Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12. Sói đội đầu cừu

  Nhà Trọng Khôi và Bảo Nguyên nằm ở hai hướng ngược nhau, từ tiệm cà phê mèo chạy về sẽ phải đi ngang nhà của Bảo Nguyên, sau đó là chạy qua trường học một lúc mới đến nhà anh.

  - Khôi đi đường cẩn thận nha, về tới nhớ nhắn tôi cái, chừng nào đ...

  - Chừng nào đi thì cũng nhắn cho Nguyên một tin để Nguyên biết tôi đã ra khỏi nhà. Đúng không?

  Câu thần chú mà Bảo Nguyên nói mỗi lần chở cậu về hay khi anh "tiện đường" muốn đón cậu đi học Trọng Khôi đã nghe thuộc lòng từ lâu. Những lúc như thế anh đều cảm thấy cậu đáng yêu đến râm ran trong người, lần này thì không nhịn được mà nhại theo giọng cậu.

  Nhìn mặt Bảo Nguyên ngơ ngác, anh bật cười xoa đầu cậu.

  - Tôi nhớ mà, Nguyên vào nhà đi, tôi về sẽ nhắn.

  Bảo Nguyên gật đầu, ôm trái tim đang "mở lễ hội nhảy đầm" vì cái xoa đầu của anh đi thật nhanh vào trong nhà, trước khi đóng cửa vẫn không quên vẫy tay chào tạm biệt Trọng Khôi còn đang đứng đó chờ cậu vào hẳn.

  Sau khi lên phòng, Bảo Nguyên đặt chiếc cặp lên bàn học rồi đi lựa đồ. Mùi xô thơm thoang thoảng quen thuộc giúp cậu thả lỏng hơn đôi chút. Vốn dĩ cậu đang tính sẽ gội đầu, nhưng giờ lại phân vân không biết có nên gội hay không, cái xoa đầu ban nãy như thể vẫn còn lưu lại mùi hương của anh trên đó.

  Bảo Nguyên ngẫm nghĩ, đếm được dạo gần đây hai người tiếp xúc thân mật với nhau khá nhiều, có lẽ do họ dần trở nên thân thiết nên anh cũng thoải mái hơn. Nhưng cậu không khỏi có những lần suy nghĩ miên man, dù sao thì Trọng Khôi cũng là người cậu thích, cái chạm vô tư của anh sẽ vô tình tạo ra sự thương nhớ.

  Rồi Bảo Nguyên cứ đứng như một pho tượng trước tủ đồ, chìm vào những dòng suy nghĩ cho đến khi âm thanh thông báo tin nhắn đến, cậu mới giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ.

  Bỏ hết đống quần áo qua một bên, Bảo Nguyên chạy lại tìm điện thoại đang nằm đâu đó trong cặp.

  Hoàng Trọng Khôi: "Tôi về tới nhà rồi"

  Trần Bảo Nguyên: "Ok nè"

  Sau khi thấy tin nhắn của mình được người bên kia thả cảm xúc cười mỉm, Bảo Nguyên mới buông điện thoại để đi tắm.

  Cuối cùng, Bảo Nguyên vẫn quyết định sẽ gội đầu, cậu đã dành gần như cả ngày để đón nhận khói bụi và mồ hôi nên cả cơ thể dường như chẳng còn chỗ nào sạch sẽ nữa. Đây là lần đầu tiên cậu và người mình thích đi mua sách cùng nhau nên cậu muốn bản thân trông tươm tất nhất có thể.

  Bảo Nguyên nhìn tin nhắn thông báo đã ra khỏi nhà của Trọng Khôi thì tranh thủ để ví và những đồ cần thiết vào túi rồi đi ra trước nhà đón anh. Cậu mặc một chiếc quần túi hộp ngắn bằng vải kaki, áo phông trắng thêm bên ngoài là chiếc áo khoác kẻ caro màu xanh biển, chân đi giày thể thao cùng vớ cao cổ.

  Ngồi đợi trên chiếc xích đu trước nhà được một lúc thì nghe thấy tiếng xe quen thuộc đang chạy tới, cậu lật đật chạy ra cổng.

  Trọng Khôi thẫn thờ nhìn cậu trai trước mặt. Anh chưa từng thấy cậu mặc bộ đồ này trước đây dù cả hai đã chơi với nhau cũng lâu rồi. Bình thường khi đi chung nếu không phải đồng phục ở trường thì cũng là quần soóc với áo thun. Bộ đồ năng động diện lên trên người Bảo Nguyên làm chiếc kính cận hôm nay cậu mang trông cũng dễ thương hơn thường ngày, trong phút chốc Trọng Khôi chẳng thể rời mắt được.

  Đợi cậu đóng cổng, anh gạc cái gác chân sau xuống. Trong lúc Bảo Nguyên ngồi lên xe, anh có thể cảm nhận được mùi thảo mộc thoang thoảng trên người cậu, đó là mùi hương quen thuộc trong căn phòng nhỏ của Bảo Nguyên.

  - Khiết Danh nhắn trong nhóm Khôi có đọc chưa?

  - Có hả? Tôi nhắn với Nguyên rồi chạy đến luôn nên không biết.

  Thấy Bảo Nguyên đã ngồi vững, anh khởi động máy rồi từ từ cho xe lăn bánh.

  - Bả nói đứng trước cổng trường thấy lạnh người quá nên nhắn hai đứa mình đi tới hội sách luôn, bả chờ ở chỗ gửi xe.

  Trọng Khôi gật gù.

  - Thời tiết dạo này thất thường ha.

  - Đâu có, bả sợ ma.

  - ...

  - Không biết bả nghe ai nói trường mình lúc trước là bãi tha ma nên bả sợ.

  Trọng Khôi đột nhiên chẳng biết nói gì, đây cũng là lần đầu tiên anh nghe được lời đồn này. Chắc chắn anh sẽ về tìm hiểu kĩ hơn về ngôi trường anh đang theo học, anh cần lời xác nhận rằng đây là lời đồn vô căn cứ.

  Vì anh cũng sợ.

  - Đúng rồi, một lát nữa có bạn hồi học chung cấp hai của tôi, bả thân thiện lắm nên ông đừng có ngại.

  - À vậy hả.

  Nói đến người bạn này đột nhiên Trọng Khôi không muốn đi hội sách nữa, anh không muốn có người nào khác thấy được dáng vẻ gây thương nhớ này của cậu, hơn nữa Bảo Nguyên ăn mặc kiểu chắc chắn sẽ rất vừa mắt mấy cô nàng thiếu nữ.

  Tự nhiên anh có suy nghĩ sẽ chở cậu về thẳng nhà mình, dụ dỗ cậu bằng thư viện trong vườn sau nhà, cậu muốn loại sách gì anh cũng sẽ cho hết mà không cần phải đi đâu.

  - Khôi ơi mình cần rẽ trái á, Khôi đi lộn đường ời.

  Tiếng Bảo Nguyên nhắc nhở vọng bên tai làm anh giật mình nhận ra bản thân đang chạy về nhà trong vô thức.

  Bảo Nguyên nhìn anh có vẻ như không nghe thấy nên nhắc lại.

  - Khôi ơi?

  - À, tôi quên mất. Để tôi đảo lại.

  Cậu nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, đâu hay biết người mà cậu luôn cho rằng đoan trang, chính trực hiện giờ đang có những suy nghĩ xấu xa như thế nào trong đầu.

  Một con sói đội đầu cừu chở con cừu đi khắp phố phường.

  Lúc hai người tới nơi thì trời cũng vừa tối hẳn. Cả hội sách chẳng biết đã chật kín người từ bao giờ, ấy vậy nhưng xung quanh lại không quá ồn ào, mọi người chỉ yên lặng lựa loại sách mà mình thích, đôi khi có vài âm thanh trao đổi nho nhỏ.

  Khiết Danh vừa ăn ổ bánh mì gà, vừa nói gì đó với cô gái trước mặt. Thấy hai người thì kêu lên, vẫy tay không ngừng.

  - Trời má? Hai ông mặc đồ cặp định đánh lẻ hả?

  Bảo Nguyên nghe cô nói thì vội nhìn lại quần áo của hai người, đúng thật từ trên xuống dưới chả hai người chỉ khác mỗi việc quần của Trọng Khôi là dài hơn và áo khoác sọc caro màu đen trắng, còn lại thì giống nhau y hệt. Lúc nãy vì vội lên xe nên Bảo Nguyên không để ý, bây giờ nhận ra mới thấy bối rối.

  Không giống người nào đó đang ngượng ngùng vì sự trùng hợp, Trọng Khôi bình tĩnh trưng ra vẻ mặt thỏa mãn.

  Bảo Nguyên lén nhìn trộm anh, vô tình bắt gặp ánh mắt anh cũng đang tia về mình thì vội dời đi. Cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực chất vành tai cậu đã bị máu sôi sục trong người làm cho đỏ ửng.

  Khiết Danh bỗng chẳng biết phản ứng thế nào trước thái độ của họ, đi ăn chung lâu ngày miết rồi cô cũng xém quên mất thằng bạn thân mình đang thích người kia.

  - Quên nữa, giới thiệu với bà đây là Trọng Khôi, bạn cùng lớp của hai đứa tôi.

  Nói rồi Khiết Danh lại quay sang nói với Trọng Khôi.

  - Đây là Kiều Vy, chủ nhân của cuộc hẹn này.

  Hai người nhìn nhau nở một nụ cười lấy lệ.

  Kiều Vy bỗng kéo tay Bảo Nguyên lôi cậu về phía mình.

  - Lâu rồi tụi mình mới có dịp đi chơi chung, bữa nay Nguyên gợi ý cho Vy vài quyển tiểu thuyết nha!

  Bảo Nguyên cười tươi rói, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi vòng tay của Kiều Vy một cách tự nhiên nhất trước khi sự lôi kéo vô tình tạo ra cái chạm vào điểm nhạy cảm. Cậu cũng không thích đụng chạm cơ thể quá nhiều, nhất là khi Trọng Khôi vẫn còn đứng ngay đây.

  - Lâu rồi tôi cũng không đọc tiểu thuyết, mấy quyển tôi giới thiệu bà có đọc hết chưa?

  Trọng Khôi sa sầm mặt khi thấy Kiều Vy cố ý đụng chạm cậu, ngay lúc Bảo Nguyên vừa rút tay ra khỏi người nhỏ là anh kéo cậu về phía mình không chút do dự cánh tay vòng lấy cậu. Anh nói với giọng điệu bình thản.

  - Quầy tiểu thuyết bên kia kìa, hai đứa tôi có chủ đề khác cần tìm rồi. Bye.

  Nói rồi anh lôi Bảo Nguyên đi thật nhanh về hướng ngược lại mà không cho Kiều Vy ú ớ thêm câu nào, bỏ nhỏ đứng ngơ ngác trông theo.

  Khiết Danh bị đống sách huyền học gần quầy tiểu thuyết thu hút đến mức chẳng nhận ra bầu không khí đầy mùi khói đạn, cô bỏ qua hết tất cả, chèo kéo Kiều Vy đi.

  - Tiểu thuyết bên đây nè, lẹ lên không người ta hốt hết bây giờ.

__

Kiều Vy: "Sao không có quyển nào hay vậy trời?"

Khiết Danh: "Vừa lắm, kêu đi lẹ không chịu, mấy quyển muốn mua bị hốt sạch rồi còn đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top