Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37 - Kể Hết Sự Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại tranh cãi trong quá trình chữa bệnh thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở bệnh viện, vừa bình thường vừa bất thường.

Sắc mặt lão Du từ sáng sớm đã không tốt, chưa tính đến việc chưa xử lý xong chuyện này, trên mạng lại bị người nào đó nhân cơ hội làm bậy, mục tiêu lại là một hậu bối mà ông coi trọng.

Ông vừa đến văn phòng thì nhận được điện thoại thúc giục của Vương Kiến Vinh, "Rốt cuộc là ông có thể xử lý hay không? Không thể xử lý thì tôi thấy ông đừng ngồi trên cái ghế Viện trưởng đó nữa!"

Vương Kiến Vinh bực bội, ông còn bực bội hơn, "Ông có khả năng thì lên mà làm đi!" Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Buổi chiều Đoàn Nghi Ân nhận được điện thoại của lão Du, nói anh cứ ở nhà yên tâm dưỡng thương, nghỉ ngơi một thời gian, không có việc gì thì đừng ra ngoài chơi, dưỡng thương là quan trọng nhất.

Đoàn Nghi Ân cứng nhắc ngồi ở ngoài ban công tiếp tục xem phim, thực ra có thầy ở đấy cậu có thể hoàn toàn yên tâm, nhưng không nhịn được vẫn nghĩ nhiều, vì sao thầy lại dặn dò mình như vậy? Vậy là phải rất lâu nữa mình mới được đi làm? Lần trước cũng bị thương nhưng đâu có nghỉ ngơi nhiều như vậy, chỉ là không thể phẫu thuật mà thôi.

Lần này vì sao lại không giống lần trước?

Đoàn Nghi Ân miên man suy nghĩ, cảm thấy đầu càng ngày càng đau, buổi tối lúc Vương Gia Nhĩ về nhà thấy người vẫn đang ngồi ở ban công.

Thời tiết đã dần trở lạnh, cánh tay đang bị thương còn một hai thích ra ngoài ngồi, hắn ném chìa khóa trong tay sang một bên, đi thẳng ra ban công bắt người.

Ánh mắt Đoàn Nghi Ân không có tiêu cự, màn hình máy tính bảng trước mặt tối đen từ lúc nào không biết, cả người thất thần.

Lúc Vương Gia Nhĩ mở cửa ban công Đoàn Nghi Ân mới phục hồi tinh thần, quay lại nhìn hắn, "Anh về rồi?"

Vương Gia Nhĩ không nói gì, vươn tay bế ngang người lên đi vào nhà, Đoàn Nghi Ân hoảng hốt hô nhỏ một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ hắn.

"Anh làm gì vậy?"

Sắc mặt hắn không thể nói là tốt được, rũ mắt nhìn cậu, "Giờ này rồi còn ngồi bên ngoài, có phải cảm thấy cơ thể mình vẫn chưa đủ gầy phải không?"

Đoàn Nghi Ân biết hắn đang lo lắng cho mình, cong khóe miệng, "Phương thức lo lắng của anh cũng quá độc đáo rồi đó, đổi là người khác chắc chắn là bế không được."

Vương Gia Nhĩ đặt người lên sofa, trừng mắt, "Bớt nói đi."

Được rồi, Đoàn Nghi Ân nghe lời ngậm miệng, nhìn hắn đặt một cái hộp lên bàn, hít hít vài cái, mũi lập tức ngửi thấy mùi thơm.

"Lần trước thấy cậu có vẻ rất thích đồ ăn vặt mẹ tôi làm, tôi về nhà lấy thêm một ít." Vương Gia Nhĩ mở hộp ra, đi vào bếp lấy một cái nĩa nhỏ đưa cho Đoàn Nghi Ân.

"Đều là đồ ăn tự làm, còn có cả bánh nếp xanh."

Đoàn Nghi Ân thỏa mãn, cái gì mà điện thoại, cái gì mà công việc, so ra thì cậu thích cuộc sống bị nuôi thành heo như thế này hơn.

Vương Gia Nhĩ nhìn người đối diện vui vui vẻ vẻ, há miệng muốn ăn cùng.

Đoàn Nghi Ân ôm khư khư cái hộp, "Anh muốn ăn thì về nhà lấy thêm nha, đừng có đoạt đồ của tôi."

Vương Gia Nhĩ cười mắng, "Nhóc con vô lương tâm!"

Nói thì nói vậy, Đoàn Nghi Ân vẫn đút cho Vương Gia Nhĩ hai miếng, còn nói: "Anh đừng ăn nhiều, để lại một ít cho Tống Duy nữa."

Vương Gia Nhĩ: "Cậu có thể đối xử bình đẳng một chút được không?"

Đoàn Nghi Ân không chút nghĩ ngợi đáp: "Đó là em họ thân thiết của tôi, có chỗ nào bất bình đẳng chứ?"

Tống Duy cũng rất tri kỷ, buổi tối về nhà còn hay mua cho anh canh vịt rất ngon của một quán ăn gần trường cậu, lần này Đoàn Nghi Ân bị thương cậu còn mua thêm nhiều đồ ăn bổ dưỡng.

Đoàn Nghi Ân bị sự tri kỷ đó làm cho sắp khóc.

Nhìn thái độ của Đoàn Nghi Ân, Vương Gia Nhĩ có cảm giác bản thân mình trong cái nhà này thật dư thừa, hai người kia tương thân tương ái, hắn ở đây làm cái gì?!

Sau khi ăn xong, Vương Gia Nhĩ vào thư phòng, Đoàn Nghi Ân ngồi ở phòng khách xem TV với Tống Duy, Tống Duy buồn bực thở dài liên tục, Đoàn Nghi Ân buồn cười ngồi lại gần cậu, "Trẻ con mà than ngắn thở dài cái gì?"

Tống Duy nhìn quanh, rất muốn tìm ai đó xả nỗi buồn này ra.

"Anh dâu, anh thích anh họ như vậy, hẳn là sẽ không bài xích đồng tính luyến ái nhỉ?"

Đoàn Nghi Ân sửng sốt, "Em đừng có nói là gần đây em đang yêu đương nhé?"

"Aiya sao anh lại không bắt được trọng điểm như vậy? Ý em là em thích đàn ông." Dì giúp việc đi rồi, Tống Duy không còn phải cố kỵ nhiều nữa.

Đoàn Nghi Ân đỡ trán, "Thích đàn ông thì cứ thích đàn ông, trọng điểm là tại sao thời điểm này em lại thích đàn ông? Em thấy kết quả kiểm tra 43 điểm vẫn chưa đủ thấp hả?!"

Tống Duy lúng túng, "... Vẫn ổn mà." Trong lòng cậu phát điên, thế quái nào lại vòng về chủ đề 43 điểm rồi!? Đời này đã định cậu sẽ không thoát khỏi 43 điểm phải không?!

"Vậy em miên man suy nghĩ cái gì? Lên đại học thiếu gì đàn ông lên cơn động dục, em ở đây rối rắm cái gì?" Đoàn Nghi Ân nói.

Tống Duy há hốc mồm, không khép lại được, anh dâu ơi là anh dâu, hóa ra anh là cái dạng này!

"Đàn ông ở đại học đều động dục?" Cậu gian nan hỏi lại.

Đoàn Nghi Ân bó tay với nhóc, "Anh chỉ đang ẩn dụ, em nghe không hiểu à? Ý chính là lên đại học sẽ có rất nhiều người tốt cho em lựa chọn, có thể sẽ tốt hơn rất nhiều những người mà em tùy tiện gặp trong thời gian này." Đoàn Nghi Ân bắt đầu giáo dục trẻ con, "Vậy nên là bây giờ em phải nghiêm túc học hành, nếu em lại kiểm tra được 43 điểm thì anh họ của em sẽ khóc đó."

Tống Duy cắn cắn môi dưới, cảm thấy thực ra Đoàn Nghi Ân vẫn luôn đối xử với mình rất tốt, hay là cứ nói hết ra nhỉ?

Cậu đảo mắt mấy lần, "Anh à, thực ra là..."

"Hửm?" Đoàn Nghi Ân chống cằm nhìn cậu, cảm thấy tên nhóc này còn nhỏ mà đã có rất nhiều bí mật, "Em thế nào?"

Tống Duy liếc về phía thư phòng một cái, sau đó ngồi sát lại gần Đoàn Nghi Ân, "Gần đây em gặp một chuyện cực kỳ cẩu huyết, còn có quan hệ với anh."

"Anh?" Đoàn Nghi Ân không thể hiểu được, "Chuyện gì? Em nói đi..."

"Gần đây em thích một người..." Tống Duy bắt đầu kể.

"Đàn ông?" Đoàn Nghi Ân hỏi.

"Vâng, thực ra là anh cũng đã từng gặp qua người đó."

Đoàn Nghi Ân không ngốc, người anh gặp và Tống Duy cũng quen thuộc phạm vi rất nhỏ, "Chẳng lẽ...?" Anh còn chưa nói xong, Tống Duy vội gật đầu không ngừng.

"Chính là bạn của anh họ, Mạnh Thụy Thư."

Biểu cảm của Đoàn Nghi Ân cứng đờ, một lời khó nói hết, trên đầu có vô số con thảo nê mã chạy ngang qua. Nhìn xem! Cả ngày làm gì? Đi học thêm hay là có mục đích khác?

"Anh họ của em biết không?"

Tống Duy xua tay, bộ dạng không quá quan tâm, "Anh ấy có biết hay không không quan trọng, quan trọng là bạn mới ngồi cùng bàn của em là em gái của Mạnh ca ca!" Ông trời ơi! Lúc Tống Duy biết được điều này xém nữa cằm rớt luôn xuống đất.

Đoàn Nghi Ân lại không quá ngạc nhiên, "Em gái của Mạnh Thụy Thư? Em ruột?" Anh không biết rõ tình huống nhà Mạnh Thụy Thư thế nào.

Tống Duy buồn bực chống cằm, "Em cùng mẹ khác cha." Cậu nói, "Bạn học này rất tốt, lúc đầu em không biết, sau đó mới biết cô ấy là fan của anh nên đã thân thiết hơn nhiều."

Đoàn Nghi Ân bất ngờ, "Fans của anh?"

"Đúng vậy, ở trước bàn của cậu ấy có đặt một cái khung lồng chữ ký của anh, nói là anh kí cho.

Đoàn Nghi Ân: "???" Học sinh cấp ba? Còn có chữ ký của mình? Đoàn Nghi Ân cảm thấy thật quá trùng hợp rồi...

Trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm mà Tống Duy muốn nói chính là, em thế mà lại nói với người em gái là em muốn cưới ca ca của cô ấy! Đây chính là chuyện shock cỡ nào, Đoàn Nghi Ân nghe xong mà trợn mắt.

Đoàn Nghi Ân nghe Tống Duy kể xong mà muốn phát điên, "Em bị ngốc à? Người ta ở ngay trước mặt gọi là ca ca, em còn tưởng hai người nhìn nhau vừa mắt? Đoàn Nghi Ân cạn lời, "Em không phát hiện ra có gì không đúng à?"

Tống Duy cạy cạy móng tay, cũng cảm thấy mình thật ngốc, "Là do em vội vàng muốn bảo vệ đồ của em."

"Em là tiểu cầm thú, nhưng Mạnh Thụy Thư không phải cầm thú, bạn học của em thì cũng chỉ là học sinh cấp ba, hắn có điên đâu mà coi trọng cô ấy, đầu óc này của em đúng là không làm mất mặt con số 43 điểm!"

Tống Duy ngẫm lại, nghĩ kiểu gì cũng thấy xấu hổ, "May mắn là Mạnh ca ca vẫn chưa biết em đang làm gì, nếu không thì đã gọi người tới đóng gói em lại ném ra khỏi nhà rồi, sau đó không bao giờ muốn gặp lại em nữa."

Đoàn Nghi Ân nhìn thái độ này của cậu, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, "Em nghiêm túc?"

Tống Duy tức giận, trong nháy mắt cảm thấy biểu tẩu nhà mình chẳng còn tốt nữa, vì sao ai cũng không tin cậu, "Em nhìn rất giống đang giỡn sao? Bởi vì chuyện em gái của anh ấy mà em buồn bực hết cả buổi chiều."

"Anh nói này bạn nhỏ Tống Duy, mấy ngày gần đây đừng nói là em đang tìm cách tiếp cận người ta nhé?" Đoàn Nghi Ân đột nhiên nghi ngờ, lúc trước anh đã nói qua với Vương Gia Nhĩ, giai đoạn này của Tống Duy nên tìm một gia sư dạy toán đáng tin cậy học một kèm một, chả hiểu kiểu gì lại rơi vào người Mạnh Thụy Thư.

Tống Duy liếc Đoàn Nghi Ân một cái, hóa ra anh dâu nhà mình cũng thông minh phết.

"Nếu em không thừa nhận thì sao?"

Đoàn Nghi Ân đỡ trán, hận không thể rèn sắt thành thép, "Tống Duy! Cấp ba là thời gian dùng để học tập, dùng để giải đề, em còn có tâm trạng theo đuổi đàn ông?!"

Tống Duy hắc hắc cười hai tiếng, không dám nói thực ra 43 điểm kia cũng là giả.

"Aiya, anh dâu, em kể với anh là đang muốn cầu an ủi, sao anh lại còn giáo huấn em? Gần đây em đã rất cố gắng đó, có Mạnh ca ca dạy, em cảm thấy bài kiểm tra lần sau chắc chắn điểm sẽ cao hơn!" Tống Duy đảm bảo.

Đoàn Nghi Ân nhíu mày, vẫn không yên tâm, "Nếu không thì em về nhà đi, thời gian tới anh rảnh, để anh dạy em."

Biểu cảm của Tống Duy viết đầy hai chữ cự tuyệt, "Anh dâu ~ Em vất vả lắm mới tìm được cơ hội, em đảm bảo bài kiểm tra toán lần tới điểm sẽ cao hơn, anh buông tha cho em đi ~"

Đoàn Nghi Ân: "....."

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, một lúc lâu sau Tống Duy mới bẽn lẽn nói: "Em rất thích anh ấy, giống như anh và anh họ vậy đó..."

Đoàn Nghi Ân xấu hổ, thầm nghĩ, giống nhau chỗ nào, anh họ nhà em muốn kết hôn hợp đồng với anh, cũng tự hắn nói là muốn nghiêm túc trước, đâu phải lỗi của anh.

"Nhưng mà hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy, người ta còn chưa chắc là cong, không phải là em đang chịu khổ sao?"

Tống Duy thản nhiên, "Khổ chỗ nào chứ? Em cảm thấy mỗi này đều là đường ngọt, anh ấy nấu cơm xong sẽ dạy em học toán, rất thích sạch sẽ, mỗi ngày lau nhà bốn lần, chạy đi đâu tìm được người đàn ông ưu tú như vậy chứ?"

Đoàn Nghi Ân lắp bắp, "Bốn... bốn lần?" Này chẳng là người mắc bệnh sạch sẽ trong truyền thuyết? Ngoại trừ cầu kỳ muốn chết thì anh thật sự muốn hỏi ưu tú chỗ nào?

"Đúng vậy, có phải là rất giống anh họ không? Đàn ông thích sạch sẽ đều rất tốt." Tống Duy mỉm cười.

Biểu cảm của Đoàn Nghi Ân vẫn như cũ, một lời khó nói hết, em khen người của em thì cứ khen, lái sang người khác làm gì? Vương Gia Nhĩ không sạch sẽ anh cũng cảm thấy hắn rất tốt, thực sự... rất tốt!

Lúc Vương Gia Nhĩ đi ra nhìn thấy hai người ghé sát vào nhau thần bí thầm thì gì đó, cũng không biết là bàn bạc cái gì, hắn cau mày hỏi: "Đang làm gì đó?"

Tống Duy nhanh chóng tách ra, Đoàn Nghi Ân hoàn toàn cạn lời với cái tốc độ này, cảm thấy hình như mình đã biết một chuyện mà Vương Gia Nhĩ không biết.

Vương Gia Nhĩ híp mắt xách Tống Duy ném về phía phòng ngủ của cậu, sau đó tới trước mặt Đoàn Nghi Ân chuẩn bị ôm người về phòng, "Nước có rồi, về phòng tắm rửa thôi."

Đoàn Nghi Ân: "???" Mình có nhờ hắn xả nước tắm hộ à?

Tống Duy nhìn chằm chằm hai người, trong mắt đầy ý vị thâm trường, ơ ơ ơ, anh họ đang muốn làm gì vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#jm