Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 2 (TT)

Hoàng Thiên thất vọng cụp mắt xuống.:" Đây là những lời thật lòng của mình, mình đã cố hết sức để cố gắng nói thật lòng mình cho cậu biết. Cảm ơn cậu... đã lắng nghe. Mình về đây"
" Tôi..." tôi định nói thì Hoàng Thiên đã chạy đi. Tôi đuổi theo sau. Cậu ấy băng qua đường phố. Chợt có một chiếc ô tô đi ngược chiều phóng qua, đúng lúc tôi chạy ra...
Nghe tiếng động cơ xe, Hoàng Thiên đứng phắt lại quay về phía tôi hét lên:" Phong Linh, cẩn thận!". cậu ấy chạy lại phía tôi che chắn. Như một đoạn phim quay chậm, trước mắt của cậu giờ đây hình ảnh không rõ rang, cậu chỉ biết chạy lại thật nhanh để bảo vệ tôi.
Két !...
Xe dừng lại... Hình ảnh dần rõ rang trước mắt cậu, chỉ thấy cậu đang ôm tôi vào lòng. Tim của cậu run rẩy từng hồi. Hoàng Thiên hốt hoảng, nhìn tôi lo lắng hỏi:" Cậu có sao không? Có bị thương không?". Sau đó Hoàng Thiên ôm lấy tôi:" Mình xin lỗi, mình không nên chạy ra phố để cậu đưởi theo. Mình xin lỗi."
Tôi mỉm cười, ôm lấy Hoàng Thiên, thì thầm vào tai cậu:" Tôi không sao, mới nãy tôi không trả lời là vì tôi muốn nghe cậu nói hết những lời cậu muốn nói nào ngờ cậu bỏ chạy ngang xương. Cậu đã không nghe thấy câu trả lời của tôi rồi"
Hoàng Thiên hồi hộp:" Cậu đã nói gì?"
" Tôi cũng thích cậu. Tôi tin cậu" tôi nói xong rồi buông cậu ấy ra, mìm cười.
Cảnh sát ập đến, bắt giữ người chạy xe ngược chiều. Nào ngờ, hắn mở cửa chạy thoát. Đột nhiên, hắn la lên một tiếng rồi ngã xuống, chỉ thấy hai người trước mắt mặc đồng phục học sinh cấp 2.
Hai người họ khoang tay nở nụ cười khinh bỉ với hắn. Đó chẳng phải là hai lão già đi " ăn cướp trắng trợn" của Hoàng Thiên để đền chậu nước của tôi sao.



Hắc Phong lạnh lùng nhìn hắn nói:" Người nào dám làm hại đồ nhi của ta, ta sẽ cho người đó sống không được yên!"
Thanh Phong bên cạnh tỏ vẻ khó chịu vỗ vai Hắc Phong:" Này có phải ngươi ra tay hơi nặng không? Sức của nó không đấu lại chúng ta đâu". Sau đó, nghiêm mặt tỏa ra khí lạnh:" Nhưng... cũng đáng. Xui cho ngươi đã đụng phải đồ nhi của bọn ta!"
Cảnh sát chạy đến áp giải hắn ra xe. Quay lại khen ngợi hai lão già rồi đem hắn cùng xe về đồn. Cảnh sát không hiểu vì sao lại có một cây phi đao cấm sâu trong bánh xe của hắn và nó cũng là vật đã ngăn xe dừng lại.
Tôi mỉm cười không nói gì. Thực ra lúc đó... khi tôi duổi theo Hoàng Thiên, chiếc xe lao thẳng về phía tôi. Tôi đã phản ứng kịp thời, rút phi đao ra ném vào bánh xe làm xe dừng lại cũng là lúc Hoàng Thiên chạy đến ôm tôi.
Hai người chúng tôi nắm tay dắt nhau về trường. Tôi nói Hoàng Thiên về trước, tôi về lớp lấy cặp da. Khi bước vào lớp, tôi bắt gặp Yến Tâm đang soạn lại tập sách ra về. Yến Tâm căm ghét nhìn tôi, đột nhiên cô ta hét lên rụt tay ra khỏi cặp. Trên tay cô ta có 2 vết đỏ giống như có con gì cắn vào. Xung quanh hai vết đỏ thâm đen khó hiểu, mặt cô ta thoáng chốc biến thành đen y như dấu hiệu của trúng độc.
Cô ta mềm nhũn ngã xuống, tôi hớt hãi chạy đến xem. Từ trong cặp cô ta, một vật thể bò ra. Nó rất dài, màu xanh lá xen lẫn màu vàng. Đó là một con rắn. Cô ta sợ hãi la lên núp phía sau tôi. Tôi thận trọng rút cây phi đao trong túi ra, con rắn phóng về phía tôi. Tôi nhanh chóng ném phi đao về phía nó, phi đao cắm sâu vào tường đồng thời xuyên qua bụng của con rắn. Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi rút khăn quàng buộc chặt tay của cô ta cách vết cắt 20cm.
Tôi nắm lấy tay cô ta bắt mạch. Mạch đập loạn xạ, lúc nhanh lúc chậm. Tôi hỏi cô ta:" Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Cô ta khó hiểu nhìn tôi, nhưng vẫn trả lời:" Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, buồn nôn và đau bụng..."
Tôi đi lại quan sát con rắn. Tôi nhớ trong sách có ghi loại rắn này chỉ sống ở khu rừng nhiệt đới, thích chiu vào nơi tối. Nó rất nguy hiểm và tại sao nó lại ở đây?
Tôi quay sang hỏi cô ta:" Cậu đã đi vào khu rừng nhiệt đới nào mấy ngày nay không?"
"À...không. nhưng chú tôi có đi, chú ấy còn tặng tôi chiếc cặp này" cô ta sợ hãi nói
Giờ tôi đã hiểu, mà cô ta cũng thật là, được người ta tặng thì phải mở ra xem kĩ trước khi sử dụng chứ. Tôi đến cạnh cô ta, rút trong cặp ra một miếng vải, bên trong có rất nhiều châm là do hai lão già cho tôi sáng hôm nay. Tôi thi triển bộ châm pháp mới học của hai lão. Ngâm châm từ từ chuyển sang đen, tôi rút châm ra. Sắc mặt cô ta đã khôi phục lại chỉ có điều vẫn còn xanh vì mệt. Xem như chất độc đã được giải. Tôi vuốt mồ hôi trán, sau đó đứng dậy rời đi.
Cô ta nhìn tôi với vẻ hối hận nói:" Cám... cám ơn cậu. Chuyện mới nãy tôi xin lỗi... tôi và Hoàng thiên không..."
" Được rồi, cậu lo gọi cho người nhà đến rước đi. Hiện giờ cậu không nên vận động nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ăn uống đủ chất, uống thuốc bồi bổ cũng được. À... tôi không nhớ mới nãy đã xảy ra chuyện gì. Tôi về trước đây. Bye" tôi ngắt lời cô ta, sau đó xách cặp ra về.
Cô ta ngồi đó thẫn thờ nhìn bóng dáng tôi khuất xa dần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim