Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 94: Chiếm Đoạt Anh Đi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chu Khiết Quỳnh, cô đừng quá đắc ý!" Chu Mỹ Kỳ tức giận xoay người rời đi, một tấm hình không cẩn thận rơi ra từ trong lá thư, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Lúc này Trịnh Thái Nghiên mới đi ra khỏi chỗ nấp, nhìn Chu Mỹ Kỳ tức tối bỏ đi, cúi người nhặt tấm hình trên đất lên nhìn.

"Cô còn có chuyện gì. . . . . ." Chu Khiết Quỳnh xoay người lại, khi thấy là Trịnh Thái Nghiên, thì lạnh lùng đóng cửa, nhưng đã bị Trịnh Thái Nghiên nhanh hơn một bước, chặn cửa lại.

Chu Khiết Quỳnh dùng sức đóng cửa, mặc dù sức lực của cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Trịnh Thái Nghiên, nhưng vẫn cứ ra sức kiên quyết đóng cửa.

"Bà xã, em lại ghen à?"

"Hứ! Ai thèm ghen với anh chứ? Tôi rất bận, không rảnh để ý tới anh đâu!"

"Bà xã, em không cần phải vất vả như vậy, anh có thể nuôi em mà."

"Không cần!" Chu Khiết Quỳnh sử dụng toàn bộ sức mạnh để đóng cửa, nhưng vẫn không ăn thua.

Trịnh Thái Nghiên vừa dùng một chân chặn cửa, vừa cầm hình giải thích: "Bà xã, anh nghĩ anh cần phải giải thích một chút về những tấm hình này. . . . . ."

Chu Khiết Quỳnh cắt ngang: "Không cần, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của anh!"

Gương mặt của Trịnh Thái Nghiên chợt lạnh lẽo, dùng sức đẩy cửa ra: "Anh là ông xã của em! Em như vậy là đang muốn đẩy anh vào trong vòng tay của người phụ nữ khác đúng không?"

"Nếu như anh muốn nhào vào lòng của người phụ nữ khác, thì tôi sẽ không kéo anh trở lại, anh cứ tự nhiên!" Chu Khiết Quỳnh lạnh nhạt nói.

"Chu Khiết Quỳnh!" Trịnh Thái Nghiên thấy cô thật sự không hề bận tâm một chút nào: "Nhưng anh là ông xã của em mà, sao em có thể nói chuyện với ông xã mình như vậy hả?"

"Tôi nói sai sao? Nhưng mà cũng nói trước cho anh biết một tiếng, tương lai mặc kệ anh yêu người phụ nữ nào, tôi cũng sẽ không làm khó dễ anh, chúng ta gặp nhau vui vẻ thì chia tay cũng nhẹ nhàng. . . . . . A. . . . . ." Lời còn chưa dứt, Chu Khiết Quỳnh đã bị hai bàn tay to lớn giữ chặt bả vai đẩy lui về phía sau, đụng vào bức tường: "Anh làm gì. . . . . ." Đột nhiên một gương mặt áp sát lại gần làm cho cô nói không ra lời, đành quay mặt đi, rồi nhắm mắt lại: "Đừng quên, tôi là phụ nữ có thai!"

Toàn thân Trịnh Thái Nghiên toát ra sự tức giận, gương mặt lạnh lùng: "Chúng ta kết hôn hơn một năm, anh không tin em không có một chút cảm giác nào với anh."

"Vậy anh có yêu tôi không?" Chu Khiết Quỳnh quay mặt lại nhìn anh hỏi, biết rõ cô và Chu Mỹ Kỳ không hợp nhau, anh vẫn thân thiết cùng Chu Mỹ Kỳ, còn bị chụp được những hình ảnh này.

Trịnh Thái Nghiên ngớ ngẩn, sau đó nở nụ cười, hình như nhìn thấu tâm tư của cô; "Thì ra là em rất để ý!? Em đã để ý như vậy, tại sao lần nào cũng làm bộ như không quan tâm vậy chứ?"

Nhẹ nhàng nhéo lên chiếc mũi thon dài của cô một cái: "Thật là không thẳng thắn chút nào."

"Tôi để ý đến anh khi nào chứ, anh đừng nghĩ lung tung."

"Được rồi, anh hiểu rồi." Trong lòng Trịnh Thái Nghiên như được quét mật nên không tranh cãi cũng cô nữa: "Anh không nghĩ lung tung."

Chu Khiết Quỳnh nóng nảy: "Anh rõ ràng đang nghĩ lung tung!"

"Nếu như có một ngày anh thật sự yêu người phụ nữ khác, em sẽ chúc phúc anh chứ?"

Trịnh Thái Nghiên đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến Chu Khiết Quỳnh bất ngờ nên không kịp đề phòng mà ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy đau xót.

Mặc dù trong lòng đã tính đến trường hợp xấu nhất, nhưng đột nhiên anh lại mở miệng hỏi như vậy, vẫn làm cô cảm thấy đau lòng không biết phải làm sao, đại não liền trống không trong nháy mắt, không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.

"Nếu như không thể chúc phúc cho anh, vậy thì hãy nghĩ hết tất cả mọi cách, kể cả sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi để chiếm đoạt anh đi, biến anh thành của riêng em!" Trịnh Thái Nghiên nghiêm túc nói.

Chu Khiết Quỳnh kinh ngạc nhìn anh, suy nghĩ đã hoàn toàn bị người đàn ông này làm đảo loạn hết rồi.

"Hiện tại. . . . . ." Trịnh Thái Nghiên đột nhiên lại ra vẻ nghiêm túc, nói: "Anh cũng cần phải giải thích lai lịch của những tấm hình này với em một chút."

Nhìn Chu Khiết Quỳnh ngơ ngác, Trịnh Thái Nghiên nói: "Ngày hôm trước Chu Mỹ Kỳ tới tìm anh, nhân cơ hội chui vào trong xe của anh, nói là muốn làm bạn trên giường của anh nhưng bị anh cự tuyệt, những tấm hình này là cô ta cố ý cho người chụp."

Giọng điệu của Trịnh Thái Nghiên biến đổi, tiếp tục nói: "Hình chụp cũng không tệ, có thể thấy được đây là do một người trong nghề chụp, rất biết tìm góc độ."

Chu Khiết Quỳnh nghe thấy anh còn có tâm tình khen tấm hình được chụp tốt, lập tức nóng giận.

Thành công khơi lên sự tức giận của bà xã, Trịnh Thái Nghiên lập tức nói: "Anh thề, anh không hề đụng vào cô ta! Mặc dù cô ta cố gắng dán sát lên người anh, nhưng cũng còn cách một lớp quần áo, cho nên ông xã em vẫn còn sạch sẽ." Nở một cười trêu chọc nói: "Ông xã em bị cấm dục lâu như vậy mà vẫn có thể chống lại sự cám dỗ của cô ta, có phải em nên thưởng cho ông xã em một chút hay không!"

"Anh đừng cười đùa hí hửng, đừng quên tôi là phụ nữ có thai!" Chu Khiết Quỳnh đẩy mặt của anh ra nói.

"Phụ nữ có thai ư? Em là phụ nữ có thai lúc nào?" Trịnh Thái Nghiên nhìn bụng cô hỏi.

Chu Khiết Quỳnh cúi đầu nhìn bụng mình, liền giật mình mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện ra cái gối mình nhét vào trong bụng không biết đã rơi ra từ lúc nào, cái bụng bằng phẳng đã bị phát hiện rồi.

"Bà xã, người ta muốn hôn hôn. . . . . ." Trịnh Thái Nghiên cười đùa tiến sát lại.

Chu Khiết Quỳnh liền né tránh, làm cho Trịnh Thái Nghiên thiếu chút nữa cụng đầu vào tường, bắt được Chu Khiết Quỳnh đang muốn trốn thoát: "Bà xã, em tránh cái gì? Hôm nay ông xã sẽ. . . . . . trừng trị em!"

Ôm lấy Chu Khiết Quỳnh rời khỏi thư phòng, không để ý đến sự phản kháng của Chu Khiết Quỳnh, ôm cô vào phòng ngủ sát vách ngay trước mặt người giúp việc đang bận rộn dưới lầu, đá lên cửa phòng một cái, ném Chu Khiết Quỳnh lên giường lớn.

"Mới vừa rồi hình như có người xấu bụng xúi giục người phụ nữ khác đến giành ông xã mình đúng không?" Trịnh Thái Nghiên cúi người đè cô lại: "Bây giờ anh sẽ cho em biết sự lợi hại của ông xã em, để xem sau này em còn dám khiêu khích người phụ nữ khác đến giành ông xã em nữa không!"

"Trịnh Thái Nghiên, anh làm gì đấy? Tay anh đang sờ vào đâu đó, buông ra. . . . . . Ưmh. . . . . ."

. . . . . .

Trong phòng khách ở dưới lầu, Ninh Tử không nhịn nổi, lặng lẽ muốn đi lên lầu, lại bị quản gia cản lại.

"Tiểu Tử, cô nên biết thân phận của mình chứ, một người giúp việc không có tư cách quản chuyện của thiếu gia." Quản gia nửa cảnh cáo nửa khách sao nói: "Bây giờ cô đi quét dọn vườn hoa phía sau đi."

Ninh Tử nhìn lên phòng trên lầu, trong lòng rất không cam lòng, nhưng tiếc rằng thân phận thấp bé, nên đành phải đi quét dọn vườn hoa phía sau.

*

Sấm sét vang dội, mưa to tầm tả.

Trịnh Thái Nghiên đang lái xe thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi chậm chạp trong mưa to, tóc bị nước mưa làm ướt nhẹp dính vào trên mặt, chiếc váy lụa màu trắng dính sát vào người làm đường cong bên trong như ẩn như hiện, bộ dạng này của cô chỉ sợ đã sớm bị người qua lại nhìn hết trơn rồi.

Đột nhiên thay đổi tay lái, xe chậm rãi lái qua, đồng thời quay cửa kính xe xuống: "Tô Tuyết!"

Đang bước đi trong cơn mưa to, lúc này Tô Tuyết mới hoảng hốt quay mặt lại, thấy Trịnh Thái Nghiên bên trong cửa kính xe.

Trịnh Thái Nghiên lập tức mở cửa xe kế bên tài xế: "Mau lên xe!" Thấy Tô Tuyết vẫn còn đứng ngơ ngác, anh nhanh chóng đưa tay lôi cô lên xe, đóng cửa xe: "Mưa lớn như thế, sao lại ở bên ngoài một mình, em xem em ướt thành cái gì rồi."

Lúc này Tô Tuyết mới nhìn thấy toàn thân mình ướt đẫm, quần áo dán sát vào người, cảnh tượng bên trong đều hiện ra hết, gương mặt cô liền ửng đỏ, liền lấy tay ôm trước ngực theo bản năng.

Một cái áo khoác nam nhẹ nhàng đắp lên trên người cô: "Mặc cái này vào trước đi, kẻo bị cảm lạnh."

Trịnh Thái Nghiên không liếc nhìn cô một cái, cho xe chạy đi.

"Cảm ơn." Tô Tuyết mặc áo khoác của anh vào: "Xin lỗi, làm ướt xe của anh rồi."

"Không cần để ý những thứ này, chỉ cần em không có việc gì là tốt." Trịnh Thái Nghiên vừa lái xe vừa nói: "Em ở đâu, anh đưa em về."

Tô Tuyết cúi đầu không nói.

Trịnh Thái Nghiên cho xe đi chậm lại: "Sao vậy? Chẳng lẽ em bỏ nhà ra đi?"

"Xin lỗi, anh cứ tìm một chỗ nào đó cho em xuống là được rồi." Tô Tuyết nhỏ giọng nói.

"Em đang nói mê sảng cái gì đấy? Mưa lớn như thế, sao có thể tùy tiện bỏ em lại một mình được?" Trịnh Thái Nghiên lái xe thật chậm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là người của nhà họ Phương. . . . . ."

"Không liên quan đến nhà họ Phương, là em muốn tìm một chỗ thuộc về mình để chuyển ra ở." Tô Tuyết nói: "Em mới vừa trở về nước không bao lâu, tạm thời sống nhờ ở nhà của bạn, hôm nay bạn trai của cô ấy tới đây, nên em phải tránh mặt một lúc, cho nên mới. . . . . ."

Trịnh Thái Nghiên nghe rất rõ ràng: "Anh có một căn nhà ở gần đây, trước tiên có thể cho em mượn ở một thời gian, đến khi em tìm được công việc thì nhớ trả tiền thuê nhà cho anh. Nhưng em cứ yên tâm, chúng ta quen thân như vậy, anh sẽ tính rẻ cho em một chút ."

Tô Tuyết ngẩn người, cũng không từ chối đề nghị của anh.

Cô biết anh không muốn làm cho cô có cảm giác thiếu nợ ân tình của anh, hơn nữa anh làm như vậy cũng là gián tiếp nói cho cô biết, anh không phải bố thí, mà là lấy thân phận người quen thậm chí không được coi là bạn bè để giúp đỡ cô, nhưng không phải cho không.

Anh hành động như vậy liền kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, nếu người nào còn có ý tưởng gì không nên có, thì vào lúc này sợ rằng cũng đã nản chí rồi.

Xe dừng lại trước một căn nhà sang trọng, Tô Tuyết đang muốn mở cửa xe, thì Trịnh Thái Nghiên vội vàng ngăn cô lại: "Em chờ một chút."

Anh nhanh chóng cầm cây dù trong xe đi vòng qua bên kia, mở cửa xe giúp Tô Tuyết: "Xuống đi."

"Cảm ơn." Tô Tuyết cảm động nói.

"Em là phụ nữ, cơ thể không mạnh mẽ giống đàn ông chúng tôi, ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì khổ lắm!"

Trịnh Thái Nghiên che dù cho Tô Tuyết rồi đưa cô vào nhà, lúc này Tô Tuyết mới phát hiện quần áo của anh cũng bị ướt.

"Nơi này là nhà cũ của nhà họ Trịnh, trước kia ông nội anh ở đây, hai, ba năm rồi không có ở người, chỉ có quản gia hay thường lui tới để quét dọn, trong đó có sẵn áo choàng tắm sạch, trước mắt em cứ đi tắm rồi mặc tạm áo choàng tắm, sau đó hong khô quần áo ướt của mình, như vậy thì có thể mặc được rồi, đợi mưa tạnh thì trở về nhà bạn dọn dẹp hành lý."

Trịnh Thái Nghiên nói xong liền vội vàng trở về, Tô Tuyết lo lắng nói: "Quần áo của anh cũng ướt rồi, nếu không anh. . . . . ."

"Bà xã đang chờ anh ở nhà!" Trịnh Thái Nghiên nhắc tới bà xã của mình thì bên môi nở ra một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, xoay người rời đi.

Dường như nụ cười hạnh phúc này cũng làm cho tim của người nào đó đau nhói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chaeqiong