Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 : Bí Mật Không Thể Tiết Lộ Của Ma Nữ Geisha (P.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đăng sớm để có thêm thời gian đi ngủ 💤

………………………………………………………………

Bấy giờ, Michiko thật vẫn bị mắc kẹt trong mộng cảnh của chính mình. Thời gian đã bị ngưng đọng rất lâu rồi, quan sát thật kĩ thì có thể thấy đây chính là cảnh kết thúc của cơn ác mộng kia. Đúng theo quy trình thì bây giờ cô sẽ tỉnh lại nhưng hiện vẫn còn ngồi đây, xoa xoa cột sống bị tổn thương của mình.

“Gì vậy nè ?”

Michiko phát hiện trên đầu ngón tay bị con bướm cắn lúc nãy có một lỗ hổng nhỏ như bị ong chích, vết cắn chắc cũng tầm bốn đến năm mi-li-mét, chính vì thế nên máu rỉ ra rất chậm. Michiko thẫn thờ nhìn nó rồi chán chường mút nó, cảm giác lạ lắm, hương vị tanh tanh có pha lẫn chút kiềm, có lúc lại như ngậm phải bụi sắt.

Michiko giật ra, lần này, cô nhìn thấy ở miệng vết thương có một đầu chỉ nhô ra.

Bản tính tò mò vực dậy, cô khẽ dùng tay còn lại khều khều cọng chỉ nơi miệng vết thương, cứ vài giây lại thổi nhẹ vài lần. Thao tác hết sức chậm rãi, cẩn trọng, cuối cùng thì may mắn đã mỉm cười đáp lại sự nỗ lực của nàng.

Cọng chỉ đã yếu ớt nhô lên theo một đường cong nhỏ hơn chín mươi độ, cách da vài mi li mét, giờ cô chỉ cần gắp nó lên bằng móng tay là được. Tuy nhiên, vừa nhấc được một cen-ti-mét thì cô đã thấy hơi ngứa ngáy nơi miệng vết thương. Cảm giác ấy kéo dọc xuống đốt tay thứ hai.

Michiko nhẹ nhàng nhắm mắt, hít ra hít vào thật đều rồi giật một cách dứt khoát ra.

Đã mười lăm phút trôi qua, Michiko vẫn ngồi đần ra giữa sân với lọ thuốc màu tím nhỏ gọn trong lòng bàn tay. Khi đã giật phắc được cọng chỉ ra thì nó lập tức có phản ứng hóa học với không khí ngoài này, nó đổi màu dần từ đỏ sang đen, đen rồi xanh, xanh rồi vàng, sau đó dừng lại ở màu tím. Tiếp đó, nó phát sáng và tỏa dần khói trắng ra, khi cô dùng miệng thổi bay hết khói đi thì trên tay cô đã là một lọ thuốc màu oải hương.

Cô thở dài rồi thử mở nắp ra.

“Thơm quá vậy má! Ực!”

Quay lại hiện thực, Michiko kia đã đánh gục cả Draven và Mono, dọa sợ những kẻ sống sót vắt chân lên chạy đi thật xa. Không chút nương tay mà thổi bay luôn cái cửa phòng của Six rồi lả lướt bay vào bên trong phòng.

“Không được... Đừng làm hại cậu ấy... Xin cô đấy!” Mono một tay ôm ngực nói không ra hơi, tay còn lại đang cố dồn nén sóng âm lại một chỗ.

“Quả nhiên tin đồn đó là thật.” Michiko không quan tâm, chỉ đứng đó nói chuyện một mình.

“Nói gì vậy hả ?” Mono gượng người dậy, hướng lượng sóng âm đang tích tụ đến căng tròn kia về phía nữ geisha.

“Six không có ở đây.”

“Hả ? Sao có thể vậy được! Nếu vậy thì Six có thể ở đâu được chứ ?” Mono trở nên kích động hơn, cuống cuồng chạy vào lục tung phòng để kiếm Six.

“Haizz. Nếu ngươi thật sự tốt với nhỏ và muốn cứu nó thì hãy đi theo ta.”

“Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu là vì cứu Six, tôi tham gia.”

Mono nghi ngờ đáp lại.

“Ta cũng tham gia.”

Bốn con mắt đồng loạt nhìn về hướng ngoài cửa, Draven, cậu ta đang đứng khoang tay dựa cột. Các vết thương cũng đã biến mất như chưa từng có cuộc đụng độ nào.

“Ha! Đã lâu không gặp.” Nữ geisha lấy quạt che miệng cười với thanh âm khả ái.

“Hừ.” Draven cười nhếch mép.

“Nà-”

Mono tính hỏi gì đó thì cả đám bị tấn công bất ngờ bởi quả cầu năng lượng quen thuộc của mụ quản lý Nightingale.

“Các ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả ? Quấy rối trật tự an ninh khu trọ, các ngươi muốn giống như con Six à ?”

“Sao ? Tính giam bọn này trong ngục tối luôn à ?” Draven nói vọng lên với giọng điệu khác lạ hoàn toàn, có phần giễu cợt và ngạo mạn hơn mọi ngày.

“Cậu Draven. Sao câ-”

“Ha! Vậy là thật rồi.”

Vẻ lúng túng của Nightingale đã bị “Draven” nhìn thấu, cậu ta quay sang ra dấu với Michiko. Hai bên như đều đã rõ ý của đối phương, cậu trai thoắt cái đã vào thế chuẩn bị, Michiko phũ quạt tạo lốc nhẹ thổi bay đất cát xung quanh mụ quản lý.

Bị hạn chế tầm nhìn, Nightingale chỉ biết giơ tay đỡ, răng nghiến chặt đầy giận dữ. Trực giác của Nightingale bỗng rung giật khiến cô xoay người lại tạo khiên chắn ma thuật, may mắn đỡ được lưỡi hái của tử thần.

Draven thụt lùi, cúi người rồi theo đà bật lên cao mà chém mạnh xuống đòn tấn công thứ hai. Nightingale nhanh trí tốc biến khỏi tầm ngắm, tận dụng chút thời gian vừa đủ sau đó để thực hiện kĩ năng của mình.

“Khối Ảo Ảnh!”

Draven đưa mắt nhìn xung quanh, là khung cảnh của một lớp học vắng bóng người, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, bảng xanh trống trải, mạng nhện giăng kín khắp nơi. Thay vì phát hoảng và cuống cuồng tìm cách thoát ra, Draven bật cười khinh bỉ thành tiếng.

“Ba cái trò ảo ảnh này mà đòi làm khó được ta sao ? Ngu ngốc.”

Draven nắm chặt bàn tay phát ra ánh sáng tím thẫm huyền ảo, cả lớp học như những tấm kính vỡ nát ra.

Một trong các kĩ năng đáng gờm của Nightingale, Khối Ảo Ảnh - một kĩ năng cho phép người sử dụng giam đối phương trong một khu vực to nhỏ bất kỳ, nơi mà đối phương sẽ gặp các ảo ảnh ngẫu nhiên. Rất khó để phá vỡ nó dễ dàng như cách Draven đã làm, phải là người có sức mạnh tinh thần cực lớn mới có thể làm được điều đó.

Nightingale trợn mắt khiếp sợ trước thứ sức mạnh của một người đã ký cam kết với Mr. N. Nightingale đưa mắt thăm dò xung quanh, Michiko và Mono đã bốc hơi tự lúc nào. Nightingale bực tức vô cùng khi để cho hai kẻ phạm vi trốn được. Toan đuổi theo thì lại bị Draven chặn đầu, giọng nói mang đầy sát khí.

“Tốt hơn hết là bà nên ngồi đây và đừng làm gì cả, đã rõ chưa ?”

Nói rồi Draven như một cơn gió lướt đi mất, để lại trên đường đi vệt khói mờ dần rồi tan biến.

Tại lúc đó, Michiko và Mono đang trên đường tìm đường cứu Six, họ cần phải tìm được cái thang máy ma thuật Rotavell để đến được địa điểm bí mật không ai ngoài những kẻ quản lý biết - Nhà Giam Oletus. Để có thể đến được, họ phải thực hiện một câu thần chú.

“Nó đây rồi, nhưng phải có thẻ mới sử dụng được.”

Mono khoang tay đứng nhìn cái thang máy.

“Đồ chậm hiểu. Nếu không đi được thì ta đưa chúng ta đến đây làm gì chứ ?”

Michiko nhìn hắn với ánh mắt chán nản, khóe môi giật giật.

“Nói vậy là cô có... Nó hả ?”

“Không. Ta không có thẻ.”

“Ủa ?”

“Nhưng ta có cái này có thể thay thế cho thẻ.”

“Gì vậy ?”

“Nhìn cho kĩ nhé.”

Michiko gỡ kẹp tóc ra và thổi nhẹ vào nó, lại là thứ ánh sáng kì dị của phép thuật. Trong chớp mắt, nó đã bị biến thành một cái trâm cài tóc có đầu nhọn và nguy hiểm hơn. Cô ta mạnh tay đâm đại nó vào một vị trí trên cái thang máy, cái thang máy đột ngột phát ra tiếng máy móc bị chập điện.

Tuy vậy, nó đã ngừng lại sau vài giây ngắn ngủi, tiếp đó là cửa thang máy mở ra trước sự choáng ngợp của Mono.

“Đứng ở đó há hốc mồm làm gì ? Nhanh cái chân lên!” Michiko nói rồi bước vào, mặc cho thang máy dần đóng cửa lại.

Nhận ra cửa sắp đóng lại, Mono như sống chết cũng phải vào được. May là cửa thang máy đóng lại chậm hơn những cái thang máy bình thường, chứ không là anh đã bị lâm vào cảnh bỏ con giữa chợ, đồng thời bị bắt giữ để ép cung mấy giờ đồng hồ, sau đó bị phán là đồng lõa rồi bị “cấm túc”.

“Tiếp theo, thực hiện bùa chú để đến Nhà Giam. Đọc theo ta : La próxima parada, aventura. Một, hai,...”

La próxima parada, aventura!

Cả hai vừa dứt câu, nút bấm của thang máy liền tự lật lại, để lộ nhiều nút bấm.

“Để ta.”

Michiko lại gần và bấm vào nút Start. Một giọng người máy cất tiếng.

[Chào mừng các bạn sắp đến với nơi tuyệt vời nhất thế giới, Nhà Giam Oletus. Hurray!]

[Tại nơi này, những kẻ phạm luật có thể dùng cả ngày dài để ngủ với côn trùng nè, ăn các loài gặm nhấm đen số ngủ lại gần chúng nè. Thậm chí là tự kỉ một mình để suy ngẫm lại về cuộc đời của chúng nữa. Còn gì vui hơn nữa chứ! Há há há!!!]

[Đó là với những kẻ phạm luật]

[Còn những quản lý cấp cao có quyền nhân sự, mọi người sẽ dược chiêm ngưỡng sự vui vẻ của họ khi đang tận hưởng những ngày tháng nghỉ ngơi tại đây. Ghen tị không nà. Hí hí!”

[Giờ thì... Bấm mật khẩu để xác nhận các bạn có quyền truy cập]

“Ta tự hỏi tên nào thiết kế cái này.”

Michiko thở dài rồi bấm mật khẩu.

[Onitnerolf]

[Enter]

[Correct]

Tiếng “ting ting” như máy chơi game phát ra, sau đó cả thang máy rung chuyển mạnh mẽ như có động đất ở bên ngoài. Nhưng nó cũng chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, không ảnh hưởng gì nhiều đến tâm lý của họ. Cánh cửa khẽ mở ra.

Không chần chờ gì cả, Mono chạy xông ra.

“Six! Cậu ở đâu ?”

“Tôi ở đây!”

Tiếng Six vọng lại từ xa làm anh càng mất kiên nhẫn hơn, chạy cắm đầu về phía trước, chính vì thế mà vấp phải đá té sấp mặt. Michiko nhẹ nhàng lướt qua như một cơn gió, tặng anh một tiếng cười chế giễu.

Còn tiếp...

Hãy đón chờ nhé ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top