Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 753: GẦN NGAY TRƯỚC MẮT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 753: GẦN NGAY TRƯỚC MẮT

EDITOR: ROSALINE

BETA: MINH ANH ANH


Mơ mơ hồ hồ rất nhiều ngày, vụ án cuối cùng có chút tiến triển.

Triển Chiêu dựa vào Bạch Ngọc Đường phân tích được công dụng của trụ Thiên Vũ, suy đoán ra nguyên nhân năm đó thuyền gặp nạn.

Vậy bước kế tiếp, liền nhìn xem là trùng hợp hay là bị hại...

Bạch Ngọc Đường càng nghiêng về phía bị hãm hại hơn... Trụ Thiên Vũ nếu như là một loại tập tục mai táng, vậy khẳng định không phải tùy tiện xây dựng, nhất định có quy luật, có lẽ còn có ghi chép. Hơn nữa muốn khởi động cơ quan, vậy cũng không thể bằng một chiếc thuyền di chuyển trên mặt biển là làm được, nếu không mỗi ngày có bao nhiêu cá lớn ở phía trên bơi qua bơi lại như vậy, còn có một số loại cá kích thước lớn hơn cả thuyền bè, vậy mà cũng không thấy cơ quan mở ra nha.

Những tin tức này phỏng chừng đều được che giấu trong bích họa, Ngũ Gia quyết định chờ lát nữa đốt đèn lồng đi dạo một vòng quan sát thật kỹ càng đảo Sương Mù, đem tất cả bích họa đều nhìn một lần.

Công Tôn và Hỏa Phượng cũng ăn hải sản quá no, quyết định cùng đi xem bích họa.

Chúng lão nhân gia Xuân Viên còn vui vẻ, nói đang dọn dẹp nhà chính cho thiếu chủ.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy ngược lại cũng không cần phiền toái như vậy, dù sao ngày mai còn phải trở về Lâm An phủ.

Triển Chiêu liền nói nhỏ, nói ở mấy ngày lại đi a không vội.

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa đều biết hắn trốn tránh trở về, trở về còn bị gia gia nãi nãi Ma Cung đang chờ đợi bắt lấy...

Ngũ Gia bất đắc dĩ, "Trốn như vậy cũng không phải biện pháp a, hơn nữa, ta ngày mai phải đi về ăn cơm ma chay của Trần gia."

"A..." Triển Chiêu ngược lại là nhớ ra, bọn họ tới Lâm An phủ chính là tới chịu tang, thiếu chút nữa quên mất chuyện đứng đắn này.

Công Tôn tò mò hỏi Triển Chiêu, "Ngươi không phải có chiêu hóa giải sao?"

Triển Chiêu nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói, "Cái này... Lúc đầu dự định trước lừa bịp một trận sẽ từ từ tìm cách a..."

Hỏa Phượng mặt đầy khâm phục nhìn Triển Chiêu, "Cho nên ngươi cũng chưa nghĩ ra chiêu gì liền lên làm thiếu chủ tạm thời sao?"

Triển Chiêu cau mũi một cái, "Có lẽ qua mấy ngày liền nghĩ ra được biện pháp!..."

"Vậy ngươi nếu là không nghĩ tới, đến lúc đó Ma Cung và Xuân Viên gặp nhau rồi đánh nhau... Ngươi chuẩn bị giúp ai a?" Trâu Lương cầm ốc biển màu sắc rực rỡ thưởng thức cho ra một kích trí mạng.

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn Triển Chiêu —— đây cũng không phải là Tu La tràng đơn giản như vậy đâu!

Triển Chiêu người cũng sắp rúc vào trong cổ áo, sâu kín mà nhìn về Bạch Ngọc Đường —— Ngọc Đường có ý kiến gì hay không?

Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn Triển Chiêu.

Cũng không cần hắn mở miệng, những người khác cũng biết vị gia này lại muốn bỏ trốn.

"Ngươi nếu quăng ra cục diện rối rắm mà bỏ trốn, đó chính là con bất hiếu!" Hỏa Phượng và Công Tôn hướng về phía Triển Chiêu lắc đầu a lắc đầu.

"Cùng lắm thì... Nửa năm sau ta ở Xuân Viên ngoại công ở Ma Cung, nửa năm sau nữa lại đổi trở lại!" Triển Chiêu cảm thấy xử lý chuyện công bằng như vậy được chưa!

Trâu Lương và Tắc Tiếu cũng nhìn hắn —— cho nên ngươi tính một năm liền vào ngày bàn giao đó mới gặp ngoại công ngươi một lần thôi sao?

Triển Chiêu ôm lấy đầu —— a a a a a a a!

Bạch Ngọc Đường khoát tay, để cho mấy người bọn họ cũng đừng trêu chọc hắn nữa, vừa sờ đầu mèo trấn an một chút, nhỏ giọng nói, "Đi về hỏi Ngân Yêu Vương một chút."

Triển Chiêu nghe được hai chữ "Yêu Vương", mắt sáng rực lên, "Có lẽ không chừng được nha... Lão gia tử là người thông minh đệ nhất thiên hạ, có thể sẽ có phương pháp."

...

Cùng lúc đó, bên trong biệt viện Lâm An phủ.

Y Y và Qua Thanh bồi Triệu Lan đi dạo phố, Ân Hậu để cho chúng lão Ma Cung cũng đi theo giải sầu một chút.

Lại sợ gây ra tai vạ, liền để cho Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử cùng đi theo.

Mọi người đều đi, Yêu Vương ôm tay cùng bọn nhỏ cùng nhau nhìn lão đầu mập làm vỏ đao.

Ân Hậu nhìn thấy không còn ai, liền kéo Yêu Vương đến một bên, "Khụ khụ... Sư phụ."

Yêu Vương ánh mắt cũng mở to một vòng, xem xét Ân Hậu, "Bàn Tương? Ngươi muốn làm gì!"

Ân Hậu không nói nên lời —— đừng kêu lớn tiếng như vậy!

Ngân Yêu Vương ôm tay liếc đồ đệ —— hai thằng nhóc con các ngươi một năm cũng sẽ không chủ động kêu một tiếng sư phụ, đứa nhỏ đột nhiên trở nên ngoan vậy khẳng định là muốn làm yêu!

Ân Hậu cũng không đoái hoài tới cái khác, dưới mắt Xuân Viên và Ma Cung chuyện này chạm một cái liền bùng nổ, ngoại tôn hắn gây họa, hắn làm ngoại công phải giúp thu thập cục diện rối rắm.

Nghe Ân Hậu hỏi mình có thể giải quyết chuyện của Xuân Viên và Ma Cung hay không, Yêu Vương "chậc" một tiếng, lắc đầu, "Ai bảo ngươi còn không nói sớm cho nhóc mèo chứ? Ngươi nếu ngược lại là phải nói ra sớm a, cái đầu dưa đó của nó từ nhỏ suy nghĩ đến lớn, có lẽ có thể nghĩ ra cái ý kiến gì hay ho chứ."

Ân Hậu lẩm bẩm, "Còn không phải là không muốn nó phiền não sao..."

"Khi còn bé không phiền não mà lớn lên liền phiền não không ngừng, lần này tốt quá rồi đấy, nó không biết trời cao đất rộng còn coi chẳng qua là hai nhóm thân thích gây gổ nhau đấy, một hồi nếu là đánh chết một hai người, cũng chỉ có nó khóc."

Ân Hậu sợ chính là cái này, giật giật tay áo Yêu Vương, ý kia —— cho nên muốn người cho một chiêu a, người cũng chỉ có hai đồ tôn, cách đời thân a!

Ngân Yêu Vương cũng không có biện pháp, suy nghĩ một hồi, "Ngươi và Tiểu Du trước tiên là nghĩ biện pháp chặn Ma Cung mấy ngày, để cho bọn họ trước đừng đụng mặt... Cho vi sư suy nghĩ chiêu một chút."

Ân Hậu gật đầu đáp ứng, vừa định đi, liền nghe Yêu Vương nói, "Ai! Vi sư có một điều kiện!"

Ân Hậu dừng bước lại —— người nói!

Yêu Vương xấu xa cười một tiếng, "Khoảng thời gian này, ngươi và Tiểu Du đều phải gọi ta là sư phụ! Mỗi ngày sáng trưa chiều còn phải mỗi người khen vi sư một câu!"

Ân Hậu không nói gì —— buồn nôn hay không a ...

Yêu Vương híp mắt.

Ân Hậu cũng không có cách nào, trả giá với Yêu Vương —— vậy ta cũng không nói được lão quỷ kia, hơn nữa một ngày sớm trưa tối, ý là một ngày phải nói người ba cái ưu điểm? Người nơi nào có nhiều ưu điểm như vậy...

Lời còn chưa dứt, Ân Hậu vừa cúi đầu.

Yêu Vương vươn tay tới nhéo lấy lỗ tai Ân Hậu nhưng lại chụp hụt, lão gia tử sửng sốt một chút, trợn to hai mắt nhìn đồ đệ —— lại dám tránh?

Ân Hậu đột nhiên chỉ sau lưng hắn, Yêu Vương vừa quay đầu lại, Ân Hậu chợt lách người liền chạy.

Yêu Vương kéo tay áo đuổi tới cửa, Ân Hậu đã mất dạng.

"Sớm biết như vậy đã không dạy hắn khinh công tốt như vậy!" Ngân Yêu Vương bĩu môi, buông tay áo xuống chuẩn bị trở về.

Chẳng qua là lão gia tử lúc xoay người, dư quang liếc về một vật lóe lên một cái, liền ngẩn người... Quay đầu lại nhìn về rừng cây nhỏ phía trước cách đó không xa, Ngân Yêu Vương chú ý tới nơi đó hình như có món đồ đang sáng lên.

Sờ cằm một cái, Yêu Vương đột nhiên nghĩ đến gì, vội vàng liền đi tới.

...

Trên đường chính Lâm An phủ, một đám người Thái Học đi dạo phố lớn với gia gia nãi nãi Ma Cung, Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, ngáp ngắn ngáp dài không nhanh không chậm đi phía sau.

Tiểu Tứ Tử cầm cửu liên hoàn mới mua trong tay, đang chăm chú phá giải.

Thiên Tôn nhìn đoàn tử một chút, lại nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa ven đường một chút, cười một tiếng.

Tiểu Tứ Tử nghe được Thiên Tôn cười, liền ngẩng đầu nhìn.

Thiên Tôn chỉ cửu liên hoàn trong tay bé một cái, hỏi, "Cái này thật có ý tứ sao?"

"Có nha!" Tiểu Tứ Tử giảng giải cho Thiên Tôn giữa mỗi một khoen vòng có cơ quan gì đó, muốn cởi bỏ phải có những kỹ xảo nào đó, bình thường sẽ có cạm bẫy nào, có lúc phải mở vòng khoen phía trước, mới có thể gỡ mấy vòng khoen trước mặt...

Thiên Tôn nhìn đoàn tử cái miệng nhỏ nhắn bla bla, cũng nhớ tới Bạch Ngọc Đường khi còn bé.

Tiểu Tứ Tử và Bạch Ngọc Đường khi còn bé dĩ nhiên là không có quá nhiều điểm giống nhau, nhưng lại có một chút đặc biệt giống nhau, chính là vui vẻ động não, một ít cơ quan phức tạp lại nhàm chán, những người lớn cũng lười làm, bọn họ lại có thể tự mình chơi được rất vui vẻ.

Ngọc Đường nhà hắn cũng là như vậy, khi còn bé cho dù có đánh ba gậy cũng không thèm đánh rắm, nhưng mà hỏi nó về vũ khí a cơ quan a các loại, nó cũng có thể như vậy bla bla nói một đống.

"Tôn Tôn." Tiểu Tứ Tử tháo một vòng khoen cuối cùng ra, thỏa mãn mà cất cửu liên hoàn đi, vừa nói chuyện phiếm với Thiên Tôn, "Ân Ân có phải tìm Yêu Yêu suy nghĩ biện pháp hay không nha?"

Thiên Tôn cười một tiếng, nói với đoàn tử, "Lão quỷ kia phỏng chừng rất nhanh liền tới rồi."

Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên, nhìn sau lưng Thiên Tôn một chút, "Vậy Yêu Yêu sẽ có biện pháp sao?"

"Có biện pháp hắn cũng sẽ không nói." Thiên Tôn mỉm cười lắc đầu.

"Không hỗ trợ cho Ân Ân sao?" Tiểu Tứ Tử trợn to hai mắt, "Miêu Miêu cảm giác lần này đã gây họa nha, gia gia nãi nãi Ma Cung cũng rất không vui."

Thiên Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, "Ngươi thỉnh thoảng cũng vào cung xem Triệu Trinh vào triều sao?"

"Ừm." Tiểu Tứ Tử gật đầu.

"Trong triều các đại thần đều đoàn kết sao?" Thiên Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử.

"Ừm... Vậy thật không có a." Tiểu Tứ Tử ôm tay nhỏ bé, "Cửu Cửu nói luôn lập bang kết phái, cãi tới cãi lui..."

Vừa nghĩ, Tiểu Tứ Tử vừa nhìn trái nhìn phải, "Cửu Cửu đi đâu vậy nha?"

"Đại khái trốn đi, trận này hắn khiêm tốn một chút cũng tốt." Thiên Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, "Vậy ngươi có biết hay không, đám đại thần cãi tới cãi lui đấu tới đấu lui kia, lúc nào sẽ đoàn kết nhất trí?"

"Ừm..." Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, "Lúc người xấu tới?"

Thiên Tôn gật gật đầu một cái, "Ma Cung và Xuân Viên nguyên bản vốn chính là một nhà, coi như bởi vì lập trường bất đồng mà phân gia, đấu chết đấu sống, nhưng bọn họ vẫn sẽ ở một thời khắc liên thủ, chính là thời điểm lão quỷ kia và Triển Tiểu Miêu có nguy hiểm."

Tiểu Tứ Tử mắt to chớp chớp.

"Cho nên nói, bọn họ không đoàn kết, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt... Ít nhất nói rõ lão quỷ và Triển Tiểu Miêu không nguy hiểm, đúng không?" Thiên Tôn thấy ven đường có người đang bán chong chóng gió, liền mua một cái đưa cho đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử cầm chong chóng, thổi hai cái, nhìn chong chóng đỏ trắng xen nhau quay quay.

"Vậy Miêu Miêu phải làm sao đây?" Tiểu Tứ Tử chủ yếu vẫn là thay Triển Chiêu lo lắng.

"Ai mà biết được... Nhóc mèo kia mặc dù suy tinh cao chiếu, nhưng là thời điểm nên may mắn ngược lại là chưa bao giờ xui xẻo. Tùy tiện thôi, cùng lắm thì ta xuất thủ đánh bọn họ một trận, đánh một trận rồi đuổi về cũng dễ làm thôi, dù sao tuổi cũng đã cao, dày vò không được bao lâu..."

Thiên Tôn vừa dứt lời, một trận gió thổi qua, Ân Hậu xuất hiện ở bên cạnh hai người.

"A... Ân Ân tới." Tiểu Tứ Tử nhìn Ân Hậu.

"Thế nào a?" Thiên Tôn hỏi Ân Hậu.

"Nói là có biện pháp, chẳng qua có điều kiện." Ân Hậu thương lượng với Thiên Tôn, "Ngươi nguyện trong thời gian này gọi hắn là sư phụ, sau đó sớm trưa tối đều khen hắn một câu sao?"

"Hả?" Thiên Tôn mắt trợn trừng, "Sớm trưa tối? Một ngày phải nói ba cái ưu điểm? Hắn nơi nào có nhiều ưu điểm như vậy a?"

Ân Hậu buông tay —— chính là như vậy a.

Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay lắc đầu, "Yêu Yêu có thiệt nhiều ưu điểm nga! Một ngày nói ba lần, có thể nói hơn nửa năm đâu!"

Thiên Tôn và Ân Hậu đều nhướn mày nhìn đoàn tử —— ngươi nói Yêu Yêu là người nào? Ngươi còn biết những Yêu Yêu nào khác nữa sao?

"Cái này có gì khó chứ." Tiểu Tứ Tử bẻ đầu ngón tay dạy hai người, "Nói thí dụ như, buổi sáng thấy Yêu Yêu liền nói, 'Yêu Yêu điểm tâm làm tốt lắm ăn ngon nga! Cái bánh rán này chính là đệ nhất Khai Phong!' như vậy thì có thể nói thật nhiều ngày, hôm nay bánh rán ngày mai bánh bao ngày mốt thì bánh nướng bánh tiêu cái gì đó. Sau đó buổi trưa thấy Yêu Yêu liền nói 'Yêu Yêu khẩu vị không tệ nha, buổi trưa ăn thịt nướng, ăn thế nào cũng không mập đó!' hôm nay thịt nướng ngày mai gà nướng ngày mốt lại cá chua ngọt, lại có thể nói thật lâu nga. Buổi tối liền nói 'Yêu Yêu hôm nay giảng bài nói thiên văn chương gì a, nói thật hay nha! Cũng có thể nói thật lâu..."

Thiên Tôn và Ân Hậu đều nhìn đoàn tử —— ngươi cái này nịnh hót còn rất có kỷ xảo... Chiêu này có hữu dụng với Công Tôn không?

"Đó là dĩ nhiên nha." Tiểu Tứ Tử dạy hai người, "Cha cũng cần phải được sủng nha, luôn luôn phải khen ngợi người nhiều một chút a."

Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái, cân nhắc lời Tiểu Tứ Tử nói một chút, hình như cũng có chút có lý... Bằng không tìm một ngày thử một lần?

...

Trên đảo, Bạch Ngọc Đường và Công Tôn cùng nhau nghiên cứu bích họa.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa xách hai cái đèn lồng chiếu sáng, đèn lồng trên đảo Sương Mù cũng là dùng ốc biển làm thành, theo ánh sáng ngũ thải lan ban chiếu ra ngoài dị thường đẹp mắt.

Hỏa Phượng và Triển Chiêu cũng muốn cầm mấy cái trở về dùng.

Ban đêm trên đảo Sương Mù khắp nơi đều nạm dạ minh châu, Triển Chiêu cảm thấy Long Bảo nếu như tới nơi này cũng có thể tùy chỗ ngủ!

Trâu Lương và Tắc Tiếu bước đi trên mặt đường vỏ sò, mang Câm đi tản bộ, hai người quen ăn thịt không quen ăn hải sản, vào lúc này đều cảm thấy khó tiêu hóa, ăn hải sản quả nhiên không hợp khẩu vị!

Công Tôn nhìn bích họa một đường, đột nhiên "Ai" một tiếng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cộng thêm Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn chằm chằm hắn —— tiên sinh có phát hiện gì?

Công Tôn nhìn ba người một chút, yên lặng thở dài, "Nhớ đoàn tử!"

Ba người đều có chút không nói nên lời, không phải chỉ là tách ra một hồi sao... Nhanh nghiên cứu bích họa a, nghiên cứu xong rồi liền trở về tìm đoàn tử!

Công Tôn đi mấy bước, lại thở dài, "Đoàn bảo không biết có ăn nhiều cơm hay không..."

Ba người nhìn trời —— nó còn có thể đói bụng sao...

...

Trong biệt viện.

"A ~~ "

Triệu Phổ gắp một miếng sủi cảo nhân tôm béo ụ đưa đến trong miệng Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử a ô một hớp, Triệu Phổ cũng ăn một cái, một lớn một nhỏ nhìn nhau nhai nhai nhai.

Triệu Phổ nghiêm túc đút đoàn tử, phải khiến cho Thư Ngốc sau khi trở về ôm không nổi!

Thiên Tôn và Ân Hậu cũng ăn thật nghiêm túc, vừa ăn vừa nhìn Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương buổi tối khẩu vị khá tốt, hơn nữa người cũng cười híp mắt, bởi vì mới vừa rồi trước khi ăn cơm Thiên Tôn và Ân Hậu mỗi người khen hắn một câu, một người nói hắn béo tốt khí sắc tốt, một người nói hắn gầy có tinh thần, lão gia tử còn thật hưởng thụ.

Lúc ăn uống vui vẻ, chúng lão nhân gia Ma Cung mới vừa rồi đi ra ngoài tra án đều trở về, Tiết Tẫn hào hứng chạy tới làm một động tác tay với U Liên.

U Liên và Hắc Thủy Bà Bà cũng không để ý đến ăn cơm, chạy ra ngoài... Mấy lão nhân gia tụ chung một chỗ hi hi ha ha.

Thiên Tôn nhỏ giọng hỏi Ân Hậu, "Ngươi không đi xem một chút?"

Ân Hậu xua tay chặn lại —— kéo xuống đi, mấy người bọn họ cộng lại cùng nhau còn không thông minh bằng Tiểu Tứ Tử, tra án gì a, ngay cả cửa hàng quan tài mở hướng nào đều không nhất định biết.

Một bên, Yêu Vương đột nhiên "Ha" một tiếng.

Thiên Tôn và Ân Hậu cũng nhìn Yêu Vương —— người cười cái gì nha?

Yêu Vương nhìn hai người một chút, hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói, "Ai nói tra vụ án này phải đi cửa hàng quan tài tìm đầu mối?"

Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái —— vậy nếu không thì sao?

Ngân Yêu Vương vươn tay ra, chỉ chỉ mặt đất, "Đầu mối ngay tại trong nhà này!"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top