Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Dở Khóc Dở Cười


  Mùa hè đã đặt những bước chân đầu tiên lên cây phượng nằm ngay sát dãy phòng học mới xây của trường Kha. Hắn chẳng hề chú ý đến điều đó, mãi sáng nay thấy nhỏ Quyên vén tà áo dài trèo lên bàn, thò tay ra cửa sổ ngắt lấy một trong những cái bông đầu mùa, hắn mới chợt ngớ ra. Mấy hôm nay mải lo học các môn thi tốt nghiệp, hắn thấy khờ cả người. Lú lẫn mất rồi.


- Hi mày! - Nhỏ Quyên cười toe toét chào hắn và chìa cho hắn coi cái bông phượng như một đốm lửa rực rỡ trong tay nhỏ.

- Biết thi tốt nghiệp có môn Sử với môn Lý nên mày phởn lắm phải không? - Hắn xì một tiếng. Gì chứ môn Sử là kẻ thù không đội trời chung với hắn, bài nào bài nấy dài dằng dặc, đầy nghẹt chữ, chỉ nhìn thôi cũng đủ hoa mắt chứ nói chi học thuộc. Thế nhưng nhỏ Quyên lại cực kỳ mê môn này, và với mớ kiến thức lịch sử uyên bác của mình, nhỏ trở thành học trò cưng của thầy dạy Sử vốn nổi tiếng khó tính.

- Hehe, lúc nào mà tao chẳng yêu đời! - Mắt nhỏ Quyên lóe lên thật kinh dị - Chứ tao đâu có "Nhớ ai bổi hổi bồi hồi - Như đứng đống lửa như ngồi đống than" mày há?

- Mày... mày nói vậy là ý gì? - Mặt hắn nóng bừng lên, và nếu mà soi gương thì cầm chắc hắn sẽ thấy mặc mình đỏ không thua gì mấy bông hoa phượng đung đưa ngoài cửa sổ.

- Hí hí! - Quyên phe phẩy cây quạt giấy cầm tay, che miệng cười. Ôi trời hình như con nhỏ vừa mọc thêm cái đuôi với đôi cánh màu đen thì phải. - Chứ mấy tuần nay mày không gặp "người ta", không nhớ thật à?

- Người ta nào? - Hắn giả ngu. Quyên che quạt ngang miệng, cười nham nhở:

- Thằng Linh. Không phải từ cái hôm về nhà nội mày đến giờ, mày với nó không gặp nhau nữa sao? Không nhớ nó hả?

- Đừng có nói tầm bậy!!! - Hắn vung tay loạn xạ, mặt đỏ lên như tương cà. Quyên bò ra cười lăn lộn.

- Ờ tao nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la à nha!

Hắn cứng họng hết cãi được. Dù sao chưa bao giờ hắn cãi với nhỏ Quyên mà thắng hết. Với lại, nhỏ nói cũng đúng thì bảo sao hắn cãi bây giờ. Hắn đúng là thấy nhớ cậu nhóc khó chịu đó. Từ hôm đó đến nay, hắn chưa gặp mặt nhóc Linh. Chuyện học hành đã cuốn lấy hắn. Nhưng mấy đêm thức khuya học bài, nhìn cái túi thơm để trên cái kệ sách ngay trước mặt, hắn chợt thấy trong lòng một chút nhói lên khó chịu. Là nhớ, có lẽ vậy. Ngoài anh hai, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhớ một người nhiều thế. Một cái gì đó cứ ngọ nguậy trong tim hắn. Cái nét mặt lạnh tanh đó. Cái giọng nói ngang phè đó. Hắn chẳng biết từ lúc nào con người bướng bỉnh ấy đã bước vào tim hắn và làm tổ luôn trong đấy. Hắn chịu, không làm gì được. Dù sao thì chuyện tình cảm vốn vượt ngoài khả năng hiểu biết của hắn mà.

- Mày im lặng vầy tức là thừa nhận hả? - Quyên nháy mắt trêu. Hắn tặc lưỡi né tránh ánh nhìn của nhỏ bạn:

- Có gì đâu mà thừa nhận?

- Mày biết rõ hơn tao mà?

Mặt hắn lại được dịp đỏ lên. Hắn mở cặp vờ lục tìm cuốn đề cương toán, nhưng chủ yếu là để che giấu sự lúng túng của mình. Quyên khụt khịt mũi cố nén cười.

- Nam nhi đại trượng phu phải dám đối diện sự thật chứ! Khai thiệt đi, mày thích thằng em tao rồi đúng không?

- Liên... liên quan gì mày? - Khỉ thật, tự dưng hắn mắc chứng nói lắp. Quyên cười cười:

- Mày là thằng bạn thân nhất của tao, nó là đứa em trai duy nhất của tao, vậy mà không liên quan hả?

- ...

- Trả lời nhanh lên, thích hay là không? Nên nhớ mày chịu mọi trách nhiệm liên đới với câu trả lời của mày đó nha.

- Ưm... thì... - Hắn thiệt tình mong muốn sàn nhà dưới chân sẽ thủng một lỗ để hắn chui xuống, à không lọt xuống mới đúng (đang ở trên lầu 2 ^^) - có... hơi hơi...

- Hơi hơi thôi á? - Quyên lại che quạt ngang miệng, đôi mắt gian tà kinh khủng thấu suốt tim hắn.

- À thì... thích một chút!

- Một chút? Cỡ hạt cát không?

- Tao... thì là...

- Sao?

- Tao... th... ưm... - Trông hắn bây giờ y hệt con gà nuốt phải cọng dây thun. Mặt đỏ gay, đầu hết lắc lại gật, còn tay thì vung loạn xạ vì không biết để đâu cho hợp. Mãi hắn mới sắp xếp được từ ngữ trong đầu - Tao thích... ừm... thích nhóc đó... ưm... là vậy đó... - Hắn lí nhí.

- What? Tao nghe không rõ!

- Tao... thích nhóc Linh... - Vẫn lí nhí.

- Không nghe.

- MỆT MÀY QUÁ! TAO THÍCH LINH, ĐƯỢC CHƯA?

Im lặng.

Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.

.............

......
...

- Waaaaaaaaaaaaa, tự thú trước bình minh nha!

- Trời ơi hotboy dự bị lớp mình đã tìm được người trong mộng.

- Linh nha, đáng ganh tị nha!!!

Hắn mếu máo trước mấy chục cái miệng đang chĩa vào mình. Nhờ ơn nhỏ Quyên mà hắn hét lên trước cả lớp cái câu nói "bất hủ" đó, và bây giờ có bốn cặp mắt long lanh của bốn đứa con gái và một cặp mắt kinh dị của thằng lớp phó kỷ luật được âu yếm ném về phía hắn.

Chẳng là, lớp hắn có đến năm đứa tên Linh.

Hắn gần như chết đứng giữa lớp.

Quyên thì ứa nước mắt.

Đó là hiệu ứng của việc nhỏ cố nín cười nãy giờ.



- Áhahahahhahaha!!! Hức... ực... hahahahah!!!!

Đã 5 phút trôi qua mà nhỏ Quyên vẫn đang ôm bụng cười rất khí thế, mặc cho những tiếng nấc cụt lại thi thoảng xen vào giữa tràng cười của nhỏ. 4 nhỏ con gái tên Linh cùng hàng chục đứa ham hố khác thì vây lấy hắn.

- Mày nói Linh nhưng mà là Linh nào vậy? - Thằng Tuấn cận nhìn hắn lom lom.

- Ê trừ tui ra đi nha! - Vân Linh, nhỏ con gái với mái tóc dài ngang lưng ngúng nguẩy - Tui theo chủ nghĩa độc thân.

- Ơ... hưm... - hắn lâm vào tình trạng dở khóc dở cười - thiệt ra là... tui đâu có nói Vân Linh.

- Ờ, vậy thì tốt! - Nhỏ Vân Linh phẩy tay rồi đi về chỗ ngồi.

- Vậy cũng đừng hy vọng gì ở tụi này nghe! - Thủy Linh và Hà Linh cùng lên tiếng - Tụi này chỉ có Lee Jun Ki trong tim thôi hà!

Và hai nhỏ kéo nhau đi mất tiêu. Chỉ còn lại Mỹ Linh bà bà, nhỏ này thì dù cho hắn cả núi vàng khuyến mãi thêm đống kim cương châu báu hắn cũng không dám đụng tới. Chỉ nhìn bản thành tích võ thuật cùng với thân hình cao to của nhỏ hắn đã dư biết tương lai mình đen tối cỡ nào rồi. Cho nên hắn thốt ra lời nói mà nghe miệng cứng đơ:

- Hơ... mình... mình cũng không có ý nói Mỹ Linh...

- WHAT?????

Mấy chục cái miệng cùng la lên thảng thốt. Nhỏ Quyên vẫn cười lăn lộn, trong khi cường độ nấc cụt càng lúc càng tăng. Hắn dở khóc dở cười.

- Không phải mấy bạn kia, chẳng lẽ là... - Một đứa lấp lửng.

- Kha, không phải là... ý tao là mày...

- Há há há há há!!!!.... - Tràng cười của nhỏ Quyên xen ngang làm mọi thứ càng thêm náo loạn. Mọi nỗ lực của thằng lớp phó kỷ luật nhằm lập lại trật tự đều vô tác dụng, nếu không muốn nói sự góp mặt của nó càng làm mọi chuyện rối tung lên. Cụ thể là, mọi mũi dùi đều đang chĩa vào nó:

- Linh, mày thấy sao? - Một đứa con gái hớn hở. Hắn thấy lạ vì con nhỏ lại hớn hở với một chuyện như thế này.

- Chẳng sao cả! - Linh cau có - Tụi mày trật tự giùm đi, sắp tới giờ vô học rồi đó.

- Nhưng có người bảo là thích mày, sao mày vẫn tỉnh bơ vậy? - Nhỏ con gái không chịu thua - Còn nói trước cả lớp nữa chứ.

- Nói gì thì kệ người ta, mày làm như trên thế giới này chỉ có mỗi 5 đứa lớp mình tên Linh thôi á!

- Nhưng nếu Linh mà nó thích không phải trong lớp mình thì nó tuyên bố trước lớp làm gì?

- Chuyện đó làm sao tao biết mà hỏi tao? - Bạn lớp phó kỷ luật đã bắt đầu nổi nóng. Nếu không phải lúc ấy tà áo dài giáo viên đã thấp thoáng ngoài hành lang thì chắc cả lớp đã phải gánh cơn thịnh nộ của thằng này chứ chẳng chơi.

Nhưng con nhỏ đã hỏi những câu đáo để đó, trước khi bỏ về chỗ ngồi, dường như chưa cam tâm nên còn quay lại phán một câu:

- Tao không biết thằng Kha thì sao, nhưng cái kiểu đỏ mặt của mày nãy giờ, tao hiểu lầm thì mày cũng đừng trách tao nhá!

Thế mới biết, ngoài nhỏ Quyên ra lớp hắn còn có một tiểu ác quỷ khác nữa.

Có vậy cuộc đời mới bớt tẻ nhạt đi. Chỉ khổ cho những đứa như hắn - và thằng lớp phó kỷ luật thôi.

-o0o-

Tan học, nhỏ Quyên hăm hở đi ra nhà xe. Vẻ mặt phấn khích lộ liễu của nhỏ khiến Kha cảm thấy bất an khủng khiếp. Bao nhiêu năm làm bạn với con nhỏ đáng sợ này cho hắn một kinh nghiệm quý giá: chuyện làm con nhỏ này vui tuyệt đối không phải là một việc bình thường, nếu không muốn nói là sẽ gây ra tai họa gì đó cho một hoặc một số người nào đó.

Linh cảm rằng con người sắp sửa gánh chịu tai ương sẽ không phải là ai khác ngoài mình, Kha gom tập vở vào cặp rồi chạy vội theo nhỏ bạn. Hắn bắt kịp nhỏ khi nhỏ đang dắt xe ra cổng.

- Gì vậy mày? - Quyên tròn mắt ngây thơ.

- Ừm... giờ mày về nhà à? - Hắn gãi đầu, cảm giác bất an càng lúc càng tăng.

- Ờ, không về nhà chứ tao đi đâu? Chiều tao còn đi học vẽ nữa. Với lại... - Quyên ngừng nói quan sát Kha một hồi rồi che miệng cười gian - ... tao nóng lòng muốn kể cho thằng em tao nghe về tấm lòng của mày, hô hô!!!

- Trời, mày điên à? - Kha hoảng hốt - Nói với nhóc đó làm gì?

- Mày thích nó, không nói với nó không lẽ tao đi nói với cục đá? - Quyên chớp mắt.

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết. Mày rãnh thì cứ việc đi theo canh chừng tao đi. Hehe.

Kha lắc đầu khổ sở. Ôi ông trời đã sinh ra hắn sao lại để cho hắn gặp con nhỏ này vậy không biết. Mà con nhỏ lại còn là chị của người hắn lỡ thích nữa chứ.

Rốt cuộc hắn theo nhỏ Quyên về nhà nhỏ. Chả biết để làm gì, hắn đâu có trông chừng nhỏ mọi lúc mọi nơi được. Nhưng hắn thật sự không muốn nhỏ nói cho nhóc Linh biết là hắn thích cậu nhóc. Bởi vì đó chỉ là tình cảm một chiều từ phía hắn, của riêng hắn mà thôi. Nhóc Linh chỉ mới học lớp 8, mới 14 tuổi, chẳng có lý do gì để cậu nhóc phải bận tâm về chuyện tình cảm hết. Và hắn cũng có một niềm tin vững chắc được dán bằng keo Con Voi là nếu biết chuyện này thì cậu dứt khoát sẽ không bao giờ nhìn mặt hắn nữa.



Nhỏ Quyên dựng xe bước vào nhà, hắn thấp thỏm theo sau. Nhóc Linh đang bưng tô cơm ngồi coi ti vi, quay ra nhìn bà chị rồi nhìn qua hắn. Cặp chân mày thanh khẽ nhíu lại thành một cái nhìn khó chịu.

- Anh đến đây làm gì?

Hắn chưa kịp mở miệng thì nhỏ Quyên đã bay tới để cốc đầu nhóc Linh. Nhưng thằng nhóc đã được huấn luyện nhuần nhuyễn nên đã nhanh chóng né qua một bên.

- Mày nói chuyện với bạn tao cái kiểu gì vậy hả?

Bị Quyên nạt mà Linh cứ tỉnh queo không nói gì. Nó đã nhất quyết sẽ không thèm dính dáng gì đến "ông già khó ưa" tên Kha nữa nếu Kha không tỉnh người ra mà tự sống cho bản thân mình. Cho nên lâu lắm không thấy Kha qua nhà chơi, nó cũng cứng đầu không hỏi bà chị lấy một tiếng mặc cho trong lòng khó chịu chết đi được. Hôm rồi nghe bà chị về tắc lưỡi bảo "ông đó" sáng nào mặt mũi trông cũng như cú mèo, nó thấy trong lòng xót xót nhưng mặt thì vẫn tỉnh như ruồi. Không hiểu sao bà chị nhìn mặt nó như vậy lại cười nhỉ?

Kha nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Linh, đoán chắc cậu nhóc vẫn còn bực hắn chuyện hôm lần trước ở nhà nội. Nhưng biết sao được, hắn là như vậy mà.

- Ừm, Linh nè... - Hắn đến đứng trước mặt cậu nhóc, gãi gãi đầu trong khi mặt mày cứ thế mà đỏ lựng lên - Chuyện hôm bữa ở nhà nội tui á, tui... tui xin lỗi.

- Ai có dư lỗi đâu mà cho anh xin? - Linh quay mặt đi hướng khác. Hắn dở cười dở khóc.

- Tui biết tui sai thiệt mà >"< .

- Ừ, biết sai thì tự đi mà sửa sai, báo cáo với tui làm gì? - Linh lạnh lùng đứng dậy. Thực chất nó đang rất cố gắng kiềm nén một nụ cười an tâm. Nó tin rằng cái mặt thành thật ngô ngố của Kha diễn tả cho một sự biết lỗi thật sự. Nhưng mà nó lại không thích trưng nụ cười của mình cho Kha thấy. Thành ra nó cứ mím mím môi, chuẩn bị chuồn xuống bếp bới thêm cơm.

- Linh, mày chờ chút! - Nhỏ Quyên lao tới nắm cổ áo Linh kéo lại - Tao có chuyện hệ trọng muốn nói với mà...

- Quyên! - Kha phóng đến đưa tay bịt miệng Quyên, và liền đó chó nhà hàng xóm đua nhau sủa trước tiếng hét của hắn - Áaaaaaaaaaaaa! ĐAU! SAO MÀY CẮN TAO?

Hắn vẩy vẩy ngón tay còn in nguyên dấu răng của nhỏ bạn thân. Con nhỏ này sao răng bén quá, hic hic.

- Đừng có cản trở người thi hành công vụ chứ mày! - Quyên lườm hắn cười nham nhở. Thiệt là thảm cho hắn.

- Tao không muốn mày nói mà Quyên!!!

- Sao lại không nói? - Quyên nghiêm mặt - Không lẽ những lời đó của mày chỉ là đùa cợt sao?

- Tất nhiên là tao nói thật! - Hắn vọt miệng, mặt đỏ bừng - Nhưng tao không hề có ý nói với... với...

Hắn nhìn nhóc Linh. Trông cậu nhóc có vẻ như hết sức bực mình.

- Chị hai! - Linh vùng ra khỏi tay Quyên đang túm chặt cổ áo nó - Đau em! Nói gì nói lẹ đi cho em đi bới cơm nữa.

- Là vầy! - Không đếm xỉa gì tới gương mặt tội nghiệp của Kha, Quyên khoái chí bắt đầu câu chuyện - Sáng nay ở trong lớp, thằng Kha đã làm một việc gây sốc.

- Quyên ơi là Quyên ~~ !!! - Kha chỉ biết than trời trong khi nhóc Linh nhìn hắn dò xét theo kiểu "Anh lại gây ra chuyện gì nữa rồi???".

- Mày biết không, nó đã tuyên bố tình yêu ngay trước mặt 38 thần dân lớp tao! - Quyên hùng hồn. Nhóc Linh xém tí đánh rơi cái tô trên tay.

- What???

- À... nó đã rất dõng dạc mà nói là "Tao thích..."

- Quyên, stop được rồi đó! - Hắn chịu hết nổi, chạy tới kéo Quyên ra khỏi Linh. Nhưng cậu nhóc không dễ dàng bỏ qua, nhìn hắn đầy nghi ngờ:

- Anh thích ai?

- Ưm... đâu... đâu có! - Hắn đỏ chín cả mặt lên. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo để bịt miệng nhỏ Quyên trước khi con nhỏ có nhã ý nói hộ hắn. May cho hắn là chưa bị nhỏ cắn lần nữa.

- Thích chị hai tui hả?

- Mày điên à? - Nhỏ Quyên la lớn - Nghĩ sao vậy? Người nó thích là...

- Thôi Quyên! - Hắn kiên quyết không cho Quyên nói. Trong khi nhóc Linh thì lại kiên quyết truy tới cùng:

- Ai? - Nó không biết tại sao, nhưng nó thật sự thắc mắc ai là người Kha thích. Thích đến mức tỏ tình trước cả lớp cơ mà. Đáng ghét, sao tự nhiên tim nó thấy đau quá. Nó có bị bệnh tim hồi nào đâu cà?

- Chung lớp anh hả? - Nó không nén được tiếng thở dài.

- Không... không phải! - Mặt Kha vẫn đỏ như gấc. Đứng trước Linh, hắn chẳng bao giờ giữ được cái mặt tỉnh bơ vốn có - Ý tui là... không có...

- Không còn chuyện gì nữa thì tui đi ăn cơm tiếp đây!

Linh quay người đi vào bếp. Quyên gạt tay Kha ra khỏi miệng mình, gọi giật lại:

- Khoan Linh! Nghe nè, người thằng Kha thích...

- Tao đã nói là mày đừng nói mà!

- Nó hiểu lầm rồi thấy chưa?

- Nhưng...

- Hồi đó tỏ tình giùm tao mày can đảm lắm mà, sao giờ kỳ vậy?

- Hồi đó khác!

- Vậy là mày không thật lòng?

- Điên! Tao thích Linh đương nhiên là thật lòng!

- Gì chứ? - Đang bận cãi cọ hắn không để ý giọng nói này không phát ra từ miệng Quyên, và hắn cứ thế mà trả lời:

- Tao nói tao thật lòng thích nhóc Linh em mày, nhưng mà muốn tao nói cho nó biết thì nằm mơ đi!

- Ủa vậy là tao đang nằm mơ à? - Quyên nhe răng cười. Hắn lạnh người trước nụ cười đó.

- Ý mày là sao? - Một giọt mồ hôi to tướng lăn dài qua thái dương hắn. Quyên nghiêng đầu:

- Nãy giờ mày đã khẳng định cái sự thật đó đến hai lần, và tao nghĩ thằng Linh đứng ngay cạnh mày thì làm sao mà nó không nghe há!

Hắn nghe như tim mình đã văng ra ngoài khi hắn chầm chậm quay đầu lại đối mặt với ánh mắt nâu còn nguyên sự ngỡ ngàng của Linh.

- Anh nói thật đấy chứ? - Giọng Linh điềm tĩnh làm hắn càng run hơn.

- Thật... thật cái gì? - Trong một thoáng mà hắn thấy khả năng ngôn ngữ của mình giảm sút trầm trọng.

- Thích tui. - Linh tỉnh bơ nói, bất chấp một thoáng đỏ vừa lướt qua mặt nó, và chỉ có nhỏ Quyên tinh mắt mới nhận ra.

- Ơ...

- Tui hỏi lại là có thật vậy không?

- Thì...

- THẬT HAY KHÔNG? - Bực mình, Linh quát lớn. Hắn nhắm tịt mắt lại, nói luôn:

- Thật. Đúng là tui thích cậu. Nhưng mà tui...

BỐP!!!!

- Hứ! - Sau khi cho hắn một đấm nổ đom đóm, Linh đặt cái tô xuống bàn rồi phóng lên lầu, không nhìn lại dù chỉ với nửa con mắt. Nhỏ Quyên sau khi đờ người ra sau hành động bộc phát của thằng em, vội vàng đỡ hắn dậy. Hắn bị chảy máu mũi.

- Mày có sao không?

Quệt vết máu, hắn nhăn mặt vì đau:

- Mày nghĩ tao có sao không?

- Mũi mày chảy máu kìa! - Quyên lo lắng - Chắc là đau lắm hả?

- Mày đưa mặt cho nhóc Linh đấm thử thì biết đau hay không liền hà... Chết tiệt, lấy giùm tao miếng khăn giấy...

Ngồi xuống ghế và ngửa mặt nhìn cái trần nhà để ngăn máu mũi chảy ra, hắn làu bàu với Quyên lúc này đang cầm miếng khăn giấy chậm vết máu cho hắn.

- Tao đã bảo mày đừng nói, thấy chưa, giờ tao lãnh đủ.

- Ai mà biết thằng Linh lại phản ứng như vậy.

- Kiểu này dám nhóc đó không bao giờ nhìn tới cái mặt tao nữa luôn, thiệt tình! - Hắn muốn thở dài nhưng không dám, sợ làm máu chảy nữa.

- Ê mà, hehe - Quyên cười gian tà - Mày thích em tao từ hồi nào? Từ lần đầu gặp hả? Tiếng sét ái tình đúng không?

- Làm gì có! - Hắn đỏ mặt. Quyên cười khì.

- Thế từ bao giờ?

- Ai... ai biết đâu!

- Haha! Nghe hay nhỉ?!!

- Nhưng mà... nhóc đó... ý tao là, tình cảm của tao chỉ là một phía, nên không muốn làm nhóc đó bận tâm . Mười bốn tuổi, còn con nít lắm, tự dưng mày đi nói ra...

- Tao có nói gì đâu hè! - Quyên cười cười - Chính miệng mày tố cáo mày đấy thôi, giờ đổ thừa là sao?

- Nhưng mà...

- Mày đừng có coi thường em tao. Nó không trẻ con đến mức không biết gì đâu nhá! - Quyên đứng lên - Trưa rồi, mày ở đây ăn cơm với tao luôn. Đồ ăn thằng Linh nấu đó, yên tâm là không thua nhà hàng đâu, keke. Tao lên nói chuyện với nó xem sao.

Nghe đến đó hắn hoảng hốt đứng bật dậy, không quên cầm miếng khăn giấy chặn ngang mũi. Dạo này hắn ngủ ít nên cứ chảy máu cam hoài, đã vậy hồi nãy còn bị ăn đấm nữa chứ.

- Mày... mày định nói gì với nó??? - Nghe giọng hắn là biết ngay hắn đang hoảng tới cỡ nào. Tất nhiên, theo ý hắn thì nhỏ Quyên đang có một dự định điên khùng hết chỗ bàn cãi.

- Yên tâm đi, không có gì đâu! - Quyên nháy mắt - Mày ngồi đây coi chừng nhà, lát tao xuống mình đi ăn cơm.

Nhỏ nói xong rồi chạy lên lầu. Hắn nhìn theo cái đuôi tóc lúc lắc theo mỗi bước chân nhỏ bạn, lắc đầu rồi buông mình trở lại xuống ghế.

Sao nhóc Linh lại đánh hắn nhỉ? Giận? Ghét? Haiz..., mà cũng tại hắn ngốc nghếch xớn xác tự nhiên lại đi khai ra tình cảm của mình trước mặt cậu nhóc. Hết đường cứu vãn rồi.

Mà, buồn ghê! Vậy là nhóc Linh không thích hắn đâu ha! Hic, lần đầu tiên hắn thấy thích một người, giờ coi như là bị từ chối rồi còn gì! Vầy gọi là thất tình hả ta?

-o0o-

- Đồ ngốc! Ngốc không chịu nổi mà!!!

Linh cầm cái gối ném mạnh vào tường. Mặt nó đỏ dừ lên. Bên tai nó vẫn còn rõ mồn một tiếng Kha bảo là thích nó. Trời ơi là trời! Anh ta nói thế nghĩa là sao chứ? Sao tự nhiên đi thích nó? Lại còn điên khùng tuyên bố trước lớp bà chị nó nữa. Thiệt không hiểu nổi trong đầu anh ta chứa cái gì. Nó ôm đầu ngồi xuống giường, hơi nóng từ mặt bắt đầu lan ra khắp người.

Thích nó.

Kha thích nó.

- Á á á điên mất!!! - Nó bực dọc hét lên. Cánh cửa phòng bật mở và cái đầu nhỏ Quyên ló vào, nhăn nhở cười:

- Làm sao thế em trai? Sao mặt em giống trái cà chua quá vậy?

- Chị kệ em! - Linh nổi sùng - Chị lên đây làm gì?

- À, thì là chị gái có chuyện muốn nói với em trai mà!

Nhỏ Quyên đến ngồi lên giường cạnh nhóc Linh. Thằng nhóc nhích qua một bên và giương mắt nhìn nhỏ có vẻ cảnh giác.

- Sao mày đánh Kha? - Quyên bắt đầu câu chuyện. Linh im lặng.

- ...

- Nó bị chảy máu mũi đó.

- Em có mạnh tay lắm đâu! - Trong giọng Linh nghe có chút lo lắng. Quyên cố giấu nụ cười.

- Dạo này sức khỏe nó cũng yếu, tại nó cứ thức đêm mà. Hồi đó giờ thức đêm nhiều là nó hay bị chảy máu mũi lắm, mấy bữa nay vô lớp tao thấy nó chảy máu cam hoài, nhìn mà xót.

- Chị nói với em làm gì? Sao không đi nói ông đó giữ gìn sức khỏe ấy.

- Ờ, nhưng có ai nhận được lời tỏ tình lại đi đấm người ta như mày không hả?

- Ai... ai biểu? - Mặt Linh lại đỏ lựng lên. Quyên phải công nhận gương mặt của thằng nhóc lúc này trông dễ thương kinh hoàng. Mà cái kiểu đỏ mặt này, sao đáng nghi quá ta!??

- Linh, mày thích thằng Kha không? - Quyên hỏi thẳng. Đúng như nhỏ nghĩ, nhóc Linh giật bắn người đứng bật dậy.

- Không, em đương nhiên là không thích.

Nó cố giữ cho mình bộ mặt "tỉnh" nhất. Nhỏ Quyên cũng quá hiểu thằng em để biết khi nó đã trưng ra bộ mặt đó thì có hỏi thêm gì cũng vô ích. Nhỏ thở dài:

- Ờ, mày không thích thì thôi. Nhưng mà tao nói cái này, mày suy nghĩ thử giùm tao hén!!

- Cái gì? - Linh nghi ngờ. Quyên cười hiền:

- Phản ứng của mày lúc nãy có thể làm Kha tổn thương đó. Theo tao biết trước giờ nó chưa từng thích ai hết, từ khi anh nó chết thì trái tim nó gần như bị đóng chặt luôn...

- ...

- Cho nên nói ra thì có vẻ tao là một bà chị không tốt, nhưng khi tao nhận ra nó thích mày, tao rất mừng.

- Chị hay quá há! - Linh khịt mũi.

- Mày thích nó hay không là chuyện của mày, nhưng tụi tao sắp thi tốt nghiệp rồi, tao nghĩ... mày nên giải thích chuyện hồi nãy với nó cho đàng hoàng, được không?

- Hừ, bộ kiếp trước em mắc nợ gì ông già đó hay sao vậy!!! - Linh bất mãn ra mặt. Quyên phá ra cười:

- Haha, ai biết được hai đứa mày có duyên nợ gì với nhau!

Linh nhăn nhó nhưng không phản đối gì lời bà chị vừa nói. Quyên đứng dậy kéo tay nó:

- Đi xuống ăn với tụi tao luôn. Mày cũng chưa ăn xong mà, đúng không?

Khi Linh và Quyên xuống nhà thì Kha đã nằm dài ra ghế mà ngủ ngon lành từ đời nào. Nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của tên bạn, Quyên chỉ biết tặc lưỡi:

- Cái thằng, học cho cố vô!

Nhỏ quay qua nhìn Linh. Thằng nhóc nhún vai:

- Thôi cứ để ổng ngủ. Hôm nay em học có hai tiết hà, lát chị bảo ổng chờ em về rồi tính gì thì tính.

Mặt Linh thoáng ửng lên. Nó nhanh chóng chuồn vào bếp trước khi bà chị ác ma kịp hỏi thêm câu nào.


-o0o-

Chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, nó bất chợt thở dài. Nó không hề biết rằng "gương mặt tâm trạng" của nó lúc này làm đám con trai lớp bên - cái đám hay trêu chọc muốn nó làm " bạn gái" - suýt nữa là rụng tim ra ngoài khi vô tình nhìn thấy lúc đám ấy đi ngang qua lớp nó.(A/N: Mô Phật!)

Nó thở dài là vì nó không biết mình phải nói gì với ông già đó sau cái vụ ổng bảo là thích nó. Thiệt tình khi cơn tức giận đã qua đi thì nó bắt đầu thấy bối rối. Nhất là khi nó cũng không biết chính bản thân mình thế nào.

Nó thích hay là không thích ông đó nhỉ? - Chắc chắn là không rồi.

Nó có vui khi ông đó bảo thích nó không? - Vui gì, giận điên lên thì có!

Vậy sao bây giờ nó lúng túng dữ vậy? Sao tim nó đập mạnh dữ vậy? - Ai biết đâu! Chậc, chắc tại trời nóng quá! >"<

Suy diễn cho đã xong nó lại tự vò đầu bức tóc mình. Thiệt là rắc rối bực bội quá đi!

Buổi chiều nó về đến nhà thì bà chị đã đi học vẽ, còn Kha thì đang ngồi làm bài tập trong phòng khách. Thấy nó ôm cặp bước vào, Kha ngẩng lên nhìn, đỏ mặt rồi lại cúi xuống trang vở. Nó hít một hơi sâu, thảy cặp lên ghế rồi đến ngồi đối diện Kha.

- Nè, nói chuyện chút đi. - Nó cố giữ giọng nói ngang ngang thường lệ. Kha ngước nhìn nó và lập tức đỏ mặt. Một bên sống mũi Kha bị bầm, chắc hẳn là do cú đấm của nó lúc trưa.

- Ừm - Kha ừ khẽ nhưng mặt thì cứ cúi gằm xuống. Nó rất muốn phì cười. "Ông già" dễ thương thật.

- Nhìn tui nè! - Nó đẩy nhẹ vai Kha. "Ông già" ngập ngừng ngẩng gương mặt trông như một trái gấc lên - Xin lỗi, hồi nãy tui đánh anh.

- Thì cũng... tại tui... - Mặt Kha ửng lên và trông như hắn sẽ chảy máu mũi lần nữa.

- Rồi, giờ tới chuyện đó! - Linh vẫn cố để mặt mình " lạnh" nhất có thể. Nhưng đầu nó thì cứ loạn hết cả lên. Những gì mà nó dành cả buổi học suy nghĩ để nói bây giờ bốc hơi hết trơn và đầu nó trở nên trống vắng lạ lùng. Nó nhìn Kha. Trông Kha căng thẳng đến tội nghiệp. Kha ấp úng:

- Chuyện... chuyện đó, tui...

Thấy Kha mở miệng trước, Linh hơi ngạc nhiên nhưng nó cứ im lặng nhìn Kha để chờ Kha nói tiếp. Mà nó càng nhìn thì mặt Kha lại càng đỏ.

- Thì là... ưm... tui thích cậu...

- Ừ... - Tự nhiên nó buộc miệng bật ra tiếng ừ. Rồi nó im luôn vì không biết nói gì tiếp theo. Thời gian giữa hai người như một quả bóng bơm căng. Khó chịu. Cuối cùng, chịu hết nổi, nó đập bàn đứng phắt dậy, mặt đỏ như gấc.

- Dẹp! Không bàn nữa! Tui không biết đâu á! Đi ngủ đây.

Nói xong, để Kha ngồi đó với cái mặt nghệt ra nhìn thấy thương, Linh đùng đùng bỏ đi lên lầu. Vào phòng, nó leo lên giường vùi gương mặt nóng bừng vô gối, tự rủa mình: "Trời ơi, mình đúng là thằng ngốc!"


- Linh... Linh nè! - Đang tự mình mắng mình xối xả, giọng Kha ngập ngừng ngoài cửa làm nó hết cả hồn, ngồi bật dậy. Nó do dự một lúc trước khi đứng lên và đi đến gần cánh cửa.

- Chuyện gì nữa? - Nó cáu kỉnh.

- Thì... hình như cậu giận hả?

- ...

- Nếu thấy khó chịu về chuyện đó - Giọng Kha nghe buồn buồn - cậu cứ coi như tui chưa nói gì cũng được.

- Anh bị ngốc hả? Thật là tức chết được mà! - Linh mở mạnh cánh cửa và tuôn luôn một tràng tức giận - Tự anh bảo thích tui nhưng mà nằm mơ anh mới nói cho tui biết, giờ tui biết rồi thì lại bảo tui coi như không có gì hết. Anh coi tui là cái gì vậy chứ? Là tờ giấy muốn ghi lên thì ghi rồi muốn xóa đi thì xóa à? Có quan tâm đến cảm giác của tui không vậy? Nói thích tui mà đối xử với tui kiểu đó là sao hả?

- Thì chứ cậu bảo tui phải làm gì bây giờ??? - Kha lên tiếng cắt ngang lời Linh. Giờ nó mới để ý là Kha đang nằm dài trên sàn sau khi lãnh nguyên cánh cửa vào mặt. Chẹp, tức quá nó lỡ tay đẩy mạnh cửa mà quên béng là Kha đứng bên ngoài. Càng hối hận khi thấy mũi Kha chảy máu. Kha bực dọc định quẹt vết máu thì nó vội đưa tay chặn tay Kha lại.

- Làm vậy cho máu nó chảy nữa à? - Linh cau có - Vô giường tui nằm đi, tui lấy khăn giấy cho mà lau.


Mười lăm phút sau, căn phòng chìm trong một sự im lặng đáng sợ. Kha thì nằm trên giường vì Linh nhất quyết không cho hắn ngồi dậy, trong khi thằng nhóc thì ngồi kế bên đọc truyện. Nói thế thôi chứ làm gì có chữ nào lọt được vô đầu nó. Rốt cuộc nó cũng phải thở dài gấp cuốn truyện lại. Kệ, giải quyết một lần cho xong, tới đâu thì tới.

- Ê nè, tui nói cái này, anh không được buồn à nha!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: