Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 0. Văn án

Joong cứ nghĩ mình đã quên mất hình bóng của ai đó trong lòng mình, cậu cứ nghĩ tình cảm đó chỉ là nhất thời, cứ nghĩ rằng thời gian ngỡ trôi sẽ cách lòng.

Cậu sẽ không còn muộn phiền khắc khoải, không còn sự nhớ nhung mà quên đi tất thảy, vậy mà Joong không ngờ được, cảm xúc đó lại theo cậu cả cuộc đời, đến lúc nhận ra thì là đã mất.

.

Ánh nắng rực rỡ buổi chiều hoàng hôn ấm áp lại làm trái tim Joong đau nhói và nguội lạnh, màu sắc đỏ cam phai nhạt dần theo khoảng khắc, cuối cùng để lại một buổi tối lạnh lẽo đầy cô độc.

Cậu quay người lại, ngồi lên con xe tay ga đã cũ kĩ. Tiếng máy đề rì rì mãi mới hoạt động, Joong men theo đường biển lặng trở về nhà.

"Chú mày đi đâu giờ mới về đấy?"

"Em đi dạo mát chút."

"Con cái ở nhà thì không lo, chú mày lại cứ ra biển đờ đẫn cả ngày. Miếng cơm, bát cháo, đến sữa của con, mày còn chẳng biết mà làm mà cứ mướn người ta mãi thì nhà có thừa tiền cũng hết sạch."

"..."

"Sao mày không cưới vợ mới đi? Giờ còn kịp đấy, chứ để chúng nó lớn hơn tý chắc ế rồi."

Joong ngước mắt nhìn ông anh lớn tuổi cùng khu trọ, cậu khó chịu ra mặt, trả lời qua loa: "Vâng."

Ông anh kia hít một điếu thuốc lá rồi phì phò thở ra, tưởng Joong nghe mình cũng khoan khoái giảng dạy: "Ầy chú em không biết, chứ đàn ông tuổi 27 còn phong độ lắm! Nhất chú em người to cao, body vút thế kia có mà lừa được khối đứa ấy chứ!"

Joong liếc ông anh nửa con mắt, cũng chẳng thèm ở lại lâu la. Joong dùng hết sức gánh bình nước lên vai, tay kia cầm theo chút quà vặt cho bọn nhóc ở nhà rồi đi lên tầng.

Mở cửa, tiếng trẻ con nô đùa khiến cậu tươi tỉnh hẳn. Hai đứa nhóc choai choai sớm đã nghe tiếng bước chân quen thuộc của Joong mà ra đón bố chúng nó, anh trai bế em gái nhỏ miệng còn ngậm nhúm ti giả trong tay.

"Bố!"

Thằng nhóc con gọi.

"Phần thưởng cho hôm nay, mấy đứa ở nhà thế nào?"

"Hôm nay bác giúp việc nấu mì xào cho bọn con, còn cho cái Miu uống sữa. Bác cho cả túi sữa chua trong tủ lạnh ý, bác bảo bác nấu cơm rồi, đợi bố về mới ăn."

"Ăn tối thôi!"

Joong đáp lại, cậu cởi áo khoác rồi vươn tay ra bế cả hai nhóc lên. Cả gia đình nhỏ ba người, đứa lớn 8 tuổi, bé kia 20 tháng.

Thằng lớn có vẻ ngoài nhanh nhẹn hoạt bát, làn da ngăm đen, đầu để húi cua, răng thiếu mất hai cái một trên một dưới nên khi cười nhìn trông hài hước kinh. Còn bé con nhỏ đang ngồi trên ghế có vẻ im ắng hơn mấy bạn nhỏ bằng tuổi, môi chúm chím, tóc đen, da trắng, răng mọc nhanh đều tăm tắp.

Thoạt nhìn chúng nó chẳng giống nhau, có mấy ai nghĩ chúng nó là anh em ruột đâu.

Nhà thuê là căn xép cũ mấy tháng trước Joong vừa mướn được. Cậu cùng con trai như đi du ngoại khắp miền tổ quốc cùng chiếc xe cà tàng cũ kĩ, phía sau có thêm cái ba gác có mái gắn vào. Cứ dăm bữa nửa năm lại chuyển nhà, ấy mà lúc chuẩn bị chuyển đi khỏi cái nhà này, ai ngờ con bé Miu lại nằm thù lù trước cửa căn hộ.

Sáng hôm đó, Joong đúng là đã định bưng đít con bé đến trại mồ côi rồi, sau nghĩ lại, cậu đành đăng bài tìm cha mẹ ruột con bé trước, không thôi qua tháng là nhận con bé làm con nuôi luôn.

Còn thằng cu lớn tên Mark, nhóc này con của chị dâu của mẹ của mẹ Joong bên họ nội, cũng là họ hàng xa, thấy thằng cu bị cha mẹ bỏ từ lúc 7 tuổi, Joong nhân lúc đang cô độc vác thêm cục nợ nữa về nhà.

Nhà Joong trước có hai cục nợ. Joong, cu Mark, còn bây giờ có thêm con bé Miu là ba. Bố mẹ Joong chê con rảnh nợ nhiều tiền, dứt khoát đùn cậu đi khỏi nhà đã một năm.

Chuyện tưởng như đùa, ai nghe xong cũng thấy Joong thật có một tấm lòng bao dung rộng lượng biết bao!

Giờ đây, Joong đang ăn cơm cùng mấy đứa nhóc, cậu vu vơ hỏi:

"Mấy đứa muốn có mẹ không?"

Thằng cu Mark ngơ ngác, nó suy nghĩ một lúc, sau rặn ra câu hết sức tự nhiên:

"Thế là bố thích con gái à? Con cứ tưởng bố thích con trai cơ."

"Ừ, bố mày thích đàn ông."

"...Vậy con có Papa rồi à?"

"Không có."

Joong nhai cơm nhồm nhoàng trong miệng, nghe xong mấy câu ngây thơ của trẻ con suýt phì cười phụt cơm. Cậu uống ngụm nước cho bớt nghẹn, véo vào má nhóc Miu đang ngơ ngác nhìn anh trai.

"Miu thối, con có muốn có papa không?"

"O...E?"

Con Miu cười khúc khích, ti giả trong miệng rớt ra ngoài, nhóc con đồng ý bằng cách bĩnh ra quần.

"Úi thối!" Joong kêu lên: "Mark đâu cho bố cái bỉm!"

"Đây ạ!"

Thằng Mark cười khà khà, nhìn bố với em bé đang vật lộn trong phòng với nhau, trái tim nó bất giác thổn thức.

Cốc cốc!

"Ai ai ai?"

Cu Mark ra mở cười, nó chằm chằm nhìn người đàn ông trước mắt, kêu thé lên một tiếng:

"Bố Joong! Bố ra đây mà xem, điệp viên 007 này!"'

"Gì..."

Joong trên tay cầm bịch bỉm vứt vào sọt rác, sau mới quay ra cửa nhìn khách.

"?!"

"Mấy người là ai!?"

Joong nắm cổ áo của nhóc Mark kéo lê nó về sau rồi nhét vào phòng ngủ với con bé Miu, cậu nhìn đám đàn ông đeo kinh râm, mặc sơ mi trắng quần âu đen như đi tang, trong lòng dâng lên dự cảm không mấy tốt lành.

"Cậu là Archen Aydin?"

"Mấy người là ai?"

"Nếu cậu thành tâm muốn biết..."

Cầm đầu đám áo đen là một khứa có sẹo lồi chéo mặt nhìn mà khiếp, nó ra lệnh cho đàn em đứng sang một bên, nhìn Joong mỉm cười đầy ẩn ý. Phía sau tên cầm đầu đó có lẽ là thủ lĩnh của chúng nó, Joong nuột nước bọt, cố gắng gồng hết mình.

"Ơ..."

Joong cứng đờ người, sau thoáng chốc, cậu tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người họ Boonprasert nữa.

Nattachai Boonprasert với ánh mắt lạnh tanh nhìn Joong, anh ta trầm giọng hỏi:

"Chưa đến 6 năm chia tay, vậy mà cậu đã có một nhóc 8 tuổi rồi à?"

"Anh đến đây lầm gì?"

"Tìm con."

"Tìm con? Ai?"

"Bé Miu."

"..."

Chỉ trong chớp mắt, Joong đã nảy số ra mọi vấn đề. Cậu nghiến răng nhìn Dunk đầy oán giận, sau chỉ vào phòng nhỏ đang có hai đứa nhóc ở trong.

"Miu trong kia, đợi tôi một chút."

"Không cần đâu. Cậu sẽ đi cùng tôi luôn."

"Ý anh là sao hả?"

Dunk không đáp lời, trong chớp mắt Joong đã bị bọn áo đen trấn giữ áp giải đi. Dunk cứ mặc cho cậu ầm ĩ kêu gào, anh nhìn nhóc Mark đang hoảng sợ đến run bần bật, trong tay bế nhóc Miu đang oà khóc. Dunk nổi lòng thương cảm, anh định tự tay dắt bọn nhóc đi.

"Chú là điệp viên 003 trong phim gia đình điệp viên à?"

Nhóc Mark run lẩy bẩy hỏi.

"?...Không phải."

Nhóc Mark có chút thất vọng, cậu cu nhìn bố Joong đang bị bưng ra xa, đành bất lực tự mình giao mạng bản thân cho điệp viên 003.

"Chú ơi, chú nhớ mang ảnh quý của bố con đi theo nhá..."

Nhóc Mark thì thào vào tai Dunk, anh cũng gật đầu đồng ý, tiện hỏi: "Ảnh nào thế?"

"Ảnh Papa con..."

Nhóc Mark ngừng một hồi, nó như chững lại rồi nhìn kĩ mặt của Dunk, sau đó thốt lên kinh ngạc:

"Chú có họ hàng với papa con đúng không? Giống lắm luôn! Bố Joong trước khi ngủ lúc nào cũng mang ảnh papa ra ngắm hết."

Dunk mím môi, anh cười trừ với nhóc Mark, sau đó im lặng hẳn. Nhóc Mark vẫn thao thao những chuyện trên trời dưới biển, Dunk nghe từng chữ như sấm chớp bên tai, đi từ lỗ nọ đùng đùng sang lỗ kia như ù đi.

.
Gia đình điệp viên

Joong Archen Aydin_27 tuổi. Cung Song Ngư. 001

- Học vấn: Kĩ sư sửa chữa xe máy, chuyên độ motor.
- Kinh Nghiệm yêu đương: Không vợ, Hai con, Không người yêu cũ(?) , Một mập mờ cũ.
- Trường Đời: Bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà lúc 26 tuổi. Làm bố cắp nách 2 đứa con.

Dunk Natachai Boonprasert_28 tuổi. Cung Thiên Bình. 003

-Học vấn: Tổng giám đốc, tốt nghiệp bằng xuất sắc, đại gia nhà giàu. ( Vì thông tin mật của giám đốc nên chúng tôi không thể liệt kê 🙂‍↔️)
-Kinh Nghiệm yêu đương: Không vợ, một con, một người yêu cũ.
-Trường đời: Kinh tế, thực tế, tinh tế, tử tế. Doanh nhân triển vọng của Thái Lan.

————
Vâng, tên vậy nhưng mà nội dung mới ☺️
Sau một thời gian suy nghĩ, au quyết định sửa lại plot sao cho đỡ đần, không quá teenfic mà đi theo hướng chữa lành và tình cảm gia đình gần gũi.

Truyện thay đổi nội dung sẽ gây ra ý kiến trái chiều, nhưng mà au mong mọi người ủng hộ au, ai muốn hỏi au thì hãy nhắn tin nhé, au sẽ nghe hết ý kiến mọi người.

Sẽ cố một tuần 2-3 chương, tuỳ theo thời gian au viết fic mà up nhé ạ.

Mong mọi người ủng hộ 🫶🏻



.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top