Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://youtu.be/RXOgOTOZyd0

[Nghe nào]

Tôi từng ví tôi như là chú cá voi cô đơn...

Tại sao à?

...

Chẳng biết nữa...chỉ đơn thuần là tôi nghĩ như vậy.

Một lần tôi có xem một cuốn phim, nó kể về một chú cá voi cô đơn nhất hành tinh 

Trong màn hình TV, nhìn đại dương rộng lớn cứ từng đợt chuyển động, sóng biển xô ầm vào vách đá còn vương một chút bọt lăn tăn, biển cả hun hút như độ dài của thế kỉ, bầy cá tấp nập chạy theo tiếng gọi của sự sống. Và giữa cái hỗn độn giữa ranh giới sinh tử, tôi nhìn thấy cậu, chú cá voi tần số 52Hz, cứ lặng lẽ bơi về phía sâu thẳm nhất của đại dương.

Rồi tôi tự hỏi mình, 52Hz, liệu cậu ta có cô đơn giống tôi không?

...Chắc là có.

Thế liệu cậu ta có tổn thương không?

...Vì không có ai bên cạnh sao? vậy thì chắc là cũng có đấy.

Cậu ta có những loài cá khác cùng bầu bạn với cậu trong hệ sinh thái biển

Nhưng cậu ta có thật sự vui không?

Tôi có thể chắc chắn là không, bởi vì những loài cá đấy đâu phải chủng loài của cậu, chẳng thể hiểu âm thanh cậu hú gọi khi cậu cô đơn nhất. Vì mọi thứ đều không thể hiểu cậu, nên cậu chẳng thể tin tưởng một ai...

[...]

Tinh cầu nhỏ hẹp cứ đều đều nhịp xoay chuyển, thế gian hỗn loạn nặng nhẹ chuyện yêu đương, cuộc đời tấp nập cho theo kịp từng nhịp sống, thời gian léo lắt trôi qua kẽ tay. Và trong mớ hỗn độn của tạo hóa đó, tôi nhìn thấy em, đứng lặng lẽ giữa cánh đồng an lạc lắng nghe âm thanh của cuộc đời, lặng nhìn nhịp đập của trái tim...

" em có phải người sống nội tâm?"

Chết tiệt, sao tôi phải hỏi em câu hỏi ấy chứ?! 

Ngay bây giờ, tôi cảm thấy nể phục em quá...Nể vì sự thấu cảm của em...

Nếu như tôi ví tôi như chú cá voi cô đơn đi, vậy chẳng phải bây giờ tôi đã có em cùng bầu bạn rồi sao?! 

Tôi ghét tin tưởng vào người khác, em có thể coi tôi khác người cũng được, lập dị cũng được, chẳng sao cả...nhưng tôi rất tin tưởng em một điều, tôi tin tưởng thứ tôi đang thực sự ngưỡng mộ, là sự thấu cảm.

Chẳng hiểu sao nữa...lúc tôi buồn thì tìm đến cậu để em san sẻ, lúc vui thì lại muốn nói chuyện với em, nhiều lúc tôi thấy như là...tôi đang lợi dụng em để tìm thấy niềm vui cho bản thân vậy... Có ác quá không nhỉ? 

Nhưng rồi tôi thấy dù tôi có đang lợi dụng em thì em sẽ làm một thứ gì đó để biến sự lợi dụng đấy thành một giai điệu nào đó của cuộc đời...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top