Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59 - Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Gia Nhĩ ngồi ở phòng khách vừa chơi với cháu vừa câu được câu không nghe Từ Trạch nói chuyện công ty, Vương Tịch rất không thích nghe những việc này, nhìn thấy mẹ Vương đi xuống liền lập tức đi cùng bà xuống bếp hỗ trợ.

Cha Vương hơi bất mãn với thái độ mất tập trung của Vương Gia Nhĩ nhưng lại không mở miệng giáo huấn.

Từ Trạch vẫn luôn cẩn thận quan sát hai người, cảm thấy có vẻ hôm nay "chiến tranh" sẽ không nổ ra nên hơi thả lỏng, nhưng mà Vương Gia Nhĩ vẫn luôn thất thần, thường nhìn về hướng cầu thang, cuối cùng mẹ Vương xuống rồi mà vẫn chưa thấy người nào đó xuống, không nhịn được đứng dậy muốn đi.

"Cậu muốn đi đâu? Thần Thần cũng đi..." Tiểu nha đầu giữ tay hắn.

Vương Gia Nhĩ đỡ trán, xách đứa nhỏ lên ném vào lòng ba nó, "Con ngoan ngoãn ngồi đây chơi với ba và ông ngoại đi, cậu đi vệ sinh."

Thần Thần hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng phản bác, "Cậu nói dối, rõ ràng là cậu muốn đi tìm mợ, không muốn mang Thần Thần theo..."

Vương Gia Nhĩ quay đầu lại, lè lưỡi ra làm mặt quỷ, "Đúng là không muốn mang theo con đó!"

Từ Trạch: "....." Má ơi, vị này không biết giữ hình tượng trước mặt con trẻ à?

Vương Kiến Vinh cạn lời, hừ lạnh, "Ấu trĩ!"

Vương Gia Nhĩ nhún vai, "Ấu trĩ cũng là do di truyền, ba không đứng ngoài được đâu." Sau đó nghênh ngang rời đi.

Vương Kiến Vinh cao lãnh bưng trà lên uống, thực ra trong lòng vẫn rất vui mừng vì con trai và con dâu về nhà.

Đoàn Nghi Ân chưa nghỉ ngơi đủ, muốn nằm xuống giường ngủ thêm, nhưng có thể là do lạ giường nên cậu ngủ không sâu, nghe thấy có tiếng động liền nhanh chóng mở mắt.

Lắng nghe thêm vài giây nữa, là tiếng bước chân của Vương Gia Nhĩ, lúc này mới yên tâm nhắm hai mắt lại.

Cái giường này đã nhiều năm hắn không nằm ngủ, cho dù thỉnh thoảng về nhà cũng chỉ ngồi ở phòng khách chính rồi đi, bây giờ nhìn Đoàn Nghi Ân đang nằm ở đây, trong lòng hắn rung động một trận.

Vương Gia Nhĩ ngồi xuống mép giường, cúi đầu hôn lên má người kia, Đoàn Nghi Ân không mở mắt, dùng giọng mũi lười nhác hỏi: "Sắp ăn cơm chưa?"

Vương Gia Nhĩ ôm cả người và chăn vào lòng mình, "Em đói bụng rồi?"

Đoàn Nghi Ân lắc đầu, "Buồn ngủ..." Đầu đúng là hơi đau, cơ thể uể oải, lại thêm lạ giường nên nằm không ngủ được.

"Vậy ngủ một lát đi, thời gian vẫn còn sớm." Đoàn Nghi Ân mặc một cái áo lông xù, sờ vào có xúc cảm rất tốt, Vương Gia Nhĩ vuốt ve sau lưng, dỗ Đoàn Nghi Ân ngủ.

Đoàn Nghi Ân lật người, thay đổi một tư thế khác thoải mái hơn, ghé sát vào ngực Vương Gia Nhĩ, gối đầu lên tay hắn, "Anh đang vuốt mèo à?"

Vương Gia Nhĩ cười ra tiếng, "Đúng vậy, một con mèo lười biếng."

Đoàn Nghi Ân không để ý đến hắn nữa, có Vương Gia Nhĩ ở bên cạnh mới yên tâm ngủ, ngày hôm qua dung túng quá độ khiến cơ thể cậu chỗ nào cũng khó chịu, hôm nay lại không được ngủ đủ, sau mấy tiếng phơi nắng, bây giờ cậu chỉ muốn nằm bất động mà thôi.

Nhưng mà đây lại là Vương gia, không thể tùy tâm sở dục quá mức, chỉ có thể dặn dò Vương Gia Nhĩ nhớ gọi mình dậy.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi nhưng hai người vẫn chậm chạp chưa thấy xuống, Vương Tịch định lên gọi thì bị mẹ Vương ngăn lại, "Để cho hai đứa nó ngủ thêm một lúc đi, thời gian còn sớm."

Cha Vương hừ lạnh, mở miệng theo thói quen, "Bà cứ chiều nó, Tết nhất để cả nhà ngồi đợi?!"

Chỉ là vừa dứt lời thì Vương Gia Nhĩ nắm tay Đoàn Nghi Ân xuất hiện ở cầu thang.

Vốn dĩ Vương Kiến Vinh chỉ định giả bộ nghiêm khắc, tùy tiện giáo huấn khi hai người không ở đây, nào ngờ vừa dứt lời thì đương sự xuất hiện, cha Vương lập tức xấu hổ.

Đoàn Nghi Ân chủ động gọi ba mẹ, tiện thể xin lỗi, "Ba, mẹ, con xin lỗi, bọn con xuống hơi muộn..."

Mẹ Vương xua tay, đứng dậy dắt anh xuống phòng ăn, "Không muộn không muộn, vừa đúng giờ, ba con cũng chỉ lo lắng hai đứa bị đói bụng, chúng ta đi ăn thôi."

Vương Kiến Vinh mất tự nhiên, trộm nhìn thoáng qua con trai mình, cũng sợ làm cho Đoàn Nghi Ân hiểu lầm nên thân mật vỗ vai Đoàn Nghi Ân, "Đi thôi, mẹ con nói con thích uống canh sườn, người giúp việc vẫn luôn hầm lửa nhỏ, bây giờ ăn là vừa lúc."

Mọi người: "???" Tất cả đều là bộ dạng ngỡ ngàng đến ngây người.

Đoàn Nghi Ân cảm thấy bả vai trầm xuống, theo phản xạ cuống quít cúi đầu, "Cảm ơn ba."

Vương Gia Nhĩ híp mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi, có chút hoài nghi hình như ông ba mình muốn kéo Đoàn Nghi Ân về phe, chuẩn bị dạy dỗ mình?

Trên bàn cơm, Vương Tịch ăn được một nửa thì nhìn điện thoại mở miệng, "Năm nay Tiểu Duy ăn Tết với ai vậy mẹ? Thấy bảo người giúp việc cũng không ở lại mà?"

"Mẹ xem thử." Mẹ Vương nghiêng đầu sang, "Thụy Thư?" Bà biết mỗi năm Mạnh Thụy Thư đều quay về thành phố B vào dịp Tết.

Đoàn Nghi Ân hỏi nhỏ Vương Gia Nhĩ, "Thật hả? Hai người họ ở chung?"

Vương Gia Nhĩ đương nhiên biết Đoàn Nghi Ân muốn nói cái gì, "Yên tâm, bọn họ tự có chừng mực."

"Ừm...." Đoàn Nghi Ân không nói gì nữa.

"Bảo con trông em, con lại để nó chạy mất." Ba Vương cuối cùng cũng tìm được cơ hội dạy dỗ Vương Gia Nhĩ.

"Ba lo lắng vậy thì sao không tự đi mà đón nó về?" Vương Gia Nhĩ cũng đáp trẻ, "Em trai con, con yên tâm."

Đoàn Nghi Ân đỡ trán, tùy tiện gắp một miếng măng đặt vào bát hắn, "Ăn cơm đi."

Vương Tịch và Từ Trạch yên lặng nhìn, thầm nghĩ thôi xong rồi, ca ca nhà mình hình như ghét ăn măng nhất mà?

Mẹ Vương bàng quan, bình thường không nghe lời mẹ ruột thì thôi đi, Nghi Ân gắp cho dám không ăn?

Vương Gia Nhĩ thở dài, quay sang nhìn Đoàn Nghi Ân.

Đoàn Nghi Ân nhướng mày nhìn lại.

Sau đó Vương Gia Nhĩ yên lặng gắp miếng măng lên bỏ vào miệng, thực ra tình hình không nghiêm trọng như mọi người tưởng, hồi ở trong quân ngũ lúc thảm nhất chỉ có lương khô và nước ăn suốt mấy ngày, chỉ là măng mà thôi, lại là Đoàn Nghi Ân gắp cho, hắn vẫn có thể nuốt được.

Thấy Vương Gia Nhĩ ăn rồi, Đoàn Nghi Ân mới chủ động múc cho hắn một bát canh làm phần thưởng, nhỏ giọng nói: "Anh xem, đâu có khó ăn đâu đúng không?"

Mẹ Vương cười thầm, trong lòng sung sướng, cuối cùng cũng tìm được một người quản được Vương Gia Nhĩ.

Bà không phải lo con trai và ở bên ngoài sống tùy tiện vô pháp vô thiên nữa, thuận tiện quang minh chính đại dựng ngón cái với Nghi Ân.

Sau khi ăn xong cả nhà ngồi ở phòng khách xem Xuân Vãn trên TV, đã nhiều năm Đoàn Nghi Ân không xem Xuân Vãn, cũng không phải là không thích xem mà là không có không khí nên không có hứng xem.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang ngồi ở đây, nói chuyện này chuyện kia, trên bàn bày đầy đồ ngọt, trái cây và quả khô, Đoàn Nghi Ân cảm thấy rất thoải mái.

Thấy có vẻ không có ai chú ý tới bọn họ, Đoàn Nghi Ân bóc một viên kẹo sữa, trộm nhét vào miệng Vương Gia Nhĩ, "Ăn thử."

Vương Gia Nhĩ bỗng nhiên phát hiện cứ lúc nào rảnh rỗi là Đoàn Nghi Ân thích đút đồ ăn cho mình, măng thì thôi đi, chính mình thích ăn cái gì cũng nhét cho hắn một miếng tương tự.

"Ngon đúng không?" Đoàn Nghi Ân nhướng mày nhìn biểu cảm của Vương Gia Nhĩ.

Vương Gia Nhĩ hết cách, thả lỏng đôi mày gật gật đầu, vốn hắn cũng không thích đồ ngọt lắm, "Ừm, cũng được."

Vương Tịch dùng dư quang trộm quan sát động tác nhỏ của bọn họ, thầm nghĩ ca ca nhà mình lần này đúng là không còn đường quay đầu nữa rồi, hoàn toàn biến thành thê nô thê nô mất zồiiiiii!!!

Rõ ràng là không thích đồ ngọt.

Cha Vương rất hài lòng với Đoàn Nghi Ân, hỏi rất nhiều chuyện công việc thường ngày, thậm chí còn nói: "Ba và lão Du cũng coi như là quen biết nhiều năm, về sau có chuyện gì ông ấy không giúp con được thì cứ nói với ba, ba làm giúp con."

Đoàn Nghi Ân cảm kích, ngồi thẳng người, "Cảm ơn ba, con biết rồi."

Qua một ngày, cuối cùng Đoàn Nghi Ân cũng không còn kiêng dè tòa núi lớn này nữa. Buổi tối trước khi đi ngủ, Đoàn Nghi Ân rửa mặt xong xuôi, dựa vào cửa nhìn Vương Gia Nhĩ dọn dẹp phòng tắm, trong đầu không ngừng suy nghĩ, mình thật may mắn.

Vương Gia Nhĩ rất tốt, mẹ Vương cũng rất tốt, Vương Tịch và bảo bảo, bây giờ cả cha Vương và Từ Trạch rất cũng nhiệt tình.

Điều này khiến Đoàn Nghi Ân hoài nghi, rốt cuộc là mình có tài đức gì?

"Vương Gia Nhĩ, ba mẹ anh... biết chuyện anh chuyển tài sản sang danh nghĩa của em chưa?" Đoàn Nghi Ân lo lắng, "Hay là anh cứ chuyển lại về đi." Anh sợ khi hai ông bà biết chuyện này sẽ không còn thích mình nữa.

"Lúc trước không biết, hôm nay biết rồi." Vương Gia Nhĩ thản nhiên nói.

"Hôm nay?!" Đoàn Nghi Ân khiếp sợ, "Khi nào?"

Vương Gia Nhĩ quay sang nhìn Đoàn Nghi Ân mặt mũi trắng bệch, nghiêm túc nói: "Trước khi tới, lúc gọi điện thoại anh nói ngắn gọn qua rồi, đừng lo lắng, bọn họ rất tán thành, anh làm điều này cũng chỉ vì hai chúng ta, bọn họ đều hiểu."

Đoàn Nghi Ân vuốt vuốt tim, suýt chút nữa ngất xỉu rồi, "Anh hù chết em, em tưởng anh vừa mới nói, còn nghĩ lát nữa sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!"

"Em nghĩ cái gì đó?!" Vương Gia Nhĩ buồn cười, "Đừng suy nghĩ linh tinh, hôm nay em cũng thấy rồi, bọn họ rất thích em."

Đoàn Nghi Ân mếu máo, gật đầu, sau đó kiễng chân lên ôm cổ Vương Gia Nhĩ, "Có thật không?"

"Thật thật thật." Vương Gia Nhĩ khẳng định.

Đoàn Nghi Ân đúng là có thể nhìn ra, nhưng cậu vẫn thiếu chút tự tin với Vương gia, đặc biệt là trên phương diện công việc, bây giờ nghe mấy lời khẳng định của Vương Gia Nhĩ, trong lòng rất cảm động.

Cũng rất cảm ơn Vương Gia Nhĩ đã mang đến cho mình tất cả những điều này.

Đoàn Nghi Ân chủ động nhón chân lên hôn hắn.

Vương Gia Nhĩ biết Đoàn Nghi Ân đang bất an, vừa hôn lại vừa bế người ra ngoài, đến lúc đang mải mê quấn quít trên giường thì Đoàn Nghi Ân đột nhiên nhớ ra gì đó, cuống quít đẩy đối phương ra, "Không tốt lắm đâu, đây là nhà anh."

Vương Gia Nhĩ chẳng quan tâm, lại đè lên người Đoàn Nghi Ân, "Em yên tâm, cách âm rất tốt."

Đoàn Nghi Ân: "....."

Bất an hoàn toàn được buông xuống, không khí ngọt ngào, Đoàn Nghi Ân hôn vành tai Vương Gia Nhĩ, thầm thì với hắn, "Vương Gia Nhĩ, em thích anh quá rồi, phải làm sao bây giờ?"

Vương Gia Nhĩ kinh ngạc, Đoàn Nghi Ân rất ít khi chủ động nói những lời này, cho dù sau khi hai người đã thực sự ở bên nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, gần như đều là nói lúc đang làm, bị hắn ép phải nói.

Vương Gia Nhĩ vuốt ve mái tóc hơi ướt mồ hôi của Đoàn Nghi Ân, "Anh yêu em."

Đoàn Nghi Ân mỉm cười, càng dính người hơn, lại chủ động nâng người lên hôn hắn, "Ừa, em cũng yêu anh."

Vương Gia Nhĩ dịu dàng hôn lại, một tay xoa lưng Đoàn Nghi Ân, "Tiểu Ân nhà chúng ta hôm nay biến thành yêu tinh dính người rồi hả?"

"Anh không thích à?" Đoàn Nghi Ân nhìn hắn, khóe mắt đuôi mày đều thấm đẫm tình yêu.

Người nào đó gạt chăn qua một bên, không nói nhiều, trực tiếp dùng hành động để chứng minh mình có thích hay không.

*** Hết chương 59 [Hoàn Chính Văn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#jm