Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà họ Mã nổi gió suốt một ngày, cuối cùng sự đau đớn của Lạp Lệ Sa cũng thuyên giảm.

Ông nội Mã nhìn cháu gái mệt mỏi thiếp đi, giọng cũng nhẹ xuống:

- Chuyện lần này tuyệt đối phải giữ kín, chỗ bác cả và các bác khác tạm thời chưa nhắc đến. Chính Luận, Dương Anh, hai đứa đừng quá lo lắng, đã không có chuyện gì.

- Vâng. -  Lạp Chính Luận cùng vợ đáp, vuốt tóc con gái.

- Có khi nào, vì hôm lễ Rước thần đó...  - Mẹ Lệ Sa - Dương Anh nhỏ giọng, nghĩ lại không dám nói hết câu.

Ông nội Mã mím môi, ba người cùng trầm mặc.

***

- Phác thái y, vết thương của công tước...

Quản gia Mã Nặc Ba nhìn sắc mặt Phác Trí Mẫn, trong lòng lo lắng bất an.

Mà Phác Trí Mẫn lúc này yên lặng kê đơn thuốc, như muốn đẩy sự căng thẳng của quản gia Mã tới đỉnh điểm.

Cho tới khi Mã Nặc Ba sắp chịu không nổi nữa, Phác thái y mới cất lời:

- Vết thương khá sâu, nguyên khí tổn thương nặng, trước mắt cứ sắc thuốc theo đơn này, công tước tỉnh lại chớ vận động nhiều, qua mấy ngày nữa tái khám.

Quản gia Mã nhận lấy đơn thuốc, lại nghe Phác Trí Mẫn dặn dò:

- Lộc nhung có tính ôn, quy vào kinh thận, can, tâm, giúp bổ tinh, ích khí, trợ dương, lộc nhung có thể giúp nguyên khí của công tước được làm đầy nhưng không đi càn. Mã quản gia có thể ngâm rượu lộc nhung, để công tước mỗi ngày một chén, giúp chóng hồi phục.

- Phác thái y, lần bị thương này, sẽ không để lại di chứng chứ?

- Đợi công tước tỉnh lại mới có thể kết luận. - Phác Trí Mẫn thu dọn đồ đạc, trả lời không thừa một câu - Mã quản gia xin thứ lỗi, ta còn có bệnh nhân khác đang chờ.

Cho tới khi xe ngựa của Phác Trí Mẫn đã chỉ còn là chấm trắng nhỏ bên ngoài Điền Phủ, Quyền Chí Long mới hạ giọng:

- Quản gia Mã, Phác Trí Mẫn hôm nay có gì đó không đúng lắm.

Tuy là Quyền Chí Long đi cùng Điền Chính Quốc, nhưng đám lâm tặc lại chỉ nhằm vào xe ngựa, chỉ nhằm vào công tước, hắn ngăn chặn hết mình, khắp người đều có vết chém, nhưng không hề nguy kịch.

Mã Nặc Ba cũng có điều suy nghĩ, phân phó người đi nghiên cứu đơn thuốc kĩ càng, thắc mắc:

- Long hộ vệ, hôm nay là đám đạo tặc đó gây ra sao?

- Hiện tại chưa thể kết luận được gì. Nhưng ta cảm thấy, không phải chúng. Đám người ấy không màng đến của cải, chúng dường như đến vì công tước.

- Cũng đúng, đám đạo tặc kia cũng không có gan lộng hành như vậy. Ngươi cho người đi điều tra trước, chờ công tước tỉnh lại, người ắt có sắp xếp.

Mã quản gia cùng trên dưới Điền phủ đều đợi chờ công tước tỉnh lại, đám người trong lòng sục sôi, nhưng lại không thể hành động lỗ mãng, ai nấy cũng sốt ruột.

Biệt phủ Điền gia cũng vì thế mà chìm vào sự căng thẳng tột cùng.

Nhưng sự căng thẳng này kéo dài đã gần một tuần, công tước vẫn không tỉnh lại.

Quốc vương Kim Thạc Trân phái người đến thăm hỏi mấy lần, đều không có kết quả tốt, tâm trạng cũng theo động tĩnh ở Điền phủ mà trầm xuống.

Không chỉ có đám Quyền Chí Long, quốc vương cũng sắp xếp người âm thầm điều tra, nhưng đám lâm tặc ấy giống như đã hoàn toàn biến mất, rừng Hạc cũng không có lấy một dấu vết ẩu đả.

Phác Trí Mẫn tái khám hai lần, dựa vào tình hình mà thay đổi thuốc, tiến hành châm cứu, nhưng công tước vẫn như ngủ say.

Cho tới khi, cửa sổ phòng vương nữ Kim Trí Tú có người tới gõ.

Đêm trăng mờ ảo, khung cửa sổ vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

Vương nữ vốn chuẩn bị đi ngủ, nghe tiếng gõ liền nghi hoặc, vừa định gọi người đến, kẻ bên ngoài lại cất tiếng:

- Là ta.

Là giọng nói ở vườn hoa hôm ấy.

- Đạo tặc.

Kim Trí Tú nghĩ tới liền tức giận, gã trước kia dám dụ dỗ lừa nàng, hiện tại lại cả gan tìm đến.

Kẻ bên ngoài có lẽ không ngờ được vương nữ lại đáp lại như vậy, bật cười:

- Xem ra vương nữ của chúng ta đã phát hiện mất rồi.

Kim Trí Tú nghe điệu bộ cợt nhả của gã, đập vào khung cửa một cái:

- Cho ngươi một cơ hội biến đi.

- Tức giận rồi sao? - Gã dỗ dành - Nhưng vương nữ, tên đạo tặc đáng chết này có thể giúp công tước của người tỉnh lại đấy.

Kim Trí Tú nghe điệu bộ của hắn, thử thăm dò:

- Việc ngươi làm, đương nhiên ngươi có cách giải quyết.

Kim Tại Hưởng đón nhận sự nghi ngờ của Kim Trí Tú, nhẹ giọng:

- Vương nữ, nếu ta nói không phải ta làm, người có tin không? Ta đến để lấy lại sự trong sạch cho tổ chức.

Vương nữ tất nhiên là không tin:

- Cả kinh thành đều biết là do các ngươi gây ra. Nếu như ngươi vẫn dài dòng không chịu hiến cách, ta chỉ có thể gọi người đến trói ngươi lại.

- Vương nữ sẽ không làm thế đâu. - Kim Tại Hưởng nhàn nhã tựa đầu vào khung cửa, gã cũng chẳng biết tại sao mình lại chắc chắn đến vậy - Ta một lòng muốn giúp người, lấy lại thanh danh cho chính mình.

Cách một lớp kính, Kim Trí Tú không đáp.

- Vương nữ, ta cần biết tình hình chính xác của công tước, xin người sắp xếp cho ta một thân phận chính đáng để đến Điền phủ, một thái y già nua chẳng hạn, ta sẽ tự mình hành động, đây là bí mật nhỏ của chúng ta.

- Ai thèm có bí mật nhỏ với ngươi. Ngươi không sợ ta sẽ nói với quốc vương? Chỉ cần một câu nói của ta, đạo tặc là ngươi sẽ đi đời.

- Người giúp ta giữ bí mật, ta giúp người cứu lấy công tước.

Kim Trí Tú suy đi tính lại, công tước Điền Chính Quốc đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, đây xem như một cơ hội để thử.

- Khoan đã, ngươi biết thuật dịch dung? - Kim Trí Tú đưa tay mở chốt cửa sổ, bằng không sao gã có thể muốn làm một lão thái y chứ. - Ngươi dùng các gương mặt khác nhau trêu chọc thiếu nữ trong kinh thành?

Vậy thì, không chỉ là tên, có lẽ bộ dáng của gã mà nàng đã nhìn thấy cũng là giả.

Kim Tại Hưởng cũng không ngăn lại, lặng lẽ nhìn cánh cửa từ từ mở ra.

Kim Trí Tú nhìn thôi chưa đủ, muốn véo hắn vài cái để xác nhận, nhưng bản thân là vương nữ không thể hành động lỗ mãng, do dự lại thôi.

Kim Tại Hưởng nhìn ra sự do dự ấy, đưa tay nàng áp lên mặt chính mình.

Dưới trăng, gã cười đến dịu dàng:

- Thấy không. Vương nữ, ta chưa từng lừa nàng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top