Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29. Cuộc Chiến

Thuỳ Trang vừa đậu xe trước cửa nhà liền thấy tất cả người làm ở nhà An Nam nhìn mình cười liền có sự thắc mắc trong lòng.

Thuỳ Trang nhanh chân bước vô nhà đã hửi thấy mùi thức ăn thơm phức phát ra từ nhà bếp, liền quay người mà tiến về phía nhà bếp.

Thuỳ Trang nhìn thấy hình ảnh An Nam đeo tạp dề đang chăm chú làm từng món ăn, An Nam cảm thấy có ai nhìn mình liền quay mặt lại đằng sau.

An Nam: Em vào ngồi đi anh sắp xong rồi.

Vừa thấy Thuỳ Trang thì nụ cười đã in trên gương mặt của An Nam, như thể đã được đặt sẵn chỉ cần thấy Thuỳ Trang là sẽ phải như vậy.

Thuỳ Trang gật đầu tiếng tới bàn ăn, đẩy ghế ra nhưng ánh mắt chưa rời khỏi bóng lưng của An Nam, đột nhiên trong lòng Thuỳ Trang cũng dâng lên một cảm giác đau lòng đâu đó.

"Giá như mà em yêu anh thì tất cả những đều anh làm em sẽ rất vui, nhưng em mãi chẳng thể yêu anh nên có lẽ những điều anh làm chỉ là vô ích thôi".

An Nam bưng từng món anh cất công làm, bày ra trước mặt Thuỳ Trang một cách tỉ mỉ, An Nam cũng kéo ghế ra ngồi đối diện rồi gắp từng món ăn vào chén Thuỳ Trang.

An Nam: Em ăn đi coi có ngon không?

Thuỳ Trang đưa ánh mắt ngạc nhiên hỏi anh, An Nam mà Thuỳ Trang từng biết là một người rất mê công việc chỉ khi ghen tuông mới chịu quay về nhà thôi.

Thuỳ Trang: Anh bỏ công việc về nhà chỉ để nấu đồ ăn cho em sao?

An Nam: Không phải vậy đâu, anh chỉ muốn về chăm sóc cho vợ anh tí thôi.

An Nam vội vã giải thích vì sợ Thuỳ Trang hiểu lầm là mình lười biếng suốt ngày chỉ biết về nhà làm mấy việc vô bổ này khi đã có người giúp việc.

Hành động ấp a ấp úng của An Nam đã khiến cho Thuỳ Trang không khỏi bật cười, Thuỳ Trang gấp lấy đồ ăn bỏ vào chén anh, nở nụ cười mà nói.

Thuỳ Trang: Mình là vợ chồng rồi mà, anh không cần kiên dè với em như vậy đâu.

Nghe Thuỳ Trang nói như vậy khiến anh nhẹ nhõm phần nào, lấy hết can đảm để hỏi Thuỳ Trang.

An Nam đã muốn hỏi mấy ngày trước khi nghe thông tin từ thư ký của mình là tổng giám đốc kí hợp đồng với công ty DA "Chẳng phải Thuỳ Trang đã nói là buông bỏ thì tại sao lại còn muốn dính liếu đến Diệp Anh?".

An Nam: Anh nhớ rồi, à mà anh nghe thư ký báo lại em kí hợp đồng với công ty DA sao?

An Nam chẳng thể nào thấy một gợn sóng nào trên gương mặt của Thuỳ Trang, và sẽ chẳng thể nào thấy vì Thuỳ Trang đã luôn chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với mấy câu hỏi nghi ngờ của An Nam rồi.

Thuỳ Trang: Đúng vậy, em thấy công ty đó tiềm năng trong tương lai nên quyết định hợp tác.

An Nam: Anh hiểu rồi, tại anh hơi thắc mắc là sao em lại kí hợp đồng với một công ty vừa mới mở gần đây.

Thuỳ Trang khẽ lắc đầu mà cười nhẹ, với tính cách của An Nam thì mấy hợp đồng nhỏ do mấy giám đốc hay phó giám đốc kí thì có bao giờ để tâm chứ, chỉ có thể là do đó là công ty của Diệp Anh nên anh mới hỏi đến.

Thuỳ Trang: Em hiểu anh đang nghĩ gì, đó chỉ là công việc thôi anh đừng lo.

An Nam nghe Thuỳ Trang nói với giọng điệu chắc chắn nên cũng không còn nghi ngờ nữa mà giãn nở gương mặt tạo nên một nụ cười.

An Nam: Anh biết rồi, vợ ăn có ngon không?

Thuỳ Trang thấy anh mắt hi vọng của anh như vậy mà cắn một miếng, thật sự rất vừa miệng của Thuỳ Trang. Thuỳ Trang cũng không tiếc lời khen với anh vì thật sự rất ngon.

Thuỳ Trang: Ngon ạ, mà sao anh lại bỏ công việc vậy? Em nhớ anh rất quan trọng công việc ở công ty mà.

Nụ cười của Thuỳ Trang sự thể hiện tình yêu mà An Nam trân quý nhất, anh buông đũa xuống khỏi tay mà ngắm Thuỳ Trang thật kĩ trong tầm mắt thật lòng nói.

An Nam: Tại anh yêu em, anh sẽ bỏ hết tất cả để chọn em, còn em sẽ yêu anh chứ?

Thuỳ Trang: Em yêu anh.

Câu nói "Em yêu anh" đã phút chốc chiếm trọn hết tâm trí của An Nam, An Nam không thể kiềm lại cảm xúc của mình mà hớn hở nhìn Thuỳ Trang hỏi lại.

An Nam: Em nói thật chứ?

Thuỳ Trang: Anh không tin em sao?

Thấy ánh mắt trân thành của Thuỳ Trang đã khiến cho anh tăng lên nguồn cơn tình yêu trong người "Anh thật sự đã yêu em từ rất lâu, đến cả ngày được cùng em tiến vào lễ đường anh cứ nghĩ là mình nằm mơ".

An Nam: Tức nhiên là anh tin em nhưng anh bất ngờ quá thôi vì ngày cưới em còn luyến tiếc cô ta.

Thuỳ Trang thấy sự buồn bã trong đáy mắt của An Nam, liền mỉm cười mà giải thích với anh tất cả.

Thuỳ Trang: Là em có mắt như mù thôi, trong những ngày qua anh luôn bỏ thời gian để chứng minh cho em về tình yêu của anh, em nghĩ là mình nên từ bỏ cái tình cảm không có hồi kết kia rồi dù sao em cũng là người đã có gia đình.

An Nam: Em nói như vậy anh vui lắm, cám ơn vì đã ở cạnh anh.

Thuỳ Trang: Em sẽ ở cạnh anh mãi mà.

Thuỳ Trang nói xong câu đã chườm người với tới đặt một nụ hôn trên má của An Nam, rồi ngồi lại ghế mỉm cười nhìn anh rồi cuối xuống ăn phần của mình.

An Nam nhìn ngôi nhà của mình như thể một khu vườn tình yêu và cô công chúa mà anh yêu thương nhất đang ở trước mặt anh, vừa mới dành tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

Cả hai cùng nhau ăn uống và trò chuyện đến khi ăn xong, An Nam khẽ cầm lấy bàn tay của Thuỳ Trang lên phòng của cả hai.

Thuỳ Trang cũng không có ý buông ra nên cứ thế mà đi theo An Nam, vừa đến phòng anh nhẹ nhàng ẩm lấy cả thân hình của Thuỳ Trang đặt lên giường ân cần.

An Nam vuốt lấy ngọn tóc che mất nhan sắc của người con gái anh thương, anh khẽ nỡ nụ cười nói thầm thì vào tai của Thuỳ Trang.

An Nam: Anh có thể chứ?

Để mà An Nam nói ra được câu này thì An Nam đã phải tốn rất nhiều công sức, vì khi An Nam biết được Diệp Anh không còn là điểm yếu của Thuỳ Trang nữa thì chỉ còn cách có được Thuỳ Trang bằng tình yêu mà thôi.

Từ lúc cưới nhau cũng được gần nữa tháng thì sự yêu thương hai người dành cho nhau xa nhất chỉ là hôn má mà thôi, An Nam cũng là đàng ông và khi đã cưới thì sự yêu cầu về chuyện đó tức nhiên là có.

Thuỳ Trang: Hôm khác nha anh, hôm nay em hơi mệt với tối em có hẹn với bạn rồi.

An Nam: Anh biết rồi.

Thuỳ Trang thấy sự ân cần của An Nam mà có một niềm vui trong lòng khi anh đã không còn là một người bắt mình phải theo ý.

Thuỳ Trang cũng hiểu tâm lý của anh nhưng nếu xảy ra chuyện này với anh, thật lòng Thuỳ Trang không muốn và rất chán ghét nó, Thuỳ Trang không còn muốn chuyện đó dìm chết nguồn sống của Thuỳ Trang một lần nào nữa.

Thuỳ Trang: Anh đừng buồn mà, mình còn ở cạnh nhau lâu mà với em đi chơi với người bạn trước đây em học chung cấp 2 thôi anh đừng lo quá.

An Nam sau khi nghe được lời giải thích cận khẽ của Thuỳ Trang liền mỉm cười xoa đầu của Thuỳ Trang, đặt nhẹ nụ hôn trên đầu của Thuỳ Trang.

An Nam cần thời gian để thật sự tin tưởng tất cả những đều Thuỳ Trang làm không liên quan đến Diệp Anh, trong lòng anh luôn sợ cảm giác bị bỏ rơi nên lời giải thích luôn luôn là sự làm xoa dịu lòng anh nhất.

Rời khỏi ra người Thuỳ Trang, anh từng bước lại tủ đồ lấy ra một bộ đồ mới bước vào phòng tắm mà thay.

Sau khi xong An Nam bước ra vẫn thấy Thuỳ Trang nằm trên giường bấm điện thoại anh liền cười mà cất lời.

An Nam: Anh đi làm đây em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, tối có cần thì có gì anh chở em đi chơi với bạn.

Thuỳ Trang: Em tự đi được rồi, anh cứ đi làm đi nha.

An Nam: Anh biết rồi, ngủ ngon vợ yêu.

Thuỳ Trang nghe xong liền nở nụ cười đáp lại câu nói của An Nam, An Nam gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.

Từ nảy giờ điện thoại trên tay Thuỳ Trang vẫn sáng đèn, sau khi nghe thấy tiếng động cơ xe rời đi Thuỳ Trang chợt mỉm cười mà dời mắt nhìn vào điện thoại hiện lên tin nhắn "Hắn ta đi rồi, tôi sẽ theo dõi thu nhập thông tin rồi báo lại cô".

Thuỳ Trang bỏ điện thoại xuống giường mà ngước mắt nhìn lên trần nhà với sự khó hiểu trong lòng, Thuỳ Trang được sống thêm một lần nữa với kí ức cũ.

Thuỳ Trang không thể quên được tất cả tài liệu đủ để tống cổ An Nam vào song sắt của nhà tù, từ lúc tỉnh dậy Thuỳ Trang đã lục tung hết tất cả phòng làm việc của An Nam lên mà chẳng thu nhập được gì.

Điều đó khiến cho Thuỳ Trang luôn sống trong sự nghi ngờ, Thuỳ Trang phải tập dần trở thành một người khác để có thể giúp cho tương lai của Thuỳ Trang được in bóng hình của Diệp Anh.

Thuỳ Trang cũng có nhiều lần đặt câu hỏi liệu rằng Diệp Anh cũng sẽ giống như mình mà được một lần nữa sống lại với kí ức cũ không?

Nhưng Thuỳ Trang rất sợ câu trả lời nếu là KHÔNG thì bây giờ Thuỳ Trang đang cố theo đuổi Diệp Anh lại từ đầu, có lẽ vì mình mới kết hôn nên Diệp Anh đã hận mình.

Nhưng nếu câu trả lời là CÓ thì Thuỳ Trang sao dám đối diện với Diệp Anh sau tất cả những sự đau khổ mà Thuỳ Trang đã trao tặng cho Diệp Anh.

Thôi thì cứ như thế này, chỉ cần biết rằng Thuỳ Trang sẽ không bao giờ chọn bỏ rơi Diệp Anh thêm một lần nữa cho dù phải đánh đổi cả mạng sống của mình.

Cùng với đó trên chuyến xe vừa rời khỏi nhà không lâu nét mặt của người trên xe cũng chẳng khác Thuỳ Trang là bao.

Diệu Nhi: Có người theo dõi mình đó chủ tịch.

An Nam: Cứ để cho theo dõi mình, cô cứ theo sát hắn coi hắn muốn điều gì ở mình.

Diệu Nhi bật cười lên nhìn người kế bên mà cất lời, cũng không phải ít lần tên chủ của mình có người theo dõi, nhưng lần này có lẽ người đó là một người đặc biệt nên chủ của mình mới thả lỏng cảnh giác như vậy.

Diệu Nhi: Dám theo dõi chúng ta thì tên đó cũng có một lá gan không hề nhỏ, dám đối đầu với cả chủ tịch Trần, coi bộ mạng sống của mình cũng xem nhẹ.

Trần An Nam nghe xong khẽ cười mà nâng cao giọng nói, trên thương trường sẽ không có sự nhân nhượng, ai nhân nhượng chính là tự chọn cho mình cái chết và chắc chắn An Nam sẽ chẳng bao giờ chọn.

An Nam: Những kẽ không lượng sức mình thì cứ cho hắn sống trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không cần phải gấp xử lý cứ để mình có phim xem.

An Nam mở cửa sổ xe xuống nhẹ hút điếu thuốc vào lòng ngực, thở ra làn hơi dày đặc nâng cao mắt kính với nhiều sự đăm chiêu trong đôi mắt đó, An Nam để lại cho người kế bên một nụ cười ẩn ý.

Tối đó sau khi đi chơi về Thuỳ Trang thả người xuống giường nghỉ ngơi thật vui vẻ vì nhận được tin nhắn của An Nam "Tối nay anh sẽ không về, em ngủ ngon".

Thuỳ Trang tắm rửa xong xuôi liền cầm điện thoại lên soạn tin khi nhớ đến một chuyện.

                     Tin Nhắn

Gấu iu: Chị ơi.

Cún iu: Nghe.

Gấu iu: Nảy chị nhận được hột gà em gửi chưa?

Cún iu: Thì ra là em gửi đó sao?

Gấu iu: Đúng rồi, có gì chị luộc lên lăn cho vết thương trên mặt không bầm.

Cún iu: Lỡ ăn hết rồi.

Gấu iu: Chị giỡn hả?

Cún iu: Giỡn với em làm gì cơ chứ, tại em gửi mà không ghi rõ ràng nên tôi tưởng đồ ăn nên luộc ăn hết rồi.

Gấu iu: Chị là cái đồ ham ăn.

Cún iu: Rồi em gửi chi, cô ta làm thì cô ta gửi chứ.

Gấu iu: Chị làm như chị hiền, Quỳnh Nga cũng bị thương nên em mua cho cả hai người.

Cún iu: Á à ý là nói tôi độc ác chứ gì, rồi rồi tôi ổn.

Gấu iu: Ý chị là sao đây hả?

Cún iu: Ý gì là ý gì? Rồi cái tên Quỳnh Nga đó là cấp dưới của em sao? Nếu như vậy thì mau đuổi đi.

Gấu iu: Tại sao em phải đuổi chứ?

Cún iu: Còn phải hỏi nữa? Tôi là đối tác của em, tôi không thích thì em đuổi việc cô ta đi.

Gấu iu: Thôi, em thà huỷ hợp đồng với chị còn hơn đuổi việc thỏ iu của em.

Cún iu: Thỏ iu? Nếu yêu quý như vậy thì huỷ hợp đồng mà ngồi làm việc chung với cô ta đi.

Gấu iu: Thái độ của chị là sao hả? Huỷ là chị phải đền hợp đồng gấp 10 đó.

Cún iu: Đền thì đền sợ gì.

Gấu iu: Phá sản?

Cún iu: Ừ, chơi luôn huỷ nhanh đi để em làm việc với THỎ IU của em được rồi.

Gấu iu: Khổ quá.

Cún iu: Ừ ừ, nói chuyện với đây khổ là đúng rồi, chỉ có nói chuyện sướng khi nói với THỎ IU thôi.

Gấu iu: Quỳnh Nga chỉ là bạn học cấp 2 của em thôi, bữa em bận công việc nên nhờ cậu ấy đi kí hợp đồng dùm.

Cún iu: ...

Gấu iu: Cậu ấy không có làm trong công ty của em, còn bữa đó cậu ấy chỉ giỡn với chị tí thôi à, chuyện này em cũng không biết, cậu ấy không có xấu tính đâu mà.

Cún iu: Hứ, em có biết là tôi xém mất đời con gái bởi cô bạn thân ác độc của em không hả?

Gấu iu: Thôi mà, em biết rồi cậu ấy có kể em nghe và em cũng đã la cậu ấy rồi mà, em cũng tính nào phù hợp sẽ giới thiệu với chị mấy bạn cũ của em, đâu ngờ gặp nhau trong tình cảnh như vậy.

Cún iu: Là bạn em nên tôi nể đó chứ thử là người ngoài là tôi thuê gian hồ chém chết rồi.

Gấu iu: Chị giang hồ vậy sao?

Cún iu: Tại em chưa biết thôi, trước khi là giám đốc công ty DA thì tôi đã từng là giang hồ, với nick name Năm nổ Cát Lái.

Gấu iu: Vậy chắc em nên huỷ hợp đồng với bên công ty chị, chứ không có ngày em bị nổ banh xác.

Cún iu: Nếu em biết điều thì tôi tha cho em sống, tôi cũng không ác đến nổi vậy.

Gấu iu: Cũng coi như chị còn tình người, hồi trưa chị ăn món em nấu ngon chứ?

Cún iu: Cũng ngon chỉ là không bằng bồ tôi.

Gấu iu: Em chỉ nấu cho người đẹp thôi đấy.

Cún iu: Cám ơn, tôi biết tôi rất đẹp mà.

Gấu iu: Nhưng mà vẫn thua...

Cún iu: Thua ai? Em nói nhanh coi.

Gấu iu: Thua...

Cún iu: Ai? Nhanh lên coi.

Gấu iu: CHỒNG EM.

Cún iu: Aaaaaaaaa NGUYỄN THUỲ TRANG.

Thuỳ Trang không thèm trả lời lại tin nhắn của Diệp Anh mà chỉ mỉm cười vì đã chọc tức được Diệp Anh.

Thuỳ Trang: Ai biểu chị dám chọc em trước, chị mà dám có bồ, em sẽ lột da chị làm túi xách.

Bên Thuỳ Trang thì vui vậy nhưng bên Diệp Anh thì đang sôi máu khi nhận được tin nhắn của Thuỳ Trang, trời tối còn lên tăng xông không biết Diệp Anh tối nay có được ngủ ngon không nữa.

Thuỳ Trang ngủ tròn giấc đến sáng đang trên giường nhận được email công việc đối tác hợp tác với công ty DA sẽ có mặt ở studio để khảo sát các bước hoàn thành sản phẩm quản bá, Thuỳ Trang nhanh chân bước xuống vô phòng vệ sinh chuẩn bị xong hết liền lái xe đến công ty Diệp Anh.

Cùng thời gian đó bên studio bên phía Diệp Anh, Diệp Anh đã phải đến sớm 30 phút để coi chuẩn bị cho mọi thứ thật tốt đẹp.

Đang trong lúc tập trung để xem xét lại công việc, do không để ý phía trước nên Diệp Anh đã đụng trúng cô gái phía trước.

Diệp Anh rất nhanh nhẹn đưa tay ra ôm cô gái đó vào lòng, hai người vô tình đưa gần sát mặt nhau, anh mắt dường như cũng không hề có hồi kết.

Cô gái đó ngại ngùng thoát ra khỏi vòng tay Diệp Anh mà đứng dậy ngại ngùng mỉm cười nhìn Diệp Anh.

Mlee: Em xin lỗi chị.

Mlee mới bước vô studio thấy nhiều người dù chưa tới giờ bấm máy nên hơi bỡ ngỡ không để ý mà lỡ ngã vào người trước mặt.

Khi được Diệp Anh đỡ, Mlee như có một nguồn điện truyền qua người, Mlee cũng cảm thấy cuốn hút với mùi trên cơ thể của Diệp Anh.

Nhưng cũng phải vội đứng lên để không tạo ra không khí e ngại giữa hai người, Mlee vừa dứt ra liền cuối người xuống xin lỗi Diệp Anh.

Diệp Anh: Chị không sao, chị mới là người xin lỗi em mới đúng. Em có sao không?

Diệp Anh hơi giật mình với hành động của Mlee nhưng cũng nhanh chóng tiếp ứng mà lấy hai tay đỡ người Mlee đứng thẳng dậy rồi nở nụ cười an ủi.

Mlee: Dạ em không sao hết ạ.

Diệp Anh nghe xong liền cười cười, để ý kĩ từng đường nét trên gương mặt Mlee nhìn rất giống người nước ngoài, nhưng lại nói tiếng Việt khiến cho Diệp Anh có sự thắc mắc nhỏ.

Diệp Anh: Không sao vậy là tốt rồi, chị không nghĩ là em nói được tiếng việt đó, nhìn em cứ y như người nước ngoài.

Mlee: Em là người Việt lai Pháp, nên em có thể nói được tiếng Việt rõ ạ.

Diệp Anh nghe xong mở mắt to ra nhìn kĩ Mlee, người Việt lai Pháp? Rất giống như những gì Lan Ngọc báo với Diệp Anh về người mẫu hôm nay sẽ gặp mặt.

Diệp Anh: Vậy em là cô người mẫu Mlee mà Lan Ngọc giới thiệu cho sản phẩm mới lần này của công ty chị phải không?

Mlee nghe như vậy liền hơi giật mình mà nhìn Diệp Anh kĩ hơn, mà càng nhìn rõ thì Mlee lại càng thích thú với nét đẹp của người trước mặt hơn.

Mlee: Dạ đúng rồi ạ, chị là chị Diệp có đúng không ạ?

Diệp Anh: Đúng rồi em, không ngờ em lại xinh đẹp hơn những gì chị tưởng tượng luôn.

Nghe xong mặt Mlee đỏ ửng lên như trái cà chua, người mẫu như Mlee không ít lần được khen và số người theo đuổi, nhưng người trước mặt thật sự đã đem lại một cảm giác rất khó tả cho Mlee.

Mlee: Chị đừng chọc em vậy mà.

Diệp Anh: Chị nói thật, rất đẹp nếu mà không kí hợp đồng với em là rất uổng luôn.

Trong lòng Diệp Anh có vẻ rất ưng cô gái mà Lan Ngọc giới thiệu cho mình, ngoại hình và tính cách dường như là không thể chê vào đâu. Diệp Anh cũng có đôi chút hứng thú với cô gái nhỏ trước mặt.

Phía bên Thuỳ Trang, vừa mới vô studio đã thấy cảnh hai người đứng nắm tay nói chuyện, cứ tưởng thân từ kiếp trước không bằng.

Thuỳ Trang sôi máu không hề kiên dè ai bước lại chỗ hai người đó đưa tay ra để tách đôi bàn tay đang nắm của hai người chia, sao khi xong Thuỳ Trang cũng không ngần ngại mà chen vô giữa.

Diệp Anh nhìn thấy một màng như vậy có phần hơi khó chịu, dù sao nếu Diệp Anh là Mlee chắc chắn sẽ rất bực tức với hành động của Thuỳ Trang.

Diệp Anh: Làm cái gì vậy hả?

Thuỳ Trang đứng dậm chân nhìn Diệp Anh đang khó chịu với mình mà lên tiếng.

Thuỳ Trang: Đi làm hay đi chơi mà đứng đây nắm tay nắm chân.

Diệp Anh không kiên nể có nhiều nhân viên ở đây mà lấy tay chỉ thẳng mặt Thuỳ Trang rồi lớn tiếng quát.

Diệp Anh: Rồi cô có cái quyền gì mà chen vào hai chúng tôi vậy hả?

Thuỳ Trang thấy khó chịu khi Diệp Anh chỉ vì cô gái này mà lớn tiếng với mình, biết bao ánh mắt giờ đổ dồn vào ba người đang đứng gần nhau.

Thuỳ Trang: Chị đang quát em?

Mlee: Dạ không sao đâu ạ, hai chị đừng lớn tiếng với nhau, em vô ý bị té nên xém bị ngã, nhờ có chị Diệp đỡ em nên em và chỉ mới đứng nói chuyện với nhau thôi.

Diệp Anh thấy Mlee khó xử mà giải thích, Diệp Anh khẽ mỉm cười yêu mến với cách cư xử của cô gái trước mặt, liền lên tiếng bên vựt dù sao chính Diệp Anh cũng vô ý nên hai người mới đụng trúng.

Diệp Anh: Giải thích làm gì với cái người này, sáng sớm muốn quậy hay gì?...

Diệp Anh nghe sự ngăn cản của Mlee không nhẹ nhàng lại mà còn bực tức quát la Thuỳ Trang, mọi người có để ý thì cũng kệ "Đâu phải là nhà đầu tư rồi lấy cái thái độ đó ra đối xử với người khác như vậy".

Diệp Anh chưa kịp nói hết đã được bàn tay của Mlee chạm vào vào mu bàn tay, như đang mong Diệp Anh bình tĩnh lại dù sao cũng không phải là chuyện gì quá lớn.

Diệp Anh cũng không nói nữa mà nhìn lấy Mlee vào tầm mắt rồi nở nụ cười tươi, Diệp Anh cũng nhìn xuống xíu vào gương mặt Thuỳ Trang có một nét gì đó rất buồn sầu.

Diệp Anh thấy trong mí mắt của của Thuỳ Trang đọng lại giọt nước, Diệp Anh cảm thấy có phần đau lòng khi mình đã quá đáng với Thuỳ Trang nên muốn lau đi nước mắt.

Nhưng rồi bàn tay đưa được phân nữa đã vội đưa xuống khi thấy An Nam từ xa tiến lại đưa tay ôm lấy eo của Thuỳ Trang. Hai người sát bên còn Diệp Anh thì sát thương.

Thuỳ Trang: Sao anh đến đây vậy?

An Nam kéo sát Thuỳ Trang lại gần mình hơn hít lấy mùi hương trên cơ thể Thuỳ Trang, anh đã rất nhớ dù chỉ xa cách chưa được một ngày.

An Nam: Tối qua anh bận quá về không được nên là có hơi nhớ em, anh gọi hỏi thư ký thì cô ấy nói hôm nay em đến studio DA.

Thuỳ Trang sợ Diệp Anh hiểu lầm tình cảnh trước mặt nên vừa nói với nét mặt hờn dỗi An Nam để không bị An Nam nghi ngờ, và cùng lúc rời ra khỏi cái ôm của An Nam.

Thuỳ Trang: Sao không gọi cho em?

An Nam: Anh muốn cho em bất ngờ thôi, có thưởng gì cho anh không?

Thuỳ Trang thấy sự chờ đợi của An Nam mà không khỏi bất lực, đã có An Nam lại có Diệp Anh chi vậy chứ. Nhưng Thuỳ Trang không thể nào từ bỏ kế hoạch của mình, đành nhón chân lên đặt lên má của An Nam một nụ hôn.

An Nam thích thú tươi cười lấy tay nựng lấy má Thuỳ Trang, Diệp Anh nhìn thấy hết từ đầu đến cuối mà cảm thấy ngứa mắt.

"Ý là mình cũng lớn rồi mà làm cái trò gì khó coi dữ". Diệp Anh giả bộ kho khan vài tiếng chứ không là không biết hai người này còn dây dưa đến bao giờ.

An Nam: Chào giám đốc Diệp, rất vui được hợp tác với cô.

Diệp Anh cười nhếch mép khi thấy bàn tay của An Nam đang đưa trước mặt mình, Diệp Anh đưa tay ra sắp chạm tay tới liền ngược đưa lên vuốt tóc mình mà cười cợt nói.

Diệp Anh: Tôi nhớ anh bên công ty Trần An, chứ đâu bên công ty Nguyễn Thị? Tôi chỉ hợp tác với vợ anh, nên anh không cần phải vui.

An Nam thu tay về vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại ghét cay ghét đắng, nếu không phải Diệp Anh là bạn thân của Thuỳ Trang thì An Nam cũng chẳng cần lấy lòng.

An Nam: Cô Diệp thật khéo đùa.

Diệp Anh biết trong lòng An Nam đang cảm thấy khó chịu liền thấy hài lòng, phải cho hắn biết cảm giác mới nảy của mình như thế nào.

Diệp Anh: Tôi sẽ cho đó là một lời khen, giờ tôi xin phép.

Diệp Anh nói xong quay qua nắm lấy tay Mlee mà kéo vào phòng của mình, để bàn về hợp đồng hợp tác giữa đôi bên.

Thuỳ Trang nhìn theo với đôi mắt đượm buồn "Lần đầu chị vì người khác mà quát nạt em, chị đổi gu thích người nhỏ tuổi rồi sao?".

Nhìn vào với đường nét trên gương mặt thì đủ biết Mlee có vẻ nhỏ tuổi hơn Diệp Anh rất nhiều, chắc 4 đến 5 tuổi lận.

An Nam đã cất công tới tận đây để đi ăn cùng Thuỳ Trang, nếu từ chối sẽ cho An Nam cảm thấy không an toàn trong tình yêu này nên Thuỳ Trang đành phải đồng ý.

Thuỳ Trang kêu An Nam qua bên nhà hàng chọn món trước tí công việc xong sẽ qua sau, Thuỳ Trang đứng trước cửa phòng Diệp Anh chờ đợi vì cô thư ký nói là giám đốc dặn không cho ai vô vì đang bàn công việc không muốn bị làm phiền, Thuỳ Trang cũng không dám vì sợ Diệp Anh sẽ giận mình như mới nảy.

Thuỳ Trang đợi từ nảy giờ cũng đã 15 phút trôi qua, Thuỳ Trang nở nụ cười vì cuối cùng cánh cửa phòng của Diệp Anh cũng đã mở ra, nhưng rất nhanh dập tắt khi thấy Diệp Anh vừa đi ra vừa vui cười với Mlee.

Diệp Anh cùng Mlee đi ngang qua Thuỳ Trang mà không thèm nhìn lấy một cái, Thuỳ Trang tức tối mà đi theo sau, có kêu như thế nào Diệp Anh cũng chẳng chịu trả lời.

Thuỳ Trang mất kiên nhẫn mà chạy đến nắm lấy tay của Diệp Anh kéo ra một góc khác, khi thấy Diệp Anh mở cửa xe của mình cho Mlee vô trong ngồi.

Diệp Anh khó chịu khi mình bị lôi đi như vậy liền vùng tay mạnh ra khỏi cái nắm tay của Thuỳ Trang, khiến cho Thuỳ Trang không kịp thích ứng nên có phần hơi chao đảo.

Diệp Anh: Làm khùng điên cái gì vậy hả?

Thuỳ Trang: Cái người đó là ai?

Diệp Anh: Tại sao tôi phải trả lời?

Thuỳ Trang: Em muốn biết.

Diệp Anh thở dài nhìn Thuỳ Trang mà nói, dù sao cũng biết nên cũng chẳng giấu làm gì cho mệt.

Diệp Anh: Dù sao trước sau cũng phải biết thôi để tôi nói, là người đại diện cho sản phẩm lần này.

Thuỳ Trang: Em không thích, chị không được kí hợp đồng với cô gái đó.

Diệp Anh: Lý do?

Thuỳ Trang: Em không thích.

Diệp Anh chưa bao giờ nghe một cái lý do nào phi lí như vậy liền cảm thấy khó chịu, cộng với phần nhớ lại Thuỳ Trang nảy hôn An Nam lại càng tức, có phần hơi lớn tiếng mà phản bác.

Diệp Anh: Bớt trẻ con lại dùm, không thích là chuyện của cá nhân em, em không thích thì huỷ hợp đồng này luôn đi.

Thuỳ Trang: Chỉ vì cô gái đó mà chị huỷ hợp đồng?

Diệp Anh: Ừ, người ta vừa hiểu chuyện vừa dễ thương không có như em.

Thuỳ Trang nghe xong mắt có phần hơi mờ đi vì nước đang dần đọng lại, chỉ vì một người con gái Diệp Anh mới gặp mà lại đi so sánh với người con gái thương Diệp Anh cả 10 năm nay.

Thuỳ Trang: Như em là như nào hả?

Diệp Anh: Tự mà biết đi.

Diệp Anh nhìn thái độ của Thuỳ Trang ngao ngán lắc đầu, bỏ lại câu nói liền muốn bỏ đi bước lại xe. Diệp Anh cảm thấy tay mình bị nắm lại liền quay lại nhìn Thuỳ Trang khó chịu.

Thuỳ Trang: Chị đi đâu đó?

Đưa cánh tay chỉ về phía xe của mình, Diệp Anh chán ghét trả lời với sự ngang bướng của Thuỳ Trang lúc này.

Diệp Anh: Đi ăn với cô gái đó.

Thuỳ Trang: Chị không được đi.

Diệp Anh: Nếu như đói thì cứ đi chung, dù sao em cũng là đại diện phía bên đối tác.

Thuỳ Trang: Em không đi được.

Diệp Anh: Nếu có hẹn với người khác rồi thì cũng đừng đứng đây cản trở người khác hẹn nhau.

Diệp Anh cười nhạt nhìn Thuỳ Trang "Ở đây đôi co làm gì khi mình cũng cùng người khác hạnh phúc, chắc thấy tôi hạnh phúc nên em có vẻ không ưng lắm".

Diệp Anh bỏ lên xe đi rồi, chỉ còn Thuỳ Trang rơi từng giọt nước mắt nhìn theo, Diệp Anh khó chịu thì quá quen rồi nhưng đây là lần đầu Diệp Anh chọn bỏ rơi Thuỳ Trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top