Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21

"Miểu Miểu, em còn... Thích anh sao?"

"Ừ..."

Cô nhẹ nhàng đáp lại một chữ, lại làm nơi sâu nhất của Hoắc Tư Diễn đổ ầm một cái, triệt triệt để để.

Định mệnh sinh ra làm người Hoắc gia, thuở nhỏ sống ở thành Phú Xuân, tranh đấu gay gắt, sóng ngầm mãnh liệt, sinh ra tính tình lãnh đạm, không thể yêu thích đồ vật gì, cho dù có thích cũng không thể biểu hiện ra.

Nhớ lại năm bảy tuổi, trên đường anh thấy một con chó hoang, liền cho nó ăn một chút, không nghĩ đến sáng hôm sau liền thấy thi thể nó ở trong thùng rác. Cả thân đầy máu, cuộn mình thành tư thế thống khổ, con mắt mờ mịt vẩn đục mở to, không khó nhận ra nó đã quặn quại như thế nào trước khi chết.

Đây là cảnh cáo, cũng là "Thiện ý" nhắc nhở của một số người.

Từ đó về sau, dù là hoa cỏ ven đường, Hoắc Tư Diễn cũng không dám nhìn lại một giây.

Sau khi đoạn tuyệt với Hoắc gia, anh trở thành bác sĩ ngoại khoa, gặp nhiều ca sinh lão bệnh tử, cũng tự mình trải nghiệm sự bất lực của sinh mệnh ở bàn tay mình, có thể bởi vì tâm tình không tốt đã ở dưới lầu của bệnh viện đến hừng đông, dần dần bình tâm lại, không phải là tê dại mà là bình tĩnh và lý trí.

Rõ ràng giờ phút này Hoắc Tư Diễn đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh, lý trí mà anh luôn tự hào, bị đè nén quá lâu, cũng không biết tìm lối ra, người bình thường vui mừng khôn xiết, hạnh phúc như giành được toàn bộ tâm tình của thế giới, đa số sẽ cười to để diễn tả, nhưng anh mà nói, lại đỏ viền mắt.

Ôm người con gái mình yêu thương bấy lâu trong vòng tay không còn là giấc mộng không thể với, cũng không còn nỗi cô đơn thấu xương phải một mình đối mặt sau khi tỉnh dậy.

Thật sự là cô.

Mấy phút trước, cô nói cho anh biết, cô còn thích anh.

Hoắc Tư Diễn trầm thấp cười, đôi mắt anh đào sáng lên, con ngươi đen tựa như có ánh sáng, anh cười đến thỏa mãn, như nhận được lễ vật tốt nhất trong đời.

Trái trim vừa căng vừa đầy, anh khẽ gọi hai chữ: "Miểu Miểu."

Không có âm thanh đáp lại.

Hoắc Tư Diễn cúi đầu nhìn, cô tựa vào ngực anh ngủ say sưa, tay còn núi lấy áo sơ mi của anh, anh lại nở nụ cười.

Hoắc Tư Diễn chưa từng ôm cô gái nào, sợ cô cảm thấy không thoải mái nên đã nhiều lần điều chỉnh tư thế, khi ôm cô mới nhận ra những lần trước đó đều không cần thiết, cô ngủ rất ngon, lông mi dài đen nhánh khẽ rủ xuống, làn da trắng nõn.

Hoắc Tư Diễn ôm cô đến phòng ngủ, đặt nhẹ lên giường, tay đang đặt ở eo cô định rút ra, không ngờ bị cô vươn mình ngăn chặn, còn chưa kịp phản ứng, tay chân cô đã quấn tới, dùng sức ôm lấy anh.

Anh không có phòng bị, bị cô ôm đến nghiêng người, không biết làm sao liền nằm nghiêng bên người cô, chóp mũi chạm nhau.

Môi mềm mại của cô phun ra hơi thở ấm áp.

Hoắc Tư Diễn cả người cứng ngắc, cảm giác được hô hấp của mình tăng lên, anh thật sự muốn tách cô ra, nhưng không được, thế nào cũng không được, cô hẳn là coi anh như gối ôm, ôm thật chặt, còn sờ sờ đầu anh, lầu bầu nói gì đó.

Anh không thể làm gì khác hơn là để mặc cô tiếp tục ôm.

Thời gian trôi qua đối với Hoắc Tư Diễn đã trở nên mơ hồ, ôm không biết bao lâu sau, Miểu Miểu cử động, dường như không thích sức nóng trên người anh, khẽ cau mày, nằm quay về phía trước, cô không ngừng kéo cổ áo: "Nóng."

Cảnh xuân lộ ra một cách tự nhiên.

Hoắc Tư Diễn luống cuống tay chân đi lấy điều khiển điều hòa ở trên bàn, cầm không chắc làm rơi xuống đất, anh xoay người lại kiếm, trước mắt lộ ra hình ảnh đó, ôn hương nhuyễn ngọc.

Đây là không tôn trọng đối với con gái, hơn nữa họ không phải là bạn trai bạn gái.

Anh nhắm mắt lại, như để xua tan suy nghĩ đó, lại mở mắt ra, tựa hồ như đã khôi phục vẻ tự tin.

Người ta giỏi dùng khuôn mặt để giả tạo biểu cảm và che đậy trái tim, Hoắc Tư Diễn hiểu rõ điều này, tuy nhiên trái tim đang đập và nhiệt độ cơ thể tăng mạnh vẫn bộc lộ cảm xúc thật của anh.

Hầu kết nhún, đó là dục vọng nam tính đang bành trướng, đại đa số đều có thể khống chế, không khống chế được thì có thể dùng phương thức khác để giải quyết. Hiện tại giai nhân đang ở trước mắt, mỗi lần cô hít thở, đều khiến anh mất khống chế bám ở bên lề.

Hoắc Tư Diễn hít một hơi thật sâu.

Sợ Miểu Miểu bị cảm, máy điều hòa mở ở nhiệt độ 30 độ, cô cảm thấy nóng, anh giảm xuống còn 27 độ.

Miểu Miểu rốt cục an phận, không còn uốn éo nữa.

Hoắc Tư Diễn lặng lẽ đem máy điều hòa tăng lại đến 30 độ, vừa mới thả điều khiển xuống lại nghe người trên giường nỉ non: "Khát."

Nước ấm nuốt vào từng chút một, giống như cây nho leo héo rũ nửa buổi trưa hè, Miểu Miểu uống vừa nhanh vừa vội, mơ hồ nghe thấy một giọng nói tràn đầy từ tính nhắc nhở cô: "Uống chậm một chút."

Cô cảm giác nhất định mình đang nằm mơ.

Cô nóng, không khí ngay lập tức hạ xuống.

Cô khát, liền có nước ấm cho cô uống.

Xem ra đây là cho cô toại nguyện trong mộng đây.

Miểu Miểu đột nhiên huơ tay: "Hái sao."

Cô đưa tay ra bắt hai lần, kỳ quái, tay đều trống không? Sao đâu?

"Hái trăng."

Cô huơ loạn ở giữa không khí.

Hoắc Tư Diễn không thể làm gì khác là nắm chặt tay cô, một lần nữa nhét lại vào chăn, nhưng cô nào chịu, trong miệng vẫn la hét, lại là vì sao, lại là trăng.

Anh trước đây không có nhìn thấy dáng vẻ cô say, khôn nghĩ tới lại không an phận như thế, liền đứng dậy ở trong phòng đi một vòng, đi tới bàn trang điểm lấy một vật gì đó, đem tới, đặt trong tay cô.

Miểu Miểu nắm thật chặt quả nhiên an tĩnh lại.

Hoắc Tư Diễn còn chưa kịp thở ra một hơi liền nghe cô vui vẻ kêu lên: "Nữ thần Ánh trăng, hãy cho tôi sức mạnh. Thủy thủ Mặt trăng, hãy biến hình!"

Hoăc Tư Diễn: "..." Đau đầu xoa mi tâm.

Người dù say nhưng không có biểu hiện say, rượu nhất thời không thoát ra được sẽ không tốt cho cơ thể, anh vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng, định giúp cô lau mặt và tay, để nó sẽ thoải mái hơn một chút.

Hoắc Tư Diễn đặt chậu nước lên bàn đầu giường, kéo ghế ngồi xuống bên giường, Miểu Miểu ngơ ngác nhìn trần nhà, như bước vào khoảng không.

Anh vắt khăn, thật nhẹ nhàng lau cổ trước trán cho cô, thấm lại nước rồi vắt khô.

"Anh khi nào thì mới về đây?" Cô thở dài một tiếng.

Hoắc Tư Diễn dường như nghe thấy tiếng trái tim bị xé thành từng mảnh, anh tiếp tục xoa cánh tay cô, cổ họng cô trở nên se lại, phải một lúc sau anh mới nói: "Anh đã trở về."

Miểu Miểu không biết anh có nghe thấy không, nhưng vẫn cố chấp hỏi: "Anh không định quay lại nữa sao?"

Hoắc Tư Diễn nắm chặt tay cô, siết chặt ngón tay: "Anh sẽ không bao giờ rời đi nữa."

"Vì sao ở trong thư anh lại nói những lời tổn thương như vậy?"

Giọng nói của cô quá mơ hồ, Hoắc Tư Diễn không nghe rõ nên nghiêng người, nghe thấy cô nói: "Đồ xấu xa! Không thích anh nữa."

...

Hoắc Tư Diễn ở lại đến bốn giờ sáng, nghe được Miểu Miểu hơi thở đều đều, cũng không còn nói say, anh rón rén đóng cửa lại, dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, bận đến mặt trời lóe sáng mới trở lại phòng cách vách.

Trời vừa sáng, Miểu Miểu bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu cô hơi đau, cô dựa vào giường nghĩ, tối hôm qua cô đã uống bao nhiêu rồi? Cô lại phát hiện trong tay đang cầm một đồ vật mềm nhũn. Mở ra xe, lại là một quả trứng trang điểm.

Thế này cũng quá thần kỳ rồi?

Ký ức khi say rượu trở nên rời rạc, Miểu Miểu không nhớ nổi quả trứng trang điểm đã vào tay cô như thế nào, vả lại cô bò lên giường như thế nào, cô tìm điện thoại và gửi một tin nhắn cho Tiểu Kiều.

Câu trả lời nhanh chóng được gửi đến, nhưng đó là từ Đồng Phóng, hắn nói rằng Tiểu Kiều vẫn đang ngủ, hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại Miểu Miểu: "Đầu em còn đau, có cần xin nghỉ phép không?"

Uống hai viên thuốc là được, làm sao phải xin nghỉ?

Cũng không thể vừa bày tỏ lòng trung thành đã phải xin nghỉ hai ngày vì say rượu chứ? Như vậy thật không hay chút nào.

Miểu Miểu tắm rửa, thay quần áo và bước ra, choáng váng trước những gì cô nhìn thấy! Phòng khách sạch sẽ, bàn ăn cũng được sắp xếp gọn gàng, thậm chí không thể nhìn thấy một dấu chân trên sàn nhà, thật không giống tối qua đã có buổi Party, cô nhìn xung quanh, không biết có phải mình cũng nuôi một cô ốc sên chăm chỉ.

Ai là người cuối cùng rời đi đêm qua?

Hoàn toàn không ấn tượng.

Miểu Miểu vào WeChat và gọi cho Hầu Khả một lần nữa.

Hầu Khả vừa tỉnh dậy, đang nằm trên giường, một giọng nói truyền đến, giọng nói vô cùng buồn ngủ: "Không biết, em hỏi Đồng Phóng xem, lúc tôi đi cậu ta còn ở lại đó."

Miểu Miểu: "Đã hỏi, anh ấy nói không biết."

Đến cùng là ai chứ?

Miểu Miểu không nghĩ tới Hoắc Tư Diễn, anh là người đầu tiên bị cô loại bỏ, bởi vì cô cảm thấy không thể, trăng sáng trong gió như vậy, không thể tưởng được anh lại ở giữa đêm, anh lại dọn dẹp phòng khách của cô.

Thôi không quan tâm về điều đó, đợi đến phòng thí nghiệm rồi hỏi lại.

Ăn xong bữa sáng, Miểu Miểu nghỉ một lát, nuốt hai viên thuốc đau đầu rồi đi ra ngoài, vài phút sau cô bước vào phòng thí nghiệm, trong tiềm thức liếc nhìn phòng làm việc của Hoắc Tư Diễn, kinh ngạc phát hiện anh không có ở đó, có lẽ tối qua anh uống nhiều ở phòng của cô?

Tội lỗi a tội lỗi.

Miểu Miểu đến văn phòng với tâm trạng có chút tội lỗi, bật máy tính lên và bắt đầu làm việc chăm chỉ, có lẽ là do tốc độ phản hồi của não bộ sau khi uống rượu bia, cô ấy gõ sai một đoạn mã khiến tất cả bị hỏng mất chỉ có thể xóa đi và bắt đầu lại.

Một buổi sáng bận rộn trôi qua.

Sau bữa trưa qua quýt, Miểu Miểu ôm laptop trở về ký túc xá, nằm trên ghế sô pha làm thêm giờ, cô có thói quen nghỉ trưa.

Khi Miểu Miểu tỉnh lại, đồng hồ trên tường đã chỉ hai giờ, cô động tay động chân, cả người thả lỏng, đầu cũng không choáng váng, xem ra cảnh say xỉn này đã bị lật tẩy hoàn toàn.

Sau khi ăn một quả táo, súc miệng, Miểu Miểu cầm túi đi ra ngoài, vừa lúc Hoắc Tư Diễn từ trong phòng đi ra, cô mỉm cười chào anh: "Hoắc sư huynh."

Hoắc Tư Diễn gật đầu, tựa hồ chưa nghỉ ngơi tốt, dưới mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng quần áo vẫn rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng không có một chút nếp nhăn, đường vai mịn màng, cùng quần tây đen. Miểu Miểu cũng để ý thấy anh thay chiếc khuy măng sét màu xanh mực, được khảm bằng đá quý mắt mèo rất đẹp, sáng lấp lánh.

Hai người cùng tiến vào thang máy.

Miểu Miểu vừa bấm nút lầu ba liền nghe thấy hắn giọng hơi khàn khàn hỏi: "Đầu còn đau không?"

Anh làm sao sẽ biết cô đau đầu? Miểu Miểu thầm nghĩ, lẽ nào tối hôm qua nhìn ra cô uống say?

Cô có một thể chất đặc biệt, cô không biểu hiện khi say, cô sẽ không uống quá nhiều, vì vậy hầu hết mọi người sẽ không biết rằng cô đang ngồi yên lặng ở đó, nhưng thực sự là say rượu.

Nhưng mà, Hoắc Tư Diễn là người bình thường sao? Anh ấy là bác sĩ, lần trước cô tới tháng còn không tránh được ánh mắt của anh, chứ nói gì đến chuyện say rượu lần này.

Bởi vì đứng ở bên cạnh, Miểu Miểu không có quay đầu lại, mà là nhìn chăm chú nhìn xuống ngón chân: "Uống thuốc xong, buổi trưa lại ngủ, hiện tại đã không sao."

Hoắc Tư Diễn "Ừm" Miểu Miểu dư quang thoáng thấy anh ta đang bấm nút ở tầng 1, nơi đó là bãi đậu xe, anh muốn đi ra ngoài sao?

"Miểu Miểu, đi với anh đến bệnh viện đa khoa Nhân Xuyên."

Miểu Miểu thốt lên, hỏi: "Anh chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không phải." Hoắc Tư Diễn hắng giọng nói, "Hôm trước cùng anh họ em thảo luận phương án phẩu thuật. Anh không tiện lái xe, chỉ có thể làm phiền em."

Dĩ nhiên Miểu Miểu biết nguyên nhân khiến anh lái xe không thuận tiện, anh chỉ ngạc nhiên, hai ngày trước, cô vô tình thấy anh xoa cổ tay phải, vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, nhưng bây giờ, anh đã lấy chủ động tiết lộ với cô...

"Không thành vấn đề." Cô cố nói giọng nhẹ hơn, "Cho nên, chiều nay em có thể không làm việc?"

Nghe đến đây, Hoắc Tư Diễn cũng bật cười, ánh mắt rất ôn nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top