Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 716: MẠO DANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 716: MẠO DANH

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Sáng sớm trên Hãm Không đảo, Bao đại nhân, Bao Duyên và Bàng Dục cùng nhau ăn điểm tâm trong viện.

Bởi vì khoảng thời gian này Bao phu nhân và Hoa phu nhân ở cùng nhau nên Bao đại nhân cũng không tiện đến hậu viện làm bạn với phu nhân, chỉ có thể chờ phu nhân rảnh rỗi đến tìm mình.

Trước đây nếu như công vụ bề bộn mà nói, ngược lại cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng mấy ngày nay chờ Hoàng thượng hồi âm lại, Bao đại nhân cũng không có chuyện gì làm, tuy nói là đang trong kỳ nghỉ phép... Nhưng chỉ có một mình một người, có chút cảm giác ăn không ngồi rồi.

Cũng may Bao phu nhân là người thận trọng, để Bao Duyên và Bàng Dục thường xuyên tới bồi đại nhân.

Lúc ăn điểm tâm, Bao đại nhân hỏi Bao Duyên và Bàng Dục gần đây đang bận cái gì, đi theo bọn Triển hộ vệ tham quan đảo sao?

Hai người nói tới chuyện này liền gãi đầu, lắc đầu bày tỏ gần đây giúp Tạ Viêm chuẩn bị chuyện tế điển, không có thời gian tham quan đảo, một hồi còn phải ngồi thuyền đến Lâm An phủ.

Bao đại nhân lần trước ngược lại cũng nghe Tần tri phủ nhắc qua một câu, gần đây có mấy nhà ở đảo lớn trên biển muốn làm tế điển, nghe nói rất long trọng.

Đại nhân cũng chỉ là nghe qua, không hiếu kỳ, đoán chừng chính là một hoạt động cúng tế khẩn cầu mưa thuận gió hòa gì đó mà thôi, vùng duyên hải có rất nhiều phong tục như vậy.

"Tạ gia không phải làm vận chuyển bằng thuyền sao?" Bao đại nhân có chút hiếu kỳ, "Cũng muốn tham gia cúng tế?"

"Phụ thân, này không phải lễ cúng tế thông thường nha!" Bao Duyên thần thần bí bí nói, "Này là vu tế!"

Bao đại nhân càng nghi ngờ hơn, "Vu tế?"

"Loại cúng tế này không phải cầu mưa thuận gió hòa, là xua đuổi tà ma!" Bàng Dục giải thích cho Bao đại nhân, "Là cúng tế cổ xưa nhất, cần vu nữ bảy vu tộc lớn tham gia."

Bao đại nhân nghe dở khóc dở cười, còn bảy vu tộc lớn?

Bao Duyên và Bàng Dục đều gật đầu —— còn rất phiền toái đó!

Bao đại nhân suy nghĩ một chút, không hiểu được, "Vậy các ngươi có thể giúp được gì? Sao lại có liên quan đến các ngươi?"

"Ai..." Bao Duyên thở dài, "Phụ thân, người biết đại tế điển này, đã bao nhiêu năm không làm chưa?"

"Bao nhiêu năm?"

"Một trăm năm a! một trăm năm!" Bàng Dục cầm chén cơm liên tục lắc đầu, "Quá trình tế điển kia đã sớm thất truyền! Người duy nhất có tham gia đại điển năm đó chỉ có Tạ gia đại nãi nãi - Tạ Uyển Thấm."

"Như vậy a..." Bao đại nhân mặc dù chưa thấy qua vị kia, chẳng qua lần trước có nghe bọn Triển Chiêu nhắc qua, hình như vị lão thái thái này tính khí không tốt lắm.

"Tạ Viêm bị người thương hội làm phiền, không còn cách nào đành tìm thái nãi nãi cầu giúp đỡ, thế nhưng thái nãi nãi một chút hứng thú cũng không có, nói kho sách nhà mình có ghi chép lại phương diện này, để bọn con đến kho sách tự tìm quy trình khánh điển. Chẳng qua trong kho có rất nhiều cổ tịch không hoàn chỉnh, mấy ngày nay bọn con đang giúp chỉnh lý lại a!"

Bao đại nhân gật đầu một cái, xem như đã hiểu, chẳng qua cảm thấy không thể hiểu được, "Tế điển này cử hành ở nơi nào? Nhà dân hay nha môn? Sao lại viết ẩu như vậy?"

"Vốn dĩ, loại đại tế điển này đều là vu nữ vu tộc tổ chức lo liệu, dựa theo tình huống của năm đó, cứ trăm năm làm đại điển một lần, cũng có mấy năm tổ chức tiểu điển một lần." Bao Duyên giải thích, "Nghi thức có một bộ lưu trình rất hoàn chỉnh trôi chảy, các vu nữ đại vu tộc sẽ đời đời truyền lại. Nhưng mười năm trước, lúc tổ chức tiểu tế điển, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chiếc thuyền chở nhóm vu nữ bị chìm."

"À..." Bao đại nhân cũng nhớ ra rồi, thời điểm lần trước hắn sửa sang lại hồ sơ, có một vụ thuyền chìm rất nổi danh, phát sinh mười năm trước, thời gian cũng trùng khớp.

"Sau lần thuyền chìm đó, tế điển không tổ chức nữa, bây giờ vu nữ lưu lại không nhiều lắm, huyết thống của rất nhiều gia tộc đều cắt đứt, dù bị ép nối nghiệp, tất cả mọi người đều không biết a, bây giờ phải vừa học vừa làm." Bao Duyên cũng bất đắc dĩ, "Tư liệu trong nhà Tạ Viêm nhiều nhất, cho nên quá trình sửa sang đều giao cho bọn con."

Bao đại nhân nhìn hai người một chút, "Cái này còn cần phải làm lại sao? Quy trình của nghi thức cũng không biết, vu nữ cũng tuyệt tự rồi..."

"Chúng ta cũng cảm thấy như vậy a!" Bàng Dục khá có ý kiến với chuyện lần này, "Nhưng mà, gần đây không phải có thuyền gặp nạn sao, còn có cái gì mà hải mị nữa, lời đồn đãi rất nhiều!"

"Không phải đã điều tra rõ rồi sao, là bị quỷ đao với độc khoáng thạch ảnh hưởng a? Hải mị cũng chính là người bị trúng thi độc..." Bao đại nhân không hiểu, "Các ngươi không giải thích một chút sao?"

Bao Duyên cùng Bàng Dục đều xua tay, "Nói không thông a! Cũng không biết là ai nói ra, mấy năm này trên biển càng ngày càng không yên ổn, cũng bởi vì rất lâu không làm tế điển, những thứ tà ma trên biển kia bắt đầu quấy phá, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn, cho nên vẫn phải làm. Hội thuyền và thương hội đều cảm thấy có đạo lý, ăn dưa còn nhiệt tình hơn cả thuyền viên, dư luận xôn xao. Vấn đề là không ai dám phản đối, mọi người đều nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngộ nhỡ bởi vì nhà nào đó không phối hợp, sau này lỡ như xảy ra chuyện gì, nhà đó sẽ bị chỉ trích vì không chịu làm tế điển."

Bao đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu, "Đó không phải là lừa gạt sao?"

Bao Duyên và Bàng Dục đều gật đầu, "Không còn biện pháp a, ai cũng không muốn bị vạ lây... Cho nên chúng ta tận lực sửa sang lại quy trình nghi thức."

Bao đại nhân suy nghĩ, hỏi, "Vậy... Nếu trong quy trình có sai sót, sẽ như thế nào?"

Bao Duyên và Bàng Dục cũng nhìn trời —— vậy... Trời mới biết a! Dù sao có sai cũng không ai nhìn ra được, cứ coi như là một buổi mọi người tụ họp cùng chúc mừng đi.

Bao đại nhân cười dặn dò hai người, "Các ngươi trách nhiệm to lớn a! Cũng đừng làm hỏng."

Bao Duyên và Bàng Dục đau đầu ăn điểm tâm, cho nên hai ngày nay thậm chí còn không có thời gian đi chơi.

...

Ăn xong điểm tâm, Bao Duyên Bàng Dục tiếp tục bận rộn, Bao đại nhân chắp tay sau lưng đi bộ ra ngoài viện, vừa vặn gặp được tức phụ nhi.

Bao phu nhân kéo Bao đại nhân nói muốn đến bờ biển một chút, đại nhân đoán chừng nàng có chuyện gì muốn nói, liền đi theo nàng ra sân.

Ra khỏi viện là có thể thấy bãi biển xa xa.

Bao phu nhân kéo Bao đại nhân theo đường mòn đi về phía trước, vừa nhìn về phía bãi biển, lúc này mặc dù còn sớm, nhưng trên bờ biển đã rất náo nhiệt.

Triển Chiêu, Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa kéo ống quần đi chân trần, mang theo một đám bạn nhỏ cũng đi chân trần, xách theo một cái thùng, cầm cái xẻng, chắc là đi bắt hải sản kẹt trên bãi cát.

Một cơn sóng xô tới, một đám người oa oa hô lên rồi chạy lên bờ, sóng rút đi, một đám người lại chạy về phía trước, tới tới lui lui rất bận rộn.

Bao đại nhân liền nghĩ đến hai ngày trước nhìn thấy một bầy chim biển, dường như cũng giống như vậy, sóng biển tràn vào thì bay cao một chút, sóng biển rút đi thì lại bay thấp...

Cách đó không xa, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Trâu Lương, còn có Tắc Tiếu đội Dạ Minh trên đầu đang chơi bùn...

Không sai, mấy anh em kéo tay áo, ở trên bờ cát xây mấy tòa nhà, làm giống như đúc, Ngũ Gia cầm tấm bản đồ, lúc này đang chỉ bãi đất trống giữa hai ngôi nhà, Trâu Lương xách một thùng, Triệu Phổ và Tắc Tiếu cầm cái xẻng, nhìn giống như là muốn đào cát dựng một cây cầu.

Một bên, mấy lão gia tử cũng ở đây chơi đắp cát, chẳng qua tay nghề hiển nhiên không tốt như bọn Bạch Ngọc Đường, phong cách tác phẩm tương đối cuồng dã...

Yêu Yêu mang theo Tiểu Long bảo bay tới bay lui trên mặt biển, cùng chào hỏi bầy côn sáng sớm đi ra đánh bắt cá, trên bờ biển một đoàn mèo lớn mèo nhỏ, chạy tới chạy lui giúp bọn Triển Chiêu đuổi bắt cua.

Cách thật xa, liền nghe được tiếng cười huyên náo, Bao đại nhân và phu nhân cũng vui vẻ theo, cảm nhận được vui sướng của ngày nghỉ.

Bao phu nhân vừa rồi dọc theo đường đi, nói tình huống Hoa phu nhân tối hôm qua có chút quái dị cho Bao đại nhân.

Bao đại nhân đêm qua cũng nghe được tiếng hát trên biển, nghe màn biểu diễn kia cảm giác đích xác rất quỷ dị, "Hoa phu nhân biết hát khúc ca đó sao?"

Bao phu nhân gật đầu, nàng tối hôm qua hỏi kỹ càng cặn kẽ, chẳng qua Hoa phu nhân cũng không nhớ.

Hoa phu nhân được Thái sư cứu, mới ở lại Thái sư phủ, nàng hoàn toàn không có ký ức trước khi được cứu, chỉ có một ít ký ức đoạn ngắn nho nhỏ giống như giấc mơ vậy. Cũng không phân rõ là thực tế hay là hư ảo, chỉ biết là trong trí nhớ mình rớt xuống nước, sau đó còn nhìn thấy có rất nhiều đóa hoa màu trắng nở rộ trong biển. Bài hát kia nàng cũng là lần đầu nghe được, nhưng cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa bản thân còn biết hát. Nhưng vẫn không nhớ nổi cái gì, ấn tượng khắc sâu duy nhất, chính là rất nhiều đóa hoa lớn màu trắng nở rộ trong biển.

"Hoa lớn, màu trắng?" Bao đại nhân nghi ngờ, "Trong biển có loại hoa này sao?"

Bao phu nhân cũng lắc đầu, nói chưa từng thấy qua, cũng chưa nghe nói qua có hoa trắng mọc trong biển.

Hai phu thê đi tới bờ biển, nhưng cũng không nói với bọn Triển Chiêu, dẫu chuyện Hoa phu nhân nhớ lại còn quá ít, hơn nữa ... Bọn nhỏ hiếm khi có được kì nghỉ, để bọn họ không buồn không lo chơi mấy ngày lại nói sau.

...

Bận rộn cho tới trưa, nhóm Triển Chiêu dẫn bọn nhỏ xách thùng lớn thùng nhỏ thắng lợi mà về, mà nhóm Bạch Ngọc Đường chính là ở bờ biển đắp cát thành một tòa thành.

Các lão gia tử cũng chạy vây xem, nguyên lai Ngũ Gia đem mấy tòa nhà chuẩn bị xây trên mấy hòn đảo đều đắp ra, đồ thật vừa nhìn một cái, cũng không kém, có chút chỗ cần phải cải tiến, Ngũ Gia cũng ở trên bản vẽ đánh dấu, chuẩn bị sửa bản thảo sau đó liền giao cho các thợ mộc phụ trách xây dựng...

Trở lại trang viện, Ngân Yêu Vương nhìn thấy mấy thùng hải sản lớn, nói một hồi buổi trưa nấu lẩu hải sản ăn, bọn nhỏ hoan hô vây quanh Yêu Vương xoay vòng vòng, bị Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa bắt từng đứa đi ngâm ôn tuyền.

Nhóm Bạch Ngọc Đường cũng trở lại, mọi người thu thập một chút, chuẩn bị cùng đi suối nước nóng.

Còn chưa ra khỏi cửa, liền gặp phải đại tẩu Mẫn Tú Tú.

"Ngọc Đường a." Mẫn Tú Tú ngoắc ngoắc tay với Bạch Ngọc Đường, vừa ra hiệu về phía Hỏa Phượng.

Bạch Ngọc Đường cũng nhớ ra, ngày hôm qua đại tẩu hắn thông báo với hắn chuyện này, thiếu chút nữa quên mất.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng đại khái đói bụng, đang theo Triển Chiêu Tiểu Tứ Tử chia bánh bao sữa ăn, thấy Bạch Ngọc Đường kêu, mọi người cùng nhau quay đầu.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đại tẩu nhà mình, hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Giúp một chuyện?"

Hỏa Phượng chớp chớp mắt, những người khác cũng đều tò mò.

"Ta?" Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ mình, hỏi đại tẩu, "Giúp gì?"

Mẫn Tú Tú liền nói, "Là như vầy... Qua mấy ngày nữa thương hội muốn tổ chức vu tế trên mấy đảo lớn, trong nhà bảy vu tộc lớn phải đưa ra vu nữ đi tham gia nghi thức."

Lâm Dạ Hỏa chớp chớp mắt, nghe là nghe hiểu, chẳng qua không biết ý của đại tẩu.

"Trên Hãm Không đảo cũng có một vu tộc, trong nhà Viên bà bà, bà bà là vu nữ đời cuối cùng, đã qua đời ở lần tai nạn trên biển mười năm trước đó rồi. Vu nữ truyền nữ không truyền nam, trong nhà bà bà có con cháu nối dõi nhưng phần lớn là bé trai, duy nhất một bé gái năm nay mới bốn tuổi, còn chưa lớn bằng Tiểu Tứ Tử."

Lâm Dạ Hỏa tiếp tục chớp mắt —— sau đó thì sao?

Mẫn Tú Tú rất khó xử, tựa hồ có chút ngượng ngùng thương lượng, với Hỏa Phượng, "Cái đó... Lâm Đường chủ, có thể giả trang thành vu nữ mấy ngày hay không?"

Hỏa Phượng nghe xong ngẩn người, tựa hồ không phản ứng kịp, những người khác chính là tò mò nhìn qua —— giả trang vu nữ?

Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi, cũng xem như hiểu ra, "Ý là muốn ta giả thành đời sau của Viên bà bà, đi tham gia tế điển?"

Mẫn Tú Tú vỗ tay một cái, gật đầu —— không sai!

Lâm Dạ Hỏa gãi gãi đầu, "Tuy nói đại gia ta xinh đẹp!... Chẳng qua có đáng tin không?"

Vừa nói, vừa chỉ chỉ bản thân mình, ý là —— ta đây tóc đỏ mắt xanh, đặc thù có chút rõ ràng a, không giống người Hán...

Mẫn Tú Tú cười cười, vươn tay, từ sau lưng mình, kéo một tiểu nha đầu ra.

Nguyên lai, sau lưng nàng còn đi theo một tiểu nữ oa bốn năm tuổi, dáng vẻ rất thẹn thùng, cúi đầu rồi ngẩng đầu cẩn thận nhìn Hỏa Phượng, cũng không dám nói lời nào.

Sau khi bị kéo ra ngoài mọi người vừa nhìn, trong nháy mắt cũng hiểu, đứa nhỏ một đầu tóc đỏ, mắt màu xanh biếc, lớn lên giống dị tộc, chưa kể, cùng Lâm Dạ Hỏa thật là có nét giống nhau.

Hỏa Phượng ngồi xuống cẩn thận nhìn tiểu oa nhi kia, đều có chút hoài nghi, không phải là một Sa Yêu nhỏ chứ? Sao lại giống như vậy?

Hỏa Phượng vừa nhìn vừa chậc chậc lấy làm kỳ lạ, ngay cả Yêu Vương và đại sư Vô Sa cũng đều lại gần quan sát.

"Viên gia chỉ có khuê nữ mới di truyền dung mạo như này. Điều đáng sợ là trong bảy vu tộc lớn, Viên gia còn là một trong ba chủ vu, " Mẫn Tú Tú giải thích, "Thật ra thì những gia tộc khác cũng tìm người thay thế, nhưng tướng mạo này của Viên gia người bình thường không thay thế được... Đứa nhỏ lại quá nhỏ, hơn nữa người nhà cũng không muốn nàng làm vu nữ, cho tới bây giờ cũng không dạy nàng, cho nên..."

Hỏa Phượng đã hiểu, sảng khoái phất tay chặn lại, "Ai, chút lòng thành, cứ tính trên người ta!"

Phía sau thân thích Viên gia đứng chờ cũng đi tới nói cám ơn với Hỏa Phượng.

Mẫn Tú Tú cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bạch Ngọc Đường... Nàng ngày hôm qua đặc biệt tìm Ngũ đệ thương lượng, kết quả Bạch Ngọc Đường nghe liền kêu nói trực tiếp với Hỏa Phượng là được, hắn khẳng định tình nguyện hỗ trợ.

"Vậy thì làm vu nữ phải làm gì nha?" Tất cả mọi người tò mò hỏi thăm.

Mẫn Tú Tú nhìn mấy vị thân thích Viên gia một chút, nụ cười trên mặt người Viên gia cũng rất là lúng túng, bất đắc dĩ nói, "Thật ra thì chúng ta cũng không biết cần làm gì, múa vài động tác, sau đó cùng nhau ngâm một đoạn cầu khẩn a."

Tất cả mọi người nghi ngờ, Triển Chiêu cũng tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nhỏ giọng nói, "Cái tế điển này cũng không biết ai nghĩ ra, nhất định phải làm. Vu nữ bảy vu tộc lớn đều tuyệt tự sau vụ đắm thuyền vào năm đó, bây giờ trong hậu nhân không có vu nữ thật sự nào nữa, thế nhưng không tham gia lại sợ có chuyện, cho nên mọi người liền ngầm hiểu lẫn nhau đánh lừa một chút."

Hỏa Phượng vừa nghe, vậy càng đơn giản, tỏ ý mọi người thả lỏng tinh thần, lừa gạt á, đại gia làm tốt nhất!

Người Viên gia thiên ân vạn tạ, nói trong nhà còn có chút bản thảo bà bà lưu lại, có thể có ghi chép liên quan với nghi thức vu nữ cầu phúc, một hồi đều đưa tới cho Lâm Dạ Hỏa.

Mọi người cũng đều không để trong lòng, cảm thấy chính là một chuyện nhỏ mà thôi a, tiếp tục đi ngâm suối nước nóng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng cùng nhau cầm y phục mới đi về phía suối nước nóng, trên đường, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường ngươi mới vừa nói đắm thuyền là chuyện gì?"

"À... Vụ đắm thuyền vào mười năm trước." Bạch Ngọc Đường giải thích, "Lúc ấy cũng cần phải làm cái tế điển cầu phúc, vu nữ bảy gia tộc lớn tổng cộng hơn một trăm người, ngồi thuyền ra biển tham gia nghi thức cầu phúc. Cũng không xa, hơn nữa thuyền rất lớn, khu vực tổ chức nghi thức là vùng biển không gió, vốn rất an toàn. Thế nhưng một năm kia không biết chuyện gì, xảy ra vụ đắm thuyền nghiêm trọng, thuyền tế tự chìm."

Triển Chiêu kinh ngạc, "Vậy là hơn một trăm vu nữ đều chết hết sao?"

Ngũ Gia gật đầu một cái, "Hãm Không đảo đi lên chính là Viên bà bà và hai cô con gái của bà bà, đều không trở lại, vì thế quan hệ giữa đại ca với thương hội vẫn luôn không tốt... Lần này lại muốn làm chuyện này, chẳng qua lần này cũng nói xong rồi, tế điển chỉ làm trên đất bằng, không ra biển, mọi người mới miễn cưỡng đồng ý."

"Cùng chuyện thuyền mất tích tối hôm qua ngươi nói đến, là cùng một chuyện sao?" Triển Chiêu còn nhớ ngày hôm qua.

Ngũ Gia nói đến đây tựa hồ cũng có chút cấm kị, nhỏ giọng nói, "Cũng không phải cùng một chuyện, chẳng qua có lời đồn thuyền kia là bị vong hồn kéo xuống biển, có nhiều người đều nói, là vong hồn của những vu nữ kia."

"Vậy không đi mà nói... Sẽ như thế nào?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, "Rất dễ có chuyện, cơ hồ mỗi một gia tộc trên đảo hoặc dọc theo vùng duyên hải, đều có hậu nhân của vu nữ, nếu như có một nhà hoặc mấy nhà không đi, tế điển có thể không làm được. Mọi chuyện trên biển không chắc chắn... Mấy ngày nữa nếu có thuyền nào xảy ra chuyện, hoặc là có thời tiết tai họa tồi tệ nào đó, mọi người sẽ nói sau lưng là bởi vì nhà nào đó không tham dự tế điển, vi phạm quy củ của tổ tông mới tạo thành thảm kịch như thế này..."

Triển Chiêu gật đầu —— như vậy a...

Một bên, Công Tôn kéo tay Tiểu Tứ Tử đi nghe theo một đường không nhịn được thổ tào, "Làm xằng làm bậy như vậy không sợ tạo thành kết quả gì không tốt sao?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn, Triệu Phổ cũng hỏi, "Kết quả gì không tốt?"

Công Tôn nhìn trời, "Thì giả như nói nghi thức này của bọn họ không phải xua đuổi tà ma sao? Vậy lỡ như tư thế sai, nhảy sai hoặc là đọc sai khẩu quyết, xua đuổi tà ma biến thành dẫn tà ma tới, vậy phải làm sao?"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top