Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 748: XÍU MẠI VÀ BÁNH BAO ÁP CHẢO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 748: XÍU MẠI VÀ BÁNH BAO ÁP CHẢO

*bánh bao áp chảo 生煎 bánh bao "súp" chiên Thượng Hải, khác với các loại bánh bao khác bánh này dùng nhân thịt sống và bánh chiên áp chảo bằng nước

EDITOR: ROSALINE

BETA: MINH ANH ANH


Triển Chiêu trong đời cũng không ít lần gặp nguy cơ, nhưng vì hắn đủ cơ trí, cho nên cơ bản cũng có thể lừa gạt cho qua, gặp dữ hóa lành.

Triển Chiêu thỉnh thoảng cũng sẽ gặp ác mộng, khi còn bé gặp nhiều ác mộng nhất chính là xíu mại và bánh bao áp chảo đánh nhau, để cho hắn phải lựa chọn, ăn xíu mại liền không được ăn bánh bao áp chảo, ăn bánh bao áp chảo liền không có được xíu mại!

Mà lúc này, nguy cơ lớn nhất trong đời Triển Chiêu rốt cuộc cũng xuất hiện.

Cái tình huống này tương tự với việc hắn cùng xíu mại bảo đảm sau này chỉ ăn xíu mại, kết quả lúc không có ai lại lừa xíu mại len lén ăn bánh bao áp chảo, còn bị xíu mại bắt gặp quả tang...

Phía trước là nhóm xíu mại khí thế hung hăng tựa như "bắt gian tại trận" giết tới cửa, phía sau là nhóm bánh bao áp chảo không cam lòng yếu thế, chuẩn bị "tân nhân thượng vị".

Mắt bão của Tu La tràng, Triển Chiêu đứng ở chính giữa lần đầu tiên không biết mình phải làm gì, chỉ biết là trên đỉnh đầu sấm sét giữa trời quang, tựa như một hồi sẽ có một đạo lôi giáng xuống đánh chết hắn cái tên "tra miêu" này.

Từ bản năng nào đó, Triển Chiêu bế tắc nhìn về Bạch Ngọc Đường, "Xíu mại và bánh bao áp chảo đều đụng phải, làm thế nào giờ?"

Ngũ Gia đã sớm chuẩn bị xong, kéo tay hắn, ý tứ kia —— Miêu Nhi! Bỏ trốn đi! xíu mại bánh bao áp chảo đều không cần!

"Bỏ trốn?"

Triển Chiêu lẩm bẩm một câu, đột nhiên giống như là nghĩ được biện pháp gì đó, vừa quay người hướng ngõ hẻm bên cạnh liền vọt vào.

Ngũ Gia đều không phòng bị liền bị Triển Chiêu kéo vào, thì nghe Triển Chiêu hô to một tiếng, "Đều theo ta đi, Thiên Tôn giúp con ngăn bọn họ lại!"

Theo tiếng nói Triển Chiêu vừa dứt, phía trước mọi người Ma Cung dựng lên mấy đạo tường tuyết.

Mà chúng lão Xuân Viên theo bản năng liền "bình bịch" lập tức đi theo Triển Chiêu chạy vào ngõ hẻm.

Lâm Dạ Hỏa bọn họ đều không phòng bị, để cho một đám lão đầu lão thái xông tới ngã trái ngã phải, Yểu Trường Thiên lanh tay lẹ mắt ném Công Tôn lên trên nóc nhà, tránh cho bị đám bánh bao áp chảo điên kia chạy loạn đụng hư.

Công Tôn có chút chóng mặt ngồi ở trên nóc nhà, ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa không trung một bức tường tuyết to lớn, cắt đứt trên dưới trái phải cả con đường.

Thế nhưng sau tường tuyết không biết thứ gì một mảnh đen kịt, hơn nữa nóng bỏng vô cùng, tường tuyết bắt đầu hòa tan, từng giọt từng giọt hắc thủy lớn nhỏ xuống.

Công Tôn nhìn hắc thủy rơi vào mảnh ngói bên người phát ra âm thanh "xì xì" lập tức, bị dọa sợ nhảy lên cao.

Lâm Dạ Hỏa bay lên che dù kéo Công Tôn chạy theo đám người kia.

Trâu Lương và Tắc Tiếu cũng chạy theo Yểu Trường Thiên và Lục Thiên Hàn đuổi theo đội ngũ Xuân Viên chạy trốn, vừa chạy còn vừa quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy lúc này trên trời mây đen giăng đầy, cái này vừa nhìn một cái chính là nội lực của Hắc Thủy Bà Bà.

Mây mù màu đen và tường tuyết màu trắng trên không trung không ngừng va chạm, ngay tại lúc này, giữa đen và trắng đột nhiên có một đạo kim quang hình hoa sen thoáng qua.

Triển Chiêu ôm đầu một cái, "Không xong!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trên tường tuyết trong mây đen đồng thời xuất hiện vạn điểm kim quang...

Bạch Ngọc Đường cũng cả kinh —— Lưu Tinh Tiễn!

Trong chớp mắt, vạn điểm Lưu Tinh cấp tốc rơi xuống, cơ hồ là đồng thời, một đạo bạch sắc hỏa diễm dọc theo tường tuyết bò lên trời cao, thiêu đốt điểm sáng.

Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Quỷ Vương cản phía sau —— cữu công ra tay!

Triển Chiêu một thân sợ hãi ra đầy mồ hôi, nguy hiểm thật nguy hiểm thật a, một Lưu Tinh Tiễn giáng xuống đại lộ Hàng Châu Phủ không phải liền bị châm thành cái sàng a.

Yểu Trường Thiên cũng không chạy theo, hỗ trợ ngăn lại truy binh.

Lục Thiên Hàn nhảy lên nóc nhà, vung tay áo hướng về phía U Liên và Hắc Thủy muốn xé tường tuyết ra truy đuổi theo Xuân Viên, liên hợp dựng lên mấy đạo tường băng...

Nhưng tường băng mới vừa dựng lên liền phát ra tiếng nổ vang, một cây quải trượng đánh xuyên mấy đạo tường băng, Thiên Tàn gạt mở băng và tuyết, Cửu Đầu Nãi Nãi kéo ra một chuỗi trọng ảnh nhanh chóng xuyên qua băng động đuổi theo phương hướng Triển Chiêu chạy đi.

Vào lúc này trên bầu trời đường phố Lâm An phủ được xem là náo nhiệt, cái gì băng tuyết lửa mưa gió sương sấm sét đều xuất hiện, làm bách tính trong thành cũng chạy đến vây xem thiên tượng kỳ dị, buồn bực tình huống gì thế —— thần tiên đánh nhau sao?

Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Thiên Tôn ngước mặt nhìn xem mà trợn mắt há mồm, không nhịn được hỏi Thiên Tôn, "Mọi người đều nghiêm túc như vậy a..."

Thiên Tôn không nói gì mà liếc mắt nhìn trời, vừa quay đầu nhìn con đường Triển Chiêu bọn họ chạy đi, có chút buồn bực —— làm sao lão quỷ không theo tới?

Ma Cung mọi người không nguyện ý buông tha đuổi theo một bước không rời, Bạch Long Vương nhảy lên nóc nhà, một đạo sấm sét hướng mọi người Xuân Viên bổ tới.

Yểu Trường Thiên và Lục Thiên Hàn tại nóc nhà đối diện nhìn thấy cũng không nói nên lời —— có phải bị bệnh hay không?

Nhưng tiếng sấm vừa vang lên lam quang thoáng qua, lại bị một đạo bạch quang nhanh chóng bắn trở lại, trên bầu trời một tiếng vang thật lớn, hai cổ nội lực nổ tung, tường băng phụ cận bị nổ chia năm xẻ bảy ra.

Một lão đầu râu bạc trong Xuân Viên dưới chân dừng lại, "Khi dễ Xuân Viên ta không có người sao?"

Mấy lão nhân gia khác cũng dừng lại, có một lão thái thái tuổi không sai biệt lắm với Cửu Đầu Nãi Nãi, kéo nhất dạng tàn ảnh lên trời, cùng Nãi Nãi ở trên trời chạm nhau một chưởng, mọi người đều cảm giác lỗ tai ong ong, mảnh ngói phòng xá phụ cận cũng ở tại chỗ bay lên ba thước, lại nguyên dạng rơi xuống lại.

Hai nãi nãi tách ra vừa quay người, hất đầu đều là một chuỗi trọng ảnh, trợn mắt nhìn đối phương đều không mang chút yếu thế nào.

Thiên Tôn đứng ở đằng kia xoa xoa mi tâm, Tiểu Tứ Tử khống chế mình muốn vỗ tay —— ai nha có chút đặc sắc!

Xuân Viên mấy vị lão nhân gia vừa định đi lên chửi nhau, liền nghe Triển Chiêu kêu một tiếng, "Không cho phép ra tay!"

Mấy lão nhân theo bản năng liền "dạ" một tiếng, xoay người tiếp tục chạy.

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đỡ Công Tôn đuổi theo một đường, Tắc Tiếu vừa chạy vừa quay đầu, "Phía sau nội lực quá cao, dựa vào chạy căn bản thoát không được!"

Trên đường lớn, Ma Cung mọi người nhảy lên nóc phòng rối rít đuổi theo, Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng ở giữa đường lắc đầu a lắc đầu.

Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi Thiên Tôn, "Tôn Tôn ngươi không giúp Miêu Miêu ngăn bọn họ lại sao?"

"Ta ngăn cản rồi a." Thiên Tôn chỉ chỉ mặt đất đầy nước, đây không phải là tường tuyết đều bị Hắc Thủy và U Liên hóa tan sao.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, "Tôn Tôn a! người rõ ràng không ra toàn lực nga, kéo lệch sao?"

Thiên Tôn cũng bị bé chọc cười, "Để cho một bên đánh một bên khác đó mới gọi là kéo lệch, đã không đánh thì thôi, đã đánh thì chi bằng đôi bên cùng dốc toàn lực đi."

Đang nói, liền nghe trên nóc nhà "Anh anh anh" hùng hùng hổ hổ.

Thiên Tôn và Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bạch Long Vương ngồi ở trên nóc nhà không chịu xuống, bên dưới một đám nhỏ đều ngửa mặt nhìn hắn.

Bạch Long Vương nói nhỏ, hình như là ghét bỏ trên mặt đất đều là hắc thủy, giày hắn mới mua vẫn còn trắng hắn không muốn xuống dưới! Chờ đất khô lại đi xuống!

Thiên Tôn lại thở dài, bất đắc dĩ mà hỏi, "Ngươi mặc kệ sao? Tiếp tục như vậy sẽ đuổi kịp, không chừng thật sự có thể đánh nhau a."

Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, không biết Thiên Tôn đang nói chuyện với ai...

Chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm Ân Hậu, "Chính nó tìm phiền toái tự mình giải quyết a."

Tiểu Tứ Tử quay đầu, chỉ thấy Ân Hậu không biết đã tới từ lúc nào, cũng ngẩng đầu nhìn xa xa.

...

Cùng lúc đó, Triển Chiêu bọn họ chạy ra ngõ hẻm, chạy tới trước một đường lớn khác, băng qua đường tiếp qua một cái ngõ hẻm liền đi tắt đến bến tàu, nhưng vào lúc này phía sau Ma Cung đã đuổi theo tới.

Thiên Thi Quái giơ lên Khôi Cốt giết tới, trong Xuân Viên cũng có một lão gia tử sử dụng cốt đao, dường như là Hắc Cốt, giơ đao muốn đại chiến ba trăm hiệp với Thiên Thi.

Kết quả Triển Chiêu vẫn là một câu, "Không cho đánh nhau, tiếp tục chạy!"

Chúng lão nhân Xuân Viên đành phải chạy theo, vô cùng nghe lời.

Chẳng qua Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy tình huống không ổn a, cứ như vậy chạy căn bản chạy không thoát, hơn nữa phía sau lúc này có một bóng đen thui đang trải mặt đất chạy về phía trước, hẳn là nội lực của Táng Sinh Hoa... Không mấy bước liền muốn đuổi kịp...

Ngay tại lúc hai người nôn nóng, bỗng nhiên... Nhóm lão nhân gia Ma Cung đều dừng lại.

Táng Sinh Hoa đầu đụng tường một cái, xoa trán từ lòng đất chui ra, mặt đầy nghi ngờ mà sờ bích tường phía trước —— a? Mới vừa rồi rõ ràng không có bức tường này.

Nhóm lão gia tử Ma Cung đều đụng tường, U Liên cũng rơi xuống, khoát tay... Một đạo nội lực kim sắc ở dưới tình huống phía trước không có vật gì, đụng phải vách tường.

"Huyễn thuật..." Hắc Thủy Bà Bà cũng dừng lại, một đám người quay đầu căm tức mà nhìn Ân Hậu, "Cung chủ?!"

Ân Hậu vừa đi về phía trước, vừa buông tay, bày tỏ không phải do mình làm.

Tu La Vương sờ vách tường không nhìn thấy phía trước, "Chiêu Chiêu làm ra sao?"

"Ai bảo các ngươi đuổi theo hắn chứ, nhìn xem một đám nóng nảy này đều không có học thuật hóa giải phép quỷ đánh tường ..." Ân Hậu nhìn ngoại tôn và mọi người Xuân Viên phía trước đã chạy mất tung ảnh, ngược lại là có chút ngoài ý muốn —— thế nhưng thật sự trốn thoát.

Lão gia tử đang khen ngợi đây, liền cũng cảm giác được một cỗ oán khí đập vào mặt.

Ngẩng đầu vừa nhìn lên, bốn phía "xíu mại" như "quỷ hồn" bao vây xung quanh hắn.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Đám người kia bắt cóc Chiêu Chiêu đi rồi?"

"Không phải đã nói xong rồi sao? Chiêu Chiêu là của chúng ta!"

"Cũng dám tới hoành đao đoạt ái!"

"Thật là quá đáng, cung chủ cũng không để ý quản lý!"

...

Ân Hậu bất đắc dĩ mà nói, "Chiêu Nhi nói hắn tạm thời lui ra khỏi Ma Cung mấy ngày..."

"A..."

Một mảnh đều là tiếng hút khí, chung quanh gió ngừng thổi, mưa đã tạnh, mây đen cũng rớt xuống, đông nghìn nghịt bể nát đầy đất.

Chúng lão nhân gia từng người đều là vẻ mặt khiếp sợ, nước mắt lưng tròng mà hít hít mũi, "Chiêu Chiêu thế nhưng thay lòng đổi dạ?"

"Tạm thời... Tạm..." Ân Hậu muốn nhấn mạnh một chút, nhưng mà nhóm gia gia nãi nãi hoàn toàn không nghe lọt, "Chiêu Chiêu không muốn chúng ta hu hu hu hu!"

Chờ đến lúc Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi tới bên cạnh, chỉ thấy nhóm lão nhân gia Ma Cung vây quanh một vòng đang khóc lóc đấy.

Tiểu Tứ Tử nhìn một cái liền mềm lòng, nắm tay áo, "A! Gia gia nãi nãi thật đáng thương, Miêu Miêu người phụ tình a!"

Thiên Tôn nhìn trước mặt một đám lão đầu lão thái đáng thương hề hề cũng cảm thấy thật đau lòng, nhìn thoáng qua Ân Hậu.

Ân Hậu lắc đầu.

U Liên nghi ngờ mà níu kéo Bạch Quỷ Vương lại, hỏi hắn, "Chuyện gì xảy ra?"

Bạch Quỷ Vương nghĩ nghĩ, "Ừm... Vừa nãy hình như nghe miêu vương các ngươi nói với Ngọc Đường cái gì mà xíu mại hay là bánh bao áp chảo..."

"Cái gì xíu mại bánh bao áp chảo?" Hắc Thủy Bà Bà không hiểu.

Lục Thiên Hàn nghĩ nghĩ, "Triển Chiêu mỗi lần đi cửa hàng ăn sáng, Ngọc Đường hỏi hắn ăn bánh bao áp chảo hay là ăn xíu mại, hắn nói thế nào..."

Lời mới vừa hỏi xong, một đám lão nhân gia trăm miệng một lời, "Chọn cả hai thì sao?!"

Yểu Trường Thiên và Lục Thiên Hàn cùng nhau vỗ tay phát ra tiếng —— ôi chao! Chính là tình huống này!

...

Bên kia, Triển Chiêu thành công mang chúng lão Xuân Viên đột phá bao vây đến bến tàu.

Chúng lão nhân gia mặc dù mới vừa rồi bị Triển Chiêu không cho phép bọn họ động thủ, đến mức bị Ma Cung đuổi theo đánh, có chút bực bội.

Nhưng là lúc này không hiểu sao tâm tình còn rất tốt...

"Thiếu chủ đứng ở chúng ta bên này đấy!"

"Huyễn thuật thật là mạnh!"

"Quỷ đánh tường a, cảm giác cùng với chủ thượng không phải là một con đường."

"Khó trách Ma Cung bên kia nhìn thiếu chủ chằm chằm như vậy!"

"Đúng vậy a! Sớm biết cảm giác tốt như vậy..."

"Sớm một chút giành được mang về nuôi thì tốt biết bao!"

Triển Chiêu thúc giục các lão nhân gia vội vàng lên thuyền!

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chột dạ từ nãy đến giờ luôn nhìn quanh, nhắc nhở hắn, "Miêu Nhi... Sau này làm thế nào?"

"Sau này?" Triển Chiêu mặt mỉm cười nhìn Ngũ Gia, "Cái gì sau này nha? Sau này là thứ gì a, Miêu gia không có dự tính sau này đâu!"

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa nhìn vẻ mặt trốn tránh của Triển Chiêu, nhắc nhở hắn, "Ma Cung gia gia nãi nãi vào lúc này có lẽ đang khóc nhè đấy..."

"A a a a!" Triển Chiêu che lỗ tai lên thuyền, vừa đi vừa giậm chân, "Xíu mại bánh bao áp chảo ta đều yêu! Ta đều thích thì làm sao chứ! Chân đạp hai thuyền thì làm sao! Miêu gia mỗi lần đều là liều chết lấy hai! Người ta mới không phải tra nam!"

Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn cũng nhìn Bạch Ngọc Đường, "Bánh bao áp chảo xíu mại?"

Bạch Ngọc Đường đồng tình mà nhìn Triển Chiêu một mình đứng ở mũi thuyền xoắn xuýt hối lỗi lại hồ ngôn loạn ngữ —— chuyện này phải thu xếp thế nào a...

...

Đầu đường Lâm An phủ, Tu La Vương ném Quần Ma Lệnh màu đỏ lên trời cao —— tỏ ý nguy cơ cao nhất! Tất cả mọi người tập hợp thương nghị, tổ chức đội thuyền chuẩn bị công đảo, nhất định phải đoạt lại Chiêu Chiêu!

Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nhìn mọi người Ma Cung ý chí chiến đấu dâng trào, hỏi Ân Hậu một bên đang lục hà bao của Tiểu Tứ Tử tìm đồ ăn vặt, "Ngươi mặc kệ a? Càng nháo càng lớn."

Ân Hậu tìm ra khối bánh, cũng không nhìn kỹ liền cắn một cái, vừa lẩm bẩm, "Muốn ta quản cái gì, bọn họ đã ai hỏi qua ta chưa..."

Nhai hai cái lão gia tử cau mày, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cái bánh gì a vừa cứng vừa đắng!"

Tiểu Tứ Tử liếc Ân Hậu một cái, "Ân Ân đây là bánh lá trà..."

Thiên Tôn nhịn cười, trong tay Ân Hậu còn dư nửa miếng bánh nhét vào trong hà bao nhỏ trả lại cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Thiên Tôn khẽ nhỏ giọng mà hỏi hắn, "Tôn Tôn, Ân Ân năm đó có phải cũng chân đạp hai thuyền giống như Miêu Miêu như vậy hay không a?"

Thiên Tôn lắc đầu a lắc đầu, "Dĩ nhiên không phải rồi, lão quỷ này tồi tệ nhiều, gọi tắt là bội tình bạc nghĩa!"

Tiểu Tứ Tử không tán thành mà nhìn Ân Hậu, Thiên Tôn cũng không tán thành mà nhìn Ân Hậu, một lớn một nhỏ lắc đầu a lắc đầu —— tra nam tổ truyền a!

Ân Hậu cũng bị hai người chọc cho giận nở nụ cười, hướng về phía hai người ngoắc tay, ý tứ kia —— tới, tới!

Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử liền lui về phía sau, một lớn một nhỏ cùng nhau xua tay đuổi hắn đi —— ngươi nhanh đi xử lý chuyện nhà đi a! Nội bộ mâu thuẫn a!

Ân Hậu đưa tay đỡ trán —— ngoại tôn hắn chọc tổ ong vò vẽ a, cũng không biết cuối cùng như thế nào giải quyết... Ai...

===---0o0o0o0---===

*bánh bao áp chảo 生煎

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top