Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Đau...


  Căn nhà im ắng. Thật khó chịu.


Kha mở mắt, nghiêng người qua nhìn cái đồng hồ treo cạnh bàn học. Không thấy gì hết, không biết mấy giờ rồi. Chắc cũng phải hơn bảy giờ rồi ha. Hắn đã nằm trên giường từ trưa đến giờ này. Mai thi đại học mà chưa chi hắn đã mệt rã rời. Hai hôm nay ba mẹ bận ở kho hàng của công ty về việc xuất khẩu loạt hàng mới nên không về nhà, không biết tối nay có về không. Hắn thở dài. Sợ bóng tối nhưng mãi đến giờ này, căn nhà tối om và bắt đầu vo ve tiếng lũ muỗi đói mà hắn vẫn không muốn đứng dậy đi bật đèn. Cứ nằm trên giường vậy thôi, cũng chẳng để làm gì, đầu óc mơ mơ màng màng những hình ảnh mờ nhạt không rõ nghĩa. Lúc chiều hắn nghe tiếng điện thoại reo mấy lần, nhưng làm biếng xuống nhà bắt máy nên mặc kệ luôn.

Hắn vùi đầu vào gối. Buồn ngủ quá. Mệt và căng thẳng nữa chứ. Không hẳn là vì kỳ thi, hắn biết với trình độ của mình thì thi cử không phải là một vấn đề lớn. Mà chỉ là, không hiểu sao tự nhiên thấy bất an kinh khủng.

- Kha?

Có tiếng mở cửa phòng, rồi tiếng nhỏ Quyên làm hắn giật mình ngồi bật dậy. Quyên với tay bật công tắc, căn phòng nhanh chóng tràn ngập ánh đèn.

- Sao mày vô được? Mày đi cái gì tới đây? - Hắn nhìn Quyên ngạc nhiên. Con nhỏ mang một bộ mặt như thể sắp quẳng hắn ra đường cho rồi.

- Bus. Tại sao mày lại để cửa mở? Không sợ trộm nó vào dọn sạch nhà rồi đem cả mày đi bán à?

- Tao có khóa cổng rồi mà, - Hắn nhăn mặt - Còn cửa... ừ chắc tao quên.

- Cái cổng nhà mày á, tao với nhóc Linh leo qua cái một hà, nói gì trộm chứ?! - Quyên hất mặt. Kha sửng sốt.

- L... Linh!? Nhưng tao đâu thấy...

- Nó đi bật đèn rồi. Mày làm gì mà để nhà cửa tối hù vậy, làm nãy tao với nó được một phen hoảng hồn.

- Xin lỗi - Kha gãi đầu cười trừ khi thấy vẻ mặt lo lắng của Quyên - Tao... ngủ quên...

Quyên nhíu mày không tin tưởng, nhưng nhỏ chưa kịp nói gì thì Linh đã xuất hiện ở cửa phòng. Đẩy bà chị qua một bên, cậu nhóc đến đứng trước mặt Kha với gương mặt cực-kỳ-muốn-giết-người:

- Anh... Tui hết chịu nổi anh rồi, sao lúc nào cũng khiến người khác lo lắng hết vậy??? Gọi điện cả chục lần từ sáng đến chiều không thấy bắt máy, đến nhà thì tối thui mà cửa mở toang. Rốt cục anh tư duy cái kiểu gì thế hả??? Muốn tui oánh cho tỉnh người ra không?

Sau khi tuôn một tràng rủa xả làm hắn tối tăm mặt mũi, Linh lạnh lùng quay người đi một mạch ra khỏi phòng. Kha đưa mắt nhìn Quyên thắc mắc. Nhỏ nhún vai:

- Lát mày đi mà hỏi nó. Tao nghĩ nó lo quá nên nổi giận, hehe!

Con nhỏ chỉ nói thế rồi cười gian tà. Kha cũng cười. Căn nhà không còn đáng sợ chút nào. Hắn thấy dễ chịu vì sự hiện diện của nhỏ bạn thân, và tất nhiên, cả của người hắn thích nữa.

Quyên chợt đến ngồi lên giường cạnh Kha và ôm lấy cánh tay hắn.

- Mày biết không Kha, mày là bạn thân nhất của tao. Là người bạn quan trọng nhất của tao. Chỉ có mày là luôn ở cạnh tao, chấp nhận được tao thôi.

- Mày đang nói lung tung gì vậy? - Kha dịu dàng nhìn vào mắt con bạn - Vẫn chưa quên được chuyện cũ hả?

- Hì, đâu có. Tao đâu có buồn, cũng không suy nghĩ gì đâu. Tại tự nhiên tao muốn tâng bốc mày cho vui vậy thôi.

Quyên cười toe làm những tia sáng trong mắt cũng lấp lánh theo. Kha chỉ lặng yên để cho nhỏ bạn tựa đầu lên vai mình. Quyên là vậy, lúc nào cũng thích tự dày vò bản thân bằng nụ cười. Chuyện của Quyên Kha cũng biết sơ sơ, nhưng hắn không tiện can thiệp vào nên chỉ có thể thế này, làm chỗ dựa cho Quyên đỡ mệt mỏi.

" Đã không thật lòng thì làm gì biết mệt" - có lần Quyên chua chát ghi vậy trên Facebook. Lần đó, ai đó đã vào comment, bảo Quyên giả dối, chỉ tự rước khổ vào thân. Kha biết người đó là ai, hắn sợ Quyên bị sốc, nhưng hôm sau gặp ở lớp học thêm, Quyên vẫn nhí nhảnh và gian tà như thường lệ làm hắn cũng hơi yên tâm. Cứ tưởng Quyên đã quên rồi, hóa ra không hẳn vậy...

Có những chuyện, nếu quên được đã tốt.

Thật ra, hắn và Quyên rất giống nhau.


Lúc hắn với Quyên xuống dưới, Linh đang ngồi trên cái xích đu trước nhà, mặt mày lạnh băng thiệt đáng sợ. Quyên cười cười đẩy Kha ra phía trước, cầm xâu chìa khóa cổng để trên bàn, nói là sẽ ra ngoài mua kem về ăn, không quên động viên tên bạn " Nhường không gian riêng tư cho hai đứa bây. Ráng mà năn nỉ nó đi, hì hì."


- Linh, cậu giận hả? - Kha đến đẩy nhẹ cái xích đu. Linh chẳng nói gì - Xin lỗi mà, tại... tui mệt nên nằm trong phòng. Tui không biết là cậu gọi điện.

- Giải thích với tui làm gì? - Linh đưa mắt nhìn ra vườn. Kha cười khổ.

- Tui biết cậu giận mà. Xin lỗi đã làm cậu lo lắng. Chỉ tại tính tui hay suy nghĩ lung tung, không bỏ được.

Linh lặng yên một lúc rồi chặc lưỡi, gật đầu. Đúng là nó không thắng nổi cái sự cố chấp của Kha. Chỉ còn biết chấp nhận thôi vậy.

- Rồi, biết rồi. Chán anh ghê - Nó đưa tay lên và nắm nhẹ lấy tay Kha đang cầm sợi dây xích đu. Tay Kha rất ấm - Lúc nào anh cũng vậy hết. Tui thua anh rồi.

- Tui sẽ cố gắng sửa chữa - Kha đỏ mặt, rụt tay lại và vòng ra phía trước, ngồi xuống cạnh Linh. Nó khịt mũi.

- Ngượng à? Mặt đỏ bừng rồi nè.

- Không có!

- Có mà!

- Không có! - Hắn tức tối, mặt càng đỏ hơn - Cậu đó, đừng có chọc ghẹo người khác kiểu đó chứ.

Vừa nói xong, hắn bị Linh nhéo má, tức phát khóc lên được. Nghe tiếng nhỏ Quyên ngoài cổng, hắn vội gạt tay Linh ra, bực dọc bỏ vào nhà.

- Hehe, mày nha Linh! - Quyên vỗ vỗ vai Linh và cười man rợ - Bắt gặp hai đứa mày có cử chỉ "tình thương mến thương" với nhau nha.

- Thương mến gì, em chọc chút thôi. Ai bảo mặt đỏ bừng buồn cười quá làm chi - Linh tỉnh bơ, nhưng Quyên cũng tỉnh không kém. Chuyện, nhỏ là chị thằng nhóc mà.

- Mày thích nó rồi đúng không?

Linh trợn mắt nhìn Quyên, cứ như thể bà chị nó vừa mọc thêm một cái đầu. Quyên chớp mắt cười cười. Linh thản nhiên:

- Không có. Em chọc ghẹo không có nghĩa là em thích.

- Còn lá bùa may mắn thì sao? - Quyên xách hộp kem vô nhà. Linh đứng dậy nói với theo.

- Tiện thể nên mới xin chứ bộ. Chị đừng có suy diễn!!!


Quyên vòi vĩnh hoài nên Kha phải xuống bếp lấy chai si rô. Toát mồ hôi mới kiếm được nó trong ngăn tủ để đồ ăn đóng hộp, vừa quay ra hắn đã thấy Linh đứng sau lưng mình.

- Cậu xuống đây chi?

Linh ngập ngừng thọc tay vào túi, lấy ra một thứ gì đó rồi đưa cho hắn.

- Cho anh đó.

Hắn cầm lấy thứ cậu nhóc vừa đưa cho mình. Một lá bùa bằng vải đỏ, hình vuông có gắn hai sợi tua rua. Hắn ngạc nhiên.

- Cái này là gì vậy?

- Nhìn mà không biết hả? Bùa cầu may. - Linh đáp gọn lỏn, rồi thấy Kha nhìn mình thắc mắc, nó nói thêm - Xin trên chùa đó.

- Cậu đi chùa? Để xin cái này? - Mắt Kha lộ rõ hai chữ "xúc động" làm Linh hết hồn, vội vàng giải thích:

- Anh tưởng tượng lung tung là tui oánh đó! Tại ba mẹ đi chùa cầu nguyện cho chị hai, lôi tui với Khánh theo thôi. Thấy cái này hay hay nên tui...

- ... - Kha á khẩu, không biết phải nói thế nào. Linh ngượng nghịu:

- Ừm... nói chung là, chúc anh thi tốt.

Linh nói xong, quay người đi ra khỏi bếp. Kha vẫn đứng im như tượng với lá bùa trên tay. Hôm trước thím út chở nội lên thăm hắn, nội bảo có đi chùa cầu nguyện cho hắn thi đậu, rồi tự dưng nói thêm " Tao nghĩ chắc cũng có ai đó đang cầu nguyện cho bây nên bây dư thừa may mắn rồi, khỏi xin bùa làm gì" . Hic, không hiểu sao giờ nhớ lại hắn thấy bà nội cũng rất đáng sợ. ^^!

Và thế là, dù muốn dù không thì kỳ thi Đại học cũng đã đến rồi.


-o0o-


Môn thi cuối cùng. Phòng thi như một quả bóng bơm quá mức, nén trong một bầu không khí ngột ngạt thật khó chịu. Tiếng bút chạy trên giấy, tiếng bấm máy tính, tiếng cái quạt máy trên trần quay tít cố xua đi cái nóng nực của tháng bảy háo hức hòa nhịp cùng tiếng tíc tắc của cái đồng hồ treo trong phòng. Hơn nửa thời gian, Kha cũng đã làm gần xong, chỉ còn vài câu nữa. Một tay hắn bấm máy tính lia lịa, một tay ôm đầu. Sáng nay thức dậy hắn đã đau đầu kinh khủng, miệng thì đắng nghét không ăn sáng nổi, cố lắm mới làm bài nổi đến lúc này. Hắn ngồi ngay dưới cái quạt máy quay khùng điên mà mồ hôi cứ túa ra như tắm. Đầu hắn bừng bừng như bị sốt, và những con số cùng những ký hiệu hóa học thi nhau nhảy múa trước mắt hắn. Hắn gục đầu xuống bàn. Chắc tại mình căng thẳng quá, hắn thầm nghĩ.

Cơn nhức đầu ngày càng tệ hơn, hắn thấy hình như mình bị sốt thật. Một đám mây với những cánh hoa hồng đỏ thẫm kéo đến và che phủ mắt hắn. Kịp tô xong câu cuối cùng trong tờ giấy làm bài thi, hắn buông rơi cây bút và chẳng còn biết gì nữa.


--o0o--

" Nhóc con, sao lại trốn lên đây nữa rồi? Em thích cái sân thượng này quá ha?" - Anh hai lấy trong túi ra một nắm kẹo bạc hà, thả vào cái chậu không bên cạnh hắn. Hắn nhăn mặt nhìn anh, khó chịu:

" Ai thích ăn kẹo đâu"

" Ừ, không thích thì thôi. Tại nãy đi học về tiện đường thì mua"

" Nhiều chuyện"

Khi Kha còn nhỏ, hắn rất nghịch ngợm và ăn nói ngang ngược, khác hẳn với bây giờ. Đặc biệt đối với anh hai, hắn toàn nói chuyện trống không, chẳng xưng hô cho đàng hoàng gì hết. Mấy lần hắn bị ba đánh đòn về cái tội này, nhưng hắn lì lợm không sửa. Mà anh hai không giận càng làm hắn tức hơn.

" Một đứa trẻ không ai cần, sao lại được sinh ra làm gì" - Hắn cười cười. Mới lớp bốn nhưng có đôi khi, hắn nói chuyện thật chua chát như thể đã sống trên đời hàng mấy chục năm rồi.

" Nói bậy bạ cái gì vậy?" - Anh hai lột vỏ một viên kẹo đưa cho hắn. Chưa kịp suy nghĩ, hắn đã bị anh nhét viên kẹo vào miệng. Cay. Hắn tức tối, nhưng không nhả viên kẹo ra. Anh hai cười tỉnh bơ.

" Lẽ ra mẹ đã phá thai đó" - Hắn quay mặt qua hướng khác. Chậu hướng dương rực rỡ trong nắng hè. Hắn rất thích hoa hướng dương, thích cái cảm giác tự tại và ấm áp từ những cánh hoa vàng rực màu nắng ấy.

" Em nghe ai nói?" - Anh hai giật mình. Hắn tỉnh như không.

" Không nhớ. Ai mà chẳng được. Còn nghe được nhiều thứ lắm. Được dự đoán là không sống được. Sinh ra thì yếu xìu phải nằm trong lồng kiếng hơn nửa tháng..."

" Nhưng quan trọng là em đã sống mà, đúng không?"

" Hồi đó có ông thầy bói nói sinh ra sẽ mang tới xui xẻo nữa"

" Nè, đừng ngốc. Không phải đâu. Đừng để ý mấy cái đó".

Anh hai xoa đầu hắn rồi ôm lấy hắn. Đó là lần đầu tiên hắn không đánh không chửi anh khi được anh an ủi. Anh hai cũng như hoa hướng dương, làm cho người ta thấy ấm áp và tin tưởng. Bởi vậy, hắn thích hoa hướng dương nhiều. Cũng không ghét được anh hai. Mùa hè đó vẫn luôn rực rỡ trong ký ức của hắn. Nắng tháng bảy bỏng rát. Mưa tháng bảy vội vàng. Và anh hai cùng những viên kẹo bạc hà chưa bao giờ để hắn phải cô đơn trong nỗi dày vò không ai cần đến mình.



Anh hai, sao người ở lại không phải là anh???  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: