Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

No.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Tại nhà hàng Dunkin' Donuts ở Tampa, Ferrara đã mời tôi đi cùng với ông trong một chuyến công tác mà ông gọi là việc của ngày hôm đó. Theo như những gì tôi biết, thì ông không phải là một thám tử tư có giấy phép, nhưng vụ hôm đó lại là một vụ theo dõi. Đầu tiên, chúng tôi cần phải có một thứ Ferrara gọi là "một chiếc xe ít gây chú ý." Vì thế nên sau khi rời khỏi Dunkin' Donuts, chúng tôi dừng lại ở một tiệm cầm đồ U-Haul, nơi Ferrara đã thuê một chiếc bán tải màu trắng với buồng lái rộng và hệ thống điều hòa miễn chê. Sau đó Ferrara, Chrystal và tôi đã tới chỗ người khách đã đặt dịch vụ theo dõi này. Đó là một người phụ nữ 53 tuổi, sống tại một trong số những cộng đồng biệt lập rộng mênh mông và vô cùng buồn bã của Tampa, mỗi nơi lại có những con đường riêng vắng tanh vắng ngắt và những đầm lầy xám xịt. "Không thể tin nổi. Bà ta mất đến hàng triệu đô cho ông chồng của mình," Ferrara nói thế với tôi khi ông dừng xe lại trước cửa nhà của bà. "Bà ta vẫn còn một vài bức tranh Kinkade bên trong." Việc của Ferrara trong vụ này, theo lời ông nói, là "tìm và lật tẩy tiền và tài sản" và có lẽ là hù dọa cho ông chồng mất vía một phen. "Tôi làm việc này vì chất adrenaline trong máu," ông bảo. "Con người tôi có rất nhiều mặt. Một mặt thì tôi có một tâm tính rất bình tĩnh theo kiểu Disneyland. Nhưng một mặt khác thì tôi lại là một gã Mafia hung ác, tàn bạo và lạnh lùng."

 Sau đó, chúng tôi tới chỗ làm nhiệm vụ theo dõi thật sự, tức là ngồi trong chiếc U-Haul bên ngoài một khu gửi xe gần Cảng Vịnh Tampa. "Nhiệm vụ theo dõi là thế," Ferrara bảo vậy, khi cái nhiệm vụ nhạt nhẽo này mới bắt đầu được vài phút. "Đôi khi anh bắt buộc phải chờ thôi." Cuối cùng thì ông đã phải rời ra khỏi thứ niết bàn trần gian đó là chiếc xe tải có điều hòa này để đi tìm hiểu xem liệu chồng của người phụ nữ nọ đã hoàn thành giao dịch mua một chiếc xe đắt tiền hay chưa. Ông đặt chân vào trong gara và nhắn tin cho Chrystal, "Tôi vào rồi". Trong cabin, Chrystal mở máy laptop của cô lên và cho tôi xem website của Ferrara, một công ty có tên gọi Global Quest. Ở đó có những bức hình của những chiếc mặt nạ và các loại trang sức cổ vật bằng vàng thời tiền Columbia. "Đa phần các cổ vật đều đến từ những người có máu mặt. Họ không muốn tiết lộ danh tính," Chrystal nói. Ferrara đã phát hiện ra những cổ vật này, hoặc cũng có thể ông chỉ đang môi giới cho chúng - không ai biết rõ cả. Ông trở về chiếc U-Haul sau đó với mấy tấm ảnh chụp những chiếc xe hơi rồi chúng tôi rời đi. Tối hôm đó, trong bữa cơm, ông nói với tôi rằng ông đã từng có cơ hội bán một bức tranh của Leonardo da Vinci. Nhưng không có nhà sử học mỹ thuật nào muốn chứng thực cho bức tranh đó bởi vì nó được vẽ trên vải bố, và da Vinci thì chưa bao giờ vẽ trên vải bố cả. (Ferrera gọi thứ lập luận đó là hết sức nực cười, và cãi lại rằng, "Hồi đó có vải bố mà, phải không ?")

 Tất cả mọi thứ đều thật rắc rối - vụ theo dõi, bức tranh của da Vinci, và hơn hết là hòn lục bảo Bahia. Bởi vì, không giống như mấy chiếc mặt nạ tiền Columbia và bức tranh, tôi biết rõ rằng hòn đá quý 340kg đó thực sự tồn tại. Bằng cách nào nó lại đến được hầm chứa của Phòng cảnh sát trưởng Los Angeles thì là một câu chuyện phức tạp, nhưng theo những gì mà tôi đã cố gắng hết sức có thể để gắn các mảnh ghép lại với nhau từ các văn bản của tòa án, thì câu chuyện là thế này: Sau khi Conetto đã nhập hòn ngọc về tới San Jose, ông đã thỏa thuận với Larry Biegler, người đàn ông với chất giọng chát tai, cũng là người đã gọi điện cho cảnh sát ở đầu câu chuyện.

 Biegler tỏ ra bề ngoài là một con người chỉn chu và giàu có. Giống như Thomas, ông cũng đã ngay lập tức bị hớp hồn bởi hòn lục bảo, và tin chắc rằng mình sẽ bán được nó cho một gã ngốc thừa tiền nào đó. Vì thế Biegler đã thỏa thuận với Conetto. Conetto sẽ trao quyền được bán hòn lục bảo cho Biegler. Nếu Biegler bán được nó, họ sẽ chia phần 50-50.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top