Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Một triệu won phong ấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Recommended song: Till Forever Falls Apart - Ashe & FINNEAS

___

Trời hưng hửng sáng, tiếng chuông báo thức ở bên cạnh reo thật lớn trong căn phòng im ắng. Jeon Jungkook giật mình ngay lập tức, tối qua hắn không ngủ nhiều, những tưởng như chỉ vừa nhắm mắt năm phút, thế mà đã sáu giờ sáng. Hắn tỉnh dậy tắt điện thoại, sau đó lại nằm xuống, chui vào chăn.

Ý thức đã tỉnh dậy, tôi mơ màng cảm nhận được hắn kéo chăn lên đến đỉnh đầu tôi, gối nằm của tôi và hắn bao giờ cũng có sự chênh lệch, cho nên hắn trong vô thức kéo chăn, như thế nào cũng chỉ che lấp cả tôi ở trong lòng hắn.

Tôi cựa quậy, rục rịch ngồi dậy, Jeon Jungkook cũng tỉnh dậy, hắn lơ đễnh giơ tay lên, kéo dây áo ngủ bị trễ xuống chỉnh chu lên cầu vai. Tôi đỡ lấy trán mình, hơi quay đầu nhìn hắn cười nhẹ nhàng. Jeon Jungkook chợt bật ngồi dậy, áp tay lên trán tôi, trầm giọng hỏi:"Em còn đau đầu sao?"

Tôi lắc lắc đầu, thuận tiện ngã vào lòng hắn, Jeon Jungkook vuốt ve cánh tay trần của tôi, sau đó lại di chuyển lên suối tóc dài, hắn nói:"Hay là ở lại thêm một ngày kiểm tra sức khỏe ở đây luôn đi"

Thấy phương án này không khả thi, tôi đáp:"Vậy sao được, hai người kia còn phải về, em ở đây một mình với anh cũng không ổn"

"Sao lại không ổn?"

"Thì anh nghĩ xem, đi công tác 4 người nhưng chỉ mình em lại ở lại với anh mà không về, đây đâu có thể nói là anh giải quyết chuyện riêng tư được?"

"Thì có thể lý giải theo hướng anh cần thư kí đi theo để sắp xếp công việc mà"

Tôi lại lắc đầu:"Thôi đi, ngày mai khám cũng đâu có muộn, vả lại em hết đau đầu rồi, chỉ là thời tiết thay đổi làm em không quen thôi"

"Có thật vậy không?"

Tôi nâng mắt nhìn hắn:"Anh không tin hả?"

"Vừa rồi anh thấy em không giống như đã hết đau đâu"

"Vậy là anh không tin em, anh hết thương em rồi?"

Nghe thấy những lời này, Jeon Jungkook lại lập tức cuống quít:"Thôi thôi thương thương, anh tin, anh thương em nhất"

"Phải vậy chứ"

Trưa hôm đó, bốn người chúng tôi lại lên đường về Hàn Quốc, vị trí ngồi có chút thay đổi, do có vấn đề về vé máy bay, tôi và Jeon Jungkook không ngồi cạnh nhau nữa mà tôi ngồi ở ghế phía trên hắn. Jeon Jungkook quyết chọn ghế ở ngay phía sau tôi, máy bay vừa cất cánh tôi đã buồn ngủ, cho dù cơn đau đầu vẫn âm ỉ chưa dứt.

Ngay từ buổi sáng tôi đã nói dối hắn, kì thực tôi vẫn cảm thấy cơ thể không khỏe, những cơn đau không quá lớn nhưng lại kéo dài khiến tôi mệt mỏi, cho dù tôi ở trước mặt hắn cố gắng thể hiện rằng mình khỏe mạnh, nhưng sự thật là tôi chỉ đang trông chờ đến khoảnh khắc được nằm trên ghế máy bay. Tôi ngủ một mạch một giấc dài đến không nhớ đến thời gian, nếu Jeon Jungkook không gọi tôi dậy ăn cơm, tôi nhất định sẽ ngủ đến khi máy bay hạ cánh.

Ăn cơm xong tôi lại ngủ, Jeon Jungkook ở phía sau nhìn tôi như bị cho uống thuốc ngủ, hắn cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, sau đấy hơi di chuyển lên trên, xem xét qua tôi một lượt. Cảm giác được sự động chạm nhẹ, tôi lờ đờ mở mắt dậy, nhìn thấy Jeon Jungkook đang ở ngay trước mặt, tôi choàng tỉnh, bất ngờ hỏi hắn:"Anh làm gì vậy? Bọn họ ở ngay phía dưới đấy?"

Jeon Jungkook trực tiếp nói:"Em nói dối anh có đúng không?"

Tôi ngơ ngác đáp:"Anh đang nằm mơ à?"

Hắn tặc lưỡi một cái:"Em ngủ đến ngơ rồi à, rõ ràng là em vẫn còn bệnh, dáng vẻ bây giờ của em lừa được anh sao?"

Jeon Jungkook sảng giọng là vậy, tuy nhiên vẫn không có dáng vẻ gì là trách móc, xúc cảm từ lòng bàn tay ấm áp của hắn truyến đến mu bàn tay tôi, hắn hơi vuốt tóc tôi, ân cần nhỏ giọng:"Còn hai tiếng nữa mới về nhà, em có khó chịu gì thì nói với anh đi, anh tìm tiếp viên giúp"

Tôi lắc lắc đầu, hướng ra sau:"Anh về chỗ ngồi đi, đừng đi lại như vậy"

"Ami, anh lo cho em hơn"

Hắn khẩn thiết trả lời, làm tôi không nỡ lòng nào đuổi hắn đi nữa. Cuộc trò chuyện của chúng tôi đánh động đến người phụ nữ trung niên bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ Jeon Jungkook cúi người ở ngay lối đi với vẻ mặt lo lắng như vậy, vừa nhìn đã biết có mưu cầu muốn ngồi chỗ của bà, vả lại, nhìn sắc mặt của người bên cạnh đúng thật không tốt lắm.

Lúc đó, người phụ nữ khều lấy bàn tay Jeon Jungkook, nói bằng tiếng anh rằng:"Cậu trai, cậu có muốn đổi chỗ với tôi không, để dễ dàng chăm sóc cho bạn gái cậu?"

Jeon Jungkook như thể bắt được vàng, lập tức đồng ý mà chuyển chỗ ngồi, tôi bất ngờ nhìn hai người họ cứ như thế trót lọt đổi chỗ mà không xem sắc mặt tiếp viên hàng không thế nào, quay đầu xuống, người phụ nữ cười trìu mến với tôi, tôi khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn. Jeon Jungkook vừa ngồi xuống, dường như đọc được suy nghĩ của tôi mà nói rằng:"Một lát có thể giải thích được bà ấy không muốn ngồi gần cửa sổ nên đổi chỗ với anh, ngồi xa em anh thật sự không yên tâm"

Tôi hơi nhoẻn miệng, kéo chăn lên một chút:"Em có làm sao đâu chứ"

Jeon Jungkook với tay chỉnh lại hướng điều hòa, không chấp nhặt:"Không nói nữa, anh tin lời bác sĩ chứ không tin lời em nữa đâu"

Tôi giương môi cười, hơi quay sang dụi trán vào cánh tay hắn, suốt chặng đường ngồi cạnh người lạ tôi rất không thoải mái, cho dù bên cạnh có là một người phụ nữ trung niên thì cũng không phải là ngoại lệ. Jeon Jungkook ôn nhu nhìn tôi, hai tiếng sau đấy tôi chỉ nằm nghiêng người về phía hắn, cùng với thói quen mà bám lấy cánh tay hắn không rời, vì nhà nhà vệ sinh nằm ở phía sau nên cũng không lo ngại hai người đồng nghiệp sẽ phát giác, vả lại, tôi ngủ say đến mức không còn nhớ đến việc giữ khoảng cách nữa.

"Kyungsan, anh làm gì mà đứng đực ở đó vậy?"

Phó phòng Kyungsan lấy lại tinh thần, quay đầu, hướng sự chú ý đến trưởng phòng Ha Dongmin:"Dongmin à, anh đứng lên đi, chắc chắn sẽ gặp được cảnh này rất sốc"

Ha Dongmin cảm thấy người trước mặt vô cùng kì lạ, miệng lẩm nhẩm kì kèo, song anh vẫn đứng lên, cho đến khi nhìn thấy sự tình trước mặt, anh vội tháo kính xuống, dụi mắt lau kính mấy lần liền, sau đó, hai người 4 mắt nhìn nhau, anh chậm rãi đáp:"Cậu đúng là nhìn thứ không nên nhìn rồi"

Kyungsan tựa như vừa tìm thấy hành tinh mới, anh vội kéo y lùi xuống gần nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói:"Không phải Giám đốc sắp lấy vợ rồi sao, đây là việc trái phép tắt đấy"

Ha Dongmin thì lại không tỏ ra quá bất ngờ như y, che miệng giải thích:"Mấy chuyện này tốt nhất là đừng nên bàn tán lung tung. Tôi từ lâu đã nghi ngờ thư kí Kim và Giám đốc rồi, cậu nghĩ xem, một nam một nữ ngày nào cũng dính lấy nhau trong suốt 6 năm trời, không nảy sinh tình cảm thì quá kì lạ..."

Kyungsan ngẫm thấy lời nói của Ha Dongmin cũng có phần đúng, Ha Dongmin tiếp lời:"...Còn nữa, chuyện hôn sự của Giám đốc, cậu không cảm nhận được Giám đốc chẳng có tí quan tâm nào hay sao, bây giờ hỏi ngày cử hành hôn lễ khéo anh ấy cũng chẳng biết. Mấy ngày trước tôi nghe được ở chỗ lễ tân, nói rằng hôn thê của Giám đốc đến công ty, vẻ mặt không tốt lắm, sau đấy thì Phu nhân cũng đến, còn không phải bị khiển trách rồi hay sao?"

Vẻ mặt Kyungsan vẫn chưa hết bất ngờ, anh đáp:"Có chuyện này thật sao?"'

Ha Dongmin gật đầu mạnh:"Thật, không phải lúc cận Tết trông thư kí Kim rất thường xuyên thất thần hay sao, đó là thời điểm chuyện hôn lễ được công bố. Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng đã chẳng buồn chết đi, vợ sắp cưới của Giám đốc là tiểu thư lá ngọc cành vàng, cô ấy lại không có quyền thế gì cả, trăm phần trăm là không được lòng bên phía Giám đốc đâu"

Phân tích một hồi, Kyungsan vẫn cảm thấy vướng mắt:"Nhưng anh xem, dáng vẻ đó không giống như là hai người sắp chia tay đâu, như thế này thư kí Kim sẽ thành tiểu tam mất, cô ấy đẹp lại còn hiền hậu như vậy, làm tiểu tam thật rất uổng phí"

Trưởng phòng tặc lưỡi một cái:"Cậu lo thì cũng có được cô ấy yêu đâu? Bạn trai người ta là Tổng giám đốc, phiền lòng một chút đã được dẫn đi Úc khuây khỏa đầu óc, cậu có đầu thai thì may ra mới đuổi kịp"

"Đi Úc? Không lẽ..."

"Bây giờ mới nhận ra sao, chuyến đi này chẳng qua là Giám đốc muốn có lý do dắt thư kí Kim ra nước ngoài chơi, chúng ta chính là cái bia đỡ đạn, bằng không thì Giám đốc làm sao đối xử tốt với mình như vậy, phong lì xì đó đến tận một triệu won, chính là tiền phong ấn chúng ta biết giữ mồm giữ miệng đấy. Cho nên cậu tốt nhất là xem như chưa nhìn thấy gì, đừng động vào người có tiền, lời khuyên chân thành đấy"

Phó phòng Kyungsan nhanh chóng gật đầu tiếp thu, còn khen ngợi trưởng phòng đúng là trưởng phòng, kinh nghiệm phong phú hơn anh, vừa nhìn là đã biết ngay tình thế. Anh hoàn toàn nghe theo lời Ha Dongmin một cách tuyệt đối, lúc xuống máy bay cũng xem như không hay không biết, nhanh chóng lấy hành lý của mình, bỏ qua cái không gian đầy bí ẩn của đôi nam nữ đang ở gần.

Lúc ra cửa, tài xế công ty vẫn chưa đến, giờ cao điểm kẹt xe là chuyện dễ hiểu. Bốn người chúng tôi đứng thành một tốp ngay cổng số 6, gió thanh mát thổi tung tóc tôi, thời tiết ở Hàn Quốc đúng là rất mát mẻ, chẳng bù cho ở Sydney vẫn còn se lạnh lại không có không khí năm mới. Jeon Jungkook đứng cách tôi không xa lắm, đủ khoảng cách công việc, nhìn tôi không dám quay đầu, hắn lại hơi bật cười, lén nhìn sang hai người đồng nghiệp đang nhìn trời nhìn đất, hắn lại lơ đễnh giơ tay, vén một lọn tóc dài qua thùy tai mềm mại, sự động chạm làm tôi giật nảy mình, khẽ phàn nàn:"Giám đốc, anh đừng có quá phận"

"Anh có làm gì đâu"

"Anh đừng có đứng gần em, táy máy không ngừng như vậy, anh đúng là không biết suy nghĩ"

"Được rồi, anh xin lỗi, em mắng Giám đốc cả ngày rồi đấy"

Tôi ngẩng đầu:"Ai bảo anh cứ phải để em nhắc nhở làm gì"

"Anh xin lỗi"

Tôi hơi lườm hắn, nửa đùa nửa thật:"Em tha lỗi cho anh"

Jeon Jungkook cười nhẹ, gió lại nổi lên, mang theo một luồng không khí mùa xuân tràn ngập, mà ở phía sau, luồng gió này không còn là gió mùa xuân nữa mà là luồng gió của tình yêu. Phó phòng Kyungsan thần bí liếc mắt sang, sau đó lại nhanh chóng quay đi, dài giọng:"Nhìn người ta yêu đương đúng là thấy hạnh phúc lay"

Bên cạnh, trưởng phòng Ha Dongmin thầm tán dương:"Giám đốc mọi khi khó chiều như vậy, ở cạnh thư kí Kim đột nhiên thấy hiền ra đáng kể"

"Đó là chỉ khi ở cạnh tình yêu thôi"

Trưởng phòng ngẫm ngẫm lời nói của Kyungsan, sau đấy lại nhìn sang y, bỗng chốc tâm trạng trở nên tệ, anh hằn học:"Phải chi đứng cạnh tôi là cô gái nào đó thì hay biết mấy"

Kyungsan đảo mắt sang, nhận ra lời nói không có chút thành ý nào của Ha Dongmin thì lại lườm:"Tôi cũng ước rằng đứng cạnh tôi lúc này không phải là anh"

Ha Dongmin cười khẩy:"Vậy thì sang đứng cạnh thư kí Kim đi"

Bỗng chốc, Kyungsan lập tức thu lại bản lĩnh của mình, đáp:"Tôi không có gan chạm vào sủng phi của Hoàng thượng đâu"

"Hah, tôi cũng vậy"

Lúc tài xế đến, ba người nhân viên chúng tôi tiễn sếp lên xe, những quy tắc này đều là luật bất thành văn, Jeon Jungkook mà chưa về thì hai người còn lại cũng không dám về trước, nhìn ánh mắt hắn, tôi có thể đoán được hắn muốn tôi cùng lên xe về nhà, nhưng tôi lại làm sao có thể làm theo ý muốn của hắn. Vậy là tôi nhanh chóng chào tạm biệt đóng cửa lại, Jeon Jungkook một mình rời đi, Xe chạy đi xa, hai người đồng nghiệp bên cạnh dần khép lại nụ cười, lại niềm nở quay sang hỏi tôi rằng: "Thư kí Kim, hay là ta cùng về đi"

Tôi nở một nụ cười công nghiệp, gật gù: "Vậy cũng được"

Xe taxi khác vừa đi thì lại có một chuyến khác đến, sau khi sắp xếp hành lý vào cốp sau, tôi ngồi ở ghế trước, trưởng phòng và phó phòng cùng ngồi phía sau. Do tính chất công việc, mỗi khi bước lên xe tôi đều ngồi cạnh tài xế, nhường phần ghế sau trịnh trọng cho người khác. Vì vậy khi lên xe, ai nấy đều không hề bất ngờ, chuyến xe trôi đi trong im lặng, độ chừng năm phút sau, điện thoại reo nhẹ lên một tiếng chuông. Mỗi tiếng chuông tin nhắn tôi đặt có thể dành cho một người riêng biệt hoặc một tốp người để dễ nhận biết. Tiếng chuông vừa reo nhỏ rồi ngắt hẳn là của Jeon Jungkook.

Lật điện thoại lên, tin nhắn của hắn bảo tôi về nhà sớm, nhưng hiện giờ hắn không về được, hắn bảo là bận rồi.

Trực giác của tôi trả lời rằng hắn về nhà mình đón Tết muộn.

Hai phút sau lại có tin nhắn, hắn nói: Em về nhà nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài, anh sẽ về sớm thôi.

Tôi trầm tư nhìn điện thoại hồi lâu, sau đấy lại âm thầm gửi cho hắn một tin: Em biết rồi.

Tin nhắn gửi đi, hắn đã xem, không trả lời lại.

Tôi bỏ điện thoại vào túi xách, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, vừa đến khu nhà, tôi chào tạm biệt với hai người đồng nghiệp, sau đấy lại kéo vali đi đến tiệm thuốc tây trong khu chung cư. Tối qua hắn mua thuốc cho tôi, nhưng tôi lại không nhớ ra mình đã để nó ở đâu, không còn cách nào phải mua lại thuốc mới. Lần này tôi không mua theo từng vỉ nữa mà quyết định mua hẳn một hộp. Thuốc này tôi đã sử dụng mấy tháng nay, tôi chỉ sợ mình uống nhiều đến sinh kháng thể không hấp thụ được nữa, sẵn tiện hỏi y tá đứng quầy, cô nói rằng tôi nên mua thêm loại thuốc bổ não, vì môi trường làm việc văn phòng, đau đầu mệt mỏi là chuyện bình thường, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn.

Tôi nghe như vậy, nhưng không tin tưởng lắm, quyết đợi Jeon Jungkook về rồi hỏi ý sau.

Vào nhà, đẩy vali chạy ra một góc, tôi ngay lập tức tìm đến tủ lạnh uống trước một ngụm nước. Điện thoại không có tin nhắn nào khác nữa, tôi lại có cảm giác rằng tối nay hắn chắc chắn không về được, bởi vì tết đoàn viên, người bố mẹ mất sớm như tôi cũng không có chỗ nào để đi. Jeon Jungkook thì vừa có gia đình vừa có hôn thê xinh đẹp hiểu chuyện. Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy khoảng cách của mình và hắn quá lớn, tôi đã sớm biết mình sẽ có cái ngày này, khi mà tôi không thể nào ngừng suy nghĩ đến chuyện hắn sắp phải lấy vợ, tôi cố gắng đẩy hắn đi, nhưng cuối cùng...vẫn là một mình thổn thức nhớ lại những chuyện đã qua.

______

Mới đó mà ngâm 1 năm trời rồi :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top