Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

say it ditto ; sponge x setab

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sponge/Bae Young-jun x SeTab/Song Kyeong-jin.

-

"Này, ít nhất thì mấy đứa cũng phải nghĩ ra một ý tưởng khôn ngoan nào đó đi chứ!"

Bae Young-jun bất lực nhìn mấy đứa nhóc trong nhóm cãi nhau ỏm tỏi hết nửa tiếng nhưng vẫn không đưa ra được phương án nào, buổi họp nhóm nào cũng vậy hết. Nhóm do Bae Young-jun phụ trách vẫn chưa thống nhất được đề tài, bọn nhỏ cãi nhau qua lại cuối cùng cũng vẫn không biết mình nên làm cái gì. Hạng mục phim ngắn có quá nhiều chủ đề để chọn, ba đứa bọn nó đều có cái tôi cao ngất trời, không đứa nào chịu nhường đứa nào hết. Hắn chán chường chống cằm, hắn chỉ là giáo viên hướng dẫn, không thể can thiệp được vào cuộc tranh luận của bọn nhóc, cũng không có quyền quyết định đề tài thay chúng, cảm thấy rất bế tắc. Sắp đến hạn phải nộp ý tưởng rồi mà nhóm họ vẫn chưa có gì trong đầu cả.

Lee Min-hoi cuối cùng cũng đưa ra một đề xuất được mấy đứa kia tán đồng sau hai tuần ròng rã cả nhóm mất phương hướng đến độ sắp cạch mặt nhau, "Sao không về trường cũ của tụi mình ấy? Em nghĩ sẽ có kha khá thứ thú vị, vả lại hình như anh đã lâu không về rồi."

Bae Young-jun gật đầu, cảm thấy đề xuất ấy cũng có phần hợp lý. Hắn thật tình cũng có từng nghĩ đến chuyện này, chỉ là sợ phiền phức nên không chọn. Nghe Lee Min-hoi nói cậu ta có bảo kê, vả lại đang trong kỳ nghỉ hè sẽ không làm phiền đến ai, không sợ làm ảnh hưởng tiến độ học tập của học sinh trong trường. Có vẻ như Lee Min-hoi đã ấp ủ kế hoạch này từ lâu nhưng không muốn nói ra, giấy phép quay hình và địa điểm cũng đã được cậu ta chuẩn bị xong xuôi tươm tất hết, cả nhóm bây giờ chỉ còn có việc xách thiết bị lên và đi thôi.

Trường cấp ba cũ của Bae Young-jun nằm ở ngoại ô Seoul, di chuyển bằng xe không xa lắm. Hắn cũng không cảm thấy việc mình lâu ngày không về thăm trường có vấn đề gì to tát, tốt nghiệp rồi thì rời đi thôi, thời đại của hắn cũng đã qua đi từ lâu. Bae Young-jun đã liên tục từ chối những lời mời họp lớp mấy năm gần đây, giữa hẵn và nơi này đã chẳng còn chút kết nối nào hết, hắn cảm thấy quay trở lại đây thật sự không cần thiết. Trùng hợp sau này mấy đứa nhỏ trong đội hắn hướng dẫn cũng đều xuất thân từ cùng một trường cấp ba với hắn, đây là bài cuối kỳ của chúng nó, đề tài là do bọn nhóc thống nhất lựa ra, hắn không thể can thiệp. Hắn buộc phải theo để chắc chắn ba con báo con không gây chuyện phiền phức.

Mọi người ở trường vô cùng niềm nở với bọn hắn, thật ra cũng chẳng còn được mấy người, đều đã đi nghỉ hè cả rồi. Chỉ còn một số ít giáo viên và nhân viên chăm chỉ hi sinh kỳ nghỉ hai tháng ngắn ngủi của mình để ở lại chuẩn bị cho năm học tới. Bae Young-jun trước đây là một truyền kỳ ở ngôi trường này, vô cùng nổi tiếng, đi đến đâu cũng sẽ có những người nhận ra và chào hắn. Bọn hắn được cho mượn một phòng học trống để cất thiết bị quay hình, được hỗ trợ hết mình, mọi người trong trường hình như rất thích được lên tivi hay sao.

Ở giao điểm của hành lang hai lớp, hắn nhìn thấy một bóng người vội vã lướt qua, nhanh đến mức không thể nhìn rõ mặt mũi. Đối phương bước đi rất nhanh, từng bước chân đều mang theo sự dứt khoát khó diễn tả. Cơ thể hắn giống như có dòng điện cao thế chạy ngang qua, vội vàng chạy đuổi theo người kia. Bae Young-jun không biết hắn như vậy là có ý gì, chỉ là trực giác mách bảo đối phương là người hắn không thể bỏ lỡ. Hắn đuổi theo người kia, hành lang tưởng như dài vô tận, đến một ngã rẽ, đối phương đột nhiên đứng lại.

"Song Kyeong-jin?"

Bae Young-jun dụi mắt mấy lần để chắc chắn mình không nhận nhầm người, bóng lưng này thì không thể lệch đi đâu được, hắn một trăm phần trăm cam đoan người kia chính là Song Kyeong-jin. Đối phương nghe thấy có người cứ nhắc tên mình mãi cũng tò mò quay lại nhìn.

"Phòng giáo vụ nói sẽ có đoàn phim đến quay, hoá ra là cậu à?"

"Quả nhiên đúng là cậu rồi", hắn reo lên "cậu đã thay đổi quá nhiều."

"Còn cậu thì chẳng thay đổi chút nào hết đó Bae Young-jun."

Song Kyeong-jin là bạn học thời cấp ba của hắn, nói đúng hơn là bạn thân. Tình bạn gắn kết của hai nam sinh đứng đầu luôn là đề tài nóng để bàn tán, các học sinh khác tò mò lý do vì sao hạng nhất toàn trường lại chịu làm bạn với hạng nhất từ dưới đếm lên. Đám Lee Min-hoi Kang Ye-hoo cũng vô cùng tò mò, gặng hỏi Bae Young-jun mãi, những không thể cạy được miệng hắn ra. Lần này chọn về trường cũ quay phim không nghĩ sẽ gặp được cậu ở đây, đám nhóc thích hít drama mừng thầm trong lòng như vừa trúng số lớn, chuyến này những bí mật thầm kín nhất từ thời đi học của anh bọn nó thể nào cũng sẽ bị phanh phui ra.
Chỉ Bae Young-jun đã không nghĩ lần này hắn sẽ gặp lại cậu ở đây, với một cương vị khác.

Ngày trước Song Kyeong-jin từng nói muốn trở thành một nhà văn đại tài, cậu thậm chí còn đỗ khoa văn học của trường top đầu, Bae Young-jun không nghĩ rằng đến lần tiếp theo gặp lại cậu không phải là ở một buổi ký tặng sách mà là ở trường cấp ba cũ của bọn họ. Thực tế khác xa mơ mộng rất nhiều, tuy Bae Young-jun không hỏi nhưng vẫn có thể lờ mờ đoán được là do hiện thực tàn nhẫn dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết của thiếu niên. So với lần cuối cùng gặp nhau ở buổi lễ trưởng thành năm ấy, Song Kyeong-jin đã thay đổi quá nhiều: những đường nét của thuở thiếu niên hừng hực khí thế đã sớm bị đâu vết của thời gian mài mòn. Cậu ấy chỉ là giáo viên thực tập, dạy môn văn, cũng xem như là phần nào đó thoả mãn được ước mơ thuở trước, dẫu rằng chuyện này cũng không được vẻ vang gì cho cam.

Sau khi gặp lại Song Kyeong-jin, hắn liền không muốn quay phim phóng sự nhàm chán nữa.

Hắn muốn cậu trở thàn nhân vật chính trong thước phim ngắn sắp tới. Đem suy nghĩ này nói ra với mấy đứa nhỏ, bọn nó vì tò mò quan hệ giữa hai người nên vội vàng đồng ý. Hai người đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, tình cảm có lẽ cũng chẳng còn được khăng khít như xưa, nhân cơ hội này để nối lại tình xưa cũng là một ý kiến không tồi. Cả nhóm đồng thuận là một chuyện, nhận được cái gật đầu của Song Kyeong-jin còn khó hơn vạn lần. Cậu vốn sống hướng nội, giao tiếp với người xung quanh còn lười nói chi đến việc xuất hiện trên hình, sau đó Bae Young-jun tốn một tuần để thuyết phục cậu xuất hiện trong phim của mình, tấm lòng chân thành của hắn cuối cùng cũng chạm đến trái tim Song Kyeong-jin.

"Sự hiện diện của thầy Song là niềm vinh hạnh cho đoàn chúng tôi", đám nhóc lải nhải suốt.

Song Kyeong-jin đột nhiên được đối xử như một ngôi sao thì không thể ngừng ngại ngùng.

Đoàn làm phim dự tính thuê trọ hai tháng ở khu vực lân cận để tiện việc di chuyển, Bae Young-jun mặc kệ anh em bàn luận hăng say, hắn quyết định ở ké nhà của Song Kyeong-jin. Cậu nhìn thấy hắn mặt dày xách hành lý đứng trước cửa nhà mình, tuy rất muốn đuổi đi nhưng lại không thể, đành bất lực để hắn vào nhà, may nhà có hai phòng ngủ.

Song Kyeong-jin nói bản thân có phần trăm hướng nội rất cao, có thể thấy cậu đã cố gắng rất nhiều trong lần hợp tác này. Bất đắc dĩ thôi, cậu là một người uy tín, lỡ hứa với Bae Young-jun rồi nên bây giờ không thể nuốt lời được. Kinh nghiệm diễn xuất của Song Kyeong-jin là bằng không, trừ hình tốt nghiệp và ảnh căn cước ra thì chẳng bao giờ cậu đứng trước ống kính máy quay, dáng vẻ luống cuống của cậu trông rất đáng yêu. Khán giả thời nay thích sự chân thật, huống hồ phim này còn không phải để đem công chiếu, không cần phải lo lắng nhiều. Song Kyeong-jin không thể một đấu bốn, cậu đành phải đồng ý thôi.

Ngày quay đầu tiên diễn ra rất thuận lợi, đến giờ ăn trưa, nhân vật chính biến mất.

"Kyeong... à không, thầy giáo Song đâu?"

Kang Ye-hoo lắc đầu bảo cậu ta không biết.

Nhân vật chính đột nhiên biến mất, Bae Young-jun lo đến quýnh quáng tay chân, nhưng trong cơn rối loạn hắn giống như nghĩ ra cái gì đó liền chạy lên tầng thượng của trường học.

Đẩy cửa sân thượng ra, quả nhiên hắn tìm được Song Kyeong-jin ở đó. Cậu không thích giao thiệp với con người và luôn cảm thấy giờ ăn trưa thật phiền phức nên luôn trốn ở đây.

"Ăn cái gì đấy?" Giống như ngày trước Song Kyeong-jin thường trốn lên sân thượng ngồi ăn trưa một mình, bữa trưa gọn nhẹ và rất thiếu dinh dưỡng. Hắn có thể dễ dàng tìm thấy cậu đang tựa lưng vào bờ tường, dưới cái nắng chói chang của ban trưa yên lặng gặm bánh sandwich, âm thanh phát ra rất khẽ. Nhà ăn bình thường rất đông đúc, khó mà tìm được một chỗ ngồi, Song Kyeong-jin thường hay trốn lên sân thượng tìm nơi yên tĩnh dẫu điều đó đồng nghĩa là phải đánh đổi một bữa cơm ngon. Thói quen thường là thứ rất khó thay đổi, Song Kyeong-jin của tuổi hai mươi ba trông cũng không khác gì cậu của tuổi mười tám, gầy nhỏ và cô độc, cảnh tượng ngày trước giống như thước phim tua chậm trôi qua trước mắt hắn. Mùa hè trường học vắng vẻ, đáng lý ra cậu có thể dễ dàng tìm được một vị trí trong nhà ăn có gắn máy lạnh của trường, nhưng Song kyeong-jin theo thói quen vẫn mò lên đây ngồi. Vẫn giống như trước kia, hắn vẫn chẳng ngại nắng nôi xách hộp cơm đến ngồi cạnh cậu, nhìn vào chiếc bánh mì nhỏ cậu ăn mà châm chọc, "Bộ cậu nghèo đến mức không ăn được một bữa cơm tử tế à? Ăn uống thiếu chất thế này thảo nào cậu mãi chẳng lớn được."

"Tốn thời gian lắm." Song Kyeong-jin gom vụn bánh rơi trên quần mình, ừ hử trả lời cho qua chuyện. "Tôi thà dùng thời gian đó để suy nghĩ về những điều sẽ viết trong sách còn hơn."

Bae Young-jun thoáng ngây người, cảm giác như chuyện ngày xưa đang đua nhau quay trở về, sau đó bật cười thành tiếng. Hệt như những lời cậu từng nói khi trước. Hắn giống như nhìn thấy cậu thiếu niên mặc đồng phục trắng tươm tất cùng đôi mắt lanh lợi sáng rực mỉm cười với mình, cứ ngỡ là ảo giác, chớp mắt một cái ảo cảnh tươi đẹp đã biến mất. Sân thượng này trước kia vẫn luôn là nơi trú ẩn của hai người, hắn muốn trốn học sẽ lên đây, Song Kyeong-jin không muốn nói chuyện với người khác cũng sẽ lên đây. Học sinh ngoan sẽ không trốn học, hắn từng rủ cậu trốn vài tiết để lên đây nhưng toàn bị cậu mắng là dở hơi, nhưng chẳng biết có phải vì bị "tha hoá" hay không, Song Kyeong-jin thi thoảng sẽ phá luật, nghỉ những tiết cậu nghĩ rằng không quá quan trọng mà trèo lên sân thượng chơi với Bae Young-jun. Hắn đã lâu lắm mới trở về nơi này. Mùa hè năm nay đã không còn giống như mùa hè cũ, hắn ngả lưng xuống mặt đất, cố tìm kiếm một cảm giác thân thuộc đã đi xa.

"Này, vì sao cậu đột nhiên lại từ bỏ giấc mơ của mình để trở thành một giáo viên?"

Đáp lại câu hỏi của hắn, Song Kyeong-jin chỉ mỉm cười bất lực, "Ngoài kia có biết bao nhiêu tác giả, lại thêm biết bao nhiêu kẻ ôm mộng trở thành nhà văn? Viết lách, nếu không thể trở thành người xuất sắc nhất trong số bọn họ cũng đâu thể giúp tôi lấp đầy cái bụng đói của mình được. Bae Young-jun, thật ra tôi nghèo lắm, tôi cũng cần phải nuôi sống bản thân mà."
Ra là vì nỗi lo cơm áo gạo tiền đã giết chết ý chí của một người trẻ tuổi. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương cảm, gia cảnh của Song Kyeong-jin vốn chẳng được khá giả như hắn, cậu không thể cứ mặc kệ và làm những điều mình muốn mà không nghĩ đến hậu quả để lại.

Sau đó Bae Young-jun cũng không hỏi thêm gì nữa, lẳng lặng ăn hết phần cơm của mình. Hắn cảm thấy việc mình có thể ngồi dưới cái năng chói chang của mùa hạ ăm cơm mà không nổi cáu hay cằn nhằn quả là một kỳ tích. Chắc là vì cậu thích nơi này, hắn là bạn thân nhất của cậu, đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng, mà cái gì đã trở thành thói quen thường rất khó thay đổi.

"Xuống trước đi, tôi ở đây thêm một lát."

Song Kyeong-jin gật đầu rồi rời đi trước. Bae Young-jun chống tay tựa vào lan can, suy nghĩ trong đầu dần trở nên lộn xộn. Từ khi gặp lại Song Kyeong-jin cảm xúc của hắn đã trở nên hỗn loạn ngoài tầm kiểm soát, tâm trạng lên xuồng thất thường mà đến chính hắn cũng chẳng rõ là vì sao. Tình bạn? Sự yêu thích? Tình thân? Bae Young-jun không tìm được từ ngữ để diễn tả những cảm xúc kỳ lạ này, hắn không biết mình bị làm sao, chỉ thấy rất bối rối.

Có lẽ vì đoạn tình cảm tưởng như đã bị lãng quên đang dần tìm về.

Hắn phát hiện từ ngày hắn quay trở về trường, hắn rất hay hoài niệm về những chuyện ngày xưa, điều mà một Bae Young-jun bận rộn với đời sống tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.

Bae Young-jun lấy từ trong túi áo khoác ra một bao thuốc lá. Kể từ ngày gia nhập thị trường lao động hắn đã học được kha khá thói quen xấu như thức khuya không ngủ, uống rượu và hút thuốc, nhưng hắn vẫn tự tin mình đủ cứng để có thể vượt qua mọi cám dỗ trên đời. Trừ thức khuya là một phần của công việc ra, hắn rất hiếm khi đụng đến các loại chất kích thích, bao thuốc mua gần một năm chỉ mới hút được hai điếu. Nếu như là hắn của bình thường gần như sẽ không bao giờ đụng vào, nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, thật sự rất thèm được rít một hơi để giải tỏa tâm trạng bức bối trong lòng. Trường học có nội quy cấm hút thuốc, nhưng hắn bây giờ không còn là học sinh, không có gì có thể ngăn cản hắn. Thật ra Song Kyeong-jin thì có thể, nhưng nguồn cơn của cơn thèm thuốc bất chợt này chính là vì những cảm xúc hắn dành cho cậu quá hỗn loạn, rối thành một cái nút không thể gỡ, dù cậu có cấm cản hắn hay không căn bản cũng không có nghĩa lý gì.

Chính ở nơi này Bae Young-jun từng có ý định tỏ tình với Song Kyeong-jin, tiếc là hắn khi ấy không có đủ can đảm để ngỏ lời, hai người dây dưa qua lại cuối cùng vẫn chỉ là bạn tốt. Song Kyeong-jin có lẽ đã quên đi rồi, nhưng Bae Young-jun vẫn còn nhớ mãi. Làm sao hắn có thể quên đi tình yêu đầu tiên nhiệt huyết tựa lửa cháy của mình. Mối tình đầu thường chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim của con người. Hắn thích Song Kyeong-jin nhiều hơn tình cảm của một người bạn, thích lắm. Bae Young-jun có thể là người liều mạng nhất mà bạn từng gặp, nhưng trong tình cảm hắn chỉ là một kẻ nhát cấy, thích người ta điên đảo nhưng lại không đào đâu ra dũng khí để nói ra. Thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ kể cả những tình cảm sâu sắc nhất, điều đó là sự thật, Bae Young-jun từng mù quáng tin rằng bản thân có thể quên đi yêu thích mãnh liệt hắn dành cho cậu những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường. Thực tế thì sao? Hắn đã bị vả mặt rồi, đúng là xa mặt cách lòng có thể tạm thời khiến hắn quên đi bản thân đã yêu đương cuồng nhiệt ra sao, nhưng khi hai người gặp lại, tình cảm bị lãng quên lũ lượt tìm về khiến hắn rất khó chịu, lòng ngứa ngáy.

Vốn dĩ hắn chưa từng quên rằng hắn thích cậu nhiều đến nhường nào, suốt thời gian qua hắn chỉ đang cố gắng chối bỏ. Bae Young-jun bây giờ đã trưởng thành, trời đã ban cho hắn thêm cơ hội để sửa sai, hắn quyết định bản thân không thể bỏ lỡ tình yêu thêm một lần nữa.

Hắn đã hạ quyết tâm rồi!

Khi hắn xuống lầu, nhìn thấy Song Kyeong-jin đang cùng đám nhóc xúm lại xem source lại vừa quay, khóe môi cong lên không thể giấu nổi sự vui vẻ. Bọn họ hòa hợp đến thế cơ mà!

Đám nhóc xem mạng xã hội quá nhiều, quyết định làm phim theo phong cách hoài niệm cổ xưa, kiểu phim mờ mờ ảo ảo những năm hồi đó. Bae young-jun không phản đối, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, phing cách làn phim này sẽ biến những thước phim đậm chất mùa hè sôi động thành phim tình cảm lãng mạn mất thôi. Park Seok-hyeon phản bác, bào rằng ánh mắt lúc hắn nhìn thầy Song trông rất thâm tình, bạn bè bình thường sẽ chẳng ai nhìn nhau như thế. Đám nhóc đồng loạt ồ lên, nháo nhào bảo chí lí chí lí, hắn chỉ cảm thấy bọn nó thật kỳ quặc. Chuyện hắn có cảm xúc khác thường với Song Kyeong-jin lộ rõ ràng đến thế sao?

Khoảng thời gian quay phim khá thuận lợi, Song Kyeong-jin thời gian đầu còn tỏ ra phiền phức cũng đã dần hợp tác hơn, cũng đã chịu nối lại tình xưa với Bae Young-jun. Hai tháng này khiến hắn cảm thấy năm năm vừa rồi quá dài, rốt cuộc hắn đã làm cái gì vậy, tại sao có thể bỏ lỡ cậu lâu như thế? Hầu hết thời gian đều là hắn bám theo cậu khắp nơi, hóa ra mặt dày cũng có ích đấy nhỉ. Giống như trở về năm mười tám tuổi nhiệt huyết tràn trề, Bae Young-jun dường như nhìn thấy hắn của ngày trước tìm về trong giấc ngủ, giáo huấn hắn một trận ra trò, sau đó dặn hắn không được bỏ lỡ Song Kyeong-jin thêm một lần nào nữa.

Hai tháng nghỉ hè đã dần đi đến hồi kết, đồ án tốt nghiệp của mấy đứa nhóc cũng đã gần hoàn thiện. Bae Young-jun xé thêm một tờ lịch nữa, những ngày tháng còn lại để được ở bên cạnh Song Kyeong-jin quá ngắn ngủi. Có lẽ sau này hắn sẽ không quay về đây nữa, chẳng có lý do để níu giữ đôi chân thôi bước. Bae Young-jun từng nghĩ thời gian đã khiến cho rung động mãnh liệt hắn từng dành cho Song Kyeong-jin dần mờ phai, nhưng chúng đã quay trở lại khi hai người tái ngộ, lần này còn dữ dội hơn trước. Hắn thích cậu, rất thích cậu.

Chỉ còn một cảnh quay cuối cùng, cảnh ending credit, đám nhóc muốn tất cả mọi người đều cùng có mặt. Kang Ye-hoo cảm thán, "Thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã hết hai tháng rồi."

Song Kyeong-jin lại không thấy đâu.

Bae Young-jun lại bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ tìm Song Kyeong-jin về, hắn luôn biết phải tìm cậu ở đâu. Chiều hôm ấy trời quang gió lộng, Song Kyeong-jin vịn tay vào lan can hóng gió, đôi mắt nhắm nghiền, đầu hơi ngửa ra sau. Cậu đeo tai nghe, tâm trạng có vẻ đang rất thoải mái, Bae Young-jun có thể nghe thấy cậu đang ngâm nga hát theo một giai điệu vui tươi nào đó. Cậu quá chìm đắm vào thế giới riêng của mình đến mức không nhận ra hắn đã đứng ở đó từ bao giờ, mãi đến khi hắn lên tiếng đến lần thứ ba, cậu mới giật mình tháo tai nghe, mỉm cười ngọt ngào. Hắn đang định bảo cậu đi xuống, lời chia kịp thốt ra liền bị câu hỏi của cậu làm cho đứng hình ngay lập tức. Đôi mắt cậu không chớp, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi,

"Bae Young-jun, cậu thích tôi sao?"

Câu hỏi đến quá đột ngột, hắn thoáng bối rối nhưng cũng gật đầu thừa nhận, "Ừ, lâu rồi."

Ngược lại với vẻ bối rối ngày càng hiện rõ trên mặt hắn, cậu rất thoải mái như đã biết từ lâu.

"Lâu rồi, vậy là bây giờ không còn thích tôi nữa sao? Song Kyeong-jin luôn có những câu hỏi lắt léo, nếu là ngày xưa chắc Bae Young-jun sẽ không dám trả lời, nhưng hắn bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, ngay lập tức phản bác, "Không có! Tôi cứ tưởng chia xa nhiều năm như vậy bản thân sẽ không còn chút tình cảm nào với cậu nữa nhưng hình như là tôi đã nhầm rồi. Song Kyeong-jin, tôi thích cậu, ngày trước thích cậu, bây giờ tôi vẫn thích cậu."

Điều can đảm và sáng suốt nhất mà hắn có thể nói suốt năm năm qua.

Song Kyeong-jin thở dài, không biết là vì tiếc nuối hay nhẹ nhõm. "Giá mà ngày đó cậu nói thích tôi sớm hơn chút, có lẽ thời gian chúng ta bên cạnh nhau đã có thể tính bằng thập kỷ."

"Chưa bao giờ là quá muộn cả", Hắn gật đầu rồi lại lắc, lý trí cũng không thể kiểm soát được cảm xúc hân hoan bùng nổ, giống như một đứa con nít vừa được cho kẹo. "Kyeong-jin à, chúng ta hãy yêu nhau đi, chưa bao giờ là quá muộn cả. Tôi có thê hôn cậu được không?"

Song Kyeong-jin ngẩn người, nhưng rồi cũng gật đầu đồng thuận. Khi Bae Young-jun nói ra những lời này hắn đã chẳng mong đợi điều gì, cuối cùng kết quả lại vượt ngoài mong đợi. Trong mắt hắn ánh lên tia hạnh phúc không thể giấu, lao đến ôm cậu không buông. Hắn quên mất bản thân phải hôn cậu, mãi đến khi Song Kyeong-jin nhắc khéo, hắn mới ngượng ngùng áp sát mặt vào gương mặt nhỏ của cậu. Gương mặt nhỏ xíu của Song Kyeong-jin đỏ lên như quả cà chua, cậu không có kinh nghiệm hôn, chiếc hôn vụng về khiến hắn thích thú.

Hắn đã mong thời gian đóng băng để khoảnh khắc ấy được thành mãi mãi.

Hai nhân vật chính biến mất quá lâu, Park Seok-hyeon đảm nhận nhiệm vụ đi gọi họ về, cảnh ending credit làm sao có thể vắng bóng PD cùng nam chính được. Cậu ta thở dài thườn thượt, cằn nhằn rằng hành tung của hai người này quá mức bí ẩn, thi thoảng quá rảnh rỗi cứ lại thích chơi trò biến mất để người khác đi tìm mình. Chạy đông chạy tây, từ sân thể dục cho đến phòng thí nghiệm cũng không thấy bóng dáng họ ở đâu, thề là Park Seok-hyeon oải lắm rồi đấy, oán giận của cậu ta dành cho hai người kia mỗi lúc một sâu sắc hơn. Cậu ta đã chạy quanh trường mấy lần rồi, chỉ còn tầng thượng. Sân thượng luôn là bối cảnh chính trong phim tình cảm học đường lãng mạn, Park Seok-hyeon không chắc liệu điều này có áp dụng cho hai gã thanh niên đa tốt nghiệp hay không, nhưng cậu vẫn lên thử.

Cậu ta thở hồng hộc đẩy cửa ra, câu "nè mấy anh" chuẩn bị được thốt ra liên được thu lại ngay lập tức. Bae Young-jun đang hôn Song Kyeong-jin, sao cậu ta dám chen ngang được?

Park Seok-hyeon đứng hình mất năm phút, hình như cậu ta vừa nhìn thấy cảnh không nên thấy rồi! Vội vàng núp đằng sau cảnh cửa, Park Seok-hyeon trong lòng thầm mắng hai người này thậm tệ, hết chơi trò biến mất bắt người ta đi tìm lại ở chốn không người hành động thân mật như thế này, cậu ta cũng rất bối rồi đó. Park Seok-hyeon cứ đứng đó mãi, tận cho đến khi Kang Ye-hoo mất kiên nhẫn gọi hỏi cậu ta đi đâu mà lâu quá vậy thì Park Seok-hyeon mới có cớ để xen vào giữa cảnh phim tình cảm của hai con người kia. Cậu ta giả vờ như bản thân vừa đến, không thấy gì cả, sượng sùng gõ cửa sân thượng ba tiếng, "Nè hai anh, chúng ta chỉ còn cảnh cuối là xong rồi, hai anh rảnh thì xuống làm cho xong đi."

Bae Young-jun nghe thấy có tiếng người thì vọi vàng buông Song Kyeong-jin ra, quay lại nhìn thì thấy Park Seok-hyeon mặt đỏ tía tai đứng ở cửa. Thằng nhóc luôn miệng lầm bẩm "không thấy gì hết, không thấy gì hết" rồi luống cuống bỏ chạy. Song Kyeong-jin bật cười khúc khích, rồi hắn cũng cười, cảm thấy bản thân đúng là không nên làm lỡ thời gian của mọi người nữa, muốn nắm tay Song Kyeong-jin đi xuống, chủ yếu vì muốn khoe khoang. Cậu ban đầu phản đối, nhưng thầy giáo Song không phản bác được luận điểm rằng "đã làm người yêu của nhau rồi thì cậu còn ngại gì chứ" của Bae Young-jun, cũng nắm lấy tay hắn.

Đối với hai chàng trai tân, nắm tay và hôn môi lần đàu tiên quả là một trải nghiệm mới lạ.

Chẳng biết Park Seok-hyeon đã kịp nói gì với những người khác hay chưa, nhưng mọi người đều rất tinh ý chừa ra hai vị trí ở trung tâm bức ảnh cho họ. Thợ ảnh đếm ngược, đèn flash nháy lên một lần, Bae Young-jun biết rằng hắn sẽ vĩnh viễn không thể quên được mùa hè này. Làm việc tốt sẽ luôn được đáp trả, hắn vẫn tin rằng như thế, mùa hè năm nay hắn vừa giúp được mấy đứa em hoàn thành đồ án, làm ra một sản phẩm mà hắn tự cho là để đời, đã thế tình yêu đầu tiên của hắn cũng đã quay trở về, còn chuyện gì tốt đẹp hơn nữa?

Lần rời đi này, Bae Young-jun đã quyết định làm ra hành động can đảm thứ hai trong đời là giữ liên lạc với Song Kyeong-jin. Năm năm với hắn là quá dài, Bae Young-jun không được kiên nhẫn đến thế, nếu như không nắm bắt cơ hội lần này hắn sợ hắn và Song Kyeong-jin không có tương lai. Hắn rất hiếu kỳ muốn biết cuộc sống giáo viên của cậu như thế nào, đây cũng là một cách để tìm hiểu thêm về cậu trai mà hắn thầm thích suốt những năm vừa qua.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, Song Kyeong-jin đã thành công vượt qua kỳ thực tập, bài cuối kỳ của đám Kang Ye-hoo Lee Min-hoi Park Seok-hyeon cũng được đánh giá khá cao, nhận được hẳn điểm A- cơ. Bộ phim cũng thành công được công chiếu, nhận được kha khá lời tán dương, khán giả khen ngợi diễn xuất của "nam chính" nhiều lắm. Chẳng biết Song Kyeong-jin đã thấy chưa nhưng Bae Young-jun thì tự hào lắm, cằm hất lên tận mây xanh. Buổi hẹn hò đầu tiên của hai người là ở một quán cà phê, hầu hết thời gian đều là Bae Young-jun khoe khoang về bộ phim đó, Song Kyeong-jin chỉ lắng nghe và cười xinh mà thôi.

Đến khi Bae Young-jun ngừng nói, hắn mới nhận ra mình mới nhận một email.

"Check mail đi, tôi tặng cậu một món quà! Đừng khách sáo, trả lễ thôi."

"Cái gì đây?" Bae Young-jun nhìn bản PDF vừa được Song Kyeong-jin gửi qua mail cho mình mà không khỏi thắc mắc, trông giống như bản thảo của một quyển sách, thế là cậu ấy đã bắt đầu sáng tác trở lại rồi sao? Hắn đọc lướt qua, nhận thấy nội dung câu chuyện cũng rất tương thích với những gì họ trải qua trong hai tháng vừa rồi, gần như là trùng khớp với bộ phim ngắn của bọn hắn, điều khác biệt duy nhất nằm ở góc nhìn của người kể. Hắn quay sang nhìn cậu bằng vẻ mặt không tin được, nhận được câu trả lời, "Giống như cậu nghĩ đó."

"Tên là gì vậy?"

"Say it Ditto." Cậu mỉm cười đầy tự hào, "Young-jun à, say it Ditto!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top