Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Tôi hận em

Thuỳ Trang: Diệp Anh.

Thuỳ Trang ngồi trong góc nhìn ra thấy Diệp Anh đang lay hoay tìm mình, liền lên tiếng kêu.

Diệp Anh: Chị xin lỗi vì đã để em đợi.

Diệp Anh không thể tự chủ được cảm xúc mà cứ cười không thôi, tim hân hoan như muốn nhảy ra ngoài, Diệp Anh phải cố lắm mới kiềm được.

Thuỳ Trang: Không sao, chị đến là em vui rồi.

Thuỳ Trang tươi cười nhìn Diệp Anh, thấy chị vui nở nụ cười toả nắng như vậy tim Thuỳ Trang không khỏi lệch nhịp.

Diệp Anh: Em hẹn gặp chị có gì không?

Diệp Anh đang đẩy ghế ra ngồi đối diện Thuỳ Trang rồi nhẹ nhàng hỏi, tim chị có vui thiệt như trí óc luôn nhớ giờ em đã là người có gia đình cũng không khỏi buồn lòng.

Thuỳ Trang: Em nhớ chị hẹn ra gặp không được sao?

Thuỳ Trang tươi cười đưa ánh mắt chìu mến nhìn Diệp Anh.

Diệp Anh: Em... nhớ... chị?

Thuỳ Trang: Đúng vậy, sao chị rung vậy?

Thuỳ Trang nhìn thấy Diệp Anh cứ ngồi không yên mà cười chọc chị, không ngờ mình lại khiến cho chị vui vẻ như vậy.

Diệp Anh: Do chị vui quá.

Thuỳ Trang: Em nhớ mình quen nhau cũng lâu, em cũng nói nhớ chị nhiều lần rồi mà sao giờ lại có thái độ khác ha.

Diệp Anh: Vì giờ em với chị không giống chúng ta lúc xưa.

Nghe Thuỳ Trang nói như vậy chị cuối mặt xuống trầm tư mà lên tiếng, giờ em không thể cho chị hi vọng được nữa thật đáng buồn, chị đã quen với sự hi vọng đó trong 10 năm rồi.

Thuỳ Trang: Khác là do em đã kết hôn rồi sao?

Thuỳ Trang nhìn thấy người đối diện đột nhiên dâng lên nổi buồn mà nhẹ giọng hỏi.

Diệp Anh: Có thể nói là vậy.

Diệp Anh khẽ thở dài mà nói, em thích một người mạnh mẽ giờ chị đang thật sự mạnh mẽ vì có thể nói ra đều mà chị đã cố quên đi.

Thuỳ Trang: Hôm đó em thấy chị có dự mà, chị thấy lúc đó em sao.

Thuỳ Trang lãng tránh sang câu hỏi khác, nhưng liệu câu hỏi này có thể làm nụ cười Diệp Anh ngự trị trên gương mặt được không?

Diệp Anh: Hôm đám cưới em rất đẹp, chị đã nhiều lần tưởng tượng em trong bộ váy cưới, em đã không làm chị thất vọng bởi vẻ đẹp thuần khiết của em.

Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang mà đắm chìm vào ánh mắt đó, chị nói không hề suy nghĩ, lời nói mà chị nói ra là từ trái tim tự lên tiếng.

Thuỳ Trang: Chị vẫn luôn dẻo miệng như vậy.

Thuỳ Trang nghe xong cũng bất ngờ không nghĩ Diệp Anh lại nói ra lời thật lòng như vậy, Thuỳ Trang chỉ biết ngượng cười mà khen Diệp Anh.

Diệp Anh: Chỉ riêng với mình em.

Thuỳ Trang: Em tưởng thêm cô bác sĩ người yêu kia nữa chứ?

Thấy Diệp Anh nhìn thẳng vào mắt mình nói, Thuỳ Trang cũng đáp lại ánh mắt đó nhưng nói lời trêu đùa.

Diệp Anh: Chỉ là bạn của chị thôi, mà sao em biết chị ấy làm bác sĩ?

Diệp Anh cười cười mà giải thích, cũng không hiểu sao khi thấy Thuỳ Trang hiểu lầm mình lại muốn nhanh chóng giải thích. Nhưng có thắc mắc sao Thuỳ Trang lại biết Hoàng Vi là bác sĩ, ở gần nhau 10 năm nên Diệp Anh nghĩ lần đó có thể là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Thuỳ Trang: An Nam quen biết có mời đến đám cưới nên em biết.

Thuỳ Trang cưỡi giã lã khi biết mình bị lỡ lời, liền nhanh chóng nghĩ đến nếu người đó được mời đến đám cưới của mình thì chắc cũng phải có quen một trong hai.

Diệp Anh: Cuộc sống hôn nhân của em ổn chứ?

Diệp Anh nghe Thuỳ Trang nhắc đến chồng mới cưới của mình với nụ cười liền cười nhạt hỏi thăm.

Thuỳ Trang: Rất tốt là đằng khác.

Diệp Anh: Vậy là vui rồi.

Thuỳ Trang: Còn chị dạo này sao?

Diệp Anh: Dạo này chị vẫn tốt.

Thuỳ Trang: Chị vẫn nói dối rất dỡ như ngày nào ha.

Diệp Anh: Ý em là sao bé... chị xin lỗi chị lỡ lời.

Thuỳ Trang: Không sao em cũng nhớ cách chị gọi em như vậy, chị sống tốt mà sao nhìn chị ốm hơn còn xanh xao hơn?

Diệp Anh: Dạo này chị bận công việc quá thôi.

Thuỳ Trang: Bận vậy thì cún làm gì có thời gian mà nhớ đến em đúng không?

Diệp Anh: Chị...

Thuỳ Trang: Chị không muốn nói thì thôi em không ép chị.

Diệp Anh: Chị luôn nhớ đến em trong mọi phút giây trôi qua.

Diệp Anh thật sự chẳng hiểu nổi Thuỳ Trang, lúc thì cho Diệp Anh lên tầng mây lúc khi đạp Diệp Anh xuống tận địa ngục. Nhưng Diệp Anh khi đối diện Thuỳ Trang chỉ có thể nói đều từ trong trái tim này.

Thuỳ Trang: Cho dù em đã nói những lời thậm tệ với chị, dù em đã bỏ lại chị mà tiếp tục đám cưới?

Thuỳ Trang bất ngờ vì câu nói của Diệp Anh, lần đó khi từ chối tình cảm của Diệp Anh, Thuỳ Trang thừa biết câu nói của mình có tính sát thương rất mạnh và cũng biết ngày mình quay lưng bỏ chị bị thương tiếp tục đám cưới đều được Diệp Anh nhìn thấy.

Diệp Anh: Ừm, chị không thể ngăn trái tim này.

Thuỳ Trang: Tính ra chị vẫn là người tốt nhất với em.

Diệp Anh: Ý của em là gì?

Thuỳ Trang: Không gì đâu, mà chị uống nước đi.

Thuỳ Trang lắc đầu mỉm cười đẩy nhẹ ly nước mình đã gọi sẵn cho chị.

Diệp Anh: Em vẫn nhớ chị thích uống gì sao?

Thuỳ Trang: Tức nhiên là em nhớ, vậy nên chị cũng đừng bao giờ quên em.

Diệp Anh: Chị sẽ nhớ mãi tất cả khoảng khắc của em.

Diệp Anh cầm ly nước lên uống hết nhìn em cười, hai người nhìn nhau tâm tình nhưng trong mỗi người điều có suy nghĩ khác nhau chỉ là điều hướng về đối phương thôi.

Cả hai không nói câu gì với nhau chỉ im lặng tận hưởng phút giây này, cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh ở quán, cùng nhau nhớ về kỉ niệm thật đáng nhớ.

THROWBACK

Diệp Anh: Sao bé qua chỗ chị vậy? Nay học tới tối mệt sao không về nghỉ đi.

Diệp Anh mệt mỏi vì vừa học xong lại chạy qua chỗ làm thêm, đang tính tiền cho khách thì thấy người chị thầm thương đưa tay chào chị.

Thuỳ Trang: Em nhớ chị nên qua thăm chị không được sao?

Diệp Anh: Ơ sao lại không được, được người đẹp nhớ đến thật là diễm phúc cho chị.

Nhìn thấy một màng nhõng nhẽo của Thuỳ Trang khiến Diệp Anh như lạc vào mê cung tình yêu mà liền hối lỗi.

Thuỳ Trang: Chị cứ chọc em.

Diệp Anh: Bé đợi chị thêm 10 phút nha, chị sắp ra ca rồi.

Thuỳ Trang đánh vai Diệp Anh vì dám chọc mình ngại ngùng, Diệp Anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu rồi coi đồng hồ nhỏ nhẹ nói với em.

Thuỳ Trang: Em sẽ ngồi ở kia đợi chị.

Diệp Anh: Vừa làm vừa được ngắm tiên nữ, chắc chị là sướng nhất rồi.

Thuỳ Trang một chỗ góc bàn gần nhất với Diệp Anh mà ngồi đợi. Diệp Anh vừa làm vừa nhìn em, hai người cứ vài ba lần lại chạm ám mắt của nhau mà ngại ngùng cuối đầu.

Vừa đúng giờ Diệp Anh nhanh chân lại chỗ Thuỳ Trang, xoè tay ra trước mặt Thuỳ Trang.

Diệp Anh: Đi thôi bé gấu của chị.

Thuỳ Trang: Chị vừa làm xong còn phải đi chơi với em, chị có mệt không?

Trên đường đi Thuỳ Trang quay sang hỏi vì nảy thấy trong ánh mắt của chị lúc làm rất mệt mỏi, Thuỳ Trang trong lòng lại thấy mình thật có lỗi.

Diệp Anh: Em là cục sạc năng lượng của chị đó bé, thì sao mà chị mệt được.

Diệp Anh thấy mặt Thuỳ Trang xụ xuống liên lấy tay cưng nựng mà chu chu mỏ nói để dụ ngọt bé gấu đáng yêu này.

Thuỳ Trang: Cún đói chưa?

Diệp Anh: Đói xỉu luôn, nên xin phép được mời thiên thần đi ăn nha.

Thuỳ Trang: Em sẽ cố ngượng mà đồng ý.

Nghe xong Diệp Anh cười tít mắt, cả hai chọn đại quán ăn gần đó, ăn xong cả hai cùng nhau đi dạo trên con đường dường như ngày nào cũng đi nhưng vì đối phương mà chưa bao giờ thấy chán.

Diệp Anh: Nay bé ăn no quá trời luôn ha.

Thuỳ Trang: Sao dạ?

Thuỳ Trang thắc mắc hỏi Diệp Anh, thường ngày đi ăn chung thì em cũng ăn như vậy thôi mà.

Diệp Anh: Thấy trong điện thoại chị, bé "ăn ảnh" quá trời.

Thuỳ Trang: Chứ sao người đẹp mà.

Thuỳ Trang nhìn vào điện thoại của Diệp Anh toàn hình mình mà cười tươi, từ khi cả hai gặp nhau dường như Diệp Anh phải chuẩn bị mua thêm điện thoại khác chứ chỉ có chụp Thuỳ Trang thôi cũng sắp hết dung lượng.

Diệp Anh: Đẹp vậy chắc được nhiều người ngắm lắm ha.

Thuỳ Trang: Đúng rồi ạ nhưng trong ánh mắt em chỉ thấy có duy nhất mình chị nhìn em thôi.

Thấy Diệp Anh lại đang giở giọng chọc mình, chị chỉ được cải to xác chứ tâm hồn cứ y như trẻ con vậy, Thuỳ Trang lại cười khẽ trả lời.

Diệp Anh: Vậy là gấu yêu không có tầm nhìn rộng rồi ha.

Diệp Anh nghe người ta nói chỉ có một mình trong tầm mắt mà mừng muốn bay lên 9 tầng mây mới thoả lòng vui sướng.

Thuỳ Trang: Em chỉ cần tầm nhìn hẹp vừa đủ thấy chị là được.

Diệp Anh: Em khen chị quá nên khiến ông trời ganh tị mà khóc luôn rồi kìa.

Diệp Anh như chạm vào dây thần kinh cười, khiến cho nụ cười không thể nào tắt đi được trên môi.

Diệp Anh đưa tay ra cảm nhận từng giọt mưa đầu liền nắm tay của Thuỳ Trang mà chạy về, nhưng chưa kịp mưa đã tao hơn hai người cùng nhau trốn trước cửa nhà nào đó có mái che mà đợi cơn mưa nhỏ đi.

Thuỳ Trang: Chị sao không vô đây đứng, ướt hết bây giờ.

Thuỳ Trang cứ kéo Diệp Anh qua bên cạnh nhưng chẳng thể làm gì được, chị cứ giữ nguyên trạng thái là đứng trước mặt mình đưa lưng ra đường.

Diệp Anh: Chị đứng đây được rồi không hề ướt miếng nào cả bé yên tâm.

Diệp Anh nhìn thấu được sự quan tâm đó liền cảm thấy hạnh phúc, Diệp Anh cởi áo khoá của mình ra che lên phần trên của cả hai.

Thân hình của Thuỳ Trang như được chị che chắn hết, mái che có nhỏ tạc mưa vào thì đã có lưng chị chịu, tạc từ trên xuống thì có áo khoác che chắn cho em.

Thuỳ Trang: Cún có lạnh không vậy?

Thuỳ Trang cảm động nhìn thấy người đối diện tâm lý cho mình từng li từng tí, liền nhẹ giọng hỏi.

Diệp Anh: Đứng kế bên người có nụ cười như mặt trời thì sao mà lạnh cho được.

Thuỳ Trang: Cún cứ chọc em mãi thôi.

Diệp Anh: Hãy luôn bên ở cạnh soi sáng đường đi cho chị nha.

Thuỳ Trang: Chị muốn có ánh sáng này đến bao lâu?

Diệp Anh: Cả đời nha vì chị sợ bóng tối lắm.

Nghe Diệp Anh nói xong mà Thuỳ Trang đỏ mặt, nói như vậy chẳng khác nào chị muốn mình bên cạnh suốt đời như cái cách nói hãy làm bạn đời của chị.

Thuỳ Trang cũng bị Diệp Anh trêu chọc nhiều lần nhưng lần này đứng quá gần chị làm Thuỳ Trang ngại ngùng, Thuỳ Trang đưa đôi tay của mình ra ôm lấy người Diệp Anh vừa che đi sự mắc cỡ vừa giữ ấm cho Diệp Anh.

Diệp Anh: Bé... bé...

Thuỳ Trang: Sao cún ấp úng vậy ạ?

Diệp Anh: Chị... chị...

Thuỳ Trang: Tim chị đập mạnh quá, em có thể cảm nhận được luôn đó.

Thuỳ Trang cũng bất ngờ khi vừa ôm liền thấy nhịp tim của Diệp Anh đập mạnh, nếu để Diệp Anh trong căn phòng kín thì với cách đập này có thể tàn phá nguyên căn phòng đó quá.

Diệp Anh: Em cứ chọc chị mãi thôi.

Thuỳ Trang: Chị thật ấm.

Diệp Anh: Chỉ có một mình em khen chị như vậy thôi.

Thuỳ Trang: Sao vậy ạ?

Diệp Anh: Tại chỉ có mình bé ôm chị thôi.

Thuỳ Trang: Vậy thì em đặt cọc thân thể này chỉ được một mình em ôm thôi nha.

Diệp Anh: Chắc chắn rồi chỉ dành riêng cho mình em thôi.

Hai người không nhìn thấy mặt đối phương nhưng vẻ mặt cả hai đều có điểm chung vì hạnh phúc đang ngự trị trên đó.

Mưa nay rét và lạnh nhưng sao hai ta đều thấy thật ấm lòng, chắc có phải vì khi trái tim được hạnh phúc thì những thứ tiếp xúc dù có tệ hại thì cũng hoá ngọt ngào.

Diệp Anh: Bé à.

Thuỳ Trang: Em nghe sao vậy cún?

Diệp Anh: Chị cõng bé về mưa đã tạnh rồi.

Diệp Anh luôn nhớ đến trận đánh của ba mẹ Thuỳ Trang, sợ Thuỳ Trang về trễ sẽ bị la nên vậy lên tiếng trước dù sao cơn mưa cũng đã nhẹ đi nhiều rồi.

Thuỳ Trang: Thôi em tự đi nay chị mệt rồi.

Diệp Anh lắc đầu không nói, lộn ngược áo khoác để phần ướt vào trong rồi mặt vào, phần khô ở phía bên ngoài liền nhanh tay mà cõng Thuỳ Trang trên tay.

Đi trên những con đường họ thường bước qua, nhưng sao hôm nay đẹp lạ thường "Khi ta mang đôi giày cũ đi trên con đường mới thì vẫn thấy nó cũ, nhưng khi mang cho mình đôi giày mới đi trên còn đường cũ thì vẫn thấy mới". Em chính là đôi giày mới duy nhất mà chị có, chị sẽ luôn hạnh phúc nếu mỗi ngày được nhìn thấy em, yêu em thêm từng phút giây.

Đến trước cửa nhà Thuỳ Trang, Diệp Anh nhẹ nhàng nhất có thể để đỡ em xuống. Dù tiếp xúc cũng lâu nhưng đây là lần đầu Diệp Anh đến trước nhà của Thuỳ Trang, vì nhà hai người ngược nhau và vì khoảng cách giai cấp nên vậy khi thấy nhà của Thuỳ Trang đã khiến cho Diệp Anh choáng ngợp vì sự sang trọng.

Diệp Anh: Vô nhà nhớ lau mình bằng nước ấm rồi ngủ sớm nha gấu yêu, không là mai bé sẽ bệnh.

Thuỳ Trang: Em biết rồi, em bắt xe cho chị về nha.

Diệp Anh: Chị ra đầu hẻm tự bắt được rồi, em vào nghỉ ngơi đi nha.

Thuỳ Trang: Nào về tới nhớ nhắn em nha cún.

Diệp Anh: Chị nhớ rồi, bé gấu yên tâm.

Thuỳ Trang: Cám ơn cún đã đưa em về nhà.

Thuỳ Trang nhón chân lên hôn nhẹ vào má Diệp Anh như lời cám ơn vì đã luôn tinh tế và tử tế với mình, Thuỳ Trang hôn xong liền ôm mặt vào nhà.

Diệp Anh còn đứng ngơ về nụ hôn có phần hơi thoáng qua mà nở một nụ cười bất giác, Diệp Anh đi ra hẻm nhưng không hề bắt xe mà lội bộ về nhà, nguyên đường đi Diệp Anh cứ cười đôi lúc có mấy câu nói ra, khiến người qua đường khó hiểu nhìn theo.

Đi được nữa đường Diệp Anh lấy điện thoại nhắn cho Thuỳ Trang "Chị đã về tới" nếu không nhắn thì chắc bé gấu kia sẽ lo cho Diệp Anh lắm, dù biết hơi dối lừa nhưng chỉ cần lòng em không bão giông thì chị nhất định sẽ làm.

END THROWBACK

Thuỳ Trang: Em không nghĩ chị lại nhớ rõ như vậy dù đã gần chục năm.

Diệp Anh: Không phải chị đã từng nói với em, chị sẽ nhớ mọi khoảng khắc thuộc về em rồi sao.

Diệp Anh nhìn em mỉm cười, "Và khoảng khắc em khoác lên mình bộ váy cưới nắm tay kẻ khác đi trên lễ đường, chị cũng chẳng bao giờ quên được".

Thuỳ Trang: Chị vẫn luôn như vậy.

Diệp Anh nghe em nói mà lòng ngổn ngang, chị ước rằng mình sẽ thay đổi để cho tình cảm này chẳng bao giờ có thể giày vò chị nữa.

Thuỳ Trang: Chị sao vậy?

Diệp Anh: Chị không biết, chị mệt quá gấu.

Thuỳ Trang nhìn Diệp Anh từ từ nằm xuống bàn mà khắc khoải trong lòng, Thuỳ Trang đứng lên đi qua chỗ Diệp Anh đang ngồi mà nhẹ nhàng vuốt tóc chị mà suy nghĩ "Diệp Anh, em xin lỗi".

Có hai tên kia đã ngồi sẵn nảy giờ ở bàn kế bên, thấy Diệp Anh đã bất tỉnh liền nhìn Thuỳ Trang, Thuỳ Trang khẽ gật đầu cho họ đưa Diệp Anh đi.

Diệp Anh tỉnh dậy, trong lúc còn hơi mơ màng thì nghe thấy tiếng cãi vã nhờ đó Diệp Anh có thể tỉnh táo nhanh chóng.

Diệp Anh mệt mỏi muốn cử động chân tay thì thấy mình đã bị trói vào ghế từ khi nào, Diệp Anh bắt đầu sợ hãi nhìn xung quanh.

Nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng, có lẽ là khách sạn nhìn vào chỗ giường thấy Thuỳ Trang ngồi đó mà nhìn thẳng vào mình, đứng gần đó là An Nam, chồng của Thuỳ Trang.

An Nam: Cuối cùng thì mày cũng tỉnh, thật là lâu đó.

An Nam cười cợt nhã bước lại gần vỗ mặt Diệp Anh mà hả hê.

Diệp Anh: Thả tao ra, thằng khốn.

An Nam: Ơ tao đã rất tốn công để đưa mày qua đây thì làm sao mà thả, mày nói chuyện thật buồn cười.

Diệp Anh biết mình không thể nhờ hắn liền quay sang nhìn Thuỳ Trang đang ngồi đối diện liền lên tiếng.

Diệp Anh: Thuỳ Trang, cởi trói cho chị đừng giỡn như vậy nữa.

An Nam: Tao đố Thuỳ Trang dám lên cởi trói cho mày đó.

Diệp Anh: Mày muốn gì ở tao nói nhanh lên.

Diệp Anh thấy Thuỳ Trang không đáp lời mình mà chỉ cuối đầu lặng thinh mà thất vọng, nhưng nghĩ chắc tên này đã cảnh cáo nếu mà Thuỳ Trang cứu mình rồi bị luyên luỵ thì chị cũng không muốn.

An Nam: Mày nghĩ thử xem tao cái gì mà không có, mà cần phải muốn ở mày.

Diệp Anh: Nếu không muốn gì thì mau thả tao ra.

An Nam: Có, tao đang muốn một thứ.

Diệp Anh: Mày muốn thứ gì?

Diệp Anh nhìn tên An Nam mà khó hiểu, An Nam sinh ra đã ngay vạch đích thì hắn còn thiếu thứ gì. Ngay cả người chị thương cũng đã thuộc về hắn, trên cuộc đua tranh giành chị thua không hề có một sự bàn cãi.

An Nam nhìn cười đểu cuối đầu xuống nói nhỏ vào tai Diệp Anh.

An Nam: Coi tao với vợ của tao làm tình.

Diệp Anh: Thằng khốn mày giỡn với tao hả?

Diệp Anh ánh mắt câm phẩn mà nhìn An Nam, An Nam không hề có một chút dao động gọi là sợ hãi. An Nam bỏ lại câu nói Diệp Anh mà chẳng có câu trả lời thoả đáng.

An Nam từng bước đến chỗ Thuỳ Trang nhanh chóng trao nụ hôn lên môi, tay chẳng an phận mà xé đi hết đồ trên người Thuỳ Trang.

Cái quái gì đang diễn ra khi Diệp Anh bị trói đau cả thể xác mà tinh thần thì đang bị hành hạ, An Nam người chị hận nhất trên đời và Thuỳ Trang người chị thương yêu nhất trên đời, cả hai người đang làm tình trước mắt của chị.

Diệp Anh bất động chẳng có sự giãy dụa nào cả, tim chị đã chết thật rồi dù mới cách đây mấy tiếng đã được em chữa lành.

Diệp Anh ánh mắt hiện lên những tia gân máu oán hận nhìn hai người trước mặt chẳng có mảnh vải che thân đang cùng nhau hoà làm một trước mặt chị.

An Nam trong sự hứng thú vì đã thắng được Diệp Anh toàn tập, chưa hề có sự giao thoa đã đâm thẳng vào chỗ nhạy cảm của Thuỳ Trang. Thuỳ Trang dù có đau đớn cũng biết nuốt nước mắt ngược vào trong, ánh mắt thất thần và một chút hoang dại nhìn về phía Diệp Anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong sự lặng im, chỉ có tiếng thở của hai người đang hoan ái và tiếng thở dài buồn tuổi của Diệp Anh tạo nên âm thanh cho căn phòng chết tâm này.

Những cú thúc hân hoan của An Nam, chính là những cái nhát dao đâm và xoáy sâu trong Diệp Anh.
Diệp Anh thừa biết khi em thuộc về người người khác thì sẽ có chuyện này, chỉ là không nghĩ đến mình phải bị bất động mà chứng kiến hết màng kịch đó.

Thuỳ Trang dù đang thế nào nhưng trong ánh mắt của Diệp Anh vẫn là sự nhẹ nhàng bao bọc em, Thuỳ Trang thấy ánh mắt đó mà không khỏi buồn lòng "Diệp Anh, có phải chị đã hận em đến độ chẳng còn muốn phiền lòng một chút nào về em không?"

Tâm của Diệp Anh đã chết khi niềm tin cuối cùng hôm nay đi gặp em nghĩ sẽ có hạnh phúc nhưng kết quả cho lại là không.

Diệp Anh đưa ánh mắt vô định nhìn hai con người đang cuốn lấy nhau mà chẳng chút gợn sóng trong lòng, có lẽ sóng sẽ yên để đón chào một cơn sống thần dữ dội.

Diệp Anh bừng tỉnh khi thấy tiếng chuông từ điện thoại mình phát ra, Diệp Anh cố kêu nhưng hai người đó chẳng ai để ý mà tiếp tục cuộc vui hoang dại đó.

Diệp Anh giãy dụa để điện thoại rớt ra, đập vào mắt của Diệp Anh là số từ mẹ chị gọi và đôi lúc xen khẽ số của Hoàng Vi làm chị không khỏi bàn hoàn lo sợ. Dường như có một chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra khiến cho tâm tình của Diệp Anh nổi một cơn bảo lớn.

Diệp Anh: Thả tao ra, mẹ tao gọi tao muốn nghe máy.

An Nam: Kịch... đang... hay... ai... lại nỡ... đi nghe... điện thoại...

An Nam vừa đáp vừa thở dốc, nở nụ cười cay nghiệt nhất mà Diệp Anh từng nhìn thấy.

Diệp Anh: Mày thả tao ra, tao nghe điện thoại của mẹ tao rồi tao sẽ nhanh chóng coi màng ân ái của mày, tao thề.

Diệp Anh đã rơi vào cùng cực của tuyệt vọng chỉ có biết cầu xin, dù sao đó chị sẽ nhìn thấy đều chị chẳng muốn. Diệp Anh có nói gì cũng vô ít khi hai người kia giờ đang thuộc về một cảnh giới khác.

Diệp Anh: Thuỳ Trang, em hãy giúp chị coi như lần cuối chị cầu xin em.

Diệp Anh đưa ánh mắt van xin Thuỳ Trang, nhưng đáp lại Diệp Anh chỉ là sự quay đầu qua hướng khác của Thuỳ Trang. Thuỳ Trang hai lần nói "không" với Diệp Anh, lần nào cũng khiến cho tim gan Diệp Anh như bị ai xé ra trăm mảnh.

Diệp Anh: Thả tao ra mẹ tao đang cần tao.

Đáp lại Diệp Anh chỉ là tiếng thở dốc của hai người kia, Diệp Anh không còn nhìn được mà giãy dụa khiến dây thần siết vào tay đến nổi chảy máu, nước mắt Diệp Anh rơi lả tả xuống gương mặt đầy hận thù.

Thuỳ Trang nhìn thấy Diệp Anh như một người khác mà không khỏi rung sợ, biết mình đã chạm tới đỉnh điểm chịu đựng của Diệp Anh nhưng không có cách nào vì chính mình cũng đang bị đè dưới thân của An Nam mà rên rỉ.

Họ chỉ mới được nữa cuộc vui, nên vậy Diệp Anh phải chịu đựng cảnh đó trong sự cay ghét "Tôi đã từng hứa sẽ nhớ mọi khoảng khắc thuộc về em, và có lẽ khoảng khắc này tôi sẽ không bao giờ có thể quên được Thuỳ Trang à. Nó sẽ ám ảnh tôi đến cuối đời, cái cảnh tôi bị trói buộc vùng vẫy nhìn người tôi thương nằm dưới thân kẻ khác mà rên rỉ, dù cho tôi đã hạ cái tôi của mình để cầu xin em nhưng em chẳng để tâm. Tôi ghét em và ghét luôn chồng của em, hai người đã khiến tôi mang nỗi đau trong suốt mười năm nay, một thập kỉ thật dài tôi sẽ trả lại đủ cho hai người".

Sao khi hoan ái xong An Nam đứng dậy mặc đồ đi lại chỗ Diệp Anh vỗ mặt, đưa con dao cắt đi sợ dây trói Diệp Anh rồi cười cợt nói.

An Nam: Tao nói rồi, có cho mày thêm chục năm thì vẫn mãi thua tao thôi.

An Nam thấy ánh mắt Diệp Anh cứ nhìn vào Thuỳ Trang mà chẳng đếm xỉa tới mình cũng chẳng hề bực, chỉ từ từ ghé sát vào tai Diệp Anh thỏ thẻ.

An Nam: Tao mà biết vợ tao ngon vậy thì đã không để mày bên cạnh vợ tao mấy năm nay, hên là lần đầu Thuỳ Trang yêu dấu vẫn dành cho tao, tao không có ý định cho mày ăn lại đồ thừa vì dù sao Thuỳ Trang vẫn là người con gái tao yêu và đặc biệt là cô ấy yêu tao chứ không phải mày, tình yêu kinh tởm đó đáng ra Thuỳ Trang nên né xa từ lâu.

An Nam nói xong liền cười lớn, quay ra nói với Thuỳ Trang rồi chuẩn bị ra khỏi phòng.

An Nam: Thuỳ Trang, chồng có việc chồng đi trước, chồng sẽ nhờ chú quản gia rước vợ.

An Nam nhúng vai nhìn về Diệp Anh giờ này mới chú ý đến mình, liền lên tiếng nói.

An Nam: Đừng nhìn tao như vậy, lo mà nghe điện thoại đi thật là nhức đầu cản trở sự thăng hoa của vợ chồng tao, nghe xong rồi biến khỏi đây cho vợ tao nghỉ ngơi, ngắm tí được rồi chứ vợ tao không có ý định nối lại tình xưa với mày đâu.

An Nam đi ra khỏi phòng tiếng cười van dội cả một tầng, dù có cách âm nhưng trong phòng vẫn nghe thấy.

Diệp Anh thấy ánh mắt của Thuỳ Trang đang nhìn mình mà cười chính bản thân mình ngu ngốc.

Diệp Anh: Tôi cứ tưởng em nhớ tôi thiệt, thì ra hẹn gặp chỉ để cho tôi thấy cái cảnh vợ chồng em ân ái, nếu tôi yêu em vì sự hoang dại của thân thể thì chắc chắn lần đầu của em không phải do cái tên mới nảy ở đây lấy đâu.

Thuỳ Trang: Em...

Diệp Anh chẳng thèm nghe Thuỳ Trang nói, đưa cánh tay đang chảy máu của mình nhặt lên chiếc điện thoại mà nghe máy từ "Mẹ yêu" của mình.

Diệp Anh: Con nghe đây mẹ.

Diệp Anh cố nuốt nước mắt vào trong bình tĩnh mà nghe máy của mẹ mình, Diệp Anh cố kiềm nhưng thân thể không khỏi rung lẩy bẩy vì chuyện vừa xảy ra và câu nói của đầu dây bên kia.

Y tá: Mẹ cô bị xe đụng mất máu, tôi gọi biết nhiêu cuộc mà cô chẳng bắt máy, cô làm con cái kiểu gì vậy?

Diệp Anh: Mẹ tôi sao rồi? Mẹ tôi đang ở đâu nói mau.

Y tá: Mẹ cô mất rồi do mất máu quá nhiều, cô mau đến bệnh viện quận 2 để đưa mẹ về lo hậu sự đi do không gọi được người nhà nên chúng tôi không dám làm phẩu thuật nên dẫn đến sự việc đáng buồn.

Diệp Anh vừa nghe xong câu cuối mà nổi giận chọi nát điện thoại, Diệp Anh điên cuồng cầm lấy cái ghế nảy mình bị trói mà đập tứ tung trong phòng để cho bớt cơn giận, do sự nóng giận lên cao mà bản thân Diệp Anh không khống chế được mà chìu theo do vậy Diệp Anh vô tình bị thương khắp người, chân cũng dẫm lên những mảnh vỡ do gương làm máu be bét sàn nhà.

Diệp Anh cuối xuống lấy tay đập đập thẳng vào những mảnh vỡ trên sàn, mà khóc nất lên trong sự ấm ức.

Diệp Anh trên người nổi hết gân máu lên nhìn rất đáng sợ, ánh mắt hiện lên sự chết chóc mà nhìn về phía Thuỳ Trang đang nằm trên đệm không một mảnh vải che thân.

Diệp Anh: Tôi hận em.

Diệp Anh bỏ đi để lại Thuỳ Trang với câu nói của mình mà bơ vơ nhìn về cánh cửa vừa bị Diệp Anh trút giận lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top