Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lời tỏ tình chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4 năm trước khi Kanne và Lawine tham dự kỳ thi cấp 1.

Nếu như nói một trong 3 khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời Kanne, có lẽ trong đó sẽ có khoảnh khắc này.

"Tôi thích cậu, Lawine." Kanne căng thẳng nói ra những điều mình luôn giữ trong lòng bấy lâu. "Không phải theo kiểu bạn bè, mà là theo kiểu lãng mạn."

Ánh nắng của buổi chiều tà sà xuống trên khuôn mặt của Kanne, khiến mặt của nàng đã đỏ nay còn đỏ hơn. Cùng với điều đó, ánh mắt kiên định, nghiêm túc như thể đang cháy bỏng của nàng phản chiếu lại trong đôi mắt xanh biếc của Lawine, khiến cô hiểu rằng đây không phải là trò đùa, càng không phải là một thứ mà nàng nói qua loa.

Lawine ngây ra một lúc, nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại. "Xin lỗi." Cô nghiêm túc nói. "Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu."

Kanne hơi đờ người ra khi nghe lời từ chối của Lawine. Mặc dù nàng vốn đã thừa biết rằng tình cảm mình sẽ không được đáp lại, chính vì thế nên nàng đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng trước ngày này, nhưng trái tim nàng vẫn nhức nhối khi nghe lời từ chối ấy.

Liệu có phải là mình đang tự đa tình không nhỉ... Kanne không rõ liệu nàng có đang tưởng tượng ra không, nhưng nàng có thể lờ mờ cảm nhận được sự dịu dàng và một chút chua xót ẩn dưới lời từ chối tàn nhẫn ấy. Nhưng cho dù liệu điều ấy có đúng hay không thì cũng không quan trọng nữa rồi.

"...Vậy à", Kanne chua xót nở nụ cười. "Cảm ơn vì đã thành thật với tôi nhé."

Nhìn thấy nụ cười ấy của nàng, Lawine hơi nâng tay lên như muốn nói gì đó, nhưng cô sớm hiêu rằng giờ có nói gì cũng vô ích mà thôi. "...Ừ", cô đáp lại, giọng hơi yếu ớt.

Đi trên con đường nhuốm lẫn màu của đèn đường và bầu trời lúc tối, cả hai đều không nói với nhau câu gì. Đã lâu lắm rồi Kanne và Lawine mới im lặng khi đi cùng nhau như thế này, thường ngày nếu không phải là những màn đấu đá lẫn nhau khiến mọi người xung quanh đau đầu thì cũng là những câu khịa nhau không ngớt từ phía hai người, thế mà bây giờ đây cả hai lại chẳng nhìn nhau lấy một cái, chỉ im lặng giữ những tâm sự của bản thân lại.

Mặc dù từ nơi Kanne tỏ tình đến kí túc xá không xa mấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy như thể thời gian đã và đang trôi qua hàng thế kỷ vậy.

Gần đến cửa kí túc xá thì đột nhiên một chàng trai tuấn tú đang dựa lưng vào tường như đang đứng đợi ai đó khiến họ chú ý.

"Atlas ?" Kanne gọi tên anh.

"Kanne, Lawine." Atlas nghe thấy tiếng gọi liền chạy đến hai người.

"Cậu đang làm gì ở đây vậy ?" Lawine khó hiểu hỏi.

"Tôi đang đợi Kanne." Anh nói rồi khoác lên vai Kanne. "Tôi mượn con nhỏ này chút nhé."

"Để làm gì cơ ?" Kanne bối rối hỏi.

"Thì cứ đi đi rồi biết." Nói rồi, anh kéo Kanne xuống phố, bỏ lại Lawine một mình. Nhìn bóng lưng đang dần xa của Kanne, Lawine lại trầm tư một lần nữa.

Thấm thoắt đã 1 tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi Kanne bị Atlas kéo đi. Sau khi phải trả lời một đống câu hỏi từ anh, Kanne mệt mỏi lê bước trở về trước khi kí túc xá đóng cửa lúc 9h.

"Rốt cuộc toàn hỏi ba cái thứ gì đâu không..." Nàng lẩm bẩm. Atlas là một trong hai người bạn thưở nhỏ của Kanne, dù nàng không thân với Atlas như với Lawine, nhưng hai người cũng có một mối quan hệ bạn bè khá bền vững. Đặc biệt là từ sau khi Atlas nhận ra tình cảm của nàng dành cho cô, anh luôn ủng hộ nàng theo nhiều cách khác nhau. Anh cũng là người duy nhất biết được hôm nay nàng sẽ thổ lộ tình cảm với cô nên mới đứng chờ hai người ở trước cửa kí túc xá nữ. Dù anh nhiều lúc có hơi phiền phức, nhưng nàng vẫn rất yêu quý anh vì luôn âm thầm giúp đỡ tình cảm của nàng.

Đi trên hành lang của kí túc xá nữ, Kanne không khỏi cảm thấy ngổn ngang vì lời từ chối chiều nay của Lawine. Đột nhiên, như thể được giải thoát khỏi mây mù, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống qua ô cửa sổ thu hút sự chú ý của Kanne. Nàng dừng bước nhìn ánh trăng, không khỏi nhớ đến người nàng thương.

Trăng đêm nay đẹp thật... giống như cô ấy vậy. Kanne thầm nghĩ. Nàng luôn cảm thấy Lawine giống mặt trăng đến lạ, từ màu tóc lẫn màu của bộ đồ cô hay mặc, đến cả khí chất cô luôn tỏa ra - lạnh lùng và trầm tĩnh, tất cả mọi thứ đều khiến Kanne nghĩ tới cô mỗi khi ngắm trăng. Nhưng giống nhau nhất có lẽ là khoảng cách của nàng với cô - vừa thật gần nhưng cũng thật xa vời.

Kanne thở dài, trấn tĩnh lại bản thân rồi lại bước về phòng của mình. Đứng trước cửa phòng, Kanne hít một hơi sâu để lấy lại can đảm. "Tôi về rồi đây." Nàng nói, cố tỏ ra như không có gì.

"Về trễ quá đấy." Lawine phàn nàn. "Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không thế ?"

"Không quá giờ giới nghiêm là được rồi chứ gì. Thật là." Kanne đáp lại. "Chỉ có mấy nàng tiểu thư quyền quý như cậu mới coi việc đi quá 8 giờ tối là hệ trọng thôi, chứ thường tôi vẫn 9 giờ mới về mà."

"Đi đường buổi tối nguy hiểm lắm đấy có biết không hả mà còn cãi. Đặc biệt cậu còn là con gái nữa." Lawine khó chịu đáp lại. "Với lại, đừng lôi việc tôi là tiểu thư vào đây, cho dù tôi có là tiểu thư hay không thì ít nhất tôi vẫn biết giới hạn của bản thân, chứ đâu ai ngốc như cậu. Đến lúc bị sao rồi thì đừng có kêu tôi nhé."

"Ai thèm kêu cậu chứ, đừng có tự mình đa tình." Kanne lườm Lawine. "Cậu làm như an ninh ở đây tệ lắm không bằng. Với cả, nếu xui xẻo lắm thì tôi còn có thể tự bảo vệ bản thân mà."

"Làm như chỉ có mỗi cậu biết dùng phép ấy." Lawine khịa lại. "Hơn nữa, với cái phép thuật điều khiển nước lúc phế lúc không đấy thì đến lúc không có nước, cộng thêm gặp phải người khắc cậu thì tính làm thế nào ? Đần đến thế là cùng."

"Vâng vâng, tôi biết rồi ạ thưa Lawine-sama." Kanne cố tình nâng cao giọng mình hơn chút.

"Nói năng kiểu gì đó ?" Lawine hơi bực nói. Kanne không muốn cãi tiếp nên chỉ im lặng lấy đồ rồi vào phòng tắm, bỏ lại Lawine vẫn đang giận vì nàng.

"Thoải mái ghê..." Kanne chìm trong sự thoải mái do dòng nước ấm mang lại, những mệt mỏi mà nàng phải chịu đựng từ lúc tỏ tình đến giờ như đang được gột rửa theo dòng nước vậy. Nàng dựa lưng vào tường, lại một lần nữa chìm trong suy nghĩ của bản thân vì những việc đã qua trong hôm nay.

Mà kệ đi, nói chuyện bình thường như hồi nãy là đã quá tốt rồi. Kanne đã luôn đắn đo không biết liệu có nên thổ lộ cảm xúc của mình hay không, vì nàng sợ rằng mối quan hệ của cả hai sẽ vì vậy mà trở nên khó xử hơn rất nhiều. Nếu như cậu ấy nói mình kinh tởm thì sao ? Nếu như cậu ấy quyết định đoạn tuyệt với mình luôn thì sao ? Thực ra với nàng, hơn cả việc bị từ chối, điều đáng sợ nhất là việc Lawine không muốn coi bản thân là bạn nữa. Kanne đã luôn là một kẻ hèn nhát, nên nàng vẫn luôn cho rằng tốt nhất là cứ giữ lấy cái thứ tình cảm này từ giờ đến mãi về sau, ít nhất thì việc đóng vai là một kẻ hèn nhát đến hết đời vẫn là đỡ hơn việc bị coi là một kẻ đi ngược với luân thường đạo lí.

Nhưng dù là vậy, nàng vẫn không thể nào chống lại cái thứ cảm xúc mỗi lúc một trào dâng trong trái tim nàng, và cuối cùng vẫn là quyết định thổ lộ lòng mình. Cho đến bây giờ, nàng vẫn thấy run rẩy mỗi khi nghĩ lại khoảnh khắc ấy. May thay, Lawine không phải là kiểu người sẽ coi thường những người như nàng.

Bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân thật đáng sợ, nhưng Kanne vẫn thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng nàng đã phần nào vượt qua được sự hèn nhát của bản thân. Tất cả những gì nàng cần làm hiện giờ là cố gắng để ý đến cảm xúc của Lawine và không làm gì quá giới hạn bản thân mà thôi.

Dù mắt cô vẫn đang lướt trên những dòng chữ, nhưng Lawine hoàn toàn không thể tập trung được vào cuốn sách trước mặt. Hình ảnh về lời tỏ tình của Kanne, khuôn mặt mà buồn bã của nàng lúc ấy, hay cả cách mà cả hai im lặng lúc đi về nhà, tất cả mọi thứ cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí của tâm trí của cô, khiến cô không thể suy nghĩ về việc khác. Cô ngả lưng ra sau ghế, thầm thở dài mệt mỏi.

Tại sao phải là mình cơ chứ... Lawine không thể hiểu nổi. Cô chưa từng có tình cảm đặc biệt với ai nên cô không thật sự hiểu được yêu một người là cảm giác như thế nào. Cô cũng chỉ là một cô gái ở tuổi 15 mà thôi, nên chẳng có gì ngạc nhiên nếu cô tò mò về tình yêu cả. Thế nhưng, cho dù có đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết lãng mạn hay nhận được bao nhiêu thư tỏ tình đi chăng nữa, thì cô vẫn chẳng thể cảm nhận được một chút rung động nào cả. Ngược lại, cô đang dần cảm thấy sợ hãi. Cô nhớ lại lần cô từ chối người khác như lúc cô từ chối Kanne, hầu như sau đó chẳng ai tiếp tục nói chuyện với cô nữa cả, nếu có thì cũng chỉ được một thời gian rồi lại đâu vào đó - và cô sợ lần này cũng sẽ như vậy.

Lawine nắm chặt lấy bàn tay đang hơi run lên của mình, cố không nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ ấy. Kanne có nhiều điểm tốt, cô không phủ nhận điều ấy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, nó không thể khiến cô, một người luôn coi nàng là bạn thuở nhỏ và là người bạn thân của mình, có những tình cảm trên mức bạn bè với nàng được.

Cô trầm tư nhìn sang phòng tắm, đứng dậy bước về phía cửa phòng tắm. Lawine đặt tay lên cửa rồi nhắm mắt lại, cố tưởng tượng ra cơ thể đang khỏa thân của Kanne. Vì là bạn thuở nhỏ nên cả hai đã không ngừng nhìn thấy cơ thể của nhau từ nhỏ đến lớn, nhiều đến mức cô không cần phải nghĩ quá nhiều mà vẫn có thể tưởng tượng ra nó lúc này.

Sau một lúc, cô lại đặt tay khỏi cửa, mắt cũng chậm rãi mở ra. Cô đặt tay lên ngực mình, cố gắng cảm nhận một chút xao động trong trái tim, nhưng đến cuối cùng lại chẳng thể cảm thấy gì cả.

Tôi sẽ phải tổn thương cậu bao nhiêu lần nữa đây ?  Cho dù cả hai đã làm bạn với nhau bao năm như vậy, đã cãi vã nhau biết bao lần, thế nhưng cô vẫn không thể nào nhìn thấu trái tim của Kanne. Dù hiện tại cô đã nhận ra tình cảm ấy, thì cô vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ sự thật rằng miễn là nàng còn yêu cô và mối quan hệ này vẫn còn tiếp diễn, thì nàng vẫn sẽ tiếp tục đau đớn. Và thật tàn nhẫn làm sao, khi người gây ra những tổn thương ấy, dù vô tình hay cố ý, lại chính là bản thân cô.

Mải chìm trong suy nghĩ, Lawine không để ý đến tiếng nước chảy kết thúc đã được một lúc rồi. Ngay sau đó, tiếng mở cửa đột ngột khiến Lawine giật mình, cô không kịp phản ứng nên chỉ có thể đứng đờ ra đó.

"Lawine ?" Kanne hơi bối rối gọi tên cô. "Sao lại đứng đây ?"

"Không có gì." Lawine hắng giọng. "Chỉ là tôi thấy cậu tắm lâu quá nên tính nhắc nhở mà thôi."

"Ồ." Kanne đáp lại một cách thờ ơ. Nàng đến bên cửa sổ, đặt tay lên thành cửa rồi nhắm mắt lại cảm nhận làn gió mát. Từ ngày bắt đầu sống ở kí túc xá thì đây đã trở thành thói quen của nàng mỗi tối, đặc biệt là trong những ngày mệt mỏi, làn gió nhè nhẹ thổi qua nơi gò má nàng như một liều thuốc giúp xua tan đi những tâm sự trong lòng.

Lawine thấy thế, cô do dự một lúc rồi đến bên cạnh Kanne. Vì cửa sổ không quá lớn, nên Kanne phải xích qua một chút mới đủ chỗ cho cả hai. Nàng liếc qua cô, trái tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn một chút.

"Này." Sau một lúc im lặng, Lawine lên tiếng. "Tôi hỏi một chút nhé."

"Ừ."

"Với cậu, thích một người là như thế nào vậy ?"

"Có nhất thiết phải trả lời không ?"

"Có."

Kanne đưa mắt về nơi xa xăm, ánh mắt cũng trở nên dịu hơn một chút. "Hừm..."

"Là khi cậu cảm thấy sượng mỗi khi khoảng cách của cả hai quá gần. Là khi cậu luôn nghĩ về người đó một cách vô thức. Là khi cậu trở nên nhạy cảm hơn với cảm xúc của cậu ấy."

(Nếu nói Kanne vô thức nói ra những điều ấy thì cũng không hẳn là đúng, nhưng sự thật là nàng không nghĩ quá nhiều khi trả lời câu hỏi đó.)

Lawine im lặng nhìn Kanne, không biết nên nói gì.

"Vậy có lý do gì đặc biệt khiến cậu thích người ta không ?" Cô quay mặt đi, tiện thể đổi luôn câu hỏi.

"Hmmm.... Chịu, cái này tôi cũng không biết." Kanne nhún vai. "Có lúc tôi thấy có, có lúc lại không."

"Khi nào có ? Khi nào không ?"

"Nếu như tôi nói ngoại hình của cậu khiến tôi thích cậu, thì chẳng bằng cho rằng tôi thích cậu nên mới thấy cậu đẹp thì nghe còn hợp lí hơn, vì trước khi thích cậu thì tôi đâu có nghĩ vậy."

"Ý tôi muốn nói ở đây là, khi thích cậu thì cái gì ở cậu cũng khiến tôi thích, đó là tại sao tôi thấy không nhất thiết phải có lý do mới có thể thích cậu."

"Nhưng thỉnh thoảng..." Kanne hơi ngừng lại, nàng nhìn qua Lawine, cô cũng nhìn lại nàng. "Tôi lại cảm thấy, nếu như không phải là cậu, thì tôi cũng chẳng thể thích ai khác được nữa cả."

Lawine không hiểu tại sao, nhưng cô cảm thấy trong đôi mắt của Kanne như thể đang chứa hàng sa số vì sao đang tỏa sáng lấp lánh như bầu trời đêm vậy. Chúng đẹp đến mức trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình hoàn toàn không thể rời mắt khỏi người con gái này.

Cộc cộc. Tiếng gõ cửa vang lên khiến cả hai chú ý, Lawine mở cửa thì thấy đó là cô quản lí kí túc xá. Kanne dựa lưng vào tường, nàng nhìn theo bóng lưng cô, và như thể được thoát khỏi xiềng xích, ánh mắt nàng không tự chủ được mà hiện lên sự si mê đối với cô. Nàng luôn phải kìm nén ánh mắt, cảm xúc và hành động của mình lại mỗi khi cả hai ở bên nhau, chỉ có những lúc cô không để ý, nàng mới dám để lộ tình cảm của mình.

Mà, cũng may mà cậu ấy quá ngốc nên mới không nhận ra. Vì chưa yêu ai và không phải là kiểu người nhạy cảm với cảm xúc của người khác, Lawine có phần chậm tiêu trong phương diện tình cảm. Đó là lý do nàng đã thích cô hai năm rồi mà đến lúc tỏ tình cô mới biết.

"Hai người nói gì thế ?" Sau khi cô quản lí đi thì Kanne hỏi.

"Cũng không có gì. Cô ấy chỉ bảo đang có một vài học sinh trong trường gần đây đang làm loạn nên muốn tôi chú ý hơn đến bên ngoài trường một chút." Nói xong, Lawine ngồi xuống bên thành giường.

"Làm trong đội kỷ luật có vẻ mệt nhỉ." Kanne cảm thán.

"Ừ. Nhưng đây cũng là trách nhiệm của tôi mà, nên cũng không phiền lắm."

"...Nè."

"Gì ?"

"Cậu có biết những lúc như thế này trông cậu ngầu lắm không." Kanne nghiêng đầu cười khúc khích.

"Im miệng và ngủ đi."

"Vâng vâng." Kanne tắt hết đèn rồi leo lên chiếc giường ở tầng hai của mình.

Trong căn phòng kí túc xá yên tĩnh này, nàng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng thở đều của Lawine và tiếng gió thổi nhẹ nhàng vào căn phòng của hai người.

Kanne nhắm mắt lại, cố không nghĩ đến những chuyện hôm nay nữa. Không biết bao lâu, nàng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ miên man.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top