động thủ cũng bị một chiêu này củaPhong Phi Vân dọa cho khiếp sợ, trong lúc nhất thời giật mình đứngnguyên tại chỗ.

Phong Phi Vân vốn tuyệt đối không muốn vận dụng Thi Hỏa, dù sao hắnkhông muốn bạo lộ bí mật Thi Cung nữ ma đang ở trên người hắn, miễn chorước lấy một ít siêu cấp hung nhân.

Nhưng hắn hiện giờ đã không có lựa chọn nào nữa, xem ra chỉ có thể giết hết mọi người ở đây để diệt khẩu thôi.

Bá, bá!

Hai người Tử Xuyên và Tử Thanh quay người bỏ chạy, cảm giác được trongthân thể Phong Phi Vân đang thai nghén lấy một cổ lực lượng cường đạiđến mức bọn hắn không cách nào chống lại, nếu giờ muốn sống sót, chỉ cóthể chạy thục mạng.

Phong Phi Vân há có thể để bọn hắn đào tẩu, phi thân đuổi theo, hắn đánh ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, đụng vào trên lưing Tử Thanh, đánh gãy cả cột sống của nàng, thân thể yểu điệu mềm mại lập tức vô lực ngã trên mặt đất.

Giờ phút này Phong Phi Vân chỉ có thể ra tay ác độc vô tình, cho dù ngươi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng phải giết không tha.

Không giết bọn hắn, bị chết sẽ là mình.

Bành!

Phong Phi Vân một cước đạp vào người Tử Thanh, giẫm nát nàng, mượn lực bay lên, ầm ầm đánh tới Tử Xuyên.

- Phong Phi Vân ngươi vậy mà giết muội muội ta, ngươi gây đại họa rồi!

Khó mắt Tử Xuyên giật giật, một bên chạy trốn, một bên thét dài.

- Ta đã sớm xông đại họa rồi!

Phong Phi Vân lần nữa đánh Miểu Quỷ Ban Chỉ ra ngoài, vô số hào quang màu đen ngăn cản trước con đường của Tử Xuyên.

- Chúng ta đều là nghịch thiên tài tuấn, luôn có hộ đạo giả cấp bậcThiên Mệnh âm thầm thủ hộ chúng ta, nếu chúng ta gặp phải nguy hiểmtuyệt cảnh, hộ đạo giả sẽ sinh ra cảm ứng, sẽ trước tiên chạy đến, ngươi nhất định phải chết.

-------

Chương 272: Độc nhất là lòng đàn bà (2)

Trong mắt Tử Xuyên tràn đầy lãnh mang, tế ra một mặt Vân Phàm, muốn ngăn trở Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Xoẹt xẹt!

Vân Phàm lập tức liền bị Miểu Quỷ Ban Chỉ xé nát, sáu bức cổ đồ đụng vào trên người hắn, đánh ra trên người hắn sáu lỗ máu lớn.

- Cảm ơn nhắc nhở của ngươi.

Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ chỉ cần là nghịch thiên tài tuấn của đạigia tộc, đại môn phái đều có người thế hệ trước làm hộ đạo giả cho bọnhắn, cho nên phải tốc chiến tốc thắng.

Oanh!

Phong Phi Vân lôi đình một kích, trên bàn tay đánh ra vô tận kim mang.

Tử Xuyên tuy rằng bị Linh Khí đánh trọng thương, nhưng dù sao cũng lànghịch thiên tài tuấn, lúc đại chiến với dị thú cùng từng bị trọngthương như thế, tâm chí kiên định, đhắn iều động linh khí toàn thân chặn lấy một kích này của Phong Phi Vân,

- Đi chết đi!

Phong Phi Vân đột nhiên xuất hiện ở phía sau của hắn, ngón tay điểm ra ngoài, đâm vào đỉnh đầu của hắn.

- Không, ta không thể... Chết...

Tử Xuyên muốn thi triển nghịch thiên chi thuật, nhưng đã muộn, Hắc ThủyThuật đã đánh vào thân thể của hắn, khiến hắn biến thành một cỗ thây khô không có chút hơi nước

- Nghịch thiên tài tuấn thì như thế nào, sau khi chết, chẳng qua chỉ là một đống cát vàng.

Phong Phi Vân một ngón tay điểm vào trên thi thể, nó lập tức phát ra vệt rạn giống như mạng nhện, biến thành cát vàng vô tận rơi trên mặt đất.

Sau khi Phong Phi Vân rời khỏi, cũng không lâu lắm, một lão giả mặc áoxám ngang trời mà đến, nhìn hai vị nghịch thiên tài tuấn chết không toàn thây trên mặt đất, hắn phát ra tiếng thét dài rung trời động địa, khiến đại địa đều nứt vỡ ra.

- Đáng giận, giết nghịch thiên tài tuấn của Tử Vân Động Thiên ta, phải dùng máu tươi để trả!

Thanh âm già nua như thần lôi kinh thiên quanh quẩn giữa dãy núi, thật lâu không tan.

...

Kỷ Thương Nguyệt vẫn ngồi xếp bằng trên một khối đá ở bên bờ sông, tócxanh như thác nước, mỹ nhan khuynh thành, hai con ngươi như thủy tinhmàu đen, cái mũi cao nhọn mà tinh tế tỉ mỉ, đặc biệt là đôi môi tuylạnh lùng, nhưng lại hồng nhuận phơn phớt dụ người phạm tội kia.

Quần áo nơi ngực nàng từng bị Phong Phi Vân dùng Đoạn Đao cắt đứt, khiến bộ ngực mê người của nàng như ẩn như hiện, nếu không phải trên ngườinàng có cột tám sợi xiềng xích màu đen to như đầu cánh tay thì quả thậtgiống như một vị mỹ nhân ngư đang yên tĩnh ngắm trăng bên bờ vậy.

Lãnh diễm và mê người!

Phong Phi Vân đuổi theo giết Tử Thanh và Tử Xuyên, mà Bộ Thiên Nhai thìtừng bước một đi tới chỗ Kỷ Thương Nguyệt, hắn chỉ còn lại một cánh tay, tuy bớt đi vài phần oai hùng, nhưng vẫn đứng thẳng tắp như trước, không hề có chút nhụt chí nào cả.

- Ngươi muốn giết ta?

Kỷ Thương Nguyệt cảm thấy sát khí trên người Bộ Thiên Nhai.

Bộ Thiên Nhai lạnh luingf trầm ngâm không nói!

- Ngươi quả thật nên giết ta, dù sao Phong Phi Vân đã khiến ta từ thiếu nữ biến thành nữ nhân.

Kỷ Thương Nguyệt lạnh như băng nói.

Bộ Thiên Nhai rốt cục mở miệng:

- Ngươi biết là tốt rồi, chúng ta chỉ là công cụ liên hợp của Thiên Nhất Tiên Môn và Kỷ gia, nhưng giờ nếu ta lấy ngươi thì sẽ có vết nhơ, tấtnhiên sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.

- Nếu ta chết đi, ngươi không chỉ không cần lấy một nữ nhân không sạchsẽ, mà còn có thể vu oan cho Phong Phi Vân, thật sự là nhất cử lưỡngtiện.

Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng không thể nhúc nhích, hơn nữa biết rõ sẽ chếttại trong tay của hắn, nhưng bộ dáng vẫn cực kỳ bình tĩnh, chỉ là lãnh ý trong mắt càng tăng thêm.

- Ngươi rất thông minh, khó trách Kỷ gia lại để người làm vị hôn thê của ta!

Bộ Thiên Nhai đi tới trước mặt Kỷ Thương Nguyệt, nhìn khuôn mặt hoàn mỹtựa như nữ thần của nàng, trong lòng càng thêm phẫn nộ, nếu không phảisớm đã bị Phong Phi Vân chà đạp thì mỹ nhân này sẽ là nữ nhân của hắn.

Hắn không hề do dự, nếu đợi thêm chút nữa thì Phong Phi Vân sẽ trở về, hắn liền chụp ra một chưởng về phía đỉnh đầu nàng.

Kỷ Thương Nguyệt nhắm hai mắt hại, khóe miệng ưu mỹ có chút nhếch lên!

PHỐC!

Nàng không chết, chết chính là Bộ Thiên Nhai!

Tay của nàng trực tiếp xuyên thủng ngực trái Bộ Thiên Nhai, bóp nát cảtrái tim của hắn, huyết dịch từ trong trái tim kia chảy ra chảy xuôitheo cánh tay trơn bóng mà ôn nhu của nàng, ửng đỏ và diễm lệ.

- Giết ngươi, ta cũng có thể vu oan cho Phong Phi Vân!

Tám sợi xích sắt trên người Kỷ Thương Nguyệt đã buông lỏng, rơi trên mặt đất, tay nàng đều là máu tươi, dưới ánh mắt không cam lòng của Bộ Thiên Nhai nàng chậm rãi từ từ đứng lên.

Bộ Thiên Nhai ngã xuống hai bước, dùng bàn tay đè lại trái tim, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra xối xả, căn bản không ngăn lại được

- Ngươi... Ngươi...

- Có gì phải kinh ngạc chứ? Bát Mạch Long Tỏa vốn chính là ta tự tayluyện chế, ta tự nhiên có thể cởi bỏ, giết ngươi từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của ta, muốn làm vị hôn phu của ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách.

Kỷ Thương Nguyệt nói.

Hai mắt Bộ Thiên Nhai càng ngày càng mờ, ngã nhào trên mặt đất, trong lòng tràn đầy không cam lòng.

- Thủ đoạn của người Kỷ gia chúng ta ngươi vĩnh viễn sẽ không đoán đượcmạnh mẽ bao nhiêu đâu, mấy lão gia hỏa muốn ta gả cho ngươi, thật sự làmắt bị mù rồi, ngươi ngay cả Phong Phi Vân cũng không đối phó được, quảthực chính là một tên phế vật.

Kỷ Thương Nguyệt âm thanh lạnh lùng nói.

Bộ Thiên Nhai trong miệng không ngừng ứa máu, đã nói không nên lời rồi,chỉ có thể nghe Kỷ Thương Nguyệt nói ra từng câu khiến hắn sởn gai óc,thì ra mình đúng là một đứa ngốc, bị Phong Phi Vân tính toán, bị vị hônthê của mình tính toán.

Là mình quá đần, hay là đám bọn hắn quá thông minh.

- Ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, kỳ thật... Phong Phi Vân căn bảnchưa từng ngủ qua với ta, ngươi kích động như vậy làm gì chứ, aizz! Giờlại cứ như vậy chết đi rồi.!

Kỷ Thương Nguyệt nhìn Bộ Thiên Nhai đã triệt để tắt thở, thất vọng lắc đầu.

Cũng không biết Bộ Thiên Nhai là vì trái tim nghiền nát mà chết, hay là bị nàng làm tức chết nữa.

XÍU... UU!! Một đạo âm thanh xé gió từ rất xa truyền đến, Tử Ảnh nhànnhạt ngang trời mà qua, Phong Phi Vân sau khi đánh chết Tử Thanh và TửXuyên giờ đã đuổi về lại đây.

Khi Phong Phi Vân đáp xuống bên bờ thì Kỷ Thương Nguyệt vẫn ngồi trên đá trắng bên ngời, trên người vẫn cột tám sợi xích sắt to như cánh tay,toàn thân cũng không thể nhúc nhích.

Bát Mạch Long Tỏa đã khốn cấm nàng quá lâu, tựa hồ đã đánh tan Thần Cơtrong thân thể nàng, nàng lộ ra suy yếu dị thường, hơi thở mong manh,sinh mệnh lực trong thân thể cũng đã trôi mất hơn phân nửa.

Nhìn qua giống như tùy thời đều có thể hương tiêu ngọc tổn vậy!

Đêm dài, trăng sáng như bích.

Một đầu trường hà uốn lượn chảy xuống, như một đầu ngân xà vắt ngang, phát ra tiếng gầm nhẹ thấp giọng vậy!

Đại Phong Kỳ vốn cắm trong sông lớn giờ không thấy đâu nữa, Bộ ThiênNhai cũng không thấy rồi, chỉ có Kỷ Thương Nguyệt vẫn ngồi ở dưới tảngđá lớn, tóc xanh rủ xuống ngực, giống như một đóa Thanh Liên chớm nở bên bờ sông vậy.

-------

Chương 273: Cảm giác không chân thực

Nàng cực kỳ xinh đẹp, giốngnhư một mỹ nhân ngư ở bên bờ sông chờ tình lang trở về, cảm giác khiếnngười thương tiếc nói không nên lời.

Không khỏi khiến người nghĩ tới câu chuyện tình yêu thê mỹ: Thiên hà hàxử? Viễn viễn đích hải vụ mô hồ. Phạ hữu giao nhân tại ngạn, đối nguyệtlưu châu

Cảm giác mà lúc này Kỷ Thương Nguyệt mang đến cho người chính là nhưvậy, không giống một Tử Linh Tử lãnh diễm hung thần mà càng giống một mỹ nhân ngư nước mắt lưu châu bên bờ hồ vậy, khiến người phải thương cảm.

Phong Phi Vân nhìn nhìn vết máu vẫn chưa khô trên mặt đất, hít một hơi, ánh mắt ngưng tụ, nói:

- Máu của Bộ Thiên Nhai, ai làm hắn bị thương?

- Một người ngươi tuyệt đối đoán được

Kỷ Thương Nguyệt tựa dán trên tảng đá lớn, hữu khí vô lực nói.

Phong Phi Vân tuy rằng thông minh hơn người, nhưng quả thật không đoánđược là ai, hắn nhíu mày, trong đôi mắt trở nên tinh sáng, hai luồng hỏa diễm nhảy lên trong mắt, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, ánh mắt có thể nhìn thấy ở ngoài ngàn dặm.

Trong vòng ngàn dặm vậy mà đều không có tung tích của Bộ Thiên Nhai.

Chẳng lẽ là hộ đạo giả của Bộ Thiên Nhai đã đón hắn đi rồi sao? Tronglòng Phong Phi Vân suy đoán như thế, ánh mắt lại rơi xuống bãi huyếtdịch trên mặt đất, nơi này đã xảy ra chuyện gì đây?

Phong Phi Vân chung quy vẫn cảm thấy có một cổ khí tức quỷ dị, khôngkhỏi có chút cảnh giác, nhưng như thế nào cũng không thể liên tưởng đếntrên người Kỷ Thương Nguyệt.

Tựa như Bộ Thiên Nhai vây, hắn cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vẫn bị chết trong tay Kỷ Thương Nguyệt.

Có khi người thông minh đều bị thông minh lửa, mà nam nhân bình thườngđều theo bản năng luôn xem thường nữ nhân, mà thường thường nam nhân như vậy dù bị nữ nhân lừa gạt nhưng vẫn mơ mơ màng màng.

- Ngươi lại rơi vào tay ta rồi.

Phong Phi Vân chậm rãi đi tới chỗ Kỷ Thương Nguyệt, nhìn chằm chằm vàovào chỗ ngực bị gió lớn thổi qua khiến càng lộ rõ hơn kia, bộ ngực tựanhư muốn nhảy ra vây, tuy vẫn bị quần áp miễn cường bao vây lấy, nhưnglại không cách nào che được hoàn toàn.

Kỷ Thương Nguyệt còn đẹp hơn cả ánh trăng trên bầu trời, lan da vốntuyết trắng bị ánh trăng phủ lên một tầng xanh ngọc, óng ánh sáng longlanh.

- Đúng vậy, đúng là vẫn rơi vào tay của ngươi!

Trên mặt Kỷ Thương Nguyệt hối hận nói.

Phong Phi Vân nói:

- Cũng bởi vì ngươi, Lưu Thân Sinh mới chết, ngay cả khuôn mặt của conmình cũng không thấy được, ngươi mặc dù không giết hắn, nhưng hắn lại vì ngươi mà chết.

- Ngươi đây là đang tuyên cáo tội lỗi của ta sao?

Kỷ Thương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong môi đỏ nhẹ nhàng phun ra thanh vụ, hữu khí vô lực nói.

- Người đã chết, chung quy vẫn phải cần một người đền mạng.

Phong Phi Vân nhìn Kỷ Thương Nguyệt tựa như nhìn một người chết vậy.

Hắn cũng không phải một người thích giết người, nhưng nếu ngươi đắc tội với hắn trước thì ngươi hẳn phải chết.

- Vậy ngươi vì sao còn chưa ra tay giết ta?

Kỷ Thương Nguyệt nói.

Phong Phi Vân đứng chắp tay, áo tím bay múa, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.

- Ta hiểu rồi, ngươi còn muốn biết Kỷ gia chúng ta vì sao phải bắt Quý gia tỷ muội, vấn đề này ta có thể trả lời ngươi.

Kỷ Thương Nguyệt nói.

Dương Thần Thánh Thai đối với Phong Phi Vân mà nói thật sự quá trọngyếu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Phong Phi Vân vẫn chậm chạp khônggiết nàng.

- Ngươi nên biết rõ cho dù ngươi nói cho ta biết đáp án thì vẫn phải chết trong tay ta thôi.

Phong Phi Vân không cho rằng Kỷ Thương Nguyệt không rõ đạo lý này.

- Đương nhiên, ta là một người tất phải chết, ta chỉ là hi vọng ngươi có thể vào trước khi ta chết, lại hôn ta một lần, ta liền chết cũng khôngcòn gì hối tiếc nữa.

Trong mắt Kỷ Thương Nguyệt mang theo một tia u oán, tựu như một oán nữ bị tình lang vứt bỏ.

Phong Phi Vân có chút sửng sót, hắn tự nhiên không tin Kỷ Thương Nguyệtnói ra lời này là vì coi trọng hắn, ngược lại cảm thấy nàng đang giấusát cơ.

- Có người nói, một nữ nhân nếu đến lúc sắp chết cũng chưa từng ân áiqua với nam nhân thì sau khi chết đến Địa Ngục cũng sẽ bị ác quỷ xấu xíchà đạp, đây là bi ai bực nào a. Cho nên nói oán khí của nữ quỷ vĩnhviễn đều mạnh hơn các loại quỷ khác.

Nàng còn nói thêm.

Phong Phi Vân trố mắt nhìn, nói:

- Cái kia thật sự cũng quá bi ai rồi, xem ra ta phải giúp ngươi chuyện này mới được.

- Ngươi vốn nên giúp ta, ít nhất. . . Ngươi lớn lên cũng không xấu.

Kỷ Thương Nguyệt nói.

- Ta cuối cùng cũng tin vào câu nói kia.

- Câu nào?

- Ngươi khi sắp chết, lời nói đều là thiện.

Phong Phi Vân nói.

Kỷ Thương Nguyệt hơi sững sờ, chợt liền cười lạnh nói:

- Vậy ngươi vì sao còn không qua đây, chẳng lẽ ngươi thật đúng như đạotặc kia nói, thân thể căn bản không thể thỏa mãn nữ nhân sao?

Một nữ nhân phải chết thật sự rất khó nói ra những lời thong dong nhưthế, hơn nữa lời này còn tuyệt hảo như vây, khiến bất kỳ một nam nhânnào cũng không cách nào kháng cự.

Trong lòng Phong Phi Vân sinh ra một tia cảnh giác, cảm giác được KỷThương Nguyệt có chút khác thường, tuy rằng giúp người làm niềm vui làlời răn của hắn, nhưng lúc này hắn lại do dự, nói:

- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao phải bắt Quý gia tỷ muội?

- Ngân ngân, Phong Phi Vân ngươi xem ta là kẻ đần sao, nếu ta nói chongươi thì ta cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, ngươi còn không trực tiếpgiết ta sao, căn bản sẽ không thỏa mãn nhu cầu cuối cùng của ta!

Kỷ Thương Nguyệt phong tình vạn chủng nói.

Lời này khiến Phong Phi Vân toàn thân đều bị tà hỏa thiêu đốt, hắn cười nói:

- Nữ nhân thật sự là đủ tham lam!

- Nam nhân còn tham lam hơn cả nữ nhân đấy!

Kỷ Thương Nguyệt nói.

Phong Phi Vân chậm rãi đi tới, ngồi xổm thân thể xuống, nhìn bộ ngựchương diễm của Kỷ Thương Nguyệt dưới lớp áo ở khoảng cách cực kỳ gần,một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Kỷ Thương Nguyệt, tán thán nói:

- Ta cảm giác, cảm thấy có chút không chân thực.

- Chuyện không chân thực mới khiến người khoái hoạt nất, chẳng lẽ ngươikhông muốn hưởng thụ cảm giác không chân thật này chút sao?

Đôi mắt dễ thương của Kỷ Thương Nguyệt vốn nhắm lại giờ có chút mở ra một tia khe hở, như nguyêt nha cong cong.

Nàng đích thật là một nữ nhân có được phong tình thiếu nữ, lại có hàmsúc thục nữ, bộ ngực sữa no đủ, đường cong ưu mỹ tựa như tiểu nhũ dêtrắng noãn đamh chờ Phong Phi Vân nhấm nháp vậy.

Bá!

Một cổ cảm giác vô cùng nguy hiểm đột nhiên đánh úp về phía trong lòngPhong Phi Vân, ngay khoảnh khắc này giống như trời sập đất sụt vâym haichân hắn đạp lấy, đột nhiên lui về phía sau, nhưng đã muộn, đôi tay máuchảy đầm đìa vốn gác sau lưng Kỷ Thương Nguyệt đắt chộp lấy ngay chỗngực hắn.

Phong Phi Vân đã tương đối chú ý cẩn thận rồi, nhưng vẫn khiến mình lâm vào hiểm địa.

Đăng!

Hắn cưỡng ép vận chuyển linh khí, thối lui ra phía sau!

Kỷ Thương Nguyệt tựa như độc xà quấn c đi, trên ngón tay toát ra một đạo linh quang, sắc bén tựa như hàn kiếm vậy, khiến ngực Phong Phi Vân chảy ra máu tươi, làn da bị đâm rách.

-------

Chương 274: Hỏa diễm (1)

Phong Phi Vân tuy rằng luirất nhanh, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi linh khí hàn kiếm trênđầu ngón tay nàng, chỉ cần hắn hơi chậm một chút thì liền sẽ bị một ngón tay của nàng xuyên thủng ngay.

Phù phù!

Sau lưng chính là sông lớn, Phong Phi Vân đã rơi vào trong nước, sau khi hai chân hắn chạm nước liền lập tức đại hỉ, có nước là tốt rồi!

Lui vào trong nước, Kỷ Thương Nguyệt vẫn như ảnh tùy hình, hai mắt băng hàn, mang theo khí tức tất sát.

- Hắc Thủy Thuật!

Phong Phi Vân điều động sông lớn chi thủy, ngưng tụ thành một đạo vằnnước chưởng ấn cự đại, giống như một mảnh sóng lớn đánh ra đẩy lui KỷThương Nguyệt về sau.

Phong Phi Vân không lùi mà tiến tới, đánh ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, mang theo linh khí chi uy vô thượng đánh bay Kỷ Thương Nguyệt ra ngoài, dángngười yểu điệu giống như lê hoa đái vũ, ngã xuống đến trên bờ.

- Xem ra lời nữ nhân nói, thật sự không thể tin được.

Phong Phi Vân đi theo bay thấp đến bên cạnh bờ, năm ngón tay tạo thànhtrảo bóp lấy cần cổ trắng nõn của Kỷ Thương Nguyệt, mang theo cổ nàngbay đi hơn mười dặm, sau đó vứt thân thể mềm mại của nàng từ trên trờixuống một khối cự thạch.

- Hừ!

Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng bị giữ ở cổ, treo trên bầu trời, nhưng lãnh ngạo trên người không giảm, diễm lệ như một La Sát.

Phong Phi Vân nói:

- Ngươi vẫn quá thiếu kiên nhẫn rồi, nếu đợi đến khi ta với ngươi đangcá nước thân mật, vào một khắc ta hưng phấn nhất, mê muội nhất liền ratay giết ta thì ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Phi, chỉ bằng ngươi cũng muốn đạt được thân thể của ta?

Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh một tiếng.

Phong Phi Vân sau khi trầm mặc nửa ngày, một đôi mắt liền nhìn chằm chằm khiến nàng có chút phát lạnh, khiến nàng cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

"Bành! "

Phong Phi Vân trực tiếp ném nàng xuống đất, sau đó xách lấy đầu tóc dàicủa nàng kéo nàng đến bên cạnh sông lớn, phù phù một tiếng, ném vàotrong nước.

- Ngươi muốn làm gì vậy?

Toàn thân Kỷ Thương Nguyệt đều ướt sũng đấy, uống hai phần nước sôngtrên lan da ngọc lăn xuống bọt nước, y phục ẩm ướt dính lấy thân thể,khiến thân thể mềm mại mê người của nàng đều lộ ra rõ ràng.

- Ta muốn cho ngươi nếm thử loại cảm giác không chân thật kia.

Phong Phi Vân bỗng nhiên cởi cẩm bào màu tím trên người ra, cũng đi vàotrong nước sông, một bả kéo lấy tóc dài của nàng, tay kia thô bạo xé nát quần áo ướt át trên người nàng, lộ ra một thân thể ngọc bạch mà xinhđẹp, hương diễm và có co dãn.

BA~! BA~! BA~!

Trên sông lớn thanh vụ lượn lờ, ánh trăng xinh đẹp trong thiên mạc, đây là một bức họa quyển động lòng người.

Chỗ nước cạn, trong nước, bùn cát đều bị tóe lên.

Đêm yên tĩnh bị thanh âm có tiết tấu kia đánh vỡ, khiến mấy lão langtrong bụi cỏ cách đó không xa cũng bị dọa chạy, cảm giác được một cổ khí thế khiến chúng nó sợ hãi, cổ khí tức tràn đầy công phạt chi lực kiathật sự có chút dọa người.

Mà ngay cả mãnh thú và hung cầm ở xa xa cũng bị chấn nhiếp, bắt đầu chạy thục mạng, huống chi là Kỷ Thương Nguyệt đang phải thừa nhận lấy tấtcả?

Đây thật là một loại cảm giác không chân thực, không chỉ đau tận xươngtủy, hơn nữa còn khiến nàng cảm giác vô cùng khuất nhục, loại khuất nhục này khiến nàng vốn lạnh lùng mà vô tình cũng chảy xuống hai hàng nướcmắt, cả đời cũng khó quên được thời khắc này.

Thân thể mềm mại của nàng không cách nào động đậy được, một đôi đùi ngọc thon dài mà ôn nhu không ngừng bị sóng nược đánh lấy, cũng bị Phong Phi Vân đánh lấy, nhưng lại lại lộ ra vô lực như vậy.

Loại cảm giác này tựa như một con sói đói, nhào vào trên người của nàng, từng miếng từng miếng gặm thức thịt của nàng vậy!

Cuối cùng, nàng chỉ có thể bỏ qua giãy dụa, nằm ở trong bùn cát và sóngnước thở hổn hển, mái tóc ướt sũng cùng bùn cát hỗn tạp cùng một chỗ, có đính vào cần cổ tuyết trắng thon dài của nàng, mà đa số thì bị PhongPhi Vân gắt gao nắm lấy, Phong Phi Vân tựa hồ như căn bản không coi nàng như một nữ nhân, mà chỉ là vì tra tấn nàng vậy.

BA~! BA~! BA~!

Phong Phi Vân tâm chìm như sắt, lan da toàn thân đều ánh lên quang mangmàu vàng, lộ ra im sắc huyết mạch sáng chói lưu chuyển dưới làn da, hắnđang vận dụng lực lượng toàn thân toàn lực chinh phạt.

- Ta. . . Ta nếu không chết. . . Nhất định sẽ mang ngươi ra lăng trìmười vạn đao, trả lại tất cả khuất nhục, thống khổ mà ngươi gây cho talại cho ngươi.

Kỷ Thương Nguyệt hai chân nhuốm máu, đôi mắt đẹp mờ mịt nhìn vào trăngsáng trên bầu trời cũng giăng đầy tơ máu, hoặc có lẽ là do Phong Phi Vân thật sự là quá không thương hương tiếc ngọc rồi, thế cho nên nàng ngay cả lúc nói chuyện bờ môi cũng có chút phát run.

- Đây vốn là một cái thế giới mạnh được yếu thua, hôm nay ta thắng, chonên ngươi bỏ ra một cái giá lớn, nằm trên mặt đất bị người chà đạp chính là ngươi. Nếu hôm nay người thua là ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn nằm trênmặt đất, ngươi cũng tuyệt đối sẽ không cho ta một chút cơ hội nào cả.

Phong Phi Vân nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lên, hôn vào đôi môi nhưmột con sói đói, khiến hô hấp của nàng vốn đã dồn dâp giờ lại trở nêncực kỳ khó khăn.

Thật lâu sau, Phong Phi Vân tựa hồ như đã nếm hết hương vị của nàng rồi, liền rời môi!

- Ai cũng không thể cam đoan mình có thể một mực thắng được, như vậynếu giờ đã thắng thì phải hưởng thụ. Một khắc khi ngươi thua, sẽ khôngai đồng tình với ngươi cả, thế giới rất tàn khốc, nhân tâm càng thêm tàn khốc.

Lời của Phong Phi Vân l chữ chữ tru tâm, khiến nàng rốt cục không nói nên lời nữa.

BA~! BA~! BA~!

Chỉ còn thanh âm đầy tiết tấu ưu mỹ kia kéo dài thật lâu không thôi,trong đó còn kèm theo tiếng thở dốc hùng hậu và rên rỉ thống khổ.

- Ha ha! Nơi dã ngoại hoang vu này thật sự là rất thú vị, không chỉ cóthể nhặt được một cỗ tử thi, còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp thế này!

Một thanh âm khàn khàn có chút chói tai quanh quẩn trong bầu trời đêm, lộ ra có chút không hài hòa.

Bá!

Một nhánh cây xuyến lấy một cỗ tử thi từ trong bóng tối bay ra, nhánhcây cắm vào một khỏa cổ mộc trăm năm, găm một cỗ huyết thi ngay cả tráitim cũng bị móc ra mất trên đỉnh cây.

Dưới ánh trăng, tử thi kia treo trên cây, lộ ra đặc biệt khiến người ta sợ hãi.

Đúng là thi thể của Bộ Thiên Nhai, vốn đã bị Kỷ Thương Nguyệt vứt xáctrong rừng, nhưng giờ lại bị một người nhặt lên, găm trên đỉnh cây.

- Bộ Thiên Nhai!

Phong Phi Vân ngẩng đầu nhìn qua Bộ Thiên Nhai hai mắt trừng trừng trênđỉnh cây kia, vừa vặn theo dõi hắn và Kỷ Thương Nguyệt, nhưng hắn đãchết rồi, nơi ngực còn lộ ra một lỗ máu khủng bố, huyết dịch đều khôcạn biến thành màu đen.

Phong Phi Vân từ trên người Kỷ Thương Nguyệt bức ra, XÍU một phát láchmình đứng trên bờ, mặc kiện cẩm bào màu tím rộng thùng thình kia lênngười, hai mắt nhìn vào màn đêm xa xa, tìm kiếm người vừa lên tiếng.

Chỉ cảm thấy trong bóng tối ẩn núp lấy một cổ lực lượng quỷ dị, tốc độdi động cực nhanh, ngay cả mắt cũng không thể bắt kịp bóng dáng đốiphương.

-------

Chương 275: Hỏa diễm (2)

- Lá gan của Yêu ma chi tử thật lớn, cũng dám làm bẩn chất nữ của Thần Phi Kỷ Linh Huyên, quả thật khiến người phải bội phục.

Thanh âm khàn khàn kia vang lên sau lưng Phong Phi Vân.

XÍU... UU!!

Phong Phi Vân bỗng nhiên quay người, một đoàn hỏa diễm cực lớn đang lơlửng trên cự thạch ở bên bờ sông, hỏa diễm ửng đỏ, giống như trôi nổitrong không khí vậy.

Trong ngọn lửa bao vây lấy một bóng người quỷ dị.

Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, Phong Phi Vân hoàn toàn khôngcảm thụ được hắn xuất hiện ở đó từ lúc nào, tựa như một đoàn Liệt Hỏa ULinh vậy.

Phương Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân cũng không thể nhìn rõ bộ dạng bóng người trong Liệt Hỏa kia dài ngắn thế nào.

- Ha ha! Ngươi chỉ sợ không phải bội phục, mà là ghen ghét ta đi!

Phong Phi Vân tùy tiện quấn lấy đai lưng, lộ ra rất là khoan thai, tuyrằng đêm nay hắn đại chiến liên tục, lại còn ngự nữ một phen, nhưng thểlực không chỉ không suy kiệt mà ngược lại càng thêm tràn đầy.

- Kỷ cô nương mỹ danh truyền khắp Nam Thái Phủ, không biết bao nhiêutuấn nam tài tử muốn chiêm ngưỡng dung mạo cũng không được, ta tự nhiênlà vô cùng ghen ghét rồi.

Người trong hỏa diễm kia cười nói:

- Chỉ có điều ta không có lá gan lớn như người, dù sao cũng không phải ai cũng dám đắc tội Kỷ gia.

Phong Phi Vân cười hắc hắc:

- Lá gan của ta gần đây cũng không nhỏ!

Bá!

Phong Phi Vân vừa cười, thân thể liền biến thành một hồi tật phong, trên ngón tay ngưng tụ Hắc Thủy, một ngón tay điểm ra, như tia chớp vạchphá bầu trời.

Tử Linh Tử mà Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng lại thất trinh dưới thân yêu ma chi tử, việc này nếu để lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho Kỷ gia cực kỳtức giận, Phong Phi Vân hiện giờ cánh chim không gió, tự nhiên tuyệtkhông cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Giết người diệt khẩu!

Người này quyết không thể lưu được.

XÍU... UU!!

Hỏa diễm tựa như thuấn di giống lướt ngang trăm trượng, tránh thoát khỏi một kích này của Phong Phi Vân, rơi xuống trong sông lớn, lơ lửng trênmặt nước, tựa như một đoàn U Minh Quỷ Hỏa.

Tốc độ thật nhanh!

Phong Phi Vân trong lòng ngưng tụ!

- Phong huynh, thật sự là thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã động thủ rồi!

Hỏa diễm quỷ dị nhảy lên, tần suất nhảy lên vậy mà giống như đúc nhịpđập trái tim Phong Phi Vân, lực khống chế chính xác như thế quả thựckhiến người phải sợ hãi thán phục.

Phong Phi Vân cười nói:

- Không có biện pháp ah! Nam nhân sau khi làm chuyện xấu khó tránh khỏi lo sợ, thiếu kiên nhẫn cũng là chuyện hợp tình lý!

- Ha ha! Phong huynh thật sự là một nam nhân thành thật, ta cũng có thểrất thành thật nói cho ngươi biết, từ khi ngươi xuất phát từ Phong HỏaLiên Thành ta đã một mực đi theo sau lưng ngươi rồi, đêm nay. . . Tất cả mọi việc đều lọt vào mắt ta!

Uy hiếp!

Trong lời nói của đối phương lộ ra ý uy hiếp!

Phong Phi Vân trong lòng trầm xuống, đối phương dĩ nhiên là nhằm vào hắn mà đến, hơn nữa Ẩn Nặc Thuật thập phần cao tuyệt, người này là ai? Mụcđích là gì? Vì sao phải tiềm hành mà đến?

Đối phương tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng Phong Phi Vân, khàn khàn cười nói:

- Chúng ta là bạn không phải địch, tương lai nói không nhất định ta còncó việc cầu ngươi cũng nên, ta tin tưởng đến lúc đó ngươi nhất định sẽgiúp ta có đúng không? Cạc cạc!

- Ta đã bị ngươi nắm thóp rồi, tự nhiên không dám không đáp ứng!

Phong Phi Vân âm thầm niết Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay, chuẩn bị xuất kỳ bất ý, dùng Linh Khí chấn chết người này.

Chỉ có giết người này, mới có thể khiến lòng hắn an tâm lại.

- Phong huynh lại không thành thật rồi, ta hảo ý cảnh tỉnh ngươi, ngươi lại muốn giết ta, uy lực của Linh Khí tuy rằng cường hãn, nhưng muốngiết ta lại không dễ dàng đâu.

Giác quan của người trong hỏa diễm thật sự quá linh mẫn, chỉ một chút đã phát hiện ra Phong Phi Vân đang dẫn động trận pháp trong Linh Khí.

Không chỉ có tốc độ đáng sợ, hơn nữa nhãn lực cũng rất lợi hại.

Phong Phi Vân thu mu bàn tay về sau lưng, mày dạn mặt dày nói:

- Ta là người tới giờ vẫn không thích giết người, ta chỉ rất là hiếu kỳngươi rốt cuộc là ai, vì sao khiến ta có một loại cảm giác lạ lẫm màquen thuộc như thế?

- Cho ngươi xem một vật!

Trong đoàn hỏa diễm lơ lửng trên mặt nước kia bay ra một khối "Cổ Ngọc"lớn chừng bàn tay, trên "Cổ Ngọc" treo lấy sợi tơ màu vàng.

Đây không phải Cổ Ngọc, đây là Vô thượng Linh Bảo dùng "Giới Linh Thạch" điêu khắc mà thành, mặc dù chỉ là một góc mảnh vỡ linh thạch cũng cógiá trị bằng một tòa thành trì.

Giới Linh Thạch ở trong mười tám loại linh thạch bài danh thứ mười bốn,giá trị không thể dùng tiền tài để cân nhắc được, chính là tuyệt thếthạch bảo trời sinh, bên trong tự thành không gian.

Có thể đào ra một khối Giới Linh Thạch, cũng tương đương với đào được một cái trữ vật không gian.

Mặc dù chỉ là một khối linh thạch lớn như bàn tay như vậy, nhưng khônggian bên trong lại có thể sắp xếp một tòa núi lớn, cái này ở Tu TiênGiới Thần Tấn vương triều tuyệt đối xem như Linh Bảo đỉnh tiêm, vô cùngthưa thớt, giá trị còn đáng sợ hơn cả Linh Khí.

- Ngươi là Vô Hà công tử?

Khôi Giới Linh Thạch điêu khắc tinh tế này Phong Phi Vân đã từng thấy nó đeo ở bên hông Vô Hà công tử, bảo vật thế này Vô Hà công tử tự nhiênkhông có khả năng đưa cho bất luận kẻ nào, như vậy chỉ có thể nói rõngười trong hỏa diễm kia chính là Vô Hà công tử.

- Vô Hà công tử? Khanh khách, vậy ta lại cho ngươi xem một vật!

Trong hỏa diễm lại bay ra một kiện bảo vật, bảo vật này là một cuốn bíquyết tu luyện, nó bay thấp đến trước người Phong Phi Vân.

- Bắc Minh Thần Công!

Phong Phi Vân lại hơi hơi giật mình.

Bắc Minh Thần Công chính là chí cao thần điển của Bắc Minh gia tộc,không phải nghịch thiên tài tuấn của Bắc Minh gia tộc thì không thể họcđược, quả thực có thể nói là thiên công bảo điển cao cấp nhất Tu TiênGiới.

Bắc Minh gia tộc chính là một trong tứ đại môn phiệt của Thần Tấn vươngtriều, là một quái vật khổng lồ, Bắc Minh Thần Công tuyệt đối không cókhả năng truyền lưu vào trong tay người ngoại tộc được, đây là căn bảnđể một gia tộc đứng sừng sững ở đỉnh phong.

Nếu Bắc Minh Thần Công lưu truyền ra ngoài, như vậy uy nghiêm của BắcMinh gia tộc cũng sẽ không còn, địa vị bá chủ cũng sắp bị rung chuyển.

Cho dù Vô Hà công tử thân là bát đại thiên tài cấp bậc sử thi cũng không có khả năng đạt được Bắc Minh Thần Công.

Vậy hắn rốt cuộc là ai?

- Chẳng lẽ ngươi là một vị cao thủ của Bắc Minh gia tộc sao?

Phong Phi Vân hai mắt nhíu lại.

- Nếu ta cho ngươi biết, Giới Linh Thạch chính là Vô Hà công tử quỳ trên mặt đất cầu ta nhận lấy, mà Bắc Minh Thần Công chính là Bắc Minh Đườngtự mình ghi cho ta, sau đó lại cầu khẩn ta ba ngày, ta mới miễn cưỡngnhận lấy thì ngươi có tin không?

Thanh âm của người trong hỏa diễm kia vẫn khàn khàn như trước, giống như thạch đầu đang ma sát vậy, thập phần bén nhọn, khiến người nghĩ đến một bộ thây khô đang rên rỉ lấy.

-------

Chương 276: Là địch hay bạn?

Lông mày của Phong Phi Vân nhếch lên, không nhịn được cười một tiếng:

- Tự nhiên là không tin, ta từng gặp qua Vô Hà công tử, người này vôluận là thiên tư hay tâm chí đều vượt qua thường nhân vô số lần, coi như là cự kình cũng không thể khiến hắn khom lưng. Về phần Bắc Minh Đường,mặc dù không được lão luyện như Vô Hà công tử, nhưng mà lại là một têncứng đầu, ta từng thiếu chút nữa trấn chết hắn mà cũng không thể để chohắn khuất phục.

- Vô Hà công tử không thể nào quỳ xuống dưới chân bất luận kẻ nào, BắcMinh Đường cũng không thể đem thần điển của gia tộc đưa cho người khác,không có khả năng cầu người!

Bóng đêm cùng sông nước tương liên, càng thêm mấy phần yên tĩnh.

Một đoàn hỏa diễm kia ở trên đại hà phiều phù, đỏ đến giống như một đóahuyết sắc tiên liên, khí tức khiến cho người ta thấy mờ mịt mà linhđộng.

- Ngươi vốn nên tin tưởng ta, trên đời này cũng không phải là chỉ có lực lượng mới có thể khiến cho nam nhân khuất phục!

Thanh âm khàn khàn kia từ từ nói.

Hai mắt của Phong Phi Vân tập trung nhìn về phía trước, trầm mặc hồi lâu, nói:

- Trên đời này đúng là cũng không phải chỉ có lực lượng mới có thể khiến cho nam nhân khuất phục, còn có một vật cũng có thể đánh sập tự ái cùng cái lưng thẳng của nam nhân.

- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!

Người kia ở trong hỏa diễm cười khàn khàn, cười đến hết sức tự đắc.

- Nhưng ngươi lại không phải mỹ nhân!

Phong Phi Vân cũng là một anh hùng chưa qua được ải mỹ nhân, bằng không hắn cũng sẽ không chết ở trong tay của nữ nhân.

Nhu tình bách chuyển hồng nhan giường,

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Địch nhân lớn nhất của nam nhân là "sinh tử", địch nhân lớn thứ hai là "chính mình", địch nhân lớn thứ ba chính là "mỹ nhân".

Ba cái này có thể chiến thắng bất kỳ một cái nào trong đó, người nàynhất định có tiền đồ bất khả hạn lượng, thành tiên thành thánh cũngkhông phải là không được, nhưng mà...

Nhìn chung từ cổ chí kim, nam nhân có thể chiến thắng bất kỳ một dạng trong đó đều là rải rác không có mấy.

- Làm sao ngươi biết được ta không phải là mỹ nhân?

Đoàn hỏa diễm kia thiêu đốt đến càng thêm đỏ tươi, tựa như một vầng thái dương hỏa hồng lơ lửng ở trên mặt nước.

Tiếng cười khàn khàn của nàng, cười đến tựa như một lão tẩu già nua.

Phong Phi Vân cũng cươi:

- Thời điểm ta bắt được ngươi chẳng phải sẽ biết ngươi là ai sao?

- Bá!

Lần này Phong Phi Vân toàn lực thôi động thân pháp, thân thể tựa như một mũi tên rời cung, khiến mặt nước ở trên sông đều bị phá ra một cái kherãnh, kích khởi bọt sóng màu trắng vô tận.

Tốc độ của Phong Phi Vân quả thực đã vượt qua tốc độ âm thanh, một cáinháy mắt chính là vài trăm thước, nhưng mà tốc độ của đoàn hỏa diễm kialại là nhanh hơn, một đạo quang ảnh chợt lóe, lại đã rơi vào phía sauPhong Phi Vân hơn trăm trượng.

Tốc độ như vậy quả thực có thể nói là kinh khủng để hình dung, hơn nữaquỹ tích vận hành cũng tràn đầy tính khiêu dược, cái loại vận luật nàytuyệt đối không phải là tu sĩ bình thường có thể làm được.

Bá!

Phong Phi Vân đứng vững cước bộ, lòng bàn chân tràn ra một đạo linh mang, giẫm ở trên mặt nước.

Trong lúc cực nhanh, hai người thế nhưng đã biến hóa phương vị, PhongPhi Vân đứng ở vị trí mà đoàn hỏa diễm kia lúc trước vừa mới huyền phù,mà đoàn hỏa diễm kia hiện tại liền huyền phù ở vị trí lúc nãy hắn vừađứng.

- Ai! Ta đã sớm nói, chúng ta là bạn không phải địch, Phong huynh, vì sao lại muốn liên tục bức bách?

Người ở trong hỏa diễm kia thở dài nói.

Phong Phi Vân cười nói:

- Hiện tại ta ở trên đời này đều là kẻ địch, bằng hữu chân chính nhưnglà một người cũng không có, ngươi làm thế nào để cho ta tin được?

- Tạ nguyện làm bằng hữu thứ nhất của Phong huynh!

Phong Phi Vân nói:

- Muốn làm bằng hữu, dù sa cũng phải có một cái lý do?

- Tương lai ta muốn đi làm một việc đại sự, cần có Phong huynh hỗ trợmới có thể thành sự, hiện tại kết giao bằng hữu với Phong huynh, tươnglai mời Phong huynh hỗ trợ cũng sẽ không khó khăn như vậy, đúng không?

Trong hỏa diễm kia truyền đến tiếng cười.

Tu vi cùng thủ đoạn của đối phương đều cực kỳ cao minh, hơn nữa tươngđối quỷ dị, ngay cả Phượng Hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân đều bịngăn cản ở bên ngoài hỏa diễm, nhìn không thấy hình dáng của hắn, dĩnhiên cái này cũng là bởi vì Phượng Hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vânmới vừa vặn nhập môn.

Đối phương đã có tính toán che giấu thân phận, hiển nhiên là sợ PhongPhi Vân biết thân phận của mình, điều này cũng nói rõ địa vị của ngườinày rất lớn, thân phận đặc thù, hơn nữa nói không chừng đã gặp qua Phong Phi Vân, hoặc là Phong Phi Vân gặp qua hắn.

- Làm bằng hữu chung quy phải xuất ra một chút thành ý chứ?

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đoàn hỏa diễm kia, nói.

Trong hỏa diễm truyền ra tiếng cười, phát ra thanh âm hỏa diễm thiêu đốt tách tách:

- Bắc Minh thần công cùng với một khối Giới Linh thạch này Phong huynhcó thể tùy tiện chọn một thứ, nếu như Phong huynh thích cả hai, đều cầmđi cũng có thể. Ngươi nhìn như vậy có tính là có thành ý hay không?

Vô luận là điển tịch Bắc Minh thần công hay là Giới linh thạch đều làbảo vật tuyệt đỉnh đương thời, coi như là một tòa đại hình tiên môn cũng sẽ vì thế mà liều mạng cướp đoạt, cao thủ cấp bậc cự kình cũng sẽ vìthế mà đánh đến đầu rơi máu chảy.

Nhưng mà người này lại tùy ý đưa cho Phong Phi Vân, giống như hoàn toànkhông để hai kiện linh bảo tuyệt đỉnh nào vào trong mắt, bởi vậy có thểthấy được Phong Phi Vân ở trong mắt nàng có giá trị cao bao nhiêu.

Trong hai kiện linh bảo này tùy tiện cầm ra một thứ đều có thể mua chuộc một vị cự kình, thật sự là rất có thành ý rồi.

- Còn chưa đủ!

Phong Phi Vân không nhìn đến hai kiện bảo vật đang bay tới kia một chút nào, chỉ là chăm chú nhìn lên trên đoàn hỏa diễm kia.

Trong hỏa diễm kia yên lặng ngắn ngủi, sau một hồi lâu, nói:

- Phong huynh cần gì chấp nhất như thế, cho dù thấy diện mục thật của ta đối với ngươi cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại còn có chỗxấu rất lớn đối với ngươi.

- Ha ha! Có thể có chỗ xấu gì chứ?

Phong Phi Vân cười nói.

- Ta sợ chúng ta không thể làm bằng hữu được rồi!

Người nọ lại nói:

- Hiện tại như vậy thật tốt, ngươi nhận lấy lễ vật của ta, ta giúp ngươi giải quyết cao thủ của Trừ ma liên minh đuổi giết ngươi mà đến, màngươi chỉ cần ở tương lai đáp ứng làm giúp ta một chuyện, giữa chúng taliền thanh toán xong, ngươi không cần nhìn thấy mặt ta, thấy ta, cũngđúng là không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với ngươi.

Phong Phi Vân đã sớm đoán được chút ít nghịch thiên tài tuấn kia của Trừ ma liên minh nhất định sẽ đuổi giết mà đến, dù sao Bộ Thiên Nhai đều có thể phát hiện ra hành tung của hắn, như vậy liền nhất định sẽ đi báocho người của Trừ ma liên minh, hơn mười vị cao thủ tuyệt đỉnh thế hệtrẻ tuổi kia hiện tại sợ rằng đã cách Phong Phi Vân không xa.

-------

Chương 277: Khách tới từ lòng đất (1)

- Ta là người luôn luôn không thức thời, cho nên đắc tội tương đối nhiều người, chỉ có thể cô phụ hảo ý của các hạ rồi!

Phong Phi Vân bỗng nhiên đánh Miểu Quỷ ban chỉ ra ngoài, lần này hắn đãlén giấu Miểu Quỷ ban chỉ ở đáy nước, di động đến phía dưới một đoàn hỏa diễm kia, giờ phút này đột nhiên xuất thủ ám sát, thế muốn buộc nànghiện nguyên hình.

Uy lực của linh khí triển hiện, sáu bức cổ đồ phi chấn mà ra, bao phủ trời đất, biến thành một cái lồng giam sáu phương.

- Oanh!

Phong Phi Vân theo sát đánh ra chiêu thứ hai, điều động hơi nước ở trênđại hà, ngưng tụ hắc thủy thuật pháp mênh mông cuồn cuộn, cơ hồ đã lấyhết tất cả hơi nước ở trên con sông lớn này.

- Oanh long long!

Linh khí sát uy vô cực cùng Hắc Thủy thuật pháp đồng thời đánh ra ngoài, đánh cho địa phương này hôn thiên ám địa, đại điện run rẩy, chiến khíhuy hoàng.

- Xem ra còn phải cho Phong huynh suy nghĩ một thời gian ngắn, lúc nàytại hạ từ biệt, chúng ta gặp lại ở Vạn Tượng tháp, trên đường nhưng phải cẩn thận với người của mấy đại mỹ nhân cùng Trừ ma liên minh, hi vọngPhong huynh có thể còn sống đi tới Vạn Tượng tháp, đến lúc đó tất sẽ đến tiếp kiến, tất có hậu lễ đưa lên.

Một đoàn hỏa diễm kia huyền phù ở trên bầu trời, trực tiếp xông vào tầng mây vạn trượng, phát ra tiếng cười sảng lãng, biến thành một khỏa ngôisao, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt.

Tất cả công kích của Phong Phi Vân thế nhưng đều thất bại, ở trước mộtkhắc Phong Phi Vân xuất thủ công kích, người kia đã bay ra khỏi vòngchiến, linh khí cùng Hắc Thủy thuật ngay cả chéo áo của nàng cũng khôngchạm vào được.

Rất hiển nhiên đối phương trước đó đã biết Phong Phi Vân giấu Miểu Quỷban chỉ ở dưới đáy nước, cho nên tốc độ phản ứng mới có thể nhanh nhưvậy.

- Người này thật đáng sợ, hi vọng không nên là địch nhân!

Phong Phi Vân thu hồi Miểu Quỷ ban chỉ, nhìn trường không mênh mông, tâm trí cùng thiên phú của người này chính là Phong Phi Vân bình sinh mớithấy, mặc dù từ đầu tới cuối nàng đều không xuất ra một chiêu, nhưng màlại để cho tâm của người khác cảm giác được sợ hãi.

- Nguy rồi, Kỷ Thương Nguyệt đào tẩu rồi!

Kỷ Thương Nguyệt chẳng biết lúc nào đã biến mất, oán khí của nàng đốivới Phong Phi Vân rất nặng, một khi chạy trốn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Một mỹ nhân băng sơn tự cho mình là rất cao mất đi trinh tiết, hoặc làtự sát, hoặc là liều mạng với ngươi, Kỷ Thương Nguyệt tuyệt đối thuộc về loại người sau.

...

Vạn Tượng tháp là chỗ giao giới giữa Nam Thái phủ cùng Cổ Cương phủ, tọa lạc ở dưới Kỳ Thiên sơn mạch mênh mông mà nguy nga.

Ở trong mắt người bên ngoài Vạn Tượng tháp là thánh địa thiên hạ đệ nhất học thuật, vô luận là ngũ đại huyền sư hay là người có danh tiếng trong tu tiên giới, vương giả của thế hệ trẻ cơ hồ đều sẽ đi tới Vạn Tượngtháp.

Chỉ có người đi qua Vạn Tượng tháp mới được xem như là một tu tiên giả hợp cách.

Kỳ Thiên sơn mạch liên miên ba mươi bảy vạn dặm, cơ hồ kéo dài qua cảThần Tấn vương triều, trong sơn mạch thiên sơn san sát, dị thú như thảomãng, linh thạch quáng rất nhiều, mà tiên môn tọa lạc cũng cực nhiều.

Trừ Vạn Tượng tháp ra, Đạo môn, Ngự Thú trai đỉnh đỉnh đại danh của tu tiên giới đều ở trong Kỳ Thiên sơn mạch.

Liên miên ba mươi bảy vạn dặm, tụ tập không dưới một ngàn tòa tiên mônlớn nhỏ, vừa phồn hoa, cũng có giết chóc, thánh địa của tu tiên giới lại cũng là địa phương cạnh tranh kịch liệt nhất.

- Oanh long long!

Một chiếc xe đồng cuốn lên tảng lớn bụi mù, cuồn cuộn mà đi về phía Bắc.

Phong Phi Vân ngồi ở trong đồng xa, thu lại Bát Thuật quyển, ánh mắtdừng lại ở trên hai kiện kỳ bảo khác, Giới Linh thạch cùng Bắc Minh thần công.

Hai loại đồ vật này đều là kỳ bảo đỉnh cấp của tu tiên giới, nhưng lại là hai loại đồ vật có thể gây ra họa sát thân.

- Nàng rốt cuộc là ai?

Cái trán của Phong Phi Vân khó có thể giãn ra, mặc dù trong lòng có điều suy đoán nhưng mà lại đều bị chính mình hủy bỏ, mấu chốt là không cáchnào đoán được đối phương đến tột cùng là ôm loại mục đích nào.

Sống ở chỗ nào thì theo phong tục chỗ đấy, đã đắc tội với tu tiên giớicủa cả Nam Thái phủ rồi, cũng không sợ lần nữa đắc tội với Vô Hà công tử cùng Bắc Minh gia tộc.

- Bá!

Phong Phi Vân cầm lấy một khối Giới Linh thạch lớn cỡ bàn tay tựa nhưđồng thô, ngón tay hướng bên trên Giới Linh thạch sờ vào, xuyên qua mộttầng bạch sắc quang hoa nhàn nhạt, toàn bộ cái tay đều biến mất ở tronglinh thạch.

Giới Linh thạch ở trong mười tám loại linh thạch bài danh thứ mười bốn,so với Chân Diệu linh thạch, Ngũ Cốc linh thạch, Đan linh thạch đều phải thần kỳ hơn nhiều lắm, bên trong tự thành một phương không gian, có thể cất trữ vật phẩm quý trọng.

Không gian trong một khối Giới Linh thạch này đủ để cất chứa nửa tòa núi lớn.

Đây còn là Giới linh thạch phổ thông nhất, có chút Giới linh thạch hiếmcó, không gian ở bê trong có thể so với một cái tiểu thế giới, thậm chísẽ hấp thu thiên địa tinh hoa, đại địa linh căn, dựng dục ra giới thạchsinh vật ly kỳ cổ quái.

- Bắc Minh thần công!

Phong Phi Vân cầm quyển sách này lên, ngón tay khe do dự một chút, cuối cùng là vẫn không mở ra.

Bắc Minh thần công mặc dù chính là vô thượng thần điển của Bắc Minh giatộc, thuộc về công pháp đứng đầu nhất của tu tiên giới, nhưng mà tuyệtđối không hơn được so với Bất Tử Phượng Hoàng thân cùng Bát Thuật quyển, nếu đã như vậy, vậy còn cần thiết phải nhìn sao?

Tu luyện công pháp, tinh mà không tạp!

Phong Phi Vân cất Bắc Minh thần công vào trong Giới linh thạch, sau đólại cột Giới linh thạch ở ngang hông, dùng vạt áo che đậy lại.

Từ đầu đến cuối hai tỷ muội Quý gia đều ngồi ở một bên, không nói câu nào, chỉ là tò mò nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

Mao Ô Quy đứng ở trên bả vai của Quý Tiểu Nô, một đôi ánh mắt to như hạt đậu chăm chú nhìn vào một khối Giới linh thạch ở ngang hông Phong PhiVân, trong miệng không ngừng chảy nước miếng, thiếu chút nữa liền nhàotới cướp lấy.

Mao Ô Quy hiện tại rất quen thuộc với Quý gia tỷ muội, Quý gia tỷ muộicho là tiểu bạch quy lớn lên đặc thù này chính là Phong Phi Vân từ bờsông nhặt về, ngược lại cũng là mừng rỡ không thôi, mỗi ngày đều cùng nó dính chung một chỗ, xem nó trở thành một đầu sủng vật.

- Các ngươi như thế nào rồi?

Phong Phi Vân vừa ngẩng đầu liên vừa vặn nghênh đón con ngươi to tròn của Quý Tiểu Nô.

Mao Ô Quy nhất thời hút một cái, khiến nước miếng đã sắp chảy xuống vaicủa Quý Tiểu Nô bay trở lại trong miệng, liền tranh thủ chuyển đầu quamột bên.

Quý Tiểu Nô cũng là đối với Phong Phi Vân rất không khách khí, nói:

- Nếu ngươi giết Bộ Thiên Nhai, như vậy Kỷ Thương Nguyệt đâu rồi?

Cái vấn đề này vốn là ở mười bảy ngày trước nàng đã muốn hỏi, nhưng mà lại vẫn không nói ra lời.

Nói đến Kỷ Thương Nguyệt, sắc mặt của Phong Phi Vân cũng có chút mất tự nhiên rồi, giả bộ ho hai tiếng nói:

- Nàng về nhà rồi!

- Về nhà?

Quý Tiểu Nô không tin.

-------

Chương 278: Khách tới từ lòng đất (2)

- Tại sao nàng về nhà?

Quý Tiểu Nô cũng cảm thấy lời của Phong Phi Vân không thể tin được.

Chỉ có Mao Ô Quy nhếch miệng ra, trên khuôn mặt rùa cười đến có chút quỷ dị, nó rất muốn mở miệng nói chuyện, nói ra sự thật cho hai nữ hài tửcó chút ngây thơ này nghe, nhưng mà lại bị Phong Phi Vân trừng mắt, nóliền lại thõng đầu xuống.

- Ân! Cái này... Khụ khụ... Chúng ta vẫn là không nói đến cái vấn đề này nữa, à, đúng rồi, chúng ta vẫn là nói đến chuyện Dương thần thánh thaimột chút đi!

Phong Phi Vân vội vàng nói sang chuyện khác, cũng không thể nói cho cácnàng biết chính mình cường bạo Kỷ Thương Nguyệt rồi, mặc dù đây là sựthật nhưng mà chỉ cần Phong Phi Vân nói ra lời này, nhất định sẽ hù dọacác nàng chạy mất.

Đối với chuyện của Kỷ Thương Nguyệt, sau khi trải qua Phong Phi Vân cũng đã cảm giác hối hận, cái này căn bản cũng không phải là phong cách làmviệc của hắn, hơn nữa lúc ấy tính tình của mình cũng căn bản không cáchnào dùng lý tính để áp chế, cho nên mới làm ra loại chuyện đó.

Phong Phi Vân tự nhân tâm tính của mình đã đủ kiên định, dưới tình huống bình thường hắn sẽ một chưởng giết chết Kỷ Thương Nguyệt, mà không phải là cường bạo nàng.

Lại là vì sao xảy ra chuyện không bình thường như thế?

Giờ phút này hồi tưởng lại, Phong Phi Vân cảm giác được trong đó lộ ra quỷ dị.

Phong Phi Vân nghĩ tới có hai khả năng, trong thân thể mình chảy xuôimột nửa yêu ma chi huyết, mà cỗ yê ma chi huyết này đã bắt đầu thứctỉnh, Lưu gia gia đã từng nói, khi yêu ma chi huyết thức tỉnh, lực lượng cùng nguy cơ sẽ đến cùng lúc, nếu không thể trấn áp cỗ nguy cơ này, như vậy rất có thể sẽ chết thảm ở trên con đường tu đạo.

Chẳng lẽ nguy cơ nói đến chính là cái này?

Dĩ nhiên đây chỉ là khả năng thứ nhất, còn có một cái khả năng khác, cóphải là người thần bí được bao phủ ở trong hỏa diễm kia động tay độngchân với Phong Phi Vân cùng Kỷ Thương Nguyệt hay không?

Thần bí nhân kia nhưng là từ đầu đến cuối đều ẩn nấp ở trong bóng tối,cho đến sau khi Phong Phi Vân xâm phạm Kỷ Thương Nguyệt, hắn mới phiêunhiên xuất hiện.

Người này cũng đáng giá hoài nghi vô cùng!

Dĩ nhiên những thứ này cho dù thật sự tồn tại cũng chỉ là nhân tố bênngoài, nguyên nhân chân chính vẫn là quy kết cho tâm của mình không đủcường đại, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.

- Lần này thật đúng là xung động rồi, làm sao lại phạm phải một cái sai lầm cấp thấp như vậy chứ?

Một nam nhân không sáng suốt nhất chính là cùng với nữ nhân có cừu hậnvới mình phát sinh quan hệ, vô luận là trên mặt tình cảm hay là trênthân thể.

- Lão đại, còn có lộ trình nửa ngày sẽ đi tới Vạn Tượng tháp rồi!

Thanh âm của Vương Mãnh từ bên ngoài xe truyền tới.

Phong Phi Vân thu hồi suy nghĩ, đang định từ trong đồng xa đi ra ngoài,chợt có một cỗ khí tức khác thường từ dưới đất truyền đến, cảm giác nhưvậy chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng mà lại vô cùng chân thực.

Sát khí!

Vốn là muốn đứng dậy, Phong Phi Vân bỗng nhiên lại bất động, hai mắt trở nên có chút phát lạnh, trên ngón tay sinh ra một phiến thủy vụ, HắcThủy thuật chậm rãi ngưng tụ.

Quý gia tỷ muội đều cảm thấy tò mò, rõ ràng mới vừa rồi Phong Phi Vân đã chuẩn bị đứng dậy, nhưng mà lại bỗng nhiên dừng ở chỗ đó, thu liễm hoàn toàn khí tức trên người, bộ dáng như lâm đại địch.

Các nàng tự nhiên không nhận ra được có một đạo khí tức từ dưới đất truyền đến.

Mao Ô Quy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sinh quang, hiển nhiên cũng đã nhận ra một tia khí tức không tầm thường.

- Hưu! Hưu!

Lại có mấy cỗ khí tức cổ quái từ phía xa đi tới, xuyên qua ở dưới lòng đất!

Thế nhưng không chỉ là một cái, ít nhất là ba trở lên, rốt cuộc là người hay là thú?

Phong Phi Vân tâm bình khí hòa mà nói:

- Phong mỗ mới tới Vạn Tượng tháp, không biết là đắc tội với vị bằng hữu nào?

Quy Tâm Nô cùng Quý Tiểu Nô đều hơi sửng sốt, không biết Phong Phi Vân đang nói chuyện với ai.

Đúng lúc này mặt đất chung quanh đồng xa nứt ra, giống như là cái gươngbị rơi vỡ, nứt ra càng lúc càng lớn, dường như muốn từ trên mặt đất lúnxuống.

Đồng xa bắt đầu lay động, một cái càng xe đã rơi vào trong lòng đất.

Lung lay dữ dội, như muốn rơi xuống thâm uyên dưới lòng đất.

Hưu!

Phong Phi Vân bắt lấy Quý gia tỷ muội, bỗng nhiên từ trong đồng xa bayra, hạ xuống bên ngoài, sau khi để Quý gia tỷ muội ở trên mặt đất, liềnlà một cước dẫm lên mặt đát, lòng bàn chân truyền ra sóng lớn màu vàng,chấn xuống dưới đáy.

- Oanh!

Mặt đất hoàn toàn sụp đổ, lộ ra hố to phương viên mười thước.

Bá, bá, bá, bá, bá!

Năm đạo hắc ảnh từ phía dưới xông lên trên, thân mặc la bì hắc giáp,trên đầu riêng mình lơ lửng một con chiến thú tinh hồn, tựa như năm cáicờ màu đen rơi vào năm cái phương vị của Phong Phi Vân, vây khốn hắnlại.

...

Động tác của năm đạo hắc ảnh giống nhau, ẩn chứa quy luật đặc thù, cóchút giống với năm tôn tử nhân khôi lỗi, nhưng mà lại là người sống xácthực.

Vương Mãnh xoa xoa tay, mắt hổ nhìn chằm chằm vào năm đạo thân ảnh này, mang theo một ngụm cười lạnh.

Phong Phi Vân như cũ lẳng lặng đứng đó, quét nhìn năm "người lùn" mặc la bì hắc giáp, năm người bọn họ thân cao đều chỉ chừng một thước, chỉ cao bằng thắt lưng của Phong Phi Vân, ngược lại cũng coi như là người lùn.

- Là hắn?

- Chính là hắn!

Năm người lùn đồng thời lẩm bẩm một câu, năm đôi ánh mắt chỉ to bằng hạt gạo đồng thời bắn ra một đạo tinh mang, tựa như năm mũi kim tiễn sắcbén.

Ánh mắt của bọn họ thật sự có chút kinh người, ánh mắt kia khiến cho người ta không thể nhìn thẳng vào bọn họ.

- Các ngươi là ai?

Phong Phi Vân nói.

- Người giết ngươi!

Năm người lùn đồng thời nói.

- Các ngươi có biết các ngươi đang giết người nào không?

Phong Phi Vân nói.

- Không biết, cũng không cần biết!

Năm người lùn đồng thời nói.

Phong Phi Vân hiểu, nguyên lai là năm sát thủ, bởi vì chỉ có sát thủ mới không cần biết tên họ của đối phương cũng có thể giết người.

Xem ra không phải là người của Trừ ma liên minh, mà là có người mời tới sát thủ chuyên vì giết hắn.

Năm người lùn xuất thủ, động tác của bọn họ chỉnh tề như một, mà nămngười đồng thời động, năm đầu dị thú chiến hồn có tu vi ba trăm năm từtrong thân thể của bọn họ lao ra, có xích hổ, có song đầu báo, có kiếmxỉ tượng.

Bọn họ chém giết dị thú, luyện hóa tinh hồn kia, nhét vào trong thân thể, gia tăng tu vi cùng lực lượng của mình.

Năm người đều có cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, hơn nữa sát khí trên người dày đặc vô cùng, hiển nhiên đều là sát thủ giết qua trăm người, vô luận làtrình độ quỷ dị của thân pháp hay là vận dụng đối với sát thuật đều đãđạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.

Nơi xa, trên một tòa núi nhỏ có ba thanh niên mặc bạch sắc nho bào, khíchất trang nhã, lộ ra vẻ cao quý, từ xa nhìn về phía trước.

- Tiểu tử kia quả nhiên tới Vạn Tượng tháp, Mộ Dung Trác, lần này coi như ngươi đã đón đúng.

-------

Chương 279: Cổ Địa tộc

Giữa hai tay của La Thế Hùng chớp động lên hỏa diễm, một đôi mắt lộ ra vẻ có chút sắc bén.

- Có thể đánh chết tám tôn thi tà, hơn nữa trên mặt đất còn lưu lại hỏadiễm chi khí mà Tầm Bảo sư mới có thể thi triển, rất hiển nhiên hắnchính là một gã Tầm Bảo sư. Hắn một đường hướng bắc tự nhiên là đến VạnTượng tháp.

Mộ Dung Trác hơi cười:

- Ngươi nói năm trưởng lão của Cổ Địa tộc có thể đánh chết hắn hay không?

Ba người thanh niên mặc bạch sắc nho bào này chính là ba người trong học viên của bảy cái Vạn Tượng tháp kia mà Phong Phi Vân gặp được ở Tam Tài quận.

La Thế Hùng, Mộ Dung Trác, Cổ Liên Thu.

Bọn họ đều là người có tâm tính cực cao, chịu nhục ở trước mặt Phong Phi Vân, tự nhiên muốn trả thù lại, hôm nay Phong Phi Vân đi tới Vạn Tượngtháp, ở bọn hắn xem ra chính là tự tìm đường chết.

Cho nên liền dùng số tiền lớn mời năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc ámsát Phong Phi Vân, đối với thân phận của bọn họ mà nói, tiền tài đã làthứ không cần thiết, dùng để giết người xa xa so sánh với tự mình ra tay giết người càng dễ dàng hơn.

- Cổ Địa tộc giết người cho tới bây giờ đều chưa từng bị thua, từng cómột vị tháp chủ của Vạn Tượng tháp đã chết ở trong tay sát thủ của CổĐịa tộc, bàn về thủ đoạn sát thủ, Cổ Địa tộc hoàn toàn có thể so sánhvới Thái Thượng Đoạt Mệnh cung.

Mộ Dung Trác cười nói.

- Huống chi còn là năm người có cấp bậc trưởng lão xuất thủ, tiểu tử này nhìn qua cũng là không tới mười sáu tuổi, cho dù tu vi cao tới đâu cũng không được bao nhiêu, hôm nay liền muốn cho hắn biết, làm người phảinhún nhường một chút mới tốt.

Bạch y mỹ nhân Cổ Liên Thu một mực không có mở miệng, ở phía xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, nói:

- Một người không tiền không thế, đúng là nên cúi đầu làm người, huống chi là ở trước mặt chúng ta.

La Thế Hùng cùng Mộ Dung Trác đều là gật đầu, lộ ra nụ cười tnaf nhẫn.

Năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc đều là tu sĩ thế hệ trước đã tu luyệntrên sáu mươi năm, mặc dù bởi vì nguyên nhân thể chất nên đã bị vây ở tu vi Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà dị thú chiến hồn do bọn hắn cô đọng, tuluyện các loại thủ đoạn giết người, bất kỳ một người nào trong bọn họđều có thể miểu sát tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ.

Huống chi là năm người liên thủ tạo thành trận pháp, ngưng tụ lực lượngcủa năm người, chiến lực chồng chất lên bao nhiêu lần, cũng khó trách Mộ Dung Trác đối với bọn họ có lòng tin như vậy.

Năm đầu dị thú chiến hồn biến thành độ cao mười thước, giống như năm tòa núi nhỏ, thú khí tuôn ra, che đậy trường không, lấy khí thế quét ngangnúi cao trùng sát mà đến.

Ở trước mặt dị thú chiến hồn hạo hạo đãng đãng, Phong Phi Vân giống như là một phiến lá cây trên sông lớn.

- OanH!

Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, một đọa hắc quang thô to một thướctừ trong thủ chỉ của hắn bay ra, chấn vỡ năm đầu dị thú chiến hồn, thânthể giống như quỷ mị lướt ra ngoài, rơi vào phía sau một vị trưởng lãoCổ Địa tộc trong đó, một chưởng đặt ở trên bờ vai thấp bé của lão.

Răng rắc!

Cả cái xương vai cùng xương quai xanh đều gãy lìa, thậm chí ngay cảxương sườn nối tiếp xương quai xanh ở phía dưới đều thiếu chút nữa bịchấn gãy.

- Thình thịch!

Phong Phi Vân hai mắt sáng ngời mà lại kiên định, sau khi đánh trọngthương một vị trưởng lão của Cổ Địa tộc, liền lại một cước đạp vỡ, thânthể biến thành bùn máu trên đất.

Trong thời gian cực ngắn, Phong Phi Vân liền giết một người.

Bốn vị trưởng lão Cổ Địa tộc còn dư lại đều là hơi kinh hãi, thiếu niênnày làm sao cường đại như thế, tu vi rõ ràng là Thần Cơ sơ kỳ, nhưng màlại khiến cho bọn họ cảm giác được sợ hãi phát ra từ trong lòng, tựa như đang chống lại một vị cự kình.

- Người phương nào mời các ngươi tới giết ta?

Phong Phi Vân giơ giơ bàn tay dính vết máu của mình ở trong không khí.

Bốn vị trưởng lão Cổ Địa tộc không nói câu nào, đồng thời xuất thủ,riêng mình cầm một kiện bảo binh, hắc sắc, hoàng sắc, bạch sắc linhquang sát động, hội tụ ra hơn mười đạo sát phạt chi khí, đan vào thànhmột cái linh quang hồng lãng.

- Thình thịch!

Phong Phi Vân lấy Xích Hỏa thuật hoàn thiện triệu hồi hỏa tinh trongkhông khí, ngưng kết thành một tòa hỏa hải, chấn toái linh quang hồnglãng đầy trời kia.

Trải qua tu luyện những ngày qua, Phong Phi Vân đã tu luyện Hắc Thủythuật tới đại thừa, ngay cả Xích Hỏa thuật cũng đã vận dụng thành thạo,Thần Cơ trong đan điền cũng theo đó tăng lên gấp đôi, tốc độ tu luyện so với trước kia nhanh hơn nhiều.

Căn cứ vào đánh giá của Phong Phi Vân, nếu như đem loại thuật pháp thứba Thanh Mộc thuật tu luyện tới đại thừa, liền có thể mượn lực lượng của một cỗ thuật pháp này để đột phá cảnh giới Thần Cơ trung kỳ.

Sau khi đạt tới cảnh giới Thần Cơ, tăng lên mỗi một cái tiểu cảnh giớiđều lộ ra vẻ khó khăn vô cùng, rất nhiều người đồng lứa đều bị vây khốn ở cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, mà có người mấy chục năm đều chưa hẳn có thểđột phá một cái tiểu cảnh giới.

Phong Phi Vân cuối cùng là thấy được hi vọng đột phá cảnh giới, hơn nữalấy tốc độ lĩnh ngộ của hắn đối với Tiểu Diễn Ngũ Hành thuật thì mộtngày này đã không còn xa nữa.

Bá!

Thân như thiểm điện!

Phong Phi Vân chế trụ cái cổ của một vị trưởng lão Cổ Địa tộc trong đó,ngón tay sinh ra hai đạo linh mang sắc bén trực tiếp chấn vỡ cổ họng của lão.

Vị trưởng lão của Cổ Địa tộc này ôm cổ, trong hai tay không ngừng tràn ra máu tươi, cuối cùng ngã xuống mặt đất.

Vị trưởng lão Cổ Địa tộc thứ hai liền dễ dàng chết đi ở trong tay hắnnhư vậy, thủ đoạn sát nhân lưu loát, quả thực so với những sát thủchuyên nghiệp như bọn hắn đều phải lợi hại hơn mấy phần.

Thủ đoạn giết người thật là đáng sợ, đay còn chỉ là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi sao?

- Đi!

Ba vị trưởng lão của Cổ Địa tộc còn lại đều cảm thấy một cỗ hàn khíkhông hiểu, sinh lòng sợ hãi, rối rít chạy trốn. Hai chân ở trên mặt đất xoay tròn, cả người liền chìm vào dưới đất.

- Các ngươi không đi được!

Trên ngón tay Phong Phi Vân ngưng tụ Hắc Thủy thuật, điều động tất cảbùn đất hơi nước ở chung quanh trăm trượng ngưng tụ thành băng tro, bùnđất nhất thời trở nên cứng rắn hơn so với sắt thép, trên mặt đất cũngngưng tụ ra một tầng hàn băng thật dày.

Loại kỳ thuật này nìn đến Quý Tiểu nô trợn mắt há hốc mồm, chỉ ngây ngốc mà nói:

- Đây cũng là thuật pháp bên trong Bát Thuật quyển, Phong đại hỗn đảnmới tu luyện mấy ngày dĩ nhiên đã đạt tới trình độ như vậy rồi?

- Thiên phú của hắn thật sự quá cao!

Quý Tâm No nói.

Bát Thuật quyển chính là Quý Tâm Nô đích thân giao cho Phong Phi Vân,vốn cho là Phong Phi Vân mặc dù có mấy phần thủ đoạn của Tầm Bảo sư,cũng cần ít nhất ba năm mới có thể tu luyện được một tia thành tựu,nhưng mà hôm nay còn chưa tới một tháng, hắn liền lĩnh ngộ ra một đạotrong đó, thiên phú như thế khiến cho nàng mừng rỡ không thôi.

-------

Chương 280: Bách tháp bảng

Nếu như hắn có thể tuân thủ hứa hẹn, giúp hai tỷ muội bọn họ báo thù, vậy không phải là không thể lấy Dương thần thánh thai đưa cho hắn, trong lòng Quý Tâm Nô đã nghĩ như thế.

- Thình thịch!

Hàn băng trên đại địa đều bạo phát ra, ba cỗ thi thể máu chảy đầm đìa từ dưới đất bị nổ bay ra ngoài, huyết nhục mơ hồ tung tóe lên mặt đất.

Năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc đều chết hết, cả quá trình không tới ba phút đồng hồ.

La Thế Hùng điên cuồng nuốt nước miếng một cái, có chút không dám tin vào hai mắt của mình, một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi thế nhưng giết chết năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc, mà còn lộ ra vẻ nhẹ nhàng như vậy.

Mộ Dung Trác cũng không cách nào bật cười, ngược lại hít một hơi lãnh khí:

- Thủ đoạn của hắn thật là ngoan độc!

Một trận hàn phong thổi tới để cho Mộ Dung Trác cảm giác được lưng có chút phát lạnh, Phong Phi Vân đã đứng ở phía sau hắn, thanh âm cơ hồ vang lên ở bên tai hắn:

- Người nào tàn nhẫn đối với ta, ta liền sẽ trả lại tàn nhẫn gấp bội!

Mộ Dung Trác sợ hết hồn, mạnh mẽ lao xuống ba bước, xoay người nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cảm giác được thân thể có chút co rút, không cách nào nhúc nhích.

Đây là một loại phản ứng của bản năng, mặc dù tu vi của hắn so với Phong Phi Vân cao hơn một cái cảnh giới nhưng mà lại có một loại cảm giác không thể địch nổi.

Không chỉ có hắn, La Thế Hùng cùng Cổ Liên Thu đều là riêng mình lùi về phía sau, như lâm đại địch.

Phong Phi Vân cười nhìn bọn hắn một cái, nói:

- Mấy vị đã lâu không gặp a?

- Ngươi tốt nhất đừng loạn tới, phía trước chính là Vạn Tượng tháp, phàm là dám can đảm giết người ở trong địa vực của Vạn Tượng tháp đều sẽ bị chấp pháp đội chế tài.

Mộ Dung Trác trấn định lại, nghĩa chính ngôn từ mà nói.

Ở Vạn Tượng tháp là cấm giết người, phàm là dám ở Vạn Tượng tháp công khai giết ngời đều phải bị chấp pháp đội bắt vào trong "ngục tháp" giam giữ, thậm chí chấp pháp đội sẽ xử tử hung đồ ngay tại chỗ.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đây không phải là còn chưa tiến vào địa vực của Vạn Tượng tháp đi?

Ba người đều là sắc mặt biến đổi.

- Ta chính là thiên kim tộc trưởng của Cổ gia Nam Thái phủ, nếu như ngươi dám đụng đến ta, vậy sẽ đưa tới họa sát thân.

Cổ Liên Thu thật sự hơi sợ, dù sao nàng tuy là Ngự thú sư, ở tu tiên giới có địa vị tôn sùng, nhưng mà lực chiến đấu tự thân lại cách biệt quá xa.

Bộ dáng giết người không chớp mắt mới vừa rồi của Phong Phi Vân tựa như một tôn cái thế hung ma, khiến cho vị thiên kim tiểu tử sống an nhàn sung sướng như nàng bị dọa sợ không nhẹ.

- Nam Thái phủ Cổ gia?

Phong Phi Vân cảm thấy quen thuộc, đột nhiên nhớ tới, đó là một đại hình tu tiên gia tộc giao hảo với Phong gia, dĩ nhiên hoàn toàn không thể nào so sánh với loại gia tộc cổ xưa cấp bậc bá chủ như Phong gia được.

Cũng tính là một cái thế lực đỉnh phong ở tuyến thứ hai.

- Ngươi sẽ ngay cả Cổ gia đều chưa nghe nói qua chứ?

Trong lòng Cổ Liên Thu thầm mắng Phong Phi Vân là một tên nhà quê, không có kiến thức, cho nên lại thêm một câu:

- Cổ gia chúng ta giao hảo với bá chủ Phong gia của Nam Thái phủ, ngươi chọc không nổi.

- Sư phụ ta chính là chủ nhân của Đan tháp tầng thứ ba, tu vi đã đạt tới Thiên Mệnh chi cảnh, nếu như ngươi đụng đến ta, lúc đến Vạn Tượng tháp ngươi nhất định là nửa bước khó đi.

La Thế Hùng là một vị luyện đan sư, ở trên con đường luyện đan có thiên phú cực cao, nói chuyện cũng có chút nắm chắc.

Bọn họ đều bắt đầu tự giới thiệu, chỉ sợ thiếu niên ở trước mắt này là một tà ma thích giết chóc, chém giết bọn họ ở chỗ này.

Mộ Dung Trác tuy là đã đạt tới cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng là một vị luyện khí sư, rất ít khi giao thủ với người khác,lại càng cho tới bây giờ đều chưa từng đích thân giết người, cũng bị bộ dáng giết người mới vừa rồi của Phong Phi Vân khiến cho kinh sợ, có chút lắp bắp mà nói:

- Ta... Ta chính là nhị thiếu gia của Chấn thiên hậu phủ, nếu như ngươi đụng đến ta liền xảy ra chuyện lớn.

- Ha hả!

Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy rất buồn cười, chính mình liền tất cả tiên môn đứng đầu của Nam Thái phủ đều đắc tội hết, chẳng lẽ còn sợ hãi uy hiếp của bọn hắn?

Di!

Lông mày của Phong Phi Vân nhếch lên, nghiêm nghị nói:

- Mới vừa rồi ngươi nói ngươi là nhị thiếu gia của Chấn thiên hậu phủ?

- Nhị thiếu gia!

Mộ Dung Trác sớm đã không còn ngạo khí, gật đầu xác nhận.

- Vậy bát tiểu thiếp của cha ngươi nhưng ở Vạn Tượng tháp?

Phong Phi Vân có chút vội vàng mà nói.

Ba người ở tại chỗ đồng loạt sửng sốt, ánh mắt có chút quái dị nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

Đầu tiên đã hỏi thăm bát tiểu thiếp của Chấn Thiên Hậu, tiểu tử này không chỉ có tu vi nghịch thiên, càng có sắc đảm ngập trời, dĩ nhiên lời này bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, căn bản không dám nói ra.

Mộ Dung Trác thì càng thêm buồn bực, kiên trì mà nói:

- Bát nương đã bốn mươi hai tuổi, tuổi đã cao, hơn nữa yếu ớt nhiều bệnh, càng là tuổi già sắc đẹp xuống dốc, lại đã có hài tử, hơn nữa...

Mặt già của Phong Phi Vân đỏ lên, vốn chỉ là muốn giúp Lưu Thân Sinh hỏi thăm tin tức của hài tử hắn, không nghĩ tới lại bị người hiểu lầm thành thanh niên bất lương có yêu thích đặc thù.

- Khụ khụ, ta chỉ là muốn biết hài tử của Bát tiểu thiếp có ở Vạn Tượng tháp hay không?

Phong Phi Vân nói.

- Có... Có...

Mộ Dung Trác luôn miệng nói.

Lưu Thân Sinh mặc dù ở lúc sắp chết đều không nói rốt cuộc muốn cầu Phong Phi Vân chuyện gì, nhưng mà hắn một mực tưởng niệm hài tử của hắn, như vậy Phong Phi Vân dù sao cũng đi tới Vạn Tượng tháp, như vậy tiện thể liền đi xem hài tử của hắn một chút, nếu như cần thiết còn có thể giúp đỡ một chút.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào ba người, nhìn đến bọn họ liên tiếp lùi về phía sau, cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, sau đó hừ một tiếng, xoay người rời đi, cũng không có giết bọn họ.

Cho đến sau khi Phong Phi Vân đi xa, ba người bọn họ thở một hơi thật sâu, bạch sắc nho y trên người đều bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.

- Trước hết để cho hắn đắc ý đi! Đợi đi đến Vạn Tượng tháp, ta có một trăm loại phương pháp có thể thu thập hắn.

La Thế Hùng hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân rời đi, lạnh lùng nói.

- Tu vi của hắn tuy mạnh nhưng mà Vạn Tượng tháp cao thủ như mây, phàm là nhân kiệt bài danh trước ba trăm trên Bách Tháp bảng đều có lực lượng giết hắn. Trong đó có một người mà ta biết đã ở trong võ tháp bế quan tu luyện hai mươi ba năm, tu vi đã sắp đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, xếp hạng hai trăm bảy mươi tám ở trên Bách Tháp bảng, giết hắn như tàn sát heo chó.

Mộ Dung Trác tức giận dâng trào, mới vừa rồi thật sự là mất hết thể diện.

...

Khi màn đêm buông xuống, Kỳ Thiên sơn mạch liền bao phủ ở trong một tầng thanh sắc linh quang, tiên sơn hà quang tràn ngập, làm cho người ta tưởng tượng vô hạn.

-------

Chương 281: Tiểu tà ma

Phong Phi Vân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa sương chiều trầm trầm loáng thoáng có thể nhìn thấy từng tòa thần tháp cao vút trong mây, mặc dù cách xa nhau trăm dặm, ngàn dặm, nhưng mà như cũ có thể cảm nhận được khí tẩy rửa từ trong thân Vạn Tượng tháp truyền ra.

Một tòa tháp cách đây gần nhất đại khái ở bên ngoài một trăm ba mươi dặm, cao ngàn trượng, giống như thần phong, tọa lạc ở chỗ sâu vân hà, mơ hồ óc thể thấy được một đoạn thân tháp bàng bạc đen nhánh, lưu động kim chúc quang trạch, điêu khắc cổ xưa, có khắc kỳ trận.

Vạn Tượng tháp cũng không phải là chỉ một tòa tháp, mà là chỉ một tòa thanshd dịa, bên trong có một trăm tòa tháp cao vút, chiếm diện tích mấy vạn dặm, tu sĩ cùng học viên cực nhiều.

MỘt tòa tháp chính là một tòa học viện.

Đây chính là một tòa trong một trăm tòa tháp, Vẫn tháp!

Vẫn tháp cao gần năm trăm bảy mươi thước, nặng hơn ức cân, là do một khối vẫn thiết từ trong tinh không bay đến tế luyện mà thành, chính là cảnh cửa của Vạn Tượng tháp, bên trong tồn tại tiên hiền mộ bi của lịch đại Vạn Tượng tháp, phàm là người đến Vạn Tượng tháp cầu học cùng hành hương đều sẽ đi vào trong Vẫn tháp tế bái một phen.

Dưới áng mây đỏ rực cuối ngày, trên một con đường lớn trống trải mà quanh co, từng người hành hương mặc bạch sắc trường bào kéo dài như một đầu trường long, từ trước mắt một mực nối tiếp đến tận chân trời.

Bọn họ trang nghiêm túc mục, vô cùng thành kính, thậm chí có người mỗi khi đi một bước liền sẽ quỳ lạy một lần trên mặt đất.

Những người này tới từ thiên nam địa bắc, không chỉ là một chút tu sĩ của Nam Thái phủ, Thần Tấn vờn triều, thậm chí là một ít tu sĩ của đất nước xung quanh đều là một thành viên trong những người hành hương.

- Nhưng hành hương giả này có người là đi đến để tế điện tiên hiền, có người là đến Vạn Tượng tháp cầu học, người chạy tới đây mỗi một ngày đều không dưới mười vạn, đi rồi lại tới, tới rồi lại đi.

Phong Phi Vân nhìn Vẫn tháp thâm trầm mà cổ xưa, phảng phất có thể nghe được tiên hiền thời cổ đang giảng đạo, có một đạo hà quang từ trong cửa tháp lao ra, chiếu rọi trường không.

Phong Phi Vân cũng gia nhập vào hàng ngũ hành hương, đi theo phía sau mọi người, chậm chạp đi về phía trước.

- Nữ ma xuất thế, Nam Thái phủ biến thành tử vong tuyệt địa, lúc này mới chỉ qua một tháng liền lại có hai tòa quận phủ thất thủ, thi tà đại quân căn bản không cách nào ngăn cản, hôm nay cũng chỉ có Vạn Tượng tháp mới có an bình như vậy.

Phía sau chạy đến mấy thanh niên mặc hoa phục, khoác áo lông cừu, bọn họ đều là cưỡi bạch sắc thiên mã bay ở trên trời mà tới, trong thân thể từng người đều dựng dục Thần Cơ, song mục tinh trạm, xương cốt vượt xa thường nhân.

Đều là nhân vật thiên tài, trong đó có hai người lại càng là cường đại chí cực, để Phong Phi Vân âm thầm cảnh giác.

- Rất nhiều tu sĩ của Nam Thái phủ đều đã trốn đến phụ cận của Vạn Tượng tháp, muốn tìm kiếm sự che chở của Vạn Tượng tháp, tránh thoát nữ ma chi kiếp.

Một thiếu niên tuấn tú mọc ra con mắt thứ ba ở trong đó nói.

Con mắt thức ba của hắn sinh trưởng ở mi tâm, chính là Nguyệt Luân thiên nhãn trời sinh.

Mỗi người đều có Nguyệt Luân thiên nhãn, chỉ bất quá đều ẩn nấp ở dưới mi tâm, chỉ có cực ít nghịch thiên tài tuấn ở lúc mới sinh ra thì Nguyệt Luân thiên nhãn đã được mở ra, người như thế ở thời cổ cũng xuất hiện mấy người, cuối cùng đều trở thành đại nhân vật khó lường.

Kỷ Phong mặc dù nhắm con mắt thứ ba lại thật chặt, nhưng mà chỉ cần người có chút ít tu vi đều có thể cảm nhận được lực lượng phá thiên diệt địa ẩn chứa trong con mắt kia.

Phong Phi Vân mặc dù đi ở phía trước, nhưng mà âm thầm đề phòng mấy tên thanh niên ở phía sau này, bọn họ mặc dù ẩn tàng tu vi nhưng mà lại không tránh được cảm ứng của Phong Phi Vân.

- Đúng rồi, nghe nói trước đó không lâu, Kỷ gia các ngươi xảy ra một đại sự kinh thiên!

Một nam tử mang theo long hình cổ kiếm hỏi.

- Nói là một tôn cự kình xông vào bản phủ của Kỷ gia, đánh trọng thương ba vị trưởng lão cảnh giới Thiên Mệnh của Kỷ gia!

Một nữ hài tử khác mang theo chiếc mũ rộng vành màu đen lộ ra thanh âm non nớt cười nói, nhìn vẻ có chút hả hê.

Thanh âm này là của một tiểu nữ nhi chỉ có mười một, mười hai tuổi, mặc hồng bố hài thêu hình con vịt, tiểu cẩm bào màu đỏ, đeo một cái đai lưng huyết ngọc.

Nàng lộ ra vẻ có chút gầy gò, một thân trang phục màu đỏ, đầu đội mũ rộng vành màu đen, một đôi tay nhỏ bé đang ôm một con mèo tuyết trắng, lộ ra vẻ tương đối khả ái.

Mặc dù nhỏ tuổi nhất nhưng mà lại đi ở phía trước mấy người trẻ tuổi, Kỷ Phong cùng với nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia đều đối với nàng khẩn trương không thôi, trong chỗ sâu con ngươi có giấu mấy phần kiêng kỵ, khẽ giữa khoảng cách nhất định với nàng.

Phong Phi Vân mặc dù không quay đầu lại nhưng mà lại cũng cảm giác được sự quỷ dị của tiểu cô nương kia, bởi vì không cảm thụ được bất kỳ lưu động linh khí nào trên người của nàng, càng như thế lại càng là đáng sợ.

Kỷ Phong nói:

- Không lâu trước đó đúng là có một vị cự kình xông vào Kỷ gia, chính là Dương giới tôn giả Sát Hành Vân, muốn lấy trộm vô thượng cổ bảo Dương Thần Thái Cực Quái của Kỷ gia, nhưng mà lại bị hai vị lão tổ của Kỷ gia ta đánh cho trọng thương, chạy về Dương giới rồi!

Hí!

Trong lòng Phong Phi Vân nhảy lên, Sát Hành Vân thế nhưng đi Kỷ gia, hơn nữa còn bị lão tổ của Kỷ gia đánh thành trọng thương, cái tin tức này thật có chút để cho Phong Phi Vân cảm thấy kinh dị.

- Nữ ma chính là thi tà bá chủ, nếu như hoàn thành lần thi biến thứ năm, như vậy Dương giới chi vương, Âm giới chi mẫu đều sẽ không phải là đối thủ của nàng, nàng liền trở thành chí tôn của Âm Dương lưỡng giới. Người của Dương giới nhìn đến là hoảng rồi, muốn đoạt lấy Dương Thần Thái Cực Quái đối kháng với nữ ma.

Nam tử lưng mang long hình cổ kiếm kia nói.

Kỷ Mang nói:

- Những chuyện này đều là do những lão tổ kia đến quan tâm, không cần chúng ta phải đi lo lắng, ở hiện tại, nhiệm vụ thiết yếu vẫn là đánh chết Phong Phi Vân, phải ở trước lúc yêu ma chi huyết trong thân thể hắn thức tỉnh mà mạt sát hắn.

- Một tôn nữ ma liền đã làm cho cả tu tiên giới máu chảy thành sông, nếu như là lại thêm một cái yêu ma chi tử, như vậy hậu quả quả thực thiết tưởng không chịu nổi.

Nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia nói.

Nguyên lai bọn họ chính là nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh, mấy người ày đều là vương giả chân chính trong thế hệ trẻ, tu vi so với Tần Chiến cùng Bộ Thiên Nhai không biết cao hơn bao nhiêu lần.

Tổng cộng tới sáu người, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Thần Cơ trung kỳ.

Trong đó Kỷ Phong cùng với nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia lại càng đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa đã đột phá đến Thần Cơ đại viên mãn.

-------

Chương 282: Chủ nhân thần bí (1)

- Meo meo!

Con mèo nhỏ ở trong tay tiểu nữ hài mặc hồng sắc cẩm y kêu lên một tiếng, một đôi miêu nhãn giống như hổ phách nhìn chằm chằm vào Mao Ô Quy ở trên vai Quý Tiểu Nô phía trước, vươn ra móng vuốt, ở trong không khí cào cào.

Mao Ô Quy vốn là ngồi ở trên bả vai của Quý Tiểu Nô, không nhịn được mà quay lại cái đầu màu trắng, nhìn chằm chằm vào đầu bạch miêu kia một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười nhếch miệng.

- Meo meo!

Bạch miêu lại là kêu lên một tiếng.

- Tiểu Bạch ngon, Tiểu Bạch ngon, một con tiểu ô quy mà thôi, cũng không phải là mèo đực, đừng kêu nữa!

Hồng y tiểu nữ hài vuốt vuốt đầu của bạch miêu, trấn an nó, một lần nữa ôm vào trong ngực.

Trên trán của mấy nghịch thiên tài tuấn ở phía sau đồng loạt hiện ra hắc tuyến.

- Người của Trừ ma liên minh đúng là vẫn còn đuổi tới!

Phong Phi Vân đi ở trước mặt bọn hắn, cách nhau không đến mười bước, chỉ cần quay người lại sẽ bị bọn họ nhận ra trong nháy mắt.

Những người này đều là anh kiệt của thế hệ trẻ Nam Thái phủ, yếu nhất cũng có thể so với Bộ Thiên Nhai, hồng y nữ hài tử mạnh nhất kia càng làm cho Phong Phi Vân cảm giác được có lực lượng chống đỡ với cường giả Thiên Mệnh.

Lúc này nhưng là ngàn vạn lần không thể bại lộ thân phận.

Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội bước đi ở phía sau Phong Phi Vân, tự nhiên cũng nghe được đối thoại của mấy tên nghịch thiên tài tuấn, đều là trầm mặc không dám nói, vô cùng cẩn thận đi về phía trước, sợ lộ ra chân tướng.

- Thật hi vọng đường ca đã thức tỉnh yêu ma chi huyết trong thân thể, như vậy ta liền có thể thống khoái chiến với hắn một trận.

Hồng y nữ hài tử cười ngọt ngào nói, cười đến giống như là chuông bạc.

Hồng y tiểu nữ hài này chính là đệ nhất cao thủ "Tiểu tà ma" của thế hệ trẻ Phong gia, lúc chín tuổi đã vô địch thế hệ trẻ Nam Thái phủ, ba năm nay càng là được lão tổ của Phong gia bí mật bồi dưỡng, tu vi đã không biết cao đến tình cảnh nào rồi.

Ba vị nghịch thiên tài tuấn của Phong gia đã có người chết ở trong tay Phong Phi Vân, có người thảm bại, lão tổ của Phong gia bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể tung Tiểu tà ma này ra ngoài.

Tiểu tà ma còn chưa tới mười hai tuổi, trên lý luận Phong Phi Vân nếu như còn chưa bị trục xuất khỏi Phong gia, nàng hẳn là tiểu đường muội của hắn.

Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào hồng y tiểu nữ hài một cái, trong lòng thở dài, tà khí trên người tiểu tà ma này so sánh với Phong Phi Vân còn phải nặng hơn, Phong gia lão tổ mang nàng tới cũng không biết là họa hay phúc.

Rất nhiều nghịch thiên tài tuấn ở tại tràng đều cho rằng một khi tung tiểu tà ma này ra ngoài, coi như là lão tổ cấp bậc cự kình của Phong gia cũng không thể bắt nàng trở về mà trông coi.

Đây quả thực là một cái họa hại, lực phá hoại so với Phong Phi Vân còn phải đáng sợ hơn.

...

Đại danh của tiểu tà ma ở thế hệ trẻ Phong gia không có người nào là không biết, lúc chín tuổi đã đạt đến cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, đánh cho tài tuấn thế hệ trẻ của Nam Thái phủ phải cúi đầu.

Làm ra tai họa cũng là kinh thế hãi tục, từng đánh tàn phế hai chân của nhi tử Nam Thái phủ chủ, lại càng cướp sạch linh thạch khố của Đại Diễn tiên môn, ăn trộm một gốc thiên niên linh thảo vô giá của Tử Tiêu động phủ...

Một một kiện đều là đại họa ngập trời, nếu như là đệ tử Phong gia khác khẳng định đều đã bị xử phạt nghiêm khắc, nhưng mà thiên tử của Tiểu tà ma thật sự quá cao, có thể nói là một người có thiên tư nghịch thiên nhất từ khi Phong gia sáng lập tới nay.

Ở dưới sự che chở của lão tổ Phong gia, cuối cùng cũng vẻn vẹn chỉ là mang nàng rời đi, không xử phạt nàng, ngược lại không tiếc sức lực bồi dưỡng, tu vi hôm nay lại càng sâu không lường được.

Nếu như Phong Phi Vân không bị trục xuất khỏi Phong gia, tiểu tà ma cùng hắn nhất định trở thành kiêu ngạo của Phong gia, song kiệt cùng ra, vô địch thiên hạ.

- Meo meo!

Bạch sắc miêu nhi vừa ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Mao Ô Quy, cảm giác đầu ô quy này lớn lên có chút biến thái.

- Ta đoán Phong Phi Vân đã trốn vào Vạn Tượng tháp rồi, xem ra chúng ta chỉ có thể tiến vào Vạn Tượng tháp.

Kỷ Phong từ rất xa nhìn tới Vẫn tháp cao vút, trên người chiến ý sinh ra, đã sớm nghe nói Vạn Tượng tháp cao thủ như mây, giờ phút này mấy nghịch thiên tài tuấn đều đã nóng lòng muốn thử.

Sau khi tiến vào trong Vẫn tháp tế bái tiên hiền, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối xuống, có chút hành hương giả rời đi trong đêm, nhưng cũng có người lưu lại, dọc theo một cái cổ đạo hướng Vạn Tượng cách Vẫn Tháp không xa chạy tới.

Những người lưu lại này đều là muốn đi vào Vạn Tượng tháp tu tập, trong đó có thanh niên tài tuấn, cũng có cường giả của thế hệ trước.

Vạn Tượng tháp chính là thánh địa đệ nhất thiên hạ học thuật, có đầy đủ công pháp tu luyện cùng điển tịch, để cho rất nhiều tu tiên giả đều vì thế mà đổ xô vào, nhưng mà muốn đi vào Vạn Tượng tháp lại cần thông qua khảo nghiệm vô cùng nghiêm khắc, chỉ có người thông qua khảo nghiệm mới có thể trở thành một thành viên trong Vạn Tượng tháp.

Phong Phi Vân, Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội tránh được mấy vị nghịch thiên tài tuấn kia, cấp tốc từ trong một đạo cửa tháp khác đi ra, không muốn chính diện xung đột với bọn họ ngay lúc này.

Gió đêm thanh lãnh, thổi cho lá cây cổ mộc sa sa rung động.

- Đát đát!

Một cỗ hoa xa do bạch ngưu kéo từ trên cổ đạo chậm rãi đi tới, người đánh xe là một trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi, trên mặt đầy râu, cánh tay thô to chừng thùng nước, trong tay nắm một cây tê bì trường tiên.

Trường tiên vốn là mềm mại ở trong tay của hắn giật đến thẳng tắp, tựa như một thanh mộc côn tinh tế, phần lực đạo này không phải là người bình thường có thể làm được.

Bạch ngưu từ từ dừng ở trước mặt Phong Phi Vân, trung niên đại hán râu ria kia đi xuống, cung kính xá một cái với Phong Phi Vân, ní:

- Xin hỏi các hạ có phải là Phong công tử?

Phong Phi Vân cảm thấy kinh ngạc, nói:

- Ta thật sự họ Phong, nhưng mà không biết có phải là vị Phong công tử mà ngươi muốn tìm hay không?

- Đúng rồi! Chủ nhân nhà ta đã nói, Phong công tử là nhân trung long phượng, khí vũ hiên ngang, thiên hạ người họ Phong tuy nhiều nhưng mà người có thể có được khí độ như vậy cũng chỉ có một người Phong Phi Vân.

Đại hán râu ria cười nói.

Trên làn da của đại hán râu ria này lưu động kim chúc quang mang, luyện thể thuật đã tu luyện tới cảnh giới nhân bì thiết tương, ở trong bất kỳ một cái tiên môn nào cũng đều có thể nhận được đãi ngộ của trưởng lão bình thường, nhưng mà lại khuất thân làm nô.

Chủ nhân của hắn là ai đây?

- Chẳng lẽ là nàng?

Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ tới một ngời, chợt hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi là ai?

- Ha ha! Chủ nhân đã ở vạn tượng tập chuẩn bị tốt tiệc rượu, tối nay tiếp nạp anh hùng tài tuán từ khắp các nơi đến đây, Phong công tử chính là khách quý mà chính chủ nhân tự minh điểm danh muốn thiện đãi, cho nên liền để cho Ngưu Nô tự mình đến đón.

-------

Chương 283: Chủ nhân thần bí (2)

Đại hán râu ria này tên là Ngưu Nô!

- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, lão đại, chúng ta vẫn là đừng đi mới tốt!

Vương Mãnh đi ra, nắm lại quyền đầu lớn như bao cát, đối địch với Ngưu Nô.

Hai đại hán này đều là mãnh nhân, trời sinh thần lực, một cỗ khí tràng ở giữa bọn hắn bỗng nhiên sinh ra, hai luồng kim sắc khí lãng đụng nhau, trào ra tiếng vang thật lớn, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.

Vương Mãnh kinh hãi, người phu xe này không ngờ thật lợi hại, chiến lực không dưới hắn.

Hắn lại không biết trong lòng Ngưu Nô kia lại càng kinh ngạc hơn, hắn mặc dù chỉ là một gã phu xe nhưng mà lại khó gặp được đối thủ, hắn vốn đang cảm thấy chủ mình đối với Phong Phi Vân thật sự nhìn đến quá cao, lại tự mình phái hắn đến đây tiếp dẫn, nhưng mà sau khi đối một chiêu với Vương Mãnh, lại thu liễm ý nghĩ khác trong lòng.

Một tên tiểu đệ của người ta đều lợi hại như thế, thủ đoạn tự thân dĩ nhiên là càng thêm cao minh rồi.

Phong Phi Vân nhàn nhạt cười, ý bảo Vương Mãnh lui ra, nói:

- Chủ nhân nahf ngươi tối nay mở tiệc chiêu đãi khách nhân tựa hồ không ít?

- Đúng là không ít, rất nhiều đều là đương thế anh tài mấy ngày gần đầy chạy tới vạn tượng tập, trong đó cũng không thiếu tu sĩ cường đại của thế hệ trước, nhưng mà Phong công tử tuyệt đối là một trong những người được chủ nhân xem trọng nhất, nhất định là ngồi ở ghế khách quý.

- nếu chủ nhân nhà ngươi đã có thành ý như thế, ta đây không đi ngược lại lộ ra vẻ có chút kiêu ngạo rồi.

Phong Phi Vân nói xong lời này liền đạp lên càng xe, đi vào trong hoa xa.

Dù sao ngày mai mới là thời gian khảo hạch một tháng một lần tiến vào Vạn Tượng tháp, tu sĩ từ bốn phương tám hướng mà tới chuẩn bị gia nhập Vạn Tượng tháp hiện tại đều tụ tập ở vạn tượng tập.

Tối nay vừa lúc đi thăm dò ngọn nguồn, xem một chút lần này có những cao thủ nào đến đây khảo nghiệm.

Quý gia tỷ muội tựa như một đôi tiểu nữ bộc thanh tân xinh đẹp, đi theo phía sau Phong Phi Vân mà vào.

Về phần Vương Mãnh lại không tiến vào trong hoa xa, huýt sáo một tiếng, một đầu đại trùng khổng lồ liền từ trên bầu trời bay tới, vẫy cánh, hạ xuống mặt đất, sau khi hắn nhảy lên trên lưng đại trùng mới không nhanh không chậm đi theo phía sau hoa xa.

Vạn Tượng tháp thành lập ở trong Kỳ Thiên sơn mạch, chiếm diện tích mấy vạn dặm, thần tháp có trăm tòa, mà vạn tượng tập chính là đệ nhất đại tập thị (chợ lớn nhất) ở bên ngoài Vạn Tượng tháp, phàm là tu sĩ mỗi một tháng muốn tiến vào Vạn Tượng tháp tu luyện phần lớn đều sẽ tụ tập ở trong một tòa thiên hạ nhất đại tập thị này, đợi chờ một ngày kia khảo hạch đến.

Bởi vì địa vị cùng lực ảnh hưởng của Vạn Tượng tháp ở tu tiên giới cho nên vạn tượng tập mặc dù chỉ là một tòa tập thị nhưng trình độ phồn hoa cũng không thua kém một tòa đại hình cổ thành, tụ tập trên trăm vạn tu tiên giả đi lại.

Hoa xa đại khái đi được hơn một trăm dặm, dần dần cổ đạo vắng lặng trở nên náo nhiệt, ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng.

Vạn tượng tập không có thành tường, chỉ là một tòa đại tập, ở chỗ này tùy ý có thể thấy được một ít thương nhân buôn bán đan dược, binh khí, dị thú, đầy tớ, trong những người này thậm chí có học viên của Vạn Tượng tháp mở cửa hàng, muốn kiếm thêm chút tiền tài để vào trong Vạn Tượng tháp mua thần binh lợi khí cùng bảo điển tu luyện.

Tụ tập nơi này cơ hồ toàn bộ đều là người tu tiên, trong đó lại càng không thiếu thân ảnh của huyền sư, các loại nghề nghiệp đều có.

Cái gọi là Vạn Tượng tháp chính là bao la vạn tượng, một trăm tòa thần tháp bao gồm tất cả nghề nghiệp đương thời, chỉ cần người có một kỹ nghệ tinh thâm, không nhất định cần tu vi mạnh cỡ nào lại là như cũ có thể tiến vào trong Vạn Tượng tháp, trở thành học viên của một tháp nào đó ở bên trong.

Xuyên qua một cái đường cái phồn hoa, bạch ngưu hoa xa dừng ở phía ngoài một tòa phủ đệ.

Phía ngoài tòa phủ đệ này có hai đại hán thân cao gần bốn thước đang đứng, tựa như hai cự nhân, toàn thân đều tản ra hồng sắc quang mang, dưới thân thể bọn hắn riêng mình đều có một đầu kỳ ngưu hung mãnh.

Kỳ ngưu mặc dù hung mãnh, được gọi là chiến tranh chi thú nhưng mà ở trước mặt hai địa hán tựa như cự nhân này lại giống như hai đầu sủng vật, ngoan ngoãn nằm ở trên mặt đất.

Có hai cái kỳ ngưu chiến sĩ này trông coi đại môn của phủ đệ, đám đạo chích kia đã sớm bị kinh sợ từ rất xa, tự nhiên là không người nào dám tới quấy rối.

Ở bên ngoài phủ đệ lộ ra vẻ có chút trống trải, không có một người nào đang đi trên đường.

- Ngưu Nô đại nhân, rốt cuộc đón tiếp được Phong công tử rồi, mau vào đi thôi, rất nhiều đương thế anh tài đều đã đến, chỉ chờ Phong công tử vừa đến, tiệc rượu liền lập tức bắt đầu.

Hai vị kỳ ngưu chiến sĩ đều cung kính xá Phong Phi Vân một cái.

Phong Phi Vân ngẩng đầu lên nhìn tấm biển màu vàng ở trên đỉnh đầu, chỉ thấy phía trên viết bốn chữ to như rồng bay phượng múa:

- Thiên tài biệt phủ!

Thiên tài biệt phủ, tự nhiên chỉ có thiên tài mới có thể đi vào.

Vị chủ nhân này đối với Phong Phi Vân không phải là coi trọng bình thường, thế nhưng vì chờ hắn lại đã để những nghịch thiên tài tuấn kia qua một bên, chỉ khi hắn đến, tiệc rượu mới sẽ bắt đầu.

Hiển nhiên đích xác là xem Phong Phi Vân trở thành một trong những khách nhân tôn quý nhất.

...

Phủ đệ xa hoa, phía trên khảm một viên minh châu sáng ngọc, giống như là một viên cửu thiên tinh thần.

Còn chưa đi vào liền đã cảm nhận được người đến đây tối nay nhất định đều là tương đối bất phàm, có vài cỗ khí tượng thần dị phóng lên cao, làm cho người ta có cảm giác đại khí bàng bạc, chỉ cần là huyền sư hiểu được xem khí đều sẽ bị loại cảnh tượng này làm cho kinh sợ, nhiều nhân vật nghịch thiên như vậy thế nhưng tụ tập lại với nhau.

- Oanh long long!

Một đầu bạch dương cực lớn cao hai thước kéo một chiếc hoa xa từ chỗ xa chạy tói, phu xe là một lão nô có tu vi đạt tới cảnh giới Thần Cơ.

Bắc Minh Đường từ trong hoa xa đi ra, hắn cũng là một trong những khách quý tối nay, chính là Dương Nô tự mình đi đón tiếp hắn, nhận được đãi ngộ cao nhất.

Bắc Minh Đường mới từ trong hoa xa đi xuống liền thấy Phong Phi Vân đứng ở trên thềm đá cẩm thạch trắng, nhướng mày một cái, chậm rãi đi tới, trầm giọng nói:

- Thật là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được ngươi, hôm nay chúng ta tái chiến, ta nhất định sẽ không lại bại bởi ngươi.

Bắc Minh Đường theo bản năng liếc liếc về phía hắc sắc ban chỉ ở trên ngón tay cái của Phong Phi Vân, biết đó là một kiện linh khí uy lực bất phàm, lần trước hắn chính là thảm bại dưới uy lực của Miểu Quỷ ban chỉ, cho nên lại thêm vào một câu:

- Chúng ta tay không đánh một trận!

- Nếu như ngươi muốn chiến, ta tùy thời phụng bồi!

Phong Phi Vân từ trên cao nhìn xuống, tư thế hiên ngang, cùng Bắc Minh Đường đối mặt nhìn nhau, trong đôi mắt chớp động lên hỏa diễm, ở trong không khí đều đánh ra tia lửa.

-------

Chương 284: Thiên tài biệt phủ

Chiến đấu tựa hồ sắp bùng nổ.

Gió đêm hiu hiu, hào khí băng hàn ở bên ngoài phủ đệ phảng phất đều muốn đong cứng không khí lại.

- Phong công tử chính là khách quý của chủ nhân nhà ta, Bắc Minh Đường công tử tối nay nếu như cứ muốn đánh một trận với Phong công tử, đó chính là không cho chủ nhân nhà ta mặt mũi.

Ngưu Nô lên tiếng nói.

Trong ánh mắt của Bắc Minh Đường thoáng qua một tia kinh ngạc, khí thế trên người lại thu về, tạm thời buông xuống cừu hận với Phong Phi Vân, hừ lạnh một tiếng:

- Mặt mũi của chủ nhân nhà ngươi ta tự nhiên là không dám không cho.

Bắc Minh Đường cũng đối với Phong Phi Vân có chút kiêng kỵ, không muốn vào lúc này cùng hắn đánh đến sống chết, cho nên trừng mắt liếc hắn một cái, liền là nhẹ nhàng mà đi, lướt qua Phong Phi Vân, tiế vào đại môn đỏ thắm của phủ đệ kia, hai vị kỳ ngưu chiến sĩ đối với hắn cũng khẽ khom người, lấy đó bày tỏ tôn kính.

Khóe miệng của Phong Phi Vân cong lên, phân phó nói:

- Chúng ta cũng đi vào thôi!

Trong thiên tài biệt phủ đã tụ tập hơn một trăm vị tu sĩ, từng người đề là xuất ra từ danh môn, thiên tư vô song, càng là có hơn mười vị nhân vật đời trước tu vi sâu không lường được.

Người tới lấy tu sĩ phái nam làm chủ, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Tiên Căn, tu sĩ cảnh giới Thần Cơ lại càng có hơn hai mươi vị, hơn mười vị cường giả đời trước kia đạt tới cảnh giới gì đều đã không thể đo lường được rồi.

Hơn mười vị lão giả này, từng người đều nhắm mắt dưỡng thần, trong đan điền hiện ra thần mang, hiển nhiên là đang tu luyện.

- Hậu duệ của Bắc Minh gia tộc, đường đệ Bắc Minh Đường của Bắc Minh Bại Thiên cư nhiên cũng tới, đây nhưng là một nhân vật khó lường.

Trong thiên tài biệt phủ tọa lạc một tòa cung điện dài tới ba mươi trượng, nền lát gạch vàng, phủ lên nhung mao hồng thảm, hai bên đặt án bài, những tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc cao quý kia ngồi ở hai bên, từng người khí độ bất phàm, thần quang nội liễm.

Có người nhận ra được thân phận của Bắc Minh Đường, đây nhưng là người trong tứ đại môn phiệt, địa vị cao vượt xa nghịch thiên tài tuấn bình thường, huống chi tu vi bản thân của Bắc Minh Đường cũng đã đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, đây mới là chỗ để cho người ta kiêng kỵ.

- Năng lực của vị thần bí chủ nhân này thực sự quá lớn, cũng không biết là có địa vị gì, lần này anh hào kiệt xuất nhất trong tu sĩ đến Vạn Tượng tháp có một nửa đều bị hắn mời tới.

- Ta mới vừa rồi còn nhìn thấy một vị nhân vật kinh khủng, trên người cuộn lấy bốn đầu giao long kim xà, đều là dị thú tu luyện năm trăm năm.

- Ngươi nói là hắn, ta mới vừa rồi cũng thấy hắn, người này là từ trên trời hạ xuống, thời điểm hạ xuống đất toàn thân đều là hắc sắc lôi điện, đã được thỉnh ngồi vào ghế khách quý, nhất định là người có đại địa vị.

...

...

Trong điện vũ bố trí mười ghế khách quý, chạm trổ long phượng, tựa như là long ỷ của hoàng đế, đặt ở chỗ cao nhất của điện vũ, chỉ có khách quý tối nay mới có tư cách ngồi ở chỗ đó.

Những người khác chỉ có thể gồi ở trên bồ đoàn thấp hơn, nhưng mà dù vậy lại cũng là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, dù sao người có thể được mời đến chỗ này không phải là hậu duệ của danh môn quý tộc thì cũng là anh tài thiên tư hơn người.

Chỗ ngồi cao nhất của điện vũ như cũ trống rỗng, thần bí chủ nhân vẫn là chưa xuất hiện.

- Tửu yến rốt cuộc lúc nào thì bắt đầu, chúng ta đều đã đợi ba canh giời rồi.

Có người cảm giác không nhịn được rồi.

- Nghe nói còn đợi một vị khách quý, vị khách quý kia nếu như chưa đến, tiệc rượu liền sẽ chưa bắt đầu.

Một vị lão giả ở bên cạnh nhắm mắt lại tu luyện.

- Còn có đại nhân vật nào so với mấy vị ngồi ở trên ghế khách quý kia còn tôn quý hơn?

- Người này cũng quá kiêu ngạo rồi, chẳng lẽ là một vị tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh?

...

Càng ngày càng nhiều người đã không còn bình tĩnh được nữa, đúng lúc này phía ngoài truyền đến một tiếng hô to:

- Phong công tử tới!

- Phong công tử cuối cùng đã tới, tiệc rượu có thể bắt đầu!

Một vị lão giả một bên phân phó hạ nhân dâng lên rượu ngon, một bên đi ra ngoài nghênh đón.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chăm chú lên người Phong Phi Vân từ bên ngoài đi vào, thiếu niên này tuổi cũng không lớn, làm sao lại có được đãi ngộ cao như thế, rất nhiều người đều tràn đầy tò mò.

Bắc Minh Đường ngồi ở trên một cái ghế khách quý trong đó, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, hừ lạnh một tiếng.

Phong Phi Vân thản nhiên đi đến, chỉ thấy trung ương điện vũ có tám mỹ nhân đang nhảy múa, mà những tu sĩ ở hai bên kia đều mang theo ánh mắt tò mò nhìn hắn, hiển nhiên đều đang tò mò hắn rốt cuộc có thân phận gì.

Trong những người này có tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, âm thầm lộ ra thần thức, muốn dò xét lai lịch của Phong Phi Vân, nhưng mà còn chưa tiến vào ba thước xung quanh Phong Phi Vân đã bị hắn vung tay lên, toàn bộ chấn tan.

Phong Phi Vân cũng không muốn để cho những người này biết hắn chính là yêu ma chi tử, hôm này sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh đã đến vạn tượng tập, một khi để lộ tin tức, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Phong Phi Vân lạnh lùng quét mắt tới những người này một cái, vận chuyện Phượng Hoàng thiên nhãn, nhìn cho mấy cái tu sĩ ở trong đó phát lạnh trong lòng, cảm thấy ánh mắt của Phong Phi Vân so với lợi tiễn đều phải sắc bén hơn, tựa như có thể giết người.

Thiếu niên này còn trẻ tuổi, tu vi thực sự là đáng sợ!

- Phong công tử, bên này mời!

Lão giả kia mời Phong Phi Vân đến trên ghế quý khách, lúc này mới lui xuống.

Trên ghế khách quý đã có chín người ngồi, trong đó có sáu người đều là tu sĩ thế hệ trước trên năm mươi tuổi, từng người đều là tinh khí thần sung mãn, hơn nữa linh khí thu liễm, tựa như sáu gốc cây khô, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.

Ba người khác, một người là Bắc Minh Đường, một người là ngân phát nam tử trên người cuộn bốn đầu kim sắc giao xà, tu vi của ngân phát nam tử so với Bắc Minh Đường còn cao hơn, trên mặt uốn lên huyết sắc vân lộ, lộ ra vẻ đặc biệt tà dị.

Trong đôi mắt của hắn tựa hồ ngưng tụ một tầng hàn băng, lộ ra vẻ mờ mịt, điện quang lưu chuyển trên da; cánh tay, cổ, những những bộ vị lộ ra phía bên ngoài y phục đều bao phủ từng tấm lân phiến lớn nhỏ cỡ móng tay, điện quang cũng là từ trong chút tí thiết lân này bắn ra.

Người này thật sự có chút tà dị.

Một người cuối cùng nhưng là một nữ tử, nữ tử này thân mặc một kiện hồng sư, bộ ngực đầy đặn, làn da như hàn tuyết, gọi cảm mà lại yêu mị, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ câu hồn,mặc dù chỉ là hơi hơi hé môi đều dẫn đến rất nhiều tu sĩ vì đó mà dục hỏa phần thân.

Phong Phi Vân cách nàng gần nhất, có thể ngửi thấy được cỗ hương vị hương diễm dụ nhân nhất từ trên làn da của nàng tán phát ra, khiến cho người ý loạn thần mê.

-------

Chương 285: Huyết Cấm huyền trạc (1)

- Phong công tử, chúng ta lại gặp mặt!

Nàng hướng về phía Phong Phi Vân ném ra mị nhãn, thu ba thầm tặng, đểcho tu sĩ trẻ tuổi bên trong bao gồm Bắc Minh Đường đều ghen tỵ khôngdứt.

Nữ tử xinh đẹp này cư nhiên chính là thanh quan nhân "Huyết Vũ" bài danh đệ tam trong Tuyệt Sắc lâu.

Mặc dù chỉ là một nữ tử thanh lâu nhưng mà tu vi lại cao đến dọa người,rất lâu trước đó đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, rất nhiều người đềuhoài nghi hiện tại nàng đã đạt tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Nếu chỉ lấy một cái góc độ là phong trần nữ tử đến đánh giá nàng, vậy thì mười phần sai rồi.

Phong Phi Vân trêu chọc nói:

- Huyết Vũ cô từ nam phương biên giới cách đây mười vạn dặm đi tới Vạn Tượng tháp, chẳng lẽ là vì theo đuổi tại hạ mà đến?

- Phong công tử nhưng là người có tiền, Huyết Vũ ngược lại là muốn theođuổi ngươi, chỉ sợ ngươi nhìn không tốt loại phong trần nữ tử như chúngta.

Trong đôi mắt thanh tú của Huyết Vũ ẩn chứa sương khói, trêu ghẹo phongtình nói không ra lời, ánh mắt u oán để cho Phong Phi Vân cảm thấy chịukhông được.

Chẳng biết tại sao, kể từ sau hôm đó vùng với Kỷ Thương Nguyệt, năng lực chống cự hấp dẫn đối với nữ nhân của Phong Phi Vân càng ngày càng thấp, lại đặc biệt là yêu nữ Huyết Vũ này, nếu như lại bị nàng trêu chọc,Phong Phi Vân cho dù tâm chí cường đại cũng phải hỏng mất.

Chẳng lẽ thật sự là yêu ma chi huyết trong thân thể mình sắp thức tỉnh,yêu ma chi huyết kia đã ngầm ở trong người thay đổi tâm chí của chínhmình, năng lực khắc chế đối với nữ nhân càng ngày càng yếu.

Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ nguy cơ vô hình, nếu không thể chếtrụ cỗ nguy cơ này, một khi yêu ma chi huyết thức tỉnh, cỗ dục niệm kiabộc phát ra, chính mình rất có thể sẽ hóa thành một tôn dục ma, hoàntoàn bị lạc lối.

...

Phong Phi Vân nhẹ nhàng cắn cắn đầu lưỡi để cho mình cố gắng giữ vững thanh tỉnh, tự nhiên cười nói:

- Ngày đó ở Phong Hỏa liên thành ta đi quá nhanh, lại không cùng HuyếtVũ cô nương phong lưu một đêm, quả thực là quá thiệt thòi.

- Tối nay bổ sung cũng không muộn!

Huyết Vũ cười như si ngốc, cười đến giống như xuân về đại địa, thấy đếnrất nhiều nam tu sĩ đều vì thế mà chảy máu mũi, chỉ có thể vội vàng xoay người, dùng ống tay áo lau khô vết máu nơi đầu mũi, nếu không liền thật là mất thể diện.

Bất quá điều này cũng cho thấy vưu vật nhân gian này đúng là có mị lựcđiên đảo chúng sinh, coi như là tu tiên giả có tâm chí kiên định cũngkhông cách nào ngăn cản.

Phong Phi Vân cười khan hai tiếng, vội vàng quay đầu, không dám lại nhìn nàng, trong lòng cũng là thầm mắng một câu yêu nữ, nếu như là Phong Phi Vân lúc trước tự nhiên sẽ không bị nàng trêu chọc đến thối lui thế này, nhưng mà hiện tại yêu ma chi huyết đã bắt đầu thức tỉnh, Phong Phi Vâncảm giác dược yêu ma chi huyết đang từng bước trùng kích vào ý chí lựccủa mình, đây là một việc vô cùng đáng sợ, hắn không muốn mạo hiểm nhưvậy.

Trên trăm vị nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp mặc lăng la tơ lụa, nâng cáikhay màu vàng từ bên ngoài đại điện nối nhau mà vào, đặt từng bình rượungon thượng đẳng ở trên bàn của chúng tu sĩ, sau đó khẩn thiết rót đầymột chén.

Tửu yến lúc này mới xem như chân chính bắt đầu, nhưng mà vị thần bí chủ nhân kia như cũ chưa tới.

- Tửu yến đều đã bắt đầu rồi, vì sao chủ nhân còn chưa hiện thân, hắnrốt cuộc là có ý gì, đều mời chúng ta tới, rồi lại ra vẻ thần bí, chẳnglẽ muốn đùa giỡn chúng ta hay sao?

Một nam tử sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt vỗ bàn một cái, đứng dậy, sắc mặt tràn đầy tức giận.

Lại có mấy người đi theo hô hào, liên tục đứng dậy, lộ ra vẻ hết sức xúc động phẫn nộ, liền muốn phẩy tay áo bỏ đi.

Bắc Minh Đường ở trên ghế khách quý nhất, uống xong một chén rượu ngon, cười nói:

- Vị Phong công tử này có giao tình sâu nhất với chủ nhân nơi đây,chuyện này sợ rằng cần Phong công tử tới cấp cho mọi người một cáithuyết pháp.

Mọi người nghe được lời của Bắc Minh Đường, liên tục cảm thấy hữu lý, dù sao thần bí chủ nhân đói với Phong Phi Vân thật sự là lễ ngộ có thừa,nếu như ngay cả Phong Phi Vân cũng không biết, mọi người ở tại chỗ chỉsợ cũng không ai biết được.

Một tên nam tử sắc mặt tái nhợt kia từ trong đám người bước ra, chỉ làbước ra một bước lại đã đứng ở giữa đại điện, trong mắt đều là lửa giận, chỉ vào Phong Phi Vân chất vấn:

- Phong công tử, ngươi tốt nhất là cho chúng ta một cái công đạo, nếu không...

- Nếu không thì như thế nào?

Trong lòng Phong Phi Vân cười lạnh, vốn là chuyện không liên quan đếnhắn, bây giờ lại đem mũi thương chỉa lên trên người của hắn, một chiêunày của Bắc Minh Đường thật đúng là đủ nham hiểm.

Dĩ nhiên cho dù là như thế, Phong Phi Vân cũng không sợ chút nào, làmsao sẽ bị những người này hù sợ, quả thực chính là trò cười.

Rất nhiều người đã sớm nhìn Phong Phi Vân không vừa mắt, giờ phút nàyđều nhảy ra ngoài, trong đó có hai người đều là cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, chính là hiền tại của một ít đại gia tộc.

Tổng cộng có chín người, thế nhưng đồng thời làm khó dễ Phong Phi Vân, muốn để cho hắn từ trên ghế khách quý đuổi xuống.

Trên mặt của Bắc Minh Đường lộ ra nụ cười âm hiểm, chín người này đều là hiền tài lai lịch bất phàm, một khi chọc tới mấy người này chính làchọc phải mấy cái thế lực lớn, hắc hắc, Phong Phi Vân, ta xem ngươi lầnnày làm sao hạ đài được?

- Oanh!

Một phiến hỏa vân trống rỗng xuất hiện ở trung ương điện vũ, hóa thànhmột phiến biển lửa đỏ ngầu, một đạo nhân ảnh di động ở trong biển lửa,như là một đầu hỏa long đang uốn lượn, liên tiếp đánh ra chín chưởng,trực tiếp đánh bay chín tu sĩ kia ra ngoài.

PHỐC! PHỐC! PHỐC!

Hhisn tu sĩ này còn bay ở trên không trung, thân thể chưa rơi xuống đấtliền đã bạo liệt, biến thành chín phiến huyết vụ, sau đó bị biển lửa đốt thành khói xanh.

Chín thanh niên tài tuấn cường đại ở trong nháy mắt cư nhiên liền chếtoan uổng, ngay cả tro bụi đều không lưu lại, biến thành khói xanh.

Tất cả mọi người giật mình, bao gồm Bắc Minh Đường ở bên trong đồng thời đều ngừng hô hấp.

- Lại dám đắc tội khách quý của ta, muốn chết!

Biển lửa kia thu liễm, biến thành một đoàn hỏa diễm nhân hình, bay đến trên chỗ ngồi cao nhất của điện vũ.

Thần bí chủ nhân rốt cuộc hiện thân rồi, vừa xuất hiện liền cấp chochúng tu sĩ một cái hạ mã uy, khiến cho rất nhiều tu sĩ trong lòng không phục đều sợ hãi.

Dĩ nhiên trong lòng không phục vẻn vẹn chỉ là một bộ phận nhỏ, tuyệt địa đa số người đều từng thấy qua thần bí chủ nhân, đều đã quy thuận với,cho nên mới sẽ xuất hiện ở trên tửu yến.

Quả nhiên là hắn, Phong Phi Vân dùng dư quang của ánh mắt liếc về phíangười được bao phủ trong hỏa diễm, vốn là đã cảm giác được sự cường đạicủa hắn nhưng mà chưa từng thấy qua hắn xuất thủ, không nghĩ tới chỉ một chiêu liền tiêu diệt chín vị tu sĩ có tu vi không thấp, Phong Phi Vântự nhận là còn không làm được gọn gàng linh hoạt như thế.

-------

Chương 286: Huyết Cấm huyền trạc (2)

Ánh đèn như hạt đậu, hình bóng loáng thoáng!

Trong điện vũ an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được thanh âm cổ cầm ở trongmàn che bạch vụ kia truyền đến, duy mỹ động lòng người, dẫn tới trongkhông khí hiện ra đủ loại huyễn tượng lộng lẫy xinh đẹp, tựa như cổthành, tựa như tiên sơn, đây là huyễn trận lấy âm ba ngưng tụ, chỉ cócầm nghệ đạt tới độ cao tuyệt đỉnh mới có thể làm được điểm này.

Ở Thần Tấn vương triều người có thể có được cầm nghệ như thế không nhiều hơn mười, đều là danh gia đương thế, một khúc có thể đổi lấy ngàn vạntài phú.

Người đánh đàn này không chỉ có tiếng đàn ưu nhã, hơn nữa tu vi cũng khẳng định rất mạnh.

Phong Phi Vân khẽ liếc Huyết Vũ ngồi ở bên người một cái, vừa lúc HuyếtVũ cũng quay qua gương mặt tinh xảo mê người, mỹ mâu nhìn vào hắn, thảnnhiên cười, khẳng định suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân.

Không sai, người đánh đàn kia chính là giai nhân nghịch thiên tài tuấnxếp hạng thứ chín của Tuyệt Sắc lâu, Phong Phi Vân đã nghe ra được tiếng đàn mà nàng đánh.

Tài hoa của nàng có một không hai, tiếng đàn của nàng hiên hạ vô song.

nghịch thiên tài tuấn cùng Huyết Vũ thế nhưng đồng thời đến vạn tượngtập, hơn nữa xuất hiện ở trong một tòa điện vũ này, đây là một tín hiệubất thường.

- Người có thể tới đây tối nay chắc hẳn đều đã biết được mục đích tới chỗ này đi?

Thanh âm của thần bí chủ nhân khàn khàn trầm thấp, nhưng mà lại rõ ràngtruyền vào trong tai của mỗi người, mang theo uy nghiêm không thể khángcự, tựa như một tôn đế vương đang ban phát ý chỉ.

Tuyệt đại đa số tu sĩ đều cung kính gật đầu, mà hơn mười người bao gồmPhong Phi Vân ở trong đó lại là trong mắt hơi mờ mịt, hiển nhiên trướckhi đến cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?

Những người này tụ tập chung một chỗ nhưng là một cỗ lực lượng khổng lồ.

Thần bí chủ nhân lại có thể đem nhiều tài tuấn đương thế như vậy, còn có cao thủ của thế hệ trước đều hiệu triệu đến đây, thủ đoạn quả thực kinh thế hãi tục, hắn rốt cuộc là dùng phương pháp gì?

Những người này đều không thiếu tiền, cũng không thiếu thế, hơn nữa từng người bối cảnh bất phàm, nhưng mà lại như cũ nghe lệnh của thần bí chủnhân, năng lực của người này thật sự để cho Phong Phi Vân cảm thấy lạnhcả người.

- Ngày mai chính là ngày khảo hạch mỗi tháng một lần của Vạn Tượng tháp, chỉ có người thông qua được khảo nghiệm mới có tư cách tiến vào VạnTượng tháp, các ngươi hiện tại phải làm chính là thông qua khảo hạchngày mai, về phần sau khi tiến vào Vạn Tượng tháp phải làm cái gì, đếnlúc đó ta tự nhiên sẽ báo cho các ngươi.

Thần bí chủ nhân lại nói.

Có người rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng:

- Khảo hạch của Vạn Tượng tháp vô cùng nghiêm khắc, mỗi lần tham dự khảo hạch đều vượt qua mười vạn người, nhưng mà có thể tiến vào trong đó lại chỉ có mấy trăm người, chúng ta mặc dù đều là nhân vật kiệt xuất, nhưng mà có thể thông qua khảo hạch chỉ sợ cũng sẽ không vượt qua năm mươingười.

- Vậy thì phải nhìn vào bản lĩnh của các ngươi rồi, người không có bản lĩnh cũng không xứng làm việc cho ta!

Thần bí chủ nhân nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ linh khí đại lãng baytới, một phiến hắc sắc tiểu điểm liền từ trong hỏa diễm bay ra, rơixuống ở trước mặt mỗi người.

Là một vòng ngọc đen nhánh, phía trên khắc ba đạo rãnh máu, ấn vào chín tòa trận pháp, tản mát ra phiến lớn ô quang.

- Đây là... Huyết Cấm huyền trạc!

Một vị thanh niên hiểu được luyện khí lên tiếng kinh hô.

Tại chỗ đều không phải là người bình thường, đều nghe qua danh tự củaHuyết Cấm huyền trạc, một khi đeo cái vòng tay này vào trên cổ tay liềnsẽ lại không lấy xuống được nữa, trừ phi là chặt đi cánh tay của mình,hoặc là chủ nhân của Huyết Cấm huyền trạc tự mình lấy máu nhỏ lên trênvòng tay mới có thể tháo xuống vòng tay này.

Nếu như không nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân Huyết Cấm huyền trạc, cái huyền trạc này không chỉ sẽ chấn gãy tay của người đeo, thậm chí chấnvỡ trái tim, đây mới là chỗ đáng sợ nhất của nó.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi!

Thần bí chủ nhân đây là muốn khống chế bọn họ, bọn họ nhưng đều là tàituấn có đại bối cảnh, có lẽ có thể nhận lấy uy hiếp mà làm việc cho thần bí chủ nhân, nhưng mà lại tuyệt đối không muốn bị hắn khống chế.

Không khí trong điện vũ trở nên có chút bị đè nén, một ít tu sĩ vốn lànhắm mắt tu luyện đều mở mắt ra, trong lòng bàn tay thầm ngưng tụ thuậtpháp, chuẩn bị phản kháng.

Phong Phi Vân vững vàng ngồi ở trên ghế khách quý, nhìn chằm chằm vàochín người khác ngồi ở trên ghế khách quý giống mình, chín người này đều lộ ra vẻ bình tĩnh mà tự nhiên, tựa hồ sớm đã biết chuyện Huyết Cấmhuyền trạc.

- Oanh!

Một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội thiết quan bỗng nhiên đứng lên, trong thânthể bay ra một tấm thiết bố rộng ba trượng, chân đạp ở trên thiết bố,hưu một tiếng liền bay ra đại môn của đại diện, chạy ra ngoài.

Thanh y đạo sĩ trẻ tuổi này chính là có tu vi Thần Cơ đỉnh phong, đã tuluyện ra thần thức, có thể dùng thần thức giá ngự khí mãnh, ngự khí phithiên.

Một phần tu vi này ở trong số những tu sĩ tới đây đã coi như là cực kỳcao minh, chỉ trong giây lát liền đã bay vào trong bầu trời đêm.

- Hừ, muốn chạy trốn?

Ngân phát nam tử tà dị kia ngồi ở trên ghế khách quý, thân thể biếnthành một phiến thiểm điện đen nhánh, hoa lạp một tiếng cũng là bay rakhỏi đại điện, xông vào trong bầu trời đêm.

- Oanh!

Trên bầu trời của đại điện chiến khí bôn đằng, một đạo ngân sắc quanghoa phóng thẳng lên cao, một quyền đánh vào trường không, liền như thiên lôi cuồn cuộn phá vỡ yên tĩnh trong đêm, chấn động tu sĩ của cả vạntượng tập.

Vẻn vẹn chỉ là một chiêu!

Một phiến huyết vũ từ trên bầu trời rơi xuống, huyết châu chuyển động ở trên lá cây!

- Oanh!

Một đạo hắc sắc điện quang từ trên bầu trời hạ xuống, biến thành ngânphát nam tử kia, trên làn da lưu động hắc sắc điện mang, quyền đầu bịmáu tươi nhuộm đỏ, sải bước trở lại bên trong điện vũ, một lần nữa ngồi ở trên ghế khách quý.

Một chiêu liền oanh sát một vị tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, đây quả thật là một tôn sát thần, tất cả mọi người tản đi linh mang trên tay, cảm giácđược sợ hãi khôn cùng.

Có tôn sát thần này ở đây, người nào cũng không dám lỗ mãng.

- Còn có ai không muốn mang Huyết Cấm huyền trạc không?

Sắc mặt của ngân phát nam tử lưu động huyết văn, hai mắt u ám, nhưng mà lại không có người nào dám đối mặt với hắn.

Tất cả mọi người trầm mặc không lên tiếng, có thể cảm giác rõ ràng mộtcỗ áp lực tựa như núi lớn bao phủ trên đỉnh đầu, chỉ cần dám nói một chữ "Không", lập tức sẽ bị chết ngay tại chỗ.

- Làm việc vì chủ nhân, chúng ta nên là cảm thấy vinh quang, chỉ cầnchúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, chủ nhân không chỉ giúpchúng ta giải khai Huyết Cấm huyền trạc, hơn nữa người có công lao lớnnhất còn sẽ có được tưởng thưởng.

Bắc Minh Đường nói một tiếng, sau đó liền dẫn đầu đeo Huyết Cấm huyềntrạc vào cổ tay, sau khi đeo vào, vòng tay co rút lại, dán vào da thậtchặt, tựa như là một cái thiết hoàn đen nhánh bọc ở trên cổ tay, lạikhông cách nào gỡ xuống.

-------

Chương 287: Thủ đoạn

Ngay sau đó ngân phát nam tử kia cùng Huyết Vũ cũng đe Huyết Cấm huyền trạc vào trong cổ tay, nhữngngười còn lại mặc dù trong lòng rất không muốn nhưng mà ở dưới chiềuhướng phát triển như vậy vẫn như cũ là khuất phục, liên tục đeo HuyếtCấm huyền trạc vào trong cổ tay.

Trên mặt Bắc Minh Đường mang theo nụ cười đắc ý, chính mình đầu tiên đeo Huyết Cấm huyền trạc vào, khẳng định có thể nhận được hảo cảm cùng coitrọng của chủ nhân, ánh mắt của hắn nghiêng nghiêng liếc nhìn Phong PhiVân một cái, lại phát hiện một kiện hắc sắc Huyết Cấm huyền trạc như cũđặt ở trước mặt Phong Phi Vân, còn không có đeo lên cổ tay.

Trong cả điện vũ cũng chỉ còn lại có Phong Phi Vân không đeo Huyết Cấmhuyền trạc, lộ ra vẻ hết sức đột ngột, ánh mắt của mọi người đều hướngvề phía hắn nhìn lại.

- Phong công tử, làm sao còn không đeo Huyết Cấm huyền trạc vào, chẳng lẽ là không cho chủ nhân mặt mũi?

Bắc Minh Đường trêu tức cười nói.

Không khí nhất thời trở nên khẩn trương, ngân phát nam tử kia cũng nhìnchằm chằm lên người Phong Phi Vân, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn,ngón tay sờ sờ vào thân thể của bốn đầu giao xà đang quấn quanh thânthể, từng đạo hắc sắc điện quang bắt đầu ngưng tụ.

Phong Phi Vân từ trên ghế đứng dậy, xoay người nhìn thần bí chủ nhân kia một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:

- Phong mỗ cũng không phải là không cho các hạ mặt mũi, chỉ là chưa baogiờ thích bị ước thúc, lúc này cáo từ, chuyện ngày hôm nay tất nhiên một chữ cũng sẽ không nói ra, chỉ hi vọng các hạ không nên làm người kháckhó chịu mới tốt.

Người được bao phủ ở trong hỏa diễm kia trầm mặc thật lâu, đang ở thờiđiểm mọi người cảm thấy Phong Phi Vân là đang tìm chết, hắn mở miệng,thanh âm như cũ là vô cùng khàn khàn, cười khan nói:

- Phong huynh là bằng hữu của ta, tự nhiên sẽ không làm khó ngươi, cácngươi đều nghe kỹ, Phong huynh muốn rời đi, người nào nếu như dám ngăncản hắn, ta nhất định sẽ khiến hắn chết rất khó coi.

Phong Phi Vân vốn là đã làm tốt tâm tư chuẩn bị đánh một trận tử chiến,nhưng mà lại không ngờ đối phương thế nhưng nói ra những lời như vậy,quả thật khiến cho hắn ngoài ý muốn vô cùng.

- Thật là một người không cách nào nhìn thấu được!

Phong Phi Vân khẽ khom người đáp lễ, sau đó liền phất tay áo xoay ngườirời đi, nhưng mà mới đi đến cửa đại điện liền nghe được tiếng xé gióliên tiếp từ bên ngoài thiên tài biệt phủ truyền tới, lục đạo linh quang từ phái trên bay tới, hạ xuống phía ngoài của thiên tài biệt phủ.

Năm đạo sát khí phóng lên cao, trong nháy mắt làm cho mặt đất kết thành một tầng hàn băng.

Kỷ Phong hướng về phía trước bước ra một bước, hai mắt mở ra, bắn ra hai đạo xích hồng quang mang, tựa như hai đoàn hỏa cầu chiếu sáng bầu trờiđêm, lạnh lùng nói:

- Phong Phi Vân, đi ra ngoài nhận lấy cái chết.

- Oanh!

Nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia, Long Uyên kiếm trên lưng bỗngnhiên xông lên trên trời, ầm ầm cắm ở trước đại môn của thiên tài biệtphủ, trên thân kiếm long hình du tẩu, kiếm khí phong tỏa trường không.

- Hôm nay ta vì giết người mà đén!

Lý Thái A chân đạp Long Uyên Kiếm, thân thể dung hợp với kiếm khí thành một thể, thanh âm tràn đầy lực chấn nhiếp.

Sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh đã đến, đang ở bên ngoài thiên tàibiệt phủ, đây nhưng là sáu hung nhân, từng người đều có kinh lịch truyền kỳ, có thể một mình đảm đương một phía.

Kỷ Phong cùng Lý Thái A càng là cao thủ trong cao thủ, khí thế trênngười như cầu vồng, coi như là đứng ở bên trong điện vũ cách bên ngoàivài trăm thước đều có thể cảm nhận được hai cỗ lực lượng đáng sợ kia.

Phong Phi Vân dừng ở trước đại môn của điện vũ, nhìn năm đạo khí tượngtrùng thiên ở bên ngoài, chân mày nhíu lại thật sâu, mặc dù chỉ có nămđạo khí tượng nhưng mà hắn lại biết người tới tổng cộng có sáu, còn cómột người chính là hồng y tiểu nữ hài kia, Tiểu tà ma của Phong gia.

Sáu người này làm sao lại biết mình ở chỗ này?

Tới thật sự là quá trùng hợp rồi!

Phong Phi Vân khẽ xoay người hướng về phía thần bí chủ nhân được bao phủ trong hỏa diễm kia nhìn thoáng qua một cái, trong lòng nhất thời sángtỏ, khó trách hắn lại đến trễ như vậy, sáu đại cao thủ của Trừ ma liênminh hẳn là hắn cố ý dẫn tới.

- Phong huynh tựa hồ gặp phải phiền toái, có cần tại hạ ra tay giúp ngươi đuổi những người này đi hay không?

Thần bí chủ nhân hơi nở nụ cười mà nói.

Phong Phi Vân xoay người đi trở về, một lần nữa đi đến trên ghế kháchquý, không chút do dự nào đeo Huyết Cấm huyền trạc lên trên cổ tay, nói:

- Thủ đoạn của các hạ thật là cao minh, để cho ta không bội phục không được a!

- Ha ha! Ta nghe không hiểu lời của Phong huynh!

Sau khi thần bí chủ nhân nhìn thấy Phong Phi Vân đeo Huyết Cấm huyềntrạc vào cổ tay, cười đến càng thêm vui vẻ, giống như đã sớm biết PhongPhi Vân nhất định sẽ đeo Huyết Cấm huyền trạc ở trên cổ tay vậy.

- Phong huynh hiện tại nhưng là người mình rồi, Kỷ lão, ngươi còn khôngđi mười sáu vị nghịch thiên tài tuấn ở bên ngoài đều rời đi?

Thần bí chủ nhân phân phó một tiếng.

Một lão giả ngồi ở trên ghế khách quý kia đứng dậy, hơi hơi bái thần bíchủ nhân kia một cái, sau đó liền đi ra thiên tài biệt phủ.

- Kỷ Phong, các ngươi tới nơi này làm gì?

Lão giả nói.

- Bát gia gia, làm sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?

Kỷ Phong cung kính bái một cái.

- Nơi này vốn là biệt phủ mà ta thanh tu!

Lão giả thản nhiên nói.

- Nhưng mà chúng ta nhận được tin tức, nghe nói yêu ma chi tử đang ở bên trong.

Kỷ Phong nói.

- Các ngươi bị yêu ma chi tử lừa rồi...

Lão giả nói.

...

Cũng không lâu lắm, sáu vị nghịch thiên tài tuấn kia của Trừ ma liênminh đều đã rời đi, lão giả lại trở về bên trong điện vũ, ngồi ở trênghế khách quý, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

- Oanh!

Mọi người đồng loạt đem ánh mắt nhìn lên trên bộ dáng già nua còng xuống của hắn.

Lão giả này cư nhiên là một vị tiền bối của Kỷ gia, khó trách có thểngồi lên trên ghế khách quý, năm lão giả khác sợ rằng thân phận cũng sẽkhông thấp hơn so với vị Kỷ gia này.

Trong lòng Phong Phi Vân càng thêm dậy sóng chập chùng, ngay cả người có danh tiếng thế hệ trước của Kỷ gia đều cam tâm bị khống chế, thần bíchủ nhân này càng ngày càng để cho hắn cảm thấy đáng sợ.

- Ngày mai Vạn Tượng tháp khảo hạch, nhất định quần hùng tụ tập, phàm là người có thể thông qua khảo hạch trở thành học viên của Vạn Tượng tháp, có lẽ liền có cơ hội nhìn thấy dung mạo chân chính của ta.

Thần bí chủ nhân kính mọi người một chén, nhưng mà tất cả tu sĩ lại đãkhông có hào hứng uống rượu, sau ba tuần rượu liền liên tục cáo từ rờiđi.

Phong Phi Vân đi ra thiên tài biệt phủ, trong lòng như cũ không thể bình tĩnh, căn cứ vào linh giác cảm ứng của hắn, niên kỷ của vị thần bí chủnhân này sẽ không vượt qua hai mươi lăm tuổi, nhưng mà tu vi cùng thủđoạn laijd dáng sợ như vậy, để cho cao thủ tuyệt đỉnh của thế hệ trướcđều ngoan ngoãn nghe lời, hắn chẳng lẽ là một trong bát đại thiên tàicấp bậc sử thi?

-------

Chương 288: Ẩn tàm sa la

Coi như là thiên tài trong cấp bậc bát đại sử thi cũng chưa chắc có năng lực lớn như vậy a!

Phong Phi Vân sờ sờ Huyết Cấm huyền trạc trên cổ tay, ánh mắt ngưng tụ,chuyện trong yếu nhất hiện tại chính là gỡ xuống cái vòng tay này, nếukhông liền hoàn toàn bị người chế trụ.

- Phong công tử!

Một cái thanh âm kiều mỵ mà ngọt ngào từ phía sau truyền đến, qua giây lát liền đã đến bên tai của Phong Phi Vân.

Một cỗ mùi thơm mê người truyền vào chóp mũi của Phong Phi Vân.

...

Một cỗ hương phong đánh tới!

Hồng ảnh chợt lóe, Huyết Vũ đã đứng ở trước người của Phong Phi Vân, làn da như bạch tuyết, hồng sa như sương, ở dưới ánh trăng nhu hòa chiếurọi lên da thịt như ngọc sáp của nàng.

Thanh phong thổi tới, nhấc lên hồng sa đơn bạc trên người nàng, thêm vào vài phần quyến rũ.

Hiền tài trong thiên tài biệt phủ đều đã đi hết, liền chỉ còn lại HuyếtVũ cuối cùng đi theo, cười dịu dàng nhìn vào Phong Phi Vân, một đôiphượng nhãn tràn đầy tình ý.

Phong Phi Vân ôm hai tay, cười nói:

- Huyết Vũ cô nương quả nhiên là một người đáng tin, đặc biệt đi theota, chẳng lẽ thật sự muốn đền bù một đêm ôn nhu ở Tuyệt Sắc lâu?

- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đổi lại một chỗ khác.

Ánh mắt của Huyết Vũ hướng bốn phía quét một cái, sau khi xác định không có ai, lúc này mới kéo theo Phong Phi Vân biến mất ở trong màn đêm.

Vương Mãnh, Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô tự nhiên cũng đi theo!

Một tòa lầu các ba tầng đột ngột mọc lên, bên cạnh có thể thấy đượcngười người ở trong vạn tượng tập đốt đèn, nơi xa có thể thấy Vẫn thápcao vút vào trong mây.

Phong Phi Vân cùng Huyết Vũ giờ phút này ngồi ở đỉnh của tầng thứ ba,trước mặt hai người có bày một chén thanh đồng tửu bôi của riêng mình,bên trong đã rót đầy rượu rồi, nhưng mà bọn họ đều không uống rượu.

Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội đều thủ ở phía dưới, cũng không đi lên trên đỉnh.

Sau khi Huyết Vũ mời Phong Phi Vân đến chỗ này liền không nói một câu,lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, trong ánh mắt lại càng nhiều thêm vài phần ưu tư.

Ngón tay của Phong Phi Vân hoạt động ở trên thanh đồng tửu bôi, đánh vỡ yên lặng, nói:

- Ta rất hiếu kỳ, nếu như Ngọc Thiền cô nương cùng Huyết Vũ cô nương đitới vạn tượng tập, vì sao nàng lại không cùng rời đi với ngươi?

- Bởi vì chủ nhân lưu nàng lại, tối này nàng sẽ thị tẩm cho chủ nhân!

Huyết Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, dung nhan tuyệt sắc không che đậy được khổ sở vô tận kia.

Phong Phi Vân cau mày, trầm mặc một hồi lâu, uống xong một nửa chén rượu.

- Lời của chủ nhân không người nào không thể thể không nghe, đừng nói là thị tẩm, coi như là hắn muốn lấy tính mạng của chúng ta, đó cũng làchuyện dễ như trở bàn tay. Phàm là người dám làm nghịch hắn, chỉ có conđường chết.

Huyết Vũ do dự chốc lát, lại khẽ cắn đôi môi, nói:

- Có lẽ người tối mai thị tẩm cho hắn chính là ta!

Trong cặp mắt trong suốt kia của nàng không còn giống như một yêu cơ tuyệt sắc, càng giống như một nữ hài tử tội nghiệp.

- Tu vi của ngươi cao như vậy, chẳng lẽ cũng không phải là đối thủ của hắn?

Phong Phi Vân nói.

- Một ngón tay của hắn là có thể giết chết ta mười lần rồi!

Huyết Vũ nói.

- Hắn là Vô Hà công tử?

Phong Phi Vân nói.

- Vô Hà công tử cũng đã thua ở trong tay hắn!

Huyết Vũ nói.

Phong Phi Vân lại trầm mặc, uống nốt nửa chén rượu còn dư kia, từ từ nói:

- Vậy hắn rốt cuộc là người nào?

Trời đêm hơi lạnh, mặt trăng đã đi lên đến đỉnh đầu, đã là nửa đêm rồi,trong Kỳ Thiên sơn mạch ở bên ngoài ngàn dặm truyền đến tiếng chuôngvang hùng hậu, trong vòng ngàn dặm đều có thể nghe được tiếng chuôngkia, liên tiếp vang lên chín thanh âm rồi mới dừng lại.

Đó là Tử Dạ Linh Chung ở trong Vạn Tượng tháp tự động vang lên, tuyên bố một ngày mới đã đến.

Huyết Vũ lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết hắn là ai, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ biết hắn làai? Dù sao hắn xem ngươi so với bất luận kẻ nào đều phải nặng hơn.

- Ta cũng không biết hắn là người nào!

Phong Phi Vân cũng là lắc lắc đầu.

Huyết Vũ nói:

- Hắn tụ tập nhiều anh tài như vậy đều là muốn trộm lấy một kiện linhbảo ở trong Vạn Tượng tháp, cũng là một trong chín kiện bảo vật trấntháp của Vạn Tượng tháp.

- Là vật gì?

Trong lòng Phong Phi Vân vừa động.

- Ẩn Tàm Sa La!

Huyết Vũ nói.

Trong mắt Phong Phi Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, đây còn là kiện linh bảo lần đầu tiên hắn nghe nói đến, hiển nhiên không rõ thần bí chủ nhân tại sao phải trăm phương ngàn kế lấy được kiện linh bảo này.

Đến cùng là một loại sinh vật hay là một kiện y phục?

Huyết Vũ tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc trong mắt của Phong Phi Vân, cho nên lại nói:

- Đồn rằng ở thời cổ có một tòa linh sơn huyền phù ở trên bầu trời, tênlà Bồng Lai sơn, trên Bồng Lai sơn có một loại tằm, tên là Ẩn Tàm, ẨnTàm Sa La chính là lấy tằm ti của Ẩn Tàm bện thành y phục, chỉ cần mặcvào y phục do tằm ti của Ẩn Tằm này bên thành không chỉ có thể khiến cho thân thể ấn giấu trong vô hình, thậm chí có thể ẩn nặc được cả khí tứctrên người. Chỉ cần mặc vào Ẩn Tàm Sa La, cho dù là một tôn cự kình điqua bên người, hắn cũng chưa hẳn có thể phát hiện ra ngươi.

Cự kình cũng không phát hiện ra người mặc Ẩn Tàm Sa La, vậy nếu như mặcẨn Tàm Sa La đánh lén cao thủ cấp bậc cự kình, đó chẳng phải có thểkhiến cho cự kình cũng bị mất mạng?

Nếu như trên đời này thật tồn tại Ẩn Tàm Sa La, như vậy quả thực chínhlà một kiện vô thượng thần bảo, lợi khí phụ trợ giết người, coi như làThần Đô đế cung đều có thể đi lại tự nhiên, xuất nhập như chốn khôngngười.

Phong Phi Vân nói:

- Ta không tin thiên hạ thật tồn tại cái gì mà Ẩn Tàm, cho dù là tồn tại Ẩn Tàm, như vậy tàm ti mà nó phun ra tự nhiên cũng không người nào cóthể thấy được, nếu như không nhìn thấy thì lại như thế nào có thể bệntằm ti của Ẩn Tàm thành sa la?

Huyết Vũ nói:

- Cũng không phải là bất cứ sinh vật nào đều không nhìn thấy Ẩn Tàm, đồn rằng có một loại sinh vật chính là lấy Ẩn Tàm làm thức ăn.

Vạn vật tương sinh tương khắc, nếu như tồn tại sinh vật có thể ẩn thân,như vậy liền nhất định cũng tồn tại sinh vật có thể nhìn thấu sinh vậtbiết ẩn thân. Có thể lấy Ẩn Tàm làm thức ăn, như vậy tự nhiên cũng là có thể nhìn thấy Ẩn Tàm.

- Là sinh vật gì?

Phong Phi Vân nói.

- Phượng Hoàng, theo lời của cổ nhân, Phượng Hoàng sinh ra có đầu gà,cằm yến, xà cổ, lưng rùa, đuôi cá, năm màu, chính là chí tôn của yêutộc, ánh mắt của Phượng Hoàng có thể nhìn một cái xuyên thấu hoàn vũ,đặc biệt là Phượng Hoàng Thiên Nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy hư huyễntrên thế gian. Từng có một đầu Phượng Hoàng cư trú ở Bồng Lai sơn, lấyẨn Tàm làm thức ăn rồi bện ra Ẩn Tàm Sa La, sau đó lưu truyền đến quốcgia nhân loại. Dĩ nhiên đây đều là thần hóa truyền thuyết ghi lại trênsách cổ về Ẩn Tàm Sa La, độ chân thật cũng không cao.

-------

Chương 289: Thần Cơ đỉnh phong mười ba tuổi (1)

- Là Bồng Lai đảo!

Phong Phi Vân lầu bầu nói.

- Ngươi nói gì?

Huyết Vũ hiếu kỳ mà chớp động đôi mắt sáng, không nghe rõ Phong Phi Vân mới vừa rồi nói cái gì.

- Khụ khụ... Ta nói là cho dù Ẩn Tàm Sa La thật sự tồn tại, đó cũng chỉcó Phượng Hoàng mới có thể nhìn thấy, chúng ta tiến vào Vạn Tượng tháp,Ẩn Tàm Sa La cho dù có đặt ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng chưa chắc có thể phát giác ra nó.

Phong Phi Vân nói.

Huyết Vũ cũng là gật gật đầu, thở dài một tiếng, gương mặt xinh đẹp động lòng người ở dưới thúc dục của rượu cồn nổi lên hai vầng đỏ ửng, lạicàng lộ ra vẻ có chút mềm mại, giống như là một đóa huyết sắc mân côi nở rộ.

Vừa uống xong ba chén rượu, Phong Phi Vân liền muốn đứng dậy rời đi,Huyết Vũ mang theo ánh mắt u oán nhìn theo hắn, muốn lưu hắn lại, bộdáng kia hấp dẫn tâm thần người ta đến nói không ra lời, tựa hồ muốngiao đêm đầu tiên của mình cho Phong Phi Vân, bởi vì nàng sợ tối mai sẽphải thị tẩm cho thần bí chủ nhân.

Nhưng mà Phong Phi Vân lại quả quyết rời đi, không có nửa phần dừng lại.

Phong Phi Vân cũng không nói cho nàng biết chính mình tu luyện PhượngHoàng thiên nhãn, bởi vì hắn không tin được Huyết Vũ, một nữ nhân lănlộn ở trong phong trần thật sự rất có thể diễn trò, trước một khắc cònphong tình vạn chủng, sau một khắc lại đã điềm đạm đáng yêu, nữ nhân như vậy mà nói, thì như thế nào có thể tin?

Huống chi lấy tâm tính cao ngạo như Huyết Vũ, cho dù muốn lựa chọn người lên giường đầu tiên với mình thì cũng chỉ sẽ chọn vị thần bí chủ nhânkia, mà không phải là Phong Phi Vân hắn.

Cái này thật sự quá khác thường!

Một người đàn ông nếu như cho là mị lực của chính mình lớn đến mức cóthể khiến cho một nữ nhân còn mạnh hơn so với hắn ngã vào lòng, vậy sớmmuộn gì cũng bị ăn thiệt thòi.

Phong Phi Vân cho tới bây giờ đều không đánh giá cao chính mình, cho nên hắn luôn là rất ít khi phạm sai lầm.

Sáng sớm, sương trắng gột rửa, tựa như kẹo đường, ngửi vào một hơi còn mang theo ngọt ngào.

Vạn tượng tập ở giữa tùng lâm cổ mộc, như một tòa đại thành, mà sơn môncủa Vạn Tượng tháp lại ở bên ngoài ba trăm dặm của vạn tượng tập, giữahai tòa sơn phong, hôm nay chính là ngày khảo hạch một tháng một lầncủa Vạn Tượng tháp, chỉ có thông qua khảo hạch mới có thể tiến vào thiên hạ đệ nhất học thuật thánh địa Vạn Tượng tháp.

Đây có thể nói là chuyện tha thiết ước mơ của bất kỳ tu sĩ nào trong thiên hạ.

Điển tịch tu luyện trong Vạn Tượng tháp là cao nhất thiên hạ, cổ thưquyển bản là cấp thấp nhất, điển tịch tu luyện đê cấp, trung cấp, caocấp, tuyệt học điển tịch, thiên công điển tịch, hằng ha sa số không đếmhết.

Hiện tại điển tịch tu luyện lưu truyền ở tu chân giới đa số lấy đê cấptu luyện điển tịch làm chủ, coi như là một ít tiên môn xưng bá mộtphương cũng nhiều nhất có một, hai cuốn trung cấp tu luyện điển tịch.

Loại tu tiên gia tộc có thể xưng vương ở một phủ giống như Phong gia mới có tàn bản của cao cấp tu luyện điển tịch, dĩ nhiên muốn có cao cấp tuluyện điển tịch đầy đủ, như vậy chỉ có thể đi tìm ở trong Vạn Tượngtháp.

Dĩ nhiên tuyệt học điển tịch ở tu tiên giới cũng không phải là không có, tỷ như đệ nhất tu luyện điển tịch Bắc Minh thần công của Bắc Minh giatộc chính là nửa phần trên của một quyển tuyệt học điển tịch.

Dụa vào nửa bộ điển tịch, Bắc Minh gia tộc liền có thể trở thành mộttrong tứ đại môn phiệt của Thần Tấn vương triều. Nghịch thiên tài tuấnmỗi một thời đại của Bắc Minh gia tộc cơ hồ đều muốn đi vào Vạn Tượngtháp, chính là muốn tu luyện nửa bộ dưới của Bắc Minh thần công, nhưngmà đều là thất bại chấm dứt, ở Vạn Tượng tháp chỉ có người thiên tư càng cao, tu vi càng mạnh mới có thể nhận được công pháp tu luyện càng caominh.

Chỉ cần năng lực của ngươi đủ mạnh, ở Vạn Tượng tháp là có thể nhận được tất cả linh bảo mà ngươi tha thiết ước mơ, đây là một cái thánh địavĩnh viễn mở ra cho cường giả.

Cũng chính bởi vì địa vị đặc thù của Vạn Tượng tháp, cho nên đệ tử trẻtuổi của rất nhiều thế lực tu tiên đứng đầu đều tụ tập đến nơi này.

Địa phương khảo hạch nhập môn của Vạn Tượng tháp ở Thái Thủy tháp.

Cái gọi là Thái Thủy chính là điểm bắt đầu của vạn vật, điểm bắt đầu Vạn Tượng!

Thái Thủy tháp hết sức nguy nga, tổng cộng chín mươi chín tầng, so sánhvới Vẫn tháp còn cao hơn, cũng là nhập vào tầng mây, như ẩn như hiện,linh hạc tung bay, nếu như người đứng ở đỉnh Thái Thủy tháp quả thực như lên cửu thiên cung khuyết, giá lâm tiên giới.

Khi đám người Phong Phi Vân đi tới Thái Thủy tháp, nơi này đã sớm tấpnập người, nhìn một cái toàn là đầu người đang rung động, chật chội đếnkhông có khe hở, đoán chừng ít nhất cũng có mấy vạn người, hơn nữa đangkhông ngừng có tu sĩ chạy tới.

Thật có thể nói là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.

Quảng trường bạch thạch cự đại dưới Thái Thủy tháp có thể dung nạp trênvạn người giờ phút này cũng là sắp chen chúc đến vỡ tung.

Bốn phía của Thái Thủy tháp có vô số tấm bia đá dựng lên, chia ra viết:

- Võ tháp, luyện thể hệ!

- Tử tháp, sát thủ hệ!

- Vu tháp, vu thuật hệ!

- Đan tháp, luyện đan hệ!

- Trí tháp, Trí sư hệ!

- Đạo tháp, tu đạo hệ!

- Phật đà tháp, tu phật hệ!

- Thần thông tháp, linh thuật hệ!

...

Những tấm bia đã này tổng cộng có mấy chục khối, chia ra đại biểu chomấy chục chỗ khảo hạch của thánh địa tu luyện, trước mỗi một tấm bia đáđều có một vị tôn sư đang ngồi, phía sau thì có đội ngũ thật dài đangxếp hàng.

Chỉ có trước thong qua lần khảo hạch thứ nhất của tôn sư mới có tư cách tiến vào Thái Thủy tháp tham gia lần khảo hạch thứ hai.

Chỉ có người thông qua hai lần khảo hạch mới có tư cách tiến vào Vạn Tượng tháp tiến hành lần khảo hạch thứ ba.

Trong đó chín mươi phần trăm số người sẽ bị đào thải ở trong lần khảo hạch đầu tiên.

Tu sĩ tới đây tham gia khảo hạch tuy nhiều, nhưng mà phần lớn đều tậptrung ở võ tháp, đạo tháp, tử tháp, thần thông tháp... Những tu luyệnthánh địa này tương đối náo nhiệt.

Có thể nói một tòa tháp chính là một tòa học viện, một tòa thánh địa tu luyện đặc biệt.

Phía sau tấm bia đá của võ tháp liền có ba vạn người đang xếp hàng, mộtmực kéo dài đến chân trời, những tu sĩ này tới từ thiên nam địa bắc,không có chỗ nào mà không phải là nhân vật thiên tài một phương, nhưngmà sau khi đến nơi này rất nhiều người ngay cả lần khảo hạch đầu tiênđều không thể thông qua.

Người ở phía sau tấm bia đá võ tháp xếp hàng tuy nhiều nhất, nhưng màđào thải lại cũng nhanh nhất, chỉ thấy tôn sư kia khẽ mở ra một tia khóe mắt, nhìn dòng người đứng hàng dài một chút, nói:

- Phàm là chưa đạt tới cảnh giới Tiên Căn đỉnh phong, tự động xuất cục đi?

Tiếng thở dài thất vọng liên tiếp vang lên, liền có gần một nửa tu sĩtrẻ tuổi tự động xuất cục, xoay người rời đi, lưu lại bóng lưng cô đơn,biến mất ở trước mắt mọi người.

-------

Chương 290: Thần Cơ đỉnh phong mười ba tuổi (2)

Những người khác đều âm thầm cao hứng, cảm giác được một loại ưu việt đặc thù.

- Ngươi ở hai mươi lăm tuổi không đạt tới Thần Cơ sơ kỳ tự động xuấtcục, ba mươi tuổi không đạt tới Thần Cơ đỉnh phong tự động xuất cục, sáu mươi tuổi không đạt tới Thần Cơ đại viên mãn tự động xuất cục đi!

Vị tôn sư của võ tháp kia lại nói.

Lời này vừa nói ra, vốn là đang có người âm thầm cười nhất thời đều không cười được nữa.

Vạn Tượng tháp chiêu thu đều là thiên tài chân chính, trước hai mươi lăm tuổi chưa đạt tới Thần Cơ sơ kỳ tự nhiên không được tính là thiên tài,ba mươi tuổi không đột phá được Thần Cơ đỉnh phong cũng chỉ có thể coinhư tài trí bình thường, Thần Cơ đại viên mãn là một cái rãnh sâu, bamươi tuổi, bốn mươi tuổi không đột phá được Thần Cơ đại viên mãn cũng là rất bình thường, nhưng mà nếu như đến sáu mươi tuổi cũng không đột phátới Thần Cơ đại viên mãn, như vậy cũng chỉ có thể nói tiềm lực của ngươi đã hao hết, nếu như không gặp được đại cơ duyên liền cũng không có khảnăng đột phá Thần Cơ đại viên mãn nữa.

Cái điều kiện này thật sự quá hà khắc, tuyệt đại đa số mọi người ảm đạmrời đi, đội ngũ vốn là hơn ba vạn người chỉ trong một thoáng lại chỉ còn không tới một ngàn người, hiện tại khảo hạch mới chính thức bắt đầu.

Nhìn thấy một màn này, Phong Phi Vân cũng không khỏi gật đầu, lời đồnquả nhiên không sai, Vạn Tượng tháp tụ tập tinh anh trong thiên hạ, caothủ như mây, ngọa hổ tàng long, thiên tài nhiều như cẩu. Cảnh giới ThầnCơ sơ kỳ ở chỗ khác có thể được làm trưởng lão, nhưng mà ở chỗ này quảthực quá bình thường rồi.

- Lão đại, chỉ sợ chúng ta phải tách ra rồi!

Trong mắt Vương Mãnh cư nhiên là vẻ hưng phấn, nhìn chằm chằm vào tấmbia đá võ tháp, trên người dâng lên một cỗ chiến ý cường thịnh.

Vương Mãnh sở dĩ cùng Phong Phi Vân đi đến Vạn Tượng tháp kỳ thật chínhlà muốn đi vào võ tháp tu luyện, ở võ tháp tụ tập thiên tài cường giảtới từ bốn phương tám hướng, cũng chỉ có dưới đại hoàn cảnh như vậy mớicó trợ giúp cho đề cao tu vi lớn nhất.

Không ngừng liều mạng, chiến đấu liên miên, không ngừng tôi luyện ở bênbờ sinh tử, cuối cùng dẫm tất cả đối thủ ở dưới chân, mà chính mình thìbước lên trên đỉnh phong.

Đây là mơ ước cả đời của Vương Mãnh.

Phong Phi Vân tựa hồ đã sớm biết hắn muốn rời đi, cười nói:

- Đừng gọi ta là lão đại nữa, từ đầu tới cuối ta đều muốn đối đãi vớingươi như huynh đệ, theo số tuổi mà tính, ta nên gọi ngươi một tiếng lão đại mới đúng.

Vương Mãnh nhất thời có chút đỏ mặt, tựa như đại cô nương đang xấu hổ, thấp giọng mà nói:

- Kỳ thật năm nay ta mới mười ba tuổi, còn là vị thành niên đó.

PHỐC!

Không chỉ là Phong Phi Vân thiếu chút nữa té ngã, ngay cả Quý Tâm Nôcùng Quý Tiểu Nô ở phía sau đều là há to miệng, cằm thiếu chút nữa rơitrên mặt đất, cho là tai mình nghe nhầm.

Vương Mãnh ít nhất cũng cao hai thước, thân thể cường tráng như trâu, da thịt từng khối từng khối, thấy thế nào lại có mười ba, mười bốn tuổi.

Nhưng mà vẻ mặt của hắn nghiêm túc, không giống như nói giỡn, hắn lại nói:

- Kỳ thật ta chính là Cổ Cương tộc nhân, Cổ Cương tộc chúng ta sau khitrưởng thành thân thể phổ biến đều cao hơn ba thước, có người dậy thìsớm, ở thời điểm tám, chín tuổi cũng đã cao hơn so với ta, ta coi như là dậy thì bình thường ở trong đó rồi.

Phong Phi Vân nhất thời hỗn loạn rồi, con mẹ nó, thằng nhãi này sẽ không phải thật sự là mới mười ba tuổi chứ?

Thần Cơ đỉnh phong mười ba tuổi?

Để cho Phong Phi Vân mười bốn tuổi đạt tới Thần Cơ sơ kỳ làm sao chịu nổi?

Thực sự quá kinh hãi rồi, một hài tử mới mười ba, mười bốn tuổi lớn lên giống như người bình thường đã trưởng thành.

Đây cũng quá có vẻ già đi!

Vương Mãnh cười hắc hắc với Phong Phi Vân, sau đó liền phi đầu hướng tới tấm bia đá võ tháp, vừa chạy vừa la lớn:

- Ta muốn ghi danh, ta muốn ghi danh, ta mới chỉ mười ba tuổi, đương thế nghịch thiên tài tuấn tới cũng...!

Khuôn mặt nhu thuận của Quý Tiểu Nô giờ phút này còn chưa trở lại bình thường, thật lâu sau mới nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Hắn thật chỉ mới mười ba tuổi?

Phong Phi Vân đã vận dụng Phượng Hoàng thiên nhãn dò xét hắn một phen,cuối cùng cũng không thể không tiếp nhận sự thật này, gật đầu nói:

- Khó trách không tu luyện bất kỳ công pháp nào, chỉ dựa vào một thâncậy mạnh liền có thể lực áp tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, thì ra thật sự làCổ Cương tộc nhân, chỉ là trong huyết mạch của hắn tựa hồ còn chảy xuôimột cỗ lực lượng kỳ dị, cỗ lực lượng này...

Niên kỷ của cây cối có thể căn cứ vào vòng tuổi mà suy tính, mà niên kỳnhân loại cùng dị thú cũng là có thể suy tính, tỷ như xương cốt, máuhuyết của người có số tuổi bất đồng thì khác nhau.

Người tu tiên phán đoán niên kỷ của dị thú chính là thông qua huyết dịch của dị thú, dị thú có năm tu luyện càng cao, linh khí ẩn chứa trong máu lại càng tinh khiết.

Vương Mãnh đúng là chỉ có mười ba tuổi, chỉ là trong máu của hắn lạichảy xuôi một cỗ lực lượng kỳ dị, để cho Phong Phi Vân cảm thấy có chútxa lạ.

- Là lực lượng của Đại Vu!

Thanh âm của Mao Ô Quy truyền vào trong tay của Phong Phi Vân, nó gục ởtrên bả vai của Quý Tiểu Nô, ngưng tụ âm ba thành một luồng truyền vàotrong tai của Phong Phi Vân.

Quý Tiểu Nô Cùng Quý Tâm Nô đều không nghe được thanh âm của nó, cũng không biết con tiểu bạch quy này có thể nói chuyện.

Tinh mang trong mắt Phong Phi Vân chợt lóe, thì ra là như vậy, Cổ Cươngtộc không chỉ là chiến sĩ trời sinh thần lực, cũng là chỗ tụ tập của vusư bộ lạc.

Mỗi một đạo tặc của Hoàng Phong lĩnh tựa hồ đều có quá khứ không giốngnhau, Lưu Thân Sinh là như vậy, Vương Mãnh đoán chừng cũng là như thế.

- Đúng rồi, hai người các ngươi tính toán vào trong tòa thần tháp nào tu luyện?

Phong Phi Vân nhìn các nàng hỏi.

Quý Tiểu Nô không chút nghĩ ngợi, liền nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân nói:

- Tự nhiên là đi theo ngươi, ngươi thu Bát Thuật quyển của chúng ta, ởtrước lúc chưa giúp chúng ta báo thù, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ muốn bỏrơi chúng ta.

Phong Phi Vân nói:

- Nhưng... Nếu như không thông qua khảo hạch thì không cách nào tiến vào Vạn Tượng tháp.

- Cái này là chuyện của ngươi, dù sao nếu như ngươi không thể đưa chúngta vào Vạn Tượng tháp, như vậy Bát Thuật quyển còn trả lại cho chúng ta.

Quý Tiểu Nô nhìn Phong Phi Vân một cái, lộ ra vẻ rất là đương nhiên.

Hạnh mâu của Quý Tâm Nô cũng là nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trànđầy vẻ kỳ vọng, ẩn tình nói không ra lời, nhìn đến Phong Phi Vân có loại giống như là hắn không thể đưa các nàng vào Vạn Tượng tháp thì hắnchính là một nam nhân vô năng nhất.

Muốn đi vào Vạn Tượng tháp nhưng không phải là khó khăn bình thường, tuvi của Quý Tâm Nô cùng Quý Tiểu Nô mặc dù không kém nhưng mà lại chưachắc có thể thông qua khảo hạch.

- Có rồi, các ngươi đi tham gia khảo hạch của Ngự thú tháp đi!

-------

Chương 291: Tứ phẩm Tầm Bảo sư

Phong Phi Vân liếc Mao Ô Quy một cái, đột nhiên có kế hoạch trong lòng.

Ngự thú sư cũng là một trong ngũ đại huyền sư, vốn là số lượng vô cùngthưa thớt, hơn nữa đại đa số ngự thú sư đều xuất ra từ Ngự Thú trai, Ngự thú tháp mặc dù cường đại nhưng mà lại tuyệt đối không truyền thừa cổxưa bằng Ngự Thú trai.

Địa vị của Ngự Thú trai ở tu tiên giới cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Vạn Tượng tháp.

Rất nhiều người có thể câu thông với dị thú, người có thiên phú Ngự thúsư, môn phái chọn lựa đầu tiên đều là Ngự Thú trai, lựa chọn thứ hai mới là Ngự Thú tháp của Vạn Tượng tháp.

Võ tháp, Đạo tháp, Thần thông tháp... Những tu luyện thánh địa chủ lưunày mặc dù nhân số đông đúc nhưng mà chỗ khảo hạch của ngũ đại huyền sưlại là vắng vẻ, lại đặc biệt là trước một khối bia đá của Ngự Thú tháp,mọi người tổng cộng tham dự khảo hạch không cao hơn hai mươi.

Ngự thú tháp vì thu nạp càng nhiều nhân tài kiệt xuất cho nên cánh cửa khảo hạch cũng là tương đối thấp.

Có lão vương bát tu luyện mấy ngàn năm như Mao Ô Quy ở đây, Quý Tiểu Nôcùng Quý Tâm Nô rất là dễ dàng liền thông qua khảo hạch lần đầu tiên,hơn nữa vị tôn sư Ngự thú tháp kia còn tương đối nhìn trúng hai nàng.

Lại nói Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô cũng không tính là nhân loại, chínhlà dị hình dị, vốn là có một chút năng lực câu thông với dị thú, tuyệtđối có tiềm chất trở thành Ngự thú sư.

Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô được đưa vào trong Thái Thủy tháp cùng tiếnhành khảo hạch lần thứ hai, mà Phong Phi Vân thì đi đến trước một khốibia đá của linh bảo tháp.

Số lượng của Tầm Bảo sư so sánh với Ngự thú sư còn phải ít hơn, chính là nhân số ít nhất trong ngũ đại huyền sư, giờ phút này chỉ có bốn ngườixếp hàng.

- Ta lập chí muốn trở thành Tầm Bảo sư, nếu như không thể tiến vào linhbảo tháp tu luyện Tầm Bảo bí thuật, như thế nào lại phụ sự kỳ vọng củamẹ ta, nhất định phải thông qua, nhất định phải thông qua.

Phong Phi Vân nghe được phía sau truyền đến một cái thanh âm, quay đầulại, chỉ thấy một thiếu niên nghèo túng mặc bố y từ từ đi tới, ánh mắtcủa hắn kiên định, nắm chặt quyền đầu, không ngừng lẩm bẩm, vì vậy hồnnhiên không để ý đến mà đụng phải Phong Phi Vân.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi...

Mộ Dung Thác liên tục nói xin lỗi, không ngừng bồi tội, sợ chọc giận phải Phong Phi Vân.

Vị công tử trước mắt này ăn mặc cao quý, khí độ bất phàm, cũng khôngphải là hắn có thể đắc tội được, nếu như đối phương tức giận, hắn khôngtránh khỏi lại bị hung hăng đánh một trận.

- Không sao!

Phong Phi Vân nói.

NIên kỷ của Mộ Dung Thác xấp xỉ Phong Phi Vân, nhưng mà lại không cóloại lão luyện vượt qua số tuổi như Phong Phi Vân, hắn càng giống nhưmột tên tiểu tử u mê, có chút gầy, giống như thường xuyên không được ănno, hơn nữa trên mặt còn có từng đạo vết thương thanh hắc, hiển nhiênmới vừa rồi đã bị người đánh qua.

Nguyên nhân để cho Phong Phi Vân chân chính chú ý đến hắn chính là mộtđôi ánh mắt vượt xa bạn cùng lứa kia của hắn, trong suốt mà kiên định,mặc dù chỉ có tu vi Linh Dẫn sơ kỳ nhưng mà lại để cho người ta cảm nhận được bản tâm kiên định của hắn.

Dĩ nhiên Phong Phi Vân cũng chỉ là nhìn hắn một cái mà thôi, liền xếphàng ở phía sau một nữ tử chừng hai mươi tuổi, bắt đầu chờ đợi khảohạch.

Tôn sư ngồi ở dưới tấm bia đá là một lão giả thất tuần, xương gò má cao, giữ lại ria mép hoa râm, trên mặt nếp nhăn rất sâu, tựa như là vỏ câyhạch đào.

Trên người lão mặc bạch sắc nho bào, trên nho bào thêu dược đỉnh, nganghông giắt một khối thiết bài Tầm Bảo sư đen nhánh, phái trên khảm bốnviên Chân Diệu linh thahcj, biểu hiện lão là một vị Tầm Bảo sư tứ phẩm.

Trước mặt của lão bày ra một cái thạch thai huyền không, phía dưới thạch thai là huyền phù trận pháp cấp một, vững vàng nâng thạch thai lên.

Cộng thêm Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Trác đã có sáu người rồi, vị tôn sư kia khẽ gật đầu, cất giọng nói:

- Tin tưởng nếu như mọi người có thể tới nơi đây đều nên biết địa vị cao thượng của Tầm Bảo sư chúng ta ở tu tiên giới, chỉ cần có thể trở thành một vị Tầm Bảo sư chân chính, vậy có thể nói khắp nơi đều có bảo vật,đi lung tung nói không chừng cũng có thể đào được một khối xích kim lớn, hắc hắc, ghê gớm chưa! Chỉ cần có thể trở thành một gã Tầm Bảo sư, ở tu tiên giới dương danh lập vạn cũng không phải là việc khó.

Lão già này vỗ vỗ tấm Tầm Bảo sư thiết lệnh ở trên eo kia, lộ ra vẻ rất là phong tao.

Loại lời kịch này thật sự không có ý gì mới, Phong Phi Vân đã sớm miễndịch, bất quá lại là khiến cho Mộ Dung Trác ở phía sau hắn nghe đếnnhiệt huyết sôi trào, hai tay nắm chặt, trong miệng lại bắt đầu nói lẩmbẩm.

- Muốn trở thành một vị Tầm Bảo sư nhất định phải trước trở thành một vị Tầm Bảo học đồ, Tầm Bảo học đồ cũng có phân cao thấp, tổng cộng chialàm cửu phẩm, linh giác, trận pháp, nhãn lực, thiên văn địa lý, tinhtượng linh mạch, vân vân, đều quyết định phẩm cấp cao thấp của một gãTầm Bảo sư. Cho nên muốn trở thành một vị Tầm Bảo sư chân chính là vôcùng khó khăn, bất quá muốn trở thành một vị Tầm Bảo học đồ lại cũngkhông khó khăn, chỉ cần các ngươ có thể đạt tới cấp bậc tam phẩm Tầm Bảo học đồ coi như là thông qua khảo hạch.

Lão giả lại là vỗ vỗ một khối tứ phẩm Tầm Bảo sư thiết lệnh ở trên eo,nghe được tiếng rung động leng keng, khiến cho Phong Phi Vân rất muốn đi tới đá lão hai cước.

Lão hàng này thật sự quá giả bộ.

- Vậy tiêu chuẩn đạt tới tam phẩm Tầm Bảo học đồ là gì?

Một người đứng ở phía trước Phong Phi Vân khẩn cấp mà hỏi.

Đôi môi của lão giả kia nhếch lên, ánh mắt nheo lại, cười nói:

- Rất đơn giản, đầu tiên linh giác phải gấp ba thường nhân, có thể khắctrận pháp cấp một, nhãn lực cũng phải là gấp ba thường nhân. Tầm Bảo học đồ chỉ cần đạt tới cảnh giới như vậy là được rồi, về phần Tầm Bảo bíthuật càng cao sâu hơn như Đạo pháp bảo nhãn, cổ mộ trấn hồn, cải thiênhoán địa, nghịch chuyển sinh tử, những Tầm Bảo học đồ như các ngươi cònkém đến quá xa, chỉ có Tầm Bảo sư vĩ đại cùng Đại Tầm Bảo sư vĩ đại mớicó thể hao phí tinh lực cả đời đi tu luyện cùng nghiên cứu.

Lão lại vỗ vỗ Tầm Bảo sư thiết lệnh trên eo, tựa như đang gõ cái chuônggió, sợ người khác không biết lão là một vị tứ phẩm Tầm Bảo sư, không,là tứ phẩm Tầm Bảo sư vĩ dại.

...

Đối với Tầm Bảo sư mà nói, linh giác có đôi khi còn trọng yếu hơn sosánh với Tầm Bảo bí thuật, có ít người trời sinh liền là linh giác hơnngười, coi như là khối vàng chôn sâu dưới ba thước đất cũng có thể bằngvào linh giác mà cảm ứng được, đào nó lên, người như vậy cũng thích hợptrở thành một vị Tầm Bảo sư nhất.

Cái gọi là linh giác, chính là một loại cảm giác của bản năng.

-------

Chương 292: Khảo nghiệm linh giác

Đối với Tầm Bảo học đồ mànói, cũng là một loại tu luyện đối với tự thân linh giác, linh giác cóthể đạt tới gấp một người bình thường, thuộc về nhất phẩm Tầm Bảo họcđồ; linh giác đạt tới gấp hai người bình thường thuộc về nhị phẩm TầmBảo học đồ; từ cái này suy ra, linh giác đạt tới gấp chín lần người bình thường coi như là cửu phẩm Tầm Bảo học đồ.

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là tu luyện trận pháp cùng nhãn lực cũng phải đạt tới độ cao tương ứng.

- Linh giác là gấp hai người bình thường, chỉ có thể coi là nhị phẩm Tầm Bảo học đồ, không có tư cách tiến vào Vạn Tượng tháp.

Lão giả thất vọng lắc đầu.

Tu sĩ thứ nhất tham dự khảo hạch không được thông qua, tay của hắn đặt ở trên thạch bàn, thạch bàn vẻn vẹn chỉ sáng lên hai đạo vầng sáng, biểuhiện linh giác của hắn cũng chỉ là gấp hai người bình thường.

Một khối thạch bàn này chính là chuyên môn khảo nghiệm cao thấp linh giác của một người.

Tu sĩ thứ hai đưa tay đặt lên trên thạch bàn, thạch bàn nhất thời chớp động ra ba đạo vầng sáng.

- Linh giác là gấp ba người bình thường, coi như là hợp cách!

Ánh mắt của lão giả khẽ mở ra, hài lòng gật đầu.

Bốn tu sĩ đầu tiên chỉ có một người thông qua được khảo nghiệm linhgiác, ba người khác đều là bị đào thải, hiện tại đến lượt Phong Phi Vân.

Lão giả kia vẻn vẹn chỉ là nhìn Phong Phi Vân một cái, cũng không ôm bao nhiêu hi vọng đối với hắn, Tầm Bảo sư thưa thớt, Tầm Bảo sư cao cấp thì càng thêm thưa thớt, mỗi một lần khảo hạch có thể kiếm được một họcviên liền là rất tốt rồi.

Có đôi khi kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều!

- Đưa tay đặt ở trên thạch bàn, tâm vô tạp niệm, nhắm mắt ngưng thần.

Ánh mắt của lão giả mở ra một tia, sau đó lại nhắm mắt lại, giống như đã ngủ rồi.

Phong Phi Vân đặt tay ở trên thạch bàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cũngmuốn khảo nghiệm linh giác của chính mình rốt cuộc mạnh bao nhiêu, Phong Phi Vân đối với linh hồn cùng linh giác của mình đều tương đối tự tin.

Ba tu sĩ không thông qua khảo hcahj kia cũng đứng ở một bên, trong lòngvạn phần hi vọng Phong Phi Vân cũng không cách nào thông qua khảo hạch,như vậy trong lòng bọn họ mới có thể thăng bằng.

Sau khi tay của Phong Phi Vân đặt ở trên thạch bàn, thạch abfn kia lạimột mực đều không có động tĩnh, một đạo quang mang cũng không có.

- Hắc hắc! Linh giác kém như vậy lại cũng tới tham gia khảo hạch Tầm Bảo sư, thật cho rằng a miêu a cẩu cũng có thể trở thành Tầm Bảo sư vĩ đạisao!

Tên thanh niên kia thông qua khảo hạch lần thứ nhất cười châm biếm mộttiếng, nhưng mà nụ cười trên mặt của hắn liền chợt cứng đờ, bởi vì đạoquang hoa thứ nhất trên thạch bàn kia xông ra, đạo quang hao này so vớitất cả mọi người ở trước đó phải cường thịnh hơn, tựa như hỏa diễm cựcnóng, có chút chói mắt.

Một đạo quang mang này khiến cho chút ít tu sĩ tham dự khảo hạch luyệnđan sư, ngự thú sư, trí sư ở bên cạnh đều kinh động, liên tục chuyển mắt nhìn qua, tất cả mọi người là huyền sư, tự nhiên biết đó là đang khảonghiệm linh giác.

Linh giác của người này cũng quá mạnh đi!

Mặc dù mới lộ ra một đạo quang mang, nhưng mà lại cường thịnh giống như mặt trời chói chang.

Ngay cả lão đầu híp mắt kia cũng mở ra hai mắt, có chút khiếp sợ nhìnchằm chằm vào quang mang từ thạch bàn bắn ra, mẹ kiếp, tại sao lại cóquang mang cường thịnh như thế, lão thiếu chút nữa liền kích động nhảylên.

- Bá!

Đạo quang mang thứ hai chớp động!

Đạo quang mang thứ hai so với đạo quang mang thứ nhất thì mỏng hơn,nhưng mà lại cường thịnh như cũ, cũng không có ý tứ suy kiệt, làm chongười ta không mở mắt ra được.

Mộ Dung Thác đứng ở sau Phong Phi Vân hai mắt nhìn chằm chằm vào khốithạch bàn kia, cả người đều đang run rẩy, thì ra là linh giác của conngười có thể cường đại đến mức như thế, nếu như ta cũng có linh giáccường đại như thế liền tốt rồi.

Thật sự là chấn động nhân tâm rồi.

- Bá!

Đạo quang mang thứ ba chớp động!

Đạo quang mang thứ ba lại hơi yếu hơn so với đạo quang mang thứ hai, nhưng mà lại như cũ không suy kiệt.

Cái này đại biểu linh giác của Phong Phi Vân là gấp ba người bìnhthường, có tư cách tiến vào Vạn Tượng tháp, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được.

Ba tu sĩ đã bị loại bỏ kia giờ phút này cằm cũng muốn rơi xuống mặt đất, gia hỏa này nhìn qua mới có bộ dáng mười mấy tuổi, linh giác lại đángsợ như thế, chẳng lẽ là một vị trời sinh linh nhân?

- Bá!

Đạo quang hoa thứ tư chớp động, quang mang lại hơi nhạt hơn một chút,nhưng cũng chỉ là so với ba đạo quang hoa trước đó mà thôi.

- Bá!

Đạo quang hoa thứ năm chớp động, quang mang như cũ sáng ngời lấp lánh, liền như một chiếc thần đăng.

Những tu sĩ ở chung quanh đều bị một màn này hấp dẫn tới, ngay cả mấy vị tôn sư ở thánh địa thần tháp khác cũng chuyển mắt qua.

Trong một thoáng, quang hoa lại chớp động một lần, đây là lần thứ sáu rồi.

- Linh giác đã là gấp sáu lần người bình thường, xem ra lần này Linh bảo tháp nhặt được bảo bối chân chính rồi, chẳng lẽ thật sự là trời sinhlinh nhân?

Vị tôn sư của Trí tháp kia vân vê chòm râu màu trắng, lẩm bẩm nói.

Cái gọi là trời sinh linh nhân chính là trời sinh linh giác liền vượt xa thường nhân mấy lần, thậm chí là mấy chục lần, người như thế quả thựclà trăm năm cũng không có một người, cũng chỉ có trời sinh linh nhân mới có thể tu luyện tới cấp bậc Đại Tầm Bảo sư.

Mà tu sĩ khác cho dù có thiên phú tầm bảo, thông qua cố gắng ngày saucũng nhiều nhất chỉ có thể trở thành một vị Tầm Bảo sư đỉnh phong, nhưng mà lại tuyệt đối không cách nào trở thành một vị Đại Tầm Bảo sư.

Phong Phi Vân kỳ thật là biết rõ chính mình cũng không phải là trời sinh linh nhân, chỉ bất quá trong thân thể ẩn chứa Phượng Hoàng linh hồn,cho nên linh giác mới cường đại như thế.

- Bá!

Đạo quang mang thứ bảy chớp động, linh giác đã gấp bảy thường nhân rồi.

Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, đã hấp dẫn rất nhiều người đi tới chỗ này.

- Meo meo!

Một hồng y tiểu nữ hài tựa như một tiểu la lỵ trắng nõn từ trong đámngười đi ra ngoài, nàng mặc hòng bố hài thêu hình con vịt, trong tay ômmột con bạch miêu nhi trắng nhung, một đôi mắt căng tròn giống như haikhỏa hắc bồ đào trơn bóng.

Năm đại cao thủ của Trừ ma liên minh theo sát phía sau, năm cỗ khí thếcường đại từ trong thân thể của bọn họ truyền ra, để cho người xungquanh không có người nào dám tới quá gần bọn họ.

- Là Phong Phi Vân, hắn quả nhiên đi tới Vạn Tượng tháp!

Long hình cổ kiếm trên lưng Lý Thái A bắt đầu rung động, phát ra từng tiếng kêu khẽ như long minh, trong đôi mắt lộ ra sát cơ.

Sát khí tràn ngập khắp cả quảng trường, để cho rất nhiều tôn sư đangkhảo hạch đều cảm ứng được, liên tục ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lênngười Lý Thái A.

Vẻn vẹn chỉ là nhìn chằm chằm một cái, liền lại thu hồi ánh mắt, chuyệnnày không liên quan đến bọn họ, cho dù xảy ra chiến đấu cũng sẽ có người của chấp pháp đội đến quản.

- Ngày khảo hạch cấm tranh đấu. Địa vực Vạn Tượng tháp, người giết người phải đền mạng.

-------

Chương 293: Trời sinh linh nhân

Một đội học viên của chấppháp đội cầm trong tay ngân thương từ trên trời bay tới, tổng cộng cóchín người, đều cưỡi trên ngân sắc dị điểu dài tám thước, quanh quẩn ởtrên bầu trời quảng trường.

Chín người này đều vô cùng cường đại, chín đạo ngân quang từ trên trời hạ xuống, chế trụ sát khí trên người Lý Thái A.

Chấp pháp đội chính là học viên ưu tú nhất của Vạn Tượng tháp tạo thành, chiến lực kinh khủng, coi như là cường giả thế hệ trước cấp bậc ThiênMệnh cũng từng chết ở trong tay cao thủ Chấp pháp đội.

Lý Thái A mặc dù là bá chủ của thế hệ trẻ nhưng mà lại cũng không dámkhiêu chiến uy nghiêm của chấp pháp đội, thu liễm sát khí, hừ lạnh mộttiếng.

Tất cả nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh đều thu liễm khí thế,chín vị chấp pháp đội viễn cưỡi ở trên lưng dị điểu mới lại trùng thiênmà đi.

Phong Phi Vân đang khảo nghiệm linh giác, tự nhiên không biết sáu đại coa thủ của Trừ ma liên minh đã đến.

- Bá!

Đúng lúc này, đạo quang mang thứ tám từ trên thạch bàn truyền ra!

- Oanh!

Tất cả mọi ngưởi trở nên rối loạn rồi, linh giác đã gấp tám lần thườngnhân, thiên tư của vị thiếu niên này cũng quá cao, chẳng lẽ thật sự làmột vị trời sinh linh nhân, nếu là như vậy, tương lai rất có thể trởthành một vị Đại Tầm Bảo sư.

Phải biết rằng hôm nay Đại Tầm Bảo sư của cả Thần Tấn vương triều cũngchỉ có hai, ba vị, đều là siêu cấp đại nhân vật như thần long thấy đầumà không thấy đuôi, rất nhiều chủ nhân của đại thế lực tu tiên đều phảicầu bọn họ.

Lão giả kia giờ phút này cũng là dụi dụi con mắt, cảm giác có chút mộng ảo.

Linh giác cao gấp tám lần thường nhân, thiên tư này cao đến bao nhiêu a?

Người chung quanh đều bị thiên tư của Phong Phi Vân làm cho khiếp sợ,từng người đều đang nghị luận rối rít, chỉ có sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh muốn xuất thủ rồi lại có điều kiêng kỵ.

- Làm sao bây giờ? Ở trong địa vực của Vạn Tượng tháp không thể ra taygiết người, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể đối phó với hắn?

Lý Thái A hừ lạnh một tiếng.

- Hắn muốn gia nhập Vạn Tượng tháp, chúng ta cũng gia nhập Vạn Tượngtháp, chỉ cần bắt hắn lại, muốn chém muốn giết còn không phải là chuyệndễ dàng sao.

Một cái nghịch thiên tài tuấn nói.

- Nếu như hắn muốn vào linh bảo tháp, ta đây cũng tiến vào Linh bảo tháp!

Kỷ Phong cũng là một vị tử linh tử của Kỷ gia, tu vi đã đạt tới Thần Cơ đỉnh phong.

Chỉ có người của Kỷ gia mới biết được, Kỷ gia không chỉ là gia tộc tu tiên, cũng là một gia tộc Tầm Bảo sư.

Đệ tử của Kỷ gia từ nhỏ sẽ tu luyện bí thuật tầm bảo, tỷ như một quyểnLinh Bảo quyển của Mộ Phủ Tầm Bảo lục liền giấu ở Kỷ gia, giá trị củaLinh Bảo quyển không dưới Bát Thuật quyển, chính là bí thuật tu luyệnchính đạo của Tầm Bảo sư.

Kỷ Phong thân là một trong mấy truyền nhân kiệt xuất nhất thế hệ này của Kỷ gia, tầm bảo bí thuật tự nhiên là vô cùng cao minh, xa xa không phải là mấy Tầm Bảo học đồ kia có thể so sánh được, thậm chí là một tí TầmBảo sư cũng không lợi hại bằng hắn.

- Ta cũng muốn vào Vạn Tượng tháp chơi một chút! Ha hả!

Tiểu tà ma ôm bạch sắc tiểu miêu nhi liền hướng về chỗ khảo hạch của Ngự thú tháp lảo đảo chạy tới, bộ dáng kia giống như có chút còn chưa biếtđi, tùy thời đều sẽ ngã xuống đất.

Mà Kỷ Phong thì hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi tới phía sau Phong PhiVân, một tay nhấc Mộ Dung Thác lên, ném ra phía sau người mình.

Mà hắn thì xếp hàng ngay phía sau Phong Phi Vân.

Mộ Dung Thác mặc dù không phục nhưng mà lại chỉ có thể nhịn, không cóbiện pháp, tu vi của đối phương thật sự quá cường đại, hắn ngay cả khílực phản kháng cũng không có.

- Bá!

Đạo quang mang thứ chín chớp động, quang mang kia như cũ không suy kiệt, nhưng mà cũng không lóe ra đạo quang mang thứ mười.

Lão giả kia sớm đã kích động vô cùng, thẳng đến khi Phong Phi Vân mở mắt, mới lên tiếng nói:

- Đây chỉ là thạch bàn dùng để khảo nghiệm linh giác của Tầm Bảo học đồ, chỉ có thể dung nạp cường độ chín lần linh giác so với thường nhân,muốn khảo nghiệm cường độ linh giác chân chính của ngươi thì phải vàotrong linh bảo tháp khảo nghiệm.

Phong Phi Vân cảm giác được linh giác gấp chín lần thường nhân xa xakhông phải là cực hạn của hắn, nghe lời nói của lão giả này liền nhấtthời thoải mái, nguyên lai là như vậy.

Bất quá mặc dù linh giác chỉ là gấp chín lần thường nhân cũng đã tươngđối dọa người rồi, tuyệt đối có thể nói là thiên phú dị bẩm.

- Linh giác có thể gấp chín lần thường nhân, có thể không cần khảonghiệm trận pháp cùng nhãn lực, tiểu tử, ngươi coi như đã là người củaLinh bảo tháp chúng ta.

Lão giả hướng về phía Phong Phi Vân cười hắc hắc, giống như là một tên sắc lang đang nhìn chằm chằm vào một mỹ nhân nũng nịu.

Vô luận là ở địa phương nào, thiên tài đều là tương đối được hoan nghênh.

- Linh giác gấp chín lần thường nhân thì coi là cái gì, ta cũng có thể làm được.

Kỷ Phong từ phía sau Phong Phi Vân đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vàoPhong Phi Vân một cái, lúc này mới đi tới trước mặt thạch bàn kia, trựctiếp đặt tay lên phía trên.

Cuối cùng vẫn là bị bại lộ, nhưng mà Phong Phi Vân không có chút sợ hãinào, ở Vạn Tượng tháp là không cho phép giết gười, coi như là muốn tranh đấu cũng phải đi diễn vũ chiến tháp, nếu như người nào dám làm trái quy củ này đều sẽ bị cường giả của chấp pháp đội đánh chết.

Kỷ Phong mặc dù cường đại nhưng mà Phong Phi Vân lại cũng không sợ hắn,chân chính để cho Phong Phi Vân kiêng kỵ chính là tiểu tà ma kia, ánhmắt của hắn tìm ở chung quanh một phen, quả nhiên tìm được bóng dáng của tiểu tà ma.

Tiểu nha đầu này đang an tĩnh xếp hàng ở chỗ khảo hạch của Ngự thú tháp, một bên đùa với bạch miêu nhi trong ngực, một bên lộ ra nụ cười thiênchân vô tà, thời điểm khi nàng xoay người lại, vừa lúc đối mắt với Phong Phi Vân, lộ ra ánh mắt trong suốt, một tia sát khí trên người cũngkhông có.

Tựa như là một tiểu muội muội nhà bên.

- PHỐC!

Phong Phi Vân vẻn vẹn nhìn nàng một cái, bộ ngực nhất thời như gặp phảiđòn nghiêm trọng, cổ họng ngòn ngọt, trong miệng phun ra một ngụm máutươi, liên tục lùi lại ba bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Mộ Dung Thác đỡ Phong Phi Vân dậy, có chút kinh ngạc, rõ ràng người tốtnhư vậy tại sao đột nhiên lai hộc máu, chẳng lẽ phát bệnh rồi?

- Đại ca, ngươi làm sao vậy?

Hai tay của Mộ Dung Thác dìu lấy cánh tay của Phong Phi Vân, cảm giácđược trên tay tràn đầy máu tươi, chính là từ trên bờ vai của Phong PhiVân chảy ra.

- Không có chuyện gì, cảm ơn!

Trong lòng Phong Phi Vân rung động không thôi, vội vàng vận chuyển ThầnCơ trong thân thể, linh khí mênh mông cuồn cuộn tràn ngập toàn thân, ápchế thương thế lại, lúc này mới đứng thẳng dậy được.

Phong Phi Vân lần nữa hướng tiểu tà ma nhìn thoáng qua, chỉ thấy nàngcũng nhìn mình, đang ha hả cười một tiếng, dùng đầu ngón tay út ở trênkhuôn mặt nhỏ bé như quả táo vẽ vòng tròn, khả ái nói không ra lời.

-------

Chương 294: Linh Bảo tháp (1)

Bộ dáng vô hại của nàng để cho rất nhiều người tên buôn người muốn đem nàng bán đi.

- Trời ạ, lại là một thiên tài có linh giác gấp chín lần thường nhân.

Bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi, lúc này Phong Phi Vân mớiquay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Phong từ trên thạch bàn thu tay về, xoayngười, ngạo nghễ cười.

Kỷ Phong cũng không phải là trời sinh linh nhân, chính là tu luyện đượcmột tia da lông của Linh Bảo quyển, cho nên tuổi còn trẻ, linh giác mớisẽ đáng sợ như thế.

Linh Bảo quyển vốn chính là chính thống của Mộ Phủ Tầm Bảo lục, phíatrên tự nhiên có thần pháp tu luyện linh giác hậu thiên, linh giác cóthể đạt tới gấp chín lần thường nhân cũng không kỳ quái.

Lão đầu tử kia đã sớm cười đến ngây ngốc rồi, khảo hạch lần này đúng làthu hoạch lớn, một lần thu được hai tuyệt thế thiên tài, lúc này LinhBảo tháp hãnh diện rồi, đem các thánh địa thần tháp khác đều áp xuống.

- Có còn người tham gia khảo hạch hay không?

Lão giả cười nói.

- Ta, ta... Ta muốn tham gia khảo hạch!

Mộ Dung Thác từ phía sau Phong Phi Vân khiếp nhược đi ra, da thịt vàngkhè, bố y giày cỏ, vừa nhìn cũng biết là một tên dân nghèo.

- Nhất định phải thông qua, nhất định phải thông qua... Ta không thể để cho mẹ ta thất vọng, tuyệt đối không thể.

Mộ Dung Thác hết sức khẩn trương, bởi vì hắn sợ thất bại, thế cho nên bàn tay nắm lại đều xuất ra mồ hôi.

Kỷ Phong xem thường nhìn hắn một cái, khinh thường quay đầu đi, loại dân nghèo này cũng muốn tiến vào Vạn Tượng tháp, quả thực chính là chêcười.

Phong Phi Vân lại là đối với Mộ Dung Thác rất có hảo cảm, nhắc nhở:

- Đừng khẩn trương, tâm vô tạp niệm, ngưng thần tĩnh khí!

- Cảm ơn đại ca!

Mộ Dung Thác cảm động đến đều muốn khóc, mặc dù chỉ là một câu nhắc nhởmà thôi, nhưng đây lại là câu quan tâm đầu tiên mà hắn nghe được trừ mẫu thân hắn, những người khác chỉ biết cười nhạo hắn, xem thường hắn, thậm chí là đánh hắn.

Có đôi khi một câu lơ đãng có lẽ có thể khiến cho đối phương cảm kích cả đời.

Mộ Dung Thác nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trên thạch bàn.

- Thình thịch!

Thạch bàn trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy, vỡ ra đầy đất.

Yên tĩnh!

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào thiếu niên này giống như là nhìn quái vật.

- Con mẹ nó, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, tới hai cái tuyệt đỉnh thiêntài còn chưa tính, hiện tại lại chạy đến một cái quái vật, nổ tung cảkhảo nghiệm thạch bàn rồi.

Lão giả xoa xoa mồ hôi trên trán, không nhịn được muốn chửi mẹ nó.

Kỷ Phong vốn là đang có chút khinh thường, giờ phút này cũng liền vộivàng quay đầu lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thác, nhìn nhầmrồi, chẳng lẽ hắn là một người trời sinh linh nhân?

Phong Phi Vân cũng có chút kinh ngạc, tiểu tử này không phải là cố ý giả trư ăn thịt cọp đi!

Phong Phi Vân cùng Kỷ Phong đều là thiên tài đứng đầu có linh giác hơnngười, nhưng mà so với thiếu niên này lại kém một mảng lớn.

Tất cả mọi người bị khiếp sợ, chỉ có Mộ Dung Thác một người bị dọa sợ,cho là mình không có thông qua khảo hạch, cả người đều là hai chân mềmnhũn, co quắp nằm trên mặt đất, cắn môi, lẩm bẩm thì thầm:

- Xong, xong, mẹ khẳng định sẽ thất vọng cực độ!

Hắn cắn nát cả đôi môi, tràn ra nhiều tia máu.

Lúc này Phong Phi Vân mới khẳng định đây là một tên thanh niên có thiênphú cao đến dọa người mà ngơ ngẩn, cũng không phải là đang cố ý giả bộ,cho nên đi tới nói:

- Tiểu tử, đứng lên đi! Ngươi khẳng định thông qua khảo hạch của Vạn Tượng tháp.

Mộ Dung Thác nhất thời ngẩn ra, ngồi dậy ôm lấy ống quần của Phong Phi Vân, khẩn trương mà nói:

- Đại ca, ngươi không phải là đang lừa gạt đi?

- Con mẹ nó!

Phong Phi Vân một cước đem hắn đạp bay, cho tới bây giờ chỉ có hắn ômchân nữ nhân, đây còn là lần đầu tiên bị một cái nam nhân ôm lấy chânmình.

- Đại ca, ngươi quả nhiên không gạt ta!

- Đại ca, ngươi họ gì a? Ta gọi là Mộ Dung Thác!

- Đại ca, mẹ ta kể, không trả lời vấn đề của ngươi khác là không lễ phép.

Một cái bạch ngân cổ chu từ trên bầu trời hoành phi mà qua, kéo thuyềnchính là ba đầu ngân sắc dị điểu khổng lồ, hướng Linh Bảo tháp bay đi,ba đầu ngân sắc dị điểu này đều đã tu luyện gần trăm năm, vũ mao dàichừng một thước, phía trên lưu động kim chúc sáng bóng.

Mộ Dung Thác an vị ở bên người Phong Phi Vân, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia, lộ ra vẻ đặc biệt hưng phấn.

- Ta gọi là Phong Phi Vân!

Phong Phi Vân vốn là đang nhắm mắt tu luyện, thật sự không chịu được gia hỏa này mới mở miệng đáp.

Gia hỏa này nói nhảm nhiều lắm.

- Ta đây gọi ngươi là Phong đại ca đi, sau này chúng ta đều là đệ tử của Vạn Tượng tháp, phải chiếu cố lẫn nhau nhiều.

Mộ Dung Thác cao hứng bừng bừng mà nói.

Kỷ Phong cũng ngồi ở trên cổ chu, cách xa Phong Phi Vân, hai mắt lạnh lẽo giống như hai thanh đao nhọn.

Phong Phi Vân cũng âm thầm cảnh giác hắn, nếu không phải là vị lão giảkia ngồi ở một bên, hai người bọn họ giờ phút này cũng đã chiến rồi.

Vạn Tượng tháp hết sức rộng lớn, tổng cộng có một trăm tòa thần tháp cổxưa, mỗi một tòa thần tháp đều chiếm cứ địa vực mấy trăm dặm, quần sơnvây quanh, hiểm phong giăng đầy, tựa như một trăm tòa tu luyện thánh địa tụ tập chung một chỗ.

- Đến Linh Bảo tháp rồi!

Ngón tay của lão giả chỉ về phía trước.

Phong Phi Vân thuận thế ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước tọa lạc mộttòa son phong thẳng tắp cao mấy ngàn thước, bốn phía của sơn phong tấtcả đều là vách núi dốc đứng, vượn leo cũng khó, sức người không thể nàoleo lên được.

Xuyên thấu qua sương mù giống như sa mỏng, có thể nhìn thấy từng cái cửa động mở ra trên vách núi, không dưới một trăm tòa, từ trên xuống dướiliền thành một thể, trong của động bắn ra bảo quang chói mắt, mờ mịt màcuồn cuộn, có từng đầu thần ưng ở giữa sơn phong bay quanh, còn có dịthú hình thù kỳ lạ phi thiên mà qua.

Đây là một tòa sơn phong hình tháp,phái ngoài bố trí đầy trận pháp, bên trong lại đã bị đào rỗng.

Đây chính là Linh Bảo tháp, không chỉ là thánh địa tu luyện của Tầm Bảosư, lại càng là địa phương chứa đựng bảo vật của Vạn Tượng tháp, có vôsố cao thủ trấn thủ ở tứ phương.

Cao thủ đứng đầu của chấp pháp đội cũng thường xuyên lui tới chỗ này.

- Oanh long long!

Ngân sắc cổ chu cách Linh Bảo tháp mấy chục dặm liền dừng lại, cũng không có tiến vào trong Linh Bảo tháp.

- Phương viên năm trăm dặm chung quanh đều là địa vực của Linh Bảo tháp, tổng cộng bao gồm chín tòa đại phong, năm tòa linh cốc, ba cái đại hồ,các ngươi liền đi tìm một địa phương có linh khí đầy đủ mở ra động phủ,ba ngày sau ta tự nhiên sẽ báo cho các ngươi đi tới Linh Bảo tháp lầnnữa khảo nghiệm độ cao linh giác, đến lúc đó các ngươi liền chính thứctrở thành đệ tử của Vạn Tượng tháp, sẽ nhận được công pháp tu luyện, nếu như có cống hiến lớn đối với môn phái, thậm chí có thể nhận được đandược cùng bảo khí tăng lên công lực!

-------

Chương 295: Linh Bảo tháp (2)

Lão giả phân phó một câu như vậy, liền vội vã hướng phương hướng Linh Bảo tháp bay vút đi, biến mất ở trong rừng trúc, xem ra là đi hồi bẩm cái thiên đại tin tức tốt này cho tháp chủ rồi.

Phương viên mấy ngàn dặm đều bị rừng trúc bao phủ, hơn nữa linh khí đầyđủ vô cùng, so sánh với chỗ khác trọn vẹn cao hơn gấp ba lần.

- Oanh!

Lão giả kia vừa đi, Kỷ Phong liền ngang nhiên xuất thủ, muốn xuất kỳ bất ý chế trụ Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân đã sớm chú ý đến hắn, thời điểm khi hắn xuất thủ cũng làtheo đó đánh ra một quyền, quyền đầu của hai người đụng vào nhau, giữaquyền đầu nhất thời kích đãng ra một đạo kim sắc khí lãng, chấn vỡ vụnmột phiến lớn rừng trúc.

- Phong Phi Vân, không cần làm ra chống cự vô ích, người của Trừ ma liên minh chúng ta đều đã chạy tới Vạn Tượng tháp, cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không có tác dụng.

Trong thân thể của Kỷ Phong lao ra một cỗ dị tượng xích hồng, cư nhiên là một đầu kỳ lân dẫm lên hỏa diễm.

Hắn xuất thủ lần nữa, lượng lượng bưu hãn trong thủ chưởng đánh ra bảy đầu kỳ ngưu hư ảnh.

Thất ngưu chi lực, sáu mươi bốn vạn cân.

Tu vi của Kỷ Phong thật sự quá cường hãn, Bộ Thiên Nhai cùng Tần Chiến căn bản không địch được một chiêu của hắn.

Phong Phi Vân liên tiếp đánh ra bảy đạo Xích Hỏa thuật, mỗi lùi một bước liền điểm ra một chỉ, mới khó khăn lắm triệt tiêu thất ngưu chi lựcnày, mà trên mặt đất lại cũng nứt ra bảy đạo đại liệt xúc mục kinh tâm.

Kỷ Phong ngưng tụ linh thông, lại xuất thủ lần nữa.

- Oanh!

Một cái ngân sắc trường thường từ phía trên màn trời bay tới, giống nhưmột đầu ngân sắc trường long trực tiếp xuyên thủng vai phải của KỷPhong, ngân thương nhuốm máu, ở trong không khí bay một vòng rồi sau đólại bay trở về bầu trời.

Một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn từ bầu trời truyền đến, một đầu ngânsắc dị điểu khổng lồ lượn vòng trên bầu trời, lãnh trầm mà nói:

- Trong Vạn Tượng tháp cấm tranh đấu, phàm là có ân oán phải đi diễn vũchiến tháp quyết một trận sinh tử. Nếu như còn dám trái lệnh, giết không luận tội.

Đây là một vị cao thủ tuyệt đỉnh của chấp pháp đội!

Một cỗ lực lượng này thật sự quá cường đại, có ngân quang từ trên trờigiáng xuống chấn đến hai mắt, hai tai, lỗ mũi, miệng của Kỷ Phong đềuchảy ra máu tươi.

- Hừ!

Kỷ Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đầu ngân sắc dị điểu ở trên màntrời kia một cái, trên người như cũ sôi trào chiến ý, nói với Phong PhiVân:

- Ngay mai có dám đến diễn vũ chiến tháp quyết một trận sinh tử với ta hay không?

- Ta không có nhàm chán như vậy!

Phong Phi Vân xoay người liền muốn rời đi.

- Mới vừa rồi giao thủ ngươi đã rơi xuống hạ phong, bị thương không nhẹđi? Diễn vũ chiến tháp quần hùng hội tụ, hào kiệt cùng giai nhân của Vạn Tượng tháp phần lớn đều sẽ tụ tập tới đó, tìm kiếm đồng minh có tiềmlực, ngươi là sợ thua ta ở trước mặt mọi người cho nên mới không dám ứng chiến!

Kỷ Phong nói.

- Ta sợ thua ngươi?

Phong Phi Vân nhất thời dừng bước lại, nhưng mà lại cũng không xoay người, từ từ mà nói:

- Giữa trưa ngày mai, gặp lại ở diễn vũ chiến tháp.

Nói xong lời này, Phong Phi Vân liền bước nhanh rời đi, biến mất ở chỗ sâu rừng trúc.

Kỷ Phong đứng ở trong rừng trúc hoang tàn, đứng thẳng cao ngất, thanhphong thổi ống tay áo của hắn vang lên tiếng phốc phốc, trên mặt khôngkhỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

Mới vừa rồi hắn giao thủ với Phong Phi Vân, đã nhìn thấu được chiến lựccủa Phong Phi Vân, cho nên mới dám chủ động hạ chiến thư.

Hắn dĩ nhiên cũng biết trên người Phong Phi Vân nắm giữ một kiện linhkhí có uy lực cường đại, nhưng mà Trừ ma liên minh bọn hắn vì đối phóvới Phong Phi Vân cũng mang theo một kiện linh khí mà đến, đủ để chốnglại Miểu Quỷ ban chỉ.

Cho nên một trận chiến ngày mai, hắn tất thắng không thể nghi ngờ.

Mà Phong Phi Vân không chiến thì thôi, một khi giao chiến tất phải máutươi năm bước, đây là chênh lệch trên tu vi, không thể đền bù.

- Khụ khụ!

Khóe miệng của Phong Phi Vân tràn ra một tia máu tươi.

Lúc trước đã bị ánh mắt của tiểu tà ma kích thương, mới vừa rồi lại giao thủ với Kỷ Phong, khiến cho thương thế tăng thêm một phần.

Tu vi của Kỷ Phong đúng là hết sức đáng sợ, đã cách Thần Cơ đại viên mãn không xa, nếu như Phong Phi Vân không đột phá cảnh giới Thần Cơ trungkỳ thì ngay cả mười chiêu của hắn cũng không tiếp được.

Hai người đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng mà Kỷ Phong so với PhongPhi Vân thì cao hơn hai cái tiểu cảnh giới, chiến lực so với Bắc MinhĐường cũng cao hơn một bậc.

Chân chính để cho Phong Phi Vân cảm thấy nguy cơ chính là Nguyệt Luânthiên nhãn ở mi tâm của Kỷ Phong còn chưa mở ra, bên trong tựa hồ ẩnchứa lực lượng kinh khủng, giống như là phong ấn một đầu thần ma ở bêntrong, một khi mở mắt liền có thể hủy thiên diệt địa.

Phong Phi Vân dừng bước lại, trên mặt ngưng trọng trước nay chưa từngcó, muốn tranh thủ một đường sinh cơ liền phải nhìn tối nay, tối nay nếu như có thể đột phá đến Thần Cơ trung kỳ, ngày mai đánh một trận mới cómột tia nắm chắc, nếu như không cách nào đột phá Thần Cơ trung kỳ, nhưvậy rất có thể sẽ máu nhuộm diễn vũ chiến tháp.

Phong Phi Vân vốn là có thể không cần đáp ứng Kỷ Phong, như vậy cũng sẽkhông bức mình đến tử địa như thế, nhưng mà một khi hắn rút lui, đạo tâm của hắn sẽ có thiếu sót, tương lai gặp phải tình huống giống như thếcũng sẽ lựa chọn lùi bước, nếu như thật sự như thế vậy thì sẽ vĩnh viễnkhông thể leo lên chí cao cảnh giới trên con đường tu tiên.

Tu tiên lộ sở dĩ khó khăn chính là chỉ có thể đi tới mà không thể lùi về phía sau.

Một khi lùi về phía sau, chính là thâm uyên vạn trượng.

Huống chi nếu không bức chính mình đến tử địa chân chính, làm sao có thể đủ kích phát ra tiềm lực trong thân thể?

- Phong đại ca, Phong đại ca, ngươi cần gì phải đáp ứng chiến đấu vớicuồng nhân kia, mẹ ta nói là tranh đấu với người là chuyện không sángsuốt nhất.

Mộ Dung Thác từ phía sau đuổi đến, đầu đầy mồ hôi, còn không ngừng thở hổn hển.

- Lại là mẹ ngươi nói, mẹ ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, nếunhư một ngươi không tranh giành, như vậy liền không có khả năng nhậnđược?

Phong Phi Vân cảm thấy thiếu niên có thiên phú cao đến dọa người này hơi có mấy phần ý tứ.

- Mẹ ta nói là hết thảy tùy duyên!

Mộ Dung Thác nói.

- Hết thảy tùy duyên!

Phong Phi Vân lẩm bẩm niệm một câu.

- Không sai, duyên đến, dĩ nhiên là nhận được. Duyên diệt, dĩ nhiên là mất đi!

Mộ Dung Thác nghiêm túc nói.

Phong Phi Vân gật đầu thật sâu, trong mắt hiện lên hai đạo quang hoa, cười nói:

- Nói không sai.

Hai người một trước một sâu hướng chỗ sâu rừng trúc bước đi, muốn tìmđược một chỗ bảo địa có linh khí nồng đậm nhất mở động phủ, hai ngườiđều là người có linh giác siêu cường, muốn tìm được một chỗ có linh khínồng đậm nhất cũng không phải là một chuyện khó.

-------

Chương 296: Bốn cân tiên huyết

Kỳ Thiên sơn mạch kéo dàiqua đông tây của Thần Tấn vương triều, dài ước chừng mười vạn dặm, VạnTượng tháp vẻn vẹn chỉ là chiếm cứ một đoạn trong đó.

Phía nam sơn mạch là Nam Thái phủ, phía bắc sơn mạch là Cổ Cương phủ.

Vạn Tượng tháp ở vào vị trí phía nam sơn mạch, biên giới với Nam Thái phủ.

Linh Bảo tháp nằm ở giữa quần sơn, đỉnh thiên mà lập địa, bạch vân xuyên toa, dị điểu bay lượn, không chỉ là thánh địa của Tầm Bảo sư, lại cànglà một tòa tiên gia phúc địa.

Phương viên năm trăm dặm chung quanh đều là khu vực của Linh Bảo tháp,rất nhiều Tầm Bảo sư tu hành ở Linh Bảo tháp đềumuốn mở động phủ ở giữanhững sơn nhạc thâm cốc này.

Bởi vì số lượng Tầm Bảo sư thật sự quá ít, học viên cùng tôn sư của Linh Bảo tháp cộng lại đều không đến năm trăm người, hơn nữa tuyệt đại đa số đã đi ra ngoài xông xáo, số lượng Tầm Bảo sư còn ở lại Tầm Bảo sư thìlà càng ít.

Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Thác đi suốt một canh giờ cũng không gặp phải một người nào, vắng lặng có chút quá phận, hoàn toàn không có tiếngngười hưng thịnh, đệ tử như mây giống như các thánh địa thần tháp khác.

- Chà, Phong đại ca, ta cảm ứng được phía trước có một gốc tử sắc trúc nhưng là một kiện linh bảo.

Mộ Dung Thác hướng chỗ sâu rừng trúc chỉ tới.

Đây là một cây trúc vô cùng đặc biệt, thô to ước chừng thùng nước, từngđốt trúc đều cao mấy thước, hơn nữa toàn thân đều là màu tím, nếu nhưnhìn kỹ lại còn sẽ phát hiện trên thân trúc lưu động kim chúc sáng bóng.

Gốc cây trúc này cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, tản ra một cỗ khítức cổ xưa, hơn nữa linh khí chung quanh cây trúc nồng đậm đến phảngphất như hóa lỏng, vẻn vẹn chỉ là hô hấp một hơi đều cảm giác được cảngười thư sướng, huyết dịch tế bào đều đang run rẩy.

Nếu như có thể ở dưới gốc tử trúc này mở ra một tòa động phủ, mỗi ngàytu luyện ở chỗ này, đó quả thật là có thể khiến cho tốc độ tu luyện tăng gấp đôi.

Tử sắc linh quang lóng lánh, mỗi một phiến lá trúc đều trong suốt giống như tử ngọc.

Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn thấu bất phàm của gốc tử trúc này, nhưng mà lại không tùy tiện đi tới.

Mộ Dung Thác cực kỳ hưng phấn, nhưng mà còn chưa đi tới trước mườitrượng của tử trúc, phía trên tử trúc liền truyền đến một tiếng kêu to,một cỗ linh khí chi uy hạ xuống, ép đến hắn không thể tiến lên phíatrước một bước.

- Hưu!

Một thanh đại đao cấp bậc linh khí dài năm thước đột nhiên cắm ở phíatrước mặt Mộ Dung Thác, chiều rộng của đại đao tựa như cánh cửa, nặngchừng mấy ngàn cân, trên sống đao kết một tầng hàn băng thật dày, toátra từng luồng hàn khí.

Cỗ hàn khí kia có thể đông kết huyết dịch của người, Mộ Dung Thác độngcũng không dám động, hàm răng run rẩy không ngừng, va vào nhau đến khanh khách rung động.

- Hai tiểu bối mau thối lui, đừng làm nhiễu ta thanh tu.

Phía trên tử trúc tràn đầy tử sắc thần mang, lá trúc bị gió nhẹ nhàng lay động, khiến từng đoàn tử sắc thần hoa rơi xuống.

Chỉ có thể nghe được phía trên tử trúc truyền đến thanh âm già nua, nhưng mà lại không nhìn thấy vị tiền bối này ở chỗ nào.

Phong Phi Vân cung kính bái một cái, sau đó liền kéo Mộ Dung Thác cấp tốc rời đi.

Giữa quần sơn này có rất nhiều lão quái vật sống mấy trăm năm, nhữngngười này đều không rành thế sự, ẩn cư ngộ đạo, mặc dù cũng không danhtruyền thiên hạ nhưng mà tu vi lại kinh khủng cực độ.

Vạn Tượng tháp có thể được xưng là thiên hạ đệ nhất học thuật thánh địa, những lão quái vật chưa từng bước chân vào tu tiên giới này liền chiếmphân lượng rất lớn.

Vạn Tượng tháp nhưng là có một trăm tòa thánh địa thần tháp, mỗi một vịtháp chủ đều là hạng người huyền pháp thông thiên, một ít lão tháp chủthoái vị đều còn chưa chết liền ẩn cư ở trong chút ít thâm sơn đại trạch này, nói không chừng lúc nào đó có thể bắt gặp một vị.

- Nơi đó có một gốc linh chi hai nghìn năm, đây nhưng là linh dược chânchính a! Có thể làm chủ dẫn cho tứ phẩm đan dược, nếu như ăn nó vào, tuvi sợ là có thể đề thăng một giáp.

Mộ Dung Thác chỉ tới một cái vách đá ở nơi xa, chỗ đó lộ ra một gốc linh chi lớn như cái gầu xúc, tựa như là lỗ tai của đại địa, tản ra thanhsắc quang mang nhàn nhạt.

Cho dù cách một phiến sơn cốc cũng có thể ngửi thấy được dược hương mà linh chi cự đại kia truyền đến.

Phong Phi Vân giương mắt lên nhìn, cũng thấy một gốc linh chi kia treogiữa không rung, thật sự là quá lớn, nói không chừng không chỉ có niênkỷ hai nghìn năm, đây tuyệt đối là một gốc linh dược chân chính, giá trị không thể dùng tiền tài tới đo lường.

Nếu như có thể lấy được một cánh linh chi, hoàn toàn có thể giúp hắn đột phá vào cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, thậm chí có thể trực tiếp đạt tớiThần Cơ đỉnh phong.

Lần này ngay cả Phong Phi Vân cũng không thể giữ vững bình tĩnh, hướngvề phía vách đá kia chạy tới, nhưng mà thời điểm hai người bọn họ chạytới dưới vách đá dựng đứng, trong vách đá lại bay ra một đạo chưởng ấncự đại, đánh bay hai người bọn họ ra.

- Tiểu bối, mau thối lui, thiên niên linh chi đã có chủ.

Trong thạch bích cứng rắn như sắt kia truyền tới một thanh âm già nua.

Lại là chỗ ẩn cư của một lão bất tử.

Tu vi của lão gia hỏa này cũng hết sức kinh khủng, căn bản không phải là Phong Phi Vân hiện tại có thể chống lại, mắt thấy thiên niên linh chiđang ở trước mắt nhưng mà lại chỉ có thể thối lui.

- Mẹ kiếp, sớm muộn có một ngày đem bảo vật nơi này đều tận diệt.

Phong Phi Vân thầm mắng một câu, hậm hực rời đi.

Chung quanh Linh Bảo tháp mặc dù có vài nơi là phúc địa linh khí đầy đủ, nhưng mà lại đều đã bị người chiếm cứ, Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Thácđi tới phía trước một phiến hồ lớn, hai bên hồ trúc ảnh đưa qua đưa lại.

Thanh sắc trúc lâm chiếu ảnh ngược vào trong nước, để cho hồ nước kiatrở nên càng thêm xanh ngắt, tựa như một khối ngọc bích không tì vết.

Trên mặt hồ ba quang lăn tăn, sương mù bốc hơi, xuyên qua ở giữa thủy liên, mỹ lệ giống như dao trì thánh hồ.

Nơi này mặc dù linh khí không tính là nồng đậm nhưng mà lại hướng hồnước, lưng dựa vào thanh sơn, phong cảnh như vẽ, Phong Phi Vân cùng MộDung Thác tính toán mở động phủ ở chỗ này, làm chỗ tương luyện trongtương lai.

Phong Phi Vân ở trên vách đá bên hồ mở ra hai tòa động phủ, cũng bố tríhai tòa trận pháp đơn giản ở bên ngoài, mà Mộ Dung Thác thì là đi nhặtcủi, ở trong rừng trúc đánh bắt hơn mười con sơn tước, ở bên hồ nướcthịt.

Khi Phong Phi Vân mở xong động phủ, thịt chim của Mộ Dung Thác cũng đãnướng chín, từng đạo nhục hương tản mát ra ngoài, quả thực làm cho người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.

Mặt trời lặn núi tây, màn đêm buông xuống.

- Không nghĩ tới ngươi còn có thể nướng thịt!

Phong Phi Vân cũng ngồi ở hồ, ánh mắt nhìn một vầng trăng tròn ở trong hồ nước kia, trong lòng suy nghĩ phức tạp.

-------

Chương 297: La Phù công chúa (1)

Mộ Dung Thác đưa một con sơn tước đã nướng chín cho Phong Phi Vân, Phong Phi Vân nhận lấy, cầm trong tay, nhưng mà lại một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.

- Còn đang suy nghĩ về trận chiến ngày mai sao?

Mộ Dung Thác hỏi.

Phong Phi Vân gật đầu, trận chiến này không phải là chuyện đàu, khônggiống với bất kỳ một lần giao thủ nào trước kia, nếu như đánh khôngthắng còn có thể trốn, nhưng mà lần này là ở trong diễn vũ chiến tháp,hắn và Kỷ Phong nhất định sẽ có một người ngã xuống, đã không còn có khả năng khác.

- Ngươi không có nắm chắc chiến thắng?

Mộ Dung Thác nói.

Phong Phi Vân khẽ mỉm cười:

- Nếu như tối nay có thể đột phá Thần Cơ trung kỳ, có lẽ có thể đánh một trận.

- Nếu như thua thì sao?

Mộ Dung Thác hỏi.

- Đó chính là chết!

Phong Phi Vân tản nhiên cười một tiếng.

Mộ Dung Thác trầm mặc hồi lâu, chợt ném thịt tước ở trong tay vào đốnglửa, sau đó đứng dậy, thân thể của hắn nhu nhược, sắc mặt tái xám, ánhmắt nghiêm túc nhìn Phong Phi Vân nói:

- Đợi ta nửa canh giờ!

Nói xong lời này hắn liền xoay người đi vào trong màn đêm, biến mất ở chỗ sâu rừng trúc.

Phong Phi Vân nhìn bóng lưng của hắn biến mất, cảm giác được ánh mắt mới vừa rồi có một tia quen thuộc, nhưng mà càng nhiều lại là xa lạ, đây là một loại cảm giác tương đối kỳ quái.

Hắn muốn đi làm cái gì?

Phong Phi Vân như cũ ngồi ở bờ hồ, cảm giác được bằng hữu mới quen biếtngày hôm nay có cái gì đó không đúng, nhưng mà lạ thường ở chỗ nào lạinói không ra.

Không tới nửa canh giờ, Mộ Dung Thác liền lại trở về, mà trên bờ vai gầy yếu của hắn cũng đã nhiều hơn một gốc linh chi lớn như cái gầu xúc, mùi thơm của linh chi so với sơn tước càng thêm nồng đậm, tản ra linh quang nahfn nhạt.

Đây nhưng là một gốc linh dược hai nghìn năm, có thể tăng lên một giáp tu vi, chính là gốc cây mọc trên vách đá kia.

Phong Phi Vân đứng dậy, nói:

- Ngươi...

- Có một gốc thiên niên linh chi này tương trợ, tối nay ngươi có thể đột phá Thần Cơ trung kỳ đi?

Sắc mặt của Mộ Dung Thác tái nhợt, thân thể vốn là suy yếu lại càng thêm lảo đảo muốn ngã, giống như tùy thời đều sẽ ngã xuống không dậy nổi.

Hắn tựa như là đang bị bệnh nặng, cả người một chút huyết sắc cũng không có, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.

Phong Phi Vân giật mình tại chỗ, thật lâu sau mới khó khăn nói:

- Gốc thiên niên linh chi này ngươi lấy tới từ trong tay vị tiền bối kia như thế nào?

Linh dược hai nghìn năm quả thực có thể khởi tử hồi sinh, bạch cốt sinhcơ, cho dù đối với tu sĩ cảnh giới thiên mệnh đều có lực hấp dẫn cựclớn, không có người nào có thể đem linh dược như thế đưa cho người khác.

- Cầm bốn cân máu tươi đổi lấy...

Nói xong lời này Mộ Dung Thác liền trực tiếp ngã trên mặt đất.

Phong Phi Vân một câu cũng không nói ra được!

Mộ Dung Thác chính là trời sinh linh nhân, linh giác so với thường nhânkhông biết cao hơn bao nhiêu lần, cũng chỉ có trời sinh linh nhân mới có thể trở thành Đại Tầm Bảo sư. Những Tầm Bảo sư cường đại thế hệ trướckia muốn đột phá cảnh giới Đại Tầm Bảo sư nhất định phải mượn tiên huyết của trời sinh linh nhân.

Hắn lấy một nửa huyết dịch trên người đổi lấy một gốc linh chi hai nghìn năm này, để cho trong lòng Phong Phi Vân chua xót vô cùng, thật lâu sau đều không thể bình tĩnh.

Có người chú định một thân cô độc, nhưng cho dù là người cô độc nhất thiên hạ cũng là cần bằng hữu.

- Tương lai ta bước lên đại đạo, nhất định chém người đã lấy máu của ngươi tế đạo.

Phong Phi Vân đứng thẳng ở hồ, nhìn lên hạo nguyệt trên trời, lập xuống lời thề.

Một đêm này lộ ra vẻ có chút khá dài, khi ngày thứ hai mây mù tan đi,trên hồ lớn kia phát ra một tiếng vang thật lớn, Phong Phi Vân từ tronghồ bay vọt lên, cả hồ nước ở trong một sát na đã bị linh khí hùng hậutrên người bốc hơi khô ráo.

Linh khí như cũ bao phủ toàn thân, lòng bàn chân sinh ra một phiến hà quang tường thụy, vững vàng hạ xuống bên bờ.

Trải qua một đêm tu luyện, cả người hắn giống như đều thay đổi, tronglúc giơ tay nhấc chân càng thêm phù hợp với thiên đạo, tựa như có thểkhai sơn phá thạch.

Một khối thần cơ kia trong đan điền phát ra quang hoa lấp lánh, tăngthêm ước chừng mười lần, từ lớn như hạt gạo tăng lên đến lớn như ngóntay cái, tựa như một vầng mặt trời sáng chói, ẩn chứa uy năng vô tận.

Diễn vũ chiến tháp ở trong bụng của Vạn Tượng tháp, chính là một tòa cửu tầng thần tháp treo trên bầu trời.

Chính là do chín tòa diễn vũ trường cự đại trọng điệp mà thành, huyềnphù ở trên cao trăm thước, mỗi một tầng đều lớn chừng mười cái sân bóng, chính là lấy xích huyết kim thiết chế tạo, bên trong khắc hơn ngàn tòatrận pháp thủ hộ, đều là trận pháp đại sư khắc vào, coi như là cự kìnhcũng không thể phá hủy được nó.

Bốn phía của diễn vũ chiến tháp chính là sơn phòng hình vòng cung, vâychiến tháp huyền không vào chính giữa, giống như là quan chiến thai,trên sơn phong thiết trí có đình đài lầu các, có thể cung cấp cho đệ tửVạn Tượng tháp xem chiến.

Đệ tử của Vạn Tượng tháp tổng cộng lại ước chừng có vài chục vạn, mỗingày cơ hồ đều ít cũng có trăm tràng đại chiến phát sinh ở diễn vũ chiến tháp, rất nhiều người là vì giải quyết ân oán cá nhân, mà có một sốngười lại là vì nhất chiến thành danh.

Một ít đệ tử của đại hình gia tộc phần lớn đều sẽ ở một bên xem chiến,nếu như thấy thiên tài tuyệt thế có tiềm lực, sẽ sử dụng một số phươngpháp lôi kéo, có dùng tiền tài, có dùng linh đan, thậm chí dùng mỹ sắc.

Hôm nay liền có một vị đại nhân vật đi tới quan chiến thai, mang theotường thụy đầy trời, khống chế bốn đầu thao thế dị thú có tu vi năm trăm năm, đi theo phía sau tám chiến tướng thân mặc cổ huyền thần khải, támtên chiến tướng mở đường, đánh ra tám đạo thần hoa sáng chói giống nhưtám viên lưu tinh hoa phá thiên mạc, quả thực là không người nào có thểngăn chặn.

Người này vừa đến liền đưa tới xôn xao rất lớn.

- Là La Phù công chúa, tám vị cao thủ đại nội hộ giá, từng người đều có cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn!

Một đệ tử võ tháp Thần Cơ sơ kỳ nhận ra được ngự xa của La Phù công chúa, vội vàng quỳ xuống, cung kính dập đầu.

La Phù công chúa chính là tiểu công chúa của Thần Tấn vương triều, là nữ nhi của Hoa thần phi một trong tứ đại thần phi, được nghìn vạn sủng áivào một thân, cũng là công chúa mà Tấn đế yêu thương nhất, ở lúc nàngsinh nhật mười bốn tuổi liên tiếp đưa cho nàng ba kiện linh khí làm quàsinh nhật, cũng phong thưởng cho nàng một quận.

Một quận kia nhưng là có trên trăm tòa cổ thành, lớn chừng một nửa châu, nhưng mà vẻn vẹn lại chỉ là lãnh địa tư nhân của La Phù công chúa.

Có người xưng: "Thấy La Phù công chúa như thấy Tấn đế".

Đây cũng là vì sao khi nhìn thấy La Phù công chúa giá lâm, ngay cả tu sĩ cảnh giới Thần Cơ đều quỳ xuống dập đầu, bái thiên tử, càng phải báithiên nữ a!

-------

Chương 298: La Phù công chúa (2)

- Quả nhiên là ngự xa của La Phù công chúa, bát bộ long liễn, đây nhưng là một kiện hoàng gia linhkhí, bốn đầu thao thế dị thú kia đều chỉ là bài biện mà thôi, một khithúc dục Chân Diệu linh thạch trong Long liễn sẽ lao ra tám đầu longhồn, long hồn kéo xe nhưng mà ngày đi tám mươi vạn dặm, một ngày liền có thể đi qua cả Thần Tấn vương triều, coi như là cự kình đều không đuổikịp.

Một vị lão giả mặc bạch sắc nho bào cũng theo đó quỳ xuống.

- La Phù công chúa thiên phú cao tuyệt, mới xuất sinh ở trong thân thểliền ẩn chứa linh dẫn tiên căn, đến chín tuổi liền đã tu luyện ra ThầnCơ, từ nhỏ liền lấy linh dược làm thức ăn, tu luyện bí điển chí cao củahoàng tộc, hôm nay tu vi càng thêm đáng sợ, xếp hạng ở trên Bách Thápbảng cực kỳ ở phía trước.

Khi bát bộ long liễn bay đến trên quan chiến thai, lại có một mảng lớn học viên Vạn Tượng tháp quỳ trên mặt đất.

- Tất cả các ngươi đứng lên đi!

Một lão nhân mập mạp đứng ở bên cạnh bát bộ long liễn, trên măt một cáirâu mép cũng không có, nói chuyện có chút sắc nhọn the thé, tựa như nữnhân lại như nam nhân.

Vừa nhìn cũng biết là một tên thái giám, chỉ bất quá lại không ai dámxem thường thái giám này, ngay cả tám đại nội cao thủ Thần Cơ đại viênmãn kia cũng khẽ cúi đầu, cung kính đối với hắn.

Được cho phép, những tu sĩ quỳ xuống kia mới rối rít đứng dậy, nhưng màlại đều sinh lòng kiêng kỵ, không dám hìn về phía bát bộ long liễn kia.

Ngọc công công khẽ thối lui, hai cung trang thiếu nữ dung mạo so với hoa kiều từ trong bát bộ long liễn đi ra, hai thiếu nữ này đều là mĩ nhântuyệt đỉnh, đại khái mười sáu, mười bảy tuổi, cầm nghi trượng bình phong trong tay.

La Phù công chúa từ trong bát bộ long liễn chậm rãi đi ra, chỉ có thểnhìn thấy thân hình duyên dáng của nàng, tĩnh như kiều hoa theo nước,dộng như nhược liễu dìu phong, nhưng là ngọc nhan của nàng lại bị bìnhphong che đi, từng bước đi tới một tòa sơn điện thanh đình.

Hai cung trang thiếu nữ kia liền đứng ở phía sau nàng, cầm trong tay thải hao bình phong, tĩnh ngạo như tùng.

Tòa thanh đình này vị trí tốt nhất, ngồi ở bên trong có thể nhìn hết chín tầng diễn vũ chiến tháp không sót chút gì.

- Phô trương thật lớn, nàng là cái địa vị gì?

Tiểu tà ma cũng tới, ôm bạch miêu nhi ngồi ở trên một khối đá, nhìn chằm chằm La Phù công chúa ở nơi xa, lộ ra vẻ rất là không phụ, trong mộtđôi mắt to tròn chớp động lên quang mang sáng rõ.

Phong Lăng Cơ giật mình, sợ tiểu tổ tông này làm ra đại họa, vội vàng nói:

- Vị nay chính là La Phù công chúa, nữ nhi của Tấn đế cùng Hoa thần phi, coi như là gia chủ của Phong gia chúng ta nhìn thấy nàng cũng phải cung kính hành lễ.

Phong Lăng Cơ chính là thiên tài thứ hai của Phong gia, là một vị nghịch thiên tài tuấn, cũng là một thành viên của Trừ ma liên minh, từng ởtrước mặt mọi người thua ở trong tay Phong Phi Vân, đối với Phong PhiVân oán hận cực sâu.

Những nghịch thiên tài tuấn khác của Trừ ma liên minh tất cả đều ngồi ởmột bên, liền tục cảm giác được mồ hôi trên trán đang rơi, nếu như tiểutà ma thật chọc tới La Phù công chúa, đó quả thực là hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Cũng không lâu lắm, lại có mấy đại nhân vật chạy tới xem chiến, muốntuyển chọn tuyệt thế thiên tài cho mình dùng, thu làm môn khách, trongđó không thiếu tứ đại môn phiệt cùng hậu duệ quý tộc trẻ tuổi của mườitám chư thiên hầu gia, nhưng mà sau khi thấy La Phù công chúa đến đềuliên tục đi tới thỉnh an, lúc này mới lại lui ra rất xa.

Kỷ Phong giờ phút này đã đứng ở tầng thứ tư của diễn vũ chiến tháp, mộtmình hắn đứng ở trong diễn vũ trường cao mấy trăm thước, con mắt thứ banhắm lại, đứng nghiêm chỉnh, không nhúc nhích, khí tức cả người đều thuliễm trong vô hình, tựa như một khối đá không biết tức giận.

Hắn đang đợi Phong Phi Vân, giờ phút này hắn đang điều chỉnh trạng tháicủa mình, cùng không gian chung quanh càng ngày càng phù hợp.

Mấy tầng diễn vũ trường khác đều đã bắt đầu quyết đấu, chỉ có tầng thứ tư lại còn an tĩnh dị thường.

- Di!

La Phù công chúa phát ra một tiếng kêu khẽ.

- Công chúa sao thế?

Ngọc công công ở bên cạnh trông nom La Phù công chúa, hiền lành cười nói.

- Thiếu niên ở tầng thứ tư có lai lịch gì?

La Phù công chúa nhàn nhạt mà hỏi.

Ngọc công công cũng nhìn đến tầng thứ tư, gật đầu tán thưởng, nói:

- Nguyệt Luân thiên nhãn, nghịch thiên chi tư, chủ yếu nhất chính làlĩnh ngộ đối với thiên đạo không ngờ rất cao, cả người đều cùng diễn vũchiến tháp dung hợp lại với nhau, hôm nay hắn coi như là đã vô địchtrong cùng cảnh giới.

La Phù công chúa cũng là khe khẽ gật đầu, mỹ mâu sóng gợn, liên tiếp quét qua trên người Kỷ Phong.

Ngọc công công biết La Phù công chúa đã động lòng yêu tài, muốn thu KỷPhong làm môn khách, cho nên liền phân phó người đi thu thập tư liệu của Kỷ Phong.

Rất nhiều tu sĩ vội vàng đi lên diễn vũ chiến tháp, nhìn thấy Kỷ Phongđộc chiếm một tầng diễn vũ trường nhưng mà lại không chiến đấu, đều làtức giận hổn hển.

- Uy, tiểu tử, ngươi đến cùng có chiến hay không? Không chiến thì lăn xuống diễn vũ chiến thai.

Kỷ Phong vẫn là không động, như cũ nhắm mắt lại mà đứng.

- Ta tới đuổi hắn xuống!

Một tên học viên võ tháp trực tiếp bay đến tầng thứ tư của diễn vũ chiến tháp, không nói hai lời liền là xuất thủ, một chưởng đánh ra sáu đầu kỳ ngưu hư ảnh, hướng Kỷ Phong trấn áp tới.

Tu sĩ có thể tiến vào Vạn Tượng tháp không có chỗ nào mà không phải là thiên tài tuyệt đỉnh, xuất thủ tự nhiên bất phàm.

Sáu đầu kỳ ngưu hư ảnh đã là lực lượng ba mươi hai vạn cân, hạo hạo đãng đãng, như thiên quân vạn mã trùng sát mà qua, phát ra sáu tiếng ngưukhiếu kinh thiên động địa, để cho không khí đều liên tục chấn động sáulần.

- Cút ra!

Ánh mắt của Kỷ Phong đều không mở một chút, trực tiếp phất phất ống tayáo, một đạo thanh sắc quang mang bay ra ngoài, xuyên phá sáu đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ, oanh ở trên người tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong kia.

- Thình thịch!

Vị tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong kia giống như bị một tòa núi lớn đánh bay,bạch sắc nho bào trên ngực bạo liệt ra, để lại một đạo vết máu kinhkhủng, thiếu chút nữa trực tiếp chém hắn thành hai khúc.

Một cỗ lực lượng trùng kích này ném bay hắn ra ngoài, bay ra khỏi diễnvũ chiến tháp, hung hăng ngã ở trên mặt đất cao mấy trăm thước, cũngkhông biết là sống hay chết.

Vẻn vẹn chỉ một chiêu đã đánh cho một vị tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong trọngthương, hơn nữa ánh mắt cũng không mở ra một chút, tu vi như thế thật sự là có chút kinh thế hãi tục.

Tuyệt đỉnh thiên tài Kỷ Phong của Kỷ gia, không nghĩ tới hắn cũng tiếnvào Vạn Tượng tháp, hơn nữa còn xuất hiện ở diễn vũ chiến tháp, chẳng lẽ còn có người nào đáng giá cho hắn xuất thủ?

Một học viên tới từ Nam Thái phủ nhận ra Kỷ Phong, hắn đã từng thấy quaKỷ Phong xuất thủ đánh chết bốn gã tu sĩ cùng cảnh giới, lúc ấy bị chấnđộng không nhẹ.

-------

Chương 299: Người nào có thể đánh một trận?

- Ngyaf hôm qua ta nhìn thấy mấy vị nghịch thiên tài tuấn của Nam Thái phủ tiến vào Vạn Tượng tháp,xem ra Bách Tháp bảng lại muốn phát sinh thay đổi rồi.

- Quả nhiên không hổ là nghịch thiên tài tuấn, xuất thủ bất phàm, KỷPhong này ở trong nghịch thiên tài tuấn cũng coi như là cấp bậc đứngđầu, có thể nói là đệ nhất nhân cùng cảnh giới.

Có mấy đại nhân vật đều sinh ra hứng thú đối với Kỷ Phong, muốn lôi kéohắn, thu làm môn khách, Kỷ gia mặc dù đang xưng bá Nam Thái phủ, nhưngmà trong mắt mấy đại nhân vật nơi này lại không coi ra gì.

- Vô địch cùng cảnh giới? Thật là chê cười!

- Một cái hậu bối mới vừa gia nhập Vạn Tượng tháp mà thôi, nếu như ta muons thắng hắn chỉ cần ba chiêu.

Hai cái thanh âm mới vừa rồi đều còn ở bên ngoài mười dặm, nhưng mà saumột khắc chủ nhân của thanh âm cũng đã phá gió mà đến, bay đến tầng thứtư của diễn vũ chiến tháp.

Đây là hai nam tử có khí độ bất phàm, một người mặc kim sắc trường bào,một người mặc ngân sắc trường bào, chủ yếu nhất là hai người bọn họ cũng sinh trưởng con mắt thứ ba, một con mắt kia ở chỗ mi tâm bắn ra kim sắc cùng ngân sắc quang mang, lộ ra vẻ hết sức thần dị.

Kim sắc Nguyệt Luân thiên nhãn cùng Ngân sắc Nguyệt Luân thiên nhãn.

Chỉ bất quá Nguyệt Luân thiên nhãn của bọn họ đều là hậu thiên tu luyệnmà ra, giống như một pháp khí lợi hại, mà không giống như Kỷ Phong,Nguyệt Luân thiên nhãn của hắn chính là bẩm sinh.

Hai nam tử này đều có cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, hơn nữa khí thếcường đại, thân có khí tượng, từng người đều không yếu hơn so với KỷPhong.

- Đây là... Hai hung nhân của Thần thông tháp, chín năm trước đã là Thần Cơ đỉnh phong, có thể miểu sát tu sĩ cùng cảnh giới, bế quan chín năm,tế luyện chiến hồn cốt điêu dị thú, chín năm này đều không tiếp xúc vớingoại giới, không nghĩ tới hôm nay lại xuất quan.

- Chín năm này tu vi của bọn hắn sợ rằng đã tích lũy đến một cái độ cao kinh khủng.

- Bọn họ đã có cơ sở để trùng kích cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn rồi,nhưng mà vì củng cố Thần Cơ đến trạng thái mạnh nhất, bọn họ như cũkhông đột phá cảnh giới.

Kỷ Phong rốt cuộc mở mắt ra, hướng tới bên ngoài diễn vũ chiến tháp nhìn một chút, nhưng mà lại như cũ không nhìn thấy bóng dáng của Phong PhiVân.

Còn kém nửa canh giờ nữa mới tới giữa trưa, hắn còn có thể đợi thêm nữa.

- Tầng chiến tháp này chính là chỗ diễn vũ của huynh đệ chúng ta, mời các hạ rời đi!

Kim bào nam tử bỗng nhiên hướng về phía trước bước ra một bước, cước ởtrên mặt đất hiện ra một phiến lớn kim sắc khí lãng, ngưng tụ thành quỷvân chiến vụ, gào thét nhào tới.

Kỷ Phong như cũ không nhúc nhích, kim sắc khí lãng kia sau khi kéo dàiđến dưới chân của hắn, liền lấy khí thế càng hung mãnh phản công trở về.

- Oanh!

Kim bào nam tử hừ lạnh một tiếng, chấn tan một phiến kim sắc khí lãng kia.

Nếu như các hạ đã không thức thời như vậy, ta đây sẽ tới chơi với ngươi.

Trong Nguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm của kim bào nam tử lao ra một đầudị thú chiến hồn cao bảy thước, giống như một đầu cốt điêu, đã có niênkỷ năm trăm năm.

Cốt điêu ở trong dị thú cũng coi như là tồn tại cường đại, huống chi làcốt điêu đã tu luyện năm trăm năm, lại càng là cường đại chí cực, kimbào nam tử hao tổn chín năm mới luyện hóa chiến hồn cốt điêu vào trongNguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm được, để cho lực lượng của hắn tăng lênước chừng gấp ba lần.

- Không phải là ta không thức thời, mà là ngươi không xứng làm đối thủ của ta.

Kỷ Phong nguy nhiên bất động, thân như cổ tùng.

- Muốn chết!

Kim bào nam tử ở chín năm trước cũng đã có thể miểu sát tu sĩ Thần Cơđỉnh phong, chín năm sau tu vi tăng lên gấp ba, tự tin ở Thần Cơ đỉnhphong đã là vô địch, tự nhiên không để Kỷ Phong vào trong mắt.

Cốt điêu chiến hồn cùng Nguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm kết hợp, bộcphát ra một phiến kim sắc đại dương, có vô số cốt điêu khổng lồ ở trongkim sắc hải dương lao ra.

Đây là một bộ hình ảnh chấn động nhân tâm, cả tầng thứ tư của diễn vũchiến tháp đều bị kim quang tràn ngập, có vô số cốt điêu khổng lồ đangtrường khiếu giữa kim quang.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn từ trong diễn vũ trường truyền đến, tựa như mộttiếng thần lôi vang lên, kim quang đầy trời đều bị chấn nát, tất cả cốtđiêu đều biến thành bụi mù.

Kỷ Phong vẫn đứng tại chỗ, không hề tổn hạo, chéo áo không bị bất lên, giống như cho tới bây giờ đều chưa từng nhúc nhích qua.

Kim bào nam tử kia cũng đã thối lui đến chừng hơn mười trượng, kim bàotrên người vỡ vụn ra mấy khối, phát quan trên đầu cũng rơi xuống mặtđất.

- Đồng loạt ra tay!

Kim bào nam tử cùng ngân bào nam tử đồng thời xuất thủ, trong NguyệtLuân thiên nhãn nơi mi tâm của riêng mình lao ra một đầu cốt điêu chiếnhồn, kim sắc đại dương cùng ngân sắc đại dương mỗi bên chiếm một nửa.

Kim hải cùng ngân hải tựa như một bức Kim Ngân Thái Cực Đồ khổng lồ hướng Kỷ Phong đụng tới.

Tất cả mọi người đều nín thở, không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vàomột màn ở trước mắt này, lực lượng của một bức Kim Ngân Thái Cực Đồ nàyquả thực quá chấn nhiếp tâm thần.

- Oanh!

Kim Ngân Thái Cực Đồ vỡ tan, kim bào nam tử cùng ngân bào nam tử đồngthời bị ném ra ngoài, thân thể còn đang ở giữa không trung liền tự độngvỡ thành hai mảnh, hai mảnh lại vỡ thành bốn đoạn, bốn đoạn nứt ra thành tám khúc...

Hai tuyệt đỉnh cao thủ cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong lại bị Kỷ Phong dùng một chiêu oanh nát, thân thể vỡ ra thành 128 khối, mảnh nhỏ của kim bào cùng ngân bào ở trong không khí bay múa giống như hồ điệp, phía trêncòn nhuộm máu tươi đỏ bừng.

Kỷ Phong vẫn đứng tại chỗ, ngón tay gõ gõ vết máu trên ống tay áo, đạm mạc mà nói:

- Hai tên tài trí bình thường, giết các ngươi quả thực là làm bẩn tay của ta.

Nói xong lời này liền lại nhắm mắt dưỡng thần.

Chấn kinh, tuyệt đối chấn kinh!

- Này... Hai hung nhân này thế nhưng cũng một chiêu mà bại, bị Kỷ Phonggọi là tài trí bình thường, hơn nữa còn chết ở đương tràng, Kỷ Phong rốt cuộc đã cường đại đến bực nào? Rốt cuộc người phương nào mới xứng chohắn xuất thủ?

- Căn bản không có người có thể chống đỡ được với hắn, đây là một cỗ lực lượng không thể ngăn cản.

...

- Nhãn lực của công chúa quả nhiên lợi hại, Kỷ Phong còn chưa dùng hếttoàn lực cũng đã có thể là đệ nhất nhân trong cùng cảnh giới rồi, tiềnđồ tương lai không thể hạn lượng!

Ngọc công công cười nịnh nói.

La Phù công chúa cũng không nói lời này, chỉ là thản nhiên cười, khiếncho hai thiếu nữ nâng nghi trượng bình phong đều nhìn đến ngây dại, cũng chỉ có gặp được tuyệt thế thiên tài chân chính thì công chúa mới cườiđến đẹp như vậy.

- Kỷ Phong rốt cuộc là đang đợi người nào?

Trong lòng của mỗi người đều đang hiện lên cái nghi vấn này, ngay cả đại nhân vật của thế hệ trẻ cùng La Phù công chúa đều không ngoại lệ.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top