Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

câu chuyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Woa, con khỉ tài thật nha! Nhóc đặt tên là gì ấy nhỉ? _ Neil bắt tay với chú khỉ trên người Pear.
Pear ngạc nhiên:
-Đặt tên sao?
-Ủa? Nhóc không muốn đặt tên sao?
-Không phải...
Đúng rồi, cô đơn thuần cũng được người ta đặt tên cho còn gì. Cô suy nghĩ, nếu vậy cô sẽ nhờ cái người đặt tên cho cô để đặt tên con khỉ luôn.

-Đặt tên?! _ Seward giật giật khoé miệng. -cô đùa tôi à?
-Tất nhiên là không rồi! Ngài lãnh chúa tẻ nhạt~
-Lần này là tẻ nhạt sao? _ Mặt Seward đen hơn phân nửa.
-Quên đi.
-Ể?!!!
Pear phồng má giận dỗi. Cô quay lưng ra khỏi phòng. Seward thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu công việc.
"Cây bút... Đâu rồi nhỉ? "
-Chỉ là cái tên thôi mà cũng khó đến vậy sao?!! _ Pear bực bội quét quét lá trong sân.
Chú khỉ chạy đến cạnh cô khèo khèo tay cô khiến cô ngạc nhiên:
-Cái gì vậy? Hình như là chiếc lông vũ. Oa, xinh quá xinh quá! _ Pear vuốt nhẹ đầu lông mịn mà không kiềm lòng được muốn chà nhẹ lên má.
-Cậu biết sao không, lúc trước khi xuống đây, tớ là một thiên thần. Nhưng mà cánh tớ rất nhỏ, tớ là thiên thần yếu kém nhất trong đám. Ai cũng tự tin bay đi hoàn thành nhiệm vụ của mình và có những cái tên hay còn tớ thì rất nhút nhát, không dám rời khỏi thiên sứ trưởng nửa bước...
Pear mỉm cười, cô đặt sợi lông vũ mềm mại ấy lên ghế rồi tiếp tục quét sân. Vừa quét cô vừa hát bài hát quen thuộc của mình:
"Fly fly
Look like a butterfly
Look like a bird
Fly fly... "
Seward đứng sau bức tượng lớn. Anh khẽ liếc nhìn cô gái nhỏ yêu đời quét sân mà lòng lại thấy rạo rực đến lạ.
-Hôm nay rảnh chứ cô gái của tôi?
Neil từ đâu xuất hiện xoa đầu cô.
-Nếu anh quét sân cho tôi thì chắc tôi rảnh! _ Pear chớp chớp đôi mắt to tròn xanh trong veo.
Neil bật cười, anh lấy tay cô mở ra và bỏ vào tay cô 20 đồng bạc.
- Lương của tháng này đây.
-Lương? _ Pear ngạc nhiên
-Là tiền công cô làm trong một tháng. Cô giỏi lắm, tiếp tục phát huy nhé!
Neil tạm biệt rồi rời đi. Pear đặt từng đồng xuống đất rồi ngồi nhìn chăm chú, cái này hơi khác với đồng tiền bằng đồng mà chị Daisy đi chợ.
-Cô làm gì vậy? Tự kỉ với tiền sao?
-A ngài lãnh c... Ưm!
Cô chưa kịp nói hết đã bị Seward bị miệng. Seward giật giật lông mày:
-Bỏ ý nghĩ chọc giận tôi đi.
Anh liếc sang mấy đồng bạc rồi nhìn cô:
-Có tiền công rồi, cô tính làm gì với chúng?
-Cái này.. Cũng là tiền sao? _ Pear tròn mắt nhìn chằm chằm
"Con bé này, tiền cũng không biết sao?! Đùa hay thật vậy?"
-Cô không biết thật sao?
-Không không hề, cái này khác với mấy đồng đỏ đỏ chị Daisy đi chợ quá, không biết có dùng để đổi với đồ ăn được không nhỉ?
"Còn phải nói, nó đổi được con ngựa luôn ấy chứ! "
-E hèm, vậy để tôi dạy cô. Ở đây, 1 đồng bạc mà cô đang cầm là bằng 10 đồng bằng đồng. Mà 1 đồng vàng bằng 10 đồng bạc, nếu muốn mua thứ gì..._ Anh vừa giải thích vừa lấy cây vẽ vẽ lên nền cát. Pear vô cùng thích thú, cô ồ liên tục.

Sau một hồi giải thích cực nhọc thì Pear cuối cũng thông suốt. Anh thì mặt bắt đầu đánh đen dần, không hiểu rốt cuộc mình đang làm gì ở đây.
- Vậy tôi về phòng làm việc. Đưa trả ta cây bút đây Leo.
Chú khỉ cười khèn khẹc chạy đến ghế lấy bút lông chim rồi chạy đến Seward đặt vào tay anh.
Sau khi Seward rời đi, Pear mới chợt tỉnh ngộ:
-Khoan đã, lúc vừa rồi anh ta bảo cậu là Leo? Sư tử sao? Có hơi vui tính đấy! _ Pear khúc khích cười. Cô chợt nghĩ ngài lãnh chúa lạnh lùng nhạt nhẽo lại đáng yêu đến vậy.

-Mấy đứa!!
Pear mang một bao lớn đến khu ổ chuột. Bọn trẻ ngay lập tức bao quanh. Cô lấy ra rất nhiều quần Áo mới khiến bọn trẻ sáng mắt lên.
-Chị xin lỗi, không ngờ áo quần lại nhiều tiền đến vậy...
-Không không, tụi em phải cảm ơn chị mới phải. Lần đầu tiên em có đồ mới cực kì xinh thế này. Thích lắm!
-Vậy sao vậy sao? Tụi em vui chị cũng vui lắm!
Pear cười tươi. Lần đầu tiên cô có thể tự tay tạo ra nụ cười cho lũ trẻ. Cơ mà cô không biết hiểm hoạ đằng sau việc tiêu hết sạch tiền lương trong một ngày. Rất tồi tệ...
-Hể?! Em tiêu hết tiền rồi sao?
-Vâng ạ, em mua áo quần cho lũ trẻ nên hết sạch tiền, mà sao ạ?
Daisy cứng đơ cơ miệng, cô không biết giờ nên khóc hay nên cười. Cô nhóc này...không gửi tiền về quê hay ít nhất là mua áo quần cho bản thân hay sao? Đâu thể mặc 1 bộ đồ hầu gái nguyên một tuần được... Và đặc biệt là nó bị bẩn sau khi cô bé bị ngã xuống vũng bùn.
-Vậy bây giờ em lấy gì mặc đây?
-C... cái này...
-Thôi lấy tạm cái áo ngủ của chị đi, chắc là vừa ấy. Đợi đến lúc đồ khô là vừa luôn.
Pear mặc áo ngủ của Daisy, nó dài qua đầu gối luôn, không khác gì bộ đầm.
Sáng hôm nay cô chỉ có công việc cắm hoa vào các lọ trong hành lang trước phòng Seward.
Pear hì hục chỉnh chu lại chậu hoa rồi tiếp tục qua chậu tiếp theo.
Các cô hầu gái đi ngang qua cô không ngừng xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn có tiếng cười rộ lên nhưng cô không quan tâm, thậm chí còn không biết bọn họ nói về cô nữa cơ.
Seward rời khỏi phòng, anh chăm chú vào giấy tờ và xém đâm người vào Pear:
-A chào ngài... _ Pear đang vui vẻ chào chợt thấy vẻ mặt của Seward liền im bặt.
-Cô đang làm quái gì ở đây vậy? Còn nữa, bộ đồ ngủ đó là sao?
-Hở, bộ này sao? À là đồ của Daisy, do tôi lỡ ngã vào vũng bùn nên phải mặc tạm đồ này. Dễ thương ấy chứ? Au đau!!
Pear khóc không ra nước mắt khi bị Seward nhéo tai:
-Bộ không còn thứ khác để mặc hay sao mà mặc đồ ngủ?!
-Tôi chỉ có bộ xanh lè ấy chứ mấy, bộ đầm trắng mới tới đây đã bị vứt đi còn đâu!
-Vậy còn tiền lương của cô đâu? Đừng nói ăn hết rồi nhé?
- Cái đó... Tôi mua áo quần hết tiền rồi?
-Vậy sao không mặc?
-Chỉ là không phải áo quần cho tôi.
Seward thoáng im lặng. Anh suy nghĩ rằng cô bé đã mua áo quần cho người thân cho nên không có tiền cho bản thân.
-Vậy, đi với tôi, trùm áo choàng vào.
-Ể? Không phải anh rất bận sao?
-Đúng vậy, bởi thế biết điều mà nhanh chân lên.
Pear chớp mắt liên tục:"tên này bị sao ấy nhỉ? "
Cả hai tới chợ. Pear nhanh chóng nhảy xuống xe. Seward bước từ từ xuống như một vị thần. Cả khu chợ đang nháo nhác cũng im lặng lạ.
Pear nhanh chóng kéo anh ra nơi vắng người. Cô cởi áo khoác trùm lên người anh:
-Này ngài lãnh chúa, anh có thấy anh hơi bị nổi bật quá không? Tôi nghĩ anh nên trùm áo choàng mới phải!
-Cô nghĩ mình đang làm gì vậy? Tôi là lãnh chúa thì có gì sai?
-Cái sai là ở đó đấy, anh làm mọi người sợ rồi kìa. Không thể buôn bán tự nhiên được thì đi chợ sao thích được chứ! Ổn hơn rồi đấy, đi thôi.
Pear kéo tay anh trở lại khu chợ. Mọi người nhộn nhịp buôn bán trở lại rồi thì phải. Seward ngạc nhiên. Mỗi lần anh vào chợ hoặc đi vào thành phố là như rằng mọi thứ im ắng lạ thường. Anh không hiểu được vì sao họ lại làm như vậy? Do anh sao?
-Vậy anh đưa tôi tới đây để làm gì nào?
-Mua áo quần cho cô.
-A thật sao? Mà không cần đâu, tôi có bộ hầu gái còn gì.
-Vậy bây giờ cô có đang mặc nó không?
-...
-Vào đây đi.
Anh vừa dứt lời thì bà chủ cửa hàng mời nhiệt tình.
-Cô bé, sao lại mặc đồ ngủ ra ngoài đường thế kia? Vào đây mua áo mới đi cháu.
-Vâng ạ! _ Pear cười tươi, cô lúi húi lựa đồ.
Seward nhìn xung quanh. Cái khung cảnh này thật sự rất vui, khác với mỗi lúc anh đến. Bởi vậy nếu muốn nói thì anh khá là chán với cái thành phố này.
-À bà ơi, cho cháu hỏi, tại sao mỗi lần lãnh chúa xuất hiện. Mọi người ở đây đều im lặng thế ạ?
Seward giật mình, anh quay lại nhìn bà lão. Bà húng hắng ho một hồi rồi nói nhỏ:
-Hồi đó, cái thời cha của lãnh chúa, bây giờ là vua ấy. Ông ta rất ghét tiếng ồn. Mỗi lần ông ta đến chỗ nào là buộc chỗ đó phải nghiêm trang. Bây giờ con ông ta thì bà không biết nhưng cũng chắc như vậy. Vì vậy mọi người vẫn giữ nghiêm trang mỗi khi cậu ta đến đây. À mà lúc nãy bà có nghe cậu lãnh chúa trẻ mới đến mà nhỉ? Không biết đi đâu rồi. Ể?
Bà lão ngạc nhiên nhìn đồng bạc trên sạp áo, còn hai vị khách thì biến tăm.
-Là vậy sao?
-Bố anh hoá ra khó tính nhỉ? _ Pear tò mò nhìn anh.
-Không phải chuyện của cô.
-A, đoàn xiếc kìa! _ Pear kéo kéo tay áo anh .-Không xem thì uổng lắm đấy!
-Đoàn xiếc?
Seward ngạc nhiên, anh chen vào đám đông với Pear thì nhìn thấy một đoàn người đang diễn trò. Người thì ném những gậy lửa lên trời, kẻ thì phóng dao, người ngồi trên lưng con sư tử... Mấy cái này là xiếc sao?
-Ngạc nhiên không? Mấy ngày đầu chị Daisy cho tôi xem, tôi cũng ngạc nhiên lắm đó! Nghe nói họ từ vùng khác đến, lâu lâu lại xuất hiện ở đây và rồi lại đi mất. Wa, không ngờ con người lại có thể làm như thế này.
-Lần đầu tiên...
-Hả?
-Tôi nói lần đầu tiên tôi mới thấy cái này. _ Seward chăm chú nhìn bọn họ rồi khẽ lên tiếng.
Pear bật cười, cô cũng không ngờ tên này có nhiều điểm đáng yêu như vậy. "Nói chung hắn vẫn chỉ là con người thôi nhỉ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top