Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Ngày giỗ chị

Ngày đầu tiên đi học mà nó bất ổn vãi luôn ạ, bỏ qua vụ án sổ đầu bài mất tích đã được phá, tôi vừa thở phào một hơi thì nhà trường lại lôi các lớp trưởng họp khẩn để định hướng năm học mới, cô hiệu phó đích thân ra trận, nói liền một tiếng đồng hồ. Tôi thề là tôi phải cố gắng lắm mới không đập đầu xuống bàn trước toàn bộ lớp trưởng các lớp, lúc đó thì chẳng có con sông quê nào chứa chấp nổi tôi. Một tiếng mà nó kéo dài như một nghìn năm lịch sử ấy, tôi bước ra khỏi phòng họp mà người như bị rút cạn hết sức lực, lảo đảo cúi gầm mặt bước đi trên hành lang... Đệt, đau thế, vai trái của tôi vừa va phải cái gì mà đau thế nhỉ ? Tôi ngẩng vội mặt lên, nhìn thấy đối phương tôi đơ luôn. Vờ lờ, thế nào mà lại là thằng cha crush cũ?!! Hớ, nó cười cái quần gì, nó muốn trao đổi tí chiêu thức à ? Đừng trách tôi chửi bậy nhưng tôi cứ nhìn mặt nó là lại mỏ hỗn, kiểu tôi thấy quê quê thế nào ý. Hơn bất kì lúc nào tôi muốn xuyên thời gian, xuyên không gian về đấm cho con nhỏ kém tôi bốn tuổi kia, con điên ấy bị làm sao mà đi thích cha này chứ, đúng là hết thuốc chữa rồi.  Mẫu thân đại nhân của tôi đã dặn đi đường phải nhìn trước nhìn sau, để trái liếc phải, kẻo có ngày rước họa vào thân. Vâng, họa đến sớm quá tôi đỡ không nổi. Chết thật, giờ nói gì cho ngầu đây ta...À, có rồi!

- Ơ, tớ xin lỗi, tớ không để ý! Cậu có sao không? Không á! Vậy tớ đi trước nhé, bye.

Tôi bắn liền một bài rap rồi đánh bài chuồn. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Ngầu là gì? Ngầu có ăn được không ?

Về lớp, tôi bỗng thấy bầu không khí nó lạ lắm, lũ quỷ học đường nay im re vậy trời. Chẹp chẹp, chắc không phải như tôi nghĩ đâu nhỉ...?

- Bạn lớp trưởng thân mến...

Bỏ mẹ rồi, có điềm chắc luôn.

- Hôm nay tớ đi ngang qua bồn cây, lỡ tay dứt vài bông hoa. Bạn sao đỏ tình cờ cũng đi ngang qua, ghi vào sổ rồi. Vậy nên tớ trịnh trọng gửi lời xin lỗi tới bạn lớp trưởng thân mến, nhờ bạn giải quyết giùm...

Hùng chưa nói xong thì tôi đã giơ sẵn nắm đấm lao đến solo với nó rồi. Mấy đứa xung quanh vội vàng ngăn tôi lại không thì con mắm kia toi đời rồi. Tôi bất lực, vùng vẫy chửi nó:

- Hoa nó làm gì mày mà mày ngắt nó xuống hả? Con trai chúng mày không viết thương hoa tiếc ngọc là gì à? Năm trước mày cũng phạm cái tội tày trời này một lần, vẫn chưa rút kinh nghiệm hả? Mày chuẩn bị đi, hôm nay tao thay trời hành đạo, đại diện chính nghĩa, báo thù cho mẹ thiên nhiên.

Tôi toan vùng ra nhưng không được, báo con kia đắc ý lắm, nở nụ cười kiểu "đố anh bắt được em" làm tôi tức điên lên mà không làm gì được. Chỉ là người tốt luôn được báo đáp,  tôi còn loay hoay làm sao cách xử nó thì mấy đứa đang giữ tôi đã ngứa mắt giùm, chúng nó lao lên xử đẹp chú bé đần kia rồi. Ta nói nó vui gì đâu luôn á!

Sở dĩ lớp tôi nhạy cảm chuyện điểm số vầy là do mẹ Ngọc đã quy định chỉ cần một đứa phạm lỗi cả lớp sẽ phải chép phạt nội quy lớp học. Mà cái nội quy lớp tôi ấy, tôi thề là tôi lớn từng này vẫn chưa thấy cái nội quy nào dài như cái nội quy này, khéo sắp sánh ngang với bia đá Tiến sĩ ở Văn Miếu đến nơi ấy chứ chả đùa. Eo ôi, nghĩ đến cái cảnh ngồi cặm cụi chép phạt đã thấy đau tay rồi.

Còn về chuyện tôi thay trời hành đạo ý, không có đâu, tôi hiền lắm :)). Chỉ là hôm nay tôi không có tâm trạng, lại thêm mấy chuyện không vui làm oán khí trong tôi tích tụ, không may đến lượt báo con kia nó tràn ra. Mà bơ đi, tôi phải xử lí vụ này xong đã...

- Đứa ghi mày là nam hay nữ hả?

- Dạ nữ ạ.

- Tốt, cuối giờ theo tao.

(Hùng hoang mang-ing)

Chuông reo, tôi lập tức lôi nó xuống gặp nhỏ Dung khối dưới. Chính nhỏ này năm ngoái cũng ghi tên bạn tôi với cùng tội danh. Chậc, lần trước ra đúng kết quả thì lần này ta vẫn sài công thức cũ cho nó quen tay đi ha!

Nhưng không, đời không như là mơ, áp dụng đúng công thức mà nó ra cái bản mặt lanh tanh của nhỏ Dung. Ủa gì vậy? Là sao ta? Hông hiểu! Thôi chết rồi, tôi biết rồi, dạng bài không đổi nhưng dữ kiện thì đã khác xưa, toang rồi! Nhỏ này năm nay liêm chính vãi ò, "làm sai thì phải nhận" bạn nói thế thì tôi cãi thế nào?

Làm sao đây, làm sao đây? Bỏ mợ rồi!

- Dung ơi, anh xin lỗi Dung nhé. Lần này anh biết anh sai trước nhưng Dung tha anh nốt lần anh đi. Anh thề anh không tái phạm nữa.

- Đi mà Dung, anh cũng vì tập thể thôi...

- Nha?

Bonus thêm nụ cười tỏa nắng chuẩn soái ca ngôn tình.

Tôi nhìn Hùng bằng ánh mắt kì thị, nó làm gì vậy trời, chút nhan sắc này làm sao cưa đổ em Dung băng giá được...

- Nốt...nốt lần này thôi nhé!

- Anh cảm ơn Dung.

Và em Dung chạy đi, bỏ lại tôi - người ngu ngơ chưa load được tình hình và Hùng - kẻ treo trên môi nụ cười chiến thắng (ý là kiểu "không có mày bố vẫn out trình" đấy)...

Gió vẫn thổi.

Lá vẫn rơi.

Mây vẫn trôi.

Chỉ có tôi là ngơ ngác.

Vậy cũng được sao trời?

Hình như lần này tôi là kẻ dư thừa rồi.

...

Tan học, tôi bước từng bước nặng nhọc về nhà, kì thật tôi chỉ muốn con đường về nhà hãy dài thêm một chút, chỉ một chút thôi...

Hôm nay là ngày tồi tệ nhất của tôi, luôn là thế.

Hôm nay là ngày giỗ của chị tôi.

Chị tôi mất tích cách đây 13 năm trước. Sau khi cãi nhau với bố mẹ về chuyện học hành, chị đã nói "Con không thích học, con chỉ muốn vẽ thôi! Sao bố mẹ cứ ép con làm việc con không thích thế?", sau đó chị vùng vằng chạy ra khỏi nhà. Bố tôi rất tức giân, ông đã tát chị. Và sau khi chị chạy ra khỏi nhà, mẹ và anh trai tôi đã đến khuyên ông bớt giận, ông tức giận đứng bật dậy và gầm lên rằng " Để xem nó làm được gì với ba cái thứ bút lông đấy!!".

Lúc đó tôi mới chỉ 4 tuổi, chứng kiến mọi người to tiếng với nhau khiến tôi vô cùng sợ hãi, nép mình vào một góc phòng. Tôi không hiểu điều gì đang diễn ra, nhưng tôi rất sợ, bố tôi chưa bao giờ quát mắng gay gắt như vậy...Sự thay đổi chóng mặt này làm tôi không kịp thích nghi. Tôi hoang mang quá!

Nhưng rồi một ngày, hai ngày, ba ngày...trôi qua mà chị tôi vẫn chưa trở về. Bố mẹ bắt đầu sốt ruột, họ liên lạc với bạn bè của chị, tìm tới những nơi chị có thể sẽ đến, thậm chí dầm mưa dãi nắng ngoài đường hỏi từng người về tung tích của chị...nhưng đáp lại sự cố gắng đó chỉ là những cái lắc đầu ngơ ngác. Hy vọng cuối cùng của chúng tôi là cảnh sát, tuy nhiên, một lần nữa kì tích lại không xảy ra, vì thời gian mất tích quá lâu, chị tôi được cho là đã chết...

Lần đầu tiên tôi biết mong chờ là cảm giác mệt mỏi đến thế nào, kì tích là điều khó xảy ra thế nào...

Bố mẹ tôi, anh trai tôi hoàn toàn sụp đổ. Họ không chấp nhận sự thật, họ muốn chối bỏ nó bằng cách lao mình vào công việc. Bố mẹ tôi thường xuyên công tác xa nhà rồi chuyển hẳn sang chi nhánh đó làm, anh trai tôi sang Hàn du học và định cư làm việc luôn bên đó. Tôi lúc đó còn quá nhỏ để hiểu hành động của họ, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng mình cần học giỏi hơn, đạt được nhiều thành tích tốt, làm một đứa trẻ hiểu chuyện rồi mọi người sẽ lại quây quần bên tôi.

Nhưng thời gian là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, hắn chả chịu bán vé khứ hồi cho ai, gia đình tôi vẫn vậy, mọi người chia năm xẻ bảy mỗi người một phương, chả mấy khi gặp nhau cho dù là lễ tết. Tôi chả thể làm gì hơn, chỉ biết ôm mãi hy vọng nhỏ của mình. "Bản chất của hi vọng là ảo vọng, nhưng chính nhờ cái ảo vọng đấy mà con người có thể sống được!". Cứ thế, tuổi thơ của tôi trải qua với những người bảo mẫu thay đổi liên tục, một đống giải thưởng lớn nhỏ xếp xó, bữa tiệc sinh nhật chỉ có một mình...

Tôi giống như kẻ cố chấp ôm mãi những ước mơ xa xôi, như cách Pymalion say mê bức tượng Galatée. Nhưng điều ước hão huyền ấy của Pymalion đã được nữ thần Aphrodite thực hiện, vậy tại sao các vị thần lại bỏ quên ước mơ nhỏ bé của tôi?

Tôi cứ miên man trong dòng hồi ức của chính mình, không biết mình về nhà lúc nào, không rõ bản thân nằm trên giường khi nào, tôi thiếp dần...

Ngủ thôi.

Kết thúc rồi, một ngày mệt lả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top