Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01 : Thế Giới Xấu Xí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHOẢNG CÁCH

"Chị không cần phải mạnh mẽ hơn con người thật của mình, khi ở trong vòng tay em."
- Lời dịch ca khúc "California" của Lana Del Rey

Đỗ Hà mặc chiếc áo thun màu xanh lá cây in dòng chữ tiếng anh khá vui nhộn. Mái tóc em dài ngang lưng, và đôi môi có phần cong lên, trông vừa đáng yêu, vừa kỳ quặc. Đỗ Hà và Thuỳ Linh ngồi đối diện nhau, trong một quán cà phê nằm bên rìa thành phố. Đêm buông dòng xe vẫn chảy. Đỗ Hà và chị ngồi đây, với sự yên tĩnh hiếm hoi của đô thị chộn rộn hơi người.

"Chị làm nghề gì?"

Đỗ Hà lên tiếng. Giọng em thể hiện rõ sự thích thú và tò mò về Thuỳ Linh.

"Chị là giám đốc kinh doanh..."

Không để Thuỳ Linh nói hết câu, Đỗ Hà đưa tay lên, cắt ngang bằng sự duyên dáng đầy lịch sự.

"Không..."

Em líu lo.

"Em hỏi về công việc thời chị còn nghèo ấy."

Ánh mắt người lóe lên sự tinh nghịch. Thuỳ Linh vô thức khựng lại và trở nên cảnh giác hơn. Tuy nhiên, Đỗ Hà không giống những kẻ Thuỳ Linh từng gặp, khi ở em chẳng dậy lên dư vị toan tính. Thuỳ Linh có cảm giác mình đang đối thoại với ai đó lớn xác nhưng bọc bên trong là tâm hồn con trẻ đầy thơ ngây.

"Hmm... Chị giúp mẹ lau bàn và nhận tiền thì có được tính không?"

"Tính chứ!"

Đỗ Hà cười lớn.

Thuỳ Linh kể ra những công việc mình từng làm. Miền ký ức năm xưa trở lại, rõ mồn một. Về thời điểm chị đứng hàng giờ đồng hồ trước bồn rửa, kỳ cọ từng cái bát bám mỡ để lấy đồng bạc lẻ. Về những đêm chị bưng nước cho các quán cà phê chòi, để sáng hôm sau lại lơ mơ trên giảng đường. Nhưng rồi, quá khứ cơ cực khép lại. Rời bỏ công việc tay chân nặng nhọc, Thuỳ Linh chạm đến chân trời mới. Đó là những bản thiết kế được làm miệt mài suốt đêm. Là công việc nhiếp ảnh khiến chân chị đi mãi, từ đồng xanh đến núi bạc.

Cả ngành quảng cáo, nơi hào nhoáng nhưng cũng lắm thị phi. Đôi lúc, sự mệt nhoài trong không gian làm việc sang trọng đã khiến Thuỳ Linh quên ngày xưa, cái thời đồng tiền còn dính mồ hôi và cả giọt nước mắt lăn dài.

Đỗ Hà lắng nghe chăm chú. Đôi mắt em bị hút vào những câu chuyện của Thuỳ Linh. Trong phút chốc, Thuỳ Linh nhận ra em khác biệt. Người ta đến với Thuỳ Linh bởi thành công và danh vọng còn Đỗ Hà lại khao khát những câu chuyện thời nghèo khổ của chị.

"Chắc chị phải cố gắng lắm đúng không?"

Cuối cùng, Đỗ Hà lên tiếng.

"Ừ, ai cũng có thời như vậy mà."

Thuỳ Linh đáp.

"Nếu gặp nhau lần nữa, em sẽ có bất ngờ cho Linh nhé!"

Đỗ Hà trả lời. Chị gặng hỏi đó là gì, thì em chỉ lắc đầu không đáp.

Sau hôm cà phê, Thuỳ Linh tính không gặp lại Đỗ Hà vì em kỳ quặc quá. Nhưng rồi, nụ cười của em, cả cách em tò mò về Thuỳ Linh khiến trái tim này rung động. Đặc biệt hơn, Thuỳ Linh cũng muốn xem em có điều gì thú vị.

Cuối cùng, Thuỳ Linh nhắn tin cho Đỗ Hà:

"Muốn uống cà phê với chị không?"

****

Đó chỉ là quyết định ngẫu hứng, và đến ngày hẹn, Thuỳ Linh bỗng cảm thấy ân hận. Tựa đứa trẻ bị cuốn vào một trò chơi đầy bất ngờ, Thuỳ Linh dần dấn thân vào mối quan hệ mà chẳng biết lối ra ở nơi đâu.

Lần này, điểm hẹn của em là một quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố. Một không gian yên tĩnh, khi từng vật dụng đều gợi lên vẻ đẹp của sự hoài niệm:
Những bông hoa hồng dại, nhạc Trịnh Công Sơn, các tấm hình về Sài Gòn thập niên 80... Mọi thứ phảng phất những gì đã qua. Thuỳ Linh tặc lưỡi, cảm thấy không quá bất ngờ. Quán cà phê này rất hợp với tính cách kỳ quặc của em, kẻ vẫn cố lần sâu vào từng ngóc ngách của người đối diện và tìm kiếm điều mà chẳng ai bận tâm tới. Đúng lúc đó, có dòng tin nhắn được gửi đến:

"Em đến trễ, chị gọi món trước nhé"

Thở hắt ra, Thuỳ Linh quyết định chọn chỗ ngồi khuất đám đông, chán nản đợi em xuất hiện. Thời gian bị kéo giãn, ngột ngạt và lê thê khó tả. Sau 30 phút, Thuỳ Linh quyết định gọi món.

"Chị uống gì?"

Chất giọng của Đỗ Hà khiến Thuỳ Linh giật bắn, và sự sửng sốt của chị cũng tăng thêm khi thấy Đỗ Hà đang mặc đồng phục của quán cà phê. Cơ thể bé nhỏ của em lọt thỏm trong bộ áo vải linen thoải mái màu be. Và đẹp vừa mong manh, vừa tinh quái ấy khiến tim Thuỳ Linh lỗi nhịp.

"Sao em nói mình làm công việc bán quần áo?"

Thuỳ Linh sửng sốt.

"Em vẫn làm công việc đó mà. Đây là trò chơi bắt ngờ em dành cho chị."

Đỗ Hà đáp bình thản rồi từ từ cởi bộ đồng phục trả lại cho một nhân viên cùng số tiền boa hậu hĩnh. Thuỳ Linh tò mò hỏi:

"Em tính chơi gì?"

"Chơi đóng vai.."

Em nháy mắt.

"Mỗi lần gặp nhau, em sẽ hóa trang thành người làm mấy công việc chị từng làm."

"Vì sao?"

Thuỳ Linh cười khổ.

"Tại em thích thôi. Chị thử không?"

Thuỳ Linh cười trừ, không đáp.

Sau buổi hẹn thứ hai, Thuỳ Linh muốn xếp em vào quá khứ. Nhưng chẳng hiểu sao, hình ảnh của em khiến Thuỳ Linh cười mãi. Sau ba ngày đắn đo, chị lại nhắn tin:

"Mình gặp nhau tiếp không?"

***

Như đứa trẻ bị dụ dỗ bước vào trò chơi đầy bất ngờ trong khu công viên tình ái, Thuỳ Linh dần say đắm Đỗ Hà, người không quá xinh đẹp, chẳng giàu có hay nổi bật.

Chỉ có tính cách của Đỗ Hà là tỏa sáng, như ngọc quý giữa thành phố bộn bề.

Trong những lần gặp tiếp theo, Đỗ Hà hóa trang thành đủ nghề nghiệp: Người đầu bếp với bộ đồng phục màu trắng cùng chiếc mũ đội lệch vẫn còn bám mùi dầu mỡ, một thực tập sinh văn phòng tập làm quen với công việc bàn giấy, cả người môi giới động sản với khuôn miệng nhanh nhẹn khi đưa ra loạt lựa chọn béo bở đầy hấp dẫn cho khách hàng... Vai nào em cũng đóng rất tốt, như thể em đã từng làm qua tất cả.

"Haha, em dị thật!"

Thuỳ Linh cười khanh khách. Thuỳ Linh cứ nhìn em pha trò một cách đầy tự nhiên. Cảm giác ngượng ngùng trôi đi, để lại sự hồi hộp mà đã rất lâu chị mới cảm nhận lại trong chuyện yêu đương. Dần dần, Thuỳ Linh đã say đắm em.

"Hà, bây giờ em kể chị nghe được chưa?"

Một lần Thuỳ Linh hỏi.

"Kể gì ?"

"Sao em thích việc đóng vai mấy nghề việc nặng
lương thấp thế?"

Lúc đó, Đỗ Hà im lặng, lảng đi. Sau này, Thuỳ Linh quyết định tìm cách để Đỗ Hà chia sẻ lý do sau trò chơi kỳ lạ này.

Cuối cùng, em thổ lộ:

"Hồi đó em với tình cũ cũng từng khổ sở, làm đủ nghề. Sau này, người ta đỗ đại học và làm cho một tạp chí tiếng tăm. Còn em chỉ bán quần áo, mở tiệm chứ không có bằng cấp gì."

"Mở tiệm quần áo thu nhập ổn mà"

Thuỳ Linh nhíu mày khó hiểu.

Đỗ Hà nhìn chị, thở dài:

"Nhưng sao em biết mấy chuyện xa hoa, nghệ thuật, thời trang như người làm trong tạp chí?"

Lúc đó, chị im bặt. Thuỳ Linh dần hiểu sự sợ hãi của em.

Khi người ta đã không còn điểm chung, khoảng cách cùng dần xuất hiện. Và đôi khi, sự thay đổi nơi địa vị lại là mầm móng cho hai tâm hồn lạc điệu mãi mãi.

"Không"

Cuối cùng, Thuỳ Linh đáp.

"Không phải ai cũng vậy đâu. Vẫn có người dù bên ngoài thay đổi ra sao, thì bên trong họ vẫn vậy."

...

Sau này, Thuỳ Linh luôn hỏi về công việc kinh doanh quần áo của Đỗ Hà. Vẫn thói quen cũ, em luôn lảng tránh, như thể việc bán buôn luôn thấp hèn hơn kẻ đóng mình trong các bộ suit may đo như chị. Vì thế, Thuỳ Linh càng dốc lòng đi sâu vào tâm khảm em.

*Tâm khảm : Chỗ sâu xa trong lòng.*

...

"Hôm nay cuối tuần, chị qua tiệm phụ Hà nhé."

Thuỳ Linh đề nghị.

"Không cần đâu. Tiệm em cũng buôn bán bình thường thôi."

Đỗ Hà cười.

"Ừ, chị thích buôn bán bình thường, bất thường chị hơi mệt." - Thuỳ Linh đáp hài hước.

Nhưng Đỗ Hà vẫn đánh trống lảng và từ chối lời đề nghị của chị một cách khéo léo. Không nản chí, Thuỳ Linh chọn ngày đến thăm tiệm của em. Khi đó đã 10 giờ tối.

Tấm bảng "closed" đã được treo lên. Nhìn qua cánh cửa kính, Thuỳ Linh thấy Đỗ Hà đang livestream bán đồ. Chất giọng vui vẻ của người vang lên, đều đặn và đáng yêu.

"Bên cạnh quần áo, tiệm mình có bán kem dưỡng nữa. Sao cơ bạn cogaixitin? Kem từ đất nước Gia Lại à? Ủa, chỗ nào nghe lạ quá..."

*Cụm từ đất nước Gia Lai : Gia Lai là tỉnh nằm ở phía Bắc Tây Nguyên, Việt Nam. Tuy nhiên, Trần My, nhân vật có lượng người theo dõi lớn trên mạng xã hội đã nhầm lẫn Gia Lai là một quốc gia trong một lần Phát sóng trực tuyển. Câu nói hài hước của cô nhanh chóng lan truyền trên Facebook vào năm 2019.*

Sự bối rối của Đỗ Hà trước những lời trêu chọc trên mạng xã hội, cách em lựa chọn sản phẩm, hay lúc em cố nói thật to vào điện thoại... mọi hình ảnh đó khiến Thuỳ Linh khẽ rùng mình. Thứ luồng điện mạnh mẽ đầy rung cảm đó khiến khoé mắt này cay cay. Thuỳ Linh hiểu, em đã rất phải cố gắng để có được ngày hôm nay.

Bối rối chốc lát, Thuỳ Linh tháo cà vạt, lột bỏ vẻ hào nhoáng mình thường bọc lên mình. Đẩy cánh cửa tiệm, chị bước vào. Đỗ Hà quay lại. Đôi mắt em mở to sửng sốt.

Quên cả việc phải tắt điện thoại, em thốt lên:

"Ủa sao chị lại tới đây? Hôm nay chị bảo có cuộc họp buổi khuya mà."

"Thì chị rảnh đột xuất thôi"

Thuỳ Linh cười toe toét.

Thế rồi, Thuỳ Linh ngồi cạnh em, cầm mấy lọ kem dưỡng, Thuỳ Linh nhìn vào camera, giới thiệu:

"Hôm nay tụi mình giới thiệu sản phẩm mới nhé!"

Ngay lập tức, những biểu tượng "haha", "tim" phủ chụp lấy Thuỳ Linh. Cách bình luận trêu đùa hiện lên màn hình khiến Thuỳ Linh lúng túng. Lúc đó, em cười vui vẻ, nhưng mắt lại long lanh đến lạ:

"Người yêu mình đùa đấy. Chị ấy không biết cách chăm sóc da đâu..."

Hôm đó, Thuỳ Linh và Đỗ Hà cùng livestream bán kem dưỡng da. Chị nghe em nói về công dụng của từng sản phẩm, các kiến thức chăm sóc sức khỏe mà Thuỳ Linh chưa từng nghe đến. Như mọi khi, Thuỳ Linh cuốn vào lời nói và tâm hồn em, như chưa bao giờ có khoảng cách...

PTV 🌷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top