Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 14

CHƯƠNG 14: KẾT THÚC

Nó cười the thé lộ nụ cười quỷ đi, ánh mắt xanh lục lập lòe, ánh sáng lại cứ chớp tắt liên hồi càng khiến khung cảnh thêm phần dáng sợ.

Con dao đã bị gãy, nhóc thở dài một tiếng, đã lâu không sử dụng đến thứ đó rồi a. Nó đột nhiên phóng đến muốn siết lấy cổ của Phong Linh, ngay tức khắc hàng loạt ánh sáng sắc lạnh lóe lên nhanh chóng bay về phía nó.

Phực...

Sợi dây cuối cùng điều khiển đầu của chú bảo vệ cũng đã bị đứt, thân hình của chú bảo vệ đã bị đóng chặt ở trên tường. Nó nhìn lại, là phi đao ? Những ngọn phi đao nhỏ bé cắm xung quanh người nó, ghim qua quần áo cắm thẳng vào tường khiến nó không nhúc nhích được, chỉ cần một cử động nhỏ cũng sẽ gây ra vết thương đến chả máu.

Nó không ngờ Phong Linh lại có thể phóng ra phi đao như vậy, là nó quá xem thường đứa nhỏ chỉ mới học lớp 10 này !

Nó trừng mắt nhìn nhóc :" Tao không ngờ mày lại có chiêu này !"

Phong Linh không đáp lại tiếng của nó, chỉ chậm rãi đến gần khuôn mặt không một biểu cảm. Nó thoáng giãy dụa :" Mày muốn làm gì tao ?!"

Máu tươi nhỏ giọt trên bàn tay của nhóc, vết thương do nhóc tự cắt vẫn không ngừng chạy máu. Nhóc tẩm máu của mình vào ngọn phi đao trên tay, một tay quẹt máu vẽ một đường chính giữa mi tâm của nó.

Cảm giác lạnh dọc sống lưng, nó sợ hãi nói :" Mày làm gì ?! Tại sao máu của mày lại..."

Phong Linh không cho nó cơ hội nói tiếp mà dùng sức cắm ngọn phi đao của mình vào vệt máu mà mình đã vẻ, máu trên trán của nó trào ra.

Cảm giác nóng bỏng, đau đến tận sâu bên trong linh hồn. Nó gào thét thất thanh :" Aaaaa...."

Phong Linh giữ chặt không cho nó cử động, máu trên trán chảy ra đã biến thành một màu đen bốc mùi tanh tưởi. Nó vẫn không ngừng đau đớn, giãy dụa đến khi máu đen chảy xuống đã khôi phục lại màu đỏ tươi, nó cũng ngừng giãy dụa. Bấy giờ nhóc mới rút thanh phi đao kia ra.

Ngọn phi đao giống như bị vật gì đó ăn mòn, chỉ còn mỗi cán đao. Do mất máu quá nhiều, đầu óc của nhóc có chút choáng váng, nhóc lắc lắc đầu để giữ cho ý thức thanh tỉnh mới từng bước đi đến nhóm người đang hôn mê nằm ở một góc lớp kia.

Kiểm tra một lướt nhóc mới thở phào, cũng mai chỉ là ngất xỉu mà thôi...

Lớp sương mù dày đặc cũng dần tan biến, mặt trăng cũng đã bị che khuất từ lúc nào. Tí tách, hạt mưa lặng lẽ rơi xuống rồi cứ thế ồ ạc như trút nước, cơn mưa đầu mùa hạ đã bắt đầu.

Đến khi cảnh sát chạy đến chỉ thấy khắp căn phòng toàn là máu, trong phòng ai nấy đều nằm ngay đơ như đã chết. Kinh hãi nhất vẫn là Phong Linh cùng chú bảo vệ, khắp người toàn là máu, hung khí gây ra rất có thể là cây búa nằm lăn lóc một bên. Còn về mấy thanh phi đao nhóc đã cất đi nên cảnh sát không phát hiện ra được.

Xe cấp cứu trong cơn mưa cũng chạy đến khiêng những học sinh lên xe rồi chạy đến bệnh viện, mọi người đều an toàn, duy chỉ có Phong Linh mất hơi nhiều máu nên càn nghỉ ngơi giữ sức.

Mọi chuyện cũng đã kết thúc, hung thủ chính là chú bảo vệ trường của nhóc. Gã được xác nhận đã có tiền sử về bệnh tâm thần, tâm lí không được ổn định, nguyên nhân cũng là lúc nhỏ bị bạo hành nên sinh ra những ảo giác nhất thời. Trường cho học sinh nghỉ một tuần liền để trấn an tinh thần cho các học sinh.

Sau một tuần, mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra như thường lệ, học sinh thì đi học, giáo viên thì giảng bài. Cô Trần cũng đã trở lại bình thường, nguyên nhân diễn ra ngày hôm đó có lẽ do tinh thần của cô không ổn định vì mọi chuyện diễn ra cứ nhằm vào lớp cô chủ nhiệm. Những học sinh mất tích trước đó cũng đã tìm lại được trong nhóm người hôn mê nằm ở góc lớp vào đêm hôm đó.

Còn về việc cảnh sát lầu hai không trả lời tín hiệu của lầu một đó là vì đã bị hung thủ dùng thuốc mê, ngay khi nhóm cảnh sát từ lầu một chạy lên đã thấy nhóm người đó nằm ngất trong phòng vệ sinh lầu hai.

Còn rất nhiều điều khó hiểu vẫn chưa có lời giảng đáp, cảnh sát chỉ nói là điều bí mật không được tiết lộ... Lại qua một quãng thời gian, cuối cùng kì thi cuối kỳ II cũng chấm dứt, học sinh có thể nghỉ một cái hè bình an.

Bảo vệ mới cũng được nhận vào, phòng của bảo vệ có sẵn một chiếc giường để những bảo vệ trực buổi tối có thể nghỉ ngơi. Bảo vệ mới lần này lại là một anh chàng trẻ tuổi nha, dường như là sinh viên mới ra trường, cũng không hiểu sao lại vào làm bảo vệ nữa, đúng là có chút tiếc.

Anh chàng vừa mới được nhận vào vẫn có chút ngượng ngùng gặp thầy cô nào cũng chào hỏi nên được rất nhiều người yêu mến. Bước vào phòng bảo vệ, anh chàng đặt ba lô của mình trên giường rồi nhìn một lượt căn phòng nhỏ này, đây là nơi mà anh sẽ gắn bó rất lâu đây.

Lạch cạch...

Đột nhiên phía dưới gầm giường có tiếng động, là một chàng trai trẻ nên tính tò mò khá cao, anh chàng khụy gối xuống nhìn vào phía trong gầm giường...

Một vật thể phát ra ánh sáng màu xanh lục u ám ở góc trong của chiếc giường khiến anh chàng không khỏi giật mình, nhìn kĩ là thì ra là một con búp bê được đan bằng len. Anh chàng thở phào dùng tay kéo nó ra, thân mình nó có chút bẩn, nếu giặt lại có thể sẽ trở về nguyên trạng.

Nếu Phong Linh nhìn con búp bê này một lần nữa, rất có thể sẽ có đáp án cho mối nghi hoặc rằng sau khi nhóc nhìn thấy con búp bê bị nữ sinh kia quăng vào thùng rác đó là gì. Chính là... máu... Lúc diễn, con búp bê đã bị nhiễm một thân màu đỏ của máu, nhưng khi nhìn thấy nó lần thứ hai, trên người nó vô cùng sạch sẽ. Vậy... máu đã biến đi đâu rồi ?

Anh chàng cảm thấy con búp bê trên tay quả thật rất xinh đẹp, con mắt của nó có một màu xanh lục đặc biệt. Anh chàng chớp mắt nhìn vào con mắt của nó, đột nhiên con mắt của búp bê phát sáng, tiếng cười từ con búp bê phát ra the thé kinh hoàng.

Đúng vậy, oán khí mà Phong Linh tiêu diệt ngay trong cơ thể của chú bảo vệ chỉ là một nửa oán khí của nó mà thôi. Nó vẫn còn một phần oán khí tích trữ trong cơ thể của con búp bê này, một khi oán khí vẫn còn, nó vẫn có khả năng sống lại, tiếp tục nuốt trọn những linh hồn nhỏ bé kia.

Anh chàng có chút ngạc nhiên nhìn nó, sau đó mỉm cười cắn ào đầu ngón tay rồi dùng máu của mình vẽ lên trán của nó, hình vẽ ngoằn nghèo lại có trật tự. Tiếng la hét của nó lại vang vọng :" Vì sao... vì sao..." câu cuối cùng đã không còn hơi sức để nói. Vì sao lại có một tên đạo sĩ xuất hiện ở đây...

Oán khí đã được thanh tẩy hoàn toàn, con búp b6 cũng tự động bốc cháy. Anh chàng thu lại vẻ ngơ ngác của mình mà nhìn chằm chằm vào ngôi trường của nàng :" Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, lời nguyên vẫn còn đó. Xem ra ta phải ở lại đây một thời gian nữa rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bian#kinh