Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 19.2

Đúng là.

Viết chương trình, không có máy tính, tựa như không bột đố gột nên hồ.

Lúc Miểu Miểu từ văn phòng Hoắc Tư Diễn đi ra, nhìn thấy một đám với ánh mắt xấu xa, cô ôm chặt chiếc máy tính xách tay trong tay, bây giờ cô đã hoàn toàn liên quan rồi.

Nào có nhân viên nào đến máy tính của ông chủ cũng dám lấy?

Tính toán một chút, vẫn là dùng thực lực để chứng minh đi.

Miểu Miểu trở lại chỗ ngồi, đặt máy tính lên bàn, bật máy lên thì gặp khó khăn, cô không dám đến gặp Hoắc Tư Diễn một lần nữa dưới cái nhìn thâm thúy của mọi người.

"Hoắc sư huynh, mật mã máy là bao nhiêu?"

hsy: "334759."

Miểu Miểu nhập password, mở máy thành công, màn hình mặc định của hệ thống sạch sẽ như mới nên cô có thể thoải mái sử dụng mà không bị áp lực tâm lý.

Dù sao cũng là làm việc cho anh.

Vào ngày đầu tiên làm việc, Miểu Miểu mang về hợp đồng thời hạn ba năm và một lon trà của Hoắc Tư Diễn. Ngay sau khi Tạ Thích Minh nhận nó, đã lập tức pha uống, uống xong còn khen ngợi không dứt, bảo là loại trà này là một báu vật quý hiếm, cũng nhân tiện khen ngợi Hoắc Tư Diễn, nói rằng anh ấy có tầm nhìn tốt, cũng là người tốt.

Miểu Miểu phiền muộn, lão Tạ bố cũng thật quá dễ mua chuộc đi? Không khỏi lo lắng, nếu tương lai có nam nhân nào tới cửa cầu thân lại mang trà ngon tới lấy lòng, há chẳng phải rất dễ cưới được quý nữ của ông sao?

Cô lắc lắc đầu, đi lên lầu.

Sau một đêm ngon giấc và nạp lại năng lượng, ngày hôm sau, tràn đầy năng lượng, giờ làm việc cụ thể không ai nói cho cô biết, cô dậy sớm và đến phòng thí nghiệm lúc 8 giờ.

Những người khác đã đến, dường như họ đã bận rộn từ nãy giờ, ngay cả dáng người cao lớn của Hoắc Tư Diễn cũng xuất hiện trong phòng làm việc, Miểu Miểu dường như là người đến muộn nhất, cô vội vã gọi Đồng Phóng sang một bên, hỏi hắn: "Giờ làm việc là mấy giờ vậy?"

Đồng Phóng nói: "Không có giới hạn thời gian. Em có thể đến bất cứ khi nào em muốn."

"Nhưng em thấy các anh đều đến rất sớm, trời chưa sáng đã dậy sao?" Cô đi ra ngoài lúc 6 giờ 30, đường đi cũng phải mất một tiếng rưỡi, tự mình lái xe không có quá nhiều ùn tắc.

Đồng Phóng nắm tóc cười: "Bọn anh ở ký túc xá trên lầu, rất tiện."

Tốt như vậy, còn có ký túc xá nhân viên.

"Đừng nói với em, trên lầu còn có nhà ăn."

"Không phải vậy, nhưng có bữa phụ, nơi này gọi cơm bên ngoài cũng rất tiện."

Đồng Phóng hỏi lại: "Em có muốn đến ở không? Hình như vẫn còn phòng trống."

Miểu Miểu cảm ơn ý tốt của hắn: "Tạm thời không cần."

Đồng Phóng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đổi ý, có thể đến tìm Hầu Khả, chìa khóa phòng trống đều nằm trong tay cậu ta." Giọng điệu của hắn cũng giống như người cho thuê phòng, "Căn hộ độc lập, không tốn tiền thuê nhà, điện nước cũng miễn phí."

Miểu Miểu nói đùa: "Nha nha! Thì ra các anh đều là Ngũ Đấu Mễ khom lưng."

"Khom lưng?" Đồng Phóng xoa xoa eo, "Tôi thấy, phục sát đất cũng được." Thời đại này kinh tế khó khăn, dược ăn được ở, tiền lương lại cao, cuối năm được thưởng, ông chủ như vậy đúng là hiếm thấy.

Miểu Miểu bĩu môi: "Em thay mặt tiểu Kiều, khinh bỉ anh."

Đồng Phóng nén tiếng cười, rất vui vẻ.

Miểu Miểu cũng đến văn phòng với tâm trạng vui vẻ, Hầu Phảng sư huynh ngồi trước máy tính viết chương trình như một nhà sư già. Máy tính để bàn mới được cài đặt trên bàn. Cô nhìn nó, máy chủ là cấu hình cao nhất trên thị trường, bàn phím và chuột được tùy chỉnh đặc biệt, cái sau được thiết kế đặc biệt để vừa với kích thước lòng bàn tay của cô gái.

Cô nhẹ nhàng gõ gõ bàn phím, xem ra đây là đãi ngộ dặc biệt khi làm học muội.

Miểu Miểu thích ứng nhanh chóng với bầu không khí làm việc ở đây, chú tâm làm việc, ngày ngày vui vẻ bận rộn,

Nhưng vài ngày sau, cô thấy cơ thể có chút không chịu được, nguyên nhân chủ yếu là do thời gian đi đường quá nhiều khiến thời gian ngủ cũng bị giảm đi rất nhiều.

Mỗi ngày đều lội núi băng đèo, sáng sớm leo núi, tối lại xuống núi, cường độ làm việc cao, về đến nhà mệt rã rời, ngày qua ngày, coi như làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Tiếp tục như vậy không ổn.

Miểu Miểu thương lượng với bố mẹ, chuyển tới sống ở ký túc xá.

Hầu Khả đã nhờ người dọn phòng trước, đồ đạc đều có, điện nước cũng có, Miểu Miểu có thể trực tiếp dọn đến ở.

Lầu bốn các phòng đều có người ở, cô chỉ có thể ở lầu năm.

Ra khỏi thang máy, Hầu Khả cầm vali của cô đi phía trước, Miểu Miểu tò mò hỏi: "Lầu năm có người ở không?"

"Có." Hầu Khả nói: "Đã có hai người, Hầu Phảng ở cánh vách phòng em."

"Vậy người còn lại?"

Hầu Khả cười khà khà: "Đến lúc em ở, chẳng phải sẽ biết?"

Vô cùng thần bí.

"Đến rồi." Hầu Khả dừng lại trước một cánh cửa, mở nó bằng chìa khóa, Miểu Miểu cầm chiếc túi của bước vào.

Phong cách rất tươi mới và sống động, không gian bài trí cũng rất thoải mái, sáng sủa và sạch sẽ.

Miểu Miểu cơ hồ vừa nhìn đã thích chiếc ghế sofa vải màu xanh nhạt trong phòng khách.

Cô nhìn ra ngoài, ngoài ban công nhỏ có vài chậu cây xanh đang lay động nhè nhẹ theo gió, đâu đâu cũng thấy hơi thở của cuộc sống.

Ký túc xá của nhân viên, thực sự nằm ngoài suy đoán của cô.

Hầu sư huynh cũng quá có tâm rồi.

Hầu Khả cũng kiểm tra từ trong ra ngoài, nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng trên bàn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

"Hầu sư huynh, cảm ơn anh."

Hầu Khả vung tay: "Không cần khách khí như thế."

Sau này phải giao thông tin với người của Khoa Học Kỹ Thuật Thanh Viễn, thời gian không còn nhiều, hắn đưa một chùm chìa khóa cho Miểu Miểu: "Tôi đi xuống trước. "Nếu em có việc gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

"Được, anh bận trước đi." Miểu Miểu đưa hắn ra ngoài.

"Vào ở vui vẻ."

Sau khi Hầu Khả rời đi, Miểu Miểu đóng cửa lại, vệ sinh xong, cô không có việc gì làm khác, chỉ dọn giường đặt vài bộ quần áo, liền lười biếng ngã xuống sô pha nghịch điện thoại di động.

Sau khi chơi vài ván game với Tiểu Kiều, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng bên cạnh, không biết có phải là Hầu Phảng sư huynh hay người hàng xóm bí ẩn quay lại không?

Mọi người sẽ sống trên cùng một tầng và làm việc ở cùng một nơi trong tương lai, việc tạo mối quan hệ tốt đẹp là điều luôn luôn đúng đắn.

Miểu Miểu ngâm nga một bài hát, lấy quả việt quất mua trước đó trong tủ lạnh ra, mở cửa đi ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.

Cô còn đang suy nghĩ, ở bên trong có phải Hầu Khả sư huynh không, không biết hắn có thích ăn việt quất không?

Cửa mở.

Khi ánh sáng mờ đi, Miểu Miểu ngước mắt nhìn lên, người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, khí chất trong trẻo như trăng gió nhẹ, đôi mắt đẹp đó lặng lẽ nhìn cô, nó dường như làm tan chảy ánh sáng, đôi mắt anh dịu dàng lạ thường.

Không phải Hoắc Tư Diễn, thì là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top