Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Youngsu à, ra chào em đi con!".

Một cô bé tóc buộc đuôi ngựa đang ngồi bệt dưới sàn mải mê dựng lên một ngôi nhà bằng đống đồ chơi xếp hình được làm từ nhựa với nhiều màu sắc bắt mắt của mình ở phòng khách đột nhiên được người mẹ ở bên cửa nở một nụ cười gọi với vào. Cô bé cũng chưa rõ chuyện gì nhưng cũng ngoan ngoãn tạm hoãn công trình đang chơi lỡ dở của mình mà lon ton chạy đến bên mẹ.

Đối diện cô bé khi ấy là một người phụ nữ trung niên độ tuổi mẹ mình, kế bên còn có một cậu bé trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cô đang níu lấy tay của người phụ nữ nọ. Trông cậu khá rụt rè khi mà thậm chí còn chẳng dám nhìn vào Youngsu, trông khi cô thì tò mò mở to mắt nhìn cậu nhóc chằm chằm.

"Nào Choi Youngsu, mẹ đã dạy con lần đầu tiên gặp người lớn thì phải thế nào?".

Vừa được mẹ nhắc nhở, Choi Youngsu liền nhanh nhảu cúi gập người, bằng chất giọng trẻ con ngây thơ, cô bé cất giọng: "Dạ cháu chào cô, cháu tên là Choi Youngsu, năm nay cháu 10 tuổi ạ."

Người phụ nữ ấy nghe thấy vậy liền bật cười vì sự dễ thương lanh lợi của đứa nhỏ, không kiềm được mà đưa tay xoa nhẹ đầu của cô bé trước khi đáp lời: "Youngsu ngoan quá. Ra là cháu 10 tuổi. Vậy cháu lớn hơn con trai cô 2 tuổi rồi.", nói đoạn, cô ấy chợt kéo tay đứa con trai bé nhỏ vẫn còn đang ngượng ngùng nép sau mình ra đối diện với Choi Youngmi, cùng lúc dịu dàng nhắc nhở: "Nào Felix, con hãy tự mình giới thiệu đi nào."

Đứa nhỏ có tên gọi là Felix kia vẫn còn có chút ngập ngừng, ánh mắt chỉ vừa ngước nhìn Choi Youngsu, người vẫn đang giương đôi mắt tròn xoe về phía cậu, một cái đã vội chuyển hướng xuống đôi chân của mình, trước khi khe khẽ nói: "Tên em là Lee Felix Yongbok ạ."

Đối với loại tình huống này bộ não non nớt của một đứa trẻ như Choi Youngsu có chút khó hiểu. Biết được điều đó, mẹ của Felix ngay lập tức giải thích: "Em có tên Felix như vậy là vì cô và em vừa từ Úc chuyển đến. Cô rất mong các con sẽ có thể sớm trở nên thân thiết với nhau hơn nhé!".

Mẹ của Choi Youngsu nghe vậy liền bồi thêm: "Em vừa mới chuyển đến nên chưa rành tiếng Hàn, con nhớ phải giúp đỡ em nha con!".

Choi Youngsu sau khi được nghe giải thích cũng một phần đã hiểu vì sao cái tên của cậu nhóc kia lại có phần kì lạ như vậy. Cô bé cười tít mắt gật đầu ngay: "Dạ vâng, Youngsu hiểu rồi ạ!".

Dù sao thì ngoài việc mỗi ngày đến trường được gặp bạn bè, suốt cả ngày cô bé chỉ luôn lủi thủi chơi đồ hàng một mình, cho nên khi bỗng có bạn đồng trang lứa ở gần nhà như vậy, dĩ nhiên không thể giấu nỗi hào hứng. Sau khi được cả hai bà mẹ cho phép, Choi Youngsu liền nắm lấy tay Felix kéo cậu vào nhà và để cậu cùng tham gia công trình xây dựng bằng mô hình của mình. Ban đầu Felix thoáng bất ngờ và có phần lúng túng sợ sệt, nhưng khi được người kia dúi vào tay một chiếc tách trà màu hồng, cậu liền chậm rãi ngồi xuống như được bảo, từng chút từng chút dần bị cuốn theo trò chơi của người chị mới vừa quen biết kia. Mặc cho rào cản ngôn ngữ, thế nhưng hai đứa nhỏ vẫn chơi đùa với nhau rất vui vẻ.


...


Felix sau khi chuyển đến ở gần nhà của Choi Youngsu, ngay cả trường tiểu học cũng được mẹ cho đăng ký học cùng với người chị hơn tuổi. Tuy vậy, với một cậu nhóc ngoại quốc, người vẫn không thể nói sõi tiếng Hàn vô tình đã trở thành tâm điểm cho những cuộc bắt nạt của các bạn.

Ngay từ buổi đầu tiên khi đến trường, đứng trước lớp giới thiệu về bản thân, cậu cũng đã có thể khiến cho cả lớp phải phá lên cười vì những câu từ tuy rất đơn giản thôi nhưng khi Felix cất lời lại chỉ có thể ậm ờ bập bẹ. Đứa nhỏ 8 tuổi chẳng thể hiểu được mình đã làm gì sai mà lại bị cười nhạo như vậy, chỉ có thể cúi gầm mặt lững thững đi về chỗ ngồi mà cô giáo chủ nhiệm đã chỉ định.


Vào giờ giải lao, Felix một mình ngồi xây ngôi nhà bằng cát ở sân chơi. Cậu cẩn thận hết dùng tay rồi lại đến chiếc xẻng để đắp cho cát cao lên. Chỉ cần làm một đường hầm đi xuyên qua núi cát nhỏ nữa thôi là ngôi nhà bằng cát của cậu sẽ hoàn thành. Đó là những gì mà Felix nghĩ, cho đến khi có một bàn chân đi giày ở đâu đột nhiên xuất hiện, một cước liền đá bay núi cát nhỏ mà Felix đã miệt mài đắp nên, khiến cho cát bụi bốc lên mù mịt làm bẩn hết quần áo của cậu.

Felix giờ đây thậm chí còn chẳng biết phải phản ứng như thế nào ngoài việc bàng hoàng nhìn bao công sức của mình giờ đây đã đổ sông đổ bể. Thế mà kẻ gây ra việc đó lại chẳng hề cảm thấy hối lỗi, ngược lại còn lên giọng với cậu:

"Này, tên lính mới! Tội nghiệp, bị cà lâm không ai thèm chơi nên mới ngồi đây xây lâu đài cát một mình hả?".

Felix chậm rãi ngước lên nhìn thì thấy có ba tên đang ra sức ôm bụng cười lớn chế nhạo mình, và cậu nhận ra chúng, chúng chính là mấy đứa học cùng lớp với cậu, và cũng là đầu tiêu cho việc cười nhạo mình vừa rồi trên lớp. Cậu chẳng thể làm được gì ngoài để cho nước mắt tủi thân cứ thế lưng tròng. Tụi kia thấy vậy, một tên to con nhất trong đám liền tiến đến nắm lấy cổ áo và xốc cậu lên, lần nữa buông lời nhạo báng: "Ôi trời mới đó đã khóc rồi à? Chẳng những bị cà lâm mà còn mít ướt như con gái nữa." Và tiếp theo sau đó vẫn là một tràng cười nhăng nhở của cả đám.

"Mau thả em tao ra!".

Từ đằng xa vang lên một tiếng hét lớn. Cả bọn bao gồm cả Felix, với đôi mắt ầng ậc nước, ngay lập tức liền cùng nhìn về phía âm thanh giọng nói kia vừa phát ra. Còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ngay sau đó Felix đã thấy mình được giải vây khỏi đám bắt nạt và được che chắn bởi một bóng lưng nhỏ nhắn.

"Là chị Youngsu!", cậu liền nhận ra ngay dáng vẻ quen thuộc đang bảo vệ mình kia là ai.

Choi Youngsu vừa dịp vô tình đi ngang và chứng kiến cảnh tượng đứa em hàng xóm của mình bị vây quanh bởi một đám bắt nạt, chiếc kem đá còn đang ăn dở cũng mặc kệ mà vứt sang một bên, lập tức chạy ngay đến sẵn sàng phân bua. Dù cho có đối diện với cả ba tên bắt nạt cũng chẳng mảy may lộ ra vẻ sợ hãi, không những vậy cô còn chẳng để tụi nó kiêu ngạo được bao lâu đã nhanh chóng túm cổ tên to con nhất đấm cho ngã lăn ra đất.

Choi Youngsu trợn trừng mắt đầy đe doạ đối mấy tên còn lại mà hâm he: "Sao? Muốn bị giống nó luôn không?".

Hai đứa còn lại thấy vậy dĩ nhiên không khỏi tái mặt mà lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Ngay khi cô bé hét lên: "Cút đi!", hai tên kia liền nhanh chóng lôi tên cầm đầu lên ba chân bốn cẳng bỏ chạy toé khói.

Quả nhiên việc nghe lời mẹ chăm chỉ tham gia các lớp học Taekwondo mỗi ngày chính là một lợi thế. Mặc dù vậy trong lúc giằng co Choi Youngsu cũng không thể tránh khỏi việc chính mình cũng bị xây xát chút đỉnh.

Mặc kệ vết thương, điều mà Choi Youngsu lo lắng nhất lúc này là cậu em Felix bé bỏng của mình. Cô bé lập tức liền quay lại cúi người ngồi xổm xuống xem xét và hỏi han tình hình của cậu nhóc. Chỉ chờ có thế, Felix ngay lập tức nhào đến bám dính lấy người chị hơn tuổi mà oà khóc nức nở. Có lẽ cậu nhóc đã thật sự hoảng sợ. Choi Youngsu thấy thế liền dịu dàng xoa lưng vỗ về, thì thầm trấn an cậu: "Không sao, không sao. Có chị đây rồi, Lixeu đừng sợ."


Sau sự việc ngày hôm đó cả Choi Youngsu, Felix và ba tên bắt nạt đều bị mời phụ huynh. Tuy nhiên do tính chất của sự việc là cả hai bên cùng xảy ra mâu thuẫn nhưng không có ai bị thương nghiêm trọng, phụ huynh của các bên cũng không muốn làm lớn chuyện nên cuối cùng nhà trường chỉ đưa ra kết luận là trẻ con gây gổ với nhau.

Ngoài ra cũng kể từ ngày ấy, Choi Youngsu lại có thêm một chiếc đuôi nhỏ luôn lẽo đẽo bám theo mình gần như mọi lúc là Felix. Thật ra đó cũng chẳng phải vấn đề gì nghiêm trọng bởi vì hiện tại cô bé cũng đã tự hình thành cho mình bản năng bảo vệ người nhỏ hơn, chỉ có điều ngày nào gặp nhau Felix cũng đều nằng nặc nài nỉ có đúng mỗi một vấn đề: "Chị Youngsu, khi lớn lên chị nhất định phải cưới em đó!", với đôi mắt to tròn long lanh đầy mong đợi. Dù rằng không sõi tiếng Hàn là thế, nhưng cậu nhóc vẫn cố gắng thành thành thật thật thốt ra lời lẽ này. Choi Youngsu trong mắt cậu luôn rất ngầu, cậu rất quý cô và càng muốn được gắn kết lâu dài với người chị thân thiết. Dẫu vậy với đầu óc non nớt và bản tính ngây thơ cậu chỉ nghĩ được đến chừng đấy.

Lúc đầu Choi Youngsu nghe được điều đó cô bé đã hết sức bất ngờ, cũng đã cố gắng giải thích rằng cô bé vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà không cần phải kết hôn, nhưng điều đó chỉ càng làm cho Felix mếu máo khóc nhiều hơn. Mặc cho bậc phụ huynh hai bên đã ra sức khuyên nhũ nhưng vẫn chẳng thể ngăn được sự cố chấp của cậu nhóc.

"Thôi được rồi, chị đồng ý.", Choi Youngsu miễn cưỡng nói, "Nhưng nếu sau này em có thích ai khác thì thôi nhé!".

Cô không nghĩ rằng lời này thốt ra lại có thể khiến cho Felix reo lên vui mừng đến vậy. Khi hứa điều đó Choi Youngsu cũng chỉ qua loa, định bụng chỉ là để trấn an Felix và rồi cậu nhóc rất nhanh sẽ quên thôi.

Nhưng không! Sau khi đã đồng ý với lời hứa, Felix càng thêm một mực bám dính lấy Choi Youngsu hơn. Thậm chí ngày mà cô bé phải chuyển sang sơ trung, vì không thể tiếp tục cùng nhau chung đường đến trường mỗi ngày nữa, Felix đã khóc gần như là cả tuần liền.

Tuy vậy Choi Youngsu vẫn rất kiên nhẫn và chiều chuộng đứa em trai bất đắc dĩ này, vì thời gian sau đó cô bé mới hay tin mẹ của Felix là người mẹ đơn thân, cuộc hôn nhân đỗ vỡ là nguyên nhân khiến hai mẹ con phải trở về nước sau khoảng thời gian sinh sống ở Úc. Phần nào có thể hiểu trong lòng cậu bé có lẽ vẫn cảm thấy thiếu thốn cần có người để dựa dẫm. Chính vì vậy cô bé cũng không ngần ngại việc chăm sóc và bảo vệ cậu, vì Felix dù sao cũng quá đỗi đáng yêu đi.

Thế nhưng 24/7 Choi Youngsu cũng không thể lúc nào cũng tò tò theo bên cạnh Felix như một vệ sĩ bảo vệ cậu nhóc mãi được, nhất là khi cả hai hiện tại còn học khác trường. Chính vì vậy cô bé đã có một giải pháp khác đó là bảo Felix cũng cùng mình học Taekwondo. Về phần cậu nhóc, vì lại được có thêm thời gian ở bên người chị của mình cho nên khỏi phải nói sau khi nghe được lời đề nghị của người lớn hơn Felix đã liền vội vã xin mẹ ngay, và tất nhiên bà rất sẵn lòng, dẫu sao học võ sẽ có cái để cậu con trai của mình phòng thân, từ nay bà sẽ đỡ phải lo lắng về việc cậu nhóc bị bắt nạt nữa.


...


Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, vạn vật cũng theo đó đổi thay từng ngày, chỉ có hai đứa trẻ vẫn cứ như vậy mà lớn lên cùng nhau. Mối liên kết êm đềm tưởng chừng như chẳng có gì có thể tác động được. Mãi cho đến một ngày nọ...

"Tôi thích Yongbok!". Lời nói dõng dạc bất ngờ được phát ra không lớn không nhỏ nhưng lại rất rõ ràng và dứt khoác.

Sau khi tan học liền bị kéo đến quán trà sữa gần trường để rồi ngồi đối diện với Choi Youngsu lúc này đây là một anh chàng có vóc dáng cao lớn, mái tóc cắt kiểu layer đen dài vừa đủ che kín phần gáy, được buộc một nửa chừa lại phần tóc mái hai bên hờ hững phủ lên chiếc headband màu đen ở trán. Với gương mặt góc cạnh nam tính điển hình, sóng mũi cao thẳng, đôi hàng mày rậm hoà cùng đôi mắt sâu hẹp dài và đôi môi căng mọng. Vẻ ngoài điển trai hút hồn là thế, nhưng trong mắt Choi Youngsu hắn vẫn chỉ là một tên nhóc ất ơ.

"Hử?". So với dáng vẻ nghiêm túc của người nọ, ngược lại Choi Youngsu chỉ thờ ơ ngước mắt nhìn hắn một cái cho có lệ, trước khi lần nữa chuyển dời sự chú ý về lại chiếc cốc giấy đang cầm trên tay, tiếp tục hút trà sữa từ chiếc ống hút đang kẹp hờ ở khoé môi, hời hợt đáp: "Ờ."

Đối với loại phải ứng bình thản như chẳng có việc gì quan trọng này của cô, đối phương không khỏi tỏ ra hết sức ngạc nhiên chớp chớp mắt, khựng lại khoản vài giây trước khi ngập ngừng như không tin vào tai mình mà cất lời: "Chỉ vậy thôi sao?".

Đến lúc này thì Choi Youngsu bắt đầu đánh mất dần sự kiên nhẫn, cô thở ra, đặt cốc trà sữa xuống bàn, nhướn một bên hàng mày, đối người kia một ánh nhìn trực diện mà hỏi lại: "Vậy cậu muốn tôi phải làm thế nào đây, Hwang Hyunjin? Chẳng phải chuyện đó đã quá rõ ràng rồi sao?".

"Gì cơ?". Người con trai mang tên Hwang Hyunjin kia vừa nghe đến đây không khỏi trở nên sửng sốt, đôi gò má không thể kiểm soát mà bỗng chốc ửng đỏ lên, đưa một tay lên che trước mũi, ngượng ngùng hỏi khẽ: "Trông tôi lộ liễu đến vậy sao?".

"Tầm này thì mức độ những ai đã nhận ra, để xem nào, hmm...", Choi Youngsu ậm ừ nhíu mày vờ như đang đâm chiêu suy nghĩ trước khi nhún vai tuỳ tiện đáp: "... chắc là cả thế giới?".

"Không thể nào!", mảng đỏ hồng ở hai bên má của Hwang Hyunjin lúc này đã lan đến tận đỉnh tai, xấu hổ đến mức chôn cả gương mặt mình vào lòng bàn tay.

Thế nhưng chợt như nhận ra được điều gì, hắn bỗng ngước mắt lên giữa đôi bàn tay mình, ngập ngừng như đang mong mỏi một điều gì đó: "Nếu vậy thì Yongbok...?". Choi Youngsu ngay lập tức đánh tan sự mong đợi của Hwang Hyunjin khi đột ngột ngắt lời hắn, thẳng thừng: "Yên tâm, cả thế giới nhưng không bao gồm em ấy."

Sắc mặt của Hwang Hyunjin lúc này đây không hiểu vì sao lại trở nên chùng xuống. Hắn không biết khi đón nhận được thông tin này bản thân là nên vui hay nên buồn nữa.

Nhìn bộ dạng có phần thất vọng của Hwang Hyunjin, Choi Youngsu chỉ chậc lưỡi, không chút ngần ngại lộ vẻ mỉa mai khi bảo: "Cơ mà đây là lần đầu tiên tôi mới thấy thay vì trực tiếp tỏ tình với người mình thích thì cậu lại đi nói với tôi đấy?".

"Chị nghĩ tôi muốn như vậy sao?". Chỉ thấy Hwang Hyunjin thở ra một hơi dài, lấy tay đỡ trán đầy sầu não, không che giấu được vẻ thống khổ khi miễn cưỡng đáp: "Yongbokie ghét tôi, chị cũng biết rõ mà."

"Ờ, đúng là vậy!", Choi Yongsu cảm thán và gật gù. Đến lúc này thì cô cũng có chút cảm giác đồng cảm cho người nọ, cho dù điệu bộ đồng tình của cô chẳng khác nào lại vừa chà xát vào lòng Hwang Hyunjin thêm miếng muối.

"Hừm, xem ra hoàng tử khoa Thiết kế đồ hoạ cũng có lúc phải khổ sở vì tình thế này." Choi Youngsu khịt mũi cười cợt, và Hwang Hyunjin đáp lại bằng bộ mặt quỷ cùng cái bĩu môi.

"Cơ mà cậu cũng can đảm đấy! Cậu vốn biết Lixeu ghét cậu vì điều gì mà còn dám kéo tôi ra đây?", Choi Youngsu nhướn mày hỏi.

Hwang Hyunjin một lần nữa lại buông tiếng thở dài: "Vậy chứ tôi biết phải làm thế nào? Nếu chỉ nhắn tin thôi thì chị sẽ lại bảo tôi không đủ thành ý."

Choi Youngsu bị bắt thóp chỉ còn biết chẹp miệng. Quả nhiên tên nhóc này đối với loại chuyện này đúng là cũng đã bỏ ra không ít tâm tư.

Và rồi chợt như vừa ngộ ra được điều gì, Hwang Hyunjin lập tức hỏi ngay: "Nhưng chị rất thân với anh Minho và anh Changbin, không phải sao?".

"Ừ, Minho là từ hồi còn học cấp 3, còn Changbin là năm ngoái. Vậy thì sao?", Choi Youngsu nhún vai.

"Vậy tại sao Yongbok chẳng những không ghét họ mà ngược lại trông bọn họ còn rất thân thiết nữa?", Hwang Hyunjin không che giấu được bộ mặt nôn nóng muốn được biết thêm nhiều thứ hơn.

Đối lặp với bộ dạng hồi hộp chờ mong một lời hồi đáp từ Choi Youngsu của hắn, Choi Youngsu ngược lại trông rất thản nhiên khi trả lời: "Minho đã nói với Lixeu rằng cậu ta không thích con gái.", lời nói thẳng thắng thốt ra không chút giấu giếm.

Hwang Hyunjin thoáng chốc liền ngạc nhiên với đôi mắt trợn tròn và chiếc mồm há hốc: "Anh ấy thực sự đã nói như vậy?".

Choi Youngsu nhún vai: "Thì đó vốn là Lee Minho mà."

Hwang Hyunjin dần dà cũng hiểu ra được vấn đề mà chậm rãi gật gù. Cũng chẳng rõ trong đầu hắn rốt cuộc là vừa ngẫm ra được điều gì, hắn không chần chừ mà vội nói ngay: "Hay bây giờ tôi cũng đến nói với Yongbok rằng tôi không thích con gái, người tôi thích là cậu ấy nhỉ?".

"Ừ, nếu như cậu đã sẵn sàng cho việc từ bị ghét bỏ thành bị em ấy cho một trận. Đừng quên thằng bé là đai đen Taekwondo đấy.", Choi Youngsu nửa đùa nửa thật. Nhác thấy sắc mặt của Hwang Hyunjin trong phút chốc bỗng trở nên trắng bệt, cô khịt mũi không giấu nỗi một nụ cười cợt ra chiều thích thú.

Trong lúc Hwang Hyunjin vẫn chưa thoát khỏi dáng vẻ hoang mang, không buồn đợi hắn kịp hỏi thêm, Choi Youngsu lại một lần nữa thẳng thừng: "Còn về phần Changbin, có lẽ sau khi tìm hiểu em ấy nhận ra cậu ta chẳng phải là mối nguy hại gì, ngược lại còn rất thích cậu ta. Có lẽ về điểm này cậu nên tự xem lại nhân phẩm của mình đi thì hơn."

Những lời nói này hệt như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu Hwang Hyunjin, hắn chỉ còn biết buồn bã, không nói gì mà gục đầu vùi chôn đi tiếng thở dài với hai tay rối rắm đan vào nhau đặt trên bàn.

Ly trà sữa trên tay đã sắp cạn, Choi Youngsu lúc này nhận ra cuộc trò chuyện giữa họ đang dần đi vào bế tắc. Lẽ ra ban đầu cô chỉ định đùa một chút, không nghĩ rằng lại có thể khiến hắn trưng ra cái bộ dạng bi thảm này. Ngoài mặt thì tỏ ra cứng rắn cợt nhã vậy thôi chứ thật ra cũng không đành lòng bỏ mặc người kia như vậy nên cô đã tuỳ tiện nói:

"Hay thử từ từ tiếp cận Felix lại từ đầu bằng cách khác xem sao?".

Vừa nghe được điều đó, Hwang Hyunjin liền lập tức bừng tỉnh khỏi mớ hỗn độn trong lòng mình mà ngẩng đầu dậy, miệng lắp bắp: "C-Chị đồng ý giúp tôi thật sao?". Hệt như vừa vớ được một tia hy vọng, hai mắt của hắn ngay lập tức liền rực sáng.

"Dừng đi!", Choi Youngsu đưa tay dứt khoát từ chối, "Tôi sẽ không bao giờ phản bội lại người anh em chí cốt của mình đâu!".

Hwang Hyunjin liền vội vã lên tiếng đính chính: "Không phải.", rồi lại ngập ngừng một lúc trước khi thủ thỉ bộc bạch: "Thật ra chị không cần phải giúp tôi gì đâu, vì đối với Yongbokie chị là người rất quan trọng nên tôi chỉ hy vọng người đầu tiên mình nhận được sự ủng hộ là chị."

Nói không ngoa khi mà những lời lẽ chân thật xuất phát từ tận đáy lòng này của hắn đã thành công tác động được đến Choi Youngsu, khiến cho một người luôn mang dáng vẻ tuỳ tiện và thờ ơ như cô cũng phải chớp mắt ngạc nhiên. Một Hwang Hyunjin nghiêm túc và chân thành này là lần đầu tiên cô được nhìn thấy, đối lập hoàn toàn với phong cách ất ơ, không ngờ trong chuyện tình cảm hắn lại sâu sắc và chính chắn đến như vậy.

Vì Hwang Hyunjin đã thật lòng chia sẻ mong muốn của mình nên Choi Youngsu cũng không thể tuỳ tiện mà quyết định ngay. Cô cũng chần chừ ngẫm nghĩ một lúc trước khi ngã người tựa vào lưng ghế với hai tay khoanh lại trước ngực, nghiêm giọng mà rằng: "Được rồi, nhưng vẫn còn phải chờ xem cậu có bao nhiêu thành ý?".

Với Hwang Hyunjin mà nói thật lòng cô cũng không quá là kỳ vọng, nhưng dù sao ngày hôm nay tên nhóc này cũng đã thể hiện được không ít tâm ý. Kỳ thực Choi Youngsu chỉ muốn làm một kẻ bàng quan ở bên cạnh quan sát, bản thân cũng chẳng cần nhận lại lợi lộc gì, điều cô mong muốn chỉ là hy vọng nếu Felix thật sự có thể tìm được hạnh phúc cho mình thì thật tốt.

Hwang Hyunjin ngược lại đã hiểu sai điều mà Choi Youngsu muốn truyền đạt, thành thành thật thật mà luôn miệng rối rít: "Được được! Nếu như tôi thật sự có thể hẹn hò với Yongbokie, tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi chị đâu!", thay cho lời cảm ơn.

Choi Youngsu một mặt tỏ vẻ như bày xích, tuy vậy cô cũng không ngăn được chính mình phải nở nụ cười bất lực khi xua tay: "Lời này cậu nên để dành nói với Felix thì hơn đấy!".

Hwang Hyunjin nghe vậy bất giác một lần nữa lại đỏ mặt ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt của cô, một tay nâng lên gãi gáy với điệu cười thẹn thùng có phần hơi ngốc nghếch, bộ dáng rõ ràng là không một chút ý định giấu đi sự vui sướng đang râm rang trong lòng. Choi Youngsu nhìn vào chỉ còn biết tặc lưỡi lắc đầu.





End Chap 1.

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top