Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 20.1

Miểu Miểu ngàn vạn lần không nghĩ tới, Hoắc Tư Diễn không ở biệt thự Thịnh An, lại chạy tới chen chúc ở ký túc xá nhân viên rộng không tới 100 mét vuông, anh là ông chủ của phòng thí nghiệm đó, coi như đi muộn về sớm cũng không ai nói gì đúng không?

Đại khái là nhìn mặt cô ngạc nhiên quá mức, nam nhân dựa vào cạnh cửa mỉm cười giải thích: "Đi đi về về không tiện lắm."

Nói thật là những ngày qua anh cơ hồ ở phòng thí nghiệm hai mươi tiếng mỗi ngày, vì vậy liền dứt khoát qua đây ở.

Hôm qua anh lên để lấy tài liệu, thì thấy cửa bên cạnh đang mở, nghe thấy Hầu Khả và một người phụ nữ đang nói chuyện.

"Dì ơi, chuyển đến ở là một cô gái, phiền dì quét dọn cẩn thận chút."

"Hiểu rồi hiểu rồi!"

Phòng thí nghiệm chỉ có một cô gái, ngoại trừ Miểu Miểu còn có thể là ai? Đối với Hoắc Tư Diễn mà nói, nghe được là ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá bất ngờ, cô sẽ tới đây ở, chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Anh không để ý đi tới lấy tài liệu, gọi điện thoại cho cửa hàng hoa, để họ mang tới mấy chậu cây xanh, anh nhớ trước đây cô hay đi lang thang trong vườn cây của trường, còn lén trồng một cây hoa hồng, lúc đó mới trồng hạt giống, cô hai tay nâng mặt và hỏi anh với một nụ cười, sau này hoa nở sẽ có màu gì?

Cô còn nói, cô thích màu hồng nhạt.

Sau đó, cô không đợi hoa nở liền chuyển trường. Tháng tư năm đó, anh về trường làm thủ tục, đặc biệt đi tới vườn hoa, thấy ở bên trong góc, cỏ dại rậm rạp, lẻ loi một đóa hoa hồng hồng...

Vì vậy, Hoắc Tư Diễn yêu cầu một bó hồng phấn, nhân viên cửa hàng hoa giao đến, họ cắm vào một chiếc bình màu xanh đậm, đặt trên bàn trong phòng khách của cô.

"Hoắc sư huynh." Miểu Miểu quơ tay trước mặt anh, "Anh có ăn việt quất không?"

Hoắc Tư Diễn đem cửa mở ra, nghiêng người sang: "Vào đi."

Miểu Miểu do dự ba giây trước khi nhấc chân bước vào cửa, ánh mắt nhìn xung quanh để tìm đôi dép đi trong nhà, Hoắc Tư Diễn như có mắt sau lưng, bảo cô trực tiếp đi vào. Cửa vẫn mở khiến cô yên tâm không thể giải thích được, đặt quả việt quất trên bàn, còn mình thì ngồi xuống ghế sofa, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Căng thẳng cái gì a.

Miểu Miểu tự nhắc nhở mình, không phải chỉ cho hàng xóm một hộp việt quất thôi sao? Hàng xóm này không phải ngày xưa là sư huynh bây giờ là boss sao? Hoắc Tư Diễn cũng chỉ có một đôi mắt, hai chân hai tay, cũng không phải quái vật ăn thịt người.

Cô nhẹ nhàng bình tĩnh lại.

Phòng này và phòng của cô cũng tương tự nhau, có điều phong cách có chút khác, ở đây gam màu chủ đạo là màu xám đậm, đương nhiên không gian diện tích lớn hơn nhiều.

"Ở chỗ tôi không có đồ uống, uống nước khoáng được không?"

"Được a."

Hoắc Tư Diễn bước ra khỏi phòng, đưa cho cô một chai nước khoáng.

Trong đầu Miểu Miểu ngay lập tức hiện lên câu nói của đồng chí lão Tạ: "Con đang ở bên ngoài, người khác đưa nước khoáng cho con, nếu như cái nắp bị vặn ra, tuyệt đối không thể uống, ai biết người ta có cho thêm gì vào trong? Bố không phải muốn con suy nghĩ người khác có ác ý, chỉ là xã hội này lòng người hiểm ác, vẫn nên có tâm phòng bị người."

E hèm, có vẻ như tiêu đề bị lệch.

Miểu Miểu vừa vặn khát nước, không chú ý liền uống hơn nữa chai, Hoắc Tư Diễn rửa sạch việt quất đi ra, đặt trong bàn sứ Thanh Hoa, tới trước mặt cô hơi: "Còn muốn nước không?"

"Không cần." Miểu Miểu xua tay, "Một chai là... Được rồi."

Hoắc Tư Diễn cũng ngồi xuống, cách cô một khoảng cách chỗ ngồi, cảm giác được anh đang nhìn cô, Miểu Miểu vươn tay cầm lấy một quả việt quất, nhét vào trong miệng, hàm răng khẽ nhai, vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập đầu lưỡi.

"Đã quen thuộc chưa?" Hoắc Tư Diễn lên tiếng phá vỡ trầm mặc.

"Ừ." Miểu Miểu gật đầu như gà mổ thóc, ngay lập lức nói chuyện, "Em rất thích bầu không khí trong phòng thí nghiệm, không phải nói công việc dễ, chính là tâm trạng lúc làm việc rất thoải mái, mọi người rất tốt, có thể học hỏi được rất nhiều. Hơn nữa, không phải em mới dọn tới sao? Không chỉ phòng được quét dọn rất sạch, trên bàn còn có hoa hồng em thích..."

Hoắc Tư Diễn câu lên khóe môi, cười với ý vị sau xa: "Thích là tốt rồi."

Miểu Miểu nhìn lông mày anh giản ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ điều cô nói làm anh hài lòng? Cô tuy rằng không thích xu nịnh, nhưng cũng không ngại để làm boss vui. Liền thực lòng khen phòng thí nghiệm một phen, cuối cùng còn tỏ thái độ, ba năm công tác nhất định sẽ nổ lực hết mình, cống hiến ở mức cao nhất.

Miểu Miểu say sưa nói, bên cạnh cô vô cùng an tĩnh, cô nghi hoặc quay sang, Hoắc Tư Diễn nhìn cô đến thất thần, đáy mắt hình như có chút phức tạp, như ẩn như hiện, khó có thể biết được, trái tim cô bỗng chóc đập loạn xạ.

"Miểu Miểu, em vẫn..."

Miểu Miểu cũng không biết từ khi nào anh chuyển cách xưng hô từ Tạ sư muội thành Miểu Miểu, chỉ cảm thất lúc anh gọi hai chữ này, ngữ khí quá tự nhiên, còn có, ánh mắt anh nhìn cô, phảng phất nhu tình, tựa như đang nhìn... người con gái mình thích.

Không đúng a.

Bạn gái anh là Mạc Lỵ Lỵ, không phải đang ở Mỹ sao?

Miểu Miểu đột nhiên giật mình, lẽ nào anh muốn một chân đạp hai thuyền? Trong nước và ngoài nước, tình yêu hai nơi?

Anh coi cô là gì?

Nhưng Hoắc Tư Diễn... Anh là người như thế sao?

Hoắc Tư Diễn thấy cô như đang gặp kẻ thù lớn, một bộ dạng đề phòng, lời muốn nói đều lưu lại ở giữa môi răng, nhưng một giây sau anh liền quyết định, nhất định phải hỏi cô, nhất định phải nói cho cô biết...

Ngay lúc đó, Đồng Phóng ở ngoài cửa nhìn vào: "Miểu Miểu, thì ra em ở chỗ Hoắc tổng."

Đồng Phóng đi tìm cô đi liên hoan, nhưng gõ cửa phòng cô không ai trả lời, vừa vặn cửa sát vách lại mở, hắn liền nhìn một chút, không nghĩ tới Miểu Miểu đúng là đang ở bên trong.

Chỉ là...

Đồng Phóng lập tức cảm thấy có chút khác thường, hắn nào dám nhìn vẻ mặt Hoắc Tư Diễn, chỉ có thể nhìn về phía Miểu Miểu.

Miểu Miểu bị hắn nhìn đến có chút mất tự nhiên, còn vô tội chớp mắt.

Đại ca, anh đây là phá được bí mật lại làm như cái gì cũng không biết, huống hồ cửa đang mở, em cùng anh ấy chỉ ngồi nói chuyện thôi chứ không có việc gì được không?

Đúng rồi anh tìm em có việc gì, mau nói có được không?

"À." Đồng Phóng phản ứng chậm nữa nhịp, ho nhẹ một tiếng, "Tôi tìm em đi ăn cơm."

"Ăn cơm, được." Miểu Miểu lên tiếng.

"Hoắc tổng... Muốn đi cùng không?" Đồng Phóng khó khăn hỏi.

Cảm thấy đi ăn gọi ông chủ có chút kỳ cục, nhưng trước mắt nếu không gọi cũng không tốt. Ôi, hắn là ai, tại sao lại ở đây, còn ở trong vũng nước lầy này?

"Không cần." Hoắc Tư Diễn ngữ khí trầm thấp khó dò, "Mọi người cứ đi đi."

Miểu Miểu cùng Đồng Phóng như được đặc xá, một trước một sau đi ra ngoài, còn thức thời đóng cửa lại.

Đồng Phóng bất an xoa xoa tay, làm sao bây giờ, có một linh cảm chẳng lành, như sau này sẽ bị ông chủ làm khó dễ.

Buổi liên hoan rất náo nhiệt, những người đến đều là những người trẻ tuổi, Miểu Miểu tính tình chín chắn, Hầu Khả cũng rất năng động, không khí vui vẻ, sau bữa ăn thì tiếng cười không ngớt, cô nhanh chóng hòa nhập với tất cả mọi người. Còn được trao tặng danh hiệu là bông hoa đẹp nhất trong phòng thí nghiệm.

Buổi tối, Miểu Miểu trở lại ký túc xá, rửa mặt xong, nằm lên giường, rất nhanh đã ngủ say.

Không hề hay biết, ngay bên cạnh, có người lặng lẽ ngồi dựa vào bức tường phòng ngủ của cô cho đến rạng sáng.

Ngày hôm sau, Miểu Miểu đang ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy, nhìn người da trắng nõn trong gương, tự luyến vài phút rồi mới đánh răng rửa mặt.

Bữa sáng là yến mạch sữa cùng vài miếng hoa quả, ăn xong thì đi đến phòng thí nghiệm, cô là người thứ ba đến, thì thầm hát, chậm chạp đi đến phòng giải khát rót nước, sau đó bắt đầu công việc.

Chín giờ sáng, Miểu Miểu lần đầu tham gia cuộc họp của phòng thí nghiệm, Hoắc Tư Diễn chủ trì cuộc họp ngồi ở trên cùng, cô ngồi ở dưới anh, phụ trách ghi chép nội dung cuộc họp.

Chủ đề cuộc họp lần này là: Đi tìm bệnh viện hợp tác hạng mục mới.

Phòng thí nghiệm PC chủ yếu làm hạng mục người máy chữa bệnh, hạng mục này được khen là "Kỹ thuật hàng không vũ trụ y tế", trong nước hiện nay chỉ có một số công ty niêm yết lớn, trường đại học, tổ chức nghiên cứu khoa học, các hoạt động chung khác và nó chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển, sản xuất và thử nghiệm lâm sàng, người máy chữa bệnh hiện nay chủ yếu là hàng nhập khẩu.

Có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, quá nhiều tiền. Bỏ nhiều tiền vào nó có thể cũng thành bọt biển, như Khoa học kỹ thuật Thanh Viễn, được Hoắc Tư Diễn mua lại là một ví dụ điển hình. Nó cũng là một robot y tế, đáng tiếc nó chỉ tồn tại được chưa đầy hai năm thì bị tuyên bố phá sản do bất đồng ý kiến ​​của đối tác và vòng quay vốn kém hiệu quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top