Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

IM LẶNG

Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cho nhanh vào chiếc balo, sau đó lấy điện thoại gọi taxi.
Xong xuôi, điềm tĩnh ngồi xuống giường, mặt tuyệt nhiên không có một chút biểu cảm.

_ Mày dậy rồi à? Tao vừa đi hóng gió một chút. Chúng ta ra hồ câu nhé.
_...

_ Mày sao vậy, Pete?

_...

_Có chuyện gì vậy?

_ Cô gái ấy là ai?

Cậu nhìn vào mắt hắn, hỏi rành rẽ từng tiếng một. Âm giọng rất nhỏ nhưng sắc bén. Hắn sững sờ, khuôn mặt đang vui vẻ trong tích tắc chuyển xám đen.

_ Sao mày....
_ Tại sao Ae không trả lời mình?
_ Chúng ta nói chuyện này sau được không?
Cậu nghiến chặt hai hàm răng, cục ức ở cổ cứ hết lên lại xuống dằn lại từng tiếng nấc. Mắt cậu ráo hoảnh.

_ Mình phải về trước có việc. Ae về sau nhé.

Cậu khoác balo lên vai, nhanh chóng bước ra cửa. Hắn vội vàng kéo tay cậu lại.
Cậu im lặng, nước mắt rơi từ lúc nào.

_ Chuyện không như mày nghĩ đâu. Hãy cho tao chút thời gian.

Chút thời gian đó là bao lâu? Cậu không muốn hỏi. Mà bản thân thật sự nghĩ điều đó không quan trọng nữa. Những gì cậu tận tai nghe thấy làm sao có thể phủ nhận đây.

Cậu gỡ tay hắn ra.

_Từ hôm nay, chúng ta không nói chuyện nữa nhé.

Cậu vẫn không quay lại nhìn hắn, nói xong, một mạch đi thẳng ra chỗ chiếc taxi đang đợi. Từng bước, từng bước, rất kiên định.

Hắn không hề đuổi theo cậu để níu kéo. Nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, không có gì ngoài khoảng sân trống vắng của khách sạn. Không kiềm chế nổi xúc động, cậu òa lên khóc nức nở, mặc kệ vẻ mặt khó hiểu của bác tài xế.
Đến đây với hắn là để chứng kiến chuyện này ư? Nếu cho cậu lựa chọn, cậu ước gì hôm đó không đi. Biết đâu, hắn không gặp cô gái ấy, sẽ không  có cái sự rung động ngoại lệ ấy. Biết đâu, hắn sẽ mãi mãi chỉ yêu cậu. Của riêng một mình cậu thôi...
Vỏn vẹn trong một ngày ngắn ngủi, cậu từ kẻ hạnh phúc thành kẻ thất tình thảm hại. Nước mắt nhỏ xuống bao nhiêu giọt cũng không rửa trôi được những uất ức trong lòng. Đến với hắn trọn vẹn như vậy, tin tưởng hắn như vậy, tại sao hắn có thể vì một cô gái mà bội ước. Hóa ra, lời yêu, lời thương, sự  quan tâm bấy lâu nay nay chỉ là mù quáng. Hắn vốn không phải là người giống như cậu. Có chăng chỉ là nhầm lẫn, cái bản ngã của hắn hôm nay mới thực sự tìm được.
Có tin nhắn điện thoại. Cậu lần mò mở ra đọc.
_ Người tao yêu chỉ có duy nhất một mình mày. Hãy về nghỉ ngơi cho tốt. Tao thu xếp xong sẽ về luôn.

Cậu cười, nụ cười chua chát.

Nhốt mình trong nhà đúng hai ngày để đau khổ, đến sáng ngày thứ ba thì hắn quay về. Căn hộ chung cư này cậu thuê cho cậu và hắn ở chung. Một năm qua, không giấy bút nào viết lại cho hết những kỷ niệm ngọt ngào. Chỉ có thể đem tất cả khắc vào tim mà hoài niệm.

-Pete, mày ăn gì chưa? Tao đi đường mệt quá. Để tao làm gì đó cho mày ăn nhé.
_Pete
_Mày giận tao hả? Pete?
_Nếu mày giận tao, tao sẽ buồn lắm đó. Tao đã nói rồi. Sau này mày sẽ hiểu. Mọi chuyện thực sự không như mày nghĩ đâu.
_Pete? Mày nói gì đi chứ?

Hắn tiến về phía cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cậu vẫn im lặng cuộn mình trong đống chăn.

_ Hai hôm vừa rồi thực sự tao rất nhớ mày. Tao đã muốn về ngay lúc đó nhưng không được. Tao xin lỗi đã làm mày buồn.

Hắn cứ nói mãi mấy câu như vậy, rồi lại xin lỗi. Cậu nghe mà chỉ muốn nhào ra ôm lấy hắn. Nhưng lòng tự trọng cao ngút trời đã ngăn cậu lại. Cậu mặc kệ, im lặng cho hắn nói gì thì nói.
Những ngày sau đó, cậu và hắn vẫn ở cùng nhau. Cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ. Nhưng ngôi nhà đó bây giờ chỉ còn tiếng nói của hắn. Cậu vì hắn gần như trở thành người câm. Trên chiếc giường ấm áp chỉ còn hai khoảng lưng quay lại phía nhau, đêm đêm là những tiếng thở dài não ruột.

Dạo gần đây hắn hay lại hay về muộn, điện thoại thi thoảng cứ bất chợt đồ chuông khiến hắn luống cuống ra vào. Cậu vốn luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi việc, chỉ chờ ngày đó đến để đón nhận. Dù đó là gì thì cậu vẫn sẽ bình thản mà bước qua. Đối với cậu, khi niềm tin không còn thì mọi lời nói đã trở thành vô nghĩa.

_ Pete, mày có nhớ đã từng hứa gì với tao không? Rằng nếu ở bên cạnh tao, thì đừng bao giờ im lặng. Sao bây giờ mày không nói gì. Đã nửa tháng trôi qua rồi. Mày còn định im lặng đến bao giờ nữa?
_Pete, mai tao phải về quê. Nhà tao có việc. Tao chưa biết khi nào mới quay lại. Tao hứa khi trở lại, tao sẽ nói cho mày rõ mọi chuyện.

Trái tim cậu thắt lại. Nhưng cậu vẫn kiên quyết không mở miệng. Hắn đi lại phía cậu, từ đằng sau vòng tay qua phía trước. Mặt hắn gục vào lưng cậu, tiếng thở mệt mỏi nặng nề.

_ Tao yêu mày rất nhiều.

Hắn nói xong, kéo mặt cậu quay lại, đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Từ ngày hắn đi, cậu như kẻ bị bỏ rơi, tâm trạng chưa bao giờ vui vẻ trở lại. Cậu đã có những giây phút nhớ hắn đến điên dại. Căn nhà này, nếu có thể quên hắn mà đốt đi được thì cậu đã làm rồi. Cậu không gọi điện cho hắn, mặc dù có hàng trăm lần ngón tay lướt đến tên của hắn rồi lại lặng lẽ thoát ra. Hắn bảo lưu kết quả học tập ở trường trong khi chỉ còn một năm nữa là ra trường rồi. Cậu không biết, cũng không muốn biết những gì liên quan đến hắn nữa. Cứ như vậy...một năm trời đằng đẵng trôi qua.

Khi cậu đã nguôi ngoai đi phần nào về hắn thì đùng cái hắn lại xuất hiện. Giây phút mở cửa và nhìn hắn đứng đó, tất cả xung quanh như đóng băng. Hắn nhìn cậu, rồi nhào tới ôm chặt cậu trong tay.

_ Tao nhớ mày quá. Tại sao mày có thể nhẫn tâm đến thế. Mày giận tao một năm rồi chưa đủ sao? Mày làm ơn hãy nói gì đi. Nói gì cũng được. Mắng chửi tao cũng được. Tao chấp nhận hết. Tại sao tao gửi tin nhắn mày không trả lời? Nếu không muốn nói, mày còn có thể nhắn tin cơ mà.

Hắn nói một hồi, vội vã như sợ cậu chạy khỏi cuộc đời hắn.
Cậu vẫn cắn răng đứng im, hai tay buông thõng. Hắn rời cậu ra, đau khổ nhìn cậu bất lực.

Hắn gầy gò đến thảm thương...

Từ hôm đó, hắn không còn gọi điện hay nhắn tin cho cậu nữa. Hắn chỉ nói xin lỗi rồi rời đi. Cậu không có lý do gì để giữ hắn lại cả. Đối với hắn, cậu có khác chi một kẻ qua đường.
_ Xin lỗi, anh có thể ra ngoài gặp em một chút được không?

Giọng nói của một cô gái từ đầu giây bên kia. Cậu hơi ngạc nhiên, rồi hỏi lại xem có chắc là cô ấy không nhầm người không. Nhưng bên kia vẫn khẳng định. Vậy nên cậu đã đồng ý ra khu công viên gần đó để gặp. Trong lòng đầy hoài nghi, thắc mắc.

Hoàng hôn nhập nhoạng phía xa vẽ lên trời những vệt rẻ quạt màu đỏ sẫm. Gió thổi xào xạc từng chiếc lá khô cong rụng xuống lối đi. Cậu ra chỗ hẹn, ngó nghiêng nhìn xung quanh tìm người. Chỗ băng ghế đá gần đó đúng là có một cô gái. Cô quay lưng lại phía cậu, mái tóc dài ngang lưng mềm mại bay hờ hững trong cơn gió chiều, bờ vai mỏng manh yếu đuối. Xác định đúng nơi mình cần đến, cậu từ từ bước lại.

Cô gái ấy...đang ngồi trên một chiếc xe lăn. Cậu ngạc nhiên tột độ. Vẻ đẹp nhu mì, hiền dịu. Đôi mắt như chứa đựng cả một bầu trời u ám. Đôi mắt buồn đến xót lòng.

_ Xin lỗi, có phải cô là người hẹn tôi ra đây?
_ Anh Pete phải không?

Cậu gật gật đầu. Cô chỉ tay cho cậu ngồi xuống bên cạnh.

_ Em là người đã được hứa hôn cùng với anh Ae.

Cậu tưởng đâu sét đánh giữa trời quang. Mặt mày xây xẩm. Sau một phút thất thần, liền chuyển biến tâm trạng rất nhanh sang vẻ lạnh lùng.

_ Vậy cô cần nói với tôi làm gì?
Tôi với Ae không có liên quan gì đến nhau nữa. Nếu chỉ gọi tôi ra đây để thông báo chuyện này, có lẽ làm cô thất vọng rồi. Tôi không có nhiều thời gian để quan tâm những chuyện của người khác.

Cậu nói xong ngay lập tức đứng dậy.
_ Anh Pete, hãy nghe em nói đã
_ Dù sao, cũng chúc cô và Ae hạnh phúc
Bước chân nhanh chóng rời đi, trong lòng ngập tràn lửa hận. Dù đã biết sẽ có ngày này nhưng cậu không tin nó đến nhanh như thế.

_ Anh Pete, Ae đang nằm viện. Anh đến gặp anh ấy được không?

Cô bé ấy cất giọng hốt hoảng gọi với theo. Lọt vào tai cậu, một lần nữa khiến cậu như chết lặng. Cậu quay ngoắt lại, tiến nhanh đến chỗ cô ấy, hai tay giữ vai lắc mạnh.

- Ae đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại ở bệnh viện? Ai đã làm gì cậu ấy? Cậu ấy bây giờ ra sao? Có đau không? Cậu ấy bị thương ở đâu?
Cậu gào lên, mắt ầng ậc nước. Không giữ nổi bình tĩnh cứ vậy nắm chắc vai cô bé mà lắc.

Cô bé có vẻ hoảng sợ, đôi mắt mở to, hai tay run rẩy bám chặt hai bánh xe

_ Anh từ từ nghe em nói được không? Anh Ae tạm thời không sao. Nhưng chuyện này anh phải nghe em nói đã.

Cậu đến bệnh viện, tìm căn phòng nơi hắn đang điều trị. Hành lang dài hun hút, lạnh lẽo đến ghê rợn. Ban đêm ở đây im ắng khiến cậu cảm giác mình đang đi vào khu nhà mồ. Mùi thuốc sát trùng hăng hắc thì thoảng lại ở đâu đó sộc vào mũi.

Tìm đúng cánh cửa có ghi tên hắn, cậu rón rén bước vào. Hắn nằm trên giường bệnh, đơn độc, yếu ớt và xanh lét. Cậu chịu không được, bắt đầu nước mắt lưng tròng. Ngồi xuống chiếc ghế kê bên cạnh, cậu luồn tay vào phía dưới chăn tìm tay hắn. Đôi tay chai sạn, chỉ toàn gân. Cậu áp lên má mình nức nở....

Hắn khẽ động ngón tay, mở mắt nhìn cậu. Đôi mắt mệt mỏi hằn lên đau đớn thoáng chút trở lên sáng long lanh. Hắn cười mếu máo

_ Pete, sao mày lại ở đây?

Cậu im lặng... Ngoài im lặng ra cậu không biết nói gì hơn vào lúc này...mọi chuyện xảy ra, cậu chẳng hề hay biết. Hắn chịu đựng như vậy hơn một năm. Giờ nằm đây cũng chỉ có một mình...Cậu tưởng trái tim mình đang chết đi.

_ Mày vẫn còn giận tao sao?

Hắn cố gắng ngồi dậy, cậu dùng tay nâng hắn lên, hắn bất giác đưa tay ôm chặt lấy cậu, tiếng nói nghẹn ngào bên tai:

_ Nếu em bỏ anh đi, ai sẽ là người thay em yêu anh?

.....
(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #âe