Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 737: HOA VÀ BIỂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 737: HOA VÀ BIỂN

EDITOR: ROSALINE

BETA: TƯỜNG0707


Ân Hậu và Yểu Trường Thiên, ôm Tiểu Triển Chiêu và Tiểu Bạch Ngọc Đường, đi theo Hạ Vãn Phong, cùng nhau tiến vào núi Mang Nãng.

Bạch Ngọc Đường phát hiện khả năng xác định phương hướng, nhớ đường của Hạ Vãn Phong rất tốt, hơn nữa, trừ khả năng định hướng rất tốt, còn biết nhiều về các loại hoa cỏ, còn có thể xem phong thủy.

Triển Chiêu ngồi ở trên cánh tay ngoại công hắn, từ lâu đã bị đường đi ở đây làm cho muốn hôn mê —— đây là chỗ nào? Miêu gia tại sao ở trong mộng của mình cũng sẽ lạc đường?

"Hình như ở ngay phụ cận gần đây." Yểu Trường Thiên vừa nói, vừa ngửi ngửi khắp nơi, "Mới nãy có mùi khét."

"Không những vậy, còn có mùi lạp xưởng nướng nữa á." Triển Chiêu nói thầm.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, đây là núi hoang rừng hoang, ai lại đi nướng lạp xưởng...

"Hắt xì..." Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhăn mặt, nhảy mũi một cái, sau đó đưa tay xoa xoa lỗ mũi, làm sao ngứa như vậy?

Ân Hậu bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Lúc này, trong trang viên, trên nóc phòng Ân Hậu, Thiên Tôn đứng ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, đang dùng một cọng lông chim nhổ từ trên đuôi Dạ Minh mà chọc lỗ mũi đồ đệ.

Lão gia tử giằng co một đêm, không sai biệt lắm đánh thức toàn bộ sơn trang, nhưng vẫn không thể tiến vào trong mộng, hết sức khó chịu.

...

Đi một đoạn đường, mọi người đi tới trước một sơn động.

Hạ Vãn Phong chỉ chỉ.

Yểu Trường Thiên cũng gật đầu, "Ừm, chính là nơi này."

"Đây chính là đao mộ, nơi phát hiện Tân Đình Hầu?" Triển Chiêu hỏi.

Hạ Vãn Phong nhìn Yểu Trường Thiên.

Yểu Trường Thiên gật gật đầu.

Sự chênh lệch thời gian vi diệu này có vẻ phi thường thú vị, Hạ Vãn Phong hơi hơi cười một tiếng, trong miệng lẩm bẩm một câu, "Nguyên lai không những không thành công, còn bị lật xe."

Một bên, Ân Hậu và Yểu Trường Thiên cũng "à" một tiếng.

Hạ Vãn Phong "chậc chậc" hai tiếng, ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cười nói, "Chẳng qua nhìn tình huống này, kết quả có lẽ không tệ lắm, cho nên, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Hạ Vãn Phong cười không tim không phổi —— còn rất cởi mở!

Ân Hậu và Yểu Trường Thiên cũng liếc mắt nhìn trời —— đúng vậy, tâm rất lớn, cả ngày lẫn đêm cười đùa vui vẻ, cho dù thành bị vây, hắn vẫn mời khách đến ăn cơm như thường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu a gật đầu, đột nhiên hai người cùng nhau nghiêng đầu, "Hắt xì!"

Yểu Trường Thiên và Hạ Vãn Phong đều tò mò nhìn hai đứa nhỏ —— làm sao rồi? Bị cảm sao?

Chỉ có Ân Hậu yên lặng thở dài —— lão quỷ kia tại sao còn chưa chịu ngủ?

...

Trên nóc nhà, Thiên Tôn cầm lông chim bên trái chọc hai cái bên phải chọt hai cái, hai đứa nhỏ đều không tỉnh.

Lão gia tử giận dỗi, hầm hừ ngồi ở trên nóc nhà, phát hiện buổi tối gió còn thật lớn, vậy mà hai đứa nhỏ ngốc này cứ như vậy ngủ lộ thiên, không sợ gió thổi đến bệnh sao... Lão gia tử không có việc gì làm lại phủ thêm một lớp băng lên mái nhà...

...

Yểu Trường Thiên ở cửa đao mộ, liền nhìn thấy con kỳ lân to lớn ở bên trong thò đầu ra thăm dò nhìn chung quanh, Tân Đình Hầu tựa hồ đã chờ bọn họ thật lâu, vẫy vẫy đuôi muốn dẫn đường cho bọn họ.

Ân Hậu không nhịn được hỏi Triển Chiêu, "Sao lại giống chó như vậy?"

Triển Chiêu cũng không hiểu, thế nhưng không giống Tiểu Ngũ là một con mèo lớn, mà là một con chó lớn.

Ngũ Gia ngược lại cảm thấy không có gì, quản nó là mèo hay chó, đáng yêu là được rồi!

Hạ Vãn Phong chậc chậc kêu kỳ lạ, hắn mặc dù một mực tìm tòi nghiên cứu các loại truyền thuyết về khí linh gì đó, nhưng cũng là lần đầu nhìn thấy.

Trước khi đi vào, mọi người còn rất khẩn trương.

Dựa theo Yểu Trường Thiên giải thích, bên trong đao mộ hẳn là tràn đầy chướng khí, với Bạch Quỷ Vương không có tác dụng, nhưng với những người khác là có.

Đặc biệt là Hạ Vãn Phong còn không biết võ công, lỡ đi vào rồi bị độc chết...

Ngay cả Yểu Trường Thiên cũng do dự có nên đi vào hay không, Ngọc Đường còn nhỏ, đi vào như vậy không biết có vấn đề gì không?

Ân Hậu nhìn nhìn Triển Chiêu, dù sao lúc này cũng đang ở trong mộng, hắn cũng không biết trong giấc mơ của ngoại tôn mình là tình huống như thế nào, cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Triển Chiêu ôm cánh tay nghĩ nghĩ, cảm thấy Miêu gia ở trong mơ lạc đường cũng được, nhưng không đến nỗi ở trong mơ cũng trúng độc đi? Còn có thiên lý hay không?

"Đi vào thử xem." Ngũ Gia đề nghị.

Yểu Trường Thiên và Ân Hậu liền ôm hai đứa nhỏ đi vào trong động, Hạ Vãn Phong đi theo phía sau bọn họ.

Mới vừa bước vào cửa động, bỗng nhiên, một thứ gì đó thổi qua trước mắt mọi người.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vật kia, vậy mà là một con cá...

Hình dạng con cá này còn thật đáng yêu, giống như một quả cầu phồng lên, tròn tròn vo vo, quanh thân màu vàng, còn có vài đốm màu đen, miệng cong cong, có chút giống cá nóc.

"Ách..." Triển Chiêu sửng sốt một chút, con cá này hắn biết!

Chuyện này thật ra phải nói lại từ đầu, Tiểu Bạch Đường nhà hắn bởi vì không biết bơi, cho nên từ nhỏ, người lớn trong nhà, cùng với mấy ca ca của hắn cũng không để cho hắn xuống nước, dĩ nhiên, cho hắn đi xuống, thì cũng sẽ chìm.

Bạch Ngọc Đường từ nhỏ chỉ có thể ở bãi biển chờ mấy ca ca từ dưới nước đi lên.

Gần biển Hãm Không đảo có rặng san hô, nước biển trong suốt, dưới đáy biển là đủ loại san hô nhiều màu sắc với các loại cá tôm hình thù kỳ lạ, Tương Bình thường xuyên miêu tả cho hắn.

Nhưng nghe tả cũng không thể so được với nhìn thấy, Ngũ Gia vẫn luôn tò mò, dưới đáy biển là quang cảnh gì? Tại sao bốn ca ca đều thích ngâm dưới nước như vậy? Dưới nước thật sự có long cung sao?

Từ sau khi Ngũ Gia có giao nhân, tình huống lại bất đồng.

Đừng xem Bạch Ngọc Đường không biết bơi, nhưng giao nhân khi xuống nước thì hai chân sẽ biến thành đuôi cá, hơn nữa còn không cần lấy hơi, ở trong nước rất thoải mái.

Ngũ Gia vừa về tới Hãm Không Đảo, liền để cho Giao Giao đi theo Tứ ca xuống nước, đi xem san hô.

Ngũ Gia rất là mê muội với cảnh đẹp dưới đáy biển, hắn không chỉ một mình mình nhìn, còn kéo Triển Chiêu cùng nhau xem.

Thời điểm hai người ở Hãm Không đảo nghỉ phép, có không ít thời gian đều là nhìn đáy biển.

Dưới biển có đủ loại cá, Băng Ngư cũng coi là cá, Giao Giao liền hấp dẫn rất nhiều cá tôm kỳ kỳ quái quái.

Triển Chiêu thích nhất là một loại cá lớn hình dạng giống như một cái khăn trải bàn vậy, bởi vì khi nó bơi giống như một con dơi lớn, hơn nữa gương mặt lại đáng thương, giống như là bị ai khi dễ vậy.

Còn có chính là loại cá bong bóng này.

Triển Chiêu chỉ con cá bơi qua bơi lại ở trước mắt, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường ngươi nhìn xem, đây không phải là hoàng điểm điểm sao!"

Ngũ Gia cũng sửng sốt, nơi này không phải là đao mộ tràn ngập chướng khí sao? Như thế nào lại trở thành rặng san hô dưới đáy biển gần Hãm Không Đảo rồi?

Trước mắt gợn nước dập dờn, đủ loại bầy cá xinh đẹp bơi qua, trên vách tường xung quanh che kín san hô và đá ngầm, xa xa còn có tiếng kình ngâm, Ân Hậu đi vài bước, cảm giác trên chân có thứ gì, cúi đầu nhìn một cái, một con bạch tuộc ôm lấy bắp chân hắn cọ cọ.

Ân Hậu lắc chân, không nói nên lời nhìn Triển Chiêu —— ngươi đây là đang làm gì, tình tiết giấc mơ như này là sao? Nằm mơ cũng không thể xằng bậy như vậy?

Triển Chiêu cũng vò đầu —— cho nên nơi này là đao mộ hay là đáy biển? Xung quanh là nước biển sao? Tại sao cá trên không trung bơi qua bơi lại mà bọn họ còn có thể hô hấp cũng có thể đi đường?

Tân Đình Hầu chạy nhảy ở phía trước, vừa chạy vừa quay đầu nhìn mọi người.

Bạch Ngọc Đường cũng thở dài, đây lại là loại chó gì, Miêu Nhi đến tột cùng là đang nằm mộng gì?

Hạ Vãn Phong lúc này hoàn toàn tin đây là giấc mơ, cảm thấy cũng quá thần kỳ, chung quanh sờ sờ, còn đi theo con bạch tuộc mới vừa rồi bị Ân Hậu lắc chân rơi xuống, đi về phía trước.

Dựa theo trí nhớ của Yểu Trường Thiên, đây quả thật là kết cấu bên trong đao mộ, nhưng vách tường mộ thất ban đầu lại biến thành san hô, chướng khí trên không trung cũng biến thành nước biển...

Lại đi một đoạn đường, phía trước đột nhiên rộng mở thông thoáng...

"Nơi này hẳn là vị trí cất giữ Tân Đình Hầu." Yểu Trường Thiên chỉ phía trước một cái, nhưng phía trước lại xuất hiện một tòa cung điện.

Cung điện này dị thường trống trải, liếc mắt nhìn một cái lại không thấy vách tường, chỉ có từng cây cột trụ vừa cao lại vừa thô.

"Cung điện này nằm ở đáy biển sao?" Hạ Vãn Phong tò mò nghiên cứu đây là kiến trúc gì.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vươn tay chỉ về phía trước, "Miêu Nhi!"

Triển Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy theo phương hướng mà Bạch Ngọc Đường chỉ, có một cây cột màu đen, hình dáng có chút quái dị, nhìn kỹ... Chỉ thấy ở trên cây cột, có một con rồng màu xanh quấn quanh.

"Thanh Trủng Lân!" Triển Chiêu mới vừa kêu lên, bỗng nhiên, Ân Hậu và Yểu Trường Thiên ôm hai người bọn họ, đồng thời lôi kéo Hạ Vãn Phong đang muốn đi đến phía trước nhìn rồng, lui về phía sau mấy bước.

Xung quanh bọn họ tựa hồ có vật gì rơi xuống, từng chuỗi bong bóng trắng từ trên trời rơi xuống, sau đó, xuất hiện một màn kỳ quái.

Chỉ thấy ở trong nước biển, một đóa hoa màu trắng nở rộ ra.

Hoa này rất lớn, nhìn không sai biệt lắm bằng với cái mặt bàn tròn dùng để bày rượu.

Hơn nữa cũng không phải là cánh hoa nở ra, mà nó mở ra theo kiểu xoay tròn, tạo cảm giác giống như là chiếc váy màu trắng đang xoay tròn.

Trong lúc mọi người đang cố gắng phân biệt hoa màu trắng này là loại hoa gì, bỗng nhiên một dòng nước chảy vọt tới.

Trong nháy mắt dòng nước giống như là vòng xoáy nổi lên, Triển Chiêu bọn họ đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt trời đất quay cuồng, ngay sau đó trước mắt tối sầm.

"Oa!"

Thiên Tôn đang xây cửa sổ cho nóc nhà băng, bỗng nhiên, Triển Chiêu bên cạnh kêu một tiếng, sau đó hắn và Bạch Ngọc Đường đồng thời ngồi dậy.

Ân Hậu và Yểu Trường Thiên cũng đồng thời tỉnh, hai vị lão gia tử suy nghĩ một chút về giấc mơ mới vừa rồi, đều lắc đầu —— cảm thấy Triển Chiêu trước khi ngủ khẳng định uống rượu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngơ ngác trong chốc lát, cũng tỉnh lại, đồng thời cảm giác cảnh tượng trước mắt có chút kỳ quái.

Hai người bọn họ hình như ở trong một căn phòng băng giống như thủy tinh cung, đỉnh đầu là ánh trăng chiếu rọi, long lanh trong suốt còn rất dễ nhìn.

Triển Chiêu "Hừ" một tiếng, "Miêu gia lại chưa có tỉnh? Giấc mơ tới hai lần?"

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy tại sao còn chưa tỉnh lại?

Hai người đang buồn bực, tóc liền đều bị kéo một cái.

"Ai nha..."

Hai người che đầu, ngửa mặt nhìn một cái, liền thấy Thiên Tôn đang mặt mày đầy khó chịu đứng ở sau lưng hai người bọn họ.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn Triển Chiêu —— Miêu Nhi, sư phụ ta làm sao vào được?

Triển Chiêu cũng không hiểu —— đúng nha... Ta không gọi Thiên Tôn mà, ta trước khi ngủ cũng không uống rượu, chuyện gì xảy ra?

"Hai ngươi đi đâu vậy?" Thiên Tôn chọt đồ đệ nhà mình, "Lại mang lão quỷ và Lão Yểu, cũng không mang vi sư theo?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn, lúc này hoàn toàn thanh tỉnh, không nằm mơ, là tỉnh thật... Mặc dù hai người vẫn không quá rõ tại sao bên ngoài có một căn phòng làm bằng băng.

"Nói nha!" Thiên Tôn liên tục chọt Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, "Ách... Đi rừng mưa Tây Nam."

Thiên Tôn quay đầu lại —— đi rừng mưa?

Lão gia tử liền có chút ghét bỏ—— rừng mưa nóng như vậy... Đi làm gì?

"Còn đi núi Mang Nãng." Bạch Ngọc Đường nói tiếp, "Sau đó đi xuống đáy biển..."

Triển Chiêu ở một bên gật đầu, hiếu kỳ hỏi Thiên Tôn, "Lão gia tử ngươi biết đáy biển có hoa gì màu trắng không? Là loại hoa lớn như cái mặt bàn nha?"

Thiên Tôn mặt đầy vẻ không nói nên lời nhìn chằm chằm hai người —— hai ngươi có phải còn chưa tỉnh hay không?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát, cũng cùng nhau nhìn chằm chằm đai lưng của Thiên Tôn... Con rồng quấn quanh cây cột ở trong mộng chính là Thanh Trủng Lân không sai.

Thiên Tôn nhìn hai người ủ rũ cúi đầu, liền hỏi, "Hai ngươi có phải đói bụng rồi hay không?"

Vừa nghe Thiên Tôn nhắc đến, hai người cũng thấy thật sự có chút đói.

Chẳng qua trong trang viên cũng không có gì để ăn cả, ba người dứt khoát liền đi ra thôn trang, ra phố đi ăn khuya thôi.

Thiên Tôn ôm cánh tay biệt biệt nữu nữu cùng đi theo hai người, mặc dù nghe miêu tả thì giấc mơ này cũng không thú vị thế nào, nhưng lão gia tử vẫn là rất để ý, tại sao không mang theo hắn.

Bạch Ngọc Đường có chút mềm lòng, nhìn Triển Chiêu một chút —— bằng không nói cho sư phụ ta đi?

Triển Chiêu ngược lại cũng không lo lắm, bọn họ không nói là vì sợ Thiên Tôn giận, chẳng qua bây giờ nhìn lão gia tử như vậy còn có chút đau lòng.

"Chúng ta muốn tìm Hồng Minh hỏi một chút chuyện liên quan đến Thanh Trủng Lân." Ngũ Gia lẩm bẩm một câu.

Thiên Tôn liếc đồ đệ —— tìm con rồng ngu kia làm gì? Hơn nữa, tìm Thanh Trủng Lân tại sao mang theo lão quỷ? Hẳn là mang ta mới đúng!

"Không phải muốn hỏi thăm một chút chuyện về Thiên Vũ Tộc với Thanh Trủng Lân sao." Ngũ Gia bất đắc dĩ, liền lúc thành thật khai báo.

Thiên Tôn ngẩn người, trong nháy mắt liền hiểu, ôm tay nhìn sang một bên, chẳng qua tâm tình rõ ràng thay đổi tốt hơn.

Triển Chiêu chọn trúng một tiệm hoành thánh, cửa hàng này có trên quyển sổ mà Quách Thiên cho hắn, có ghi chú lại, nói là một cửa hàng hoành thánh ngon nhất ở Giang Nam, vậy nhất định phải nếm thử một chút! Mới vừa chỉ một cái, bên cạnh đã có bóng người lướt qua, chính là ngoại công hắn.

Ân Hậu vừa rồi nằm xuống ngủ trong chốc lát, nghe tiếng động loạt xoạt trên nóc nhà, nghe giống như muốn đi ăn khuya, tự nhiên cũng cảm thấy đói bụng, liền mở cửa phá tường băng đuổi theo.

Triển Chiêu kéo ngoại công hắn, Ngũ Gia kéo tay áo sư phụ nhà mình, cùng nhau vào cửa tiệm.

Lại nói, vào lúc này cũng qua nửa đêm, nhưng trong cửa hàng còn rất đông, có nhiều người qua đường cùng nghe danh quán ăn mà tới.

Triển Chiêu cảm thấy sinh ý tốt như vậy, muốn dụ đầu bếp đi phỏng chừng có chút khó khăn.

Đi lên lầu hai nói muốn một gian phòng riêng, Triển Chiêu bắt đầu gọi hoành thánh.

Thiên Tôn liền kể cho mấy người bọn họ về chuyện đao linh của Tuyết Lĩnh đao vừa rồi gây sức ép.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nghe đến bối rối.

"Cho nên Tuyết Lĩnh đao là có đao linh sao?" Ngũ Gia thật ra thì vẫn luôn tò mò, đao của ngoại công hắn tại sao không có đao linh, hóa ra là chia làm hai.

Ân Hậu chỉ vào hoành thánh thập cẩm nói mình muốn loại này, vừa không nhịn được phun tào, cảm giác thanh tỉnh tra được đầu mối nhiều hơn so với trong mơ, trong mơ đều là loạn thất bát tao.

Ngũ Gia còn thật để ý cặp sừng hươu kia, vẫn luôn nhìn về phía sau lưng sư phụ hắn.

"Nói tới Tuyết Lĩnh đao." Ân Hậu đột nhiên nói, "Thiên Hàn có phải không biết lai lịch của cây đao này hay không?"

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Thiên Tôn một chút, Thiên Tôn nghi ngờ, "Không phải nói là tổ truyền sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Tuyết Lĩnh đao quả thật là đồ gia truyền của Lục gia, mỗi một đời đảo chủ của Băng Nguyên đảo cũng đều phải thừa kế cái chuôi đao này."

Thiên Tôn gật đầu, hắn cũng nghe nói như vậy.

"Cái này đích xác không sai, nhưng đồ gia truyền cũng có lai lịch." Ân Hậu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngoại công ngươi có nói qua nguồn gốc đồ gia truyền này với ngươi hay không?"

Lần này ngược lại Bạch Ngọc Đường không biết gì cả, hắn quả thật không có nghe ngoại công hắn nhắc qua.

"Ngươi làm sao biết?" Thiên Tôn tò mò nhìn Ân Hậu, lão gia tử phát hiện mọi người có thật nhiều bí mật gạt hắn...

"Vốn cũng không phải đại sự gì." Ân Hậu trừng mắt nhìn Thiên Tôn một cái, ý tứ kia, ai gạt ngươi chứ.

"Trước đó không phải có một lần, ngươi và Thiên Hàn đi Ma Cung tìm ta sao, ta vừa vặn đi Băng Nguyên đảo tìm hai ngươi, kết quả là không gặp nhau." Ân Hậu nói, "Lần đó ta vốn là muốn quay lại Ma Cung, chẳng qua bá phụ nói nếu tới rồi liền ở hai ngày, ta cũng không thể từ chối, không thể làm gì khác hơn là ở mấy ngày."

"Bá phụ..." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Tằng tổ phụ của con sao?"

Ân Hậu gật đầu, còn hỏi, "Ngươi hẳn là chưa từng gặp qua đi?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hắn chỉ gặp qua bức họa trong từ đường, dáng dấp thật soái, chính là cảm giác có chút nghiêm túc."

"Thái gia gia ngươi so với ngoại công ngươi còn có đặc điểm Băng Ngư rõ ràng hơn nhiều lắm, chẳng qua hắn không phải Băng Ngư tộc từ Ưng Vương triều, mà là thuộc về Băng Ngư lưu lạc dân gian, cho nên tính tình tốt hơn một chút." Ân Hậu nói, "Lão gia tử mặc dù lạnh như băng, nhưng vẫn là rất thương Thiên Hàn, cũng thật tốt với ta và lão quỷ."

Thiên Tôn gật đầu, bày tỏ người không tệ, cho nên hắn lâm chung giao phó hai ta chiếu cố Thiên Hàn, hai ta liền một mực mang theo đứa nhỏ kia bên người.

Ân Hậu nhớ lại, "Lúc ta ở Băng Nguyên đảo mấy ngày đó, Lục bá phụ không biết là vô tình hay là cố ý, nói lai lịch của thanh đao gia truyền này với ta."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top