Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 766: THIẾU CÁI GÌ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 766: THIẾU CÁI GÌ

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ

Đêm đến, mấy chiếc thuyền lái về phía đảo Sương Mù.

Ân Hậu đứng ở đầu thuyền, nhìn về hai hòn đảo kề nhau phía xa xa, đây là lần đầu tiên hắn lên đảo.

Triển Chiêu đứng bên cạnh ngoại công, đang giới thiệu tình hình trên đảo Sương Mù, khen ngợi về đủ các loại hải sản ăn ngon.

Thiên Tôn chỉ đứng bên mạn thuyền, nhìn mặt biển tối như mực phía xa.

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh Thiên Tôn, lâu lâu lại nhìn thoáng qua sư phụ nhà mình.

Từ sau khi nhìn thấy trụ Thiên Vũ xuất hiện ở bến tàu, Thiên Tôn cũng không lộ ra dáng vẻ hứng thú lắm với cây cột kia, thật ra Bạch Ngọc Đường muốn nói kể tường tận cho sư phụ về chuyện Giao Giao thấy nội lực được bao phủ trong cột, nhưng sư phụ hắn vẫn luôn không hỏi đến, hắn cũng không tìm được cơ hội mở miệng.

Yêu Vương ngồi phía trước trên boong thuyền, lão gia tử lại khá thoải mái, bưng ly trà, ngồi trên ghế thái sư, gác chân hưởng thụ gió biển.

Mấy đứa nhỏ thì vây thành vòng tròn, cùng nghiên cứu chiếc bao bố kia.

Đồ vật trong bao bố vẫn còn đang nhúc nhích, có vẻ cũng không thể nhìn ra là hình dáng gì, hình như là hình sợi dài, nhưng lại có chân.

...

Yểu Trường Thiên và Lục Thiên Hàn không theo cùng, hai người bị giữ lại trông nhà, cũng không phải bởi vì Lục lão gia tử buồn ngủ, mà là Yêu Vương cố tình dặn dò hai người ở lại trong trang viên.

Bạch Long Vương có mấy cục u trên đỉnh đầu, tâm trạng không tốt lắm, sống chết không chịu lên đảo Sương Mù.

Yểu Trường Thiên để hắn đi quân doanh cùng gác đêm với mấy người Triệu Phổ, có lẽ còn có thể giúp một tay. Vừa vặn Vô Sa đại sư cũng muốn đi tìm đồ đệ, nên dẫn theo Đạo Duyên và Viên Đế, cùng đi đến quân trại.

Trong quân doanh lúc này đang ăn cơm tối, mấy người Bạch Long Vương đi vào đại trại, các tướng sĩ nói Nguyên soái và quân sư đều ở trên cổng thành.

Cổng thành thủy trại có khác biệt rất lớn với cổng thành Tây Bắc, phần lớn được làm bằng gỗ, tất cả mọi người nhìn Vô Sa đại sư —— Ngươi đi lên đừng làm cổng thành sụp nhé.

Đại sư đỏ mặt nói Viên Đế còn nặng hơn mình, Viên Đế cũng không nói nên lời, cọc gỗ còn to hơn cả chân voi, cổng thành này voi cũng đạp không sụp có được hay không.

Một đám lão gia tử vừa cãi nhau vừa lên lầu.

Chỉ thấy trên cổng thành có một hàng người đang đứng ăn cơm.

Triệu Phổ và Trâu Lương mỗi người bưng một cái tô, đang ăn mì, Công Tôn bên cạnh để một cái chén nhỏ trước mặt, một tay cầm thìa một tay cầm khoai lang nướng, Lâm Dạ Hỏa bưng một chén canh, bốn người cùng nhau xoay mặt nhìn nhóm lão gia tử đi lên.

Vô Sa đại sư chạy tới nhìn vào chén canh của đồ đệ xem thử có cái gì.

Hỏa Phượng múc một muỗng cho Vô Sa đại sư nếm thử.

Đại sư nếm thử một miếng, thanh thanh ngọt ngọt, là cháo ngân nhĩ hạt sen*.

Mấy người Bạch Long Vương cũng tò mò mọi người đang ăn cái gì, họ còn chưa ăn cơm tối nữa, ăn cơm trong quân trại khá là mới mẻ.

Công Tôn ăn cháo hạt kê cùng với khoai lang nướng, Trâu Lương và Triệu Phổ ăn bí xanh và mì trứng, bên cạnh còn có một đĩa bánh hấp lớn.

Triệu Phổ và Trâu Lương đều hất cằm về phía bánh hấp, muốn các lão gia tử nếm thử một chút.

Viên Đế và Đạo Duyên đều cho Bạch Long Vương nếm thử xem là nhân gì trước, là chay hay thịt?

Bạch Long Vương gắp một cái lên nhét vào miệng, nhai nhai, đột nhiên che miệng ngồi xuống.

Tất cả mọi người giật mình, lòng nói sao thế chứ? Bị sủi cảo cắn cho hay sao?

Đạo Duyên đại sư tiến tới lắng nghe, chỉ nghe Bạch Long Vương "oe oe oe cay chết!"

"Bị cay sao?" Các vị đại sư đều tò mò.

Mặt Triệu Phổ đầy vẻ không nói nên lời gắp một miếng sủi cảo cắn ra một nửa, cho mọi người nhìn —— Là nhân nấm hương đậu hủ nha.

Các vị đại sư nghi ngờ nhìn Bạch Long Vương —— Đâu có tiêu đâu?

Trâu Lương có chút đồng tình nói, "Hôm nay đầu bếp hấp chừng mấy vạn cái sủi cảo, nhưng chỉ có một cái là có tiêu nguyên hạt trong nhân, nói ai ăn trúng thì phải đến sau bếp giúp rửa chén."

Mọi người yên lặng nhìn Tiểu Bạch Long đang bĩu môi hùng hùng hổ hổ —— Hôm nay xui xẻo tới cực điểm!

Nhóm ảnh vệ bưng món ăn lên, các đại sư cộng thêm một vị Bạch Long Vương đang uống nước ừng ực, đều đứng ăn cơm chung với mấy người bên Triệu Phổ, cảm thấy phong cảnh cũng không tệ lắm, trước mặt là bến tàu, còn có một cây cột trắng to thật to như vậy.

Viên Đế cũng ngẩng mặt lên, nhìn mây mù còn quấn trên đỉnh trụ Thiên Vũ, cảm khái, "Nếu không phải tận mắt thấy cây cột này hình thành, có lẽ sẽ tò mò phía trên có cái gì."

Các vị đại sư đều gật đầu, khó trách lại có truyền thuyết tộc Thiên Vũ sinh sống trên trời.

"Tại sao tộc Thiên Vũ phải làm mộ thành hình dáng cây cột này chứ?" Đạo Duyên đại sư cũng có chút hiếu kỳ, "Có ý nghĩa sâu xa gì sao?"

Triệu Phổ ăn mì xong, đặt chén xuống, nói, "Có lẽ... Chắc là không có ý nghĩa sâu xa gì đâu."

Tất cả mọi người nhìn hắn —— Không có ý nghĩa sâu xa?

Triệu Phổ nhìn cây cột kia nói, "Thiên Tôn chính là hậu nhân của tộc Thiên Vũ... Tính cách kia của lão gia tử, là bụng dạ thẳng thắn, dường như cũng không có thâm ý gì."

Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, Tiểu Du đâu có lắt léo ẩn ý nhiều như vậy chứ, có vẻ như tộc Thiên Vũ đều là tính cách này giống của Tiểu Du...

Mọi người ngẩng mặt lên nhìn cây cột kia một lần nữa.

"Chắc không phải chỉ là vì vui chứ?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Công Tôn gật đầu, "Có lẽ chỉ là muốn lên trời nhìn thử..."

...

"Oa~a~"

Trên thuyền, Thiên Tôn ngáp một cái, nhìn đảo Sương Mù và đảo Mây Mù cách đó không xa, cảm thấy thật dằn vặt, trời đã khuya thì nên đi ngủ có được hay không...

"Sư phụ."

Ngũ Gia thật sự không nhịn được, kêu Thiên Tôn một tiếng.

Thiên Tôn nhìn đồ đệ.

"Đám người kia rõ ràng cho thấy đang có ý với nội lực tộc Thiên Vũ!" Ngũ Gia nhìn Thiên Tôn, ý là —— Người không để ý sao?

Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường có chút bận tâm, cười một tiếng, "Nói ví dụ vầy đi, đồ đệ của vi sư là tên ngốc."

Ngũ Gia nhìn sư phụ nhà mình —— Người còn có một đồ đệ khác nữa sao? Người rõ ràng chỉ có một đồ đệ thiên tài!

Thiên Tôn nhìn đồ đệ bất mãn, càng vui vẻ hơn, "Đồ đệ ngu ngốc không học được công phu của vi sư, vậy vi sư sẽ cười nhạo hắn cả đời, hay là phải để lại nội lực cho hắn đây?"

Ngũ Gia nghiêng đầu —— Ai cần nội lực của người!

Thiên Tôn đưa tay chọt chọt hắn, "Phải không!"

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn ôm cánh tay nói, "Là người rất không có tiền đồ, phải thừa kế nội lực đời trước truyền xuống mới có thể biến thành cao thủ?"

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Vậy tại sao lại giữ nội lực gói lại trong trụ Thiên Vũ?"

"Nói không chừng là còn có mục đích khác." Thiên Tôn buông tay, "Không phải con là hậu nhân Băng Ngư sao, tộc Băng Ngư cũng diệt vong, con hy vọng tổ tiên lưu thứ gì cho con nhất nào?"

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, "Hải Long Tích và Giao Nhân..."

"Tại sao muốn hai thứ này?" Thiên Tôn hỏi tiếp.

"Ừm..." Ngũ Gia cũng không nói rõ được, nhưng có thể là bởi vì nguyên nhân huyết thống, hắn luôn cảm thấy Giao Nhân và Hải Long Tích là cùng tồn tại theo hắn, là chuyện đương nhiên.

"Ý là..." Ngũ Gia học một biết mười, "Tổ tiên tộc Thiên Vũ lưu lại cái gì thì chỉ có người tộc Thiên Vũ mới lấy được?"

Thiên Tôn chắp tay sau lưng gật đầu, "Hơn nữa cũng còn là thứ vi sư không có..."

"Sư phụ không có..." Ngũ Gia liên suy nghĩ nội dung trên bích họa một chút, hỏi, "Cánh?"

Mặt Thiên Tôn đầy vẻ ghét bỏ, "Vi sư cũng không quá cần."

"Thứ sư phụ mong muốn?" Ngũ Gia hỏi tiếp, "Cảm nhận về phương hướng?"

...

"Bốp!"

Mắt thấy thuyền sắp cặp bờ, mọi người đang ngắm bến tàu, bỗng nghe thấy một tiếng giòn vang, xoay mặt nhìn sang, Ngũ Gia đang xoa trán.

Thiên Tôn đưa tay nhéo lỗ tai đồ đệ, "Thằng nhóc con!"

Triển Chiêu nhìn Tiểu Bạch Đường mình mới vừa không chú ý một chút đã bị đánh rồi, vội vàng chạy tới giành người thương lại.

Bạch Ngọc Đường xoa trán xoa lỗ tai, mới vừa nói "cảm nhận về phương hướng" xong đã bị sư phụ hắn vỗ một cái, còn ỷ vào lá gan lại nói câu "đầu óc"...

Thiên Tôn còn muốn đưa tay đánh đồ đệ, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường tránh ra sau lưng Ân Hậu.

Ân Hậu hỏi Bạch Ngọc Đường nói gì vậy.

Thiên Tôn tức giận hừ hừ méc thằng nhóc con nói hắn không có đầu óc.

Ân Hậu chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi Thiên Tôn, "Đồ đệ nói thật ngươi đánh nó làm gì?"

Ngay sau đó, nhóm Tương Du làm náo loạn ầm ĩ trên boong tàu, thấy hỏa lực đã dời đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chóng chạy đến bên người Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương đặt cùi chỏ vào tay vịn trên ghế, nâng cằm nhìn nhóm Tương Du đánh nhau như khi còn bé.

Ngũ Gia nhân cơ hội hỏi Yêu Vương sư phụ hắn thiếu cái gì.

Yêu Vương hơi ngẩn người, sau đó đột nhiên cười, tự nhủ nói, "Đúng vậy... Thì ra là như vậy."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi cùng nhìn Yêu Vương.

Lúc này, thuyền cập bờ.

Trên đảo Sương Mù đã phát hiện có thuyền lái tới gần từ lâu, bởi vì chính là thuyền đảo Sương Mù lái ra ngoài cho nên thủ vệ phụ trách cũng không quá lo lắng.

Thuyền vừa đậu xong, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường chạy xuống, lên tiếng chào với thủ vệ.

"Thiếu chủ..."

Lời còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy sau lưng Triển Chiêu, Ân Hậu và Thiên Tôn cũng xuất hiện.

"Chủ... Chủ thượng!"

Lúc này, không biết ai hô lên, "Chủ thượng tới rồi! Chủ thượng bỏ tối theo sáng rồi!"

Một câu "bỏ tối theo sáng" cũng làm Thiên Tôn cười vui vẻ, chỉ Ân Hậu hỏi hắn: "Cuối cùng bệ hạ cũng muốn tạo phản sao!"

Ân Hậu muốn đạp Thiên Tôn từ trên boong xuống.

Yêu Vương xách bao bố, dẫn theo một chuỗi bạn nhỏ cùng nhau xuống thuyền.

Lúc này, toàn bộ đảo Sương Mù đều oanh động, vốn đang là lúc trời tối, nhóm lão nhân gia đều chuẩn bị tắm một cái rồi ngủ, lúc này từng người khóc lóc chạy ra bên ngoài, "Cuối cùng chủ thượng cũng thanh tỉnh!"

Ân Hậu không nói nhìn đảo Sương Mù dần dần sôi trào, cảm thấy mình sơ suất rồi... Vốn còn muốn khiêm tốn một chút.

Ngân Yêu Vương tỏ ý muốn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chóng dẫn đường, thừa dịp Tương Tương còn chưa bị khoác hoàng bào lên người...

Triển Chiêu chỉ về phía trước dẫn đường, Thiên Tôn cất bước nhanh chóng đuổi theo.

Đi ra chưa được ba bước đã bị Bạch Ngọc Đường lôi trở lại.

Mặt Ngũ Gia đầy vẻ cạn lời nhìn tổ hợp hai người mù đường, nghiêng đầu về hướng đi ngược lại phía sau lưng —— Bên kia!

Triển Chiêu và Thiên Tôn nhìn nhau, nghiêng đầu đi theo Bạch Ngọc Đường.

Ân Hậu lắc đầu than thở.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử nhìn đèn lồng và ngọn đuốc lấm tấm phía xa, cảm giác toàn bộ người trên đảo đều đang chạy về phía này.

"Ai nha thật là nhiều người!"

"Lát nữa Ân Ân có thể bị bắt làm hoàng đế hay không nhỉ?"

"Nhưng nếu chạy đi..."

"Các gia gia nãi nãi sẽ đau lòng đó..."

"Nếu để gia gia nãi nãi Ma Cung biết..."

"Các gia gia nãi nãi cũng sẽ đau lòng!"

"Tóm lại sẽ có rất nhiều người đau lòng!"

Một đám nhỏ đều nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu cũng vô cùng lúng túng, ho khan, lẩm bẩm một câu, "Đây không phải là tra án thay Chiêu Nhi sao."

Triển Chiêu còn quay đầu nhìn ngoại công —— Là vì con sao?

Ngân Yêu Vương bên cạnh chêm một câu, "Rõ ràng ngươi cùng lên đảo với Tiểu Du."

Ân Hậu nghiêng đầu —— Đương nhiên không phải!

Cũng không biết Thiên Tôn có nghe thấy hay không, đang kích động dẫn đầu chạy trước, Ngũ Gia liên tục nắm lấy đai lưng sư phụ, Thiên Tôn chỉ phía trước mặt, "Ta thấy cây cột kia, cây cột kia thật là lớn!"

Theo hướng ngón tay Thiên Tôn chỉ, tất cả mọi người ngẩng mặt lên nhìn.

Tối nay thời tiết tốt, trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu xuống, vừa vặn chiếu vào trên trụ Thiên Vũ.

Tiểu Tứ Tử kéo tay Tiểu Lương Tử, cũng ngửa mặt nhìn...

"Tiểu Lương Tử." Tiểu Tứ Tử đột nhiên đưa tay, chỉ chỗ cao cao trên cây cột hỏi Tiêu Lương, "Trên cây cột có phải có thứ gì đang cuốn lên hay không?"

===---0o0o0o0---===

*cháo ngân nhĩ hạt sen 莲子银耳粥

*cháo hạt kê 小米粥

*khoai lang nướng

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top