Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả người hầu dưới lầu đều nhìn lên, cảm thấy dường như thiếu phu nhân rất tức giận.

Quản gia ho khan một tiếng, đuổi tất cả người hầu trong nhà nhanh chóng về phòng của mình.

Trong phòng, Chu Khiết Quỳnh dùng lực tránh thoát cánh tay Trịnh Thái Nghiên: "Anh buông tôi ra!"

"Bà xã, tại sao em tức giận?" Trịnh Thái Nghiên lại giả vờ dáng vẻ khờ khạo ngốc nghếch, Chu Khiết Quỳnh tức giận mắng anh: "Anh vẫn còn giả vờ! Tôi biết anh không ngốc, tất cả mọi người biết, ngay cả người hầu trong nhà đều biết, tôi giống kẻ ngu ngốc bị anh lừa gạt xoay quanh, anh tránh ra cho tôi, để cho tôi đi!"

"Bà xã, anh sai rồi, em đừng tức giận." Trọnh Thái Nghiên ôm lấy cô giải thích.

Chu Khiết Quỳnh đẩy anh ra: "Đừng đụng vào tôi!"

"Bà xã, anh biết sai rồi, anh bảo đảm về sau không lừa em nữa." Trịnh Thái Nghiên dơ tay thề, đôi mắt đào hoa dài nhỏ chứa ý cười, thừa dịp cô không chú ý hôn cô một cái: "Ông xã em không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ em không vui sao?"

Chu Khiết Quỳnh nháy mắt đỏ mặt, anh còn dám đụng vào tôi, đừng trách tôi không khách khí!

"Anh là ông xã em, anh không đụng vào em, chẳng lẽ để cho người đàn ông khác đụng vào?" Trịnh Thái Nghiên từng chữ một nói, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài chứa ý cười trêu tức: "Bà xã, sao mặt em đỏ thế?"

Chu Khiết Quỳnh lập tức che mặt mình nóng lên: "Trịnh Thái Nghiên, anh đừng đến nữa!"

"Bà xã, anh sai rồi, anh biết anh không nên dối gạt em, bây giờ anh liền nhận lỗi với em, bồi thường cho em..."

Trịnh Thái Nghiên nói xong nhào lên, Chu Khiết Quỳnh sợ tới mức vội vàng né tránh, Trịnh Thái Nghiên duỗi tay ra, bắt được Chu Khiết Quỳnh thiếu chút nữa bỏ chạy, liền dùng lực rất nhỏ kéo cô vào trong ngực cố ý ép ngã xuống giường, cúi đầu muốn hôn cô.

"Trịnh Thái Nghiên, anh buông ra!" Chu Khiết Quỳnh quay mặt đi chỗ khác không cho anh hôn, dùng sức đẩy anh, bị Trịnh Thái Nghiên bắt được cổ tay đè ở trên giường.

"Bà xã, chẳng lẽ em không thích anh sao?" Trịnh Thái Nghiên nghiêm túc nhìn cô hỏi, trên mặt không có chút ý nói đùa.

Lần đầu tiên Chu Khiết Quỳnh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Thái Nghiên như vậy, có chút sững sờ, sau đó tránh tầm mắt đi: "Không thích."

Trịnh Thái Nghiên thật không ngờ cô nhẹ nhàng dứt khoát nói không thích như vậy, chẳng lẽ không nói dối được sao? Tức giận cúi đầu hôn cô, Chu Khiết Quỳnh gấp đến độ dùng sức quay mặt sang chỗ khác không cho anh hôn.

Cô không biết người này sao lại như vậy, cô nói không thích anh rồi.

Trịnh Thái Nghiên bá đạo nắm lấy răng môi của cô, hung hăng hôn.

Đột nhiên trên môi đau xót, ăn đau mới rời khỏi môi cô.

"Em cắn anh?"

"Ai bảo anh cưỡng hôn tôi? Tôi đã nói, tôi không thích anh, anh hoàn..." Chu Khiết Quỳnh quay mặt sang một bên không nhìn anh.

"Em đã sớm là người của anh, anh sẽ có trách nhiệm với em, anh không ngại em yêu anh hay không." Trịnh Thái Nghiên cũng đưa mặt nhìn cô, cợt nhả hỏi: "Em thật sự không thích anh?"

Chu Khiết Quỳnh lại quay mặt sang bên kia, vẫn không chịu nhìn anh: Đúng

Trịnh Thái Nghiên cũng đưa mặt sang bên kia: "Một chút cũng không yêu?"

Chu Khiết Quỳnh không nói lời nào, đơn giản nhắm mắt lại không để ý đến anh.

Trịnh Thái Nghiên còn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Một chút cảm giác với anh cũng không có?"

Tùy ý Trịnh Thái Nghiên nói chuyện chọc cô thế nào, Chu Khiết Quỳnh vẫn nhắm mắt lại không phản ứng đến anh, Trịnh Thái Nghiên đột nhiên đến gần hôn lên môi của cô.

Chu Khiết Quỳnh kinh ngạc mở mắt ra: "Anh làm gì... Ưm..."

"Em nói em không thích anh, một chút cảm giác với anh cũng không có, hôm nay anh muốn nhìn em rốt cuộc yêu anh hay không, có cảm giác với anh không." Trịnh Thái Nghiên nói xong như lang như hổ muốn ăn sạch người phụ nữ dưới thân.

"Trịnh Thái Nghiên, anh làm gì... A..." sắc mặt Chu Khiết Quỳnh đột nhiên không đúng, dường như đau chỗ nào.

"Bà xã, em làm sao vậy?" Trịnh ngốc lo lắng hỏi.

"Em đang mang thai, anh còn không mau xuống!" Chu Khiết Quỳnh lớn tiếng quát.

"Em thực sự mang thai rồi hả?"

"Anh đè em, nếu đứa bé có chuyện gì en sẽ không tha thứ cho anh!"

Trịnh Thái Nghiên lập tức buông cô ra, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, thò tay muốn sờ bụng cô.

"Em khát!"

"Bây giờ anh liền đi rót nước cho em." Trịnh Thái Nghiên lập tức mở cửa đi lấy nước cho cô.

Chu Khiết Quỳnh nhìn anh một cái, kéo hành lý mình cầm lấy chìa khóa xe rồi rời đi.

Trịnh Thái Nghiên phát hiện cô chạy, lập tức đuổi theo: "Bà xã, em muốn đi đâu..."

Chu Khiết Quỳnh đã lên xe, khởi động xe, nhìn Trịnh ngốc bên ngoài cửa kính xe, lạnh lùng nói: "Anh dám giả ngây giả dại lừa gạt em, để em về nhà xem xét lại chút!" Nhấn ga một cái, xe gào rít rời khỏi nhà họ Trịnh.

Vừa mới lái xe về đến nhà Trịnh Tử Duệ với Đường Hân thấy một chiếc xe sáng trọng từ cửa lớn nhà mình chạy ra, nhìn Chu Khiết Quỳnh trên ghế lái, có lẽ đoán được chút gì.

Cuối cùng là hai mẹ con, ngay cả cách nghĩ cũng rất giống nhau.

Diện mạo chân thực bây giờ của Trịnh Thái Nghiên, có lẽ rất không muốn cưới người phụ nữ như Chu Khiết Quỳnh, cho nên sau khi chiếm được tập đoàn Trịnh thị sẽ cưỡng ép đuổi cô rời khỏi nhà họ Trịnh.

Khi Đường Hân thấy Trịnh Thái Nghiên, xấu hổ gọi một tiếng: "Thái Nghiên..."

Trịnh Thái Nghiên thấy bọn họ trở về, giọng nhàn nhạt nói: "Đây là bất động sản nhà họ Trịnh, các người nên biết phải làm gì chứ?"

"Anh đây là muốn đuổi chúng ta đi sao?" Trịnh Tử Duệ hỏi: "Coi như mẹ đã làm cái gì, nhưng dù sao mẹ nuôi anh lớn như vậy, sao anh có thể đối xử với mẹ độc ác như vậy?"

"Thù giết mẹ, không đội trời chung."

Đường Hân nén lệ nói: "Thái Nghiên, mẹ biết có lỗi với con, bây giờ mẹ sẽ đi."

"Mẹ!" Trịnh Tử Duệ bất mãn.

Đường Hân nhìn Trịnh Thái Nghiên, "Thái Nghiên, mặc dù mẹ có chút việc làm không đúng, nhưng hai mươi mấy năm qua, mẹ vẫn xem con như con trai ruột."

Sắc mặt Trịnh Thái Nghiên hơi thay đổi một chút, vẫn trầm mặc như cũ không nói gì.

*

Đường Chấn bị một phát súng lấy mạng, bây giờ tất cả nhà họ Đường hỗn loạn.

Chu Mỹ Kỳ lập tức lặng lẽ gọi điện thoại cho Thiệu Thiến: "Mẹ, ba Hạo Thiên bị bắn chết, là mẹ tìm người làm?"

"Con đừng quan tâm nhiều như vậy, bây giờ chính là cơ hội tốt, không còn ai có thể đuổi con đi, lấy năng lực Đường Hạo Thiên căn bản không quản lý được tập đoàn Đường thị."

Thiệu Thiến được nhắc nhở như vậy, trong lòng Chu Mỹ Kỳ có chút cân nhắc.

Đường Hạo Thiên chưa từng trải qua chuyện lớn gì, bây giờ bị cứng rắn đẩy ra gánh vác trách nhiệm, làm cho anh ta trở tay không kịp.

Rất nhiều nghiệp vụ còn có tất cả mọi chuyện lớn nhỏ công ty anh ta không quen thuộc, lúc này Chu Mỹ Kỳ đứng ở bên cạnh anh ta giúp anh ta cùng xử lý chuyện công ty.

Mẹ Đường không dám nói ra chuyện cô ta ly hôn với con trai của mình, mà lúc này Đường Hạo Thiên cũng cần Chu Mỹ Kỳ giúp anh ta.

Nhưng mà lúc này tâm tư Chu Mỹ Kỳ đã không còn ở trên người Đường Hạo Thiên, gần đây tin tức tài chính và kinh tế đều truyền tin tập đoàn Trịnh thị đổi chủ, tập đoàn Ngự Thiên sát nhập vào tập đoàn Trịnh thị, Trịnh Thái Nghiên trở thành Đổng Sự Trưởng kiêm tổng giám đốc chấp hành, làm oanh động cả thành phố, trở thành tin tức lớn nhất từ trước tới nay.

Chu Mỹ Kỳ thấy trên báo đưa tin, trong lòng không chịu, Trịnh Thái Nghiên vốn là chồng chưa cưới của cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chaeqiong