Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89: Tôi Không Muốn Chết (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe chạy ổn định trên đường phố sầm uất, ánh mắt Trịnh Thái Nghiên sâu xa, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, Chu Khiết Quỳnh cảm thấy Trịnh Thái Nghiên có điểm khác thường: "Anh làm sao vậy?"

"Anh không sao."

"Vậy sao cả đoạn đường đi anh không nói một câu nào." Chu Khiết Quỳnh nghi ngờ, bình thường nếu anh không trêu chọc cô thì cũng sẽ nói chuyện làm cô vui vẻ.

Trịnh Thái Nghiên nhìn Chu Khiết Quỳnh nở nụ cười gian xảo: "Em đang quan tâm anh sao?"

"Anh lo lái xe của anh đi, đừng lắm miệng!" Chu Khiết Quỳnh thấy anh lại khôi phục bản tính, liền nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, không để ý đến anh nữa.

Trong lòng lại thoáng yên tâm, cô thật sự lo lắng anh có tâm sự gì đấy.

Trở lại nhà họ Chu, Trịnh Thái Nghiên liền dọn dẹp hành lý giúp Chu Khiết Quỳnh.

"Anh đang làm gì đó?"

"Giúp em dọn dẹp hành lý trở về nhà họ Trịnh!"

"Em có nói sẽ trở về nhà họ Trịnh sao?"

"Em vẫn còn đang tức giận hả?" Trịnh Thái Nghiên bước từng bước mờ ám tiến lại gần, Chu Khiết Quỳnh sợ anh, khoát khoát tay: "Được rồi, để em tự thu dọn đồ đạc."

"Vậy thì tốt!" Trịnh Thái Nghiên hôn xuống gò má của Chu Khiết Quỳnh, cưng chiều vuốt mái tóc của cô: "Anh giúp em cùng nhau dọn dẹp."

Hình như Chu Khiết Quỳnh rất thích anh cưng chiều vuốt tóc mình như vậy, khi còn bé mẹ bận việc cả ngày, có rất ít thời gian chăm sóc cô, sau đó mẹ lại qua đời, rồi tiểu tam bước dần vào nhà, gây sự với cô khắp nơi, càng không thể nào cho cô một phần tình thương, cô phải tự mình đối mặt với tất cả khó khăn, chịu đựng tất cả áp lực.

Rồi sau đó gả vào nhà họ Trịnh, đối mặt với một người chồng ngốc nghếch có trí lực giống như đứa bé, cô lại phải sống giống như một người mẹ chăm sóc người chồng ngu ngốc khắp nơi, càng đừng nói đến việc được chồng cưng chiều.

Hôm nay, người chồng ngốc nghếch này không còn ngốc nữa, lại vô cùng cưng chiều cô, sao cô lại có thể không hưởng thụ được đây? Lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương như vậy, thì làm sao cô có thể kháng cự lại phần cưng chiều này được chứ.

Huống chi cô trở về nhà họ Chu chỉ là vì muốn đối phó với Thiệu Thiến, hôm nay Thiệu Thiến đã bị bắt, cô cũng không cần thiết phải ở lại nữa.

Mãi cho đến khi bước vào cửa chính của nhà họ Trịnh, Chu Khiết Quỳnh đều đang đắm chìm trong sự thương yêu của Trịnh Thái Nghiên, đột nhiên nghe 'phịch' một tiếng, liền thấy Ninh Tử quỳ gối trước mặt cô: "Thiếu phu nhân, xin cô hãy phân xử giúp tôi."

Chu Khiết Quỳnh giống như mới tỉnh lại từ trong mộng: "Cô quỳ xuống làm cái gì?"

Trịnh Thái Nghiên biết Ninh Tử đã bắt đầu không an phận, muốn gây phiền toái cho anh.

"Lúc đầu thiếu gia đã hứa với tôi, nói là sẽ để tôi sinh con cho anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy lại lật lọng phản lời, nói là cô không đồng ý, không muốn mất cô. Tôi có thể bảo đảm sẽ không phá hỏng chuyện tình cảm giữa cô và thiếu gia, cũng không cần danh phận, là tôi thật lòng yêu thiếu gia." Ninh tử một phen cho mới vừa còn cảm thấy ngọt ngào Chu Khiết Quỳnh dội cho một chậu lạnh lẽo nước.

"Đây là chuyện giữa các người, cô nói với tôi chuyện này làm cái gì?" Chu Khiết Quỳnh bình tĩnh hỏi.

"Thiếu phu nhân, cô là vợ của thiếu gia, không có sự cho phép của cô, thiếu gia sẽ không chịu tiếp nhận tôi." Ninh Tử cố ý nói, Trịnh Thái Nghiên ở bên cạnh đã đanh mặt lại.

"Nếu tôi đồng ý, anh ta sẽ chấp nhận cô sao?" Chu Khiết Quỳnh hỏi Ninh Tử, ánh mắt lại nhìn Trịnh Thái Nghiên.

"Đúng, chỉ cần thiếu phu nhân đồng ý, thiếu gia nhất định sẽ tiếp nhận tôi. Ban đầu thiếu gia giả ngây giả dại, chuyện bí mật như vậy mà cũng không nói cho thiếu phu nhân biết, lại chỉ nói cho một mình tôi, nếu không phải nhờ tôi giúp thiếu gia giấu diếm sự thật thì dưới sự theo dõi lão phu nhân, sao thiếu gia có thể thuận lợi lấy được cả nhà họ Trịnh như vậy chứ?"

Sắc mặt của Chu Khiết Quỳnh nhìn có vẻ không tốt.

Ninh Tử cố ý nói tiếp: "Trước kia khi thiếu gia giả ngây giả dại, chắc thiếu phu nhân cũng hay thấy anh ấy thường xuyên ở cùng với tôi, thật ra thì quan hệ giữa chúng tôi đã sớm không phải là quan hệ chủ tớ bình thường từ lâu rồi, tời điểm thiếu gia đồng ý để cho tôi sinh con cho anh ấy, thì tôi đã là người của thiếu gia rồi."

Sắc mặt của Chu Khiết Quỳnh càng lúc càng khó coi, dùng sức rút tay ra khỏi tay của Trịnh Thái Nghiên, bình tĩnh nói: "Được, nếu như các người đã yêu nhau như vậy thì tôi sẽ không ngăn cản các người ở chung một chỗ nữa. Chỉ cần anh ta mở miệng, tôi sẽ lập tức ký tên ly hôn, rời khỏi nhà họ Trịnh, nhường vị trí thiếu phu nhân lại cho cô."

Sắc mặt của Trịnh Thái Nghiên lập tức tái nhợt, thì ra trong lòng cô anh không hề có một giá trị nào, không kịp chờ đợi mà muốn ly hôn với anh như vậy sao?

"Ninh Tử, cô không muốn ở lại nhà họ Trịnh nữa sao?"

"Thiếu gia, em thật lòng yêu anh mà, em biết rõ anh không muốn thiếu phu nhân tức giận, em có thể bảo đảm rằng chỉ cần em có thể ở lại bên cạnh anh, sinh con dưỡng cái cho anh, em hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ gì khác, tuyệt đối sẽ không phá hoại tình cảm của các người."

"Tôi đã sớm nói với cô rồi, ngoại trừ bà xã tôi ra, tôi sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ một người phụ nữ nào khác sinh con cho tôi." Trịnh Thái Nghiên nghiêm khắc nói: "Xem ra cô đã không còn thích hợp để ở lại nhà họ Trịnh của tôi nữa rồi, mau thu dọn đồ đạc......"

Ninh Tử lập tức ôm lấy chân Chu Khiết Quỳnh :"Thiếu phu nhân, cô nhất định phải giúp tôi."

"Chuyện của các người chẳng quan hệ gì tới tôi." Chu Khiết Quỳnh dùng sức tránh khỏi tay Ninh Tử, lại bị Ninh Tử ôm chặt hơn.

"Thiếu phu nhân, tôi không muốn rời khỏi nhà họ Trịnh, thiếu gia vội vàng đuổi tôi đi như vậy, không phải chứng tỏ anh ấy rất để ý đến tôi hay sao, sợ tôi ở lại sẽ làm anh ấy động lòng, như vậy sẽ càng chọc giận cô hơn." Ninh Tử già mồm át lẽ phải nói.

Chu Khiết Quỳnh nhìn Trịnh Thái Nghiên một cái: "Được, hôm nay tôi sẽ phân xử chuyện này giúp cô."

"Bà xã......" Trịnh Thái Nghiên kinh ngạc.

"Trịnh Thái Nghiên, em muốn xin anh một chuyện được không?" Chu Khiết Quỳnh hỏi.

Trịnh Thái Nghiên gật đầu: "Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được."

"Anh nhất định có thể làm được." Chu Khiết Quỳnh nói: "Giữ Ninh Tử lại, đừng đuổi cô ấy đi."

Trịnh Thái Nghiên kinh ngạc trầm mặc.

Chu Khiết Quỳnh nói với Ninh Tử: "Chuyện giữa các người tôi không muốn quản, cũng không quản được, chuyện tôi có thể làm cũng chỉ được như vậy, nếu như cô thật sự có bản lĩnh, tôi cũng sẽ giữ lời, nhường vị trí thiếu phu nhân lại cho cô."

Tránh khỏi tay Ninh Tử đang ôm lấy chân mình, rời đi.

Trịnh Thái Nghiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Ninh Tử, mang theo ý tứ cảnh cáo, nhanh chóng đuổi theo Chu Khiết Quỳnh.

Anh dùng lực đẩy cửa phòng ngủ: "Bà xã, em hãy nghe anh nói......"

Chu Khiết Quỳnh dùng sức đóng cửa, nhưng sức lực của phụ nữ vẫn yếu hơn so với đàn ông, cánh cửa liền bị Trịnh Thái Nghiên đẩy ra.

"Bà xã, em tin cô ta mà không tin anh sao?" Trịnh Thái Nghiên đi vào phòng ngủ, tiện tay đóng chặt cửa phòng.

"Chuyện của các người chẳng quan hệ gì tới tôi." Chu Khiết Quỳnh không muốn trả lời anh loại vấn đề như vậy.

"Trong lòng em anh chính là người quá quắt như vậy sao?" Trịnh Thái Nghiên hỏi: "Từ khi em gả cho anh đến bây giờ, anh đã làm chuyện gì có lỗi với e chưa? Tình cảm của anh dành cho em chẳng lẽ em cũng không có một chút cảm giác nào hay sao?"

Chu Khiết Quỳnh nhớ tới kết quả của mẹ mình, chữ yêu trong miệng người đàn ông rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả thì ai mà biết được.

Huống chi giữa cô và anh kết hôn không có tình yêu, anh có bao nhiêu tình yêu dành cho cô đây?

"Anh nói những lời nghiêm trọng như thế để làm cái gì? Tôi cũng chỉ là cho mọi người nhiều sự lựa chọn hơn mà thôi, tương lai sẽ không đến nỗi vì những thứ tình tình ái ái này hoặc là vì danh phận mà dẫn đến tai hai hết người." Chu Khiết Quỳnh lạnh nhạt nói.

Trịnh Thái Nghiên ngơ ngẩn, trong lòng cũng hiểu tại sao cô lại nói như vậy.

"Quỳnh Quỳnh, hãy cho anh một chút thời gian, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho em thấy tình cảm của anh dành cho em." Trịnh Thái Nghiên cầm tay Chu Khiết Quỳnh nghiêm túc nói.

Chu Khiết Quỳnh rút tay mình về: "Tôi không phải loại người dây dưa không dứt, nếu như anh yêu người phụ nữ nào thì cứ nói với tôi, tôi không muốn chết, vì thế tôi nhất định sẽ buông tay......"

Trịnh Thái Nghiên đột nhiên đau lòng ôm thật chặt cô vào trong ngực: "Xin lỗi em, là anh sai rồi, anh không thể cho em cảm giác an toàn, đều là do anh. Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ nỗ lực để em có thể hiểu được tình cảm của anh, để em không cần phải lo lắng như vậy nữa."

"Anh đừng cho rằng nói với tôi những lời dễ nghe như thế, tôi sẽ lập tứ đầu hàng." Giọng nói của Chu Khiết Quỳnh nhàn nhạt, sâu trong đáy lòng luôn tồn tại một sự cảnh giác.

Năm đó cha cũng nói với mẹ những lời ngon tiếng ngọt, nhưng cuối cùng thì sao không phải ngay khi mẹ mang thai liền cấu kết với bạn thân của mẹ đó sao, thời điểm cô được sinh ra, thì họ Thiệu kia cũng lớn bụng.

Cô giữ Ninh Tử lại không có ý tứ gì khác, nếu như anh thật lòng đợi cô, thì Ninh Tử có lắc lư ở trước mặt anh cả ngày, anh cũng sẽ không động lòng.

Nhưng nếu như không phải, cho dù bây giờ có đuổi Ninh Tử ra ngoài, thì sau này vẫn sẽ xuất hiện người thứ hai, thứ ba.

Chu Khiết Quỳnh không đẩy vòng tay của Thái Nghiên ra được, không thể làm gì khác hơn là để cho anh ôm, khi nằm trong lồng ngực của anh, không hiểu sao trong lòng cô lại có một loại cảm giác an toàn, làm cho người ta cảm thấy yên tâm, đáy lòng mơ hồ cũng tồn tại một ý nghĩ cầu may, hi vọng anh không làm cho cô thất vọng khổ sở.

Nhưng cô không có lòng tin đối với anh.

Điểm này cũng làm cho Trịnh Thái Nghiên có chút đau lòng, là do anh đối xử với cô chưa đủ tốt sao? Để cho cô có cảm giác không an toàn như vậy.

Anh càng ôm cô chặt hơn, cô hoàn toàn không biết trong lòng anh cô quan trọng nhiều đến nhường nào, khi bọn họ gặp nhau lần thứ hai, trong phòng cưới ở nhà họ Trịnh, anh chỉ nghĩ phải nhanh chân đến xem thử cô dâu cha mẹ chuẩn bị cho anh là kiểu phụ nữ gì, thời điểm anh đẩy cửa phòng ra, ngay thời khắc anh tận mắt nhìn thấy cô, trong mắt của anh liền sáng lên.

Không ngờ là cô.

Nhưng cô lại không nhận ra anh, cho dù là vậy thì ngay lúc đó anh cũng đã quyết định rằng, cô chính người vợ duy nhất của anh ở kiếp này, là người phụ nữ duy nhất anh yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chaeqiong