Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 750: TRA ÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 750: TRA ÁN

EDITOR: ROSALINE

BETA: MINH ANH ANH


Triệu Phổ thấy quá trình tạo trụ Thiên Vũ, cảm thấy không dễ gì bị kinh ngạc, liền nhìn Ngân Yêu Vương bên cạnh, cảm thấy lão gia tử thật thần!

Yêu Vương ngước mặt, nhìn cây cột kia sau một hồi, ngoắc ngoắc tay với Triệu Phổ và nhóm ảnh vệ, ý tứ kia —— đi.

Triệu Phổ mang nhóm ảnh vệ đuổi theo, tò mò hỏi, "Sau đó đi chỗ nào a?"

"Đi lao động chân tay a." Yêu Vương ôm tay, cười híp mắt rồi nói.

Triệu Phổ và các ảnh vệ cũng buồn bực, "Lại là lao động chân tay?"

Chờ xuống núi, Triệu Phổ quay đầu vừa liếc nhìn, suy nghĩ đồ chơi này hẳn thật nổi bật đi, bỗng dưng mọc ra một cây cột khổng lồ như vậy. Ban ngày có thể khá hơn một chút, bầu trời dù sao cũng là màu trắng, chỉ sợ đến buổi tối, lại xuất hiện một ngọn nến trắng khổng lồ cao vút giữa rừng...

Nhưng vào lúc Triệu Phổ quay đầu muốn cẩn thận nhìn một chút, lại phát hiện không còn thấy cây cột kia nữa, cũng không phải là bởi vì nhập vào chung với bối cảnh, mà là thật sự không thấy!

"A?" Triệu Phổ dụi mắt một cái lại nhìn, để bảo đảm không phải mình bị ảo giác, còn hỏi nhóm ảnh vệ nhìn thấy không.

Nhóm ảnh vệ liền cùng nhau, nhìn các góc độ, có ngồi xuống có lên cây, cũng nhìn cả một vòng đúng là không nhìn thấy!

"Làm sao không nhìn thấy chớ?" Triệu Phổ tò mò đuổi kịp Yêu Vương.

"Ừm... Giống với những cây cột giữa biển đi, giấu trong đám mây a." Yêu Vương đưa ra một ngón tay vẽ một vòng tròn.

"Đám mây?" Triệu Phổ quay đầu lại vừa liếc nhìn qua một cái, vẫn không suy nghĩ ra, "Cái này xem như là một cơ quan sao?"

"Tạm thời còn chưa có làm rõ ràng lắm, chẳng qua ta có một ý tưởng, có thể thí nghiệm một chút, có lẽ có thể giúp nhóc mèo phá án." Yêu Vương tiến tới hỏi Triệu Phổ, "Có mang theo tiền không?"

Cửu Vương Gia sờ người mình từ trên xuống dưới một lần, lấy ra hổ phù, túi kim châm của Công Tôn, còn có một túi đồ ăn vặt của Tiểu Tứ Tử, quay đầu hỏi nhóm ảnh vệ có tiền hay không.

Nhóm ảnh vệ cũng quen rồi, Giả Ảnh tùy thân thay Triệu Phổ mang theo không ít bạc.

Yêu Vương cầm một chút bạc vụn tỏ vẻ vậy là đủ rồi, để cho nhóm ảnh vệ đi mua đồ.

Nhóm ảnh vệ nghe Yêu Vương yêu cầu, mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu, chẳng qua vẫn là ngoan ngoãn chia nhau đi mua.

...

Bên kia Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng rất thuận lợi, sau khi nhận biết các gia gia nãi nãi ở Xuân Viên xong, phía trước đã có thể thấy đảo Sương Mù và đảo Mưa Mù dính liền nhau.

Nơi này xa hơn so với đảo xa nhất mà trước đó Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường đi ra biển, chỉ một đảo Sương Mù thôi, nhìn quy mô không lớn hơn so với Hãm Không Đảo bao nhiêu, cách vách còn có một đảo Mưa Mù.

Hai đảo nhìn xa đều rậm rạp xanh tốt, nhưng cây trên đảo Sương Mù phần lớn là màu xanh biếc, mà trên đảo Mưa Mù là màu đỏ, một đảo nhìn giống mùa hè và đảo kia trông giống mùa thu.

Đảo Sương Mù sương mù mờ mịt, đảo Mưa Mù chính là mưa bay lất phất.

Thuyền cập bến bến tàu, các lão nhân gia có không ít người ở nơi đây, còn có một ít sống ở xa hai hòn đảo này, ở đảo Sương Mù cũng đều có thể thấy, liền chỉ cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu xuống thuyền, tò mò đánh giá chung quanh.

Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn đi theo xuống thuyền, tế nhị chọt chọt Bạch Ngọc Đường trước mặt, để cho hắn nhìn sang bên kia.

Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn sang, thiếu chút nữa cười ra tiếng... Chỉ thấy một bức tượng cao lớn trong không gian rộng lớn, mặt hướng biển khơi —— tượng của Ân Hậu a!

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cái này thuộc về lối kiến trúc truyền thống của Ưng Vương triều.

Pho tượng kia một tay chống nạnh một ngón tay chỉ về biển khơi phía trước, nhìn theo hướng ngón tay chỉ, đoán chừng là chỉ vào Ưng Vương triều cũ.

Tắc Tiếu và Trâu Lương nhìn chằm chằm pho tượng khí chất trung nhị đến mười phần kia hồi lâu, yên lặng mà gật đầu —— khó trách lão gia tử không thích tới đây, nếu là ta ta cũng chọn Ma Cung!

Triển Chiêu cũng nhìn thấy pho tượng kia, đang há miệng ngửa mặt nhìn lên, liền nghe Khách Mạc Kiệt nói, "Qua mấy ngày, có thể ở bên cạnh dựng lên tượng thiếu chủ..."

Triển Chiêu liền vội vàng lắc đầu xua tay —— không cần a!

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa còn đề xuất, thời điểm làm pho tượng cho thiếu chủ thì các ngươi đừng quên lỗ tai mèo!

Ngũ Gia vốn là cũng cảm thấy không cần như vậy, nhưng lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải là không thể!

Khác với những bãi biển cát trắng hoặc là bãi cát than đen, bãi cát đảo Sương Mù đều là cát vàng mịn, lúc này mặt trời ngả về tây, ánh nắng chiều tà ngã xuống, phản chiếu bãi biển thành màu vàng, nhìn có chút giống mặt đất của Chiêu Thành.

Một đám lão nhân gia nhìn đặc biệt vui vẻ, vây quanh Triển Chiêu lên đảo.

Trên đảo này có một ít cây cối tương tự với đảo Rồng, còn có từng bầy hồng hạc.

Màu sắc hồng hạc trên đảo này nhạt hơn so với trên đảo Thanh Manh nhiều, nhưng cũng không sợ người, một đàn một đàn ở bãi cạn kiếm ăn.

Công Tôn một đường phát hiện không ít thực vật hiếm, còn có nhiều loại giống như là thảo dược trân quý, chỉ nhìn thấy ở trong sách.

Đường là dùng những phiến đá màu bạc trắng xếp thành, Bạch Ngọc Đường cúi đầu quan sát một chút, loại phiến đá này hẳn là dùng cát biển và vỏ sò bể nung thành, có dạng sáng bóng như vỏ sò, nhìn rất cao cấp.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, Ma Cung và Xuân Viên quả nhiên đều rất có ý tứ, đặc biệt là về gu thẩm mỹ này.

Đường trên đảo có rộng có hẹp, đường hẹp để đi bộ, đường rộng cho xe qua lại, phòng xá trải rộng, nhiều người sinh sống, quy mô và bố trí cũng gần giống với Hãm Không Đảo, Ngũ Gia cảm thấy còn thật thân thiết.

Phía Đông hòn đảo có một ngọn núi nhỏ, trên sườn núi có rất nhiều ngôi nhà.

Bản thân ngôi nhà ngược lại là không đặc biệt gì, nhưng là trên tường trên nóc nhà cũng khảm đầy vỏ sò và ốc biển nhiều màu sắc, thoạt nhìn có chút ảo mộng.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy sáng long lanh đẹp mắt chết a! Cái phong cách này thật nổi bật thật thích! Liền cùng Công Tôn vây quanh tường viện chạy tới chạy lui.

Triển Chiêu cũng cảm thấy, tòa nhà này so sánh với nhóm lão nhân gia Xuân Viên lại có vẻ có chút khả ái...

Mấy nãi nãi chỉ vào một tòa lâu nhỏ xa xa nói với Triển Chiêu, "Đó là nhà Mẫu Lệ* Lâu nga! Bên trong có thể ăn hàu*!"

*con hàu 牡蛎 mẫu lệ

Ánh mắt Triển Chiêu liền lấp lánh —— ăn hàu còn đặc biệt xây một tòa lầu sao?! Chú ý a!

Bạch Ngọc Đường cảm thấy phong cách quả thật không tệ chút nào, cảm giác cũng thích hợp với đảo Rồng! Tựa như long cung thủy tinh, có chút cảm giác!

Vào nhà, bên trong cũng là các loại trang sức vỏ sò lấp lánh.

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa cũng yên lặng liếc chúng lão Xuân Viên một cái —— các ngươi xem lại mình một chút đi, Ma Cung bên trong các loại khô lâu quan tài cấm kỵ, so với cái này huyễn khốc hơn nhiều a, thảo nào bị đuổi theo đánh.

Xuân Viên chúng lão nhớ tới cũng không khỏi phẫn nộ —— Ưng Vương triều ta rõ ràng chính là quốc gia chiêu chiêu nhật nguyệt chiếu lấp lánh!

Triển Chiêu đưa tay sờ bụng một cái, thở dài... Cơm trưa đều không chú ý mà bỏ qua mất, giờ cũng đói đến xẹp bụng a.

Ngũ Gia ý bảo chúng lão Xuân Viên vẫn còn đang thao thao kể chuyện Ưng Vương triều như thế nào sáng ngời —— tốt nhất trước tiên đút no thiếu chủ các ngươi đi, đói nên cái gì cũng nghe không lọt, nói tốt đến đâu cũng đều vô dụng thôi.

Khách Mạc Kiệt phân phó thủ hạ chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi thiếu chủ, không ít người cũng hỏi Triển Chiêu thích ăn cái gì.

Nhắc đến ăn Triển Chiêu liền không mệt nữa, bẻ ngón tay nói cho chúng gia gia nãi nãi mình thích ăn món gì, nói một hồi phát hiện hai tay không đủ, còn mượn tay của Ngũ Gia.

Nhóm lão nhân gia nghe một đường, quan sát Triển Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt hỏi —— thiếu chủ! Người có thể ăn như vậy vì sao còn gầy đến thế?

Nghĩ tới đây, chúng lão cũng nhìn Bạch Ngọc Đường —— yêu phi không đút thiếu chủ ăn thật tốt sao?

Ngũ Gia "A" một tiếng, không biết đút tốt biết bao nhiêu a.

"Nếu thiếu chủ tới, vậy thì chuẩn bị món ăn ngon cho thiếu chủ!" Nhóm lão nhân gia lăm le, bày tỏ phải đút cho thiếu chủ mập!

Ngũ Gia không nói gì mà nhìn một bên, lòng nói các ngươi ngược lại thử xem a! Ta đút cũng không mập lên thì trên đời này không ai có thể đút mập!

Công Tôn ngược lại là cảm thấy thật hứng thú —— trên đảo chẳng lẽ là có thức ăn truyền kỳ gì có thể tăng cân sao?

Chỉ có Hỏa Phượng liếc mắt nhìn trời —— các ngươi cái đám tham ăn này nên chịu ngàn đao!

Trâu Lương nhìn Hỏa Phượng một chút —— ngươi là tức giận người thích ăn hay là tức giận người ăn không mập?

Hỏa Phượng híp mắt vươn tay, nhéo lỗ tai Trâu Lương.

Tắc Tiếu và Câm rõ ràng một chút hứng thú cũng không có —— ăn ngon hơn nữa cũng là hải sản, có gì mà ngon chứ?!

Vừa đi quán cơm, mọi người vừa thưởng thức dọc đường.

Triển Chiêu nhìn hồi lâu không phát hiện trụ Thiên Vũ, liền tò mò hỏi.

Khách Mạc Kiệt giải thích, trụ Thiên Vũ giấu ở trong đám mây, nhất định phải đi tới bên cạnh mới có thể nhìn thấy, bình thường vô luận ở vị trí nào trên đảo đều không thấy được!

Ngũ Gia liền có chút ngạc nhiên —— cùng cây trên đảo Rồng tựa hồ giống nhau như đúc. Cái này kỳ quái, là đặc biệt tìm chỗ có kiến trúc mây đặc biệt tạo trụ Thiên Vũ? Hay là trong quá trình chế tạo trụ Thiên Vũ liền sinh ra mây? Cảm giác cái này là có quy luật a, ngoài ra, một cây trụ sáp lớn như vậy, làm sao có thể dựng thẳng lên chứ?

...

Bên trong sơn trang Bạch phủ.

Phần lớn gia gia nãi nãi Ma Cung tất cả đi ra ngoài tìm đầu mối, U Liên, Hắc Thủy Bà Bà bọn họ mấy người đều không đi, ở bên cạnh bàn ngồi chờ tin tức.

Ân Hậu và Bạch Quỷ Vương bọn họ mang một đám nhỏ, vây xem lão đầu mập làm vỏ đao.

Thủ pháp của lão đầu còn thật cuốn hút, vào lúc này dùng một chiếc kẹp kẹp một miếng sắt nung đỏ đang ủi lên mép vật liệu da, một đám nhỏ nhìn vừa hưng phấn vừa khẩn trương.

Tiểu Tứ Tử đứng ở trên băng ghế, đang cắt một khối vật liệu da, chuẩn bị làm cho Tiểu Long Bảo một túi tiểu minh châu.

Thiên Tôn bưng ly trà gác chân ngồi bên cạnh bé, nhìn bé một chút, lại nhìn Ân Hậu một chút.

Một đám lão nhân gia Ma Cung lưu lại đây cũng đang nhìn chằm chằm Ân Hậu, trong mắt đều mang theo chút oán trách...

Ân Hậu dĩ nhiên là nhìn thấy, cũng tự biết mình đuối lý, tuy không dễ giao phó, nhưng ngoại tôn thân sinh thì có biện pháp gì, chỉ có thể giúp kéo dài thời gian.

Thiên Tôn đặt ly trà xuống, chọc Tiểu Tứ Tử một chút.

Đoàn tử đang dùng cái dùi đâm vài cái lỗ trên vải, bị chọt một cái liền run tay, lỗ liền bị đâm lệch, bĩu môi quay đầu nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn ra hiệu về phía Ma Cung và Ân Hậu trước mặt.

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn.

Thiên Tôn nhích gần lại hỏi bé, "Ngươi có chiêu gì hay không nha?"

"Ừm..." Tiểu Tứ Tử buông dùi xuống, ôm tay nhỏ suy nghĩ một chút, "Vậy nếu không thì tựa như lang trung trong y quán, luân phiên thì sao?"

"Luân phiên?" Thiên Tôn nháy nháy con mắt.

"Một năm không phải mười hai tháng bốn mùa sao, để cho Ân Ân và Miêu Miêu luân phiên á, nói thí dụ như xuân thu Ân Ân ở Ma Cung, như vậy Miêu Miêu đi Xuân Viên, đến đông hạ thì đổi lại?"

Thiên Tôn gật đầu một cái, chiêu này cũng không tệ a.

Ân Hậu cảm thấy tựa hồ nơi nào có chút không đúng —— phân phối như vậy, vậy ta chẳng phải là một năm bốn mùa cũng sờ không được ngoại tôn?

Lão gia tử vừa định lắc đầu bày tỏ nơi nào được a, kết quả hắn còn chưa động, Ma Cung lại lắc đầu trước.

Một đám người bày tỏ —— chỉ muốn Chiêu Chiêu không muốn cung chủ, nếu có thể được thì xuân hạ thu đông đều mang cung chủ cho bọn hắn!

Ân Hậu trợn to hai mắt nhìn mọi người, một đám gia gia nãi nãi nghiêng đầu —— hừ! Không để ý tới ngươi!

Ân Hậu còn thật ủy khuất, quay đầu nhìn Thiên Tôn và Tiểu Tứ Tử.

Thiên Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu về phía hắn —— bắt cá hai tay là sẽ như vậy...

Lão gia tử thở phì phò cầm quả hạch đào để trong hộp thức ăn trên bàn, rắc rắc một tiếng mở ra, kết quả thịt hạch đào ném vào trong miệng, lão gia tử liền chau mày —— ăn trúng quả hư.

Một bên bọn nhỏ đang ăn hạch đào cầm trên tay đến vui vẻ đấy, tò mò mà nhìn Ân Hậu đang nhổ hạch đào ra ngoài.

Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn tiếp tục lắc đầu —— đúng là uống nước lạnh cũng bị mắc răng, kết cục của tra nam!

Lúc này, bên ngoài một trận ồn ào.

Chỉ thấy nhóm ảnh vệ mang theo mấy tiểu tư của Bạch phủ tiến vào, nhóm tiểu tư đẩy hai xe gạch bùn lầy tiến vào, nhóm ảnh vệ mang theo một cái vại lưu ly thật lớn, phía sau Triệu Phổ xách hai thùng nước trắng lớn đi vào bên trong.

Ngân Yêu Vương cầm một cái muỗng lớn, thong dong đi vào, trong một cái tay khác còn xách một hộp đựng thức ăn.

Tất cả mọi người tò mò nhìn Yêu Vương, buồn bực lão gia tử đây là muốn làm gì? Xây nhà sao?

Ngân Yêu Vương đi tới, đặt hộp đựng thức ăn xuống trên bàn một cái.

Triệu Phổ và nhóm ảnh vệ buông đồ xuống, rửa tay liền ngồi vào bàn ăn cơm, một buổi chiều lao động chân tay, lúc này cũng rất đói bụng.

Tiểu Tứ Tử từ trên băng ghế đá nhảy xuống, cùng với Thiên Tôn, tiến tới bên thùng nhìn một chút, phát hiện là nước màu trắng, hơn nữa cảm giác còn nóng, nhưng cũng không nhìn ra là cái gì.

Ân Hậu cũng nhìn một cái, cảm thấy hình như là sáp... Cầm chiếc đũa chấm một cái,đưa lên ngửi một cái lại nhìn qua một chút, gật đầu một cái —— quả nhiên màu trắng là sáp.

"Yêu Yêu, đây là muốn làm gì nha?" Tiểu Tứ Tử tò mò chạy tới hỏi Yêu Vương.

Yêu Vương đang chỉ huy mấy tiểu tư dùng gạch xếp thành bốn cây cột, dường như là muốn dựng đài.

Đưa tay ôm Đoàn Tử lên, Yêu Vương chọt chọt cằm bé, "Giúp Triển Tiểu Miêu phá án nha."

Một bên mấy người Ma Cung liền dựng lỗ tai lên, đều nhìn bên này —— có thể phá án sao? Nói đi nói lại thì, đến tột cùng là đang tra án gì a?

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top