Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C400-C499

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 400: Thần bí chủ nhân lại là nàng (2)

Mấy vị cao thủ tuyệt đỉnh của Linh Bảo Tháp tuy rằng đều đã đuổi theogiết thần bí chủ nhân, nhưng những đệ tử trẻ tuổi cũng bị kinh động,trong bọn họ có người phát hiện ra Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất, batên đệ tử liên thủ đánh ra năm ngưu chi lực.

Oanh!

Phong Phi Vân chỉ có thể ra tay độc ác, một chưởng đánh ra, bóp nát nămngưu chi lực kia, đánh bay ba tên đệ tử kia, đâm vào trên thạch bích,biến thành ba bộ nhân thi, đã mất đi sinh cơ.

Thân phận Phong Phi Vân không thể bạo lộ, chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Trên đường giết ra Linh Bảo Tháp, Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất đềutoàn lực ra tay, tuyệt không lưu lại cho đối phương một chút sinh cơnào, có mấy lần còn tế ra Linh Khí, nổ nát đối phương thành cặn bã.

Có hơn mười tên đệ tử Linh Bảo Tháp một đời tuổi trẻ đều bỏ mạng trongtay bọn họ, về phần Kỷ Thương Nguyệt lại không xuất hiện, hiển nhiên làđã trốn xa, Phong Phi Vân cũng không có thời gian đi tìm nàng, chỉ muốnmau chóng rời khỏi Linh Bảo Tháp.

Ẩn Tằm Sa La mất trộm, nơi này chắc chắn trở thành nơi thị phi, phải thoát đi càng xa càng tốt.

...

... ...

Trong rừng trúc, sương trắng như khói, một đám một đám, như là tiên kiều.

Huyết Vũ giống như một con Hồ Điệp nhỏ bay vút trong rừng trúc, mỗi mộtlần chớp động, đều kéo dài qua tầm hơn mười trượng, đột nhiên nàng chợtdừng lại, đứng dưới một cây cổ trúc thanh giòn như ngọc, ngẩng đầu lên,nhìn qua trời cao.

XÍU... UU!, XÍU... UU!...

Mấy đạo khí tức khủng bố từ trên bầu trời bay lướt nhanh qua, tựa hồ như đang đuổi theo người nào đó.

- Ngũ đại Thủ Hộ Giả của Linh Bảo Tháp, xem ra Ẩn Tằm Sa La đã tới tay rồi!

Ngón tay Huyết Vũ huy động trên lọn tóc, một đôi mắt phượng uyển mị mang theo vài phần vui vẻ.

Bá!

Lại một đạo bóng người yểu điệu động lòng người từ sâu trong rừng trúc bay tới, phiêu lạc đến bên cạnh người Huyết Vũ.

Trên người cô gái này mang theo thư hương chi khí, văn nhã đoan trang,nhìn qua tuổi còn nhỏ hơn Huyết Vũ một chút, thật giống như chỉ chừngmười bốn, mười lắm vậy, dáng người động lòng người, tuy rằng không mêngười như Huyết Vũ nhưng lại có vài phần phong tình tiểu gia bích ngọc.

- Tỷ tỷ còn chưa tới, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì đấy.

Ngọc Thiền có chút lo lắng nói.

Cô gái này đúng là Ngọc Thiền bài danh thứ chín tại Tuyệt Sắc Lâu!

- Mấy lão gia hỏa Linh Bảo Tháp còn không làm gì được tỷ tỷ!

Trong mắt Huyết Vũ lộ ra vẻ vui mừng, nhìn lại hướng bắc, chỉ thấy cómột đoàn hỏa vân đỏ thẫm bay tới, trong ngọn lửa bao lấy một bóng người, qua trong giây lát, cũng đã xuất hiện ở trước người của các nàng .

Đúng là thần bí chủ nhân kia.

- Tỷ tỷ!

Ngọc Thiền và Huyết Vũ mừng rỡ vây quanh đến.

Đoàn hỏa diễm đỏ thẫm kia chậm rãi thu liễm, cuối cùng hoàn toàn biếnmất, một nữ tử khuynh thành tuyệt đại hiện ra, nàng thân mặc một bộ áođỏ, trên mặt che một tầng vân sa màu trắng, tuy rằng không thấy được bộ dáng nàng dài ngắn thế nào, nhưng chỉ riêng khí chất trên người nàngthôi là đã có thể khiến nam nhân trong thiên hạ này đều phải mê đảo.

Nếu Phong Phi Vân ở chỗ này, nhất định sẽ cả kinh nói không ra lời,không thể nào tin vào hai mắt mình nữa, bởi vì thần bí chủ nhân hắn mộtmực đang suy đoán, chính là... Nam Cung Hồng Nhan mảnh mai như nước .

Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này lại không mềm mại chút nào cả, mặc mộttầng sa y đỏ đến giống như hỏa diễm, trên đó lưu động lấy từng đạo vầngsáng đỏ thẫm, đây cũng là một kiện thần y không thua gì Ẩn Tằm Sa La,tên là "Hồng Loan Hỏa Thường" .

Nam Cung Hồng Nhan quả thật không có một tia tu vị, hơn nữa nàng cũngquả thật không có thiên tư tu luyện, căn bản không cách nào đạp vào conđường tu tiên, cũng chính bởi vì như thế nàng mới có thể lừa gạt đươcPhong Phi Vân.

Bằng không thì, dùng sự thông minh và tài trí của một người đã sống hai thế như Phong Phi Vân nàng sao có thể lừa gạt được?

Nàng sở dĩ có được lực lượng cường đại như vậy, hoàn toàn là vì kiệnThượng Cổ thần y "Hồng Loan Hỏa Thường" trên người nàng, mặc vào thần ynày, có thể có được lực lượng có thể so với nửa bước cự kình!

- Kiện thần y thứ hai đến tay, năm kiện thần y, còn kém Yêu Ma chiến yCưu Cửu Quái Bào của Phong gia, Nạp Lan Phật Y của Thương Sinh Cổ Tự,Cửu Ngũ Long Bào của Hoàng tộc nữa.

Nam Cung Hồng Nhan thanh âm đẹp tựa thiên tốc, cầm lấy Ẩn Tằm Sa La, đôi mắt đẹp nhất thiên hạ nhìn qua Thiên Mạc phía nam:

- Mục tiêu kế tiếp, Cưu Cửu Quái Bào của Phong gia!

Mục đích nàng đến Vạn Tượng Tháp chính là vì lấy Ẩn Tằm Sa La.

Nàng mỹ mạo đệ nhất thiên hạ, nhưng không biết sao lại bị Thượng Thiênghen ghét, thân thể không có linh tính, không thể ngưng tụ ra linh dẫn,không cách nào đạp vào tu tiên lộ, cho dù bây giờ có thể khiến ngườitrong thiên hạ đều vì nàng mà khuynh đảo, nhưng mười năm về sau, haimươi năm sau nhất định sẽ dần già yếu, mỹ mạo không thể trường tồn,thanh xuân không thể vĩnh trú được.

Chỉ có lấy được thiên hạ năm kiện thần y, mới có thể duy trì trăm nămkhông già, đạt được lực lượng vô cùng, cho dù trăm năm sau chết già thìđến lúc chết nhất định cũng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, mà không phảimột túi da già nua.

Mỗi người đàn bà đều sợ trở nên già nua, nữ nhân càng xinh đẹp liền càng sợ hãi, Nam Cung Hồng Nhan quả thực sợ hãi muốn chết, bởi vì nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ.

Không ai có thể cải lời Thiên Đạo, nàng cũng không thể, nàng chỉ muốntranh giành cả đời tao nhã, căn bản không thể tranh giành muôn đờitrường tồn.

Cho dù đạt được năm kiện thần y, cũng chỉ có thể thọ một trăm năm, đpẹmột trăm năm, đây là chỗ bi ai vì không thể đạp vào con đường tu tiên,loại khổ sở này, căn bản không phải thản nhiên như lúc nàng nói ra trước mặt Phong Phi Vân.

Kỳ thật đau thương của nàng trong đàn tranh, có một nửa đều là buồn chuyện này, tổn thương vì chuyện này.

- Phàm là người có quan hệ với lần trộm y này, toàn bộ đều gạt bỏ, một tên cũng không để lại!

Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng không cam lòng Thiên Đạo không công bình đối với nàng, nhưng lại muốn đi tranh giành với Thiên Đạo một phen.

Huyết Vũ nói:

- Phong Phi Vân cũng phải diệt trừ sao?

- Hắn biết quá nhiều, ta cảm giác hắn đã sinh nghi với ta, phải diệt trừ hắn. Người này cứ giao cho ta tự tay giải quyết, ta muốn dùng Yêu Machi huyết trong thân thể hắn để tế luyện kiện thần y tiếp theo, Cưu CửuQuái Bào.

Nam Cung Hồng Nhan Thiên Mạc phương xa, tâm đã không ở Vạn Tượng Tháp nữa.

Tiếp theo chính là Nam Thái Phủ Phong gia, lấy kiện thần y thứ ba, Huyết Vũ và Ngọc Thiền lĩnh mệnh mà đi, muốn gạt bỏ toàn bộ người tham giavào hành động lần này.

Mà giữa ngón tay ngọc mảnh khảnh của Nam Cung Hồng Nhan nắm lấy mộtthanh tiểu đao ửng đỏ, một mình quay về Võ Tháp, yên lặng chờ Phong PhiVân trở về.

- Hồng nhan cười vì ai, phương hoa ném khi nào? Trong hồng trần tâmkhông già. Quân không còn, người như cỏ. Một mình đau khổ vì ai, tóctrắng lầu nhỏ, giai nhân chờ tới già, ai là kẻ gây họa hồng nhan?

-------

Chương 401: Sống đến bạc đầu

Võ tháp có thiên âm quanh quẩn, có đàn tranh gảy nhẹ, ca từ đau thương nói không nên lời, nhân sinh khổ ngắn, hồng nhan bạc đầu.

Phong Phi Vân ở xa xa nghe tiếng ca này cũng đau xót không gọi được tên, khiến tâm thần không kìm được sinh ra si mê, lại kìm lòng được đauthương xuất hiện.

Ca từ này chỉ có hồng nhan mới có thể hát.

Tiếng ca còn đó, tiên âm rải rác.

Két..

Phong Phi Vân đẩy cửa ra, nhìn qua giai nhân bên trong, Nam Cung HồngNhan vẫn ngồi trên giường đá như trước cầm cầm đàn tranh tử mộc trongtay.

Phong Phi Vân bước chân rất nhẹ, không muốn quấy rầy nàng.

Mà nàng cũng đưa lưng về phía Phong Phi Vân, dường như cũng không biếthắn đã trở về, trong ống tay áo cầm một cây đao đỏ ra, thanh đao ánh lên hào quang đỏ sậm, bàn tay nhỏ nhắn niết nhẹ lên đao, nhẹ nhàng gọt vỏtuyết lê.

Bá! Bá!

Tay nàng nhu nhuận mà hết sức nhỏ, ngón tay trắng như hành tây, hoàn mỹkhông tỳ vết, đao nhỏ sắc bén gọt vỏ tuyết lê lại hết sức ôn nhu, khôngcó chút sát khí nào.

Phong Phi Vân đi tới sau lưng nàng, nhìn qua sợi tóc của nàng, áotrắng bồng bềnh còn mang theo hương thơm, giống như một đóa hoa thuầntrắng làm cho người ta rất muốn nâng lên trong tay.

Trên mặt nàng mang theo một tấm lụa trắng, không thể nhìn ra thần sắccủa nàng hiện tại, nhưng mà ánh mắt của nàng sáng ngời đặc biệt, chẳngkhác gì sao trời.

- Ta trở về!

Phong Phi Vân nói ra.

Vỏ mất, đao rơi!

Một quả tuyết lê trắng sáng đã gọt sạch vỏ xuất hiện.

- Cho ngươi!

Nam Cung Hồng Nhan nháy mắt, sau đó cầm tuyết lê vừa gọt đưa cho Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân tiếp nhận tuyết lê, ngồi bên người nàng giống như lãng tửtrở về nhà, đang ôn chuyện với thê tử ôn nhu, rất muốn kể những vất vảkhi hắn rời nhà đi, nhưng lại sợ làm cho kiều thê quá mức lo lắng nênkhông nói những chua xót trong lòng ra, để ở trong lòng, tự mình thừanhận.

- Vừa rồi ta nghe nàng hát.

Phong Phi Vân cầm tuyết lê óng ánh trong tay, giống như đang cầm mỹ ngọc, không nở ăn.

- Ân!

Nam Cung Hồng Nhan ứng một tiếng.

Phong Phi Vân nói:

- Ngươi đã nói, chỉ có thời điểm ngươi sợ nhất mới thích hát một mình,hát lấy hát lấy, trong lòng lại càng sợ hãi, ngươi đang sợ cái gì?

- Ngươi nhớ thật rõ ràng.

Nam Cung Hồng Nhan nói.

- Mỗi câu ngươi nói ta đều rõ ràng.

Phong Phi Vân nói.

Nam Cung Hồng Nhan cầm đao đỏ trong tay giống như đang gọt máu vậy, đao chuyển động trong tay, từ từ nói:

- Ta sợ hãi có một ngày ta sẽ già đi, biến thành lão thái bà tóc bạc,lông mi bạc, da thịt trên mặt khô héo đầy nếp nhăn, còng lưng chống gậy, sau đó cô độc chết già trong gian nhà đất không người hỏi tới... Cuốicùng hóa thành xương trắng trong hoang sơn, xương cốt lại bị chó hoangngậm mang đi...

Nàng đang thở dài, thần sắc lại kích động, khiến ai nhìn thấy không nhịn được sinh ra thương cảm.

- Nếu là thật sự có một ngày như vậy, bên cạnh ngươi thế nào cũng có lão công tóc bạc, ngậm một tẩu thuốc, cầm tuyết lê lão thái bà vừa gọt, hàm răng đã mất đi nhiều, ngồi xổm ở cửa ra vào bằng đất gặm từng ngụmtuyết lê, sau đó còn mắng lão thái bà gọt lê không sạch, bên trong vẫncòn hạt!

Phong Phi Vân nhẹ nhàng ôm eo nàng, ôm thân thể mềm mại của nàng vào ngực.

Nàng cũng nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Phong Phi Vân, nhắm mắt lại giốngnhư đang tưởng tượng lời hắn nói, nhưng mà rất nhanh ánh mắt của nàng mở ra, tiểu đao trong tay cũng sinh ra vài phần hàn khí, nói:

- Lời tốt đẹp của nam nhân chỉ nói với nữ nhân xinh đẹp, ba mươi nămsau, ta đã già, nhưng mà ngươi nhất định là trẻ tuổi tuẫn lãng, tới lúcđó...

- Đến lúc đó, ngươi vẫn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ như trước.

Phong Phi Vân đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, lẩm bẩm:

- Người cuối cùng vẫn sẽ già, cho dù tu thành thánh linh cũng khó trốnkhỏi sinh lão bệnh tử. Hồng nhan, không phải sợ, trong lòng ta ngươivĩnh viễn vẫn là thời điểm trẻ tuổi xinh đẹp nhất, là tiểu mỹ nhân bịhoa ngôn xảo ngữ của ta lừa gạt chạy theo.

Tay Nam Cung Hồng Nhan run rẩy, có chút cầm đao không ổn.

- Ngươi căn bản là không hiểu!

Nam Cung Hồng Nhan rắm chặt hàm răng, nàng cảm giác Phong Phi Vân chínhlà kẻ đần, nhưng mà cũng bởi vì một câu thật đần này lại làm cho nàngcó chút do dự.

Nàng sợ một đao hạ xuống, sau này mình rốt cuộc không gặp được kẻ đần như Phong Phi Vân nữa.

- Ha ha!

Đột nhiên Phong Phi Vân cười rộ lên, trực tiếp lấy đao trong tay Nam Cung Hồng Nhan ra, cười nói:

- Gọt hoa quả xong nên buông đao xuống, bằng không sẽ dễ dàng làm tổnthương người khác, cũng dễ dàng làm tổn thương chính mình.

Nam Cung Hồng Nhan chột dạ, muốn thu hồi đao nhưng bàn tay nhỏ bé bịPhong Phi Vân cầm thật chặt, đôi mi của nàng nhíu lại, cho rằng PhongPhi Vân đã phát hiện thân phận của nàng, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn làm gì vậy?

Trong nội tâm nàng bắt đầu chuẩn bị sát khí, một tay vòng ra sau lưng,muốn triển khai hồng loan hỏa y đánh chết Phong Phi Vân cho.

- Ta muốn tặng cho ngươi một vật.

Hai tay Phong Phi Vân đặt lên vai nhỏ nhắn của nàng, đặt nàng ngồi xuống giường, cười nói:

- Ngồi xuống, không nên lộn xộn!

Trong lòng Nam Cung Hồng Nhan thập phần nghi hoặc, cưỡng ép ngăn cản sát ý, muốn xem xem Phong Phi Vân rốt cuộc giở trò quỷ gì, từ biểu lộ thầnthần bí bí trên mặt của hắn, làm cho nàng cảm giác được vài phần hiếukỳ.

Phong Phi Vân xoay người, khắc trận vân khắc trên vách đá, khắc ấn vânchung quanh giường đá, đường vân vô cùng cao thâm, ngay cả Nam Cung Hồng Nhan cũng chưa từng nhìn thấy.

Hắn đang làm gì đó?

Chẳng lẽ hắn muốn phong kín ta trong trận pháp sao?

Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt hàm răng, mối hận trong lòng ngập trời, lờinam nhân quả nhiên không tin được, Phong Phi Vân này là kẻ xảo trá, cố ý dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ta, sau đó dồn ta vào chỗ chết, tốt, quả nhiên không hổ là con của yêu ma, tâm cơ ác độc, lòng dạ thật là sâu.

Muốn khốn chết ta làm gì dễ dàng như thế, nếu như ngươi muốn giết ta, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi.

Trong lòng Nam Cung Hồng Nhan càng nghĩ càng tức giận, vốn đã sinh ramột tia hảo cảm với Phong Phi Vân, giờ phút này không còn nửa phần,trong lòng bàn tay đã ngưng tụ ra một đám hỏa diễm, đôi mắt phượng biếnthành băng hàn, thân thể của nàng hóa thành đám mây lửa đỏ thẫm.

- Tốt, có thể bắt đầu! Chỉ cần móc phượng cốt trong người ta ra, sau đócho ngươi ăn vào, thân thể của ngươi sẽ thai nghén ra linh dẫn, hoàntoàn có thể bước vào con đường tu tiên, hơn nữa thể chất có thể sánhngang với thiên tài cấp sử thi... Ngươi...

Phong Phi Vân xoay người, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nam CungHồng Nhan, tức giận đi qua, một tay túm lấy cây đao đỏ trong tay NamCung Hồng Nhan, khiển trách:

- Tại sao ngươi cầm đao trong tay làm gì, vạn nhất làm bị thương bản thân thì làm sao bây giờ?

Nam Cung Hồng Nhan cảm giác đao trong tay trượt ra, nó liền lọt vào trong tay Phong Phi Vân!

- Ta... Ta...

Trong đầu óc Nam Cung Hồng Nhan đã trống rỗng, nói tiếp bị cà lăm.

-------

Chương 402: Tay hồng nhan nhuốm máu (1)

- Ngươi mới vừa nói cái gì? Phượng cốt?

Phong Phi Vân cầm thanh đao trong tay, gật đầu nói:

- Phượng cốt chính là xương cốt trên người phượng hoàng, cũng là mộttrong bốn loại linh tính mạnh nhất, nếu ngươi thu được một khối phượngcốt, như vậy cũng sẽ có thể bước vào con đường tu tiên, hồng nhan cũngkhông cần lại lo lắng biến thành lão thái bà...

- Phượng cốt chính là đồ vật thần hóa trong truyền thuyết, trong hiện thực làm sao có thể có?

Nam Cung Hồng Nhan tự chủ, tâm hồn thiếu nữ chấn động mạnh, nội tâm hỗn loạn.

- Ta nói rồi, ngươi là tiểu mỹ nhân bị hoa ngôn xảo ngữ của ta lừa đi,như vậy nhất định phải nằm trong tay của ta, lừa gạt nữ hài tử luôn luôn phải trả giá thật nhiều.

Phong Phi Vân cầm đao trong tay, phốc một tiếng, cắm vào trong ngực củamình, đâm vào trong huyết nhục, cây đao vẽ một cái liền vạch phá lồngngực, giống như muốn mở bỏ lồng ngực của mình.

Nam Cung Hồng Nhan giật mình tịa chỗ, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vàotay Phong Phi Vân, nhìn chằm chằm vào thanh đao, nhìn chằm chằm vào vếtmáu, trong tay hắn xiết chặt một khối ngọc trắng, tâm hồn thiếu nữ nhưbị xúc động, trái tim đập nhanh hơn,.

Nàng vốn tới giết Phong Phi Vân, nhưng bây giờ lại lo lắng mình một đao chém giết Phong Phi Vân.

Xoạt!

Một đạo ánh sáng đỏ thẫm bắn ra, hào quang sáng ngời giống như lửa mộtngôi sao, ẩn chứa nhiệt độ cực cao, tia sáng này nếu không phải bị trậnvăn ngăn cản, khẳng định sẽ chiếu sáng ban đêm sáng như ban ngày.

Phong Phi Vân dùng tay cầm khối ngọc, phượng cốt dính liến với huyếtnhục của hắn bị nâng trong tay, máu màu vàng đang nhỏ giọt tỏa ra hàoquang sáng ngời.

- Đây là phượng cốt!

Phong Phi Vân đưa cho Nam Cung Hồng Nhan.

- Ta... Ta không muốn!

Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt hàm răng, thân thể mềm mại run lên, giốngnhư đang chạy trốn, chạy ra ngoài thạch thất, nàng chỉ cảm thấy thờiđiểm này không muốn nhìn Phong Phi Vân, thậm chí cũng không dám nhìnhắn.

Hỗn đản này không chỉ là kẻ đần, còn là một tên điên.

Nếu hắn biết rõ ta là chủ nhân thần bí, hắn khẳng định thương tâm đếncực điểm, chỉ tại con mắt của ngươi mù, nhìn lầm người, căn bản khôngphải là gia nhân hồng nhan gì đó, lại là nữ nhân nhẫn tâm giết ngườikhông chớp mắt.

- Trở lại cho ta!

Phong Phi Vân cầm lấy cánh tay ngọc của Nam Cung Hồng Nhan, trực tiếpkéo nàng quay về, ép nàng lên giường đá, đem phượng cốt cho nàng ăn.

Phượng cốt vào miệng của nàng, nó đã bị huyết nhục của Phong Phi Vânluyện hóa hơn phân nửa, nhiệt độ nóng như lửa cũng đã hoàn toàn giảm đi, cho dù là thân thể phàm nhân cũng thừa nhận được.

- Phong Phi Vân, ngươi không thể tốt với ta như thế!

Nam Cung Hồng Nhan xiết chặt nắm đấm đánh vào ngực Phong Phi Vân, trong lòng suy nghĩ phức tạp.

Khóe mắt của nàng có hai giọt nước mắt rơi xuống, lần này không có nửa phần giả dối.

Nước mắt giả khóc rất mệt, nước mắt thất khóc tâm đau.

- Ta không có phượng cốt còn có thể tu luyện ra, mà ngươi không có phượng cốt làm sao sống với ta đến bạc đầu?

Vết máu trước ngực Phong Phi Vân đã chậm rãi khép lại, mang trên mặtmang theo vui vẻ, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên khóe mắt Nam Cung Hồng Nhan, thật giống như đang đùa giỡn tiểu cô nương.

Hào quang phượng cốt vô cùng sáng ngời, sóng lửa cực nóng, nhiệt độ bao phủ toàn thân Nam Cung Hồng Nhan, làn da của nàng sũng nước, chìm vàohuyết cơ, nàng giống như sắp hóa thành phượng hoàng niết bàn.

Phượng hoàng niết bàn sẽ đạt được tân sinh, Nam Cung Hồng Nhan cũng lànhư thế, ngày hôm nay có thể bước vào tiên đạo, phượng cốt không thểkhông kể công.

- Oanh!

Nam Cung Hồng Nhan đẩy Phong Phi Vân ra, nghiêng người chạy trốn, giống như Phong Phi Vân chính là con mãnh thú hoặc là dòng nước lũ vậy, nàngmuốn thoát đi thật xa, nhanh chóng lao ra khỏi tháp.

Nội tâm của nàng hoảng loạn, vừa rồi nàng rất muốn đánh chết Phong PhiVân, sau đó lại ra đi, cuối cùng không có đắc thủ cái gì, trong lòngthầm nghĩ:

- Lần này tính toán hắn mạng lớn, trước thả hắn con đường sống, lần saugặp mặt nhất định phải lấy mạng của hắn, không thể lưu người sống được.

Nam Cung Hồng Nhan chạy nhanh ra khỏi võ tháp, tâm thần không cách nàobình tĩnh lại, ngay cả nàng cũng không rõ vì sao nàng chạy trốn, rõ ràng chạy trốn phải là Phong Phi Vân, nhưng bây giờ hoàn toàn trái lại.

Phượng cốt đã hoàn toàn dung nhập vào trong người của nàng, da thịt củanàng hiện tại tỏa ra thần hoa, xưng là băng cơ ngọc cốt còn không đủ.

Bá!

Một đạo linh khí nhàn nhạt lượn lờ giữa ngón tay của nàng, không ngờ đãmở đan điền ra, thai nghén ra linh dẫn, sinh ra linh khí.

Nàng áo trắng như tuyết đứng trong rừng trúc, đứng rất ngạo nghễ, giốngnhư bạch mai cao ngạo, trong lòng đang suy nghĩ, hít thở thật sâu mớichậm rãi khiến tâm thần của nàng khôi phục bình tĩnh.

Trên người của nàng sinh ra mây lửa đỏ thẫm, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

- Tỷ tỷ, Phong Phi Vân chết chưa vậy?

Huyết Vũ thấy Nam Cung Hồng Nhan trở về, tiến lên dò hỏi.

- Hắn... Hắn sớm muộn sẽ chết, lần này tính là hắn mạng lớn, hắn đã đào tẩu.

Hỏa diễm trên người Nam Cung Hồng Nhan bất diệt, lơ lửng giữa khôngtrung, có khí thế uy nghiêm bức người, trong giọng nói mang theo hàn ýkhó hiểu.

Nàng không muốn cho bất cứ kẻ nào biết rõ là nàng đào tẩu trước mặtPhong Phi Vân, mà không phải Phong Phi Vân đào tâu trong tay của nàng,mặc dù là tỷ muội thân mật nhất, nàng không dám nói ra.

- Phong Phi Vân người này có quan hệ không bình thường với nữ ma, trênngười có mang bí mật lớn, muốn giết hắn đúng là chuyện không dễ dàng.

Huyết Vũ tiếp xúc với Phong Phi Vân khá nhiều, cũng hiểu Phong Phi Vân không ít.

- Nữ ma thì như thế nào, nếu như ta có thể thu thập được năm món thần dị, nữ ma cũng có thể giết!

Nam Cung Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng, hỏa diễm trong người như sóng cồn, bao phủ nửa bầu trời..

- Tỷ tỷ, chúng ta không cần phải đắc tội nữ ma!

Huyết Vũ cảm giác được khí tức của Nam Cung Hồng Nhan có chút khôngđúng, giống như sinh ra địch ý với nữ ma nên lên tiếng nhắc nhở.

- Người nào?

Nam Cung Hồng Nhan duỗi tay ra đánh vào trong tầng mây, có vô số điện quang chớp động trong mây.

Oanh!

Một nam tử tóc bạc bị đánh rơi ra khỏi mây, trên người hắn có bốn congiao xà màu vàng đang quấn quanh, trên mặt có đường vân vặn vẹo màu bạc, vô cùng quỷ dị.

Trên người của hắn có điện quang đan vào nhau, đôi mắt tối tăm lu mò.

- Luyện Nhất Phàm!

Huyết Vũ nhận ra nam tử này.

Trên cổ tay nam tử này có một cái huyết cẩm huyền, chính là biểu tượngcủa thiên tài biệt phủ, thiên phú còn trên cả Bắc Minh Đường, cũng làtuấn tài nghịch thiên.

- Ngày đó trong tụ hội thiên tài biệt phủ, rất nhiều người đều chết khó hiểu, hồng nhan, ngươi muốn gạt bỏ tất cả mọi người sao?

Luyện Nhất Phàm vốn chính là một trong những truyền nhân tà phái Sâm LaĐiện, nhưng bởi vì nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Nam Cung Hồng Nhancho nên triệt để quỳ dưới váy quả lựu của nàng, thậm chí cho dù đeo vòng tay huyết cẩm huyền cũng cam tâm bị nàng đem ra sử dụng.

-------

Chương 403: Tay hồng nhan nhuốm máu (2)

Không chỉ có hắn, ngay cả Bắc Minh Đường đã chết cao ngạo hạng gì, khinhìn thấy dung nhan điên đảo chúng sinh của Nam Cung Hồng Nhan thì camtâm tình nguyện quỳ trước mặt của nàng, ngay cả trấn tộc thần thông BắcMinh Thần Công cũng dâng hai tay lên cho nàng, nhưng mà cuối cùng lạichết vô cùng thê thảm trong tay của nàng.

Quỳ dưới váy quả lựu của Nam Cung Hồng Nhan làm sa chỉ có Luyện NhấtPhàm cùng Bắc Minh Đường chứ, ngay cả đám tu sĩ lớp già Thiên Mệnh Cảnhcũng thế, còn đệ nhất mỹ nam thiên hạ là Vô Hà công tử chẳng phải cũngbị dung nhan điên đảo chúng sinh của nàng hấp dẫn sao?

Nhưng mà trừ Vô Hà công tử hôm nay bị giam trong quan tài, những người cũng chết rồi!

Cũng chính những người này chết vô cùng thê thảm, cho nên Luyện NhấtPhàm mới cảm giác sợ hãi, hắn cảm thấy Nam Cung Hồng Nhan đã không cònlà tiên nữ, mà là ma quỷ.

Nhưng mà hắn vẫn như cũ ôm một tia hy vọng, cảm giác mình mới có đủ tư cách có được nàng, nói:

- Hồng nhan, sư tôn của ta là phó điện chủ thứ bảy của Sâm La Điện,ngươi ở cùng với ta, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi cả đời.

- Vậy sao? Ngươi lấy cái gì ra thương yêu ta?

Nam Cung Hồng Nhan cảm giác buồn cười, nếu như mỗi nam nhân đều nói câunhư vậy mà nữ nhân lại tin, như vậy chỉ có nữ nhân đần mà thôi.

- Ta... Ta có thể vì ngươi mà không cần cả tính mạng!

Luyện Nhất Phàm nói.

- Vậy thì tốt, ta cần mạng của ngươi.

Giữa hai ngón tay của Nam Cung Hồng Nhan bắn ra hai thiết châm, lúc nàyđâm xuyên qua hai mắt Luyện Nhất Phàm, thân hình của hắn bay ra sau,đóng lên trên vách đá, đầu dính vào vách đá, toàn thân run rẩy.

Hắn muốn há miệng kêu thảm, nhưng đầu lưỡi đã bị cây đao màu đỏ cắt qua, hắn không thể phát ra được âm thanh nào, trong miệng chỉ có máu chảy ra ngoài.

- Ngươi... Ngươi thật ác độc!

Hắn rất muốn nói ra một câu như vậy, nhưng mà không thể nói ra thành lời.

Bởi vì trái tim của hắn cũng bị móc ra, triệt để hóa thành một cỗ tử thi, trái tim bị bóp nát vô tình, hóa thành tro bụi.

- Lại là một xú nam nhân miệng đầy ân ái, nếu có một ngày ta thực biếnthành một bà lão già nua, có khả năng các ngươi muốn ta chết sớm đi chorồi.

Trong đầu Nam Cung Hồng Nhan sinh ra câu nói của Phong Phi Vân, vì saocũng là hoa ngôn xảo ngữ, tên khốn kia có thể nói chân thật như vậy, làm cho tim của nàng nhảy loạn lên.

- Tỷ tỷ, có một người đào thoát.

Ngọc Thiền chạy đến, nhìn qua vách đá dựng đứng, nhìn thấy Luyện NhấtPhàm toàn thân đổ máu liền thu hồi ánh mắt, không có bất kỳ ngạc nhiênnào cả.

- Ai?

Trên tay Nam Cung Hồng Nhan vẫn đang nhỏ máu, ngón tay nhỏ nhắn đang cầm cây đao nhỏ màu đỏ.

- Tất Trữ Suất.

Ngọc Thiền nói.

- Vòng tay huyết cầm huyền cũng giết không tha?

- Hắn mang theo một món vô thượng sát khí, ngăn cản được lực lượng vòng tay huyết cấm huyền, bị hắn đào thoát.

Ngọc Thiền có chút tự trách, sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan trách tội, trựctiếp quỳ trên mặt đất, nàng rất sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan.

- Đứng lên đi! Chúng ta về thiên tài biệt phủ trước, Vô Hà công tử cũnggiữ lại không được, lực ý chí của kẻ này quá cường đại, căn bản là không cách nào hỏi ra hắn cái gì đâu, đã hỏi không ra, vậy chết đi!

Nam Cung Hồng Nhan mất đi kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo, trên người sinh ra hỏa diễm bay lên cao.

Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền đều buông lỏng một hơi, trước mặt Nam Cung Hồng Nhan các nàng cảm thấy áp lực thật lớn, đặc biệt là thời điểm nàng giết người khiến người khác không rét mà run.

Hai nữ tử nhìn nhau, sau đó theo sau.

- Phong Phi Vân, Phong Phi Vân, chạy mau, chạy mau, khốn kiếp, chủ nhânngười thần bí kia muốn giết người diệt khẩu, chúng ta nên thông tri chothần vương a!

Tất Trữ Suất chạy nhanh tới chỗ võ tháp, một cước đá văng cửa đá, kéo Phong Phi Vân muốn đi gặp thần vương.

Vừa rồi hắn thiếu chút nữa chết trong tay người thần bí, một lái xetrâu, một lái dê xe, một lái xe giao xà, nếu không phải hắn chạy nhanh,giờ phút này hắn đã chết trong tay ba cường giả rồi.

Ba người này dẫn động lực lượng vòng tay huyết cấm huyền, nếu không phải có huyết nhân thần bình trong tay, chỉ sợ hắn sống không nổi.

- Không thể nói chuyện này với thần vương, thời điểm chúng ta đeo vòngtay huyết cấm huyền cũng đã là người cùng thuyền với chủ nhân thần bí,nếu thần vương nhìn thấy vòng tay huyết cấm huyền của chúng ta, chỉ sinh ra nghi ngờ chúng ta mà thôi, cho dù thần vương thông minh như thánhhiền, cũng không có khả năng cho phép một kẻ bụng dạ khó lường ở bêncạnh mình.

Phong Phi Vân xử sự lão luyện, đối với đạo lí đối nhân xử thế hắn nắm chắc rất chuẩn.

- Nhưng mà chúng ta không phải người bụng dạ khó lường a.

Tất Trữ Suất cảm giác rất oan, rất muốn hô to một tiếng, ta bị ép buộc.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Vòng tay huyết cấm huyền là tự mình chủ động mang vào mới có thểmang lên ỏổ tay, nếu chúng ta đã chủ động mang vòng tay huyết cấm huyềnlên cổ tay, nói cái gì cũng vô dụng rồi. Ngươi nghĩ chủ nhân thần bí kia là đồ ngu sao, hắn còn đa mưu túc trí hơn chúng ta, đã sớm cân nhắcđến điểm này rồi.

- Tuyệt đối không thể để cho thần vương biết rõ việc này, bằng khôngchúng ta sẽ chết nhanh hơn thôi. Chúng ta đều có bảo vật cấp linh khí hộ thân, chỉ cần không phải chủ nhân thần bí tự mình ra tay, vòng tayhuyết cấm huyền muốn lấy mạng chúng ta cũng không được.

- Nếu như chủ nhân thần bí muốn triệt để giết người diệt khẩu, tự mình ra tay với chúng ta thì sao?

Tất Trữ Suất còn lâu mới có thể bình tĩnh như Phong Phi Vân, gấp tới mức nhảy dựng lên.

- Như vậy cũng chỉ có thể tìm thêm người chống lại chủ nhân thần bí màthôi, hơn nữa người này còn phải đứng chung chiến tuyến với chúng ta.

Phong Phi Vân nói.

- Ai?

Tất Trữ Suất hỏi.

- Vô Hà công tử!

Phong Phi Vân nói.

- Thiên tài cấp sử thi? Đệ nhị mỹ nam trong thiên hạ Tô Quân, hắn ở địa phương nào, ngươi có thể mời hắn ra sao?

Tất Trữ Suất đại hỉ.

Tô Quân đã nổi danh gần mươi hai năm, hai mươi năm trước cũng đã đánhcho tuấn tài thế hệ trước cúi đầu, chiến lực truy thẳng cao thủ nửa bước cự kình thế hệ trước.

Trong mắt Tất Trữ Suất, Tô Quân tự nhiên chỉ có thể là đệ nhị mỹ nam trong thiên hạ, bởi vì đệ nhất mỹ nam tử là hắn.

- Hắn bị chủ nhân thần bí nhốt trong thiên tài biệt viện!

Phong Phi Vân nghiêm nghị nói.

- Hắn rơi vào trong tay chủ nhân thần bí, hắn còn có lực lượng gì chống lại chủ nhân thần bí chứ?

Tất Trữ Suất nhiệt tình giảm xuống không ít, mắng to:

- Đồn đãi thật sự là không đáng tin cậy, Tô Quân thổi ngưu bức như thế,kết quả vẫn biến thành tù nhân, ta thật muốn đi lấy hai tay Thiên Toánthư sinh, có lẽ nên mang danh hào Tô Quân xếp sau ta mới đúng.

Phong Phi Vân lắc đầu cười nói:

- Tuy Tô Quân thua trong tay chủ nhân thần bí, nhưng mà chiến lực vẫn vô cùng đáng sợ, bị chủ nhân thần bí nhốt cực kỳ nghiêm mật, hiển nhiênchủ nhân thần bí cực kỳ kiêng kỵ với hắn, nếu chúng ta thả hắn ra khỏitay chủ nhân thần bí, vậy đã đủ kiềm chế chủ nhân thần bí rồi.

-------

Chương 404: Vô Hà công tử xảo trá (1)

Thiên tài biệt phủ bị một đám mây đen bao phủ, từ xa xa có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Trên đỉnh một tòa cung điện có một cổ tử thi, đầu đã bị người ta cắt đi, đôi tay biến thành bùn máu, máu tươi chảy ra từ cổ, dọc theo màu sơnngói lưu ly không ngừng chảy xuống, nhỏ lên mặt đất.

Tích táp!

Vốn ngọc thạch trải đường mòn đã biến thành máu tươi sũng nước, giốngnhư hóa thành huyết thạch, có bảy tám bộ hài cốt trải ngang trải dọcgiống như tu la tràng, ngay cả tu sĩ cũng không dám bước vào đây, cho dù có người tài cao gan lớn đi vào nơi này, cũng nhất định bị dọa sợ hãibỏ chạy ngay.

- Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao tất cả mọi người chết cả rồi?

Phong Phi Vân nhìn qua cảnh tượng trước mặt, không cách nào liên hệ nơi này với huy hoàng ngày xưa.

Trong tòa cung điện từng tụ tập vô số thị nữ xinh đẹp, thiên tài nhânkiệt, nhưng mà những thị nữ đã hóa thành tử thi xếp thành một tòa núinhỏ, bị một mồi lửa thiêu đốt, khói đặc cuồn cuộn, mỹ nhân đã hóa thànhxương trắng.

Thứ lưu lại cuối cùng chính là tro cốt.

Cảnh này Phong Phi Vân thấy qua tại chỗ lão giả Thiên Mệnh Cảnh phơithây, cánh tay phải bị vòng tay huyết cấm huyền chấn vỡ, ngực có một vết cào, trỏa này xuyên qua lồng ngực, là móng vuốt vô cùng sắc bén.

Ở vị trí vết cào còn có một nhúm lông đen mềm giống như lông mao.

- Nhất định là chủ nhân thần bí hạ thủ, phàm là người có liên quan tới hành động lần này đều chết đi.

Tất Trữ Suất nhặt nhúm lông đen mềm lên chà xát một cái, sắc mặt đạibiến, đây chính là lông đen trên cánh tay của kẻ ở trên xe trâu.

Chung quanh chủ nhân thần bí có mấy nhân vật khủng bố, có được lực lượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, quái nhân lái xe trâu là một trong sốđó.

- Hiện tại đoán chúng chúng ta sẽ không gặp độc thủ.

Phong Phi Vân tâm tư trầm trọng bay vút vào sâu trong hậu viện, đi tớibên ngoài một căn phòng thấp, căn phòng này vẫn đóng chặt như lúc trước, hắn đánh một chưởng vỡ nát cánh cửa, một tòa đại trận lập tức hiện ratrên bầu trời.

Bành!

Đại trận này bị Phong Phi Vân đánh nát dễ dàng, sau đó đi vào trong phòng, Tất Trữ Suất theo sát phía sau.

Trận pháp trong phòng này bị Phong Phi Vân phá vỡ, thông đạo đi thôngxuống đất mở ra, khóa sắt bên trong phát động, phát ra âm thanh loảngxoảng liên tục, giống như đi thông tới cánh cửa địa ngục.

Vô Hà công tử bị vùi trong lòng đất, bị vây trong quan tài huyền vũ,cũng bởi vậy cho nên hắn không bị người ta đánh chết trước tiên, màPhong Phi Vân lúc này nhân cơ hội chủ nhân thần bí rời đi mới đi tớiđây.

Oanh!

Phong Phi Vân quen việc dễ làm, không dám phí một chút thời gian nào cả, sợ chủ nhân thần bí trở về, hai tay đẩy nấp quan tài nặng nề ra, bêntrong có lệ khí tỏa ra ngoài.

May mắn hắn trước kia đã tế miểu quỷ ban chỉ ra, dùng uy áp của sáu bức bản đồ cổ ngăn cản lệ khí ăn mòn.

- Ha ha, thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử đúng là quá chán nản, so với thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử như ta còn kém quá xa.

Tất Trữ Suất vốn sợ hãi nhìn qua Vô Hà công tử, sợ tên tuổi thiên hạ đệnhất mỹ nam tử của mình bị cướp đi, nhưng khi nhìn thấy Vô Hà công tửhiện tại thì mừng rỡ.

Vô Hà công tử đúng là chán nản tới cực điểm, tóc dài mất trật tự, haitay bị đinh chết trên vách quan tài, hai chân và xương quai xanh bị khóa sắt xuyên qua, còn có chín khóa sắt xuyên qua lồng ngực của hắn, dungluyện vào quan tài.

Gương mặt anh tuấn của hắn đầy máu đen, đôi mắt lợi hại có thể câu dẫnhồn phách nữ nhân giờ phút này đã nhỏ máu, kình khí trên người càng ngày càng suy yếu, giảm đi thật nhanh.

Tất Trữ Suất vốn cười thoải mái, nhưng mà sau khi nhìn rõ tao ngộ của Vô Hà công tử thì khó mà bật cười được, thiên tài cấp sử thi không phảichuyện đùa, đều bị hành hạ thành tình trạng như thế còn không cúi đầu,phần ý chí này quả nhiên đáng sợ.

Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm khóc lóc thảm thiết đầu hàngrồi, làm gì mà kiên trì nhiều ngày như thế còn chưa chết chứ.

- Tô Quân!

Rốt cuộc Phong Phi Vân cũng dười nắp quan tài ra, nhìn thấy cánh tay bị quấn vào xích sắt thô đã bị đánh gãy.

Vô Hà công tử chậm rãi mở mắt ra, hé bờ môi khô nứt ra.

- Phong... Phong Phi Vân, ngươi rõ ràng... Còn không có... Chết ở... Trong tay nàng...

- Khốn kiếp, tên này là mỏ quạ đen, đám ông mày hảo tâm cứu ngươi, ngươi còn nói điềm xấu này, nếu không phải nhìn ngươi bộ dáng nửa sống nửachết, ta đúng là muốn tát ngươi hai cái.

Tất Trữ Suất nhìn Vô Hà công tử rất không thoải mái, tuy chán nản tớicực điểm, nhưng lại suất khí hơn hắn rất nhiều lần, chuyện này làm chohắn tự nhận thiên hạ đệ nhất mỹ nam làm sao chịu nổi?

- Lấy nhị muội minh hỏa ra, trợ hắn phá phong!

Phong Phi Vân nói.

Xích sắt đều là huyền vũ thiết tạo thành, chỉ có nhị muội minh hỏa mớicó thể dung luyện, mà vừa vặn Tất Trữ Suất huyết nhân thần bình có thumột đám nhị muội minh hỏa.

Hỏa diễm màu xanh da trời bay ra khỏi huyết nhân thần bình, bộc phát rahai chủng hỏa diễm cực nóng cực lạnh, bắt đầu dung luyện xích sắt trênngười Vô Hà công tử.

- Phong... Phong Phi Vân, ngươi và Đông Phương Kính Nguyệt quan hệ như thế nào?

Vô Hà công tử phục hồi mấy phần khí lực, khi dây xích đầu tiên bị nhịmuội minh hỏa hòa tan, linh quang vô tận trong lồng ngực của hắn khởiđộng, giống như lỗ đen khổng lồ trong tinh không, không ngừng thôn phệthiên địa linh khí, rất nhanh vết thương ở lồng ngực đã khép lại nhanhchóng.

Trong lòng Phong Phi Vân cũng sinh ra xúc động muốn đánh hắn, tên dâmtặc này vừa mới mở xích sắt đầu tiên rõ ràng đã nghĩ tới mỹ nhân, lạibắt đầu không thành thật một chút nào cả, rõ ràng còn nhớ Đông PhươngMinh Nguyệt không quên.

Lẽ nào lại như vậy?

- Khục khục... Đừng hiểu lầm, nếu Vô Hà công tử Ta hôm nay thoát khốn,liền trai giới ba năm, ba năm này sẽ không động tới nữ nhân nào cả.

Tuy Vô Hà công tử đang cười, nhưng mà hận ý trong mắt khó che dấu, đắng chát khó có thể nói rõ.

Tự xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, cho rằng chỉ cần vỗ tay một cáilà mỹ nhân sẽ nhào vào trong lòng, nhưng trước mặt một nữ nhân hắn không có chút tự tin nào cả, muốn trai giới ba năm, nghiên cứu ngự nữ chithuật, ngày rời núi chắc chắn sẽ không ăn thiệt thòi nữa.

- Ngươi trai giới ba năm, có quỷ mới tin ngươi nói.

Phong Phi Vân nói.

- Lần này ta rất chân thành, Phong Phi Vân, xem phân thượng ngươi cứuta, ta cũng sẽ không đoạt Đông Phương Kính Nguêệt của ngươi, nói thựcra, nếu ta thiệt tình muốn đoạt Đông Phương Kính Nguyệt, quả thực dễ như trở bàn tay, ở phương diện này ta rất chuyên nghiệp.

Vô Hà công tử thập phần chân thành.

Khóa sắt thứ hai trên người hắn hòa tan, lại có đại lượng linh khí rótvào trong người của hắn, thân hình đã hoàn toàn bị linh mang bao phủ,ngay cả quan tài trọng huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cân cũng lunglay.

-------

Chương 405: Vô Hà công tử xảo trá (2)

Chín xích sắt trong lồng ngực của hắn phong tỏa chín thiên mệnh huyệt, hôm nay có hai sợi bị dung luyện, làm cho hắn khôi phục một bộ phận lực lượng, khí tức hủy thiên diệt địa ngưng tụ trong người của hắn, giống như một con sông đang gào thét.

- Ta thực rất muốn đánh nhau với ngươi!

Nắm đấm của Phong Phi Vân cũng đã xiết chặt, cảm giác cảm thấy Vô Hà công tử thật sự là một dâm tặc nhã nhặn, thả hắn ra là một mối họa.

Tất Trữ Suất và Phong Phi Vân có cảm thụ giống nhau, nói:

- Lão Phong, ta cảm thấy sau khi thả tên này ra hắn sẽ đoạt bát cơm của chúng ta, nếu không chúng ta nên đậy quan tài lại lần nữa, sau đó ném quan tài này vào trong hầm cầu, thi triển cấm pháp trấn áp hắn mười năm tám năm lại vớt lên?

- Trong hầm cầu... Thối lắm! Vô Hà công tử vĩ đại sợ rằng sẽ thối chết trong đó, nếu không mang quan tài này lên thần đô, sau đó mở quan tài này ra, đưa hắn diễu phố thị chúng ba ngày ba đêm.

- Còn phải lôi ra đại hoành phi, trên đó viết bắt sống dâm tặc cưỡng gian heo mẹ, tự xưng Vô Hà công tử.

Sắc mặt Vô Hà công tử biến đổi đột ngột, bị lời của hai người này nói hù sợ, kêu lên:

- Thất tiết là nhỏ, mặt mũi là lớn, các ngươi không thể bởi vì mị lực thiên hạ vô song của ta liền cố ý tổn hại ta.

- Được rồi! Vậy trước tiên hủy dung của ngươi, sau đó lại thả ngươi ra.

Tất Trữ Suất đã sớm rất không thoải mái với dung mạo của Vô Hà công tử, từ trong đũng quần lấy ra một con dao sát hen rỉ, muốn cắt bỏ cái mũi và lỗ tai của Vô Hà công tử.

- Được rồi! Được rồi! Từ nay về sau nữ nhân các ngươi vừa ý, ta nhất định sẽ nhượng bộ lui binh, tuyệt đối không nhìn các nàng một cái nào cả.

Vô Hà công tử nói.

- Không có đủ hay không, nếu tương lai nữ nhân mà chúng ta nhìn trúng, ngươi còn phải giúp chúng ta cướp tới tay.

Tất Trữ Suất tiếp tục nói.

- Sau đó thì sao?

Vô Hà công tử nói.

- Sau đó... Đương nhiên là chúng ta ở bồi dưỡng cảm tình trên giường, ngươi ở bên ngoài canh chừng cho chúng ta.

Tất Trữ Suất nói rất đương nhiên.

"..." Vô Hà công tử im lặng.

Phong Phi Vân mỉm cười gật gật đầu.

Mị lực của Vô Hà công tử, Phong Phi Vân đã sớm nhìn thấy rồi, rất nhiều thiên kim tiểu thư đại gia tộc đều cam tâm làm thị nữ cho hắn, có vô số tài nữ cùng thiếu nữ xinh đẹp vạn người có một đều tự nguyện đi theo hầu hạ hắn.

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Liên quan tới tôn nghiêm, Vô Hà công tử đánh chết cũng không chịu.

Tất Trữ Suất còn muốn tiếp tục uy hiếp hắn, cảm thấy lúc này là thời điểm xảo trá tên này tốt nhất, mưu đồ phúc lợi ngày sau, nhưng vào lúc này trên mặt đất có tiếng gào vang vọng, một lực lượng bàng bạc bao phủ.

- Lớn mật, dám xông vào cấm địa lòng đất!

Quái nhân lái xe trâu chạy về thiên tài biệt phủ trước, phát hiện có người xâm nhập lòng đất muốn cứu người, vì vậy trực tiếp ra tay.

Tất Trữ Suất cầm huyết nhân thần bình đánh ra, huyết lãng bao phủ các nơi, miễn cưỡng ngăn trở một kích này.

- Tên quái nhân lái xe trâu đã quay về, chủ nhân thần bí chắc sắp quay về thiên tài biệt phủ, Vô Hà công tử, con mẹ nó ngươi có nhanh lên hay không?

Tất Trữ Suất chửi ầm lên, tuy vừa rồi hắn tế ra huyết nhân thần bình ngăn cản một kích kia, nhưng mà vẫn nhổ ra một ngụm máu tươi, lực lượng đối phương thật sự quá mạnh mẽ.

- Ta cũng muốn nhanh...

Vô Hà công tử làm sao không muốn nhanh chóng trốn đi chứ, nhưng mà giờ phút này nhị muội minh hỏa vừa mới tan rã xích sắt thứ ba, lực lượng trong người của hắn còn chưa ngưng tụ, còn không cách nào lao ra khỏi quan tài.

Phong Phi Vân tế miểu quỷ ban chỉ ra, hóa thành sáu tầng thần đồ, phong tỏa toàn bộ lòng đất, một cước đạp trên mặt đất, điều động thiên địa hắc thủy chi khí, xích hỏa chi lực, thanh mộc chi hồn, bạch kim chi tinh, ngưng tụ thành một phương "Vực", sau đó bao phủ tường đồng vách sắt trong lòng đất.

Một chiếc xe trâu xuất hiện ngang rời, thân trâu màu trắng, sừng trâu dài một mét, cong lên như đao!

Lái xe trâu là đại hán râu ria, làn da của hắn có hào quang như đồng, xem ra hắn có luyện thể, tu luyện tới cảnh giới da cứng như sắt.

Hắn chỉ là nô tài lái xe trâu mà thôi.

Ngồi trong xe chính là Ngưu Vương, màn xe như bố sắt, gió lạnh không làm nó rung động một chút nào.

- Muốn cứu người ra khỏi thiên tài biệt phủ, là phải trả giá thật nhiều.

Trong xe trâu có một gợn sóng màu đen tỏa ra, làm cho bầu trời mây đen cuồn cuộn, một cái móng trâu lớn trăm mét phá tầng mây đạp xuống, giống như man hoang thần ngưu, chỉ cần một cước là đạp nát cả đại lục.

Huyết nhân thần bình lao ra khỏi lòng đất, một đạo huyết quang bắn ra ngoài, tên nhọn rời dây cung bay thẳng không trung, cùng va chạm với móng trâu, bộc phát ra hỏa mang to lớn.

Bành!

Âm thanh to lớn rung chuyển trời đất truyền ra các nơi.

Sáu bức bản đồ cổ cũng bay lên, hóa thành sáu quyển thần tư quét qua không trung, kết hợp với huyết nhân thần binh công kích.

Vô số mây máu bao phủ trời xanh, một kiện vô thượng sát khí, một kiện linh khí chiến binh đại hiển thần uy, lực lượng bộc phát của chúng làm cho tu sĩ chung quanh hoảng sợ, bắt đầu chạy thục mạng bỏ chạy thật xa.

Một chút dư âm còn sót lại đã chấn vỡ con đường đá xanh sâu sáu mét, nghiền áp thành vô số mảnh vỡ, tầng tầng đứt gãy.

- Vô Hà công tử, lão tử sắp không ngăn cản được rồi!

Tất Trữ Suất ho ra máu, bàn tay cũng rạn nứt.

Mặc dù có huyết nhân thần bình đại sát khí trong tay, nhưng mà lực lượng của Ngưu Vương quá mạnh mẽ, có được lực lượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, muốn ngăn cản hắn phải bỏ ra cái giá to lớn.

Phong Phi Vân cũng không tốt nhiều lắm, hắn nhất tâm nhị dụng, phải vận dụng ban chỉ, còn phải ngưng tụ bốn loại ngũ hành chi lực, giữ vững vị trí không gian trong lòng đất, nếu không phải có "Vực" chèo chống, bọn họ hiện tại đã bị chôn sống trong lòng đất.

Bành!

Khóa sắt thứ tư trên ngực Vô Hà công tử đã bị dung luyện, miệng vết thương khép lại nhanh chóng, linh khí từ bốn phương tám hướng ập tới, có vô số linh khí rót vào trong người của hắn, không ngừng rót vào đan điền.

Hai mắt của hắn như hai viên hàn tinh, hào quang bắn ra xa ba thước, làn da giống như tinh kim thần giáp, vẻ lo lắng bị quét sạch, có một loại xu thế rồng khốn nước cạn, nhất phi trùng thiên.

Ầm ầm!

Quan tài trọng huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cân đều bị hắn kéo chấn động, dùng linh khí mênh mông khôn cùng trùng kích đinh đóng vào hai tay, hai chân, xương quai xanh của hắn.

- Hắn đúng là rất mạnh.

Chín thiên mệnh huyệt trên người của hắn còn không có hoàn toàn bỏ niêm phong, nhưng mà lực lượng của hắn hiện tại vô cùng khủng bố, lệ khí trong quan tài cũng tản ra.

Chân hắn trong quan tài không ngừng rung mạnh, phát ra âm thanh "Bành bành", một tiếng, hai tiếng... bảy tiếng, tám tiếng... Quan tài sắt không ngừng chấn động, âm thanh cuồn cuộn như thần lôi.

-------

Chương 406: Liên thủ tế đạo

Tất Trữ Suất cùng Phong Phi Vân đều cảm thấy màng tai đau đớn, sóng âm như sóng cồn làm cho cung điện trên mặt đất không ngừng sụp đổ, làm cho những đình đài lầu các hóa thành tro bụi, xương trắng chất đầy trên đất lập tức hóa thành cốt phấn, biến thành sương trắng.

Oanh!

Xe trâu rốt cục đã tới tầng trời thấp, đánh vỡ cánh cổng của thiên tài biệt phủ.

- Chết đi cho ta!

Trong xe trâu xuất hiện thần quang màu đen hóa thành con trâu lớn, nó nghiền áp những đình đài lầu các trên đất, những nơi đi qua không có một ngọn cỏ nào cả, bùn trên đất cũng lõm sâu xuống.

Lực lượng của Ngưu Vương quá khủng khiếp, đây là lực lượng Thiên Mệnh Cảnh, nếu không phải Phong Phi Vân nắm giữ một kiện linh khí, chỉ lực lượng tỏa ra cũng đủ làm hắn trọng thương rồi

- Liên thủ đối địch.

Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, cùng Tất Trữ Suất cắt cổ tay, rót máu tươi và trong huyết nhân thần bình.

Máu tươi của Phong Phi Vân là màu vàng, máu Tất Trữ Suất màu đỏ chói mắt.

Huyết nhân thần bình giống như bị kích phát ma tính, điên cuồng thôn phệ máu tươi của hai người, trên thần binh dính huyết nhục vậy mà sinh ra mùi tanh, đầu lâu trắng hếu giống như ngọc thô được mài dũa, càng ngày càng sáng long lạnh, tơ máu hiện ra.

Cạc cạc!

Trong huyết nhân thần bình truyền ra âm thanh khiến người ta sởn hết gai ốc, giống như tiếng ác quỷ nuốt huyết nhục, trong cổ họng phát ra quái thanh, làm cho người ta run rẩy.

Huyết nhân thần bình chính là đệ nhất sát khí của dương giới chi vương, uy lực khủng bố, một khi bị kích hoạt, trong thiên hạ người có thể chống lại nó ít càng thêm ít, thậm chí còn có thể thôn phệ cả chủ nhân của nó.

Một ngàn năm trước, huyết nhân thần bình thôn phệ cả chủ nhân, nói nó là thần bình, không bằng nói đây là một ma bình.

Hấp thu đầy đủ huyết dịch, vô tận huyết lãng tràn ra khỏi huyết nhân thần bình, đám mây máu bao phủ cả khu vực.

Lúc này con trâu trắng kia không ngừng kêu gào.

Oanh!

Huyết nhân thần bình giao phong với Ngưu Vương trên xe, đánh bay chiếc xe trâu đi, đại hán lái xe trâu trực tiếp trọng thương, một cánh tay nổ bay, lập tức bỏ chạy thục mạng.

- Huyết nhân thần bình!

Ngưu Vương trong xe phát ra tiếng rống hoảng sợ, giống như nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên đời, chẳng lẽ dương giới chi vương đến?

Dương giới chi vương cùng âm giới chi mẫu chính là một trong mấy người tà ác nhất trên đời, hắn nhìn thấy bọn họ cũng phải bỏ chạy thục mạng.

Binh khí huyết nhân thần nổi danh thiên hạ, có một loại ma tính khiếp người, khiến người ta không kìm lòng được sinh ra hoảng sợ, đặc biệt là trong huyết lãng kia có một con ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, miệng lớn dính máu.

- Không phải dương giới chi vương, chỉ là một tiểu bối a.

Lúc này Dương nô lái xe tới, mà Dương Vương an vị trong xe, hắn thở dài một hơi.

Đây là quái nhân thứ hai!

- Đúng vậy, nếu là dương giới chi vương đích thân tới, vừa rồi ta đã chết không toàn thây.

Ngưu Vương giật mình, ý sợ trong lòng tiêu tán, tiếp tục ra tay lần nữa, bảy tám móng trâu hiện ra, đều lớn trăm mét, đạp mặt đất thành hố nhỏ, chung quanh vũng hố đầy vết rạn.

Bành, bành, bành, bành. . .

Tu vị chênh lệch quá lớn, huyết nhân thần bình bị va cham phải rút lui, gào thét kinh thiên động địa, lệ quỷ khóc ròng!

Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất không ngừng rót máu tươi vào, vòng phòng ngự vỡ vụn như thủy tinh, nhưng mà hai mắt vẫn kiên định như trước, chiến khí không suy, giao thủ với Thiên Mệnh Cảnh mà đánh tới cục diện này, đã khó lường lắm rồi.

- Ta phá!

Phong Phi Vân cầm cự đao dài bảy mét bằng hai tay, một đao phá vỡ móng trâu, thân hình lao ra khỏi mặt đất, muốn chém giết Ngưu Vương.

Huyết nhân thần bình đánh xa, hắn đề đao giết gần, như vậy mới có thể chế trụ Ngưu Vương, giúp Vô Hà công tử tranh thủ thời gian.

Bằng không bọn họ phải chết ở đây.

Ầm ầm!

Vô Hà công tử lại làm sao không biết Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất đang liều mạng, trong lòng cảm động vạn phần, hét lớn một tiếng, tóc dài bay lên, hắn đã nổi giận, đinh sắt đóng vào hai tay bay ra ngoài, đôi tay bảo quang tràn ngập, một chưởng vỗ vào quan tài, một đạo kim sắc khí lãng chấn động sinh ra.

Bang bang!

Đinh đóng vào hai chân của hắn cũng bị đánh bay, tứ chi của hắn đã khôi phục tự do, đang ngưng tụ lực lượng, kim sắc quang mang rót vào người, vô cùng sáng ngời.

Bành!

Khóa sắt thứ sáu phong ấn trên ngực bị hòa tan, nhị muội minh hỏa vẫn còn thiêu đốt, đốt huyền vũ thiết thành nước thép.

- Hỏng bét, có người muốn thả Vô Hà công tử ra!

Huyết Vũ bay vào trong thiên tài biệt phủ, đứng trên tường cao bị tàn phá nhìn qua huyết lãng quay cuồng trước mặt.

- Rốt cuộc là người phương nào lớn mật như thế?

Một đạo hỏa diễm đỏ thẫm từ trên trời giáng xuống, lơ lửng cách mặt đất mấy mét, có sóng nhiệt lao ra khỏi người của nàng.

- Chủ nhân đến!

Dương Vương bay ra khỏi xe dê, cung kính cúi đầu trước mặt Nam Cung Hồng Nhan, giống như nô bộc vô cùng thành kính.

Nam Cung Hồng Nhan có sáu quái nhân nô bộc, chỉ xuất hiện hai người là Ngưu Vương cùng Dương Vương, Ngưu Vương đang công phạt huyết nhân thần bình, không cách nào phân thân ra, nếu không hắn đã tới đây quỳ rồi.

Oanh!

Trường đao bảy mét bay ra khỏi lòng đất, chém ra một đao vô cùng sắc bén, phát ra tiếng long ngâm trầm thấp, xuất kỳ bất ý, chém phá xe trâu, chiếc xe bị chém nát.

- Long Hoàng Nhất Đao, giết!

Phong Phi Vân lĩnh ngộ Long Hoàng Nhất Đao tới chín thành chân tủy, phá vỡ xe trâu xong thì chém vào đỉnh đầu của Ngưu Vương.

Lưỡi đao băng hàn, long khí chạy quanh, không biết mang theo bao nhiêu ngàn cân lực lượng.

- Tiểu tử, muốn chết!

Hai tay Ngưu Vương đánh thẳng vào thanh đao, đánh toái long ảnh bắn ra, đánh bay Phong Phi Vân ra ngoài, thân thể đâm vào vách tường kín mít, rơi vào phế tích, nhưng mà hắn nhanh chóng đứng lên, tay cầm chiến đao như trước, dáng người cao ngất, lao tới tấn công thật nhanh.

Móng trâu của Ngưu Vương biến thành hai tay đã lưu lại vết máu.

- Là Phong Phi Vân!

Huyết Vũ từ xa xa nhìn qua, nói:

- Lần này hắn chắp cánh cũng khó thoát, tỷ tỷ, có muốn ta ra tay hay không, nhất định sẽ không lưu hắn sống sót.

Hành động trộm lấy ấn tầm sa la, cơ hồ tất cả người liên quan đều chết hết, chỉ còn Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất đào thoát, hắn vốn trốn khỏi võ tháp, không ngờ bây giờ gặp lại ở đây.

Quả thực đây là cơ hội trời ban.

Oanh!

Mặt đất chấn động mãnh liệt.

- Chủ nhân, loại chuyện nhỏ này nên để ta làm đi.

Xà Vương chạy đến.

Một con giao xà thô nhám như thùng nước kéo một chiếc xe gỗ ra khỏi lòng đất, trên xe là gương mặt đầy bùn đất, mang theo dịch ăn mòn màu xanh lá cây.

Con giao xà này vô cùng đáng sợ, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, con mắt đỏ tươi như máu, hai cây răng độc chẳng khác gì hai thanh đao sắc bén.

Thiên tài biệt phủ bị hào quang bao phủ, ngay cả bầu trời cũng ảm đạm.

Con giao xà này trên người đầy lân phiến, hé miệng có thể nuốt sống một người vào bụng, trên đầu mọc ra cái mào gà đỏ tươi như máu, nhìn qua chẳng khác gì bướu thịt..

-------

Chương 407: Lực địch tam vương (1)

Xà Vương ngồi trên xe gỗ do giao xà kéo đi, trực tiếp lao tới chỗ Phong Phi Vân, một mùi máu tanh ập vào mặt, làm cho người gan dạ cũng choáng váng, cơ hồ có thể bị giao xà làm ngất đi.

Xà Vương ra tay tự nhiên chém giết địch nhân dễ như trở bàn tay, vì vậy Huyết Vũ lui ra phía sau.

Nam Cung Hồng Nhan bị hỏa diễm đỏ thẫm bao phủ, phiêu phù giữa không trung, nếu có người nào nhìn thấu qua hỏa diễm hừng hực quanh người của nàng, có thể phát hiện ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ánh mắt hết sức phức tạp.

Vì sao hắn xuất hiện ở đây? Tại sao phải xuất hiện ở chỗ này?

Hắn thật sự là quá xen vào chuyện của người khác, ta nên làm cái gì bây giờ?

Nam Cung Hồng Nhan tâm loạn như ma, nàng trước sau vẫn là người sát phạt quyết đoán, nhưng mà giờ phút này lại do dự, thập phần khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải.

Hắn quả thực chính là kẻ ông trời phái xuống tra tấn ta, Nam Cung Hồng Nhan ngươi ngàn vạn không nên bị lời ngon ngọt của hắn lừa dối, hắn chính là một kẻ lừa đảo, một đại lừa gạt, sẽ lừa tất cả của ngươi...

- Hừ! Phong Phi Vân, ngươi cho rằng một khối phượng cốt là có thể lừa gạt ta sao, quả thực ngu không ai bằng, nam nhân đều không phải là đồ tốt, chết thì chết đi, ta mới không có nửa điểm thương tâm, ta còn muốn bổ một đao lên người của ngươi, miễn cho ngươi luôn đối nghịch với ta...

Nam Cung Hồng Nhan nghiến răng, trong lòng không ngừng nhắc lại lời này, bàn tay nắm chặt, giống như muốn niết Phong Phi Vân trong tay của nàng.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn truyền đến phá tan suy nghĩ của Nam Cung Hồng Nhan, ánh mắt của nàng hiện tại rỗng tuếch, tràn đầy khói thuốc súng, chỉ thấy đuôi cự xà quét qua, đầu rắn to lớn ngẩng cao, hai mắt đỏ như máu.

Giao xà phun lưỡi ra vẫy vẫy, Xà Vương thân mặc hắc bào đứng trên đầu giao xà, tay cầm Ô Mộc Thiện Trượng, giống như một yêu tăng hắc ám.

Vốn còn cho rằng Ngưu Vương và đại chiến Phong Phi Vân, nhưng không ngờ lại biến mất vô tung, giống như bị Xà Vương dùng vô thượng linh thông gạt bỏ.

- Phong Phi Vân đâu rồi?

Nam Cung Hồng Nhan sẳng giọng quát, sóng lửa quét qua các nơi, chấn đắc hai lỗ tai Xà Vương tràn huyết.

Bá!

Nàng bay vút qua, tìm kiếm trong lo lắng, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Phong Phi Vân, giống như bị đánh thành cặn bã, xương cốt không còn lại cái nào cả.

Chẳng lẽ thực đã... Chết!

Nam Cung Hồng Nhan không tin, không tin vào mắt của mình, ống tay áo vung lên, một đám phế tích bị vạch ra, những vách tường và ngói bay loạn lên, nhưng mà phía dưới không có cái gì cả.

Hỏa diễm đỏ sẫm thiêu đốt tất cả, ai cũng có thể cảm nhận được Nam Cung Hồng Nhan đáng sợ, giống như sư tử cái bạo phát.

Xà Vương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nhịn không được lui về phía sau, hắn cảm giác Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này muốn giết hắn.

- Chủ... Chủ nhân, ta...

Xà Vương không biết tại sao chủ nhân có sát ý, nhưng mà hắn lại hiểu nàng tàn nhẫn hơn ai khác, nhịn không đượcquỳ trên mặt đất, bờ môi run rẩy.

- Ngươi muốn chết!

Nam Cung Hồng Nhan nộ khí trùng thiên, ngón tay hóa thành trảo hình, từng bước tiến tới chỗ Xà Vương, mỗi khi đi một bước sát khí dâng trào.

Dương Vương, Huyết Vũ, Ngọc Thiền hiện tại không dám đi lên cầu tình, câm như hến, bọn họ cũng không biết vì sao Nam Cung Hồng Nhan tức giận, càng không dám hỏi, ngay cả hô hấp cũng không dám.

Bành!

Phong Phi Vân lao ra khỏi mặt đất, phá vỡ đất đá, đột ngột từ mặt đất bay lên trời, XÍU...UU! Một tiếng, hạ xuống đất.

- Chủ nhân thần bí, rốt cuộc ngươi là kẻ nài? Vì sao có thể khống chế dị hình trong dương giới?

Phong Phi Vân cầm theo cự đao nhìn chằm chằm vào bóng dáng bao phủ trong hỏa diễm.

Vừa rồi hắn cùng với Xà Vương đang giao thủ thì bị một đạo lực lượng đánh thẳng vào mặt đất, mặc dù lực lượng này đã là Thiên Mệnh Cảnh, nhưng mà hắn vẫn giữ được mạng.

Xà Vương, Ngưu Vương, Dương Vương đều là dị hình trong dương giới, Phong Phi Vân trong lúc giao thủ vừa rồi đã phát hiện ra bí mật này.

Bỗng nhiên Nam Cung Hồng Nhan quay người, trong lòng buông lỏng một hơi, nhưng mà lập tức chửi mình bất tranh khí, Nam Cung Hồng Nhan ah, Nam Cung Hồng Nhan, ngươi cũng khẩu thị tâm phi a, rõ ràng nên nói ước gì hắn chết, nhưng mà vừa rồi lại thất thố như thế, ngươi thật sự là một nữ nhân ngu xuẩn, không chỉ ngu xuẩn, còn dại dột không có cốt khí.

Quá không có cốt khí! Nàng hận chính mình, hận tới mức chui xuống đất trốn đi cho xong.

Xa xa Ngưu Vương cũng áp chế được huyết nhân thần bình, đánh cho Tất Trữ Suất không ngừng thổ huyết, mặc dù có tuyệt đỉnh sát khí nơi tay, cũng không cách nào ngăn cản tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh công kích.

Rầm rầm!

Lòng đất có âm thanh khóa sắt nứt vỡ.

Một đạo hào quang bảy màu bắn ra ngoài, hào quang chói mắt, một đạo cột sáng xông lên chín tầng trời, giống như cự nhân thức tỉnh trong lòng đất, mang cho người ta áp lực khổng lồ

Bành!

Vô Hà công tử đứng dậy trong quan tài huyết vũ, vết thương trên ngực đã có một khóa sắt đứt ra, lực lượng bản thân không ngừng tăng lên, hào quang bảy màu bắn ra khỏi đan điền.

Oanh!

Hắn bằng vào lực lượng của mình chấn vỡ khóa sắt cuối cùng, sụp đổ thành vụn sắt.

Hắn tự tay đánh ra một chưởng, đánh bay bùn đất trên cao, một tay mang theo quan tài nặng năm trăm ngàn cân, trực tiếp bay lên, đánh bay Ngưu Vương không ai bì nổi, đánh bay vài dặm.

Trên mặt Ngưu Vương mang theo thần sắc kinh hãi, dùng chân đạp không, cưỡng ép ổn định thân hình, chắp tay trước ngực, trong bàn tay ngưng tụ ra một tầng mây đen, đánh ra một chỉ mang theo hư ảnh long hổ, muốn ngăn trở Vô Hà công tử sát phạt.

Hư ảnh long hổ mọc ra thân hình lão hổ, đầu rông và cái đuôi đáng sợ lắc lư, toàn thân bị lân phiến bao trùm, tràn ngập thần uy như biển.

Long hổ chính là vương của dị thú, lực lớn khôn cùng, nghe đồn có thể cõng cả ngọn núi.

Một đầu kỳ ngưu lực lượng =một ngàn cân.

Hai đầu kỳ ngưu lực lượng = hai ngàn cân.

Ba đầu kỳ ngưu lực lượng = bốn ngàn cân.

...

... ...

Dùng cách tính này điệp gia lên,bảy đầu kỳ ngưu là sáu mươi bốn ngàn cân, tám đầu kỳ ngưu lực lượng bằng một trăm hai mươi tám ngàn cân, chín đầu kỳ ngưu lực lượng bằng hai trăm năm mươi sáu ngàn cân.

Lực lượng long hổ càng trên kỳ ngưu.

Mười đầu kỳ ngưu lực lượng bằng một đầu long hổ chi lực = năm trăm mười hai ngàn cân.

Đây là lực lượng long hổ, tu sĩ cường đại có thể dừng khí ngưng lực, ngưng tụ ra một hổ chi lực cũng đã mạnh hơn kỳ ngưu cả trăm ngàn lần.

Hai hổ chi lực càng điệp gia gấp mấy lần.

Đương nhiên có thể đánh ra long hổ chi lực cũng đã là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.

Tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn rất nhiều đều chỉ có thể đánh ra bảy đầu kỳ ngưu chi lực mà thôi, có thể đánh ra tám đầu kỳ ngưu đã ít càng thêm ít.

Ngưu Vương có thể đánh ra lực lượng một long hổ, phần tu vị này rất đáng sợ, không phải giống tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh nhất trọng sánh bằng.

-------

Chương 408: Lực địch tam vương (2)

Oanh!

Trên người Vô Hà công tử tràn đầy máu đen, tay vặn quan tài đánh tan lực lượng một long hổ, lại tiếp tục đánh lên người Ngưu Vương, phốc, vai phải của hắn nghiền nát, huyết vụ bắn ra bốn phía.

- Khốn kiếp! Tên mặt trắng nhỏ này mạnh quá!

Tất Trữ Suất nhìn thấy Vô Hà công tử đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong lòng rung động không hiểu, đây không giống như người sắp chết vừa lao ra khỏi quan tài, tương phản thật sự quá lớn, chiến lực quá đáng sợ.

Đây mới là lực lượng thiên tài cấp sử thi, có thể chiến đấu với tu sĩ cao hơn mình ba tiểu cảnh giới, cùng cảnh giới xưng vương.

Dương Vương cùng Xà Vương đồng thời ra tay!

Dương Vương tế ra ba thanh cổ kiếm màu tím, nó cổ xưa rỉ sắt mang theo chiến khí bất hủ, bộc lộ hào quang khiếp người.

Xà Vương cầm Ô Mộc Thiện Trượng trong tay, vẽ trên mặt đất một cái, đại địa lập tức tan vỡ thành khe hở, Ô Mộc Thiện Trượng bay lên cao, có một đạo xà ảnh đan vào thiện trượng, há to miệng táp tới.

Tam vương liên thủ nhưng lại bị Vô Hà công tử áp chế, không ngừng lui ra phía sau.

- Thất Thải Vân Hà Hỗn Độn Chu!

Vô Hà công tử triển khai khí tượng của mình, sau lưng lao ra hào quang bảy màu, làm cho nửa bầu trời biến sắc, hỗn độn chi khí sáng ngời bất diện, một hư ảnh thần thuyền mang theo khí chất hỗn độn bay ra.

Đây là khí tượng của hắn, Thất Thải Vân Hà Hỗn Độn Chu!

Phốc!

Ngực Xà Vương bị một ngón tay của hắn xuyên thủng, huyết tuyền phun ra, xương cốt bị kéo ra một cây.

Hai mắt Xà Vương có tinh quang bắn ra, cưỡng ép chấn vỡ xương cốt của hắn, vội vàng bay ngược, trên mặt kinh hãi không thôi, hắn bị tu sĩ trẻ thế hệ này kích thương?

Bành!

Dương Vương và Vô Hà công tử cách nhau trăm mét, cách không một chưởng và cánh tay phát ra âm thanh "Khanh khách", giống như vừa va chạm với ngọn núi thép, xương cốt tay phải xuất hiện khe nứt.

Quả thực thật đáng sợ, không thể địch.

Vô Hà công tử vừa mới thoát khốn, thân thể suy yếu, lực lượng trên người không có phục hồi tới đỉnh phong, nhưng lại có thể đả thương ba vương liên tục, khí thế vô lượng, ra tay không cách nào ngăn cản.

- Hắn bị nhốt quá lâu, mạch máu cùng kinh mạch nhiều chỗ bị thương, lực ngưng ngưng tụ không nhiều, sức bật cao thế thì không có khả năng bền bỉ.

- Lực lượng của hắn không đủ duy trì mười chiêu.

Tuy tam vương sợ hãi chiến lực khủng bố của Vô Hà công tử, nhưng mà bọn họ là kẻ túc trí đa mưu, nhìn ra Vô Hà công tử cũng không có hoàn toàn khôi phục tới đỉnh phong.

- Vậy sao? Không cần mười chiêu, ba chiêu là có thể chém giết bất cứ kẻ nào trong các ngươi rồi.

Tóc dài Vô Hà công tử mất trật tự, trong một chớp mắt liền kéo dài qua trời cao, hám thiên nhất kích, trực tiếp đánh Xà Vương vào lòng đất, da đầu nghiền nát, có thể nhìn thấy xương trắng bay ra.

Thiên tài cấp sử thi há có thể là chuyện đùa?

Đông Phương Kính Nguyệt từng nói qua, Phong Phi Vân tu luyện hai mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới của bọn họ, lời này cũng không phải nói lung tung. Đương nhiên nếu như Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thấy Phong Phi Vân hôm nay thì chỉ sợ phải đánh giá lại một phen, hai mươi năm có lẽ quá dài, nhưng lại không phải thời gian ngắn có thể đuổi kịp.

Phong Phi Vân cầm theo cự đao màu trắng, đứng trong khu vực đổ nát, cũng không có nhìn đại chiến trên cao, mà là nhìn chằm chằm vào chủ nhân thần bí bao phủ trong hỏa diễm, bởi vì hắn cảm giác được đối phương đang theo dõi hắn.

Trên mặt hắn cảm nhận được sóng nhiệt to lớn, trong lỗ chân lông có mồ hôi chảy ra từng giọt.

- Phong Phi Vân, vì sao ngươi hết lần này tới lần khác đối nghịch với ta? Chúng ta vốn có thể làm bằng hữu...

Nam Cung Hồng Nhan đang bao phủ trong ngọn lửa, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, âm thanh già nua mà khô cạn giống như lão đầu tử.

Hỏa diễm vờn quanh thân thể mềm mại, thiêu đốt mạnh hơn trước, giống như sợ Phong Phi Vân nhận ra tướng mạo của nàng.

- Ta không muốn kết giao bằng hữu với kẻ độc ác, lãnh huyết vô tình.

Phong Phi Vân nói.

- Thủ đoạn ác độc... Lãnh huyết vô tình...

Trong hỏa diễm đỏ sẫm truyền đến âm thanh già nua, tại lầm bầm lầu bầu, ngọn lửa bốc cháy mạnh lên, biểu hiện tâm tình của nàng chấn động lớn cỡ nào.

Thiên hạ này bất cứ kẻ nào nói như thế nàng cũng có thể không quan tâm, nhưng mà vì sao Phong Phi Vân nói ra lời này, nàng lại thương tâm muốn chết?

- Chúng ta đi!

Nam Cung Hồng Nhan thật sự không dám nhìn ánh mắt Phong Phi Vân nữa, cảm giác cảm thấy có chút sợ hãi, nàng cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi qua, càng không có ủy khuất như hiện tại.

Thầm nghĩ né ra, tránh càng xa càng tốt.

Thật giống như gặp vợ lớn, mà nàng chính là vợ bé nho nhỏ, bị đánh tát không dám tránh, muốn rời nhà trốn đi về nhà mẹ đẻ.

Phong Phi Vân tự nhiên không có quan tâm tới nàng, nàng cũng không phải là vợ bé nhẫn nhục chịu đựng, nhưng mà trong lòng của nàng sinh ra cảm xúc khó hiểu, có chút làm cho nàng phát điên.

Nàng hóa thành mây lửa, chẳng khác gì hải đăng trong bóng tối, biến mất giữa tầng trời.

Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền đã sớm theo nàng rời đi, mà Xà Vương, Dương Vương, Ngưu Vương cũng bị thương bỏ chạy, trong khoảnh khắc đi sạch sẽ.

Thiên tài biệt phủ đã sớm thay đổi hoàn toàn, bị san thành bình địa, còn có máu của vương giả Thiên Mệnh Cảnh nhuộm đỏ cả phiến thổ địa này, tràn ngập ma tính.

Mấy chục năm sau nơi này sẽ biến thành hoang viên ma địa, oan hồn tụ tập, có sinh vật kỳ dị xuất hiện, gặm máu thiên mệnh trên đất.

- Ta vừa xuất tràng đã dọa hắn bỏ chạy, cái gì chủ nhân thần bí cũng không thể chống lại chiến uy của ta.

Thẳng tới khi chủ nhân thần bí đi xa, Tất Trữ Suất lén lút mới từ lòng đất leo ra, hai tay chống nạnh, ngửa đầu cười dài, hung hăng càn quấy không ai bì nổi.

Phong Phi Vân cùng Vô Hà công tử đều lắc đầu liên tục, nhìn nhau mang theo vài phân vui vẻ.

- Hôm nay có thể thoát khốn, toàn bộ nhờ hai vị tương trợ, Tô Quân vô cùng cảm kích.

Tóc dài Vô Hà công tử rủ xuống vai, lỗi lạc đứng trên đất, thả quan tài lớn xuống đất.

Thiên tài cấp sử thi khí chất phi phàm, mặc dù vừa tao ngộ tai nạn, nhưng mà sau khi thoát khốn lại có tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng, không phải vương tôn tuấn tài có thể so sánh.

- Lời cảm kích đừng nói nhiều, trên người của ngươi có thứ gì đáng tiền thì mang ra hai món.

Da mặt Tất Trữ Suất rất dầy, cũng thập phần sự thật, trực tiếp đưa tay tới trước mặt Vô Hà công tử.

- Cái này...

Trên mặt Vô Hà công tử mang theo thần sắc khó xử, bảo vật trên người của hắn sớm bị lấy đi, ngay cả kho bảo vật giới linh thạch cũng bị Nam Cung Hồng Nhan lấy đi đưa cho Phong Phi Vân.

- Tương lai tất có trọng bảo dâng lên với tư cách đáp tạ.

Vô Hà công tử mặt đỏ lên, đặc biệt là nhìn thấy hai hàng lông mày của Tất Trữ Suất nhíu lại, càng làm da mặt của hắn không khỏi co rúm lại.

-------

Chương 409: Lại viết Bách Tháp Bảng

Tất Trữ Suất đúng là rất thiếu đạo đức, biết rõ trên người Vô Hà công tử không có một đồng, hết lần này tới lần khác lại đòi thù lao của hắn, hơn nữa trên mặt còn mang theo biểu hiện như muốn nói "Con mẹ nó ngươi không phải thiên tài cấp sử thi? sao Vương tử ba la quốc? Vì sao ngay cả chút đồ vật đáng giá cũng không có?", biểu lộ này khiến Phong Phi Vân buồn cười.

Tuy Tất Trữ Suất không nói câu nào nhưng mà gương mặt đen sì của hắn lại nói ra tất cả lời cần nói.

- Phong huynh, hôm nay cáo từ, chờ ta dưỡng tốt thương thế trên người, tất nhiên sẽ đưa đại lễ tới nhà đáp tạ.

Sắc mặt Vô Hà công tử hơi tái nhợt, đúng như lời tam vương nói, gân mạch cùng huyết mạch của hắn bị thương nghiêm trọng, tuy nhìn thì vô cùng cường thế, nhưng lại không thể đại chiến bền bỉ.

Nếu không tâm hồn thiếu nữ của Nam Cung Hồng Nhan đại loạn, chủ động rút lui đi, cuối cùng ba người bọn họ còn có thể nói chuyện vui vẻ như hiện tại hay không, thật sự là chuyện khó nói được.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân, Vô Hà công tử đúng là không chịu nổi Tất Trữ Suất xảo trá, không dám lại mỏi mòn chờ đợi tiếp nữa.

- Chủ nhân thần bí thủ đoạn thập phần tàn nhẫn, tất nhiên sẽ trảm thảo trừ căn, Tô huynh, cũng nên cẩn thận a!

Phong Phi Vân nói.

Khóe miệng Vô Hà công tử hơi động động, dường như có lời gì muốn nói, nhưng mà lời này vừa tới miệng hắn lại nuốt trở về, cuối cùng nhất còn không có nói chủ nhân thần bí chính là Nam Cung Hồng Nhan, không mang bí mật này nói cho Phong Phi Vân.

Không có biện pháp, hắn là người sỉ diện, thật sự không muốn để cho người ta biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam như hắn lại bại trong tay một nữ nhân, nếu truyền đi, Tô Quân hắn cũng không cần lăn lộn nữa.

- Chủ nhân thần bí đã rời khỏi địa vực Vạn Tượng Tháp, mục tiêu của nàng có thể là nam thái phủ Phong gia yêu ma chiến y, cưu cửu quái bào.

Vô Hà công tử hơi thâm ý nhìn qua Phong Phi Vân .

Hắn biết rõ Phong Phi Vân chính là phản đồ Phong gia, mà yêu ma chiến y càng là do mẫu thân Phong Phi Vân lưu lại, đây là chuyện truyền khắp cả tu tiên giới, cũng không phải là bí mật gì.

- Phong gia!

Phong Phi Vân lầm bầm lầu bầu niệm một câu, trong mắt bắn ra hai đạo hàn mang.

- Sau khi nữ ma xuất thế, nam thái phủ sinh ra biến hóa cực lớn, ngay cả Tử Tiêu phủ cũng bị công phá, Phong gia, Tần gia, Đại Diễn tiên môn truyền thừa cổ xưa trong nam thái phủ cũng đã chết tổn thương thảm trọng, mang sơn môn và gia tộc che dấu trong rừng sâu, tránh né đại quân thi tà của nữ ma công phạt.

- Về phần cụ thể dời đến nơi nào thì không phải ngoại nhân biết được, nhưng nhất định chính là động thiên phúc địa!

Sở dĩ Vô Hà công tử nói nhiều như vậy, đó là bởi vì hắn biết rõ Phong Phi Vân tất nhiên sẽ quay về Phong gia, thu hồi di vật của mẫu thân.

- Đa tạ Tô huynh nói cho ta biết nhiều như vậy, Phong gia tổ địa cũng có mấy nơi, đã kinh doanh nhiều năm, cho dù muốn dời cũng phải dời vào tổ địa, muốn tìm cũng không khó.

Phong Phi Vân nói.

- Vậy là tốt rồi!

Thương thế trên người Vô Hà công tử không nhẹ, không có chờ lâu, sau khi bàn giao những chuyện cần nói thì rời đi.

Tất Trữ Suất thấy không có lợi để kiếm, đem ánh mắt nhìn vào quan tài cực lớn trên mặt đất, đây chính là do huyền vũ thiết tạo thành, chính là tài liệu luyện khí, ngược lại là có thể bán đi giá tiền rất lớn.

Một cái quan tài huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cần, hắn không thể bỏ qua, cũng không biết hắn tìm đâu ra tám con dị thú, dùng tám chiếc xe kéo song song chở quan tài đi.

Đúng là chết cũng đòi tiền, nhạn bay qua cũng nhổ lông, món lợi nhỏ cũng phải tham, đúng là chỉ cần là lợi thì không bỏ qua.

Phong Phi Vân trở lại võ tháp, không có nhìn thấy giai nhân hồng nhan ca hát, trên bàn chỉ có một phong thư, trên phong thư lưu lại mùi hương chỉ có của Nam Cung Hồng Nhan, làm cho hắn mê luyến.

Trên thư có viết:

Kia hái cát này, một ngày không thấy, như ba tháng này!

Kia hái tiêu này, một ngày không thấy, như ba thu này!

Kia hái ngải này, một ngày không thấy, như ba tuổi này!

Phong Phi Vân, tâm tình của ta hiện giờ chỉ có như thế mà thôi, giống như "Hái cát", lại không thể không rời đi, ta chỉ hận ta không đủ dũng cảm, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

Một khối phượng cốt, định một phần tình!

Nhưng mà hai người hữu tình cũng không thể ở cùng một chỗ!

Thời điểm ta ghi lại thư này, ta cũng đã xác định, ngươi chính là người khiến tim ta loạn nhịp, tâm thần rối loạn làm ta đau lòng, nhưng, vậy thì thế nào? Ta cũng chỉ có thể một mình đi thừa nhận tim đập loạn, tâm đau, ta chỉ có thể tự mình trải qua.

Bởi vì ta sợ hãi, ta sợ hãi ngươi không có yêu ta như ta đã nghĩ, có một ngày ngươi thậm chí sẽ bỏ ta, sẽ đánh ta, sẽ mắng ta, sẽ giết ta...

Ta không dám nghĩ tiếp nữa, ta chỉ muốn yên lặng giữ phần mỹ hảo này trong lòng, càng không muốn phá hư mỹ hảo trong tưởng tượng của ta.

Lui một bước, tương tư như vẽ; tiến thêm một bước, tơ ngọc khắc nghiệt.

Thế gian có tám vạ văn tự, chỉ có chữ tình là giết người.

Cho nên ta lựa chọn lui, ta lựa chọn trốn tránh, đừng trách ta đi quá gấp, nếu có duyên, chúng ta hồng trần gặp lại.

Hồng nhan, bút rơi!

Phong Phi Vân cầm thư trong tay, thật lâu không nói gì, hít sâu một hơi, gấp thư lại bỏ vào bao.

Hắn không có đi đuổi theo, đúng như hồng nhan nói "Lui một bước, tương tư như vẽ; tiến thêm một bước, tơ ngọc khắc nghiệt." Có lẽ nàng lựa chọn là chính xác, làm cho phần tình cảm này lắng đọng trong lòng, hóa thành tương tư nồng đậm, cảm thấy đây cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.

- Hồng nhan, đi đường cẩn thận! Hồng trần gặp lại.

Ngay lúc Phong Phi Vân đọc phong thư này, trên dãy núi bên ngoài Vạn Tượng Tháp, trên con đường cổ có một chiếc xe hoa lệ chạy đi về hướng nam.

Trong xe có đàn tranh khảy đàn, khúc đàn hồng nhan cười vì ai quanh quẩn trong dãy núi, chim nhạn bay theo tiếng ca, bạch hạc theo sau xe, trên đường đi chim ca vượn hót, tiến thẳng về nam thái phủ.

- Bách Tháp Bảng có thứ hạng mới?

Phong Phi Vân đứng trên đỉnh võ tháp, đối diện chính là thần vương mặc trường bào màu vàng.

Thần vương khoanh tay, khí độ như biển mây cuồn cuộn, mênh mông không lường được, trên mặt mang theo nét tươi cười, nói:

- Nữ ma xuất thế, cả nám thái phủ hai mươi tám quận đều lâm vào trong chiến hỏa, những thi tà sắp ra làm loạn thiên hạ, cho dù là tu tiên giả của cả nam thái phủ hay là dân chúng bình thường đều sinh hoạt trong khủng hoảng, thời khắc đều lo lắng tránh né thi tà, sợ hãi thi tà lại tới.

- Vạn Tượng Tháp chúng ta thân là đệ nhất thiên hạ học thuật thánh địa, tự nhiên có trách nhiệm trừ ma vệ đạo. Trải qua trăm vị tháp chủ và hơn mười vị tiền bối tiên hiền, quyết định trước tiên cho một đời đệ tử trẻ tuổi đi tới nam thái phủ lịch lãm rèn luyện, xuất phát ngay hôm nay.

- Có quan hệ gì tới thứ hạng mới của Bách Tháp Bảng cơ chứ?

Phong Phi Vân khó hiểu hỏi.

-------

Chương 410: Mười vạn kim tệ một tấm (1)

- Tự nhiên có quan hệ, gần đây thiên tài tuấn kiệt liên tiếp xuất thế, Bách Tháp Bảng bài danh không còn chính xác nữa, cần phải chế định bài danh mới, dùng để cân nhắc ai mới là vương giả trẻ tuổi chính thức.

- Mà lần này Bách Tháp Bảng sinh ra bài danh khác vói lúc trước, sẽ thông qua số lượng tà linh mà các ngươi đánh chết đổi thành điểm tích lũy, sau đó chế định bài danh. Điểm tích lũy càng cao, bài danh cũng càng cao.

- Đổi điểm tích lũy như thế nào?

Phong Phi Vân hứng thú, cảm thấy huyết dịch trong người không có an phận.

- Đánh chết một gã thi tà biến đổi, đoạt được thi cung của nó xem như một điểm tích lũy; đánh chết một gã nhị biến thi tà, đoạt được nó thi cung sẽ được một ngàn điểm tích lũy.

- Lần này quy định thời gian cho các ngươi rất dài, chừng ba năm, trong lúc này các ngươi có thể quay về Vạn Tượng Tháp đưa thi cung, đổi được điểm tích lũy. Đạt tới số điểm tích lũy nhất định còn có thể đổi được linh bảo tháp đổi được linh thạch; tới đan tháp đổi linh đan; đến tàng kinh tháp hối đoái công pháp tu luyện...

- Chỉ cần điểm tích lũy đủ cao, thậm chí có thể đổi được linh khí, tứ phẩm linh đan, thiên công bảo điển, ngàn năm linh dược, chân diệu linh thạch, ngũ cốc linh thạch, đan linh thạch...

- Ví dụ như mười điểm tích lũy có thể miễn phí hối đoái một cây trăm năm dị thảo; một trăm điểm tích lũy có thể hối đoái một hạt chân diệu linh thạch, một ngàn điểm tích lũy có thể hối đoái một khối chân diệu linh thạch hoàn chỉnh... Mười vạn điểm tích lũy có thể hối đoái một viên tứ phẩm linh đan, ba mươi vạn điểm tích lũy có thể hối đoái một kiện thượng cổ linh khí.

- Sau khi hối đoái bảo vật cứ đi săn thi tà tiếp, tiếp tục tranh giành điểm tích lũy, tiếp tục tranh giành bài danh Bách Tháp Bảng, hai chuyện này không xung đột với nhau.

Thần vương vừa cười vừa nói.

- Không ngờ cần thời gian tới ba năm.

Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ mục đích trong đó, nhất định là cao tầng Vạn Tượng Tháp muốn dùng chuyện này kích thích tiềm lực của đệ tử, làm cho bọn họ cố gắng phấn đấu trong ba năm, tu vị đột nhiên tăng mạnh, có thể đánh giết thi tà, cạnh tranh lẫn nhau.

Thậm chí là cướp thi cung lẫn nhau, đệ tử chém giết sinh tử với nhau.

Một chiêu này quả nhiên là độc ác, Vạn Tượng Tháp muốn trước khi thiên hạ đại loạn "Quần long phệ thiên", bồi dưỡng ra cường giả tuyệt đỉnh chính thức, lần này đã hạ vốn gốc.

- Bát đệ tử tháp chủ võ tháp?

Phong Phi Vân dùng ánh mắt kinh dị nhìn qua đại hán mình đồng da sắt trước mặt của mình.

- Ách, ai kêu ta tuổi còn nhỏ, tu vị cao, thiên phú mạnh!

Trên cằm đại hán này có râu ria rậm rạp như lông gấu, hắn cao ít nhất hai mét, cánh tay thô to như thùng nước, nhưng lại mới năm gần mười ba tuổi.

Bởi vì thiên phú dị bẩm, bị tháp chủ võ tháp Trương Phách Đạo thu làm đệ tử thứ tám.

Đại hán này đứng cùng chỗ với Phong Phi Vân chẳng khác gì người khổng lồ và em bé, Phong Phi Vân cuối cùng vẫn tiếp nhận sự thật này, đàn ông cổ cương tộc đúng là cường tráng như trâu.

- Sư thúc, chúng ta đi thôi!

Vương Mãnh cười cười, hai bờ môi dày giống như là bướu thịt đọng trên miệng.

- Hắc hắc, ngươi lên đường đi!

Phong Phi Vân chính là truyền nhân thần vương, đệ tử tháp chủ võ tháp, tự nhiên là sư thúc của Vương Mãnh.

- Vẫn là sư thúc lên đường trước đi!

- Ngươi đi trước!

- Sư thúc đi trước!

...

- Vậy được rồi! Ta trước!

Phong Phi Vân cảm giác càng nói càng nhàm chán, có chút là lạ, vì vậy xoay người nhảy lên lưng kỳ ngưu cao năm mét, tay vặn khóa sắt, đi thẳng về hướng nam.

Vương Mãnh bay lên lưng con kỳ ngưu khác, theo sát phía sau.

Hai còn kỳ ngưu to như quái vật khổng lồ, sừng trâu mọc trên đầu trâu lớn, cứng rắn mà đen kịt chẳng khác gì hai cây răng rồng.

Bốn cái đùi to như cây cột đen kịt, lông trâu màu đen dài một thước, còn có từng khối lân phiến mọc ra trên lông trâu, phản xạ ra hào quang đen đen.

Hai người mặc nho y màu trắng, đầu đội khăn trắng, đai lưng màu đen, quần áo và phục sức tiêu chuẩn của đệ tử Vạn Tượng Tháp, nhưng khí chất của hai người khác nhau hoàn toàn.

Phong Phi Vân lỗi lạc cưỡi trên kỳ ngưu đi trước, thân hình so với mấy tháng trước lại cao không ít, bớt đi một phần ngây thơ, nhiều ra mấy phần tiêu sái phiêu dật.

Khổ người Vương Mãnh càng lớn giống như cự nhân khổng lồ, trong tay cầm phụng thiên họa kích to như chén ăn cơm, nặng một vạn tám ngàn cân, đây là thần binh lợi khí Trương Phạch Đạo truyền cho hắn, uy lực tuy không nghịch thiên bằng linh khí, nhưng mà lực sát thương vẫn biến thái như cũ, người bình thường căn bản là không chịu nổi một kích.

Bách Tháp Bảng thay đổi làm cho tất cả đệ tử trong Vạn Tượng Tháp chấn động lớn, nhao nhao chạy như điên tới nam thái phủ, Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh đương nhiên cũng gia nhập vào đội ngũ này.

Chỉ cần chém giết nhiều thi tà, đạt được điểm tích lũy càng cao, như vậy có thể hối đoái bảo vật cũng càng phong phú, huống chi còn có thể bộc lộ tài năng trên Bách Tháp Bảng, rất có thể nhất chiến thành danh thiên hạ biết, không ai ngăn cản nổi chuyện danh lợi song thu này.

- Nam thái phủ hai mươi tám quận, có chín quận đã hoàn toàn nằm trong tay của ma nữ, thi tà đầy đất chạy, trở thành vùng đất tà ác. Còn có mười hai quận đã bắt đầu bị thi tà xơi tái, tu sĩ bản thổ nam thái phủ chống lại ương ngạnh, nhưng trước mặt đại quân thi tà cũng liên tục bại lui, triệt để rơi vào tay giặc chỉ là vấn đề thời gian.

- Hai mươi tám quận, cũng chỉ còn lại bảy quận còn hoàn toàn không có bị thi tà xâm lấn, có siêu cấp tông môn truyền thừa cổ xưa tọa trấn mới có thể ngăn cản đại quân thi tà.

- Hừ, chỉ cần nữ ma vừa ra tay, cho dù là siêu cấp tông môn hoặc là gia tộc tu tiên gì đó cũng nhất định tan thành mây khói trong khoảng khắc.

Nghe nói như thế, mọi người im lặng, không ai có thể phản bác.

Đi suốt một ngày, Phong Phi Vân và Vương Mãnh tiến tới một tòa thành cổ trong "Thiên Hoa Quận", đây là con đường từ Vạn Tượng Tháp đi tới nam thái phủ.

Trong thành cổ tụ tập rất nhiều tu tiên giả tránh né nam thái phủ, tất cả đại tiên môn đều có, đều là tới cầu Vạn Tượng Tháp che chở, cảm thấy chỉ cần ở gần Vạn Tượng Tháp một ít, có thể tránh thoát đại quân thi tà đồ sát.

Có lẽ bởi vì có Vạn Tượng Tháp, cho nên người đi lại trong thành nhiều như nước, ngựa xe tấp nập chẳng khác gì động thiên phúc địa, hoàn toàn không có chút mùi chiến hỏa thuốc súng nào cả.

Đệ tử trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp rất nhiều người đã tới tòa thành này rồi, trong thành xuất hiện rất nhiều tuấn tài trẻ tuổi sinh ra bạo động rất lớn.

Nhưng mà tuần tài trẻ tuổi ở đây chỉ đi ngang qua, cả đám như rất vội, có thuê nô bộc, mua sắm đại lượng đan dược chữa thương, ngừng lại đây không tới hai giờ đã vội vàng ra khỏi tòa thành này.

Đương nhiên cũng có người không vội ở lại đây, nghỉ ngơi trong tòa thành này một đêm, tìm tới thanh lâu có danh kỹ nổi danh nhất, đàm tiếu gió trăng, sau một đêm triền miên thì sáng ngày thứ hai mới phiêu nhiên mà đi, bước vào hành trình của mình.

-------

Chương 411: Mười vạn kim tệ một tấm (2)

- Ngày hôm qua ta nhìn thấymột thiên tài tuyệt đỉnh của Vạn Tượng Tháp, mang theo hơn hai trăm nôbộc, lái mười chiếc hoàng kim chiến xa đi ngang qua ngoài thành, chạy đi rất gấp, chiến xa xu thế khí thôn sơn hà, hôm nay sợ rằng đã đi đượcvạn dặm rồi.

- Tối hôm qua ta nhìn thấy một nhân kiệt Thần Cơ đại viên mãn trên người tử khí như mây, ở trong nội thành phong lưu một đêm với Yên Hồng cônương, sáng nay đi ra ngoài cũng cưỡi Bạch Ngân Thần Sư, tiến đến phíanam.

Vạn Tượng Tháp đại động tác, kinh động tất cả tu sĩ, mỗi người đang suyđoán xảy ra chuyện gì, thẳng đến giữa trưa có một tin tức truyền tới.

- Bách Tháp Bảng thay đổi, mười vạn tài tuấn xuất quan.

- Vạn Tượng Tháp rốt cục ra tay, tuổi trẻ tài tuấn có lẽ đều tiến tớimười hai quận còn chưa bị công phá kia, mười hai quận phủ này sẽ biếnthành chiến trường tranh giành của bọn họ.

- Ta đoán cũng là như thế, dù sao tu sĩ dám xông vào chín quận do thi tà nắm giữ quá ít, thi tà đông nghịt xông tới, cho dù là ai cũng bị đánhchết.

- Nghe nói có vài tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh lớp già đã chết trong chín quậnnày, từ đó về sau, không có người nào dám bước vào đó một bước.

...

... ...

Trong tòa cổ thành này, Phong Phi Vân đạt được rất nhiều tin tức, nghe được rất nhiều đại sự ở nam thái phủ gần đây.

Chín quận lớn đã nằm trong tay của thi tà, tức thì trở thành ma quậttrong lời tu sĩ, nhân loại xâm nhập trong đó sẽ chết không chỗ chôn.

Những thiên tài nhân kiệt ở Vạn Tượng Tháp này tuy có suy nghĩ đi săngiết thi tà, nhưng lại cũng không dám xông vào chín quận lớn, nhao nhaotiến đến mười hai quận phủ còn chưa bị xâm chiếm.

- Sư thúc, mức độ nguy hiểm của mười hai quận phủ không giống nhau, cóquận phủ mới vừa vặn bị thi tà tấn công, tương đối nguy hiểm thấp mộtít, có quận phủ đã lâm vào mức dầu sôi lửa bỏng, cho dù là tu sĩ ThiênMệnh Cảnh cũng không dám đi vào.

Vương Mãnh dò hỏi.

Nơi càng nguy hiểm, số lượng thi tà cũng càng nhiều, cũng thuận tiện thu thập thi cung, nhưng mà tùy thời sẽ bị thi tà vây công tới chết.

Nơi có nguy hiểm thấp nhất, khẳng định số lượng thi tà không nhiều lắm,hơn nữa nhiều thi tà vừa mới thi biến, chiến lực không có khủng bố bằnglão thi, nhưng khuyết điểm là tốc độ thu thập thi cung thấp hơn nhiều.

- Bán tình báo, bán tình báo, phân tích tình hình chiến đấu ở tiềntuyến, phân bố thế lực của thi tà, hướng đi của tiên môn còn sót lại,sắp xếp nguy hiểm của mười hai quận phủ, cái gì cần đều có, rời tay bánphá giá, đi qua, đi ngang qua, không nên bỏ qua! Ài! Mỹ nữ, có muốn mộtphần hay không, chỉ cần mười vạn kim tệ, tuyệt đối là giá trị siêu việt.

Phong Phi Vân nhìn qua người rao, chỉ thấy vẻ mặt của thiếu niên này đen hơn đáy nồi, trên lưng vác một cái sọt da đầy đồ quyển dê lớn, chồngchất dày đặc, đoán chừng có trên trăm quyển.

Giờ phút này thiếu niên mặt đen đang ngăn trước mặt hai thiếu nữ xinhđẹp mặc nho y màu trắng, đại lực chào hàng, nước bọt tử phun nhưsương.

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, mười hai quận phủ củanam thái phủ quá nguy hiểm, địa vực rộng lớn dọa người, người bìnhthường cho dù đi ba đời cũng không thể đi hết được. Căn bản không cóngười nào trong thời gian ngắn vẽ ra bản đồ tình báo như thế.

- Nhất định là gạt người, tên thanh niên mặt đen này tim quá đen, mộttấm đồ quyển gạt người mà bán giá mười vạn kim tệ, hắn đúng là dám mởmiệng.

- Đầu năm nay lừa đảo không ít, kẻ đần cũng nhiều... Sáng hôm nay tênthanh niên mặt đen này bán ra hơn hai mươi đồ quyền, tấm đắt nhất cũnggiá tám mươi vạn kim tệ, tấm rẻ nhất chỉ bán ra chừng ba trăm kim tệ,thành phẩm còn thấp hơn nhiều.

- Hắn kiếm tiền quá dễ dàng...

Nếu tên thanh niên mặt đen này bán ra được một đồ quyển tình báo là đổiđịa phương ngay, từ sáng tới trưa đã bán ra hai trăm vạn kim tệ rồi, mấu chốt là mua phải đồ giả, làm cho rất nhiều tu sĩ đều ghen ghét khôngthôi, trong lòng rất không cân bằng.

- Mười vạn kim tệ quá đắt, nếu không năm kim tệ đi?

Một thiếu nữ ánh mắt trong veo như nước giơ năm ngón tay lên lắc lắc trước mặt đen này, nháy nháy con mắt đáng yêu.

Thanh niên mặt đen nói:

- Mỹ nữ, ngươi ra tay quá ác rồi, giá năm kim tệ căn bản không bán,trung thực nói cho ngươi biết a! Đồ phổ này do một nhân vật vô thượnglàm ra, ta dùng giá vốn mua từ trong tay của hắn chín... Vạn kim tệ, lợi nhuận không nhiều lắm, xem cô nương lớn lên mỹ mạo động lòng người,thanh thuần đáng yêu, ta giảm cho ngươi, chín vạn năm ngàn kim tệ.

- Thế nhưng mà ta chỉ có năm kim tệ!

Tiểu cô nương lấy ra năm kim tệ rực rỡ nằm trong bàn tay, không nhiều không ít, chỉ năm kim tệ.

- Thua lỗ ah! Mỹ nữ ra tay nên đại khí, sinh ý năm kim tệ, ta thực làmkhông được. Được rồi! Xem ra hai vị đều là đệ tử Vạn Tượng Tháp, xem như nửa cùng trường, bán giá vốn cho các ngươi, chín vạn kim tệ.

Tên thanh niên mặt đen làm ra bộ dáng đấm ngực dậm chân, hàm răng cắn chặt, nói ra cái giá rất đau lòng.

Hắn giống như sắp thổ huyết.

- Chỉ có năm kim tệ, tỷ tỷ của ta hái thuốc bán thuốc, vốn ý định tới mua hai kiện xiêm y, hiện tại toàn bộ cho ngươi.

Tiểu cô nương này đôi mắt như trân châu, lộ ra dáng đáng yêu động lòng người, lông mi thật dài rung rung, lộ ra nét hồn nhiên.

Thanh niên mặt đen nhìn qua hai thiếu nữ này mặc quần áo mộc mạc, cũngrất đơn thuần, đúng là không giống kẻ có tiền, nhưng lại còn đẹp hơnthiên kim tiểu thư của đại gia tộc vài phần.

Nếu có thể bán các nàng cho đám thiếu gia giàu có, nhất định có thể bánvới giá tiền rất lớn, nhưng mà hắn rất phản cảm với chuyện lừa bán thiếu nữ, cũng đành nhịn cơ hội phát tài xuống.

Thật con mẹ nó xui, lần này xem như nhìn lầm! Gặp được hai cô nương nghèo!

- Được rồi! Năm kim tệ thì năm kim tệ, khốn kiếp, hôm nay xem như bángiá thấp nhất. Mỹ nữ, giá tiền này ngươi ngàn vạn không nên nói vớingười khác! Xem như tặng cho ngươi.

Thanh niên mặt đen ném đồ quyển cho thiếu nữ, túm lấy năm miếng kim tệ,sau đó lẫn vào trong đám người, đến nơi khác tiếp tục hét to.

Rất hiển nhiên đồ quyển này giá năm kim tệ rất không đáng, bằng không hắn cũng không bán với giá này.

- Đại ca, năm mươi vạn kim tệ một tấm, nếu ngươi muốn mua, ta giảm nửa giá rồi!

Thanh niên mặt đen giữ một người lại, người nọ bị hắn nói được động tâm, trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng dùng mười lăm vạn kim tệ muamột tấm, bị kích động rời đi.

Con mắt thanh niên mặt đen nhảy lên, nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới,khóe miệng nói một câu xui xẻo, liền muốn rời đi, nhưng mà hắn vừa mớiquay người lại, phát hiện Phong Phi Vân đã ngăn cản trước mặt của hắn,đang cười tủm tỉm theo dõi hắn.

- Tất Trữ Suất, ngươi đúng là lừa gạt không bỏ qua một chút cơ hội nào cả!

Phong Phi Vân nói.

-------

Chương 412: Tổ địa Phong gia

Tên thanh niên mặt đen "Kẻ cắp" này chính là Tất Trữ Suất!

- Khục khục, thì ra là Phong huynh, Phong huynh thật oan uổng cho ta, ta mua đều là chính phẩm, tuyệt không có giả dối!

Lấy một tấm da dê sau lưng Tất Trữ Suất đều giao cho Phong Phi Vân, cười nói:

- Ta cùng Phong huynh xem như sinh tử chi giao, tấm da dê này bán cho ngươi hai trăm vạn một tấm.

Tất Trữ Suất biết rõ Phong Phi Vân sau lưng có núi dựa lớn, căn bản không thiếu tiền cho nên dùng chiêu sư tảm ngoạm.

Phong Phi Vân mở da dê ra, phía trên có vẽ đường cong, vòng tròn, hìnhtam giác các loại ký hiệu, đánh dấu được thập phần tinh tế, có phân chia hai mươi tám quận, nơi tiên môn đóng quân, thi tà tụ tập, nhất địa nơinguy hiểm, nơi xảy ra đại chiến nhiều lần các loại...

Tấm da dê này phía trên đánh dấu thập phần tinh tế, còn có một chút lộtuyến là con đường tắt của hai mươi tám quận, còn có một ít mật địathượng cổ.

Những thứ đánh dấu trên da dê này, rất nhiều đều tương xứng với kết cấuđịa lý mà Phong Phi Vân biết rõ, dường như không phải đồ giả.

Một góc của da dê vẽ lấy một điểm nhỏ màu đỏ, thập phần bắt mắt.

- Đó là một trong tám đại di tích thượng cổ, vũ hóa mộ nguyên, ở vàoquận Tam Thánh, nghe nói gần đây dưới đáy vũ hóa mộ nguyên có một tòathượng cổ băng cung bay lên, đến nay vẫn còn lơ lửng giữa không trung,có người khảo cứu, tòa băng cung này đã ít nhất tám vạn năm rồi Mấytháng qua đã hấp dẫn không ít đại nhân vật tiến tới, nhưng lại không có người nào đi vào nội cung băng cung.

Tất Trữ Suất thần thần bí bí nói với Phong Phi Vân.

Trong lòng Phong Phi Vân khẽ động, vũ hóa mộ nguyên có băng cung baylên, hắn đã sớm nghe tháp chủ Linh Bảo tháp đề cập qua, ngược lại cóviệc này thật, chẳng lẽ "Kẻ cắp" mua là đồ thật?

- Đồ quyển là có từ nơi nào?

Phong Phi Vân dò hỏi.

Tất Trữ Suất khôn khéo đến cực điểm, nhìn ra Phong Phi Vân đã động tâm, liền tranh thủ đoạt da dê trong tay của hắn, cười nói:

- Là một vị đại nhân vật vẽ ra, ta dùng giá năm trăm vạn kim tệ để mua,chúng ta là huynh đệ sinh tử, ngươi xuất ra hai trăm vạn kim tệ, tachuyển cho ngươi.

Vừa rồi nói giá vốn có chín vạn kim tệ, hiện tại rõ ràng cố định lên giá đến năm trăm vạn kim tệ, hắn đúng là dám mở miệng, xem Phong Phi Vântrở thành dê béo.

- Cái này... Ta đã gặp qua là không quên, vừa rồi cũng đã nhớ kỹ toàn bộ, căn bản không cần mua.

Phong Phi Vân nói xong xoay người muốn đi.

Tất Trữ Suất sững sờ, trong lòng mắng to Phong Phi Vân vô sỉ, vội vàng đuổi theo, nói:

- Phong huynh, một trăm vạn kim tệ cũng có thể bán.

Phong Phi Vân không để ý tới hắn.

- Mười vạn kim tệ, cũng thành, không thể ít hơn nữa.

Phong Phi Vân vẫn không nhìn hắn, giống như có lẽ đã hạ quyết tâm sẽ không mua.

Tất Trữ Suất nghiến răng nghiến lợi, hét lớn:

- Tặng miễn phí, ngươi muốn không?

- Đương nhiên muốn!

Bỗng nhiên Phong Phi Vân quay người đoạt da dê trong tay Tất Trữ Suất, cấp tốc ném vào giới linh thạch, cười nói:

- Có mấy nơi còn chưa nhớ kỹ, đã Tất huynh muốn tặng, ta miễn cưỡng nhận lấy.

Tất Trữ Suất nói: "..."

- Như vậy cáo từ, Tất huynh cũng không cần tiễn nữa!

Phong Phi Vân không hề dừng lại nhiều, sợ hãi Tất Trữ Suất đổi ý, sảibước chạy đi, rất nhanh đã đi ra khỏi cửa thành, đi cùng Vương Mãnh sauđó cưỡi kỳ ngưu đi về phía nam.

- Khốn kiếp, Phong Phi Vân, ta thao đại gia ngươi.

Tất Trữ Suất biết rõ bị Phong Phi Vân gài bẫy, cầm hai tấm da dê ra, tếra hai bộ cổ kiếm, tổng cộng mười chuôi, ngự kiếm mà đi, muốn đuổi theobắt Phong Phi Vân trở về.

Tin tức trên da dê rất khổng lồ, cho dù có người thật gặp là không quên cũng không có khả năng chỉ một lát là nhớ kỹ.

Phong Phi Vân ngồi trên lưng kỳ ngưu, đem da dê mở ra, cẩn thận nghiên cứu đánh dấu trên đó, còn có phân bộ hai mươi tám quận.

- Sư thúc, ta phát hiện rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp đều đi tới quận Tam Thánh.

Vương Mãnh nhìn lên chân trời, mỗi cách một đoạn có một đạo lưu quang bay qua trên đỉnh đầu.

Những người này đều là ngự khí phi hành, tuy tốc độ rất nhanh nhưng vôcùng tiêu hao linh khí, cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn cũng chỉbay tối đa ba giờ phải hạ xuống đất nghỉ ngơi. Mà Thần Cơ đỉnh phong,Thần Cơ trung kỳ chỉ có thể bay một giờ là ngừng lại.

Cho nên chưa đạt tới Thiên Mệnh Cảnh, tuyệt đại đa số tu sĩ đều lựa chọn dị thú thay đi bộ, như vậy cũng không mệt mỏi như thế, còn có thể tùy thời bảo trì thực lực đỉnh phong.

Ngón tay Phong Phi Vân chỉ vào khu vực quận Tam Thánh, cười nói:

- Chỗ vào vũ hóa mộ nguyên nằm trong nội địa quận Tam Thánh, băng cungxuất thế, khiếp sợ thiên hạ, phàm là thiên tài tuấn kiệt có tự tin vàothực lực của mình, tự nhiên sẽ không bỏ qua thịnh hội như thế, nhưngmà...

- Nhưng mà cái gì?

Vương Mãnh nhìn thấy Phong Phi Vân nhíu mày thì hỏi.

- Nhưng mà quận Tam Thánh là một trong mười hai quận phủ bị thi tà xâmlấn, mức độ nguy hiểm xếp hàng thứ nhất, cơ hồ sắp rơi vào trong tay của ma nữ rồi.

Trong tay của hắn nắm giữ đồ quyển da dê đánh dấu như thế, quận TamThánh mức độ nguy hiểm ngay cả tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh cũng vẫn lạc, mộtđời tu sĩ trẻ tuổi đi vào sẽ phải bỏ mạng.

Mặc dù là cầu phú quý trong nguy hiểm, nhưng nếu mù quáng mạo hiểm thì cuối cùng sẽ chết nhanh hơn.

- Phong Phi Vân, lão tử cuối cùng cũng đuổi theo ngươi, nhanh đưa chota hai trăm vạn kim tệ, bằng không ta tố cáo ngươi cướp bóc.

Trong tầng mây, mười đạo kiếm quang lao ra, Tất Trữ Suất ngự kiếm baytới, mười đạo cự đại cổ kiếm cắm trước cổ đạo, giống như mười cây cộtngăn cản kỳ ngưu đi.

Bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá!

Mười chuôi cổ kiếm tạo thành kiếm trận, kiếm quang bắn ra, sắc bén tới cực điểm.

Vương Mãnh hừ lạnh một tiếng, muốn ra tay, lại bị Phong Phi Vân quát lớn.

- Tất huynh, người không thể vô sỉ tới mức độ này nha, rõ ràng là ngươinói muốn tặng cho ta, ta mới nhận lấy, hiện tại ngươi muốn cướp trở về?

Phong Phi Vân cười nói.

- Lại còn nói ta vô sỉ...

Tất Trữ Suất tức giận mặt đen hơn trước, nói:

- Phong Phi Vân, đừng con mẹ nó giả thuần khiết, ngươi lừa người khác,lừa được ta sao? Nghe nói tứ tiểu thư Ngân Câu gia tộc vừa ý ngươi, cónúi tiền của Ngân Câu gia tộc làm chỗ dựa, hai trăm vạn kim tệ đối vớingươi mà nói chẳng phải chín trâu mất sợi lông sao? Chút tiền nhỏ nàyngươi cũng gạt ta, cũng không sợ tổn thương hòa khí huynh đệ sao?

- Chúng ta đi!

Phong Phi Vân vung ống tay áo lên, một đạo bạch mang lao ra, mười cổ kiếm tung bay, rơi thất linh bát lạc trên đất.

Tất Trữ Suất vội lên, ở phía sau hét lớn:

- Phong Phi Vân, ta nắm giữ một thiên đại tin tức, là về Nam Cung Hồng Nhan.

Trong lòng Tất Trữ Suất cũng có chút tâm thần bất định, sợ Phong PhiVân căn bản bỏ qua hắn, trực tiếp rời đi, như vậy hắn lỗ lớn.

-------

Chương 413: Lăng mộ (1)

Cổ tay Phong Phi Vân nhắc khóa sắt trên tay lại, làm cho kỳ ngưu dừng lại, nói:

- Ra giá?

- Hai trăm vạn kim tệ.

Tất Trữ Suất trong lòng vui vẻ, rất không lưu tình hô cái giá này.

- Cho ngươi!

Phong Phi Vân không chút do dự từ trong giới linh thạch ném ra một tờ kim phiếu, ném cho Tất Trữ Suất.

Đây là kim phiếu lần trước Ngân Câu Phương đưa cho, tổng cộng hơn ba ngàn vạn kim tệ, vẫn đặt trong giới linh thạch.

Tất Trữ Suất không nghĩ tới Phong Phi Vân lại hào sảng như thế, duy nhất một lần ném ra ngoài hai trăm vạn kim tệ, quả thực quá không có thiênlý, nội tâm của hắn vô cùng hối hận, xem ra lần này báo giá quá thấp.

Tuy hối hận nhưng hắn không có cò kè mặc cả.

- Có người trông thấy Nam Cung Hồng Nhan đi quận Tam Thánh, tiếng ca của nàng câu dẫn vạn điểu cùng bay.

Tất Trữ Suất nói.

- Chuyện này là thật?

Phong Phi Vân nói.

- Nửa phần không giả.

Tất Trữ Suất cẩn thận thu tấm kim phiếu này lại, đây là lợi nhuận lớn nhất hôm nay.

Nàng đi quận Tam Thánh làm gì vậy? Phong Phi Vân nhíu mày suy nghĩ.

Tất Trữ Suất trực tiếp xoay người ngồi lên kỳ ngưu, ngồi ở vị trí đuôi trâu, cười nói:

- Người trong thiên hạ cũng biết, yêu ma chi tử cùng mỹ nhân đệ nhấtthiên hạ chính là hồng nhan tri kỷ, quận Tam Thánh chính là hiểm địa thi tà đầy đất, chẳng lẽ Phong huynh cam tâm để nàng lẻ loi một mình mạohiểm sao?

- Đi!

Phong Phi Vân ném một tấm truy phong linh phù vào lưng kỳ ngưu, kỳ ngưu vốn có tốc độ chạy đi nhanh kinh người, bây giờ càng nhanh hơn, có thểnói là nhanh như gió.

Trong nháy mắt vượt qua vài ngọn núi, đi thẳng tới hướng quận Tam Thánh.

Tất Trữ Suất ngồi ở đuôi kỳ ngưu, thiếu chút nữa rớt ra ngoài, may mắn hai tay ôm được đuôi kỳ ngưu.

Căn cứ kế hoạch của Phong Phi Vân, hắn có ý định đi tới quận Tam Tài cóít nguy hiểm lịch lãm rèn luyện, nhưng mà giờ phút này hắn đã cải biếnchủ ý, quyết định tiến đến quận Tam Thánh, căn bản không phải chỉ vì Nam Cung Hồng Nhan, hắn còn có ý định khác.

Hắn nhớ rõ Phong gia có một chỗ tổ địa nằm tại mật địa ở biên giới quậnTam Thánh, Phong gia nói không chừng chuyển gia tộc tới đó, hắn cảm thấy không có manh mối nào khác đi tìm.

Phong gia tổ địa có lăng mộ tiên hiền Phong gia, có tu sĩ tiền bối Phong gia ẩn cư, có cất dấu đại bí cổ xưa của Phong gia.

Dù sao mỗi một tổ địa đều không đơn giản, đệ tử Phong gia có tư cách đi vào cũng chỉ thước tiếc tiền nhân mà thôi.

Kỳ ngưu ngày đi tám nghìn dặm, đi nửa tháng rốt cục đi vào biên thùy quận Tam Thánh.

Phong Phi Vân cũng không có trực tiếp xông vào quận Tam Thánh, mà làđường vòng, tiến tới một khu rừng cổ, tại đây có bảy mươi ba ngọn núilớn, toàn bộ đều bị rừng rậm cổ xưa bao phủ, trong núi mây mù phiêuđãng, mang theo tiên vận ung dung.

Trong dãy núi có tiếng cổ chung vang lên, tiếng chuông kéo dài, thật lâu không dứt.

Phong Phi Vân lần đầu tiên đi vào nơi này, chỉ từng nghe phụ thân nóiqua, trong vân lĩnh có đệ nhất tổ địa của Phong gia, gia chủ Lăng MộPhong gia đời thứ nhất ở trong tổ địa này.

Nếu như đã tới quận Tam Thánh, vậy tiện đường tới đây xem sao.

Bảy mươi ba ngọn núi thẳng tắp dốc đứng, xuyên thẳng qua tầng mây, trong núi có nhiều bạch hạc dị cầm, nhưng lại chỉ có thể nghe được chim hót,nhìn bóng chim bay.

Sương mù thật sự quá lớn, tu sĩ thiên nhãn thần thông cũng bị ngăn cách.

- Này, Phong Phi Vân, chúng ta không nên đi đi quận Tam Thánh săn giếtthi tà, kiếm lấy điểm tích lũy, chạy đến nơi đây làm gì vậy?

Tất Trữ Suất hỏi.

- Săn giết thi tà có tới ba năm, không vội trong nhất thời.

Phong Phi Vân nhảy ra khỏi lưng kỳ ngưu, dọc theo con đường nhỏ phủ đầy cỏ dại đi vào trong rừng.

Vương Mãnh cầm theo Phương Thiên Họa Kích, hở ngực lộ lưng theo sátPhong Phi Vân, Tất Trữ Suất cũng không có biện pháp, cũng đi theo vào.

Trong rừng sương mù càng nhiều hơn, cây cao hơn trăm mét cũng rất nhiều, ánh sáng khó chiếu vào đây.

Đi không bao xa, Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, trên ngón tayngưng tụ ra ánh sáng màu vàng đánh vào lòng đất, đây là một chiêu "Hoàng thổ thuật", cũng là pháp thuật cuối cùng trong tiểu diễn ngũ hành, uylực lớn nhất, cũng khó tu luyện nhất.

Trong khoảng thời gian này Phong Phi Vân đều nghiên cứu hoàng thổ thuật, mặc dù cách đại thừa còn rất xa, nhưng đã có được một bộ phận uy lựcrồi.

Hào quang pháp thuật màu vàng tiến vào trong đất, trên mặt đất nứt rakhe hở nhỏ, một đạo tinh quang bay ra theo khe hở, một viên chân diệulinh thạch to như chén rượu lớn bay ra, rơi vào trong tay phong Phi vân.

Tuy chân diệu linh thạch bài danh chót nhất trong mười tám loại linhthạch, nhưng mà nó vẫn có giá trị phi phàm, một khối chân diệu linhthạch này ít nhất có thể bán hai mươi vạn kim tệ.

- Móa, ngươi rõ ràng còn có Tầm Bảo Thuật?

Tất Trữ Suất mang vẻ mặt nghi hoặc, tham lam nhìn chằm chằm vào lòng đất, cười nói:

- Phong huynh quả nhiên không thành thật một chút nào, nơi này chắc làmột bảo địa, trong lòng đất có nhiều linh thạch đúng không?

- Đương nhiên không phải!

Phong Phi Vân cười cười, thu hồi khối chân diệu linh thạch này, liền đi lên phía trước.

Phong Phi Vân cũng là lần đầu tiên đến vân lĩnh, nhưng mà phát hiện nơinày bảo vật thừa thải, mới đi cả buổi liền từ trong đất đào ra bảy khốichân diệu linh thạch, bốn khối xích đồng cổ thiết, còn hái hai gốc dịthảo vượt qua năm trăm năm.

Đây đúng là không bình thường, chẳng lẽ ngày thường đều không có tầm bảo sư đi tới địa vực này sao? Đây tuyệt đối không có khả năng, nhưng không rõ vì nguyên nhân nào mà nhiều bảo vật như thế nhưng không ai đi đào?

Chẳng lẽ Phong gia phái cao thủ tới thủ hộ tổ địa này?

- Đây nhất định là một tòa bảo địa, lòng đất có rất nhiều tài nguyên khoáng sản. Phong Phi Vân lừa gạt không sao?

Tất Trữ Suất đi theo sau cùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân thu từng khối linh thạch vào trong linh giới thạch, nếukhông phải Phong Phi Vân thu nhanh, hắn sớm đi lên trộm linh giới thạch.

Đi nửa ngày ngắn ngủi, Phong Phi Vân móc bảo vật trong lòng đất ra giátrị cũng đã vượt qua năm trăm vạn kim tệ, quả thực tương đương với mộttiên môn cỡ trung thu nhập một năm.

Đây là bảo vật hiếm có dọa người, thật giống như mấy ngàn năm qua không có người nào khai thác.

Đi vào ngọn núi hiểm yếu có một con sông lớn rộng mấy chục thước chảyqua, bên kia bờ sông có một con đường nhỏ đi từ dưới lên trên, cũngkhông biết đã mở ra bao nhiêu năm rồi, mang theo một cảm giác tangthương cổ xưa.

- Rốt cục có dấu vết nhân loại hoạt động qua, vì sao ta cảm thấy đâykhông phải là tòa núi lớn, ngược lại giống như một lăng mộ thế?

Tất Trữ Suất linh giác rất cao, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái.

Vương Mãnh gật gật đầu, nói:

- Hình dạng là một ngôi mộ lớn, nhưng mà to tới mức dọa người.

Ngọn núi lớn này cao tới mấy ngàn thước, phía trên có nhiều nham thạchvà cổ bách, hiển nhiên là một ngọn núi lớn tự nhiên, cũng không phải làlăng mộ con người kiến tạo ra.

-------

Chương 414: Lăng mộ (2)

Đúng là cuối mùa thu trênđỉnh núi có vài lá cây màu đỏ rơi xuống, hình dạng rất giống nhân tâm,hỏa hồng như tuyết ngọc, phiến lá mạch lạc cũng giống như mạch máu

Loại lá cây này quả thật chưa từng thấy qua.

Trên ngọn núi này đầy cổ bách, nhìn qua xanh tươi ngút ngàn, không cómột cây màu đỏ nào cả, vì sao có lá cây huyết hồng quái dị như thế?

Lá cây từ đỉnh núi cao mấy ngàn thước rơi xuống, rất thưa thớt, chỉ có ba phiến.

Ba người theo gió bay lên, thu lấy một lá cây cho mình, cẩn thận cầm vào trong tay, lại bay xuống, bọn họ phát hiện lá cây huyết hồng này khôngtầm thường.

Lá cây này có nhiệt độ như lửa, đặt ở trong núi đủ khiến núi sôi trào.

- Ta ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, đây là hương vị trên lá cây phát ra!

Vương Mãnh nâng lá cây trong tay lên, cảm giác lá cây giống như có sinh mạng đang hoạt động.

- Ông trời...ơ...i... Chẳng lẽ là Hóa Đạo Thụ Diệp trong truyền thuyết?

Tất Trữ Suất cả kinh kêu lên, cầm chắc lá cây trong tay, sợ làm mất.

- Thật là Hóa Đạo Thụ Diệp!

Phong Phi Vân khẳng định suy đoán của Tất Trữ Suất.

Hóa Đạo Thụ còn hi hữu hơn Hóa Đạo Thạch nhiều, chưa từng nghe qua ThầnCơ vương triều có Hóa Đạo Thụ, không có nghĩ tới nơi này có một cây,rất có thể mọc ở đỉnh núi.

Mỗi một mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp đều là kỳ bảo ngộ đạo, đối với tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh mà nói có hấp dẫn trí mạng.

Cho dù là nhân vật cấp bạc Cự Kình, vì một lá Hóa Đạo Thụ Diệp sẽ chém giết lẫn nhau.

- Ha ha! Lần này phát tài, nếu bán Hóa Đạo Thụ Diệp này cho Ngân CâuPhường, ít nhất cũng sẽ bán ra ngàn vạn kim tệ, không, không, kim tệ đãkhông thể cân nhắc giá trị của Hóa Đạo Thạch, có lẽ có đổi được mấychục khối chân diệu linh thạch.

Tất Trữ Suất rất hưng phấn, giá trị của Hóa Đạo Thạch quá cao, dù saogia tộc lớn như Phong gia một năm cũng chỉ có thể thu nhập mấy trăm khối linh thạch a.

Một mảnh lá cây có giá trị mấy chục khối linh thạch, đây quả thực còn trân quý hơn linh dược ngàn năm.

Hóa Đạo Thụ Diệp rơi xuống đất sẽ lập tức hòa tan, chỉ có thân thể huyết nhục mới tiếp được, ba người đều cẩn thận từng li từng tí, sợ Hóa ĐạoThụ Diệp rơi xuống đất, như vậy tài phú ngàn vạn sẽ biến thành hư ảo.

- Nếu như chúng ta tìm được gốc Hóa Đạo Thụ kia, quả thật còn mạnh hơn cả bảo khố thượng cổ.

Tất Trữ Suất cầm Hóa Đạo Thụ Diệp đặt vào trong quần lót, tuy Hóa ĐạoThụ Diệp nhiệt rất cao, hắn bị phỏng "Trứng dái ", nhưng mà lại cảmthấy như vậy rất đáng, hơn nữa cho dù bị người khác đoạt đi, người kháccũng chưa chắc nguyện ý ăn vào.

Lần này thật là "Nhức cả trứng dái ", nhưng mà cho dù nhức cả trứng dái hắn cũng nhịn.

Vương Mãnh cột Hóa Đạo Thụ Diệp vào đùi, hắn ngược lại da dày thịt béo,cho dù Hóa Đạo Thụ Diệp nhiệt độ đủ cao, với hắn mà nói cũng không cóchút cảm giác gì.

- Đều là cường nhân ah!

Trong lòng Phong Phi Vân cảm thán, đặt Hóa Đạo Thụ Diệp vào trong tay áo, dùng linh khí bao phủ nó.

- Ngọn núi lớn này không được xông lên!

Phong Phi Vân gọi Tất Trữ Suất lại khi hắn định bay lên.

- Hôm nay ai cũng không ngăn được ta phát tài!

Tất Trữ Suất cảm thấy Phong Phi Vân nói rất không thể tin, căn bản không nghe khuyên bảo, đạp sóng mà đi, vượt qua sông dài, nhưng mà còn chưacó đặt chân lên đường nhỏ bên kia, một đạo điện quang hình người từtrong núi bay ra đánh thẳng vào hắn.

Phốc!

Trong miệng hắn thổ huyết rất nhiều, bay xa vài trăm thước, hắn giốngnhư chó chết nằm trong bụi cỏ, run rẩy cả buổi mới đứng lên.

Làn da của hắn rất đen, giờ phút này càng cháy đen hơn, có thể nhìn thấy khói bay lên.

- Phong Phi Vân, rốt cuộc đây là nơi nào, ngươi sẽ không mang chúng ta vào cấm địa tử vong chứ?

Tất Trữ Suất toàn thân đau đớn, xương cốt toàn thân rung động, nếu không phải vừa rồi hắn cảm thấy nguy hiểm, đánh ra pháp thuật phòng thủ, nóikhông chừng giờ phút này đã bị lôi điện đánh thành cặn bã.

- Ta vừa rồi đã nhắc nhở ngươi, chính ngươi còn xông qua.

Phong Phi Vân nói.

Ngọn núi lớn này rất có thể chính là lăng mộ gia chủ đầu tiên của Phonggia, ai cũng không biết ẩn trong lòng núi trên tầng mây có Hóa Đạo Thụhay không?

Tuy đây chính là tổ địa Phong gia, nhưng cũng là cấm địa của Phong gia,chỉ có lịch đại gia chủ Phong gia mới có tư cách tới đây tế bái.

Đã từng có đệ tử Phong gia vụng trộm xâm nhập, muốn đi vào lăng mô giachủ đầu tiên của Phong gia, nhưng mà hắn gặp nguyền rủa vô danh, sau khi đi ra ba ngày thì thân thể hóa thành băng điêu, trước khi chết trời rơi nhiều tuyết.

Loại chuyện này không chỉ xảy ra một lần, sau đó càng ngày càng nhiềungười chết đi, đệ tử Phong gia không dám xông loạn nữa. Cho dù đi vào tổ địa cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài rừng mà tế báo, sợ đi tới quá gần,đụng phải nguyền rủa tử vong trong truyền thuyết.

Tuy nơi này là cấm địa tồn tại lực lượng nguyền rủa thần bí, nhưng màgia chủ lại có lực lượng khắc chế nguyền rủa, Phong gia chưa hẳn làkhông dời tới đây.

- Nơi này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, nếu cả tộc Phong gia chuyển tới đây, rất có thể sẽ diệt tộc.

Tuy đây là tổ địa Phong gia, nhưng mà Phong Phi Vân lại cảm nhận đượckhí tức khủng bố, hỗn loạn mà pha tạp, khiến người ta hít thở khôngthông, mặc dù là đệ tử Phong gia cũng không dám đụng vào khí tức này.

Xác định Phong gia không có dời tới đây, Phong Phi Vân liền ý định mau chóng rời khỏi.

- Các ngươi nhìn sông lớn... Nước sông biến sắc!

Vương Mãnh kêu lên.

Nước sông vốn màu xanh, không biết lúc nào biến thành màu đỏ như máu,giống như sông máu, đưa mắt nhìn qua thì ánh mắt cũng phải đỏ lên.

Phong Phi Vân cảm giác trước mắt chính là ảo giác, vì vậy vận chuyểnphượng hoàng thiên nhãn, nhưng mà thời điểm ánh mắt của hắn nhìn vào đáy sông, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn sởn gai ốc, nơi phát ra màu đỏ của sông này chính là xương cốt nhân loại to lớn.

Xương trắng này dài hơn hai trăm mét, nằm ở đáy sông, có bộ phận chìm vào trong bùn, mỗi một cục xương đều thô to hơn cây cột.

Vì sao xương cốt nhân loại lớn như thế?

Cho dù là cổ cương tộc nhân lớn nhất cũng chỉ cao bốn mét, đó cũng là cự nhân trong cổ cương tộc.

Nhưng mà dưới đáy sông lớn này có bộ xương khổng lồ tồn tại không biếtbao nhiêu năm tháng, đã dài hơn hai trăm thước, một màn này quá rungđộng nhân tâm, không cách nào làm cho người ta tiếp nhận.

Rốt cuộc là xương cốt của ai?

Hoặc đây không phải là xương người, đây là hài cốt của Cổ Thần, Cổ Ma?

May mắn Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh không có nhìn thấy một màn này, bằng không bọn họ sẽ bị dọa hai chân mềm nhũn ra.

- Trên mặt sông xuất hiện hình chiếu, là một tiểu nữ hài, trong tay cònôm con mèo nhỏ, chẳng lẽ có người đã đi trước chúng ta một bước leo lênđỉnh núi?

Tất Trữ Suất chỉ vào mặt sông, trong lòng rất không bình tĩnh.

Hắn tự nhiên không nhìn thấy hài cốt khổng lồ dưới đáy sông, nhìn thấybóng người trải rộng mặt sông, đó là một hình ảnh tiểu nữ hài tà khí lẫm lẫm, nàng ôm một con mèo nhỏ, từng bước một đi lên đỉnh núi, cuối cùngbiến mất trong sương mù trắng xóa.

-------

Chương 415: Con đường nhỏ vong hồn (1)

Đây là chuyện xảy ra rất lâu, nhìn thấy chính là hình ảnh lưu lại mà thôi.

Một màn này càng dọa người, quả thực giống như nữ tử đi vào mộ phần.

- Tiểu tà ma!

Khóe miệng Phong Phi Vân hơi co rút lại.

Sông lớn huyết sắc như khói sương, trên mặt sông bày biện hình ảnh chânthật đã biến mất, nhưng mà chấn động lại không nhỏ, làm cho lòng ngườirất khó bình tĩnh, tiểu tà ma lại leo lên núi kia.

Chẳng lẽ nàng không sợ tử vong nguyền rủa?

Phong Phi Vân vốn cũng định rời khỏi, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnhnày lại dừng bước, hắn phát hiện bộ pháp của tiểu tà ma quỷ dị, đi lênđường nhỏ lên núi nhưng không bị lòng núi công kích.

Chẳng lẽ có một con đường đặc thù có thể leo lên đỉnh núi sao?

Nàng làm thế nào biết, nàng lên núi làm cái gì?

- Bộ pháp thật quái dị, có lẽ đi theo dấu chân của anngf là có thể lên.

Tất Trữ Suất kích động, vẫn ngấp nghé Hóa Đạo Thụ trên núi.

Hắn tế huyết nhân thần bình ra, lần nữa đi lên núi lớn, bay qua sông dài huyết sắc, thân thể bay bổng hạ xuống bên kia sông, dẫm lên bước chânđầu tiên của tiểu tà ma cho nên không bị công kích.

- Ha ha! Quả nhiên đúng vậy!

Thân thể Tất Trữ Suất rơi xuống, không có lọt vào công kích thì hưng phấn không thôi.

Đây chính là nơi mai táng gia chủ đầu tiên của Phong gia, hung hiểm ngập trời, Phong Phi Vân trầm tư một lát, cũng bay qua sông lớn, thời điểmbay qua sông lại nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy xương cốt khổng lồ nằmdưới đó, làm cho người ta cảm giác có chút sởn hết gai ốc.

Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vào đáy sông, nhanh chóng vượt qua con sông.

Tất Trữ Suất đã đi dọc con đường hẹp lên đỉnh núi, đi rất xa, thật giống như sợ Phong Phi Vân đoạt lấy Hóa Đạo Thụ của hắn vậy.

- Sư thúc, tiểu cô nương kia là tiểu tà ma của Phong gia, rốt cuộc đây là phương nào?

Vương Mãnh cũng bay qua sông, đi theo sau lưng Phong Phi Vân hỏi.

- Mức độ nguy hiểm của nơi này không thua gì cấm địa cổ, đừng hỏi quá nhiều, theo ta đi là được.

Phong Phi Vân hết sức cẩn thận, đi lên con đường núi, vừa nghiên cứu cấu tạo địa thế nơi này, muốn từ đó nhìn ra chút ngọn nguồn.

Bình thường một đạo điện quang từ trên rơi xuống, nhưng đây là điệnquang hình người, từ trong lòng đất bay ra, thập phần khác thường, cócảm giác âm dương thác loạn, thiên địa nghịch cảnh.

- Ngàn vạn không được làm nghịch ý chí thiên địa, bằng không thì...

Trong lòng Phong Phi Vân sinh ra ý niệm này trong đầu, phía trước có tiếng kêu thảm thiết.

Huyết vụ bay ra ngoài.

Tất Trữ Suất lại lọt vào công kích không hiểu, ngực bị đánh ra một rãnhmáu, ngay cả cơ hội tế ra huyết nhân thần bình cũng không có, bị đánhbay ra phía sau, nếu không nhờ Phong Phi Vân giữ chặt lấy hắn, hắn giờphút này đã rơi vào dòng sông đầy máu kia rồi.

- Không có khả năng, không có khả năng, ta rõ ràng đi dọc theo bộ phápcủa tiểu cô nương kia, như thế nào nàng không có bị công kích, ta lại bị công kích?

Tất Trữ Suất ăn nhất phẩm linh đan vào miệng, rãnh máu trên ngực khôi phục cực nhanh.

- Hỏng bét, vì sao dấu chân chúng ta bước qua biến thành rãnh máu, bắt đầu khởi động huyết tuyền?

Vương Mãnh đi ở sau cùng, thời điểm quay đầu nhìn lại thì phát hiện đấuchân trên mặt đất lõm xuống, trong dấu lõm này có máu chảy ra.

Một bước này giống như giẫm vào bùn máu, quả thực là đáng sợ, cảnh này khiến người ta hoảng sợ.

- Xem ra đây là nơi nghịch lại thiên địa!

Phong Phi Vân nhíu mày càng sâu, con đường nhỏ này đã rời khỏi ngọn núi, nhưng mà mắt thường không cách nào phân biệt được, dọc theo con đườngnhỏ đi lên chưa hẳn có thể nhìn thấy đỉnh núi, nói không chừng sẽ tiếnvào dị viện nào đó, rốt cuộc không cách nào trở lại thế giới ban đầu.

Quy tắc trên đường nhỏ không ngừng biến hóa, sau khi tiểu tà ma đi quathì nơi này cũng sinh ra cải biến, nếu đi theo bộ pháp của nàng sẽ bịtrừng phạt.

- Ta cảm thấy được... Chúng ta nên lui lại.

Tất Trữ Suất nhìn thấy không ổn, đã muốn chuồn đi.

- Lui không được, đường chúng ta đi đã biến thành máu, lui lại càng hung hiểm hơn.

Phong Phi Vân nói,

Tất Trữ Suất tự nhiên không tin, nhưng mà khi nhìn thấy lỗ máu thì hắnkhông dám xông loạn, hai lần ăn thiệt thòi hắn cũng học khôn ra.

- Nếu như tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật là tốt rồi, khẳng định có thể phá vỡ xu thế nghịch thiên địa ở đây.

Phong Phi Vân tu luyện Bát Thuật Quyển, vừa vặn có thể điên đảo địa thế, sửa nghịch thiên thế.

- Vậy ngươi bây giờ tu luyện thành bao nhiêu?

- Hoàng thổ thuật chưa đại thừa, Tiểu Diễn Thuật tu thành chưa được bốn một phần mười uy lực. (là 4% ấy mà)

Phong Phi Vân nói.

Tiểu diễn số lượng bốn mươi, hắn dùng ba mươi bảy!

- Bốn một phần mười cũng được, có thể đạt được Hóa Đạo Thụ hay không phải dựa vào ngươi.

Tất Trữ Suất không dám đi trước nữa, trốn ra sau lưng Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, lại dùng ngũ hành chithuật sắp xếp địa thế, khắc ba tòa sen trên mặt đất, thập phần cẩn thận, chậm rãi đi về phía trước, né qua rất nhiều sát phạt, nhưng mà lúc đitới sườn núi thì xúc phạm một ít thiên địa trừng phạt.

Ba người đồng thời lọt vào công kích, may mắn liên thủ sử dụng huyết nhân thần bình mới không có bị mất mạng.

Con đường nhỏ này giống như đường hoàng tuyền, tuy nhìn thấy đỉnh núi,nhưng mà mỗi một bước lại tràn ngập sát cơ, một bước không tốt sẽ thântử đạo tiêu, rơi vào vạn kiếp bất phục.

Càng đi về phía trước, sát cơ càng đáng sợ, Phong Phi Vân mới tu thànhbốn một phần mười Tiểu Diễn Thuật, đã không cách nào hoàn toàn sắp xếpra, liên tiếp ba lượt lọt vào công kích, mỗi một lần thiếu chút nữakhiến bọn họ vạn kiếp bất phục.

- Không thể càng đi về phía trước, ta cảm giác một hạt cát trước mặt đều ẩn chứa sát khí, từng bị ma huyết xâm nhuộm qua, tràn ngập năng lực hủy diệt linh hồn.

Làn da trên người Vương Mãnh bắt đầu rạn nứt, bị một quỷ thủ trên váchđá duỗi ra đánh trúng, thiếu chút nữa thân thể chia năm xẻ bảy.

- Đi lên phía trước là chết, chẳng lẽ chúng ta thật đi vào tử địa?

Tất Trữ Suất rất không cam lòng.

- Đợi ta một lát, ta dùng Hóa Đạo Thụ Diệp ngộ đạo, có lẽ có thể trong thời gian ngắn lĩnh ngộ Tiểu Diễn Thuật sâu hơn.

Phong Phi Vân cầm Hóa Đạo Thụ Diệp ra, nâng trong tay, gân lá như mạch máu đang hoạt động, tràn ngập khí tức sinh mạng.

Cầm Hóa Đạo Thụ Diệp đưa vào trong miệng, ngậm lấy, thân thể tiến vàotrạng thái vong ngã, muốn mạng sống thì Tiểu Diễn Thuật nhất định phảitinh tiến, trong đó đặc biệt là tu luyện Hoàng Thổ Thuật.

Vô số đạo tắc tụ tập quanh người Phong Phi Vân, đạo tâm tươi sáng trướcgiờ chưa từng có, lý giải về Thổ Hoàng Thuật càng ngày càng thấu triệt,càng ngày càng hoàn thiện.

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh đều canh giữ bên cạnh Phong Phi Vân, tếhuyết nhân thần bình ra bảo hộ ba người vào trong, âm dương thác loạntrên đỉnh núi càng ngày càng đáng sợ, mỗi lần có thác loạn xảy ra đều bị huyết nhân thần bình ngăn cản.

Nếu không phải có một món đồ sát khí đỉnh cấp hộ thân, ba người bọn họ sớm đã chết trong vùng đất ngỗ nghịch thiên địa này rồi.

-------

Chương 416: Con đường nhỏ vong hồn (2)

- Tiểu tà ma quá hại người mà, nếu không phải nàng, chúng ta cũng sẽ không xông vào nơi quỷ quái này!

Vương Mãnh nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ta hoài nghi phiến Hóa Đạo Thụ Diệp là do nàng cố ý ném từ đỉnh núixuống, muốn dụ vào trong vào trong mộ địa tử vong này, chết trong khuvực âm dương thác loạn.

Tất Trữ Suất ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi, trên đỉnh núi không có chútgió nào, ba phiến Hóa Đạo Thụ Diệp làm sao có thể rơi xuống chuẩn xácnhư thế? Rất có thể là tiểu tà ma cố ý tính toán bọn họ.

Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Phong Phi Vân tu luyện Tiểu Diễn Thuật, đây chính là linh thâật trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, chuyên môn khắc chếcác nơi hỗn loạn.

Đây là sinh cơ duy nhất của bọn họ

Hô!

Phong Phi Vân đã hấp thu Hóa Đạo Thụ Diệp rồi, hai mắt mở ra, trở nênthanh minh thấu triệt, có thể nhìn thấy đạo tắc tỉ mỉ nằm trên đường.

- Như thế nào rồi? Lĩnh ngộ Tiểu Diễn Thuật viên mãn chưa?

Hai người đồng thời nói.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Mới lĩnh ngộ bốn hai phần mười mà thôi.

Hóa Đạo Thụ Diệp cũng chỉ giúp hắn lĩnh ngộ số đếm, bởi vậy có thể thấy được tiểu diễn thuật khó luyện cỡ nào.

Tất Trữ Suất hơi thất vọng, lấy mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp trong quần lót ra, muốn giao cho Phong Phi Vân trợ hắn ngộ đạo.

- Ách... Hay là thôi đi, Bốn hai phần mười Tiểu Diễn Thuật có lẽ cũng đã đủ đi rồi.

Trong lòng Phong Phi Vân rất im lặng, nếu không phải Hóa Đạo Thụ Diệpkhông phải lấy ra từ quần lót, hắn khẳng định sẽ không do dự nhận lấy.

Vương Mãnh vốn chàm vào đũng quần, muốn lấy Hóa Đạo Thụ Diệp ra giao cho Phong Phi Vân, nhưng mà nghe lời này thì thu tay về.

Tuy ngũ hành còn không có biện pháp hợp nhất, số lượng tiểu diễn chỉ thứ hai, nhưng mà uy lực đã rất bất phàm, có thể thôi diễn hung cát, né qua sát kiếp.

Tiếp tục đi lên trên, trong một khe đá Phong Phi Vân đã nhặt một khối xương trắng ra.

Đây là xương sườn nhân loại, trơn bóng như ngọc, có hào quang như nướclưu động, ẩn chứa linh khí nồng đậm, không dưới một khối linh thạch.Cũng không biết người này khi còn sống tu vị cao bao nhiêu mới có thể tu luyện xương cốt tới mức giống như linh thạch?

- Tại sao có một khối xương?

Trên năm ngón tay phải của Phong Phi Vân xuất hiện ngũ hành chi khí, màu đen, màu đỏ, màu xanh, màu trắng, màu vàng tiến vào trong khối xươngnày, những hào quang này hội tụ lại thành người xa lạ.

Sóng!

Đây là "Ngũ Hành Trọng Sinh Thuật ", có thể dùng ngũ hành chi khí ngưngtụ ra hình ảnh nhân sinh kiếp trước, nếu có thể tu luyện thành "TiểuDiễn Trọng Sinh Thuật ", thậm chí có thể bằng vào một sợi tóc ngưng tụra một khôi lỗi kỳ thi giống như đúc người khi còn sống.

Nếu có thể đủ tu luyện thành "Đại Diễn Trọng Sinh Thuật", có thể dùngxương cốt của cổ nhân giúp cổ nhân này phục sinh, đương nhiên cũng chỉlà truyền thuyết, bởi vì cho tới bây giờ chưa ai tu Đại Diễn Trọng SinhThuật tới đại thành.

Đừng nói Đại Diễn Thuật, có thể tu luyện Tiểu Diễn Thuật tới đại thừa cũng là tồn tại trong truyền thuyết.

Trên khối xương có quang mang sương mù ngưng tụ, dần dần một bóng ngườihiện ra, là bộ dáng xương trắng khi còn sống, là một giai nhân tuyệtthế, sau đó vô tận tuế nguyệt xuất hiện giữa đại địa, nhưng chỉ là mộtđạo hư ảnh.

Nàng giống như u hồn phiêu phù giữa không trung, dáng người uyển chuyểnmà linh động, con mắt quang linh hoạt kỳ ảo, tóc dài như nước, năm đónhất định từng là mỹ nhân tuyệt diễm, làm cho tất cả mọi người bị nàngmê đảo.

Đây là xương cốt của tổ tiên Phong gia, ảo ảnh này lớn lên có vài phầntương tự tiểu tà ma, nhưng mà tuổi của tiểu tà ma quá nhỏ, không cóphong hoa tuyệt đại, yểu điệu uyển mị như cô gái này, thêm nữa... Làđáng yêu cùng dí dỏm, còn có tà khí.

Ba!

Dùng Ngũ Hành Trọng Sinh Thuật ngưng tụ ảo ảnh nữ tử, không thể bền bỉ, tự động nghiền nát, hóa thành mảnh vỡ năm màu.

- Là xương cốt tổ tiên Phong gia, vì sao xuất hiện ở nơi này?

Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, chẳng lẽ có người đào xuống cốt trong lăng mộ ra?

Nhưng mà rất nhanh Phong Phi Vân lại bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì tuy chủ nhân xương trắng khi còn sống cường đại, nhưng tuyệt đối không phảigia chủ đầu tiên của Phong gia.

- Phong huynh, chuyển nhượng xương trắng này cho ta nhé, ta ra mười vạn kim tệ!

Ánh mắt Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào khối xướng trắng óng ánh trong tay Phong Phi Vân, nước miếng sắp chảy ra.

- Không bán!

Phong Phi Vân quả quyết bác bỏ.

- Ta ra hai mươi vạn kim tệ!

Tất Trữ Suất trực tiếp tăng giá lên gấp đôi.

- Hai trăm vạn kim tệ cũng không bán!

Tuy Phong Phi Vân bị trục xuất Phong gia, nhưng trong người chảy xuôihuyết dịch tổ tiên Phong gia, không có khả năng bán xương cốt tổ tiêncho người khác.

Linh tủy giữa xương cốt này tản ra hương thơm mê người, loại linh tủynày rất hấp dẫn thi tà, một khi tích một giọt lên mặt đất, thi tà từngàn dặm cũng tới bằng được.

Tất Trữ Suất coi trọng chính là điểm này!

Đát đát!

Phía trên có tiếng bước chân truyền tới, vốn vô cùng trầm thấp, dần dầncàng ngày càng rõ ràng, từ xa đã nhìn thấy một tiểu nữ hài, đi xuốngđường nhỏ.

Nàng mặc áo nhỏ màu đỏ, một đôi giày hoa thiêu "con vịt", trên lưngquấn quít đai lưng màu đen, hai bím tóc nhỏ, hai tay ôm một con mèotrắng đi xuống núi.

Meow!

Con mèo trắng kêu một tiếng.

Nàng mỗi một bước đều có thể tránh đi bàn núi trên đường nhỏ giết tắc thì, trên mặt treo mê người cười, một đôi tròn căng mắt to, đều cườithành Nguyệt Nha Nhi (nàng tiên ánh trăng),

- Đường ca, trả xương của tổ tiên cho ta, cám ơn!

Giọng của nàng non nớt, nhưng lại thập phần ngọt ngào như tiểu hoàng yến.

- Tiểu cô nương nhà ai, lớn lên thật đáng yêu, đến đây, cho Tất ca niết hai cái.

Tất Trữ Suất nói xong duỗi hai tay ra niết gương mặt trắng nõn nà củatiểu tà ma, rất là nhu thuận, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, đúng làngười ta rất muốn xoa bóp.

Oanh!

Răng rắc!

Hai tay Tất Trữ Suất gãy xương, hán đau tới mức kêu to, một lực lượng từ tay hạ xuống đầu gối, làm cho đầu gối của hắn đau đớn, "Đông" mộttiếng, quỳ trên mặt đất.

- Ha ha! Tất ca, thực nghịch ngợm!

Tiểu tà ma nhếch miệng cười cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, duỗi bàn tay nhỏ ra vẽ vòng tròn lên trán Tất Trữ Suất.

Tất Trữ Suất đâu ngờ tiểu nha đầu nghịch thiên như thế, ngón tay lạnhbuốt vẽ lên trán của hắn, làm cho hắn động cũng không dám động, từng hạt mồ hôi lăn xuống.

Sợ bị tiểu tà ma một ngón tay đâm xuyên qua đầu!

- Tất ca ca, đừng sợ, tiểu Khanh Khanh xoa xoa cho ngươi!

Con mèo nhỏ trong tay nhảy lên vai của nàng, liền duỗi hai tay văn vê đầu của Tất Trữ Suất.

Tất Trữ Suất lúc này kêu thảm như heo bị chọc tiết.

Hai tay của tiểu tà ma vuốt ve đầu của hắn, nhưng lại có huyết dịch chảy ra từ trong tay của nàng, đỏ tươi như hoa, xoa nát sợ đầu của Tất TrữSuất, huyết dịch nhuộm đỏ thẫm vạt áo của hắn.

Meow, Meow!

Con mèo trắng ngồi xổm lên vai của nàng, tròng mắt màu hổ phách của nó mở ra nhìn qua đầu của Tất Trữ Suất bị vỡ nát.

-------

Chương 417: Trấn quan thiết bài

Tiểu tà ma thật sự quá tàkhí, tuy tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà làm việc không theo lẽ thường, cườinói giết người càng ngây thơ đơn thuần.

Hiện tại nàng vẫn chỉ là tiểu nha đầu, nếu như lớn lên, chẳng khác gì ma nữ thứ hai.

- Cứu mạng ah! Má ơi, cứu mạng ah! Phong Phi Vân, cứu ta...

Tất Trữ Suất rốt cục cảm giác tử vong uy hiếp, muốn tế huyết nhân thầnbình ra, nhưng hai tay bị tiểu tà ma đánh gãy thành ba bốn khúc, sứclực động nửa ngón tay cũng không có, chớ nói chi là tế huyết nhân thầnbình ra..

- Đây là xương cốt tổ tiên, là ngươi đào trong lăng mộ ra sao?

Phong Phi Vân giận dữ mắng mỏ tiểu tà ma, tổ tiên không thể phạm, đây là nhân tính như thế, tuy Phong Phi Vân chỉ có một nửa linh hồn thuộc vềPhong gia, nhưng lại bị gia chủ Phong gia trục xuất Phong gia, nhưng hắn vẫn không có đi đào xương cốt tổ tiên.

Đào phần mộ tổ tiên và mộ người khác không có gì khác nhau, nhưng đó là vũ nhục tổ tiên..

Tiểu tà ma vốn cũng muốn phá sợ của Tất Trữ Suất ra nhìn xem, nghe đượcPhong Phi Vân nói lời này thì thu tay lại, hai bàn tay nhỏ lau lau quầnáo, con mắt nhìn lên, cười nói:

- Đúng vậy, đường ca, có phải ngươi động tâm với xương cốt tổ tiên không?

- Tổ tiên an nghỉ, hậu nhân khoét xương, loại chuyện này ngươi cũng làm ra được?

Phong Phi Vân không phải một người cổ hủ, nhưng thực sự đã vi phạm nguyên tắc của hắn.

Giống như lão đại ca giáp huấn tiểu sư muội tinh nghịch không nghe lời.

- Xương cốt tiền nhân, không phải vì tạo phúc cho hậu nhân sao, đường ca, đem xương cốt cho ta, ta muốn cho miêu miêu ăn!

Tiểu tà ma duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cười cười nói ra.

- Cho con mèo này ăn xương?

Vương Mãnh nói.

- Đạm đạm của ta muốn ăn xương cốt.

Tiểu tà ma nhìn qua Vương Mãnh chằm chằm sau đó cười nói.

Con mèo trắng này có tên là đạm đạm!

Vương Mãnh chỉ cảm thấy ngực của mình như có núi lớn đụng vào, yết hầungòn ngọt, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, hai mắt đổ máu, ngửa đầu téxuống đất.

Tiểu tà ma không cần ra tay, ánh mắt cũng đủ giết người!

Có quỷ mới tin con mèo ăn xương, tiểu tà ma đào xương ra khẳng địnhlà muốn lấy linh tủy bên trong ra, dùng để hấp dẫn thi tà, đồ sát thità, điên cuồng thu thập điểm tích lũy.

Nói tới chuyện này, Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất cũng đã phóng ra sau,con ngươi tiểu tà ma vẫn nhìn chằm chằm vào khối xương trong tay PhongPhi Vân, đột nhiên ra tay đoạt lấy.

Oanh!

Nàng ra tay cực nhanh, nhưng mà Phong Phi Vân đã đề phòng nàng rồi, thời điểm nàng khẽ động liền trực tiếp một chưởng đánh vào vách đá, dẫn động đạo tắc trên đó.

Ầm ầm!

Trong lòng núi có vô số lôi điện hình người lao ra, đồng thời đánh xuống, khu vực này hóa thành lôi vực.

Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu tà ma biens hóa, vội vàng lui về phía sau,nhưng mà đã trễ, bị lôi điện dánh trúng, cơ hồ tất cả điện quang đềuđánh lên người của nàng.

Phong Phi Vân vẫn đứng trong lôi điện, nhưng mà cơ hồ tất cả điện quangđều bị khối xương trong tay của hắn hấp thu, không có một đạo lôi điệnnào đánh vào người của hắn.

Điện quang biến mất!

Tiểu tà ma vẫn đứng trước mặt Phong Phi Vân như trước, nhưng mà trêngương mặt trắng như tuyết đã đen sì, sợi tóc vẫn còn điện quang chạyqua, tròng mắt đen trắng rõ ràng, nháy hai cái, có khói xanh tràn ra.

Con mèo trắng đạm đạm ngồi trên vai của nàng cũng bị lôi điện biến thành mèo đen, toàn thân có điện quang lưu động, trong miệng phun khói đen,bị thương không nhẹ.

Nếu là người khác bị lôi điện bổ trúng, khẳng định cũng hóa thành trobụi, nhưng mà tiểu tà ma lại ôm được, áo nhỏ màu đỏ trên người biếnthành tro bụi, lộ ra lộ ra áo nhỏ tơ bạc thủy tinh bên trong.

Loảng xoảng Đ-A-N-G...G!

Một khối tượng thần thiết bia giấu trong áo đỏ của nàng rơi xuống đất, bắn ra hoa lửa.

Tượng thần thiết bài toàn thân ngăm đen, phía trên nửa xích có khắc cổhọa, có khắc ba văn tự cổ đại vặn vẹo, bởi vì thời đại đi qua quá lâu,kiểu chữ biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã rất khó nhận ra ba chữ trêntấm bia này.

- Ngươi lấy linh vị của tổ tiên xuống?

Phong Phi Vân cảm thấy tiểu tà ma mới thật sự là tà ma, nàng là yêu machi tử, bình thường nhìn qua không có chút ma tính nào, ít nhất cònkhông làm ra chuyện khi sư diệt tổ, đào phần mộ tổ tiên, móc cốt tổ tiên như hiện tại.

Phong Phi Vân nhặt tượng thần thiết bia lên, cầm vào trong tay thấynặng, hàn khí lạnh lẽo, khối sắt này không tính là lớn, hắn thiếu chútnữa không cầm lên nổi, ít nhất cũng nặng mười vạn cân.

- Đây không phải là linh vị tổ tiên, đây là lấy từ trên quan tài gia chủ gia gia xuống, vốn là dùng trấn trên quan tài, nhưng mà nhiều năm quađi như thế, đã không cần trấn hòm quan tài, tượng thần thiết bài nàyđương nhiên có thể lấy đi.

Làn da của tiểu tà ma lúc này có hào quang màu ngà sữa lưu động, làn davốn bị đánh cháy đen, lập tức trở nên sạch sẽ, trắng trắng mềm mềm.

Ngón tay Phong Phi Vân chạm vào khối tượng thần thiết bài này cũng đãkhẳng định đây không phải linh vị tổ tiên, bởi vì linh giác của hắn cảmgiác được thứ này tồn thế hơn vạn năm, so với gia chủ đời thứ nhất cònlâu hơn nhiều.

Đây là đồ vật thượng cổ.

Rất nhiều đại nhân vật lúc tuổi già đều tu luyện một kích cấm cố duyênthọ, trong đó có ít người đi vào tà đồ, diên thọ kéo dài không có thànhcông, ngược lại biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Cho nên dùng một dụng cụ trấn lên trên quan tài, sợ hãi sau khi hắn chết hóa thành quái vật leo ra khỏi quan tài.

mà khối tượng thần thiết bài này vốn dùng trấn áp trên quan tài của giachủ đầu tiên, nhưng mà tiểu tà ma xâm nhập vào lăng mộ thì lấy nó đi.

- Sau khi gia chủ đầu tiên chết đi, lại muốn dùng tới tượng thần thiếtbài đi trấn hòm quan tài, chẳng lẽ gia chủ đời thứ nhất lúc về già tuluyện tà pháp, biến thành quai vật người không ra người, quỷ không raquỷ.

Phong Phi Vân nắm bắt tượng thần thiết bài trong tay, đột nhiên tronglòng nghĩ đến rất nhiều, ví dụ như khô lâu dài hai trăm mét ngủ say dưới đáy sông, còn có truyề thuyết tử vong nguyên rủa trong tổ địa.

Mọi thứ nơi này đều là một nghi vấn, mỗi một cái đều khiến người ta sinh ra mơ màng vô hạn, nếu như biết rõ trong đó che giấu cái gì, chỉ sợlão tổ Phong gia còn không muốn bước vào đó một bước.

Tiểu tà ma lá gan thật sự quá lớn, không ngờ lấy tượng thần thiết bài ra khỏi quan tài, quả thực là vi phạm cấm kị!

- Đã nhiều năm như vậy, cho dù trong quan tài thật sự có đồ vật âấu gìđó, cũng đã bị tuế nguyệt ăn mòn, hóa thành hư vô, có cái gì phải sợ...

Tiểu tà ma nói lời này chỉ một nửa, trên đỉnh núi có tiếng kêu quái dịvang vọng, tiếng kêu rất dọa người, truyền ra xa ngàn dặm.

Trên đỉnh ngọn núi mây mù bao phủ, đó là mộ địa an táng gia chủ đầu tiên.

Tiếng kêu này khủng bố tới cực điểm, không giống như là tiếng người kêu, cũng không giống như dị cầm tẩu thú, ai nghe cũng chấn động lông tóc,nghe được tiếng kêu này, tiểu tà ma bị dọa sắc mặt trắng bệch.

Đây là tiếng kêu gì? Là từ trong lăng mộ trên đỉnh núi truyền ra...

-------

Chương 418: Pháp danh bần tăng, rượu thịt! (1)

Trong núi không khí trầm lặng, ngay cả gió cũng không có một chút nào cả.

Một tiếng hét vang lên, quả thực làm cho người ta sởn hết gai ốc, liên tưởng đến một ít chuyện đáng sợ.

- Oanh!

Lại một tiếng vang thật lớn từ đỉnh núi truyền tới, cả núi cao đều runlên, làm cho người ta không thể đứng vững bước chân, đỉnh có có vạn tảng đá rơi xuống, tảng đá như dính đầy máu nhìn qua rất đáng sợ.

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh vốn cũng đã nửa chết nửa sống, nhưng thờiđiểm này tuy từ mặt đất bò dậy, bọn họ cũng nghe được tiếng kêu khủng bố vừa rồi, bị dọa không nhẹ.

- Trên đỉnh núi có quỷ vật gì, tiếng kêu vừa rồi thiếu chút nữa đánh linh hồn của ta xơ xác.

Vương Mãnh dùng Phương Thiên Họa Kích chống thân thể, cách tiểu tà ma khá xa, càng kiêng kỵ nữ hài này.

Tất Trữ Suất lại nuốt vài viên thanh linh đan, bị tiểu tà ma đánh gãyxương tay đã khôi phục lại, liền tế huyết nhân thần bình ra, vô cùngkhẩn trương đề phòng chung quanh.

- Ngươi gặp rắc rối!

Phong Phi Vân nắm bắt tượng thần thiết bài, bên trong truyền ra hànkhí lạnh thấu xương, vô cùng lạnh như băng, cả đầu cánh tay như muốnđông thành khối băng.

Cái tượng thần thiết bài này là vật trấn quan tài, sau khi bị lấy đithì bên trong có tiếng hét vang vọng, khó tránh khỏi khiến người ta sinh ra tưởng tượng.

Tiểu tà ma cũng có nghĩ mà sợ, ôm miêu miêu vào trong tay, thân thể hơi co rúm, nói:

- Cho dù trời sập xuống, cũng có người cao hơn chống lên, ca, giao thiết bài và xương cốt tổ tiên cho ta.

- Không có khả năng!

Phong Phi Vân nói.

Tiểu tà ma khuôn mặt nhăn lại, chu miệng ra, ra tay cướp đoạt, lần này nàng cẩn thận không ít, sợ bị sét đánh.

Phong Phi Vân lại dẫn động ngọn núi, đưa tới ngàn vạn lôi điện, nhưng lại bị tiểu tà ma né qua.

- Tiểu cô nương này thật sự quá kiêu ngạo, chúng ta liên thủ trấn áp nàng.

Trong lòng Tất Trữ Suất sinh ra oán khí với tiểu tà ma thật lớn, vừa rồi thiếu chút nữa bị chơi chết, trực tiếp tế huyết nhân thần bình ra, hợplực ba người mới miễn cưỡng ngăn cản tiểu tà ma.

NGAO!

Trên đỉnh ngọn núi lần nữa có tiếng thét dài vang lên, lần này càng thêm rõ ràng, mặc dù Phong Phi Vân ba người có huyết nhân thần bình ngăn cản vẫn bị âm thanh này chấn đắc khí huyết sôi trào, không ngừng thổ huyết.

Phốc!

Tiểu tà ma cũng không chịu nổi, lui về phía sau, dùng đạo pháp khôn cùng ngăn cản lực lượng này.

Ầm ầm!

Núi lớn lại lắc lư, khí thể màu xám từ trong khe nứt tràn ra, đậm đặc bao phủ thiên địa.

- Đây là khí thể gì, còn đáng sợ hơn lệ khí nhiều, làn da của ta bị ăn mòn thành màu đen...

Vương Mãnh trốn trong huyết nhân thần bình, cũng bị khí thể màu xám nàynhuộm dần, hai đùi biến thành màu đen, không thể nhúc nhích.

Khí thể màu xám càng ngày càng nhiều, bao phủ thiên địa, bao phủ toàn bộ ngọn núi lớn, mặt đất biến thành màu đen, cỏ cây tàn lụi, ngàn vạnloài chim bay đều hóa thành tro bụi màu đen.

Phàm là bị khí thể màu xám dính vào sẽ hóa thành bụi đất màu đen.

Tuy tu vị tiểu tà ma cao tuyệt, nhưng lại cũng không thể ngăn cản, giẫmbộ pháp kỳ dị, muốn chạy ra khỏi núi này, nhưng mà nàng vừa đi đượct răm trượng đã bị một đám lôi điện bổ trung, toàn thân bốc khói xanh, khuônmặt nhỏ nhắn bị đánh cháy đen.

- Không có khả năng, ta rõ ràng đã dựa vào ghi chép trên thần phổ quay về, vì sao còn có thể xúc động đạo tắc?

Tiểu tà ma trong lòng sinh ra cảm giác điềm xấu, lần nữa lui ra phía sau một bước, nhưng lại xúc động đạo tắc chém giết, thiếu chút nữa bị mộtít huyết tuyền trên mặt đất thôn phệ.

- Ngươi gỡ trấn quan thiết bài xuống, làm cho thần tiên ma quái khôngbiết tên sống lại, quy luật cả ngọn núi này cũng cải biến, ngươi lại đivề phía trước một bước, rất có thể sẽ bị đánh chết.

Phong Phi Vân thôi diễn không ngừng, phát hiện trên mặt đất có sát đạotắc, biến hóa càng lúc càng nhanh, giống như cá chép dài hẹp chạy đithật nhanh.

Trong thời gian này biến hóa nghiêng trời lệch đất sinh ra, ẩn chứa lực lượng tử vong hủy thiên diệt địa.

Oanh!

Mặt đất chấn động mạnh!

Một khe nứt như bàn tay xuất hiện, xuất hiện trước mặt tiểu tà ma, chặtđứt đường đi của nàng, trong khe nứt đó có huyết dịch chảy ra, trútxuống ngàn trượng, rơi vào dòng sông máu bên dưới, phát ra tiếng nướcchảy "Ầm ầm".

- Ca, tiểu Khanh Khanh sợ hãi...

Tiểu tà ma tuy tà khí lẫm liệt, nhưng mà dù sao tuổi nhỏ, liên tục gặpba lần sát kiếp, càng bị lôi hải bổ hai lần, trong lòng đã sớm sinh rakhủng bố với nơi này rồi.

Tiểu tà ma nhíu lông mày nhỏ lên, ôm miêu miêu ngồi chồm hổm trên đất, không dám lại đi loạn nữa.

Phong Phi Vân dùng ngũ hành chi lực sắp xếp địa thế trên mặt đất, muốn tìm ra một con đường sống.

- Phong Phi Vân, ngươi nhanh lên ah! Ta phát hiện thứ quỷ quái kia thét to càng khủng bố hơn gấp trăm lần rồi!

Tất Trữ Suất lỗ tai rung lên.

Lại có một khe hở sinh ra, lần này mở rộng càng lớn hơn, lại có huyết dịch chảy ra ngoài, hóa thành nước trút xuống từ đỉnh núi.

Cả ngọn núi lớn giống như sắp bị nghiền nát, có đồ vật gì đó muốn chạy ra ngoài.

- Theo ta đi!

Phong Phi Vân tìm được con đường sống, tuy đã vạn phần hung hiểm, nhưngcòn tốt hơn chờ chết cả vạn lần, hắn không có chạy xuống phía dưới,ngược lại chạy lên đỉnh núi.

Tiểu tà ma xông lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Phong Phi Vân,trốn sau mông của hắn, dọc theo dấu chân của hắn đi lên, giống như cáiđuôi nhỏ của hắn, duỗi đầu nhỏ ra nhìn chằm chằm về phía trước.

- Meo meo!

Con mèo trắng nhỏ cũng nhìn các nơi.

Phong Phi Vân hết sức chăm chú đi theo địa thế, mặc cho nàng nắm chặc góc áo của mình.

- Ca, ngươi định mang tượng thần thiết bài thả lại lần nữa sao?

Tiểu tà ma nhãn sinh ra hiểu rõ trong lòng, lông mi thon dài, lông mi cong cong nhăn lại, giọng nói ngọt ngào hỏi thăm.

- Thả lại cũng vô dụng...

Đột nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, tiểu tà ma đi theo sau lưng của hắn đụng vào lưng của hắn.

- Đau quá!

Tiểu tà ma xoa xoa cái trán trắng nõn.

Sau lưng tiểu tà ma là Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh cũng dừng bước lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía trước.

- Đó là thứ quỷ gì, Phong Phi Vân, ngươi có phải mang chúng ta đi vào đường chết không?

Tất Trữ Suất có xúc động muốn quay người bỏ chạy.

Đi tới cuối con đường núi, nơi này vốn có cổ bách xanh tươi, nhưng bâygiờ đều biến thành màu đen, có từng đám quạ đen đậu trên đó, ít nhấtcũng hơn ngàn con.

Những con quạ đen này còn đen hơn bình thường, hơn nữa lớn hơn bảy, támlần, con mắt dọa người, đồng loạt nhìn chằm chằm vào đám người Phong Phi Vân đi tới.

Cạc cạc!

Cơ hồ tất cả quạ đen đều kêu vang, âm thanh khô khốc như lão thi, dường như đã thật lâu không có ăn thịt người.

- Ca, lúc trước ta đi lên không có những con quạ này, chúng là vừa bay tới.

Tiểu tà ma ở sau lưng Phong Phi Vân, mở con mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào đám quạ trên cây.

- Ta cảm giác đây là quỷ quạ thai nghén ra từ trong quan tài, bị giam mấy trăm năm, vừa bay ra khỏi phần mộ.

-------

Chương 419: Pháp danh bần tăng, rượu thịt! (2)

Vương Mãnh đùi như nhũn ra, tựa vào lưng Tất Trữ Suất, thiếu chút nữa đè Tất Trữ Suất đè té trên mặt đất.

- Quỷ quạ ăn thi trùng mà sống, chắc có lẽ không ăn chúng ta a!

Tất Trữ Suất một cước dẫm lên giày Vương Mãnh, to con bị đau, kêu thảm một tiếng, vội vàng lui ra xa xa.

- Vậy cũng không nhất định, ta từng thấy trong thượng cổ di chỉ có mườiba con quỷ quạ, phân thây huyết nhục mấy tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.

- Mấy tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh bị phanh thây?

Tất Trữ Suất sợ tới mức đại chuột rút.

- Ăn chỉ còn xương trắng! Quỷ quạ ở đây còn lớn hơn di tích ta thấy gấpba lần, nói không chừng sẽ phanh thây cả Cự Kình làm thức ăn.

- Cự Kình cũng biến thành thức ăn?

Vương Mãnh sợ hãi tựa vào lưng Tần Trữ Suất.

- Đúng vậy a, dùng tu vị hiện tại của các ngươi, không đủ nhét kẽ răng của một con quạ.

- Vậy làm sao bây giờ?

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh hoang mang lo sợ, thật sự sợ hãi tới cực điểm, đang ôm chằm lấy nhau.

- Quỷ quạ cũng là một loại quỷ tà, thuộc về âm giới tam tà, nếu ngươicấp huyết nhục thần bình cho lão nạp, lão nạp có lẽ sẽ trấn áp chúng.

- Nói lâu như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?

- A Di Đà Phật, lão nạp pháp danh, rượu thịt! Vừa vặn đi ngang qua nơiđây, người xuất gia xưa nay thích làm việc thiện, ý định cứu các vị thíchủ trong lúc nguy nan.

Không biết lúc nào, sau lưng xuất hiện đại hòa thượng mặt mũi dữ tợn,bên ngực trái có hình xăm thanh long, ngực phải có hình xăm bạch hổ,trên cổ mang theo phật châu, mỗi một hạt đều to như quả đấm lớn.

Hắn hở ngực lộ vú, đầu trọc mang đai lưng đỏ thẫm, nhìn qua chẳng khác gì đồ tể bán thịt.

Mà đồ tể cầm dao mổ, hắn lại cầm thiền trượng to như chén ăn cơm.

- Tên này là ai?

Vương Mãnh xoay người nhìn lại, kêu to một tiếng, tránh ra xa ba trượng.

- Lão nạp pháp danh, rượu thịt, chuyên làm hoạt động cứu khổ cứu nạn.Thỉnh tiểu thí chủ giao huyết nhân thần bình cho lão nạp hàng ma!

Rượu thịt hòa thượng lộ ra hai hàm răng trắng, tự cho là cười rất uynghiêm, nhưng trong mắt của người ta lại là nụ cười xảo trá, làm cholòng người càng thêm bất an.

- Nếu ta cảm giác không lầm, ngươi chuyên làm hoạt động đốt nhà cướp của!

Tất Trữ Suất ôm chặt huyết nhân thần bình, sợ bị hòa thượng rượu thịt đoạt chạy đi.

- Khốn kiếp, ngươi là hòa thượng vương bát đản, vì sao xuất hiện ở tổ địa Phong gia?

Phong Phi Vân nhìn thấy hòa thượng rượu thịt xuất hiện, trong lòng không thể bình tĩnh, rất muốn xông lên đá nát trứng của hắn.

Hòa thượng này đã từng đá Phong Phi Vân trước mặt nữ ma, thiếu chút nữađã khiến Phong Phi Vân chết trong ma thủ của nữ ma, thù này Phong PhiVân không quên.

- Khục khục! Lão nạp trên đường đi qua nơi đầy, bỗng nhiên mỗi thấy bầutrời tử khí trùng thiên, quỷ sát kêu to kinh thiên động địa, vì vậy bấmchỉ tính toán, biết rõ các vị thí chủ lâm vào thời khắc sinh tử, cho nên mang theo phật hiệu cứu khổ cứu nạn! A Di Đà Phật!

Hòa thượng rượu thịt ngôn từ chính nghĩa, cương trực công chính.

- Đừng kéo những thứ giả dối kia ra trước mặt ta, ta hỏi ngươi vì vì cái gì xuất hiện ở tổ địa Phong gia?

Phong Phi Vân cảm giác chuyện này không có trùng hợp như thế, hòa thượng rượu thịt không phải đi ngang qua đây, nói không chừng đã đi tới đây từ mấy ngày trước rồi, thậm chí muốn đào mộ phần tổ tiên Phong gia.

- Cái này... Cái này... A Di Đà Phật! Phong tiểu thí chủ, chuyện này nói rõ chúng ta hữu duyên a!

Hòa thượng rượu thịt sắc mặt nghiêm túc, chắp tay trước ngực, hô vang phật hiệu.

- Có quỷ mới muốn hữu duyên với ngươi!

Trong lòng Phong Phi Vân càng nhìn hòa thượng rượu thịt càng khó chịu.s

Hòa thượng rượu thịt này đã xuất hiện tại tổ địa của Phong gia, thật sựquá kỳ quặc, trong đó tất nhiên có nguyên nhân, mục đích tuyệt đối không thuần khiết.

Cạc cạc!

Đám quỷ quạ đậu trên cây có một đám quạ bay lên, con mắt xanh lục, cánh đen kịt, miệng của nó sắc bén như kiếm.

Những quỷ quạ này tương đối đáng sợ, chiến lực còn khủng bố hơn Thần Cơviên mãn, mười con quạ tụ tập có thể phanh thây tu sĩ Thiên Mệnh Cảnhnhất trọng.

Có hơn bảy mươi con quạ bay tới, lạnh lẽo tới mức khiến người ta sợ hãi, còn âm hàn hơn u linh vài phần.

- A Di Đà Phật!

Hòa thượng rượu thịt lúc này mở to mắt, hai mắt không ngừng chuyển động, nhìn xuyên thiên địa, phật hiệu diệu trời xanh.

Trong miệng của hắn có phật khí màu vàng bay ra, trùng kích hơn bảy mươi con quạ này!

Đùng đùng (*không dứt)!

Lông vũ quỷ quạ bốc cháy lên, chúng kêu thảm trong phật khí, âm thanh này giống như người kêu gào, nghe rất dọa người.

- Ở trước mặt lão nạp còn dám can đảm làm càn!

Hòa thương rượu thịt đứng trên mép vách đá, đón gió mà đứng, tay cầmthiền trượng to lớn như chén cơm cắm xuống đất, khí thế trên người tănglên, ảo ảnh cổ phật hiện ra sau lưng hắn.

Ầm ầm!

Những con quạ kia cả kinh, nhưng mà đỉnh núi có mây trắng bồng bềnh lại truyền ra tiếng thét to giống như thiên lôi nghiền áp.

Đông, đông, đông...

Có âm thanh quan tài nổ tung vang lên, tiếng đập nát này còn lớn hơnngày đó Vô Hà công tử đập huyền vũ quan tài, giống như có bàn tay mạnhmẽ đập thẳng vào vách quan tài, truyền ra xa mấy ngàn dặm.

Núi cao lắc lư, dưới núi có dòng sông máu không ngừng chảy ra, sóng cuồn cao mấy chục mét.

Vô số khe hở trong khe núi hiện ra, mỗi một khe hở có máu phun ra ngoài, giống như có thác nước trong núi chảy ra ngoài, nước chảy xuống nhuộmđỏ cả nửa bầu trời.

Đứng ở xa xa nhìn qua sẽ thấy nước chảy khắp cả ngọn núi, đậm đặc còn mang theo tử khí màu xám.

Oanh!

Đột nhiên một lực lượng thiên băng địa liệt xuyên qua đỉnh núi, ma quái trong lăng mộ rống to, muốn xông ra khỏi đỉnh núi.

Lôi hải không ngừng trấn áp, lôi hải này so với lôi hải tấn công tiểu tà ma còn khủng bố hơn không biết bao nhiêu lần, tia chớp như rồng, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh cũng bị đánh thành cặn bã ngay lập tức.

- Xem ra đã thật sự hóa tà!

Hòa thượng rượu thịt lẩm bẩm một câu, tế thiền trượng ra, đón gió baylên giống như cột thu lôi, hấp dẫn lôi hải đang đánh xuống.

Thiền trượng không ngừng rung động trên không trung, phía trên có phật hoàn không ngừng kêu vang, hấp dẫn tất cả lôi điện.

Không chờ mọi người buông lỏng một hơi, lại có một lực lượng đáng sợ hơn truyền ra từ trên đỉnh núi, đây là quỷ thủ màu xám, xem chừng cũng lớnmấy trăm mét.

- Giao huyết nhân thần bình cho ta mượn, ta đến trấn áp nó!

Căn bản không cho Tất Trữ Suất cự tuyệt, hòa thượng rượu thịt trực tiếp cầm lấy huyết nhân thần bình trong tay của hắn.

Đầu người giống như cái bình rơi vào trong tay của hòa thượng rượu thịt, trở nên vô cùng khủng bố, trực tiếp chấn vỡ quỷ thủ màu xám tan thànhmây khói, căn bản không ngăn cản được sát uy của huyết nhân thần bình.

Phốc, phốc...

Huyết nhân thần bình dư uy tỏa ra, làm cho quỷ quạ rơi xuống đất, chết một mảng lớn, hóa thành bùn máu màu đen.

-------

Chương 420: Một trong mười đại cao thủ đương thời

Hòa thượng rượu thịt thúc dục huyết nhân thần bình đánh thẳng về đỉnh núi, mỗi bước bước ra, sát tắc trên đất phai mờ đi nhiều, khí thế trên người tỏa ra giống như phật, cũng giống như ma, hắn muốn dùng huyết nhân thần bình đi trấn áp quỷ thần.

- Hòa thượng khốn nạn này cũng quá mạnh.

Vương Mãnh nhịn không được nói tục.

Sắc mặt Tất Trữ Suất hiện tại ngưng trọng chưa từng có, trong lòng của hắn suy nghĩ về cái gì đó, đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hòa thượng rượu thịt trên đỉnh núi, hoảng sợ nói:

- Hẳà hòa thượng này chính là người trong truyền thuyết?

- Ai?

Phong Phi Vân rất ngạc nhiên về thân phận của hòa thượng rượu thịt, có thể giao thủ với nữ ma, hơn nữa còn khiến nữ ma không thể làm gì được bọn họ, tuyệt đối không phải người bình thường.

Ầm ầm!

Trên đỉnh núi phát sinh đại chiến kinh thiên động địa.

Huyết nhân thần bình bộc phát hào quang giống như mặt trời, tia máu đậm đặc bao phủ thiên địa, mang tất cả tất cả tử khí trong địa vực này hút vào trong người của nó.

Trong tầng mây mơ hồ có thể thấy được một con quỷ thần to lớn hiện ra, còn cao hơn cả núi cao, mặc dù là huyết nhân thần bình cũng không thể làm gì được nó.

Bảy mươi ba ngọn núi chung quanh đều đang chấn động, chim bay cá nhảy trong khu rừng phía dưới bị đánh chết, rơi trên mặt đất, hóa thành bùn máu.

Người ở đây đều bị trọng thương, bọn họ đoạt đi rất nhiều linh đan trên người Tất Trữ Suất và bỏ vào trong miệng, bằng không sẽ bị người ta đánh chết.

Tất Trữ Suất cũng không biết trên người bị trộm bao nhiêu linh đan, bốn người một người không ngừng nuốt nhưng không có nuốt hết được.

Oanh!

Phong Phi Vân bị một đạo lực lượng lôi điện đánh trúng, trên người hắn lôi điện chạy quanh, sau đó điện quang xuyên qua tượng thần thiết bài, tượng thần thiết bài lúc này bắn ra một đạo quang mang, vô số hàn khí từ bên trong chạy vào trong người Phong Phi Vân.

Rầm rầm!

Ngón tay Phong Phi Vân kết thành băng hàn, sau đó cả cánh tay bị hàn băng bao phủ, băng tinh vẫn tiếp tục lan tràn ra chung quanh, vẫn bao phủ thân thể các bộ phận thân thể hắn

- Đây là... Nguyền rủa?

Phong Phi Vân vội vàng vận huyển bất tử phượng hoàng thân, huyết dịch trong người không ngừng lưu động, luyện hóa những hàn khí này, dung nhập vào trong máu cho bản thân sử dụng.

Những hàn khí này bị huyết dịch luyện hóa, chúng tiến vào trong đầu của hắn và ngưng tụ thành một đạo thần thức.

Ngưng tụ ra thần kinh đỉnh phong đệ bát đạo thần thức.

- Tượng thần thiết bài là đồ trấn yểm, vì sao hàn khí bên trong lại giúp ta ngưng tụ thần thức?

Nếu như là người khác bị hàn khí xâm lấn, khẳng định hóa thành một đạo băng điêu, nhưng mà bất tử phượng hoàng thân chuyên môn khắc chế hàn khí, hóa ra cho mình dùng, ngưng tụ thành bát đạo thần thức.

Tu vị Phong Phi Vân lại tiến thêm một bước, cách Thần Cơ đại viên mãn càng gần.

Nếu như là thiên lôi bổ xuống, có lẽ có thể ngưng tụ ra cửu đạo thần thức.

Thiên lôi không có bổ xuống, hòa thượng rượu thịt lại trốn trở về, tay hắn cầm lấy thiền trượng, một tay nhấc lấy huyết nhân thần bình trốn xuống núi, ngay cả giày khi chạy trốn cũng mất đi một cái, quần bị đánh nát một khối lớn, bộ dáng vô cùng chật vật.

- Đi mau, nó đã hóa tà, đây là địa bàn của nó, nó có thể ngưng tụ địa thế, cho dù ta nắm giữ huyết nhân thần bình cũng không thể trấn áp nó được.

Hòa thượng rượu thịt đánh ra một đạo phật quang kim sắc cuốn lấy đám người Phong Phi Vân, hóa thành lưu quang màu vàng phá vỡ sát tắc của mộ địa, phóng thẳng lên trời bỏ chạy đi.

Thẳng tới khi rời xa mấy trăm dặm mới dừng lại, buông đám người Phong Phi Vân ra.

Nhìn ra xa xa, dùng mộ địa và huyết hà làm trung tâm, phạm vi mấy trăm dặm đều bị tử khí màu xám đậm đặc bao phủ, cỏ cây tàn lụi, mặt dất biến thành màu đen, khu rừng rậm cổ xưa đã rụn lá, biến thành khu rừng quỷ, gió lạnh trận trận, không người nào dám tiến vào bên trong.

Ngao!

Tiếng kêu khiến người ta sởn hết gai ốc vang vọng ra ngoài, giống như tu la địa ngục đang gào thét, đặc biệt chấn nhiếp nhân tâm.

- Phong Phi Vân!

Một thiếu nữ xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân, qua trong giây lát, đã chạy tới sau lưng và ôm lấy hắn.

- Tuyết Tiên!

Phong Phi Vân không cần quay người cũng biết là Nạp Lan Tuyết Tiên.

Hòa thượng rượu thịt nhìn thấy cảnh này thì lập tức mất hứng, đứng ở bên cạnh ho khan hai tiếng, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên không thèm quan tâm tới hắn.

- Phong Phi Vân, ta không muốn làm tiểu ni cô, ngươi nói chuyện được không?

Nạp Lan Tuyết Tiên ôm thật chặt Phong Phi Vân, dán gương mặt tuyệt mỹ vào lưng của hắn, thật giống như sợ hơi xa cách một chút sẽ bị hòa thượng rượu thịt kéo đi.

Lần trước chính là hòa thượng rượu thịt cưỡng ép mang nàng đi, nàng khóc cầu đều vô dụng.

- Ta... Ta nói cái gì?

Phong Phi Vân giả ngu.

- Ngươi thực quên?

Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận dậm chân.

- Chuyện ta nói quá nhiều, cũng không biết ngươi đang nói câu nào?

Phong Phi Vân hỏi.

Nạp Lan Tuyết Tiên càng giận, lông mày kẻ đen dựng lên, nói:

- Trước kia ngươi không có gọi ta là Tuyết Tiên, ngươi gọi ta...

- Vợ!

Phong Phi Vân cười nói.

- Đúng vậy, đã gọi là vợ, chẳng lẽ ngươi muốn vợ mình đi làm ni cô sao?

Nạp Lan Tuyết Tiên cười rộ lên, trong lòng thầm vui sướng, thì ra hắn không có quên.

Phong Phi Vân im lặng, xem ra sau này không thể tùy tiện gọi bậy được rồi, đặc biệt là nữ hài tử dễ gạt như Nạp Lan Tuyết Tiên này.

- Các ngươi có hết hay không?

Hòa thượng rượu thịt thật sự không nhìn được, lên tiếng quát lớn, cảm giác cảm thấy Phong Phi Vân đang chiếm tiện nghi của Tuyết Tiên, sợ hãi tiểu đồ đệ của mình bị lừa gạt đi.

- Ngươi quản được sao?

Phong Phi Vân vốn nhìn hòa thượng rượu thịt này rất không thoải mái, nếu không bởi vì tu vị chênh lệch quá lớn, đã sớm đánh hắn một trận.

- Hắn tự nhiên là không xen vào!

Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn ôm lấy Phong Phi Vân, khóe miệng cười mê người.

Nghe nói như thế, hòa thượng rượu thịt tức giận muốn thổ huyết.

- Phong Phi Vân lá gan cũng quá lớn, thậm chí ngay cả hòa thượng rượu thịt cũng dám chọc, càng dám câu dẫn đồ đệ của hắn, quả là trâu bò mà.

Tất Trữ Suất đã sớm đoán ra được thân phận của hòa thượng rượu thịt, trong lòng chấn động thật lớn, nếu như có thể, hắn rất muốn bái làm môn hạ của hòa thượng rượu thịt, cho dù làm một tiểu hòa thượng thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.

- Rốt cuộc hòa thượng vương bát đản này là ai, chẳng lẽ địa vị rất lớn?

Vương Mãnh rất ngạc nhiên nói.

Tất Trữ Suất lườm hắn một cái, nói:

- Không có văn hóa thật đáng sợ, chẳng lẽ ngươi không có được qua danh sách mười đại cao thủ do Thiên Toán thư sinh biên soạn sao, nếu như ta không có đoàn sai, hòa thượng này chính là một vị tổ tiên nào đó của Nạp Lan gia tộc trong bốn đại môn phiệt của Thần Tấn Vương triều, hắn đã xuất gia hơn một ngàn tám trăm năm trước.

- Không có khả năng, cho dù là Thiên Mệnh cửu trọng Cự Kình cũng không có khả năng sống hơn một ngàn năm!

Vương Mãnh cảm thây Tần Trữ Suất đang nói khoác.

-------

Chương 421: Bổng đánh uyên ương (1)

- Trao đổi với ngươi thật sự là vũ nhục trí thông minh của ta, rượu thịđại sư chính là tăng nhân sống sót cuối cùng của Thương Sinh Tự. Mộtngàn tám trăm năm qua hắn còn sống, tu vị khẳng định đã vượt qua ThiênMệnh Cảnh rồi. Là người cùng cấp độ với Tấn Đế, Thần Linh cung chủ mấynhân vật đứng đầu, nếu ta bái ông ta làm thầy, tương lai trời đất nàymặc ta tung hoành.

Tần Trữ Suất kích động không nói nổi, trực tiếp chạy tới ôm đùi hòa thượng rượu thịt, khóc lớn nói:

- Đại sư, mệnh ta số khổ quá, ba tuổi mất cha, bốn tuổi mất mẹ, gia đạosa sút, mồ côi hiu quạnh một mình, đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộcđời chìm nổi, một lòng quy y phật môn, kính xin đại sư thu ta làm đồ đệ.

Tất Trữ Suất ôm đùi hòa thượng rượu thịt, thống khổ nghẹn ngào, tê tâmliệt phế, nước mắt nước miếng chảy rồng, vô cùng đáng khinh.

- A Di Đà Phật!

Bộ dáng hòa thượng rượu thịt cao thâm mạt trắc, duỗi hai ngón tay ra gõ lên đầu Tất Trữ Suất hai cái, âm thầm truyền âm nói:

- Nếu ngươi có thể chia rẽ hai người bọn họ ra, lão nạp có thể thu ngươi làm đồ đệ.

Phương hướng ngón tay hòa thượng rượu thịt chỉ đúng là Phong Phi Vâncùng Nạp Lan Tuyết Tiên, hắn tươi cười âm hiểm, đang ám chỉ cho Tất TrữSuất.

Tất Trữ Suất ngẩng đầu lên, lập tức hiểu ý mà hòa thượng rượu thịt nói, cũng híp mắt, đi lên cười âm hiểm.

- Hiểu rồi! Chút lòng thành!

Tất Trữ Suất chỉnh lại y phục, đứng dậy nở nụ cười vô cùng thân thiết,đi qua chỗ Phong Phi Vân hai người, chặn ngang giữa hai người với nhau,ngăn cản Nạp Lan Tuyết Tiên qua một bên, ôm quyền nói với Phong Phi Vân:

- Ai nha! Thật sự là tiểu biệt thắng tân hôn, Phong huynh hồng nhan tri kỷ thật nhiều, làm cho ta thật hâm mộ.

Tên này đột nhiên chạy tới làm cái gì?

- Nạp Lan cô nương, thật sự là chúc mừng, chúc mừng!

Đột nhiên Tất Trữ Suất quay người lại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên.

Nạp Lan Tuyết Tiên mặc phật y, dùng dây lụa màu xanh da trời cột tóc,mặt như kiều hoa, lông mi như lá liễu, dáng người hết sức nhỏ, bộ dángyêu kiều đáng yêu, giống như thanh liên trong hồ, không nhiễm hạt bụitrần.

Trên người của nàng có thể nhìn thấy phật vận tùy ý, đã tu luyện ThươngSinh Cổ Kinh, trong người có sáu viên xá lợi, cũng đã hoàn toàn dung hợp vào người của nàng, càng ngày càng thánh khiết, càng lúc càng giống một nữ Bồ Tát.

Nàng vốn là nữ hài đẹp như tranh vẽ, thời điểm nữ giả nam trang còn tuấn dật hơn cả Vô Hà công tử, lúc mặc quần áo con gái thì không kém ĐôngPhương Kính Nguyệt, Nam Cung Hồng Nhan bao nhiêu.

Thân có tiên thiên phật cốt, mặc phật y, có phật quang nhàn nhạt quanhngười, người bình thường nhìn thấy nàng khẳng định cho rằng nhìn thấy nữ Bồ Tát, còn trang nghiêm hơn cả tượng phật trong chùa miếu, càng thầnthánh hơn, sẽ có người không nhịn được quỳ xuống bái lạy.

- Chúc mừng ta cái gì? Chúc mừng ta cái gì?

Nạp Lan Tuyết Tiên tay niết phật châu phỉ thúy, phật y chập chờn, cònthuần khiết không ai dám xâm phạm, đôi mắt phượng không có tạp chất, hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm vào Tất Trữ Suất, ngay cả khi hắn da mặt rất dày cũng phải cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng nàng.

Tất Trữ Suất cúi đầu, cảm giác đây chính là nữ phật thần thánh giáng trần, nhìn thẳng vào nàng là đại bất kính.

- Phong Phi Vân hôm nay chính là truyền nhân thần vương, tương lai hắnsẽ kế thừa vương vị, Nạp Lan cô nương, tương lai có thể trở thành tình thân của thần vương a!

Trong miệng Tất Trữ Suất chậc chậc lưỡi và tràn ngập hâm mộ.

- Tại sao là tình nhân?

Nạp Lan Tuyết Tiên nhíu mày một cái.

- Hắc hắc, muốn trở thành thần vương thì phải lấy công chúa, Phong PhiVân không chỉ là thần vương tương lai, càng là phò mã gia tương lai. Làm phò mã gia, tự nhiên cũng không thể lấy nữ nhân thấp kém rồi. Nạp Lancô nương có thể làm tình nhân của thần vương đã khiến người ta hâm mộ!

Tất Trữ Suất nói.

- Lấy công chúa!

Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên biến hóa, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân sờ sờ mũi, ho khan hai tiếng, nói:

- Đừng nghe đến hắn nói lung tung, ta ngay cả công chúa bộ dáng gì còn chưa gặp qua đấy.

Tất Trữ Suất lại kéo dài khoảng cách giữa hai người, chắp tay sau lưng và ngửa mặt lên trời, nói:

- Đúng vậy a! Công chúa tính toán cái gì, Phong huynh đã có thiên hạđệ nhất mỹ nhân làm bạn, không hề cô độc trên thiên đường, thật sự làkhiến người ta ao ước.

- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là ai?

Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận hỏi, ngón tay của nàng se se lọn tóc, âm thầm bứt tóc.

Không đợi Phong Phi Vân mở miệng, Tất Trữ Suất đã nói tiếp:

- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan, đây chính là hồng nhantri kỷ của Phong huynh, hai người từng trải qua một thời gian khó quên ở Vạn Tượng Tháp, khi đó giai nhân đạn khúc, đêm khuya làm bạn, cũng đãtrở thành giai thoại thần tiên quyến lữ.

- Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan có đẹp hơn ta không?

Nạp Lan Tuyết Tiên phất ống tay áo, một đạo phật quang cuốn bay Tất Trữ Suất là gia hỏa chướng mắt ra ngoài.

Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, vừa rồi Nạp Lan Tuyết Tiên không ra tay, hắn cũng muốn ra tay ném Tất Trữ Suất miệng rộng này ra ngoài, quảthực quá quấy rối, rất hiển nhiên là có người sai sử nên cố ý làm vậy.

Mà độc thủ sau này ngoài hòa thượng rượu thịt ác nhân này, còn có thể là ai?

Nạp Lan Tuyết Tiên chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ tới lớn với PhongPhi Vân, nàng có tình cảm sâu đậm với Phong Phi Vân, sức ghen cũng rấtlớn, trong lòng đã dán nhãn hiệu địch nhân với công chúa và Nam CungHồng Nhan rồi.

- Đương nhiên ngươi đẹp hơn nàng.

Phượng Phi Vân nói.

Không nói dối trước mặt nữ nhân, không phải nam nhân tốt.

Nam nhân ưa thích nói dối, đây không phải bọn họ sai, sai chính là nữ nhân, là do nữ nhân ép mà thành.

- Thật?

Nạp Lan Tuyết Tiên ánh mắt vui vẻ, trong lòng đắc ý nói không nên lời.

- Tự nhiên là thật!

Phong Phi Vân thản nhiên nói.

- Hắn lừa ngươi, Nam Cung Hồng Nhan mỹ lệ đệ nhất thiên hạ, Phong PhiVân từng tốn hai trăm vạn kim tệ mua hành tung của nàng, thật sự là nhớmãi không quên nha.

Tất Trữ Suất ở xa quát to lên.

Hắn lại chạy qua, nói:

- Nạp Lan cô nương, ta là người chán ghét những gia hỏa bại hoại lừa gạt nữ hài tử, mặc dù hắn là hảo huynh đệ của ta, ta cũng muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn. Trước mặt nhân tính đạo dức, ta kiên quyết đứng ởchính nghĩa, tuyệt không cô tức dưỡng gian.

Tất Trữ Suất cắn hàm răng, chỉa chỉa Phong Phi Vân, trong ánh mắt mang theo vẻ tiếc hận, thở dài nói:

- Ngươi nha. . . Thật sự là quá khiến ta thất vọng!

Phong Phi Vân thật sự không chịu nổi hắn, cầm vai của hắn ném bay ra ngoài, lần này ném xa hơn, không thấy bóng người...

- Phong Phi Vân, ngươi quê quá hóa khùng đúng không! Ha ha, Nạp Lan cônương, loại người này nói chuyện ngươi không nên tin, cách hắn càng xacàng tốt. . . Ah. . .

Giọng của Tất Trữ Suất càng ngày càng nhỏ, cuối cùng "Oanh" được một tiếng ngã vào trong rừng rậm, phát ra tiếng hét thảm.

-------

Chương 422: Bổng đánh uyên ương (2)

Phong Phi Vân rất muốn xông tới đánh hắn một trận, Vương Mãnh đã đi trước hắn một bước, nói:

- Sư thúc, hỗn đản này giao cho ta đi, ta không đập nát miệng của hắn là không được mà.

Vương Mãnh vuốt ống tay áo, cầm theo vũ khí xông vào trong rừng.

- Tuyết Tiên, ngươi nghe ta giải thích...

Phong Phi Vân cảm giác nhức đầu!

- Không cần giải thích, ta biết rõ nàng khẳng định đẹp hơn ta, tốt hơn ta, mị lực hơn ta...

Nạp Lan Tuyết Tiên nói.

- Kỳ thật...

Phong Phi Vân cảm giác mình ăn nói quá vụng về, chưa từng có ngốc như hiện tại, ngay cả nói dối cũng không biết...

- Cho dù nàng tốt hơn thì như thế nào? Tình địch mà! Rất bình thường,ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng thích ngươi, đó là nói rõ ánh mắtcủa ta rất chuẩn, thưởng thức đủ cao.

Nạp Lan Tuyết Tiên cười nói.

Phong Phi Vân sững sờ nhưng lại cười lên:

- Tuyết Tiên... Ngươi tâm tính thật tốt!

- Ha ha, ta giết nàng là được!

Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn tươi cười như trước, nhưng mà cười rất u ám, ngay cả phật quang thánh khiết trên người của nàng cũng không ngăn cản nổisát ý.

Trong hai mắt của nàng đều ngưng tụ nguyệt kiếm, có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, rất là dọa người.

Phong Phi Vân lại cười không nổi!

Nạp Lan Tuyết Tiên đã bắt lấy Tất Trữ Suất trong tay Vương Mãnh, vứt trên mặt đất, một chân giẫm lên ngực của hắn, hỏi:

- Nam Cung Hồng Nhan ở nơi nào?

- Nàng, nàng, nàng hẳn là đi quận Tam Thánh, cụ thể ở đâu, ta cũng không biết!

Tất Trữ Suất bờ môi phát run, nói chuyện không rõ ràng, trong lòng nói thầm, nữ nhân ăn dấm chua quả nhiên đáng sợ.

- Nàng chết chắc!

Nạp Lan Tuyết Tiên nắm chặt nắm đấm, trong tay có phật quang hiện ra,phật y màu nâu xanh trên người có thanh quang tươi đẹp bắn ra ngoài, đan vào thành phật môn thánh ấn.

XÍU...UU!!

Phật quang trên người của nàng càng ngày càng sáng, dưới chân ngưng tụra cửu phẩm phật liên, khống chế phật liên, bay lên trời mà đi.

Hòa thượng rượu thịt càng thỏa mãn với Tất Trữ Suất, sau đó cũng hóathành phật quang màu vàng bay theo Nạp Lan Tuyết Tiên, quận Tam Thánh đã bị thi tà xâm lấn, cực kỳ hung hiểm, hắn sợ nha đầu này xông loạn.

Chuyện này hỏng bét, nếu như Nạp Lan Tuyết Tiên thực tìm được Nam Cung Hồng Nhan, nói không chừng sẽ hạ sát thủ.

Phong Phi Vân chà xát hai tay, cười lạnh đi qua chỗ Tất Trữ Suất!

- Phong huynh, ngươi đang làm gì vậy? Có chuyện từ từ nói... Đừng nhưvậy... Rất mất cảm tình... Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ...Được rồi! Đừng đánh mặt.... Ah...

Tất Trữ Suất hét thảm lên như heo bị chọc tiết

Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh không ngừng quyền đấm cước đá với hắn, đánh cho mặt mũi bầm dập, chạy trối chết.

- Đừng đánh, con mẹ nó bị lần hòa thượng t*ng trùng lên não lừa gạt rồi, không chỉ không được thu làm đồ đệ, ngay cả huyết nhân thần bình cũngkhông có trả cho ta, ta mới là người bị hại lớn nhất...

Tất Trữ Suất tâm muốn chết đều có.

- Đáng đời ngươi!

Vương Mãnh đá lên mông của hắn hai cái, đánh cho Tất Trữ Suất lăn vào trong bùn, bò dậy cũng không được.

Bị ngược đãi không thuộc về con người tiếp tục trọn vẹn nửa canh giờ mới chấm dứt, Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh đều đánh mệt mỏi, không ngừngthở gấp.

Tổ địa Phong gia bị tử khí đậm dặc bao phủ, thỉnh thoảng có tiếng trukhủng bố vang lên, không thuộc người không phải thú, chẳng khác gì ngànvạn lệ quỷ rống to.

Cho dù trên núi thật sự có Hóa Đạo Thụ, bọn họ cũng không dám xông lên,chỗ đó đã hóa thành tử địa tuyệt đối, ngay cả ở bên ngoài cũng khó đivào được.

- Chúng ta bây giờ đi quận Tam Thánh!

Phong Phi Vân nhìn qua bảy mươi ba ngọn núi xa xa, hôm nay đều biến thành hắc sơn, không khí trầm lặng, sát khí bức người.

- Quận Tam Thánh địa thế phức tạp, hiểm địa rất nhiều, trong đó có mộttrong tám di tích là vũ hóa mộ nguyên, đây là vùng đất không lành, rấtnhiều tu tiên giả không ngừng chết đi khó hiểu.

- Có chết ở nơi hiểm yếu, có chết ở trong rừng hoang, có chết ở vũ hóamộ nguyên... Bọn họ đều xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, cho nên mới phải bị mất mạng, nhưng mà ta biết một cổ đạo đi thông tới quận TamThánh, thập phần an toàn, phàm là tu sĩ muốn đi tới quận Tam Thánh, cơhồ đều đi qua nơi này.

Tất Trữ Suất mở một tấm da dê ra, ngón tay của hắn vẽ lên lộ tuyến vòng vèo.

- Lần này thiên kiêu trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp rất nhiều người đi tớiquận Tam Thánh săn giết thi tà, nhất định sẽ đi qua con đường này, đâychính là nơi quần hùng tụ hội, chúng ta phải mau chóng tiến tới đó thamgia náo nhiệt, bằng không danh tiếng sẽ bị người ta cướp đi.

Hắn chỉ vào cổ đạo, nói:

- Nhìn thấy đốm này không, nơi này có một cái hồ lớn cổ xưa, chính lànơi phải qua khi đi tới quận Tam Thánh. Trong hồ có một khối bia đá,trong lịch sử có rất nhiều nhân vật thần hóa lưu tên của mình lên đó.

- Còn có nơi nay là một ngọn núi hoàng thạch lớn, trên đỉnh núi có mộttế đàn viễn cổ, nghe nói ngàn năm trước có người ngồi xếp bằng trên tếđàn, lĩnh ngộ vô thượng chiến pháp, trong vòng một đêm từ Thần Cơ đạiviên mãn tăng lên tới Cự Kình, chiến lực xưng hùng đương thời. Chậcchậc, đây cũng là đường phải qua khi đi tới quận Tam Thánh.

Trên đời này có rất nhiều chuyện vượt qua lẽ thường, không người nào cóthể lý giải, thật giống như Vương Mãnh hiện tại, hắn rất thất vọng!

- Rõ ràng là thời tiết cuối thu, vì sao mới qua một đêm liền tiến vào mùa đông giá rét thế này?

Vương Mãnh đứng trên lưng kỳ ngưu, trên người mang theo hồng bào lớn,trên tóc, trên bờ vai rơi đầy tuyết, mỗi khi thở ra một hơi thì nhìnthấy sương trắng

Trên trời cao tuyết rơi tán loạn

Trận tuyết rơi này quá đột ngột, giống như lông thiên nga bay lả tả rơixuống, đưa mắt nhìn chung quanh thì thấy núi sông trắng xóa.

Núi rừng cổ xưa, cây cối từ nhỏ cho tới đường kính hơn một mét, lá câycòn chưa rơi xuống đều phủ đầy băng tuyết trắng xóa, sợ rằng ngay cảcành cũng gãy.

Gió lạnh gào thét, trên cánh đồng tuyết trắng đầy bông tuyết bao phủ.

Gió hiện tại đang gào thét như cụ thú.

- Một đêm này chúng ta đi năm ngàn dặm, đã tiến vào phía bắc quận TamThánh, nơi này có lẽ là rừng hoang bạch mộc, nghe nói nơi này bốn mùanhư mùa hè, khí hậu nóng bức, dị thú chiếm giữ, cổ mộc bao trùm támnghìn dặm, người bình thường căn bản không cách nào xuyên qua cánh rừnghoang này.

Tất Trữ Suất mang cái áo bố dày trên người, nhìn qua tuyết rơi đầy trời, trong lòng cũng đặc biệt khó hiểu, vô cùng hoang mang.

Rừng hoang bạch mộc tám ngàn dặm không ngờ hóa thành cánh đồng tuyết, còn khó hiểu hơn là bây giờ là mùa thu.

Khác thường tất có yêu nghiệt!

Đám người bọn họ lên đường, cưỡi hai đầu kỳ ngưu, suốt đêm đi tới quận Tam Thánh, hôm nay đã cách tổ địa Phong gia mấy ngàn dặm.

Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất ngồi chung một đầu kỳ ngưu, ở phía trước mở đường.

Phong Phi Vân và tiểu tà ma ngồi trên một đầu kỳ ngưu theo sát phía sau, gót sắt to mấy mét của kỳ ngưu đạp sâu vào trong tuyết, lưu lại haihàng dấu chân dị thú thật sâu.

-------

Chương 423: Một đêm gió tuyết

Tiểu tà ma ngoan ngoãn ngồi sau lưng Phong Phi Vân, mặc cát y trắng trên người, trên cổ có khăn choàng trắng vòng qua, hai tay ôm con mèo trắngnhỏ, đôi mắt mang theo tà tính sáng ngời, lông mi thật dài còn dínhtuyết trắng, nháy hai cái giống như tiểu tinh linh trong băng tuyết.

Hô!

Một hồi gió rét sắc bén như đao hiện ra, nàng liền tranh thủ vạch áo bào trắng trên lưng Phong Phi Vân sau đó cả thân thể nhỏ bé chui vào trongáo bào của Phong Phi Vân, vẻn vẹn chỉ lộ nửa gương mặt đỏ bừng ra ngoài, con mắt thủy tinh như bồ đào nhấp nháy.

- Ca, ngươi nói thần tiên ma quái hung nhân trong tổ địa Phong gia chính là tổ tiên sống lại sao?

Tiểu tà ma thủ chỉ nắm lấy góc áo, buộc bản thân mình vào Phong Phi Vân, sợ thân hình nhỏ bé của mình bị gió thổi bay.

Phong Phi Vân ngồi trên lưng kỳ ngưu bốn bề yên tĩnh, tay niết một thẻtre phong cách cổ xưa, đang nghiên cứu Bát Thuật Quyển, nhưng mà tronglòng không an tĩnh, rất đau đầu với tiểu tà ma.

Dựa theo quan hệ huyết thống mà nói, tiểu tà ma xem như đường muội củaPhong Phi Vân, nhưng mà Phong Phi Vân hôm nay đã bị trục xuất khỏi Phong gia, hơn nữa tiểu tà ma xuất quan vốn chính là tới giết hắn.

Nhưng mà Phong Phi Vân cũng không biết vì sao, tiểu tà ma chậm chạpkhông ra tay với hắn, hơn nữa cũng không hỏi tới chuyện xương sườn tổtiên và tượng thần thiết bài, ngược lại giống như thân muội muội dínhbên cạnh hắn, có đuổi cũng không đi.

Sống ở đâu theo phong tục nơi đó.

- Có lẽ vậy! Nhưng mà cũng không nói được, dù sao gia chủ đời thứ nhấtPhong gia đã chết hơn ngàn năm, hơn một nghìn năm ngay cả cự kình cũngchết già... Hắn làm sao có thể còn sống?

Phong Phi Vân cũng có chút không thể xác định.

Tổ địa Phong gia hóa thành khu vực tử vong phạm vi mấy trăm dặm, còn cóquỷ quái thần bí trên đỉnh núi, ngay cả hòa thượng rượu thịt mang theohuyết nhân thần bình cũng không thể trấn áp được, vô cùng đáng sợ.

Còn có bộ xương trắng khổng lồ ngủ say trong huyết hà, cũng không biếtnằm ở đáy sông bao nhiêu năm tháng, rất có thể là không thuộc về thếgiới này, không thuộc về thời đại này. Phong Phi Vân có cảm giác mộtngày nào đó nó sẽ chui ra khỏi đáy sông, làm cho thiên địa không anbình.

- Thế nhưng mà... Ta nghe nói Cự Kình cũng không phải là cực điểm của tu luyện, phía trên còn có cảnh giới, cao hơn Thiên Mệnh cửu trọng thiên,Niết Bàn chưởng sinh tử...

Tiểu tà ma nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, thân mật vuốt con mèo trong ngực của nàng.

- Tu vị của ngươi bây giờ là Thiên Mệnh mấy trọng?

Phong Phi Vân hỏi.

Con ngươi tiểu tà ma sáng lóng lánh, cười nói:

- Ha ha, ta không nói cho ngươi biết!

- Sư thúc, có biến!

Giọng của Vương Mãnh từ phía trước truyền tới, vô cùng kinh ngạc!

Hai đầu kỳ ngưu chạy nhanh như gió đã dừng lại.

Phía trước có dấu chân đen kịt, ở bên phải rừng hoang có một ngọn núicao, trong không khí hàn tuyết bay thấp, che khuất ánh mắt người ta,nhìn ra xa khó nhìn thấy cái gì khác.

- Ta ngửi được hương vị người chết.

Hai con mắt tiểu tà ma sáng ngời như sao, lông mày cong cong, nhìn qua ngọn núi cao trước mặt.

- Là thi tà!

Phong Phi Vân vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, có thể nhìn thấy trênđồi núi xa xa có tử khí xung thiên, tràn ngập khí tức khắc nghiệt.

- Nơi này chính là phía bắc quận Tam Thánh, không nghĩ tới thi tà đãchạy tới nơi này, xem ra cả quận Tam Thánh chỉ sợ đã hoàn toàn biếnthành địa bàn của thi tà.

Vương Mãnh nói.

Tất Trữ Suất cười hắc hắc, nói:

- Chỉ cần không gặp được nữ ma, mấy thi tà này chỉ là rau cải rắng, vừa vặn chém giết đoạt thi cung, đổi điểm tích lũy.

Vương Mãnh lườm hắn một cái, nói:

- Không có văn hóa thật đáng sợ, chẳng lẽ ngươi không biết thi tà tambiến cũng đã có thể sánh ngang lão tổ Cự Kình, tùy tiện gặp một con cũng bị ăn xương cốt không còn. Cho dù là thi tà nhị biến, có chút lão thichiến lực khủng bố dọa người, có thể dễ dàng đồ sát tu sĩ Thiên MệnhCảnh.

Tất Trữ Suất lập tức cười không nổi!

- Thi tà!

Tiểu tà ma bờ môi động động, đột nhiên nhảy ra khỏi lưng kỳ ngưu, xuyênqua mà tuyết bay tới trên không ngọn núi kia, sau đó hạ xuống.

Trên người nàng mũi nhọn xông lên trời, tử khí bị chấn vỡ.

Cũng không lâu lắm, nàng lại từ đằng xa chậm rãi đi về, trên lưng mangtheo túi vải lớn hơn thân hình nàng bốn năm lần, bên trong gập ghềnh, có huyết thủy và thi dịch chảy xuống.

Rầm rầm!

Nàng mở cái túi ra, một đống lớn xương trắng thi cung hiện ra, xếp thành một tòa núi nhỏ, chừng hai trăm ba mươi bảy cái.

- Ca, giúp ta chứa vào!

Nàng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Ba người đều trợn mắt há hốc mồm, tiểu tà ma cũng quá mạnh, phải biếtrằng cho dù là thi tà nhất biến, lực phòng ngự có thể sánh ngang vớiThần Cơ đỉnh phong, chiến lực chấn động Tiên Căn sơ kỳ đến Thần Cơ đỉnhphong không đều.

Hơn hai trăm thi tà đủ để phanh thây tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, nhưng màtiểu tà ma lại tốn một chút thời gian liền đánh chết toàn bộ, đào lấythi cung.

Cái này tương đương với hai trăm ba mươi bảy điểm tích lũy.

Phong Phi Vân có được giới linh thạch, không gian bên trong có thể xếpthành núi lớn, trong tay đánh ra một đạo bạch quang, thu thi cung trênmặt đất lại, bay vào giới linh thạch.

Một đoàn người cấp tốc chạy đi, nhưng lại cẩn thận không ít, thi tà xuất hiện là tín hiệu nguy hiểm.

Mấy trăm thi tà có lẽ không coi là cái gì, nhưng nếu tao ngộ đại quânthi tà, đây chính là là lực lượng có thể tiêu diệt tiên môn, cho dù tiểu tà ma cũng không có khả năng bỏ chạy đào mạng.

Trên đường đi lại tao ngộ vài đám tiểu thi tà, đều là thi biến chưa lâu, toàn bộ đều bị đám người Phong Phi Vân đánh chết.

Tiểu tà ma ra tay nhanh nhất, cũng mạnh nhất, đã thu hơn một trăm tám mươi tòa thi cung.

Phong Phi Vân, tiếp theo thu thập một trăm bốn mươi tòa thi cung.

Vương Mãnh, thu thập ba mươi bảy tòa thi cung.

Tất Trữ Suất, thu thập bốn mươi ba tòa thi cung.

Đây là chiến tích dọc đường của bọn họ, tiểu tà ma một người chiếm tám thành trong đó, thật sự là đoạt tận danh tiếng.

Trong lòng mỗi người đang tính toán, quyết định tiến vào quận Tam Thánhthì phải tách ra, bằng không sẽ bị tiểu ma tiên chèn ép, rất khó ló đầura.

Dọc theo cổ đạo này, lại đi hai ngày, rốt cục bắt gặp tu sĩ xuất hiện, trong đó tự nhiên không thiếu thiên tài Vạn Tượng Tháp.

Một tuấn kiệt trẻ tuổi Vạn Tượng Tháp khống chế mười chiếc hoàng kimchiến xa, có trên trăm nô bộc cùng chiến tướng, vào lúc trời sắp tối bay qua đầu.

Mười hoàng kim chiến xa này có năm trăm con dị cầm tu vị năm trăm nămkéo xe, bánh xe nhấp nhô giữa không trung, phát ra âm thanh ông ông,tách tuyết trên bầu trời ra.

- Đó là một tuấn kiệt kiệt xuất bài danh top năm mươi của Bách ThápBảng, Trữ Phong Đao, chính là người của Tứ Phương Thiên Hầu phủ. Khônglâu trước đó đại quân thần vũ đại bại, Tứ Phương Thiên Hầu chết trong ta nữ ma, máu tươi nhuộm đỏ ngọn núi, sau đó Trữ thiếu chủ của Tứ PhươngThiên Hầu kế thừa hầu vị.

-------

Chương 424: Thánh bia (1)

- Trưc Phong Đao là con trai đôc nhất của Trữ thiếu chủ, Trữ Phong Đaothiên phú cực cao, xưng bá Vạn Tượng Tháp, phụ thân hắn kế thừa hầu vị,cho nên thân phận địa vị của hắn nâng cao một bước, rất nhiều tuấn kiệttrẻ tuổi đi theo tùy tùng hắn.

Tên Tất Trữ Suất này quả nhiên là vạn sự thông, chuyện gì hắn cũng biết một chút.

- NGAO!

Một cổ cầm màu xanh dài hơn mười thước bay qua ngang trời, trên cổ cầmlà một nam tử tuấn tú hiên ngang, mặc nho bào màu trắng, hai tay chắpsau lưng, có một thanh kiếm màu đen bay trước mở đường, rất nhanh biếnmất ở chân trời.

- Đó là Đại Chân Quốc tam vương tử, người này tu vị cũng tương đương đáng sợ, Thần Cơ đại viên mãn, cơ hồ chưa bại bao giờ.

Trước khi đêm xuống, lại nhìn thấy mấy cường giả bay ngang qua, cấp tốclao về một hướng, những người này dùng thiên kiêu của Vạn Tượng Thápchiếm đa số, có một ít người Tất Trữ Suất cũng không thể nói tục danh.

Tu vị đáng sợ xuất hiện liên tục, đều là thiên tài xưng hùng trong cùng thế hệ.

Đương nhiên trừ thiên tài tuấn kiệt của Vạn Tượng Tháp ra, còn có mấynhân vật tà khí lẫm liệt, trên đầu có mây máu lơ lửng, cầm miếng vãibuồm đen phần phật trong gió lạnh.

Nhìn thấy mấy người này, Tất Trữ Suất lúc ấy sợ tới mức tiến vào trong đống tuyết, vẫn là Vương Mãnh kéo hắn ra.

- Móa, đó là truyền nhân tà đạo xuất thế, nhất định là là mấy thiếu chủ và điện hạ của tà tông.

Tất Trữ Suất vô cùng kiêng kỵ đám người vừa bay qua.

Nhìn thấy những người này đều bay tới cùng một hướng, dường như có chuyện trọng yếu gì đó!

Cổ đạo đi thông tới quận Tam Thánh có một vùng đất phải qua.

Cuối rừng hoang bạch mộc là sẽ tới, trong vùng đất bằng phẳng này có một cung điện đột ngột mọc lên trong lòng đất, vươn thẳng lên mây xanh.

Hai núi đặt song song ngăn cản con đường phía trước, một ngọn núi có cổmiếu, một ngọn núi trên đỉnh có đạo quan, đều là tường đỏ ngói xanh,sương mù lượn lờ, nhìn ra xa xa giống như tiên phật đang ẩn cư.

Giữa hai ngọn núi là một cái hồ lớn giống như ngọc thô chưa mài giũa,trong hồ có tấm bia lớn nhô lên, cao ba mươi ba trượng, giống như hònđảo giữa hồ.

Gió tuyết phiêu linh bay lả tả, chân trời xa xăm vạn dặm biến thành băng thiên tuyết địa, nhưng mà hồ nước này không có đông cứng lại, còn cómấy cái linh thiết thần mộc kiến tạo thành cổ thuyền đang neo đậu bênhồ.

Thần thuyền xa hoa như thế cũng không biết chủ nhân là adidj nhân vật nào?

- Vũ hóa mộ nguyên, một tòa thượng cổ băng cung bay từ dưới đất lên, lơlửng giữa bầu trời mấy tháng không rơi xuống, khiến cho khí hậu của quận Tam Thánh mấy tháng này đại biến, tuyết rơi nhiều mấy tháng khôngngừng.

Có một giọng nam tử từ trong thuyền truyền ra, nghe ra âm thanh chủ nhân này chừng hai mươi tuổi.

Thần thuyền này chỉ rộng mươi mét, dài trăm mét, toàn thân cũng do tửngọc tạo thành, phía trên có ba tấm buồm vải trắng, tuy đã bỏ neo venhồ, nhưng lại cho người ta cảm giác như nó sắp bay lên.

- Vũ hóa mộ nguyên khẳng định có thiên bảo xuất thế, nhưng mà cũng bịmấy thế lực lớn phong tỏa, người khác căn bản là không thể tiến vào vũhóa mộ nguyên một bước, bằng không sẽ bị giết chết.

Một cô gái xinh đẹp giọng như sơn ca vang lên, mang theo một loại cảm giác thần bí.

- Tần gia cùng Kỷ gia đều là gia tộc cổ lão, xưng bá Nam Thái Phủ hơnmột ngàn năm, thế lực lớn phong tỏa vũ hóa mộ viên khẳng định khôngthiếu hai nhà này. Tần huynh cùng Kỷ cô nương trong gia tộc địa vị caothượng, muốn đi vào vũ hóa mộ nguyên chỉ sợ không ai dám ngăn cản.

Trữ Phong Đao giơ chén rượu lên, giống như đang uống với hai người.

Tần Minh cùng Kỷ Vân Vân cùng nói cười uống với nhau.

Tuy Trữ Phong Đao là con của tân nhiệm tứ phương thần hầu, nhưng mà TầnMinh cùng Kỷ Vân Vân thân phận địa vị cũng không thấp hơn hắn bao nhiêu, một là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Tần gia, một là hòn ngọc quý trong tay gia chủ Kỷ gia.

Ba người ngồi trong thuyền, giống như đang thương nghị đại sự gì đó,tổng cộng bố trí ba tầng kết giới cách âm, không muốn cho người khácnghe thấy.

Đám người Phong Phi Vân đi tới đây, rốt cục trước lúc trời tối đã đi tới bờ hồ nước.

- Đây là hồ lớn thượng cổ đấy, mỗi đời chỉ có một nhân vật đứng đầu mới có thể lưu danh trên tấm bia trong hồ lớn?

Vương Mãnh nhìn qua mặt hồ gợn sóng lăn tăn, trong lòng hào khí vạntrượng, muốn cầm theo Phương Thiên Họa Kích đi khắc tên lên đó.

Tất Trữ Suất nhìn qua thần thuyền bỏ neo trên hồ nước, trong lòng như có điều suy nghĩ, nói:

- Ngươi muốn tìm cái chết thì đi đi.

- Đi thì đi!

Vương Mãnh hít một hơi, phủi sạch bột tuyết trên người, hắn bay lên vàđạp bước vào hồ nước, hai tay cầm Phương Thiên Họa Kích, dùng kích làmbút viết tên của mình lên, khắc lên tấm bia đá.

Phong Phi Vân nhìn bộ pháp của Vương Mãnh thì gật gật đầu, thằng nàyđúng là thiên phú hơn người, đã đến gần vô hạn Thần Cơ đại viên mãn,tăng thêm hắn trời sinh thần lực, trước mặt Thần Cơ đỉnh phong đã có rất ít người là đối thủ của hắn.

Oanh!

Ven hồ, trên tử tinh thần thuyền có một đạo linh quang bay ra, kíchthích sóng nước và đâm vào ngực Vương Mãnh, thân hình của hắn bị đánhbay tới bên cạnh hồ, chui vào trong đống tuyết.

- Hừ, thật sự là không hiểu quy củ, chỉ bằng kẻ bất nhập lưu như ngươi cũng muốn lưu tên trên thánh bia!

Trữ Phong Đao hừ lạnh một tiếng, trong lòng cảm giác buồn cười, cảm thấy Vương Mãnh thật sự quá vô tri.

Nếu như thánh bia dễ lưu tên như thế, bọn họ cần gì chờ ở đây ba ngày.

- Móa, con mẹ nó ngươi mắng ai bất nhập lưu, có giỏi đi ra đấu với ta này!

Vương Mãnh xoa xoa bờ mông, bò ra khỏi mặt tuyết.

- Cùng là đệ tử Vạn Tượng Tháp, ta không muốn ở trước mặt người ngoài nhục nhã ngươi, miễn cho người khác chế giễu.

Hai mắt Trữ Phong Đao mang theo tinh mang, thập phần cao ngạo.

Hắn tại Vạn Tượng Tháp địa vị cao thượng, tự nhiên không muốn phá hư hình tượng của mình.

Hắn nói ngoại nhân, không hề chỉ Kỷ Vân Vân cùng Tần Minh, còn có nhânkiệt của các đại tông phái tụ tập ở đây, ở đây cao thủ rất nhiều, rấtnhiều đều nấp trong bóng tối không đi ra.

Vương Mãnh bị tức đỉnh đầu bốc khói, Trữ Phong Đao nói lời này quả thậtlà giáo huấn hắn, nói hắn không hiểu chuyện, ném mặt mũi Vạn Tượng Tháp, ai nghe cũng không chịu nổi.

Huống chi Vương Mãnh còn là đệ tử tháp chủ võ tháp, Trữ Phong Đao cho dù tu vị cường đại cũng không có tư cách nói ra lời này với hắn.

- Ngươi đánh với hắn, Trữ Phong Đao đã sớm đạt tới Thần Cơ đại viên mãnnhiều năm, trên Bách Tháp Bảng bài danh thứ bốn mươi, cho dù đồng thờigiao thủ với mười tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn, hắn vẫn có thể thủ thắngnhẹ nhàng.

Tất Trữ Suất giội nước lã nói:

- Hôm nay tụ tập rất nhiều thiên tài ở đây, nếu ngươi thật đánh với hắn, hắn vì thể diện chắc chắn sẽ giết ngươi.

Bước chân của Vương Mãnh dừng lại, Tất Trữ Suất nói lời này tuy khó nghe, nhưng đây là sự thật.

Cảnh đêm như mực, trăng sáng nhô cao!

-------

Chương 425: Thánh bia (2)

Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, dĩ nhiên là trăng tròn, bầu trời được ánh trăng chiếu rọi, chiếu vào tấm bia đá giữa hồ chẳng khác gì khối bạch ngọc thuần khiết.

Trên tấm bia đá, những khắc văn cổ xưa hiện ra, mỗi chữ sáng lóng lánh.

Mỗi cái tên trên bia đại biểu cho thiên tài tuấn kiệt cao cấp nhất, có tên của vài nhân vật thần thoại đều xuất hiện trên tấm bia đá.

- Long Khương Linh, đây không phải là nữ đế duy nhất trong lịch sử Thần cơ vương triều, tu vị vô song, uy danh cái thế, trấn thiên hạ tông môn khom lưng cúi đầu. Không ngờ nàng cũng lưu tên trên tấm bia đá.

- Nạp Lan Hồng Đào, đây là gia chủ đầu tiên của Nạp Lan gia tộc trong tứ đại môn phiệt. Nạp Lan gia tộc là một trong những gia tộc truyền thừa xưa nhất Thần Tấn vương triều, còn cổ xưa hơn cả hoàng tộc Thần Tấn vương triều, thiếu một ít đã trở thành chủ nhân Thần Tấn vương triều, đáng tiếc cuối cùng vẫn kém một bước, thua trong tay Long gia.

- Cả gia tộc, từ nay về sau rời khỏi thần đô ở ẩn, trở thành một phủ chủ, đã thật lâu không có tham gia vào tranh đấu của quần hùng. Nạp Lan gia tộc ít nhất cũng sáng lập vạn năm, nội tình thập phần khủng bố, luận cổ xưa còn vượt qua ba môn phiệt khác. Vạn năm trước một thế hệ hùng, Nạp Lan Hồng Đào đã lưu tên ở đây.

Nhìn thấy cái tên Nạp Lan Hồng Đào xuất hiện trên thánh bia, rất nhiều thiên tài tuấn kiệt đồng thời nghĩ ngay tới vị vua thần trí mưu lược ở phía bắc Thần Tấn vương triều, Nạp Lan gia tộc.

Tuy Nạp Lan gia tộc không giống Ngân Câu gia tộc phú khả địch quốc, cũng không giống Bắc Minh gia tộc quyền thế vô song, nhưng mà vào vạn năm trước lại có thể tranh giành thiên hạ với Long gia, tuy sau này bại vẫn chiếm cứ một khối địa bàn thật lớn.

Có thể dưới thánh uy hoàng tộc mấy ngàn năm bất diệt, từ trình độ nào đó cũng nói rõ Nạp Lan gia tộc cường đại.

- Phật Tàm Tử, đây chính là nhân vật được thần hóa, là người ba vạn năm trước, đoạt được thiên đạo, về sau biến mất trong Thần Tấn vương triều, có người nói hắn chết, tọa hóa tại đỉnh Sư sơn. Cũng có người nói hắn hất áo cà sa, đi ngàn dặm một mình, một đường đi về phía tây, rời khỏi Thần Tấn vương triều, đi tìm phiến thiên địa rộng lớn hơn.

Những cái tên trên thánh bia đều vang vọng cổ kim, xưng vương nhất thời, cơ hồ về sau đều bị ghi vào sử sách.

Trừ Long Khương Linh, Nạp Lan Hồng Đào, Phật Tàm Tử ra, còn có vài cái tên đặc biệt rung động nhân tâm.

Đây là do bọn họ khi còn trẻ tự tay viết, cũng không phải bọn họ sau khi thành danh lưu tên ở đây.

Cũng chính bởi vì như thế, những chữ viết ở nơi này ẩn chứa lực đạo chưa đủ, bằng không bất luận người nào trong bọn họ lưu tên lại, đều có thể cách mấy ngàn năm dùng dư uy đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.

Nhiều cái tên của nhân kiệt tụ hội ở đây, nếu không phải bọn họ còn trẻ đã lưu tên nơi này, lực lượng kia cũng đủ đánh bọn họ thành cặn bã.

Những người này quá cường đại, là người mạnh nhất đương thời.

- Chỉ có vào đêm trăng tròn, giờ Tý bốn khắc, nhật thực, cả thế giới đều lâm vào hắc ám mới có thể có người ghi tên lên tấm bia này. Mỗi cái tên được ghi lên tấm bia này, phàm là người có thể ghi tên vào sẽ được ông trời chiếu cố, trở thành người mạnh nhất đương thời.

- Nghe đồn có thể lưu tên trên thánh bia, cũng sẽ được đại hiền vương giả tiên hiền chiếu cố, tu vị sẽ tăng lên rất lớn.

- Nghe nói có người vốn chỉ là Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà sau khi lưu tên biến thành Thần Cơ đỉnh phong.

- Vậy coi như cái gì? Từng có Thần Cơ đỉnh phong khắc tên, sau một đêm đột phá Thần Cơ đại viên mãn, tu luyện tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng. Thọ năm trăm năm, quả thực khiến người ta hâm mộ, ngay cả địa kiếp cũng không cần độ.

Thời điểm này bầu trời vừa vặn tối lại, cách nhật thực còn thời gian rất dài.

Nhưng mà có người cũng đã chờ không được!

- Ta cũng không tin, không phải thời khắc tối nhất mới có thể khắc tên lên thánh bia.

Một tu sĩ mặc trường bào màu vàng từ trên cao lao xuống, trên người kim khải lưu quang, cầm thanh trường thương màu vàng đâm thẳng vào thánh bia giữa hồ.

Bá!

Một màn sáng từ trong thuyền bắn ra ngoài, muốn ngăn cản tên này, nhưng tu vị kẻ này cực cao, trên lưng có bốn dị thú chiến hồn lao ra, công phá màn sáng.

Một thương đâm lên mặt thánh bia!

Hắn muốn khắc chữ!

Cho dù là những người bí mật ẩn nấp gần đó hay là mấy thiên kiêu trên thuyền, giờ khắc này đều khẩn trương, muốn ngăn cản nhưng đã trễ rồi, chẳng lẽ mặc cho người này giữa đường giết ra, lưu tên trên thánh bia.

Phong Phi Vân đứng ở ven hồ, hai mắt nhìn qua thánh bia, lắc đầu, nói:

- Phải chết người!

Oanh!

Trường thương màu vàng còn cách thánh bia ba thước, trên thánh bia có cường quang bắn ra nòoài, biến ảo thành một bóng dáng nữ đế.

Đây là cái tên "Long Khương Linh"!

Tuy đã lưu chữ từ mấy ngàn năm trước, nhưng mà ba chữ "Long Khương Linh" trên bia lại ngưng tụ lực lượng nữ đế, tương đương với lực lượng nữ đế khi lưu tên trên thánh bia.

Long Khương Linh!

Nếu như thời gian hai ngàn năm trước, tên của nữ nhân này đủ làm tất cả nam nhân trong thiên hạ hoảng sợ biến sắc.

Vào thời đại đó bất cứ nam nhân nào gặp nàng không ai mà không cúi đầu, mà không quỳ.

Mặc dù là thời đại đó có mấy kiêu hùng mạnh mẽ, đều tránh nàng từ xa, không muốn quá gần nàng.

Nữ tử có thể xưng đế, đây không chỉ cần tu vị cường đại, thủ đoạn tàn nhẫn, trí tuệ tuyệt đỉnh, tâm vô tình, càng phải vượt qua tất cả nhược điểm của nữ nhân.

Nữ nhân như thế một vạn năm chưa có một!

Nhưng một nữ nhân nếu quá mạnh mẽ, luôn sẽ có nhược điểm trí mạng, cho dù tu vị thông thiên, cũng không cách nào vượt qua được.

Long Khương Linh cuối cùng vẫn chết oan chết uổng, tại vị hai trăm năm mươi năm, khi chết còn tươi đẹp như hoa, trẻ tuổi như giai nhân mười sáu.

Ngày đó máu tươi nhuộm đỏ thần đô đế cung, cửu thiên buồn bã nổ chín tiếng.

Một đời nữ đế, xinh đẹp như tiên, đột nhiên băng hà, ai cũng không biết vì sao nàng chết, cũng không người nào biết ai giết nàng?

Nhưng mà thời đại đó, chỉ có một người có thể giết được nàng.

Đó chính là nàng ta!

Long Khương Linh đã chết đi hai ngàn năm, cho dù đã từng kinh tài tuyệt diễm, xinh đẹp như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn chết cô độc, hậu nhân chỉ có thể tìm ra tên của nàng trong sách lịch sử.

Nhưng mà hôm nay, thân ảnh của nàng lại hiện ra lần nữa.

Chính là từ ba chữ "Long Khương Linh" mà nàng tự tay viết, khi đó nàng còn không có mặc cửu ngũ long bào, nhưng mà trên người cũng đã có được long hoàng chi khí, cao quý bức người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đây là hư ảnh thiên cổ bất diệt, nàng lúc ấy cũng chỉ là Thần Cơ đỉnh phong.

Oanh!

Uy áp của nàng khiến người ta lui ra phía sau, tiện tay vỗ một cái liền đánh gãy trường thương màu vàng, nứt vỡ thành ba đoạn.

Phốc!

Tên nam nhâm áo bào vàng này tu vị Thần Cơ đỉnh phong, lĩnh ngộ ra chín đạo thần thức, thân hình hóa thành huyết vụ, ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên vẹn.

-------

Chương 426: Phong thái nữ đế

Hình chiếu nữ đế quay về tấm bia, hóa thành ba chữ cổ, Long Khương Linh!

Một màn này thật sự quá thần dị, nhân vật cái thế hai ngàn năm trướcvậy mà rót một đám thần hồn vào tấm bia, chiến lực quả thực vượt quavương giả cùng cảnh giới mấy lần, căn bản không thể địch.

- Đây là phong thái nữ đế khi còn trẻ sao?

Trên bầu trời có một cái long liễn bị mây đen che chắn, trong long liễn có giọng của La Phù công chúa.

Nàng lầm bầm tự nói.

Thích Dạ muốn đạt tới thiên tài cấp sử thi thì chỉ có thể làm một conchó của La Phù công chúa, nội tâm của hắn đương nhiên không cam chịu,không có người nào cam nguyện làm một con chó, nhưng mà hắn chỉ có thểchịu đựng.

Hắn đang đợi một cơ hội, một cơ hội có thể khiến La Phù công chúa vạnkiếp bất phục, như vậy hắn mới có thể xoay người làm chủ nhân, mà biếnthành chó chính là La Phù công chúa.

Mỗi lần nghĩ tới La Phù công chúa như con chó quỳ trước mặt hắn, cầukhẩn hắn, mặc cho hắn hét đến đuổi đi thế nào, mặc cho hắn đánh chửi chà đạp, máu trong người sôi trào lên.

Nếu như thật sự có một ngày đó, cho dù hiện tại làm một con chó thì có gì không?

Đương nhiên La Phù công chúa biết con chó này không an phận, nhưng màđây là con chó hung hãn nhất, biết cắn người nhất, muốn trở thành nữ đếnhư Long Khương Linh mà không thể khuất phục một con chó, thì nàng làmsao khuất phục thiên hạ?

- Long Khương Linh cũng không gì hơn cái này, ta mà ra tay chắc chắn có thể đánh tan thần hồn lạc ấn của nàng.

Thích Dạ mặc trường bào màu trắng, đứng bên cạnh long liễn, cung kính không dám vượt qua nửa phần.

- Hừ! Nữ đế thời điểm lưu danh chỉ là Thần Cơ đỉnh phong. Nếu ngươi hiện tại xông tới thánh bia, giao thủ với ngươi không phải là nữ đế, xuấthiện khẳng định sẽ là bá chủ tiên hiền có cảnh giới như ngươi, ngươi mới chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp sử thi thì bỏ đi, muốn so chiêu với nhữngtiên hiền kia, ngươi còn kém xa lắm.

Mộc Đàm Thiên cười khinh thường.

Mộc Đàm Thiên chính là thiên tài tuyệt đỉnh của Mộc gia, là thiên tàituấn kiệt tu vị Thần Cơ đại viên mãn, cũng là chiến tướng đắc lực dướitrướng La Phù công chúa.

Muốn lưu danh trên thánh bia, nhất định phải đánh bại tiên hiền cùng cảnh giới, đây chỉ là bước đầu tiên.

- Dọa tiểu ra quần rồi, nữ đế ngày xưa quả nhiên không phải chuyện đùa,lực lượng thật cường đại, đây là thực lực Thần Cơ đỉnh phong sao?

Tất Trữ Suất nhìn thấy hư ảnh nữ đế ra tay, quả thực quá rung động nhântâm, trước kia hắn căn bản không có cảm tưởng gì, không ngờ hiện tạibiết được Thần Cơ đỉnh phong còn khủng bố như thế.

- Sư thúc, ngươi có thể cường đại như vậy không?

Tu vị Vương Mãnh yếu hơn nam tử áo bào vàng vài phần, nhưng mà tên namtử áo bào vàng bị nữ đế miểu sát tại chỗ, hắn tự nhiên không dám xôngtới thánh bia.

Tất Trữ Suất cũng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đây cũng là kẻ biếnthái a! Thần Cơ trung kỳ có thể giết Thần Cơ đỉnh phong có tám thầnthức, xông Vô Lượng Tháp, tu vị càng cao không tính nổi.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Chiến lực của nàng gấp ta mười lần, cho dù ta tu luyện ra chín đạothần thức cũng chỉ có thể tiếp nàng một chiêu, chiêu thức hai phải chếttrong tay của nàng.

Phong Phi Vân hôm nay tu luyện ra tám đạo thần thức, cách Thần Cơ đạiviên mãn chỉ kém hai bước, vừa rồi hắn suy tính ra, chính mình cùng nữđế lúc trẻ tuổi chênh lệch quá lớn, ngay cả hắn cũng không dám lên.

Thiên phú nhân loại quả nhiên cao dọa người, quả thực cũng đã vượt qua phượng hoàng.

- Nếu ngươi sử dụng linh khí thì sao?

Tất Trữ Suất nói.

Phong Phi Vân nói:

- Vô dụng, linh khí sẽ bị lực lượng thánh bia trấn áp, căn bản khôngphát huy ra uy lực gì, muốn lưu tên trên thánh bia, chỉ có thể dựa vàobổn sự của ngươi.

- Ca, vậy chẳng phải ngươi không có hy vọng sao?

Tiểu tà ma nắm ống tay áo Phong Phi Vân, ngẩng đầu hỏi hắn.

Rất hiển nhiên nàng cũng muốn đi lưu danh trên thánh bia, nhưng mà không rõ đối thủ mạnh tới mức nào.

- Vậy thì chưa chắc, nếu có thể làm cho...

Phong Phi Vân lại nói một nửa thì dừng lại, ánh mắt ngưng tụ nhìn quatấm bia cao ba mươi ba thước, một đôi đồng tử bốc lửa hừng hực.

Hắn phát hiện một tia mánh khóe, muốn nhìn thấu tấm bia này, hắn cảmthấy trong thánh bia này có một lực lượng truyền thuyết, loại lực lượngnày từng gặp qua trong cổ điển phượng hoàng yêu tộc, nhưng chỉ là tươngtự, không dám khẳng định.

Ánh trăng lên cao, hào quang thánh bia sáng như ngọc, tràn ngập linh tính.

- Nếu thật sự là linh thạch này, như vậy những người lưu tên trên thánhbia này, có lẽ có một ngày sẽ đoạt thạch nhân, luyện chân thân, từ trong viên đá đi ra, nghịch thiên sống lại.

Trên đời này tồn tại mười tám loại linh thạch, một loại thần dị hơn mộtloại, bài danh càng lên cao thì càng thưa thớt, thậm chí là độc nhất vônhị trong thiên địa.

Ví dụ như bài danh thứ mười Long Linh Thạch, cả Thần Tấn vương triều chỉ có một khối, có thể trấn áp vận mệnh quốc gia, trong tối tăm bảo vệThần Tấn vương triều an bình trong mấy ngàn năm.

Lại nói bài danh thứ bảy Hóa Đạo Thạch, đây là tảng đá thánh linh saukhi hóa đạo sinh ra, nếu như có thể lĩnh ngộ chân tủy của Hóa ĐạoThạch,, trăm ngàn năm sau có thể tu thành nửa bước thánh tôn.

Mà trong truyền thuyết, còn có một linh thạch trân quý và thưa thớt, cóthứ thậm chí vá trời, có thể trấn giới, có thể chiếu sáng một mảng tinhkhông...

Mà tấm bia đá trước mặt làm cho Phong Phi Vân liên tưởng đến một khốilinh thạch tồn tại trong truyền thuyết, nhưng mà hắn chưa từng nhìn thấy linh thạch này, càng không tin trong quốc gia nhân loại có loại linhthạch này, cho nên không có nói ra.

Không có người nào còn dám xông thánh bia, không muốn bước theo gót tên nam tử áo vàng.

- Sau nhật thực, thiên địa sẽ lâm vào trong bóng tối triệt để, lực lượng thánh bia lực lượng sẽ hạ thấp một nửa, thời điểm này chính là thời cơra tay tốt nhất.

Rất nhiều người cũng biết, những tiên hiền kia rất cường đại, muốn đánhbại họ quả thực khó như lên trời, cũng chỉ có thời điểm tối nhất, lựclượng thánh bia giảm đi một nửa mới có cơ hội.

- Cho dù lực lượng thánh bia giảm đi một nửa, đương thời có thể tìm rangười nào Thần Cơ đỉnh phong đánh bại nữ đế sao? Có thể tìm ra một ThầnCơ đại viên mãn đánh bại Nạp Lan Hồng Đào sao? Có thể tìm ra một thiêntài Thiên Mệnh tam trọng đánh bại Phật Tàm Tử sao?

Có người nghi hoặc, hỏi tất cả mọi người, nhưng ai cũng trầm mặc.

- Vậy cũng không nhất định!

Một âm trầm truyền đến.

Một thần buồm bao phủ trong vải đen hiện ra, giống như một đám mây đen từ phía tây bay tới, che khuất ánh trăng trên bầu trời.

Bá!

Trên đỉnh đầu hắc y nhân có huyết vụ, lăng không đứng trên mặt hồ, hắn duỗi một tay ra, thần buồm thu nhỏ nằm trong tay của hắn.

Đây là nam tử mặt không chút máu, làn da còn trắng hơn tuyết trên mặt đất, còn trắng hơn người chết.

Mặt trắng hắc y bào!

Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người an tĩnh lại.

-------

Chương 427: Ba vị điện hạ (1)

- Khốn kiếp, bọn chúng thật sự tới đây?

Tất Trữ Suất đâm đầu vào trong đống tuyết, chỉ lộ ra cái mông và hai đùi, giống như một con đà điểu.

Đây là môt trong những truyền nhân của tà tông, cũng không biết Tất TrữSuất nói tà tông là tà tông nào lại khiến hắn biến thành như vậy.

Vương Mãnh ôm hai chân của hắn kéo ra ngoài đống tuyết, hỏi:

- Mấy người kia rốt cuộc là ai? Cho dù là Diêm vương gia, ngươi cũng không cần dọa thành như vậy chứ?

- Bọn chúng chính là Diêm vương gia, tiểu Diêm vương gia!

Tất Trữ Suất dùng hai tay che mặt, sợ hãi bị người ta nhận ra.

- Nếu ngươi không nói, có tin ta ta ném ngươi qua không?

Vương Mãnh cười lên, ôm Tất Trữ Suất đung đưa trong không khí.

Tu vị Tất Trữ Suất vốn còn cao hơn Vương Mãnh, nhưng giờ phút này bị dọa không nhẹ, ngay cả tu vị cũng không dùng tới.

- Đừng, đừng ah! Ta nói, ta nói còn không được sao?

Tất Trữ Suất đúng là sợ Vương Mãnh ném hắn qua, như vậy hắn sẽ chết chắc, từ từ nói:

- Tên mặt trắng hắc y nhân này chính là điện hạ của Sâm La Điện thứ tư.

Hắc y nhân mặt trắng, Tiết Trường Tiếu.

Nhưng mà chưa ai nhìn thấy hắn cười qua.

Hắn là tứ điện hạ của Sâm La Điện, chính là đệ tử thân truyền của điện chủ, đại biểu cho ý chí của Sâm La Điện.

Truyền nhân tà tông xuất thế lần nữa, người nơi này lặng ngắt như tờ, bị tà khí và ma khí chấn nhiếp.

Ngay cả mấy trên thần thuyền, ngọn đèn đều ảm đạm, các thiên tài tuấnkiệt trẻ tuổi đều thu liễm khí tức, nếu có khả năng, đều rất không muốndính vào tà tông.

XÍU...UU!!

Lại một bóng đen như thiên quân bay qua, tay hắn nâng lên một cung điện, rơi xuống mặt hồ đứng gần Tiết Trường Tiếu.

- Lão tam, ngươi tới chậm!

Tiết Trường Tiếu đứng ở trên mặt hồ, như giẫm trên đất bằng, tuyết bay tán loạn, tóc dài bay múa nhưng không có bị hòa tan.

Tuyết rơi xuống đương nhiên rất đẹp.

Nhưng mà rơi xuống đầu của hắn lại tràn ngập cảm giac tang thương như lão nhân tóc bạc.

- Đó là bởi vì trên đường đi ta gặp một người, giao thủ với hắn ba chiêu.

Nam tử gọi là lão tam cầm một tòa cung điện.

Cung điện này làm bằng huyền vũ thiết, còn nặng hơn đại điện hoàng cunggấp mười lần, nhưng mà lơ lửng trong tay của hắn như một cục sắt.

- Ah! Vì sao chỉ có ba chiêu?

Tiết Trường Tiếu hỏi.

- Bởi vì nếu như giao thủ nhiều hơn, ta có khả năng chết trong tay của hắn.

Lão Tam cười khanh khách.

Lão tam này đương nhiên không phải là người bình thường, chính là tamđiện hạ của Sâm La Điện, truyền nhân tà tông không ai không phải thiêntài vạn dặm chọn một, bách chiến bất bại.

Nhưng mà lão lão tam giao thủ ba chiêu đánh bại cũng không cảm thấy có chút mất mặt nào, ngược lại cảm thấy rất quang vinh.

Ngay cả Tiết Trường Tiếu cũng khó hiểu, hỏi:

- Người kia là ai?

- Vô Hà công tử, Tô Quân!

Trong ánh mắt lu mờ tối tăm của lão tam có hai đám ma trơi thiêu đốt, giống như con sói cô độc trên hoang nguyên.

Trên mặt của hắn không có chút khí sắc nào cả.

- Thì ra là hắn!

Tiết Trường Tiếu chợt bừng tỉnh đại ngộ, người có thể tiếp được mộtchiêu của Tô Quân không nhiều, có thể tiếp Tô Quân ba chiêu càng khó tìm hơn.

Không hổ là tam điện hạ.

- Tô Quân cũng không phải là người ưa thích giao thủ với nam nhân, vì sao hắn không có xuất chiêu thứ tư lấy mạng của ngươi?

Giọng nói vang lên.

Lão tam đứng trên hồ lớn nhìn qua nơi phát ra giọng nói ở ngọn núi cáchđó xa xa, chỉ thấy ở đó có một thiếu niên, thiếu niên này còn cầm taytiểu nữ hài đáng yêu, đứng trong đống tuyết như đôi huynh muội.

Nói đúng hơn là tiểu nữ hài đang cầm ống tay áo của hắn.

Vừa nhìn qua là biết đệ tử Vạn Tượng Tháp, bởi vì hắn mặc trường bào đệtử Vạn Tượng Tháp; muội muội rất đáng yêu, con mắt nháy nháy, khuôn mặttrắng nõn nà, trong tay ôm con mèo nhỏ.

Con mắt lão tam nháy một cái, cười nói:

- Bởi vì hắn đang đuổi theo một người.

- Người phương nào?

Phong Phi Vân hỏi.

Tô Quân không phải đi dưỡng thương sao?

Vì sao lại đến quận Tam Thánh?

Chẳng lẽ là tìm người kia?

- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Nam Cung Hồng Nhan!

Lão tam nói ra lời này càng khiến gió tuyết thổi nhanh hơn.

- Không có khả năng!

Phong Phi Vân quả quyết không tin.

Tuy Vô Hà công tử là lãng tử, thiên hạ đệ nhất lãng tử, nhưng mà tuyệtđối là người làm việc có nguyên tắc, làm việc có chừng mực, bằng khôngPhong Phi Vân cũng không xem hắn là bằng hữu.

Hắn biết rõ Nam Cung Hồng Nhan và Phong Phi Vân quan hệ không giống bình thường, làm sao có thể theo đuổi nàng, nhưng lại còn đuổi theo tới quận Tam Thánh?

- Vì cái gì không có khả năng?

Lão tam cười nói.

- Bởi vì Tô Quân nếu nhúng chàm Nam Cung Hồng Nhan, hắn cũng không phải là Vô Hà công tử.

Phong Phi Vân tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người.

- Tô Quân đuổi theo Nam Cung Hồng Nhan, lại không phải nhúng chàm nàng, mà là đi giết nàng.

Lão tam nói ra.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến người ở nơi này khiếp sợ, không ai có thể đoán được Tô Quân vì sao lại làm như vậy?

Thậm chí có người nghĩ hắn sẽ tán được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa ra tay còn là thiên hạ đệ nhất lãng tử.

Lão tam chính là tam điện hạ của Sâm La Điện, hắn không cần nói dối.

- Chẳng lẽ Vô Hà công tử bị điên sao, lại hạ sát thủ với Nam Cung HồngNhan, nhưng lại gạt chúng ta nói đi dưỡng thương, trong hồ lô của tênnày bán thuốc gì?

Tất Trữ Suất lại vùi đầu vào đống tuyết, âm thanh truyền ra từ bên trong.

Dường như hắn rất sợ bị Tiết Trường Tiếu cùng lão tam này nhận ra, giống như con rùa ngủ đông, co thân thể thành một đống nhỏ.

Phong Phi Vân nhíu mày thật sâu, lại hỏi lần nữa:

- Vì sao hắn truy đuổi Nam Cung Hồng Nhan?

- Tự nhiên là đuổi theo!

Lão tam nói.

- Kết quả thì sao?

Phong Phi Vân khẩn trương lên.

- Kết quả... Kết quả Vô Hà công tử con mắt bị mù, mà Nam Cung Hồng Nhan thì không biết sinh tử, hành tung không rõ.

Lão Tam thở dài một hơi, "Từ nay về sau Vô Hà công tử tựu trở nên có hà!"

- Đúng là... Nam Cung Hồng Nhan chọc mù hai mắt của hắn?

Phong Phi Vân vốn muốn hỏi Nam Cung Hồng Nhan mất tích ở nơi nào, nhưng cuối cùng vẫn hỏi Tô Quân trước.

Một nam nhân chọn lựa giữa nữ nhân và bằng hữu, đúng là khó cân nhắc nặng nhẹ.

- Đây cũng không phải! Chọc mù mắt của hắn chính là hắn, bởi vì hắn nhìn thấy Nam Cung Hồng Nhan thì chỉ có chọc mù mắt của mình mới có thểvượt qua mị lực của Nam Cung Hồng Nhan, mới có thể hạ sát thủ với NamCung Hồng Nhan.

- Chỉ cần là nam nhân không có mù, tuyệt đối không hạ thủ giết nàng.

Phong Phi Vân không rõ vì sao Vô Hà công tử hận Nam Cung Hồng Nhan mạnh như thế.

Hận tới mức chọc mù mắt của mình.

Lão tam lại nói:

- Tâm giết người của hắn vô cùng kiên định, mặc dù là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng không bỏ qua.

Phong Phi Vân lúc này nội tâm không bình tĩnh, giống như tảng đá ném vào mặt hồ, kích động gợn sóng lăn tăn.

Ánh trăng vô cùng sáng ngời.

Tuyết không ngừng rơi!

-------

Chương 428: Ba vị điện hạ (2)

Trăng và tuyết đan xen vàonhau trong cảnh đêm, đêm nay vốn là một đêm tuyệt diệu, ôm tình nhân,ngồi dưới cửa ngắm tuyết, ngắm trăng, nhưng mà cảnh đẹp này đã trở nênxa vời.

Bị vài đạo tà khí lẫm liệt phá tan, tuyết không đẹp, trăng càng không đẹp.

- Sau nhật thực là lúc trời tối nhất chỉ diễn ra trong một phút. Trongthời gian ngắn này chúng ta đồng loạt xông lên, đến lúc đó nhất địnhtranh chấp không dưới, ngược lại không ai tới trước mặt thánh bia. Ta có một đề nghị, thừa dịp trời còn chưa tối nhất, chúng ta sao không quyếtchọn ra người mạnh nhất?

Tiết Trường Tiếu nói ra.

- Đề nghị này có thể thực hiện được, nhưng mà đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây thật sự quá nhiều, chúng ta là đồng môn, như vậy quá thiệt thòi.

Có người nói như thế.

- Vạn Tượng Tháp, ha ha! Chỉ là một đám ô hợp, nói xằng thành thánh địavõ học đệ nhất thiên hạ, những năm qua đã sớm suy sụp rồi.

Trên chiếc Hồng Nha Phi Hạm ở giữa hồ có âm thanh mang theo lực xuyên thấu rất mạnh.

Chiếc Hồng Nha Phi Hạm vô cùng khổng lồ, có thể cưỡi vạn người, phíatrên đen kịt, ngay cả một cái đèn cũng không đốt lên, cho không người ta cảm giác thần bí.

- Ai kiêu ngạo như vậy, dám không đặt Vạn Tượng Tháp vào trong mắt?

Trữ Phong Đao ngồi trên kim thuyền, đối diện với Hồng Nha Phi Hạm ở xa xa.

- Chẳng lẽ ta nói sao sai?

Trong Hồng Nha Phi Hạm truyền ra tiếng cười lạnh:

- Nhớ năm đó Vạn Tượng Tháp thánh địa, mỗi một thần tháp đều là tồn tạichí cao vô thượng, thiên hạ anh kiệt, chín tầng đều là từ trong VạnTượng Tháp đi ra, khi đó Vạn Tượng Tháp phong quang bực nào, lực ảnhhưởng còn mạnh hơn vương triều rất nhiều.

- Nhưng mà hôm nay Vạn Tượng Tháp đã suy sụp lơi hại, trong thiên hạ bát đại thiên tài cấp sử thi, Vạn Tượng Tháp không có một ai.

- Vạn Tượng Tháp đã có hai thiên tài cấp sử thi!

Một đệ tử Vạn Tượng Tháp không nhịn được lên tiếng nói.

Trong Hồng Nha Phi Hạm có tiếng cười truyền ra, cười đến rung trời, nói:

- Ngươi nói là Thích Dạ Lai cùng Phong gia tiểu tà ma!

Một bóng người yểu điệu xuất hiện trên đầu thuyền Hồng Nha Phi Hạm, mặcthần bào mặt trời đứng trên dây buồm giống như cây cỏ đung đưa tronggió.

Tay nàng cầm một bông hoa, chính là Địa Ngục Hồng Liên!

Nhìn thấy cô gái trước mặt này, ngay cả Tiết Trường Tiếu cùng lão tam là điện hạ của tà tông đều phải lui ra sau hai bước, không dám quá gần với nàng.

Nữ nhân này cũng là một điện hạ của tà tông, địa vị cao như Tiết TrườngTiếu, lão tam, nhưng mà luận trình độ đáng sợ thì Tiết Trường Tiếu cùnglão tam có thúc ngựa cũng không theo kịp nàng.

Nghe giọng của nữ tử này, hai chân của Tất Trữ Suất ló ra khỏi đốngtuyết lại run lên, đang noi thầm một câu gì đó nhưng mà nhưng không ainghe được hắn nói là cái gì.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, hai người bọn họ không có tư cách xưng là thiên tài cấp sử thi sao?

Thích Dạ Lai cười lạnh một tiếng.

Tà Hồng Liên cười lạnh nói:

- Thích Dạ Lai cũng xứng gọi là thiên tài cấp sử thi? Cho dù là tu vị,tâm chí, chiến lực, hắn còn kém tám thiên tài cấp sử thi quá nhiều, cănbản chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. Tuy tiểu tà ma thiên tư vô song,nhưng mà tuổi còn quá nhỏ, cũng không có lực tranh phong với tám đạithiên tài.

- Các hạ đang làm thấp Vạn Tượng Tháp, xem ra tu vị khẳng định đảm đương không nổi đâu, tại hạ đúng là muốn lãnh giáo một chút.

Trữ Phong Đao quát một tiếng, phá không bay lên, ở trên tử kim thầnthuyền, mười chiếc hoàng kim chiến xa cùng lao nhanh lên, kim mang lậploè, bánh xe xé nát không khí, lao thẳng về phía Tà Hồng Liên.

- Đối phó ngươi, không cần đại tỷ ra tay, để ta nói cho ngươi biết, VạnTượng Tháp suy sụp lợi hại thế nào! Muốn bài danh trên thánh bia, khôngphải đại điện hạ của Sâm La Điện thì không ai hơn.

Lão tam bay ra phía trước, trong tay cầm cung điện bằng huyền vũ thiết trực tiếp đánh tới, đụng vào mười chiếc chiến xa.

Đại chiến hết sức căng thẳng!

Một phương là mấy điện hạ của Sâm La Điện, một phương khác là thiên tài tuấn kiệt của Vạn Tượng Tháp.

Một là thiên hạ đệ nhất tà tông, một là thiên hạ đệ nhất thánh địa, hômnay sắp xảy ra đại chiến long trời lở đất, không chỉ tranh giành cơ hộilưu danh thánh bia, càng tranh giành xem ai cường đại hơn.

Ba điện hạ của Sâm La Điện trước sau chạy tới quận Tam Thánh, đoán chừng có nguyên nhân rất lớn cũng là vì thế, bọn họ muốn chiến, muốn thắngthiên hạ đệ nhất thánh địa, muốn nói cho người trong thiên hạ biết tàtông đã tái hiện trên thế gian.

Một tòa cung điện làm bằng huyền vũ thiết, đen kịt mà trầm trọng, bamươi ba cây cột kết nối với nền, ngay cả mái ngói là nước thép đổ vào,không ngừng kết nối với nhau.

Cũng không biết nặng bao nhiêu cân!

Oanh!

Mười chiếc hoàng kim chiến xa bị cung điện va chạm thất linh bát lạc,chiến xa đứt xích không chịu nổi, sức lực lớn làm cho nó đứt gãy.

Phù phù!

Phù phù!

Phù phù!

Ba chiếc hoàng kim chiến xa đã rơi vào mặt hồ lạnh như băng, giống nhưcát bụi chìm vào biển cả, không sinh ra chút biến hóa nào.

Còn có ba chiếc hoàng kim chiến xa, bị cung điện huyền vũ làm biến hình, kim quang phía trên ảm đạm đi thật nhiều, trận pháp khắc lên đó bịnghiền nát không chịu nổi, không cách nào chèo chống hoàng kim chiến xatiếp tục bay lên không trung, trực tiếp rơi vào trong cánh đồng tuyết,lưu lại dấu vết thật sâu.

- Tứ Phương Thiên Hầu phủ hoàng kim chiến xa quá không đáng tiền, mộtchiếc chiến xa địch vạn quân, ta thấy sức chiến đấu không có gì đặc biệt cả!

Lão tam phất tay áo lên, thu lấy cung điện trở về, nó xoay tròn trong lòng bàn tay của hắn.

Uy lực hoàng kim chiến xa tự nhiên không tầm thường, tu vị Trữ Phong Đao cũng cực cao, nhưng mà vừa thấy mặt đã ăn thiệt thòi lớn, mười chiếchoàng kim chiến xa tổn thất sáu chiếc.

Lúc này cũng chỉ mới một chiêu mà thôi.

Bá! Bá!

Tần Minh cùng Kỷ Vân Vân bay ra khỏi tử tinh thần thuyền, đứng trên bong thuyền, trên người hào quang tỏa ra, linh khí bắn lên cao.

Hai người bọn họ là khách quý của Trữ Phong Đao, giờ phút này hiện thân tự nhiên là trợ uy cho Trữ Phong Đao.

- Truyền nhân tà tông quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ tiếc ngày hômnay đã thất thế, tu tiên chính đạo được thiên hạ, các ngươi còn dám xuất thế, đây chẳng phải tìm chết sao?

Tần Minh hừ lạnh một tiếng.

- Thật sự là lắm miệng!

Lão tam giẫm lên mặt hồ, kích thích vô số giọt nước, ống tay áo vunglên, một đám linh quang bắn lên cao, giọt nước băng hàn lập tức tỏa rahào quang kim loại, bay thẳng về phía địch nhân.

Tất cả mọi người vô cùng kiêng kỵ truyền nhân tà tông, không dám có nửa phần khinh thường.

Tần Minh kiếm quyết nâng cao một bước, đã tu luyện Vạn Kiếm Quy Nhất của Tần gia lên cao nhất, một kiếm vừa ra, kiếm quang một phân thành hai,hai phân thành bốn, bốn phân thành tám,... Đã hóa thành bốn trăm haimươi hai bóng kiếm.

Bóng kiếm ngưng tụ thành một hàng dài, giống như vạn kiếm cùng lao ra.

Trên lưng Kỷ Vân Vân bắn ra một thiết quyển cổ xưa, phía trên là bức họa dùng đao khắc thành, đây không chỉ là tranh vẽ, càng là một tòa trậnđồ, có thể giết, có thể thủ.

-------

Chương 429: Mười chiêu chiến bại

- Phốc!

- Phốc!

Bốn trăm hai mươi hai đạo bóng kiếm bị giọt nước đánh tan, thiết quyển cũng bị bọt nước xuyên thủng!

Tu vị lão tam rất cao, mặc dù chỉ đánh ra hai giọt nước, cũng đã phá tận thủ đoạn của bọn họ, đánh hai người trọng thương.

Tần Minh cùng Kỷ Vân Vân đồng thời bại lui, thân hình bay ra sau trămtrượng, ngã vào cánh đồng tuyết ven hồ, trong đống tuyết xuất hiện haihố sâu.

Ngực Tần Minh bị đánh ra một lỗ máu, máu nhuộm đỏ mặt tuyết, rất nhanhbị đông cứng thành bột tuyết; tay phải của Kỷ Vân Vân suýt nữa bị cắtđứt, có từng đạo linh quang chảy ra từ vết thương.

Hai đệ tử thiên tài của gia tộc đỉnh cấp trong Nam Thái Phủ liên thủ còn không tiếp được một chiêu của lão tam, dễ dàng bị đánh trọng thương.

- Tần Minh lại bại dễ dàng như thế, hắn là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Tần gia thế hệ này đấy.

Vương Mãnh không thể tin vào con mắt của mình, cho dù lão tam rất cườngđại, nhưng mà cũng không thể dễ dàng đánh bại hai thiên tài đứng đầu hai gia tộc đỉnh cấp được.

Bị bại quá nhanh, làm cho tu sĩ Nam Thái Phủ không cách nào tiếp nhận được.

- Không phải thiên phú, là tu vị chênh lệch quá lớn!

Phong Phi Vân tự nhận tốc độ tu luyện đã rất nhanh, đủ để dừng chântrong thế hệ trẻ, nhưng khi thấy tu vị Tô Quân cùng lão tam thì cảm thấy mình so với thiên tài đỉnh cấp chính thức trong thế hệ trẻ chênh lệchcòn rất lớn.

Tu vị còn quá thấp, làm sao mới có thể trong thời gian ngắn tăng tu vị lên đây?

Trong những người ở đây đều là thiên tài kiệt xuất trẻ tuổi, rất nhiềungười tu vị đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, cũng chỉ có đạt tới cảnhgiới này mới có tư cách tham gia giác đấu của thiên tài, bằng không thìchỉ có thể như hiện tại đứng ngoài nhìn mà thôi.

Phong Phi Vân cũng muốn chiến, cũng muốn bộc lộ tài năng, trong lòng càng ngày càng khát vọng lực lượng mãnh liệt. . .

Thiên phú cao có làm được cái gì? Vẫn là chiến lực cường đại mới cótiền vốn xưng hùng, giống như Thích Dạ Lai có thiên phú thiên tài cấp sử thi, nhưng còn không phải bởi vì tu vị chỉ là Thiên Mệnh nhất trọng,không cách nào so sánh với thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm a, thậmchí còn không thể chống lại La Phù công chúa.

Muốn bách chiến bất bại, trước tiên phải tăng chiến lực của mình lên.

Thiên tài chỉ là cường giả tương lai, còn hiện tại là sân khấu của cường giả.

Oanh!

Trữ Phong Đao đạt tới Thần Cơ đại viên mãn từ lâu, đứng hàng thứ bốnmươi trong Bách Tháp Bảng, nhưng mà hiện tại bị lão tam đánh bại, bịcung điện huyền vũ đánh trọng thương, đang quỳ một chân ven hồ, trongmiệng máu tươi chảy ròng.

- Ta đã sớm nói Vạn Tượng Tháp đã suy sụp, Trữ Phong Đao, thiên phú củangươi không tồi, để cho dùng ba thành thực lực mới đánh bại ngươi. VạnTượng Tháp đã suy sụp, ngươi không bằng quy thận vào Sâm La Điện đi, tacam đoan trong ba năm ngươi sẽ cường đại hơn bây giờ gấp mười lần.

Lão tam cười mang theo âm trầm, tiếng cười vang vọng thật lâu không tiêu tán.

Lão Tam cũng là một người trẻ tuổi, tuổi thậm chí còn nhỏ hơn cả TrữPhong Đao, nhưng mà tu vị đã cực kỳ đáng sợ, làm cho vô số đệ tử VạnTượng Tháp nơi này phải cúi đầu.

Trong lòng Trữ Phong Đao có chút do dự, hắn không chỉ bị lão tam đánhbại, ngay cả tâm cũng bị đánh bại, chẳng lẽ Sâm La Điện thật sự cườngđại hơn Vạn Tượng Tháp, công pháp tu luyện của Sâm La Điện còn lợi hạihơn Vạn Tượng Tháp sao?

Nếu không vì sao mình bại?

Nhất định là như vậy!

Nhất định là như vậy!

Bái vào môn hạ Sâm La Điện thì càng có tiền đồ hơn.

Phong Phi Vân đứng bên cạnh một cây liễu già nua, tiểu tà ma lúc này ômcon mèo trắng, tay còn lại cầm ống tay áo của hắn, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn qua Trữ Phong Đao.

- Ca, hắn ở bài danh bốn mươi trên Bách Tháp Bảng, là thiên tài tuấn kiệt thế hệ trẻ, vì sao quỳ trên mặt đất mà không đứng lên?

Giọng của tiểu tà ma ngọt ngào, nàng kinh nghiệm sống chưa nhiều cho nên có chút chuyện không hiểu.

- Hắn bị đánh sợ. Một người bị đánh tàn thân thể, còn có thể đứng lên;nhưng một người tâm bị đánh bại, sẽ vĩnh viễn quỳ trên mặt đất.

Phong Phi Vân nói.

- Ca, ngươi gạt người, hắn đứng lên!

Tiểu tà ma nhìn chằm chằm vào Trữ Phong Đao đang đứng lên.

- Kỳ thật hắn đang quỳ!

Phong Phi Vân lúc này nắm chặc bàn tay nhỏ bé của hắn, lúc này dẫn nàngrời đi, bước đi trong hoang nguyên đầy bông tuyết, lưu lại hai đạo dấuchân một lớn một nhỏ.

Gió lạnh gào thét mang theo gió tuyết chồng chất bao phủ hai thân ảnh của hai người.

Có không ít cường giả Vạn Tượng Tháp ở nơi này, ví dụ như Đại Chân quốctam vương tử, Thích Dạ Lai, La Phù công chúa, còn có một ít người bí mật đứng ở nơi khác, nhưng mà chiến đấu sau đó Phong Phi Vân đã không muốnnhìn nữa.

Cho dù có người đánh bại lão tam đi nữa, thậm chí đánh bại cả ba điện hạ này, nhưng mà Vạn Tượng Tháp đã thua người.

- Ca, chúng ta không tranh giành lưu danh trên thánh bia sao?

Tiểu tà ma nói.

- Nếu ngươi muốn tranh giành, ta có thể đưa ngươi trở về.

Phong Phi Vân chỉ tiến lên phía trước, bộ pháp càng đi càng nhanh, bước chân càng bước càng lớn.

- Ca không tranh giành, ta cũng không tranh giành!

Tiểu tà ma chân đi theo Phong Phi Vân, bước chân nhỏ hơn Phong Phi Vân nhưng tốc độ không chậm hơn Phong Phi Vân chút nào.

Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma rời đi, nhưng mà đại chiến ven hồ không có dừng lại, thật giống như không ai biết hai người rời đi, cũng không cóngười nào để ý bọn họ rời đi hay lưu lại.

Tất Trữ Suất cũng chạy đi, hắn không phải thất vọng vì đệ tử Vạn TượngTháp mới rời đi, mà là sợ hãi người nào đó trong ba điện hạ, thầm nghĩtránh càng xa càng tốt, vĩnh viễn không nên gặp lại người nọ.

Vương Mãnh thì lưu lại, hắn là người ưa thích xem náo nhiệt, càng náo nhiệt thì hắn càng phải lách vào xem mới được.

Một đêm này nhất định rất náo nhiệt.

...

Bốn ngày sau, vẫn trên vùng đất tuyết bao la.

Gió vẫn thổi gấp, rất mạnh, rất lạnh.

Tuyết rơi như hạt bụi trắng bao phủ bầu trời, vẫn không ngừng, tuyếttrên mặt đất càng ngày càng dày, giống như cả thế giới trở về thời đạibăng hà.

- Trận chiến ở thánh hồ, Vạn Tượng Tháp xem như triệt để thua trong taySâm La Điện, mười chiến mười bại, ai! Rốt cuộc là tà tông quá cường đạihay là Vạn Tượng Tháp thực suy sụp?

Trong một miếu sơn thần rách nát trên núi nhỏ, nơi này đầy mạng nhện,vách tường còn có một góc sụp đổ, có gió lạnh từ khe hở mang theo vô sốbông tuyết thổi vào.

Không khí càng lạnh hơn trước, trong lư đồng lớn ở giữa miếu đã tích đầy nước, đông cứng thành băng.

Trên tượng thần đổ nát có một đống lửa đang cháy, đám người này đang bàn luận cuộc chiến bốn ngày trước, đang thổn thức chuyện ở thánh hồ.

- Nghe nói thiên tài cấp sử thi của Vạn Tượng Tháp cũng ra tay, là ratay thứ mười, nhưng mà chỉ giao thủ ba ngàn chiêu với tứ điện hạ của Sâm La Điện, sau ba ngàn chiêu thì thảm bại quay về.

Đám người này đều là tu sĩ bản thổ quận Tam Thánh, nhưng mà thi tà xâmlấn quận Tam Thánh thì tiên môn của bọn họ cũng bị công phạt, đồng mônchết tổn thương không còn bao nhiêu người.

-------

Chương 430: Ca con em ngươi a! (1)

Thẳng tới hiện tại rất nhiều thiên tài tuấn kiệt tràn vào quận Tam Thánh, chém giết vô số thi tà,thời gian bọn họ trốn đông chạy tây mới có một ít thở dốc.

- La Phù công chúa không có ra tay, nếu nàng ra tay có thể thắng một trận cho Vạn Tượng Tháp!

Có người nói.

- Sâm La Điện có Tà Hồng Liên đại điện hạ cũng không có ra tay, có người nói hai nữ nhân này từng cách không giao thủ, thắng bại không biết.

- Ai! Bất kể nói thế nào, Vạn Tượng Tháp được xưng là thiên hạ đệ nhấtthánh địa, nhưng mà truyền nhân bại mười lần liên tục, chỉ sợ trong thời gian rất dài, đệ tử Vạn Tượng Tháp sẽ không ngẩng đầu lên được.

- Đây là tà tông sắp xuất thế, muốn giẫm Vạn Tượng Tháp, chấn nhiếp thiên hạ!

- Rốt cuộc có ai bài danh trên thánh bia hay không?

Một giọng nói trẻ tuổi từ ngoài miếu truyền vào.

Bên nòoài miếu thờ gió thổi gấp.

Tiếng gió xé rách vẫn không thể át tiếng của người này.

Người tị nạn trong miếu đổ nát này đều nhao nhao ngậm miệng không nói, nhìn qua cửa sổ rách rưới quan sát bên ngoài!

Đát đát!

Bên ngoài miếu sơn thần có hai tiếng bước chân.

Một thiếu niên mặc trường bào đệ tử Vạn Tượng ta dắt theo một tiểu nữ hài đi trên con đường đầy tuyết.

Phong Phi Vân cảm thấy sau lưng truyền ra hàn khí, dường như đóng băngcả cột sống của hắn, ngay cả cái ót cũng cảm thấy đau đớn như kim châm.

Thi khí này thật sự mạnh mẽ, căn bản không phải thi tà biến đổi có thể so sánh.

Phong Phi Vân vẽ vào giới linh thạch một cái, một đạo bạch sắc quang hồ, cự kiếm dài bảy mét bay ra, trực tiếp chém miếu nát này thành hai nửa,sụp đổ qua hai bên, chung quanh trở nên to lớn.

Vô số bông tuyết bay ngược, bị đao khí trùng kích, bay cuồn cuộn trên bầu trời.

NGAO!

Thi tà vốn đứng sau lưng Phong Phi Vân bá một tiếng, lướt ngang quamười trượng, trên một cây màu tím đã chết héo, giống như cương thi thắtcổ treo lơ lửng.

Bẹp bẹp!

Trong miệng thi tà nhỏ máu, huyết nhục trên mặt đã hư thối, da mặt vỡ ra hai bên tai giống như máu chảy đầm đìa, làm cho cả đầu của nó vỡ ra làm hai nửa, hàn răng trong miệng dài ra, giống như biến thành cây đinh màu trắng.

Tóc dài màu đen rủ xuống, tụ lại ở cái eo, con mắt xanh của nó giống nhau hai ngọn lửa ma trơi nhảy nhót, vô cùng kinh người!

- Đây là thi tà nhị biến sao?

Phong Phi Vân cầm theo thạch đao cực lớn đứng trên mặt tuyết, thận trọng nhìn qua thi tà bên kia.

Sau khi thi tàn thuế biến lần đầu, thân hình thi tà trở nên cứng rắn như thép, chiến lực thập phần khủng bố.

Một khi xảy ra thi tà dị biến, đủ để giết chết mấy vạn người bình thường.

Mà thi tà biến hóa lần đầu, muốn thi biến lần hai quá gian nan.

Thứ nhất sau khi nuốt huyết nhục của một vạn người thường, đương nhiên nếu là huyết nhục của tu luyện giả thì càng tốt.

Thứ hai còn phải luyện hóa thần thức của một tên tu luyện giả, tu luyện ra một tia trí tuệ bản thân.

Thứ ba, còn phải độ địa thi kiếp.

Thỏa mãn ba điều kiện này mới có thể trở thành thi tà nhị biến, mà mộtkhi trải qua thi biến lần thứ hai, thi tà có thể tu luyện ra kim cươngbất hoại chi thân, rất khó đánh nát thi thể của chúng.

Nếu như là lão thi trong thi tà nhịn biến, lực phòng ngự quả thực có thể so với nửa bước Cự Kình.

Hơn nữa sau khi thi biến lần thứ hai, phần lớn thi tà sau khi sinh rabiến dị, diễn hóa ra một loại sát phạt chi lực thuộc về mình, có thi tàđạt được năng lực biến thái; có thi tà lực tăng lên rất nhiều; có thểsinh trưởng ra ba đầu sáu tay; có thân hình bành trướng gấp mười lần,biến thành một cự thị...

Thần Vũ Quân chưa từng bị bại, vì sao bại?

Đơn giản bởi vì thi tà quá cường đại, hơn nữa số lượng cũng thật sự quánhiều, một khi tao ngộ lão thi của thi tà nhị biến, cho dù là tu sĩThiên Mệnh Cảnh cũng bị phanh thây.

"Khanh khách" thi tà không ngừng rống lên, thật giống như đang cười, cười làm cho người ta sởn hết gai ốc.

Đây là thi tà vừa mới thi biến lần thứ hai, chiến lực còn không có đạt tới cảnh giới khủng bố!

- Ca, ngươi đánh thắng được nó không?

Tiểu tà ma hỏi.

- Đánh thắng được!

Phong Phi Vân nói.

- Ngươi xác định?

Tiểu tà ma lại hỏi.

- Tự nhiên xác định!

Phong Phi Vân nói chém đinh chặt sắt.

- Thế nhưng mà...

Tiểu tà ma còn muốn nói điều gì, nhưng mà Phong Phi Vân đã lao ra ngoài, lưu lại bóng lưng một tư thế oai hùng trác tuyệt, đề đao mà đi.

Bá!

Thi tà cảm giác được sát khí, hóa thành ngân ảnh, chuẩn bị ra tay.

Thi vân áp xuống, trong tối tăm lu mờ kinh người này, một bàn tay khôquắt không có chút máu nào từ bên trong duỗi ra, vô số điện quang lưuđộng trên trảo của nó, phát ra âm thanh "Xuy xuy".

Bành!

Phong Phi Vân chém ra một đao, long ảnh màu trắng từ lưỡi đao bay ra ngoài, Long Hoàng Đao Quyết, chín tầng chân tủy.

Thạch đao chém lên thi trảo sinh ra tia lửa, phát ra va chạm chói tai.

Thi tà bị đánh bay ra ngoài, đụng gãy gốc cây màu tím chết khô kia, rơi vào trong đống tuyết dày đặc.

Lực lượng một đao kia đủ mạnh, đủ để đánh chết bất cứ Thần Cơ đại viênmãn nào, nhưng mà không thể bổ cánh tay thi tà, chỉ chém ra một vết ngấn mà thôi.

Oanh!

Phong Phi Vân vừa định đuổi theo tiếp tục ra tay, nhưng mới bước đi mộtbước thì trên mặt đất tuyết bay tung tóe, giống như có tường đồng váchsắt ngăn cản hắn đi tới.

NGAO, NGAO!

Một đao chém phá tuyết trước mặt, một phân thành hai, vô số tuyết rơi trên đất.

Phong Phi Vân tiến lên phía trước ba bước, mỗi một bước không chỉ tiếnlên phía trước, càng bay lên cao, tới khi bước ra bước thứ ba, thân thểcủa hắn đã nhảy lên cao ba trượng, hai tay cầm đao bổ mạnh xuống.

Thi tà vừa đứng tứng lên, thân thể như đạn pháo lao tới, đánh ra một quyền vào thân đao.

Oanh!

Trên thân đao truyền ra lực lượng to lớn, chấn đắc thạch đao sinh ratiếng "Ông", cánh tay Phong Phi Vân không bị khống chế vung ra ngoai,ngay cả thạch đao suýt chút nữa thì rời tay.

Lực lượng thi tà quá lớn, quả thực có thể so với tám ngưu chi lực, đơn thuần lực lượng mà nói còn mạnh hơn Phong Phi Vân.

- Ca, ngươi rốt cuộc có đánh thắng được không?

Tiểu tà ma ngồi xuống một tảng đá, lót con mèo nhỏ dưới mông, một đôitay nâng cằm và chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không kiên nhẫn hỏi.

- Phải đánh thắng!

Phong Phi Vân cắm thạch đao vào trong tuyết, chắp tay trước ngực, ngưngtụ ngũ hành chi lực, màu đen, màu đỏ, màu trắng, màu xanh, màu vàng bayra khỏi hai tay.

Trên mặt đất tuyết đọng tan thành nước, sau đó hóa thành khí vụ giốngnhư vòng xoáy phong bạo, quay chung quanh Phong Phi Vân thật nhanh, đâychỉ là lực lượng của nước.

Hỏa lực lượng, mộc lực lượng, kim lực lượng, thổ lực lượng đang ngưng tụ, đang quay chung quanh người Phong Phi Vân.

Đây là chiêu số trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, chuyên môn dùng để khắc chếdương giới tam dị cùng âm giới tam tà, thi tà tự nhiên cũng bị khắc chế.

Thi tà cảm thấy lực lượng đáng sợ này đang ngưng tụ lại, giống như muốnphân giải kim cương bất hoại chi thân của nó, nó gào thét một tiếng,cấp tốc bay ra, thi khí trên người càng đậm đặc.

-------

Chương 431: Ca con em ngươi a! (2)

Đánh ra một quyền, thiên băng địa liệt.

Phong Phi Vân điểm ngón tay nghênh tiếp nắm đấm.

Ngón tay Phong Phi Vân có năm loại hào quang xoay tròn, sau lưng ngưng tụ vô số ngũ hành chi lực tụ tập vào ngón tay

Bành!

Cánh tay thi tà vỡ nát, lực lượng ngũ hành rót vào người của nó, trực tiếp phân giải nó thành huyết vụ.

Một cái thi cung màu trắng rơi xuống đất, đây là thi cung của thi tà nhị biến, có thể hối đoái một ngàn điểm tích lũy, tương đương với đánh chết một ngàn thi tà biến đổi.

Phong Phi Vân thu thi cung của thi tà nhị biến vào giới linh thạch, xoay người nhìn qua tiểu tà ma.

- Như thế nào?

- Ca, ngươi thật là đẹp trai!

Tiểu tà ma cười ha hả, theo sau lưng Phong Phi Vân.

Trên trán Phong Phi Vân sinh ra hắc tuyến, xoay người rời đi, tiểu tà ma vẫn theo sát sau lưng hắn, tiểu bất điểm này tốc độ cũng không chậm.

- Ca, chúng ta đi Bán Đạp Sơn sao?

Tiểu tà ma đi nhanh vài bước, cầm ống tay áo của Phong Phi Vân.

- Ân!

Bộ pháp Phong Phi Vân nhanh hơn, một bước đi xa mười mét, một hô hấp có thể bước đi mười bước.

- Ca, chúng ta đi Bán Đạp Sơn làm gì vậy? Là đi tìm tế đàn cổ xưa sao?

Tiểu tà ma vẫn đi theo bên tay phải Phong Phi Vân.

- Ân!

Phong Phi Vân hai chân nhanh như gió, một bước có thể bước xa hai mươi mét, một hô hấp bước đi hai mươi bước.

- Ca, ngươi muốn ngộ đạo trên tế đàn sao? Thế nhưng mà ta nghe nói mấytrăm năm qua, cho tới bây giờ không ai ngộ ra nửa phần đạo tắc gì đó,chỗ đó sớm đã hoang vu rồi.

Tiểu tà ma vẫn đi theo bên tay phải của hắn, còn nháy mắt nhìn qua hắn.

Rốt cuộc Phong Phi Vân vẫn phải dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào nàng, nói:

- Ta chỉ đi xem không được sao?

- Không được, chỗ đó có thi tà tụ tập, quá nguy hiểm a!

Tiểu tà ma cố chấp nói.

Phong Phi Vân kinh ngạc, nói:

- Chẳng phải ngươi ước gì ta chết sao? Đúng rồi, ngươi đi theo ta như thế, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?

Tiểu tà ma đứng ở nơi đó, đôi mắt trắng đen rõ ràng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không nói câu nào.

Tuổi của nàng thật không lớn, bộ dáng này cũng thập phần đáng thương,thập phần ủy khuất, ủy khuất không nói được một câu nào cả.

- Đừng giả bộ đáng thương, chúng ta không quen, mỗi người đi một ngả.

Phong Phi Vân phất ống tay áo, bước đi trong tuyết như bạch long, cấptốc chạy đi, trong lòng thoải mái, cuối cùng vẫn vứt bỏ được quả bomkhông ổn định, nhưng mà khi cúi đầu xuống nhìn qua ống tay áo, tiểu tàma vẫn cầm ống tay áo của hắn.

- Ngươi có đi hay không?

Phong Phi Vân thiếu chút nữa chửi mười tám đời tổ tông của nàng, nhưngmà vừa muốn trách mắng lại cảm thấy một tia không đúng, vì vậy vội vàngnuốt lời mắng chửi trở về.

Tiểu tà ma vẫn không nói câu nào, chỉ ngẩng đầu lên, ngẩng cằm lên tội nghiệp nhìn qua Phong Phi Vân.

Meo meo!

Con mèo trắng trong ngực của nàng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo nhìnchằm chằm vào Phong Phi Vân, còn hai móng vuốt chộp tới dò xét Phong Phi Vân.

- Meow con em ngươi ah!

Phong Phi Vân chộp con mèo trong ngực tiểu tà ma, ném con mèo bay vào trong đống tuyết, con mèo càng gấp, không ngừng kêu lên.

- Đạm đạm!

Tiểu tà ma vội vàng chạy xuống sườn dốc, ôm con mèo đầy tuyết vào ngực,dùng tay phủi bột tuyết trên người của nó, một bên trấn an nó:

- Đạm đạm đừng nóng giận, đều là ca ca không tốt, hắn là quỷ hẹp hòi, hắn là đại ác nhân...

Phong Phi Vân tự nhiên là nhân cơ hội này trực tiếp hóa thành một đạotàn ảnh, xông thẳng vào trong rừng hoang, thoáng cái bay qua bốn ngọnnúi

Tiểu tà ma thật sự là đại phiền toái, tính cách rất khó cân nhắc, aicũng không biết nàng ra tay với hắn lúc nào, tự nhiên là càng sớm vứt bỏ nàng càng tốt.

Ách!

Phong Phi Vân đã bay qua mười bảy ngọn núi, nhưng mà hắn vừa cúi đầu,phát hiện ống tay áo lại bị cầm, hơn nữa không biết nàng theo kịp lúcnào, nhưng mà nàng vẫn đứng bên tay phải của hắn.

- Tại sao ngươi theo ta?

Phong Phi Vân nhụt chí.

- Ha ha, ngươi là ca ta ah!

Tiểu tà ma nghiêng đầu qua, nói đương nhiên.

- Ca con em ngươi ah!

Phong Phi Vân nhịn không được nói tục.

Tiểu tà ma hơi sững sờ, hơi khó hiểu, ngón tay gãi gãi cái trán, nói:

- Ca con em ngươi là ta mà!

Gió lạnh thổi qua xoáy tuyết đọng bay lên, qua sông núi cao, làm cho vùng đất lạnh này càng tăng thêm vài phần khắc nghiệt.

Gió thổi càng gấp, một chiếc xe từ phương xa bay tới, trên mặt đất cólưu lại dấu bánh xe thật sâu, không chỉ nghiền nát tuyết trên đất, càngnghiền nát một phần không thể xa rời trong nội tâm của nàng.

- Thế nhân đều nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lại không biết, mỹ nhân cũng khó qua ải anh hùng!

Nam Cung Hồng Nhan lại u thán một tiếng, nàng chưa từng có thở dài qua,cũng chán ghét thở dài, bởi vì một nữ nhân thở dài nhiều sẽ nhanh nhàhơn, nhưng mà gần đây nàng lại luôn thở dài.

Một nữ nhân nếu thở dài thì khẳng định đã tịch mịch!

Trên đời này nam nhân có thể làm cho Nam Cung Hồng Nhan tịch mịch, cũngchỉ có một, nàng muốn gặp nam nhân này, nhưng mà mỗi lần lại trốn tránhhắn.

Nàng cho tới bây giờ cũng không tin tịch mịch sẽ đáng sợ như thế, nhưngmà hiện tại nàng lại sợ hãi muốn chết, thời điểm nàng sợ hãi thì nàngchỉ biết ca hát một mình, cho nên nàng lại đặt bàn tay lên đàn tranhđàn.

Huyết Vũ lái xe, xua đuổi dị điểu màu vàng, nghe trong xe có tiếng ca buồn, cũng thở dài theo.

- Thì ra cho dù là nữ nhân tàn nhẫn lãnh khốc thế nào, đều có thời điểmyếu ớt như thế, chỉ sợ nam nhân trong thiên hạ còn chưa chết hết.

Tiếng ca rất hay, đàn tranh càng có một không hai!

Nạp Lan Tuyết Tiên ăn mặc phật y màu vàng, tay niết một quả phật châuphỉ thúy, chân cưỡi thanh liễn ngăn cản đường đi của chiếc xe này, ngheđược tiếng ca trong xe thì nghe được thâm tình ẩn chứa trong đó.

Chiếc xe này cuối cùng vẫn dừng lại, bởi vì Huyết Vũ ghìm chặt khóa sắt!

Tiếng ca của Nam Cung Hồng Nhan cũng ngừng, ngón tay dừng bên đàn tranh.

- Ngươi chính là Nam Cung Hồng Nhan?

Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ mặc áo bào đỏ đơn bạc, cô gái này đúng là rất đẹp, da thịt còn trắng hơn tuyết, còn tỉ mỉ hơn cảtuyết, giống như tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc trác.

Huyết Vũ tự nhiên là một tiểu mỹ nhân, nhưng lại gợi cảm đến cực điểm, áo đỏ tuyết trắng, rất mê người.

- Ha ha, ta chính là Nam Cung Hồng Nhan!

Huyết Vũ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương này, đúng là nói Nạp Lan Tuyết Tiên đã không phải là một tiểu cô nương, duyên dáng yêu kiều, dángngười cao gầy, bộ ngực sữa hơi đứng thẳng, vòng eo uyển mị, tuy khôngbằng Huyết Vũ vũ mị xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không nhỏ.

Thời điểm ở Tuyệt Sắc Lâu, Nạp Lan Tuyết Tiên chưa từng gặp qua HuyếtVũ, cho nên cũng không có nhận ra nàng, cho rằng nàng thật sự là NamCung Hồng Nhan.

- Mặc đơn bạc như thế, chẳng lẻ không lạnh không?

Nạp Lan Tuyết Tiên nói.

Huyết Vũ sờ sờ áo đỏ bên ngoài, vuốt bờ vai tuyết trắng, ngón tay thondài trực tiếp sờ vào trong vạt áo, dường như đang sờ lên bộ ngực mêngười của nàng, hình ảnh này nếu nam nhân nhìn thấy sẽ phun máu.

-------

Chương 432: Nữ nhân chiến đấu

Đây tâật sự là một vưu vật,nàng cho dù ở trong băng thiên tuyết địa, trực tiếp cởi toàn bộ quần áora, trần như nhộng đứng trong băng tuyết cũng không kỳ quái.

- Ta từ nhỏ đã mặc như thế. Nếu ngươi cảm thấy mặc quá ít, ngươi cởi y phục trên người ra đi, ta cũng nguyện ý mặc vào.

Huyết Vũ trêu chọc.

- Không biết xấu hổ!

Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận, không chỉ đang giận Huyết Vũ, càng giậnPhong Phi Vân, tên khốn này còn sắc quỷ hơn cả sắc quỷ, không ngờ ưathích nữ nhân lẳng lơ như thế.

- Ta chỉ là nữ tử phong trần, nếu muốn mặt mũi thì không cơm ăn! Ha ha!

Huyết Vũ cười nói.

- Vậy ngươi cũng không cần gương mặt làm gì!

Nạp Lan Tuyết Tiên cầm phật châu trong ta ném ra ngoài, chín lỗ trongphật châu bắn ra chín đạo quang mang, giống như cột sáng bao phủ thiênđịa.

- Chờ một chút, chờ một chút, chúng ta không oán không cừu, vì sao ngươi muốn giết ta?

Huyết Vũ tự nhiên không sợ Nạp Lan Tuyết Tiên, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.

- Chúng ta thù hận không đội trời chung!

Chín đạo thanh sắc phật quang đồng thời đánh tới, giống như cột chốngtrời, Huyết Vũ duỗi cánh tay trắng nõn ra, năm ngón tay thon dài bắn ranăm vầng sáng, đánh nát chín đạo phật quang.

Bành!

Một chưởng này cách không đánh vào ngực Nạp Lan Tuyết Tiên, tóc xanhphật y lưu động, ngưng tụ thành ngàn vạn phật ấn, phản hồi lực lượng của Huyết Vũ trở về.

Nhưng mà Huyết Vũ dù sao cũng là Thiên Mệnh Cảnh, cho dù là phật y cũngkhông thể phản hồi quá nhiều lực lượng của nàng, Nạp Lan Tuyết Tiên trực tiếp ngã vào trong tuyết, thân thể mềm mại quay cuồng, trên quần áo,trên tóc, trên giầy đều là bột tuyết.

- Ha ha, muội tử, tu vị của ngươi còn kém xa!

Huyết Vũ cười như chuông bạc, lái xe rời đi.

- Đợi một chút! Nàng mặc nạp lan phật y trên người, cởi quần áo nàng ra.

Bên trong có giọng nói Nam Cung Hồng Nhan truyền ra.

Huyết Vũ ứng một tiếng, cũng nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên, khótự trách một chưởng vừa rồi không làm nàng bị thương, thì ra quần áo của nàng là Nạp Lan phật y.

Thật sự là không uổng phí công sức.

- Ngươi muốn làm gì vậy?

Nạp Lan Tuyết Tiên cầm vạt áo của mình lại, hoảng sợ nói.

- Tự nhiên là cởi quần áo của ngươi rồi.

Huyết Vũ bắt lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, mang theo tươi cười cởi áo của nàng ra.

- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi cũng quá vô sỉ.

Nạp Lan Tuyết Tiên muốn chạy thục mạng, nhưng lại lại bị Huyết Vũ bắttrở về, trực tiếp đè xuống đất, sau đó cởi phật y của nàng ra một nửa.

- Ta chính là vô sỉ, có tin ta cởi sạch ngươi hay không, sau đó treo lên trên cây, làm cho mỗi nam nhân đi ngang qua đây đều nhìn thấy thân thểmềm mại lung linh của tiểu mỹ nhân như ngươi?

Huyết Vũ tự nhiên không khác gì mụ tú bà bất lương, nhưng mà cười lên rất đẹp, càng giống như dâm tặc tội ác tày trời.

Nạp Lan Tuyết Tiên đúng là bị hù sợ, mặt tái lại, con mắt nhỏ lệ, quát:

- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi chết không yên lành, ta sẽ nói cho Phong Phi Vân, nếu hắn biết rõ ngươi khi dễ ta như vậy, hắn khẳng định sẽ bỏngươi.

Huyết Vũ nghe được cái tên Phong Phi Vântự, vốn đã giật vạt áo của NạpLan Tuyết Tiên ra, để lộ cặp thỏ trắng lung linh trước ngực, nhưng mànàng vẫn ngừng tay, quay đầu lại nhìn vào trong xe.

- Phong Phi Vân!

Nam Cung Hồng Nhan nói một câu trong xe, trầm tư một lát, nói:

- Ta hiểu rồi, bởi vì hắn, ngươi mới tới giết ta đúng không?

- Ta muốn giết là Nam Cung Hồng Nhan!

Nạp Lan Tuyết Tiên ngã vào trong đống tuyết, hai tay nắm thật chặc bộngực sữa, cảm thấy Huyết Vũ sẽ ăn nàng, trong lòng tự nhiên rất sợ hãi.

- Ta chính là Nam Cung Hồng Nhan!

Nam Cung Hồng Nhan đi ra khỏi xe, đi đến trước mặt Nạp Lan Tuyết Tiên, ý bảo Huyết Vũ lui ra.

Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên quần áo mấttrật tự, đôi mắt dễ thương dưới khăn che mặt màu tắng, nhiều ra mấy phần vui vẻ, nụ cười này khiến Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn qua liền si mê.

Thiên hạ thậm chí có mỹ nhân đẹp như vậy!

- Ta là vợ của Phong Phi Vân!

Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn che ngực của mình, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng thậm chí sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan.

- Ngươi quá ngây thơ!

Nam Cung Hồng Nhan thở dài.

- Ta không ngây thơ chút nào cả!

Nạp Lan Tuyết Tiên nói.

Nam Cung Hồng Nhan gật gật đầu, nói:

- Được rồi! Ngươi đã là vợ Phong Phi Vân, vậy càng phải lột sạch quần áo của ngươi, không chỉ muốn lột sạch quần áo của, càng không giữ mạng của ngươi.

- Ngươi muốn giết ta?

Nạp Lan Tuyết Tiên không nghĩ tới Nam Cung Hồng Nhan dĩ nhiên là nữ nhân ngoan độc như thế, nói giết người, liền giết người, nói giết người rấttùy ý, thật giống như là giết quen tay rồi.

- Ta giết là vợ Phong Phi Vân!

Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này đúng là muốn giết người, cũng không phải hù dọa Nạp Lan Tuyết Tiên.

Bàn tay Nam Cung Hồng Nhan dấy lên hỏa diễm, hỏa diễm bao vây bàn tay,tràng cảnh này vô cùng rung động lòng người, muốn bóp cổ Nạp Lan TuyếtTiên.

- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, nữ thí chủ, buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!

Một câu phật hiệu vang lên như chuông lớn.

Nạp Lan Tuyết Tiên đang nằm trên đất đã không thấy đâu.

Nam Cung Hồng Nhan thu tay lại, quay người nhìn qua hướng bắc, Nạp LanTuyết Tiên đã đứng trong gió tuyết xa xa, bên người còn có một đại hòathượng ôm bình rượu, hòa thương này đầy mùi rượu.

- Ta sợ là không thể thành phật!

Nam Cung Hồng Nhan nhìn qua hòa thượng rượu thịt, cười lạnh một tiếng.

- Vậy chỉ đổ thừa tâm ma trong lòng ngươi quá sâu, hòa thượng ta có mộtcuốn Khu Ma Chú, nếu ngươi mỗi ngày niệm ba trăm lượt, nhất định có thểtâm thanh như nước, mọi việc sẽ dễ dàng!

Hòa thượng rượu thịt lấy trong túi áo một quyển sách cổ đầy nếp nhăn, ném qua cho Nam Cung Hồng Nhan.

Nam Cung Hồng Nhan cầm Khu Ma Chú trong tay, căn bản không có xem mộtchút, giữa ngón tay có hỏa diễm hiện ra thiêu đốt Khu Ma Chú lập thànhkhói bụi.

Nàng cười lạnh, nói:

- Xen vào việc của người khác, thường thường đều sống không lâu!

Hòa thượng rượu thịt lắc đầu thở dài!

Bàn tay nhỏ của Nam Cung Hồng Nhan chậm rãi sờ lên lỗ tai, muốn gỡ mạn che mặt xuống.

- Đừng nhúc nhích, hòa thượng ta còn muốn sống thêm vài năm, dung mạo nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi!

Hòa thượng rượu thịt biết rõ thiên hạ có một vũ khí giết người lợi hạinhất, chính là dung mạo nữ nhân, là dung mạo của đệ nhất mỹ nhân trongthiên hạ càng là không nên xem, một khi nhìn thấy thì tuyệt đối mạng khó bảo toàn.

Cho nên hòa thượng rượu thịt nắm lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, liền đào tẩu, thoát đi nhanh chóng chưa từng có.

Ngón tay Nam Cung Hồng Nhan nhẹ nhàng thu hồi lại, đôi mắt dễ thươngnhìn qua tuyết bay đầy trời, khăn che mặt màu trắng làm cho nàng thầnbí, bên tai lại vang lên giọng của hòa thượng rượu thịt.

- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...

- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...

- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...

-------

Chương 433: Cản thi nhân (1)

- Có lẽ ta nên cho hắn nhìnthấy dung mạo của ta, như vậy cho dù có một ngày, ta không còn tồn tại,hắn cũng nhất định sẽ nhớ kỹ ta, chỉ nhớ kỹ một mình ta, cũng nhất địnhsẽ giống như ta nhớ kỹ tới hắn... Nhưng mà... Ai!

Lại là một tiếng u thán!

Chiếc xe tiếp tục đi trong gió tuyết mịt mờ.

Tiến vào cổ đạo quận Tam Thánh!

Bán Đạp Sơn, đây vốn là cổ địa hành hương, nhưng hôm nay lại bị thi khínồng đậm bao phủ, che phủ bầu trời, thi rống vang lên liên tục, khiếpđảm nhân tâm, căn bản không người nào dám tới gần nửa bước.

Phốc!

Phong Phi Vân bổ ra một đạo, khí hồn màu trắng bay ra ngoài, đồng thờicắn nát ba con thi tà, đây klaf chiêu thứ nhất của Long Hoàng Đao Quyết"Long Hoàng Nhất Đao Sát", vẫn chỉ lĩnh ngộ chín tầng chân tủy, một tầng chân tủy cuối cùng không có lĩnh ngộ

Phất ống tay áo lên, thu ba cái thi cung ném vào trong giới linh thạch.

- Tám trăm ba mươi ba tòa đệ nhất thi cung, một tòa thi cung thi tà nhịbiến, tương đương với một ngàn tám trăm ba mươi ba điểm tích lũy.

Phong Phi Vân nói.

Nơi này cách Bán Đạp Sơn đã không xa, nhìn ra xa xa, khổng lồ sơn thể,nhìn thấy rất nhiều thi tà bao phủ hoàn toàn con đường phải đi.

Trên tấm da dê cổ có ghi lại, muốn bay qua Bán Đạp Sơn, người bìnhthường phải tốn hao thời gian nửa tháng, cho dù là tu tiên giả cũng khócó thể vượt qua ngọn núi này được.

Phong Phi Vân đã quan sát bên ngoài Bán Đạp Sơn vài ngày, nhưng khôngnhìn thấy con đường nào dễ đi, cho dù con đường hiểm trở nhất cũng córất nhiều thi tà ngăn cản, một khi xông vào sẽ bị vây công.

Nơi này tụ tập thi tà vượt qua Phong Phi Vân tưởng tượng, đứng bên ngoài hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy thi tà cả đàn cả lũ đang cúng bái sơn thể, giống như cái xác không hồn đi tuần tra, còn có số ít thi tà nhịbiến đang tu luyện trên dốc đứng, đang hấp thu tinh hoa thiên địa, hấpthu khí huyết trong đất.

Tràng cảnh này giống như tu la địa ngục, thi tà tụ tập, oán khí bao phủ bầu trời, trong không khí đầy vị đạo huyết tinh.

- Ca, chúng đang tìm cái gì thế? Hình như đang đào xương cốt trong đất...

Tiểu tà ma giật nhẹ ống tay áo Phong Phi Vân, hiếu kỳ hỏi.

- Tứ Phương Thiên Hầu vẫn lạc chưa lâu, thi cốt bị nữ ma đánh nát vùitrong lòng núi, những thi tà này định đào thi cốt của hắn ra, chỉ cầnđạt được một khối xương Cự Kình, thi thể của chúng sẽ tăng thêm một cấpđộ.

Phong Phi Vân mấy ngày nay nghiên cứu Bát Thuật Quyển, phía trên có ghi lại thi tà.

Âm giới tam tà, thi tà, quỷ tà, thần tà, đây là quỷ vật xen giữa vật còn sống, không phải là tử vật, cũng không phải vật còn sống, rất khó xácđịnh chúng là cái gì, đương nhiên cũng rất khó bị giết chết.

Giống như thân thể thi tà vô cùng cứng rắn, một khi đạt tới thi biến nhị giai, quả thực đã không khác gì kim cương bất hoại, cho dù là nổ nátlinh hồn của hắn cũng phải xem tu vị tu sĩ có đủ mạnh hay không, nếu như tu vị không đạt tới cảnh giới nhất định, căn bản là không đánh chếtchúng được.

Quỷ tà, càng là biến thái, căn bản không phải thân thể thực chất, đốivới công kích vật lý chúng hoàn toàn miễn dịch, cho dù là linh khí cũngtổn thương chúng có hạn, chỉ có một chút dụng cụ đặc thù mới có thểphong ấn chúng, thu phục chiếm được, trấn áp, ma diệt.

Về phần thần tà càng huyền bí, càng thêm mờ ảo thần dị.

Đương nhiên đây chỉ là với người bình thường, đối với tầm bảo sư mà nói, bọn họ là chuyên môn khắc chế dương giới tam tà, âm giới tam dị, cóđược bí pháp đặc thù, có thể trấn áp chúng.

Tứ Phương Thần Hầu vẫn lạc, máu tươi xuyên vào bùn đất, đem trọn Bán Đạp Sơn nhuộm đỏ máu tươi, nhưng mà sơn thể đỏ như máu bao phủ các nơi.

Bá!

Một đạo hào quang chói mắt xuyên qua mặt đất, ẩn chứa uy nghiêm vô cùng, là một khối xương nhân loại, chỉ có hào quang óng ánh như ngọc, nhiệtđộ nóng hổi giống như khai quật một khối bảo thạch.

Đây là một khối xương của Tứ Phương Thần Hầu.

Khối xương này bị một thi tà hư thối đào ra, chợt khiến cho thi tà chung quanh chú ý tới và công kích nó.

Xương cốt Cự Kình có hấp dẫn trí mạng với thi tà, có thể làm cho chúng tu luyện tới cảnh giới cao hơn.

Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, lẳng lặng nhìn qua tất cả, quá điên cuồng, những thi tà tranh giành khối xương đánh nhau thiên hôn địa ám, ngay cả thi tà nhị biến cũng có ba con lao tới, vô số thi tà bị đánh nát thânhình.

Đây là thi triều, thời điểm này cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn đều bị chúng đánh thành thịt vụn dễ dàng.

Ầm ầm!

Bên cạnh một vách đá sụp đổ, ngàn cân cự thạch lăn xuống, bên trong bụimù cuồn cuộn, hai đạo hàn quang bắn ra truyền ra hơn mười dặm xa, đây là ánh mắt người, không, là mắt thi tà.

NGAO!

Một thi tà rống to truyền ra xa xa, chấn thân thể mấy trăm thì tà nát bấy.

Thi tà này đánh giết đám thi tà tranh giành xương cốt, từng tảng đá rách nát bay ra xa xa, âm thanh đổ nát không ngừng truyền tới.

Phong Phi Vân đứng bên ngoài hơn mười dặm đều có thể cảm giác được lựclượng bài sơn đảo hải ập tới, liên tiếp bổ ra chín đao mới chém tan lựclượng thi tà này rống to.

- Quá cường đại, chẳng lẽ nơi này có thi tà tam biến sao?

Phong Phi Vân hai mắt như lửa, đứng xa nhìn qua thì tà bò ra khỏi bùn.

Oanh!

Vách đá lại sụp đổ!

Bầu trời xuất hiện một đám thi vân, từng đám mây di động trên bầu trời, hình thành vòng xoáy khổng lồ trên cao.

Một thi thể bị tàn phá bay ra khỏi sườn đồi, bá một tiếng, bay đến giữa núi.

Trong thi vân trên bầu trời có mấy trăm tia chớp hàng lâm, đánh lênngười của nó, không chỉ không thể giết nó được, ngược lại khiến thi thểcủa nó càng thêm cứng cỏi, từng dòng điện như con giun không ngừng lưuđộng trên thi thể của nó, quả thực là hóa thành một thi tà mạnh mẽ.

- Lực lượng thật cường đại!

Tiểu tà ma nhìn chằm chằm vào tàn thi giữa sườn núi, nàng sợ hãi trốn ra sau lưng Phong Phi Vân.

- Không phải là... Tứ Phương Thiên Hầu chứ?

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào huyền bào trên tàn thi, huyền bào đãsớm bị nghiền nát khó nhận ra, nhưng vẫn nhìn thấy chiến vân của TứPhương Thiên Hầu, thêu nửa cái đầu kim sư trên chiến bào.

Thi thể tàn phá bị nghiền nát dữ dội, đầu lâu đều bị đánh nát, tay trái, bả vai bên phải, phần lưng bên trái tan nát, nhiều bộ vị trên người bịthiếu thốn.

Khi nó còn sống chắc chắn bị siêu cấp cường giả đánh qua, coi như thân hình Cự Kình cũng bị đánh nát thành cả ngàn khối.

Người ra tay khẳng định là nữ ma không cần nghi ngờ, tàn thi này chính là Tứ Phương Thiên Hầu không sai.

Một đời thiên hầu lại hóa thành thi tà, chiến lực không chỉ có không cótan rã, còn tăng lên khủng khiếp, một ngụm thi khí nhổ ra có thể biến cỏ cây trong phạm vi mười dặm thành màu đen.

- Ca, chúng ta còn muốn đi Bán Đạp Sơn sao?

Tiểu tà ma hỏi.

- Ngươi sợ hãi?

Phong Phi Vân nói.

- Ân!

Tiểu tà ma gật gật đầu.

-------

Chương 434: Cản thi nhân (2)

Thậm chí có thi tà tam biếnxuất thế, trấn thủ tại Bán Đạp Sơn, nó thu thập toái cốt cô đọng thânhình, những thi tà cấp bậc thấp không ngừng run rẩy, giống như bái vương giả.

Phong Phi Vân nhìn qua ngọn núi lớn cao ngất kia, rất nhiều địa phươngđều bị mây mù che đậy, có địa phương bảo quang trùng thiên, có địaphương nước chảy xuống, trong nước có con cá bạc dài vài thước xuấthiện.

Trong núi lớn, trên vách đá có khắc bích họa, chữ cổ, điêu khắc tượng phật bằng đá giống như người.

Nơi này từng vô cùng phồn vinh, rất nhiều nhân loại tu vị cao đều mộdanh mà đến, một ít tiên hiền cũng lưu dấu chân ở đây, chỉ là bây giờ nó biến thành tử địa, bị thi tà chiếm cứ.

Phong Phi Vân vẫn muốn đi lên tế đàn ỏổ xưa, hắn cảm giác, cảm thấy tếđàn không phải chuyện đùa, trong tối tăm có lực lượng không cách nàonhìn thấy đang chỉ dẫn hắn tới đây.

Phong Phi Vân cuối cùng vẫn không có rời đi, chạy bốn phía Bán Đạp Sơn,mở một động phủ cách đó cả trăm dặm làm nơi tạm cơ, chờ đợi thời cơ.

Thoáng cái đã qua một tháng.

Trong thời gian một thán này, tàn thi kia vẫn ngồi tu luyện ở giữa sườnnúi, thi khí càng đậm đặc, thi tà chung quanh chạy đến càng ngày càngnhiều, mà ngay thi tà nhị biến cũng có vài con.

Đương nhiên chuyện này cũng tiện nghi cho Phong Phi Vân, mỗi ngày hắnsăn giết mười mấy thi tà lạc đàn, thu thập thi cung cũng càng ngày càngnhiều, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Tiểu tà ma luôn đi sớm về trễ, mỗi lần trở về đều ôm một túi thi cung,cái túi còn lớn hơn thân thể của nàng, giống như người lùn ôm tòa núilớn. Nhìn ra xa xa chẳng khác gì con ốc sên.

Chuyện này làm cho Phong Phi Vân chán nản, chính mình lén lút đánh lén,lại là đào bẩy rập, sợ kinh động thi tà trên Bán Đạp Sơn, một ngày mớiđánh chết mấy chục thi tà. Nhưng mà tiểu tà ma lại nhiều hơn hắn gấpbội, còn nhiều hơn nhiều...

Tiểu tà ma buông cái túi đầy máu thi tà xuống, dùng bàn tay nhỏ bé gõ nhẹ lên túi, ngồi xuống, lau lau mồ hôi trên trán, nói:

- Ca, có muốn ta phân một nửa cho ngươi không?

- Ách... không cần đâu!

Phong Phi Vân nói.

Lại đi qua vài ngày!

Trên bầu trờ, truyền đến âm thanh Nhiếp Hồn Linh!

Một cái chuông lục lạc lớn màu đen từ bầu trời phía bắc bay tới, phát ra tiết tấu câu hồn của người ta.

Tiếng chuông quanh quẩn trong thiên địa, thật lâu không dứt.

Một lão già mặc trường bào từng bước tiến về phía Bán Đạp Sơn, cái lụclạc treo trên đầu của hắn, hắn đi một bước thì lục lạc vang lên.

Hắn mặc trường bòa màu đen có chút giống đạo bào, nhưng cũng không phảiđạo bào, bên trái là màu trắng, bên phải là màu đen, tượng trưng cho âmdương hai giới, chính giữa còn có ấn ký Thái Cực Bát Quái Đồ, phía trênquái đồ có linh quang lưu động, hai con âm dương ngư lưu động.

- Âm Thi mượn đường, người dương gian tránh lui!

Lão giả này đầu đội thiết quan, thân thể còng xuống, trên mặt đầy nếp nhăn, con mắt nhỏ hẹp, mũi ưng cao thẳng.

Oanh, oanh, oanh...

Những nơi hắn đi qua tiếng chuông vang lên, những thi tà đi theo sau hắn, xếp thành một đội, giống như nô bộc đi theo chủ nhân.

Phía sau hắn có mấy trăm con thi tà, giống như một hàng dài màu đenchỉnh tề đi trên cánh đồng tuyết, thập phần bắt mắt, cũng thập phần quỷdị.

Một màn rung động nói không nên lời, thậm chí có người có thể khống chếthi tà, còn khống chế mấy trăm thi tà, loại thủ đoạn này quả thực cònlợi hại hơn tầm bảo sư nhiều.

- Bắc Cương phủ cản thi nhân đã chạy tới đây. Dùng tu vị của lão già này, chỉ sợ chính là nhân vật cấp bậc động chủ thi động.

Bắc Cương phủ nằm ở cực bắc Thần Tấn vương triều, cách Nam Thái Phủmười mấy vạn dặm, người bình thường cả đời còn không đi ra khỏi NamThái Phủ, đi đến Bắc Cương phủ đối với bọn họ chẳng khác gì hai thế giới khác nhau.

Tu sĩ Bắc Cương phủ không giống với nơi khác, chỗ đó là thiên hạ của thi nhân, tu sĩ cường đại đều là cản thi nhân.

Đặc biệt là Bắc Cương có vài tòa thi động khủng bố, bên trong cản thi nhân cường đại có thể tế sống Cự Kình thành thi nô.

Trước đây thật lâu, một đoạn thời kì, cản thi nhân suýt nữa xưng hùng ởThần Tấn vương triều, có lão tổ thế lực lớn bị bọn họ tế sống, bởi vìnhư thế cho nên bị tu luyện giới thù hận, lọt vào vây công.

Vào thời đại đó, cản thi nhân tuy cường đại, xuất hiện vài nhân vật vượt qua Cự Kình, nhưng không thể địch lại công phẫn của tu tiên giới, có ba thi động truyền thừa cổ xưa bị xóa bỏ, thi động cũng bị đánh sập.

Cuối cùng nhất cản thi nhân bại lui, lui giữ Bắc Cương phủ!

Khi đó tu luyện giới cũng nguyên khí đại thương, chết trên trăm vị CựKình cao cấp, nếu đánh vào Bắc Cương phủ, nhổ tận gốc cản thi nhân thìphải trả cái giá quá lớn.

Thời điểm song phương không muốn đại chiến tiếp, tại Bắc Cương phủ cómấy động chủ địa vị tối cap, lại ký hiệp ước ngưng chiến với các đại lão tu tiên giới, cản thi nhân hứa hẹn không còn tế người sống nữa, cuốicùng nhất giữ được truyền thừa ở Bắc Cương phủ.

Chuyện này đã rất lâu, khi đó Thần Tấn vương triều còn không thành lập.

- Âm thi mượn đường, người dương gian tránh lui!

Lão giả cản thi nhân chạy tới Bán Đạp Sơn, đội ngũ thi tà sau lưng hắn đã nhiều ra hơn ngàn con, rất là đồ sộ.

Ánh mắt lão giả cản thi nhân nhìn qua tàn thi ở giữa sườn núi, đó là tàn thi của Tứ Phương Thiên Hầu.

- Nữ ma không ngờ mạnh tới mức này, nàng chỉ bằng một đám thi khí là cóthể trong thời gian ngắn khiến cao thủ Cự Kình hóa thành thi tà.

Lão giả cản thi nhân cười âm trầm.

Phong Phi Vân đoán đúng, lão giả cản thi nhân này là động chủ Bắc Cươngphủ "Vô Pháp Thi Động", chính là tới đây vì thi thể Tứ Phương Thiên Hầu.

Thần Vũ quân đại bại, Tứ Phương Thiên Hầu vẫn lạc tại Bán Đạp Sơn, tintức sau khi truyền ra đã có không ít động chủ thi động chạy tới.

Hắn là đến nhặt xác!

Tu sĩ cấp bậc Cự Kình tuổi thọ quá dài, hơn nữa sau khi chết phần lớnđược an táng trong tổ địa, có cường giả tuyệt đỉnh thủ hộ, cho nên mộtthi thể cấp bậc Cự Kình quá khó tìm, cơ hồ tất cả cản thi nhân đều thèmthuồng.

Tên động chủ thi động cười khô khốc, từ trong lòng lấy ra một ngọc phùcỡ lớn, phù lục đỏ tươi như máu, phía trên có ấn văn vặn vẹo.

- Coi trời bằng vung, tế nhân phong thiên!

Trấn thi thần phù trấn áp Tứ Phương Thiên Hầu trên sườn núi, vốn chỉ làngọc phù như bàn tay, bỗng nhiên biến thành cao bảy tám mét, giống nhưtấm bia đá đỏ như máu, nguy nga như trời, khiến vô số thi tà trong BánĐạp Sơn nằm rạp trên mặt đất.

Bành!

Trấn thi thần phù lực lượng thật sự quá cường đại, đã trấn áp thi tà xuống lòng đất, thi thân bắt đầu rạn nứt.

Một tấm trấn thi thần phù này chính là bảo vật truyền thừa của thi động cổ xưa, chuyên môn dùng để trấn áp thi thể Cự Kình.

Mặc dù thi thể cự kình hóa thành thi tà tam biến khủng bố, cũng có thểbị trấn áp, lực lượng trấn thi thần phù không thể đo lường được, đối với thi tà mà nói, nó không khác gì vạn ngọn núi cao.

-------

Chương 435: Xâm nhập Bán Đạp Sơn

Tứ Phương Thiên Hầu hí dài,trong người bắn ra ngàn vạn đạo lôi điện, giống như đạn pháo từu trênmặt đát bắn lên không trung, không khí đều bị xé nứt, tầng mây bị đánhtan.

Trấn thi thần phù không thể trấn áp nó, lại bị đánh bay ngược trở về.

- Hừ! Không hỗ là Tứ Phương Thiên Hầu, sau khi chết trở nên cường đại hơn, cạc cạc, càng cường đại, ta càng thích...

Tên động chủ Vô Pháp Thi Động này lắc cái lục lạc, tiếng lục lạc reo vang, thi tà kêu rên đầy đất.

Bán Đạp Sơn chiến khí tung hoành, một thi tà tam biến không cách nàođộng thủ với động chủ thi động, tuy một ở sườn núi, một tại chân núicách xa nhau hơn mười dặm.

Đánh tới mức mặt đất hóa thành dung nham, bầu trời biến sắc.

- Ngay vào lúc này!

Thi tà cả Bán Đạp Sơn lâm vào trong hỗn loạn, Phong Phi Vân ý định thừadịp này xông lên núi, hắn đã quan sát suy tính suốt cả tháng qua, hắnphát hiện sáu con đường có thể lên núi, thập phần che giấu, hơn nữa mỗi một con đường đều hung hiểm tới cực điểm.

Hắn chọn một con đường hẻo lánh hung hiểm, tại đó có thể tránh được động chủ thi động và thi tà tam biến chú ý, giảm nguy hiểm xuống thấp nhất.

Nhưng mà Phong Phi Vân mới đi chưa được mấy trăm mét, thì có một thi tàtừ trong vết lõm bò ra, hắc khí đầy người lao về phía trước.

Phốc!

Bạch quang lóe lên, thi tà này biến thành hai nửa.

Phong Phi Vân không lưu lại chút nào, phải trước khi hai cao thủ chém giết xong thì hắn phải lên núi.

Hắn thu thi cung, tiếp tục xuyên qua con đường đá hoang vu, đi vào mộtđường núi hẹp đây u ám mà âm trầm, bên trong có vô số bóng đen, thi tàđầy đất.

Có hơn ba mươi thi tà!

Thân thể thi tà bắt đầu hư thối, y phục trên người nghiền nát không chịu nổi, thi thân đã dựng dục ra linh khí, bởi vì nuốt máu Cự Kình trên mặt đất cho nên chúng mạnh hơn thi tà bình thường nhiều lắm.

- Xích hỏa thuật!

Phong Phi Vân điểm một ngón tay, một đạo hỏa diễm đỏ thẫm xuyên thấu qua mi tâm một thi tà, từng sợi hỏa diễm từ mi tâm thiêu đốt toàn thân thità.

Cường độ thân thể thi tà cứng như sắp thép, nhưng mà xích hỏa thuật lạidễ dàng đốt cháy chúng, tu sĩ khác tuyệt đối không làm được dễ dàng nhưPhong Phi Vân.

Một biển lửa trong lòng đất dấy lên, ngũ hành chi thuật bị Phong Phi Vân điều động.

Mấy chục thi tà, chiến lực có thể chống lại một Thân Cơ đại viên mãn,nhưng lại bị ngũ hành chi thuật trấn áp, không cách nào phản kháng được.

Ba mươi tám thi cung rơi trên mặt đất, một đạo bạch quang đảo qua, toàn bộ bay vào trong giới linh thạch.

- Tiểu diễn thuật có thể phát huy ra bốn hai phần mười uy lực, có thểngưng tụ ngũ hành chi thuật, nếu có thể hoàn toàn tìm hiểu Hoàng ThổThuật, có lẽ có thể lĩnh ngộ ra bốn bốn phần mười tiểu diễn thuật,chiến lực tăng lên gấp đôi.

Ngũ hành chi thuật cũng không thể xem như "Bát thuật", chỉ có tiểu diễnthuật mới miễn cưỡng xem như một trong bát thuật, tiểu diễn thuật diễnhóa đại diễn thuật mới xem như "Bát thuật" chân chính.

Bát Thuật Quyển bác đại tinh thâm, mặc dù chỉ là một thuật trong đó cũng đã cần mọi người tốn hao thời gian cả đời nghiên cứu, có rất ít ngườicó thể đồng thời tu hành của bát thuật, đừng nói bát thuật, có thể tuluyện hai thuật trong đó có chút thành tựu, đều ít càng thêm ít.

Cả Bán Đạp Sơn lâm vào bóng tối, mây đen không ngừng chồng chất, có thểnghe được tiếng thi tà rống vang, còn có động tĩnh của cản thi nhân.

Trong mười dặm chỉ còn lại hai âm thanh này mà thôi, đã có thể trực tiếp đánh chết tu sĩ Tiên Căn Cảnh.

Phong Phi Vân tế miểu quỷ ban chỉ ra, lơ lửng lên đỉnh đầu, dùng linhkhí ngăn cản hai âm thanh này ăn mòn, giẫm lên thi cốt đầy đất đi trongnúi đá, dưới chân giẫm nát xương cốt "Lộp bộp".

Những xương cốt này là thi tà kéo tới, có xương người, cũng có xương dịthú, huyết nhục đã bị thi tà ăn sạch, chỉ còn lại xương trắng dọa người.

Tê tê!

Phía trước truyền tới tiếng kêu kinh người, mơ hồ có thể trông thấy mộtbóng trắng lóe lên rồi biến mất, biến mất trong sương mù phía trước.

Trên con đường đi có không ít di tích cổ.

Vách đá bên phải có khắc hai tượng đá, trông rất sống động, đường congtrôi chảy, trên thạch bích có chú văn, ghi chép một chuyện xảy ra mấytrăm năm trước.

Nếu không có thi tà uy hiếp, Phong Phi Vân nhất định sẽ ngồi xuống tinhtế quan sát, nhưng mà hiện tại không được, đi ngang qua vài chỗ di tích cổ, đều vội vàng mà đi.

Mỗi khi đi một đoạn thì có thi tà giết ra, đều là thi tà nhất biến, bị Phong Phi Vân đánh chết dễ dàng.

Cạc cạc!

Đi qua khe đá, mặt đất biến thành màu đỏ như máu, kéo dài qua con đườngdốc đứng, quả thực có thể nói không có đường, có chỉ là bệ đá cài rănglược.

Nhảy lên trên bệ đá, đi lên một đoạn, Phong Phi Vân vừa mới bước vàocuối bệ đá, còn không có đứng vững thì phát hiện một bóng người, tronglòng nhịn không được tim đập mạnh.

Đây là một lão thi, ăn mặc áo giáp màu trắng chỉnh tề, tuy là lão thi,nhưng mà hắn hết sức trẻ tuổi, cái gọi là lão, chính là vì hắn chếtnhiều năm mà thôi.

Hắn không giống một thi tà, càng giống nam tử u buồn, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như đang trầm tư.

Nhưng mà hắn cũng đã chết, chết rất nhiều năm, mới bò ra khỏi mộ khônglâu, thân hình bất hủ, huyết nhục không hư thối, ngay cả ánh mắt vẫncòn, chỉ là ánh mắt trống rỗng mà ảm đạm.

Hắn có làn da tái nhợt dọa người, không có chút huyết sắc nào cả.

Hắn vẫn đứng nơi đó, đã có một lực lượng gia trì khiến Phong Phi Vân hít thở không thông, làm cho Phong Phi Vân không dám động đậy, lực lượngnày rất đáng sợ, hoàn toàn không thua gì Tứ Phương Thiên Hầu.

Ở nơi này không ngờ xuất hiện một thi tà tam biến, hắn có địa vị gì?

- Ca, phía sau hắn có một cái huyệt, hắn không phải mới bò ra khỏi mộ sao?

Tiểu tà ma chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân, hiếu kỳnhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo giáp trắng đứng xa trăm thước kia.

- Nghe nói Bán Đạp Sơn chính là thánh địa thượng cổ, đã có một tòa tếđàn cổ xưa, như vậy có chôn mấy người chết từ thượng cổ cũng không có gì là lạ.

Phong Phi Vân khẽ cắn đầu lưỡi, trong lòng thầm mắng, nữ ma thật sự làmột đại tai họa, trên người thi khí cũng quá đầm đặc, những nơi đi quakhiến thi thể chết không biết bao nhiêu năm tháng cũng sống lại.

Nếu như nữ ma đi qua Bán Đạp Sơn, những xác ướp cổ này chắc chắn sẽ hồi sinh.

Thực hy vọng thiện thi cùng bản tôn đều thu thập nàng!

- Ồ! Ca, ngươi nhìn kìa, trong mộ huyệt của hắn có linh tinh màu tímđang nhảy nhót, linh khí thật nồng đậm, sẽ không thai nghén ra thượng cổ thần bảo đấy chứ?

Tiểu tà ma kinh hô một tiếng.

Nàng nói ra câu này đã khiến cổ thi kia bị kinh động, rốt cuộc hắn quay đầu lại!

Oanh!

Ánh mắt trống rỗng của nó nhìn chằm chằm, một đạo khí tức tử vong từtrong mắt của nó bắn ra ngoài, giống như mắt địa ngục, có thể cắn nuốtlinh hồn con người.

-------

Chương 436: Thần thoại Phong gia (Thượng)

Không khí như cứng lại, thân thể đông lại như đang ở trong khối ăng, không cách nào nhúc nhích.

Xác ướp cổ mặc áo giáp màu trắng chậm rãi đi tới, lòng bàn chân tự nhiên sinh ra từng khối thi vân, một tay chậm rãi duỗi ra, tuy còn cách xamấy chục thước nhưng mà thân thể hai người như bị khóa lại.

Một thi tà tam biến có thể sánh ngang Cự Kình.

Meo meo!

Chỉ có con mèo nhỏ trong ngực tiểu tà ma còn có thể động đậy, mèo connhảy ra khỏi ngực tiểu tà ma, hóa thành một đạo bóng dáng trắng chui vào huyệt mộ sau lưng thi tà, đôi mắt mèo như hổ phách nhìn chằm chằm vàođạo linh quang màu tím trong mộ.

Nam tử áo giáp trắng dừng lại, hai mắt trống rỗng bắn ra hai đạo quangmang màu xám, không khí rung động từng hồi đuổi theo sát đuôi mèo, nhưng không có làm cho con mèo bị thương.

Bá!

Mèo con xông vào huyệt!

- Đạm đạm!

Tiểu tà ma kêu lên.

Nam tử áo giáp trắng này thi khí quá nồng, nàng cũng không dám tiến lên, chỉ có thể trốn sau lưng Phong Phi Vân, thập phần sốt ruột.

Nam tử áo giáp trắng dừng bước, thi khí rất mạnh thu liễm vào trongngười của hắn, xoay người đi vào trong mộ huyệt, đuổi theo con mèo nhỏkia.

Hắn đi rất chậm, nhưng lại rất cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt đã tới trước một huyệt, thân ảnh biến mất.

- Ca, đạm đạm!

Tiểu tà ma lo lắng cầm ống tay áo Phong Phi Vân, nước mắt như muốn chảy ra.

- Ngươi ở lại đây, ta vào xem!

Phong Phi Vân nói.

- Ta cũng muốn đi vào, đạm đạm nhất định sẽ vào trong đó ăn xương cốt!

Tiểu tà ma nói.

- Mèo mới không ăn xương cốt.

Phong Phi Vân dùng tiểu diễn thuật sắp xếp mặt đất, tìm được một conđường sống, lúc này nhặt một tấm da người bị thi khí ăn mòn theo người,cẩn thận đi vào trong mộ huyệt.

Bởi vì nơi này có thi tà tam biến, thi khí rất đáng sợ, bùn đất và tảngđá đều có thi khí, nếu như không cẩn thận bị thi khí rót vào người, rấtcó thể trong trúng thi độc, hóa thành thi tà.

Thi khí trên mặt đất giống như thủy triều, không ngừng lui ra hai bên.

- Đạm đạm nó muốn ăn xương cốt, nó không phải con mèo bình thường!

Tiểu tà ma nắm tay áo Phong Phi Vân, đi theo sau lưng hắn.

- Chẳng lẽ nó là một con chó?

Phong Phi Vân chán nản.

- Mỗi khi tới lúc ánh trăng tròn thì nó sẽ học chó sủa, nó cho rằng bầutrời treo cái bánh bột ngô lớn, nó muốn ăn, lại ăn không tới.

Tiểu tà ma gật gật đầu nói.

- Ách...

Phong Phi Vân tự nhiên là không tin lời nàng nói, tiểu nha đầu này nói chuyện không đáng tin.

Ầm ầm!

Xa xa giữa sườn núi lên, toàn thân Tứ Phương Thiên Hầu bị thi khí baophủ, thiên địa giống như bị dòng nước đen bao phủ, đồng thời chống cựcản thi linh cùng trấn thi thần phù.

Từng đạo khí lãng oanh tới, làm cho vách núi vỡ ra, ngàn vạn tảng đá rơi xuống.

Nếu không phải Bán Đạp Sơn đủ khổng lồ, không chỉ dài ba trăm dặm, chỉ sợ núi cao đã sớm bị san bằng.

Nơi này chỉ là một khe núi, còn không có đạt tới giữa sườn núi, huyệt mộ nằm ở nơi hoang vu, thời gian trôi qua, những ngọn núi nhỏ chôn xươngcũng bị mài bằng.

Nếu không phải xác ướp cổ tự mình ra khỏi mộ địa, chỉ sợ không người nào biết nơi này là mộ huyệt của Cự Kình.

Mặt đất không ngừng chấn động, run lên như người đang đi trên thuyền lắc lư, phía trên có cự thạch lăn xuống, một ít thi tà lăn xuống núi.

Trong huyệt mộ thập phần tĩnh mịch!

Bên tai chỉ có tiếng bước chân quanh quẩn!

Tiểu tà ma vẫn đi theo sau lưng Phong Phi Vân, cái miệng nhỏ đang cắn ngón tay, giống như tiểu nữ hài ngây thơ.

- Nơi này bùn đất cổ lão, nơi này đã mai táng ít nhất cả ngàn năm rồi.

Phong Phi Vân cầm một đám bùn trên mặt đất lên, đưa lên mũi ngửi ngửi.

Trong huyệt mộ càng ngày càng u ám, thi khí đậm đặc bốc lên, chỉ có tế miểu quỷ ban chỉ ra mới có thể ngăn cản được.

Nếu không có linh khí hộ thân, cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn đivào một huyệt, đều bị thi khí tiến vào cơ thể, hoặc hóa thành huyết bùn, hoặc biến thành thi tà.

Một hồ nước màu đen xuất hiện trong mộ huyệt, nước đen bên trong đangsôi trào, từng đạo khói đen bốc lên, có một đoàn tử sắc quang hoa lơlửng giữa hồ nước, không ngừng nhấp nháy, là một hạt châu màu tím.

Những khí đen bay ra khỏi hồ rất giống từng cái quỷ thủ, thật giống nhưtrong nước tai nghén ra ngàn vạn quỷ hồn, còn có âm thanh phù phù xuấthiện.

Bỗng nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, bành, tiểu tà ma đi đường không chuyên tâm nên va vào lưng của hắn, lúc này không ngừng vuốt trán.

- Âm khí thật mạnh!

Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hạt châu màu tím, nhìn thấy cótừng đạo hoa văn quấn quanh hạt châu, sau đó tiến vào trong hạt châu.

- Đây không phải là tứ phẩm linh đan sao?

Con ngươi tiểu tà ma chớp động tinh quang, trong miệng có tiếng nuốt nước miếng.

- Thật là một quả tứ phẩm linh đan, dùng nước luyện thành, một xác ướp cổ không ngờ luyện đan trong mộ huyệt, cái này...

Phong Phi Vân nói.

Nhị phẩm linh đan cũng đã là hi hữu trân bảo, tam phẩm linh đan khôngphải tiền có thể mua được, tứ phẩm linh đan rất thưa thớt có thể so sánh với linh khí, cả Thần Tấn vương triều luyện đan sư có thể luyện ra tứphẩm linh đan quả thật không vượt qua mười người.

Thi tà trải qua thi tà nhị biến cũng đã có được trí khôn nhất định, đạttới thi tà tam biến trí tuệ đã không thấp hơn người bình thường.

Xác ướp cổ luyện đan, mặc dù có chút kinh hãi thế tục, nhưng cũng không phải là không được.

- Meo meo!

Xác ướp cổ mặc áo giáp trắng đứng bên bờ hồ nước, thân thể cứng ngắc,vẫn không nhúc nhích, trong ngực hắn ôm đạm đạm dịu dàng ngoan ngoãn đến cực điểm, mắt mèo nhìn chằm chằm vào hào quang màu tím trên hồ nước.

Tu vị xác ướp cổ này tự nhiên không thể nào không phát hiện ra Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma, nhưng mà hắn vẫn không quay người lại, chỉ đứng ởnơi đó, lưu lại bóng lưng lỗi lạc như thạch điêu.

- Ca, ngươi nhìn áo giáp của hắn kìa...

Tiểu tà ma lại giật nhẹ ống tay áo Phong Phi Vân.

Trên áo giáp trắng của thi tà này dù cả ngàn năm qua đi vẫn không mụcnát, ngay cả dấu gỉ sét cũng không có, lưu động bạch sắc quang mang,hiển nhiên không là phàm phẩm.

Sau vai có tấm áo choàng màu đỏ, áo giáp trắng không có gì nhưng mà áochoàng đã hư thối, nghiền nát không chịu nổi, tuy đã nghiền nát nhưnggiống như lá cờ tàn, vẫn phất phơ trong gió.

Có thể tưởng tượng hắn trước khi chết có tư thế oai hùng bừng bừng, uy phong lẫm lẫm.

Nhưng chính thức làm cho Phong Phi Vân chú ý chính là lạc ấn tròn ở trên áo giáp, lạc ấn có một chữ "Phong", giống như cái kiên tròn bắt mắt.

- Chẳng lẽ... Hắn là... Một vị nhân kiệt Phong gia?

Bàn tay Phong Phi Vân vận chuyển tiểu diễn thuật, muốn suy tính lai lịch xác ướp cổ, nhưng lại bị một lực lượng vô hình chặt dứt, không chỉ cókhông cách nào suy tính, bàn tay của hắn suýt vỡ ra.

Rầm rầm!

Bàn tay nhỏ bé của tiểu tà ma chạm vào trong ngực, lấy ra một mộc giảnmàu vàng, thiết khắc gỗ thành, kim tuyến tương liên, tổng cộng có hơn ba trăm khối nhỏ, mỗi một khối nhỏ có khắc tên và ngày tháng.

-------

Chương 437: Thần thoại Phong gia (Hạ)

Tay của nàng cầm một cái mộc giản, duỗi ngón tay ra tìm kiếm mộc giản, tìm rất chuyên tâm.

- Trong tay ngươi cầm cái gì?

Phong Phi Vân nhìn qua mộc giản.

- Thần phổ!

Tiểu tà ma vẫn đang tìm kiếm.

- Thần phổ... Ngươi sẽ không trộm gia phả tộc phổ đấy chứ?

Phong Phi Vân một tay túm lấy mộc giản của nàng xem xét, quả nhiên làtộc phổ Phong gia, từng tục danh tổ tiên Phong gia khắc lên trên, thậpphần kỹ càng.

Nàng đã trộm nó...

Mỗi gia tộc cổ xưa chỉ có một phần gia phả, không chỉ khắc tục danh vàcuộc đời của tiên hiền, còn ghi lại một vài che dấu của gia tộc, ví dụnhư Phong gia bốn tổ địa đều có ghi rõ ràng trên gia phả.

Bởi vì trong gia phả có nhiều che giấu, cho nên bình thường đều đặttrong nhà thờ tổ, do cường giả tuyệt đỉnh thủ hộ, trừ gia chủ mỗi thờiđại, ngoại nhân căn bản không gặp được.

Phong Phi Vân cầm gia phả xem nửa ngày, hắc tuyến trên trán càng ngàycàng sâu, khó trách tiểu tà ma có thể tiến vào tổ địa Phong gia, còn móc xương cốt tổ tiên ra ngoài, thì ra nàng từ tộc phổ tìm ra phương phápđi vào tổ địa.

- Thật sự là ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng!

Phong Phi Vân cảm thán.

- Ta không có trộm, là đạm đạm lén mang ra.

Tiểu tà ma lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người con mèo.

Một con mèo có thể trộm tộc phổ từ trong nhà thờ tổ đề phòng xâm nghiêm lén mang ra ngoài hay sao?

Nếu thật sự là như vậy, đám cường giả tuyệt đỉnh của Phong gia đều là một đám bao cỏ phế vật rồi.

- Ồ, chẳng lẽ là hắn!

Phong Phi Vân tìm ra manh mối trên gia phả, có lẽ chính là thân phận chân thật của nam tử chết hơn ngàn năm năm trăm năm này.

Phong gia thành lập hơn một ngàn năm trăm năm trước, gia chủ Phong giađời thứ nhất tài hoa hơn người, thiên tư tung hoành, nhưng mà một ngườicho dù tu vị cao đều khó có khả năng dùng sức một mình, thành lập mộtgia tộc khổng lồ như Phong gia.

Trên gia phả có ghi lại, gia chủ Phong gia đời thứ nhất có một đệ đệ,thiên tư càng hơn cả huynh trưởng, là vương giả xứng đáng ở thời đại đó, bình sinh đại chiến bảy trăm tám mươi tràng, không một thua trận.

Phàm là người dám không phục Phong gia đều bị hắn cường thế trấn áp,người không phục, đánh phục, ngay cả phủ chủ Nam Thái Phủ lúc đó cũngthua ba lượt trong tay hắn.

Trên gia phả đánh giá hắn cực cao, không tới ba mươi tuổi suýt chút nữađột phá Cự Kình, đạt tới cảnh giới rất cao, được xưng là "Phong gia đệnhất nhân! Nếu không phải chết, rất có thể dẫn đầu Phong gia trở thànhsiêu cấp môn phiệt sánh ngang tứ đại môn phiệt."

Có rất ít người biết rõ tên thật của hắn, trên gia phả chỉ ghi hai chữ "Phong Si" .

Ai! Một đời anh kiệt lại mất tích ở quận Tam Thánh, từ nay về sau không xuất hiện trên nhân gian.

Đây là một cọc án lịch sử mà Phong gia không giải quyết được, ai cũngkhông biết hắn đi nơi nào, chỉ có người nhìn thấy hắn xuất hiện bênngoài Phong gia tổ địa, về sau thì đi tới quận Tam Thánh, sau đó triệtđể bốc hơi giữa nhân gian.

Nếu như nam tử mặc áo giáp trắng này thật sự là một tiên hiền của Phonggia, như vậy có thể tìm ra tin tức về hắn trên tộc phổ, chỉ có hắn màthôi..

Chẳng lẽ Phong gia đệ nhất nhân lại chết ở Bán Đạp Sơn, chôn xương dưới ngọn núi nhỏ?

Chuyện này quá thê lương rồi, nếu không có nữ ma xuất thế, chỉ sợ bị thần thoại của Phong gia lúc trước đã không xuất thế rồi.

Mèo con nhìn thấy tiểu tà ma, lại nhảy ra khỏi ngực Phong Si, đã chạy tới và cầm lấy làn váy của tiểu tà ma!

Phong Si vẫn đứng lặng ở bờ hồ như trước, đứng thẳng nhìn chằm chằm vàohạt châu màu tím, vẫn không nhúc nhích, giống như có lẽ đã hóa thành tấm bia to.

Phong Phi Vân kéo tiểu tà ma ra khỏi mộ, tứ phẩm linh đan tuy mê người,nhưng đó là của người khác, nếu mạnh mẽ bắt lấy, chỉ biết sẽ uổng mạng.

Cho dù Phong Si đã từng là tiên hiền Phong gia, nhưng đã chết, chỉ là một xác ướp cổ, một thi tà tam biến.

Đi ra khỏi huyệt, trực tiếp đi thẳng lên đỉnh núi, không hề dừng lại nửa phần.

Sau khi Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma leo tới sườn núi, xa xa có tiếng rống to.

Oanh!

Vô Pháp Thi Động động chủ cầm theo đuổi thi linh đánh bại tàn thi, trấnthi thần phù nằm trên đỉnh đầu Tứ Phương Thiên Hầu, Tứ Phương Thiên Hầuphản kích mấy lần và bị trấn áp.

- Tứ Phương Thiên Hầu, ngươi cũng đã chết, vinh nhục đã ném đi, nên ngoan ngoãn làm thi nô cho bản tôn đi.

Phốc! Phốc! Phốc...

Vô số thi tà đều bị lực lượng trấn thi thần phù bắn vào nát bấy, ápthành cốt phấn, rơi vãi trên mặt đất, trên đất có tới mấy ngàn thi cung.

Những thi tà cường đại bị đuổi thi linh trấn áp, toàn bộ quỳ rạp trênđất lên, vô cùng thành kính cúng bái tên động chủ này, giống như vạn thi hành hương.

- Bắc Cương cản thi nhân đúng là quá cường đại, không ngờ có thể thuphục thi tà sánh ngang Cự Kình. Vô Pháp Thi Động cũng không phải lànhững thi động khủng bố, không biết mấy thi động truyền thừa cổ xưa mạnh tới mức nào?

Phong Phi Vân nhìn thấy Tứ Phương Thiên Hầu bị trấn áp, lại ngẩng đầunhìn qua xa xa, nhìn thấy lão giả mặc đạo bào trắng đen đứng trên không, tuy già nua nhưng lại không có suy yếu, ánh mắt như chim ưng, khí tứclạnh thấu xương.

Ầm ầm!

Đột nhiên trên đỉnh Bán Đạp Sơn truyền tới lực lượng hủy thiên diệt địa.

Lực lượng này làm cho thiên địa biến sắc, hoàn vũ run rẩy, giống như thần vực rơi xuống.

Bành!

Sắc mặt Phong Phi Vân cuồng biến, lực lượng này ép hai chân của hắn khụy xuống, cự đạo cắm xuống đất, hai tay cầm chặt chuôi đao mới có thểgian nan bảo trì đứng thẳng.

Đây là cảnh khủng bố, mây đen trên bầu trời tách ra, một bàn tay khủngbố áp xuống, thân thể động chủ thi động đổ máu, hắc bạch cản thi bàocũng bị xé rách, thân thể bị đánh vào lòng đất, xuất hiện một hố to.

Lực lượng này không cách nào chống cự được!

Cho dù là Cự Kình cũng bị trấn áp.

Bành, bành!

Trấn thi thần phù và cản thi linh bị đánh bay, sinh ra vết rách vỡ nát, hai kiện linh khí đuổi thi này xuất nữa bị đánh tan nát.

Một bàn tay có thể đánh tan linh khí...

Cơ hồ tất cả thi tà quỳ xuống, đầu áp xuống mặt đất, toàn thân đang run rẩy.

- Trên đỉnh Bán Đạp Sơn có một cường giả tuyệt thế!

Phong Phi Vân nhìn qua đỉnh núi, lại nhìn qua dấu chưởng ấn lúc nãy rộng mấy ngàn trượng, sâu vày chục trượng, trực tiếp hóa thành thâm cốc.

Khói đặc bay lên, quả thực suýt chút nữa làm thiên địa đảo ngược.

- Nữ... Nữ ma!

Toàn thân Vô Pháp Thi Động động chủ đổ máu, hắn gian nan leo ra khỏi bùn đất.

Hắn thụ thương rất nặng, thu hồi trấn thi thần phù và cản thi linh, cũng không quay đầu lại chạy về phía bức, một động chủ địa vị cao thượng lại thất bại, quả thực thoát đi vô cùng chật vật.

Hắn sợ hãi không nhẹ, càng chạy càng nhanh!

Một hồi gió lạnh thổi qua, tuyết lại rơi xuống.

Cả Bán Đạp Sơn đều trở nên yên tĩnh!

Phong Phi Vân một tay che ngực, cảm giác đau đớn, tuy chưởng ấn từ trênđỉnh núi đánh xuống, công kích động chủ thi động kia ở cách mười dặm,nhưng mà hắn lại bị chấn thương.

Lực lượng này mạnh tới mức khó nói nổi.

-------

Chương 438: Nữ ma ngồi tế đàn

Trong thiên địa còn có thikhí chí cao vô thượng tỏa ra, cơ hồ tất cả thi tà đều quỳ xuống, chỉ cótàn thi Tứ Phương Thiên Hầu còn đứng thẳng, sừng sững trên vách đá.

Không, còn có một bóng trắng đứng trước khe núi, hai mắt đạm mạc nhìnqua phương bắc, bóng dáng này mặc thần khải màu trắng, giống như lãng tử tịch mịch tìm đường trở về nhà.

Phong Si tịch mịch như tuyết.

Im ắng và thê lãnh!

- Lực lượng này... Khí tức này...

Phong Phi Vân nhìn qua núi cao mây khói lượn lờ, nhưng lại càng khắc nghiệt hơn trước.

Nữ ma vẫn còn ở lại Bán Đạp Sơn sao?

Trên ngón tay Phong Phi Vân đeo miểu quỷ ban chỉ tự hành chuyển động,sáu bức bản đồ cổ nhấp nháy liên tục, nó giống như cảm nhận được khí tức thanh đồng linh thuyền.

- Ca, chúng ta còn đi lên đỉnh núi không?

Tiểu tà ma hỏi.

Trong mắt Phong Phi Vân tràn ngập kiên nghị, lực lượng dẫn dắt trong tối tăm kia càng ngày càng mãnh liệt, trầm tư một lát, nói:

- Ta phải lấy được, ngươi đừng có đi!

Trên đỉnh núi có lực lượng quá mức cường đại, cho dù không phải nữ ma,cũng nhất định là tồn tại vô cùng khủng bố, quả thực làm cho người taphải chùn bước, nhưng mà Phong Phi Vân không có lựa chọn.

Trên đường tu hành, chỉ khi bức bản thân mình vào tuyệt cảnh mới có thể tìm được đột phá.

- Tốt, ta không đi!

Vượt quá Phong Phi Vân dự kiến, lần này tiểu tà ma không có lại dính người, quay người đi xuống núi.

- Tiểu nha đầu này tư duy đúng là không đoán ra!

Phong Phi Vân nhìn qua bóng lưng nho nhỏ của nàng, cảm giác cảm thấynàng nàng đang đánh chủ ý quỷ gì đó, không có khả năng thật sự bị dọasợ.

Trên đường núi trở nên bình tĩnh không ít, rất ít gặp được thi tà.

Cho dù cực nhỏ có thi tà nhị biến cường đại, Phong Phi Vân đều tránh đi, đi đường vòng.

Trên đỉnh núi luôn có khí tức đậm đặc nhiếp người, tuy nhìn không thấynhưng lại tồn tại chân thật, nếu là tu sĩ khác, chắc chắn sẽ bị khí tứcnày dọa sợ bỏ chạy thật xa.

Rốt cục đã đi tới đỉnh Bán Đạp Sơn, nơi này vô cùng hoang vu, cỏ cây hóa thành tro bụi, bùn đất và đá biến thành cát vàng, trên bầu trời có bông tuyết rơi xuống, còn không có rơi xuống đất đã hóa thành khí.

Cát vàng bay đầy trời, gió lạnh gào thét khiến người ta đau tai, giống như đang đi trong sa mạc.

Rốt cuộc Phong Phi Vân nhìn thấy tế đàn cổ xưa, nó là mấy ngàn tấm biađá xếp thành tế đàn, chôn sâu trong cát vàng, hằng cổ bất động, cho dùlà vòi rồng quét qua cũng không thể di động chúng một chút nào cả.

Nói là tấm bia đá, kỳ thật là một khối đá thô lậu mà thôi.

Phong Phi Vân đứng bên ngoài tế đàn, bên cạnh có một tấm bia đá màutrắng cao hơn hắn gấp ba lần, lộ ra khí tức không giống tầm thường, cổxưa, trầm trọng, còn ẩn chứa một ít thứ gì đó, loại cảm giác này khôngnói ra được.

- Kỳ quái, chẳng lẽ đây là một tòa tế đàn, dùng số lượng tiểu diễn xếp thành?

Tế đàn này vô cùng to lớn, bên trong như rừng đá mê cung, ngay cả thần thức cũng không thể tiến vào, ẩn chứa quy luật nào đó.

Trong mắt của người khác, rừng đá này chẳng khác gì một đám đá nát màthôi, nhưng mà dùng nhãn lực Phong Phi Vân lại nhìn ra chúng không tầmthường.

Phong Phi Vân ngồi dưới đất, muốn dùng tiểu diễn thuật suy tính, trongtế đàn phía trước có cát vàng quét qua, một đạo thanh sắc quang mang từsâu trong tế đàn bắn lên trời.

Miểu quỷ ban chỉ chấn động kịch liệt, thiếu chút nữa bay ra khỏi tay.

- Trong tế đàn có người, chẳng lẽ nữ ma thật ngộ đạo bên trong sao?

Phong Phi Vân căn bản không có tâm tư suy tính nữa, chậm rãi đi một bước vào trong tế đàn!

Oanh!

Chỉ bước vào trong một bước, lập tức vật đổi sao dời, thiên địa như đảongược, một vòi rồng mang theo cát vàng đụng vào người Phong Phi Vân,thổi hắn bay ra ngoài.

Lúc hắn rơi xuống đất đã không biết đang ở hướng nào trong tế đàn.

Phong Phi Vân mới đứng vững bước chân, lại giật mình, lui ra phía sau một bước, nói:

- Quả nhiên là nàng!

Một thân ảnh yểu điệu xếp bằng ở đó, nổi trên cát vàng giống như ngồitrên hoa sen bệ thần, ngay cách đó không xa, mặc dù chỉ là một bónglưng, nhưng hắn tuyệt đối không nhận lầm người.

Toàn thân nàng bao phủ trong màu vàng, trở nên mờ ảo mà linh động, cómột loại ma vận, cũng có một loại tiên ý, hai chủng hoàn toàn trái ngược nhau tụ tập trên người của nàng.

Một thanh đồng linh thuyền đang lơ lửng giữa bàn tay của nàng!

Tay nàng có lực lượng quái dị giống như biển cát, vô biên vô hạn, thanh đồng linh thuyền không thể bay ra khỏi tay nàng.

Tinh quang đầy trời hạ thấp, đều rơi vào thanh đồng linh thuyền, cũng rơi vào người nàng, không ngừng giao thoa với nhau.

- Móa! Quá không biết xấu hổ, không ngờ đang tế luyện thanh đồng linhthuyền, cướp đi Hóa Đạo Thạch, hiện tại còn muốn luyện hía thanh đồnglinh thuyền, tại sao nàng không làm cường đạo đi?

Trong lòng Phong Phi Vân thập phần tức giận, lại không có trách mắng,trong óc bắt đầu mưu tính làm sao đoạt lại thanh đồng linh thuyền, đâychính là một kiện thánh linh khí mãnh, cho dù trả giá bao nhiêu cũngphải thu hồi trở về.

Tế đàn ỏổ xưa này có lực lượng thần kỳ, hơn nữa lại bị nữ ma bố trí lạimột phen, nàng đã có thể nắm giữ một phần lực lượng của tế đàn, tuynhìn thì đang toàn lực tế luyện thanh đồng linh thuyền, nhưng chỉ cần có người quấy nhiễu, nàng sẽ dùng sát chiêu vô tình, tên động chủ Vô PhápThi Động chính là ví dụ tốt nhất.

Nàng ngồi xếp bằng cách Phong Phi Vân không xa, nhưng mà nháy mắt lại xuất hiện bên ngoài mấy trăm trượng.

Kỳ thật nàng từ đầu đến cuối không có di động chút nào cả.

- Súc Địa Thành Thốn, Chỉ Xích Thiên Nhai!

Đồng tử Phong Phi Vân bốc lửa, hắn nhìn thấy trên đất có một đạo văn,tuy có thể nhìn thấy, nhưng lại không cách nào phá giải, bởi vì đây làma nữ khắc xuống.

Trong lòng âm thầm may mắn bản thân mình vừa rồi không ra tay đánh lén,tuy nhìn thì hắn và nữ ma cách nhau không xa, nhưng lại có khả năngcách nhau mấy ngàn thước, đây là Chỉ Xích Thiên Nhai thần thuật, cho dùphượng hoàng thiên nhãn cũng có vượt qua.

Không phá được Chỉ Xích Thiên Nhai thần thuật, căn bản không tới gần thân thể của nàng.

Giờ phút này nếu cưỡng ép hiếp cướp lấy thanh đồng linh thuyền, chẳngkhác gì đi tìm chết, còn không bằng âm thầm tăng tu vị lên, chờ cơ hội.

Một khi xuất hiện chuyện xấu, Phong Phi Vân sẽ có cơ hội.

- Nếu ngươi đang ngộ đạo, ta đây sẽ tới mượn đường, ăn cắp đạo quả của ngươi.

Phong Phi Vân ngồi xuống, ngồi bên cạnh tấm bia đá, lĩnh ngộ một tia đạo tắc ở đây, thu nạp vào trong thân thể.

Thượng cổ tế đàn ẩn chứa một lực lượng thần bí, lực lượng này có thểgiúp rất ít người ngộ đạo, nhưng mà nữ ma kinh thái tuyệt diễm, nàng tìm ra được lực lượng bổn nguyên của tế đàn, ở chỗ này nàng ngộ đạo liêntục..

Nàng vừa ngộ đạo, vừa tế luyện thanh đồng linh thuyền.

Phong Phi Vân hiện tại muốn vận dụng phượng hoàng bí pháp, ăn cắp một tia đạo quả của nàng đến đề thăng tu vị của mình.

Lực lượng của thượng cổ tế đàn nằm ở đâu?

Thường nhân không thể đo lường được, cũng rất khó suy tính, nhưng mà nữma lại có thể từ trong tối tăm tìm ra lực lượng đó, đang luyện hóa vàobản thân.

-------

Chương 439: Thần Cơ đại viên mãn

Phong Phi Vân ngồi tại biêngiới tế đàn, đang dẫn trộm đạo quả của nàng, tuy chỉ có thể trộm lấy một tia, nhưng đã vô cùng hưởng thụ rồi.

Đã từng có người ngồi xếp bằng một đêm trên tế đàn, tu vị từ Thần Cơ đại viên mãn đột nhiên tăng mạnh, đạt tới cấp bậc Cự Kình, bởi vậy có thểthấy được lực lượng của tế đàn mênh mông cỡ nào?

Bành!

Từng sợi đạo tắc vô hình chảy vào thân thể, trong đầu ngừng tụ ra đạo thần thức thứ chín.

Thật sự quá nhanh, không tới nửa canh giờ đã tăng lên một bước, tu luyện ra thần thức thứ chín, cách Thần Cơ đại viên mãn chỉ thiếu chút nữa.

Đây là lực lượng thượng cổ tế đàn!

Thần cơ đỉnh phong là một đại cảnh, vô số tu sĩ cả đời bị khốn chết ởcảnh giới này, những trưởng lão môn phái phần lớn đều là Thần Cơ đỉnhphong.

Không cách nào tu luyện ra mười đạo thần thức, không thể trở thành Thần Cơ đại viên mãn.

Có thể đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, dù sao đều là số ít, mặc dù làthiên hạ đệ nhất thánh địa Vạn Tượng Tháp, tụ tập không biết bao nhiêuthiên tài, Thần Cơ đại viên mãn cũng chưa tới ba trăm người.

Mười vạn tuyệt đỉnh thiên tài mới có ba trăm người, xác suất này thấp cỡ nào?

Ở nơi khác Thần Cơ đại viên mãn thì càng ít, cho dù có phần lớn cũng làThần Cơ đại viên mãn thế hệ trước, tu luyện sáu, bảy mươi năm, thậm chítrên trăm năm mới đạt tới Thần Cơ đại viên mãn.

Ngay cả gia tộc như Phong gia mà nói, trưởng lão đạt tới Thần Cơ khôngdưới mấy trăm, kể cả Thần Cơ sơ kỳ, Thần Cơ trung kỳ, Thần Cơ đỉnhphong, Thần Cơ đại viên mãn. Nhưng mà Thần Cơ đại viên mãn cảnh khôngtới mười người.

Đệ tử trực hệ của Phong gia có gần mười sáu mạch, tu sĩ nhiều không kểxiết? Số lượng trăm vạn mà tính, nhưng mà có thể đạt tới Thần Cơ đạiviên mãn chưa tới mười người, loại xác suất này quá thấp.

Cũng từ phản ứng này mà nói, muốn tu luyện tới Thần Cơ đại viên mãn là khó khăn bực nào.

Một khi bước vào Thần Cơ đại viên mãn, tương đương với mở ra sân khấu mới hơn, sơ bộ bước vào con đường cường giả.

Phong Phi Vân hôm nay đã cô đọng ra chín đạo thần thức, chỉ cần cô đọng thêm một đạo, có thể bước vào Thần Cơ đại viên mãn.

Cái gọi là Thần Cơ đại viên mãn, kỳ thật cũng là thần thức đại viên mãn.

- Nhất định phải mượn nhờ cơ hội này trộm lấy đạo quả của ma nữ, một lần hành động trùng kích đến Thần Cơ đại viên mãn, bằng không nếu theo tốcđộ tu luyện bình thường, ta phải tu luyện hai năm mới có thể đạt tớiThần Cơ đại viên mãn.

Trong lòng Phong Phi Vân vô cùng bức thiết tăng cảnh giới lên, hiệntượng thiên văn cũng đã bày biện ra "Quần long phệ thiên, thái vi thủtâm ", như vậy không lâu sau hỗn loạn càng gấp mười lần hiện tại, trongchiến hỏa mà không có thực lực, chỉ biến thành con kiến dưới chân ngườikhác, bị giết chết dễ dàng.

Phong Phi Vân đặt mục tiêu cho mình trong ba năm phá tan Thần Cơ đại viên mãn, bước vào Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Nếu nói Thần Cơ đại viên mãn xem như sơ bộ bước vào cánh cửa cường giả,như vậy Thiên Mệnh đệ nhất trọng mới xem như chính thức là cường giả.

Ba năm này là đại chiến Bách Tháp Bảng, cũng là đại chiến của bản thân Phong Phi Vân.

Bành!

Ngưng tụ ra mười đạo thần thức quá khó, đã nghiền nát tám mươi bảy lần,mỗi một lần gần đạt tới thì tan vỡ, căn bản không cách nào ổn định, muốn đạt tới Thần Cơ đại viên mãn thật sự rất khó khăn, mặc dù Phong Phi Vân lĩnh ngộ thiên đạo cực cao, vẫn không cách nào thành công trong thờigian ngắn.

Suốt hai ngày qua đi!

Nữ ma đã xếp bằng ở trung tâm tế đàn, mà Phong Phi Vân đang ngồi ở bêngiới, hai người hình thành một loại xu thế, một ngộ đạo, một trộm lấy.

- Ngưng tụ ba ngàn bốn trăm lần cũng không thể thành công, không được, không thể lại tiếp tục như vậy.

Phong Phi Vân quyết đoán tỉnh lại, giương đôi mắt nhìn, không tiếp tụcngưng tụ thần thức thứ mười, cho dù tiếp tục ngưng tụ cũng không thànhcông, ngược lại càng tổn thương lớn tới chín đạo thần thức.

- Có lẽ có thể dùng số lượng tiểu diễn nếm thử ngưng tụ thần thức.

Trong tế đàn có đạo vô hình tiến vào trong người của Phong Phi Vân,nhưng mà hắn không có tiếp tục ngưng tụ thần thức thứ mười, ngược lạinhường đường cho chín đạo thần thức khác xông lên.

Tiểu diễn số lượng là bốn mươi, nhưng mà trong người Phong Phi Vân cũngchỉ có chín đạo thần thức, vì vậy Phong Phi Vân làm ra quyết định lớnmật, vậy mà đem chín đạo thần thức phân cách ra thành bốn mươi.

Đây là hành vi cực kỳ mạo hiểm, không cẩn thận là thần thức vỡ vụn, té xuống Thần Cơ trung kỳ.

Nhưng mà hắn lại không phải mù quáng làm như vậy, người khác sở dĩ tuluyện ra mười đạo thần thức, chính là thàn thức đại viên mãn, không thểtu luyện ra thêm thần thức nữa đó là bởi vì nhân loại linh hồn chia làmba hồn bảy vía, cộng lại là mười.

Cho nên tu luyện ra mười đạo thần thức, chính là thần thức đại viên mãn, cũng là Thần Cơ đại viên mãn.

Nhưng mà Phong Phi Vân thì khác, trong thân thể của hắn không chỉ cólinh hồn nhân loại, càng có linh hồn phượng hoàng, linh hồn phượng hoàng mạnh hơn linh hồn nhân loại gấp ba lần.

Nhân loại linh hồn là ba hồn bảy vía!

Phượng hoàng linh hồn là chín hồn hai mươi mốt phách!

Cho nên Phong Phi Vân có khả năng tu luyện ra bốn mươi đạo thần thức,đương nhiên đây chỉ là giả thuyết, bởi vì còn chưa từng xảy ra chuyệnmột người có linh hồn nhân loại và phượng hoàng cùng tồn tại trong mộtthể. Hắn tuyệt đối thuộc về dị loại.

Đây cũng là điểm khác biệt giữa hắn và người khác, tu luyện thành khácbiệt, cần Phong Phi Vân tự đi lục lọi, đi nếm thử và tìm kiếm.

Bốn mươi đạo thần thức, đối với đừng tu sĩ mà nói, quả thật là không dám nghĩa.

Bốn mươi đạo thần thức đã nhiều gấp bốn lần người khác, nếu thật sự tụluyện ra bốn mươi đạo thần thức, khẳng định không chỉ cường đại hơnngười khác bốn lần đơn giản như thế, bởi vì đây không phải là phép cộng, đây là cấp số nhân.

Nếu là bình thường, cho dù có suy nghĩ điên cuồng như thế, Phong Phi Vân cũng không dám dễ dàng nếm thử, bởi vì cần linh khí khổng lồ làm trụcột tu luyện, cho dù chuẩn bị một trăm khối chân diệu linh thạch, đoánchừng cũng không đủ hấp thu.

Nhưng mà hôm nay đang ở trong tế đàn, có thể trộm lấy đạo quả của nữ mamà dùng, đây quả thực chính là ăn cướp trần trụi, hơn nữa vô cùng vôtận, điều này cũng làm cho Phong Phi Vân miễn trừ nỗi lo về sau, đưa raquyết định điên cuồng này.

Vẫn bị nữ ma cướp đoạt, lần này cũng phải cướp lại.

Chín đạo thần thức bị phân cách thành bốn mươi đám nhỏ!

Thần thức tự nhiên là không thể phân cách, dưới tình huống bình thườngmột khi phân cách thì chúng sẽ tiêu tán nhanh chóng, hóa thành từng sợisương mù.

Nhưng mà bốn mươi đoàn thần thức lại bị Phong Phi Vân dùng tiểu diễn vận chuyển, lại có đạo tắc không ngừng rót vào trong đó, quả thực sinh sinh bất tức, không chỉ có không có tiêu tán, chúng càng ngưng thực lớnmạnh.

Giống như thai nghén ra bốn mươi phôi thai, muốn thai nghén chúng thànhhài nhi, sau đó lớn lên, độc lập sinh tồn, thậm chí độc lập tu luyện.

Đây là một quá trình khá dài!

-------

Chương 440: Đoạt linh chu (1)

Lại trôi qua bảy ngày!

Bốn mươi đoàn thần thức đã lớn hơn gấp đôi, giống như trứng gà bắt đầuấp trứng, ngưng tụ thành bốn mươi quả bóng nhỏ, tản ra hào quang màuxanh, trong đầu xếp đặt thành tiểu diễn đồ, giống như bốn mươi viên bảothạch khảm vào một khúc vải, xếp đặt quy luật tương tự tế đàn.

Trong óc có hào quang sáng ngời hiện ra, giống như tinh không lập lòe, linh khí tỏa sáng như sao trời.

- Cái này... Đến chính là Thần Cơ đại viên mãn?

Phong Phi Vân cũng không biết thực lực của mình hiện tại tăng trưởng tới mức nào, chỉ biết linh khí trong đan điền tinh thuần hơn mấy lần, trànngập đan điền của hắn, bao phủ toàn bộ thân thể, mỗi tế bào đều có linhkhí sung túc.

Oanh!

Đột nhiên cửu mệnh huyệt trên ngực Phong Phi Vân mở ra, giống như mở nút chai ra, trong thân thể linh khí bành trướng, điên cuồng lao ra ngoàidung nhập vào trong thiên địa.

Đan điền một người lớn cỡ nào cũng có giới hạn, nhưng mà thiên địa là vô hạn, muốn dung nạp thêm linh khí, nhất định phải cho đan điền câu thông với thiên địa, có thể tùy thời điều động linh khí trong thiên địa hóathành cho mình dùng.

Mà huyệt đạo giải khai, chính là câu thông đan điền với thiên địa.

Muốn chính thức đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, không chỉ cần tu luyện ramười đạo thần thức, càng phỉa mở chín mệnh huyệt ra, câu thông đan điềnvới thiên địa.

Mười đạo thần thức, tạo hóa thiên địa, mệnh huyệt làm cầu, linh khí vô cùng vô tận, đây mới là Thần Cơ đại viên mãn.

Đương nhiên Thần Cơ đại viên mãn cũng có phân chia cao thấp, mấu chốt là số lượng "Cầu" câu thông thiên địa, cũng chính là số mệnh huyệt đã mởra.

Thân thể có ba trăm sáu mươi mệnh huyệt, con người sinh ra thì ba trămsáu mươi mệnh huyệt đều phong bế, thân thể cũng phong bế, chỉ có đạt tới Thần Cơ đại viên mãn mới có thể mở những mệnh huyệt này.

Phong Phi Vân hiện tại mới mở ra cửu tòa mệnh huyệt bỏ đi, còn có batrăm năm mươi mốt tòa mệnh huyệt đều là phong bế, tương lai tiềm lực vôcùng, mỗi nhiều mở ra một đạo mệnh huyệt, lực lượng sẽ tăng thêm mộtphần.

Sau khi mở ba trăm sáu mươi mệnh huyệt ra, như vậy có thể độ địa kiếp, trùng kích Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Hô!

Phong Phi Vân thở ra một hơi.

- Đây là Thần Cơ đại viên mãn, thần thức đại viên mãn, thân thể kết nốithiên dịa, linh khí cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không khô kiệt.

- Hôm nay lực lượng đã đạt tới mức nào rồi?

Phong Phi Vân cảm giác mình cường đại hơn Thần Cơ đại viên mãn khôngnhỏ, dù sao hắn từ Thần Cơ đỉnh phong đã có thể đánh chết tu sĩ Thần Cơđại viên mãn yếu nhược.

Mà tu ra bốn mươi đạo thần thức, tuy vẫn là Thần Cơ đại viên mãn như cũ, nhưng mà chiến lực đã không thể dùng Thần Cơ đại viên mãn đi cân nhắc.

- Long Hoàng Nhất Đao Sát

Phong Phi Vân một tay ngưng chưởng thành đao, một đạo bạch sắc đao lãngbắn ra ngoài, hình dạng một thần long, uốn lượn trong không khí khôngtiêu tán.

Phong Phi Vân vẫn không thể hoàn toàn lĩnh ngộ Long Hoàng Đao Quyếtchiêu thứ nhất, hôm nay lại lĩnh ngộ tự nhiên, đạt tới mười tầng chântủy, một đao này vừa ra có thể chém giết mấy tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn.

Bốn mươi đạo thần thức lơ lửng trong đầu, xếp đặt thành tế đàn tiểu diễn hào, giống như bốn mươi ngôi sao, đặc biệt sáng chói chói mắt.

Đây rốt cuộc là cảnh giới gì? Mặc dù là Phong Phi Vân cũng không tìm rađáp án, chưa từng có tao ngộ qua tình huống này, trong thiên hạ cũngkhông có bất kỳ sinh vật nào tu luyện ra bốn mươi đạo thần thức.

Người, là mười đạo thần thức.

Phượng hoàng, là ba mươi đạo thần thức.

Chân long, là ba mươi ba đạo thần thức.

- Thần Cơ đại viên mãn, mở ra chín mệnh huyệt, còn có ba trăm năm mươi mốt cái, con đường tu luyện cần tích lũy.

- Tu đạo khó, chỗ khó khăn nhất là nhập môn, linh dẫn là nhập môn, tiêncăn là nhập môn, thần cơ cũng là nhập môn, có thể vượt qua ba tiểu cảnhgiới này mới xem như chính thức trở thành tu tiên giả, nhưng mà chúngsinh đâu chỉ có ngàn tỷ, nhưng có thể nhập môn không có bao nhiêu người.

- Thần Cơ lại là chỗ khó khăn nhất, không biết bao nhiêu anh kiệt bị vây khốn ở cảnh giới này mấy chục năm hơn trăm năm không vượt qua được, qua đi một thân tài hoa, cuối cùng giống như phàm nhân chết già.

- Tu tiên khối thứ nhất olaf cơ sở, đúng là rất khó tu thành, Thần Cơlà bước mấu chốt của tu đạo, đạo hạnh vạn năm không sánh bằng một lầnThần Cơ hư hỏng.

Phong Phi Vân từ từ thở dài, chợt trong mắt bắn ra thần quang, Thần Cơđại viên mãn là một khảm, hôm nay vượt qua cấp độ này mới tính là tinhanh, bày ở trước mặt mình chính là "Luyện mệnh huyệt" cùng "Độ địa kiếp", hai đại quan này phải vượt qua, có thể đoạt được thiên mệnh, thọ nămtrăm năm, từ nay về sau có thể có thêm thời gian tu đạo!

Trên bầu trời đầy sao rậm rạp, ngân hà kéo dài qua bầu trời, kết nối thành hai mảnh tinh không.

Hai đạo lưu tinh từ phương bắc bay tới, xuyên qua ngân hà, phương hướngtrực chỉ Bán Đạp Sơn, qua trong giây lát cũng đã hạ xuống bên ngoài tếđàn. Hai đạo uy áp này hàng lâm, giống như hai con man hoang ma thúxuyên qua bình chướng thái cổ đi tới thế giới này.

- Là các nàng!

Phong Phi Vân vội vàng lui về phía sau một bước, cát vàng trên đất xoáy lên vòng xoáy, che dấu chính mình.

Thân thể biến mất trong cát vàng.

Nữ ma cũng cảm nhận được hai khí tức này, nhưng không có bừng tỉnh từtrong tu luyện, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại ngồi ở đó.

Ánh sao đầy trời chiếu vào thân nàng, nàng vẫn cô đọng thanh đồng linh chu, khóe mắt không nhúc nhích chút nào cả.

- Tam thi trảm đạo, trước phân tam thi, lại tụ họp tam thi, tam thi gặp nhau, có thể trảm thiên đạo.

Bên ngoài tế đàn gió núi lạnh giá đêm tối tuyết bay!

Bông tuyết giống như lông nhung của phượng hoàng, mười vạn non sông,bông tuyết phiêu linh, làm cho đêm tối tịch mịch càng lạnh giá, càngxinh đẹp.

Tieu Nặc Lan chống cây dù giấy đứng bên ngoài tế đàn, quần áo thiếp thân màu trắng vòng quanh đường cong mê người của nàng.

Bên phải nàng có một cung điện bạch cốt lơ lửng, bốn cửa cung mở ra,không có thi khí gay mũi, lại tràn ngập khí tức tiên linh, ngửi một hơiđã cảm thấy vô cùng ngọt ngào mê người.

- Ngươi rõ ràng cũng ra khỏi Vô Lượng Tháp!

Nữ ma vẫn nhắm mắt, trong nội tâm không sợ hãi, da thịt tuyết trắng nhưngọc có hào quang màu xanh lưu động, lông mi thật dài rung động, nhưngkhông có mở to mắt, lại nói:

- Ta sắp hoàn thành thi biến lần thứ năm, lại quay về Vô Lượng Tháp đoạt đạo cơ của ngươi, không ngờ ngươi lại trốn ra ngoài.

- Vô Lượng Tháp không vây ngươi được, tự nhiên cũng không thể làm khó ta, ngươi là ác thi của ta, cũng nên quay về bản tôn đi.

Bộ dáng Tiêu Nặc Lan có một ít khác biệt với nữ ma, nhưng mà một thờigian ngắn không gặp, bộ dáng của nàng biến hóa không ít, giống nữ ma như đúc.

Nếu như hai người đứng chung một chỗ, có rất ít người có thể phân biệt bọn họ, ai là ác thi? Ai là bản tôn?

- Ngươi đạo cơ lui bước! Ác thi cũng là bản tôn, bản tôn cũng là ác thi, thế giới này cường giả vi tôn, ta mạnh hơn ngươi, ta chính là bản tôn.

-------

Chương 441: Đoạt linh chu (2)

Trên người nữ ma có uy áp mạnh mẽ, mang theo khí tức tà ác, muốn làm cả trời xanh quỳ gối trước mặt của nàng.

Thiện nhân, lấy đức thu phục người; ác nhân, dùng lực phục người.

Bá!

Nữ ma mở mắt ra, đôi mắt đen mang theo tĩnh mịch, tinh quang đầy trời vặn vẹo, dọc theo ánh mắt của nàng nhìn ra phương xa.

Tiêu Nặc Lan khép dù lại, một ngón tay điểm nát tinh quang, dáng ngườiyểu điệu bay tới trước, một bước bước vào trong tế đàn cổ xưa, dẫm lêntấm bia đá, nàng giống như thần hạc trong núi rừng.

Oanh!

Trong lòng bàn tay của nàng chịu tải mấy tòa núi cao, lật tay tầm đãvạch nát thiên địa áp thẳng vào tế đàn, giống như muốn một chưởng đánhBán Đạp Sơn thành bình địa.

- Bản tôn không ngờ cũng cường đại tới mức này!

Phong Phi Vân tàng hình dưới một tấm bia đá, miểu quỷ ban chỉ thủ hộbản thân, nhưng vẫn cảm giác được tử vong như cũ, tùy thời tùy khắc đềucó thể có một đạo khí lưu đánh chết mình.

May mắn tế đàn này có lực lượng không cách nào phá hủy, muôn đời vẫnkhông hủy diệt, mặc dù là nữ ma cùng Tiêu Nặc Lan có tu vị khủng bố khôn cùng, nhưng mà không thể rung chuyển cả ngàn khối đá ở đây.

Oanh!

Tòa cung điện xương cốt lơ lửng giữa không trung, bay vào tế đàn tấncông nữ ma, lực lượng mạnh mẽ này Phong Phi Vân trước kia nhận thức rồi.

Cung điện xương cốt bốc cháy lên, thi hỏa vô cùng vô tận, hóa thành vôsố thi ảnh cực lớn, một kích hàng lâm khiến cả trăm dặm Bán Đạp Sơn chìm sâu ba mét.

- Thiện thi, ngươi cũng tới, vừa vặn, tối nay luyện hóa các ngươi, giúp ta thành đại đạo.

Trên người nữ ma có tinh quang bắn ra, duỗi một tay ra tụ tập thi khí vào tầng mây, một bàn tay lớn đập thẳng vào nữ ma.

Đây là một cái ma thủ, có nghịch chuyển lực lượng, có thể một chưởng chấn vỡ một con sông lớn.

Tiêu Nặc Lan cùng cung điện xương cốt liên thủ, không ngừng dùng sátchiêu của bản thân, hai đạo thủy triều quét qua, đánh vỡ bàn tay ở trêntrời giáng xuống.

Ầm ầm!

Có điện quang vô tận từ đỉnh Bán Đạp Sơn truyền ra, ảnh hướng tới phạmvi ngàn dặm, tràng cảnh này khiến người ta sợ hãi, bầu trời trong ngàndặm có điện thiểm lôi minh, cực giống lực lượng khai thiên tích địa thời xa xưa.

Đứng ở ngoài ngàn dặm nhìn qua một màn này, tất nhiên sẽ cho rằng cả thế giới sắp hủy diệt, thiên địa đang sụp đổ.

Trong tế đàn càng long trời lỡ đất, cho dù nữ ma lưu lại ma vân Chỉ Xích Thiên Nhai trên tế đàn, đánh ra vài đạo thủ hộ, nhưng vẫn không ngănđược lực lượng hủy diệt này.

Phong Phi Vân trốn sau tấm bia đá, bên người có ma vân bao phủ, huốngchi sáu bức bản đồ cổ của miểu quỷ ban chỉ vẫn bao bọc hắn, nhưng màthân thể vẫn bị xuyên thủng, sáu lỗ máu xuất hiện.

Bành!

Rốt cuộc nữ ma đứng dậy, dáng người mỹ diệu như yêu xà, nàng bước tớimột bước thì sườn núi Bàn Đạp Sơn đứt gãy, nửa sơn thể khổng lồ bay lêncao.

Bán Đạp Sơn to lớn cỡ nào, nhưng lại thừa nhận không nổi một bước củanàng thì đứt gãy thành hai đoạn, thần phong này bay lên trời, xuyên phátầng mây, bay thẳng lên ngân hà cao cao.

- Quá biến thái!

Phong Phi Vân phát hiện thân thể đang bay lên trời, cách mặt đất đã mấy ngàn trượng, bay lên tầng mây.

Tam thi vẫn đại chiến như cũ, các nàng bay rất cao, thoát ly tế đàn cùng sơn thể, giống như muốn bay lên bầu trời xa xa, lọt vào tinh không,đương nhiên đây chỉ là ảo giác thị giác bởi vì tinh không đúng là quá xa xôi.

Nữ ma tế thanh đồng linh chu, chiếc thuyền vốn lỡn cỡ bàn tay trở nênkhổng lồ, mười tám cột bườm và mười tám thần đồ hiện ra, đón gió biếnlớn.

Một màn trên đường hoàng tuyền hiện ra, đây mới là bộ mặt thật của thanh đồng linh chu.

Thanh đồng linh chu tế ra, trực tiếp đánh Tiêu Nặc Lan và cung điệnxương cốt không có lực hoàn thủ, huyết vụ trên người chiếu vào rực rỡ.

Nữ ma chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nếu như nàng nguyện ý, có thể một chiêu đáh Tiêu Nặc Lan và cung điện xương cốt thành tro bụi.

- Cơ hội tới, đoạt thuyền!

Trong miệng Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi, dùng máu bản thânkhắc cổ trận trên mặt đất, muốn đoạt lấy thanh đồng linh chu.

Tiêu Nặc Lan và thiện thi không phải kẻ yếu, nữ ma dù có năng lực áp chế hai nàng, toàn bộ nhờ thanh đồng linh chu, thời điểm này là thời khắcmấu chốt nữ ma khống chế thanh đồng linh chu, cũng là thời cơ duy nhấtcủa Phong Phi Vân đoạt lại linh chu.

Đầu mối then chốt của thanh đồng linh chu chính là "Long Xuyên Mã Đồ", lơ lửng trên linh đồ, như một mảnh thần vân.

Mà Long Xuyên Mã Đồ lại tróc ra khỏi miểu quỷ ban chỉ, có liên hệ thần bí giữa miểu quỷ ban chỉ cùng sáu bức bản đồ cổ.

Phong Phi Vân hiện tại muốn làm chính là dùng miểu quỷ ban chỉ cưỡng épthu hồi "Long Xuyên Mã Đồ ", do đó đoạt lấy quyền khống chế thanh đồnglinh chu.

- Thu!

Miểu quỷ ban chỉ bỗng nhiên bay ngược lên cao, xoay tròn thật nhanh,phát ra âm thanh như quỷ linh, sáu bức bản đồ cổ hiện ra từng cái, ẩnchứa lực lượng nguy nga và cao quý, sáu đạo quang mang xông lên trờicao.

Thanh đồng linh "Long Xuyên Mã Đồ" đã bị dẫn dắt, vậy mà không bị nữ ma khống chế bay xuống tế đàn.

Nữ ma biến sắc, mắt lạnh lẻo nhìn chằm chằm vào phía dưới, trực tiếpnhìn thấy thanh niên áo trắng đứng đó, khẽ vươn tay đã nắm thanh đồnglinh chu vào trong tay, sau đó thu vào trong đan điền. Cả quá trình nhưhành vân lưu thủy, trôi chảy đến cực điểm, giống như vốn phải là nhưthế.

Oanh!

Nữ ma hơi dừng lại một chút, cho Tiêu Nặc Lan cùng cung điện xương cốt cơ hội, chiến sự của các nàng lập tức nghịch chuyển.

Một đạo hào quang chói mắt bắn ra, quả thực giống như sao băng bay qua.

Vầng sáng đâm vào Phong Phi Vân, trước mắt tối sầm!

Đột nhiên dưới chân truyền tới lực lượng khổng lồ, sơn thể to lớn củaBán Đạp Sơn đã từ trên trời rơi xuống, "Oanh" một tiếng, dính vào đoạnphong lúc trước.

Đầu của Phong Phi Vân trầm xuống, sau đó triệt để mất đi ý thức!

Thời điểm tỉnh lại lần nữa cũng đã là một tháng sau, vẫn không có biến hóa khác, hắn vẫn ở trong tế đàn cổ xưa.

Phi, phi...

Phong Phi Vân chui ra khỏi cát vàng, trong miệng phun ra một đám cát, ngồi xuống thở dốc.

- Thì ra vẫn còn sống.

Phốc!

Phong Phi Vân còn không có ngồi vững vàng, đột nhiên liền nhảy dựng lên, cuồng lui ba bước, trong cát vàng gần hắn có một nữ thi nằm đó, một nửa thân thể bị chôn trong cát, một nửa thân thể lộ ra bên ngoài, toàn thân đều trần trụi, một chân thon dài hiện ra trên cát.

Ánh mắt Phong Phi Vân dọc theo chân dài như tuyết nhìn lên, sau đó nhìnthấy bắt chân tinh tế, lại nhìn thấy đùi mượt mà, lại hướng lên... bịcát vàng bao phủ, sau đó là cái cằm gợi cảm, một gương mặt quen thuộckhông thể quen thuộc hơn hiện ra, tuyệt mỹ như tranh vẽ.

Nhưng nhìn thấy gương mặt này, Phong Phi Vân nhịn không được lui ra sauba bước, sau khi xác định nàng không bò dậy thì thở ra một hơi.

Nữ thi này là nữ thi hoàn mỹ không tì vết!

Nàng nằm trong cát vàng không mảnh vải che thân, thân thể mềm mại bịchôn một nửa, nhưng chẳng thể che lấp được thân thể yểu điệu, bộ ngựcsữa cao ngất, bụng dưới bằng phẳng, còn có eo nhỏ mềm mại như rắn.

-------

Chương 442: Nữ thi hương diễm

Hai mắt nàng nhắm chặt, khóe mắt cong cong, lông mi có thể nhìn rõ từng cọng, bờ môi nữ thi vốn táinhợt, nhưng mà môi nàng đặc biệt trơn bóng óng ánh.

Phong Phi Vân là một người xấu, từ nhỏ hắn đã là người xấu, chơi đùa nữnhân đúng là quá nhiều, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ hứng thú với thi thể nữ nhân, mặc dù nữ thi này thướt tha lung linh tới cựcđiểm, cũng không có dục vọng gì đó.

Đây là thiên tính!

Tuy hắn vẫn cho rằng mình vẫn như trước, chính mình là một nam nhân cóphẩm vị, tuyệt không khom lưng trước nữ thi, nhưng mà thân thể vẫn không bị khống chế, máu trong người sôi trào, dưới bụng có tà hỏa thiêu đốt,có chút thứ vốn ngũ đông bây giờ lại cứng rắn...

- Tội lỗi lớn nhất của nam nhân, chính là không phải mỹ nhân thì khôngchịu trách nhiệm, là không có lý trí khi gặp nữ nhân khỏa thân.

Phong Phi Vân tự nhiên là người lý trí, bởi vì hắn có bốn mươi đạo thần thức.

Nếu như thật sự chôn nữ thi trong cát vàng, đây là một chuyện mất thưởng thức, càng là một chuyện liều mạng.

Phong Phi Vân vỗ ót của mình một cái, thở dài một tiếng, cưỡng ép tà hỏa trong người xuống, cẩn thận từng li từng tí đi qua đào cát lên.

Thân thể nàng lạnh như băng, còn lạnh hơn cả băng tuyết bên ngoài, ngóntay đụng vào đùi gợi cảm rất nhẵn mịn, rất co dãn, có cảm giác như bịđiện giật.

Phong Phi Vân rất muốn đại lực xoa bóp chân của nàng, muốn xem co dãnmạnh thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao chân nữ thi co dãnhơn nữa, cũng không thể nào bằng nữ nhân còn sống.

Phong Phi Vân bóp qua không ít bộ ngực, có cứng rắn no đủ, có màu trắngsữa; có xinh xắn lung linh, có như cây đào mật; còn có to đến thần kỳ,một bàn tay không thể bao phủ một nửa, loại chuyện này quá mệt mỏi mộtchút, ngược lại không bằng cây đào mật và tiểu lợn sữa.

Phong Phi Vân tự nhiên không có ý đi niết bộ ngực nữ thi rồi, hắn cảmgiác, cảm thấy nam nhân sờ ngực nữ thi là biến thái, hơn nữa rất khôngcó thưởng thức, cho nên hắn không có niết, hắn chỉ nhìn, ngưng mắt nhìn, trang trọng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

Cuối cùng vẫn đào nữ thi ra khỏi cát, trên người không có một tia khítức sinh mệnh, thân thể mềm mại rất thon dài, dáng người cao gầy, đoánchừng cao 1m8, hoàn toàn tương xứng với Phong Phi Vân.

Một nữ nhân nếu như quá cao luôn có khí chất, càng gợi cảm, càng phong tình.

- Nàng rốt cuộc là nữ ma hay là bản tôn Tiêu Nặc Lan?

Phong Phi Vân mặc nho bào màu trắng co nữ thi, bởi vì chiều cao của nàng không khác gì Phong Phi Vân, mặc đạo bào miễn cưỡng vừa vặn, chỉ rộngthùng thình không ít, thân thể mềm mại của nàng quá nhỏ nhắn.

Đương nhiên có nhiều chỗ cũng mất tự nhiên, ví dụ như ngực nàng, ngựcnàng là tiểu lợn sữa cứng rắn điển hình, vạt áo căng lên không ít, nếuhơi cúi người sẽ khiến xuân quan tiết ra.

Đương nhiên đây cũng là Phong Phi Vân không cho nàng mặc áo ngực, khôngcó biện pháp, giới linh thạch bên của hắn không có áo ngực, càng khôngbiến thái thu thập áo ngực làm gì.

Xoẹt xẹt!

Phong Phi Vân buộc dây lưng cho nàng, lập tức khiến đường cong hoàn mỹcủa nàng hiện ra, tiêu chuẩn nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp, hơn nữa còn là sưtỷ xinh đẹp gợi cảm.

- Bất kể nàng là nữ ma hay là Tiêu Nặc Lan, dù sao cũng đã chết, ngay cả một tia sinh khí cũng không còn, đào hầm vùi đi!

Phong Phi Vân cảm giác mình không có phụ lòng nàng, ít nhất không để cho nàng khỏa thân, có thể chôn cất, càng không có khinh bạc thân thể nàng, nếu bán thân thể nàng chắc chắn cũng được cái giá trên trời.

Thi thể vượt qua cấp Cự Kình, không biết bao nhiêu cản thi nhân cùng TàLinh tầm bảo sư tranh nhau mua sắm, cho dù táng gia bại sản cũng phảimua về.

Lúc tay của hắn đặt lên cổ nàng, tay kia ôm nàng mềm mại của nàng cõng lên.

- Chân... Thì ra rất co dãn, chỉ tiếc... Là một cỗ nữ thi, nếu sống thì quá tốt... Ách... Vẫn không nên sống lại.

Phong Phi Vân cõng thi thể nữ thi ra khỏi tế đàn, bên ngoài tế đàn vẫn tuyết rơi như cũ.

Cảnh đêm như mực, không khí thê lãnh.

Bông tuyết bay lên đỉnh đầu Phong Phi Vân, cũng bay sợi tóc thật dài của nàng.

- Mặc kệ ngươi là bản tôn Tiêu Nặc Lan hay là ác thi nữ ma, cho dù xinhđẹp thế nào, cho dù đương thời vô địch thì thế nào chứ, cuối cùng cũngkhó thoát khỏi cái chết, thiên mệnh như thế, nhân mạng cũng như thế. Tachính là người tốt, nếu như gặp được người khác, hắc hắc, ngươi thảmrồi, khẳng định bị hiếp thi, sau đó bị quất quát thi, sau đó lại bị hiếp thi, lại quất thi...

Phong Phi Vân đào hố to, vừa quay người lại đã phát hiện nữ thi nằm bêncạnh đã không thấy, hư không tiêu thất, chỉ có dấu vết nàng từng nămqua, nhưng không có dấu chân nào cả.

- Này... Nói đùa gì vậy!

Giọng nói vang lên.

Phong Phi Vân lạnh run, cái ót đau đau, giống như có lệ quỷ đứng sau lưng đang nhìn chằm chằm vào cổ của hắn.

Bỗng nhiên quay người, lại phát hiện nàng quả nhiên đứng ở phía sau,đứng cách Phong Phi Vân nử mét, đều có thể thấy lông mi của nàng dínhtuyết, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt nàng.

- Hắc hắc, cái đó... Ngươi, ngươi làm sao đứng lên... Thật sự là, thật sự là chúc mừng ah!

Trán Phong Phi Vân đổ mồ hôi lạnh, cười còn khó coi hơn khóc.

- Vừa rồi chỉ là nói đùa, thực chỉ tùy tiện nói mà thôi, đừng nhìn tađược không, ta là người thành thật, ngươi xem... Ta giúp ngươi mặc quầnáo, giúp ngươi đào hầm... Phi phi! Cái hầm đương nhiên không phải chônngươi, Ặc, tự nhiên cũng không phải chôn ta...

Nữ thi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, dưới cái nhìn này lông tơ của hắn dựng đứng, hai chân không nghe sai sử.

Bành!

Thân thể nàng đi tới trước, trực tiếp tựa vào ngực Phong Phi Vân, thânthể mềm mại lại trở nên mềm mại, một tia khí lực đều không có, chỉ có hô hấp yếu ớt của nàng, có thể chứng minh, nàng thật sống lại.

Hai tay Phong Phi Vân cầm lấy cự đao, tự nhiên là không dám đi ôm nàng,mặc cho nàng tựa vào ngực của mình trượt rơi xuống mặt đất.

- Làm cái quỷ gì thế, thực sống lại, tại sao có thể như vậy, rõ ràng sinh cơ đã hao hết rồi mà.

Phong Phi Vân tay sờ cổ nàng, cảm giác có một tia ấm áp, rõ ràng cónhiệt độ cơ thể, tuy vẫn rất thấp, nhưng cũng tốt hơn lúc trước nhiều.

- Làm sao bây giờ? Nàng rốt cuộc là nữ ma hay là Tiêu Nặc Lan?

Phong Phi Vân lại nói thầm.

Nếu nàng là nữ ma, vậy quả thật là khát máu thành tính, thừa dịp nàng hôn mê, một đao chém nàng là được.

Nhưng nếu nàng là Tiêu Nặc Lan, vậy khác rồi, dù sao Tiêu Nặc Lan cũnglà cường giả tuyệt đỉnh, nhưng lại thiếu nợ nàng ân tình, giết quá đángtiếc. Cứu nàng một mạng, nàng trả ân tình, cho dù nàng không lấy thânbáo đáp, tương lai chọc nhân vật Cự Kình cũng có thể thỉnh nàng ra taytiêu diệt đối thủ.

Đây là lần nhức đầu nhất của Phong Phi Vân, nàng rốt cuộc là ai?

- Đưa ra quyết định đi!

Phong Phi Vân hai mắt trầm xuống, giơ cự đao lên.

-------

Chương 443: Sâm La Điện, điện thứ tư (1)

- Một đao, một đao nếu ngươi không chết, nói rõ mạng ngươi không tuyệt, rất có thể chính là Tiêu Nặc Lan. Nếu một đao này giết ngươi, cái kia nói rõ vận mệnh đã như vậy,ông trời không không có giúp ngươi. Đừng trách ta tàn nhẫn, muốn tráchthì trách ông trời già đi! Là hắn muốn ngươi chết, ta cũng bảo vệ khôngđược ngươi.

Phong Phi Vân dùng hết khí lực vận dụng mười thành chân tủy Long Hoàng Nhất Đao Sát, trảm vào cổ trắng nõn của nàng.

Bành!

Đao bắn ngược ra ngoài, ngược lại cắm vào đống tuyết sau lưng Phong Phi Vân trăm mét, chuôi đao vẫn đang rung rung, phát ra âm thanh "Boongboong", trên mặt đất bắn ra từng đám bông tuyết. Hai cánh tay Phong PhiVân đều run lên, lui ra sau bảy bước mới đứng vững chân, tay của hắnsuýt gãy xương.

Trái lại nữ tử trên đất, cổ không có chút máu nào cả.

- Thân hình cường đại tới mức này, mụ nội nó, được rồi! Xem ra hôm nay mạng ngươi chưa tuyệt.

Phong Phi Vân nhặt cự đao về, muốn xuống núi, nhưng cuối cùng vẫn lui về, cõng nàng đi xuống núi.

Muốn giết người, phải giết đến cùng.

Muốn cứu người, cũng phải cứu đến cùng.

Nếu đã quyết định không giết nàng, tự nhiên cũng không thể trơ mắt nhìnnàng tự diệt ở đây, vạn nhất nàng thật sự là Tiêu Nặc Lan, đây là kếtđại thiện duyên, cho dù nàng da mặt dày, với một tu sĩ tìm kiếm tiên đạo mà nói, nàng cũng không có khả năng lấy oán trả ơn.

Thiếu nợ nhân tình, là phải trả.

Bán Đạp Sơn vẫn có thi tà đầy đất, xa xa có thể nhìn thấy tàn thi đang tu luyện giữa sườn núi, trên người thi khí càng dày.

Mà một huyệt trong khe núi vẫn mở rộng, nhưng không thấy xác ướp cổ áo giáp trắng nữa, hẳn là đang thủ hộ tử đan.

Trên một tòa núi cao đồng thời chiếm giữ hai thi tà tam biến, đã biếnnơi này thành tử địa tuyệt đối, cho dù Cự kình tới cũng phải chết ở đây.

Trong khe núi có mấy ngàn thi cung đã biến mất, cũng không biết bị ainhặt đi, một cũng không còn lại, cũng không biết là ai làm.

Phong Phi Vân cuối cùng vẫn né qua tai mắt thi tà chạy ra khỏi Bán Đạp Sơn.

- Cũng không biết tiểu tà ma còn dưới núi hay không, tốt nhất không gặp nàng mới tốt.

Phong Phi Vân có cảm giác thi cung trong Bán Đạp Sơn đều bị nàng thu đi.

Phong Phi Vân muốn tránh thoát tiểu tà ma, cũng không muốn ở Bán Đạp Sơn thị phi này nữa, vì vậy vượt qua động phủ tiểu tà ma mở bên ngoài BánĐạp Sơn, lưng cõng không biết là Tiêu Nặc Lan hay là nữ ma, trực tiếp đi lên hướng bắc.

Một tháng trước trải qua đại chiến kinh thế, đem vô số cao thủ hấp dẫntới bên ngoài Bán Đạp Sơn, không chỉ có thiên tài tuấn kiệt tới, càng có cường giả tuyệt đinh thế hệ trước, Phong Phi Vân muốn rời khỏi Bán ĐạpSơn sợ là không dễ dàng như vậy.

Bên ngoài Bán Đạp Sơn tràn ngập hào khí khẩn trương, mỗi một phươnghướng đều có sát cơ bao phủ, từ xa có thể nhìn thấy khí tượng từ mặt đất cho tới bầu trời.

- Hỏng bét, thậm chí có nhiều cường giả chạy tới Bán Đạp Sơn như vậy!

Phong Phi Vân đứng trên núi thấp nhìn qua bầu trời xa xa, nhìn thấytrong tầng mây có nhiều chiến kỳ, còn có một chút khí tượng bàng bạcchiếm giữ không trung.

Nơi này cách Bán Đạp Sơn đã ba mươi dặm, nhưng lại khó đi ra ngoài, bênngoài đã bị cường giả khắp nơi phong tỏa, một khi có người từ Bán ĐạpSơn đi ra, tất nhiên sẽ bị đám cường giả này bắt lại.

Bây giờ là trời đông giá rét, lạnh tới mức quá phận.

Lúc này hắn nhìn thấy dưới lớp băng trong suốt có một đám cá bơi lội.

Phong Phi Vân nghĩ đến Mộ Dung Thác, hoặc là nói là Kỷ Thương Nguyệt,nàng nướng cá chính là món ngon nhất mà Phong Phi Vân nếm qua.

Phong Phi Vân buông nữ tử trên lưng xuống, cho nàng ngồi tựa vào cây ngô đồng to như cối xay.

Sau đó đi tới dòng suối nhỏ điểm một ngón tay, xuyên thủng mặt băng, thò tay một trảo bắt ra ba con cá nhỏ màu đỏ, học theo thủ pháp của KỷThương Nguyệt, cạo vảy, mổ bụng, đào má, sau đó móc nhánh cây.

- Chuyện thích ý nhất trên đời này không phải không phải là ở trong khuê phòng ôm mỹ nhân hưởng thụ rượu ngon, mà là tìm vui trong đau khổ, vàothời điểm nguy hiểm nhất thỏa mãn cái mồm của mình.

Cây ngô đồng cực lớn bị băng tuyết bao phủ, nó giống như cây dù khổnglồ, phía dưới đốt đống lửa, ba con cá hồng bị nhánh cây xuyên qua nướngchín.

Phong Phi Vân cau mày, hắn cầm con cá lên nếm thử vị thịt cá tươi, hắn nhíu mày càng chặt, thở dài nói:

- Làm sao lại không nướng ra mùi vị đó?

Một tiếng hanh nhỏ vang lên sau lưng.

Nữ tử vốn ngồi dựa vào cây ngô đồng đã mở ra một con mắt, tuy vô cùngsuy yếu, nhưng mà ánh mắt thông thấu tới cực điểm, một chút tạp chấtcũng không có.

Nàng chỉ mở mắt ra, vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó.

Phong Phi Vân quay đầu nhìn mắt của nàng, trong lòng tim đập mạnh, mặcdù nàng hiện tại không có chút lực sát thương nào, vẫn có thể hù sợ rấtnhiều người, trên người có một loại khí tức vô cùng guy hiểm.

Giống như thời điểm nhiều người nhìn thấy thi thể rắn độc, biết rõ nó đã không có lực công kích, không có độc tính giết chết người, nhưng mà vẫn rất dọa người, làm cho người ta nhìn thấy con rắn thì sởn gai ốc, nhìnthấy lân phiến và răng độc, lưỡi rắn sẽ sợ hãi lui ra phía sau.

Phong Phi Vân nhìn thấy cô gái này cũng có cảm giác như vậy, nhưng màcũng chỉ trong lúc bốn mắt nhìn nhau mà thôi, rất nhanh đã không sợ, dùsao nội tâm của hắn mạnh hơn người thường quá nhiều.

Cho dù nàng là nữ ma thì như thế nào, hôm nay còn phát huy ra bao nhiêu phần tu vị? Sợ nàng cái quái gì chứ!

- Ngươi tỉnh?

Phong Phi Vân trấn định tự nhiên đi qua, chậm rãi ngồi xổm xuống, khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Cô gái này căn bản không nhìn hắn, lại chậm rãi nhắm mắt lại.

- Ngươi là bản tôn Tiêu Nặc Lan?

Phong Phi Vân lại nói.

Nàng hơi thở mong manh, hô hấp nhẹ nhàng, bộ ngực đẫy đà cũng hô hấp lên xuống, hiển nhiên là thực tỉnh.

Nàng ngồi dưới đất, Phong Phi Vân nửa ngồi trước mặt nàng, giống như từtrên cao nhìn xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy bộ ngực sữa lớn của nàng.

- Lại nhìn, ta móc mắt của ngươi!

Nàng lại mở mắt ra, âm thanh rất suy yếu, nhưng lại rất băng hàn, làm cho Phong Phi Vân cảm giác như rơi vào hầm băng.

Bành!

Đột nhiên Phong Phi Vân lui về phía sau một bước, tế cự đao ra, hoành đao mà đứng, như lâm đại địch, nói:

- Ngươi là nữ ma.

Nàng mềm nhũn dựa vào thân cây, không nói câu nào, có lẽ nàng không còn chút khí lực gì.

Bá!

Phong Phi Vân thu hồi đao, thở dài ra một hơi, nói:

- Sợ bóng sợ gió một hồi. Ngươi đã là nữ ma, ta đây không phụng bồi, ngươi ở nơi này chậm rãi chờ chết đi.

Phong Phi Vân vác cự đao dài bảy mét đi, muốn nghênh ngang rời đi, nhưng mà mới đi ra bảy bước thì dừng bước, cảm giác được mấy đạo sát khí vôcùng cường hãn.

Tuy che dấu được rất sâu, nhưng vẫn không trốn được linh giác của Phong Phi Vân.

Mà nữ ma ngồi dưới tán cây cũng mở mắt ra, sau đó liền nhắm mắt lại.

- Lén lén lút lút, đã tới còn không hiện thân?

Phong Phi Vân âm thanh lạnh lùng nói.

-------

Chương 444: Sâm La Điện, điện thứ tư (2)

Bá, bá, bá!

Một tiếng khóa sắt chậm rãi xuất hiện trong tuyết, tốc độ rất chậm, chính là âm thanh dây leo xuyên qua đất sinh ra.

Không biết khóa sắt dài bao nhiêu, cách mặt đất hơn mười mét, vẫn còn xuyên qua đống tuyết.

- Giả thần giả quỷ!

Phong Phi Vân đưa tay, đề đao, một đao chém ra, một đao dài mấy chục bay ra ngoài, trong đống tuyết có vầng sáng đen kịt, cũng thời điểm này phá tuyết mà ra, một người mặc áo giáp đen cầm theo khóa sắt phá tan đaolãng, rầm rầm, khóa sắt quét qua.

Áo giáp màu đen bao phủ toàn thân của hắn, kể cả con mắt, miệng, ngóntay, các đốt ngón tay, hơn nữa áo giáp vô cùng nặng nề, đoán chừng cũng dày nửa xích, làm cho thân hình hắn mập mạp, thân thể lớn hơn ngườithường gấp đôi.

Trên khải giáp còn ngưng tụ khói đen bốc lên.

Bành!

Phong Phi Vân một đao chém lên khóa sắt, đánh ra hoa lửa lớn, càng có điện mang, chém đứt một khóa sắt bay ra ngoài.

- Cạc cạc!

Người mặc giáp đen cười nói:

- Vạn Tượng Tháp là một đám bao cỏ, rõ ràng còn có một cao thủ, đúng là ngoài ý muốn.

Giọng của hắn rất chói tai, giống như kim loại ma sát sinh ra.

Oanh!

Trọng giáp áp xuống mặt tuyết, bởi vì áo giáp thật sự quá nặng, đầu gốicủa hắn lún vào trong tuyết, kích thích từng bông tuyết bay lên.

Rầm rầm!

Đoạn dây xích này đứt, trong khải giáp của hắn mọc ra mấy chục dây xích khác, mỗi khóa sắt dài hơn hai mươi mét.

Giống như con mực mọc ra mấy chục cái xúc tu.

- Thì ra là người tà tông, đều lăn ra đây đi!

Phong Phi Vân lẳng lặng đứng tại chỗ, liên tục tại bổ ra ba đao, đao khí như long ảnh, đao ảnh qua đi, ba đạo đạo nhân ảnh bị buộc ra khỏituyết.

Bọn họ đứng ở đàng xa, chỉ nhìn thấy ba bóng dáng mơ hồ, có thể xác định là ba người.

Bọn họ tiếp một đao của Phong Phi Vân, tu vị đều là nhân vật thiên tài trẻ tuổi đứng đầu.

- Một đao chém đứt cửu hàn tỏa, Vạn Tượng Tháp có thể có được đệ tử tu vị như ngươi, thật đúng là không nhiều lắm.

Nam tử mặc trọng giáp đứng gần nhất, cửu hàn huyền thiết bao phủ toàn thân, giống như núi thép lớn.

Xa xa một giọng nói mờ ảo vang lên:

- Hắc Phong Nham, là tu vị của ngươi lui bước a! Luyện khí dù sao cũngchỉ là tiểu đạo, hoang phế tu luyện, cho nên thua một tiểu tử tóc vàngcủa Vạn Tượng Tháp, ném mặt mũi Sâm La Điện điện thứ tư.

- Hừ, ai nói ta bại, vừa rồi ta mới dùng một tầng thực lực, bỏ đi, mà dù hắn dùng mười thành thực lực, dù sao cửu hàn tỏa ta vừa mới luyện bịhắn chém đứt.

Trong trọng giáp truyền ra giọng ồm ồm, vô cùng chói tai.

- Điện hạ nói chiến lực Hắc Phong Nham có thể bài danh thứ năm trong Sâm La Điện điện thứ tư, Bạch Như Tuyết ta đúng là không tin, ha ha...

Ở xa xa có âm thanh con gái vang lên, âm thanh mang theo khí tức rétlạnh, cũng có yêu mị mê người, tuổi cũng không lớn, đại khái mười tám.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng người mơ hồ từ xa đi tới.

Hắc Phong Nham, Hoàng Đạo Nam, Bạch Như Tuyết, Hồng Ma Phương bốn ngườinày là cao thủ tuyệt đỉnh tẻ tuổi của tà tông, mỗi một người đều là nhân vật phi phàm.

Mỗi người đều là đệ tử Sâm La Điện diện thứ tư, đã từng là người được đề cử điện hạ, nhưng bởi vì trong cạnh tranh thảm thiết bại bởi hắc y nhân mặt trắng là tứ điện hạ Tiết Trường Tiếu.

Nhưng mà bọn họ vẫn là thiên tà của điện thứ tư, vẫn là thiên kiêu đỉnh cấp, cũng là tồn tại đứng vào top mười.

Sâm La Điện chính là thiên hạ của tà tông, tuy đã phân liệt thành mườiđiện, thế lực không còn khủng bố như trước, có thể rung chuyển Thần Tấnvương triều, nhưng mà thực lực mười điện này vô cùng khủng bố.

Sâm La Điện bất luận là thế lực của diện nào, đều mạnh hơn gia tộc tutiên cỡ lớn như Phong gia gấp mười lần, cường giả rất nhiều, hoàn toàncó thể đủ xưng bá một phương.

Sâm La Điện bài danh càng gần trước, thế lực càng cường đại.

Mượn điện thứ tư Sâm La Điện mà nói, nếu như thật sự nghĩ sẽ tiêu diệtPhong gia, hoàn toàn có thể trong một đêm huyết tẩy Phong gia.

Bốn người này là tứ điện hạ của Sâm La Điện phá ra, đi đầu tìm hiểu BánĐạp Sơn, nhưng mà bọn họ nửa đường gặp Phong Phi Vân ra khỏi Bán ĐạpSơn, trông thấy Phong Phi Vân mặc trường bào đệ tử Vạn Tượng Tháp thìchạy tới.

Hôm nay cả Thần Tấn vương triều cũng biết thiên hạ đệ nhất tà tông chống lại thiên hạ đệ nhất thánh địa, bọn họ mỗi nhân vật thiên tài trẻ tuổigiao phong, Vạn Tượng Tháp mười chiến mười bại, thể diện mất hết, ngaycả thiên tài cấp sử thi Thích Dạ Lai cũng thua trong tay tứ điện hạ Tiết Trường Tiếu.

Một cái tát này thật sự vang dội, vẽ mặt hết mức, mỗi một đệ tử Vạn Tượng Tháp đều không ngẩng đầu lên được.

Bọn họ là tuấn kiệt đỉnh cấp của tà tông, gặp được đệ tử Vạn Tượng Thápthì không dễ dàng buông tha, huống chi học viên này còn đi ra khỏi BánĐạp Sơn, cho dù không nhục nhã một phen, cũng nên mang về cho điện hạ xử trí.

- Ai ôi!!!! Rõ ràng còn có nữ đệ tử mỹ mạo như thế, Vạn Tượng Tháp đệnhất mỹ nhân không phải La Phù công chúa sao? Cô gái này tuyệt đối sắcnước hương trời, làm cho người ta thèm thuồng, mỹ tư không dưới La Phùcông chúa. Cạc cạc, t Hoàng Đạo Nam ta hôm nay đụng đại vận, rõ ràng đểcho ta cầm được mỹ nhân như thế, chính yếu nhất còn là nữ đệ tử VạnTượng Tháp. Tối nay nhất định là một đêm tiêu hồn.

- Mỹ mạo như thế, nhất định ở Vạn Tượng Tháp thanh danh không thấp, nếunhư mang nàng thông cáo thiên hạ, truyền nhân tà tông chơi nữ đệ tử đẹptuyệt đỉnh của Vạn Tượng Tháp, tin tức này thực mẹ nó vang dội, ha ha,đả kích Vạn Tượng Tháp càng sâu một tầng, mất mặt càng lớn.

Tên nam tử mặc đạo bào màu đỏ bá một tiếng, lướt ngang tới, dâm tà nhìnchằm chằm vào nữ ma dưới cây ngô đồng, chà xát chà xát tay, đi tới từngbước.

Việc mà hắn cần làm hiện tại, trực tiếp bỏ qua Phong Phi Vân trong mắt chỉ còn lại giai nhân tuyệt sắc áo trắng mà thôi.

Nữ Ma đích thật bị thương rất nặng!

Nhưng coi như Nữ Ma bị thương nặng thì vẫn là Nữ Ma.

Lúc Hoàng Đạo Nam trông thấy một tia ánh mắt của nàng liề cảm giác toànbộ Thiên Địa đều như sụp đổ, tim cũng như muốn ngừng đập, loại cảm giácnày trước đó chưa từng có qua.

Hoàng Đạo Nam chính là cao thủ trẻ tuôi của Sâm La Điện đệ tứ điện, nămnay gần hai mươi, tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ thâm trầm, làm việc quyếtđoán, giết người càng không chút nương tay, thiên tìa tu tiên chết trong tay hắn hai cánh tay cũng đếm không hết, nữ tử xinh đẹp bị hắn ngủ quacàng nhiều hơn người hắn giết....

Nhưng chưa từng có một nữ tử, có thể khiến hắn sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, chỉ một ánh mắt của nàng thôi đã khiến hắn không nhấc nổi tay,cũng không ngốc đầu lên được.

Tuyết rơi lạnh buốt, nhưng lại không lạnh bằng tâm Hoàng Đạo Nam giờ phút này, lạnh đến độ sắp đông cứng lại.

- Có nữ nhân khong thể đụng vào được đâu.

Phong Phi Vân nói.

Hoàng Đạo Nam không cách nào ngẩng đầu lên trước mặt Nữ Ma, nhưng vẫn có thể nói chuyện:

- Nàng là ai?

-------

Chương 445: Đi ra lăn lộn luôn phải trả (1)

Phong Phi Vân cười nói:

- Ngươi cách nàng hơn, ngươi tự đi hỏi nàng đi!

- Ta lại hết lần này tới lần khác đang hỏi ngươi mà?

Hoàng Đạo Nam nói.

- Ngươi không dám hỏi nàng!

Phong Phi Vân giọng mỉa mai cười.

- Ai nói ta không dám, thiên hạ không có chuyện ta không dám làm!

Hoàng Đạo Nam hừ lạnh một tiếng, đạo bào màu vàng hơi đỏ bành trướng lên, tựa như một khí cầu bị thổi căng, sớn hơn thân thể hắn cấp bảy lần.

Đạo bào màu vàng hơi đỏ của hắn là một kiện bảo vật, có thể nạp Thiên Địa trong giới tử!

Bành!

Một thi thể đen kịt từ trong áo bào của hắn bắn ra ngoài.

Hắn vậy mà giấu một cổ thi thể trong quần áo.

Hắn đây là muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ cho rằng một cỗ thi thể, có thể hù sợ Phong Phi Vân? Hoặc là nói có thể hù sợ Nữ Ma sao?

Thi thể này tuy rằng đã bị thiêu đốt, nhưng mặt vẫn còn nguyên vẹn, cổ áo màu trắng cũng còn nguyên vẹn, chứng minh hắn là một đệ tử Vạn Tượng Tháp.

- Nhận ra hắn không?

Hoàng Đạo Nam sắc mặt âm trầm, đạo bào màu vàng hơi đỏ co rút lại, thân thể lại trở nên thấp bé.

Trong tay hắn còn nắm một đoàn huyễn quang màu vàng, chìm nổi lấy một vòng Thái Cực Đồ huyền huyễn, chỉ lớn chừng hộp diêm, nhưng lại bộc phát lấy hào quang như ngôi sao, hoàng được trắng bệch.

Hắn chính là mượn nhờ một đoàn Huyền Hoàng chi khí này để giết chết tên đệ tử Vạn Tượng Tháp kia.

Phong Phi Vân tròng mắt hơi híp, nhẹ gật đầu, nói:

- Nhận ra, Đông Phương Mục.

- Hắn cường đại không?

Hoàng Đạo Nam cười đắc ý.

Phong Phi Vân lại nhẹ gật đầu, nói:

- Tự nhiên rất cường đại, Thần Cơ Đại viên mãn, mở ra 99 tòa mệnh huyệt, huống chi còn tu luyện 《 Long Hồ Chính Khí 》 của Ngân Câu gia tộc đến tầng thứ năm, thiên tư của hắn cho dù ở trong một đời tuổi trẻ của Ngân Câu gia tộc cũng không tìm ra được mấy người.

- Ha ha! Chỉ tiếc hắn là đệ tử Vạn Tượng Tháp, lại quấy rầy chuyện tốt của ta, cho nên mặc dù hắn là đệ tử Ngân Câu gia tộc nhưng vẫn chết rồi.

Hoàng Đạo Nam cười nói.

Dám giết thiên kiệt của Ngân Câu gia tộc, người như vậy, thật đúng là không nhiều lắm.

Ai chống đở được lửa giận của Đông Phương Kính Thủy? Hoàng Đạo Nam khẳng định không ngăn được, mặc dù là điện hạ của Sâm La Điện đệ tứ điện tới, đoán chừng có thể tiếp được ba chiêu trong tay Đông Phương Kính Thủy cũng rất cố sức rồi.

- Như vậy xem ra lá gan của ngươi quả thật không nhỏ.

Phong Phi Vân nói.

Hoàng Đạo Nam cười đến càng thêm thoải mái, cười đến càng thêm tùy ý, nói:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn quấy rầy chuyện tốt gì của ta sao?

- Ngươi có thể nói!

Phong Phi Vân nói.

- Đệ tử Vạn Tượng Tháp chạy đến Tam Thánh Quận thật sự không ít, nữ đệ tử mỹ mạo động lòng người quả thực một người xinh đẹp hơn một người, ta đã bắt được một người trong đó. Cạc cạc!

Hoàng Đạo Nam cười nói.

Phong Phi Vân cau mày, bạch thạch cự đao trong tay cũng lưu động ra một tia vầng sáng, đó là sát mang.

Hoàng Đạo Nam như không thấy hắn, tiếp tục sinh động như thật nói:

- Nàng mới mười sáu tuổi, là đệ tử đích truyền của một vị tôn sư Đan Tháp thánh địa, khuôn mặt tựa như thủy tố, đặc biệt là lúc nàng khóc, quả thực giống như một chú dê nhỏ vậy, khiến người thấy mà chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực, tùy ý chà đạp, nhưng ta nhịn được, ta có cách chơi tốt hơn.

- Ta cột nàng lên một cây đại thủ, trước chậm rãi cởi nho bào màu trắng của nàng ra, nàng đang giãy dụa, đang khóc hô, đang cầu khẩn, nhưng lại vô dụng thôi, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn y phục trên người mình bị cỡi sạch, mà ngay nội y cũng bị ta cởi sạch không còn lại gì.

- Làn da của nàng thật sự rất trắng, so với bộ ngực cao ngất như bông tuyết của nàng còn muốn trắng hơn, hơn nữa rất nhẵn mịn, đặc biệt là cái cổ thon dài kia, quả thực non giống như đậu hủ hoa mới ra lò vậy, rất muốn cắn một ngụm, vì vậy. . . Ta thật sự cắn. . . Cạc cạc! Ta có thể cảm nhận được cổ nàng thơm ngon như vậy, còn pha lấy hương vị nước mắt của nàng nữa.

Hoàng Đạo Nam thân thể thấp bé, cái miệng như một hầu tử, nếu thật sự cột một thiếu nữ vào trên cây, ở nơi băng thiên tuyết địa thế này, bị hắn cỡi hết y phục của nàng, còn hôn lấy toàn thân nàng, đó quả thật là một cảm giác sống không bằng chết.

Ba tên Tà Tông truyền nhân Sâm La đệ tứ điện đứng ở đàng xa đều nở nụ cười âm trầm, mang theo dáng vẻ dâm uế, thật giống như Tà Tông chơi đệ tử Vạn Tượng Tháp là một chuyện cực kỳ thoải mái vậy.

- Nàng khóc càng thêm lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, luôn miệng cầu xin tha thứ, kêu cứu, lúc đó ta đã không thể nhịn được nữa, muốn hung hăng chơi tiểu mỹ nhân thánh địa kia một trận, nhưng vào lúc này, Đông Phương Mục rõ ràng đuổi đến, ngươi nói cái này có tức không chứ?

Ngữ khí Hoàng Đạo Nam biến đổi, trở nên có chút tức giận, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, nói:

- Đại danh của Đông Phương Mục ta tự nhiên có nghe qua, đây chính là một vị nhân kiệt của Vạn Tượng Tháp, tu vị rất cường đại, nhưng công pháp Vạn Tượng Tháp thật sự quá kém cỏi, quá mức suy sụp rồi.

- Cái gọi là nhân kiệt đều thật sự quá cặn bã, hắn bị ta trực tiếp dùng Huyền Hoàng chi khí trấn áp liền nằm sấp dưới tàng cây, không phục trừng mắt nhìn ta, mà ta cũng một cước dẫm lên lưng của hắn, dùng lưng của hắn đệm lên chân của ta, tay của ta nắm hài đùi ngọc của cô gái kia, ta thoáng một cái, sau đó liền vang lên tiếng BA~, BA~, BA~, ha ha. . .

- Ta suy nghĩ, lúc ta đang cưỡng hiếp cô gái kia thì vị gọi là nhân kiệt Vạn Tượng Tháp kia trong lòng khẳng định như bị đao xoắn, nhưng hắn vẫn không thể làm gì, chỉ có thể trở thành đá kê chân dưới chân ta. Khục khục, không có cách nào a, ta thật sự quá thấp, mà hai chân cô gái kia lại quá dài, chỉ có thể dùng hắn để lót chân thôi. Ngươi nhìn chằm chằm vào ta như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi rất hâm mộ ta sao, được chơi một vị nữ tu sĩ thánh địa xinh đẹp?

Hoàng Đạo Nam híp mắt cười, chằm chằm vào Phong Phi Vân, thật giống như chằm chằm vào Đông Phương Mục lúc đó vậy.

Ngay cả nhân kiệt danh chấn thiên hạ của Vạn Tượng Tháp cũng bị ta dẫm nát dưới chân, ngươi một tên hoàng mao tiểu tử, cho dù không phục thì có thể làm được gì đây?

Phong Phi Vân nói:

- Vậy về sau thì sao? Tiểu sư muội Đan Tháp kia sau khi bị ngươi cưỡng hiếp, ngươi có giết nàng không?

- Ta sao có thể cam lòng chứ, nàng đã bị ta đã luyện hóa thần thức, cho ăn... Nửa cân dâm dược, để cùng một chỗ với những nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp khác, chở về Sâm La đệ tứ điện, nơi đó còn rất nhiều huynh đệ đang chờ. Hắc hắc, đúng rồi ngay cả ten khổ nhân Hắc Phong Nham kia cũng nói nàng bộ dạng thùy mị tao mị, thân thể mềm mại linh lung, là một hạt giống nữ nô không tệ.

Hoàng Đạo Nam giương giọng nói:

- Đúng không! Hắc Phong nham?

- Đúng vậy a! Khiến người dư vị vô cùng, sau khi trở về, còn phải lại chơi nàng một lần mới được.

Trong cổ trọng giáp màu đen nặng nề kia truyền đến một tiếng cười tục tằng.

-------

Chương 446: Đi ra lăn lộn luôn phải trả (2)

Bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, muốn xem sắc mặt khôngchịu nổi, bộ dạng bị nhục nhã của Phong Phi Vân, nhưng khiến bọn hắnthất vọng chính là, Phong Phi Vân vẫn rất bình tĩnh.

Chỉ là bạch thạch cự đao trong tay hắn sát khí càng thêm nồng nặc.

Phong Phi Vân có chút nhắm mắt, sau đó bỗng nhiên mở ra, nói:

- Xem ra Tà Tông các ngươi đã sớm có dự mưu, không chỉ muốn bắt bắt nữđệ tử Vạn Tượng Thá, càng muốn hung hăng nhục nhã các vị thiên kiệt VạnTượng Tháp một phàn. Lần này trọng phổ 《 Bách Tháp Bảng 》, xem như chocác ngươi cơ hội.

- Ai kêu Vạn Tượng Tháp là thánh địa đệ nhất thiên hạ, Tà Tông muốn xuất thế, cũng nên giẫm lên mình thánh địa đệ nhất thiên hạ mới có thể lầnnữa khiến người trong thiên hạ đều phải quỳ gối chứ.

Hoàng Đạo Nam cười nói:

- Tiểu tử, nói cho ta biết cô gái tuyệt sắc dưới cây ngô đồng kia ở VạnTượng Tháp có thân phận gì, bằng không, ngươi có thể sẽ gặp phải kết quả bi thảm giống như Đông Phương Mục đấy.

Phong Phi Vân nhịn cười không được đi ra, nói:

- Ngươi muốn cột nàng trên cây, sau đó dẫm nát ta dưới chân ngươi để làm đồ kê cho ngươi sao?

- Tự nhiên là như vậy.

Hoàng Đạo Nam tuy rằng sợ hãi khí tức trên thân Nữ Ma, nhưng hắn tintưởng nếu mình nguyện ý thì vẫn có thể dùng tu vị cường đại ngăn cảnđược cổ khí tức kia.

Một nữ nhân đang hấp hối có gì phải sợ chứ?

- Ngươi cho rằng ta là Đông Phương Mục?

Phong Phi Vân cười càng thêm lớn.

Hoàng Đạo Nam cũng cười:

- Ít nhất ngươi cũng thuộc đám phế vật Vạn Tượng Tháp, chỉ có nước bịnhục nhã. Nhìn xem nữ nhân Vạn Tượng Tháp bị ta chơi, ngươi cũng chỉ cóthể hận đến đập đầu xuống đất, trông thấy trán Đông Phương Mục không,cũng đã bị đập nát, đây không phải là do ta đánh, mà do tự hắn đập đầuxuống đất đấy.

Hoàng Đạo Nam nói nhiều lời như vậy cũng chỉ là muốn thiếu niên trướcmắt này, ngoan ngoãn quỳ ở trước mặt của hắn, miễn cho bị vũ nhục, nhưng khiến hắn thất vọng chính là, thiếu niên này chẳng những không quỳ,ngược lại còn nhấc đao lên.

- Hừ, thật sự là không biết sống chết, ngay cả Đông Phương Mục cũng không phải đối thủ của ta, ngươi còn dám. . .

Hoàng Đạo Nam phát hiện đao của Phong Phi Vân đã bổ ra rồi, hắn rõ ràng thật sự động thủ, đây là không muốn sống nữa mà.

Huyền Hoàng Thái Cực Đồ trong tay bị hắn đánh ra, biến thành một mảnh thần thuẫn, hào quang đẹp mắt, tà khí lao ra cao trăm mét.

Bành!

Huyền Hoàng Thái Cực Đồ bị một đao chém nát, lưỡi đao xoáy lên, PHỐC,Hoàng Đạo Nam kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, cánh tay trái phải bị đao khí cắn nát, một tấc thốn biến thành bùn máu.

Tiếng kêu thảm thiết, thật giống như một dao găm đâm vào cổ heo khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết vậy.

BA~ BA~!

Hoàng Đạo Nam còn chưa rơi xuống mặt đất đã cảm giác trên mặt tê rần,trên không trung, bị Phong Phi Vân tát liền mười phát, hàm răng trongmiệng đều gãy hết, tất cả đều rơi vào trong bụng.

Hắn rơi trên mặt đất, lăn liền ba vòng trong đống tuyết, trên gương mặtnhư khỉ ốm sưng lên giống như đầu heo vậy, hắn chỉ vào Phong Phi Vânmuốn nói gì đó, nhưng nhục nhục trong miệng đều rữa hết, một chữ cũngnói không nên lời.

- Ta đã sớm nói, ta không phải Đông Phương Mục mà.

Phong Phi Vân đi qua, đè lên đầu Hoàng Đạo Nam dập xuống mắt đất, cáitrán đụng vào trên mặt băng, bành, bành, bành, khiến mặt băng cũng bị đập nát, máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra ngoài.

- Lớn mật, tên ngu xuẩn Vạn Tượng Tháp lại dám làm tổn thương đến thiên kiêu Tà Tông ta!

Xa xa, trong tuyết bay tán loạn, một đạo thân ảnh bạch sắc bay tới, tốcđộ nhanh đến cực điểm, chỉ có thể nhìn thấy đó là một đạo mị ảnh vô cùng uyển chuyển, còn có tóc trắng dài trôi nổi trong không khí.

Bạch Như Tuyết, không chỉ có chỉ tên của nàng, mà càng chỉ da thịt củanàng, tóc của nàng, một một góc toàn thân nàng đều trắng như tuyết. Đâylà nữ tử đẹp nhất một đời tuổi trẻ Sâm La Điện đệ tứ điện, càng là nữ tử lạnh nhất, cũng là nữ tử mạnh mẽ nhất.

Bá! Bá!

Nàng thân như bạch sắc U Linh, ở trong tuyết, quả thực ngay cả bóng dáng của nàng cũng không thể thấy rõ.

- Đến đúng lúc lắm, lão tử cũng muốn chơi một mỹ nhân thiên tài của Tà Tông đ thử xem, miễn cho người khác đều cho rằng đệ tử Vạn Tượng Thápta dễ khi dễ, đến mà không chào không phải hảo hán. Làm nữ nhân mà! Aisẽ không? Ta kinh nghiệm rất phong phú. Đi ra chơi, luôn sẽ bị chơingược đấy.

PHỐC!

Phong Phi Vân một cước đạp lên lưng Hoàng Đạo Nam, chân xoay chuyển, đạo bào màu vàng hơi đỏ nổ bay thành khối vụn, thân thể cũng nổ thành huyết khối, xương cốt biến thành bột phấn.

Sau đó, thân thể bay vút vào cánh đồng tuyết, nhanh đến giống như thuấndi vậy, hắn duỗi hai ngón tay ra, vạch phá bầu trời, kẹp lấy hai sợi tóc trắng phiêu trong không khí nắm vào tay, hung hăng kéo một cái.

Tóc trắng 30 trượng, đây là tóc người sao?

Cho dù tóc trắng của nàng có thể dài ra ba mươi trượng, vậy cũng tấtnhiên đã sống mấy trăm tuổi, làn da già nua giống như vỏ cứng vậy.

Nhưng Bạch Như Tuyết lại là một nữ tử trẻ tuổi, một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.

Da thịt của nàng trắng như tuyết, sợi tóc mảnh như tuyết, thần sắc lạnhnhư tuyết, đặc biệt là hàm răng của nàng còn trắng hơn cả tuyết, mà ngay cả cái lưỡi thơm tho của nàng cũng trắng đến tựa như ôn ngọc vậy.

Bá!

Phong Phi Vân nắm hai sợi tóc nàng, nhưng lại cảm giác nắm chính là hairơi thep huyền băng băng hàn rét thấu xương, sợi tóc mảnh khảnh còn sắcbén hơn cả thần đao để giết người.

- Muốn chết!

Trong tuyết, ngàn vạn sợi tóc màu trắng quấn quanh qua, tựu như ngàn vạn chuôi phong đao sắc bén, ở trong không khí phát ra thanh âm "Vèo, vèo" .

Khóe miệng Phong Phi Vân lộ ra một tia đường cong, trên hai cánh tay lưu động lấy năm đạo hào quang nhan sắc khác nhau, màu đen, màu đỏ, màuxanh, màu trắng, màu vàng, thật giống như vô số xúc tu kéo dài ra ngoàivậy.

Trong mảnh khu vực này, hàn tuyết hóa hơi nước, đại địa bị vạch nổi lênmột tầng, bùn đất biến cát bụi, bao phủ trong một mảnh quang hỏa mờ mịt, điên cuồng đánh tới Bạch Như Tuyết.

- Đệ tử Vạn Tượng Tháp thật cường đại, Bạch Như Tuyết đừng để bên ngoài hắn đánh lừa!

Hắc Phong Nham trên người mang trọng giáp, từ trong đống tuyết bắn ra,hai cái cửu hàn tỏa co lại trên mặt đất, rồi đột nhiên đánh tới Ngũ Hành quang hoa.

Bành!

Một thanh bạch thạch cự đao dài đến 7m bay ra, một đao bổ vào trên trọng giáp, đánh cho Hắc Phong Nham bay ngược về, hung hăng ngã trong đốngtuyết, đập ra một cái hố to đường kính tám mét, vết rạn kéo dài về phía xa xa.

Loong coong!

Bạch thạch cự đao bay trở về, cắm ở dưới cây ngô đồng.

- Làm sao có thể mạnh như vậy?

Hắc Phong Nham từ trong hố lớn bò lên, khóa sắt trên trọng giáp lại bị đứt ba sợi.

Cửu hàn huyền thiết giáp mặc dù không nghiền nát, nhưng cũng bị một đao chém ra một đạo vết rách.

Bốn người bọn họ đều là hung nhân bài danh top mười trong một đời tuổitrẻ Sâm La Điện đệ tứ điện, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp phải đệ tử Vạn Tượng Tháp mạnh mẽ như thế, quả thực quá hung ác rồi, vậy màlại giết chết Hoàng Đạo Nam, một đao đánh bại Hắc Phong Nham.

-------

Chương 447: Buộc trên cây

Oanh!

Ngũ Hành chi khí đâm đặc đâm vào trên mặt tuyết tan vỡ, hai đạo nhân ảnh hiển lộ ra.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Bạch Như Tuyết mặc sa y màu trắng mang theo lông tơ, vạt áo khép mở,lạnh nhan và gợi cảm, đặc biệt là đôi chân dài lộ ra bên ngoài của nàng, quả thực giống như chạm ngọc vậy

Tóc dài màu trắng trên đầu nàng còn sắc hơn cả đao, giờ không còn tung bay trong không khí nữa.

Tay Phong Phi Vân đã nắm lấy toàn bộ tóc nàng, nàng chỉ cần dám nhẹnhàng động một chút thì da đầu của nàng cũng sẽ bị giật xuống ngay.

- Đệ tử Vạn Tượng Tháp.

Phong Phi Vân kéo lấy tóc nàng kéo nàng đến bên người mình.

Nàng kia quả thật lãnh nhan, nhưng lại có vẻ yêu mị câu hồn đoạt phách.

- Ngươi biết ta là người thế nào không?

Bạch Như Tuyết cảm giác đỉnh đầu đau đớn, đau đến toàn thân co rút, thân là một hung nhân Tà Tông, nàng chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị một ngườibắt lấy như vậy.

- Tuyệt đỉnh thiên tài của Sâm La Điện đệ tứ điện, truyền nhân Tà Tông, ta tự nhiên biết rất rõ.

Phong Phi Vân vươn tay bóp lên ngực nàng một cái cảm giác được một cổmềm mại truyền đến, tựa như bóp lên một cục bông mềm mại vậy, nhưng lạicó tính co dãn tốt hơn bông nhiều.

- Người chọc tới Tà Tông, cho tới giờ đều không được sống lâu. Ta khuyên ngươi tốt nhất là thả ta ra, sau đó quỳ xuống cầu ta, ta có lẽ sẽ thungươi làm nô lệ... Ngươi... A......

Hàm răng của Bạch Như Tuyết quả thật rất trắng, giống như vò sò sáng ngời nhất vậy.

Môi của nàng cũng rất óng ánh sáng long lanh, hơn nữa... Hương vị ngọtngào ngon miệng, cắn môi của nàng, thật sự là một chuyện mỹ vị.

Phong Phi Vân khiến nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, nàng muốncắn đứt đầu lưỡi hung ác của Phong Phi Vân, nhưng hàm răng của nàng phát lực thì trên đầu đã đau đớn mãnh liệt, đau đến mức khiến toàn thân nàng không còn chút khí lực.

- Hương vị mỹ nhân Tà Tông thật sự khác biệt.

Phong Phi Vân ngẩng đầu lên, lau nước miếng nơi miệng.

- Ta chỉ cho là bị chó cắn đầu lưỡi thôi.

Đôi mắt màu đen của Bạch Như Tuyết mang theo sát ý điên cuồng, hai tayngưng tụ ra hai mảnh vầng sáng màu trắng, đồng thời đánh ra "Tám ngưuchi lực" .

Tám đầu hư ảnh kỳ ngưu từ trong lòng bàn tay của nàng đánh ra, tiếngngưu hống chấn khiến màng tai Phong Phi Vân cũng thấy đau đớn, nàng đâylà muốn dốc sức liều mạng rồi.

Bành!

Phong Phi Vân bóp nát "Tám ngưu chi lực" do nàng đánh ra, bàn tay niếtlên cổ tay của nàng, mãnh liệt uốn éo, răng rắc, tay trái của nàng liềntrực tiếp đứt gãy, mềm nhũn buông xuống.

Thân thể mềm mại của n run lên, nhẹ giọng kêu thảm thiết.

- Hỏa Ma Phương, hỗn đản này thật sự khinh người quá đáng, lại dám bấtkính với Tà Tông truyền nhân như thế, chúng ta liên thủ đối phó hắn...Hỏa Ma Phương, ngươi đi đâu?

Hắc Phong Nham hướng về phía Thiên Mạc phương bắc gào thét một tiếng,chỉ thấy Hỏa Ma Phương giẫm trên một đám mây lửa, đã đào tẩu.

Phương xa, truyền đến một hồi cười dài mỉa mai!

- Hắc Phong Nham, ngươi thật sự là một tên đần độn, cho dù chúng ta liên thủ cũng khó mà địch lại hắn. Ngươi còn không nhận ra thân phận của hắn sao? Hắn chính là Thần Vương truyền nhân, Yêu Ma Chi Tử, Phong Phi Vân.

Thanh âm của Hỏa Ma Phương càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong gió rét, đã đến bên ngoài năm mươi dặm rồi.

- Yêu Ma... Yêu Ma Chi Tử.

Hắc Phong Nham nhìn chằm chằm vào xa xa thiếu niên nho bào màu trắng ởphương xa, ánh mắt từ trong thiết khải dày đặc bắn ra ngoài.

Bạch Như Tuyết tự nhiên cũng đã nghe được lời Hỏa Ma Phương nói khi đào tẩu lời..., chăm chú nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:

- Ngươi chính là Yêu Ma Chi Tử?

- Ta chính là Phong Phi Vân!

Phong Phi Vân cười nói.

Răng rắc!

Tay phải của nàng cũng bị bẻ gãy, lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm.

- Phong Phi Vân... Ngươi chết không yên lành, cho tới bây giờ chỉ có TàTông chúng ta khi nhục Vạn Tượng Tháp, cho dù ngươi hôm nay giết ta,điện hạ cũng sẽ lấy mạng ngươi thôi.

Bạch Như Tuyết kêu lên.

- Ngươi xinh đẹp như vậy, ta sao nỡ giết ngươi chứ? Ta chơi ngươi!

Phong Phi Vân kéo lấy tóc dài của Bạch Như Tuyết, liền đi tới chỗ cây ngô đồng:

- Tà Tông các ngươi kiêu ngạo như vậy, giết thiên tài Vạn Tượng Tháp ta, nhục nữ tử Vạn Tượng Tháp tam hôm nay cũng phải để Tà Tông các ngươicũng nếm thử tư vị khi bị khi nhục.

Bành!

Phong Phi Vân lôi Bạch Như Tuyết đến đằng sau cây ngô đồng, đặt trêncành cây, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tà tà cười, sau đó dùng tóc trắng dài ba mươi trượng trên đầu nàng cột nàng lên cành cây

Nàng dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, chỉ khiến da đầu của mình càng thêm đau đỡn, đều đau chảy ra mauí, nhưng nhưng không cách nào giãygiụa ra được.

- Phong Phi Vân, ta sớm muộn cũng giết ngươi, đánh gãy hai tay củangươi, chém đứt hai chân của ngươi, móc mắt ngươi. Cắt đầu lưỡi củangươi, cho ngươi phơi nắng dưới ánh mắt trời chói chang...

- Thù này bất cộng đái thiên, nam nhân dám đụng vào một sợi tóc của Bạch Như Tuyết ta thì sẽ bị ta cắt thành mười vạn khối.

... ...

...

Phong Phi Vân mặt lạnh lấy, tát một cái lên mặt nàng, nàng lập tức liềnyên tĩnh lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ còn in dấu một bàn tay đỏ tươi.

- Tà Tông các ngươi chẳng phải rất thích loại cách chơi này sao, ta cũng thích.

Phong Phi Vân nói.

- Phong Phi Vân, uổng cho ngươi là truyền nhân Thần Vương, khi dễ một nữ nhân thì có bổn sự gì chứ?

Lúc Phong Phi Vân cởi hết quần áo nàng, nàng rốt cục cảm thấy bất an, cũng có chút mềm yếu rồi.

Hai mắt Phong Phi Vân đã biến thành màu đỏ như máu, Yêu Ma chi huyếttrong thân thể đều sôi trào lên, phương thức cởi quần áo rất thô bạo,xoẹt xẹt một tiếng liền xé nát một khối lớn sa y, lộ ra nội y lụa bố màu ngã sữa bên dưới.

Trên nội y kia thêu lên vài tia ngân nhung, tản ra một cổ mùi thơm như hoa lan, thập phần khiến người mê tình.

Nội y trắng sữa bao lấy hai ngọn núi ngọc bạch của nàng ở bên trong, chỉ lộ ra một chút tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ, mà ngay cả lụa trắng rộngbằng bàn tay cũng không thể bao hết bộ ngực ngạo nhân của nàng.

Băng thiên tuyết địa, bị người xé nát quần áo, còn bị trói trên tàng cây, cảm giác này tự nhiên cực kỳ không thoải mái.

Nhưng Phong Phi Vân lại cảm thấy rất thoải mái, cách chơi nữ nhân này,đều là nhờ tên Tà Tông truyền nhân Hoàng Đạo Nam kia dạy hắn, cái nàygọi là gậy ông đập lưng ông.

- Hắc hắc, nữ nhân Tà Tông ăn mặc làm dáng như thế, đoán chừng không biết đã bị bao nhiêu nam nhân xài qua rồi.

Ma khí trên người Phong Phi Vân quá nặng, một bả nhấc lên đùi ngọc mảnh khảnh của Bạch Như Tuyết vách lên trên vai.

- Phong Phi Vân, nàng là nữ nhân của điện hạ chúng ta, nếu ngươi dámđộng đến nàng, cho dù ngươi chạy ra cả vạn dặm cũng sẽ không có sơ hộisống sót đâu.

Oanh, oanh, oanh!

Trọng giáp trên người Hắc Phong Nham nặng đến mấy vạn cân, hắn chạy tớitrong cánh đồng tuyết, mỗi một bước đều giẫm khiến mặt đất rạn nứt, trên người hơn mười đạo cửu hàn tỏa liền giống như độc xà gào thét lao đến.

-------

Chương 448: Cửu long bão trụ (1)

Chiến lực của Hắc Phong Nham còn trên cả Hoàng Đạo Nam, cảnh giới ThầnCơ Đại viên mãn, đã mở ra 180 tòa mệnh huyệt, tăng thêm cửu hàn huyềnthiết khải trên người hắn, thực lực ổn cư ở top 5 một đời tuổi trẻ SâmLa Điện đệ tứ điện.

Phong Phi Vân vác lấy đùi ngọc của Bạch Như Tuyết, khóe miệng nhe răngcười, nhéo nhéo khuôn mặt gởi cạm của nàng, trong mắt bắn ra bốn mươiđạo thần thức bám lên trên bạch thạch cự đao.

Oanh!

Bốn mươi đạo thức thức cưỡng hãn thế nào? Bạch thạch cự đao mãnh liệt từ trên mặt đất bay đi, phát ra một tiếng "Long ngâm", bốn mươi đầu Longhình đao khí màu trắng đồng thời chém ra ngoài.

Một đao chém ra bốn mươi chiêu, mỗi một chiêu đều là "Long Hoàng Nhất Đao Sát" mười tầng chân tủy.

Bành, bành, bành...

Hắc Phong Nham sát khí nghiêm nghị, cách hơn 10m, bị bốn mươi đạo đaokhí bắn cho phải nằm sấp trên mặt đất, cửu hàn huyền thiết khải trênngười cũng bị nghiền nát thành từng khối sắt vụn. Hắn miệng lớn thổhuyết, nhưng không cách nào đứng lên được nữa.

- Phong Phi Vân, ngươi lăng nhục nữ nhân Tà Tông ta, ngươi sẽ trả mộtcái giá lớn thảm trọng, sẽ trở thành công địch của toàn bộ Sâm La ĐiệnThập Điện. Thủ đoạn ngon độc của Tà Tông chúng ta không phải ngươi cóthể tưởng tượng đâu. Mặc dù là những cao thủ đứng đầu một đời tuổi trẻVạn Tượng Tháp cũng không dám chính thức đắc tội Tà Tông, sợ gặp phảitrả thù điên cuồng, bọn hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, huống chi làngươi.

Hắc Phong Nham cắn một răng máu, vẫn không tin Phong Phi Vân dám làm loại chuyện tày đình này.

- Vậy ngươi trở về đi nói cho một ít điện hạ Tà Tông kia biết, nữ nhânnày là bị Phong Phi Vân của Vạn Tượng Tháp chơi, bị buộc trên cây chơiđấy. Ngươi tà, ta càng tà hơn ; ngươi ác, ta càng ác. Chuyện đệ tử VạnTượng Tháp khác không dám làm, Phong Phi Vân ta dám làm. Hắc hắc!

Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười, một tay kéo bay hung y màu trắngsữa của nàng, lộ ra bộ ngực nửa hình bát kia, hương diễm đến khiến chongười phún huyết.

Hắn mãnh liệt ép chặt lấy Bạch Như Tuyết, tách ra đôi chân tuyết trắng,chen vào giữa hai chân nàng, lực lượng khổng lồ khiến nàng không cáchnào phản kháng được.

(Thiếu text nguồn, mong độc giả thông cảm)

- Chơi rồi!

Thiếu niên mặt đen vỗ lên đùi, rất là hào khí vượt mây nói.

Hai chữ này vốn tục tằng đến không thể tục tằng hơn, nhưng giờ phút nàylại có một loại ma lực thần kỳ, khiến người toàn thân chấn động, tinhthần phấn khởi.

Thiếu niên mặt đen bưng chén lên cuồng uống một hớp, cười cười, lại nói:

- Mà để ta nói rõ cho các ngươi biết, tình huống lúc đó là thế này, dáng người Bạch Như Tuyết tự nhiên là tuyệt diệu, lớn lên càng đẹp như tiênnữ, nhưng khi nàng nhìn thấy bảo bối của Phong Phi Vân thì lại bị dọađến sắc mặt trắng bệch, một đời Tà Tông yêu nữ, thiếu chút nữa đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

- Chẳng lẽ Phong Phi Vân lại là một cây kình thiên trụ?

Có người lên tiếng kinh hô.

- Thông minh!

Thiếu niên mặt đen dựng lên một ngón tay cái, tán thưởng nhìn hắn một cái, cười nói:

- Nhưng ngươi vẫn xem thường Phong Phi Vân rồi, đó há chỉ là một câyKình Thiên Trụ? Phải biết rằng Phong Phi Vân là ai? Đây chính là Yêu MaChi Tử, trong thân thể chảy xuôi theo một nửa Yêu Ma chi huyết, mà hắncây bảo bối của hắn cũng chính là... Cửu Long Bão Trụ trong truyềnthuyết. Hắc hắc, sợ rồi chứ, các ngươi hiện giờ biết rõ Bạch Như Tuyếtlúc ấy bị dọa đến thảm cỡ nào chưa?

Đát đát!

Một đại hán mang quần lớn, mang theo Phương Thiên Họa Kích to như cái chén, lộ ra lồng ngực đi tới, cười hắc hắc, nói:

- Phong Phi Vân trong một đời tuổi trẻ có thể xưng hùng, tu vị cường đại cỡ nào, ngươi trốn ở một bên, hắn lại không biết?

- Đúng vậy! Nghe đồn Linh Giác của Phong Phi Vân cực kỳ đáng sợ, ngươiđã có thể nhìn rõ ràng Cửu Long Bão Trụ của hắn, hắn lại không phát hiện ra ngươi sao?

Lại có người tỏ vẻ hoài nghi.

Thiếu niên mặt đen trừng mắt nhìn đài hán kia, hiển nhiên là đang tráchhắn hủy đi đài của mình, sắc mặt khẽ biến thành hơi nghiêm chỉnh nói:

- Các ngươi biết cái gì, tất cả tinh lực của Phong Phi Vân lúc ấy đềuđặt ở trên người Bạch Như Tuyết, huống chi, chung quanh còn có mấy caothủ Tà Tông cực kỳ cường đại nhìn chằm chằm, ta lại trốn ở nơi bí ẩnnhất, hắn tự nhiên không phát hiện được ta.

Nghe xong lời này, một đám đệ tử Vạn Tượng Tháp sắc mặt đều thay đổi, tu vị của Bạch Như Tuyết cũng đã cực kỳ đáng sợ, lúc ấy lại có cao thủ TàTông ở bên, Phong Phi Vân chẳng lẽ địch nổi nhiều cường giả như vậy sao?

Thiếu niên mặt đen thành công chuyển dời tầm mắt mọi người, khiến lựcchú ý của mọi người đều chuyển đến trên người đám siêu cấp cường giả TàTông kia.

- Mấy tên siêu cấp cao thủ Tà Tông kia đến cùng là ai?

Thiếu niên mặt đen lạnh lùng cười, nói:

- Nói ra, sợ là sẽ dọa chết các ngươi. Hoàng Đạo Nam, Hắc Phong Nham, Hồng Ma Phương.

Hí!

Tất cả mọi người ngược lại hít một hơi hơi lạnh.

Hung danh của mấy người này gần đây đều đã truyền khắp thiên hạ, chuyênmôn săn giết đệ tử Vạn Tượng Tháp, không biết có bao nhiêu thiên tàituấn kiệt đều chết trong tay của bọn hắn.

Ở trong Thần Cơ Đại viên mãn, bọn họ đều là cường giả như vậy, khiến người nghe thấy mà sợ hãi.

Mấy tên hung nhân này, trong tay mỗi người đều nhiễm đầy máu của hùngchủ một đời tuổi tr, đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây đều phải trốn xa bọnhắn.

- Chỉ tiếc bọn hắn quấy rầy chuyện tốt của Phong Phi Vân, Hoàng Đạo Nambị Phong Phi Vân một cước giết chết, hài cốt không còn. Đầu Hắc PhongNham cũng bị Phong Phi Vân băm xuống dưới, treo trên đỉnh cây. Chỉ cóHồng Ma Phương chạy đi như chó nhà có tang, hắc hắc, nếu hắn không chạyđi nhanh, chỉ sợ cũng không còn mạng rồi.

Thiếu niên mặt đen thổ mạt hoành phi, tất cả lời hắn nói, ngoại trừ CửuLong Bão Trụ ra đều thập phần ăn khớp với tình huống lúc ấy, khiến người hoài nghi, chẳng lẽ hắn lúc ấy thật sự ở đấy sao?

Đại hán trần truồng kia cũng lộ ra nghi ánh mắt mê hoặc, trầm tư một lát, nói:

- Hắc hắc, ta vẫn muốn nghe đoạn giữa Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết.

- Rất đúng, rất đúng, đây mới là trọng điểm.

...

Mọi người đã cực kỳ tin tưởng lời thiếu niên mặt đen kia, muốn nghe vào trọng điểm.

Thiếu niên mặt đen ngửa đầu thở dài một tiếng, phiền muộn nói không nên lời, nói:

- Đó là một bức hình ảnh thê thảm, Phong Phi Vân ma tính bộc phát, tựanhư Thái Cổ Thần Viên, giống như Địa Ngục Cuồng Long, cây Cửu Long BãoTrụ dưới thân tựa như một cây thần thương vô địch, đâm đến khiến BạchNhư Tuyết kêu cha gọi mẹ, kêu thảm thiết liên tục, huyết tuyền chảy nhỏgiọt.

- Phong Phi Vân bộc phát ra tiếng cuồng khiếu như dã thú, vò nát kiềuhoa, xé rách cỏ non, hắn dậm chân, toàn bộ đại địa liền đều bị run rẩy;hắn ngẩng đầu thét dài một tiếng, bầu trời cũng ảm đạm thất sắc. Khí lực của hắn thật sự quá cường đại, thật giống như vô cùng vô tận, có thể hạ gục cả một đầu mẫu kỳ ngưu ... Khục khục, gần đó chỉ là lời tượng trưng thôi.

Tất cả mọi người lần nữa ngược lại hít một hơi hơi lạnh, phảng phất như đều sáp nhập vào không khí lúc đó.

-------

Chương 449: Cửu long bão trụ (2)

Chỉ có đại hán trần truồng kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niênmặt đen, rất muốn xông tới, dùng Phương Thiên Họa Kích trong tay đâmthủng cái miệng tiện của hắn.

Tiểu tử này quả thực khoác lác quá mức rồi, nếu Phong Phi Vân thật sựmạnh như vậy, mười Bạch Như Tuyết cũng sẽ bị chơi cho chết khô.

- Aizz! Đây thật sự là một hồi tằng tịu với nhau vô cùng thê thảm, đạichiến ba ngày ba đêm, không, là năm ngày năm đêm, là mười ngày mười đêmah! Trời xanh ah! Tiểu mỹ nhân Bạch Như Tuyết nũng nịu cỡ nào, giờ phútnày hai chân đều nhuốm máu, hơi thở mong manh, Phong Phi Vân lúc này mới bứt ra a vẫn chưa thỏa mãn mặc áo bào vào, quát to một tiếng, qua đêmnay, lão tử còn muốn chơi ngươi!

Thiếu niên mặc áo đen quát to một tiếng.

Đại hán trần truồng kia chính là Vương Mãnh, giờ phút này thật sự lànghe không nổi nữa, Phương Thiên Họa Kích trong tay trực tiếp quét ngang ra ngoài:

- Tất Ninh Suất, đừng con mẹ nó phỉ báng sư thúc ta, có tin ta quất chết ngươi không.

Thiếu niên mặt đen đang thổn thức cuồng giảng kia dĩ nhiên lại là Tất Ninh Suất.

Hắn thật giống như đã sớm biết rõ Vương Mãnh sẽ ra tay với hắn, thân thể tựa như một con khỉ, lóe lên, đã đến trên nóc nhà cao hơn 10m, cườinói:

- Ta mới không có phỉ báng Phong Phi Vân, sự thật vốn là như thế, con mẹ nó chứ hâm mộ hắn còn không kịp, Bạch Như Tuyết thật sự rất đẹp ah!Phong Phi Vân lúc ấy cũng quả thật rất bạo lực ah!

- Cút đi, ngươi dám nói câu cuối cùng kia là hắn nói sao?

Vương Mãnh nói.

- Ách!

Tất Ninh Suất ngồi xổm trên nóc nhà, ngón tay gãi gãi da đầu, nói:

- Cái này... Phong Phi Vân nếu đã không giết Bạch Như Tuyết, tự nhiên là muốn giữ lại buổi tối chơi rồi, cái này rất hợp tình hợp lý ah!

Lại nói:

- Đúng rồi, hắn còn lưu lại chữ trên cây a

- Lưu chữ gì?

Vương Mãnh cười lạnh nói.

- Người ta giết, Bạch Như Tuyết ta chơi rồi, đều ở dưới gốc cây này. Ta mang nàng đi, đêm nay tiếp tục chơi. Hắn lưu lại chính là hàng chữ này, nếu hắn đã lưu lại hàng chữ này, như vậy buổi tối hắn tất nhiên sẽ tiếp tục chơi rồi.

Tất Ninh Suất nghiêm nghị thở dài, ngôn từ chuẩn xác nói.

- Người bình thường, chơi nữ nhân sẽ lưu danh sao? Ta sao có cảm giác là chữ này do ngươi lưu lại thế?

Vương Mãnh trong lòng càng tức giận.

- Ách... Nói đùa gì vậy, ta sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao? Trôngthấy chữ này, những điện hạ Tà Tông kia còn không tức chết sao?

Tất Ninh Suất sắc mặt có chút không đúng, hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Vậy chữ kia nhất định là do tên này lưu rồi!

Vương Mãnh mang theo Phương Thiên Họa Kích, lại giết tới hắn, một đạophong mang bạch sắc tựa như tia chớp bổ ra. Tất Ninh Suất vội vàng chạytrốn, Vương Mãnh lập tức đuổi theo phía sau.

Ai cũng không rõ, Tất Ninh Suất sao biết được chuyện xảy ra lú đó, nhưng tin tức này cứ vậy bị hắn truyền ra ngoài, hơn nữa tất cả mọi người đều tin.

Sau đó không lâu, mười vị điện hạ của Sâm La Thập Điện, đồng thời phónglời nói, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tru sát Phong Phi Vân.

Ai có thể bắt giữ Phong Phi Vân, thưởng cho mười vị nô bộc mỹ nữ một đời tuổi trẻ Vạn Tượng Tháp, càng có ngàn vạn kim tệ làm thù lao.

Sau khi tin tức này truyền ra, mọi người càng thêm tin tưởng không nghingờ, xem ra Phong Phi Vân thật sự đã chơi nữ tử Tà Tông, bằng không thìcường giả Tà Tông cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Lại còn cố ý thưởng mười vị nữ nô Vạn Tượng Tháp, đây không phải là khiêu khích trắng trợn sao?

Hiển nhiên Phong Phi Vân lần này đã đắc tội Tà Tông không nhẹ!

- Sự kiện Phong Phi Vân chẳng lẽ là một lần phản kích của học viên VạnTượng Tháp sao? Xem ra trận giao phong giữa một đời tuổi trẻ của ThánhĐịa đệ nhất thiên hạ và Tà Tông đệ nhất thiên hạ này sẽ càng ngày càngthảm thiết, thời đại so ai càng ác hơn ai đã đến.

Người ánh mắt sâu sa đã thấy được một tia mánh khóe.

Giao phong giữa một đời tuổi trẻ, thế hệ trước cũng không thể ra tay được, đây là quy củ của Tu Tiên Giới.

Nếu thế hệ trước ra tay, vậy thì đại biểu đại chiến toàn diện bắt đầu,lúc đó sẽ thảm thiết hơn giờ gấp trăm lần, nghìn lần, không cẩn thận thì một thế lực lớn đỉnh tiêm sẽ xóa tên hoàn toàn khỏi Tu Tiên Giới ngay.

Loại tình huống này, bất luận kẻ nào cũng không muốn nhìn thấy, cho nêntranh phong chính thức của Tu Tiên Giới đều giao cho một đời tuổi trẻ,như vậy không chỉ có thể giảm bớt thương vong, mà còn có thể tôi luyện tâm tính đệ tử trẻ tuổi.

Chỉ có ở trước mặt địch nhân, người trẻ tuổi mới có thể chính thức phát triển.

Hùng chủ một đời tuổi trẻ Vạn Tượng Tháp cũng không phải là không có, tu vị kỳ thật cũng không hề yếu hơn truyền nhân Tà Tông bao nhiêu, nhưngvì sao lại bị áp chế toàn diện?

Mấu chốt ngay ở chỗ truyền nhân Tà Tông ra tay ngoan độc, tâm cơ đủ sâu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Chỉ riêng tà sát khí trên người bọn họ thôi là có thể ép khí thế những học viên Vạn Tượng Tháp kia xuống baphần rồi .

...

Giờ phút này Phong Phi Vân tự nhiên không biết sự tích phong lưu củamình đã bị Tất Ninh Suất thêm mắm thêm muối truyền khắp thiên hạ, cái gì Cửu Long Bão Trụ, mười ngày mười đêm, Yêu Ma chi huyết thức tỉnh, chơitận nữ đệ tử Tà Tông, giết tới mười vị điện hạ Tà Tông ...

Những lời này hôm nay đều đã truyền lưu giữa đệ tư Tà Tông, Vạn TượngTháp, thậm chí ngay cả những tiên môn đệ tử truyền thừa cổ xưa cũng đãbiết được, mỗi người đều cảm thán không thôi, có người nói hắn hào khívượt mây, có người nói hắn hung hăng càn quấy cuồng vọng.

Nhưng Phong Phi Vân giờ phút này đang làm gì?

Vào đêm, không khí trở nên lạnh hơn.

Tuyền phủ kín núi đồi, phản xạ một tầng bạch quang trong suốt, trên mặttuyết có các dấu chân cực lớn, dấu chân kia giống như móng bò, nhưng sovới móng bò bình thường lớn hơn không chỉ gấp mười lần.

Dấu chân cô độc, ngay cả gió tuyết cũng không thể xóa nhòa.

Một đầu kỳ ngưu cao năm mét ở dưới ánh trăng, trên mặt tuyết, chậm rãi đi về phía trước.

Đát đát!

Phong Phi Vân nắm lấy khóa sắt bọc trên mũi kỳ ngưu, một tay vắt chéosau lưng, trên người áo trắng bồng bềnh, đạp tuyết vô ngân, thập phầntiêu sái, nhưng trong lòng lại không chút tiêu sái.

Hắn hai mắt thỉnh thoảng nhấc lên, nhìn về phía sơn lĩnh dày đặc ở xaxa, thi vân quay cuồng cả nửa dãy núi, đã càng ngày càng gần.

Cuối cùng vẫn quay lại rồi.

Nữ Ma tựu xếp bằng ở đỉnh đầu kỳ ngưu, bên người là hai cây sừng trâuthật dài, tựa như hai tòa thần phong màu đen, khiến cho nàng tăng thêmvài phần ma khí.

Tinh quang đầu trời rơi xuống, chiếu vào trên người Nữ Ma, nếu là ngườitinh thông quan khí liền sẽ phát hiện những tinh quang kia đều đang chui vào mi tâm của nàng.

Nàng lại có thể hấp thu lực lượng của Nhật Nguyệt Tinh Thần, toàn bộThần Tấn vương triều, đã rất khó tìm ra người thứ hai như vậy.

Phong Phi Vân dừng bước, đã đến dưới Bán Đạp Sơn.

Trong núi, bóng đen lắc lắc, tràn đầy âm trầm và tử khí.

Rất xa, còn truyền đến tiếng kêu của Thi Tà.

-------

Chương 450: Nữ nhân không chọc được nhất (1)

Đây là một tòa ác sơn tràn đầy Thi Tà, phạm vi ba trăm dặm, hiểm sơn ácthủy, quả thực không dưới một tòa tuyệt sát tử địa cổ xưa, Phong Phi Vân quả thật vạn phần không muốn quay lại đây.

Tinh Hà đầy trời, sáng chói mà vĩnh hằng, mặc dù trời tuyết bay liên tục cũng không cách nào khiến cho ngôi sao ảm đạm.

Dưới Bán Đạp Sơn, gió lạnh phần phật, ngay cả tuyết rơi trên bầu trời cũng mang theo một cổ mùi máu tươi.

- Đã đến!

Phong Phi Vân đứng trong tuyết, phun ra một ngụm khí màu trắng.

Tinh Hà run lên, tinh quang đầy trời cuốn ngược xuống quay lại thiên mạc

Trên đỉnh kỳ ngưu, Nữ Ma cũng mặc nho y màu trắng, trên người ánh sáng chói lọi trong suốt, giống như một chiếc tiên đăng trong bóng tốivậy.

Đôi mắt không chút cảm xúc của nàng chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm vàoBán Đạp Sơn như Cự Thú nằm ngang, con mắt cong cong có chút nhíu lại,mang theo vài phần hàn mang.

Bán Đạp Sơn thật sự rất cao lớn, đứng dưới chân núi, trước mắt, tất cảánh mắt đều bị sơn thể ngăn trở, thật giống như đứng ở dưới thần bíchkết nối với Cửu Thiên vậy, khiến người có một loại cảm giác hít thởkhông thông.

- Ta đưa ngươi đến Bán Đạp Sơn, cũng đến lúc nên mỗi người một ngã rồi.

Phong Phi Vân buông lỏng khóa sắt trong tay, 'Rầm Ào Ào', sờ lên cái mũi tràn đầy lân phiến của kỳ ngưu, cự thú vốn hung mãnh giờ phút này lạidịu dàng ngoan ngoãn giống một chú nghé con vậy.

Phong Phi Vân ôm Bạch Như Tuyết cột trên lưng kỳ ngưu xuống, nàng cũngđã sớm tỉnh, nhưng toàn thân đều bị trói lại, không cách nào nhúc nhích, dưới làn da màu trắng, đôi mắt dễ thương như trân châu đen kia lộ rađặc biệt chói mắt.

- Trừng ta làm gì vậy? Rất tức giận sao?

Phong Phi Vân trêu tức cười nói.

- Ngươi vì sao không giết ta?

Bạch Như Tuyết vẫn trừng mắt nhìn Phong Phi Vân.

- Ta giết ngươi làm gì? Ta hiện giờ thả ngươi về nhé?

Phong Phi Vân cười cười.

Bạch Như Tuyết chau mày lại, có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh nàng đãhiểu rõ ý đồ của Phong Phi Vân, mình chẳng qua chỉ là công cụ để hắnphản kích Tà Tông thôi, một khắc khi hắn cột mình lên cây thì kỳ thậtmình đã không còn giá trị gì nữa.

Thả mình về hay không đã không quan trọng nữa, quan trọng là ..., mục đích của hắn đã đạt được.

Phong Phi Vân chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nhưng lại khôngmuốn trơ mắt ếch ra nhìn nữ nhân vừa bị mịnh chơi chết cóng dưới cây ngô đồng, cho nên mới mang nàng đi.

Giờ phút này, Bạch Như Tuyết đã khôi phục vài phần tu vị, thả nàng rời đi thì đã làm sao?

Bạch Như Tuyết khôi phục tự do, liền vội nhanh chóng lướt ra hơn bảytrượng, kéo xa khoảng cách với Phong Phi Vân, lạnh lùng cười:

- Phong Phi Vân, ta cam đoan với ngươi, đây là quyết định sai lầm nhấtđời ngươi. Ngươi hoàn toàn không hiểu tâm lý trả thù của một nữ nhân sẽcường đại đến mức nào đâu?

Nàng lại lui về phía sau mấy bước, thẳng đến khi nàng cảm thấy Phong Phi Vân đã không cách nào uy hiếp được nàng nữa thì mới dừng bước.

- Ah! Ngân ngân, cho dù ngươi lại luyện mười năm, một trăm năm, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi sai rồi, có đôi khi trả thù người, chưa hẳn cần nhờ lực lượng.

Tóc trắng trên đầu Bạch Như Tuyết như ngàn vạn thác nước trắng, bay múatừ từ trong không khí, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo vẻ mỉa mai và xinh đẹp.

Phong Phi Vân nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn những biện pháp khác sao?

Bạch Như Tuyết nói:

- Ta có thể tra tấn tự mình, ngươi nói đây có phải là một phương thức trả thù không?

- Ha ha, ta vốn nghĩ ngươi là một nữ nhân thông minh, lại không nghĩngươi cũng ngu xuẩn như vậy, cho dù ngươi chém mất hai tay hai chân củamình, ta cũng sẽ không có nửa phần đồng tình đâu!

Phong Phi Vân lắc đầu thở dài.

- Vậy nếu ta ngủ với nam nhân khác thì sao?

Bạch Như Tuyết uyển mị cười cười, cười đến phong tình vạn chủng.

Quần áo trên người nàng nhẹ nhàng chảy xuống, lộ ra ngọc thể hoàn mỹkhông tỳ vết, đẫy đà, hết sức nhỏ, thon dài, quả thực giống như tinhlinh trong tuyết, vưu vật trời sinh.

Chỉ cần là nam nhân có mắt, sau khi chứng kiến thân thể của nàng khẳng định sẽ muốn ngủ với nàng ngay.

Phong Phi Vân nhướng mày, chằm chằm vào nàng.

Bất kỳ một nam nhân nào nếu nghe nói nữ nhân từng ngủ qua với mình lạingủ với nam nhân khác cũng không phải chuyện vui vẻ gì, mặc dù hắn cănbản không thích nữ nhân này.

Ham muốn chiêm giữ của nam nhân rất mạnh, ai cũng thế cả.

- Ta tin tưởng nếu ta cởi sạch quần áo, khẳng định sẽ có vô số nam nhân muốn lên giường với ta.

Ánh mắt Bạch Như Tuyết không giống nói đùa chút nào, tràn đầy vẻ căm hận đối với Phong Phi Vân, hắn cười nói:

- Những nam nhân này, nhất định sẽ có bằng hữu của ngươi, có cừu nhâncủa ngươi, có ngươi người ghét, thậm chí là thân nhân của ngươi, ta đềunguyện ý ngủ với bọn hắn, cùng bọn hắn trên giường, khiến bọn hắn nếmthử ngọc thể câu hồn, nghe ta âm thanh rên rỉ của ta.

Phong Phi Vân giờ khắc này không thể không thừa nhận, thật sự mình không hiểu rõ sinh vật nữ nhân này.

- Ha ha, còn chưa đủ, ta lên giường với lão đầu xấu xí nhất, lên giườngvới tên ăn mày bên đường, ta lên giường với mỗi một nam nhân trong thiên hạ một lượt. Nếu ta biến thành một nữ nhân đê tiện phóng đãng hơn cả kỹ nữ vậy thì cũng không thể trách ta, chỉ có thể trách ngươi, đều làngươi một tay tạo thành đấy, ngươi phải bị tra tấn tâm lý.

Bạch Như Tuyết âm trầm cười, cười đến đặc biệt điên cuồng.

Nàng tựa hồ thật sự đã điên rồi.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ đau lòng?

Phong Phi Vân nói.

- Ngươi chẳng lẽ sẽ không?

Bạch Như Tuyết nói.

- Ha ha! Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi thật đúng là ngu xuẩn, lúc ngươi đang lãng phí bản thân, ta nói không chừng đã ôm một tiểu mỹ nhân khác ngủ,thoải mái không biết bao nhiêu.

Phong Phi Vân bỗng nhiên bay lên, rơi xuống trên đỉnh đầu kỳ ngưu, trựctiếp thân mật ôm Nữ Ma vào ngực, cười nói với Bạch Như Tuyết:

- Ngươi phải biết rằng, Phong Phi Vân ta cho tới bây giờ đều không thiếu mỹ nhân, thêm ngươi một người không nhiều, thiếu ngươi một người khôngít.

Nữ Ma vẫn không nhúc nhích, chỉ hơi hơi liếc qua Phong Phi Vân, còn chưa từng có nam nhân nào dám ôm nàng như vậy, nhưng Phong Phi Vân giờ phútnày lại ôm chặt nàng, ôm giống như nàng là tình nhân của hắn vậy.

Bạch Như Tuyết nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân và Nữ Ma trên lưng kỳ ngưu, hừ lạnh một tiếng:

- Phong Phi Vân, chúng ta chờ xem, tương lai đừng hối hận.

Nói xong lời này, nàng liền nhặt lên quần áo trên mặt đất, bọc lấythân thể, hóa thành một đạo nhân ảnh bạch sắc bay vút vào rừng rậm.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời đi, ưu thương khônghiểu, khoái cảm lúc trước không còn chút nào, trong lòng lại có một loại cảm giác tội ác, nếu nàng thật sự sa đọa trong hồng trần, mình thật sựsẽ không đau lòng chút nào sao?

Bành!

Phong Phi Vân ngực tê rần, một cổ lực lượng khổng lồ đánh tay hắn ra,thân thể đụng một tiếng, rơi trong đống tuyết, cả người đều bị chôntrong đó.

-------

Chương 451: Nữ nhân không chọc được nhất (2)

- Phi! Phi! Uy, vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, muốn khuyênBạch Như Tuyết lạc đường biết quay lại, ngươi hạ thủ nặng như vậy, sẽchết người đấy.

Phong Phi Vân từ trong tuyết bò ra, run rẩy, trong quần áo rơi ra mảng lớn bông tuyết.

- Ta nếu thật muốn giết ngươi, ngươi bây giờ còn bò lên được sao?

Nữ Ma trầm giọng quát, hai con ngươi tựa như ma đồng, cực kỳ dọa người.

- Vậy ngươi vì sao không giết ta?

Phong Phi Vân vừa rồi cũng không kìm lòng được, đích thật đã bị lời Bạch Như Tuyết nói làm xúc động, bằng không hắn thật sự không dám đụng vàomột ngón tay của Nữ Ma, chứ đừng nói đến ôm nàng vào ngực.

Bởi vì Nữ Ma vốn không phải là nữ nhân, nàng là một ma quỷ, là một thanh hung kiếm, là băng sơn rét lạnh, là địa vực núi thây biển máu, dù saonàng tuyệt đối không phải một người, lại càng không phải một nữ nhân.

Ôm Nữ Ma, quả thực còn nguy hiểm hơn ôm một con rắn cực độc, bò cạp ăn thịt người.

Phong Phi Vân càng nghĩ càng thấy sợ, da đầu un lên, ngay cả sau lưngcũng mồ hôi lạnh, chỉ có thể may mắn mình bây giờ vẫn còn sống, vẫn cònhoàn hảo không tổn hao gì.

- Bởi vì hiện giờ tu vi của ta còn chưa khôi phục, ngươi phải làm người hầu của ta.

Thanh âm Nữ Ma không thể kháng cự, giống như một nữ thiên thần từ trên trời giáng xuống vậy.

- Ta chưa bao giờ làm người hầu.

Phong Phi Vân nói.

- Vậy ngươi cũng chỉ có thể chết thôi.

Nữ Ma vô tình nói.

- Chết còn tốt hơn làm người hầu của ngươi!

Phong Phi Vân nói.

- Ngươi sai rồi, sau khi ngươi chết, chính là một cỗ Thi Tà, không chỉcó làm được người hầu, còn chỉ có thể làm nô bộc của ta, vẫn phải bị tasử dụng. Một cái là người hầu, một cái là nô bộc, tuy rằng chỉ chênhlệch một chút, nhưng lại có cách biệt một trời đấy.

Nữ Ma nói

Phong Phi Vân gõ đầu, nói:

- Người hầu là người, nô bộc lại không phải người!

- Ngươi rất thông minh, cho nên ta chọn ngươi làm người hầu của ta.

Nữ Ma nói.

- Vậy ta còn nên cảm thấy vinh hạnh sao?

Phong Phi Vân bất đắc dĩ cười.

- Ngươi vốn nên cảm thấy vinh hạnh, chỉ đơn giản việc ta nói với ngươinhiều như thế, cái này đã không phải đãi ngộ người bình thường nên córồi.

Nữ Ma nói.

Phong Phi Vân gật đầu cười cười:

- Đây là đãi ngộ của người hầu.

- Ngươi có thể cho rằng như vậy.

Nữ Ma nói

- Có thể đổi một cách xưng hô không?

Phong Phi Vân cuối cùng vẫn thỏa hiệp, dù sao chết tử tế không bằng cònsống, huống chi, chết ở trong tay Nữ Ma tuyệt đối sẽ không được tử tế.

- Tùy ngươi!

Nữ Ma cũng thỏa hiệp rồi, bởi vì nàng bị thương thật sự quá nặng, lúcnày nhất định phải lưu Phong Phi Vân lại, bằng không thì cuộc sống củanàng cũng sẽ không tốt đẹp gì.

Hơn nữa nàng còn tính toán khác, Thanh Đồng Linh Châu bị Phong Phi Vânthu về, nàng sao có thể dễ dàng thả Phong Phi Vân rời đi vậy được?

- Vậy thì gọi là sứ giả Nữ Ma đi?

Phong Phi Vân nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ được một xưng hô coi như có mặt mũi một chút.

- Sứ giả Nữ Ma.

Nữ Ma niệm theo một câu.

Một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử từ đằng xa truyền đến, theo gió thổi qua, đặc biệt chói tai.

Phong Phi Vân và Nữ Ma đồng thời động dung, nhìn về phía rừng rậm.

Bá!

Nháy mắt khi nghe được tiếng kêu thảm thiết, thân thể Phong Phi Vân liền giống như tiễn rời cung, đạp gió bay ra ngoài, mấy lượt hô thấp đã đếnbên ngoài hơn mười dặm, đứng trong rừng cây tĩnh mịch.

Hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào một màn vô cùng thê thảm trước mắt.

Đây là một cỗ nữ thi, hai tay đều bị đinh sắt xuyên thủng, quấn quít hai cây khóa sắt, găm ở giữa hai hai cây cổ mộc màu đen, máu chảy đầm đìa,da trên người đều bị lột xuống, con mắt bị móc ra, đầu lưỡi bị cắt mất,trong tai cũng cắm hai cây đinh sắt, toàn thân đều đang nhỏ máu.

Đây là đã gặp phải hạng tra tấn thê thảm thế nào chứ?

Đây là hận thù cỡ nào mới phải chịu tàn phá như thế ?

Nàng đã hoàn toàn thay đổi, chỉ tóc trăng dài ba mươi trượng của nàngvẫn có thể chứng minh nàng chính là Bạch Như Tuyết, hiện giờ lại trởthành hồng như huyết rồi.

Khó trách kêu thảm thiết tuyệt vọng như vậy, người giết nàng lòng dạ cũng quá ác độc rồi.

Loại thủ pháp sát nhân này Phong Phi Vân quá quen thuộc, cũng chỉ cóthần bí chủ nhân mới tàn nhẫn như vậy, hắn vậy mà cũng tới Tam ThánhQuận, đầu tiên lại đưa tới một phần lễ vật lớn như vậy nữa.

Thần bí chủ nhân là cố ý giết cho Phong Phi Vân xem, nói cho Phong Phi Vân biết, ta đã đến rồi!

Cạc cạc!

Một bầy quạ đen vẫy cánh, từ trên nhánh cây bay lên, một đôi mắt đen kịt to như hạt đậu chăm chú nhìn chằm chằm vào nữ thi máu chảy đầm đìa kia, mở ra cái miệng sắc bén, muốn mổ lấy.

Tử vong chi khí tràn ngập, rõ ràng là nữ thi còn mới nhưng giờ đã mục nát.

- Súc sinh, thịt người nào cũng có thể ăn sao?

Phong Phi Vân duỗi ngón tay ra, điểm ra một đạo chỉ quang màu đen xuyênthủng một con qua đen, bạo liệt thành mưa máu, một đoàn hỏa diễm bốclên, thiếu đốt không dứt.

Hắn gỡ cổ nữ thi này xuống, đặt trên mặt đất, trên người một tia sinhkhí cũng không có, trên người còn có nhiệt độ cơ thể, chứng minh nàngchỉ vừa mới chết không lâu.

Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, quan sát trên nữ thi mặt đất, trầm mặc nửangày, sau đó đào một cái hố, chôn nàng trong rừng, rất nhanh tựu biếnthành một tòa hoang nguyên cô phần

Hàn phong, lương dạ, cô phần.

Một đời Tà Tông yêu nữ, khi còn sống mỹ tư khuynh thành, nhưng sau khichết lại là một cỗ huyết thi, chôn xương ở nơi hoang vu nhất này, nhiềunăm về sau cũng sẽ biến thành một nắm đất vàng.

Đến lúc đó, toàn cô phần này có lẽ cũng sẽ bị tuế nguyệt bào mòn mất.

Trăm ngàn năm sau, ai còn biết trên đời này từng có một nữ nhân như nàng chứ?

Lúc kia, Phong Phi Vân có lẽ còn sống, có lẽ ngẫu nhiên sẽ nhớ lại nàng, nhưng khẳng định đã quên mất mặt nàng, quên mất tên nàng, thậm chí cònkhông nhớ rõ ràng vùi thân ở nơi nào cũng nên.

Cũng chỉ có thể biết được, lúc kia có một nữ nhân như vậy từng vội vàng đi qua trong sinh mạng mình.

- Mỗi người đều là một khách qua đường trong Bà Sa thế giới này, lúcsinh ra thì đã có nghĩa là từng bước một đi đến tử vong, không ai có thể thoát được.

Phong Phi Vân chỉ yên lặng đứng trước mộ phần, ngưng thực lấy, suy nghĩsâu xa lấy, tâm tình có chút trầm trọng, nhưng lại không có cảm xúc chấn động quá lớn .

Người tu đạo, có lẽ thật sự sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với mọi chuyện

Khi đã nhìn thấu thế giới này rồi, cũng sẽ phai nhạt đối với mọi chuyện! Sinh lão bệnh tử, đều là mệnh số, Thiên Đạo chi uy, nhân lực sao có thể phản kháng chứ?

. . .

Phong Phi Vân và Nữ Ma cũng không tiến vào Bán Đạp Sơn, chỉ đặt chândưới Bán Đạp Sơn, bố trí trận vân ẩn nấp thân tích, tu sĩ thế lực khắpnơi đều đi vào phụ cận Bán Đạp Sơn dò xét, nhưng lại không một ai pháthiện ra bọn hắn cả.

-------

Chương 452: Mệnh huyệt

Nữ Ma xếp bằng trên một phương đá lớn, vẫn không nhúc nhích, ngồi xuốngđã là ba ngày, trên đỉnh Bán Đạp Sơn có một cổ lực lượng vô hình đangchui vào trong cơ thể nàng, trợ nàng khôi phục tu vị.

Căn cứ theo suy đoán của Phong Phi Vân, nàng sở dĩ phải về đến Bán ĐạpSớn hình như là muố hấp thu lực lượng của Thượng Cổ tế đàn kia.

Phong Phi Vân xếp bằng trong một tòa trận pháp, bảo quang trên người dịu dàng, trong tay một khối chân diệu linh thạch sáng chói, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu giảm, bị hấp thu cực kỳ nhanh chóng.

Bành!

Khi khối chân diệu linh thạch này bị hấp thu tận, trên cánh tay phải của Phong Phi Vân, từng đạo linh khí tụ tập tại một điểm, một tòa mệnhhuyệt xuất hiện.

Quang mang màu vàng từ trong mệnh huyệt nổ bắn ra, câu thông Thiên Địa và đan điền.

Linh khí vô tận lại xông ngược về thân thể, giống như một tuyền cam lâm đang đổ vào huyết nhục chi thân trong người vậy.

- Tòa mệnh huyệt thứ ba mươi bốn!

Phong Phi Vân mở hai mắt ra, mặt ngoàn làn da trên mệnh huyệt trầmxuống, che dấu vào trong gân mạch, ba ngày qua, tu vị của Phong Phi Vânquả thực là đột nhiên tăng mạnh, liên tục mở ra hai mươi lăm tòa mệnhhuyệt, tăng thêm chín tòa mệnh huyệt mở ra ban đầu thì tổng cộng đã làba mươi bốn tòa mệnh huyệt.

Mệnh huyệt chính là cầu nối để câu thông đan điền và Thiên Địa.

Số lượng mệnh huyệt mở ra càng nhiều, Thiên Địa linh khí có thể điều động sẽ càng nhiều, tu vị tự nhiên cũng cường đại hơn.

- Tổng cộng tiêu hao hai cây thiên niên linh thảo, năm khối chân diệulinh thạch. Một cây thiên niên linh thảo, có thể giúp ta mở ra mười ngọn mệnh huyệt, một khối chân diệu linh thạch, có thể giúp ta mở ra một tòa mệnh huyệt.

Vô luận là thiên niên linh thảo hay là chân diệu linh thạch, đều là trân bảo của Tu Tiên Giới.

Đặc biệt là thiên niên linh thảo, quả thực thưa thớt đến cực điểm, mỗimột cây đều giá trị ngàn vạn kim, có thể khiến cho tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh phải tranh đoạt lẫn nhau.

Hai gốc thiên niên linh thảo này của Phong Phi Vân đều là từ trong tổđịa của Phong gia đào ra, hiện giờ muốn đạt được một cây quả thật cực kỳ gian nan.

- Trong thân thể người tổng cộng có 360 tòa mệnh huyệt tiềm ẩn, muốn mởra tất cả 360 tòa mệnh huyệt này, cái này cần phải tiêu hao bao nhiêutài nguyên đây chứ?

Tu luyện Thần Cơ Đại viên mãn vừa có thể dựa vào thời gian chồng chất, cũng có thể dựa vào tài nguyên chồng chất.

Chỉ là số tài nguyên phải tiêu hao cực kỳ khổng lồ, coi như là loại thếlực như Tứ đại môn phiệt cũng không tiêu hao nổi, chỉ có thiên kiệt caocấp nhất, mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy, dùng vô số tàinguyên đến chồng chất ra một tên tuyệt thế thiên tài.

Bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, những điện hạ kia của Tà Tông, La Phùcông chúa. . . Những người này, cơ hồ đều là dùng vô tận tài nguyênchồng chất ra, bằng không bọn hắn cũng không có khả năng tuổi còn trẻ mà tu vị đã đáng sợ như vậy.

Ví dụ như, người bình thường ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn phải tuluyện hai mươi năm, mới có thể luyện ra toàn bộ 360 tòa mệnh huyệt, đâylà nhân kiệt thiên tư tung hoành mới có thể làm được.

Nhưng đối với La Phù công chúa bọn hắn mà nói, hoàn toàn có thể dựa vàolinh vật tài nguyên khổng lồ, trong vòng hai tháng, tu luyện ra 360 tòamệnh huyệt.

Đây là chênh lệch giữa cả hai.

Cho nên những thiên tài địa vị càng cao thì tranh đấu càng lợi hại,tranh giành chính là tài nguyên có hạn trong tiên môn, như vậy mới cóthể tu luyện nhanh hơn, chênh lệch với người cùng thế hệ càng lớn hơn.

Mở ra ba mươi bốn tòa mệnh huyệt, khiến tu vị của Phong Phi Vân lại tăng lên một mảng lớn.

Bỗng dưng, thiên mạc phương bắc truyền đến một hồi tiếng trống trận nước cuộn trào, đông, đông, đông, thanh âm này mang theo một cổ ma uy khiếpngười, sau khi nghe thấy, khiến tâm của người cũng theo đó chấn độngmãnh liệt.

Tiếng trống càng ngày càng gần, càng ngày càng to, chấn khiến người như muốn ngất đi.

Trong không khí cuồng phong phần phật, tiếng trống như tiếng sấm.

Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt sinh ra hỏa diễm, nhìnra xa phương bắc, chỉ thấy một mặt cự cổ đường kính đạt đến 30 trượngđang lơ lửng dưới tầng mây.

Cự cổ, có xác ngoài Thanh Đồng, phủ lên một tầng da tràn đầy lân phiến.

Một cái thần chùy mang theo lôi điện đánh lên trên cổ bì, phát ra thanh âm chấn thiên động địa.

Vung chùy chính là một cổ cương nô cao bốn mét, cơ bắp như hàn thiết,làn da bốc lên kim mang, một búa của hắn sợ là có trên trăm ngàn cânlực, có thể san bằng cả một ngọn núi nhỏ.

- Tế đàn cổ xưa vậy mà chuyển bắt đầu chuyển động, chẳng lẽ nói thậm chí có người đang hấp thu lực lượng bí mật kia sao?

Một bầy Tông trưởng lão mặt áo đen từ đằng sau cự cổ kia bay ra, mỗingười đều giẫm lên mây đen, trên làn da lưu động lấy huyết vân, nhìn lên đỉnh Bán Đạp Sơn ở phương xa.

Đây là Tà Tông tu sĩ Sâm La Điện đệ tứ điện, điện hạ của đệ tứ điện Tiết Trường Tiếu cũng bỗng nhiên khẽ động, ăn mặc hắc y, cùng những Tà Tôngtrưởng lão kia sóng vai mà đứng.

Đỉnh Bán Đạp Sơn, tế đàn cổ xưa có lực lượng thần bí khó lường, đã thậtlâu không ai có thể lĩnh ngộ được thần lực của tế đàn, khiến nơi đâyhoang phế lâu ngày, nhưng lại không ai có thể khinh thị nó được.

Không lâu trước, nơi này đã xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, khiếnrất nhiều nhân vật thế hệ trước của nhiều thế lực lớn bị kinh động, nhao nhao chạy đến, trải qua hai tháng dò xét, phát hiện tế đàn trên đỉnhnúi, ngày gần đây vậy mà chuyển bắt đầu chuyển động.

Những tu sĩ thế hệ trước này cũng nhịn không được nữa, định tiến lên tìm tòi.

Ầm ầm!

Một tòa Thần Điện màu đen khổng lồ từ trong tầng mây chậm rãi trầmxuống, hiển lộ ra nửa cái cung điện, bên kia giấu ở trong tầng mây.

Trong cung điện khổng lồ truyền đến một cổ tà lực kinh khủng, khiếnkhông khí cũng trở nên không cách nào lưu động, toàn bộ thế giới, cũnggiống như biến thành ao tù nước đọng vậy.

Trưởng lão và điện hạ của Sâm La đệ tứ điện đều có chút khom mình hành lễ, cùi đầu thật sâu với Thần Điện trên thiên mạc.

- Đó là một vị Phó điện chủ của Sâm La đệ tứ điện, chính là một vị siêu cấp hung nhân.

Tất Ninh Suất ngồi chồm hổm trên mặt đất, rất xa nhìn qua tòa Thần Điện kia.

- Làm sao ngươi biết?

Vương Mãnh cũng ngồi xổm xuống, rất không tin lời hắn nói.

- Thật sự là cô lậu quả văn, chẳng muốn giải thích cho ngươi.

Tất Ninh Suất lắc đầu, đột nhiên ánh mắt co rụt lại, nhìn chăm chú vàomột phương hướng khác, mí mắt mãnh liệt nhảy dựng, hoảng sợ nói:

- Tình huống như thế nào, cản thi nhân sao cũng tới thế?

Vương Mãnh theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy trên đường tuyết lờmờ, một lão giả mặc hắc bạch cản thi bảo bất động đứng ở nơi đó, đỉnhđầu lơ lững một khẩu lục lạc chuông cực lớn, như một tòa thần chungvậy.

Sau lưng lão giả này còn theo hơn 100 cổ Thi Tà, đứng thành thật thành một hàng dài, trong ánh mắt đều lóe lên lục quang.

-------

Chương 453: Khó bề phân biệt (1)

Vương Mãnh chỉ nhìn qua lão giả này đã cảm thấy da đầu run lên, tâm cũng như lâm vào hầm băng, bờ môi có chút phát run hỏi:

- Đây là cản thi nhân của Bắc Cương Phủ trong truyền thuyết đó sao?

- Nói nhảm, đây là động chủ của Vô Pháp thi động, đây chính là một lão quái vật cấp bậc cự kình ah!

Tất Ninh Suất đã nhận ra lão giả mũi ưng kia, cả người đều chui vào trong đống tuyết

- Xem ra hắn là vì thu cự kình cổ thi mà đến, nghe nói Tứ Phương ThiênHầu chính là vẫn lạc ở Bán Đạp Sơn, biến thành một cỗ Thi Tà.

Vương Mãnh nói.

- Sách, sách, tuyệt đối là vì cự kình cổ thi không thể nghi ngờ, đám cản thi nhân Bắc Cương Phủ kia nhất định sẽ điên cuồng, ta dám cam đoantuyệt đối không chỉ có động chủ Vô Pháp thi động, âm thầm khẳng định còn ẩn tàng không ít cản thi nhân cường đại, thậm chí mấy cái cản thi nhâncủa các thi động truyền thừa cổ xưa cũng đã đến.

Tất Ninh Suất thi khí quay cuồng trên thiên mạc, cắn hàm răng, trảm kim đoạn thiết nói.

Động tĩnh dưới Bán Đạp Sơn thật sự quá lớn, lại có mấy cự kình lớp người già hiện thân, từng người chiếm giữ một phương, nhìn chằm chằm vào BánĐạp Sơn.

Có rất nhiều vì tế đàn trên đỉnh núi, có rất nhiều vì cổ thi cấp bậc cựkình, có rất nhiều vì mật địa cổ bảo trong Bán Đạp Sơn, còn có người làmuốn từ Bán Đạp Sơn mượn đường, tiến vào nội địa Tam Thánh Quận, tiếnđến Vũ Hóa Mộ Nguyên.

Nữ Ma đình chỉ tu luyện, mở ra tinh mâu, bình tĩnh như thạch điêu, tuyrằng từng đạo uy áp trong không khí có thể đánh nát cả thạch đầu nhưngnàng lại bình thản như nước, không chút sợ hãi.

- Sao lại có nhiều siêu cấp cường giả đến như vậy? Đến cùng là vật gì có thể khiến bọn hắn động tâm như thế?

Phong Phi Vân vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn quan sát trong hưkhông, thật sự là càng ngày càng kinh hãi, mới chỉ qua nửa canh giờ, đãcó năm thế lực lớn đến, mỗi cái đều có nhân vật cấp bậc cự kình tọatrấn, tu sĩ thế hệ trước càng xuất hiện một nhóm lớn.

- Hừ, cổ chi truyền ngôn, tòa tế đàn kia trên Bán Đạp Sơn chính là từphía trên thiên mạc rơi xuống, ai có thể khai quật ra bí ẩn bên trongliền có thể vũ hóa thành Thánh.

Nữ Ma lạnh giọng nói.

Phong Phi Vân ánh mắt ngưng tụ, có chút liếc qua nàng nói:

- Ngươi có phải đã tra xét ra bí ẩn trong tế đàn kia không?

Nữ Ma có thể hấp thu lực lượng tế đàn, nàng rất có thể đã dò xét tra ra nơi phát ra lực lượng của tế đàn!

Vũ hóa thành thánh hấp dẫn thật sự quá lớn, coi như là cự kình cũng phải động tâm.

- Hừ!

Nữ Ma hừ lạnh một tiếng, nhưng lại một chữ cũng không nói, hiển nhiên cảm thấy Phong Phi Vân căn bản không xưng hỏi nàng vấn đề.

Dưới Bán Đạp Sơn, cường giả tụ tập, thế lực khắp nơi đều có nhân vật lớp người già giá lâm.

Thỉnh thoảng liền có một đạo tinh mang từ phía trên bay tới, lại cócường giả chạy đến, chưa đến gần đã rất nhanh che dấu vào trong tầngmây.

Trong Bán Đạp Sơn thi vụ lượn lờ, vô số Thi Tà kia cũng cũng cảm thấybất an, phát ra từng tiếng kêu khủng bố, như lang sói, như ác quỷ, nhưTu La.

- A Di Đà Phật, tranh đấu thế gian không ngớt không dứt, sau đó không lâu, nơi này sẽ máu tươi rải đầy, cô hồn giăng khắp núi.

Rượu thịt hòa thượng ôm một vạc rượu lớn, đặt mông ngồi dưới đất, ngửađầu liền nốc một ngụm, tửu thủy cay độc theo khóe miệng của hắn chảyxuống, theo cổ, ướt đẫm mảng lớn Phật y.

Nạp Lan Tuyết Tiên đứng ở bên, tóc xanh rủ xuống, khóe miệng cau lại,giờ phút này nàng rất không vui, hung hăng lay động vô địch thiền trượng một chút, phát ra tiếng "Rầm rầm rầm", nhưng rượu thịt hòa thượng lạikhông để ý tới nàng, thật giống như căn bản không biết nàng đang tứcgiận vậy.

Nạp Lan Tuyết Tiên càng thêm phát hỏa, trực tiếp cầm vô địch thiền trượng đập tới đỉnh đầu rượu thịt hòa thượng.

- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, nha đầu, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao?

Rượu thịt hòa thượng thật giống như cái ót mọc ra một con mắt vậy, trởtay liền chụp lấy vô địch thiền trượng, sau đó đặt ở bên cạnh.

- Còn yên tĩnh, sao mà yên tĩnh đợc? Ngươi đến cùng có phải tổ gia gia của ta không?

Nạp Lan Tuyết Tiên đi qua, liền đoạt tới bình rượu trong tay rượu thịthòa thượng, sau đó BA~ một tiếng, ngã trên mặt đất, nện đến nát bấy.

Mùi rượu tràn ngập trong không khí, còn nương theo tiếng thở dài của rượu thịt hòa thượng, một vò rượu cứ vậy bị đập nát.

- Tự nhiên là tổ gia gia!

Rượu thịt hòa thượng vẫn đau lòng rượu trên mặt đất, bưng lên một mảnhvạc rượu bị bể trên đất, bên trong còn có một ngụm rượu, bị hắn coi nhưtrân bảo cẩn thận từng li từng tí rót vào t miệng.

- Vậy ngươi có phải sư phụ ta không?

Nạp Lan Tuyết Tiên nhíu chiếc mũi đẹp lại tức giận nói.

- Tự nhiên cũng là sư phụ.

Rượu thịt hòa thượng cười cười, cười đến tựa như một vị Phật gia vậy.

- Ta thấy ngươi vốn cũng không phải tổ gia gia ta, cũng không phải sư phụ ta mới đúng.

Nạp Lan Tuyết Tiên nói.

Rượu thịt hòa thượng nói:

- Nha đầu, ngươi nói lời này khiến vi sư rất ưu thương ah! Vi sư có chỗ nào đắc tội ngươi chứ?

- Vậy ta hỏi ngươi, ta bị người khi dễ rồi, ngươi vì sao không giúp ta?

Nạp Lan Tuyết Tiên nói.

- Bị ai khi dễ thế?

Rượu thịt hòa thượng giả bộ ngu nói.

- Nam Cung Hồng Nhan.

Nạp Lan Tuyết Tiên nói.

Rượu thịt hòa thượng lắc đầu, hít một tiếng, sau đó lại ngồi xuống, nói:

- Phật từng nói qua, ghen ghét che mắt nhân tâm, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân?

- Ta mới không ghen ghét. Ta cho ngươi biết, nàng chính là một nữ nhânxấu, tiểu tử Phong Phi Vân kia quá ngu ngốc, nhất định là bị nàng lừagạt rồi, tương lai sẽ gặp nhiều thua thiệt, chúng ta nhất định phảigiúp hắn thoát ly khổ hải.

Nạp Lan Tuyết Tiên ngồi xổm người xuống, đong đưa cánh tay rượu thịt hòa thượng nói

- A Di Đà Phật, bần tăng sao lại cảm thấy, đây không phải đang giúpngười thoát ly khổ hải, mà là tham dự vào trong chiến đấu của hai nữnhân thế?

Rượu thịt hòa thượng thật sự đau đầu, xoa xoa cái trán, lại đấm đấmngực, cuối cùng vẫn không chịu nổi Nạp Lan Tuyết Tiên, bất đắc dĩ thỏahiệp.

Xa xa, trong một tòa rừng rậm, ngừng lại một cổ xe hoa lệ, chế tạo từvàng ròng, linh thạch khảm nạm, kéo xe cũng là ba con dị cầm lớn tớibảy, tám mét.

Chỉ riêng rèm cổ xe kia thô cũng là do Bạch Ngân sa man dệt thành, giátrị vạn kim, chủ nhân trong xe này lại tôn quý bực nào chứ?

Trong cổ xe, một cánh tay ôn nhu trắng nõn thả rèm xuống, thu hồi con nhãn quang, thanh âm xinh đẹp thiên tốc, nói:

- Nhìn thấy Đại hòa thượng và thiếu nữ mặc Phật y kia chưa?

Nam Cung Hồng Nhan cười nhìn chằm chằm vào một nữ tử khác ngồi trong xe.

- Nhìn thấy

Nàng cung kính nói.

Nàng an vị ở phía dưới Nam Cung Hồng Nhan, có chút kính sợ nhìn chằmchằm vào Nam Cung Hồng Nhan, tu vị nữ nhân này thật sự quá đáng sợ,khiến nàng không sinh ra nổi lòng phản kháng.

Đôi mắt đẹp của Nam Cung Hồng Nhan như có thể thấy rõ tất cả mọi vật trong thế gian, nói:

- Biết rõ ngươi bây giờ vì sao vẫn chưa chết không?

-------

Chương 454: Khó bề phân biệt (2)

- Ta càng muốn biết ngươi là ai?

Nàng chằm chằm vào Nam Cung Hồng Nhan, bị mỹ mạo của Nam Cung Hồng Nhanthuyết phục, mặc dù mặt của đối phương bị che lại, cũng không thể chedấu được khí chất nghiêng thế kia.

- Nam Cung Hồng Nhan!

Nam Cung Hồng Nhan thản nhiên nói.

- Ngươi chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?

Cô gái ngồi ở đối diện kia theo bản năng đứng lên, muốn lao ra cổ xe, mình vậy mà rơi vào tay nàng.

- Quỳ xuống cho ta!

Nam Cung Hồng Nhan một tay duỗi ra, đầy tay đều là hỏa diễm, trực tiếptrấn áp nữ tử muốn trốn kia, quỳ gối trước mặt nàng, không cách nào nhúc nhích.

- Thế nhân đều cho rằng Nam Cung Hồng Nhan là một nữ tử yếu đuối, nhưngkhông ngờ tu vị ngươi lại mạnh như thế, đã rơi vào trong tay của ngươi,xem ra ta không sống được rồi!

Khuôn mặt vốn tựa như ngọc kia của nàng trở nên càng thêm tái nhợt.

Nam Cung Hồng Nhan ha ha cười cười, duỗi ra một ngón tay, nâng cằm nàng lên, nói:

- Nếu ta muốn giết ngươi, vậy thì nữ nhân bị Phong Phi Vân mai táng kia đã là chính ngươi rồi.

Nữ nhân Phong Phi Vân mai táng kia tự nhiên không phải Bạch Như Tuyết,Bạch Như Tuyết chính thức giờ phút này đang quỳ gối trước mặt Nam CungHồng Nhan, chỉ đầu tóc trắng kia của nàng đều đã bị cạo xuống, tựa nhưmột ni cô tuyệt sắc vậy.

Tóc trắng dài ba mươi trượng của Bạch Như Tuyết bị cấy ghép vào trênngười nữ thi kia, bằng không thì cũng không thể gạt được Phong Phi Vân.

Nam Cung Hồng Nhan so với ai khác càng hiểu rõ Phong Phi Vân hơn, biếtrõ Phong Phi Vân tuyệt đối sẽ không dùng thần thức đi dò xét thân thểmột nữ nhân, càng sẽ không dùng thần thức đi dò xét thi thể một nữ nhân.

Không còn đầu tóc trắng kia, Bạch Như Tuyết không chỉ không biến dạng,ngược lại càng thêm đẹp, mang theo một loại hàm súc mê người nói khôngnên lời, ngũ quan tinh điêu tế trác trở nên càng thêm rõ ràng, lông mithon dài, con mắt sáng ngời, quỳnh tị cao thẳng, bờ môi hồng nhuận phơnphớt, chính yếu nhất chính là, nàng còn có một cái đầu trọc.

Nhưng lại không giống một nữ ni, bởi vì không có một nữ ni nào tràn đầy nữ nhân vị như nàng.

Nam Cung Hồng Nhan là hồng nhan tri kỉ của Yêu Ma Chi Tử, đây là chuyệncả thiên hạ đều biết, Bạch Như Tuyết vốn tưởng rằng đã rơi vào trong tay Nam Cung Hồng Nhan thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại không giết nàng.

Nam Cung Hồng Nhan lại vén màn xe lên, nhìn về phía Nạp Lan Tuyết Tiên,đôi mắt dễ thương có chút nhíu lại, đặc biệt mê người, cười nói:

- Ngươi hận Phong Phi Vân không?

- Ta hận không thể ăn thịt của hắn, uống máu của hắn.

Bạch Như Tuyết nói.

- Một nữ nhân bị người chà đạp có phải sẽ rất bi thảm không?

Nam Cung Hồng Nhan lại nói.

Bạch Như Tuyết hơi sững sờ, rất không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy.

- Một nữ nhân bi thảm có phải đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền thì xuống tóc làm ni cô, quy y Phật môn cũng là một chuyện quámức bình thường phải không?

Nam Cung Hồng Nhan cười nói.

Bạch Như Tuyết càng thêm khó hiểu, nói:

- Ngươi... Đến cùng có ý gì?

Bạch Như Tuyết tự nhận là coi như thông minh, nhưng lại hoàn toàn đoán không ra Nam Cung Hồng Nhan.

Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm nàng, cười nói:

- Ta muốn ngươi bái Đại hòa thượng kia làm sư, trở thành một nữ ni Phật môn.

- Hòa thượng sao có thể thu nữ ni?

Bạch Như Tuyết cũng nhìn thấy rượu thịt hòa thượng, mặt mũi tràn đầy dữtợn, một thân ác khí, hiển nhiên không phải một tên thiện hòa thượngrồi.

- Hòa thượng này thật không đơn giản, trong thiên hạ đoán chừng cũngkhông tìm ra hòa thượng thứ hai như vậy, coi như là thiên tài cấp bậc sử thi quỳ ở trước mặt của hắn, hắn cũng chưa hẳn sẽ liếc mắt nhìn. Nhưngnếu ngươi đi khóc cầu hắn, hắn tất nhiên sẽ thu ngươi làm đồ đệ.

Nam Cung Hồng Nhan lộ ra dáng cười bí ẩn.

- Vì sao lại thế?

Bạch Như Tuyết nói.

- Bởi vì ngươi là nữ nhân bị Phong Phi Vân chà đạp.

Nam Cung Hồng Nhan cười nói.

Bạch Như Tuyết nghe được ba chữ Phong Phi Vân kia, ánh mắt liền lại trởnên âm tàn, có hai luồng tà khí bắt đầu khởi động trong mắt.

- Vì sao ta phải bái ông ta làm thầy?

- Giúp ta lấy hai thứ.

Nam Cung Hồng Nhan nói.

Bạch Như Tuyết nói:

- Hai thứ gì?

- Nạp Lan Phật Y và mạng của Nạp Lan Tuyết Tiên.

Nam Cung Hồng Nhan vẫn đang cười, lấy ra một cái Huyết Cấm Huyền Trạc, ném cho Bạch Như Tuyết.

- Giết người đoạt bảo, ngươi xem như đã tìm đúng người rồi. Hắc hắc.

Bạch Như Tuyết cười lạnh một tiếng, biết rõ không thể phản kháng đượcNam Cung Hồng Nhan, vì vậy thành thật đeo Huyết Cấm Huyền Trạc lên cổtay lên, từ trên cổ xe đi xuống.

Bạch Như Tuyết từ xa nhìn qua tăng nhân và thiếu nữ kia, trong mắt mang theo nụ cười tàn nhẫn.

- Ta phải nói như thế nào, hòa thượng kia mới có thể thu ta làm đồ đệ?

Bạch Như Tuyết hỏi một câu cuối cùng.

- Cứ nói rõ ràng, nói những gì ngươi gặp phải cho bọn hắn nghe, nói lạihết chuyện ác của Phong Phi Vân, tin tưởng với ngươi thì chút bổn sự ấyvẫn phải có.

Trong xe truyền đến thanh âm của Nam Cung Hồng Nhan.

Bá!

Bạch Như Tuyết ngầm hiểu cười, chợt liền cắt nát hai tay của mình, thầnsắc trở nên héo rũ, thất hồn lạc phách, toàn thân đều là máu đen, lảođảo chạy tới chỗ rượu thịt hòa thượng và Nạp Lan Tuyết Tiên, trong mắtnàng nước mắt tràn đầy, mang theo một loại tuyệt vọng và đau thương.

- Học thật nhanh, nữ nhân này không thể giữ lại được.

Nam Cung Hồng Nhan trong tay cầm một thanh tiểu đao màu đỏ, nhẹ nhànggọt lấy một trái lê, gọt rất nhanh, lập tức đã gọt sạch sẽ, nắm ở trongtay cẩn thận xem xét kỹ càng.

...

Dưới Bán Đạp Sơn, tu sĩ tụ tập quá nhiều, Nữ Ma, rượu thịt hòa thượng,Nam Cung Hồng Nhan v... v, bọn hắn cũng chỉ ẩn núp trong bóng tối, cóngười là đến xem náo nhiệt, có người là có mục đích riêng, có người làmuốn vòa thời khắc cuối cùng ra tay, không muốn bạo lộ quá sớm, bị mangtheo tiếng xấu.

Nhưng có người lại đời không kịp.

- Trước liên thủ thanh lý Thi Tà trong Bán Đạp Sơn, sau đó lại lên, tìm tòi Thượng Cổ tế đàn.

Trong một tòa thần điện màu đen lơ lửng trên tầng mây truyền đến mộtthanh âm nguy nga, truyền khắp mấy trăm dặm, trầm hồn mà trầm trọng.

- Loại chuyện thanh lý Thi Tà này vẫn nên do người Bắc Cương Phủ chúng ta đến làm a!

Động chủ Vô pháp thi động vẫn nhớ mãi không quên thi thể Tứ Phương Thiên Hầu, hôm nay trên đỉnh Bán Đạp Sơn đã không còn khí tức Nữ Ma, hiểnnhiên nàng đã đi ra.

Hắn định lần nữa ra tay, thu phục Tứ Phương Thiên Hầu làm thi nô.

Động chủ Vô pháp thi động đã lần nữa tế luyện Cản Thi Linh và Trấn ThiThần Phù, chữa trị vết rách trên đó, một tay cầm linh, một tay cầm phù.

Hắn mặc hắc bạch cản thi bảo, lơ lửng giữa không trung, thân thể như bịgió thổi động, trực tiếp thổi vào trong Bán Đạp Sơn tràn đầy thi khí.

Cản Thi Nhân đại chiến với Thi Tà lần thứ ba thi biến!

Hô!

Trên sườn núi Bán Đạp Sơn, Tứ Phương Thiên Hầu thân hình nghiền nát, làmột cỗ tàn thi, nhưng lại có được uy năng lay trời, mỗi một khối huyếtnhục đều có thể đè chết một vị tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn.

-------

Chương 455: Tử Minh thi động (1)

Hắn mở ra thi khẩu, nhổ ra một mảnh điện quang.

Bành, bành. . .

Có mấy tu sĩ trẻ tuổi cách Bán Đạp Sơn khá gần bị điện mang rơi xuống bổ trúng, thân thể biến thành cháy đen, sau đó "Bành" một tiếng, văng tung tóe thành một mảnh bụi đất màu đen .

Đây là công kích của Thi Tà lần thứ ba thi biến, căn bản không phải người bình thường có thể ngăn cản được, mặc dù chỉ bị một tia lực lượng lướt qua thôi cũng phải tan thành mây khói.

Leng keng!

Cản Linh Linh rung lên trong Bán Đạp Sơn, mang theo một cổ lực lượng chấn nhiếp linh hồn người, khiến tu sĩ bên ngoài đều cảm thấy đầu cháng váng não trướng, như muốn nứt ra.

Một ít tu sĩ tu vị thấp, càng trực tiếp ngất liệm, hai lỗ tai tràn máu.

Đây là chiến đấu giữa cấp bậc cự kình, trong ba mươi dặm, có thể đứng thẳng người dưới cự kình chi uy hạ cũng không phải người bình thường.

Trấn Thi Thần Phù huyền phù trên Cửu Thiên, giống như một khối thần bi sáng chói chói mắt chậm rãi đè xuống trong núi, khiến vô số Thi Tà đều bị chấn nát bấy.

- Động chủ Vô Pháp thi động vậy mà cường đại đến trình độ như vậy, mấy thi động truyền thừa cổ xưa ở Bắc Cương Phủ không biết đã cường đại đến tình trạng nào rồi nữa?

Tu sĩ thế hệ trước nhìn qua một màn trước mặt, trong lòng kinh hãi nói không nên lời, nhớ tới tuế nguyệt xa xôi trước kia, Cản Thi Nhân thiếu chút nữa đã trở thành chủ nhân Tu Tiên Giới rồi..

Đó là một thời đại chỉ tồn tại trong sử sách, nhưng lại không ai có thể quên được.

- Tứ Phương Thiên Hầu sau khi chết, tu vị mạnh hơn, nhưng vẫn không phải là đối thủ của cản thi lão giả kia.

Tứ Phương Thiên Hầu phát ra tiếng thi hống kinh thiên động địa, vô tận lôi điện nổ vang, nhưng lại không oanh phá được Trấn Thi Thần Phù.

Mấy thế lực khổng lồ cũng đã bắt đầu chuẩn bị, rục rịch, chỉ chờ Tứ Phương Thiên Hầu bị bắt liền giết lên Bán Đạp Sơn.

Oanh!

Trên thiên mạc tuyết như đại tịch.

Một đạo bạch sắc quang mang từ trong Bán Đạp Sơn bay ra, phá tan thi vân màu đen, trực tiếp đánh lên Trấn Thi Thần Phù trên thiên mạc.

Trấn Thi Thần Phù chính là một kiện Linh Khí cổ bảo, nhưng lại bị đạo bạch quang này đánh bay, như một đạo lưu tinh không bị khống chế bay ngược xuống khỏi thiên mạc, đè sập cả một ngọn núi nhỏ.

- Trấn Thi Thần Phù lại bị đánh bay?

Tất cả mọi người cả kinh, là ai ra tay?

- Chẳng lẽ. . . Là Nữ Ma, không, không phải lực lượng của Nữ Ma. . .

Động chủ Vô Pháp thi động trong lòng mãnh liệt nhảy lên, điều khiển Cản Linh Linh lơ lửng trên đỉnh đầu, thân thể già nua cũng đã kéo căng, cảm giác được trong thiên địa có một cổ khí tức đáng sợ ập tới.

Cổ khí tức này là từ trong Bán Đạp Sơn truyền đến, nhuệ khí động thiên, khiến người cực kỳ sợ hãi.

Tứ Phương Thiên Hầu cũng cực kỳ cường đại, nếu Động chủ Vô Pháp thi động không có Trấn Thi Thần Phù và Cản Linh Linh thì lực lượng của hắn đã có thể né nát Động chủ Vô Pháp thi động thành hai nửa rồi.

Nhưng cổ khí tức này lại cường địa hơn Tứ Phương Thiên Hầu quá nhiều.

Tu sĩ vây ngoài Bán Đạp Sơn, hai mặt nhìn nhau, có người suy đoán là Nữ Ma, cũng có người suy đoán là cự kình cổ xưa của tiên môn nào đó, mà ngay cả mấy cự kình của Tà Tông cũng trở nên ngưng trọng, cổ lực lượng này khiến bọn hắn cảm thấy tim đập nhanh.

- Là hắn. . .

Phong Phi Vân đứng dưới chân Bán Đạp Sơn, Phượng Hoàng Thiên Nhãn xuyên thấu qua tầng tầng thi vụ, thấy được một nam tử đứng trước huyệt, thân mặc áo giáp màu trắng không nhuộm bụi, khoáng lên áo choàng đỏ sậm mục nát.

Hắn im im lặng lặng đứng ở nơi đó, mặc dù đã thành thi, nhưng dáng người lại vô cùng to lớn cao ngạo, như một thần tướng bất hủ vậy.

- Cạc cạc! Dĩ nhiên là một cỗ cổ thi, vậy thì cùng thu luôn.

Động chủ Vô Pháp thi động nhãn lực kinh người cỡ nào, ánh mắt xuyên thấu thi vân, chăm chú nhìn vào trên cổ thi mặc áo giáp trắng kia.

Đây là cổ thi thiên cổ bất hủ, nếu có thể luyện thành thi nô, chiến uy quả thực có thể trấn thiên hạ.

Ầm ầm!

Động chủ Vô Pháp thi động cời xuống hắc bạch cản thi bào trne người, Hắc Bạch Âm Dương Ngư trên Cản Thi Bào cấp tốc chuyển động.

Cản Thi Bào tế lên, mang theo Hắc Bạch Âm Dương Ngư Đồ, hóa thành một mảnh hắc bạch thần vân, muốn thu cổ thi mặc bạch khải kia vào trong.

Hắc bạch Cản Thi Bào là một kiện bí bảo cường đại hơn cả Trấn Thi Thần Phù và Cản Linh Linh, cũng chính vì hắn mặc Cản Thi Bào này mới có thể thừa nhận một chưởng của Nữ Ma mà không chết, đương nhiên đây chẳng qua chỉ là một chưởng tùy ý của Nữ Ma thôi.

Bởi vậy có thể thấy được uy năng của Hắc Bạch Cản Thi Bào cường đại thế nào.

Bành!

Trước huyệt, thi vụ đằng đằng.

Phong Si đứng ở nơi đó, nhìn một mảnh dốc đá đứng, đôi mắt không có bất kỳ thần thái nào, chỉ chậm rãi vươn một tay, một bàn tay tái nhợt mà hữu lực sờ vào không khí.

XÍU... UU!!

Hắc Bạch Cản Thi Bào thần uy lay trời liền bay vào trong tay của hắn.

Đây vốn là Cản Thi Bào để thu phục Thi Tà, nhưng nhưng bây giờ lại bay vào trong tay một cổ Thi Tà.

Một màn này quả thực quá dọa người rồi, khiến cằm rất nhiều người đều như muốn rớt trên mặt đất, cổ thi này đến cùng có địa vị gì, sao lại cường đại như vậy?

- Vậy mà khẽ vươn tay đã nắm Hắc Bạch Cản Thi Bào trong tay, nam tử này khi còn sống tuyệt đối là cường giả vô địch.

Một vị trưởng lão Tà Tông hít một hơi khí lạnh, bị hoàn toàn bị chấn nhiếp.

Động chủ Vô Pháp thi động càng kinh hãi không thôi, sống mấy trăm năm, gặp qua vô số sinh vật cường đại, có chiến lực có thể so với cự kình, nhưng lại đều bị hắn trấn áp, hôm nay gặp được cỗ Thi Tà này lại mang đến cho hắn cảm giác không thể nào cản nổi.

Bỗng dưng, một đạo bạch quang bắn tới hắn.

Thi Tà này lại muốn phản giết hắn?

PHỐC!

Đạo bạch quang này lợi hại dọa người, phá tan mười tám đạo linh thuật mà Động chủ Vô Pháp thi động đánh ra, đánh xuyên qua thân thể già nua của hắn, lộ ra một lỗ thủng huyết hồng.

- Trốn!

- Trốn!

- Trốn!

Lúc này trong lòng Động chủ Vô Pháp thi động chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Hắn mới thoát ra không bao xa, một bàn tay khổng lồ màu trắng liền từ trong Bán Đạp Sơn duỗi ra, nắm lấy thân thể hắn..

- Không, muốn giết ta, nào có dễ dàng như vậy, ta đã tu luyện đến cấp bậc cự kình, không người nào có thể giết được ta. . .

Động chủ Vô Pháp thi động thét dài một tiếng, nhiều nếp nhăn trên làn da sinh ra từng khối thi vân, mỗi một khối thi vân đều là dùng thân hình Thi Tà tế luyện thành, còn chắc chắn hơn cả thần giáp.

Bành!

Động chủ Vô Pháp thi động dãy dụa trong tuyệt vọng, thi vân bị bóp nát, thân thể của hắn biến thành một mảnh huyết vụ, bị niết đến nát bấy.

Bàn tay màu trắng cực lớn kia lại thu trở về, biến mất trong tầng tầng thi vân.

- Cái này. . . Vậy mà bóp chết một cự kình, đây chính là động chủ một tòa thi động, một nhân vật mấy trăm năm a. . .

Trong không khí tràn ngập hàn ý, lòng của mỗi người đều sinh ra sợ hãi.

-------

Chương 456: Tử Minh thi động (2)

Cự kình đã là nhân vật đứng ở đỉnh phong Tu Tiên Giới, lại bị tay không bóp chết, người ra tay tu vi cao cường đại, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.

Chẳng lẽ trong Bán Đạp Sơn có một vị vô thượng cự kình sao?

Vô thượng cự kình, chính là xưng hồ của nhân vật đỉnh phong nhất trong cự kình.

Gió lạnh gào thét, lại có một hồi tiếng chuông vang lên.

Leng keng!

Leng keng

Leng keng

Phương bắc, trên cánh đồng tuyết, ba lão giả mặc Cản Thi Bào từ từ đi tới.

Trong tay ba lão giả này đều cầm một cái Cản Thi Linh nho nhỏ, phát ra ánh sáng tím, mặc trên người áo tím, chân mang giày rơm bện từ cây tử đằng.

Phía sau của bọn hắn phân biệt đi theo ba bộ cổ thi, thân thể có chút cứng ngắc đi tới, trên đầu cổ thi mang tử quan, giống như vương miện đế vương vậy, vầng sáng chói mắt, ngoài mấy chục dặm cũng có thể trông thấy ánh sáng tím trên đỉnh đầu

- Thật sự là trời trợ giúp Tử Minh thi động ta, cổ thi cường đại như thế nếu có thể đủ thu nhập dưới trướng Tử Minh thi động ta thì nhất định sẽ trở thành một thanh thần nhận trảm thiên.

Một lão giả trong đó u ám cười, dáng tươi cười như lão quỷ trong đêm tối, tử chung trong tay cũng dồn dập thêm vài phần.

Tử Minh thi động, chính là một trong mấy thi động cổ xưa nhất Bắc Cương Phủ, so với Vô Pháp thi động cường đại hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

- Đây là Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động, còn có ba vị Thi Vương.

Lần này là thật sự bị chấn kinh rồi, đây là lần đầu tiên trong ngàn năm qua Cản Thi Nhân của Tử Minh thi động ra khỏi Bắc Cương Phủ, cái này không biết ý vị thế nào đây?

Trong quá khứ xa xôi, Cản Thi Nhân từng làm cho cả Tu Tiên Giới đều phải run rẩy, tế luyện lão tổ tiên môn làm thi nô, rất nhiều gia chủ tu tiên gia tộc đều bị bọn hắn tế luyện thành thi, thiếu chút nữa đã trở thành chủ nhân phiến Thiên Địa này rồi.

Lúc kia, Thần Tấn vương triều vẫn chưa thành lập, nhưng Tử Minh thi động cũng đã tồn tại, chính là một trong mấy thi động cao cấp nhất lúc đó, thế lực so với Tứ đại môn phiệt hiện giờ còn cường đại hơn nhiều.

Sau đại chiến, Cản Thi Nhân bại lui Bắc Cương Phủ, không biết bao nhiêu thi động bị đồ diệt, nhưng Tử Minh thi động lại không nằm trong số đó, vẫn truyền thừa xuống dưới, từ đó về sau liền không ra khỏi Bắc Cương Phủ nữa.

Nhiều tuế nguyệt trôi quaa, Tử Minh thi động đến cùng lại cường đại đến mức nào?

Hôm nay Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động mang theo ba tôn Thi Vương, đi tới Nam Thái Phủ, đây tuyệt đối là một tin tức không tốt có thể sánh ngang với việc Tà Tông xuất thế.

Tam đại Thi Vương đều là cổ thi trải qua ba lượt thi biến, chiến lực có thể so với cự kình.

Chỉ riêng ba tôn Thi Vương này thôi cũng đã có thể quét ngang nửa cái Nam Thái Phủ rồi.

Mà ngay cả người Tà Tông cũng không muốn đắc tội Tử Minh thi động, nhường đường cho ba vị trưởng lão này.

- Bán Đạp Sơn thậm chí có Thi Tà cường đại như thế, vừa vặn, vừa vặn, sau khi thu phục nó, có lẽ có thể luyện hóa thành ta Thi Vương chi Vương của Tử Minh động phủ ta.

Đệ Thất trường lão chạy tới dưới Bán Đạp Sơn, hai mắt mang theo hào quang màu xám nhìn qua thi vụ trong núi.

- Quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm. Loạn thế đã thành, đại thế sụp đổ, Tử Minh thi động ta ngay hôm nay muốn tái nhập thiên hạ, xưng hùng trong loạn thế.

Đệ Bát trường lão thanh âm chấn thiên động địa, truyền vào trong tai mỗi người.

- Tử Minh thi động muốn xuất thế, tất phải trước kinh thiên hạ, lần này chúng ta là đến Nam Thái Phủ để thu phục nữ thi lần thứ tư thi biến, luyện nàng thành thi nô của Tử Minh thi động.

Đệ Cửu trưởng lão cười nói.

Toàn bộ Thần Cơ vương triều cũng chỉ có Nữ Ma là Thi Tà lần thứ tư thi biến, chẳng lẽ Tử Minh thi động vậy mà lại không để Nữ Ma vào mắt, muốn luyện hóa Nữ Ma làm thi nô sao?

Nhiều năm tích lũy như vậy, lực lượng Tử Minh thi động đã đến mức nào, có phải thật sự có thực lực trấn áp Nữ Ma hay không?

Nếu không có lực lượng tuyệt đối, làm sao dám thả ra hào ngôn như thế?

Tất cả mọi người đều chấn kinh, bọn hắn lại muốn ra tay với Nữ Ma, đây rốt cuộc là nói khoác không biết ngượng, hay là thực sự đã cường đại đến tình trạng khủng bố này rồi?

Tam đại trưởng lão mang theo ba tôn Thi Vương một đường xuôi nam, cổ lực lượng này tuyệt đối khủng bố, hơn nữa căn bản là không che dấu, khiến tất cả mọi người biết rõ Tử Minh thi động đã xuất thế, quả thực càng cao điệu hơn cả Tà Tông.

Bọn hắn đây là dùng hành động thực tế nói cho người trong thiên hạ biết "Chúng ta không phải đang nói đùa. "

Leng keng!

Leng keng!

Leng keng!

Ba vị trưởng lão Tử Minh thi động, đệ thất trưởng lão, đệ bát trưởng lão, đệ cửu trưởng lão, đứng trên mặt tuyết, đồng thời lay động Cản Thi Linh tinh xảo trong tay, mang theo một cổ thần khí áp đảo trên mọi người.

Bọn hắn mặc Cản Thi Bào màu tím, trên đó đan xen một sợi tơ vàng, ngăn nắp xinh đẹp, quả thực so hoàng đình hậu duệ quý tộc cùng muốn quý khí hơn.

Mi tâm Đệ Thất trưởng lão ấn lấy một đóa tà diễm màu đen, như một cái thiên nhãn, cười lạnh một tiếng:

- Một cổ thi đã chết cả ngàn năm, trước ngươi chính là tuyệt đại cự kình, gần đây mới từ trong phần mộ leo ra.

Nguyệt Luân Thiên Nhãn nơi mi tâm hắn cũng không mở ra, nhưng đã nhìn thấu lai lịch của cổ thi ăn mặc bạch khải kia.

Tam đại trưởng lão đồng thời lay động Cản Thi Linh, Tam đại Thi Vương đứng ở đằng sau bon họ con mắt biến thành màu tím, đồng thời từ trên mặt đất bắn lên.

Bá, bá, bá!

Sau một khắc, Tam đại Thi Vương đã rơi xuống trong Bán Đạp Sơn, vây cổ thi mặc bạch khải kia vào chính giữa

Từ quan trên đỉnh đầu Thi Vương hào quang càng lớn, từ xa nhìn lại, tựa như ba cái yêu đăng màu tím trong núi vậy, ẩn chứa một cổ tử khí tà dị, khiến Thi Tà trong Bán Đạp Sơn đều quỳ rạp trên mặt đất.

Ba tôn Thi Vương này đều chiến lực vô cùng, đã từng là nhân vật cái thế, xưng hùng một thời đại.

Tôn Thi Vương, đầu tiên mặc Phật y màu trắng, đầu trọc rất tròn, làn da tản ra xanh ngọc óng ánh, tuổi gần 140 đã tu luyện tới cấp bậc cự kình.

Chỉ tiếc cuối cùng vẫn không ngăn được số mệnh Thiên Đạo, đại nạn vừa đến, cô độc tọa hóa, chôn xương trong cô sơn dã lĩnh, bị một vị lão tổ của Tử Minh thi động đào ra, tế luyện ngàn năm, biến thành một Thi Vương chiến lực vô song.

Tôn Thi Vương thứ hai địa vị rất lớn, đã là cổ thi hơn hai nghìn năm trước, bị phong ấn trong Tử Minh động phủ 2000 năm, gần đây mới tỉnh lại nó, sau đó mang đến Nam Thái Phủ.

Tôn Thi Vương thứ ba cao chừng chừng năm mét, chính là một cỗ cự thi, từng là tộc trưởng một bộ lạc của Cổ Cương Tộc, trời sinh thần lực, có thể xé nát cả cự kình.

Bọn họ đều là Thi Tà chi Vương chính thức, bất luận một cổ nào đều chiến lực tràn đầy, trong số Thi Tà lần thứ ba thi biến cũng thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm.

-------

Chương 457: Nhất phu đương quan, vạn phu nan quá (*)

(*) Một người giữa ải, vạn người khó qua,

Oanh!

Tàn thi của Tứ Phương Thiên Hầu bị cự thi Thi Vương cao năm mét một quyền nổ nát, nứt thành bốn khối, đầu lâu cũng bay ra ngoài.

NGAO!

Cự thạch Thi Vương thét dài một tiếng, sau đó nuốt lấy thi thân của Tứ Phương Thiên Hầu, phát ra tiếng "Bẹp bẹp", giống như đang ăn một khối sắt vậy.

- Tu vị Tứ Phương Thiên Hầu có thể so với cự kình, lại bị hắn một quyền đánh nát, Thi Vương này đến cùng đã cường đại đến mức nào chứ?

Vương Mãnh cũng là thiên tài Cổ Cương Tộc, cũng là trời sinh thần lực, nhưng so sánh với cự thi Thi Vương kia thì lại cách xa cả vạn dặm.

Tu sĩ ở đây không ai không rung động, ba tôn Thi Vương này đều cường đại đến biến thái, khó trách Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động dám công bố muốn bắt sống Nữ Ma, loại hực lực cấp bậc này, quả thật không phải thế lực bình thường có thể so sánh được.

Phong Phi Vân cách Bán Đạp Sơn rất gần, vừa rồi cự thi đánh nát Tứ Phương Thiên Hầu, lực lượng ảnh hưởng lan đến hơn mười dặm, một quyền rung chuyển đại địa, chấn khiến hắn không vững nổi bước chân.

- Tử Minh thi động vậy mà cường đại đến tình trạng như thế!

Phong Phi Vân cảm giác ngũ tạng lục phủ mình đều bị chấn đến đau đớn, nếu không có Miểu Quỷ Ban Chỉ hộ thể, chỉ sợ đã bị cổ lực lượng lan ra kia chấn thành huyết vụ rồi.

- Sớm muộn gì cũng diệt bọn hắn!

Nữ Ma đứng ở sau lưng Phong Phi Vân, mới vừa rồi là Phong Phi Vân dùng Linh Khí chi uy, giúp nàng chặn được cổ sóng xung kích kia.

Bên ngoài Bán Đạp Sơn, cường giả lớp người già thật sự quá nhiều, cự kình cũng tụ tập vài vị, nàng người bị thương nặng, một khi sử dụng lực lượng của mình, tất nhiên sẽ bị một ít người khôn khéo trong đó phát hiện, đến lúc đó, nàng sẽ chính thức nguy hiểm.

Cho nên nàng hôm nay chỉ có thể trốn ở sau lưng Phong Phi Vân, nửa phần lực lượng cũng không thể tiết ra ngoài.

- Ta thấy. . . Nếu không chúng ta vẫn nên trốn đi?

Phong Phi Vân đối với ngoan thoại của nàng rất không có lòng tin, nàng bị thương thật sự quá nặng, tu vị trăm không còn một, giờ phút này cũng cần Phong Phi Vân đến bảo hộ nàng, nàng rõ ràng còn dám nói ra lời như vậy?

Ở trước mặt cường địch tuyệt đối, đánh không thắng, tự nhiên phải trốn ah!

Có câu hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. . . Khục khục, nàng tựa hồ quả thật không phải hảo hán.

Vạn nhất nàng đột nhiên giết ra ngoài, khẳng định sẽ bị nàng hại chết mất.

Cản Thi Nhân muốn bắt nàng, mà người Phong Phi Vân đắc tội cũng không ít, chỉ cần bọn hắn lộ ra chút dấu vết, vậy thì quả thật chỉ có đường chết.

- Trốn, ta cần trốn sao?

Thanh âm Nữ Ma nổ vang bên tai Phong Phi Vân tựa như thần âm, thiếu chút nữa đã chấn vỡ màng tai Phong Phi Vân.

Nàng uy phong lẫm lẫm, như một nữ hoàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ma khí trong mắt quay cuồng, tựa như Nhật Nguyệt treo trên bầu trời vậy

- Nữ Ma đại nhân, vô địch thiên hạ, tu vị cái thế vô song, tự nhiên không cần trốn, nên trốn thì phải là đám chuột nhắc bọn hắn rồi.

Phong Phi Vân cảm giác sau lưng cũng như muốn kết băng, cột sống cũng như muốn đông lạnh đoạn liền vội vàng nói.

Đang khi nói chuyện, trong Bán Đạp Sơn thi khí càng tăng lên, đầm đặc đến giống như một ma huyệt màu đen vậy.

Ba tôn Thi Vương cùng tồn tại, uy năng như ba tôn Tham Thiên Sơn Nhạc, đồng thời ra tay với bạch khải cô thi vẫn ở cạnh mộ huyệt không nhúc nhích kia.

Ầm ầm!

Trong Bán Đạp Sơn, thi vân ngưng tụ, sau đó bị gió lạnh xoáy lên, hóa thành ba đạo cái thế Cuồng Long màu đen.

Phong Si lỗi lạc mà đứng, dáng người cao ngất, tựa như một gốc Thanh Tùng bất động bên vách đá, hai mắt tĩnh mịch như biển, chậm rãi vươn một ngón tay điểm về phía trước.

Đầu ngón tay sinh ra một mảnh vằn nước màu trắng, cao chừng 300 trượng, kết nối với Thiên Địa, như một đạo bình chướng hơi mờ.

Công kích của ba vị Thi Vương vậy mà hoàn toàn bị đạo bình chướng hơi mờ này ngăn trở, chỉ là phát ra ba đạo rung động, không thể công phá.

Đây là một màn cực kỳ quỷ dị.

Phong Si nhẹ nhàng vươn một ngón tay, liền chắn ba vị Thi Vương ở ngoài mười trượng, bất động treo trên giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, mà ngay cả tử quan trên đỉnh đầu Thi Vương cũng trở nên ảm đạm.

- Tại sao có thể như vậy. . .

Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động kinh hãi không thôi, trên gương mặt có mồ hôi rơi xuống, trên người nổ bắn ra linh khí, toàn lực thúc dục Cản Thi Linh.

Lực lượng của bạch khải cổ thi này vượt quá dự đoán của bọn hắn.

- Đại. . .

Phong Si miệng có chút hé ra, hộc ra một chữ mơ hồ.

- Phong. . .

Chữ thứ hai càng thêm mơ hồ, càng thêm mơ hồ.

- Kình. . .

Chữ thứ ba giống như đã hỗn tạp với tiếng gió, cơ hồ không ai phân biệt được rõ ràng.

Thanh âm tuy rằng mơ hồ, nhưng Phong Phi Vân lại nghe rõ ràng, sắc mặt bỗng nhiên chấn động, 《 Đại Phong Kình 》 chính là thần pháp tu luyện của Phong gia, bạch khải nam tử này chẳng lẽ thật là một vị tuyệt thế thiên tài của Phong gia, Phong gia cổ kim đệ nhất nhân, Phong Si sao?

Oanh!

Sau khi ba chữ từ trong miệng hắn mơ hồ nhổ ra thì đầu ngón tay hắn truyền đến một mảnh thanh âm nghiền nát, đây là không khí đang nghiền nát, biến thành một mảnh cuồng phong bao phủ Thiên Địa.

Cuồng phong bao trùm mấy trăm dặm, tựa như ngàn vạn chuôi đao đang bay múa trong không khí vậy.

PHỐC, PHỐC, PHỐC!

Ba vị Thi Vương đứng mũi chịu sào, bị sức gió cắn nát, biến thành mảnh vỡ, sau đó lại bị cắn nát thành bụi phấn, cuối cùng biến thành từng hạt bụi, theo gió bay đi.

Mà ngay cả Thi Cung trong thế nội Thi Vương cũng bị Đại Phong Kình cắn nát, biến thành bột mịn.

Phong Si điểm ra một ngón tay này che lấy mất trăm dặm, không chỉ có ba vị Thi Vương bị đánh thành cặn bã, tu sĩ bị dư âm còn lại đánh chết cũng có hơn trăm người, trong đó càng không thiếu tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh.

Phong Phi Vân tế ra Thanh Đồng Linh Châu chắn phía trước hai người, mới tránh thoát một kiếp này, nhưng vẫn bị cương phong xé nứt, tính cả Thanh Đồng Linh Châu đều bị đánh vào lòng đất.

- 《 Đại Phong Kình 》 làm sao có thể có được lực lượng cường đại như thế, chẳng lẽ đây chính là tầng thứ chín chí cao của 《 Đại Phong Kình 》 trong truyền thuyết sao?

Chỉ cần là đệ tử Phong gia đều có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》, nhưng có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 tới tầng thứ sáu đã ít càng thêm ít, Phong gia hiện giờ cũng chỉ có ba vị lão tổ mới tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 đến tầng thứ bảy.

Trong truyền thuyết, cũng chỉ có một mình Phong Si là có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 đến tầng thứ chín chí cao.

Tam đại Thi Vương đều bị một chiêu đuổi giết, biến thành bột phấn.

Toàn bộ Bán Đạp Sơn, tất cả Thi Tà đều bị chấn nát, đống cát đen đầy đất, trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió liền không còn thanh âm nào khác nữa.

Nhưng giờ phút này, tiếng mà mỗi người ở đây sợ nghe nhất cũng chính là tiếng gió.

-------

Chương 458: Cửu thiên thập địa, không người có thể địch (1)

Phong Si vẫn cứ vậy yên tĩnh đứng cạnh mộ huyệt, một con mèo con màu trắng từ trong huyệt mộ bò ra, nhảy lên đầu vai của hắn lên, "Meow", con mắt mèo con nhìn qua phương xa, nhìn ra tu sĩ ở dưới núi không có chút sợ hãi.

Trong núi độc đứng một cổ thi, đổ thiên hạ, chấn nhiếp mọi người, vô luận là Tà Tông, chính đạo, Cản Thi Nhân, không một ai dám tiến lên một bước, ngay cả động cũng không dám động chút nào.

Đây là tư thế oai hùng bực nào chứ? Chính như một người đã đủ giữ quan ải, vạn phu đều khiếp sợ!

- Các ngươi xem, áo giáp trên người hắn trên đó còn khắc một văn tự cổ xưa, đó là một chữ "Phong"

Không biết yên lặng bao lâu, rốt cục có người quát to một tiếng, chỉ vào bạch khái nam tử trong Bán Đạp Sơn kia.

- Áo giáp trên người hắn thập phần tương tự với áo giáp của Phong gia hộ pháp đường, chẳng lẽ hắn khi còn sống chính là một nhân vật kinh thiên vĩ địa của Phong gia sao?

- Không có khả năng, Phong gia tuy rằng ở Nam Thái Phủ coi như tương đối cường đại, nhưng trong toàn bộ Thần Tấn vương triều lại không thể lên được mặt bàn, làm sao có thể đản sinh ra một vị nhân vật tuyệt thế như thế chứ?

Một vị trưởng lão Tà Tông quả quyết bác bỏ.

Phó điện chủ của Sâm La Điện đệ tứ điện nói:

- Ta đã đoán được hắn là ai, đích thật là một vị thiên kiêu của Phong gia, chỉ tiếc đã vẫn lạc hơn một nghìn năm, thân sau khi chết, từ trong phần mộ leo ra, hào quang vẫn chiếu rọi thiên hạ như trước.

- Ta cũng đoán được hắn là ai rồi, có lẽ chính là Phong gia chí cổ đệ nhất nhân. Thập đại chí cường cao thủ không ra, thiên hạ không tìm ra ba người có thể địch lại hắn.

Một lão giả tóc bạc trên đầu ngưng tụ Tam Thanh Cổ Liên hai mắt sáng ngời nhìn qua Bán Đạp Sơn.

- Cho dù cường đại hơn nữa, cũng chỉ là một cỗ Thi Tà. . . "

PHỐC!

Tà Tông trưởng lão này còn chưa dứt lời, đã bị một đạo bạch quang từ trong Bán Đạp Sơn bay ra xuyên thủng, thân thể bạo liệt thành huyết vụ, sinh tử đạo tiêu. Phó điện chủ đệ tứ điện muốn cứu hắn nhưng lại không ngăn được một kích của Phong Si.

- Phong gia đã từng có nhân vật tuyệt thế như thế, khó trách ở thời đại này, sẽ xuất hiện loại nhân kiệt tuyệt đỉnh như Song Ma.

Có con người l cảm giác thán, nghĩ tới Tiểu Tà Ma và Yêu Ma Chi Tử trong một đời tuổi trẻ, đều là tiểu bối của Phong gia, chỉ là Yêu Ma Chi Tử đã bị đương đại gia chủ trục xuất khỏi Phong gia rồi.

Ba tôn Thi Vương biến thành bụi, đi ra không bao lâu đã tan biên, đây chính là ba tôn siêu cấp chiến lực có thể so với cự kình, đối với Tử Minh thi động mà nói tổn thất thật sự quá lớn.

Cản Thi Linh trong tay Tử Minh Tam trưởng lão bạo liệt, ngực bị Đại Phong Kình xuyên qua, trên người thần khí không còn, chỉ có khiếp sợ, ngoài khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ.

Tử Minh thi động tích lũy nhiều năm, chính là để hôm nay bỗng nhiên nổi tiếng, rung động thiên hạ, nhưng không ngờ vừa tới được Bán Đạp Sơn đã gặp phải đại kiếp nạn, ba tôn Thi Vương đều bị người đơn giản xóa xổ.

Tử Minh Tam trưởng lão không dám ở chỗ này thêm nữa, ống tay áo vung lên, một đạo sương mù ngưng tụ thành thiên kiều, từ dưới chân, một mực kéo dài đến bên ngoài Thiên Mạc, đây là "Quỷ Tiên Kiều" .

Bước vào Quỷ Tiên Kiều, ngàn dặm một bước xa.

Cản Thi Nhân và Tầm Bảo Sư cũng giống nhau, đều là nhân vật biên duyên của Tu Tiên Giới, thường thường đều tiến vào một ít Âm Dương tuyệt địa, một khi gặp được hung hiểm và điềm xấu, cách làm sáng suốt nhất chính là mở ra Quỷ Tiên Kiều.

Bước lên Quỷ Tiên Kiều, một bước có thể độ ngàn dặm, thần quỷ khó truy.

Tử Minh Tam trưởng lão đã cảm nhận được sát ý của Phong Si cổ thi, cho nên bọn hắn mới mở ra Quỷ Tiên Kiều, chỉ có như vậy mới có thể giữ được một mạng.

PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!

Tử Minh Tam trưởng lão bước chân vào Quỷ Tiên Kiều, chạy trốn tới ngoài ngàn dặm, nhưng vẫn không thóat khỏi sát kiếp, bị Phong Si cách ngàn dặm đánh chết, ba người đều bị bóp nát, thân thể biến thành bột máu, đầy trời đều là hương vị huyết tinh.

Tay Phong Si vẫn có chút duỗi về phía trước, ở ngoài ngàn dặm mây đen cuồn cuộn, huyết lãng tầng tầng lớp lớp, thẳng đến khi hắn thu tay về, một mảnh hung vân màu đen kia mới chậm rãi tán đi.

Quá bị đè nén, Tử Minh Tam trưởng lão đều là cường giả lớp người già, nhưng lại bị cách ngàn dặm đánh chết, căn bản không thể thoát được.

Đây mới thực là lực lượng của vô thượng cự kình.

Hô!

Dưới Bán Đạp Sơn, một ít tu sĩ tuổi trẻ đã bắt đầu lui lại, có Phong Si canh giữ ở Bán Đạp Sơn, coi như là thiên quân vạn mã đánh tới cũng không làm được gì, đây quả thực là nhân vật cái thế trong truyền thuyết Thần Thoại.

Sâm La Thập Điện, có Phó điện chủ năm điện đều tề tụ dưới Bán Đạp Sơn, vô số cường giả Tà Tông cũng không thối lui, ở dưới Bán Đạp Sơn trông ba ngày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ buông tha cho.

Tuy rằng bọn hắn liên hợp lại, có lực lượng đánh một trận với Phong Si, thậm chí có khả năng có thể đánh bại Phong Si, nhưng nhất định sẽ trả một cái giá cực lớn, Tử Minh thi động Tam đại trưởng lão bị mất mạng chính là ví dụ tốt nhất.

Cái giá cực lớn này khiến bọn hắn do dự, cuối cùng vẫn quyết định lui lại.

- Vốn cho rằng trận tranh đoạt này sẽ chết rất nhiều người, lại không nghĩ bị một mình Phong Si trấn trụ tràng diện, khiến tất cả mọi người thối lui.

Dưới Bán Đạp Sơn chỉ có Phong Phi Vân và Nữ Ma vẫn chưa rời đi.

Nữ Ma muốn nhờ lực lượng của tế đàn cổ xưa để khôi phục tu vị, lại tiến nhập vào trong tu luyện, ngồi xuống chính là bảy ngày, vẫn không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không mở ra một cái.

Những ngày qua, cũng có người không hết hy vọng quay lại Bán Đạp Sơn, nhưng khi thấy bạch khải cổ thi trong khe núi thì nguyên một đám liền lại rất xa rút đi, không một ai dám bước vào trong Bán Đạp Sơn mười dặm.

Có lẽ là bởi vì thi khí trong Bán Đạp Sơn quá nặng, lục tục ngo ngoe, lại có vô số Thi Tà hội tụ đến đây, mới mấy ngày liền lại có hằng hà Thi Tà chiếm giữ trong núi, khiến nơi này biến thành một chỗ tử địa người sống không thể tiến vào.

- 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 chiêu thứ hai, Long Hoàng Lâm Cửu Thiên.

Phong Phi Vân bay giữa không trung, khí thế bá đạo, thân hình ngã ngửa, hai tay nắm lấy bạch thạch cự đao, giơ lên cao đánh xuống, đao khí biến thành một đầu Thần Long màu trắng.

Đao khí dài chừng mười tám mét, giống như một đầu Chân Long ngang trời mà ra, trên Long thủ còn lơ lững vương miện, ngưng tụ tất cả lực lượng đao khí.

Oanh!

Ba đầu Thi Tà máu chảy đầm đìa bị đao khí cắn nát, rơi xuống ba tòa Bạch Cốt Thi Cung lớn chừng nắm tay, trên Thi Cung còn nhuộm một tia vết máu.

- 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 thật sự là bác đại tinh thâm, rất khó tu luyện, tìm hiểu bảy ngày cũng chỉ có thể lĩnh ngộ một tầng chân tủy của chiêu này.

Phong Phi Vân thu đao mà đứng, trên lưỡi đao Long khí vẫn đang lưu động, mang theo từng đạo Long văn nhàn nhạt.

-------

Chương 459: Cửu thiên thập địa, không người có thể địch (2)

Sau khi tu luyện chiêu thứ nhất "Long Hoàng Nhất Đao Sát" tới mười tầng chân tủy, hắn cũng đã tìm hiểu chiêu thứ hai "Long Hoàng Lâm Cửu Thiên", hiện giờ cũng chỉ có thể phát huy ra lực lượng một tầng chân tủy.

Phong Phi Vân phất ống tay áo một cái, ba tòa Thi Cung đã thu vào Giới Linh Thạch.

- Lại nhiều ra ba tòa Thi Cung, cộng lại ngàn lẻ tám tòa, tăng thêm một tòa Thi Cung của Thi Tà lần thứ hai thi biến, tương đương với 2008 điểm tích lũy rồi.

Hôm nay Tà Tông xuất thế, đối với đệ tử Vạn Tượng Tháp mà nói, khiêu chiến gặp phải sẽ càng lớn, ba năm này không chỉ phải giết Thi Tà, thu thập Thi Cung, càng phải ngăn cản xung đột với một đời tuổi trẻ của Tà Tông.

Không chỉ có phải cạnh tranh với người một nhà, mà còn phải chiến đấu với thiên kiêu Tà Tông nữa.

Đây là một hồi khảo nghiệm đối với lực lượng và tâm trí.

Đương nhiên, người chính thức có thể chịu đựng khảo nghiệm, tương lai mới có thể trở thành cường giả đỉnh tiêm.

- Đã qua ba tháng, còn ba tháng nữa sẽ là Thiên Cẩu thực Nguyệt Dạ, bên bờ Thánh Hồ, khẳng định sẽ lại là một hồi long tranh hổ đấu, không biết lần này Vạn Tượng Tháp còn có thể bị bại thảm như vậy hay không đây?

Phong Phi Vân nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên trong lòng tim đập mạnh một cú, cười hắc hắc, xoay người, chắp tay cúi đầu:

- Chúc mừng Nữ Ma đại nhân tu vị tận phục, chiến lực trở lại đỉnh phong, cửu thiên thập địa lại vô địch thủ.

Nữ Ma mặc nho bào màu trắng, như một mỹ nữ sư tỷ của Vạn Tượng Tháp, đứng ở ngoài trăm trượng, dưới một cây gỗ khô màu đen, tóc đen theo gió bay múa, cũng không biết là khi nào đã đứng ở chỗ đó.

Thấy Phong Phi Vân đã phát hiện nàng, vì vậy nàng liền lướt ngang một bước, bá, lưu lại trong không khí một bóng dáng liên tục, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt Phong Phi Vân .

Nàng chắp hai tay sau lưng, lườm Phong Phi Vân, hừ lạnh một tiếng:

- Tu vi của ta nếu tận phục, ngươi phát hiện được ta sao?

- Vậy không biết tu vị Nữ Ma đại nhân đã khôi phục bao nhiêu?

Phong Phi Vân cười hắc hắc, tự nhiên biết rõ tu vị Nữ Ma vẫn chưa khôi phục, vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là nịnh nọt thôi.

- Hừ!

Nữ Ma sắc mặt sát khí đồ sinh, bước về phía trước một bước, duỗi ra một cánh tay ma diễm lượn lờ trực tiếp nắm lấy cổ Phong Phi Vân, hai mắt nghiêm nghị nhìn hắn, nói:

- Giết ngươi, tuyệt đối không có vấn đề.

Phong Phi Vân cảm giác được yết hầu cũng bị phong bế, huyết dịch hóa thành băng, ngay cả hô hấp cũng không thể, cổ cũng như muốn bị nàng vặn xuống, khiến hắn ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc, cất cao giọng nói:

- Nữ Ma đại nhân, chiến lực vô song; cửu thiên thập địa, không người có thể địch.

- Ngươi biết là tốt rồi!

Nữ Ma hừ lạnh một tiếng, thả hắn ra, đạm mạc nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, lưng vác hai tay hướng về phía xa xa, nói:

- Còn không theo kịp.

Phong Phi Vân hai tay ngưng tụ ở đan điền, điều động Ngũ Hành Xích Hỏa Lực trong đan điền, hóa đi Hàn Băng trong mau, trên cổ một đạo hàn khí bị buộc ra bên ngoài làn da.

Khó trách được xưng là Nữ Ma, quả thực quá hỉ nộ vô thường, nếu không phải tu vị nàng chư khôi phục, ta còn giá trị lợi dụng với nàng thì vừa rồi đã chết trong tay nàng rồi.

Cũng theo như lời Nữ Ma:

- Tại trước mặt của ta, có lẽ không tồn tại vật sống nào cả.

Bởi vì nàng cũng không phải là một vật còn sống, ngàn vạn không thể coi nàng là người được, càng không thể trở thành một nữ nhân.

Ngày đó mang nàng hạ sơn, đây quả thực là tự mình đào hầm, tự mình nhảy. Nhưng hắn lại không hối hận, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, không có tuyệt đối đúng, cũng không có tuyệt đối sai, nói không chừng ngày sau mình sẽ còn may mắn vì đang mang nàng xuống khỏi Bán Đạp Sơn cũng nên.

Ánh mắt của người không nên chỉ giới hạn ở trước mắt.

Phong Phi Vân nâng lên bạch thạch cự đao, đi theo.

Tam Thánh Quận nhiều cổ xưa chi địa, Thiên Hoa Thành chính là một tòa thành cổ có hơn một ngàn năm lịch sử

Thiên Hoa Cổ Thành tọa lạc ở trên thông đạo cổ xưa đi thông nội địa Tam Thánh Quận, chỉ có thể coi là biên giới của Tam Thánh Quận, cũng là một trong vài tòa cổ thành hiếm hoi không bị Thi Tà xâm chiếm.

Cổ thành ở vào địa vực giữa thánh hồ và Bán Đạp Sơn, tu sĩ đến từ khắp nơi đều hối tụ ở đây, khiến tòa cổ thành này trở nên náo nhiệt trước nay chưa từng có.

Lúc hoàng hôn, tuyết rơi xuống năm tháng rốt cục cũng ngừng lại.

Gió lạnh lại thổi trúng càng gấp, khiến tuyết dày trên mặt đất cũng bị xoáy lên, đụng vào trên vách kỳ ngưu chiến xa, phát ra thanh âm "Bành bành" .

Kéo xe chính là một đầu kỳ ngưu cao năm mét, đạp vỡ tuyết đọng, cấp tốc chạy như điên trên cánh đồng tuyết, nghiền áp ra hai đạo vết xe thật sâu, rốt cục trước lúc trời tối đã chạy tới dưới Thiên Hoa Cổ Thành.

Quân gia ngồi ở trên lưng kỳ ngưu, ăn mặc áo giáp Thần Võ Quân, áo giáp kia đen kịt như mực, ngay cả trên mặt cũng bao trùm một tầng sắt lá, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.

Đây là một đôi mắt thâm thúy khó lường, hơn nữa rất trẻ tuổi, có một loại linh động tri âm tri kỷ, lại có một loại gảy nhẹ và không bị trói buộc.

- Nữ Ma đại nhân, ngươi không phải là muốn vào trong tòa cổ thành này ăn người đấy chứ? Nghe nói Thi Tà ăn người có thể gia tăng huyết khí và tu vị.

Vị nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia xoay người, áo giáp trên người va chạm rầm rầm, hỏi người đang ở trong chiến xa.

- Muốn khôi phục tu vị, chỉ là dựa vào lực lượng tế đàn xa xa không đủ, phải hấp thu huyết khí khổng lồ.

Trong chiến xa vang lên thanh âm một nữ tử lạnh như băng.

Nếu bên ngoài chiến xa có người nào đó, nghe được thanh âm của nàng, cho dù không bị tươi sống chết cóng, cũng phải nằm rạp dưới đất không cách nào đứng lên nổi.

- Ngươi thật sự là đến ăn người sao?

Nam tử mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia trong lòng tim đập mạnh một cú.

- Ngươi đã đoán đúng, ta chính là đến ăn người đấy.

Thanh âm Nữ Ma càng lạnh hơn.

- Ăn người thế nào?

- Ai thịt ngon thì ta ăn người đó. Ai máu đủ hương thì ta sẽ uống máu người đó.

Nữ Ma nói.

- Ách. . . Đủ khí phách! Nữ Ma đại nhân, quả nhiên không hổ là chiến lực vô song, thế gian đệ nhất nhân, cửu thiên thập địa, không người có thể địch ah!

Nam tử mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia dĩ nhiên là Phong Phi Vân, nghe được lời Nữ Ma nói, trong lòng cũng không khỏi sinh ra hàn ý, Thi Tà cuối cùng vẫn là Thi Tà, tu sĩ trong tòa cổ thành này phải xui xẻo rồi.

Thiên Hoa Cổ Thành, chính là một tòa thành trì duy nhất giữa Bán Đạp Sơn và thánh hồ, tụ tập rất nhiều cường giả tu tiên, một đời tuổi trẻ, thế hệ trước, cự kình cấp bậc đều có cả.

Nữ Ma muốn ăn thịt người, tự nhiên phải chọn nơi nhiều người, nhưng lại muốn che giấu tung tích, lặng yên lẫn vào Thiên Hoa Cổ Thành, vì vậy mới có trang phục hiện giờ của Phong Phi Vân.

-------

Chương 460: Ba gốc linh thảo (1)

Thần Võ Quân mới vừa đại bại ở Tam Thánh Quận, chiến xa và áo giáp vứt bỏ thật sự không ít, muốn lấy được một bộ trang phục và đạo cụ như vậy cũng không khó khăn gì.

Tuyết cũng ngừng, màn đêm buông xuống.

Một quân gia Thần Võ Quân khí phách bức người đi theo phía sau một cỗhắc thiết chiến xa, diễu võ dương oai tiến nhập vào Thiên Hoa Cổ Thành.

Đây là một đầu huyết hà vùi trong lòng đất, từ nam chảy tới bắc, rộng lớn trăm trượng.

Trên mặt sông đỏ như máu, sóng cả mãnh liệt, va chạm vào thạch bích trên mặt đất, phát ra thanh âm nổ vang, giống như chuông đồng quan thạch,âm vang khiếp người.

Nữ Ma giờ phút này đang đứng trên mặt sông huyết hồng, bị huyết thủy bao lấy, huyết khi vô tận đều đang chảy xuôi vào cơ thể nàng.

- Dưới đáy Thiên Hoa Cổ Thành vậy mà chảy xuôi một đầu huyết hà, chẳng lẽ huyết dịch của toàn bộ người chết trong Nam Thái Phủ đều tụ tậpxuống đất, dung hội đến trong đầu huyết hà này sao?

Dưới mặt đất hắc ám, nhưng hắc ám lại không ngăn được ánh mắt Phong Phi Vân.

Đây chính là nơi sâu vài trăm mét dưới lòng đất Thiên Hoa Cổ Thành, cómột cái lối đi từ trong cổ thành một mực kéo xuống đây, nếu không có NữMa dẫn đường, Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không đoán được dưới lòng đất lại có cảnh tượng như vậy.

Như Hoàng Tuyền trong địa ngục vậy.

- Nữ Ma không ăn người, nhưng còn đáng sợ hơn cả ăn người.

Phong Phi Vân ở bên cạnh huyết hà chờ đợi hai ngày, Nữ Ma vẫn không hềcó ý ra khỏi huyết hà, vẫn đang thông phệ huyết khí, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.

- Lúc này không đi, chẳng phải là đồ đần sao?

Phong Phi Vân dọc theo thông đạo hướng bước lên mặt đất, ước chừng nửacanh giờ đã lại thấy ánh mặt trời, cửa ra vào thông đạo là một tòa dịchquán âm trầm, trong dịch quán đặt mấy chục cỗ quan tài ngổn ngang lộnxộn.

Thông qua Phượng Hoàng Thiên Nhãn, có thể trông thấy từng đoàn từng đoàn khấp lê chi khí thảm lục đậm đặc trong quan tài, trong khấp lê chi khíbao vây lấy vô số cỗ Thi Tà diện mục dữ tợn.

Mặc dù đang là giữa ban ngày, nhưng trong dịch trạm vẫn hàn khí khiếpngười, trong quan tài cũng phủ lên một tầng tuyết thật dày.

Bá, bá!

Canh giữ trong dịch quán là một lão giả tóc hoa râm, thân thể tiều tụy tựa như vật liệu gỗ, cầm một cái chổi đang quét rác.

Hai ngày trước, lúc Phong Phi Vân và Nữ Ma đến lão giả này cũng đứng ởnơi đó quét rác, hiện giờ vẫn đang quét, mặc dù trên mặt đất ngay cả một mảnh lá cây cũng không có nhưng hắn vẫn không dừng lại.

- Thi Tà thật cường đại, nhất định là một cỗ Thi Tà lần thứ ba thi biến.

Linh Giác của Phong Phi Vân phát hiện trên người lão giả này một tiasinh mệnh lực cũng không có, có chẳng chỉ là một cổ thi khí.

Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí đi qua cạnh hắn, thẳng đến khi ra khỏi tòa dịch quán cổ xưa kia hắn mới thở dài một hơi, Thi Tà lần thứba thi biến khí tức thật sự quá khổng lồ, có thể đè né cả linh hồnngười.

Mấy ngày nay, vô số tu sĩ đều tụ tập đến Thiên Hoa Cổ Thành, có rấtnhiều vì Thượng Cổ tế đàn của Bán Đạp Sơn, có rất nhiều vì Thánh Hồ đạichiến không lâu sau, trong lúc nhất thời, cổ thành bị Thi Tà vây quanhnày vậy mà trở nên phi thường náo nhiệt, ngựa xe như nước.

Rầm rầm!

Phong Phi Vân mặc khải giáp màu đen của Thần Võ Quân Thiên phu trưởng,sắt lá che khuất cả nửa mặt hắn, cưỡi một đầu kỳ ngưu còn to hơn cả voidiễu võ dương oai đi trên đường cái.

Trên lưng treo một thanh huyền thiết chiến đao, chừng bảy trăm tám mươicân, quả thật có vài phần phong phạm của một đời mãnh tướng.

- Cút ngay, cút ngay, tránh xa lão tử một chút, coi chừng lão tử một đao bổ ngươi.

Phong Phi Vân chứa giọng quan, nâng cao lồng ngực, rống to lên với mộttu sĩ chặn đường, đối phương thấy hắn ăn mặc áo giáp của Thần Võ Quânliền bị dọa sợ, vội vàng tán qua một bên.

- Ngân Câu phường!

Phong Phi Vân dừng bên ngoài Ngân Câu phường ở Thiên Hoa Cổ Thành, haitay chống nạnh, ngẩng đầu, nhớ kỹ ba chữ trên tấm biển này.

Chỉ cần là nơi có người, thì tuyệt đối sẽ không thiếu khuyết sản nghiệpcủa Ngân Câu gia tộc, chỉ cần là nơi có thành trì, thì khẳng định sẽ cóNgân Câu phường.

Trong thiên hạ nơi nào Linh Bảo nhiều nhất? Không phải Thần Tấn đế cung, cũng không phải Vạn Tượng Tháp, lại càng không là Sâm La Thập Điện, màlà Ngân Câu phường.

Phong Phi Vân đạt đến cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, muốn nhanh chóngtăng lên tu vị, cũng chỉ có dựa vào linh thảo và linh thạch, chỉ cần cótiền, thì hai thứ này đều có thể mua được ở Ngân Câu phường.

Một cây thiên niên linh thảo có thể mở ra mười tòa mệnh huyệt; một khối chân diệu linh thạch, có thể mở ra một tòa mệnh huyệt.

BA~ BA~!

Phong Phi Vân đi tới cửa lớn của Ngân Câu phường, dùng chiến đao trong tay vỗ vỗ đại môn, dắt cuống họng kêu lên với bên trong:

- Có người sống hay không?

- Chỉ cần ra đủ giá, người sống cũng có bán.

Một trung niên nhân có chút mập mạp từ bên trong đi ra.

Trung niên nhân này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ cẩm bào,trên mặt tràn đầy tươi cười, trong đôi mắt híp lại chớp động lấy tinhmang, tựa như một con hồ ly vừa chui ra khỏi đất vậy.

- Chỗ các ngươi rõ ràng bán người sống?

Phong Phi Vân nói.

- Bán. Ngươi muốn mua nô bộc, cái này tổng cộng phân tam đẳng. Ngươimuốn mua nữ nhân, ở đây phân tam đẳng. Nếu có người nguyện ý xuất tiền,người chết chúng ta cũng muốn bán. Ngân Câu phường, không có sinh ýkhông làm.

Trung niên nhân cười nói.

Phong Phi Vân tự nhiên là người thông minh, cười nói:

- Thiên hạ này có người mua người chết sao?

- Tự nhiên có, hơn nữa còn rất nhiều.

Trung niên nhân nói.

- Ngươi nói người chết, là Thi Tà sao!

Phong Phi Vân nói.

Trung niên nhân hiểu ý cười, có chút nhẹ gật đầu.

Mua Thi Tà chỉ có hai loại người, một loại là Cản Thi Nhân, một loại là đệ tử Vạn Tượng Tháp.

Cản Thi Nhân mua Thi Tà, tự nhiên là dùng để tế luyện thi nô.

Đệ tử Vạn Tượng Tháp mua Thi Tà, tự nhiên là vì đổi được càng nhiều điểm tích lũy hơn nữa.

- Sinh ý Ngân Câu gia tộc làm thật lớn, khó trách được xưng là gia tộc giàu có nhất thiên hạ.

Phong Phi Vân cảm thán một câu, hỏi:

- Ngươi chính là chủ sự của tòa Ngân Câu phường này sao?

- Hồi bẩm Thiên Phu đại nhân, tiểu nhân tên là Đông Phương Nhất Dạ, hôm qua vừa mới đến Thiên Hoa Cổ Thành.

Đông Phương Nhất Dạ con mắt cười đến híp lại thành một đạo khe hở, chỉ là vầng sáng trong ánh mắt vẫn không giảm.

Tu vị người này không phải chuyện đùa, đã tu luyện 《 Long Hồ Chính Khí 》 đến cảnh giới tuyệt cao, ngay cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không thể thấy rõ tu vị chân thực cúa hắn.

Phục họ Đông Phương, xem ra là cường giả mà Ngân Câu gia tộc sai pháitới, muốn phát tài tại Tam Thánh Quận đang đại loạn này rồi.

Tam Thánh Quận thế cục phức tạp cỡ nào, Tà Tông và Cản Thi Nhân đều lầnlượt xuất thế, Ngân Câu gia tộc không có khả năng phái tới một người đơn giản.

Một người đơn giản cũng không thể trấn được tràng diện, càng không khả năng kiếm tiền trong loạn thế được.

-------

Chương 461: Ba gốc linh thảo (2)

- Đông Phương chủ sự thật sự khách khí, ta chỉ là một tên Thần Vũ Thiên Phu nho nhỏ thôi.

Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận.

- Chỉ cần là người đi vào Ngân Câu phường tiêu tiền, mặc dù chỉ là một tên ăn mày, đó cũng là đại gia.

Đông Phương Nhất Dạ vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân cười, đôi mắtkia tựa hồ có thể nhìn thấu thiết giáp trên người Phong Phi Vân vậy.

- Khó trách Ngân Câu phường phú khả địch quốc!

Phong Phi Vân nói.

- Ai bảo chúng ta là người làm ăn. Người làm ăn có thể kiếm tiền, cũng là người có thể xem khách hàng là đại gia.

Đông Phương Nhất Dạ cười nói.

- Nhưng đến cuối cùng, mọi người mới phát hiện, đại gia chính thức lại các ngươi.

Phong Phi Vân cũng cười.

Sau khi trầm mặc nửa ngày, hai người đều nở nụ cười.

Đông Phương Nhất Dạ mời Phong Phi Vân vào trong Ngân Câu phường, bêntrong càng thêm khoáng đạt, trang trí vàng son lộng lẫy, tựa như mộttòa hoàng cung cổ điện vậy.

Ngân Câu phường thật sự là lớn đến thần kỳ, có cầu thang một mực kéo dài lên trên, cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu tầng nữa.

- Không biết Thiên Phu đại nhân muốn mua thứ gì?

Đông Phương Nhất Dạ hỏi.

- Thiên niên linh thảo.

Phong Phi Vân nói.

Đông Phương Nhất Dạ dừng bước, lần nữa đánh giá Phong Phi Vân một phen, đôi mắt sắc bén kia hào quang cũng càng thêm sáng chói.

- Chẳng lẽ Ngân Câu phường không có thiên niên linh thảo?

Phong Phi Vân nhíu mày.

- Ngân Câu phường không có thứ không mua được, mấu chốt là có mua nổi hay không thôi.

Đông Phương Nhất Dạ cười hắc hắc:

- Ngươi vốn không phải là Thần Võ Quân Thiên Phu trưởng.

Hắn ngữ khí khẳng định nói.

Ánh mắt người này thật cay độc, quả thực thật là đáng sợ.

- Hắc hắc!

Phong Phi Vân từ chối cho ý kiến cười cười.

- Có phải là Thần Võ Quân Thiên Phu trưởng hay không cũng không trọngyếu, quan trọng là ..., hôm nay Ngân Câu phường tổng cộng có ba gốcthiên niên linh thảo, hai cây Bạch Hạc Lăng và một cây Tam Thanh Mẫu TưHoa, mỗi một cây 500 vạn miếng kim tệ, chỉ cần Thiên Phu đại nhân đưa ra đủ tiên, ta sẽ bán cho ngươi ngay.

Đông Phương Nhất Dạ cười nói.

Năm trăm vạn miếng kim tệ mua một cây thiên niên linh thảo, giá tiền này tuy rằng mắc một tí, nhưng nếu thật là "Bạch Hạc Lăng" và "Tam ThanhMẫu Tư Hoa" vậy thì cũng coi như là đáng giá.

Hai loại này đều là linh thảo hiếm thấy, dược lực so với thiên niên linh thảo bình thường phải mạnh hơn chừng hai tầng.

Trên người Phong Phi Vân còn kim phiếu tử trị giá 1600 vạn miếng kim tệ, vừa dễ dàng mua lấy ba gốc linh thảo này.

Ba cái hộp ngọc được ba nha đầu xinh đẹp phấn la sa y bưng lên, hộp ngọc chứa linh tuyền màu vàng ở bên trong, có thể bảo trì linh khí của linhthảo trong hộp ngọc không xói mòn.

Phong Phi Vân kiểm tra ba hộp ngọc kia một phen, sau đó liền thu vào trong Giới Linh Thạch.

Thiên niên linh thảo thật sự là đắt đến không hợp thói thường, một câythiên niên linh thảo cũng có thể mua vài môn phái tu tiên cỡ nhỏ rồi.

Tuy rằng hao tốn 1500 vạn miếng kim tệ, nhưng Phong Phi Vân lại cảm thấy đáng giá, có ba gốc thiên niên linh thảo này rồi, có thể trong thờigian ngắn lần nữa mở ra 30 tòa mệnh huyệt, tu vị lại có thể mãnh liệttăng lên một mảng lớn.

Thánh Hồ đại chiến sắp tới, đệ tử tinh anh Vạn Tượng Tháp và tất cả điện hạ của Tà Tông sẽ lần nữa quyết đấu đỉnh phong, trước đó, tu vị có thểtăng lên càng cao càng tốt.

- Chỗ ta còn một tin tức, có lẽ thiên phu đại nhân sẽ cảm thấy rất hứng thú.

Đông Phương Nhất Dạ đếm lại kim phiếu tử trong tay, sau khi xác nhậnkhông sai mới thu vào trong tay áo, một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên,liền từ trong tay áo biến mất không thấy gì nữa.

- Tin tức gì?

Phong Phi Vân nói.

- Tin tức này được mua một trăm vạn kim tệ.

Đông Phương Nhất Dạ dừng một chút, vừa cười nói:

- Ta dám cam đoan, tin tức này hoàn toàn xứng với cái giá kia.

Phong Phi Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người trung niên trước mặt,tên này sẽ không biết trên người ta tộng cộng có bao nhiêu kim phiếu tửđấy chứ? Vốn chỉ có ba gốc linh thảo, giá trị vừa vặn 1500 vạn kim tệ.Hiện giờ lại là một tin tức, giá trị một trăm vạn kim tệ.

Quả thực là đã sắp ép khô tiền trên người Phong Phi Vân, hơn nữa còn ép khô vừa đúng nữa chứ.

Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm hắn thật lâu, cuối cùng vẫn cắn răng, lấy ra một xấp kim phiếu tử cuối cùng giao vào tay hắn.

Đông Phương Nhất Dạ cười tủm tỉm nhận lấy trăm vạn kim phiếu, vội vàng thu vào, lúc này mới rì rì nói:

- La Phù công chúa đang tìm kiếm cường giả vô địch trong Thần Cơ Đạiviên mãn, để chuẩn bị cho Thánh Bi lưu danh không lâu về sau. Phàm làngười bị nàng nhìn trúng đều sẽ được ban thưởng năm gốc linh thảo, trong thiên hạ cũng chỉ có La Phù công chúa mới có thủ bút như vậy.

- Năm gốc linh thảo! La Phù công chúa đang ở nơi nào?

Phong Phi Vân quả thật động tâm, năm gốc linh thảo đã có thể khiến chobất kỳ một tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn nào cũng phải điên cuồng rồi.

Đừng nói năm gốc linh thảo, coi như là một gốc linh thảo cũng cực kỳ khó được.

- Thiên Hoa Cổ Thành Bắc Giao, Thiên Mai trang viên. Theo ta được biết,đêm nay nghịch thiên tài tuấn của Tà Tông và truyền nhân mấy cái thiđộng ở Bắc Cương đều sẽ đến.

- Đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng đều tiến đến không ít, nhưng kết quả có thểđoán trước, nhất định sẽ bị nghịch thiên tài tuấn Tà Tông trấn áp, nămgốc linh thảo kia không phải rơi vào trong tay Tà Tông thì cũng làtruyền nhân thi động. La Phù công chúa cho dù trong lòng bất mãn, cũngkhông thể nuốt lời, chỉ có thể đưa ra năm gốc linh thảo. Aizz! Xem raVạn Tượng Tháp thật sự suy sụp rồi.

"Bạch hạc lăng" và "Tam thanh mẫu tư hoa" đều là linh thảo, được tinhkhí đại địa thai nghén thiên niên tuế nguyệt, ngưng tụ quá nhiều linhlực và dược tính.

Cái gọi là linh thảo, chính là tinh hoa của đại địa tự nhiên, năm sinh trưởng càng lâu, tinh hoa ngưng tụ lại càng thuần túy.

Phong Phi Vân luyện hóa ba gốc linh thảo, trong lòng bàn tay, chỉ cònmột dúm bột phấn, đầu, ngực, hai chân, hai tay, đều có vầng sáng màuvàng lao ra, lại có 30 tòa mệnh huyệt được mở ra, như 30 tòa thần kiềumàu vàng, kết nối với thiên địa.

Đến tận đây, Phong Phi Vân tổng cộng mở ra sáu mươi bốn tòa mệnh huyệt,Thần Cơ trong đan điền càng ngày càng ngưng thực, linh khí trong thânthể tuôn ra, kinh mạch tựu như một mảnh linh hà dài hẹp.

Tu vị lại tăng lên một mảng lớn, mà ngay cả huyết khí cũng trở nên càngthêm tràn đầy, giơ tay nhấc chân, không khí đều sẽ phát ra động tĩnhđùng đùng không dứt.

- Vậy mà lực lượng tăng lên gần ba phần, Thần Cơ Đại viên mãn, một cái tiểu cảnh giới, lực lượng chính là chênh lệch mấy lần. Nếu là có thể có được năm gốc linh thảo kia, ta liền có thể mở ra một trăm mười bốn tòamệnh huyệt, đến lúc đó cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng cólực đánh một trận.

-------

Chương 462: Phong Đại Ngưu tái xuất giang hồ (1)

Phong Phi Vân tu luyện rabốn mươi đạo thần thức, tuy rằng vẫn là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn,nhưng chiến lực lại hơn xa tu sĩ cùng cảnh giới.

Trong cùng cảnh giới, coi như là thiên tài cấp bậc sử thi, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Sắc trời càng ngày càng lờ mờ, màn đêm rốt cục buông xuống.

Ở Bắc Giao tòa cổ thành này, có một tòa mai viên, đã có 300 năm lịch sử, từng là chỗ ở của thành chủ Thiên Hoa Cổ Thành, La Phù công chúa đã đến Thiên Hoa Cổ Thành, thành chủ đại nhân liền chủ động dâng ra tòa maiviên này, trở thành chỗ tạm cư của La Phù công chúa.

Tuyết trắng bay đầy trời, hương hoa mai xông vào mũi.

Tiết giá lạnh, bách hoa tàn lụi, chỉ có hoa mai ngạo, hoa hồng như máu người, hương hoa truyền ngàn dặm.

Nhưng hoa mai tuy đẹp nhưng lại không đẹp bằng một ngón tay của La Phùcông chúa, hoa mai có thơm cũng không thơm bằng một sợi tóc của La Phùcông chúa.

- La Phù công chúa dã tâm thật lớn, rất giống Nữ Đế Long Khương Linh lúc tuổi còn trẻ, nàng đây là muốn lại đi đường Nữ Đế, trước tiên lưu danhtrên Thánh Bi, sau đó phế thái tử, cuối cùng đoạt Đế vị.

con trai trưởng Hổ Thiên Hầu và Tam vương tử màu vàng đứng ở bên ngoàiThiên Mai trang viên, hai người đều là hùng chủ một đời tuổi trẻ top 50trên 《 Bách Tháp Bảng 》, tư chất nghịch thiên, địa vị cao thượng.

Bọn hắn đều mặc nho bào màu trắng, đứng trên mặt tuyết, chung quanh thân thể linh khí vờn quanh, trên đỉnh đầu có khí tượng vô hình chiếm giữ.

- Nếu không phải Thái Tử đương triều Long Thần Nhai là một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi thì nói không chừng ta cũng đã đứng ở trậndoanh của La Phù công chúa rồi, dù sao La Phù công chúa đã ngưng tụHoàng Long chi khí, hơn nữa đã nhận được Hậu Lệnh Thần Phi truyềnthừa...

Trên vai con trai trưởng Hổ Thiên Hầu mang theo một tầng Hổ Giáp màu vàng, khiến hắn hêm thêm vài phần uy nghiêm.

- Đây là Đế vị chi tranh, chúng ta vẫn không nên nhiều lời thì tốt hơn.

Tam vương tử Đại Thực quốc thấp giọng nói.

Hai người tuy rằng đều thân phận tôn quý, sau lưng có thế lực lớn làmchỗ dựa, nhưng năm gốc thiên niên linh thảo, đối với bọn họ mà nói vẫnkhông phải chuyện đùa.

Bình thường bọn hắn có thể xuất ra một gốc linh thảo cũng là việc khó, cũng chỉ có La Phù công chúa mới có được thủ bút như vậy.

Hai người cũng là vì năm gốc linh thảo này mà đến, không hề đàm luận, trực tiếp đi thẳng vào Thiên Mai trang viên.

PHỐC!

Một mảnh huyết dịch vẩy ra, nhuộm đại môn màu son của Thiên Mai trangviên càng thêm tươi đẹp, một đệ tử mặc nho bào trắng kêu thảm một tiếng, ngã xuống trong vũng máu, chăm chú bụm lấy bả vai phải, giữa ngón taytràn đầy huyết dịch.

Một cánh tay của hắn cũng bị ném bay, rơi vào trên thềm đá.

- Lá gan Tà Tông các ngươi thực quá lớn, nhục đệ tử Vạn Tượng Tháp ta, quá đáng.

Triệu Điền lạnh giọng nói, hung hăng chằm chằm vào thân mặc hắc bào đệ tử Tà Tông, không có chút nào khuất phục chi sắc.

Triệu Điền cũng là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, đệ tử Võ Tháp, vốn đến Thiên Mai trang viên để tham gia thịnh hội lần này.

Nhưng ở bên ngoài Thiên Mai trang viên lại gặp phải đệ tử Tà Tông, những đệ tử Tà Tông này thập phần hung hăng càn quấy, vậy mà ngang nhiêndùng khóa sắt trói bốn nữ đệ tử của Vạn Tượng Tháp lại, bị bọn hắn sửdụng giống như nữ nô vậy.

Bọn hắn đây nào phải đến tham gia thịnh hội của La Phù công chúa? Quả thực là đến nhục nhã học viên Vạn Tượng Tháp mà.

Triệu Điền đã sớm nghe nói đệ tử Tà Tông thường xuyên bắt nữ đệ tử VạnTượng Tháp tùy ý chà đạp, rót dâm dược, tù nữ nô, chuyện ác gì cũng cóthể làm ra.

Vốn hắn còn không tin, nhưng hôm nay tận mắt thấy, trong lòng lập tứclửa giận cao ba trượng, lập tức liền muốn ra tay chém giết đám cuồngnhân Tà Tông này.

Người khác không dám đắc tội Tà Tông, Triệu Điền hắn dám, chỉ cần có thể xả được ngụm ác khí trong lòng này, dù có chết thì đã sao?

Nhưng đệ tử Tà Tông lại cường đại hơn hắn nghĩ, chín đạo võ pháp hắnđánh ra bị người một đao phá vỡ, còn bị chém bay tay, ngã xuống nơi cửara vào của Thiên Mai trang viên.

- Cạc cạc! Tiểu tử, chúng ta hung hăng càn quấy đấy thì đã sao>

Một tên đệ tử Tà Tông hai tay như màu kim loại đi tới trước mặt TriệuĐiền, chân mang giày da kỳ ngưu, lân phiến như sắt, một cước giẫm náttay đứt của Triệu Điền, hóa thành một đoàn bùn máu.

Tổng cộng chừng tám tên đệ tử Tà Tông, đều là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, mặc áo choàng màu đen, tóc dài xõa xuống, tựa như tám tôn Địa Ngục Tà Ma.

Tên đệ tử Tà Tông đã luyện hai tay đến giống như huyền thiết kia chỉ làmột trong số đó, vừa rồi chính là hắn đã một đao phá vỡ chín đạo võ pháp của Triệu Điền, cũng chém bay cánh tay hắn xuống.

Hắn còn không phải là người mạnh nhất trong tám gã đệ tử Tà Tông nữa.

Một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp mặc nho bào màu trắng kia da thịtnhư tuyết, nhỏ tuổi nhất chừng mười lăm, lớn nhất cũng chỉ hai mươi, đều tư sắc hơn người, chẳng qua hiện giờ đã biến thành tù nhân, hai tay vàhai chân đều bị đóng dấu.

Trên người các nàng có rất nhiều vết thương, quần áo rất không chỉnh tề, đối với mấy tên đệ tử Tà Tông này cảm thấy rất sợ hãi, chỉ cần nhữngtên đệ tử Tà Tông này cười nhìn chằm chằm vào các nàng thôi các nàngcũng dọa đến quỳ trên mặt đất, toàn thân lạnh run.

Cũng không biết các nàng đã trải qua tao ngộ đáng sợ cỡ nào mới có thểbị dọa đến yếu ớt như vậy, nào còn giống thiên tài tu tiên chứ, hôm nayquả thực ngay cả nữ bộc bình thường cũng không bằng.

- Vạn Tượng Tháp đã suy sụp, cái gọi là tinh anh đệ tử cũng trở thànhcon mồi của Tà Tông chúng ta, cái gọi là nghiêng thế mỹ nhân, cũng chỉlà công cụ cho đệ tử Tà Tông chúng ta tiết dục tập thể.

Một tên đệ tử Tà Tông nhe răng cười, đi đến bên người một nữ tử Ngự ThúTháp chỉ có mười bảy tuổi, thân thể mềm mại của nữ tử thanh thuần tĩnhnhã lập tức lạnh run, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lập tức quỳ trên mặtđất.

- Đã thấy vị thiên tài mỹ nữ Ngự Thú Tháp này chưa, nàng ít nhất đã ngủvới bốn mươi đệ tử Tà Tông, dâm dược đã bị cho ăn sợ là không dưới bacân, hắc hắc...

Vị này đệ tử Tà Tông này hung hăng bóp một cái lên ngực nàng.

Thiên tài mỹ nữ Ngự Thú kia vẫn không nhúc nhích, mặc hắn dưới ban ngàyban mặt chà đạp, mặt mũi tràn đầy nước mắt, ướt đẫm vạt áo.

- Cầm thú... Ta liều mạng với các ngươi...

Triệu Điền xoay người từ mặt đất bò lên, trong thân thể lao ra ba đầu dị thú chiến hồn, một chưởng đánh ra lực lượng bảy đầu kỳ ngưu, nhưng lựclượng bảy đầu kỳ ngưu và ba đầu dị thú chiến hồn liền bị một cánh taynhư kim loại dễ dàng bóp nát.

PHỐC!

Bàn tay kim loại kia trực tiếp xuyên thủng thân thể Triệu Điề, huyết vụ vung đầy đất.

Nhưng cánh tay kia lại kẹt lại trong thân thể Triệu Điề, vị đệ tử TàTông kia biến sắc, Triệu Điền thật sự quá điên cuồng, trực tiếp dùng đầu của mình, đập tới ngực tên đệ tử Tà Tông kia.

-------

Chương 463: Phong Đại Ngưu tái xuất giang hồ (2)

Bành!

Một mảnh hắc mang từ giữa thân thể hai người đãng ra, đệ tử Tà Tông bạo lui, xương sườn nơi ngực đứt gãy hai cây.

Triệu Điền lại bay ngược ra ngoài, đâm vào trên vách tường, đầu cũngmuốn vỡ vụn, nhưng lại không chút uể oải, ngược lại còn điên cuồng cườito, thoải mái nói không nên lời.

- Muốn chết!

Vị đệ tử Tà Tông kia sẳng giọng quát lên, trên cánh tay điện mang xuyênthẳng qua, ngưng tụ ra lực lượng tám đầu kỳ ngưu, lực lượng tám đầu kỳngưu chính là 128 ngàn cân, đây quả thực là muốn đánh Triệu Điền thànhcặn bã mà.

Oanh!

Một mảnh ánh đao, từ đằng xa bay tới.

Đao quang quả kia quả thật còn sáng hơn cả hào quang mặt trời, ẩn chứamột cổ sát uy kinh khủng, một đao bay ra, mặt đất cũng nứt ra một đạođường vân.

PHỐC!

Gã đệ tử Tà Tông kia tự nhiên cảm nhận được sát uy sau lưng, liền cưỡngép nghịch chuyển tám ngưu chi lực trên tay đánh về phía sau lưng, nhưng tám ngưu bị chém vỡ, ánh đao chém bay một cánh tay hắn.

Một đạo huyết tuyền từ đầu vai của hắn lao ra, tung tóe ra xa ba trượng.

Hắc y trên người hắn cũng nhiễm lên từng mảnh vết máu, tựa như hoa mai đêm tối vậy.

Bành!

Tay đứt rơi vào giữa đường, bị một Thần Võ Quân Thiên phu trưởng mặcthiết khải giẫm nát, biến thành bùn máu, sau đó bị đầu kỳ ngưu đi đằngsau hắn nuốt vào trong bụng.

Trên vai tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này còn khiêng một thanh chiến đao, hiển nhiên một đao vừa rồi là do hắn bổ ra.

Triệu Điền vốn cho là mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ nửa đường giết ra một quân gia, đao pháp quả thực cường hoành đến không hợp thóithường, một đạo đao khí cũng có thể lôi ra dài hơn mười thước.

Thần Võ Quân quả nhiên cường đại, một Thiên phu trưởng, thậm chí có tuvị chặt đứt cánh tay của tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn.

- Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, vậy mà dám ở trước mựt Thần VõQuân Thiên phu làm ra chuyện coi trời bằng vung bực này, các ngươi phảibị tội gì đây?

Vị Thiên phu Thần Võ Quân kia rất là bá đạo, đi đường tư thế chữ bát, nâng cao lồng ngực, nắm kỳ ngưu, từng bước một đi tới.

- Hừ! Một tên Thần Võ Quân Thiên phu nho nhỏ vậy mà cũng dám quản chuyện Tà Tông chúng ta, ngươi là ngại mạng quá dài sao?

- Coi như là nhân vật câó Thần tướng Thần Võ Quân, đắc tội Tà Tông chúng ta thì cũng chỉ còn đường chết.

Vị Thần Võ Quân Thiên phu này lập tức phát hỏa, một cước giẫm trên mặtđất, giẫm vụn một khối đá xanh cổ xưa, thô lấy giọng, hét lớn:

- Dám uy hiếp lão tử, ngươi là người của điện nào thuộc Tà Tông ha?

- Sâm La Điện đệ thất điện!

Đệ tử Tà Tông cùng kêu lên lạnh lùng, trên người sát khí ngưng tụ, ở trên không kết thành một mảnh mây đen, tương đối dọa người.

Bọn hắn cho rằng danh tự Sâm La Điện đệ thất điện có thể dọa cho tên Thần Võ Quân Thiên phu này phải quỳ trên mặt đất.

Nhưng mà...

- Tốt! Các ngươi không chỉ có giết người, lại còn nhốt nữ nhân, quả thực không có vương pháp rồi! Không có vương pháp rồi! Nữ nhân đẹp nhất SâmLa Điện đệ thất điện các ngươi là ai?

Vị Thần Võ Quân Thiên phu kia giận dữ, thanh âm cường tráng đến giống như sấm công.

Mấy tên đệ tử Tà Tông đều sững sờ, dừng một chút, có người nói:

- Đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện đệ thất điện chúng ta tự nhiên là Đệ thất điện Điện hạ Vạn Hương Sầm.

- Vậy các ngươi trở về nói cho đệ thất điện điện hạ các ngươi biết. TàTông các ngươi thích chơi nữ nhân Vạn Tượng Tháp, lão tử lại thíchchơi nữ nhân Tà Tông, bảo Vạn Hương Sầm rửa sạch sẽ thân thể, trong vòng ba tháng không thể lấy trinh nàng, con mẹ nó, Phong Đại Ngưu ta cùng họ với nàng.

Vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia tính tình như trâu, giống chút nàogiống nói giỡn, thanh âm lớn đến truyền khắp cả nửa Thiên Hoa Cổ Thành.

Quá kiêu ngạo rồi, quả thực quá kiêu ngạo rồi!

Thần Võ Quân, chính là chiến lực cường đại nhất Thần Tấn vương triều, đây là điều mà tất cả mọi người đều công nhận.

Nhưng một tên Thiên phu trưởng của Thần Võ Quân lại cuồng ngạo như vậy,vậy mà công bố muốn chơi điện hạ Sâm La Điện đệ thất điện "Vạn HươngSầm", cái này bảo đệ tử Tà Tông ở tràng làm sao mà chịu nổi chứ?

Tám tên nam tử thân mặc hắc bào này đều là tuổi trẻ tài tuấn cao cấpnhất Sâm La đệ thất điện, nhưng mặc dù là bọn hắn, ở trước mặt Vạn Hương Sầm quả thật ngay cả heo chó cũng không bằng.

Trong Tà Tông, tàn khốc đến cực điểm, chế độ đẳng cấp càng thêm sâm nghiêm, càng thêm mạnh được yếu thua.

Cao cấp nhất chính là thần; thấp một cấp, là cẩu.

- Thật sự là nói khoác không biết ngượng, quả thực là muốn chết.

Tên đệ tử Tà Tông bị chém đứt cánh tay kia miệng vết thương đã bị linhkhí phong bế, bao lấy một tầng hào quang tinh hồng sắc dày đặc.

Hắn đối với tu vi của mình thập phần tự tin, vừa rồi chỉ là bị đánh lén, bị đánh không kịp đề phòng cho nên mới bị chém đứt một cánh tay nhưthế.

Nếu là giao thủ chính thức, mình sao có thể bại bởi một tên Thần Võ Thiên phu chứ?

Thật sự là chê cười!

Cái gọi là Thần Võ Thiên phu, chính là quản lý một ngàn Thần Võ Quân,Thần Võ Quân đâu chỉ một trăm triệu, một tên Thiên phu trưởng quả thựcchính là cặn bã, thông tục chút chính là rau cải trắng, vừa nắm đã đượcmột bó to.

Thua ở trong tay một tên "Rau cải trắng", thân là nghịch thiên tài tuấn Tà Tông, sao có thể chịu phục được?

Oanh!

Một cổ sát ý từ trong không khí ngưng tụ lại, Thiên Địa linh khí trở nên sắc bén, một đầu kim điểu đậu trên đỉnh cây bị một đạo sát khí im ắngphân thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất.

Đệ tử Tà Tông đứt tay trên người bắn 180 đạo hắc sắc thần hoa, khiến hắc y cũng bị trùng kích tung bay lên.

Hắn đã mở ra 180 tòa mệnh huyệt, ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn cũng thuộc về hàng ngũ cường giả.

- Mẫu Điện Ma La!

Hắn chỉ còn một cánh tay trái, bàn tay như làm bằng thần thiết, trên đócó bảy đạo dòng điện, hình dạng như Trát Long, mọi người còn đứng ở đàng xa, nhưng cánh tay tràn đầy điện mang của hắn cũng đã bổ nhào tới trước người Phong Phi Vân.

PHỐC!

Chiến đao nhoáng một cái, một mảnh ánh đao bay qua.

Một cái tay đứt liền văng lên trên bầu trời, còn có điện mang đan vào ở phía trên, chỗ đứt gãy chảy ra một đạo máu tươi.

- Đao của ngươi...

Hai tay tên đệ tử Tà Tông kia đều bị phế đi, hơn nữa cũng không biết là bị chém xuống thế nào nữa.

- Đao của ta rất nhanh.

Vị này Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia vươn tay phủi phủi chiến đaotrong tay, đánh ra thanh âm "Bành, bành" giống như một thô hán bán dao phay bên đường vậy.

Nhưng một tên thô lỗ như vậy lại chém xuống hai tay một vị nghịch thiên tài tuấn Tà Tông.

Hắn trở tay một đao, một đạo đao khí liền chém tên đệ tử Tà Tông đã đứthai tay đứng cách đó hơn mười trượng thành hai khúc, thân thể hóa thànhhai mảnh, tả hữu bay ra.

Hắn chỉ nhẹ nhang bâng quơ bổ ra một đao như vậy, nhưng vị đệ tử Tà Tông kia lại không thể trốn thoát.

Sâm La Điện đệ thất điện chó má gì chứ, tu vị cũng quá kém, Tà Tông những năm này xem ra đã xuống dốc rồi.

-------

Chương 464: Lấy một địch bảy

Vị Thần Võ Quân Thiên phutrưởng kia thở dài thở ngắn, quả thực vô cùng làm dáng, mấy vị đệ tử TàTông thấy thế đều nghiến răng nghiến lợi.

- Liên thủ tiêu diệt hắn.

Bảy tên đệ tử Tà Tông cùng kêu lên, trong thân thể mệnh huyệt nổ bắn ra, linh quang tràn ngập, khiến linh khí chung quanh đều bị trùng kích đếnhỗn loạn.

Bảy người này đều là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, tu vị thấp nhấtcũng mở ra 60 tòa mệnh huyệt, tu vị cao nhất càng mở ra 280 tòa mệnhhuyệt.

Tên đệ tử Tà Tông mở ra 280 tòa mệnh huyệt kia cường đại đến không hợpthói thường, trong tay tế ra một khối thần ma, đây đã là nửa kiện LinhKhí, có thể phát huy ra một tầng chiến uy của Linh Khí.

Mặc dù chỉ có một tầng uy lực Linh Khí, nhưng cũng đã cực kỳ đáng sợ, có thẻ cách mấy trăm dặm giết người.

Bảy người đồng thời bay lên, tất cả mọi người đều đánh linh khí vàotrong khối thần ma kia, một kích lay trời, khiến cả cổ phố đều tanhoang, phòng ốc hai bên đường bị chấn sụp một mảnh lớn.

- Mẹ nó, lão tử phải đánh bảy tên!

Thần Võ Quân Thiên phu trưởng hét lớn một tiếng, trong miệng có lôi khiếu, chấn thiên động địa.

Hắn uy phong lẫm lẫm đứng ở giữa đường, áo giáp màu đen chiếu ra lãnhquang, chiến đao trong tay vọt lên linh mang cao mười mét, hai tay cầmđao, mãnh liệt chém ra một đao, một đạo đao lãng hình bán nguyệt đánhlên khôi thần ma kia.

Linh Khí chiến uy đầy trời bị đao lãng xuyên thấu, dễ dàng giống như phá vỡ màn nước vậy.

Oanh!

Thần ma cực lớn bị đánh bay ra ngoài, bảy tên đệ tử Tà Tông kia đồngthời thổ huyết, thật giống như diều đứt dây, từ giữa không trung té rớttrên mặt đất.

Quá dữ dội rồi, một đao đánh bay bảy tên Thần Cơ Đại viên mãn, toàn bộ trọng thương.

Triệu Điền sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, vừa mừng vừa sợ, vị Thần VõThiên phu đại nhân này thật sự giống như thần binh giáng trần, chiến lực bưu hãn, ghét ác như cừu, giết cho đám nghịch thiên tài tuấn Tà Tôngkia thất linh bát lạc.

Bành!

Vị Thần Võ Thiên phu đại nhân kia mặc giày sắt, một cước dẫm nát lồngngực một tên đệ tử Tà Tông, kéo theo huyền thiết chiến đao đen kịt, từtrên cao nhìn xuống, chỉ vào cổ hắn, quát:

- Hô theo ta, Sâm La Điện chính là chó má!

Thanh âm cao ngất, thiếu chút nữa đã chấn cho hắn ngất đi.

Lưỡi đao băng hàn, đao khí phun ra nuốt vào, chăm chú chỉ vào cổ tên đệ tử Tà Tông kia.

Đây là một cổ hàn khí khiến yết hầu người như muốn đông lại vậy.

Tên Thần Võ Thiên phu trưởng này quả thực giết người như điên, hơn nữatánh khí táo bạo, vừa rồi tên đệ tử Tà Tông kia bị chém thành hai nửa,nội tạng lưu đầy đất, tràng diện kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Đệ tử Tà Tông tuy rằng lãnh ngạo, hơn nữa trải qua tôi luyện sinh tử,nhưng bị tên Thần Võ Thiên phu trưởng này trừng lấy, trực tiếp khiếnmười đạo thần thức trong đầu hắn bị phai mờ chín đạo.

Ý chí lực không sợ sinh tử cũng hỏng mất!

- Đừng giết ta, ta hô, Sâm La Điện chính là chó má!

Tên đệ tử Tà Tông kia bị bốn mươi đạo thần thức áp chế, tinh thần cũng thiếu chút nữa hỏng mất.

- Thanh âm lớn thêm chút nữa!

Thần Võ Thiên phu trưởng hét lớn.

- Sâm La Điện chính là chó má!

- Hắc hắc!

Thần Võ Thiên phu trưởng giọng mỉa mai cười, lại nói:

- Tiếp tục hô, điện hạ Sâm La Điện đệ thất điện Vạn Hương Sầm, là tình phụ của Phong Đại Ngưu.

- Cái này... đệ hạ Sâm La Điện đệ thất điện Vạn Hương Sầm, là tình phụ của Phong Đại Ngưu.

Tên đệ tử Tà Tông kia cũng sắp khóc lên rồi.

- Giống như không đúng lắm ah! Phong Đại Ngưu ta phong lưu phóng khoáng, tiêu dao tung hoành thiên hạ, đang lúc tuổi trẻ hăng hái, nếu không làm ra một phen đại sự kinh thiên động địa, chẳng phải thực xin lỗi cổ thân thể vô địch thế gian này của ta sao?

Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia lầm bầm lầu bầu nói, lại giống như là đang hỏi tên đệ tử Tà Tông nằm trên mặt đất vậy.

- Ách! Vậy người muốn làm đại sự kinh thiên động địa gì!

Tên đệ tử Tà Tông kia khiếp nhược nói.

- Ta muốn bắt tất cả nữ nhân xinh đẹp nhất của mỗi một điện Sâm La Điệnvề, nhốt vào tù giam, làm tình phụ của Phong Đại Ngưu ta, Sâm La Điệntổng cộng có Thập Điện, như vậy cộng lại chính là thập đại mỹ nhânkhuynh thành tuyệt đại rồi, Phong Đại Ngưu ta thật sự là diễm phúc sâua.

Vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia nghiêm nghị nói, rất là chăm chú.

- ...

Tên đệ tử Tà Tông kia lập tức một chữ cũng không nói được, tên này làmột tên điên, nữ tử đẹp nhất Sâm La Điện Thập Điện không một ai mà không phải là hạt độc tử, không một ai không phải là đỉnh tiêm cường giả.

Có thể lên giường với bất kỳ người nào trong đó cũng là một chuyện rất giỏi rồi.

Phải biết rằng trong Tà Tông, cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, có đôi khicanh tranh giữa nữ nhân so với nam nhân càng thêm hung ác độc ác.

Nữ nhân càng xinh đẹp, sẽ càng khiến người đố kỵ, chết cũng sẽ càng nhanh.

Cho nên có thể trở thành nữ nhân đẹp nhất một điện, nhất định đều là nữnhân có thủ đoạn và tu vị đều cực kỳ lợi hại mới có thể sống sót, cũngnhư Bạch Như Tuyết của đệ tứ điện, điện hạ Vạn Hương Sầm của đệ thấtđiện vậy..

Vạn Hương Sầm có thể trở thành điện hạ đệ thất điện, đây nhất định là một nữ nhân thủ đoạn và tu vị hơn xa Bạch Như Tuyết.

Phong Phi Vân nói ra lời này, cũng chỉ là vì thấy nữ học viên Vạn TượngTháp gặp phải tao ngộ bi thảm, trong lòng cực kỳ phẫn nộ với người TàTông nên mới nói ra ngoan thoại như thế thôi.

Nếu hắn thật sự nbăt hết nữ nhân xinh đẹp nhất Sâm La Điện Thập Điện,tuy rằng có thể hung hăng đả kích Tà Tông, giống như liên tục đánh mườibạt tai vào mặt người ta vậy

Thoải mái là sướng rồi, nhưng hắn muốn sống quả thật khó như lên trời.

Tà Tông nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết hắn, thậm chí là một ít lão tổ Tà Tông cũng sẽ ra tay với hắn, dù sao không ai chịu nổi loại đả kích này cả.

Dù sao hắn bây giờ là Thần Võ Quân Thiên phu trưởng Phong Đại Ngưu, tùytiện hung hăng càn quấy như thế nào đều được, tùy tiện phóng ngoanthoại lung tung thế nào đều được, cho dù có chọc ra mười vị điện hạ TàTông cũng không sao, cùng lắm thì thoát khỏi áo giáp, quay lại làm Phong Phi Vân thôi.

Đương nhiên, nếu Phong Phi Vân biết rõ, chuyện hắn chơi Bạch Như Tuyếtthiên hạ đều đã biết, toàn bộ Sâm La Điện đệ tứ điện cũng đã coi hắn làtử địch tất sát, vậy thì hiện giờ hắn cũng đã không lạnh nhạt thế rồi.

PHỐC!

Phong Phi Vân một đao chém bay đầu tên đệ tử Tà Tông hắn đang giẫm dưới chân, đá văng hắn ta ra ngoài như bóng da.

Đây tên đệ tử Sâm La Điện đệ thất điện thứ hai chết dưới đao của hắn.

Sáu người khác, đều bị trọng thương, trong lòng đã có vài phần sợ hãitên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, từng bước một lui về phía sau.

- Ai mới vừa nói muốn lấy trinh Vạn Hương Sầm thế?

Một thanh âm mềm mại đáng yêu tới cực điểm từ trong gió truyền đến,truyền vào trong tai người, phàm là người nghe được thanh âm này toànthân đều co rút một hồi, xương cốt cũng như tê dại vậy.

-------

Chương 465: Hồng trần gặp lại (1)

Mà trước khi nghe được thanh âm này, một cổ mê điệp hương hoa cũng đã trước một bước tràn ngập nơichóp mũi, loại mùi thơm này quả thực còn mê người hơn cả mùi thơm cơ thể của nữ tử.

Chỉ một tia làn gió thơm, một thanh âm, cũng đã khiến người không thể tự chủ, trước mắt sinh ra tưởng tượng mê ly, như thấy được một yêu cơtuyệt đại không mảnh vải che thân.

Sáu tên đệ tử Tà Tông, nghe được thanh âm này, toàn bộ biến sắc, mãnhliệt quỳ trên mặt đất, áp sát đầu trên mặt đất, cùng kêu lên nói:

- Cung nghênh điện hạ!

- Một đám phế vật, mặt mũi Sâm La đệ thất điện đều bị các ngươi làm mất hết, biết rõ nên làm như thế nào rồi chứ?

Thanh âm kia lại trở nên sẳng giọng bá đạo, khiến tóc gáy toàn thân người đều dựng đứng lên.

Mùi thơm trong không khí cũng lập tức biến đổi, biến thành tuyết liên lãnh hương.

Đây là mùi thơm cơ thể của nàng, theo tâm tình nàng biến hóa mà mùi thơm phát ra cũng bất đồng.

Sáu tiếng kêu thảm trầm thấp đồng thời vang lên.

Sáu tên đệ tử Sâm La Điện đệ thất điện này vậy mà đều chém xuống một ngón tay của mình, bàn tay biến thành đỏ như máu.

- Một điện hạ Tà Tông... Cái này chơi lớn rồi...

Phong Phi Vân sờ lên chóp mũi của mình, đây là lần đầu tiên nghe đượcmùi thơm mê người như vậy, nhưng ngoại trừ mùi thơm và thanh âm của nàng ra thì ngay cả một cái bóng của Vạn Hương Sầm cũng không thấy.

Trong không khí, lưu hương hoa.

Vạn Hương Sầm không xuất hiện, nhưng mùi thơm vạn hoa mê điệp trên người nàng vẫn đang lượn lờ, hiển nhiên nàng đã ở ngay tại phụ cận.

Sáu tên đệ tử Tà Tông kia từ trên mặt đất bò lên, trong tay cầm lấy đoạn chỉ máu chảy đầm đìa, vô cùng kính sợ đứng ở đó, thân người cong lại,thật giống như đang thăm viếng Thần chi vậy.

Triệu Điền khiếp sợ nói không nên lời, những đệ tử Tà Tông này đều thuộc hàng đỉnh tiêm, tiến nhập Thần Cơ Đại viên mãn, ở bất kỳ nơi nào cũnglà một phương hùng chủ, nhưng giờ phút này lại kính sợ một nữ nhân nhưvậy.

Chẳng lẽ vị điện hạ Sâm La Điện đệ thất điện kia lại đáng sợ vậy sao?

- Điện hạ chúng ta cố ý mời chào các hạ, trở thành Hộ Điện Giả của SâmLa Điện đệ thất điện, không biết Thiên phu đại nhân định như thế nào?

Một nam tử sắc mặt hiện hồng, mặc một bộ áo đen, đứng trên đỉnh một gốc tuyết tùng đầy tuyết đọng nói.

Nam tử này thanh âm lanh lảnh, có một loại cảm giác ẻo lả, trường bàomàu đen bị gió lạnh thổi bay một góc, lộ ra nho bào màu trắng phía dưới.

Hắn tới thập phần quỷ dị, bóng đen lóe lên, hắn đã xuất hiện ở chỗ đó.

Phong Phi Vân cảm thấy một cổ hàn ý khiếp người giống như Cừu Hàn HuyềnBăng dưới lòng đất, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào người trên ngọncây kia, cười nói:

- Hộ Điện Giả, đây là chức vụ gì thế?

Phong Phi Vân con mắt co rụt lại, tự nhiên thấy được áo đạo màu trắng dưới áo đen mà nam tử kia mang.

- Ha ha!

Nam tử này lãng tiếng cười dài, nói:

- Sâm La Điện Thập Điện, mỗi một điện đều có một vị điện hạ, chính làngười mạnh nhất trong một đời tuổi trẻ mỗi điện. Mà dưới trướng mỗi mộtvị điện hạ lại có ba gã hộ điện giả, tu vị nghịch thiên, gần với điệnhạ.

- Trăm năm sau, khi điện hạ kế thừa điện chủ vị, Hộ Điện Giả cũng sẽ trở thành Hộ Điện thần tướng, địa vị chỉ dưới Điện chủ và Phó điện chủ.Ngươi nói chức quan này thế này? Đừng nói là một tên Thần Võ Quân Thiênphu, coi như là Thần tướng thống lĩnh trăm vạn hùng binh Thần Võ Quân so ra vẫn kém một đầu ngón tay của Hộ Điện thần tướng!

Thần Võ Quân, chính là chiến lực mạnh nhất Thần Tấn vương triều, có thểchỉ huy diệt tiên giáo, đồ diệt một phương tu tiên gia tộc cấp bá chủ.

Quan giai chia làm: Thập phu trưởng, Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, Vạn phu trưởng, Tướng quân lệnh, Thần tướng, Thiên hầu.

Tướng quân lệnh, có thể thống lĩnh mười vạn Thần Võ Quân.

Thần tướng, có thể thống lĩnh trăm vạn Thần Võ Quân.

Thiên hầu, địa vị tuyệt cao, bình thường đều là tồn tại từ lúc Thần Tấnvương triều thành lập, chính là thừa kế vương hầu, truyền thừa mấy ngànnăm, sau lưng có được gia tộc khổng lồ cổ xưa, Thần Võ Quân dưới trướngít nhất cũng có mấy ngàn vạn.

Một ít Thiên hầu, thậm chí có thể có được hơn một tỷ Thần Võ Quân.

Ở Thần Tấn vương triều, gia tộc môn phiệt quá nhiều, cao cấp nhất tựnhiên chính là Tứ đại môn phiệt, mà gia tộc của mười tám chư thiên hầugia chính là gia tộc đỉnh tiêm tầng thứ hai.

Về phần như Nam Thái Phủ Phong gia, Tần gia, Kỷ gia, những gia tộc xưngbá một phương này tuy rằng nhìn như cường đại cường thịnh, nhưng so vớiThiên hầu gia tộc lại kém mấy chục lần, so với gia tộc cấp bậc như Tứđại môn phiệt thì lại càng không cần phải nói.

Mười támThiên hầu phủ và Tứ đại môn phiệt chính là vương hầu tướng tướng của Thần Tấn vương triều, Vương tôn quý tộc hầu hết đều là môn hạ cácgia tộc này.

Như những gia tộc như Phong gia, Tần gia tuy rằng cũng truyền thừa ngànnăm, nhưng lại không cách nào so với nội tình mấy ngàn năm của ngườikhác, chỉ có thể coi là địa chủ hào phú ở một nơi nhỏ bé thôi.

Có thể nói Thần Võ Quân quả thật vô cùng cường đại, nhưng Thần Võ Quândưới trướng một Thiên hầu đã là mấy ngàn vạn, có mấy vạn tên Thiên phutrưởng.

Một Thần Võ Quân Thiên phu quân gia, quả thật chỉ có thể coi là "Rau cải trắng" .

Nếu Phong Đại Ngưu thật là Thần Võ Quân Thiên phu, có người muốn mờichào hắn làm Hộ Điện Giả cho Tà Tông điện hạ, hắn khẳng định sẽ đồng ý,nhưng Phong Đại Ngưu lại không phải Phong Đại Ngưu.

-------

Chương 466: Hồng trần gặp lại (2)

Luật Tam Xuyên, ngươi cũngxứng làm nam nhân sao, thấy nữ tử Vạn Tượng Tháp bị ác đồ Tà Tông khinhục, trong lòng ngươi ngay cả chút xúc động cũng không có sao?

Triệu Điền tê tâm liệt phế rống lớn, trong miệng cũng hộc ra máu.

Huyết bị hàn khí ngưng tụ thành huyết khối.

- Chỉ sợ hắn cũng gia nhập vào hàng ngũ khi nhục nữ tử Vạn Tượng Tháp.

Phong Phi Vân đứng ở trước mặt Triệu Điền, thiết khải màu đen trên người hàn quang trùng thiên, vận hết lực lượng toàn thân, lôi ra một đạo đao cung, ánh đao tựa như đại hải thần lãng, tuôn ra mà lên, chém vỡ tòabăng sơn kia thành mảnh vụn.

Rầm Ào Ào!

Luật Tam Xuyên quả thật tu vị khủng bố, chiến đao trong tay Phong PhiVân ầm ầm đứt gãy, một mảnh đao rơi xuống trên mặt đất, đây là bị hànkhí của băng sơn kia đông lạnh gãy mất.

- Tu vi của ngươi cũng không gì hơn cái này, ha ha!

Luật Tam Xuyên tự cho là cường đại hơn Phong Phi Vân, đã đánh gãy được đao của Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân ngược lại không nói gì, dù sao tu vị Luật Tam Xuyên quảthật khủng bố, nhưng cũng không phải là không thể địch lại.

Cây chiến đao này vốn là quần sĩ đao của Thần Võ Quân, không phải làthần binh gì, không chịu nổi 《 Địa Vực Hàn Băng Quyết 》 của Luật TamXuyên cũng là chuyênj hợp tình lý.

Nếu đổi thành bạch thạch cự đao thử xem?

Triệu Điền cảm kích cúi đầu với Phong Phi Vân, nói:

- Đa tạ Thiên phu đại nhân xuất thủ tương trợ, những người Tà Tông nàythủ đoạn tàn nhẫn, thế lực khổng lồ, Thiên phu đại nhân đắc tội bọn hắn, khẳng định hậu hoạn vô cùng, không bằng gia nhập Vạn Tượng Tháp ta...

Triệu Điền nhìn ra tu vị vị Thần Võ Thiên phu đại nhân này rất cao minh, hơn nữa đảm lượng siêu phàm, muốn kéo hắn vào Vạn Tượng Tháp để chốnglại Tà Tông.

- Ha ha! Vạn Tượng Tháp ở trước mặt Tà Tông chúng ta chính là thịt cátrên thớt, Tà Tông chúng ta muốn ăn thì ăn, muốn chà đạp thì chà đạp.

Tiếng cười của Luật Tam Xuyên càng thêm bén nhọn, tuy rằng ngọc diệnlăng phong, dáng người trác tuyệt, nhưng thanh âm kia lại như thái giámtrong cung vậy.

Phong Phi Vân kéo theo đoạn đao, hừ lạnh một tiếng:

- Bổn tướng quân ghét nhất chính là loại chó chết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như ngươi!

Luật Tam Xuyên ánh mắt rét lạnh, toàn thân đều bị băng tinh bao trùm, có chín tòa băng sơn vô cùng khổng lồ ẩn hiện phía sau hắn, trong lúc nhất thời, trong không khí hàn ý khắc nghiệt, ngay cả sáu tên đệ tử Tà Tôngkia cũng nhao nhao thối lui về phía xa, mới có thể ngăn cản được cổhàn ý này.

Đây là khí tượng của Luật Tam Xuyên, "Cửu Sơn Hàn Băng Thiên" .

Phong Phi Vân lỗi lạc mà đứng, dùng thân thể chống khí lạnh, một mảnhmây lửa từ trong áo giáp tỏa ra, sóng nhiệt đốt đến đá xanh trên mặt đất cũng thành mặt kính.

- Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi...

Tiếng ca Đàn tranh từ trong Thiên Mai trang viên truyền ra, đàn tranh rõ ràng, giống như tiên cơ thần nhạc từ Cửu Thiên giáng xuống vậy.

Tiếng đàn tranh theo gió mà phiêu, truyền khắp Thiên Hoa Cổ Thành bị băng tuyết bao trùm .

Tuyết rơi trên bầu trời lại càng đẹp hơn, tựa như một múi linh hoa từphía trên bay xuống, không phải vì bản thân tuyết đẹp, mà là vì có đàntranh phiêu trong tuyết.

Tiếng ca tự nhiên cũng cực đẹp, thiên hạ rất khó tìm ra được thanh âm thứ hai đẹp như vậy.

Phong Phi Vân và Luật Tam Xuyên vốn đã giương cung bạt kiếm, muốn chiếnđấu một hồi, nhưng nghe được tiếng ca từ trong Thiên Mai trang viên bayra lại đồng thời bị hấp dẫn, nửa phần chiến ý cũng không dấy lên nổi.

Phong Phi Vân thần sắc kích động, ngón tay nắm hoa mai giống như huyếthồng từ trong trang viên bay ra, đặt nơi chóp mũi khẽ ngửi, phảng phấtđã nghe thấy được mùi thơm của người ấy.

Thiên hạ nà có thể gảy nhạc khúc đến tình trạng như thế, Phong Phi Vânchỉ biết hai người. 《 Hồng Nhan Vi Thùy Tiếu 》 bằng đàn tranh của NamCung Hồng Nhan và 《 Vũ Trung Miên 》 bằng hồng ngọc tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt.

Một cái niềm thương nhớ, khiến người không kìm được phải rơi lệ; một cái ôn nhu, khiến người ngủ say trong mộng đẹp

Đây là thanh âm. đàn tranh ..

Chỉ cần duyên phận đã hết, trong hồng trần vẫn có thể gặp lại.

Là nàng, nhất định là nàng, nàng ở ngay trong Thiên Mai trang viên, nàng đây là đang vì ai đánh đàn, vì ai mà ca?

- Chúng ta đi!

Một mảnh làn gió thơm từ trên không thổi qua, trong đó mơ hồ có thểchứng kiến một bóng người tuyệt đẹp bay vút, tiến nhập vào Thiên Maitrang viên, mà ngay cả Triệu Điền chứng kiến bóng người này cũng thấtthần, nhưng Phong Phi Vân giờ phút này đối với nàng lại không có chúthứng thú, trong đầu của hắn đã bị người kia hoàn toàn chiếm giữ.

Ở trước mặt người kia, nữ tử thiên đều chỉ là mây khói, không đáng giá nhắc tới.

Sáu đệ tử Sâm La đệ thất điện và Luật Tam Xuyên đều lần lượt tiến nhập Thiên Mai trang viên, đi theo.

Bành, bành, bành, bành!

Phong Phi Vân bổ liền bốn đao, thả bốn nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp bị khóasắt trói lại kia rả, khóa sắt rơi trên mặt đất, bốn nữ tử mỹ mạo độnglòng người kia vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, thật giống như đã hóa đá vậy.

Sau nửa ngày sau, trên mặt các nàng đều có tuyệt nhiên chi sắc, đây làmột loại cảm giác sỉ nhục, cảm giác được thân thể của mình dơ bẩn, loạidơ bẩn đã đã hoàn toàn đánh sụp vinh dự và lãnh ngạo trước kia của cácnàng.

Đồng thời một chưởng đập về cái trán mình, không muốn lại mang theo sỉ nhục, sống ở trên đời này nữa.

May mắn Phong Phi Vân sớm đã nhận ra ánh mắt của các nàng không ổn, ratay chế trụ các nàng, dùng linh thuật phong bế hai tay các nàng .

- Đồ vật quý giá nhất của người chính là tánh mạng, tánh mạng chỉ có một, một khi chết rồi, cái gì cũng sẽ mất.

Phong Phi Vân nói.

- Nhã Nhân đa tạ Thiên phu đại nhân cứu chúng ta ra Khổ Hải, nhưng cầuThiên phu đại nhân, vô luận như thế nào cũng nên thành toàn chúng ta, để cho chúng ta chết mới có thể chấm dứt khuất nhục mà người Tà Tông gâyra cho chúng ta được.

Nhã Nhân nói xong liềnc rơi lệ đầy mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu,tao ngộ của các nàng đã khiến các nàng không muốn sống nữa.

Tao ngộ bực nào mới có thể khiến cho Tu tiên giả tâm chí cường đại lại không muốn sống nữa chứ?

Tánh mạng rất yếu ớt đấy!

Các nàng cuối cùng vẫn không qua được cửa ải kia trong lòng, tự tay kết thúc tánh mạng của mình.

Một người muốn chết, không ai có thể ngăn được cả.

Máu tươi chảy ra nhuộm hồng cả tuyết trên mặt đất, đỏ tươi chói mắt,không có mùi máu tươi, ngược lại mang theo một cổ hương nhàn nhạt, thệthủy lưu hương.

Tựa như đóa hoa đẹp nhất đã héo tàn!

Triệu Điền nằm chặt hai tay, hàm răng cũng như muốn cắn nát, các nàngtại sao lại không sống nổi, còn không phải là bị người Tà Tô làm hạisao, thân là đàn ông, không thể bảo hộ nữ tử Vạn Tượng Tháp thì sao cóthể xem là đàn ông gì chứ?

- Ah!

Hắn rống dài một tiếng, trong mắt hiện đầy tơ máu.

-------

Chương 467: Thiên Mai trang viên (1)

Mới vừa rồi còn là bốn nữ tử mỹ mạo sống sờ sờ, nhưng qua trong giây lát đã ngã trên mặt đất, trởnên lạnh như băng, lúc chết đi, các nàng còn mang theo nụ cười được giải thoát.

- Ngươi tên là gì?

Phong Phi Vân hỏi.

- Đệ tử Võ Tháp, Triệu Điền.

- Khâm liệm các nàng, đưa về Vạn Tượng Tháp.

Trong mắt Phong Phi Vân chớp động tinh mang, kéo theo đao bước vào trong Thiên Mai trang viên, nói:

- Giết người thì đền mạng. Mạng bốn nữ tử, Tà Tông phải có bốn người chôn cùng các nàng!

Giết người thì đền mạng, dùng một bồi mười!

Triệu Điền nhìn chằm chằm vào áo giáp kia, chỉ thấy bóng lưng, tronglòng tràn đầy khâm phục, trong thiên hạ lại vẫn còn chân hán tử không sợ Tà Tông.

Hôm nay, La Phù công chúa cho mời thiên hạ hào kiệt, tề tụ tại Thiên Mai trang viên, phàm là hào kiệt một đời tuổi trẻ chạy đến Tam Thánh Quậnthì phần lớn đều đã đến.

Không chỉ vì năm gốc linh thảo, càng muốn thấy phong thái của vị đệ tử mỹ nhân Thần Tấn vương triều này một lần.

Thiên Mai trang viên mở ra đại môn, không có bất kỳ ai ngăn trở, hôm nay tất cả mọi người đều có thể tiến vào.

Phong Phi Vân sau khi đi vào đại môn đã nhìn thấy một mảnh mai viên,tuyết trắng hồng mai, hàn phong thổi qua, cánh hoa màu đỏ và tuyết baymàu trắng cùng múa, thập phần xinh đẹp.

Đi nửa canh giờ, mới xuyên qua phiến mai viên này, lại đi qua một mảnhhồ lớn, bay qua hai tòa núi lớn tràn đầy hoa mai, trước mắt xuất hiệnmột mảnh cung điện, tường đỏ ngói xanh, linh điểu xông phi, sợ là có hơn 100 tòa lâu đài và cổ điện.

Thiên Mai trang viên thập phần to lớn, đã từng là tư phủ của thành chủ, không thể dùng trang viên bình thường để cân nhắc được.

Phong Phi Vân cố gắng khiến tầm tình phẫn nộ của mình bình tĩnh trở lại, nhàn nhã dạo chơi, một bên xem xét phong cảnh, một bên nghe đàn tranhvui vẻ mà đi, nhắm mắt say mê, thẳng đến khi đi vào trong một quần thếcung điện thì tiếng đàn tranh kia mới biến mất.

Ầm ầm!

Có linh thông thuật pháp đang va chạm trên bầu trời, rất xa có thể nghe được thanh âm đánh nhau.

Đây vốn là một hồi thịnh hội long tranh hổ đấu, đã bắt đầu từ lâu rồi, chiến đấu cũng đã qua mấy chục tràng.

Chậm rãi đi giữa cung điện, thanh âm chiến đấu kia càng ngày càng rõ ràng.

Dọc theo con đường này gặp rất nhiều tu sĩ một đời tuổi trẻ, có thiênkiêu Tà Tông thân mặc hắc bào, có truyền nhân Đạo Môn mặc đạo bào, còncó tiểu ni cô áo trắng của Ngự Thú Trai, thiên tài tuấn kiệt Vạn TượngTháp cũng không ít..

Nhưng những người này đều hừng hực mà qua, có ngự không phi hành, có giá hạc mà đến, có đứng trên lưng bạch cốt ngô công, không ai chú ý tớiPhong Phi Vân, bọn hắn đều có bối cảnh cường đại, chính là thiên tài vôđịch đương thời.

Một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng cũng chẳng khác gì một lùm cỏ, thật sự không lọt vào nổi pháp nhãn của bọn hắn.

Rốt cục đi qua mảnh cung điện này, trước mắt bỗng nhiên khoáng đạt, nơinày là ở trong Thiên Mai sơn trang, quả thực người ta tấp nập, một đờituổi trẻ thế lực khắp nơi tề tụ, có thể chứng kiến rất nhiều tài tuấndanh chấn thiên hạ.

La Phù công chúa an vị trong một tòa phong đình, hoàng bào tiên lữ y,tóc xanh như thác nước, trên mặt mang khăn che mặt màu vàng, có LongHoàng chi khí lượn lờ trên người nàng, người bình thường liếc nhìn nàngmột cái cũng nhịn không được phải quỳ rạp trên đ

Ngọc công công mặc thanh cưu trường bào, mặt mỉm cười đang đứng ở ngay bên người La Phù công chúa.

Tám tên đại nội cao thủ, mặc cổ huyền thần khải, cũng như tám tôn vôđịch chiến thần đứng ở đằng sau phong đình, xếp thành một hàng, trênngười ẩn chứa vô thượng chiến uy.

Căn bản không có người dám đến gần La Phù công chúa một bước, nhưng bênngười La Phù công chúa lại ngồi một vị bạch y nữ tử, ôm một cây đàntranh Tử Mộc, cũng mang mạng che mặt, trên người có một cổ tiên vậnkhông linh.

Tu sĩ ở đây thật sự quá nhiều, Phong Phi Vân đứng dưới một gốc mai cổ ởbên ngoài, cách nhau khá xa, chỉ có thể nhìn thấy một đám bóng ngườirung rung, muốn lách vào cũng không thể được.

Trong Thiên Mai trang viên, tụ tập rất nhiều đại nhân vật, Sâm La ĐiệnThập Điện đã có điện hạ của bốn điện đến, đệ tam điện, đệ tứ điện, đệthất điện, đệ thập điện, mỗi một vị điện hạ đều là người mạnh nhất mộtđời tuổi trẻ của Tà Tông, mang theo cường giả đỉnh tiêm của Tà Tông.

Tà Tông mỗi một điện đều độc lập lẫn nhau, thế lực cực kỳ đáng sợ, chỉlà vì Tà Tông muốn liên thủ đối phó Vạn Tượng Tháp, cho nên mới tạm thời liên hợp cùng một chỗ.

Nhưng Tà Tông đã phân liệt hơn một ngàn năm, giữa lẫn nhau có đề phòngsâu đậm, thậm chí có một ít Tà Tông còn ở vào trạng thái đối địch, không có khả năng bền chắc như thép.

Ngoại trừ Tà Tông, Đạo Môn, Ngự Thú Trai, mười tám Thiên hầu phủ, Tứ đại môn phiệt, những thế lực này đều có tài tuấn một đời tuổi trẻ và thiênkim tiểu thư tụ tập ở đây, bởi vậy có thể thấy được lực ảnh hưởng của La Phù công chúa trong một đời tuổi trẻ không phải lớn bình thường.

- Hôm nay La Phù công chúa mới là chủ nhân, người Tà Tông các ngươi quả thực quá cuồng vọng, chẳng lẽ ngay cả mặt mũi công chúa cũng không chosao?

Tam vương tử Đại Thực quốc Trác Quý Văn hét lớn một tiếng.

- Ha ha! Người thắng làm vua, người thua làm giặc, tuyệt đỉnh cường giảVạn Tượng Tháp các ngươi sáu người liên tiếp bại lui, chỉ có thể nói...Vạn Tượng Tháp thật sự đã suy bại, không một ai có thể lên mặt bàni.Aizz! Sao có thể trách Tà Tông ta cuồng vọng được?

Hồng Ma Phương lãng thanh cười cười, trên bàn tay nở rộ một mảnh mây lửa màu đỏ, trực tiếp đánh trọng thương một vị thiên kiêu Vạn Tượng Thápbài danh thứ sáu mươi ba trên 《 Bách Tháp Bảng 》, đánh rơi trên mặt đất, thân thể cũng bị đốt trọi, run rẩy trên mặt đất.

Hồng Ma Phương chính là tuyệt đỉnh nhân kiệt của Sâm La Điện đệ tứ điện, là một vị "Hộ Điện Giả", chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng TiếtTrường Tiếu, vô luận là tu vị, hay là tâm chí, đều ít người sánh bằng.

- Hôm nay La Phù công chúa chính là vì tìm kiếm đệ nhất cường giả trongThần Cơ Đại viên mãn, tự nhiên là bao gồm tất cả tu sĩ thiên hạ, Tà Tông ta chiến pháp vô địch, vì sao không thể tham gia? Chẳng lẽ Vạn TượngTháp các ngươi sợ sao?

- Cái gọi là nghịch thiên tài tuấn của Vạn Tượng Tháp, muốn tìm Tà Tôngta báo thù, nhưng lại sáu chiến sáu bại, cái này chỉ có thể trách cácngươi quá kém cỏi thôi.

- La Phù công chúa chính là thiên kiệt Vạn Tượng Tháp, độ lượng sẽ không nhỏ như vậy đâu, sao có thể không dung Tà Tông ta chứ?

... ...

...

Tất cả đệ tử Tà Tông đều nở nụ cười, mang theo cười nhạo và xem thường,bọn hắn sớm đã biết rõ trong đệ tử Vạn Tượng Tháp có rất nhiều ngườikhông phục, hôm nay muốn rửa sạch sỉ nhục lúc trước

Vì vậy thiên tài Tà Tông tứ điện ra hết, chính là muốn ở trước mặt baongười trấn áp những người không phục này, ngươi không phục, vậy thì đánh cho ngươi phục.

Hơn nữa còn muốn từ trong tay La Phù công chúa trong tay lấy đi năm gốclinh thảo, khiến vị Hoàng Gia Thiên Nữ kiêu ngạo này cũng nếm thử sự lợi hại của Tà Tông.

-------

Chương 468: Thiên Mai trang viên (2)

- Ân oán giữa Vạn Tượng Tháp và Tà Tông, ba tháng sau, bên bờ Thánh Hồ tự nhiên sẽ quyết một trậnsống mái, ai là Vương, ai là Khấu, đến lúc đó, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng. Hôm nay vô luận là ai, chỉ cần có thể ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãnxưng Vương, vậy thì có thể lấy đi năm gốc linh thảo.

La Phù công chúa rốt cục lên tiếng.

Hồng Ma Phương đứng ở giữa sân, ánh mắt cố ý nhìn quét qua những đệ tử Vạn Tượng Tháp kia, cười nói:

- Hôm nay xem ra chính là sân khấu để Tà Tông ta xưng bá, Vạn Tượng Tháp quả thực không tìm ra ai có thể đánh một trận, ta mới dùng nằm phần lực lượng đã trấn áp được sáu tên nghịch thiên tài tuấn Vạn Tượng Tháp...

- Ta đến đánh với ngươi.

Trác Quý Văn thật sự nghe không nổi nữa, nho y màu trắng trên ngườiphồng lên, vèo một tiếng, cũng đã bay đến trên đỉnh đầu Hồng Ma Phương,một cái đại thủ ấn đè xuống.

Trác Quý Văn chính là Tam vương tử Đại Thực quốc, từ nhỏ đã thiên tư hơn người, gia nhập Vạn Tượng Tháp tu hành, tu vị càng thêm cao tuyệt,chính là hùng chủ một đời tuổi trẻ của Vạn Tượng Tháp.

Đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng biết sự cường đại của Trác Quý Văn, cơ hồ chưa từng bị bại, có hắn ra tay, nhất định có thể đè ép khí diễm hung hăngcàn quấy của Tà Tông xuống.

Oanh!

Hồng Ma Phương chân đạp một mảnh mây lửa, phóng lên trời, trên ngườitriển khai khí tượng "Xích Hà Thiên Hải", thân thể như là biến thành một mảnh thanh thiên, có từng mảnh mây lửa trôi nổi trên đỉnh đầu, tựa nhưLạc Nhật Xích Hà, vừa giống như Địa Tâm Hỏa Hải.

Trác Quý Văn nào ngờ Hồng Ma Phương lại cường đại như vậy, thân có khítượng, lệ khí khiếp nhân tâm, mới một phát tay, đã bị một đạo hỏa lãngđánh trúng, khiến đầu tóc bị đốt trọi một đám.

La Phù công chúa cau mày, nhẹ khẽ lắc đầu, giống như có lẽ đã thấy được kết quả.

Quả nhiên cũng không lâu lắm, Trác Quý Văn liền bị "Hám Thế Lục Diễm"của Hồng Ma Phương đánh trúng, nửa người đều thiêu đốt lên, huyết nhụckhông ngừng chủ xuống.

Trác Quý Văn trong lòng hoảng hốt, "Hám Thế Lục Diễm" quả thực khủng bố, thậm chí ngay cả hộ thể Thần Vân cũng không thể ngăn trở.

Cứ như vậy thất thần, Hồng Ma Phương vỗ chưởng xuống, ẩn chứa tám ngưuchi lực, đánh cho Trác Quý Văn miệng lớn thổ huyết, trên người nứt rabảy, tám đạo miệng máu, thân thể thiếu chút nữa đã phân liệt..

Một vị hùng chủ một đời tuổi trẻ nằm trên mặt đất, chỉ không ngừng ho ra máu, bò cũng không đứng dậy được.

Toàn trường nghẹn ngào!

Trác Quý Văn chính là người thừa kế tương lai của Đại Thực quốc, là đệnhất cao thủ một tòa thần tháp thánh địa, rất nhiều người đều nghe quatên của hắn, nhưng hắn vẫn thất bại, vô cùng thê thảm .

Là Tà Tông cường đại đến tình trạng vô địch? Hay thật là đệ tử Vạn Tượng Tháp quá mức bất lực?

- Ha ha! Vạn Tượng Tháp bảy chiến bảy bại, thánh địa đệ nhất thiên hạchó má gì chứ, chỉ có thể liếm cho Tà Tông thôi, ha ha, không, liếm chân cũng ngại đầu lưỡi quá lớn... Ah!

Một tên đệ tử Tà Tông đang cười dài, đột nhiên bị một tia ánh mắt trừngchết, bành một tiếng, té trên mặt đất, đầu cũng trực tiếp nổ tung.

Đây là một đạo thiên mục, hào quang sắc bén như kiếm!

Một tia ánh mắt, có thể trừng chết một đệ tử Tà Tông, hơn nữa còn không ai phát hiện ra ánh mắt đó là từ hướng nào.

- Ai nói Vạn Tượng Tháp không ai có thể đánh một trận?

Một âm thanh lạnh như băng vang lên, chấn nhiếp tại chỗ.

Phong Phi Vân linh giác khẽ động, ánh mắt hướng về phía rừng mai ở xa xa, khóe miệng có chút nhảy lên, hắn vậy mà đã đến.

- Người nào lén lén lút lút, còn chưa lăn ra đây?

- Chỉ là loại dấu đầu lộ đuôi, lá gan chuột nhắt thôi...

PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!

Lại mấy tia ánh mắt cách không bay ra, xuyên thủng mấy tên đệ tử Tà Tông cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, toàn bộ đều là trái tim vỡ nát, ngãnhào xuống đất.

Mấy vị điện hạ Tà Tông muốn xuất thủ cứu giúp, nhưng cũng không kịp, ánh mắt này thật sự quá kinh khủng, giống như con mắt của U Minh Quỷ Vươngvậy.

Đây là một loại cảm giác hít thở không thông, không khí cũng phảng phất như đọng lại!

Qua trong giây lát đã có bốn gã đệ tử Tà Tông nằm trong vũng máu, mộttên đầu bị nổ nát, ba tên trái tim bị xuyên thủng, nhưng lại không thấyđược người ra tay ở phương nào?

Chỉ là một tia ánh mắt, ánh mắt thật đáng sợ!

Đệ tử Tà Tông đều không dám nói tiếp nữa, thật giống như miệng bị phongbế vậy, mấy tên đệ tử Tà Tông vừa rồi cũng là vì không để ý miệng mồmcho nên mới ngã trên mặt đất.

Áo đen trên người Hồng Ma Phương cũng bị gió lạnh cuốn bay lên, trongđôi mắt lưu động thần hoa, quét nhìn tứ phương, trầm giọng nói:

- Xem ra là tuyệt đại anh kiệt của Vạn Tượng Tháp đã đến, Hồng Ma Phương ta ngược lại rất muốn chiếu cố ngươi đấy.

Hồng Ma Phương tuy rằng hào khí vạn trượng, sát khí mười phần, nhưngtrong lòng lại không bình tĩnh như vậy, hắn rất sợ người đến chính làYêu Ma Chi Tử, dù sao ở dưới Bán Đạp Sơn, tràng cảnh Hoàng Đạo Nam vàHắc Phong Nham chết ở trong tay Phong Phi Vân hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.

Hừ! Cho dù đến chính là Yêu Ma Chi Tử, ta cũng cũng không phải là không có cơ hội thắng!

- Ngươi... Không đủ tư cách!

Thanh âm này không phải thanh âm của Yêu Ma Chi Tử.

Hồng Ma Phương trong lòng lập tức bình tĩnh, cũng đúng, Yêu Ma Chi Tử đã chơi Bạch Như Tuyết, đắc tội với toàn bộ Tà Tông, hắn căn bản không dám tới Thiên Mai trang viên.

- Vậy ngươi tới thử xem ta có tư cách không!

Hồng Ma Phương trong lòng càng thêm không sợ, trên lưng mây lửa ngấttrời, dị tượng "Xích Hà Thiên Hải" lần nữa triển khai, hắn đã theo thanh âm vừa rồi tìm ra được phương vị của người nọ. đánh ra một đạo thủ ấn,một mảnh mây lửa liền áp xuống trong rừng mai kia.

Nhưng phiến mây lửa kia còn chưa đánh xuống, lại là một đạo ánh mắt lạnh lùng xuyên qua mây lửa, cách một phiến hư không, đâm vào trên bàn tayHồng Ma Phương.

Tia mắt kia dĩ nhiên là từ một phương hướng khác bay ra !

- Là ta phán đoán sai lầm, hay là tốc độ của đối phương đã nhanh đến mức vượt qua tốc độ ra tay của ta?

Trên ngón tay Hồng Ma Phương có máu tươi nhỏ xuống, may mắn thu chưởng nhanh, bằng không thì bàn tay hắn đã phế đi rồi.

Huyết dịch theo đầu ngón tay chảy xuống, đát đát nhỏ trên mặt đất.

Chúng anh kiệt Vạn Tượng Tháp, Tam vương tử Đại Thực quốc, con traitrưởng Hổ Thiên Hầu, Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết, giờ phút này đều hai mặt nhìn nhau, đến rốt cuộc là vị thiên kiêu nào của Vạn Tượng Tháp?

Tam vương tử Đại Thực quốc vừa rồi đã thảm bại trong tay Hồng Ma Phương, mấy người khác tu vị cũng không sai biệt với hắn lắm, biết rõ Hồng MaPhương tuy rằng cuồng ngạo, nhưng tu vị lại thuộc cấp bậc đỉnh tiêm.

Thậm chí có người một chiêu đả thương Hồng Ma Phương, tu vị này cũng quá cường đại đi.

Liễu Thuận Phong cười nói:

- Hồng Ma Phương, ngươi lại bị một tên đệ tử Vạn Tượng Tháp kích thương, buổi tối hôm qua vất vả quá độ trên bụng nữ nhân rồi sao?

- Ha ha! Ai bảo nữ nhân Vạn Tượng Tháp đều thủy nộn như vậy chứ!

-------

Chương 469: Tuyệt đại thiên tài

Trên ngón tay Hồng Ma Phương hiện lên một đạo tinh mang, miệng vết thương lập tức khép lại, mà ngaycả huyết dịch cũng bốc hơi trong không khí.

Liễu Thuận Phong tu vị càng ở trên Hồng Ma Phương, chính là Hộ Điện Giảcủa Sâm La đệ tam điện, có thể nói trong cao thủ Thần Cơ Đại viên mãn Tà Tông đến đây, Liễu Thuận Phong chính là đệ nhất nhân.

Liễu Thuận Phong là một người tiêu sái, cũng là một nam nhân anh tuấn,cực kỳ truy cầu hoàn mỹ, mỗi một động tác đều lộ ra đặc biệt tiêu sái.

- Vậy có cần ta tới giúp ngươi đánh một trận không?

Liễu Thuận Phong mặc áo đen, áo khoác ngắn tay mỏng, lạnh nhạt đàm tiếu, nói quả thật vô cùng nhẹ nhàng.

- Vạn Tượng Tháp có thể có cường giả vô địch gì chứ, không cần Liễuhuynh ra tay? Vừa rồi chỉ là ta nhất thời chủ qua mới thua nửa chiêuthôi.

Hồng Ma Phương đại biểu chính là Sâm La đệ tứ điện, há có thể đơn giảnbại, huống hồ hắn còn có rất nhiều cấm pháp chưa thi triển, nếu thitriển ra, cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn đoán chừng không có mấy ngườichống đở được.

- Người Tà Tông các ngươi thật sự là việc ác bất tận, công nhiên nhục nữ tử Vạn Tượng Tháp ta!

Thanh âm rét lạnh trong gió kia quả thực tựa như đao, bay múa trong không khí.

Hồng Ma Phương cẩn thận đề phòng, trường thanh cười cười:

- Đệ tử Tà Tông ta chơi nữ nhân Vạn Tượng Tháp, đều đã chơi ngán, tiểutử, ngươi chơi nữ nhân Vạn Tượng Tháp, đoán chừng còn không bằng mộtphần mười ta đâu đấy!

- Vậy sao? Sao ta nghe nói đệ nhất mỹ nhân của Sâm La Điện đệ tứ điệncác ngươi cũng bị một vị mãnh nam của Vạn Tượng Tháp chúng ta buộc trêntàng cây cưỡng gian thế?

Thanh âm kia mang theo vài phần trêu tức.

Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây đều thoải mái phá lên cười.

Trác Quý Văn vốn đã bị trọng thương nhưng vẫn cười to nói:

- Nghe nói đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện Bạch Như Tuyết, da thịt như ngọc, tóc dài như tuyết, chính là một vị vưu vật tuyệt thế, ta rất khó tưởngtượng nàng lúc ấy bị trói trên tàng cây, kêu trời trời không biết, kêuđất đất chẳng hay là bộ dạng thế nào nữa?

- Vậy khẳng định là kêu cha gọi mẹ, rơi lệ đầy mặt, chỉ tiếc nàng gặpphải chính là đệ nhất mãnh nam Vạn Tượng Tháp ta, đã chơi nàng mười ngày mười đêm, thiếu chút nữa đã không sống nổi rồi.

Mộc Đàm Thiên gần đây ổn trọng cũng mỉm cười nói, có một loại cảm giác trả thù sảng khoái.

- Nghe nói Bạch Như Tuyết là nữ nhân được đệ hạ Sâm La Điện đệ tứ điệnnhìn trúng, chỉ tiếc còn chưa chơi qua lại bị Phong Phi Vân chơi trước.Phong Phi Vân này quả quá xấu rồi, ta cũng cảm thấy biệt khuất thay điện hạ đại nhân ah! Ha ha!

- Phong Phi Vân thật không hỗ là đệ nhất mãnh nam Vạn Tượng Tháp ta, nghe nói có được một căn bảo bối Cửu Long Bão Trụ!

... ...

...

Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều là ngươi một lời ta một câu, cười đến cực kỳ vui vẻ.

Ngược lại đệ tử Tà Tông nguyên một đám mặt đều tức đến trắng bệch, có đệ tử Sâm La Điện đệ tứ điện sau khi nghe nói như thế trên đỉnh đầu cũngnhư muốn bốc khói rồi.

- PHỐC...

Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã hộc máu, cái gì Cửu Long Bão Trụ? Cái gì mười ngày mười đêm? Vạn Tượng Tháp đệ nhất mãnh nam? Cái này mẹ nó rốtcuộc là ai truyền đi thế?

Xong rồi, xong rồi, ngàn vạn đừng để cho Hồng Nhan ở bên ngoài ngheđược, bằng không nàng khẳng định sẽ cực kỳ thất vọng về ta mất.

- Yêu Ma Chi Tử nếu xuất hiện, ta là người đầu tiến chém hắn!

Hồng Ma Phương bị mấy ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào xanh cả mặt, xanh đến giống như một khối sắt.

- Ta đang muốn chém ngươi đây!

Thanh âm lạnh lùng kia nương theo một đạo ánh mắt bạch sắc bay ra, giống như một thanh Tiên Kiếm xuyên trời vậy.

Trên đỉnh đầu Hồng Ma Phương lơ lửng "Xích Hà Thiên Hải", hai tay bàntay giống như bàn ủi nung đỏ, bị gió thổi qua, hỏa tinh bay tán loạn bốn phía, một tòa thần t háp cao hai mươi trượng bị hắn dùng hỏa diễm ngưng tụ, tổng cộng có bảy tầng, tựa như xích làm bằng sắt tạo, nặng đạt trăm vạn cân.

Oanh!

Xích Hỏa Thần Tháp, nắm trên bàn tay hắn, ngang nhiên đánh ra, bắn nát tia ánh mắt kia.

- Nếu ngươi không hiện thân thì không thể nào là đối thủ của ta được.

Hồng Ma Phương rống lạnh một tiếng.

- Vậy tốt, ta hiện thân cũng chính là tử kỳ của ngươi.

Một thiếu niên mặc nho bào trắng từ trong rừng mai đi ra, trên đầu củahắn quấn lấy đạo kỵ, mang theo đạo quan vải xanh, cầm trong tay một câyphất trần Thanh Đồng, phất trần lưu tu kia quả thực giống như một mảnhtiên thác màu trắng, chính là từ lông đuôi Thiên Mã bện tành, có đượclinh khí có thể so với Linh Khí.

Khiến người kinh dị nhất là con mắt thứ ba trên mặt hắn, nơi mi tâm dàira một cái Nguyệt Luân Thiên Nhãn, tuy rằng con mắt thứ ba đó nhắm lại,nhưng vẫn có thể cảm nhận được bên trong thai nghén lấy lực lượng hủythiên diệt địa.

Vừa rồi chính là thiếu niên này ra tay, chém liên tục mấy vị đệ tử Tà Tông.

- Là Kỷ Phong!

Có người đã nhận ra thiếu niên này.

- Kỷ Phong ở Thần Cơ đỉnh phong đã xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, thiên phú đuổi thẳng thiên tài cấp bậc sử thi!

- Nghe nói hắn được một vị đại nhân vật Đạo Tháp thu làm đệ tử, ở trênđỉnh Đạo Tháp bế quan, một đời nhân kiệt, rốt cục xuất quan.

Phong Phi Vân đã sớm đoán được là hắn, cũng chỉ có Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn mới có uy lực đáng sợ như vậy.

Phong Phi Vân tuy rằng từng đánh bại Kỷ Phong, nhưng cũng vô cùng cố hết sức, hơn nữa lúc ấy Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong vẫn chưa mở ra.

Hôm nay Tiên Thiên Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn đã có thể mở ra, tuyrằng không phải thiên tài cấp bậc sử thi, nhưng trong cùng cảnh giới,lại không hề yếu hơn so với thiên tài cấp bậc sử thi, đây chính là chỗcường đại của Nguyệt Luân Thiên Nhãn.

Ngày đó xông Vô Lượng Tháp, Phong Phi Vân, Tiểu Tà Ma, Kỷ Phong, chính là tân sinh nhân kiệt cao cấp nhất.

Phong Phi Vân được Thần Vương thu làm đệ tử, Tiểu Tà Ma được lão tiềuphu thu làm đệ tử, mà Kỷ Phong lại được một trong Tam đại tán nhân ĐạoMôn "Phù Trần Tử" thu làm đệ tử.

Đạo Môn Tam đại tán nhân, đều là nhân vật siêu cấp khủng bố thế hệ trước, chính là ba người mạnh nhất trong Đạo Môn.

Kỷ Phong bái vào môn hạ Phù Trần Tử, tự nhiên là đã nhận được chântruyền Đạo Môn, tu vị tiến cảnh, nói không chừng còn nhanh hơn Phong Phi Vân.

Bất quá, hai người hiện giờ nếu tái chiến...

Phong Phi Vân bốn mươi đạo thần thức, còn đánh không lại Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn sao?

Thắng bại rất khó nói!

- Ngươi là người phương nào?

Hồng Ma Phương tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đeo đạo quan vải xan, cười lạnh nói.

- Kỷ Phong.

Kỷ Phong áo trắng bồng bềnh, chân đạp một mảnh tường vân, cũng không dính mặt đất, có một cổ thần vận Đạo gia lánh đời.

Hồng Ma Phương cười lạnh một tiếng, cười nói:

- Chưa từng có nghe nói qua Vạn Tượng Tháp có nhân vật như ngươi a?

- Ngươi không nghe qua tên của ta!

-------

Chương 470: Ai là đệ nhất thiên tài? (1)

Kỷ Phong vung ống tay áolên, một mảnh đám mây màu xanh từ trong tay cuốn ra, phất trần trong tay cuốn ra ngoài, tựa như một đầu sông lớn tuôn ra, trực tiếp cuốn bayXích Hỏa Thần Tháp trong tay Hồng Ma Phương, đánh bay ra ngoài, đâmngược vào lồng ngực Hồng Ma Phương.

Hồng Ma Phương hoảng hốt, vội vàng đánh ra ba đạo cấm thế thần thông,đều là vô thượng tuyệt học của Tà Tông mới có thể ngăn trở Xích Hỏa Thần Tháp.

Vừa thở dài một hơi, lại phát hiện cổ của mình, đã bị phù trần quấn lấy, yết hầu càng co lại càng nhỏ, cuối cùng vỡ tan ra.

Hồng Ma Phương vô cùnghoảng sợ, trên hai tay huyết khí tuôn ra, muốn thi triển huyết luyện cấm pháp, nhưng đã muộn, cổ của hắn bị phất trần tiên quang cắt đứt, đầu trực tiếp từ trên cổ bay ra ngoài.

Oanh!

Một đạo huyết lãng từ nơi cổ hắn tuôn ra, huyết dịch nóng hổi làm bốc hơi tuyết trên mặt đất.

Bành!

Đầu Hồng Ma Phương rơi trên mặt đất, còn bắn hai cái, hai mắt trừngtrừng, đến chết cũng không rõ, mình sao lại chết nhanh như vậy?

- Người chết tự nhiên không cần phải nghe qua tên của ta rồi

Kỷ Phong thản nhiên nói.

Khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ.

Toàn trường đều tĩnh lặng!

Quả thực thật là đáng sợ, chỉ trong hai lượt hô hấp, một vị đỉnh tiêm cường giả Tà Tông đã bị chết trong tay của hắn.

- Đây chẳng lẽ chính là đệ nhất thiên tài của Vạn Tượng Tháp sao?

Điện hạ Sâm La Điện đệ thất điện Vạn Hương Sầm trong đôi mắt tuyệt mỹ lộ ra vài phần rung động, mê người nói không nên lời.

Thiên tư của Kỷ Phong quả thực dọa người, khiến mấy vị điện hạ Tà Tông đều phải động dung.

- Hừ! Đệ nhất thiên tài Vạn Tượng Tháp chính là Phong Phi Vân, Kỷ Phong chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay Phong Phi Vân thôi.

Luật Tam Xuyên cung kính nói với Vạn Hương Sầm.

Kỷ Phong giẫm trên một mảnh tường vân màu trắng, đạo bào trên người baymúa trong gió tuyết, ống tay áo vén lên một góc, mang theo một cây phấttrần.

Hắn tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.

Không chỉ riêng người Tà Tông, Đạo Môn, Ngự Thú Trai, hoàng đình hậu duệ quý tộc v... v đều khiếp sợ không thôi, Hồng Ma Phương liên tiếp đánhbại bảy tên nghịch thiên tài tuấn vậy mà lại chết trong tay thiếu niênnày?

Kỷ Phong!

Vô số người ở đây đều nhớ kỹ cái tên này, xem ra Vạn Tượng Tháp vẫn cókinh thế nhân kiệt, Kỷ Phong này rất có thể chính là đệ nhất thiên tàicủa Vạn Tượng Tháp.

Mà ngay cả La Phù công chúa sắc mặt vẫn một mực khó coi, giờ phút này cũng lộ ra một tia tươi cười động lòng người.

- Ngươi là đệ nhất thiên tài của Vạn Tượng Tháp?

Liễu Thuận Phong chắp hai tay sau lưng, khóe miệng mang theo một tia cười âm trầm.

- Hiện giờ còn không phải!

Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào trên người nam tử Tà Tông.

- Ngươi không phải đệ nhất thiên tài Vạn Tượng Tháp?

Lông mày Liễu Thuận Phong có chút cau lại.

- Không có khả năng, tu vi như thế, Vạn Tượng Tháp không thể tìm ra người thứ hai?

- Đây là muốn hù dọa ai? Thiên tài Vạn Tượng Tháp thực mạnh như vậy, bên bờ Thánh Hồ sao lại mười chiến mười bại chứ?

...

Đệ tử Tà Tông tứ điện cũng không tin, cảm thấy Kỷ Phong chính là đệ nhất thiên tài Vạn Tượng Tháp, ít nhất ở dưới Thiên Mệnh, Vạn Tượng Thápkhông thể tìm ra người thứ hai mạnh hơn hắn được.

Hai mắt Kỷ Phong tựa như lôi điện, mang theo một cổ lực lượng chọc mùmắt người, khiến những tên đệ tử Tà Tông kia đều nhao nhao ngậm miệnglại, cả đám đều câm như hến.

- Thiên tài chính thức của Vạn Tượng Tháp nếu xuất thế, Tà Tông các ngươi chống đở được sao?

Kỷ Phong lạnh giọng nói.

- Ngay cả thiên tài cấp bậc sử thi Thích Dạ Lai của Vạn Tượng Tháp cácngươi cũng thua trong tay điện hạ chúng ta, Vạn Tượng Tháp còn có nhânvật khó lường nào chứ?

Liễu Thuận Phong cười nói.

Kỷ Phong giọng cười mỉa mai:

- Thích Dạ Lai? Ha ha! Chẳng lẽ ngươi không biết Thích Dạ Lai từng ở cùng cảnh giới thua Phong Phi Vân sao?

Nhắc đến cái tên Phong Phi Vân, đệ tử Tà Tông lập tức lại bắt đầu chửi mẹ.

Đệ tử Tà Tông, đối với danh tự này cực kỳ kiêng kị, sợ nhất có người nhắc đến mấy từ như Cửu Long Bão Trụ gì đó!

- Ta đã từng thua ở trong tay Phong Phi Vân.

Kỷ Phong thừa nhận thập phần thản nhiên.

Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng, tất cả mọi người xôn xao.

Tuy rằng người Tà Tông biết rõ Yêu Ma Chi Tử thiên phú tuyệt cao, đượcThần Vương thu làm truyền nhân, nhưng lại căn bản không biết Phong PhiVân từng đánh bại Thích Dạ Lai, mà t vị thiếu niên tu vị cao tuyệt trước mắt này, vậy mà cũng thừa nhận từng thua ở trong tay Phong Phi Vân.

Yêu Ma Chi Tử này đến cùng yêu nghiệt đến mức nào đây?

Tà Tông vừa mới xuất thế, rất nhiều người đều chỉ nghe kỳ danh, mà không thấy một lần.

Nếu Vạn Tượng Tháp thật sự còn một thiên tài thiên phú cao hơn cả Thích Dạ Lai và Kỷ Phong vậy quả thật cực kỳ đáng sợ.

- Nếu sư thúc ta ở đây, thiên kiêu Tà Tông các ngươi ra hết cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Vương Mãnh hét lớn tiếng, vang vọng toàn trường, hắn ngồi ở trên một gốc cây mai, tựa như một đầu đại tinh tinh, như muốn đè sập cả cành cây.

Tất Ninh Suất ở cùng một chỗ với hắn, cũng ngồi ở trên cây mai, tựa nhưmột con sấu hầu tử, trên đầu đội mũ rơm, che khuất lấy gương mặt đen của mình, sợ bị người nhận ra.

Hắn đang hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đang tìm người nào đó, loạitrường hợp này, Phong Phi Vân không có khả năng không đến, nhưng vì saokhông thấy hắn xuất hiện.

- Hừ, thật là buồn cười, Phong Phi Vân không đến còn may, nếu hắn đến đây, ta nhất định sẽ lấy tính mệnh của hắn.

Liễu Thuận Phong lại nói:

- Tà Tông ta cao thủ dưới Thiên Mệnh nhiều không kể xiết, Hồng Ma Phương chỉ coi như miễn cưỡng xếp vào Top 10, cường giả chân chính còn chưa ra tay đâu.

Mười vị điện hạ Tà Tông đều là nhân vật cấp bậc Thiên Mệnh, chính là chí cường phía sau màn, hôm nay, chính thức ra tay chính là tuyệt đỉnhthiên tài Thần Cơ Đại viên mãn, trong những tuyệt đỉnh thiên tài này cómấy nhân vật khủng bố, Hồng Ma Phương cũng không nằm trong đó.

- Ai là cường giả chân chính?

- Ta, Liễu Thuận Phong!

Trong thanh âm tràn đầy lạnh lẽo.

Kỷ Phong cảm nhận được có một mảnh núi cao đè xuống hắn, trên đỉnh đầu tối sầm, một cái cự ảnh áp xuống dưới...

Thật là một tòa núi lớn!

Ngọn núi lớn này tổng cộng có năm tòa ngọn núi, trên đó ma diễm ngậptrời, hình dạng cực kỳ giống bàn tay người, có uy lực trấn áp muôn đời.

Đây là một trong thập nhị đại tà công của Sâm La Điện, "Vô lượng Ngũ Chỉ Sơn" .

Sâm La Điện thập nhị đại tà công đều là thần thông vô địch hậu thế, mỗimột loại đều bác đại tinh thâm, tu luyện tới trình độ nhất định, có thểphần thiên chưng hải, truy tinh đuổi nguyệt.

Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn, nghe đồn là do một vị ma tăng sáng chế, thân làđiện chủ đời thứ ba Sâm La Điện, lúc k đó Sâm La Điện Thập Điện còn chưa phân liệt, Sâm La Điện chính là Tà Tông chi chủ trong thiên hạ, địa vị trong Tu Tiên Giới có thể so với Thần Tấn vương triều hiện giờ.

Ở thời đại kia, không ai dám làm trái với ý chí của Sâm La Điện.

-------

Chương 471: Ai là đệ nhất thiên tài? (2)

Liễu Thuận Phong vậy mà tu luyện thành loại tà công này, chỉ trở tay một chưởng đã đánh ra một tòa núi cao thiêu đốt ma diễm.

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một cổ ma uy đáng sợ, thật giống như một mảnh thiên không sụp xuống, mọi người nhao nhao tế ra thần pháp hộthể, sợ bị tòa núi cao trên bầu trời kia chấn chết.

Kỷ Phong ánh mắt kiên định, phất trần trong tay bắt đầu chuyển động, vẽra trong không khí một vòng xoáy, tạo thành một bức Thái Cực Thần Đồ.

- Thái Thanh Bát Trận Đồ.

Đây là một chiêu thần thông Đạo Môn cổ xưa, nghe đồn chính là chiêu sốtrong "Tam Tắc Đạo Ngôn" do Đạo Tổ truyền xuống, tư trong đệ nhất tắcđạo ngôn "Thái Thanh Minh Kính" diễn hóa ra.

Đây là một chiêu Đạo Môn thần thông đã thất truyền 300 năm, khiến mấy vị Đạo Môn tiên tử mặc đạo bào màu xanh ở trong tràng đều phải khiếp sợ,các nàng tiên tâm đ*o cốt, tựa như Thanh Liên tọa thần hồ, nhưng giờphút này lại không thể bình tĩnh được nữa.

Thái Thanh Bát Trận Đồ, chính là truyền thế thần pháp của một trong ĐạoMôn Tam đại tán nhân "Phù Trần Tử", nhưng tử ba trăm năm trước, sau khiPhù Trần Tử giá hạc nam hành thì môn thần thông này cũng chưa từng hiệnthế trên thế gian.

Chẳng lẽ thiếu niên thiên tư tuyệt đỉnh này chính là truyền nhân của Phù Trần Tử sao, thân phận này quả thực quá dọa người, bối phận ở Tu TiênGiới quả thực có thể sánh vai với một ít cự kình.

Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn và Thái Thanh Bát Trận Đồ đánh nhau, tựa như mộtmảnh biển cát cùng thần nhạc đang tranh phong, cuối cùng nhất hai loạithần thông đều phai mờ, bạo liệt ra trong không khí một mảnh khí lãngmàu vàng cực lớn.

Rất nhiều tu sĩ vào thời khắc này, đều bị cổ lực lượng này trùng kíchkhiến té trên mặt đất, đầu một ít người như bị cự chung va chạm, ngấtđi.

Liễu Thuận Phong mãnh liệt lui về phía sau một bước, bàn tay đau đớn muốn nứt, phảng phất như xương cốt đều đứt gãy.

BA~!

Tường vân dưới chân Kỷ Phong bị đánh xơ xác, hai chân chìm vào mặt đất,xương nơi hai đùi đều phát ra thanh âm "Khanh khách", phảng phất nhưmuốn vỡ vụn vậy.

Một kích thật cường đại!

Liễu Thuận Phong chính là thiên tài cao cấp nhất Tà Tông, chiến lực caohơn Hồng Ma Phương gấp đôi, chính là nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất.

Tất cả Tà Tông đệ tử đều cho rằng Liễu Thuận Phong có thể một chiêu trần áp tuyệt đại thiên tài của Vạn Tượng Tháp này, nhưng "Vô Lượng Ngũ ChỉSơn" cũng đã đánh ra, mà Kỷ Phong vẫn đứng ở đó, thân thể thẳng tắp nhưtùng.

Lại có thể đánh ngang tay với Liễu Thuận Phong, thiên niên gọi là KỷPhong này quả thực quá cường đại, Vạn Tượng Tháp có hắn ở đây thì cũngkhông tính là quá suy sụp.

Đây mới thực sự là làm vẻ vang cho Vạn Tượng Tháp.

- Tốt!

La Phù công chúa cũng nhịn không được nhẹ nhàng hô lên, phân phó Ngọccông công đứng bên cạnh một câu, Ngọc công công gật đầu cười, sau đó đivề phía chiến pháp cổ đài.

- Chúc mừng Kỷ công tử, công chúa điện hạ rất coi trọng ngươi, ngươi cũng đừng khiến cho nàng thất vọng ah!

Ngọc công công cười tủm tỉm nói.

- Kỷ Phong cho dù liều chết, cũng không dám khiến công chúa điện hạ thất vọng.

Kỷ Phong có chút khẽ khom người.

La Phù công chúa có bao nhiêu năng lượng, Kỷ Phong rõ ràng hơn ai hết,ngay cả thiên tài cấp bậc sử thi như Thích Dạ Lai cũng cam tâm làm mônkhách của nàng.

Có thể được nàng nhìn trúng, đích thật là một vinh hạnh đặc biệt lớn lao.

Ngọc công công nhẹ gật đầu, cười nói:

- Hồng Ma Phương đã bị chết, chỉ cần ngươi có thể chiến thắng Liễu Thuận Phong thì coi như đã chiến thắng đệ tứ điện và đệ tam điện, như vậy coi như đã vãn hồi được thể diện cho Vạn Tượng Tháp chúng ta rồi.

Ngọc công công cũng không nói tiếp, liền xoay người rời đi.

Tuyệt thế thiên tài của Tà Tông thật sự quá nhiều, tàng long ngọa hổ, Kỷ Phong tuy rằng cường đại, nhưng muốn chiến hết tất cả nhân kiệt Tà Tông thì vẫn là chuyện không thể nào.

Có thể đánh bại hai vị đỉnh tiêm thiên tài của đệ tứ điện và đệ tam điện cũng đã là chuyện rất giỏi rồi.

Trong lòng đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây cũng nghĩ vậy, không dám nghĩ cóthể đánh bại hết nghịch thiên nhân kiệt của Tà Tông, đó quả thật làchuyện không thể nào.

Liễu Thuận Phong cũng đã khủng bố như thế, trong Tà Tông còn có mấy điện hiện giờ còn chưa có thiên tài tới, nói không chừng trong đó có che dấu người còn cường đại hơn cả Liễu Thuận Phong.

- Hôm nay Vạn Tượng Tháp quyết không thể bại!

Kỷ Phong trong lòng có một cổ ngạo khí, ngạo khí bách chiến bách thắng .

- Không thể bại, cũng phải bại!

Liễu Thuận Phong ống tay áo phồng lên, không ngừng tăng lớn trong khôngkhí, tựa như biến thành hai mảnh mây xanh, có vô số Thiên Địa đạo tắcđang ngưng tụ.

- Liễu huynh, điện hạ phân phó, để cho ta tới thay ngươi đánh một trận.

Hứa Cao bước ra, bay qua bên người Liễu Thuận Phong, thanh âm nhanh đếntựa như một đạo quỷ ảnh tử, tàn ảnh không dứt, giống như một đạo LongẢnh màu đen vậy.

Liễu Thuận Phong chính là đệ nhất thiên kiêu của Sâm La Điện đệ tamđiện, nếu hắn thất bại, vậy thì chẳng khác nào Sâm La Điện đệ tam điệnthất bại, điện hạ đệ tam điện không muốn hắn thất bại cho nên liền điềuđộng nhân vật tuyệt đỉnh khác ra tay.

Hứa Cao đã ra tay, Liễu Thuận Phong lập tức lui trở về.

Hứa Cao và Liễu Thừa Phong đều là Hộ Điện Giả của đệ tam điện hạ, tu vị không yếu hơn Liễu Thuận Phong bao nhiêu.

Hứa Cao tế ra một chỉ cái bình sắt màu trắng, hình dạng tựa như bìnhhoa, trên đó ấn lấy thú đồ, một chưởng đập lên bình sắt, một đầu hỏa lân khổng lồ từ bên trong bay ra.

NGAO!

Hỏa lân cao chừng núi nhỏ, lân phiến trên người tựa như từng khối thiếtthạch, đây là một đầu dị thú chiến hồn sáu trăm năm, dùng tu vị của HứaCao cũng không thể luyện nhập nó vào trong thân thể, chỉ có thể để nóvào ngự thú bảo bình.

Dị thú chiến hồn sáu trăm năm sức chiến đấu đã là cao cấp nhất trongThần Cơ Đại viên mãn, một khi bước vào bảy trăm năm năm liền có thể chém giết tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

PHỐC!

Kỷ Phong mở rộng Nguyệt Luân Thiên Nhãn, ban ngày trên Thiên Mạc có mộtmảnh ánh trăng nhìn không thấy nhảy vào trong mắt của hắn, một đạo ánhmắt khủng bố vô biên bắn ra ngoài, đánh cho hỏa lân tinh hồn phải xơxác.

Ánh mắt như kiếm, hình như thực chất.

Oanh!

Thân thể Hứa Cao ầm ầm té xuống, thân thể chia năm xẻ bảy, máu tươi quả thực còn đỏ hơn cả hoa mai.

Chỉ một chiêu, Hộ Điện Giả của đệ tam điện đã chết rồi.

Bị chết vô thanh vô tức.

Hứa Cao ngã xuống, lại một vị tuyệt đại anh kiệt của Tà Tông bị mất mạng!

Hai tiếng hừ lạnh vang lên!

Trong Sâm La Điện đệ tam điện, có hai vị đệ tử Thần Cơ Đại viên mãn giết ra, đều là tuyệt đỉnh thiên kiệt, một người mở ra 210 tòa mệnh huyệt,một người mở ra 230 tòa mệnh huyệt.

Hai tên đệ tử thân mặc hắc bào này lớn lên giống như đúc, đôi má hẹpdài, lông mày cung nhô lên, hai mắt hẹp dài tựa như cá chuối.

Bọn hắn đều cầm một cây ma thương, bay thẳng mà ra, thân thể cơ hồ dunghợp với trường thương, tựa như biến thành hai tòa núi vậy.

-------

Chương 472: Cửu u ma đồ (1)

Chúng đệ tử Vạn Tượng Thápđều giận dữ, vậy mà lấy hai địch một, nhưng còn chưa kịp trách móc bên tai đã truyền đến hai tiếng huyết nhục nổ tung.

Ma thương trong tay hai tên đệ tử Tà Tông kia bị lực lượng Nguyệt LuânThiên Nhãn đứt đoạn, thân thể bị xuyên thủng, từ giữa không trung rơixuống, lúc rơi xuống trên mặt đất liền chỉ còn lại có hai cái áo đennhuốm máu.

Hai gã đỉnh tiêm cường giả còn chưa tới được trước mặt Kỷ Phong đã thân tử đạo tiêu.

Trong tốc độ ánh sáng, Sâm La Điện đệ tam điện liền có ba gã cao thủ chết tại chỗ.

Mấy ngàn người ở đây đều không kịp phản ứng, sau khi qua trọn ba lượt hô hấp mới có người nhịn không được thét lên.

Toàn trường sôi trào!

Kỷ Phong chiến lực quả thực quá nghịch thiên, đánh cho Tà Tông phảinghẹn ngào, thật sự là quá mức lấy lại mặt mũi cho Vạn Tượng Tháp rồi!

Thân ảnh thiếu niên Vạn Tượng Tháp giờ phút này, đã khắc thật sâu vào trong đầu đệ tử Tà Tông, không thể xóa nhòa.

- Chiêu số của ngươi ta đã thấy rõ, Thái Thanh Bát Trận Đồ và NguyệtLuân Thiên Nhãn là chỗ dựa lớn nhất của ngươi. Người khác không ngănđược hai thứ linh thông này, mà ta lại có thể ngăn được. Trong 50 chiêusẽ đánh ngươi nằm trên đất!

Liễu Thuận Phong bàn tay hóa tinh bàn, tựa như nắm lấy một mảnh tinhkhông sáng chói, vừa rồi hắn đã suy tính ra phương pháp phá giải TháiThanh Bát Trận Đồ và Nguyệt Luân Thiên Nhãn.

Liễu Thuận Phong chính là đệ nhất thiên tài của Sâm La Điện đệ tam điện, chiến lực chính là đệ nhất nhân dưới điện hạ, có được tự tin phi phàm,từng ở Thần Cơ trung kỳ chém giết qua tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn.

Đây là một trong các nhân vật đại biểu lớp trẻ Tà Tông, khiến rất nhiềuđệ tử Tà Tông đều phải phấn chấn, Liễu Thuận Phong nói 50 chiêu, vậy thì chắc chắn sẽ không dùng ra chiêu thứ 51.

- Vậy ngươi đến thử xem!

Kỷ Phong trả lời rất vắn tắt, tay trái và tay phải đều duỗi ra một ngóntay, điểm lên vị trí Huyệt Thái Dương, Nguyệt Luân Thiên Nhãn nơi mi tâm mở ra, nó không giống như một con mắt người, mà ngược lại như một vòngThần Nguyệt vậy.

Một đạo thần hoa như kiếm từ trong mắt bay ra dài chừng hơn hai mươithước, hình dạng tựa như ngọc kiếm màu trắng, xuyên thủng cả "Vô LượngNgũ Chỉ Sơn" do Liễu Thuận Phong đánh ra, từ nơi cổ Liễu Thuận Phongxuyên qua.

Một giọt máu tươi bay ra!

Đạo công kích kia thiếu chút nữa đã chặt đứt cổ Liễu Thuận Phong.

Liễu Thuận Phong ngón tay sờ lên cổ, hừ lạnh một tiếng, trong trái timbay ra một khối thần thiết hình tâm, hóa thành một mặt cổ thuẫn trầmtrọng, bay múa ở chung quanh thân thể, sau đó nhanh chóng lướt tới KỷPhong.

Oanh!

Cái cổ thuẫn này đã thông linh, cũng không biết là Thiên Bảo nào tếluyện thành, có thể ngăn cản cả công kích của Nguyệt Luân Thiên Nhãn.

- Nguyệt Luân Thiên Nhãn tuy rằng đáng sợ, nhưng Huyền Vũ Tư Mẫu Thuẫn của ta vẫn có thể ngăn trở...

Oanh!

Liễu Thuận Phong vừa mới dứt lời, Huyền Vũ Tư Mâu Thuẫn đã bị NguyệtLuân Thiên Nhãn xuyên thủng, vỡ vụn ra một đạo vết rách, coi như làHuyền Vũ Tư Mẫu vẫn không ngăn được nhuệ khí của Kỷ Phong.

Bất quá, Liễu Thuận Phong cũng đánh tới gần Kỷ Phong.

Trong lúc giao thủ vừa rồi, Liễu Thuận Phong đã quan sát ra, linh thôngvà đạo pháp của Kỷ Phong vô cùng cường đại, đánh xa quả thực có thể nóilà cảnh giới vô địch, nhưng chỉ cần đến gần hắn mười bước, dùng thânhình đối chiến thì Kỷ Phong còn chống đở được sao?

Oanh!

Liễu Thuận Phong một chưởng đánh ra tám ngưu chi lực, lực lượng cuộntrào 128 vạn cân đánh cho Kỷ Phong phải lùi liền về sau ba bước, giẫm ra trên mặt đất ba cái hố to.

Hắn quả nhiên không thiện cận chiến!

Thân thể Liễu Thuận Phon biến thành từng đạo mị ảnh, vây quanh Kỷ Phong, không ngừng đánh ra "Tám ngưu chi lực", đây là công kích thuần lựclượng, trong không khí đều là bóng dáng kỳ ngưu, tựa như đi tới cổ chiến trường phong hỏa mấy ngày liền vậy.

Liễu Thuận Phong không hổ là tuyệt đỉnh thiên tài của Tà Tông, thân thểthập phần cường hãn, lực lượng trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, dùngkhông kiệt, hoàn toàn áp chế lấy Kỷ Phong chỉ có thể bị động hoàn thủ,ngay cả linh thông và đạo pháp cũng không dùng ra được.

Tám ngưu chi lực, cũng đã phá sơn liệt địa, tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãnbình thường có thể đánh ra một chưởng "Tám ngưu chi lực" cũng đã kiệtlực, nhưng Liễu Thuận Phong lại liên tiếp đánh ra bảy mươi hai chưởng,như khí tức vẫn như cầu vòng, tựa như thần kình khiếu hải vậy.

Năm trăm bảy mươi hai đầu kỳ ngưu hư ảnh khổng lồ bao lấy Kỷ Phong, trời và đất đều biến thành lao lung, có một loại khí tức của Mãng Hoang cổthú phát ra.

Cổ lực lượng này quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ, mà ngay cả đệtử Tà Tông cũng im lặng thật lâu, Liễu Thuận Phong vậy mà đã đã cườngđại đến tình trạng như thế.

PHỐC PHỐC!

Huyết nhục trên hai đùi Kỷ Phong đều nứt vỡ ra, căn bản không chịu nổicổ cực lực này, thật giống như cả người đều như bị cắt thành hai đoạnvậy.

- Năm mươi chiêu không thể lấy tính mệnh của ngươi, Kỷ Phong ngươi quảnhiên rất mạnhg, nhưng chiêu thứ bảy mươi ba, ngươi nhất định phải bỏmạng.

Liễu Thuận Phong từ trên trời giáng xuống, áo đen trên người tựa như một phiến ma vân, ma vân theo một thủ ấn đánh xuống, lại là tám đầu kỳ ngưu khổng lồ đánh ra.

- Vậy cũng chưa hẳn!

Kỷ Phong hai tay giơ cao, trong miệng ho ra máu, trong cột sống có nămcái thiết cầu vàng ròng bay ra, tựa như Kim Đan trong truyền thuyết,thành bộ dáng Ngũ Tinh Liên Châu muốn oanh phá vồng chiến của kỳ ngưu.

Đâu là Linh Khí, Vẫn Thiết Hỏa Châu!

Năm khỏa Vẫn Thiết Hỏa Châu tựa như năm luân Liệt Nhật, Linh Khí chi uybị kích phát ra, khiến kỳ ngưu hư ảnh không khí đều bị chấn vỡ, có nămđạo thần quang màu vàng như lợi kiếm trùng thiên, tựa như năm căn kimtrụ đỉnh thiên lập địa.

- Trong tay Kỷ Phong vậy mà nắm giữ lấy một kiện Linh Khí, chuyển bại thành thắng?

Chân trời truyền đến một tiếng hừ lạnh như Thiên Lôi, đệ hạ Sâm La Điệnđệ tam điện quăng ra một tòa cung điện màu đen vào tay Liễu Thuận Phong, đây cũng là một kiện Tà Tông Linh Khí. Điện hạ Sâm La Điện đệ tam điệntừng mượn Linh Khí này để đánh bại Thích Dạ Lai.

Liễu Thuận Phong cũng có Linh Khí nơi tay, cùng Kỷ Phong lần nữa đốichiến, hai người lần nữa oanh kích 270 chiêu, hai loại Linh Khí đánh đến thiên hôn địa ám, bóng người hai người bọn họ cũng biến mất trong chiến uy Linh Khí.

Oanh!

Tòa cung điện màu đen này từ phía trên không rớt xuống, đập sâu vào mặt đất 30m, vô số đất đá bị đánh bay lên.

Liễu Thuận Phong cũng từ trên bầu trời rơi xuống, bành một tiếng ngãtrên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng không cách nào đứnglên, trong mắt tràn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào phía tên

Kỷ Phong từ trên trời giáng xuống, đáp xuống mặt đất, hai chân cũng đãhuyết nhục mơ hồ, có chỗ đã có thể thấy được bạch cốt, nhưng hắn vẫnvừng vàng đứng ở đó.

Tuy rằng đánh bại Liễu Thuận Phong, nhưng hắn cũng bỏ ra một cái giáthật lớn, toàn thân đều chảy máu, trong mắt, trong tai, trong miệng,trong lỗ mũi, làn da đều không ngừng có huyết châu lăn xuống.

Bởi vậy có thể thấy được trận chiến này thảm thiết đến bực nào.

-------

Chương 473: Cửu u ma đồ (2)

Toàn trường lần nữa nghẹn ngào!

- Liễu Thuận Phong làm sao có thể bại?

Rất nhiều đệ tử Tà Tông đều điên cuồng rống lên, bọn hắn không thể tiếp nhận sự thật này.

Nhưng sự thật bày ở trước mặt, lại khiến bọn hắn không thể không tin,tuyệt đại thiên tài của Vạn Tượng Tháp đánh bại đệ nhất thiên tài Sâm La Điện đệ tam điện Liễu Thuận Phong, thần thọai bất bại bị đánh phá.

Tà Tông không phải là không thể chiến thắng!

Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều vô cùng phấn chấn, cơ hồ toàn bộ đứng dậy, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, hô lớn:

- Kỷ Phong, vô địch! Quét ngang Tà Tông!

- Kỷ Phong, vô địch! Quét ngang Tà Tông!

- Kỷ Phong, vô địch! Quét ngang Tà Tông!

...

Một giọng cười mỉa mai vang lên:

- Vô địch? Quét ngang Tà Tông? Còn có chuyện gì buồn cười hơn nữa không?

Lúc tiếng cười này vang lên, một thiếu niên áo đen sau lưng thân thể lơlững chín chuôi cổ kiếm, dọc theo rừng mai mà đi, đàm tiếu dạo bước,bước chân có một loại vận luật thần kỳ.

Hắn rõ ràng đang đi, lại mang đến cho người cảm giác không cách nào thấy rõ thân ảnh hắn được.

Đệ tử Vạn Tượng Tháp lập tức đều phẫn nộ, một người quát lớn:

- Ngay cả đệ nhất thiên tài Liễu Thuận Phong của Tà Tông cũng thất bại, Tà Tông còn có người nào là đối thủ của Kỷ Phong nữa?

- Liễu Thuận Phong... Ha ha!

Thiếu niên mặc áo đen lưng đeo cửu kiếm kia không biết như thế nào lạichạy vào trong cổ pháp chiến đaià, nhưng rõ ràng lại đi lại trong rừngmai, xuất hiện thật sự quỷ dị, hắn sờ lên càm của mình, âm thanh lạnhlùng nói:

- Sâm La Điện đệ tam điện và đệ tứ điện thật sự là khiến Tà Tông chúng ta mất mặt, rõ ràng bại bởi một tên đệ tử Vạn Tượng Tháp.

Đám đệ tử Vạn Tượng Tháp trợn mắt nhìn nhau, muốn trách mắng lại bịthiếu niên mặc áo đen kia trừng mắt liếc qua, con mắt trực tiếp vỡ vụn ra, tròng mắt cũng hóa thành hai luồng bùn máu.

- Hẳn là hắn chính là nhân vật trong truyền thuyết kia của Sâm La đệ thập điện sao?

- Các ngươi nói chẳng lẽ là...

Mà ngay cả đệ tử Tà Tông cũng cảm thấy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào thiếuniên lưng đeo cửu kiếm kia, thật giống như thấy được Địa Ngục Yêu Mavậy.

- Năm tuổi ăn mẹ, giết cha luyện kiếm; Cửu U Ma Đồ, Nạp Lan Tuyết Táng!

Thiếu niên sau lưng lơ lửng chín chuôi cổ kiếm kia có tên là "Nạp LanTuyết Táng", nhưng trong Tà Tông đều gọi hắn là "Cửu U Ma Đồ", đây làmột nhân vật ngay cả đệ tử Tà Tông cũng phải hoàng sợ, từng ăn mẹ giếtcha, máu lạnh đến cực điểm.

Nạp Lan Tuyết Táng chính là một trong ba người khiến người hoảng sợ nhất trong lớp trẻ Tà Tông Thập Điện.

Mặc dù là Liễu Thuận Phong vào lúc toàn thịnh nhìn thấy ba người này,cũng tuyệt đối sẽ không đánh một trận với bọn họ, sẽ trực tiếp tránhlui.

- Kỷ Phong, ha ha!

Nạp Lan Tuyết Táng cười cười, nói:

- Ngươi có tư cách cùng ta đánh một trận, ta cho ngươi ba canh giờ dưỡng thương, sau khi thương thế lành, ta sẽ đánh phế ngươi.

Nạp Lan Tuyết Táng tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười kia lại khiến người không rét mà run.

- Không cần, nếu ngươi muốn chiến, kỳ thật trong só thiên kiêu nhân kiệt ở đây có người có thể đánh với ngươi một trận.

Kỷ Phong lại ho ra hai ngụm máu tươi, thương thế của hắn thật sự quánặng, đừng nói ba canh giờ, coi như là ba ngày cũng không thể khỏi hẳn.

Nạp Lan Tuyết Táng nhíu mày, nói:

- Hắn cũng là đỉnh tiêm đệ tử của Vạn Tượng Tháp sao?

Kỷ Phong lắc đầu, nói:

- Hắn tuy rằng không phải đệ tử Vạn Tượng Tháp, nhưng lại có giao hảovới Vạn Tượng Tháp, vừa rồi ở bên ngoài Thiên Mai trang viên chém liêntục hai vị cao thủ Tà Tông, đã cứu bốn nữ tử của Vạn Tượng Tháp ta. Khục khục, hơn nữa hắn còn công bố muốn bắt nữ tử đẹp nhất của Sâm La ĐiệnThập Điện về làm tình phụ!

Lời này vừa nói ra, toàn trường sôi trào!

Bắt nữ tử đẹp nhất Sâm La Điện Thập Điện về đem làm tình phụ!

Những lời này quả thực quá vô địch rồi!

Đệ tử Tà Tông toàn trường đều sợ run, tiếp theo chửi ầm lên, mà ngay cảđệ hạ Sâm La Điện đệ thất điện Vạn Hương Sầm cũng hừ lạnh một tiếng.

Trong Tà Tông có mấy mỹ nhân tuyệt sắc, đều là đệ nhất mỹ nhân của cácđại Tà Điện, mỹ mạo khuynh thiên hạ, so với tiên tử Đạo Môn còn muốnxinh đẹp hơn. Chính là đến đây đển quan chiến, muốn xem xem những nhânvật kinh thái tuyệt diễm khắp thiên hạ?

Giờ phút này, các nàng đều sắc mặt xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt đẹp dịu dàng đằng đằng sát khí, các nàng đều là thiên chikiều nữ của Tà Tông, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt, ngay cả đệ tử Tà Tôngcũng không dám đụng các nàng, rốt cuộc là người phương nào vậy mà dámđánh chủ ý lên người các nàng thế?

Đệ tử Tà Tông toàn bộ đều phẫn nộ rồi, một cổ sát khí xông trời cao, mỗi người đều như Ma Thần đến thế gian.

- Người nọ rốt cuộc là ai?

- Còn chưa cút đi ra nhận lấy cái chết, quá ghê tởm, lại dám công bốmuốn bắt đệ hất mỹ nhân Sâm La Điện đệ tam điện ta, Bích Tiên Tiên, vềlàm tình phụ, đây là đang muốn đối địch với toàn bộ Sâm La đệ tam điệnchúng ta.

- Quá tức giận rồi, đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện đệ thất điện ta chínhlà điện hạ đại nhân, tên vương bát đản này chẳng lẽ muốn bắt điện hạ làm tình phụ sao...

BA~ BA~!

Đệ tử Tà Tông của Sâm La Điện đệ thất điện còn chưa hết lời đã bị VạnHương Sầm tát hai bạt tai, thân thể cũng xoay tròn vài vòng, bay rangoài lăn vài vòng trên mặt đất.

Không thể không nói một câu của Kỷ Phong quả thật đã lần lướt tát cho Sâm La Thập Điện một bạt tai.

Bất quá sự cường đại của Kỷ Phong tất cả mọi người ở đây đều rõ như ban ngày, mặc dù hắn đã bị trọng thương nhưng vẫn không người nào dám ratay với hắn cả.

Nạp Lan Tuyết Táng tà khí cười cười, nói:

- Đã giao hảo với Vạn Tượng Tháp vậy thì hắn cũng là địch nhân Tà Tông ta. Tu vi của hắn có bằng ngươi không?

Nạp Lan Tuyết Táng cảm thấy, chỉ có nhân vật cấp bậc như Kỷ Phong mới có tư cách đánh với hắn một trận, người khác hắn ngay cả tay cũng khôngmuốn nhấc lên.

- Chưa so qua, bất quá hắn một đao có thể đánh bại bảy tên cường giả Thần Cơ Đại viên mãn của Sâm La Điện đệ thất điện.

Ở trước mặt Nạp Lan Tuyết Táng, rất nhiều người ngay cả đầu cũng khôngngẩng lên nổi, càng có người sẽ sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nhưng KỷPhong tuy rằng bị thương, nhưng vẫn có thể nhìn thẳng Nạp Lan TuyếtTáng, quả thực không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Một đao đánh bại bảy tên cường giả Thần Cơ Đại viên mãn!

Đao này kinh khủng đến cở nào?

Chỉ riêng những lời này đã đủ rồi, tu sĩ ở đây đều phát ra tiếng kinhhô, mà ngay cả bọn người Tam vương tử Đại Thực quốc, Mộc Đàm Thiên, MộcThuyết cũng lộ ra vẻ mặt, đương thời còn có nhân vật đáng sợ như thếsao?

Thiên kiêu như thế, không có khả năng không có tiếng tăm gì!

Mà ngay cả La Phù công chúa ánh mắt cũng gợn sóng, nhìn về trong đámngười, chẳng lẽ còn có người thiên phú có thể sánh với Kỷ Phong sao?

Khóe miệng Nạp Lan Tuyết Táng có chút khẽ nhếch một cái, cười nói:

- Hắn ở ngay trong Thiên Mai trang viên?

-------

Chương 474: Sôi trào, chiến đầu vùng lên!

Kỷ Phong có chút vừa quay đầu, nhìn về phía xa xa, duỗi ra ngón tay máu chảy đầm đìa chỉ tới một gốc mai cổ xưa.

Ánh mắt mọi người, kể cả La Phù công chúa, mấy vị tiên tử và đạo quâncủa Đạo Môn, tiểu ni cô áo trắng Ngự Thú trai, mấy đệ nhất mỹ nhân cáctoàn tà điện của Tà Tông, nghịch thiên tài tuấn Vạn Tượng Tháp đều nhaonhao dọc theo hướng ngón tay Kỷ Phong chỉ mà nhìn lại.

Dòng người lập tức tản ra, lộ ra một không gian trống trải bên trong!

Quả thực là mọi người chú mục!

Mấy ngàn ánh mắt đồng thời nhìn vào một người.

Cây mai cổ xưa, đường kính chừng một mét, thân cây than đen, tựa như một đầu Hắc Long co lại trên mặt đất, trên đó nở rộ lấy ngàn vạn hồng mai.

Hàn phong thổi qua, cánh hoa màu đỏ từ trên đầu cành bay lả tả xuống!

Bông tuyết trên trời đính vào trên mặt cánh hoa, rơi vào trên khải giápmàu đen, dính trên chiến đao màu đen đứt gãy, rớt trên thiết hài lạnhnhư băng.

Đây là một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng, chỉ cần nhìn áo giáp trên người hắn là có thể nhận ra quân hàm của hắn trong quân.

Tất cả mọi người có một loại cảm giác bị lừa gạt, rốt cuộc là Kỷ Phongchỉ sai người, hay là Kỷ Phong căn bản đang lừa dối mọi người? Một tênThần Võ Quân Thiên phu trưởng, có thể một đao đánh bại bảy tên tuyệtđỉnh thiên tài của Tà Tông sao?

Đệ tử Vạn Tượng Tháp có một loại cảm giác thất vọng không hiểu, vốntưởng rằng thật sự có người có thể ra tay đả kích Tà Tông, nhưng khithấy là một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng thì đều có một loại cảmgiác nhụt chí.

Nhưng Nạp Lan Tuyết Táng lại nhìn ra một tia bất phàm, rất xa cười nói:

- Ngươi có giao hảo với Vạn Tượng Tháp?

Trên mặt Phong Phi Vân có lá sắt chắn ngang, chỉ lộ ra một đôi mắt, đứng trong hoa mai tuyết trắng, nói:

- Bổn tướng quân vốn không có chút quan hệ nào với Vạn Tượng Tháp, nhưng vừa rồi có bốn nữ tử Vạn Tượng Tháp đã bị chết ở trước mặt Bổn tướngquân. Các nàng khi còn sống từng bị đệ tử Tà Tông vũ nhục, không cáchnào sống trên đời nữa, cho nên tự tay chấm dứt tánh mạng trẻ tuổi củamình, lúc ấy máu tươi nhuộm tuyết trắng, còn tươi đẹp hơn cả hồng mai.

Lời bình tĩnh này theo thanh âm tục tằng của Phong Phi Vân nói ra, nhưng không ai không nghe ra phẫn nộ trong lời hắn nói!

Những thiên kiêu Vạn Tượng Tháp kia, kể cả bọn người Mộc Đàm Thiên, MộcThuyết, Tam vương tử Đại Thực quốc, Kỷ Phong thần sắc đều xúc động phẫnnộ, thiếu chút nữa đã không bị lý trí khống chế, trực tiếp liều chết với tu sĩ Tà Tông rồi.

Vậy mà khiến cho những nữ tử tu tiên tâm chí kiên định kia tự sát, chuyện họ gặp phải thảm thương bực nào chứ?

Không ai có thể bình tĩnh.

Phong Phi Vân lại nói:

- Giết người luôn phải đền mạng, Tà Tông quả thực quá không có vươngpháp rồi, người khác không dám là địch với Tà Tông, Bổn tướng quân lạikhông sợ, muốn lấy bốn mươi cái đầu đệ tử Tà Tông chôn cùng các nàng.

Thanh âm này cực kỳ khí phách, như Thiên Lôi lăn mây xanh, chấn kiếnkhông khí chấn động một hồi, khiến đầu người "Ông ông" nổ vang, có mườitên tu sĩ cách hắn gần nhất trực tiếp bị một rống này của hắn chấn bayra ngoài, quăng đến giữa không trung.

Phong Phi Vân không muốn bị người nhận ra thân phận, cho nên khiến thanh âm trở nên vô cùng tục tằng, như một đại hán trải qua sa trường vậy.

Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nam tử mặc thiết khải màu đen này, trong lòng chấn động thật lớn!

- Trong Thần Võ Quân vậy mà lại có một chân hán tử như vậy, huynh đài,ngươi là Thần Võ Thiên phu trưởng dưới trướng vị Thiên hầu nào?

Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cũng là thiên tài nhân kiệt Vạn Tượng Tháp, bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy.

Hắn cảm thấy Thần Võ Thiên phu trưởng trước mắt này quả thực hào khívượt mây, muốn chiêu nhập vào môn hộ Hổ Thiên Hầu, một cái Thiên phutrưởng, quá ủy khuất hắn rồi.

Phong Phi Vân cùng con trai trưởng Hổ Thiên Hầu từng có hai lần duyênphận, cũng coi như có chút giao tình, không kiêu ngạo không siểm nịnhnói:

- Chiến bại chi tướng, nào phải chân hán tử gì chứ? Ta chỉ là một người thô hào, tiểu hầu gia, gọi ta Phong Đại Ngưu là được a!

Phong Đại Ngưu!

Chiến bại chi tướng? Tất cả mọi người ở đây lập tức hiểu ro, có lẽchính là chỉ trận chiến khiếp sợ thiên hạ không lâu trước kia, ba vịthiên hầu, một trăm triệu Thần Võ đại quân bị Thi Tà đại quân đánh bại,phơi thây ba nghìn dặm.

Đó là một trận chiến bi tráng, nếu không phải Nữ Ma quá cường đại, đánhchết Tứ Phương Thiên Hầu, đánh cho Chấn Thiên Hầu tu vị hoàn toàn biếnmất, Thần Võ Quân sao có thể bị bại thảm như vậy chứ?

Một trăm triệu Thần Võ đại quân chết sợ là cũng có bốn ngàn vạn, còn lại toàn bộ đều bị tách ra, bại lui ở các nơi Nam Thái Phủ, rải rác phânbộ, vẫn đang đại chiến với Thi Tà.

Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này hẳn cũng là một trong số bại quân.

Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cao giọng cười cười, nói:

- Nếu ngươi đã không phải là đệ tử Vạn Tượng Tháp, vậy thì thù này dùthế nào cũng không đến phiên ngươi báo, muốn báo thù cũng nên do ta đến.

- Nói không sai, thù của Vạn Tượng Tháp, vốn nên do đệ tử Vạn Tượng Tháp ta báo lại, Mộc Đàm Thiên ta cho dù liều chết, cũng muốn chém mấy tênđệ tử Tà Tông. Bốn mươi cái đầu người, tính ta hai cái.

- Ta cũng tới góp vào, chuyện nhục nhã của Vạn Tượng Tháp, chỉ có máu tươi của đệ tử Tà Tông mới có thể rửa sạch.

...

Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều bị kích thích nhiệt huyết, vốn có ítngười còn có chút sợ hãi Tà Tông, nhưng một ngoại nhân còn không sợ,thân là đàn ông Vạn Tượng Tháp thì sợ gì?

- Một đám phế vật, Tà Tông tích lũy nội tình ngàn năm, chỉ vì hôm nayxuất thế trấn thiên hạ, các ngươi cho dù dốc sức liều mạng, cũng khônglật nổi sóng gió gì đâu!

Nạp Lan Tuyết Táng nhổ ra từng chữ, từng lời như thần kiếm có thể xuyên thấu Thiên Địa, chấn khiến toàn trường đều yên tĩnh.

Hơn mười vị nghịch thiên tài tuấn Vạn Tượng Tháp đều bị chấn khiến màngtai vỡ ra, trong tai tràn ra máu tươi, có ba người đều "Bành" mộttiếng, ngửa đầu té trên mặt đất, lại bị chấn đến ngất đi.

Mà ngay cả đám hùng thủ một đời tuổi trẻ như con trai trưởng Hổ ThiênHầu, Mộc Đàm Thiên cũng bị chấn nát hộ thể cương khí trên người, sắc mặt hơi trắng bệch, hai chân cũng có chút giật giật, thiếu chút nữa đã bịchấn lui ra ngoài.

Cửu U Ma Đồ, Nạp Lan Tuyết Táng!

Hắn thật sự quá cường đại, chỉ nói ra một câu, liền đẩy lui hơn mườiđỉnh tiêm thiên kiêu của Vạn Tượng Tháp, không cách nào nhấc nổi chiến ý nữa.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiệt huyết trong lòng nhân kiệt VạnTượng Tháp lần nữa bị đè ép xuống, cho dù dốc sức liều mạng, cũng khôngcó khả năng làm bị thương Nạp Lan Tuyết Táng chút nào.

Không chỉ có đệ tử Vạn Tượng Tháp, mà ngay cả thiên tài nhân kiệt cácthế lực tu tiên khác cũng cảm thấy rung động, Nạp Lan Tuyết Táng nàycũng quá cường đại đi, trăm năm sau, nhất định chính là một hung nhân vô địch thiên hạ.

-------

Chương 475: Tướng quân vô địch (1)

Tà Tông lần này xuất thế, xem ra thật là đã mưu đồ từ lâu, tất cả đại Tà Điện đều xuất hiện hoàng kim thịnh thế, nghịch thiên quỷ tài thật sự quá nhiều, chỉ sợ không chỉ muốn trấn áp Vạn Tượng Tháp, càng muốn nhúng chàm toàn bộ Thần Tấn vương triều.

Ngay khi tất cả mọi người im lặng, vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia lại nói:

- Tà Tông muốn trấn thiên hạ, chẳng lẽ có thể coi trời bằng vung, tùy ý làm bậy sao? Thần Võ Quân chúng ta tiêu chí ở an thiên hạ, Tà Tông các ngươi muốn trấn thiên hạ, các ngươi trấn được ta sao?

Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này thật sự quá trâu bò rồi, Nạp Lan Tuyết Táng cũng đã mạnh như thế, hắn lại vẫn dám nhảy ra, chẳng lẽ Thần Võ Quân thật sự không sợ chết? Hay là não hắn thiếu nếp nhăn đây?

- Tà Tông chúng ta thật là coi trời bằng vung đấy!

Nạp Lan Tuyết Táng trên người tà khí trùng thiên, khí thế khinh người, chỉ riêng cổ tà khí kia thôi đã khiến một phiến không gian cũng biến thành đen kịt, tựa như ban ngày biến đêm tối, còn có vô số điện quang xuyên thẳng qua bên trong, tựa như Thiên Địa đã biến thành luyện ngục vậy.

Trong hai mắt hắn thai nghén lấy hai cái ma ảnh, bắn ra hai đạo ánh mắt màu đen, hình dạng cực kỳ giống ma kiếm trong truyền thuyết, đâm ra hơn trăm trượng.

PHỐC PHỐC!

Mục tiêu của hai chuôi Cửu U Ma Đồng Kiếm kia vốn là Phong Phi Vân, nhưng ở trên đường đã có hai tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn bị kiếm quang dính vào một tia, lập tức thân thể bị cắt thành hai nửa, máu chảy đầy đất.

- Bổn tướng quân chuyên đánh coi trời bằng vung!

Phong Phi Vân không sợ kiếm quang khiếp người kia, lỗi lạc dựng dưới cây mai, trong óc, bốn mươi đạo thần thức, dựa theo số lượng Tiểu Diễn, cấp tốc xếp đặt, hóa thành một cái thần chùy hào quang vô cùng từ trong ánh mắt bay ra.

- Tiểu Diễn Thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chùy!

Đây là một cực chùy màu đen do bốn mươi đạo thần thức ngưng tụ, vắt ngang thiên mộ, dài mấy trăm mét, che đậy cả nửa bầu trời!

Cổ lực lượng này quá bưu hãn rồi, tựa như Long Hổ khiếu thanh thiên, có thể quét ngang núi cao!

Ầm ầm!

Một búa đánh xuống, Thiên Địa cũng như bị rung chuyển, hai đạo Cửu U Ma Kiếm trong mắt Nạp Lan Tuyết Táng lập tức bị chấn vỡ, một cổ cực lực đánh cho hắn phải lui về sau ba bước mới đứng vững.

Sau ba bước, thân thể cả người có một nửa đều lâm vào lòng đất, từ phần eo trở xuống đều chui vào trong đất bùn.

Tru Thiên Hám Thiên Chùy!

Đây là một loại thần binh tồn tại ở thời đại thần thoại, nghe đồn từng từ Ngoại Vực bay tới, chấn vỡ một góc đại lục, rung chuyển đại địa, đương thời đã không thể gặp.

Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này vậy mà sử dụng nghịch thiên linh thông, ngưng tụ ra hư ảnh Tru Thiên Hám Tiên Chùy, mặc dù ngay cả một phàn ức vạn lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chùy cũng không đến, nhưng uy lực vẫn cực kỳ bất phàm.

Có thể đánh lui cả Cửu U Ma Đồ Nạp Lan Tuyết Táng!

Đây tuyệt đối là lần đầu tiên Nạp Lan Tuyết Táng phải lui về sau trong chiến đấu, trong chiến đấu trước kia, hắn vô luận gặp phải đối thủ cường đại cỡ nào, hắn đều chưa từng lui, có thể đơn giản miểu sát đối phương ngay.

Hí!

Giờ khắc này, tất cả mọi người như đá hóa vậy, bị trước một màn trước mắt này chấn động thật sâu.

Ánh mắt lần nữa dừng ở trên người tên Thiên phu trưởng mặc thiết khải Thần Võ Quân kia, rất nhiều người con mắt cũng như muốn rớt ra:

- Cái này. . . Làm sao có thể?

Mà ngay cả La Phù công chúa trước sau vẫn bình tĩnh như nước giờ phút này cũng bỗng nhiên đứng dậy, Lưu Vân bào màu vàng cũng va chạm ra thanh âm "'Rầm Ào Ào'" .

Những đệ nhất mỹ nhân các điện Tà Tông giờ phút này trong lòng suy nghĩ phức tạp, tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng cuồng vọng công bố muốn bắt các nàng về làm tình phụ này còn cường đại hơn các nàng nghĩ gấp trăm ngàn lần.

Kỷ Phong nhìn thật sâu vào Phong Phi Vân, sau đó im lặng đi xuống chiến pháp cổ đài, thối lui xuống bên dưới, đứng ở một góc, đệ tử Tà Tông cũng không dám đến gần hắn, biết rõ đây là một thiếu niên đáng sợ.

Liễu Thuận Phong bị trọng thương cũng được hai đệ tử Tà Tông giúp đỡ xuống dưới, ngồi ở xa xa, cũng không dưỡng thương, ánh mắt giống như Kỷ Phong nhìn vào người kia. Một tu sĩ có thể đánh lui cả Nạp Lan Tuyết Táng đáng giá hắn mang thương thể mà quan chiến.

- Ha ha! Phong Đại Ngưu, ngươi có tư cách giao thủ với ta.

Nạp Lan Tuyết Táng trên thân linh quang xoay chuyển, thân thể liền lăng không bay lên, lơ lửng ở trên cao ba trượng.

Một chiêu vừa rồi, chiến uy của Tru Thiên Hám Tiên Chùy đã được Nạp Lan Tuyết Táng khẳng định, hiện giờ bắt đầu nhìn thẳng vào đối thủ trước mắt nàng.

Nạp Lan Tuyết Táng ở trong Tà Tông xưng hùng vài năm, địch nhân có thể được hắn nhìn thẳng vào, tăng thêm Phong Phi Vân và Kỷ Phong, cũng chưa tới năm người.

Phong Phi Vân đứng dưới cây mai, nói:

- Bổn tướng quân hôm nay tất nhiên sẽ mang đám tà ma ngoại đạo các ngươi ra thi pháp tại đây.

Có một cổ chiến uy từ trong thân thể Phong Phi Vân tóe phát ra, hai tia ánh mắt từ trong khải giáp xuyên ra, nhưng phương hướng lại không phải Nạp Lan Tuyết Táng, mà là cô gái áo trắng che mặt ngồi cạnh La Phù công chúa trong phong đình ở xa xa, nàng ôm đàn tranh Tử Mộc, ống tay áo phiêu diêu, quay người rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng tuyệt mỹ động lòng người

Phong Phi Vân rất muốn đuổi theo, lưu nàng lại, nhưng giờ lại không thoát thân được.

Cái này là một loại bất đắc dĩ muốn gặp không thể gặp, thật vất vả tương kiến trong hồng trận, rồi lại chỉ gặp thoáng qua, lần nữa gặp nhau lại không biết phải chờ tới năm nào tháng nào đây ?

Bóng lưng yểu điệu khuynh thành của Nam Cung Hồng Nhan đi xa trong gió, cuối cùng triệt để biến mất trong tuyết rơi trắng xóa.

Nàng lại đi rồi!

Một tiếng hét to, khiến suy nghĩ Phong Phi Vân thu lại.

Nạp Lan Tuyết Táng còn chưa ra tay, Sâm La Điện đệ thập điện liền có một đầu hắc ảnh giết ra:

- Chu Long, phụng mệnh điện hạ thay Nạp Lan thiếu gia đánh trước một hồi.

Điện hạ Sâm La Điện đệ thấp điện tự nhiên nhìn ra sự cường đại của tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, sợ Nạp Lan Tuyết Táng sẽ thất thủ, vì vậy mới điều động Chu Long ra trước dò xét hư thật của đối phương.

Chỉ cần có thể bức tên Phong Đại Ngưu này dùng ra linh thông thần pháp chính thức, vậy thì Nạp Lan Tuyết Táng ở bên có thể sớm lưu tâm, sẽ không bị đánh cho vội vàng không kịp chuẩn bị, thậm chí nghĩ ra cả cách hóa giải cũng nên.

Liễu Thuận Phong đối chiến Kỷ Phong, sử dụng chính là chiến thuật như vậy.

- Người Tà Tông thật sự quá thiếu đạo đức, loại chiến thuật này quá không công bình.

Tất cả mọi người cảm thấy bất mãn, tức giận không thôi, cảm thấy vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này cực kỳ thua thiệt.

Chu Long đã bay đến trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, tóc đỏ như lửa, làn da như hồng thép, thân cao chín xích, đã mở ra 250 tòa mệnh huyệt, thân thể tựa như một con quay, cấp tốc chuyển động trong không khí, dẫn xuất một đầu vòi rồng đường kính trăm mét.

Phong nhãn mang theo lực xé rách cường đại trực chỉ Phong Phi Vân phía dưới.

-------

Chương 476: Tướng quân vô địch (2)

Tiếng gió gào thét, tựa như cự thú hí dài!

Phong Phi Vân giơ tay lên chiến đao trong tay, tùy ý bổ một đao lên bầu trời, một đạo đao lãng dài hơn mười thước cuốn ra, ánh đao màu trắng tựa như một mảnh trăng lưỡi liềm.

PHỐC!

Một mảnh huyết hoa trên trời rơi xuống, tựa như một mảnh huyết vũ.

Chỉ trong tích tắc, Thiên Địa liền lại quay về bình tĩnh, thân thể Chu Long đã không thấy nữa, ngay cả thi thể cũng không để lại, vỡ vụn trở thành hạt mưa, hạt mưa huyết sắc.

Chỉ một đao tùy ý, không có bất kỳ linh thông nào, cũng đã có một loại uy lực vô kiến bất phá.

Vèo, vèo, vèo!

Không có bất kỳ gián đoạn, sâu trong gió tuyết, lại có ba đạo hắc ảnh giết ra, vẫn là tuyệt định thiên tài của Sâm La đệ thập điện, ba người như sao chổi đụng mặt đất, thế tới cực kỳ đáng sợ, mang đến cho người ta áp lực vô hạn .

Trên người bọn họ không có bất kỳ khí tức tánh mạng nào cả, nhưng lại lại có huyết khí cuộn trào của sinh vật có huyết nhục!

Đây tuyệt đối không phải nhân loại!

Phong Phi Vân tròng mắt hơi híp, thông qua Phượng Hoàng Thiên Nhãn, đã nhìn thấu bản chất của ba "Người" này, chính là ba tôn "Dị Hình Dị", thuộc về một trong Dương Giới tam dị.

Bản thể bọn hắn rất khác với thân thể nhân loại, thân cao 10m, mọc ra chín cái đầu người, đôi cánh tay dài đến quá phận, đến bảy, tám mét, cơ hồ có thể chạm đến đến vị trí đầu gối.

Đương nhiên ba tôn Dị Hình Dị lại có chỗ bất đồng, một tên không có miệng, một tên không có lỗ tai, một tên không có lỗ mũi, không phải là Dị Hình Dị thân thể hoàn toàn giống nhau như Quý Tâm Nô và Quý Tiểu Nô.

Trên người chúng nó bị một cổ lực lượng thần bí bao phủ, che dấu bản tướng bọn hắn lại, bao phủ trong áo đen, thân thể không khác nhân loại lắm.

Ba tôn Dị Hình Dị che dấu bản tướng, lại không dấu được chín chín đôi mắt tối như mực dưới áo choàng đen của bọn chúng, chỉ là ngoại nhân đều cho rằng đây là linh thông quỷ dị của Tà Tông, cũng không đa nghi.

Khí tức trên thân ba tôn Dị Hình Dị đều cường đại hơn Chu Long, ba người liên thủ, dưới Thiên Mệnh, cơ hồ không có bất kỳ có thể chống đở được.

Bá!

Phong Phi Vân giương đao chém qua, cây mai trên đỉnh đầu có vô số phiến cánh hoa mai đã rơi vào trên thân đao, lưỡi đao vung lên, một mảnh đao lãng quấn ba tôn Dị Hình Dị mặc hắc bào này vào trong đao khí

Ba tôn Dị Hình Dị cũng biết đao khí đối phương lợi hại, áo đen trên người phồng lên, có một đạo hắc vụ lượn lờ chung quanh thân thể bọn hắn, ba "Người" này thật giống như hóa thành ba phiến bầu trời màu đen vậy.

Trên mỗi một mảnh bầu trời màu đen đều có chín ánh mắt, tựa như ngôi sao sáng chói trong bầu trời đêm vậy.

Ba phiến bầu trời màu đen chặn một đao kia của Phong Phi Vân, nhưng vẫn truyền đến ba tiếng kêu thảm thiết!

Ba phiến bầu trời màu đen cực lớn co rút lại, lại biến thành hình người, chỉ là chín ánh mắt của bọn hắn đều bị cánh hoa mai đâm nát, trên mặt tràn đầy máu đen.

Chín ánh mắt đều mù!

Sau khi mù mắt, ngược lại đã khơi dậy hung tính của bọn hắn, chúng phát ra tiếng kêu tựa như dã thú vậy, một tên Dị Hình Dị trong đó trước hết đánh ra một chưởng, cánh tay to hơn cả thùng nước, dài đến bảy, tám mét.

Oanh!

Chỗ Phong Phi Vân vừa đứng bị nó một chưởng đánh vụn.

Thân thể Phong Phi Vân xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng, vừa đứng vững, cánh tay cực lớn của tôn Dị Hình Dị thứ hai đã thăm dò hư không, đánh tới phía hắn.

Lực lượng ẩn chứa trong thân thể ba tôn Dị Hình Dị này thập phần cường đại, so với tám ngưu chi lực, cũng cao hơn ra một bậc.

Phong Phi Vân không hề lui, cứ đứng ở nguyên tại chỗ, duỗi ra một cánh tay, vậy mà đón lấy một chưởng này của đối phương.

Cánh tay của hắn so với cánh tay của ba tôn Dị Hình Dị này quả thực chẳng khác gì que diêm, mang đến cho người cảm giác đụng nhẹ một cái sẽ gãy.

BA~!

Một cánh tay bảy, tám mét bị vừng vàng tiếp được, sau đó bị xé nứt xuống, tôn Dị Hình Dị đầu tiên cánh tay đứt gãy, bị vung bay ra ngoài.

PHỐC!

Một đạo ánh đao hiện lên, thân thể liền vỡ thành hai mảnh, huyết dịch màu đen nhuộm trời cao.

Nắm đấm của Phong Phi Vân tựa hồ đáng sợ hơn, một quyền đánh cho cánh tay tôn Dị Hình Dị thứ hai đứt gãy, xương cốt nứt thành năm đoạn.

Hắn thả người bay lên, một cước dẫm nát đỉnh đầu nó, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên liên tiếp, từ đỉnh đầu tôn Dị Hình Dị thứ hai một mực nổ đến cahân, sau đó thân thể liền như một đoàn thịt nhão, co quắp trên mặt đất.

Chiêu số vô cùng đơn giản, hai tên Dị Hình Dị đã mất mạng tại chỗ, tôn Dị Hình Dị thứ ba điên cuồng gào thét một tiếng, miệng hóa thành lớn như một miệng giếng cổ, có một cổ hấp lực khổng lồ từ trong miệng hắn truyền ra, như muốn nuốt lấy Phong Phi Vân vậy.

Phong Phi Vân duỗi ra một ngón tay, điểm về phía trước một vầng sáng màu đen, tôn Dị Hình Dị thứ ba lập tức biến thành một cái xác khô, tất cả hơi nước trong thân thể đều xói mòn, bị Hắc Thủy Thuật luyện hóa mất.

Người ở ngoài thấy thì bọn hắn chính là ba vị tuyệt đỉnh thiên tài của Sâm La Điện đệ thập điện, tu vị còn cường hãn hơn cả hùng chủ một đời tuổi trẻ, nhưng chỉ trong hai, ba chiêu liền đều bị mất mạng trước mặt vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này.

PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!

Ba cổ thi thể này bạo liệt ra, biến thành nùng huyết màu đen, thấm vào lòng đất, có người đang hủy thi diệt tích, không muốn để cho người khác phát hiện Sâm La Điện đệ thập điện có liên hệ với Dương Giới tam dị.

Ra tay chính là Nạp Lan Tuyết Táng, cũng chỉ có hắn mới có thực lực kia, hủy thi diệt tích ở trước mặt Phong Phi Vân.

- Vị Thần Võ Quân Thiên phu đại nhân này quả thực quá cường đại, ngắn ngủn một phút đồng hồ đã có bốn vị tuyệt đỉnh thiên tài Thần Võ Quân Thiên phu chết ở trong tay của hắn.

Rất nhiều người đã thay đổi cách xưng hô với hắn thành Thiên Phu đại nhân.

- Đáng tiếc có tài nhưng không gặp thời, tu vi như thế chỉ có thể làm một nghìn người chi trưởng. Sau ngày hôm nay, nhất định sẽ có rất nhiều thế lực lớn duỗi ra cành ô-liu với hắn, thu hắn làm môn hạ.

Một Thần Võ Quân Thiên phu trưởng, tu vị vậy mà khủng bố như vậy, đánh giết hung nhân Tà Tông như tàn sát heo chó, một cái quân hàm Thiên phu trưởng cũng không tránh khỏi quá ủy khuất hắn rồi.

Tuy rằng rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong lịch sử cũng không phải không có chuyện như vậy, một ít tuyệt thế thiên tài sinh ra lùm cỏ, khắc khổ tu luyện, kỳ ngộ không ngừng, nhưng vì sinh ra hèn mọn, chỉ có thể dấn thân vào quân ngũ mới có thể trở nên nổi bật.

Vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này có lẽ chính là một thiên tài vô địch bị mai một trong quân ngũ, tương lai có thể trở thành người hùng uy chấn thiên hạ.

Bọn người con trai trưởng Hổ Thiên Hầu, Tam vương tử Đại Thực quốc đều lộ ra lòng yêu tài, nếu không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí còn không tiếc thỉnh Hổ Thiên Hầu và Đại Thực quốc chủ ra mặt cũng muốn thu hắn vào môn hạ của mình.

-------

Chương 477: Chạm tay có thể bỏng (1)

Mấy tên điện hạ Tà Tông cũng nhìn ra tiềm lực vô cùng của tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, muốn thu phục hắn làm Hộ Điện Giả cho mình.

Mà ngay cả mấy đệ nhất mỹ nhân các Tà Điện Tà Tông vốn hận thấu xương tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, nhưng giờ phút này nguyên một đám đều thay đổi cách nghĩ trong lòng, trong lòng bắt đầu nổi lên mưu đồ, trên gương mặt tuyệt mỹ nộ ra nụ cười sáng tỏ .

Nắm giữ một tên tuyệt thế thần tài, chẳng khác nào nắm giữ một vô thượng cao thủ tương lai, có thể quét ngang thiên hạ.

Vạn Hương Sầm cũng phải lau mắt mà nhìn với vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, động lòng thu phục, nhẹ nhàng vén khăn che mặt màu xanh lên một góc, lộ ra khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, da ngọc vô cùng mịn màng, nhẹ giọng phân phó một câu.

Luật Tam Xuyên nhẹ gật đầu, liền hóa thành một đạo cầu vồng, bay tới ôm quyền cười nói với Phong Phi Vân:

- Phong Tướng quân thật không hỗ là anh kiệt đương thời, cùng cảnh giới quả thực không người có thể địch.

Lời nói xoay chuyển, hắn bỗng thở dài nói:

- Chỉ tiếc tướng quân tính cách quá cứng, hôm nay đã xông đại họa, chỉ sợ sống không đến khi ánh mặt trời ngày mai nhô lên từ phương đông.

- Nghiêm trọng vậy sao?

Phong Phi Vân ra vẻ kinh dị nói.

Luật Tam Xuyên lại thở dài:

- Phong Tướng quân làm người quá mức cương trực, vốn đã đắc tội Sâm La Điện đệ thất điện, hiện giờ lại chém giết bốn gã thiên kiêu của Sâm La Điện đệ thập điện, coi như là nửa bước cự kình xông ra họa lớn như thế, cũng phải thân tử đạo tiêu.

Có câu là, Tà Tông muốn hắn canh ba chết, Diêm Vương cũng không bảo vệ được hắn quá canh năm. r

- Ngươi chẳng lẽ cho rằng Bổn tướng quân là loại người sợ phiền phức sao?

Phong Phi Vân chứng kiến nho y màu trắng dưới hắc bào của Luật Tam Xuyên cũng rất khó chịu, một đời tuyệt đỉnh thiên tài, lại tâm chí không kiên, cam tâm làm nô tài cho Tà Tông, giết hại đồng môn.

Luật Tam Xuyên lắc đầu, nói:

- Phong Tướng quân nếu là loại người sợ phiền phức thì đã không đứng ở chỗ này rồi. Chỉ có điều, Luật mỗ e sợ cho Phong Tướng quân không biết lợi hại trong đó. Dưới trướng Tứ Phương Thiên Hầu có một vị thần tướng chiến lực vô song, tên là Cơ Vô Bá.

- Có thể ngồi vào hàm Thần tướng, quả thật có thể nói là chiến lực vô song rồi.

Phong Phi Vân lộ ra thần sắc kinh hãi mà hưng phấn, một tên Thiên phu trưởng nghe được đại danh Thần tướng, tự nhiên nên kích động, đây là biểu hiện bình thường nhất.

Thần tướng chính là có thể thống lĩnh trăm vạn Thần Võ Quân, quân hàm cao hơn Thiên phu trưởng cả nghìn lần.

- Thế nhưng giờ hắn đã chết rồi. Cũng bởi vì hắn nửa năm trước đắc tội một vị trưởng lão Sâm La Điện đệ thất điện, vào một đêm trời tối tháng một, Thần tướng phủ ba ngàn tám trăm bảy mươi ba người, chết ba ngàn tám trăm năm mươi bốn người, ngay cả đầu Cơ Vô Bá cũng bị cắt xuống, treo ở đại môn Thần tướng phủ.

Luật Tam Xuyên bình thản nói.

Cơ Vô Ba đích thật là chết vào nửa năm trước, trong vòng một đêm, bị người huyết tẩy Thần tướng phủ, đến nay đây vẫn là một chuyện bí ẩn, hôm nay nếu không phải từ trong miệng Luật Tam Xuyên nói ra thì chỉ sợ vẫn không ai biết là do Tà Tông làm.

- Đây không phải là còn mười chín người còn sống sao!

Phong Phi Vân cười nói:

- Xem ra Tà Tông cũng không phải có thể một tay che trời, vẫn có người có thể trốn được.

Luật Tam Xuyên lắc đầu, nói:

- Mười chín người còn sống kia còn thê thảm hơn cả chết. Năm người là tiểu thiếp Cơ Vô Bá, mười bốn người là con gái Cơ Vô Bá, hôm nay đang bị nhốt trong Lục Dục cung tại Sâm La Điện đệ thất điện, phàm là đệ tử có cống hiến đối với Tà Điện đều có thể đi hưởng dụng các nàng. Nửa năm qua đi, mười chín nữ nhân này còn sống bảy người, cũng đã rách tung toé, không lâu trước mới bị đưa đến thanh lâu rồi.

Phong Phi Vân đã trầm mặc, tiếp theo cười to nói:

- Ha ha! Nhưng mà.. Ta một mình một người, không có có lão bà, cũng không có con gái a?

Luật Tam Xuyên mắt trắng không còn chút máu, có chút chán nản, mẹ nó, tên Phong Đại Ngưu này quả thực chính là một người hồ đồ, ta là đang đàm luận vấn đề lão bà và con gái sao?

- Ta là đang nói cho Phong Tướng quân một đạo lý, đắc tội Sâm La Điện đệ thất điện chúng ta, hậu quả rất nghiêm trọng.

Luật Tam Xuyên hừ lạnh một tiếng.

- Chiếu theo ngươi nói, quả thực có chút nghiêm trọng.

Phong Phi Vân nói.

Luật Tam Xuyên trong lòng cười lạnh, tên này còn biết sợ hãi, sợ hãi là tốt rồi, nói:

- Điện hạ chúng ta cố ý mời Phong Tướng quân, tiến vào Sâm La Điện đệ thất điện, trở thành Hộ Điện Giả của nàng, ân oán lúc trước có thể xóa bỏ, Phong Tướng quân ngươi thấy thế nào?

Rốt cục cũng nói đến chính sự.

Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia lộ ra thần sắc suy tư, Luật Tam Xuyên im im lặng lặng chờ, hắn tin tưởng cho dù người có ngu xuẩn hơn nữa thì vẫn sợ chết.

- Đó là chuyện không có khả năng, chức trách của Bổn tướng quân chính là quét sạch đám tà ma ngoại đạo các ngươi, duy trì thái bình và công đạo, há có thể thông đồng làm bậy cùng các ngươi. Sâm La Điện đệ thất điện là thá gì, dù sao lão tử cũng đã đắc tội rồi, các ngươi muốn giết ta, còn phải hỏi nắm đấm trong tay ta đây.

Phong Phi Vân nghĩa chính ngôn từ, rất có phong độ, nước bọt trong miệng phun ra xa hơn mười trượng, tung tóe lên mặt Luật Tam Xuyên.

- Nói hay lắm!

Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu đứng ở đàng xa nhịn không được trầm trồ khen ngợi.

Hắn đã từng ra ngoài mang binh, từng ở qua trong Thần Võ quân doanh một thời gian ngắn, Thần Võ quân sĩ tuy rằng mỗi người đều là hán tử thiêt huyết, nhưng lại rất ít thấy người không sợ chết lại tâm chí kiên định như Phong Đại Ngưu.

Lòng yêu tài trong lòng hắn càng thêm kiên định.

- Trong quân ngũ Thần Tấn vương triều ta lại có lương tướng như thế, thật sự là phúc của vương triều. Phong Đại Ngưu này, Bổn công chúa định rồi.

La Phù công chúa thanh âm rất kiên định, hết sức coi trọng Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, không để cho ngoại nhân nhúng chàm.

Thiên phú vô địch cái này cũng đã rất khó được, nhưng càng khó được chính tâm không sợ chết, không cúi đầu, lại trung với vương triều này. Ở trong lòng La Phù công chúa, nếu có thể thu Phong Đại Ngưu vào dưới trướng, bồi dưỡng thành tâm phúc, vậy thì giá trị quả thật còn lớn hơn cả Thích Dạ Lai.

Nàng lời này là đang nói cho Phong Đại Ngưu, ngươi là chiến tướng Thần Tấn vương triều ta, có ta ở đằng sau làm chỗ dựa cho ngươi, không cần sợ hãi uy hiếp của Tà Tông.

Đương nhiên, nàng đây cũng là đang cảnh cáo tất cả mọi người ở đây, đừng nên đánh chủ ý gì, Thần Võ Thiên phu trưởng này ta đã định ra rồi, ai cũng chớ tranh giành với ta.

La Phù công chúa tuy rằng địa vị cao thượng, thân phận tôn quý, nhưng cũng không có khả năng chân trụ hết mọi người, dù sao hùng chủ tuổi trẻ địa vị cực lớn ở đây thật sự không ít, trong lòng rất nhiều người đều đã có kế sách ứng đối, không có khả năng buông tha cho một thiên tài vô địch như vậy.

-------

Chương 478: Chạm tay có thể bỏng (2)

Quan trọng nhất là, tên thiên tài này còn không sợ trời không sợ đất, lại rất có nguyên tắc, mặc cho ai cũng muốn có được một cấp dưới như vậy.

Điện hạ Sâm La Điện đệ thập điện cũng động tâm, truyền âm cho Nạp Lan Tuyết Táng.

Nạp Lan Tuyết Táng lỗ tai có chút giật giật, sau đó âm u cười, nói:

- Phong Đại Ngưu, hiện giờ có hai con đường bày trước mặt ngươi.

- Hai con đường gì?

Phong Phi Vân nói.

- Thứ nhất, quy thuận Sâm La Điện đệ thập điện ta. Thứ hai, chết trong tay ta.

Nạp Lan Tuyết Táng nhẹ nhàng xoa xoa đôi bàn tay, khóe miệng nhảy lên, tuy rằng đang cười, nhưng dáng tươi cười lại thập phần chấn nhiếp người.

Không thể thu phục được, vậy thì cũng chỉ có thể diệt trừ.

Phong Phi Vân thanh âm càng thêm tục tằng, hét lớn:

- Lão tử hôm nay vốn đã ôm một bụng tức giận, chỉ vì giết đám con cháu rùa Tà Tông các ngươi mà đến, nếu đầu nhập vào môn hạ Tà Tông, chẳng phải tự mình cũng biến thành cháu con rùa rồi sao?

Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều đứng dậy toàn bộ, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, trong lòng mỗi người đều vô cùng khâm phục vị Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này, tràn đầy hảo cảm.

Luật Tam Xuyên hừ lạnh một tiếng, biết rõ Phong Phi Vân đây là đang mắng hắn:

- Thật sự là một tên cuồng đồ không biết tốt xấu, nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn ngươi.

Hiển nhiên Luật Tam Xuyên cũng nhận được chỉ thị giống thế, nếu Phong Đại Ngưu không quy thuận, vậy thì chỉ có thể đánh chết.

Luật Tam Xuyên trên đỉnh đầu ngưng tụ một mảnh lãnh vân, nhiệt độ trong không khí chợt hạ xuống gấp 10 lần, hoa mai mềm mại trên cành cũng đông lạnh đến cứng rắn hơn sắt, ba tòa hàn băng núi lớn toàn bộ từ bên trong lãnh vân lao ra.

Băng sơn từ trên trời giáng xuống, đỉnh băng sắc bén hơn cả kiếm, nhiệt độ trong không khí lần nữa hạ thấp, khiến mặt đất như bị đóng băng nứt vỡ.

- 《 Địa Ngục Hàn Băng Quyết 》 tầng thứ sáu, Địa Ngục Hàn Băng Sơn!

Mộc Đàm Thiên có chút cả kinh, biết rõ đây là tuyệt học của Luật Tam Xuyên.

Luật Tam Xuyên vốn là tuyệt đại thiên tài của Vạn Tượng Tháp, thiên phú vẻn vẹn chỉ dưới Thích Dạ Lai, hai năm trước, Mộc Đàm Thiên và Luật Tam Xuyên đã giao thủ, chín chiêu bại trận, lúc ấy Luật Tam Xuyên mới tu luyện thành 《 Địa Ngục Hàn Băng Quyết 》 tầng thứ năm mà thôi.

Hai năm qua đi, tu vị Luật Tam Xuyên lại không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, mà ngay cả mệnh huyệt cũng mở ra 330 tòa, cách 360 tòa chỉ còn cách một bước ngắn.

Một cái Vạn Tượng Tháp đệ tử muốn thăm dò Địa Ngục Hàn Băng Sơn uy lực, đem một quả trung giai Bảo Khí cấp bậc thiết châu nghĩ đến trên không ném đi.

Bành!

Nhưng thiết châu cách Địa Ngục Hàn Băng Sơn, còn có hơn 10m đã bị hàn khí kinh khủng kia đông lạnh ra vết rạn, xuất hiện đường vân tựa như mạng nhện vỡ vụn thành từng khối vụn sắt.

Luật Tam Xuyên tuy rằng tâm chí mềm yếu, nhưng thiên phú của hắn quả thật khủng bố, đến gần vô hạn thiên tài cấp bậc sử thi, có thể tranh phong với Liễu Thuận Phong và Kỷ Phong.

Phong Phi Vân bàn chân mãnh liệt đạp mạnh trên mặt đất, thân thể xông ngược lên, hai tay cầm đao, mãnh liệt chém lên, một đạo đao lãng màu trắng dài hơn ba mươi thước cuốn ra, như một vòng trăng sáng chiếu bầu trời, hào quang đâm vào khiến người không mở nổi mắt.

Hàn khí như đao, nhưng lại không ngăn được đao trong tay Phong Phi Vân!

Ba mười sáu đạo đao khí đồng thời bay ra, bá, bá, bá, bay trong không khí, phát ra tiếng xé gió kịch liệt.

Ầm ầm!

Ba tòa Địa Ngục Hàn Băng Sơn suy sụp xuống, hóa thành vô số Hàn Băng, rơi trên mặt đất, tựa như mây thiên thạch bay xuống, va chạm ra vô số hố to.

Phong Phi Vân dẫn theo đao rơi xuống, chiến khải màu đen trên người cũng đông lại một tầng băng cứng dày đặc, chiến đao trong tay "BA~" một tiếng vỡ vụn ra một đạo đường vân.

BA~, BA~, BA~...

Tiếng vỡ vụn vang lên liên tiếp, thanh chiến đao kia lập tức biến thành mảnh vỡ, chỉ còn một chuôi đao còn nắm trong tay.

Ngay cả đao cũng bị đông lạnh vỡ nát, bởi vậy có thể thấy được nhiệt độ của Địa Ngục Hàn Băng Sơn kia thấp cỡ nào.

- Ha ha! Phong Đại Ngưu chiến lực của ngươi cũng không gì hơn cái này, ngươi ngay cả đao cũng không có, còn đánh với ta thế nào đây?

Luật Tam Xuyên giọng mỉa mai cười, tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này cũng không gì hơn cái này.

Có vài người rất không quen nhìn tên cẩu nô tài của Tà Tông Luật Tam Xuyên này, rất nhiều thiên chi kiều nữ Vạn Tượng Tháp sở dĩ bị người Tà Tông bắt, đều là vì Luật Tam Xuyên chỉ điểm, cuối cùng rơi vào trong ma chưởng.

Loại bại hoại Vạn Tượng Tháp khuất thân làm nô, vương bát đản giết hại đồng môn này quả thực càng đáng giận hơn cả đệ tử Tà Tông.

Rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp định đưa thần binh lợi khí của mình cho Thần Võ Thiên phu trưởng, trợ hắn chém giết tên chó chết Luật Tam Xuyên kia, nhưng lại đều bị Phong Phi Vân từ chối nhã nhặn.

- Không có đao thì như thế nào, tay không tấc sắt, chiến lực ta càng mạnh hơn nữa!

Trong đầu Phong Phi Vân bốn mươi đạo thần thức lần nữa ngưng tụ, hóa thành một tòa Tiểu Diễn tế đàn, hào quang xoay chuyển, liền từ trong thân thể nổ bắn ra.

Một mảnh thần mang màu đen lơ lửng trời cao, có lôi điện và hỏa diễm nhảy lên trong đó.

- Tiểu Diễn Thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chùy!

Lại là một thanh thần chùy màu đen cao mấy trăm thước, chiến uy nước cuộn trào, như cự thân lôi thần hàng kâm, cầm chùy hám thiên, trực tiếp ép xuống Luật Tam Xuyên.

Luật Tam Xuyên thi triển "Địa Ngục Hàn Băng Sơn", muốn ngăn cản Tru Thiên Hám Tiên Chuy, ba tòa băng sơn, đứng vững giữ may xanh, nhưng lại bị Tru Thiên Hám Tiên Chuy đánh nát bàn tay dễ dàng.

Tru Thiên Hám Tiên Chuy vô kiên bất tồi, căn bản không cách nào ngăn cản.

Oanh!

Bàn tay Luật Tam Xuyên bị đánh ra một vết máu, máu tươi chảy dài trên bàn tay trắng nõn, thân thể bị đánh chìm xuống đất giống như bị chôn sống.

Lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chuy quả thật quá lớn, chính là dùng tiểu diễn thuật biến hóa mà thành, có thể mượn một tia cấm khí viễn cổ trong truyền thuyết cho mình sử dụng, giống như linh thông trên thiên công bảo điển cũng chưa chắc ngăn cản được.

Phong Phi Vân đã lĩnh ngộ ra tiểu diễn chi thuật bốn hai phần mười, có thể dùng hai chiêu thần thông, Tru Thiên Hám Tiên Chuy chính là một chiêu trong đó.

- Viễn cổ cấm khí không thể địch, cho dù là một đạo hư ảo cũng có thể nhất kích phát vạn pháp.

Luật Tam Xuyên bay ra khỏi bùn đất, nho y màu trắng trên người xuất hiện vết rách dài, lập tức cởi ra, nó bay trong không khí và biến lớn trăm trượng, giống như một cái tui càn khôn.

Bộ nho y này bên trong có dán phù lục giới linh thạch, chừng bảy trăm hai mươi tấm, hào quang lập loè, giống như ảy trăm hai mươi cái đèn lập lòe, cô đọng thành thế giới.

Khó trách hắn đầu nhập vào điện thứ bảy của Sâm La Điện nhưng không có cởi nho y ra, thì ra là như thế.

Phong Phi Vân lật tay đánh một chưởng, hào quang màu đen bay ra, lại đánh ra Tru Thiên Hám Tiên Chuy, bàng bạc như núi sắt va chạm với nhau, chấn vỡ mấy chục tấm phù lục trong nội y, nhưng mà không có công phá được nó, giống như tảng đá ném vào trong biển rộng.

-------

Chương 479: Cửu kiếm hộ chủ

Bộ nho y màu trắng này có mây xanh lượn lờ, thu Phong Phi Vân vào trong.

- Ha ha! Dễ dàng bắt ngươi như thế, quả nhiên là người thô kệch chỉ biết sử dụng man lực.

Luật Tam Xuyên khinh thường cười cười, trên bàn tay ngưng tụ hào quang, thu hồi nho y và nắm trên tay.

Áo trắng như túi, có thể dung nạp thiên địa, thu một người tự nhiên không nói đùa.

Sắc mặt đệ tử Vạn Tượng Tháp khó chịu nổi, Phong Đại Ngưu thua trong tay Luật Tam Xuyên tên chó chết này, ngay cả thân thể cũng bị thu vào trong túi càn khôn nhỏ, chết chắc rồi.

- Oanh!

Áo trắng càn khôn chấn động kịch liệt, bành trướng lớn như một cái đại điện, nó sắp nứt vỡ ra.

Cái thằng này...

Sắc mặt Luật Tam Xuyên đại biến, vội vàng đánh địa ngục hàn băng khí ra, muốn đóng băng túi càn khôn nhưng mà trễ rồi, túi càn khôn bị thanh đồng linh thuyền nứt vỡ, thanh đồng linh thuyền bành trướng tới bảy mươi mét, dài như hai cái đại điện.

Thần Vũ quân Thiên phu trưởng lao tới, trong tay cầm một góc thanh đồng linh thuyền như cầm một tòa núi lớn, trực tiếp đập mạnh vào đỉnh đầu Luật Tam Xuyên, đánh nửa cái đầu Luật Tam Xuyên bay ra ngoài, có một khối sợ trắng bay ra.

Bành!

Luật Tam Xuyên quay năm vòng trong không khí, "Bành" một tiếng lăn trên mặt đất.

- Đánh chết t*ng trùng lên não hại đồng môn.

Giọng của Phong Phi Vân như sấm, tiếp tục cầm thanh đồng linh thuyền công kích, Luật Tam Xuyên liều chết chống cự, tế ra năm kiện bảo khí, nhưng bị hào quang của thanh đồng linh thuyền chấn vỡ, hóa thành bột phấn.

Răng rắc!

Luật Tam Xuyên một chân bị đánh gãy tới đùi, bị thanh đồng linh thuyền đánh bay ra ngoài, bọt máu bắn tung tóe lên người của hắn, áo đen trên người bị chấn vỡ thành từng mảnh, giống như hồ điệp bay múa.

- Đánh chết loại nhu nhược đầu nhập vào tà tông.

Thanh đồng linh thuyền khổng lồ, dấu gỉ sét loang lổ đánh xuống lần nữa, đánh cánh tay Luật Tam Xuyên vỡ nát, hóa thành bãi bùn máu trên bả vai.

Luật Tam Xuyên đánh ra chín chưởng Địa Ngục Hàn Băng Sơn, nhưng căn bản không thể ngăn cản thanh đồng linh thuyền, bị nghiền nát dễ dàng.

Thanh đồng linh thuyền thánh uy bực nào, nếu muốn giết hắn chỉ một kích là đủ, nhưng mà Phong Phi Vân không muốn hắn chết dễ dàng như vậy.

- Đừng đánh, van cầu ngươi đừng đánh!

Luật Tam Xuyên đúng là kẻ nhu nhược, bắt đầu cầu khẩn, hoàn toàn không có nửa phần cốt khí của tu tiên giả.

Toàn trường náo động lên, không chỉ có đệ tử Vạn Tượng Tháp xem thường hắn, mà ngay cả đệ tử điện thứ bảy Sâm La Điện cũng không chịu nổi, rất xem thường Luật Tam Xuyên kẻ nhu nhược này.

Đệ tử tà tông cùng hung cực ác, nhưng vẫn là người có cốt khí, giống như Hoàng Đạo Nam, Hắc Phong Nham là thiên kiêu tà tông chết trong tay Phong Phi Vân, cho dù chết cũng không cầu khẩn nửa câu.

Tu tiên giả không chỉ có được ngạo khí, càng có được cốt khí, bằng không bị đánh hai cái liền quỳ trên mặt đất xin tha thứ, vậy tu tiên làm cái gì?

- Ta không đánh, đánh ngươi ta cũng ngại bẩn tay, ta giết con chó ngươi chỉ để biểu diễn thôi.

Phong Phi Vân sát khí đằng đằng, con mắt đỏ lên, thật sự có tâm giết người.

Luật Tam Xuyên tự nhiên cũng cảm nhận được sát khí đậm đặc của hắn, trong lòng biết cho dù cầu khẩn thế nào thì đối phương cũng không buông tha mình, cắn chặt hàm răng, một chân đứng lên, có ý định chiến đầu liều chết.

- Đây là ngươi bức ta, ngươi đi chết đi! Thiêu đốt huyết dịch, lực lượng trời ban.

Vị trí cánh tay đứt của Luật Tam Xuyên có huyết dịch chảy ra như suối, chúng bốc cháy trong không khí, ba trăm ba mươi mệnh huyện mở ra như ba trăm ba mươi vòng xoáy, điên cuồng hấp thu linh khí trong không khí.

- Địa Ngục Hàn Băng Quyết tầng thứ bảy, Địa Ngục Hàn Băng Giới!

Đây là át chủ bài cuối cùng của Luật Tam Xuyên, muốn thiêu đốt một nửa tuổi thọ, tăng thêm một nửa tiềm lực thi triển lực lượng nghịch thiên, Địa Ngục Hàn Băng Giới.

Thiên địa như biến thành thế giới hàn băng, trời là màu xanh, hơn là màu xanh, không khí cũng là màu xanh, còn lơ lửng vô số núi băng lớn, bao phủ toàn bộ Thiên Mai trang viên vào trong, vô số cây mai trong nháy mắt bị băng đông cứng.

Địa Ngục Hàn Băng uy lực còn lớn gấp năm lần Địa Ngục Hàn Băng Sơn.

- Đánh ngươi không có thương lượng!

Toàn thân Phong Phi Vân bị hàn băng đông cứng, trên cánh tay đã kết băng dày đặc, nhưng không thể ngăn cản tâm giết người của hắn, tay cầm thanh đồng linh thuyền đi lên nhanh chóng, Địa Ngục Hàn Băng Giới bị đánh sụp đổ một đám lớn.

Thu hồi thanh đồng linh thuyền, trực tiếp xông vào Địa Ngục Hàn Băng Giới, đi tới nhắc thân thể Luật Tam Xuyên lên sau đó nện mạnh vào đất, thân thể chia năm xẻ bảy, máu tươi chảy dài trên người Phong Phi Vân.

Oanh!

Luật Tam Xuyên bị Phong Phi Vân đập chết trên mặt đất.

Địa Ngục Hàn Băng Giới sụp đổ, lộ ra một nam tử toàn thân đẫm máu, đứng trong gió rét, dáng người to lớn cao ngạo.

Tình cảnh này giống như chiến sĩ đứng thẳng cuối cùng trên chiến trường, trên đất toàn là tử thi, toàn thân đẫm máu, hắn vẫn không ngã xuống, không người nào có thể ép hắn ngã xuống.

Liễu Thừa Phong là tuyệt đại thiên kiêu, giờ phút này cũng có cảm giác hít thở không thông, cảm giác được áp lực cực lớn, rốt cuộc sát tinh này xuất hiện từ đâu, chẳng lẻ muốn giết hết đệ tử tà tông mới cam tâm?

Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào Thiên phu trưởng trước mặt, trong mắt hiện ra một đạo tinh quang, một màn này làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, chẳng phải lúc đó Phong Phi Vân cũng như vậy, gài bẫy người ta không đền mạng, rất nhiều tuyệt đại thiên tài đều chết trong tay của hắn.

- Phong Đại Ngưu quá trâu bò rồi, ngay cả Luật Tam Xuyên cũng bị hắn đập chết.

Tuy đệ tử Vạn Tượng Tháp đều hy vọng Luật Tam Xuyên chết trong tay Thiên phu trưởng Thần Vũ quân, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh chính thức này, đột nhiên sinh ra không tin, dù sao Luật Tam Xuyên tại Vạn Tượng Tháp danh khí quá lớn, xây dựng ảnh hưởng nhiều năm, hôm nay phơi thây tại chỗ khiến người ta có cảm giác không chân thật.

Nụ cười trên mặt Nạp Lan Tuyết Táng đã sớm biến mất, con mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, xem hắn thành đối thủ đáng sợ, chín chuôi cổ kiếm lơ lửng sau lưng hắn không ngừng run run.

Bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá!

Cửu kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, hóa thành chín bóng kiếm lơ lửng trước mặt Nạp Lan Tuyết Táng, mũi kiếm trực chỉ Phong Phi Vân, vẫn kêu vang "Đăng đăng".

Đây là khi gặp được cao thủ tuyệt đỉnh mới có thể dẫn phát dị tượng "Cửu Kiếm hộ chủ", ngay cả kiếm cũng cảm nhận uy hiếp, tự động bay ra, thủ hộ chủ nhân.

- Trở về!

Nạp Lan Tuyết Táng quát một tiếng, chín chuôi cổ kiếm giống như hài tử nghe lời quay trở về trong vỏ.

Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này, Nạp Lan Tuyết Táng thật không đơn giản, không ngờ huấn luyện kiếm tới mức độ này, cũng không biết hao phí bao nhiêu công sức mới đạt tới cảnh giới "Luyện kiếm như nô".

Hắn đã là nô lệ của kiếm, mà kiếm cũng là nô lệ của hắn.

Đây là cảnh giới kiếm đạo của cổ kiếm tu, ngay cả rất nhiều Cự Kình cũng chưa chắc tu luyện được như thế.

Nạp Lan Tuyết Táng mới là Thần Cơ đại viên mãn đã đạt twois cảnh giới này, khó trách được xưng là một trong ba người đáng sợ nhất thế hệ trẻ tà tông, ngay cả đệ tử tà tông cũng sợ hắn.

-------

Chương 480: Huyết dịch rung động

- Phong Đại Ngưu!

Khóe miệng Nạp Lan Tuyết Táng nhếch lên, đọc cái tên này một tiếng, nói:

-Nạp Lan Tuyết Táng ta lúc năm tuổi đã nẫu mẫu thân, ăn huyết nhục của nàng, sau lại kích sát phụ thân, lấy máu của hắn huyết tế cửu kiếm. Chặt đứt thân tình, chặt đứt nhân tính, chỉ vì tu luyện Cửu U Tuyệt Tình Ma Kiếm.

- Lúc mười tuổi ta ra khỏi gia tộc, đi nửa Thần Tấn vương triều, dùng giết người để tu luyện kiếm quyết, dùng ăn thịt người để tự nói với mình, nếu ngươi không ăn người sẽ bị người khác ăn mình.

Tuổi của Nạp Lan Tuyết Táng cũng chỉ mười bốn mười lăm, ăn mặc áo choàng hoa y gấm vóc, sau lưng buộc một cái túi đen, lớn lên vô cùng thanh tú, rất giống một vương tôn công tử.

Nhưng mà hắn nói ra những lời này thì khiến người ta không rét mà run.

Ngay cả thân tình cũng có thể chém giết, tuyệt tình kiếm này đáng sợ bao nhiêu?

- Vì sao ngươi nói với ta những chuyện này?

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén của Nạp Lan Tuyết Táng, đây là con mắt còn lạnh hơn cả Địa Ngục Hàn Băng Sơn.

- Bởi vì ngươi đã có tư cách nghe câu chuyện của ta.

Nạp Lan Tuyết Táng cười lạnh nói.

- Vậy thì đúng là vinh hạnh rồi.

Phong Phi Vân nói.

- Ngươi cũng không cần vinh hạnh. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, sau khi giết ngươi, ta sẽ uống máu ngươi, ăn thịt ngươi, bởi vì ngươi đã có tư cách kia.

Nạp Lan Tuyết Táng cười lộ ra hàm răng trắng nõn, vô cùng lạnh lẽo.

- Cái này... Dường như không phải là chuyện vinh hạnh gì.

Phong Phi Vân nói như vậy, kiếm của Nạp Lan Tuyết Táng cũng bay ra.

- Kiền Ảnh Kiếm!

Đây là một thanh kiếm dày như đá, đại khí cổ xưa, cho người ta cảm giác nặng nề, nó dài hai mét.

Một kiếm bay ra, kiếm khí nhanh như tia chớp.

Phong Phi Vân cũng dùng Hoàng Thổ Thuật khống chế lực lượng thổ thuộc tính, nhưng lại hoàn toàn không ngăn được Kiền Ảnh Kiếm, bị kiếm khí đâm thủng cánh tay, áo giáp bị đâm rách, nếu không phải tốc độ của Phong Phi Vân rất nhanh, một kiếm này đã chém cánh tay của hắn xuống..

- Trong kim hàm thổ, trong thổ hàm kim.

Phong Phi Vân dùng phượng hoàng thiên nhãn nhìn thấu chất liệu của thanh cổ kiếm này, khó trách dùng Hoàng Thổ Thuật không cách nào ngăn cản được, bên trong còn có "Kim" lực lượng.

Chuôi cổ kiếm này trong lịch sử Thần Tấn vương triều thập phần nổi danh, nghe đồn chính là thanh kiếm thiên sinh dịa dưỡng, nơi ra đời là một trong tám đại di tích Cửu U Phong. Vừa bắt đầu chỉ sinh ra cái bóng, thời điểm mặt trời mọc thì bóng kiếm dựng đứng trên vách đá.

Không có thật thể, chỉ là một cái bóng!

Thẳng đến ngàn năm sau thì kiếm thế mới mọc dài ra khỏi đất, cũng bởi vậy được gọi là "Kiền Ảnh Kiếm" .

XÍU...UU!!

Kiền Ảnh Kiếm hóa thành một đạo hình cung, lần nữa bay tới, thanh đồng linh thuyền hiển hóa ra, đánh bay ra ngoài, trên vách đá sinh ra hoa lửa, hỏa tinh tung tóe hơn mười thước.

Thanh đồng linh thuyền đã bị nữ ma tế luyện qua, tuy còn không có thức tỉnh thánh linh chi khí, nhưng chỉ bằng thân tàu khổng lồ cũng đã có thể phát huy ra lực lượng vượt qua linh khí bình thường..

Kiền Ảnh Kiếm xuất liên tục tám kiếm, Phong Phi Vân cũng tám lần tế thanh đồng linh thuyền ra ngoài, tám lần bị đánh bay.

- Thiên Lộc Kiếm!

- Địa Tuyền Kiếm!

- Nhân Hoàng Kiếm!

Ánh mắt Nạp Lan Tuyết Táng lăng lệ, ngón tay niết kiếm quyết, sau đó bay ra ba thanh kiếm hợp với Kiền Ảnh Kiếm, tổng cộng bốn chuôi, muốn chém Phong Phi Vân.

Nạp Lan Tuyết Táng dĩ vãng đối địch xuất ra một thanh kiếm, công một chiêu có thể đánh chết chín thành địch nhân.

Người có thể buộc hắn dùng hai thanh kiếm, tổng cộng cộng lại cũng không cao hơn hai mươi.

Có thể làm cho hắn tế ba thanh kiếm chưa tới ba người.

Nhưng mà hiện tại hắn trực tiếp sử dụng bốn thanh kiếm, bởi vậy có thể thấy được hắn coi trọng Phong Phi Vân như thế nào.

Bốn kiếm cũng ra, kiếm khí giao tung, có bốn đạo uy áp khác nhau tỏa ra, nếu như người tâm trí không kiên định, lúc bốn thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ cũng đã không còn can đảm, sẽ bị kiếm đâm nội thương.

Người ngoài có lẽ không cảm nhận được sự đáng sợ của bóng kiếm, nhưng mà Phong Phi Vân đứng trong phạm vi của bốn thanh kiếm lại nhìn thấy bốn con cự long.

Bốn kiếm lực uy hiếp vượt xa Địa Ngục Hàn Băng Giới!

Bá!

Thiên Lộc Kiếm chém vào cổ Phong Phi Vân, lôi ra một đạo kiếm quang mỏng manh, cắt lấy một sợi tóc, sợi tóc phân thành hai nửa trong không khí.

Nguy hiểm thật!

Thiên Lộc Kiếm, Địa Tuyền Kiếm Nhân Hoàng Kiếm đều xuất thân từ cùng một nơi, cùng một người, chính là đệ nhất luyện khí đại sư Mộc Liên Tam của Thần Tấn vương triều từ trước tới nay.

Ngay cả ngọc tỉ, thần vương lệnh, hậu lệnh ba thánh vật của hoàng tộc cũng xuất ra từ trong tay Mộc Liên Tam.

Người này chuyên tâm vào nghiên cứu thiên địa nhân, đều dùng ba cái này làm cơ sở, một lần luyện sẽ ra ba thứ.

Thiên Lộc, Địa Tuyền, Nhân Hoàng, ba thanh kiếm chọn dùng chất liệu hoàn toàn giống nhau, nhưng mà sau khi tế luyện thì hoàn toàn khác nhau, đại biểu cho ba kiếm đạo khác nhau.

Ba kiếm này liên hệ chặc chẽ, uy lực còn đáng sợ hơn Kiền Ảnh Kiếm nhiều, mỗi một lần đều đâm vào chỗ hiểm của Phong Phi Vân, có mấy lần đâm xuyên áo giáp chạm vào làn da của hắn.

Uy lực bốn kiếm này cũng không bá đạo, nhưng mà chúng như du long, lại có thể làm cho thanh đồng linh thuyền không có đất dụng võ, bức Phong Phi Vân càng thêm nguy hiểm.

- Tiểu diễn thuật chi thiên đấu linh đài!

Phong Phi Vân thu hồi thanh đồng linh thuyền, tế ra tiểu diễn thuật đệ nhị chiêu.

Trong không khí truyền tới chấn động kịch liệt, giống như gợn sóng nước xuất hiện, bốn mươi đạo sóng nước hiện ra, hóa thành một tế đàn hình tròn bao phủ Phong Phi Vân, xoay tròn thật nhanh, bỏ qua bốn thanh kiếm này lại phía sau.

Bành! Bành! Bành. . .

Thiên đấu linh đài hộ thân, bốn kiếm căn bản không thể chạm vào thân thể Phong Phi Vân, bị ngăn ở bên ngoài.

- Ngươi cũng tiếp ta một chiêu a!

Thân thể Phong Phi Vân đột ngột mọc lên từ mặt đất, sát khí bao phủ Nạp Lan Tuyết Táng, bốn mươi cổ đài không ngừng xoay tròn, hào quang lập lòe, toàn bộ đều đánh về phía Nạp Lan Tuyết Táng.

Ầm ầm!

Thiên đấu bệ thần không ngừng xoay quanh mặt đất, lực lượng cuồn cuộn không dứt, Nạp Lan Tuyết Táng không thể không lần nữa niết động kiếm quyết, tế ra thanh kiếm thứ năm.

- Cự Khuyết Kiếm!

Đây là thanh cự kiếm dài ba trượng, cự khuyết có thể trảm long, một kiếm vừa xuất đã chém nát bốn mươi tòa thiên đấu linh đài.

Nhưng trong nháy mắt linh đài vỡ vụn, một bàn tay lớn đánh ra ngoài, phía trên có năm sắc thái bao phủ lực lượng ngũ hành, một chưởng đánh vào đỉnh đầu Nạp Lan Tuyết Táng, chấn vỡ mũ trên đầu của hắn, tóc dài mất trật tự rủ xuống.

Nếu không phải năm kiếm quay về hộ chủ, một chưởng này không chỉ đánh vỡ cái mũ của Nạp Lan Tuyết Táng đơn giản như thế.

- Nạp Lan Tuyết Táng cũng đã dùng tới năm thanh kiếm rồi!

Liễu Thừa Phong chậc chậc rung động, Phong Đại Ngưu này quả nhiên không phải kẻ tầm thường.

Một trận chiến hôm nay, cái tên Phong Đại Ngưu nhất định vang vọng cả Thần Tấn vương triều, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn không chết trong tay Nạp Lan Tuyết Táng.

-------

Chương 481: Lôi điện gia thân (1)

Một kích không có đắc thủ, Phong Phi Vân lui ra xa, bay tới trên không rừng mai, đứng trên hoa mai đỏ thẫm, ngưng tụ linh khí lần nữa, huyễn hóa ra bốn mươi tòa thiên đấu linh đài, thủ hộ thân hình.

Nạp Lan Tuyết Táng càng cường đại hơn dự đoán của Phong Phi Vân, đã tu luyện kiếm đạo tới cảnh giới cực kỳ khủng bố, trong thế hệ trẻ, người tu hành kiếm thuật không ai có thể vượt qua hắn.

Nội tâm Phong Phi Vân bình thản, con mắt nhìn chằm chằm vào năm thanh cổ kiếm kia, không dám thư giãn nửa phần, bởi vì một khi sơ ý đều có thể thân tử đạo tiêu.

Bá!

Năm thanh cổ kiếm bay tới lần nữa, dùng Kiền Ảnh Kiếm cầm đầu, Thiên Lộc Kiếm, Địa Tuyền Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm theo sau, Cự Khuyết Kiếm bay ở sau cùng, kiếm quang kéo dai ra mấy chục thước, giống như năm ngôi sao băng vượt qua không trung.

Chỉ trong tích tắc năm đạo hào quang đâm thẳng vào thiên đấu linh đài, oanh, năm kiếm này có uy lực không thể ngăn cản, ngay cả thiên đấu linh đài cũng run lên mãnh liệt, bị công phá một góc.

Năm kiếm bay bay vòng qua linh đài, đâm thẳng vào trái tim Phong Phi Vân.

Oanh!

Thanh đồng linh thuyền bay ra lần nữa, ngang nhiên đụng một cái, năm thanh cổ kiếm lúc này ảm đạm lại và rơi ra ngoài, sau đó nằm im tại chỗ nhưng không có đứt gãy.

Sau khi năm thanh kiếm bị đánh tan, chúng lại bay về.

Rõ ràng chỉ có năm chuôi kiếm, nhưng mà bóng kiếm lại đầy trời, thật giống như có ngàn vạn thanh kiếm công kích Phong Phi Vân, bao phủ thân thể của hắn không có khe nứt nào cả.

Đăng, đăng, đăng.

Không có bất kỳ người nào có thể thấy rõ Phong Phi Vân ra tay như thế nào, chỉ có thể nghe được âm thanh kim loại va chạm, đây là cổ kiếm đụng linh thuyền, âm thanh này rất lớn và vang dội, giống như hạt mưa rơi trên mái hiên.

Nạp Lan Tuyết Táng hiện tại không thoải mái, muốn đồng thời toàn lực khống chế năm chuôi cổ kiếm, nhưng mà tiêu hao linh khí và thần thức cực kỳ lớn, tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn bình thường không cách nào phát động công kích, một hô hấp cũng có thể ép khô linh khí trong người, thần thức cũng bị trọng thương.

Nạp Lan Tuyết Táng đã mở ra ba trăm năm mươi cái mệnh huyệt, chỉ thiếu chút nữa là độ địa kiếp, đoạt thiên mệnh.

Ba trăm năm mươi mệnh cung trên người của hắn đồng thời mở ra, giống như ba trăm năm mươi dòng linh tuyền, toàn lực cướp đoạt linh khí rót vào trong người của hắn.

Máu trong người Phong Phi Vân sôi trào, vận chuyển càng lúc càng nhanh, huyết dịch màu vàng cuộn trào, giống như dòng sông đang ngập nước, có một loại cảm giác không bị khống chế.

Biến trái tim thành lò luyện, biến huyết mạch thành dòng sông.

Huyết dịch bắt đầu lột xác, mặt ngoài từng giọt máu của hắn có linh khí bao phủ, bắt đầu lắng đong sâu vào trong huyết dịch, có dấu hiệu phản phác quy chân.

Phong Phi Vân đại hỉ, Bất Tử Phượng Hoàng Thân bắt đầu tới cảnh giới thứ tư hoán huyết , huyết dịch sắp từ màu vàng biến thành màu đỏ, trong quá trình này cần hấp thu rất nhiều linh khí.

Nếu hoàn thành lần thay máu thứ tư, thể chất tăng lên một bước dài, không những chiến đấu vượt cấp ba tiểu cảnh giới, càng có thể tiến vào cấp sử thi.

- Nạp Lan Tuyết Táng không chỉ là đệ tử điện thứ mười đơn giản như vậy, nghe đồn hắn đạt được thượng cổ Cửu U Phong truyền thừa, cho nên được xưng là Cửu U ma đồ.

- Chín chuôi kiếm của hắn đều có lai lịch, là truyền thừa bất hủ thượng cổ lưu lại, không biết nguyên nhân gì mà bay tới ao kéếm trong Cửu U Phong, bị Nạp Lan Tuyết Táng kế thừa.

- Hắn từng giết cha luyện kiếm, trên thân mỗi chuôi kiếm đều có máu của cha hắn.

...

Trận đại chiến này hoàn toàn vượt qua mọi người suy nghĩ, rung động khó tin, ngay cả mấy điện hạ tà tông cũng động dung, bọn họ tại Thần Cơ đại viên mãn đều chưa có tu vị cường đại như thế.

Tất cả mọi người nghị luận nhao nhao, một đám người không che giấu cái gì cả

- Nghe đồn Nạp Lan Tuyết Táng chính là thiếu công tử của Nạp Lan gia tộc, đáng tiếc bởi vì mẹ hắn sinh ra hắn thân phận hèn mọn, nàng bị cha hắn cưỡng hiếp nên sinh ra hắn, cho nên hắn tại Nạp Lan gia tộc địa vị thập phần thấp, ngay cả nô bộc cũng khi dễ hắn, ngay cả cơm cũng không cho hắn và mẹ hắn ăn.

- Mùa đông khắc nghiệt, đói khổ lạnh lẽo, đám người ở bên ngoài căn phòng đều cho rằng hai mẹ con của hắn đói chết, Nạp Lan Tuyết Táng miệng đầy máu tươi đi ra ngoài, sau đó chém giết toàn bộ đám người bên ngoài phòng, một cũng không lưu, sau đó đi ra khỏi Nạp Lan gia tộc, biến mất trong gió tuyết lạnh thấu xương.

- Về sau, có người đi vào gian phòng xem xét, bị cảnh tượng rung động làm hoảng sợ, phát hiện trong nồi có một người, đúng là mẹ của Nạp Lan Tuyết Táng. Nạp Lan Tuyết Táng ăn thịt mẹ mình mới sống sót.

- Lại năm năm, Nạp Lan Tuyết Táng lưng cõng cửu kiếm đi xuống Cửu U Phong, tru sát cha hắn, dùng máu cha hắn tế luyện cửu kiếm, sau đó một đường đi về phía tây. Lại qua ba năm đi chín vạn dặm, một đường giết người luyện kiếm, những nơi đi qua không còn vật sống, cuối cùng bái nhập vào điện thứ mười Sâm La Điện.

- Nạp Lan Tuyết Táng lại bái vào trong điện thứ mười từng có một trận chiến với thập điện hạ, khi đó Nạp Lan Tuyết Táng tu vị mới đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, mà thập điện hạ đã là Thiên Mệnh nhất trọng. Cửu kiếm của hắn đều xuất hiện, ngay cả thập điện hạ cũng không làm gì được hắn.

...

Đây là một thiếu niên đáng sợ, rất nhiều người nghe được chuyện hắn trải qua cũng bắt đầu run sợ, đừng nói chiến đấu với hắn, cho dù bị hắn nhìn cũng khiến người ta run sợ nội tâm.

Cũng khó trách muốn Liễu Thừa Phong là thiên kiêu tuyệt đỉnh cũng không muốn giao thủ với hắn, giao thủ với loại người này gánh nặng tâm lý quá lớn.

- Sau khi giao thủ với thập điện hạ Sâm La Điện, kiếm của Nạp Lan Tuyết Táng cũng ít khi ra khỏi vỏ, một khi ra khỏi vỏ thì phải thấy máu tươi.

- Ta vốn cho rằng Thần Vũ quân Thiên phu trưởng có thể ngăn cản ba thanh kiếm của hắn cũng đã coi như không tệ, lại không ngờ hắn đồng thời ngăn cản năm thanh kiếm.

Đối với người hơi am hiểu Nạp Lan Tuyết Táng, giờ phút này đều khó bình tĩnh được.

Mà đám thiên kiêu Vạn Tượng Tháp sắc mặt vô cùng khó chịu, như Mộc Đàm Thiên, Mộc Ngôn, Đại Thực Quốc tam vương tử, con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cũng đang suy tính có thể ngăn cản mấy kiếm của Nạp Lan Tuyết Táng, nhưng mà suy tính ra kết quả, tuy khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch, không ngừng lắc đầu.

- Phố Kiếm!

Chuôi kiếm thứ sáu bay ra.

Một thanh cổ kiếm này mảnh như ruột cá, thân kiếm như châm, dài đến hai mét, có một đạo hào quang màu trắng vờn quanh thân kiếm, rất giống như ánh trăng trên biển, kiếm trong nước.

Kiếm âm bén nhọn, ngoài ba trăm dặm có thể nghe được.

Oanh!

Sau khi thanh kiếm thứ sáu hiện ra, triệt để trấn áp Thần Vũ quân Thiên phu trưởng!

Phố Kiếm quả thực không kiên không phá, lúc đâm vào trong áo giáp đã đâm phá da ngoài đan điền của Phong Phi Vân, có máu chảy ra.

Bàn tay Phong Phi Vân bài xuất lực lượng tám đầu kỳ ngưu, đánh lệch Phố Kiếm ra ngoài, nhưng vẫn lưu lại vết máu trên kiếm.

-------

Chương 482: Lôi điện gia thân (2)

Nếu như chỉ chậm hơn một chút, như vậy chỉ sợ không phải có vết máu đơn giản như vậy, thân thể cũng bị chém ngang lưng.

Một giọt máu màu vàng mang theo tơ máu màu đỏ hiện ra.

Trong lòng Phong Phi Vân hoảng sợ, kiếm quyết này thật đáng sợ!

Toàn lực thúc dục Bất Tử Phượng Hoàng Thân, huyết dịch màu vàng tuôn ra, tốc độ nhanh gấp hai lần, vô số linh khí không ngừng rót vào trong người của hắn.

- Thanh kiếm thứ sáu, trong ba mươi chiêu Phong Đại Ngưu nhất định chết tại chỗ, ồ, không đúng... Xảy ra chuyện gì...

Một ít tu sĩ cường đại ở đây cảm nhận được khí tức không đúng, cảm giác thiên địa linh khí không ngừng hỗn loạn, không ngừng hội tụ vào gió lốc, mà phong nhãn chính là áo giáp của Phong Đại Ngưu.

Đây là một loại thoát biến, giống như thiên địa bổn nguyên rung động.

Loại cảm giác này giống như cái kén trên nhánh cây rung động, trong tích tắc kén sẽ phá vỡ, sẽ biến thành bướm bay đi.

Vốn La Phù công chúa cũng đã chuẩn bị ra tay, cho dù chủ động nhận thua cũng phải bảo vệ Phong Đại Ngưu một mạng, không muốn thiêu tài tuyệt đỉnh chết trong tay Nạp Lan Tuyết Táng, nhưng mà bàn tay trắng như ngọc của nàng vừa vươn lên đã thu hồi lại, nàng cũng cảm giác được khí tức không tầm thường.

Đây là sắp đột phá cảnh giới?

Rất nhiều thiên tài tuyệt đỉnh vào lúc sống chết trước mắt đều có thể kích phát tiềm lực thân thể, do đó phá tan bình cảnh, đột phá cảnh giới.

Rất nhiều người ở đây đều cho rằng như thế.

- Phong Đại Ngưu này đúng là không đơn giản, không chỉ có có thể bức Nạp Lan Tuyết Táng xuất ra sáu thanh cổ kiếm, lại có thể trong lúc sống chết kích phat tiềm lực bản thân, tăng cảnh giới lên.

- Nếu cảnh giới của hắn tăng thêm một bước, có lẽ có thể bức Nạp Lan Tuyết Táng sử dụng kiếm thứ bảy.

Một ít người tu vị cường đại đều nhìn ra Phong Đại Ngưu mới mở ra sáu mươi bốn tòa mệnh huyệt, tiềm lực cực lớn, tu vị sau khi tăng lên sẽ vô cùng cường đại.

- Nhưng mà Nạp Lan Tuyết Táng tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội tăng tu vị lên.

Tất cả mọi người vận chuyển ra linh nhãn, nhìn xuyên qua ảo diệu của sáu thanh kiếm quan sát Phong Đại Ngưu, trong khoảng thời gian ngắn hắn trúng năm vết kiếm, xem ra Nạp Lan Tuyết Táng đã động sát cơ chân chính.

Năm đạo kiếm thương này kiếm khí không tiêu tán, cắt nát làn da và tiến vào trong người đối thủ.

Oanh!

Trên người Phong Đại Ngưu kim quang bắn ra, vị trí ngực có linh quang sáng ngời xuất hiện, phun ra hào quang mờ mịt, có một mệnh huyệt mở ra.

Đây là mệnh huyện thứ sáu mươi năm.

Linh thạch cùng linh dược có thể phụ trợ tu sĩ phá tan mệnh huyệt, nhưng mà Phong Đại Ngưu hiện tại mở mệnh huyệt không phải bằng vào lực lượng linh thạch cùng linh dược, mà là hắn kích phát tiềm năng bản thân, nứt vỡ thân hình, xông phá mệnh huyệt.

Mỗi khi mở một mệnh huyệt thì lực lượng sẽ tăng thêm một ít.

Oanh, oanh, oanh!

Lại có ba tiếng nổ vang lên.

Ba mệnh huyệt ở đùi trái Phong Đại Ngưu đã mở ra, trong mệnh huyết có ba đạo linh quang bắn ra ngoài, lốc xoáy lưu động như ba phong nhãn nhỏ.

Mệnh huyệt thứ sáu mươi sáu, sáu mươi bảy, thứ sáu mươi tám đã mở ra.

Mệnh huyệt trên đùi mở ra, có thể vận chuyển linh khí tới chân, tốc độ trở nên nhanh hơn.

Bất Tử Phượng Hoàng Thân thay máu lần thứ tư rất gian nan, huyết dịch muốn theo linh động, chuyển chất phác, đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân và trở lại thành màu đỏ cũng không phải giống như người bình thường.

Quá trình này nhất định phải hấp thu rất nhiều linh khí vào trong cơ thể, những linh khí này đa số sẽ lắng đọng trong huyết dịch, nhưng mà thân người thừa nhận linh khí có hạn, điều này sẽ dẫn tới câu thông với linh khí và thiên địa càng càng bức thiết.

Vì vậy quá trình này sẽ phải dẫn phát xông phá mệnh huyệt, để hoàn thành tiến trình thay máu.

Oanh, oanh, oanh...

Tiếng oanh minh vang lên liên tục, thân thể Phong Phi Vân không ngừng có máu chảy ra, vô số mệnh huyệt bị cưỡng ép va chạm bắn ra ngoài.

Mệnh huyệt thứ sáu mươi chín, thứ bảy mươi... Thứ chín mươi ba, thứ chín mươi bốn!

Tốc độ lưu chuyển huyết dịch trong người không ngừng nhanh lên, cũng đã vượt qua hạn chế cực hạn thân thể thừa nhận, phát sinh va chạm bắn ra ngoài cuối cùng hoàn toàn va chạm ở vị trí trái tim.

Mỗi một lần hoàn thành vận hành, đều là một lần rèn luyện với thân thể.

Trải qua một ngàn bốn trăm lần rèn luyện, tốc độ chảy của huyết dịch đạt tới đỉnh.

Oanh!

Thân thể Phong Phi Vân chấn động mạnh một cái, một đám huyết vụ lớn bắn ra khỏi người, làn da đều bị chấn nát, bị máu tươi nhuộm đỏ, đó là máu tươi, máu tươi không ngừng bắn vào mặt đất.

Máu tươi màu đỏ giống như hoa mai rơi trên đất!

Phong Phi Vân nửa quỳ trên mặt đất, giáp đen trên người bị nghiền nát hơn phân nửa, có thể nhìn thấy trong áo giáp có huyết dịch đầm đìa, ai nhìn thấy cũng giật mình.

Sáu chuôi cổ kiếm bay tới đỉnh đầu của hắn, kiếm khí lăng liệt, giống như tùy thời sẽ giáng công kích hung mãnh xuống.

- Mệnh huyệt một trăm lẻ sáu!

Phong Phi Vân chậm rãi đứng dậy, không khí chấn động kịch liệt theo vận động của hắn!

Ba!

Một đạo lôi điện to như bàn tay ngưng tụ thành trong không khí, đánh vào thân thể của hắn.

Thời điểm mọi người còn không hiểu rõ xảy ra chuyện gì, đạo lôi điện thứ hai đã ngưng tụ xong trong không khí, lại đánh vào thân thể của hắn.

Lôi điện này tới từ nơi nào?

Vì sao lại giáng vào thân thể của hắn?

Một màn này thật sự quá quỷ dị, lôi điện kia không có chút sát ý nào, ngược lại cho người ta cảm giác được vận luật thiên địa hài hòa.

Phong Phi Vân đứng ở chỗ đó, huyết dịch trên da bị lôi điện đánh cháy đen, giống như một lớp bùn dán vào người của hắn, giống như lôi điện đánh hắn thành than cốc.

Khí tức của hắn giống như biến mất.

Chẳng lẽ một đời thiên kiêu bị lôi điện đánh chết khó hiểu như thế sao?

Nạp Lan Tuyết Táng niết động kiếm quyết, điều động Cự Khuyết Kiếm từ trên cao chém vào người Phong Phi Vân.

Loong coong!

Trong không khí ngưng tụ một đạo lôi điện lớn đánh thẳng vào Cự Khuyết Kiếm, đánh bay Cự Khuyết Kiếm cắm vào bùn đất.

Đạo lôi điện thứ năm ngưng tụ trong không khí, nó giống như điện xà uốn lượn trên không trung, bay thẳng vào đỉnh đầu Phong Phi Vân, điện quang chạy dọc toàn thân của hắn, cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể.

Hắn giống như đứng lặng nơi đó, vẫn không nhúc nhích, áo giáp trên người bị lôi điện hòa tan, hóa thành nước thép, nước theo bao phủ thân thể của hắn, nước thép cứng lại khiến hắn giống như người sắt.

Những lôi điện này quá quỷ dị, có được thiên đạo uy, không thể nào ngăn cản được.

Nước thép đổ vào người nọ, triệt để phong bế toàn thân của hắn, điện quang cũng biến mất, nước thép cứng lại và lạnh như băng.

Người sắt đứng dưới cây mai, có vô số hoa mai thổi tới, hoa mai xen lẫn với tuyết vô cùng thê lương!

Triệt để mất đi sinh khí!

Một tia tánh mạng cũng không cảm thụ được..

- Chẳng lẽ là tà tông không có cao thủ, lại đi ném đá dấu tay, gạt bỏ vị Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này?

Rất nhiều người có suy nghĩ này trong lòng.

- Người tà tông quá hèn hạ, sợ hãi uy danh của Thiên phu trưởng đại nhân, không ngờ dùng phương pháp này hại hắn!

-------

Chương 483: Yến tử vũ

- Đây là thủ đoạn của tà tông sao? Binh đấu binh, tướng đấu tướng. Một đời tuổi trẻ tranh phong, thế hệ trước nhúng tay vào làm gì?

...

Rất nhiều người nơi này đều bất bình thay cho Thần Vũ quân Thiên phu trưởng vừa xuất hiện, đương nhiên cũng có người tiếc hận, cảm thán tuyệt địa nhân kiệt vừa tỏa hào quang đã bị người ta chém giết.

Ngay cả Nạp Lan Tuyết Táng cũng thu hồi sáu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trời cao, sau đó quát lớn:

- Người phương nào xen vào chuyện của người khác?

Lôi điện vừa rồi xuất hiện quá kỳ quái, ngay cả hắn cũng cảm thấy cường giả thế hệ trước ra tay.

Trong hư không xuất hiện rung động, một lão giả áo đen phá không hiện ra, thần hình hư ảo, âm thanh mờ ảo nói:

- Một đời tuổi trẻ tranh phong, người thế hệ trước tuyệt đối sẽ không ra tay! Sinh tử do mệnh, không thắng thì chết!

Lão giả nói lời này rất kiên định, không để cho bất luận kẻ nào hoài nghi, nói xong lại biến mất trong hư không.

Trong Thiên Hoa thanh cổ quả nhiên có tu sĩ trưởng bối tà tông.

- Ai mà tin chứ? Người tà tông các ngươi không làm theo quy củ, coi chừng gặp cả tu tiên giới chế tài.

Vương Mãnh hét lớn một tiếng, trong lòng rất tức giận.

Những người khác thần sắc xúc động phẫn nộ, cảm xúc bị lừa dối tăng vọt, một đời tuổi trẻ tranh hùng, tu sĩ lớp người già không được can thiệp, một khi can thiệp, vậy ý nghĩa hai thế lực bộc phát chiến tranh toàn diện.

- Ta tin tưởng!

Một âm thanh vang lên.

Sâu trong rừng mai có một bệ đá, có hai nam tử mặc nho y trắng đang đánh cờ tại đó, nam tử vừa mới nói chuyện ngồi ở bên trái.

Bọn họ từ đầu tới cuối đều đang đánh cờ, nhưng mà cho tới giờ khắc này mới có người phát hiện bọn họ tồn tại, trước đây chưa có ai chú ý hai người đánh cờ ở sâu trong rừng mai.

Nam tử ngồi bên trái trên đầu đeo khăn, có một cây bút đồng cắm vào búi tóc, vững chắc búi tóc, một tay đang cầm quân cờ suy tư, một tay cầm thẻ tre, hắn đang nhất tâm nhị dụng.

Nếu có người khác như thế, nhất định sẽ làm cho người này bất mãn, đã đánh cờ, nên toàn lực ứng phó.

Vừa đánh cờ vừa xem sách, đối với kỳ thủ nào cũng là sỉ nhục.

Nhưng mà nam tử ngồi đối diện không có chút tức giận nào cả, thậm chí hận không thể giao thêm vài quyển sách cho hắn, tốt nhất là an trí một giai nhân tuyệt sắc trong ngực của hắn thì tốt nhất.

Chỉ cần có thể làm hắn phân tâm, làm cho hắn thua một ván thì thế nào cũng được, nhưng mà chưa từng thua qua.

- Đó là đệ nhất quỷ tài Vạn Tượng Tháp, Thiên Toán thư sinh. Ngồi đối diện hắn là...

Một đệ tử Vạn Tượng Tháp nhìn ra xa xa, kích động không thôi, nhận ra Thiên Toán thư sinh.

Tất Trữ Suất giờ phút này an vị trên một cây mai ở góc tây bắc, mang theo mũ rơm trên đầu, từ xa xa nhìn xuyên thấu qua rừng mai, nhìn thấy hai nam tử áo trắng đánh cờ.

- Là hắn!

Trong lòng Tất Trữ Suất nhảy dựng lên, chân trượt một cái, té xuống gốc mai.

- khốn kiếp... Ai ôi!!!...

Hai nam tử áo trắng tới đã lâu, nhưng mà cho tới giờ khắc này mới khiến người ta phát giác được, tu vị quả thực thâm bất khả trắc.

Hừ!

Hừ lạnh một tiếng vang lên trong tầng mây, như thần sét xuyên qua trời cao.

- Vạn Tượng Tháp vẫn chỉ có một đám người này, ta tới thăm các ngươi một chút xem có bao nhiêu cân lượng.

Ầm ầm!

Một thiên đao màu đen phá vỡ tầng mây, dài đến mấy chục thước, thân đao dày nhưng mang theo sắc bén khôn cùng.

Một đao chém xuống không khí run rẩy vỡ nát, giống như một tòa núi lớn bị chém thành hai nửa.

Mấy chục tu sĩ tu vị thấp, không chịu nổi đao uy này, làn da bị cắt vỡ, thân thể trực tiếp bị áp nằm rạp trên mặt đất.

Lực lượng này đã không phải là lực lượng phàm tục, không phải tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh thì không cách nào thi triển được.

Bành!

Nam tử nho y ngồi đối diện Thiên Toán thư sinh vẫn chuyên chú cầm quân cờ, đang suy tư nên hạ cờ thế nào, nhíu mày thật lâu.

Hắn duỗi hai ngón tay thon dài ra trực tiếp kẹp lấy một góc nhỏ của thiên đao.

Đây là một thanh linh khí ngưng tụ thành thiên đao mấy chục thước, không biết ẩn chứa bao nhiêu uy lực, nhưng mà bị hắn kẹp lấy giống như không dùng nửa phần khí lực, lộ ra bộ dáng nhẹ nhõm.

Một màn này dọa nhiều người, trong hư không truyền ra tiếng hít khí lạnh.

Cái này... Làm sao có thể...

Oanh!

Ngón tay của hắn bắn ra, thiên đao vỡ vụn, mảnh vỡ bay trở về như mưa, trong hư không máu tươi vẩy ra, có tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba bóng người mặc hắc bào rơi xuống đất.

- Đệ tứ điện hạ, ngươi an tâm chớ vội mới tốt. Vạn Tượng Tháp và tà tông tất có một trận chiến, nhưng mà phải chờ ở bờ thánh hồ, không phải hôm nay.

Nam tử mặc nho y màu trắng lúc này hạ cờ, vị trí hạ cờ có một mảnh hoa mai trắng.

Người vừa ra tay chính là tứ điện hạ Sâm La Điện, nhưng bị nam tử áo trắng này dùng ngón tay đánh nát thiên đao, đoạn đao bay trở về chém giết ba tên tu sĩ trưởng bối, bọn họ té xuống thành thịt nát.

Một đám đệ tử Vạn Tượng Tháp đại hỉ, trực tiếp nhảy dựng lên, hét lớn:

- Rốt cuộc ta biết hắn là ai rồi, hắn chính là người xếp thứ nhất Bách Tháp Bảng.

- Tuyết sơn cô yến, Yến Tử Vũ.

Có người trực tiếp hô to danh hào của hắn.

- Đúng, chắc chắn sẽ không có sai. Có thể đánh cờ với Thiên Toán thư sinh cũng chỉ có Yến Tử Vũ, hai người chính là một đời trẻ tuổi một văn một võ của Vạn Tượng Tháp, hai người cao cấp nhất.

- Người tính toán có sai sót, tuyết sơn cô yến Yến Tử Vũ!

...

Đệ tử Vạn Tượng Tháp kích động không thôi, có hai người này tới đây, tà tông không thể càn quấy.

Tuy Thích Dạ Lai chính là thiên tài cấp sử thi, nhưng mà mới vừa vặn đột phá Thiên Mệnh đệ nhất trọng mà thôi, vẫn không thể chống lại thiên tài cao cấp nhất của Vạn Tượng Tháp.

Yến Tử Vũ chính là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi lâu năm, đã thành danh hơn mười năm, đã từng giao thủ với bát đại thiên tài cấp sử thi Bắc Minh Phá Thiên tám mươi chiêu mà không lâm vào hạ phong.

- Yến Tử Vũ không phải đang bế quan trong tầng tám Vô Lượng Tháp hay sao, từng thề, không xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ chín thì không xuất quan, hôm nay hắn xuất quan, có phải đại biểu cho hắn...

Thiên Toán thư sinh mỉm cười, khẳng định suy đoán của người nói.

- Yến Tử Vũ đã xâm nhập tầng thứ chín của Vô Lượng Tháp, cũng đạt được một loại truyền thừa thượng cổ, bước vào thiên tài cấp sử thi. Đây là chuyện ba tháng trước rồi.

Oanh!

Trong lúc nhất thời, cả Thiên Mai trang viên sôi trào lên, tin tức này quả thực khiến người ta khiếp sợ, đừng nói là bọn họ, cho dù cả tu tiên giới cũng chấn động.

Một thiên tài cấp sử thi sinh ra, ý nghĩa không phải chuyện đùa.

- Cho nên tới trễ, đó bởi vì Yến huynh đi gặp một vị bằng hữu cũ, đại chiến một hồi, trận chiến này đánh năm ngày bốn đêm, nhưng lại không thắng không bại.

Thiên Toán thư sinh nói.

Yến Tử Vũ là nhân vật bậc nào, huống chi hôm nay bước vào thiên tài cấp sử thi, có thể giao thủ với hắn năm ngày bốn đêm, cũng nhất định là nhân vật thiên tài cấp sử thi lâu năm.

-------

Chương 484: Thiên tài cấp sử thi, Phong Đại Ngưu (1)

Rất nhiều người cũng biết Yến Tử Vũ có ân oán với Bắc Minh Phá Thiên, xem ra giao thủ với Yến Tử Vũ chính là Bắc Minh Phá Thiên.

Nếu không phải quận Tam Thánh truyền tin tức tà tông xuất thế, chỉ sợ Yến Tử Vũ và Bắc Minh Phá Thiên sẽ tiếp tục đại chiến, thẳng đến khi phân thắng bại mới thôi.

Mấy điện hạ của tà tông động dung, Thiên Toán thư sinh tuyệt đối không có khả năng nói dối, xem ra kình địch của tà tông đã xuất hiện.

- Hôm nay ta chính là soạn thiên tài sử thi sách mà tới, muốn ghi thiên tài cấp sử thi thứ mười một và mười hai vào.

Thiên Toán thư sinh từ từ nói ra.

Mọi người xôn xao!

Hiện tượng thiên văn "Quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm" đã xảy ra mấy tháng, cách thiên hạ đại loạn càng ngày càng gần, thiên tài cấp sử thi nhao nhao xuất thế, số lượng vượt xa bất cứ thời đại nào.

Nhưng mà cộng thêm "Thích Dạ Lai" cùng Phong gia "Tiểu tà ma" vừa xuất thế, tổng cộng cũng mới có mười vị, Yến Tử Vũ tự nhiên xem như thứ mười một, người thứ mười hai là ai?

Một vị thiên tài cấp sử thi xuất thế, nhất định danh chấn thiên hạ, chẳng lẽ sắp tới xuất hiện một thiên kiêu tuyệt thế sao?

Nhưng mà gần đây chưa từng có nghe nói có thiên tài cấp sử thi lại sinh ra.

Thiên Toán thư sinh vẫn tươi cười như trước, ngón tay điểm về phía người sắt, trong nháy mắt hắn điểm ngón tay, trong thân thể người sắt xuất hiện tiếng vang nhỏ.

Ba!

Là âm thanh vỡ vụn.

Một vết rách xuât hiện trên thân người sắt, có một đạo hào quan màu trắng bắn ra khỏi vết rách, hào quang sáng chói mắt, có thể chiếu sáng cả một vùng tối lớn.

Ba, ba, ba...

Âm thanh vỡ vụn vang lên liên tục.

Vết rạn trên thân người sắt càng ngày càng nhiều, vô số hào quang từ trong vết rạn bắn ra ngoài, giống như một khối ngọc thô chưa được mài giũa, nhìn thấy hào quang này mọi người kinh hỉ.

- Phong Đại Ngưu không có chết, hắn tìm đường sống trong chỗ chết, sinh mệnh lực trong người tăng lên như bay.

- Hắn chẳng lẽ chính là thiên tài cấp sử thi thứ mười hai sao?

- Ông trời...ơ...i! Quá không thể tưởng tượng nổi!

Lúc này càng sôi trào hơn, so với nghe Yến Tử Vũ trở thành thiên tài cấp sử thi còn sôi trào hơn nữa, bởi vì bọn họ chứng kiến một thiên tài cấp sử thi ra đời.

Yến Tử Vũ lại hạ cờ, nhìn Thiên Toán thư sinh cười nói:

- Một trận chiến ngày hôm nay mới bắt đầu, cũng không biết thiên tài mới xuât hiện của tà tông có thể ngăn cản nổi không.

Lại hạ một con cờ xuống.

- Ha ha! Phong... Đại Ngưu cũng không phải người tốt! Ta lo lắng chính là mười đệ nhất mỹ nhân của tà tông ah!

Thiên Toán thư sinh cười vui.

Dưới cây mai, hai người cười to không dứt.

Oanh!

Thân thể người sắt rách nát, vết rạn xuất hiện liên tục, tinh quang bắn ra xa.

Rầm rầm!

Hai chân của hắn khẽ cong xuống, thân thể nổ tung, đánh ra một chưởng mang theo nhuệ khí chấn nhiếp thiên địa.

Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Táng hơi trầm xuống, cảm nhận được một uy áp lớn lao ập vào mặt, thân thể bạo lui, ngón trỏ cùng ngón giữa bắt kiếm quyết, chỉ về phía trước, cửu kiếm đồng thời bay ra, hóa thành một đầu kiếm long!

XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!.

Chín đạo cổ kiếm, kiếm khí xông trời cao, chân khí huy hoàng ngưng tụ cùng một chỗ.

Trên bàn tay người sắt có một tấm thần đồ giống như long mã, lúc này theo chưởng bay ra đánh vào cửu kiếm!

Bảy tiếng nổ vang lên liên tục, bàn tay và cửu kiếm va chạm ảy lần, cuối cùng đánh cửu kiếm bay ra ngoài, có cổ kiếm cắm vào mặt đất, chìm vào trong đất bùn; có cổ kiếm xuyên qua vách tường, bay ra khỏi Thiên Mai trang viên; có cổ kiếm bị đánh vào tầng mây, biến mất vô tung.

Hắn chỉ dùng chưởng đã đánh bay chín chuôi cổ kiếm.

Oanh!

Người sắt không ngừng lại chút nào, tốc độ như ánh sáng bay thẳng tới đỉnh đầu Nạp Lan Tuyết Táng, đánh ra một chưởng, một chưởng mang theo thần quang áp đỉnh, đừng nói là một người, cho dù là một cục sắt cũng bị đánh bẹp.

Tuy sắc mặt Nạp Lan Tuyết Táng trầm ổn, nhưng mà cũng đã hoảng sợ, ngón tay liền niết tám mươi mốt đạo kiếm quyết, cửu kiếm lại bay về, hóa thành một tòa kiếm tháp.

Bành!

Một chưởng này đánh tan kiếm tháp, một chưởng đánh vào người Nạp Lan Tuyết Táng, đánh Nạp Lan Tuyết Táng máu tươi ba thước, thân thể bay ra xa mấy chục trượng, đụng gãy một cây mai lâu năm.

Nhưng mà Nạp Lan Tuyết Táng lại không có ngã xuống, chân vững vàng đứng trên mặt đất, trên người máu tươi chảy ra như suối.

Bá, bá, bá...

Cửu kiếm cũng rơi xuống vây quanh thân thể của hắn, cắm trong bùn đất.

Bành!

Người sắt hạ xuống đất, lá sắt trên người rơi xuống không ít, lộ ra làn da hoàn mỹ như trẻ sơ sinh.

Lá sắt ở hai mắt rơi xuống, lộ ra đôi mắt đen nhánh, ánh mắt và tròng mắt phân biệt rõ ràng, nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Táng, ánh mắt lợi hại tới cực điểm.

- Không hổ là thiên tài cấp sử thi, nhưng mà trong cùng cảnh giới, thiên tài cấp sử thi chưa hẳn là vô địch.

Ngực của Nạp Lan Tuyết Táng có vết chưởng ấn lõm xuống, thân thể của hắn lung lay sắp đổ, nhưng mà chiến ý của hắn không giảm đi chút nào.

- Đánh thắng ta nói sau!

Giọng nói nặng nề của người sắt vang lên.

- Ta cũng không muốn nói nhảm nhiều, hôm nay ta cho ngươi biết một chút về Cửu U Ma Kiếm kiếm thứ mười.

Nạp Lan Tuyết Táng hai tay giơ lên, hai tay chắp lên đỉnh đầu và trước ngực, trong bàn tay có hào quang lợi hại bắn ra ngoài.

Cửu kiếm bay lên, lơ lửng chung quanh người của hắn, kiếm quang bắn ra, chuyển động chậm rãi.

Một đạo kiếm ý như có như không bắn ra khỏi người của hắn, trong thân thể hắn có biến thành hình kiếm, bay thẳng lên không trung, cửu kiếm theo sau hắn.

Thân thể Nạp Lan Tuyết Táng bay trước nhất, Phố Kiếm, Kiền Ảnh Kiếm theo sát phía sau, Thiên Lộc Kiếm, Địa Tuyền Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm tạo thành đội thứ ba, Cự Khuyết Kiếm, Thái A Kiếm, Tinh Đấu Kiếm, Bà Sa Kiếm theo sát phía sau.

Mười kiếm phi không, hào quang chói mắt, giống như sao chổi bay qua bầu trời.

Mười kiếm hợp nhất, mới thật sự là Cửu U Ma Kiếm.

Người sắt cũng bay lên, bay lên trời cao, nghênh chiến mười kiếm.

Ầm ầm!

Trên bầu trời đại chiến hỗn loạn, căn bản không giống như hai tu sĩ thiên tài thế hệ này đại chiến, chẳng khác gì thế hệ trước chiến đấu dữ dội.

Kiếm khí tung hoành, đồ thần sát phật!

Bóng người và bóng kiếm hòa vào nhau, chỉ có thể nghe được từng tiếng oanh minh bén nhọn khiến nhân tâm rung động.

Nạp Lan Tuyết Táng vừa mới tiến vào Thần Cơ đại viên mãn, tế ra cửu kiếm, có thể khiến thập điện hạ là Thiên Mệnh nhất trọng không làm gì được hắn, hôm nay đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh phong, chiến lực hoàn toàn có thể chống lại tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, thậm chí còn có thể đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.

Thiên tài nghịch thiên có thể vượt qua hai tiểu cảnh giới giết địch, Thần Cơ đại viên mãn đến Thiên Mệnh nhất trọng, nhưng lại cách một đại cảnh giới tương đương với hai tiểu cảnh giới.

Mà Thần Cơ đại viên mãn tuy chỉ là một tiểu cảnh giới, nhưng mà tiểu cảnh giới này chênh lệch rất lớn, cũng tương đương với hai tiểu cảnh giới.

-------

Chương 485: Thiên tài cấp sử thi, Phong Đại Ngưu (2)

Cho nên một tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn cho dù là thiên tài nghịch thiên cũng cần đạt tới Thần Cơ đại viên mãn tối đỉnh phong mới có thể chống lại tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, hơn nữa điều kiện tiên còn là Thiên Mệnh nhất trọng tư chất bình thường,

Nhưng mà tu sĩ có thể bước vào Thiên Mệnh nhất trọng ít nhất đều là thiên tài, trăm vạn dặm có một.

Cho nên trong hiện thực, chính thức có thể dùng Thần Cơ đại viên mãn chống lại Thiên Mệnh nhất trọng đã ít càng thêm ít, chỉ có thiên tài cấp sử thi, hoặc là còn kém thiên tài cấp sử thi một đường mới có thể làm được.

Mà Nạp Lan Tuyết Táng cùng Phong Phi Vân hiện tại có thể chống lại tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.

Phong Phi Vân hiện tại mới mở ra một trăm linh sáu mệnh huyệt a.

Đăng, đăng, đăng...

Tiếng nổ vang lên không dứt, giao thủ vượt qua ba trăm chiêu.

Bỗng dưng một đạo nhân ảnh từ trên không trung hạ xuống, vẫn không ngừng xuất chiêu.

Bóng người cùng bóng kiếm đánh vào lòng đất, mặt đất chấn động không thôi, qua trong giây lát lại bay lên, đồng thời đứng trên mặt đất không nhúc nhích.

Trên người người sắt có ba vết kiếm, huyết dịch chảy ròng, nhưng mà chỉ trong tích tắc ba vết kiếm khép lại, làn da trở nên trơn bóng không tỳ vết.

Trên người Nạp Lan Tuyết Táng lưu lại bảy chưởng ấn toàn máu, máu không ngừng đổ ra ngoài, nhưng mà không có ai đi lên đỡ hắn, hắn đứng thẳng vững vàng.

Chín chuôi cổ kiếm ảm đạm không ánh sáng, tự động bay trở về vỏ kiếm.

- Giao thủ năm trăm bốn mươi hai chiêu, ta đâm trúng ngươi bảy kiếm.

Nạp Lan Tuyết Táng cắn răng, cười lạnh nói.

- Ta cũng đánh trúng bảy chưởng!

Người sắt nói.

- Nhưng mà trên người ngươi không lưu lại vết thương nào.

Nạp Lan Tuyết Táng hàm răng cắn chặc hơn.

- Cho nên ngươi thua!

Người sắt nói được.

- Nhưng mà ngươi lại không thể giết ta. Hôm nay bại trận, chỉ có thể nói rõ thân thể ngươi quá cường đại, chờ ta dùng máu bản thân tế cửu kiếm, tu cửu kiếm thành ma, ta sẽ khiêu chiến ngươi.

Nạp Lan Tuyết Táng khống chế cửu kiếm, hóa thành đám kiếm vân bay ra khỏi Thiên Mai trang viên, bay ra khỏi Thiên Hoa cổ thành, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ quần áo, ánh mắt nhìn qua bầu rời, tràn ngập kiên nghị cùng lãnh tuyệt.

...

Ngay cả Cửu U Ma Đồ "Nạp Lan Tuyết Táng" cũng bại!

Nhưng mà bại không oan, bởi vì tất cả mọi người biết rõ Phong Đại Ngưu đã bước vào hàng ngũ thiên tài cấp sử thi.

Tà tông bốn định có ý định đoạt linh thảo, nhục nhã một đời tân sinh của Vạn Tượng Tháp, nhưng lại thật không ngờ nửa đường giết ra một Phong Phi Vân, đánh thiên tài đỉnh cấp nhất của tà tông bại lui.

Đệ tử tà tông nhìn qua người sắt trong gió tuyết, đều cảm giác sợ hãi, cũng không dám chiến tiếp.

- Tuy Phong Đại Ngưu đánh bại Nạp Lan Tuyết Táng, nhưng mà cũng bị kiếm khí của Nạp Lan Tuyết Táng xâm nhập thân thể, ngoại thương dễ dàng khôi phục, kiếm khí thì khó phai mờ.

- Phong Đại Ngưu đã bị thương, nếu hiện tại có ai đi lên chiến với hắn, nhất định có thể đưa hắn vào chỗ chết. Đánh chết một thiên tài cấp sử thi, nhất định có thể dương danh lập vạn!

...

Trong một góc rừng mai, nơi có sương mù mờ mịt bao phủ, bên trong truyền ra âm thanh đứt gãy.

Nếu là thật sự có thể đánh chết một thiên tài cấp sử thi, đây đúng là chuyện trọng đại, muốn không thành danh cũng khó khăn, như vậy, làm cho nhiều tu sĩ đứng ngồi không yên.

Nếu không phải kiêng kị dư uy khủng khiếp của Phong Đại Ngưu vừa rồi, chỉ sợ đã có người ra tay.

- Bổn tướng quân sẽ cho các ngươi biết, ta có bị thương hay không!

Người sắt "Bá" một tiếng biến mất tại chỗ, xông vào trong khu vực sương mù mờ mịt, bên trong truyền tới âm thanh binh khí gãy vụn xuất hiện, có tàn khối bảo khí bay ra khỏi sương mù, còn có từng tiếng kêu thảm thiết sợ hãi vang lên.

Sương mù màu trắng hóa thành sương mù màu máu.

Oanh!

Một chưởng ẩn đánh tan sương mù ở đây, thân thể người sắt đầy máu tươi, lỗi lạc đứng ở nơi đó, trên đất là thi hài mặc áo đen, trên người có một chưởng ấn đánh xuyên qua người của chúng.

- Đó là đệ tử điện thứ tám của Sâm La Điện, ta nhận ra một người trong đó, chính là Thần Cơ đại viên mãn, là thiên tài tuyệt đỉnh của điện thứ tám Sâm La Điện.

- Điện hạ thứ tám của Sâm La Điện cũng không có tới Thiên Mai trang viên, bằng không những đệ tử tà tông này không có chết.

- Đúng vậy a! Ngay cả đệ tử điện thứ ba, thứ tư của Sâm La Điện cũng không dám nói lung tung, bọn chúng còn dám khiêu khích chiến uy vô địch của Phong Đại Ngưu hiện giờ, đây không phải muốn chết sao?

Tuy điện hạ thứ tám của Sâm La Điện không có ở đây, nhưng mà trong điện thứ tám Sâm La Điện có tới chín thiên tài tuyệt đỉnh cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, nhưng mà vừa rồi không ai có thể ngăn cản một chiêu của Phong Đại Ngưu.

Trong thời gian mấy hô hấp ngắn ngủi, hơn mười cao thủ tà tông chết trận.

Hơn mười cao thủ tà tông trẻ tuổi này cũng đã hơn phân nửa đệ tử tinh anh của điện thứ tám Sâm La Điện, đối với điện thứ tám thì đây là đả kích không nhỏ.

Sâm La mười điện hiềm khích lẫn nhau, thậm chí cạnh tranh lẫn nhau, cũng không phải tuyệt đối thân mật, điện hạ các điện khác cũng không giúp đỡ, lẳng lặng nhìn tinh anh điện thứ tám bị tru sát, trên mặt còn mang theo vui vẻ.

Vốn mấy thế lực có ý định ra tay đều lặng lẽ rút đi, Phong Đại Ngưu sát phạt thật sự quá hung mãnh, những thế lực này không muốn đệ tử tinh anh chết ở đây.

Ngay cả mấy truyền nhân thi động cổ xưa của Bắc Cương phủ cũng do dự liên tục, cuối cùng vẫn không có ra tay, tuy bọn họ có thể khống chế chiến thi, nhưng không có nắm chắc chiến thắng Phong Đại Ngưu.

Đột nhiên xuất hiện Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này, lại đột nhiên tấn thăng làm thiên tài cấp sử thi, khiến cho rất nhiều người đau đầu, quấy rầy bố cục của nhiều người.

- Phong Đại Ngưu chính là Phong Phi Vân... A... A......

Tất Trữ Suất kinh ngạc nghẹn ngào, lại bị Vương Mãnh dùng bày tay đầy lông che miệng của hắn lại.

- Hư! Nhỏ giọng một chút.

- Tuyệt đối sẽ không sai, sư thúc đã từng dùng danh tự này làm cường đạo ở Thanh Đường Sơn, chiếm lấy một thiếu nữ đường hoàng.

Vương Mãnh thấp giọng nói.

Tất Trữ Suất giãy ra khỏi bàn tay của hắn, trong miệng phun một đám lông mao ra, con mắt quay tít một vòng, lúc này sáng tỏ.

- Hắc hắc, Phong Phi Vân đã từng đi làm cường đạo, xem ra chúng ta thật sự là đạo môn song kiệt (*Đạo ở đây có nghĩa là đạo tặc, ăn cướp), vậy thì quen việc dễ làm, ta đang muốn tìm hắn làm một chuyến lớn đây!

- Làm chuyến lớn gì?

Vương Mãnh trừng to mắt, cảm giácTất Trữ Suất tên này rất tặc, tại Thiên Mai trang viên nhìn chằm chằm vào hư không bốn phía, cũng không biết đánh chủ ý quỷ quái gì.

Kẻ cắp này muốn kéo Phong Phi Vân nhập bọn, làm chút ít chuyện không thể để lộ ra ngoài sáng sao?

Có Yến Tử Vũ, Thiên Toán thư sinh, La Phù công chúa ba người ở đây, Sâm La Điện bốn vị điện hạ cũng chỉ có thể rút đi.

-------

Chương 486: Con ba ba trở mình

- Ba tháng sau, bờ thánh hồ, tà tông thập điện và Vạn Tượng Thp nhất định còn có một trận chiến, đến lúc đó hai vị điện hạ cường đại nhất của tà tông sẽ xuất hiện, cũngkhông phải Vạn Tượng Tháp mới có tuyệt đại thiên tài cấp sử thi.

Giọng nói tam điện hạ vang vọng trong Thiên Mai trang viên.

Đệ tử tà tông đã đi hết.

Anh kiệt các thế lực khác ảm đạm rời di, Phong Đại Ngưu đã xưng vươngdưới Thiên Mệnh Cảnh, cơ hồ không người nào là đối thủ của hắn, vốn chorằng ở Thiên Mai trang viên lần này sẽ là thịnh hội va chạm của tà tôngvà Vạn Tượng Tháp, không ngờ lại có kết cục như thế.

- Công chúa điện hạ mời Phong tướng quân tới bàn chuyện!

Ngọc công công mặt tròn núc ních tươi cười như hoa, nhìn chằm chằm vàoPhong Phi Vân đã biến thành người sắt, đôi mắt híp lại rất giảo hoạt.

Lá sắt trên người Phong Phi Vân không có tan mất, bị máu tươi nhuộm đỏ,lúc này dưới cái nhìn của lão gia hỏa này thì rùng mình, lão gia hỏa này có hứng thú với nam nhân, từ ánh mắt của hắn, Phong Phi Vân nổi da gà.

- Khục khục! Mạt tướng làm người thô kệch, không hiểu cấp bậc lễ nghĩagì đó, sợ làm tức giận công chúa, nào dám gặp ngọc dung của công chúa.

Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ La Phù công chúa định thu hắn làm mônkhách, nhưng mà Phong Phi Vân không có hứng thú với tranh giành quyềnlợi của hoàng gia, cho nên cũng không muốn gặp La Phù công chúa.

Nếu không phải trở ngại thân phận đặc thù hiện tại, hắn căn bản sẽ không để ý tới La Phù công chúa.

- Tướng quân chẳng lẽ cam tâm chỉ làm một Thiên phu trưởng?

Xa xa truyền đến giọng nói mỹ diệu của La Phù công chúa, trong âm thanhxen lẫn long hoàng chi khí, cho người ta cảm giác như hoàng giả tôn sư.

Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu, Đại Thực Quốc Tam vương tử đều nhìn nhau,nhẹ nhàng thở dài, La Phù công chúa xem ra thật sự động lòng yêu tài,ai cũng không thể tranh đoạt với nàng.

Phong Phi Vân hơi khom người cúi đầu với La Phù công chúa, dùng tư tháikính sợ đối diện, chợt đổi thành quan minh lỗi lạc, không kiêu ngạokhông siểm nịnh, nói:

- Thiên phu trưởng thì như thế nào? Thần Tấn vương triều pháp quy, giếtđịch ba người, thăng Thập phu trưởng; giết địch ba mươi người, thăngBách phu trưởng; giết địch ba trăm người, mới có thể thăng Thiên phutrưởng. Có thể ngồi vào vị trí Thiên phu trưởng cũng là do ta dùng quân công tích lũy nên, công chúa điện hạ tuy sinh ra cao quý, nhưng đã giết địch trên sa trường chưa? Đã không có lập được quân công, có tư cách gì xem thường quân hàm Thiên phu trưởng này?

Phong Phi Vân vốn đã theo Cát quân sư học binh pháp, từng ý định dấnthân vào quân ngũ, trở nên nổi bật, cho nên vô cùng rõ ràng chế độ củaquân ngũ.

Những tên trẻ tuổi tuấn tài còn chưa có rời đi cảm thấy run sợ, mộtThiên phu trưởng cũng dám quở trách công chúa đương triều, Phong ĐạiNgưu này lá gan thật sự không phải lớn bình thường a.

Trong mắt La Phù công chúa phóng dị sắc, không chỉ nhìn hắn thêm vài lần, đột nhiên vỗ tai, nói:

- Tốt, nói hay lắm, có ngạo khí, có nguyên tắc. Ngươi có thể trở thànhthuộc hạ của bổn cung, ta bảo vệ ngươi trong vòng mười năm ngồi lên bảotọa Thần tướng, thậm chí...

- Ý tốt của công chúa đương nhiên không có người nào cự tuyệt. Nhưng màPhong Đại Ngưu chỉ là tướng bại trận, thi tà không chém hết, không dámrời khỏi Nam Thái Phủ. Đây là chiến trường của Thần Vũ quân, cũng làchiến trường của ta.

Nói xong lời này Phong Phi Vân liền xoay người rời đi, đi ra khỏi Thiên Mai trang viên.

- Tướng quân chậm đã!

La Phù công chúa phân phó cung nữ bên cạnh vài câu, cung nữ này duỗi bàn ngọc phỉ thúy phủ tơ lụa ra, kéo tấm lụa thì xuât hiện năm hộp ngọc, đi đến trước mặt Phong Phi Vân, nói:

- Đây là Phong Tướng quân nên được.

Trong năm hộp ngọc này chính là năm gốc linh thảo.

Phong Phi Vân vốn tới đây vì năm gốc linh thảo, tự nhiên không khách khí, thu năm hộp ngọc lại:

- Đa tạ linh vật của công chúa.

- Ba tháng sau lại ngày nhật thực, dùng thiên tư của tướng quân có lẽ có thể đi tới thánh bia lưu danh.

La Phù công chúa xa xa nói ra.

- Nếu có thời gian rãnh, có lẽ sẽ tiến đến!

Phong Phi Vân không quay đầu lại, xuyên qua rừng mai, đi ra khỏi Thiên Mai trang viên.

Trong Thiên Mai trang viên phồn hoa tan mất, chỉ còn La Phù công chúacòn lẳng lặng ngồi trong đỉnh ngắm tuyết, bàn tay trắng như ngọc duỗira, một cánh hoa mai đỏ thẫm rơi vào lòng bàn tay của nàng.

XÍU...UU!!

Gió lạnh thê lương, bông tuyết bay lả tả.

- Tiểu tỳ khó hiểu, Phong Đại Ngưu có thiên tư như thế, lại có tàitướng soái, công chúa điện hạ vì sao thả hắn rời đi, vạn nhất bị ngườikhác mời chào...

Một tiểu cung nữ nhíu mày hỏi.

- Người bổn công chúa muốn, hắn nhất định là người của bổn công chúa.

Giọng của La Phù công chúa kiên định, âm vang hữu lực, lập tức khiến tiểu cung nữ không dám nói thêm lời nào.

Phong Phi Vân rời khỏi Thiên Mai trang viên, vứt bỏ mọi người sau lưng,sau đó trở về vùng đất yên lặng, lá sắt trên người tróc ra, thật giốngnhư rơi một lớp da khô, lộ ra làn da trắng nõn hơn cả nữ nhân.

- Đây là lần thay máu thứ tư, phản phác quy chân!

Phong Phi Vân đứng bên bờ hồ nước thanh tịnh, nước sông như gương, nhìnqua thân ảnh anh tuấn tiêu sái trong dòng nước, nhịn không được cười lên một tiếng:

- Không ngờ đẹp trai như vậy!

Phù phù!

Phong Phi Vân nhảy vào trong nước sông, rửa sạch máu đen trên người, nửa canh giờ sau thì bò lên bờ, mặc nho bào màu trắng vào, búi tóc vén lên, lại có phong độ nhẹ nhàng, rất giống thư sinh đi thi.

- Nòng nọc nhỏ, tìm mụ mụ, vây quanh ba ba mụ mụ, ta chỉ là con ếch nhỏ, con ếch xanh, mọc ra cái đuôi, cái đuôi nhỏ...

Trên cây liễu lớn trên bờ sông truyền đến tiếng ca của một tiểu nữ hài, hát rất vui vẻ.

Phong Phi Vân nghe tiếng ca, đi tới dưới gốc liễu kia, nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài trên cây, nói:

- Tiểu Khanh Khanh, ngươi ở trên đó làm gì?

Tiểu cô nương này vẫn ca hát như trước, dường như mới chú ý tới ngườidưới gốc cây, tiếng ca dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Phong PhiVân, kinh ngạc nói:

- Ca, sao ngươi ở đây?

Tiểu tà ma nhảy ra khỏi cây, nàng vẫn ôm con mèo nhỏ đạm đam, nhảy tới bên người Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân trên trán đầy hắc tuyến, nói:

- Là ta hỏi ngươi trước, không phải ngươi ở Bán Đạp Sơn sao?

- Bán Đạp Sơn không có đồ ăn, đạm đạm đói, ta mang nó đi tìm thức ăn.

Tiểu tà ma sờ đầu con mèo nhỏ.

- Vừa rồi ngươi leo lên cây làm gì?

Phong Phi Vân tự nhiên không tin nàng nói.

Tiểu tà ma con mắt nhìn qua chung quanh, thấp giọng nói:

- Vừa rồi ta nhìn thấy trong sông có một con ba ba lớn trở mình...

- Mắng ai đó?

Phong Phi Vân trợn mắt nhìn nàng, chắp tay đi về phía trước.

- Mắng con ba ba ah!

Giọng của tiểu tà ma non nớt, bộ dáng đáng yêu nói:

- Ca, ta mắng con ba ba, sao ngươi mất hứng thế? Muốn tiểu Khanh Khanh đấm lưng? Bóp chân không?

Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, nói:

- Ngươi đi dấm lưng cho con ba ba, bóp chân cho con ba ba đi.

-------

Chương 487: Hành động liệp ưng (1)

Ca, ngươi giận sao?

Tiểu tà ma hấp tấp chạy tới trước người Phong Phi Vân, con mắt nháy nháy, có nước mắt hiện ra, nói:

- Ca, ngươi cười được không, tiểu Khanh Khanh chỉ đùa với ngươi, lần sau không so sánh ngươi với con ba ba nữa.

Phong Phi Vân biết rõ tiểu nha đầu này thập phần nguy hiểm, tùy thời có thể ra tay đánh chết mình, nhưng có đôi khi thật sự xem nàng trở thành thân sinh muội muội của mình.

Loại cảm giác này không cách nào dùng lý trí phân tích được.

Phong Phi Vân cười cười!

Nhìn thấy Phong Phi Vân cười, tiểu tà ma cũng cười rộ lên, sôi nổi đi ở phía trước, nói:

- Kỳ thật ta vừa rồi mới gặp một người...

- Ai?

Phong Phi Vân hỏi.

- Tất ca!

Tiểu tà ma thần cười thần bí.

- Tất Trữ Suất!

Phong Phi Vân hơi kinh ngạc, nói:

- Kẻ cắp kia ở Thiên Hoa cổ thành, lại không biết có bao nhiêu tu sĩ không may a.

- Nhưng mà bây giờ người xui xẻo chính là hắn!

Tiểu tà ma nói.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Người có thể làm cho hắn xui xẻo, không nhiều!

- Mỗi người đều nhất định có một khắc tinh, cho dù là kiêu hùng lãnh khốc nhất thiên hạ, phía sau lưng cũng nhất định có một nữ nhân, có thể làm cho hắn rơi lệ, có lẽ là hồng nhan tri kỷ của hắn, cũng có lẽ là mẹ hắn, càng có lẽ là con gái hắn.

Tiểu tà ma nhãn trong mắt mang theo cơ trí không thuộc về tiểu hài tử.

Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:

- Nói không sai, một người nếu ngay cả nước mắt cũng không có, như vậy không tính là người. Xem ra thật sự mỗi người đều có khắc tinh a.

- Huống chi Tất ca còn chưa tính là một kiêu hùng!

Tiểu tà ma cười nói.

- Hắn còn không tính là con gấu đấy.

Phong Phi Vân nói.

- Cho nên hắn không may cũng là bình thường, bởi vì hắn gặp được khắc tinh của hắn.

Tiểu tà ma nói.

- Khắc tinh của hắn là mẹ của hắn sao?

Phong Phi Vân cười nói.

- Tuy không phải mẹ hắn, nhưng không khác bao nhiêu đâu.

Tiểu tà ma cười tươi như hoa.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, con mắt nhíu lại:

- Hắn có hai mẹ sao?

- Ha ha, nam nhân thành gia lập thất sẽ có hai mẹ!

Tiểu tà ma tuổi tuy không lớn, nhưng mà hiểu được không ít.

Phong Phi Vân giật mình, nhưng lại cảm thấy kinh ngạc, chậc chậc, có chút không tin nói:

- Người như Tất Trữ Suất có thể dễ dàng thành gia lập thất sao?

- Đúng vậy a! Tất ca đúng là nam nhân không dễ dàng bị một nữ nhân trói buộc, cho nên hắn hiện tại mới bị hôn thê của mình đuổi giết.

Tiểu tà ma dùng tay chống cằm, phiền muộn nói.

Phốc!

- Vị hôn thê! Hắn thực sự có vị hôn thê?

Phong Phi Vân khiếp sợ lần nữa.

- Hắn tự nhiên là có vị hôn thê, nhưng mà vào ngày đại hôn, hắn mới biết được vị hôn thê của hắn là một nữ đồ tể giết người không chớp mắt, vì vậy hắn đào hôn.

Tiểu tà ma nói.

- Hắn vậy mà đào hôn vào ngày đại hôn, hắn chẳng phải tìm chết sao?

Phong Phi Vân nói.

- Đúng vậy! Cho nên lần này hắn chết chắc.

Tiểu tà ma nói.

Loại trò hay này Phong Phi Vân làm sao bỏ qua, huống chi Phong Phi Vân cũng rất muốn biết, rốt cuộc là nữ nhân thế nào lại khiến Tất Trữ Suất không tiếc đào hônt, trốn trong Vạn Tượng Tháp mấy năm.

- Ca, vừa rồi con ba ba trên sông là ngươi sao?

Tiểu tà ma hiếu kỳ hỏi.

- Ách... Vì sao còn nhắc tới chuyện con ba ba rồi?

Phong Phi Vân nói.

- Ah!

Từ khi vũ hóa mộ nguyên Băng Cung xuất thế , cả quận Tam Thánh lâm vào băng thiên tuyết địa, tuyết rơi liên tục không dứt, đúng là không có dừng lại bao giờ.

Trận tuyết rơi này với người bình thường ở quận Tam Thánh

mà nói, tuyệt đối là một hồi tai nạn, có người bị đông cứng chết, có người bị chết đói, có người rơi vào miệng thi tà... Người có thể sống sót quá ít.

Những nơi chính thức có người ở, chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Hoa cổ thành.

Mà cả Thiên Hoa thành cổ an toàn nhất, không ai qua được Ngân Câu Phường, bởi vì không người nào dám đi quấy rối Ngân Câu Phường.

Ngân Câu Phường tổng cộng có chín tầng, đồng trụ mái cong, cây cột thô to hai trượng, đây là một cung điện cao ngất.

Ngân Câu Phường tự nhiên cũng là cấm địa, thủ hộ sâm nghiêm, cho dù con ruồi bay vào cửa sổ đều bị trận pháp giết chết, chỉ có thể lưu lại một dúm tro.

Nhưng mà Ngân Câu Phường lại có một nơi sâm nghiêm nhất, đó là nơi để những linh bảo cao cấp, có tu sĩ lớp già của Ngân Câu gia tộc trấn thủ, quả thực không ai có thể bước vào đó một bước.

Nơi sâm nghiêm nhất Thiên Hoa cổ thành cũng là nơi an toàn nhất.

Phong Phi Vân ở nơi này nhìn thấy Tất Trữ Suất, thằng này gương mặt hay tâm tư đều quá đen, thân thể chẳng khác gì cục than, hắn giờ phút này không giống như đang đào mạng, càng không có bộ dáng Phong Phi Vân tưởng tượng.

Không chỉ không có bộ dáng suy sụp, ngược lại còn rất hưởng thụ.

- Mùi vị cánh hồng loan không tệ! Mập mà không ngán, nhai giòn mười phần, khẳng định chỉ có hương vị của hồng loan ba trăm năm mới có, hương vị hồng loan hai trăm năm kém đi một ít.

- Đây là tây mai thiên đao tử đã bảy trăm năm, nghe đồn cả Thần Tấn vương triều không tìm được một trăm đàn, thật sự là rượu ngon ah!

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh đang ở đây, vừa ôm một cái cánh hồng loan dài một mét mà gặm, một bên uống rượu chén lớn, bên người còn có bốn năm thị nữ trát bím tóc, mặc áo tím hầu hạ bọn họ.

Cảnh này và tràng cảnh trong tưởng tượng của Phong Phi Vân quá khác nhau a.

- Phong huynh, ngươi rốt cục đến rồi.

- Sư thúc, chờ ngươi đã lâu!

Nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới, hai người bọn họ vội vàng buông thịt và rượu xuống, kéo ghế cho Phong Phi Vân ngồi vào, bộ dáng rất ân cần.

Phong Phi Vân đầy nghi hoặc, còn không hỏi ra miệng, hai thị nữ đã bưng chén rươu thành đồng tới, chậm rãi châm một ly tây mai thiêu đao tử, mùi rượu rất tốt.

Tiểu tà ma cũng leo lên ghế, căn bản không để ý tới Phong Phi Vân trừng mắt nàng, chỉ dùng đũa gắp một cục xương bò cho tiểu miêu miêu, không ngờ con mèo này lại ăn xương, trong miệng nhai "Khanh khách".

Cũng đã đến mức này, Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ không thể làm gì được tiểu tà ma.

Tiểu nha đầu này bộ dáng đáng yêu, hồn nhiên như tiểu loli, nhưng mà lừa gạt người ta con mắt cũng không nháy một cái.

- Chúc mừng Phong huynh bước vào thiên tài cấp sử thi, Tất Trữ Suất ta bội phục nhất chính là ngươi đấy, đến, mời ngươi một ly.

Tất Trữ Suất đứng dậy, kéo ống tay áo, bưng chén rượu thanh đồng lên, bộ dáng rất quen thuộc.

Phong Phi Vân vẫn ngồi yên, không có nhúc nhích!

Con ngươi Vương Mãnh đảo một vòng, cũng vỗ đùi, đứng dậy cầm chén rượu nói:

- Chúc mừng sư thúc quét ngang tuyệt đỉnh thiên tài của tà tông, uy danh chấn tứ phương. Ta cũng kính sư thúc một ly.

Phong Phi Vân khẽ cười cười, nói:

- Hai người các ngươi hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, rượu này sẽ không uống được.

Hai người này đều thật sự quá khác thường, trăm phương ngàn kế dẫn Phong Phi Vân tới Ngân Câu Phường, chẳng lẽ chỉ vì khánh công, mời rượu hắn sao?

-------

Chương 488: Hành động liệp ưng (2)

Tất Trữ Suất là gia hỏa con nhạn bay qua cũng phải nhổ lông, cho tới bây giờ chỉ có hắn đào hố chôn người khác, làm gì có chuyện hắn chịu thiệt? Hắn đừng nói là mời người uống rượu, cho dù mời ngươi uống nước cũng đau lòng muốn chết.

Chuyện khác thường, nhất định có quỷ!

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, uống người khí thế kém.

Rượu này, Phong Phi Vân còn không dám uống!

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh liếc nhau, lại ngồi trở lại.

- Nếu Phong huynh nên ăn ít đồ đi,bàn đồ ăn này mỗi món hơn trăm kim đấy.

Tất Trữ Suất nói.

Phong Phi Vân cười nói:

- Nếu các ngươi không nói trước, vậy ta đi đây.

Nói xong hắn đứng lên, Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh lập tức sốt ruột, bỗng nhiên xông tới ngăn cản Phong Phi Vân:

- Kỳ thật chúng ta tìm Phong huynh đến, chính là muốn chuẩn bị một phần đại lễ cho Phong huynh.

- Trên trời có bánh miễn phí rơi xuống sao?

Phong Phi Vân vẫn muốn đi.

- Lần này trên trời thật sự có bánh rơi xuống, hơn nữa còn có kim rơi xuống.

Vương Mãnh từ phía sau ôm cổ Phong Phi Vân lại, Tất Trữ Suất cũng ôm hai chân Phong Phi Vân, bọn họ cho dù thế nào cũng không cho Phong Phi Vân dễ dàng rời đi.

Phong Phi Vân cuối cùng vẫn ngồi trở lại, nói:

- Nói đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Hắc hắc! Chúng ta chuẩn bị làm mua bán lớn, việc này chỉ có Phong huynh ngươi gia nhập mới có thể làm được.

Tất Trữ Suất thần thần bí bí cười nói.

Ngón tay Phong Phi Vân vuốt nhẹ chén rượu, vừa uống một ngụm, Tất Trữ Suất ngưng âm thành tuyến trực tiếp truyền vào trong tai Phong Phi Vân, hiển nhiên việc này quan hệ trọng đại, sợ hãi bị người ta nghe được.

- Hắc hắc, Phong huynh, việc này có phải vừa ý ngươi không?

Phốc!

Phong Phi Vân phun ngụm rượu vào mặt Tất Trữ Suất:

- Các ngươi đúng là dám làm, không sợ bị người tà tông bầm thây vạn đoạn sao?

- Ngân ngân, Vạn Tượng Tháp và tà tông chúng ta đã sớm có ma sát với nhau, cho dù chúng ta không làm, nếu như bị tà tông bắt, chúng ta còn không phải vẫn bị bầm thây vạn đoạn sao?

Vương Mãnh tính tình rất lớn, vỗ bàn một cái, "Bành" một tiếng vang thật lớn.

Tất Trữ Suất lau rượu trên mặt, thêm mắm thêm muối nói:

- Hắc hắc, đây tuyệt đối là chuyện tốt, đã có thể dương danh thiên hạ, còn có thể thu mỹ nhân, chủ yếu nhất là, còn có thể hung hăng đả kích khí diễm càn quấy của tà tông, cớ sao mà không làm?

Phong Phi Vân trầm ngâm một lát:

- Chuyện này chính là nguyên nhân ngươi tới tìm ta sao?

Tất Trữ Suất cười nói:

- Nghe nói Phong huynh từng làm qua mua bán chiếm núi xưng vương, chuyện đoạt nữ nhân cũng là hảo thủ, việc này nếu không tìm Phong huynh, còn tìm ai khác chứ?

Phong Phi Vân trừng Vương Mãnh nhìn nhau, Vương Mãnh cũng đã cúi đầu xuống, cũng uống rượu, dường như căn bản không nhìn thấy Phong Phi Vân quan sát hắn.

- Sâm La thập điện mười vị đệ nhất mỹ nhân, không phải là nữ nhân bình thường, muốn bắt người nào trong các nàng cũng không dễ dàng, huống chi còn là bắt cả mười?

Phong Phi Vân trừng Tất Trữ Suất.

Tuy hắn đã từng nói qua muốn bắt thập đại mỹ nhân của tà tông, nhưng mà đó chỉ là tranh miệng lưỡi hơn thua, chính thức áp dụng độ khó cực lớn, hơn nữa nói không chừng sẽ chọc cường giả thế hệ trước của tà tông đi ra, đây cũng không phải là chuyện thú vị.

- Đúng là độ khó lớn, cho nên chúng ta mới thương lượng với nhau.

Tất Trữ Suất thấp giọng nói:

- Chỉ cần bắt một người sẽ có được ba gốc thiên niên linh thảo làm thù lao. Bắt mười người chính là ba mươi gốc linh thảo, ngươi nói có phải bánh trên trời rơi xuống hay không?

Phong Phi Vân hiện tại chính là Thần Cơ đại viên mãn, cần nhất chính là linh thảo, chỉ cần có đủ linh thảo, hắn hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh phong, trùng kích Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Chuyện này khiến Phong Phi Vân không cách nào cự tuyệt, nhưng hắn dễ dàng bị người ta giật dây như vậy, hắn cũng không phải là Phong Phi Vân.

- Nói quá đơn giản, ngươi xem thiên niên linh thảo là rau cải trắng sao, đừng nói là ba gốc, cho dù là một gốc thiên niên linh thảo cũng khó tìm, ba mươi gốc linh thảo, ai lấy ra được?

Tuy trong lòng Phong Phi Vân đã có một ít suy đoán, nhưng vẫn hỏi lại.

- Người khác không cầm ra được, Ngân Câu Phường lại lấy ra được.

Đông Phương chủ sự của Ngân Câu Phường đẩy cửa đi tới, trên mặt hơi mập mang theo dáng tươi cười.

Phong Phi Vân dường như đã sớm biết hắn ở ngoài cửa, cũng không kinh ngạc chút nào, vẫn lẳng lặng ngồi đó trầm tư.

- Ngân Câu Phường đúng là sinh ý gì cũng dám làm, chẳng lẽ sẽ không sợ đắc tội Sâm La thập điện sao?

Phong Phi Vân cảm thán từ đáy lòng.

Xem ra cái gọi là mua bán người chính là mua bán với Ngân Câu Phường, Ngân Câu Phường muốn mua tự nhiên là mười đại mỹ nhân của Sâm La Điện, về phần giá cả của Tất Trữ Suất cùng Đông Phương chủ sự bàn thì không biết.

Đây đúng là mua bán lớn.

- Ngân Câu Phường chỉ là nơi buôn bán, chúng ta không có làm chuyện xấu, có gì mà không dám?

Đông Phương chủ sự đa mưu túc trí, hắn được Ngân Câu gia tộc phái tới nơi quan trọng này, có được thủ đoạn ước lượng thiên hạ, thật không nhân vật đơn giản.

Phong Phi Vân giật mình, gật gật đầu, cười nói:

- Thì ra các ngươi tới tìm ta, chính là muốn đẩy danh tiếng của ta lên trước, làm đạo tặc cướp sắc sao? Thành đối tượng bị cao thủ tà tông đuổi giết?

- Không phải đạo tặc, là trừ tà hộ đạo. Vạn Tượng Tháp nhiều thiếu nữ tử bị đám con cháu rùa kia hãm hại, sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, thời điểm này nếu xuất hiện một người thay đổi càn khôn, đây là chuyện phấn chấn nhân tâm cỡ nào! Sư thúc, thời khắc quyết định ghi tên ngươi lên sổ sách đã tới.

Vương Mãnh nói vào.

- Phong huynh, trong mắt ngươi, huynh đệ ta là kẻ bất nghĩa hay sao?

Tất Trữ Suất che mặt lệ rơi, bi phẫn nói không nên lời, ném chén rượu trong tay xuống đất, đến cuối cùng giọng biến thành nức nở nghẹn ngào, ủy khuất nói không nên lời.

Đông Phương chủ sợ tươi cười, nói:

- Phong công tử lần này thật oan uổng Tất công tử, kỳ thật làm cũng không phải yêu ma chi tử Phong Phi Vân làm, mà là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng Phong Đại Ngưu.

Phong Phi Vân trố mắt nhìn, lại lâm vào trầm tư, sau nửa ngày mới nói:

- Người nọ, vì sao nhất định phải là ta?

- Bởi vì ngươi ở bên ngoài Thiên Mai trang viên phóng lời, hiện tại chuyện đã xảy ra, quả thực chính là hợp tình hợp lý.

Tất Trữ Suất trong mắt nước mắt qua trong giây lát tựu biến mất.

- Chủ yếu nhất là, việc này có thể đả kích tà tông thật nặng, thậm chí có thể quyết định thắng bại đại chiến thánh hồ. Sư thúc, ngươi không phải một người chiến đấu, chúng ta đều là trợ thủ đắc lực của ngươi.

Thần sắc Vương Mãnh nghiêm nghị.

- Đúng, ngươi không phải một người chiến đấu. Ta đã vì trận chiến đấu đặc thù này, định ra một cái tên, gọi là ' Hành động liệp ưng ', các ngươi thấy thế nào?

Tất Trữ Suất nhìn khắp bốn phía, lộ ra cảm giác thành tựu, cái danh hiệu này hắn suy nghĩ thật lâu rồi.

Trong lòng Phong Phi Vân co rụt lại, hắn có cảm giác đi lên thuyền hải tặc, đây không phải là chuyện tốt lành gì.

-------

Chương 489: Điện thứ ba Sâm La Điện, Bích Tiên Tiên

Tất Trữ Suất thò tay cầm một sách cổ da trâu đưa ra, tấm da nhiều nếp nhăn, phía trên còn có treo ngọc phù, không biết là người phương nào truyền thư da trâu này tới.

Hắn mở ra xem một lần, chợt đại hỉ nói:

- Nếu như đã có tin tức Sâm La thập mỹ nhân Bích Tiên Tiên, căn cứ vào lời người này, trong vòng hai ngày, Bích Tiên Tiên sẽ tới Thiên Hoa cổ thành, đi trên con đường này!

Ngón tay Tất Trữ Suất chỉ vào một con đường trên sách cổ, sách cổ này vô cùng huyền diệu, nó khắc lại địa hình Thiên Hoa cổ thành thập phần kỹ càng.

Phong Phi Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:

- Hành tung của Bích Tiên Tiên là người nào truyền tới?

- Ngươi không cần quản, dù sao tuyệt đối sẽ không có sai được.

Tất Trữ Suất đã ngồi không yên, giống như hăng máu gà, nói:

- Hiện tại chúng ta xuất phát, đến chặn con đường Bích Tiên Tiên phải qua. Thêm nữa... Chỉ cần bắt nàng, có thể có tám... Khục khục, ba gốc ngàn năm linh thảo ah!

Phong Phi Vân, Tất Trữ Suất, Vương Mãnh ba người nối đuôi nhau đi ra, tiểu tà ma nháy mắt hai cái, cũng nhảy ra khỏi ghế, giống như cái đuôi nhỏ đi theo ba người.

...

Cách Thiên Hoa cổ thành ba ngàn dặm.

Tại một khu vực hiểm trở, cây cối khô héo, ngọn núi che trời các nơi, cả ngọn núi bị tuyết bao phủ chẳng khác gì cự kiếm màu trắng hướng lên trời.

Giữa hai ngọn núi có một đạo hào quang màu đỏ hiện ra, trong phạm vi hào quang bao phủ không có chút tuyết nào cả, lưng chừng vách núi có ánh đỏ xuất hiện.

Đạo hào quang màu đỏ phát ra từ đáy một con suối, con suối nhỏ này tràn ngập linh khí, có sương mù đỏ bay lên cao.

XÍU...UU!!

Một đạo thanh sắc lưu quang phá không mà ra, nhưng mà rất nhanh đã quay trở lại, từ trên trời lao xuống, đáp xuống bờ con suối kia.

Đây là một nữ tử yểu điệu mặc áo xanh, nàng ngũ quan rõ ràng, mắt ngọc mày ngài, có đeo ruybăng màu hồng choàng qua vai, rất giống như tiên nữ hạ phàm.

- Thật sự là kỳ quái, con suối nhỏ này nằm trên cổ đạo, đáy nước lại có thể thai nghén ra một gốc xích nham linh tảo ngàn năm, điều này chẳng lẽ chính là đụng tiên vận?

Bích Tiên Tiên tế ra một cây thứ huyết châm, chớp động hào quang màu xanh, chú ý cẩn thận dò tìm bốn phía.

Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của nàng, còn có linh giác hơn người của tu tiên giả, cảm giác được có người đang đào hố chờ nàng nhảy vào.

Thần thức của nàng quét qua các nơi, nhưng trong phương viên mấy trăm dặm không có khí tức của người nào cả.

- Chẳng lẽ là ta đa nghi?

Ngón tay thon dài của nàng thu hồi thứ huyết châm, duỗi bàn tay nhỏ bé đưa vào trong suối, suối nước lập tức bị phân ra, nàng mò xích nham linh thảo lên, hình dạng như rong biển, cũng như nham thạch.

Một đạo linh khí nồng đậm ập vào mặt, mang theo hương thơm kỳ dị, vừa ngửi thấy đã cảm giác thoải mái tới tận linh hồn.

- Quả nhiên là xích nham linh tảo, sợ là đã sinh trưởng một ngàn hai trăm năm!

Bích Tiên Tiên kích động không thôi, một cây ngàn năm linh thảo thật sự quá rất thưa thớt, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh cũng phải tranh nhau đầu rơi máu chảy.

Dưới đáy con suối nhỏ này kiếm ra một cây xích nham linh tảo, vận khí đúng là quá tốt.

Nhưng mà nàng vừa có ý định thu xích nham linh tảo lại, thân thể mềm mại run lên, cảm giác thân thể mềm nhũn ra, một tia khí lực cũng không có, đan điền bị khí tức màu đỏ bao phủ.

- Kỳ Lân... Mê... Vụ...

Nàng nhìn chằm chằm vào xích nham linh tảo trong tay, trước mắt tối sầm, yếu đuối ngã xuống bờ dòng suối, nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Sau nửa ngày có hai đạo nhân ảnh bay tới, đáp xuống bờ suối.

- Ha ha! Quả nhiên mắc lừa.

Trong đó một đại hán, thân thể cao hơn hai mét, trên vai cầm Phương Thiên Họa Kích, lộ ra dáng vẻ uy vũ khí phách, nhìn qua giai nhân tuyệt sắc nằm trên bờ suối đang nhìn qua

Uy phong chập chờn, làn váy Bích Tiên Tiên đung đưa theo gió, lộ ra cặp đùi tuyết trắng mê ngườigió càng thổi càng cao, từ mắt cá chân tới bắp đùi, cái đùi bóng loáng, trong lúc mơ hồ thậm chí có thể nhìn thấy quần lót màu trắng trong làn váy xanh.

Thân thể mềm mại của nàng có hương thơm mê người, từ hương thơm này đã biết rõ đây là hương thơm trinh nữ, khiến người ta mê muội.

Phốc!

Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào cảnh này không nhúc nhích, con mắt sững sờ, ngẩn người ra đó, cái mũi dùng sức hít, khốn kiếp, không hổ là đệ nhất mỹ nhân điện thứ ba Sâm La Điện, quả thực thật đẹp, cũng quá thơm.

Đầu mũi của bọn họ chảy máu.

Bỗng nhiên hai người cảm thấy đầu óc mê muội, đôi mắt trở nên mơ hồ.

- Hỏng bét, mắc lừa...

Trong lòng Tất Trữ Suất hô một tiếng, chợt té xuống đất, mà Vương Mãnh đã sớm té trước và hôn mê.

Bích Tiên Tiên kéo làn váy trở về, sau đó ngồi dậy, dung nhan tuyệt sắc mang theo vẻ trào phúng, cười nói:

- Bích Tiên Tiên ta nếu dễ dàng bị người ta tính toán như thế, cũng không có khả năng sống đến bây giờ. Không ngờ có được xích nham linh thảo, đa tạ.

Nàng đứng dậy, giữa ngón tay cầm theo hai cây thứ huyết châm, đôi mắt dễ thương trở nên băng lạnh.

- Nhìn chân của bổn cô nương phải trả giá thật nhiều, trước móc mắt các ngươi, sau đó lại đâm mười vạn tám châm mới được.

Hai đạo linh mang sinh ra giữa tay nàng, hai cây thứ huyết châm rời tay.

Đinh! Đinh!

Một thanh chiến đao từ trên trời xoay tròn lao xuống, đánh bay hai cây thứ huyết châm, bắn ra hai luồn hoa lửa, bắn vào hai cây cổ mộc xa xa.

- Người nào?

Bàn tay nhỏ nhắn của Bích Tiên Tiên xuất hiện vầng sáng màu xanh, một độc xà dị thú chiến hồn lao ra, đánh bay chiến đao trở về.

Bá! Bá! Bá!

Chiến đao xoay tròn bay trở về, rơi vào trong tay Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân mặc một bộ thiết khải Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, toàn thân bao phủ trong giáp đen, đứng bên kia dòng suối nhỏ.

- Hai tên đần, đúng là sắc quỷ hơn cả sắc quỷ.

Kỳ Lân Mê Vụ tính toán Bích Tiên Tiên, kết quả lại bị Bích Tiên Tiên tính toán, nếu không phải Phong Phi Vân lo lắng chạy tới, nói không chính xác hai người đã bị Bích Tiên Tiên đâm thành cái sàng.

Bích Tiên Tiên nhìn qua tuổi chừng mười bảy, dáng người cao gầy, da trắng như ngọc, tóc dài màu đen tán loạn sau lưng, tóc xanh như thác nước, cổ thon dài làn da tinh tế như tuyết, hình thành nét tươi sáng đối lập.

Không hổ là đệ nhất mỹ nữ điện thứ ba Sâm La Điện, phong hoa tuyệt đại, mỹ tư có thể so với Bạch Như Tuyết, thoát tục tuyệt trần.

- Thần Vũ quân Thiên phu trưởng?

Bích Tiên Tiên nhíu mày lại, nhìn qua nam tử mặc áo giáp ở đối diện, nàng cảm thấy nội tâm bất an, hàn khí trên người đối phương làm nàng cảm thấy đau.

Phong Phi Vân hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh một tiếng:

- Đúng vậy, lão tử chính là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, thức thời thì cởi váy, thúc thủ chịu trói, bằng không, hắc hắc, Bổn tướng quân sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.

Bích Tiên Tiên chưa từng nghe qua chuyện cười như thế, lại bị một Thần Vũ quân Thiên phu trưởng uy hiếp, nàng không giận còn cười, âm thanh mềm nhũn, ngọt ngào nói:

- Quân gia, ngươi biết ta là ai không?

-------

Chương 490: Lục Ly Vi cùng Tô Huyết (1)

- Vậy là ngươi ai

Phong Phi Vân cũng thật sự cảm mạo với giọng của đối phương, quá mềm nhũn, nghe giọng nàng khiến xương cốt của hắn mềm ra.

Nếu như để nàng đi khắp nơi cười lớn, đoán chừng không có bao nhiêu nam nhân cứng rắn được.

Cho dù muốn cứng rắn cũng không cứng nổi.

- Quân gia, có thể nghe qua Sâm La Điện...

Bích Tiên Tiên muốn hù dọa Thần Vũ quân Thiên phu trưởng trước mắt một chút.

- Cái gì? Chẳng lẽ ngươi... Ngươi là yêu nữ Sâm La Điện?

Tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này đúng là bị dọa sợ, sợ tới mức ngay cả nói cũng không rõ ràng, hai chân đang phát run, lui ra sau từng bước.

Kết quả như vậy chính là kết quả Bích Tiên Tiên muốn xem, nàng che miệng cười cười, lời nói vũ mị mê người:

- Ta chính là yêu nữ, tiểu yêu tinh giết người không chớp mắt.

Giữa ngón tay của nàng xuất hiện ba thanh thứ huyết châm, đều dài một thước, tỏa ra hào quang màu xanh.

- Ông trời...ơ...i, cứu mạng ah!

Phong Phi Vân quay đầu chạy vào cánh rừng đối diện, chạy một bước đã ngã ba lượt, xem ra bị dọa sợ không nhẹ.

- Còn muốn chạy trốn!

Đôi mắt dễ thương của Bích Tiên Tiên lạnh như băng, dáng người như mây xanh, bay qua dòng suối nhỏ, hóa thành bóng hình xinh đẹp đuổi theo hướng Phong Phi Vân đào tẩu.

Trong rừng cây tĩnh mịch tới cực điểm, không thấy sắc trời, đêm dài tháng dài, lá cây chồng chất sâu hơn một mét, còn mang theo hương vị ẩm ướt của lá cây mục.

Bích Tiên Tiên xâm nhập vào trong rừng cây, không có nhìn thấy bóng dáng của Thần Vũ quân Thiên phu trưởng thì nội tâm nhảy dựng lên, thầm kêu một tiếng không ổn, vừa định quay người bay ngược ra sau, trước mắt có lá cây rựng nhiều, chúng bao phủ lấy nàng.

Oanh!

Hai tay nàng chém ra, một trăm sáu mươi tám đạo linh quang màu xanh thật nhỏ bay ra từ ngón tay của nang, đây là một trăm sáu mươi tám cây thứ huyết châm, cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn cũng bị đánh chết tại chỗ.

Phía dưới truyền đến một đạo hàn khí!

Đột nhiên nàng cảm thấy hai chân không thể động đậy, có người từ lá cây lao ra, ôm lấy hai chân của nàng, sau đó kéo nàng xuống dưới.

- Cũng dám tính toán ta, muốn chết!

Sắc mặt Bích Tiên Tiên trầm xuống, trên bàn tay có dị thú chiến hồn muốn đem đánh chết tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng ôm nàng, nhưng mà dị thú chiến hồn của nàng bị đối phương bóp nát dễ dàng, hóa thành mảnh vỡ linh khí.

Nàng cũng đã không thể thong dong, một đạo lực lượng khổng lồ truyền tới, nàng định ra tay phản kháng, nhưng lại bị người ta bắt được cổ tay, trở tay kéo ngược ra sau lưng ngọc.

- Đã sớm bảo ngươi thúc thủ chịu trói rồi!

Một thiết thủ lạnh như băng đặt lên đỉnh đầu của nàng, một lực lượng khổng lồ truyền vào khiến hai mắt nàng tối sầm, lập tức hôn mê.

- Điện thứ ba Sâm La Điện đệ nhất mỹ nhân Bích Tiên Tiên vào lúc chạy tới Thiên Hoa cổ thành đã mất tích trên đường.

Tuycao tầng điện thứ ba Sâm La Điện đã ngăn cản tin tức này lộ ra ngoài, nhưng mà tin tức này vẫn bị người ta biết tới và truyền đi.

Tu sĩ cả Thiên Hoa cổ thành không ngừng xôn xao!

Bích Tiên Tiên không phải nữ nhân bình thường, nghe đồn rằng ngay cả tam điện hạ cũng ăn thiệt thòi trong tay của nàng, nữ nhân thông minh và tu vị cao như thế bị mất tích, xôn xao là đương nhiên.

Các đệ tử tà tông thập điện đều ngửi được khí tức không tầm thường, cảm giác được nguy cơ đang tiếp cận từ từ.

- Không phải là bị Phong Đại Ngưu bắt đi đấy chứ?

Rất nhiều người liên tưởng tới Thần Vũ quân Thiên phu trưởng danh tiếng cao gần đây, tên này là kẻ không sợ trời không sợ đất, hơn nữa hắn còn phóng lời nói muốn bắt toàn bộ thập đại mỹ nhân của Sâm La Điện, chưa qua vài ngày thì Bích Tiên Tiên đã gặp chuyện không may, đúng là quá trùng hợp rồi.

Đương nhiên cũng có người hoài nghi là Phong Phi Vân làm, dù sao Phong Phi Vân đã từng làm lúc trước rồi, Bạch Như Tuyết đã bị hắn buộc lên cành cây, nói không chính xác yêu ma chi tử này lại "Đi săn" .

Nhưng mà không có ai liên tưởng Phong Phi Vân cùng Phong Đại Ngưu cùng với nhau, dù sao hai người sử dụng công pháp chênh lệch quá lớn, một kẻ là thiếu niên tâm tư kín đáo, một là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng thô kệch, không thể nào là cùng một người.

Tam điện hạ Sâm La Điện đệ vô cùng tức giận, ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng bị kinh động, bắt đầu khung chiêng gõ trống đi tìm kiếm tung tích Bích Tiên Tiên.

Điện thứ tư Sâm La Điện Bạch Như Tuyết bị Phong Phi Vân cưỡng hiếp, cũng đã trở thành chê cười của cả tà tông, điện thứ ba Sâm La Điện không thể bước theo được.

- Nếu như Bích Tiên Tiên cũng tao ngộ bất hạnh giống như Bạch Như Tuyết, như vậy sau khi tìm được cũng không cần mang nàng về.

Đây là phó điện chủ điện thứ ba Sâm La Điện nói ra, đệ tử tà tông cũng hiểu nên làm thế nào.

Thời điểm điện thứ ba Sâm La Điện sứt đầu mẻ tráng, trong tửu lâu của Thiên Hoa cổ thành có một đĩa thịt kỳ ngưu chưng với rễ hồ lô, được một thị nữ mặc áo bào trắng bưng lên, tiến vào gian phòng chữ thiên số 7 trang nhã.

Tửu lâu này còn tráng lệ hơn cả hoàng cung, lượng người thật lớn, thức ăn và rượu đắt không hợp thói thường, chỉ có tu tiên giả mới tiêu phí nổi.

Mỗi gian phòng nơi này vô cùng rộng lớn, bốn phía đều có màn che, có thiếu nữ cười nói ca hát, có thị nữ đưa đồ ăn, rót rượu, cả quận Tam Thánh này muốn tìm nơi hưởng thụ quả thật khó khăn.

Gian phòng chữ thiên số 7 có mấy đệ tử tà tông tụ tập, đều có lai lịch không nhỏ, đều là thiên tài mới nổi của tà tông..

Nam tuấn lãng tiêu sái, nữ càng phong hoa tuyệt đại, trong đó có một nữ tử đẹp như thiên tiên hạ phàm, trên người có mị lực khó nói nên lời, khiến cho người ta phải khuynh đảo.

- Việc này thật sự là quá quỷ dị, nơi xảy ra chuyện là một dòng suối nhỏ, ngày hôm qua ta tự mình đi qua điều tra, cũng không có phát hiện dấu vết đại chiến kinh thiên động địa.

Thương thế của Liễu Thừa Phong đã khỏi hẳn, khí sắc càng hơn lúc trước, sau khi chiến một trận với Kỳ Phong, làm cho tu vị của hắn tinh tiến, cách độ địa kiếp còn thiếu một chút.

Hắn cẩn thận từng lấy một hộp sắt ra, mở hợp và xuất hiện một cây thứ huyết châm nhỏ, dài chừng một thước.

Một đám cao thủ tà tông nhìn thấy cây châm này, đều vội vàng ngừng thở:

- Đây là thứ huyết châm của Bích Tiên Tiên.

- Tu vị Bích Tiên Tiên cũng đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh phong, mở ra ba trăm hai mươi mệnh huyệt, chẳng lẽ nàng bị người ta bắt mà không có khả năng phản kháng?

- Dòng suối nhỏ kia nằm cách Thiên Hoa cổ thành chỉ có ba nghìn dặm, một khi xảy ra đại chiến thì cao thủ tà tông trong Thiên Hoa cổ thành sẽ phát giác, như vậy chứng tỏ người ra tay chỉ dùng chưa tới ba chiêu đã bắt được nàng.

Bờ môi Lục Ly Vi hồng nhuận phơn phớt nói ra một câu.

Lục Ly Vi chính là đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười Sâm La Điện, tràn ngập cơ trí, nàng là nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, tâm tư cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, càng là thất phẩm trí sư.

Nàng duỗi ngón tay tinh tế như ngọc ra chạm vào thứ huyết châm, ngóng tay của nàng rung động, một bộ mặt kính tỏa hào quang hiện ra trước mặt mọi người.

-------

Chương 491: Lục Ly Vi cùng Tô Huyết (2)

Đây là thủ đoạn của trí sư "Thấm nhuần chi kính ", có thể cách thời gian cùng không gian hiện ra chuyện trong quá khứ.

Linh quang tỏa ra, hình ảnh xuất hiện, rốt cục hình ảnh hoán đổi tới chỗ dòng suối nhỏ kia.

Bành!

Mặt kính vỡ tan, một đạo lực lượng giữa thiên địa chấn ngón tay Lục Ly Vi chảy máu, vết máu này lan ra cánh tay của nàng, như muốn chấn vỡ thân thể của nàng.

Mấy tuấn tài tà tông liên thủ trợ giúp nàng mới ngăn cản được lực lượng thời không cắn trả.

Trong lòng Lục Ly Vi lòng sợ hãi, trong mắt tràn ngập ngưng trọng, nói:

- Có người chặt đứt thiên cơ, không cho người ta suy tính ra kẻ bắt Bích Tiên Tiên.

- Người phương nào lợi hại như vậy, chặt đứt thiên cơ của mấy ngày trước?

Một đệ tử tà tông động dung.

- Không chỉ chặt đứt thiên cơ, còn dẫn động thiên phạt, nếu không phải vừa rồi các vị tương trợ, Ly Vi đã chết dưới thiên phạt rồi.

Lục Ly Vi nói.

Tất cả mọi người hít một hơi lãnh khí, không biết là kẻ nào đáng sợ như vậy, lại có thể trảm thiên cơ, dẫn thiên phạt, đây quả thực chính là nhân vật không tầm thường.

- Ngươi có thể đoán được là người nào ra tay không?

Tô Huyết bất cận nhân tình nói ra.

Tô Huyết chính là đệ nhất mỹ nhân điện thứ năm Sâm La Điện, ăn mặc hắc y, đeo mũ rộng vành, ngồi ở vị trí hẻo lánh nhất, trong tay ôm một thanh thiết kiếm bình thường nhất, không có kẻ nào dám tiếp cận nàng.

Mỗi người lần đầu tiên nghe được tên của nàng, đều cho rằng gọi là "Tô Tuyết ", kỳ thật chỉ có mình nàng mới biết nàng tên là "Tô Huyết" .

Nhưng mà nàng cho tới bây giờ không có đi giải thích, cũng chẳng muốn đi giải thích.

Nàng là người phi thường khác loài, chưa từng có một bằng hữu, thậm chí không cho phép kẻ nào tới gần nàng ba bước.

Chỉ có một người có thể đi tới gần nàng ba thước mà không có chết, người nọ chính là ngũ điện hạ, nhưng mà ngũ điện hạ cũng bị chém đứt một cánh tay.

Có rất ít người có thể nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhưng mà tất cả mọi người nói nàng chính là đệ nhất mỹ nhân điện thứ năm Sâm La Điện, có lẽ nàng căn bản không đẹp, thậm chí lớn lên cực xấu, nhưng mà càng thần bí càng khiến người ta tưởng tượng vô hạn, có lẽ nàng thật sự là một mỹ nhân cũng không chừng.

Đám đệ tử tà tông, kể cả Liễu Thừa Phong cũng phải kiêng kỵ nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng khác thường, tận lực tránh nàng khá xa một ít.

Bởi vì Tô Huyết chính là một trong những thiên tàu tuần kiệt nguy hiểm nhất của tà tông, đáng sợ như Nạp Lan Tuyết Táng, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Nạp Lan Tuyết Táng.

Bởi vì Nạp Lan Tuyết Táng có chín chuôi kiếm, mà nàng chỉ có một chuôi kiếm, nhưng mà nàng giết người còn nhiều hơn Nạp Lan Tuyết Táng.

Trong mắt Lục Ly Vi mang theo vài phần dị sắc, con ngươi còn sáng hơn sao trời, nói:

- Có thể trảm thiên cơ, lại có thể dẫn động thiên phạt, nhân vật như vậy cả Thần Tấn vương triều không tìm ra người thứ ba, mà bây giờ trong Thiên Hoa cổ thành chỉ có một người có thể làm được.

Thời điểm nàng nói ra lời này, tất cả mọi người đã đoán ra là ai.

- Thiên Toán thư sinh.

Liễu Thừa Phong thì thầm.

- Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ vừa tới quận Tam Thánh, tà tông cùng Vạn Tượng Tháp sẽ bắt đầu chiến đấu đỉnh phong, lúc này bọn họ bắt đi Bích Tiên Tiên, có lẽ chính là muốn phản kích.

- Lục cô nương cùng Tô cô nương cũng thân cận, Bạch Như Tuyết cùng Bích Tiên Tiên lần lượt gặp chuyện không may, quân cờ tiếp theo của bọn họ chính là các ngươi.

Một đệ tử tà tông nói ra.

Bành!

Đúng lúc này, trong phòng có tiếng của nam tử tục tằng vang lên.

- Bỏ đi, bỏ đi, bổn tướng quân chỉ tới đây uống rượu, mau mang rượu ngon nhất của các ngươi tới đây, mang mười bình.

- Quân gia, rượu của chúng ta không rẻ.

Thị nữ mười tám mười chín tuổi nói ra.

Quán rượu này chính là sản nghiệp của Ngân Câu Phường, có làm thị nữ ở đây cũng không phải tầm thương, tự nhiên nhìn ra nam tử trước mặt chỉ là Thiên phu trưởng mà thôi, đừng nói là mười bình rượu ngon, cho dù một chén rượu ngon cũng không có tiếng trả.

Tuy thị nữ nói năng cung kính, nhưng mà nói chuyện không mang theo chút cung kính nào.

Bành!

Vị Thần Vũ quân Thiên phu trưởng đập bàn một cái, đánh cái bàn đồng dày hai thước lõm xuống hình bàn tay.

- Ngươi có ý tứ gì, sợ quân gia ta không trả nổi sao, ngươi biết quân gia ta là ai không?

Thần Vũ quân Thiên phu trưởng hiển nhiên tính tình táo bạo, âm thanh giống như sấm sét, khiến cho thị nữ hoảng sợ biến sắc, thiếu chút nữa té xuống đất.

Động tĩnh ở đây hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của chủ sự, lập tức giận dữ mắng mỏ thị nữ một trận, lại vội vàng trấn an Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này, chuyện cũng nhanh chóng bình thường lại, mười bình rượu ngon được mang lên.

Rượu này quả nhiên là rượu ngon, mùi rượu bao phủ cả cung điện.

Chủ sự này cũng đứng bên cạnh Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, trong lòng tâm thần bất định, không ngừng nói:

- Quân gia, đây chính là ' Thất Dạ Thần Tiên Đảo ', rượu này rát mạnh, người bình thường cho dù uống một giọt cũng say ngay lập tức, cho dù là tu tiên giả uống ba chén cũng đã không chịu nổi. Cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, uống bảy chén cũng phải ngã xuống đất không dậy nổi.

Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này chỉ uống mà thôi, trong nháy mắt đã uống năm chén vào bụng, nhưng hoàn toàn không thấy say.

- Quân gia, ngươi nên uống chậm một chút, đừng lãng phí, mỗi giọt rượu này giá năm mươi kim đấy!

Vị chủ sự nhìn thấy rượu không ngừng chảy ra khỏi mép của hắn, cũng cảm giác đau lòng.

Người khác uống "Thất Dạ Thần Tiên Đảo" đều dùng chén nhỏ uống chậm, hắn ngược lại uống liền mười chén.

Tên này có phải tửu thần chuyển thế không, vậy mà uống mười chén không say?

Ánh mắt mọi người kinh hãi, chăm chú quan sát Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này, ai cũng biến sắc, muốn xem hắn uống được bao nhiêu chén.

Một đám thiên tài tuyệt đỉnh của tà tông ở đây cũng chú ý tới Thần Vũ quân Thiên phu trưởng trong hành lang, hai mắt nhìn nhau.

- Là Phong Đại Ngưu!

Một vò rượu đủ mười chén rượu.

Nhưng bây giờ sáu vò đã không còn, rượu bên trong chảy vào miệng của Thần Vũ quân Thiên phu trưởng.

Thất Dạ Thần Tiên Đảo này chẳng lẽ bị hỏng rồi, đừng nói bảy chén, cho dù bảy bình cũng không làm gì được hắn.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, một đại hán đầu trọc không tin tà, cũng gọi một vò "Thất Dạ Thần Tiên Đảo ", nhưng mà mới uống ba chén thì đã nhịn không được, ngửa đầu té xuống đất ngáy o o...

- Đã ghiền ah! Đã ghiền!

Thần Vũ quân Thiên phu trưởng uống tới vò cuối cùng, đã uống rất sướng khoái, cầm chén thanh đồng trong tay ném "Bành" một tiếng xuống đất, chủ sự bị giật mình, tránh ra phía sau, sợ tửu quỷ này tất một cái bay đầu của hắn.

Hắn trực tiếp ôm vò rượu cuối cùng lên, ngửa đầu rót vào trong miệng, sau khi uống xong, người của hắn đứng không vững, ném vò rượu xuống bàn, thân thể lung la lung lay đi ra bên ngoài.

Chủ sự nhìn thấy một màn này thì gấp lên, vội vàng đi tới trước mặt, nói:

- Quân gia, mười vò rượu ngon tổng cộng ba vạn sáu ngàn miếng kim tệ?

-------

Chương 492: Nữ nhân thông minh

- Cái gì? Ba, ba vạn sáu ngàn... Cái gì?

Tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này thật sự quá say rồi, ngay cả nói chuyện cũng có chút không rõ.

- Là ba vạn sáu ngàn miếng kim tệ.

Trong lòng chủ sự này cảm thấy không ổn.

- Không có tiễn!

Tửu lượng của Thần Vũ quân Thiên phu trưởng rất lớn, đầu lưỡi như bị rút đi.

- Không có tiền?

Tươi cười trên mặt chủ sự biến mất, đầu ngón tay bắn ra một đạo linh quang bay thẳng lên trời, qua trong giây lát, chỉ thấy mười tên quân sĩ mặc giáp bạc đi ra như thần binh trời giáng, cầm ngân thương ngàn cân trong tay, vây tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng vào giữa.

Nơi này chính là sản nghiệp Ngân Câu gia tộc, những chiến sĩ giáp bạc này chính là tử sĩ do Ngân Câu gia tộc huấn luyện, đều là cường giả thân kinh bách chiến.

- Dám ăn chùa trên địa bàn Ngân Câu gia tộc, thật sự là không muốn sống, đánh gãy hai tay hai chân của hắn cho ta.

Lão giả chủ sự hất ống tay áo lên, lạnh giọng phân phó.

Tuy Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này uống nhiều khí lực không đủ, nhưng mà đầu óc rất thanh tỉnh, tư thế phòng ngự sẵn sàng, nhưng mà tay rất run rẩy, linh khí trong đan điền chấn động.

Những thiên tài tà tông trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người cười rộ lên, Phong Đại Ngưu này đúng là hiếm thấy, đi ăn chùa lại ăn chùa của Ngân Câu gia tộc, xem ra hôm nay không tránh khỏi đánh một trận.

Ngón tay Lục Ly Vi mang theo một tia máu tươi, ánh mắt chớp động hào quang trí tuệ, trong ánh mắt có dị thường, nàng lấy một xấp kim phiếu trong ống tay áo ra, cười nói:

- Hắn là bằng hữu của ta, tiền rượu của hắn tính cho ta.

Một đạo kim mang bay ra khỏi ngón tay của nàng, sau một khắc đã lọt vào trong tay của chủ sự, đây là kim phiếu trị giá năm vạn kim tệ.

Nhìn thấy kim phiếu, con mắt lão giả chủ sự này híp lại, có người tính tiền tự nhiên là rất tốt, vội vàng phân phó đám chiến sĩ kia lui ra.

Sau khi giật mình, Thần Vũ quân Thiên phu trưởng tỉnh rượu một nửa, nhìn lên lầu và hỏi:

- Vị bằng hữu này trượng nghĩa như vậy?

- Tự nhiên là bằng hữu trượng nghĩa. Phía trên còn rượu ngon hơn Thất Dạ Thần Tiên Đảo, chẳng lẽ Phong Tướng quân không muốn nếm thử? Giọng của Lục Ly Vi ngọt ngào, cho dù là nam nhân nào nghe được giọng nói này đều khẳng định phải đi gặp chủ nhân giọng nói để biết nàng dài ngắn thế nào.

Nữ tử có giọng đẹp như thế, lớn lên cũng tuyệt đối không quá kém.

Mỗi nam nhân đều muốn gặp được chuyện tốt anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên nếu như gặp chuyện mỹ nhân cứu anh hùng cũng rất tốt.

Gặp được chuyện tốt như vậy, làm sao không đi lên gặp mỹ nhân một lần chứ?

Những tuấn tài tà tông trẻ tuổi khó hiểu vì sao Lục Ly Vi làm như vậy, Phong Đại Ngưu tại Thiên Mai trang viên đánh tà tông xám xịt rời đi, hiện tại thời điểm hắn tự mất mặt, cứu hắn làm cái gì?

Liễu Thừa Phong lại hiểu một ít, trong lòng thầm than:

- Không hổ là nữ nhân thông minh, Phong Đại Ngưu này là mãng phu không đầu óc, tuyệt đối là thiên tài cấp sử thi dễ thu mua nhất, Lục Ly Vi thủ đoạn cao minh, chỉ sợ muốn thu phục hắn làm tọa hạ!

Bành!

Cửa phòng bị đẩy ra, Phong Đại Ngưu tùy tiện đi tới, ánh mắt quét qua chung quanh, cũng nhận ra những người này là đệ tử tà tông, con mắt co rụt lại, vội vàng lui về phía sau hai bước, muốn rời khỏi nơi này.

- Phong Tướng quân không cần khẩn trương, hôm nay chúng ta uống rượu, không nói chuyện ân oán.

Bàn tay trắng nõn thon dài của Lục Ly Vi rất đẹp, hai tay cầm chén rượu kính dâng.

Lục Ly Vi đúng là mỹ nhân ưu nhã, căn bản không có một tia lệ khí như đệ tử tà tông khác, ngược lại giống như cung nữ được học thi thư lễ nghĩa, có được lực tương tác không ai có thể cự tuyệt.

Con mắt Phong Đại Ngưu nhìn thẳng, ánh mắt không nháy nhìn chằm chằm vào dáng tươi cười mê người của Lục Ly Vi.

Đám đệ tử tà tông này thầm mắng trong lòng, Phong Đại Ngưu này đúng là cuồng đồ, khó trách lại thả lời muốn lấy trinh của thập đại mỹ nhân tà tông.

- Khục khục, vừa rồi là vị cô nương này trả tiền giúp ta, ngươi xem ta phải thế nào mới có thể báo đáp ngươi đây?

Ánh mắt Phong Đại Ngưu nhìn qua Lục Ly Vi từ trên xuống dưới, bộ dáng còn hơn cả sắc quỷ, đi qua bưng chén rượu trong tay Lục Ly Vi lên, huống chi còn bưng cả tay của Lục Ly Vi không buông.

Lục Ly Vi không nghĩ tới Phong Đại Ngưu này dễ dụ dỗ như vậy, chỉ cần có rượu ngon gái đẹp, như vậy thiên tài cấp sử thi này sẽ là của nàng.

Một thiên tài cấp sử thi, trăm năm sau chính là một sử thi Cự Kình.

Cái gọi là sử thi Cự kình, chính là vô thượng Cự kình, thiên tài cấp sử thi đạt tới Cự Kình tự nhiên là thiên tài siêu cấp.

Cũng chỉ có thiên tài cấp sử thi tu luyện tới Cự Kình mới xứng được gọi là vô thượng, chiến lực khủng bố khôn cùng, khí thế vô địch.

- Khục khục!

Chu Hiểu Liêm thật sự không nhịn được, ho khan hai tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

Chu Hiểu Liêm cũng là thiên tài nghịch thiên điện thứ mười Sâm La Điện, truy cầu Lục Ly Vi mấy năm, đối với mỹ nhân trí tuệ hơn người này quả thực chính là nói gì nghe nấy, tự nhiên không chịu được khi thấy người thương bị chiếm tiện nghi.

Phong Đại Ngưu tùm chén rượu trong tay Lục Ly Vi lên uống cạn, sau đó lại nện cái chén vào người Chu Hiểu Liêm.

- Tiểu tử, trừng cái gì trừng?

Tuy chỉ là động tác quăng chén mà thôi, nhưng mà khí lực cực kỳ to lớn, quả thực chẳng khác gì sao chổi nhỏ nện qua, chén rượu ma sát với không khí sinh ra hỏa diễm, nhiệt độ cao khiến chén rượu tan chảy một quả cầu sắt.

Bàn tay Chu Hiểu Liêm xuất hiện một trần bàn đường kính một mét, vân ấn lưu động, giống như một mặt thuẫn.

Bành!

Trận bàn lập tức nghiền nát, cầu sắt đánh vào bàn tay của hắn, đánh cho xương cốt nổ vang, một đầu cánh tay đã bị phế.

- Phong Đại Ngưu, ta chiến với ngươi một trận.

Cánh tay Chu Hiểu Liêm gãy ngang, bộ dáng của hắn vẫn hung thần ác sát, muốn tế huyết buồm ra.

- Chu Hiểu Liêm lui ra!

Lục Ly Vi khiển trách.

- Ly Vi!

Chu Hiểu Liêm không lùi.

- Phong Tướng quân là bằng hữu của ta, ta bảo ngươi lui ra, ngươi chẳng lẽ không nghe thấy?

Đôi mắt dễ thương của Lục Ly Vi trở nên lạnh như băng.

- Lần này ta không có khả năng lui ra...

Chu Hiểu Liêm còn chưa nói xong, trong miệng máu tươi tung tóe, trong mắt ôm hận, ngón tay rực rỡ chậm rãi té trên mặt đất, trong miệng còn mọc ra một cây thứ huyết châm, máu tươi đâm xuyên qua người, máu tươi ba thước.

Cây châm nằm trên bàn bị ống tay áo Lục Ly Vi quét qua, xen lẫn linh mang, thứ huyết châm đâm xuyên từ ót qua miệng của Chu Hiểu Liêm.

- Ngươi không nghe lời, cũng không cần phải sống sót.

Lục Ly Vi đạm mạc nói ra.

Quả nhiên không hổ là nữ nhân tà tông, chỉ dựa vào mặt ngoài đánh giá mỹ nhân, vậy mười phần sai, các nàng giết người còn quyết đoán hơn nam nhân, mặc dù nam nhân ưa thích các nàng.

Đám đệ tử trẻ tuổi tà tông khác cũng chẳng cảm thấy có gì không khỏe, ánh mắt nhìn qua Lục Ly Vi đã khác trước.

-------

Chương 493: Đẩy ngã Ly Vi (1)

Chỉ có Tô Huyết ngồi trong góc vẫn không nhúc nhích, chỉ có Phong Đại Ngưu tiến lên thì nàng mới nhìn qua, sau đó lẳng lặng ngồi nơi đó, ngón tay thon dài vuốt thiết kiếm.

- Ha ha, thật sự khiến Phong Tướng quân chê cười.

Lục Ly Vi tươi cười mê người như trước, bộ dáng như chim non nép vào người, nhìn thấy bô dáng này của nàng, không ai nghĩ tới nàng lại sát phạt quả quyết lúc trước.

Phong Đại Ngưu cười hắc hắc:

- Không biết cô nương có phải là giai nhân của Sâm La Điện hay không?

- Điện thứ mười Sâm La Điện, Lục Ly Vi. Phong Tướng quân gọi ta Ly Vi vẫn được.

Lục Ly Vi cười nói.

- Ly Vi cô nương.

Phong Đại Ngưu hơi ngượng ngập nói.

- Phong Tướng quân, cảm thấy điện thứ mười Sâm La Điện của ta thế nào?

Lục Ly Vi nói bóng nói gió.

Ánh mắt Phong Đại Ngưu nhìn chằm chằm vào nàng, nếu không phải bên cạnh còn có mấy thiên tài của tà tông, chỉ sợ hắn đã bị Lục Ly Vi dụ dỗ nhào lên.

- Hắc hắc, trước kia ta nhất định cho rằng đó là nơi quỷ quái chướng khí mờ mịt, nhưng mà bây giờ cảm thấy điện thứ mười Sâm La Điện có ngươi, khẳng định chẳng khác gì tiên cảnh nhân gian.

- Ha ha, Phong Tướng quân có muốn tới tiên cảnh nhân gian làm khách không?

Lục Ly Vi hết sức chủ động, muốn dọn dẹp mãng phu như Phong Đại Ngưu này, với nàng mà nói quá dễ dàng.

- Hắc hắc, chỉ cần nơi nào có Ly Vi cô nương, khắp nơi đều là tiên cảnh nhân gian.

Phong Đại Ngưu cười rất ngu ngốc.

- Trong tửu lâu này ta đã đặt một sương phòng, vốn có ý định ở một mình, hiện tại xem ra...

Lục Ly Vi bày mưu nghĩ kế, muốn dọn dẹp mãng phu trước mặt, biện pháp tốt nhất chính là câu dẫn hắn, chỉ cần làm cho hắn ngoan ngoãn nằm xuống, như vậy kế tiếp hắn phải ngoan ngoãn nghe lời.

- Không phải sương phòng, quả thật là tiên cảnh nhân gian.

Lục Ly Vi cười si ngốc, sau đó liền lôi kéo ống tay áo Phong Đại Ngưu đi lên sương phòng.

Trong gian phòng trang nhã chỉ còn mấy tên thiên tài tà tông nhìn nhau, đều thở dài:

- Phong Đại Ngưu đã rơi vào tay giặc, hãy chờ xem! Lục Ly Vi nhất định sẽ khiến tên này trở thành nô tài dưới váy quả lựu của nàng, hơn nữa mãng phu này tuyệt đối không chiếm được nửa phần tiện nghi từ Lục Ly Vi.

Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Mỹ nhân dưới đèn còn mỹ lệ hơn trước!

Lục Ly Vi hiện tại đang an vị dưới ánh đèn, bên dưới mặt sàn phù một lớp lông tuyết hồ, chung quanh có hương liệu thơm nức, trên thảm còn bày rượu ngon.

Lục Ly Vi mặc áo bào dán sát người, nhưng lại không che được dáng người lồi lõm hoàn mỹ của nàng, nàng ôm một vò rượu ngon, nằm nghiêng trên mặt giường, vò rượu lạnh như băng dán sát vào bộ ngực cao ngạo của nàng.

Mùi rượu mang theo từng sợi khóc xanh bay lên, mùi rượu đều có thể ngưng tụ ra cảnh đẹp trăm hoa đua nở tung bay trong phòng, cũng bao quanh thân hình mềm mại của nàng.

Đôi chân ngọc của nàng lộ ra ngoài, cũng không béo, cũng không gầy, tinh tế tỉ mỉ mà nhu thuận, đung đưa nhẹ nhàng, khiến người ta có xúc động muốn vén váy của nàng lên.

- Ly Vi cô nương đúng là giai nhân khuynh thành đương thời...

Phong Đại Ngưu nói rất đần, cuối cùng cũng nghẹn cả buối nói ra một câu.

- Ha ha!

Lục Ly Vi cười thản nhiên, đôi mắt híp lại như trăng non, làn thu thủy tỏa ra ngoài, câu nhân tâm phách, giọng nói điềm nhiên:

- Phong Tướng quân đúng là người biết nói chuyện. Ly Vi biết tướng quân thích uống rượu ngon cho nên mới nói ra lời này.

- Làm sao có thể, rượu ngon làm sao bằng mỹ nhân.

Phong Đại Ngưu đầu đầy mồ hôi, khẩn trương nói không nên lời, thật giống như nam nhân vừa ra đời lần đầu tiên.

Lục Ly Vi nhíu mày đáng yêu, ảo não nói:

- Vậy sao ngươi cách Ly Vi xa như thế, chẳng lẽ sợ Ly Vi ăn ngươi sao?

- Muốn ăn cũng là ta ăn ngươi!

Rốt cuộc Phong Đại Ngưu chịu không nổi, trực tiếp nhào qua người nàng, nhưng mà hắn nhào vào trong vò rượu.

Thân hình mềm mại của Lục Ly Vi giống như xà mỹ nhân, uốn lượn chạy đi, hóa thành làn gió thôi bay qua dưới nách Phong Đại Ngưu, đứng một bên vuốt cằm cười cười.

- Thật sự là sắc quỷ vội vàng, nếu hôm nay không chọc đầu óc của ngươi choáng váng, quên hết tất cả, cuối cùng ngoan ngoãn quỳ liếm ngón chân của bổn cô nương, ta sẽ không gọi là Lục Ly Vi.

Trong nội tâm nàng nghĩ như vậy, trong mắt tươi cười mỉa mai.

Phong Đại Ngưu ôm bình rượu, quay người lại và ngồi xuống, trong mắt mang theo hào quang cuồng nhiệt, lại cười to, nói:

- Ngươi là tiểu yêu tinh!

- Ta chính là tiểu yêu tinh, đến đây! Tới bắt ta đi!

Lục Ly Vi híp mắt lại, ngoắc ngoắc ngón tay, dưới ánh đèn dáng người của nàng càng trở nên yểu điệu, mỗi một động tác đều khiến người ta máu huyết sôi trào, đúng là yêu nghiệt hại người.

Bành!

Phong Đại Ngưu đặt bình rượu trên giường, vừa rồi uống rất nhiều rượu, phản ứng trì độn không ít, nhưng màđoộng tác của hắn vẫn không chậm, nhanh như tốc độ ánh sáng, hắn bay tới ôm Lục Ly Vi vào trong ngực.

Mỹ nhân trong ngực bị nghiền nát, hóa thành mảnh vỡ, không ngờ chỉ là hư ảnh.

- Ta ở chỗ này, ta ở chỗ này...

Giọng của Lục Ly Vi từ trong màn tơ truyền tới, mang theo tiếng cười như chuông bạc, Phong Đại Ngưu nhào vào trong màn tơ, lại trông thấy mỹ nhân đã ngồi vào trong thùng gỗ tắm rửa, áo nàng khoác trên thùng gỗ, kể cả đồ lót màu hồng phấn.

Đây là cảnh vô cùng kích thích con mắt của người ta, khiến máu huyết nam nhân sôi trào, cho dù Phong Phi Vân biết rõ đây là diễn trò, nhưng mà giờ phút này cũng không thể kiềm nén được, đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười của tà tông quả nhiên là không kém.

Hắn từng bước đi tới bên thùng gỗ.

Lục Ly Vi mị nhãn mê ly, lại gỡ cây châm bích lục xuống, cái cổ trắng nõn gợi cảm, tóc dài phiêu tán dính nước, chẳng khác gì cánh hoa trên cành.

Phong Đại Ngưu đã đứng bên cạnh thùng gỗ, có thể ngửi thấy hương hoa, mùi hương trên mái tóc nàng, lại nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, vai thơm bọt nước lăn tăn, bộ ngực như ẩn như hiện trong nước.

- Ha ha, nhìn được không?

Ngón tay Lục Ly Vi nhẹ nhàng vuốt vai, cổ, hai ngọn núi của mình, thật giống như muốn hấp dẫn ánh mắt trần trụi của Phong Đại Ngưu.

Không có người nào không muốn đạt được thánh nữ tài trí và ưu nhã như Lục Ly Vi, không nam nhân nào không thích nhìn nàng tắm rửa.

- Đương nhiên là rất đẹp.

Đây là suy nghĩ chân thật của Phong Đại Ngưu.

- Vậy ngươi có muốn nhìn nhiều một chút hay không?

Lục Ly Vi cười nói.

- Không nhìn mới là đồ ngu!

Phong Đại Ngưu nói ra.

- Đưa tay của ngươi cho ta.

Lục Ly Vi duỗi bàn tay ngọc ra, giữa ngón tay còn mang theo bọt nước, có cánh hoa mai màu đỏ dính lên người chẳng khác gì cánh hoa hồng.

Phong Đại Ngưu hơi khom người, vươn tay, ngón tay của nàng niết lên cổ tay của hắn, sau đó lại kéo vào bộ ngực trong nước, nàng rất hài lòng nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của Phong Đại Ngưu hiện tại.

Tay của Phong Đại Ngưu xuyên qua cánh hoa, chìm vào trong nước, mà ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực tuyết trắng của nàng, bộ ngực sữa đã lộ ra một nửa, làm cho hắn cảm giác được bờ môi đỏ ửng, trong cổ họng có tà hỏa bắn ra ngoài.

-------

Chương 494: Đẩy ngã Ly Vi (2)

XÍU...UU!!

Đột nhiên một đạo khí tức nguy hiểm chạy lên não, Phong Đại Ngưu muốn thu hồi cánh tay chìm trong nước, đôi mắt Lục Ly Vi biến thành đen kịt thâm thúy, một đạo tà quang bay ra khỏi mắt.

Đây là một trong mười hai đại tà công của Sâm La Điện, Bổ Thiên Tà Nhãn, có thể gạt bỏ linh hồn con người, giam cầm thần thức.

Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hỏa diễm hừng hực, có hai đạo hào quang màu đỏ bay ra khỏi mắt, xóa nhòa tà nhãn.

Lục Ly Vi cả kinh, nhưng mà cũng không có hoảng loạn, bỗng nhiên đứng dậy, thân thể mềm mại tuyết trắng lung linh hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, giống như phù dung nhâm trong nước.

Tay của nàng nắm cổ tay Phong Phi Vân, ngón trở bắn ra hào quang màu đen, hóa thành một vòng tay đen kịtn bay về phía ỏổ tay Phong Phi Vân.

Đây là vòng tay huyết cẩm huyền, nếu vừa rồi tay của Phong Phi Vân tiến vào trong nước thêm một chút, như vậy vòng tay huyết cẩm huyền đã đeo vào tay của hắn rồi.

Nữ nhân này tâm tư kín đáo, hoàn hoàn đan xen, có Bổ Thiên Tà Nhãn, lại luyện chế vòng tay huyết cẩm huyền, có hai thứ đồ vật này, cho dù là thiên tài cấp sử thi cũng phải làm nô bộc cho nàng.

Trên bàn tay Phong Đại Ngưu bắn ra hào quang năm màu, đánh bay vòng tay huyết cẩm huyền ra ngoài, đụng vào cửa sổ, linh quang tỏa ra chung quanh, cổ tay không bị vòng tay huyết cẩm huyền đeo vào.

Trong sương phòng này nàng sớm bố trí kết giới, cách ly toàn bộ gian phòng.

Lục Ly Vi biến sắc, vội vàng cuốn sa y trên thùng gỗ lên, bao phủ thân thể của nàng, thân thể mềm mại u nhã, hóa thành đường cong mỹ diệu bay ra ngoài.

Hai tay chuẩn bị đều bị phá vỡ kết giới, nàng không dám tiếp tục ỏ lại đây.

- Ha ha! Ly Vi cô nương muốn chạy đi đâu?

Tốc độ của Phong Đại Ngưu còn nhanh hơn nàng gấp nhiều lần, bàn tay lớn bắt được cổ của nàng, hất mạnh nàng lên, ném vào trên giường.

- Ngươi không có uống say?

Lục Ly Vi kinh dị nói.

Phong Đại Ngưu đi từng bước tới gần nàng, giống như sài lang dồn chú dê nhỏ vào góc tường, cười nói:

- Uống chỉ là uống nước, đừng nói mười vò, cho dù là một trăm vò cũng không có gì.

Lục Ly Vi thông minh cỡ nào, qua trong giây lát đã hiểu ra mọi thứ, bản thân nàng là thất phẩm trí sư, không ngờ bị người ta tính toán, đây mới thực sự là thông minh quá bị thông minh hại.

- Lại là Thiên Toán thư sinh chặt đứt thiên cơ, bằng không sao ta không có một chút cảm giác nguy hiểm nào.

Ánh mắt dễ thương của Lục Ly Vi phát lạnh, hàm răng cắn chặt.

- Ha ha! Trong sương phòng này mới thật sự là tiên cảnh nhâ gian.

Phong Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn qua bốn phía, đặc biệt là Lục Ly Vi quần áo tán loạn, hắn cười khiến nữ hài tử sởn gai ốc.

- Hừ, Phong Đại Ngưu, nếu ngươi dám đụng một ngón tay vào người ta, điện thứ mười Sâm La Điện sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Trong mắt Lục Ly Vi không biến hóa, bởi vì nàng không tin Phong Đại Ngưu thật có can đảm làm gì nàng.

- Ai! Nữ nhân thông minh luôn tự cho là đúng.

Phong Đại Ngưu đã cởi bỏ giáp trụ trên người của mình.

Đây là một thiếu niên mặc nho y màu trắng, hoàn toàn không như tưởng tượng của nàng, chính là một mãng phu to lớn thô kệch, có lẽ tất cả mọi người vẫn lâm vào nhầm lẫn như thế.

Hắn mặc nho bào màu trắng của Vạn Tượng Tháp.

Lục Ly Vi bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Thì ra cái gọi là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng, dĩ nhiên là đệ tử Vạn Tượng Tháp giả mạo, không ngờ ngươi có thể lừa gạt tất cả tinh anh của tà tông.

- Bây giờ ngươi còn cho rằng ta không dám làm gì ngươi không?

Phong Phi Vân lại biến thành âm thanh vốn có của mình, lại bòn lên giường, duỗi hai ngón tay vuốt cằm Lục Ly Vi, nâng mặt nàng lên.

- Không tin!

Lục Ly Vi nói.

- Vậy ta cho ngươi biết, ta chính là yêu ma chi tử Phong Phi Vân, ngươi có tin hay không?

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào biến hóa đặc sắc trên mặt Lục Ly Vi.

Phong Phi Vân là người nào? Trong mắt tất cả đệ tử tà tông, thằng này cũng không phải là người, bởi vì hắn dám cưỡng hiếp đệ nhất mỹ nhân điện thứ tư Sâm La Điện Bạch Như Tuyết, trong thiên hạ rất khó tìm ra người gan lớn như thế, vậy hắn còn là người sao?

- Ngươi...

Lục Ly Vi lần này đã sợ thật rồi, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, tên trước mặt chính là Phong Phi Vân. Trong lúc nhất thời trong lòng nghĩ tới nhiều đồn đãi về Phong Phi Vân, cái gì Cửu Long Bão Trụ, cái gì mười ngày mười đêm, cái gì cưỡng hiếp tới chết...

Nếu như biết rõ Phong Đại Ngưu chính là Phong Phi Vân, nàng tuyệt đối không dám dụ dỗ yêu ma chi tử sắc đảm ngập trời này.

Dụ dỗ bất luận kẻ nào, cũng không thể dụ dỗ Phong Phi Vân ah!

Nhưng mà nàng muốn hối hận đã chậm rồi!

Nàng muốn chạy thục màng lần nữa, nhưng lại bị Phong Phi Vân bắt về dễ dàng, lúc này hắn bắt nàng về, trên người của nàng bị cởi sạch quần áo.

Nàng muốn kêu to, nhưng mà bờ môi đã bị Phong Phi Vân lấp lại; nàng muốn giãy dụa nhưng hai tay bị khốn trụ, đôi chân thon dài bị hai tay của Phong Phi Vân ôm chặt.

Một nữ nhân thông minh luôn dễ dàng bị thông minh nói dối, mà một khi phát sinh sai lầm như vậy, cái giá phải trả cực kỳ thảm trọng.

Phong Phi Vân không phải nam nhân tùy tiện, nhưng nếu như một nữ nhân chủ động đưa tới cửa mà không "Ăn ", vậy hắn tuyệt đối phải xin lỗi lương tâm của mình rồi.

Trong sương phòng tiếng tiên nhạc mỹ diệu vang lên.

Tuy đã có kết giới, bên ngoài căn bản nghe không được tiếng động mỹ diệu bên trong, nhưng mà người tinh thông "Cách không nghe hơi" vẫn có thể nghe được âm thanh mỹ diệu mê hồn bên trong.

- Gặp hoa phải hái, gặp xinh đẹp phải chơi, cũng không hỏi xem người khác có nguyện ý hay không, quả thực chỉ có một!

Tất Trữ Suất là người tinh thông bí thuật "Cách không nghe hơi", bằng không hắn cũng không thầm than như thế.

Hắn như con thạch sùng ghé vào cửa sổ, lỗ tai nghe tiếng vang bên trong truyền tới, nghiến răng nghiến lợi mắng tiếng.

- Quá đáng giận, đã sớm nghe nói Phong Phi Vân đã từng là thiếu nhân hư hỏng 'dâm' bá một phương, hiện tại cũng lộ ra tướng mạo sẵn có rồi.

- Rốt cuộc ngươi nghe được cái gì?

Vương Mãnh đứng bên cạnh lo lắng hỏi.

Tất Trữ Suất nói:

- Nghe được một ít thứ rất kích thích.

- Thứ kích thích gì? Nói mau!

Vương Mãnh vội vàng thúc giục.

- Cái này... Không tốt lắm đâu!

Sắc mặt Tất Trữ Suất hơi xấu hổ.

- Ngươi nói hay không?

Vương Mãnh cầm Phương Thiên Họa Kích lên, trực tiếp liền đâm vào đũng quần Tất Trữ Suất.

- Ta nói, ta nói...

Tất Trữ Suất nghẹn cả buổi, đang chuẩn bị công tác, rốt cục ma sát đũng quần vào cửa sổ, giọng cổ quái phong tình lẳng lơ:

- Ah... Ah... Không được... Không được... Cầu ngươi... Không được... Ah... Cứu mạng ah... Ah...

- Ngươi gào cái quỷ gì thế?

Vương Mãnh nói câu này Tất Trữ Suất đang bám vào cửa sổ rơi xuống đất.

- Đều là con mẹ nó ngươi bức ta, bằng không lão tử làm gì học tiếng lẳng lơ của con nữ nhân dâm đãng kia?

Tất Trữ Suất cảm giác vô cùng tức giận, xoa xoa đũng quần, lại đứng dậy dốc sức liều mạng với Vương Mãnh, nhưng vào lúc này một đạo linh mang phá không bay tới, một bóng người màu đen đã đứng trước người của hắn, một thanh kiếm đặt trước yết hầu của hắn.

-------

Chương 495: Tô Huyết bất tử

Tất Trữ Suất cảm giác linh hồn của mình bị kiếm quang này khóa lại, không dám động cả ngón tay.

Vương Mãnh cầm Phương Thiên Họa Kích, mũi kích nhanh như điện quang đâm thẳng vào hắc y nhân vừa xuất hiện.

Bành!

Hắc y nhân kia cũng không quay người, chỉ đưa tay ra sau điểm một cái vài mũi kích, một tầng hàn băng màu đen lan tràn, trực tiếp đong băng cả đầu cánh tay của Vương Mãnh, bàn tay lại dính vào Phương Thiên Họa Kích, không cách nào nhúc nhích.

Hắc y nhân chỉ một tay đơn giản là xong, không có xoay người lại dễ dàng chế phục Vương Mãnh.

- Nói các ngươi là người nào?

Hắc y nhân trầm giọng hỏi, kiếm trong tay càng băng hàn.

Dĩ nhiên là giọng của nữ nhân.

- Mỹ nữ, chúng chính là người tốt ah! Trước tiên, trước thu hồi kiếm được không?

Toàn thân Tất Trữ Suất đổ mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy nói.

- Người tốt? Ta chuyên giết người tốt.

Tô Huyết nói.

- Kỳ thật ta là người xấu, việc ác bất tận.

Tất Trữ Suất sắp khóc lên.

- Ta giết người xấu càng nhiều hơn....

Tô Huyết không mang theo hương vị nhân gian.

Tất Trữ Suất đã sắp khóc rồi, nói:

- Khốn kiếp, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

- Nói cho ta biết bên trong xảy ra chuyện gì?

Tô Huyết nói.

- Ta sẽ không làm chuyện bán bằng hữu... Ah! Đừng, kỳ thật hiện tại bên trong kích tình bắn ra bốn phía, mỹ nữ, ngươi không nên xông vào thì tốt hơn.

Hai chân Tất Trữ Suất mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống đất.

Tô Huyết xem thường nhìn hắn, trở tay một kiếm bổ kết giới ở cửa sổ ra, thân thể như ảo ảnh xuyên qua cửa sổ.

Phong Phi Vân đã mặc đạo bào vào, đang buộc dây lưng, khải giáp nặng nề cũng mang một nửa, nhìn chằm chằm vào Tô Huyết xông vào, cười nói:

- Tô cô nương tính cảnh giác quả nhiên là nóng vội, đáng tiếc đến chậm một bước, ha ha, bỏ qua trò hay.

Phong Phi Vân mang bao tay và nẹp chân vào, cười nói sảng khoái.

Toàn thân Tô Huyết bao phủ trên áo choàng đen, càng mang mũ rộng vành, nhìn qua bên cạnh, nhìn thấy thân thể tuyệt sắc nằm đó, bộ ngực tuyết trắng có hai hạt đậu đỏ tươi mê người, trên thảm lông cáo tuyết cũng mang theo một ít máu trinh.

Nàng cấp tốc thu hồi ánh mắt, kiếm trong tay lơ lửng trước người, cẩn thận đề phòng nhìn qua Phong Phi Vân, kiếm quang màu đen như hóa thành thực chất dài ba xích.

- Lá gan thật sự là không nhỏ, dám ngủ với Lục Ly Vi, nếu nàng khôi phục thân thể, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tô Huyết nói.

Phong Phi Vân đã mặc xong thiết khải ngón tay vuốt chiến đao, cười nói:

- Phàm là nữ nhân ngủ qua với ta, đều nói với ta như vậy, thế nhưng mà ta vẫn còn sống rất tốt.

- Đó là bởi vì ngươi còn không có gặp được nữ nhân có thể giết ngươi.

Tô Huyết nói.

Phong Phi Vân cười nói:

- Tô cô nương nếu ngủ với ta, ta khẳng định chết chắc.

- Ta ghét nhất là nam nhân cười đùa tí tửng.

Thân thể Tô Huyết nhanh chóng biến mất, ngay cả thanh kiếm cũng biến mất trong không khí, chỉ có thể nghe được tiếng kiếm minh nguy hiểm truyền tới.

Thân hình Phong Phi Vân lóe lên, lướt ngang qua ba trượng, Tô Huyết xuất hiện ngay chỗ hắn đứng vừa rồi, kiếm quang chém nát tàn ảnh Phong Phi Vân lưu tại tại chỗ, một kích không trúng, nàng liền biến mất.

Tô Huyết cường đại vượt qua Phong Phi Vân tưởng tượng, so với Nạp Lan Tuyết Táng không yếu hơn chút nào, hơn nữa nàng tu luyện tà tông cấm thuật "Huyết Ảnh Vô Tung", ngay cả thần thức cũng không tìm ra thân ảnh của nàng.

Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên ngưng trọng, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bổ một đao vào bên trái, thân ảnh Tô Huyết vừa hiện ra đã bị lưỡi đao bổ trúng, mũ rộng vành màu đen trên đầu vỡ vụn, thân thể nàng bị lưỡi đao chấn vỡ, hóa thành đám huyết vụ.

Chẳng lẽ một đao là có thể giết nàng?

Không!

Phong Phi Vân vội vàng lui ra sau, một đạo kiếm quang bay qua bên tai của hắn, cắt sợi tóc của hắn xuống.

Huyết vụ tiếp tục ngưng tụ lại, hóa thành nữ tử lạnh lùng như băng, cô gái này dung mạo cũng không tính là đẹp, ánh mắt rất bình thường, cái mũi không cao, bờ môi không đủ gợi cảm, nhưng mà ngũ quan bình thường tổ hợp cùng một chỗ lại có mỹ cảm khác, chẳng kém gì mỹ nhân ngũ quan tinh tế.

Kiếm của nàng càng đáng sợ hơn, thật giống như nước vô khổng bất nhập (Không đâu không vào được), một kiếm này bóng kiếm đầy trời, hóa thành một đám kiếm vũ cực lớn.

Phong Phi Vân cũng không hề giữ lại, toàn lực mà làm, Long Hoàng Đao Quyết đệ nhị chiêu "Long Hoàng Lâm Cửu Thiên ", một đao phá tận tất cả bóng kiếm, chém Tô Huyết thành huyết vụ.

XÍU...UU!!

Lại một đạo kiếm quang bay qua đỉnh đầu Phong Phi Vân, một đạo hàn khí có thể đông cứng da đầu của người ta, Phong Phi Vân ngang nhiên đánh ra một quyền, một quyền này mang theo ba đạo tám ngưu chi lực, lúc này mới đánh tan kiếm quang.

Bóng dáng Tô Huyết hiện ra, bộ dáng hoàn toàn khác vừa rồi, giờ phút này nàng giống như thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, thanh thuần tú lệ, đôi mắt băng lãnh.

Phong Phi Vân lần đầu tiên gặp chuyện cổ quái như thế, thậm chí ngay cả phượng hoàng thiên nhãn cũng không biệt đâu là tướng mạo sẵn có của nàng, có lẽ cả hai đều không phải tướng mạo sẵn có của nàng.

Loại thủ đoạn này còn quỷ dị hơn huyễn hình chi thuật của tầm bảo sư, thật giống như mỗi lần bị đánh tan đều có thể ngưng tụ ra chân thân.

- Ta là bất tử, ngươi căn bản không giết được ta.

Tô Huyết nói.

- Thiên hạ không có người không chết, chỉ là huyết trì luyện thể thuật mà thôi, nếu ta giết ngươi một trăm lần, ngươi vẫn phải chết. Nhưng mà ta không phải tới giết ngươi, ta tới bắt ngươi.

Khóe miệng Phong Phi Vân cong lên, tiếng nói còn không có truyền ra ngoài đã xuất hiện bên cạnh Tô Huyết, thò tay chế trụ cổ tay của nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.

Bành!

Đột nhiên cánh tay của nàng hóa thành huyết vụ, thân ảnh lui ra sau chín bước, chân đạp đường vân kỳ dị, bay ra khỏi sương phòng, vừa tới hành lang gấp khúc, một đạo huyết vụ thần bình giống như đầu người bay trong không khí, trấn áp nàng.

Đây là huyết nhân thần bình, vốn bị hòa thượng rượu thịt thu đi, nhưng đã bị Tất Trữ Suất trộm trở về.

- Chạy đi đâu?

Tất Trữ Suất liên thủ với Vương Mãnh, tế một kiện sát khí ra, một đạo uy áp trấn áp xuống đỉnh đầu Tô Huyết.

- Huyết nhân thần bình.

Tô Huyết cả kinh, trong đan điền có hào quang bảy màu bắn ra ngoài, một hình người cổ xưa bay ra ngoài đây là một lão già mặc áo đen, gầy gò chỉ còn da bọc xương, lưng còng xuống, trong người tỏa ra sát ý khủng bố.

Lão giả này chính là người hung ác, tuy chỉ là một phân ảnh, nhưng vẫn khủng bố khôn cùng, không ngờ có thể ngăn cản huyết nhân thần bình.

Tô Huyết dùng kiếm mở đường, muốn phá tan vách tường thoát khỏi nơi đây, nhưng mà lúc sắp bay ra, trên không có bảy tấm bản đồ cổ trấn áp xuống, hào quang xán lạn giống như phong tỏa hư không, có một ban chỉ màu đen cổ xưa lơ lửng trước bảy tấm bản đồ cổ.

Oanh!

Phong Phi Vân đứng ở trên không, sử dụng miểu quỷ ban chỉ, mượn linh khí chi uy từ trên cao áp xuống, chèn ép Tô Huyết trở về.

Thực khách trong tửu lâu bị cả kinh, uy áp của miểu quỷ ban chỉ cùng huyết nhân thần bình áp bọn họ không thể nhúc nhích, càng có người hôn mê té xuống đất.

-------

Chương 496: Thiên Toán tìm hiểu (1)

Đương nhiên trong đó cũng không ít người tu vị cao thâm, có thể ngăn cản được linh khí uy áp.

- Thiên tài cấp sử thi Phong Đại Ngưu đang tán gái, người không có phận sự, tốt nhất an phận chút ít.

Tất Trữ Suất quát một tiếng.

Những người vốn định ra tay, nghe được cái tên Phong Đại Ngưu thì lui trở về, đây chính là một cuồng nhân cấp sử thi, ngay cả cao thủ của tà tông cũng dám giết, ai dám đi tìm rủi ro?

- Nữ nhân giao thủ với hắn là ai?

Mấy tên thiên tài nghịch thiên của tà tông nhìn thấy cảnh này, nhao nhao lao ra khỏi gian phòng, một người trong đó quát lớn:

- Phong Đại Ngưu, ngươi quá cuồng vọng, cũng dám nhúng chàm đại mỹ nhân của tà tông chúng ta?

Phốc!

Tên thiên tài tà tông này sử dụng chín lá bùa, còn không có đánh ra đã bị một đạo linh khí uy bắn xuyên tim, trước ngực xuất hiện lỗ thủng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.

- Một lũ ngu ngốc, bổn tướng quân há chỉ muốn nhúng chàm, hôm nay cũng đã ngủ với Lục Ly Vi của các ngươi rồi, còn là lần đầu tiên của nàng, thật sự là tư thái mê người, ngọc thể lung linh, không hổ là đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười Sâm La Điện, hắc hắc, thật sự là đa tạ!

Phong Phi Vân cười nói.

Đám thiên tài tuấn kiệt của tà tông không ngừng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang nhỏ máu, bọn họ ngay cả ngón tay của Lục Ly Vi còn chưa chạm qua, lại bị mãng phu này cướp sạch, bọn họ không cách nào tưởng tượng cảnh Lục Ly Vi bị Phong Đại Ngưu áp lên người.

Chuyện này quá đáng giận.

Trong tửu lâu tiếng hô giết như sấm, những tuấn kiệt của tà tông cảm thấy bị sỉ nhục, loại sỉ nhục mà bọn họ gây ra cho anh kiệt Vạn Tượng Tháp thì bây giờ bị trả trở về.

Phong thủy luân chuyển, nhân quả tuần hoàn!

Hai thiên tài nghịch thiên của tà tông đều là Thần Cơ đại viên mãn, một người áo đen trên người như bố sắt, sau lưng có dị xà dài chín đầu, một người tay cầm loan đao, đao quang như điện.

Hai người này đều thầm mến Lục Ly Vi, xem nàng như nữ thần trong lòng mình.

Phong Phi Vân đã bắt đầu thức tỉnh yêu ma chi huyết trong người, con mắt trở nên yêu dị, trên người đều mang theo ma tính, tuy bị thiết giáp trên người che dấu, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn qua, khí thế của hai tên thiên tài nghịch thiên này lập tức suy yếu vài phần.

- Muốn chết!

Phong Phi Vân đánh ra một chưởng, đánh vào đỉnh đầu một tên thiên tài nghịch thiên của tà tông, nghiền nát dị xà chín đầu, đánh nát xương cốt của tên thiên tài nghịch thiên này, thân thể hóa thành một viên thịt.

Ba!

Viên thịt rơi xuống mặt đất, ngay cả cái bàn đồng cũng lõm xuống.

Huyết dịch trong người Phong Phi Vân đã phản phác quy chân, nhưng mà yêu ma chi huyết không ngừng mạnh hơn nữa, cái gọi là ma, chính là không sợ hãi, không chỗ cố kỵ, theo tính mà làm.

Nếu ta muốn giết người, vậy phải giết người, mặc dù ngươi là bá chủ một phương cũng phải chết.

Nếu ta muốn nữ nhân, vậy ngươi chính là nữ nhân của ta, mặc dù ngươi là thiên nữ hoàng gia, yêu nữ tà tông cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của ta.

Ma chưởng, thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa!

Ma tính, không phải nhân tính!

Yêu ma chi huyết trong người Phong Phi Vân đã bắt đầu rục rịch, tu vị càng cường, yêu ma chi huyết càng ngày càng cường đại.

Phốc!

Thiên tài nghịch thiên thứ hai của tà tông bị Phong Phi Vân lật tay hóa thành đao, chém bay đầu.

Hai thiên tài nghịch thiên Thần Cơ đại viên mãn của tà tông không tiếp được một chiêu của hắn đã bị chém giết, cảnh này đã trấn trụ đám thiên tài nghịch thiên còn lại của tà tông, bọn họ lui ra phía sau, không dám tranh phong.

Liễu Thừa Phong vốn muốn ra tay, nhưng lại bị một đệ tử điện thứ ba của Sâm La Điện giữ chặt, nhìn hắn lắc đầu.

Hiện tại chỉ còn mỗi Tô Huyết đang chiến đấu, nàng dùng sức một mình, đồng thời chống cự miểu quỷ ban chỉ cùng huyết nhân thần bình, thiết kiếm của nàng thật sự đáng sợ, kiếm khí bộc lộ tài năng, không ngờ phá tan miểu quỷ ban chỉ và đánh rơi bảy thần đồ.

- Thật là lợi hại, ngay cả linh khí cũng không trấn áp được.

Vương Mãnh hai tay chống lấy huyết nhân thần bình, miệng hổ đều bị đánh rách tả tơi mở.

Tất Trữ Suất phun ra một ngụm máu tươi, phun máu vào trong huyết nhân thần bình, một đám huyết khí như sương mù bao phủ các nơi, hình ảnh lão giả kia bị đánh phai mờ, thân thể bị trấn áp thành mảnh vỡ.

- Tốc chiến tốc thắng!

Trong đầu Phong Phi Vân diễn biến bốn mươi đạo thần thức, ngưng tụ thành Tru Thiên Hám Tiên Chuy, cho dù không có khí thế to lớn như trong Thiên Mai trang viên, nhưng mà uy lực càng cường hãn hơn trước. .

Tất Trữ Suất thả minh hỏa trong huyết nhân thần bình ra, sát khí càng khiến người ta sợ hãi, những cái bàn thanh đồng, trụ lương... Lập tức bị hòa tan, không gian bị thiêu đốt vặn vẹo.

Ầm ầm!

Hắc y thiếp thân và thân thể Tô Huyết bị đánh nát mười bảy lần, nhưng vẫn chiến đấu như trước, ánh mắt lạnh giá chẳng khác gì hàn tinh.

XÍU...UU!!

Tay của nàng vẫn trầm ổn, một kiếm đâm ra mang theo hào quang chiếu rọi tứ phương, giống như ánh mặt trời thứ ha, tuy không có chói mắt nhưng lại chiếu sáng cả thế giới.

Trong tích tắc ngắn ngủi, thân thể nàng lại bị đánh nát ba lượt, khóe miệng có một tia máu tươi, nhưng mà một đạo kiếm quang lại bị xé ra khe hở, bóng đen lóe lên, nàng đã lao ra khỏi vòng vây của ba người.

- Ngươi chạy thoát sao?

Giọng của Phong Phi Vân vang lên trên đỉnh đầu của nàng, thanh đồng linh thuyền khổng lồ từ bên trên trấn áp xuống, kiếm của Tô Huyết bị trấn áp vỡ vụn, cuối cùng ánh mắt tối sầm, té trên mặt đất.

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhìn qua Phong Phi Vân bắt lấy Tô Huyết, đều buông lỏng một hơi, đồng thời nói:

- Cô nàng này đúng là đáng sợ, thậm chí ngay cả sát uy huyết nhân thần bình cũng bị xé rách một đường, kiếm thuật của nàng kém hơn Nạp Lan Tuyết Táng một bậc, nhưng mà kiếm còn đáng sợ hơn Nạp Lan Tuyết Táng.

Lưng cõng Tô Huyết, sau đó lại khóa Lục Ly Vi, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay ra khỏi tửu quán.

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh cảm thấy kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đuổi theo Phong Phi Vân.

Cũng không lâu lắm, rất nhiều cao thủ tà tông chạy tới, ngay cả Sâm La thập điện có sáu điện hạ đi tới đây, vẫn chậm một bước.

Một trận chiến này khiếp sợ cả Thiên Hoa cổ thành, giữa ban ngày ban mặt, hai tuyệt đại mỹ nhân của tà tông đã bị người ta bắt đi, sáu điện hạ của Sâm La Điện nổi điên, trực tiếp san bằng tửu quán thành bình địa.

Rất nhiều tu sĩ đều ngửi được khí tức gió nổi mây phun.

...

Phong Phi Vân ngồi trong mật thất tối tăm và lạnh như băng, cởi áo giáp ra, có một đạo đạo huyết vân đang chạy dưới làn da, mơ hồ có thể trông thấy trong làn da có hắc khí tỏa ra.

Sắc mặt Phong Phi Vân vặn vẹo, hết sức thống khổ, đặc biệt là đồng tử của hắn, trong tròng đen còn có tơ máu.

- Tại sao có thể như vậy, ta trải qua bốn lần thay huyết, huyết dịch vốn biến trở về màu đỏ, vì sao trong đó lại xen lẫn màu đen?

Thời điểm ở tửu quán, Phong Phi Vân cũng cảm giác được thân thể có chút không đúng, cho nên sau khi quay về Ngân Câu Phường đã tự giam mình lại.

-------

Chương 497: Thiên Toán tìm hiểu (2)

- Chẳng lẽ là yêu ma chi huyết?

Phong Phi Vân điều động lực lượng của thanh đồng linh thuyền, Long Mã Hà Đồ bay ra khỏi thân thể, lại vận dụng sáu bức bản đồ cổ của miểu quỷ ban chỉ, cộng lại là bảy bản đồ cổ, lúc này mới trấn áp huyết dịch màu đen xuống.

Nhưng mà huyết dịch màu đen này không có biến mất, chỉ lắng đọng lại sâu trong huyết dịch mà thôi.

Đát đát!

Bên ngoài mật thất có tiếng bước chân, Phong Phi Vân mở mắt ra, đồng tử đã khôi phục thanh minh, không còn mang theo tạp sắc.

- Ta có thể vào không?

Người bên ngoài nói.

- Ta đoán, thời điểm này ngươi cũng nên tới gặp ta.

Phong Phi Vân rời khỏi giường băng, giống như đã biết rõ người nào tới.

- Chúng ta lần đầu nói chuyện với nhau! Ngươi biết ta là ai?

Người nọ cười nói.

- Người tính không bằng trời tính. Thiên hạ đoán chừng không có ai không biết Thiên Toán thư sinh.

Phong Phi Vân cũng mỉm cười, điểm ngón tay một cái..

Cánh cửa mật thất mở ra, đi tới chính là Thiên Toán thư sinh.

Hai tay Thiên Toán thư sinh giấu trong tay áo, có khí chất của thư sinh truyền thống, cười nói:

- Thiên Toán thư sinh quen không ít người, nhưng muốn quen nhất chính là yêu ma chi tử, Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân đã sớm đoán được người suy tính ra hành tung của đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười nhất định là Thiên Toán thư sinh, cho nên hắn hiện tại xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.

- Ngươi có lời gì thì nói đi.

Phong Phi Vân nói.

Thiên Toán thư sinh nói:

- Ta đến chỉ vì ba chuyện.

- Xem ra ba chuyện này không phải chuyện nhỏ, còn liên quan tới ta.

Phong Phi Vân nói.

Thiên Toán thư sinh cười gật gật đầu, nói:

- Chuyện thứ nhất, Phong huynh có đại nạn, yêu ma chi huyết trong người đã bắt đầu thức tỉnh, nếu không thể khắc chế, chỉ sợ... Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi...

- Những chuyện này ta biết rồi, ta hy vọng ngươi nói cho ta biết chuyện ta không biết.

Phong Phi Vân nói.

Thiên Toán thư sinh do dự chốc lát nói:

- Sau này vẫn nên ít tiếp xúc với nữ ma cùng tiểu tà ma, ma tính trên người các nàng sẽ kích thích yêu ma chi huyết trong người của ngươi thay đổi một cách vô tri vô giác, yêu ma chi huyết sẽ thức tỉnh nhanh hơn.

- Khó trách...

Phong Phi Vân nhướng mày, tự nhủ.

Tiểu tà ma luôn ở bên cạnh mình, cũng không phải là không có nửa phần tâm cơ, nàng muốn kích thích yêu ma chi huyết trên người của mình.

Ma tính trên người nữ ma còn mạnh hơn tiểu tà ma nhiều, từ khi gặp được nữ ma, sau khi đưa nàng tới dưới Bán Đạp Sơn, ma tính trên người của nàng thay đổi tư duy của hắn trong vô tri vô giác.

Thiên Toán thư sinh gật gật đầu, Phong Phi Vân là một người thông minh tuyệt đỉnh, một điểm đã thông, căn bản không cần nói lời thừa.

Hắn lại nói:

- Chuyện thứ hai, không lâu sau là ngày nhật thực, chẳng lẽ ngươi không muốn lưu danh trên thánh bia sao?

Khóe miệng Phong Phi Vân cong lên, cười nói:

- Ngươi có ý gì?

- Hiện tượng thiên văn đã biến, quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm, đây là điềm báo độc nhất vô nhị trước loạn thế, tất nhiên sẽ có người lưu danh trên thánh bia, lưu danh quá trọng yếu, tuyệt đối không thể bị người khác khắc lên đó.

Ánh mắt Thiên Toán thư sinh hìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Còn hai tháng là ngày nhật thực, đến lúc đó tà tông thập điện hạ sẽ tề tụ, trên bờ thánh hồ khẳng định sẽ có đại chiến, cũng không phải ai muốn lưu danh thì có thể lưu danh.

Thiên Toán thư sinh cười cười, lại lắc đầu:

- Hai tháng sau, lúc nhật thực sẽ không có cao thủ tà tông tới thánh hồ, ngày nào đó bọn họ có chuyện khác cần hoàn thành.

- Ngươi biết bọn họ muốn gì?

Phong Phi Vân nhíu mày.

Thiên Toán thư sinh gật gật đầu, cười nói:

- Tuy ta không biết ngày đó bọn họ muốn làm gì, nhưng lại có thể bức bọn họ làm một ít chuyện.

- Lợi hại như vậy?

Phong Phi Vân cười nói.

- Đến lúc đó, ngươi đã biết rõ. Ngày nhật thực một mình ta có thể trấn áp cao thủ tà tông, ngươi, Kỷ Phong, Yến Tử Vũ, Thích Dạ Lai, La Phù công chúa, còn có thiêu kiêu cao cấp nhất của Vạn Tượng Tháp, trong các ngươi bất cứ kẻ nào lưu danh trên thánh bia, tương lai không lâu sẽ trở thành nhân vật chính của đại thế.

Thiên Toán thư sinh nói.

Phong Phi Vân nhìn hắn thật lâu, tiếp theo cười nói:

- Chuyện thứ ba là gì?

- Có người muốn gặp ngươi.

Thiên Toán thư sinh cười thần bí.

- Người nào?

Phong Phi Vân nói.

Hai chuyện trước Phong Phi Vân bao nhiêu cũng sớm đoán ra một ít, nhưng mà chuyện thứ ba lại ngoài dự đoán của hắn.

- Một bằng hữu cũ của ngươi, hắn nói, hắn và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân có chút giao tình...

Thiên Toán thư sinh cười nói.

Đêm xuống, tuyết rơi nhỏ lại một ít..

Thế giới bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có đệ tử tiên môn cầm dị thú, có thương nhân kéo xe kỳ hoa dị thảo đi trên đường, còn có, còn có nàng!

Tô Quân đang im lặng ngồi trong cổ lâu, đôi mắt của hắn mê người, ít đi vài phần hào quang, nhiều ra vài phần u buồn.

Hắn nghe được tiếng kêu và bước chân của dị thú, hắn ngửi thấy hương hoa, mười lăm loại hoa hương.

Hắn cảm giác được thế giới này!

Hắn mỗi ngày đều ngồi trên cổ lâu như thế, im lặng nhìn mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, đã một tháng, cho dù tuyết rơi nhiều che khuất mặt trời, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của mặt trời.

- Ngươi vốn không nên xuất hiện ở đây.

Tô Quân từ từ nói.

Kỷ Vân Vân đứng phía sau hắn, đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo thần thái u oán, nói:

- Nghe tin ánh mắt của ngươi bị mù, ta nghe ngóng tin tức của ngươi khắp nơi, ta tìm thật lâu, hỏi rất nhiều người, cầu rất nhiều người, cuối cùng mới tìm được ngươi, ngươi cảm thấy ta còn có thể đi sao?

Tô Quân trầm mặc hồi lâu, lại trở nên an tĩnh lại.

Hắn vốn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam được yêu thích nhất thiên hạ, Kỷ Vân Vân cũng là nữ tử xinh đẹp đa tài, nhưng mà hắn bây giờ muốn đuổi nàng đi.

- Ngươi không nên nói chữ ' Mù ' trước mặt ta.

Tô Quân nói.

- Ngươi tức giận?

Kỷ Vân Vân nói.

- Ta rất tức giận.

Giọng của Tô Quân đạm mạc.

Loại đạm mạc này khiến nàng cảm thấy đau lòng, còn đau lòng hơn bị hắn mắng.

- Từ nay về sau ta không nhắc tới chữ này nữa, nửa chữ cũng không đề cập tới.

Kỷ Vân Vân cắn môi, trong mắt có nước mắt óng ánh lưu động.

Tô Quân lắc đầu, nói:

- Trễ rồi, hiện tại ta càng giận ngươi, ngươi đứng trước mặt ta khiến ta cảm thấy tức giận. Ngươi đi, đi càng xa càng tốt.

- Ngươi cứ chán ghét ta như vậy sao? Ta chỉ muốn làm thị nữ bên cạnh ngươi, nhìn ngươi, có thể thời điểm ngươi cần thiết, ta chiếu cố ngươi. Có thể thời điểm ngươi cần ta, ta làm ánh mắt ngươi. Ta chỉ cầu ngươi không nên đuổi ta đi, ta...

Nước mắt Kỷ Vân Vân đã rơi xuống, lướt qua đôi má, rơi xuống đất.

Hai mắt Tô Quân càng thêm u buồn, nói:

- Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên ngươi rời khỏi ta, là bởi vì nguyên nhân gì không?

Kỷ Vân Vân nói:

- Tự nhiên nhớ rõ. Chính là khi ngươi đưa ta cho Phong Phi Vân, chỉ muốn thay đổi Đông Phương Kính Nguyệt.

-------

Chương 498: Tình nhân và bằng hữu

- Rất đúng, rất đúng. Ngươitrong lòng ta còn không bằng tên của nữ nhân khác. Đưa ra ngoài, ngườikhác đều không muốn ah! Nữ nhân như ngươi ở bên cạnh ta, ta cảm giác như bị sỉ nhục...

Tô Quân nói câu này, định nói thêm gì đó, nhưng mà hắn cũng đã nghe được sau lưng có tiếng khóc nức nở, Kỷ Vân Vân quay người bỏ chạy, tiếngbước chân càng ngày càng xa, cuối cùng tiếng bước chân biến mất.

Vô Hà công tử là nhân vật bậc nào, có thể dễ dàng đạt được nữ nhân, tự nhiên cũng có thể dễ dàng bức nữ nhân đi.

Kỷ Vân Vân đã chiếu cố hắn một tháng, không oán không hối, nói gì nghenấy, không giống như nữ nhân hắn, thậm chí còn không giống nữ bộc.

- Ta phải chịu đựng được...

Tô Quân từ từ nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu nói không nên lời, con mắt bị mù, tâm lại sáng.

Có lẽ một nam nhân quá đa tình, chỉ có khi con mắt bị mù mới nhìn rõ ai là nữ nhân chính thức quan tâm mình.

Tô Quân mở mắt ra, giọng lạnh lùng nói:

- Tại sao ngươi quay về?

- Ta... Ta không có chạy, ta cảm thấy đang đêm, trời càng mát, có lẽ ngươi cần y phục.

Kỷ Vân Vân rụt rè nói ra, cầm hồ cầu cẩn thận đưa cho Tô Quân.

- Cút!

Tuy giọng của Tô Quân rất bình thản, nhưng mà trong tai Kỷ Vân Vân chẳng khác gì sấm sét, tay cầm hồ cầu càng chặt, nước mắt rơi càng nhiều.

Nếu một nam nhân nói ra chữ "cút" với nữ nhân, đây chẳng khác gì một thanh đao đâm vào tim nàng.

- Ta sẽ... Cút!

Bờ môi Kỷ Vân Vân đã bị cắn nát, nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùngcủa Tô Quân, cuối cùng lưu luyến nhìn qua, nàng hi vọng Tô Quân có thểxoay người lại, nhưng mà khi nàng đi tới góc khuất, Tô Quân vẫn khôngnhúc nhích.

Hai mắt Kỷ Vân Vân đẫm lệ, che mặt muốn chạy ra khỏi cửa, lại trông thấy Phong Phi Vân, tư thế oai hùng trác tuyệt đứng trong gió tuyết, từ từđi tới:

- Kỷ cô nương thật sự là đã lâu không gặp.

- Phong Phi Vân!

Kỷ Vân Vân đề phòng nhìn hắn, nói:

- Ngươi muốn làm gì vậy?

Phong Phi Vân cười hắc hắc:

- Ta đến tìm Vô Hà công tử!

- Hắn không ở chỗ này!

Kỷ Vân Vân ngăn cản đường đi của Phong Phi Vân.

- Hắn mời ta đến, làm sao không có ở đây? Ha ha!

Phong Phi Vân là hảo thủ nhìn mặt nói chuyện, cười nói:

- Khóc thương tâm như vậy, chẳng lẽ ngươi bị hắn mắng sao?

- Ta không có khóc! Hắn cũng không có mắng ta!

Kỷ Vân Vân nói.

- Ha ha! Còn nói hắn không ở đây, nữ nhân ah! Nữ nhân nói chuyện thật không đáng tin.

Tay áo Phong Phi Vân bồng bềnh, chân đạp mây xanh, đi vào bên trong.

Kỷ Vân Vân biết rõ Phong Phi Vân cùng Tô Quân từng có ân oán, e sợ Phong Phi Vân sẽ bất lợi cho Tô Quân, liền vội vàng đi trở về, vào thời khắctất yếu sẽ liều mạng với Phong Phi Vân.

Lúc Phong Phi Vân đi tới, Tô Quân vẫn đứng ở nơi cao nhất của lầu các,dưới chân là con phố cổ đèn đuốc sáng trưng, tiếng người càng ngày càngnáo nhiệt, nhưng mà nơi này rất yên tĩnh.

- Trốn ở chỗ này bao lâu rồi?

Phong Phi Vân đứng bên cạnh Tô Quân, ôm quyền đứng đó nhìn lên cao, cóthể nhìn thấy xa xa chính là Ngân Câu Phường khảm linh thạch, xa hơn nữa là Hồng Mai Ánh Tuyết Thiên Mai trang viên.

- Một tháng!

Tô Quân nói.

Phong Phi Vân cười nói:

- Ta cuối cùng cho rằng chỉ có ta mới có thể khi dễ nữ nhân, không nghĩtới Vô Hà công tử đại danh đỉnh đỉnh cũng là hảo thủ khi dễ nữ nhân ah!

- Ngươi gặp được nàng?"

ô Quân thở dài.

- Mới vừa vào cửa đã gặp được.

Phong Phi Vân nói.

- Nàng khóc có thương tâm không?

Tô Quân lại thở dài, giống như muốn thổi tan toàn bộ u uất.

- Không có ah! Nàng cười rất vui vẻ, còn nói muốn tới chỗ ta ở vài ngày...

Một đạo linh khí màu trắng ngưng tụ thành kiếm đã treo trên đỉnh đầu của hắn.

- Phong Phi Vân ta cảnh cáo ngươi, ngươi có thể đánh chủ ý lên bất cứ nữ nhân nào, cũng không thể đánh chú ý lên nàng.

Giọng của Tô Quân rất lạnh, sau đó phất tay áo, linh kiếm trên đỉnh đầu Phong Phi Vân bị chấn vỡ.

Phong Phi Vân tươi cười như trước:

- Vì sao ta không thể đánh chủ ý lên nàng?

- Chẳng lẽ ngươi không biết vợ của bạn không thể lấn?

Tô Quân nói.

Phong Phi Vân nói:

- Ngươi cũng biết vợ của bạn không thể lấn sao? Vậy sao ngươi còn muốn đi giết Nam Cung Hồng Nhan?

Hai người thở sâu một hơi, bắt đầu trầm mặc, xa xa có vô số kiếm quangđầy trời như lưu tinh phá không bay tới, chỗ xa hơn có tiếng hung thúgào thét, âm thanh vang vọng các nơi.

- Ngươi cũng biết?

Tô Quân từ từ nói.

- Nếu không phải ta biết rõ, có phải ngươi không có ý định nói cho ta biết sao?

Phong Phi Vân nhìn chằm chăm vào hắn, nói:

- Ngươi tính toán bằng hữu, ngươi cũng còn nói là sinh tử chi giao? Vợcủa bạn không thể lấn? Ngươi không phải nói đi dưỡng thương sao? Vì saochạy tới nơi này? Hắc hắc, con mắt còn bị mù nữa?

Tô Quân trầm mặc không nói.

Lại lâm vào trầm mặc!

- Vậy vì sao ngươi không ra tay?

Ánh mắt Tô Quân mê ly, thản nhiên nói.

- Ta đúng là muốn đánh ngươi một trận, nhưng mà càng muốn nghe ngươi giải thích.

Ánh mắt Phong Phi Vân co lại hít thở sâu một hơi.

Tô Quân ah! Tô Quân! Ngươi ngàn vạn đừng làm cho ta thất vọng, ta không có mấy bằng hữu.

Phong Phi Vân tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người!

- Lần này ta mời ngươi tới, chính là muốn nói cho ngươi biết chuyện này.

Tô Quân nhắm mắt lại.

- Chuyện gì?

Phong Phi Vân nói.

Tô Quân nói:

- Ngươi biết tại sao ta phải trốn tới đây không?

Lần này đến phiên Phong Phi Vân trầm mặc!

Tô Quân lại nói:

- Ngươi có biết rõ vì sao nàng khóc lóc thương tâm muốn ở lại đây, nhưng mà ta vẫn nhẫn tâm bảo nàng đi không?

Phong Phi Vân trầm mặc như trước!

- Bởi vì Nam Cung Hồng Nhan! Nam Cung Hồng Nhan muốn giết ta, nàng chính là chủ nhân thần bí!

Tô Quân nói.

Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng lại trầm mặc, một câu đơn giảnnhưng chẳng khác gì sấm nổ bên tai, nhưng hắn vẫn đứng vững ở đó.

- Nàng muốn giết ngươi?

- Kỳ thật ta vốn định giết nàng, nhưng mà không thể giết nàng được, tuvị của nàng càng cường đại hơn, mặc dù ta chọc mù hai mắt của mình, tavẫn không phải đối thủ của nàng, trong nửa tháng ta suýt nữa chết ba lần trong tay của nàng.

Tô Quân nói:

- Ta trốn ở đây một tháng, vài ngày trước đã cảm giác được nàng đi vàoThiên Hoa cổ thành, lần này ta đoán chừng trốn không thoát.

- Ngươi sợ liên lụy Kỷ cô nương, cho nên mới bảo nàng đi?

Phong Phi Vân cười nói.

Phong Phi Vân càng bình tĩnh hơn tưởng tượng của hắn, hắn vốn tưởng rằng Phong Phi Vân nghe được tin tức này thì càng tức giận phẫn nộ, nhưng mà nhưng bây giờ không có.

- Đúng vậy.

Tô Quân gật gật đầu.

- Chỉ tiếc sau khi một nữ nhân yêu mến một nam nhân, cho dù luôn bị coi thường cỡ nào, nàng vẫn chạy trở về.

Phong Phi Vân cười nói.

Sắc mặt Tô Quân hơi đổi, chóp mũi đã ngửi thấy hương thơm trên người KỷVân Vân, nàng đứng bên cạnh hắn, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực củahắn.

Loại thời điểm này Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không thể làm kỳ đà cảnmũi, cũng sớm ra khỏi lầu các, nhìn thấy tuyết rơi đầy trời, trong lòngcàng bình tĩnh lại.

-------

Chương 499: Thần thức quyết đấu (1)

Nam Cung Hồng Nhan...

Nửa canh giờ sau, Tô Quân vẫn đứng trên lầu các như cũ.

Phong Phi Vân cũng không xoay người nói:

- Ngươi ý định xử trí nàng thế nào?

Phong Phi Vân nói chính là Kỷ Vân Vân.

- Vậy ngươi ý định xử trí nàng thế nào?"

Tô Quân nói đương nhiên là Nam Cung Hồng Nhan.

Phong Phi Vân lắc đầu, cười khổ nói:

- Ngươi không làm gì được nàng, ta càng không thể xử trí... Ai!

Hắn cũng bắt đầu thở dài, nói:

- Cảm ơn!

- Vì sao nói cảm ơn ta?

Tô Quân nói.

Phong Phi Vân nhìn hắn, ánh mắt không còn hào quang như xưa, đây chính là Vô Hà công tử từng mê đảo nữ nhân sao?

Sở dĩ Tô Quân muốn gạt Phong Phi Vân đi giết Nam Cung Hồng Nhan, khôngtiếc thân sinh chọc mù hai mắt, một mặt là bởi vì muốn tìm Nam Cung Hồng Nhan báo thù, nhưng nguyên nhân trọng yếu chính là vì bằng hữu PhongPhi Vân này.

Tô Quân quá hiểu nữ nhân như Nam Cung Hồng Nhan rất tâm ngoan thủ lạt,nàng trăm phương ngàn kế tiếp cận Phong Phi Vân nhất định có mưu đồ,nàng không chết thì tương lai sẽ lợi dụng Phong Phi Vân, chết chính làPhong Phi Vân.

Vì bằng hữu, mù mắt có là cái gì?

Phong Phi Vân tự nhiên không phải mù lòa, cũng hiểu rõ đạo lý kia, cho nên nói một tiếng cám ơn.

Bằng hữu chính thức không cần cảm ơn.

Nếu như nói ra, đó là bởi vì thiếu nợ ân tình quá nặng.

Ban công tầng bảy, đồng trụ ngói vàng!

Hai mắt Tô Quân bị mù, thế giới của hắn trở thành bóng tối, nhưng mà trên người hắn có khí chất xuất trần càng nhiều hơn trước.

- Ta cũng muốn nói một tiếng cám ơn!

Tô Quân cười nói.

Phong Phi Vân ghé mắt nhìn, nói:

- Ngươi không có gì phải cảm ơn ta cả.

Tô Quân lắc đầu, nói:

- Ta cảm ơn vì ngươi tín nhiệm ta. Ngươi không có hoài nghi lời ta nói,mặc dù người nọ là Nam Cung Hồng Nhan, ngươi vẫn không do dự lựa chọntưởng ta. Loại tín nhiệm này không đáng cảm ơn sao?

Có đôi khi tín nhiệm quý so vàng.

Phong Phi Vân cười nói:

- Nếu Vô Hà công tử là người nói dối, như vậy cũng không xứng với hai chữ ' Vô Hà '. (*Vô hà có nghĩa là không tỳ vết)

Có đôi khi tín nhiệm một người càng vi diệu như thế, có thể không nói hai chữ cảm ơn sao?

Sắc mặt Tô Quân trở nên nghiêm túc, nói:

- Phong Phi Vân, nói chuyện ngoài lề đủ rồi, chúng ta nói chính sự đi.

Phong Phi Vân hơi sững sờ, nói:

- Vừa rồi đàm chẳng lẽ cũng không phải chính sự?

Tô Quân lắc đầu, nói:

- Tự nhiên không phải chính sự.

- Cái gì là chính sự?

Phong Phi Vân nói.

Tô Quân nói:

- Chính sự chính là, Tô Huyết là cửu công chúa Bà La Quốc, cũng là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta.

Phốc!

Phong Phi Vân nghe được Nam Cung Hồng Nhan nói tới chủ nhân thần bí cũng không có khiếp sợ như vậy, cẩn thận dò xét Tô Quân một hồi, cười nói:

- Các ngươi lớn lên không giống nhau a! Ngươi không nói đùa đấy chứ?

- Ngươi nhìn bộ dáng của ta giống nói đùa sao?

Sắc mặt Tô Quân rất nghiêm túc, lại nói:

- Ngươi nhìn thấy dung mạo chính thức của nàng chưa?

Phong Phi Vân sờ mũi, lắc đầu, cười nói:

- Vậy thì chưa, nhưng mà thân muội muội của thiên hạ đệ nhất mỹ nam chắc không kém được rồi.

- Hiện tại ta không cười nổi.

Tô Quân nói.

Phong Phi Vân cũng không cười, nói:

- Yên tâm đi! Ta dùng nhân cách cam đoan với ngươi là Tô Huyết rất an toàn, kể cả kẻ nào cũng không thể đụng vào nàng.

- Cũng kể cả ngươi?

Tô Quân hỏi thêm một câu.

- Được rồi! Được rồi! Cũng kể cả ta.

Phong Phi Vân xoa xoa cái trán.

...

Một giờ sau, Tô Quân cùng Kỷ Vân Vân lái cổ xe bay lên trời, bay thẳng lên cao, hóa thành một đạo cầu vồng.

Mà Phong Phi Vân vẫn đứng ở đó, ngay trên lầu các tầng bảy, ngồi ở ghếTô Quân vẫn ngồi, nhìn qua đạo lưu quang càng bay càng xa, trên mặt tươi cười hâm mộ.

- Ngay cả người như Tô Quân cũng đã thành lãng tử hồi đầu, tìm đượcngười mình yêu nhất trong lòng, Phong Phi Vân, ngươi đang theo đuổithiên đường hay là địa ngục cô độc đây?

Trong đầu Phong Phi Vân nhớ tới Nam Cung Hồng Nhan, một ngọn lửa thần bí bay tới bên cạnh hắn, lư lửng trên hư không sau lưng Phong Phi Vân.

Hỏa diễm đỏ thẫm phập phồng trong gió, ngọn lửa này không có chút hơi ấm nào, giống như ma trơi.

Phong Phi Vân cũng không quay người, nói:

- Ngươi đến chậm một bước, bọn họ đã đi rồi.

Trong hỏa diễm có giọng nói già nua khô khốc truyền ra.

- Phong Phi Vân, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, ngươi cho rằngngươi tu luyện tới Thần Cơ đại viên mãn thì có thể chống lại ta sao?

Phong Phi Vân vẫn ngồi ở chỗ đó, nhìn qua ánh đèn trong thành, tự cười nhạo nói:

- Nếu ngươi muốn giết ta, tại Vạn Tượng Tháp ta đã chết rồi.

- Biết rõ là tốt rồi. Ngay cả Vô Hà công tử cũng không phải đối thủ củata, ngươi còn mưu toan đối nghịch với ta, quả thực chính là lấy trứngchọi đá.

Giọng nói âm trầm truyền ra từ ngọn lửa, hơn nữa thập phần chói tai.

Phong Phi Vân nói:

- Nếu ngươi muốn giết ta, trực tiếp dẫn động vòng tay huyết cẩm huyềntrên tay ta là được, cần gì phải để máu tươi nhuộm đỏ tay của ngươi?

- Hừ!

Chủ nhân thần bí hừ lạnh một tiếng.

- Nếu ngươi không muốn dùng vòng tay huyết cầm huyền giết ta, làm sao không tháo nó ra khỏi tay của ta đi?

Phong Phi Vân lại nói.

Chủ nhân thần bí cười lạnh.

Phong Phi Vân cười nói:

- Ngươi luôn dùng hỏa diễm bao vây thân thể, cất dấu chính mình, ngươiđang sợ cái gì? Chẳng lẽ người cường đại như ngươi cũng không dám dùngchân diện mục bày ra hay sao?

- Ngươi muốn xem ta có bộ dáng gì sao?

Chủ nhân thần bí nói.

Phong Phi Vân di động cái ghế, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào hỏa diễm lơ lửng trên không trung, nói:

- Ta tự nhiên muốn biết người đánh bại thiên tài cấp sử thi là ai?

- Ha ha!

Chủ nhân thần bí cười rộ lên.

Phong Phi Vân vẫn bình tĩnh như trước, nói:

- Chúng ta đánh cược nhé?

- Đánh bạc cái gì?

Chủ nhân thần bí nói.

- Ngươi có tin ta có thể trong vòng ba chiêu đánh bại ngươi không?

Phong Phi Vân tự tin cười nói.

Chủ nhân thần bí bao phủ trong ngọn lửa, không kiêng nể gì cả cười vang lên.

- Phong Phi Vân, ngươi cũng quá tự phụ.

- Ngươi có dám đánh cuộc hay không?

Phong Phi Vân hết sức nghiêm túc, ép hỏi.

Chủ nhân thần bí nói:

- Đánh bạc.

- Nếu ngươi thua, nhất định phải thu liễm hỏa diễm, lộ ra bộ dáng chính thức của ngươi.

Phong Phi Vân theo dõi hắn, phượng hoàng thiên nhãn cũng không nhìn xuyên qua hồng loan hỏa thường.

Hồng loan hỏa thường là một trong năm món thần y, có thể ngăn cách tất cả khí tức, thần thức cũng không thể dò xét.

- Hiện tại ngươi có thể ra tay, đừng nói ba chiêu đánh bại ta, cho dù ba mươi chiêu ngươi cũng không thể chạm vào góc áo của ta.

Chủ nhân thần bí nói.

Phong Phi Vân cười nói:

- Trong Thiên Hoa cổ thành che dấu rất nhiều cao thủ thế hệ trước, mộtkhi chúng ta chiến đấu sẽ dẫn đám người này tới. Tin tưởng ngươi cũngkhông hy vọng gặp phải đám lão quái vật này.

- Là ngươi muốn chiến, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?

Chủ nhân thần bí cười lạnh nói.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Ta chỉ là muốn đổi phương thức tỷ thí mà thôi, có thể thay thế chiến đấu, lại hợp lý.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top