Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

35-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

35

  Nội lực của Thanh Long thâm hậu như vậy nhưng vẫn bị người khống chế, vì vậy, mọi người đều có nghi ngờ —– Thật ra rốt cuộc thì bản thân Thanh Long hận Ân Hậu, hay là hắn bị trúng Nhiếp Hồn Thuật mới hận Ân Hậu.

Mà Triển Chiêu từng gặp hắn trong mộng, hắn gần như giống hệt tổ tiên hắn .... Tóm lại, tất cả mọi chuyện đều vô cùng hỗn loạn, hình như có một nơi nào đó sai lầm, cho nên mới làm loạn cả bàn cờ.

Công Tôn rút hết tất cả ngân châm sau lưng Thanh Long ra, sau đó chuẩn bị giải độc cho hắn.

Không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi lấy hết châm trên người Thanh Long ra rồi, khuôn mặt hắn cũng nhìn không ác độc như trước nữa.

"Nghỉ ngơi chút đi." Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cứ nhìn chằm chằm Thanh Long trên giường mà ngẩn người, liền vỗ nhẹ bả vai hắn.

Triển Chiêu hồi phục tinh thần lại, đứng lên.

Công Tôn cầm hòm thuốc, kéo theo Tiểu Tứ Tử, cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài, rửa tay chuẩn bị ăn cơm rồi nghỉ ngơi một chút.

Cũng không biết bão tuyết đã ngừng khi nào, Tiểu Tứ Tử lại phát hiện ra một trò mới, chạy đi tìm Lục Thiên Hàn đống thỏ băng.

Ảnh vệ đắp một con tuyết thỏ, Lục Thiên Hàn vừa tới sờ một cái, trong nháy mắt liền biến thành băng thỏ trong suốt, Tiểu Tứ Tử cứ kích động mãi.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vô ngữ mà nhìn cây băng côn Lục Thiên Hàn đi đóng băng khắp nơi.

"Ngoại công ngươi trời sinh hàn khí đã nặng vậy rồi sao?" Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: "Nương ngươi cũng vậy .... Hình như ngươi không được thừa kế điểm này, nhưng mà nội lực lại rất lạnh."

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nói: "Ngoại công cùng nương ta đều là ra đời tại Băng Nguyên đảo ở Cực Bắc, không biết có liên quan hay không nữa. Ta ra đời ở Kim Hoa phủ, thời gian ở Ánh Tuyết Cung cũng không lâu, đa số đều ở cùng sư phụ trên Thiên Sơn."

Triển Chiêu gật đầu: "Ừ, ở Thiên Sơn đắp mèo tuyết đi."

Bạch Ngọc Đường bất lực quay sang nhìn Triển Chiêu.

Bây giờ Triển Chiêu cứ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường là nhịn không được mà nghĩ đến dáng vẻ lúc còn nhỏ của hắn, vô cùng thú vị.

Mọi người còn đang muốn ăn cơm xong rồi tiếp tục đi tra án, lại thấy từ bên ngoài, Tri phủ đại nhân Dịch Hiền cau mày vội vã đi vào, vừa đi và lầm bầm, không biết nói cái gì đó.

Nhĩ lực của bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cực tốt, liền nghe được, hình như là Dịch Hiền đang nén giận, nghiến răng nghiến lợi mà lẩm bẩm cái gì: "Đúng là vô phép vô thiên! Hồ tác phi vi!"

.......

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

Triệu Phổ cũng nhìn thấy, liền hỏi: "Dịch đại nhân, tức giận như vậy sao? Xảy ra chuyện gì à?"

Dịch Hiền vừa thấy mọi người, muốn nén hỏa khí lại nhưng hình như không nén được, đứng lại vỗ bàn đá trong viện một cái: "Đám người giang hồ kia hồ tác phi vi!"

"Người giang hồ?" Triển Chiêu buồn bực.

"Hôm qua Hứa quận chết bốn người, hôm nay làm nổ tửu lâu chết thêm bốn người, thật may là náo loạn trên đường không chết người nào .... Nhưng vừa rồi nha dịch trở lại báo, mấy ngày nay đám người giang hồ này tác loạn đã chết mất mười mấy người!" Dịch Hiền càng nói càng nổi giận: "Nơi này của ta vốn rất thái bình, một năm cũng chưa chết đến mười mạng người, lúc này mới có mấy ngày đã chết nhiều người như vậy, hơn nữa người chết đều là bình dân bách tính, đám người giang hồ kia đúng là coi thường vương pháp."

Mọi người nhìn nhau một cái.

"Tại sao lại chết nhiều người như vậy?" Bao Duyên rót cho Dịch Hiền chén trà, để hắn hạ hỏa.

Bàng Dục cũng nói: "À.... Khó trách, lúc nãy ta vừa mới ra ngoài mua bầu rượu, đều nghe thấy người trong tửu lâu bàn tán."

"Bọn họ nói gì?" Lâm Dạ Hỏa tò mò.

"Nói giang hồ chính phái tuyệt đối là ngụy quân tử, luôn miệng nói đến tìm Ma đầu Ma Cung, nếu như quả thật Ma đầu của Ma cung ẩn thân nhiều năm ở nơi này như vậy, nhưng nào có thấy họ giết người hay làm chuyện xấu gì. Ngược lại, đám người tự nhận mình là danh môn chính phái này, tất cả đều là lũ cặn bã, đã làm biết bao chuyện xấu a ...." Bàng Dục học theo dáng vẻ thực khách người trong tửu lâu nói chuyện phiếm với nhau.

Trâu Lương cũng nói: "Mấy ngày nay lúc ta đi đường, đúng là cũng nghe được một số chuyện lạ."

Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, bưng chén hỏi: "Chuyện lạ gì?"

"Chẳng hạn như cao tăng Thiếu Lâm đi kỹ viện."

"Phốc..." Trâu Lương vừa nói xong, Triển Chiêu liền phun hết trà trong miệng ra ngoài.

"Cao tăng Thiếu Lâm nào?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất khó tin.

"Hình như gọi là Vấn Thiên đại sư gì đó." Trâu Lương thuận miệng nói: "Ta hình như là nghe được hai chứ là hòa thượng, có lẽ là hòa thượng giả đi."

.... Chỉ là, Trâu Lương vừa nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, cả Lâm Dạ Hỏa .... Thậm chí là Công Tôn cùng Bao Duyên đều há to miệng nhìn hắn.

"Ngươi nói là ai đi kỹ viện?"

Thiên Tôn cũng nổi máu bát quái mà bu lại: "Ngươi chắc chắn là Vấn Thiên?"

Trâu Lương gật đầu.

Triệu Phổ cũng hiếu kỳ: "Có Đại sự Thiếu Lâm gọi là Vấn Thiên sao?"

Công Tôn phất tay chặn lại: "Vấn Thiên là hiệu! Pháp danh cùng Pháp hiệu của Hòa Thượng có sự khác nhau, Pháp danh là tùy ý chọn, còn Pháp hiệu là bối phận. Theo ta được biết, Bản tự bối của hòa thượng Thiếu Lâm Tự hiện giờ chỉ còn có hai cái, một là Vấn Thiên, một là Vấn Hải. Vấn Thiên hòa thượng hẳn là một trong thập đại cao tăng đắc đạo của Thiếu Lâm, Bản Vô Đại sư."

Bao Duyên rất thích nghiên cứu phật pháp cũng gật đầu, biểu hiện trên mặt hình như bị đả kích cực lớn.

Triệu Phổ kinh hãi: "Bản Vô?"

"Không thể nào đâu." Ân Hậu đang ngồi trên một chiếc ghế sờ đầu Tiểu Ngũ, nghe được lời mọi người nói bên này cũng cảm thấy không thể tin nổi: "Bản Vô hòa thượng kia lúc nào cũng đầy miệng giảng nhân nghĩa đạo đức, thanh quy giới luật cũng đã ngấm tận xương tủy hắn rồi, hắn mà đi phiêu kỹ?"

"Quan trọng là hắn hẳn đã tám, chín mươi tuổi rồi đi?" Triển Chiêu nhắc nhở: "Vẫn còn hăng hái vậy a?"

Mọi người cùng nhìn nhau một cái, cũng nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương nhún vai: "Ta chỉ nghe được mà thôi, không nghiên cứu sâu...."

"Vị Vấn Thiên đại sư kia không chỉ đi kỹ viện, mà còn cướp diêu kỹ cùng người ta, cuối cùng lại đánh chết một khách nhân. Bây giờ, đại hòa thượng đó còn chạy mất, các tiểu hòa thượng tìm hắn khắp nơi cũng không thấy đâu .... Ta vừa mới cho Vương Khải đi bắt hắn về đây." Dịch Hiền thở dài: "Nhưng mà Vương Khải nói, có thể mình không đánh lại được hắn ...."

Tất cả mọi người phát ngốc mà nhìn Dịch Hiền.

"Lão hòa thượng đức cao vọng trọng, lại còn đến kỹ viện cướp kỹ nữ với người ta?" Bạch Ngọc Đường cau mày.

"Những kẻ không đáng tin cậy không chỉ có hòa thượng thôi đâu."

Lúc này, bên ngoài còn có tiếng nói mang theo ý cười truyền đến.

Mọi người ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy được Diệp Tinh đang chạy tới, ghé đầu nhìn vào bên trong, cười xấu xa: "Muốn nghe bát quái không?"

"Bát quái gì?" Bàng Dục gọi hắn vào nói.

Diệp Tinh xách theo hai bầu rượu, thức ăn, một tay còn cầm cái quạt phe phẩy, nhìn dáng vẻ này đúng chuẩn của một tên rảnh rỗi, chuẩn bị đến đây hóng hớt cả buổi chiều đi.

Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một chút —– Lần đầu tiên gặp còn cảm thấy hắn là người thành thật đàng hoàng, tại sao càng ngày lô thôi lếch thếch chứ, trước đây hắn giả bộ tốt hay là càng ngày càng xấu tính?

Bạch Ngọc Đường nhướng mi, ý là —– Đây là đức hạnh bình thường của Diệp Tinh, lần trước có lẽ là do Nhất Diệp Phu Nhân qua đời nên có chút không vui đi, lúc này đã khôi phục bình thường rồi.

Diệp Tinh ngồi xuống bên cạnh Bàng Dục, thần bí nói: "Ai nha, ta nói, Hứa quận này có phải là có yêu tinh không a?"

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

"Ta cảm thấy phong thủy đó rất không sạch sẽ, không biết có phải là Lão hòa thượng bị trúng tà không nữa?' Diệp Tinh chống cằm miêu tả cho mọi người rất tỉ mỉ: "Ta vừa đến tìm người của diêu quán hỏi thăm cặn kẽ chút, oa! Rất đặc sắc a!"

Tất cả mọi người dở khóc dở cười mà nhìn Diệp Tinh.

"Bản Vô hòa thượng tối hôm qua vào diêu quán, đã nhậu nhẹt chưa nói, còn yêu cầu tiểu kỹ nữ hầu rượu, mấy diêu tỷ kia cũng bị hắn dọa sợ, sau đó hắn còn cướp diêu tỷ hầu rượu với một khách nhân khác, mấy câu lời qua tiếng lại không hợp liền cãi vã với người ta, rồi cứ thế đánh một chưởng, khách nhân kia bị hắn đánh đến nát bét đầu. Sau khi giết người xong rồi hắn còn chạy mấy .... Lúc đó, có mấy tiểu hòa thượng đến cửa diêu quán tìm hắn, nhìn thấy tình hình đó cũng sợ ngây người. Lão hòa thượng chạy mất, vì vậy, mấy người trong diêu quán liền bắt giữ mấy tiểu hòa thượng lại, lần này coi như nhân tang đều bắt được .... Người ta nói chuyện tốt không bao giờ truyền qua đến cửa, nhưng chuyện xấu thoáng cái đã truyền xa ngàn dặm rồi, các ngươi có biết chỉ qua một đêm, chuyện là đã bị đồn đến thế nào không? Toàn bộ giang hồ đều oanh động rồi!"

Mọi người nhìn nhau, cũng không biết nên trả lời thế nào, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Không chỉ có cái này thôi đâu!" Diệp Tinh uống một ngụm rượu nói tiếp: "Mấy này nay, ngoại trừ chuyện Lão hòa thượng đánh chết người ra, mấy đại nhân vật của mấy đại môn phái khác cũng gây chuyện, một Khương Nguyệt, một lão đạo Tuyết Phong, cả Nguyệt Hạ Lão tẩu của Vọng Thành Sơn, ngày nào cũng xảy ra chuyện, mà những người này đều mang tội sát nhân rồi bỏ trốn, phải nói là vô cùng không đáng tin."

"Khương Nguyệt, Tuyết Phong cùng Nguyệt Hạ Lão Tẩu đều là tiền bối giang hồ." Triển Chiêu không hiểu: "Bọn họ cũng làm sao?"

"Trước tiên nói về Khương Nguyệt, Khoái đao hiệp khách Khương Nguyệt, một đời danh hiệp a. Nghe nói mấy này trước hắn đánh bạc thua ở sòng bạc lớn nhất Ứng Thiên phủ, đánh chết ba khách đánh bạc, cướp bạc trốn đi. Lão đạo sĩ Tuyết Phong vốn dĩ đến hí phường xem ca diễn cũng rất tốt, nhưng mà không biết người diễn ca xướng hát cái gì mà nặng về Phật, đắc tội gì hắn, liền đánh chết mất hai người, phá hủy sân diễn, còn đánh bị thương mười mấy người khách đến xem hí phường. Điều này còn gây xích mích giữa hai nhà Phật – Đạo ...." Diệp Tinh nói tiếp: "Nguyệt Hạ Lão Tẩu còn quá hơn, câu dẫn thê tử nhà người ta, bị người ta chặn trong nhà bắt gian tại trận, khó xử thế nào a, nghe nói còn trần truồng mà chạy khỏi nhà, lại còn đánh chết hai hộ viên của gia chủ nữa."

Mọi người nghe xong mà há hốc miệng.

Một lúc lâu sau, đám người chưa quen thuộc với giang hồ là bọn Triệu Phổ liền hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Chắc chắn là danh môn chính phái à?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không nói mà chỉ biết đỡ trán.

Công Tôn che tai Tiểu Tứ Tử không cho bé nghe, lại cảm khái: "Ba người này danh tiếng đều cực tốt a, ta đây không phải người giang hồ mà còn nghe qua nữa là!"

Dịch Hiền than thở: "Danh tiếng của mấy người này cực lớn, môn hạ của bọn họ cũng không ít, cùng với những người giang hồ tụ tập ở Ứng Thiên phủ gần đây cũng đã gây không ít họa. Ta vừa mới đi ra ngoài một chuyến, chỉ có một đoạn đường mà có đến cả trăm bách tính chạy đến nói với ta, muốn ta đuổi đám giang hồ chính phái kia đi đi."

Bao Đại Nhân cũng không biết đã tới lúc nào, nghe được chuyện mọi người nói, cũng có chút không hiểu, vì vậy liền hỏi Triển Chiêu: "Triển hộ vệ, mấy vị giang hồ này, nhân phẩm bình thường thế nào?"

Triển Chiêu nói: "Đều là người tốt, đừng nói là chỉ nghe thôi .... Có mấy người ta còn quen biết, thật khó tin bọn họ có thể hư hỏng đến vậy!"

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: "Tình hình có chút giống với Tiếu Trường Khanh, bị điên rồi!"

Tất cả mọi người cau mày.

"Ngươi cảm thấy có lẽ bọn họ bị Nhiếp Hồn Thuật khống chế sao?" Diệp Tinh hỏi.

"Tám thành là vậy đi." Không đợi Bạch Ngọc Đường trả lời, Thiên Tôn liền gật đầu một cái.

Tất cả mọi người đều nhìn Thiên Tôn, chỉ thấy hắn chống cằm, hỏi Ân Hậu: "Ngươi có đầu mối không a?"

Ân Hậu bất lực cười một tiếng, lắc đầu: "Ta đang cố nghĩ, nhưng mà trước mắt thì không có đầu mối nào."

Triển Chiêu không hiểu: "Nghĩ cái gì a?"

"Cả bốn tên, Lão hòa thượng Bản Vô, Khương Nguyệt, Tuyết Phong và Nguyệt Hạ Lão Tẩu." Thiên Tôn lắc chân, chậm rì rì nói: "Đều là cừu gia của Ân Hậu Lão Qủy."

Triển Chiêu kinh ngạc: "Thật sao? Con chưa từng nghe người nhắc qua ..." Nói xong, Triển Chiêu còn trừng Ân Hậu: "Ngoại công, sao người không nói sớm, con còn uống rượu với Tuyết Phong rồi nữa! Sớm biết vậy cầm vò rượu đập hắn một trận!"

Ân Hậu dở khóc dở cười: "Tuyết Phong biết ngươi là ngoại tôn của ta!"

Triển Chiêu sửng sốt.

Ân Hậu nói: "Mấy người đó có thù với ta là thật, nhưng mà đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, tuổi đã lớn như vậy rồi, Bản Vô cùng Khương Nguyệt hẳn là vẫn còn chút thù oán đi? Nhưng mà Tuyết Phong cùng Nguyệt Hạ Lão Tẩu đã tới tìm ta. Đặc biệt là Tuyết Phong ..." Vừa nói, vừa nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn gật đầu một cái: "Năm đó có nhiều chuyện cũng không rõ ràng lắm, khi đó ngoại trừ tranh chấp giang hồ còn có tranh chấp cả môn phái nữa, có một số người đã trở thành con cờ cho người ta lợi dụng, hiểu lầm cứ thế nối tiếp hiểu lầm. Có điều, nếu như thực sự có lòng, tất sẽ muốn điều tra thực hư. Tuyết Phong đã đến tìm ta, muốn xin lỗi Ân Hậu vì chuyện năm đó, ta có để hai người họ gặp mặt. Nguyệt Hạ Lão Tẩu cũng đã nhắc qua với ta, hắn rất hối hận vì chuyện năm đó, nhưng mà hắn lại không còn mặt mũi nào gặp Ân Hậu."

Triển Chiêu híp mắt lại, hỏi Ân Hậu: "Bọn họ đã làm gì với người a? Còn muốn chạy tới xin lỗi, có phải năm đó bọn họ làm hại người không?"

Ân Hậu cười cười, đưa tay sờ đầu Triển Chiêu.

Thiên Tôn chọc chọc Triển Chiêu: "Nếu như ngươi muốn trả thù thay ngoại công của ngươi, vậy thì trong đám lão đầu chính phái còn sống trên giang hồ kia, cứ mười tên ngươi sẽ phải làm thịt chín tên rưỡi, bởi vì tất cả bọn họ đều từng ghim trên người ngoại công ngươi một mũi tên."

Triển Chiêu cũng hít và một ngụm khí lạnh.

Ân Hậu trợn mắt nhìn Thiên Tôn một cái, nói với Triển Chiêu: "Đừng nghe hắn nói bậy!"

Triển Chiêu vẫn còn nghi ngờ, quay đầu nhìn Lục Thiên Hàn và Vô Sa đằng sau, hai Lão đầu tự giác nhìn trời, bọn họ không dính vào chuyện này đâu.

Thiên Tôn hình như còn cảm thấy chưa hả dạ, tiếp tục nói xấu đám giang hồ chính phái với Triển Chiêu: "Qủy hại người rõ ràng chính là bọn họ, rõ ràng bọn họ ra tay động thủ hại người, vậy mà tên nào cũng làm như Ân Hậu thiếu bọn họ mấy cái mạng vậy."

Mí mắt Triển Chiêu cũng bắt đầu giật kịch liệt rồi.

Bạch Ngọc Đường rót cho hắn chén rượu, cho hắn uống một ngụm hạ hỏa đi.

Ân Hậu cấm ngữ nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn bưng chén rượu, tiếp tục khích bác quan hệ của Triển Chiêu với chính phái giang hồ: "Sau này đừng đứng về phe đám giang hồ chính phái kia, đặc biệt đừng có làm bạn với mấy lão đầu kia!"

Triển Chiêu gật đầu: "Vâng! Có cơ hội phải đánh bọn họ một trận!"

Thiên Tôn hài lòng mà vỗ vỗ vai Triển Chiêu: "Ngoan!"

Mọi người dở khóc dở cười, Thiên Tôn nhìn có vẻ rất cao hứng thì phải. Nhưng mà nhớ không lầm thì, hình như Thiên Tôn mới là người lớn nhất trong đám giang hồ chính phái đi .... Đây chính là cái mà người ta vẫn hay nói "Người ở Tào bang, lòng tại Hán" sao?

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: "Có người cố ý hãm hại bọn họ, giống như Tiếu Trường Khanh, muốn cho bọn họ thân bại danh liệt sao?"

"Nhưng mà Tiếu Trường Khanh giết người thì không ai nhìn thấy, ta thấy có người giá họa cho hắn. Mấy lão đầu kia giết người lại có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, hình như càng nghiêm trọng hơn."

Diệp Tinh sờ cằm: "Mặt khác, có một chuyện ta vẫn luôn suy nghĩ."

Tất cả mọi người nhìn hắn.

"Tiệm thuốc họ Trần kia, lang trung đó võ công có vẻ rất kém, hắn có thể dùng Nhiếp Hồn Thuật để khống chế Tiếu Trường Khanh ta có thể tin được, ra tay giết chết mấy thôn dân trói gà không chặt cũng có thể. Nhưng mà .... Lúc Tiếu Trường Khanh giết mấy đệ tử của mình, những người đó đều biết công phu, thế nhưng lại bị giết chết mà cơ hội phản kháng một chút cũng không có, lấy công phu của lang trung kia chưa chắc đã làm được."

"Ngươi nghi ngờ là có người khác nữa?" Triển Chiêu hỏi: "Có phải là Thanh Long không a? Mỗi lần gặp chuyện không hay, hắn đều ở gần đó cả."

Tất cả mọi người gật đầu, cảm thấy chuyện này cũng rất có khả năng.

"Bây giờ, ở trong Hứa quận và Ứng Thiên phủ, còn có những lão đầu khác có thù oán với Ân Hậu không?" Triệu Phổ hỏi: "Nếu như có, liệu có thể sẽ đến lượt bọn họ không?"

Diệp Tinh đứng lên: "Ta đi hỏi thăm giúp các ngươi một chút đi."

Tất cả mọi người đều gật đầu, Triệu Phổ phái ảnh vệ đi hỗ trợ Diệp Tinh cùng nhau điều tra.

Chờ Diệp Tinh đi rồi.

Triển Chiêu khoanh tay nghĩ mãi không ra: "Đến bây giờ, cứ có cảm giác chuyện này là giúp ngoại công hả giận vậy. Nhưng mà, Thanh Long lại hận ngoại công như vậy .... Hai bên thật mâu thuẫn a, thật sự cùng phe sao?"

Đang nói chuyện, Phi Ảnh lại chạy tới nói với Công Tôn: "Tiên sinh, Thanh Long đó đã tỉnh lại."

Mọi người kinh ngạc.

Công Tôn cũng buồn bực: "Nhanh như vậy?"

"Đúng vậy!" Phi Ảnh nói: "Không chỉ tỉnh, hắn còn như biến thành người khác vậy, là lạ!"

Mọi người nhìn nhau một cái.

Lục Thiên Hàn nhướng mi: "Tiểu tử này nhìn qua không phải người tốt, có phải còn có mưu kế gì không?"

"Nhưng mà có mưu kế gì hẳn là cũng không đến nỗi không biết cả tiếng Hán đi?" Phi Ảnh còn cảm thấy rất khó hiểu: "Bây giờ hắn mở miệng đều nói tiếng Phù Tang, cứ lẩm nhẩm mà nghe chẳng hiểu gì hết."

Triển Chiêu cau mày: "Tiếng Phù Tang?"

Phi Ảnh gật đầu: "Tiếp theo, mắt hắn cũng không có ác nữa, cảm giác rất ôn hòa!"

Công Tôn cầm hòm thuốc đi xem, nói: "Có thể hắn thật sự bị khống chế, chúng ta đi xem một chút."

Triển Chiêu đi ở cuối cùng, vừa đi vừa nghĩ: "Nhưng mà trong mộng ta thực sự gặp qua hắn, lúc hắn nói muốn cho hậu nhân của Ưng Vương chết không tử tế .... Ta nghe rất rõ ràng ...."

Triển Chiêu vừa lầm bầm nói, đột nhiên dừng bước lại.

Bạch Ngọc Đường đang ở bên cạnh hắn, xoay mặt sang, chỉ thấy Triển Chiêu lại nhìn chằm chằm con băng thỏ cách đó không xa.

Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương cùng Tiểu Ngũ đang chơi đùa bên cạnh con thỏ băng đó, không biết là dùng tuyết đắp cái gì đó, cảnh tượng ấy liền chiếu vào băng thỏ, nhìn rất rõ ràng.

Triển Chiêu ngẩn người đứng yên tại chỗ, xuất thần.

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ngây dại, liền vỗ hắn một cái.

Triển Chiêu chợt quay đầu lại rồi, nhìn Bạch Ngọc Đường: "Ta hiểu rồi!"

Bạch Ngọc Đường không hiểu: "Ngươi hiểu cái gì?"

"Mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, tai nghe được cũng chưa chắc đã là thật!" Triển Chiêu nói xong liền lôi Bạch Ngọc Đường chạy ra ngoài.

"Sao?" Bạch Ngọc Đường không hiểu: "Không tới gặp Thanh Long sao?"

"Đi tìm mấy đại lão đầu bị oan kia đã! Nếu không sẽ trễ mất!" Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường chạy ra ngoài đường, rời khỏi Ứng Thiên phủ. 



36

 Mọi người chạy theo Công Tôn đến phòng của Thanh Long mới hiểu được ý của Phi Ảnh.


Thanh Long ngồi trên giường, toàn thân đều quấn đầy băng vải, đang xoa xoa cái cổ mình, vẻ mặt mờ mịt.

Nhìn dáng vẻ cùng thần thái này của hắn một lúc, mọi người cũng không khỏi hoài nghi, người này cùng Thanh Long điên cuồng trước đó là một sao.

Thanh Long thấy mọi người đi vào, có chút khó hiểu.

Mọi người quan sát hắn một cái, cũng cảm thấy không đúng lắm.

Công Tôn hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Thanh Long mở miệng, nói ra thứ tiếng mà mọi người nghe không hiểu, hình như là tiếng Phù Tang.

Công Tôn phất tay chặn lại Thanh Long có chút kích động, dùng tiếng Phù Tang mà nói với hắn mấy câu.

Mọi người ngoẹo đầu nhìn Công Tôn, ngay cả tiếng Phù Tang cũng biết? Qủa nhiên.... Công Tôn bác học khiến người khác theo không kịp.

Sau khi hai người trao đổi rồi, Công Tôn sờ cằm, hình như có chút nghi hoặc.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, hỏi: "Sao rồi?"

Công Tôn nói: "Hắn tên là Thanh Yểm, là người Phù Tang, vốn dĩ hắn theo mấy bằng hữu ra biển muốn đến Trung Nguyên, không ngờ gặp phải sóng gió, thuyền bị chìm mất. Bởi vì khinh công của hắn tốt cho nên mới dùng bè gỗ mà phiêu lưu trên biển. Nhưng mà do trôi quá lâu, vừa đói vừa mệt. Cuối cùng, hắn chỉ nhớ được là có một chiếc thuyền lớn xuất hiện trước mắt, trên thuyền có người .... Sau đó, hắn không nhớ gì nữa."

Tất cả mọi người có chút không biết nói sao mà nhìn vị Thanh Yểm này, nói dối như vậy có hơi quá phô trương đi. Nhưng mà, nếu như hắn nói thật, như vậy .... Vị nhân huynh này cũng thực thảm.

Công Tôn chỉ hắn, nói: "Hắn hỏi ta, chúng ta có phải là người cứu hắn lên không?"

Mọi người nhìn nhau.

Triệu Phổ bảo Công Tôn hỏi hắn: "Hắn gặp nạn trên biển khi nào."

Công Tôn hỏi, Thanh Yểm trả lời, sau đó Công Tôn lại giúp phiên dịch ra: "Theo hắn nói, nếu chia năm, hẳn là hai năm trước."

"Hai năm sao?" Mọi người kinh ngạc: "Hắn mất hết trí nhớ của hai năm qua?"

Triệu Phổ nhỏ giọng hỏi Công Tôn: "Có phải là hắn đang lừa người không?"

Công Tôn lắc đầu một cái: "Thật ra thì cũng có khả năng này, Khóa Huyệt có rất nhiều loại, có bảy châm, có mười bốn châm .... Bảy mươi bảy châm có thể nói là Khóa Huyệt tầng cao nhất, nhiều hơn nữa căn bản con người không chịu nổi. Người lúc phải mang theo bảy mươi bảy cây châm Khóa Huyệt căn bản đều ở trong trạng thái vô thức, bản thân không thể khống chế được."

Tất cả mọi người không khỏi cảm thán —- Chỉ có mấy cây ngân châm mà lại lợi hại vậy sao?

"Vậy hỏi hắn một chút, hắn có nhớ ai đã cứu hắn không?" Triệu Phổ nói.

Công Tôn tiếp tục hỏi, sau đó dịch lại cho mọi người: "Hắn nói đó là một người Phù Tang, bởi vì lúc người kia nói câu "Còn sống sao?" hắn có thể hiểu được. Cụ thể thế nào hắn không có nhớ rõ, chỉ nhớ mắt người nọ rất đặc biệt. Hắn nói, con ngươi hình như là một to một bé, có điều hắn nói có thể là hắn đói quá nên hoa mắt nhìn không rõ lắm, những chuyện khác hắn đều không biết."

"Vậy hỏi một chút xem tại sao hắn lại có đao của Thanh Long đi." Lâm Dạ Hỏa tò mò.

Công Tôn nói: "Hắn nó, hắn chính là chắt trai của Thanh Long."

"Hắn bao nhiêu tuổi?" Thiên Tôn đi vào hỏi.

"Hắn nói, hắn hơn tám mươi tuổi." Công Tôn bắt mạch cho hắn: "Mạch tượng cũng bình ổn hơn nhiều .... Hắn nói, từ nhỏ hắn sinh ra ở Phù Tang, chưa từng tới Trung Nguyên. Nhưng mà hắn thường nghe nói về võ học Trung thổ, cho nên muốn đến thăm quan một chuyến, lại không ngờ giữa đường thuyền bị nổ tung."

"Nổ tung?" Triệu Phổ cau mày: "Thuyền bị nổ tung, chứng tỏ có kẻ động tay động chân rồi."

"Hình như vậy." Công Tôn gật đầu một cái.

Vì vậy, mọi người liền nhìn Thanh Yểm vẻ mặt mờ mịt, bắt đầu nghi ngờ —- Hắn rốt cuộc là nói thật hay là nói dối đây?

"Nếu như hắn nói thật, vậy hắn chính là hậu nhân của Thanh Long." Lâm Dạ Hỏa khoanh tay, cảm thấy rất mâu thuẫn: "Nhưng mà trong mộng, Triển Chiêu lại gặp được một người giống hắn như đúc vào một trăm năm trước, còn nói muốn giết sạch hậu nhân của Ưng Vương .... Vì vậy, đó là phụ thân hắn sao? Hậu nhân của Thanh Long sao lại có thù oán với Ưng Vương chứ?"

Công Tôn liền hỏi Thanh Yểm, đời phụ thân hắn có từng tới qua Trung Nguyên không?

Thanh Yểm thành thật lắc đầu, nói phụ thân hắn vẫn luôn ở Phù Tang, chỉ có cụ cố hắn là Thanh Long mới tới Trung Nguyên. Cụ tổ hắn có ghi chép rất nhiều chuyện liên quan đến võ học Trung Nguyên, khi nhỏ hắn từng xem qua cho nên lúc nào cũng muốn tới Trung thổ.

Lần này, mọi người lại nhìn nhau —— Là cảnh trong mộng của Triển Chiêu sai lầm? Hay là vẫn còn nguyên nhân khác?

Mọi người đang định hỏi Triển Chiêu một chút, nhưng vừa mới quay mặt sang....

"Người đâu rồi?" Lúc này mọi người mới phát hiện ra Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biến mất.

"Không theo tới sao?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn ra bên ngoài xem.

Lúc này Tiểu Tứ Tử chạy từ bên ngoài vào nói: "Vừa rồi Miêu Miêu kéo Bạch Bạch chạy mất rồi."

Mọi người nhìn nhau một cái.

Ân Hậu bất đắc dĩ: "Tại sao chạy ra ngoài mà cũng không báo một tiếng chứ."

"Lúc này." Công Tôn hơi lo lắng một chút: "Liệu có gì nguy hiểm không?"

"Đi tìm chút đi." Thiên Tôn đi ra ngoài.

Ân Hậu cũng đi với hắn.

............

Mà lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ở đâu đây? Hai người đang ở gần nhà của Đan Nghĩa Nhân a.

Bạch Ngọc Đường có hơi mơ hồ chút, chỉ biết Triển Chiêu đột nhiên kéo hắn chạy như điên đến đây, sau đó lại kéo hắn trốn vào trong ngõ hẻm.

Triển Chiêu nhìn về phía Đan phủ một chút, sau đó kéo Bạch Ngọc Đường chui vào một cái hẻm khác, đi vòng ra phía sau Đan phủ, chờ gần đó.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đứng ở đầu hẻm, đầu óc vẫn cứ mơ hồ mà chờ khoảng một chung trà, Bạch Ngọc Đường mới hỏi Triển Chiêu: "Miêu Nhi."

Triển Chiêu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nói: "Ngươi làm cái gì?"

Triển Chiêu đang định nói, hai người lại nghe thấy có tiếng động, vì vậy theo bản năng mà ló đầu ra xem.

Chỉ thấy từ trong ngõ hẻm, có một người lảo đảo đi ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, chỉ thấy đó chính là một lão đầu áo quần rách rưới, tóc trắng xóa, mặc áo choàng như của đạo sĩ, toàn thân đầy máu, nhìn rất chật vật.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, lúc này lại thấy Triển Chiêu đột nhiên đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Đánh lén hắn đi!"

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đột nhiên nháy mắt với hắn mấy cái: "Làm như ngoại công ngươi đó, đông cứng hắn!"

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật, nhìn lão đầu kia một chút, có điều, nếu như Triển Chiêu đã nói như vậy thì hẳn là có lý do của hắn. Bạch Ngọc Đường cũng không có được cực hàn nội lực như Lục Thiên Hàn, cho nên liền lách người một cái, đến sau lưng lão đầu.

Lão đầu đột nhiên phát hiện sau lưng có người, hình như muốn hoàn thủ .... Bạch Ngọc Đường lúc này cũng nhận ra, tuy lão đầu này bị thương rất nặng thế nhưng công phu cũng rất tốt. Cho nên, Bạch Ngọc Đường liền ra tay điểm mấy huyệt đạo của hắn, tiếp đó vỗ hắn một chưởng.

Một chưởng này, Bạch Ngọc Đường chỉ dùng nội kình cực hàn mà thôi, vì sợ mình sẽ đánh chết hắn, mặt khác .... Lão đầu này bị rất nhiều ngoại thương, hàn khí có thể giúp hắn cầm máu.

Thấy Bạch Ngọc Đường đã thành công, Triển Chiêu liền "véo" một tiếng bay tới, một tay kéo lại lão đầu kia, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường một cái, ý là —– Trốn mau!

Hai người vừa trốn vào trong ngõ hẻm một cái, đồng thời liền nghe thấy phía sau có người mở cửa ra.

Triển Chiêu không có dừng lại, cùng với Bạch Ngọc Đường, mỗi người một bên đỡ lão đầu kia đi xuyên qua ngõ hẻm, thẳng tiến nha môn Ứng Thiên phủ.

Đến cửa nha môn liền đụng phải Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang đi tìm bọn họ.

Lúc này, hai lão đầu đang đứng giữa đường cãi nhau đây, lý do là Thiên Tôn muốn đi về hướng Đông, Ân Hậu lại nói đi về hướng Tây, không ai chịu nhường ai. Sau đó, Ân Hậu lại không thể bỏ lại Thiên Tôn mà đi tìm một mình, lão hồ đồ này mà biến mất còn phiền toái hơn.

Còn đang khó xử thì đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang mang theo một người đen thui lui về rồi.

Hai người nhìn nhau một cái, cùng bọn Triển Chiêu vào viện.

Triển Chiêu đặt lão đầu lên giường trong phòng khách, bảo người mời Công Tôn đến cứu mệnh.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều cau mày nhìn lão đầu kia, cảm thấy có chút quen quen.

Thiên Tôn cầm một chiếc khăn, dính vào chút nước lau máu cùng bùn đất trên mặt người nọ đi, đợi lúc thấy rõ ràng dung mạo của hắn rồi liền kinh ngạc: "Tuyết Phong!"

Bên ngoài, mọi người theo Công Tôn chạy vào cũng kinh ngạc —– Lão đầu bẩn thỉu đang nằm trên giường kia chính là Tuyết Phong đạo trưởng trong truyền thuyết sao?

Công Tôn kiểm tra thương thế Tuyết Phong một chút, nói ngay: "Lật người lại xem chút."

Triển Chiêu đưa tay lật người Tuyết Phong lại, xé ra y phục nhìn lưng hắn .... Có một hàng châm Khóa Huyệt. Nhưng mà cảm giác không có nhiều như của Thanh Long.

"Bốn mươi chín châm." Công Tôn cau mày, kiểm tra mạch của Tuyết Phong một cái, nói: "Thương thế của hắn rất nặng."

Ân Hậu có chút không hiểu hỏi Triển Chiêu: "Các ngươi nhặt được hắn ở đâu?"

Bạch Ngọc Đường ý bảo đến giờ mình vẫn còn ù ù cạc cạc đây, không hiểu gì hết, bảo mọi người đi hỏi Triển Chiêu ấy.

Triển Chiêu lại hỏi: "Thanh Long kia nói thế nào?"

Lâm Dạ Hỏa đem chuyện của Long Yểm nói qua một lần, Triển Chiêu cười một tiếng: "Qủa nhiên."

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường chọc chọc một ngón tay vào bả vai Triển Chiêu: "Miêu Nhi, chúng ta đã bỏ lỡ cái gì vậy? Ngươi tốt nhất nên nói tỉ mỉ chút coi."

Triển Chiêu gật đầu, nói: "Ta phạm cùng một sai lầm giống Tiểu Tứ Tử!"

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.

Triệu Phổ nhắc nhở: "Tiểu Tứ Tử thường xuyên hồ đồ, ngươi nói cái nào?"

Triệu Phổ vừa mới nói xong, chỉ thấy mọi người nháy mắt với hắn mấy cái.

Triệu Phổ mở to mắt nhìn, quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang ôm cái hòm thuốc mà đứng sau lưng bĩu môi nhìn hắn. Tiêu Lương cũng vẻ mặt đầy coi thường mà nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ há to miệng, đưa tay ôm Tiểu Tứ Tử lên dỗ dành.

Tiểu Tứ Tử khoang tay, quẹt miệng, không thèm để ý đến hắn.

Cũng không để ý đến Triệu Phổ đang cố gắng lấy lòng nhi tử nữa, Triển Chiêu tiếp tục giải thích: "Tiểu Tứ Tử là nhầm cái bóng trên mặt băng với sự thực, còn ta lại mang những người hoàn toàn khác nhau đánh đồng với nhau!"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu cười nói: "Trước đó ta nằm mơ, thời không biến đổi không ngừng, chẳng hạn như ta chỉ có một đoạn đường đã trực tiếp đi từ Biên ngoại vào đến Thiên Sơn, hoặc là rẽ một cái đã trở về một trăm năm mươi năm trước, rẽ cái nữa lại trở về hai mươi năm trước."

Tất cả mọi người đều gật đầu.

"Nhưng vấn đề là, có thể ta đã rẽ rồi mà ta lại quên mất!" Triển Chiêu nghiêm túc nói: "Lúc đó ta thấy khoảnh khắc Ưng Vương giết bảy giáo chủ Tà giáo, cho nên mới chạy đi xem ngay. Sau khi xem xong .... Ta cảm thấy chói mắt cho nên mới xoay mặt lại ...." Vừa nói, Triển Chiêu vừa xua tay: "Trùng hợp như thế, sau khi ta xoay mặt lại vẫn là ở trong đám người, cho nên, ta đã nhầm lẫn, mang đoàn người ở những thời điểm khác nhau dung hòa làm một, nên vẫn nghĩ là đoàn người ở một trăm năm mươi năm trước!"

Bạch Ngọc Đường nháy mắt liền hiểu được: "Miêu Nhi, ý của ngươi là, ngươi nhìn thấy Thanh Long trong đám người kia cũng không phải là ở một trăm năm mươi năm trước, mà là ở thời gian khác sao?"

"Đúng vậy!" Triển Chiêu gật đầu: "Trước đó ta bỏ quên quá nhiều chi tiết, bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, lúc ta xem chém đầu, hẳn là trong một ngôi cổ thành .... Mà lúc ta nhìn thấy Thanh Long, tất cả mọi người đều mặc y phục người Hán, mà kỳ diệu nhất chính là .... Ta thấy được cảnh tượng vô cùng quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại, đó hẳn là trên đường Nam Thiên ở Khai Phong phủ."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc: "Ở Khai Phong phủ?"

Triển Chiêu cười cười: "Không sai! Trước kia, khi chúng ta ở Khai Phong phủ, Thanh Long .... Không đúng, xác thực mà nói phải là Thanh Yểm đã âm thầm theo dõi ta. Ánh mắt mà ta cảm nhận được trong mộng hẳn là ánh mắt đó, mà những lời hắn nói, có lẽ là do người khống chế hắn nói cho hắn biết!"

Công Tôn gật đầu: "Thì ra như vậy! Đúng là, bảy mươi bảy châm Khóa Huyệt, sau đó còn dùng thêm Nhiếp Hồn Thuật là có thể khống chế được một người rồi. Chỉ cần nói cho hắn biết chuyện cần làm, hắn nhất định sẽ nhớ rõ, làm rất triệt để."

"Chỉ cần có người nói với hắn hận hậu nhân của Ưng Vương đến tận xương tủy, hắn sẽ làm theo .... Đúng không?" Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn gật đầu.

"Khó trách cái ánh mắt đó lại giống như vậy." Lục Thiên Hàn xem ra cũng hiểu: "Người hận đến trình độ đó hẳn cũng không nhiều, cho nên mới có cảm giác đã từng quen biết."

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên hỏi Triển Chiêu: "Miêu Nhi, sao ngươi biết Tuyết Phong sẽ đến hậu viện nhà Đan Nghĩa Nhân?"

Triển Chiêu cười: "Ta chỉ cảm thấy biện pháp tốt nhất để khiến Tuyết Phong thân bại danh liệt chính là cho hắn hoàn toàn biến mất .... Như vậy sẽ tương đương với sợ tội mà bỏ trốn, không chỉ hắn mà toàn bộ môn phái của hắn cũng vạ lây. Môn phái vốn là danh môn chính phái kia sẽ vì chưởng môn làm điều ác mà hủy hết thanh danh đi."

Tất cả mọi người gật đầu.

"Cho nên ta liền nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến cho Tuyết Phong hoàn toàn biến mất đây? Nếu như hắn bị Nhiếp Hồn Thuật khống chế, vậy thì hắn liền trở thành bù nhìn rồi." Triển Chiêu nói: "Cách tốt nhất để hắn biến mất chính là bắt hắn lại, chỉ cần bắt lại con bù nhìn đó, xử trí thế nào cũng được rồi .... Cho nên, hẳn là bọn Tuyết Phong sẽ trở lại một nơi, mà nơi đó có kẻ đứng sau giật giây vụ án này, cũng chính là người khống chế những con bù nhìn đó. Vì vậy ta liền đánh cuộc, chỉ cần Đan Nghĩa Nhân có liên quan đến vụ án này, đám người Tuyết Phong nhất định sẽ trở lại Đan phủ, cửa trước quá lộ liễu, cửa sau tốt hơn! Ta vốn nghĩ sẽ phải cùng Ngọc Đường chờ thêm một lúc nữa, không ngờ lại trùng hợp như thế, gặp ngay được Tuyết Phong, cho nên bắt hắn về!"

Mọi người cũng đã hiểu gần hết rồi.

Tiểu Tứ Tử vỗ tay: "Miêu Miêu thật thông minh!"

Triệu Phổ tò mò nhìn bé: "Con cũng hiểu được?"

Tiểu Tứ Tử liếc hắn một cái, quay ngoắt đi, không thèm để ý đến hắn.

Triệu Phổ vui vẻ mà ôm lấy rồi còn cọ cọ bụng bé, Công Tôn thu châm lại, hết nói nổi mà nhìn Triệu Phổ đang chọc cho Tiểu Tứ Tử ngứa ngáy mà cười khanh khách không ngừng.

"Nói cách khác, Đan Nghĩa Nhân chính là kẻ chủ mưu phía sau?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Hẳn còn có một người nữa." Triệu Phổ nhắc nhở: "Chính là người Phù Tang chỉ còn một con mắt kia."

Triển Chiêu không hiểu: "Hai người họ cấu kết với nhau sao? Theo lý mà nói, ngoại công đã cứu người Phù Tang kia, tại sao hắn lại hãm hại ngoại công chứ?"

"Bây giờ mà nói là hãm hại thì có chút không đúng." Thiên Tôn lắc đầu: "Theo khuynh hướng này, ngược lại còn giúp Ma Cung lật ngược tình thế ấy chứ."

"Đúng vậy." Trâu Lương vừa mới ra ngoài xử lý chuyện tửu lâu nổ tung liền đi vào nói cho mọi người: "Tửu lâu nổ tung, bốn người chết, chín người bị thương, bây giờ toàn bộ bách tính Ứng Thiên phủ đều nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến danh môn chính phái. Ta tìm thử một người giang hồ hỏi thăm chút, dường như có rất nhiều môn phái đều bị chất vấn, còn có người hình như cố ý nói về Ma Cung, Hồng Anh Trại và Nam Hiệp Khách .... Điều mà người giang hồ và bách tính cùng nghi ngờ lúc này chính là, nếu như Ân Hậu lại là dạng vô cùng ác độc như thế, tại sao Triển Chiêu cùng Ân bá mẫu lại tốt như vậy? Ngược lại, đám người giang hồ chính phái kia lại không bằng có heo chó, liệu có phải năm đó có người đổi trắng thay đen không?"

"Chẳng lẽ đây mới là mục đích sao?" Bạch Ngọc Đường cau mày: "Là muốn báo ân? Nhưng mà cũng không cần phải dùng đến cả một cái Thanh Long chứ? Nếu không phải Tiểu Tứ Tử thấy được cảnh tượng đó, nhắc nhở thì ta cùng Miêu Nhi cũng có thể bị hắn ám toán rồi."

Mọi người cùng cau mày —– Nguyên nhân vẫn chưa rõ! Rốt cuộc thì mục đích cuối cùng của hắn là gì?

Đúng lúc này, đột nhiên thấy Công Tôn rút ra cây châm độc cuối cùng trên người Tuyết Phong, lão đầu đột nhiên hít một hơi, mở mắt ra, thở dốc.

Công Tôn vỗ vỗ ngực hắn.

Tuyết Phong đảo mắt, đột nhiên nhìn thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn liền lập tức đưa tay ra, há to miệng.

Thiên Tôn theo bản năng mà đè hắn lại: "Ngươi đừng kích động...."

"Tà ...." Tuyết Phong dùng sức hướng về phía Ân Hậu cùng Thiên Tôn mà kêu: "Tà Vũ! Là Tà Vũ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#haihuoc