Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 116: Lí do cậu tiếp cận anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên cho rằng Vương Tuấn Khải đi New York là một thời cơ rất tốt......

Thật ra thì, nếu như không phải thấy Đường Hân hấp hối bệnh viện, Vương Nguyên không nghĩ đến việc bắt tay vào điều tra nhanh như vậy, nói cho cùng nôn nóng quá mức bình thường sẽ dẫn tới bị nghi ngờ, huống chi Vương Tuấn Khải lại là một người khôn khéo cơ trí như vậy.

Nhưng, Vương Nguyên lại nghĩ, cậu tiếp cận Vương Tuấn Khải có mục đích, có lẽ Vương Tuấn Khải đã hiểu rõ rồi, cho dù cậu không làm gì, Vương Tuấn Khải vẫn sẽ nghi ngờ cậu, như vậy, thời gian điều tra sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau.

Ngày thứ hai sau khi Vương Tuấn Khải rời đi, Vương Nguyên đã đến Vương thị từ sớm.

Nhân viên Vương thị không biết tin tức Vương Tuấn Khải kết hôn với Vương Nguyên, nên khi Vương Nguyên tới Vương thị thì không được coi trọng, may là Vương Nguyên đã gọi điện thoại cho chị Dư từ trước.

Chị Dư biết Vương Nguyên đến thì rất vui, chị quở trách những nhân viên Vương thị đã có cử chỉ coi thường Vương Nguyên, sau đó dẫn Vương Nguyên lên tầng chín mươi tám, tầng lầu làm việc dành riêng cho Vương Tuấn Khải.

Trong phòng tổng giám đốc, chị Dư pha một tách cà phê cho Vương Nguyên.

Lúc đưa cà phê cho Vương Nguyên, chị Dư nhân tiện hỏi, "Phu nhân tổng giám đốc, cậu đến công ty có chuyện gì vậy?"

Vương Nguyên nhận lấy tách cà phê chị Dư đưa tới, mỉm cười nói, "Tuấn Khải đi New York rồi, một mình tôi ở trong biệt thự cả ngày rất chán, nên muốn tới công ty tìm chị hàn huyên."

Chị Dư nghe được lời nói của Vương Nguyên thì rất vui vẻ, "Vâng...... Tổng giám đốc không có ở công ty, đúng lúc tôi cũng có thời gian nói chuyện phiếm với cậu."

Vương Nguyên và chị Dư cùng ngồi trên ghế sofa tiếp khách, chị Dư cười hỏi thăm cậu, "Phu nhân tổng giám đốc, chúng ta tán gẫu chuyện gì đây?"

Sắc mặt Vương Nguyên ảm đạm dần, cậu nói rầu rĩ, "Tôi đã nghe nói chuyện của Đường Hân......"

Chị Dư vội vàng thốt lên, "Phu nhân tổng giám đốc, cậu và tổng giám đốc cũng đã kết hôn rồi, Đường tiểu thư và tổng giám đốc đã thuộc về quá khứ...... Tôi tin tưởng tổng giám đốc sẽ xử lý chuyện này đâu ra đấy, cậu đừng lo nghĩ gì hết."

Vương Nguyên gật đầu, "Tuấn Khải cũng có nói với tôi rồi, nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy......"

Chị Dư vội vã cắt lời Vương Nguyên, "Phu nhân tổng giám đốc, cậu không phải áy náy gì cả, chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, quan trọng nhất người tổng giám đốc lựa chọn cuối cùng chính là cậu."

Ánh mắt Vương Nguyên càng thêm u ám, khẽ nói, "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cảm thấy giữa tôi và Vương Tuấn Khải còn có rất nhiều vấn đề không thể giải quyết....."

Chị Dư có phần khẩn trương nói, "Cậu có điều gì phiền não sao?"

Vương Nguyên chậm rãi cụp mắt xuống, "Trưa hôm qua, tôi gặp Vương Thanh và mẹ của Tuấn Khải......Hình như họ không quan tâm đến chuyện kết hôn của tôi và anh ấy."

Chị Dư thông cảm, "Dĩ nhiên họ không xem trọng chuyện kết hôn của cậu và tổng giám đốc...... Bà chủ và tiểu thư đều rất thích Đường Hân, họ vẫn luôn cho rằng vợ của tổng giám đốc nhất định là Đường Hân tiểu thư."

Vương Nguyên cảm thấy mất mát, "Tôi không hiểu tại sao người nhà họ Vương đều không coi trọng hôn nhân của tôi và Tuấn Khải? Bác gái nói vấn đề lớn nhất khi tôi ở bên Tuấn Khải chính là việc tôi là con trai của Dịch Dương Đinh Mặc. Nhưng mà tôi là con trai của Đinh Mặc thì sao chứ? Bao nhiêu năm qua, tôi vốn cũng không biết ba mình còn sống. Ông chỉ khiến tôi muốn kháng cự hơn một người xa lạ."

Chị Dư nhẹ giọng trấn an Vương Nguyên, "Phu nhân tổng giám đốc, xin lỗi, là do tôi tiết lộ thân phận của cậu với Vương phu nhân......"

Vương Nguyên vội nói, "Chị Dư, không phải tôi trách chị, tôi hiểu tình cảnh của chị."

Chị Dư ray rứt nói, "Tôi đã cống hiến sức lực cho nhà họ Vương hơn hai mươi năm, tôi không thể nào lừa dối phu nhân."

Vương Nguyêngật đầu, "Tôi hiểu......"

Chị Dư từ tốn nói, "Thật ra thì cũng không thể trách người nhà họ Vương không thể chấp nhận sự thật cậu là con trai Dịch Dương Đinh Mặc..... Có mấy lời tôi vốn không nên nói, nhưng hôm nay cậu đã là vợ của tổng giám đốc, để không ảnh hưởng đến tình cảm sau này của cậu và tổng giám đốc, tôi chỉ có thể nói sự thật tôi biết cho cậu."

---------

Vương Nguyên lắng nghe chăm chú.

Cậu có cảm giác chị Dư sắp mang đến cho cậu một số tin tức rất quan trọng.

Chị Dư bắt đầu nói nhẹ nhàng, "Hơn hai mươi năm trước, ông chủ Vương Khâm cũng chính là ba của tổng giám đốc là bạn thân của ba cậu. Họ đều là thanh niên hăng hái năng nổ, nên cùng thành lập một công ty -- Vương Viễn. Bởi vì hai người đàn ông này đều có đầu óc kinh doanh nên phạm vi kinh doanh của Vương Viễn nhanh chóng có được một vị trí trong giới thượng mại. Nhưng về sau, tình hữu nghị giữa hai anh em này lại tan biến bởi sự có mặt của một người phụ nữ."

Khi chị Dư nhắc tới người phụ nữ đó thì ngước mắt liếc nhìn Vương Nguyên, mà Vương Nguyên dường như cũng có dự cảm biết được người chị Dư sắp nhắc tới là ai.

Chị Dư nhìn Vương Nguyên, gật đầu, "Đúng vậy, người phụ nữ đó chính là mẹ cậu -- An Ngưng. Ông chủ và Dịch Dương Đinh Mặc đều biết bà ở hộp đêm, có lẽ An Ngưng vừa xinh đẹp lại khéo hiểu lòng người nên đã hấp dẫn hai người đàn ông này. Hai người cũng không ngại thân phận của An Ngưng, cùng theo đuổi An Ngưng một lúc. Nhưng mà khi đó ông chủ đã kết hôn với phu nhân, hơn nữa đã sinh ra tổng giám đốc rồi. Phu nhân biết ông chủ có mới nới cũ, sau đó ngày nào cũng ôm tổng giám đốc lấy nước mắt rửa mặt. An Ngưng biết ông chủ có vợ, nên cũng không chấp nhận sự theo đuổi của ông, cuối cùng lòng An Ngưng dần dần nghiêng về người đàn ông độc thân là Dịch Dương Đinh Mặc."

Giờ khắc này Vương Nguyên lại nghĩ tới cảnh tượng những lúc mẹ say rượu khóc lóc gọi "A Nhật"......

Chị Dư nói tiếp, "Có lẽ ông chủ thật sự động lòng với An Ngưng, mặc dù lòng của An Ngưng đã thuộc về Vương Tuấn Khải, nhưng ông chủ vẫn không muốn buông tha An Ngưng...... Rốt cuộc, vào trước đêm Dịch Dương Đinh Mặc và An Ngưng quyết định kết hôn, trong lúc say rượu ông chủ vì khống chế không được tình cảm của mình mà đã cường bạo An Ngưng. Thế nhưng thật không may, vào buổi sáng hôm đó, Đinh Mặc đến nhìn thấy An Ngưng và ông chủ ngủ chung trên một giường...... Từ đó, tình cảm anh em giữa ông chủ và Đinh Mặc hoàn toàn cắt đứt, còn Đinh Mặc cho rằng An Ngưng cũng chỉ là một người đàn bà dâm ô thấp hèn, ngay sau đó liền hủy bỏ hôn lễ với An Ngưng."

Vương Nguyên có vẻ hơi bừng tỉnh ra. Cho đến giờ khắc này cậu mới hiểu rõ nguyên nhân năm đó mẹ bị người giàu có đó vứt bỏ......

"Vì sự rạn nứt của hai người mà Vương Viễn đã phân chia thành Vương thị và TF, hai người đàn ông bắt đầu tự gây dựng sự nghiệp. Có lẽ bởi vì trong lòng có phần hổ thẹn với An Ngưng, ông chủ đi tìm An Ngưng hết lần này đến lần khác, mong An Ngưng có thể tha thứ cho ông ấy, thế nhưng đã mất Đinh Mặc mà An Ngưng vẫn không thể nào tha thứ cho ông chủ, bà ấy bắt đầu chìm đắm trong trụy lạc, lại hòa nhập vào hộp đêm......Sau đó An Ngưng biết mình mang thai, dựa theo khoảng thời gian đó An Ngưng có thể xác định đứa bé là của Đinh Mặc, nhưng ông ta hoàn toàn không muốn gặp lại An Ngưng nữa."

Vương Nguyên lắng nghe cẩn thận, theo lời kể của chị Dư mà cậu mường tượng được những điều mẹ mình trải qua.

"Rất nhiều năm về sau, Dịch Dương Đinh Mặc vì oán hận ông chủ nên dẫn đến việc TF liên tục cạnh tranh ác liệt với Vương thị, bởi vì ông chủ vẫn luôn bị tình cảm dành cho An Ngưng quấy nhiễu mà khổ sở, khiến cho Vương thị từ từ kinh doanh thất bại mà lâm vào cảnh vỡ nợ, còn SM cũng bởi vì nhiều năm hao phí thực lực cạnh tranh với Vương thị dẫn đến kinh doanh càng ngày càng tệ...... Cho đến bảy năm trước, TF và Vương thị đều phát hiện ra một hạng mục, chỉ cần bên nào giành được hạng mục đó, thì công ty có thể cải tử hồi sinh trước bờ phá sản......

Chị Dư nói đến đây thì giọng nói cũng hơi chững lại, điều này khiến Vương Nguyên có linh tính lời kế tiếp chị Dư sắp nói ra rất có thể liên quan đến cái chết của mẹ cậu.

"Có lẽ bởi vì ông chủ là nhân tài ở phương diện ứng xử giải quyết công việc, cuối cùng Vương thị chiếm được ưu thế trong cạnh tranh đấu thầu hạng mục đó, thế nhưng Dịch Dương Đinh Mặc không cam lòng chịu thất bại lại bỉ ổi đi tìm An Ngưng...... Cũng không ai biết An Ngưng nghĩ gì, ấy mà bà lại có thể đáp ứng giúp ông ta chủ động quyến rũ ông chủ, ông chủ vẫn nhớ mãi không quên An Ngưng, nên không hề phòng bị. Rốt cuộc, một tuần trước buổi đấu thầu hạng mục, An Ngưng đã lấy công văn định giá hạng mục cuộc đấu thầu của Vương thị giao cho Đinh Mặc.....Từ đó ông chủ mới biết được mục đích tiếp cận ông của An Ngưng, vì không chịu nổi đả kích bị người phụ nữ mình yêu mến phản bội lại thêm việc Vương thị không thể xoay chuyển tình thế ở buổi đấu thầu, ông chủ đã trúng gió phải vào bệnh viện. Bởi vì không có ý chí muốn sống mà cho đến hôm nay vẫn còn hôn mê ở bệnh viện......"

Vương Nguyên sốt ruột, "Vậy sau đó thế nào?" Sao cậu lại không nghĩ đến giữa mẹ và ông Vương lại có mối quan hệ không rõ ràng như vậy......

"Sau đó tổng giám đốc phải thay thế vị trí của ông chủ từ khi còn đi học, có lẽ tổng giám đốc có đầu óc kinh doanh như thể ba mình, trong tình cảnh TF đã biết trước giá cạnh tranh, thế nhưng chỉ trong vẻn vẹn ba ngày, vào buổi đấu giá tổng giám đốc rốt cuộc đã đánh bại TF giành được hạng mục về cho Vương thị......"
Nói đến đây, chị Dư sùng bái Vương Tuấn Khải ra mặt.

Vương Nguyên kinh ngạc hỏi, "Chị không biết Tuấn Khải làm thế nào để đoạt được hạng mục đấu thầu sao?"

Chị Dư thành thật lắc đầu, "Chuyện này chỉ có tổng giám đốc hiểu rõ, tôi cũng không biết......"

Vương Nguyên hơi giật mình.

Chị Dư thở dài, "Đó là lý do mà nhà họ Vương không hề có thiện cảm với Dịch Dương Đinh Mặc nhất là phu nhân...... Khi biết ông chủ vẫn còn nhớ mãi không quên An Ngưng, thậm chí bà chủ ép ông chủ và cả nhà sang Mỹ, ai ngờ An Ngưng lại có thể chạy đến Mỹ quyến rũ ông chủ. Lúc ông chủ và An Ngưng ở bên nhau, bà chủ đau lòng đến mức tự sát mấy lần, may mà đều được cứu kịp thời...... Bảy năm trước sau khi biết An Ngưng tử vong bất ngờ vì tai nạn giao thông, tâm tình của bà chủ mới dần dần tốt lên, nhưng cũng vì ông chủ vẫn luôn hôn mê nên bà cũng không vui vẻ gì...... À, xin lỗi, phu nhân tổng giám đốc, tôi không phải cố ý dùng lời nói xem thường để nhắc tới mẹ cậu, chỉ là......"

Vương Nguyên ngơ ngẩn mà lắc đầu, "Không sao, chuyện của người lớn chúng ta chỉ có thể nhìn từ góc độ của người quan sát...... Có điều tôi muốn hỏi chị, chị biết mẹ tôi chết khi nào không?"

Xem ra, hôm qua bà Vương vẫn còn rất nhiều điều giấu giếm cậu. Bà Vương không chỉ không nói cho cậu biết sự thật về tình trạng của ông Vương mà còn bịa đặt chuyện Vương Tuấn Khải bất hòa với ông Vương, thật ra là bà Vương không muốn cho cậu cơ hội bước vào nhà họ Vương thì phải?

Chị Dư trả lời, "Tôi dĩ nhiên biết, vào một ngày trước khi Vương thị và TF tham gia đấu thầu, An Ngưng bất ngờ qua đời vì tai nạn giao thông. Có lẽ vì đó là ngày rất đặc biệt, nên tôi có ấn tượng sâu sắc...... Có điều, phu nhân tổng giám đốc, ân oán đời trước dù sao cũng là của đời trước, chuyện giữa cậu và tổng giám đốc không liên quan đến chuyện đời trước."
......

Vương Nguyên không biết làm thế nào cậu mới đủ bình tĩnh rời đi trước mặt chị Dư, nhưng khi cậu ra khỏi cửa chính của Vương thị thì nước mắt đã rơi lã chã.

---------

Cậu không trở về biệt thự, mà lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế ở ngã tư đường.

Từng giọt nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, lòng của cậu thật sự rất khó chịu, rất đau khổ......

Trong đầu cậu bắt đầu nhớ lại hình ảnh mẹ mình ở hộp đêm bảy năm trước--

Khi cậu nghe 'két' một tiếng liền quay đầu lại, cậu tận mắt nhìn thấy một chiếc xe riêng đang khởi động muốn rời đi, mà mẹ đã ngã trong vũng máu chết tại chỗ, Dịch Dương Đinh Mặc ở bên cạnh mẹ cũng bị nghiền đứt một chân.

Cậu nhìn chiếc xe riêng vội vã lao đi như tên bắn, vô tình chú ý đến bóng dáng của một người đàn ông trẻ tuổi rắn rỏi ngồi ở sau xe......

Cậu nghĩ, nếu không phải chị Dư đề cập với cậu việc Dịch Dương Đinh Mặc bị mất chân có liên quan tới Vương Tuấn Khải, cả đời này cậu cũng không thể tin được rằng bóng lưng trẻ tuổi ngày hôm đó có liên quan tới Vươnh Tuấn Khải......

Mấy hôm nay, cậu đã quan sát bóng lưng của Vương Tuấn Khải rất kỹ lưỡng, cậu cố gắng thuyết phục bóng lưng này không phải là bóng lưng cậu nhìn thấy lúc trước. Nhưng càng nhìn kỹ cậu càng có thể xác định anh chính là người ngồi trên chiếc xe ngày đó......

Cậu còn có thể xác định chiếc xe gây cái chết cho mẹ mình chính là chiếc xe đã chở Vương Tuấn Khải bởi vì lúc ấy hoàn toàn không có chiếc xe nào khác đi ra từ cổng hộp đêm.

Cho nên, cậu có thể đưa ra giả thiết này......

Vương Tuấn Khải xuất hiện ở cửa hộp đêm thật ra là vì trả thù mẹ cậu và Dịch Dương Đinh Mặc......

Vương Tuấn Khải đương nhiên sẽ có động cơ này, dù sao, cũng là mẹ cậu hại bà Vương mất chồng, hơn nữa còn tự sát mấy lần, mà ba anh cũng bị mẹ cậu và Vương Tuấn Khải hại đến trúng gió nằm ở bệnh viện. Theo tính cách của Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mẹ và Đinh Mặc.

......

Suy nghĩ đến đây, Vương Nguyên cắn môi dưới thật chặt.

Cậu biết tất cả cũng chỉ là giả thiết của cậu, không có bằng chứng cụ thể cậu không thể kết luận Vương Tuấn Khải chính là hung thủ hãm hại mẹ mình, huống chi Vương Tuấn Khải làm việc luôn kín kẽ. Vương Tuấn Khải không thể nào sơ sẩy để lại chứng cớ phạm tội ở hiện trường. Có điều, nếu như năm đó Vương Tuấn Khải là người tuổi trẻ chính trực, anh chưa chín chắn cơ trí như hiện tại thì anh có thể làm chuyện đó không?

Cậu thử cố gắng suy nghĩ một lý do để Vương Tuấn Khải không làm chuyện này, nhưng cậu lại phát hiện mình không tìm được lý do nào có thể hoàn toàn thuyết phục bản thân......

Vương Tuấn Khải......

Anh rốt cuộc là người thế nào thì cậu không rõ, nhưng cậu hiểu được anh tàn nhần, hiểu được anh là người tuyệt tình......

Anh có thể bố trí ván cờ vô cùng hoàn mỹ, tựa như hai năm trước lúc anh trả thù cậu hộ Đường Hân -- Rõ ràng chấn động lòng người, cũng không lộ chút dấu vết nào.

Ngay cả người đã từng cùng giường chung gối với anh, anh cũng có thể tuyệt tình hãm hại vào tù, anh còn có chuyện gì mà làm không được đây?

---------

Lúc gần tới chạng vạng Vương Nguyên mới về đến biệt thự......

Vương Nguyên mới vừa bước vào biệt thự, Vương Bảo Nhi liền vươn tay ôm chầm lấy Vương Nguyên......

Bảo Nhi vẫn luôn sống rất vui vẻ trong căn biệt thự này, gương mặt ngây thơ luôn mang nụ cười trong sáng.

Vương Nguyên ôm lấy Bảo Nhi, nhìn chằm chằm vào nơi giữa hai lông mày giống hệt Vương Tuấn Khải của Bảo Nhi, mũi Vương Nguyên đột nhiên cay cay, hốc mắt nhuộm đỏ.

Tại sao?

Nếu như cậu không sinh Bảo Nhi, có lẽ cậu và Vương Tuấn Khải cũng sẽ không dây dưa đến ngày hôm này, cậu cũng cũng sẽ không biết được chuyện bảy năm trước từ chị Dư......

Người bị hại chết là mẹ cậu, mà người có liên quan đến chuyện này chính là Vương Tuấn Khải, làm sao cậu có thể coi như không biết gì cả?

Vương Bảo Nhi mở to đôi mắt long lanh sáng nhìn Vương Nguyên:"Baba, mắt của ba đỏ đỏ......"

Không muốn dọa con sợ, Vương Nguyên cười gượng, lấy bừa một cái cớ, "Không có, là bụi vào mắt baba......"

......

Buổi tối, Vương Nguyên không về phòng ngủ của cậu và Vương Tuấn Khải, mà cùng ngủ chung phòng với Bảo Nhi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Vương Nguyên tỉnh lại mới phát hiện cậu đã được ai đó ôm trở về phòng ngủ của cậu và Vương Tuấn Khải, mà người nằm bên cạnh cậu người chính là Vương Tuấn Khải đang vùi đầu ngủ say.

Liếc thấy Vương Tuấn Khải bên cạnh, Vương Nguyên ngồi bật dậy theo bản năng, nhảy xuống giường.

Có lẽ tiếng động Vương Nguyên nhảy xuống giường quá lớn nên đã đánh thức Vương Tuấn Khải, anh cũng ngồi dậy nhìn Vương Nguyên: "Sao vậy?"

Vương Nguyên cảnh giác lui về phía sau, sợ hãi thốt lên, "Anh......"

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng từ tốn giải thích, "Đêm qua anh về đến nhà, thấy em đang ngủ chung với con, nên đành ẵm em về phòng."

Trong đầu Vương Nguyên bắt đầu xẹt qua bóng lưng cậu thấy bảy năm trước......

Nhất thời, sống lưng cậu lạnh như băng, như có từng cơn gió lạnh xuyên thấu, ép cậu lùi từng bước về phía sau.

Vương Tuấn Khải xuống giường, đi về phía cậu.

Trong đầu Vương Nguyên tưởng tượng ra bộ dạng tàn nhẫn tuyệt tình của Vương Tuấn Khải, cậu lùi về sau từng bước, cuối cùng chạm đến mặt tường lạnh như băng ở phía sau.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương luống cuống của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Em làm sao vậy?"

Vương Nguyên vươn hai tay ra, cố gắng cản anh đến gần."Anh đừng đến gần tôi, không được......"

Anh đột nhiên bắt lấy hai tay đang vùng vẫy lộn xộn của cậu, ánh mắt bức bách nhìn chăm chú vào cậu, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Nguyên ra sức giãy giụa, "Tôi không muốn anh chạm vào tôi, anh mau tránh ra......"

Ngay sau đó, Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên vào trong ngực, anh không cho cậu có cơ hội nhúc nhích, ép buộc cậu dựa vào trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, "Đừng làm anh sợ, nếu có chuyện gì thì hãy nói cho anh biết......"

Phả vào trong mũi là hơi thở nam tính thoang thoảng thuộc về anh, cậu đột nhiên căm ghét mà kháng cự lại, tay cậu ra sức giùng giằng, "Buông tôi ra......"

Hôm nay trước mắt Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải chính là một người hai tay dính đầy máu tươi......

Anh bá đạo nói, "Em không nói rõ ràng thì đừng mong anh thả em ra!"

Cậu dùng hết sức lực toàn thân chống lại, chứng minh cuối cùng chính là uổng công vô ích.

Một lát sau, đến khi cậu không còn hành động nào nữa, anh mới từ từ thả lỏng cậu ra.

Anh nhẹ nhàng vịn lấy bờ vai mảnh mai run rẩy của cậu, dịu dàng hỏi, "Em làm sao vậy?"

Vương Nguyên ngước mắt nhìn khuôn mặt điển trai dịu dàng nhưng có thể giấu giếm nguy hiểm của Vương Tuấn Khải, cậu ép mình phải duy trì tỉnh táo.

Đúng vậy, cậu phải cố gắng giữ tỉnh táo, bởi vì hiện tại cậu vẫn chưa có đầy đủ chứng cớ để chứng minh suy đoán của cậu là thật, hơn nữa cậu hoàn toàn không thể nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến mẹ cậu trước mặt anh, nếu không, có thể cậu còn chưa tìm được bằng chứng, cậu đã không thể rút lui an toàn.

Một giây sau, cậu làm bộ phản ứng trì độn, để lộ ra biểu tình giật mình bừng tỉnh, sau khi nhìn chăm chú về phía anh một hồi lâu cậu đột nhiên vươn tay ôm anh: "Tuấn Khải...... Vừa rồi em nằm mơ thấy ác mộng...... Làm em sợ muốn chết......"

Vương Tuấn Khải nâng tay xoa nhẹ sống lưng mỏng manh của Vương Nguyên, không nói gì cả, chỉ vỗ về cậu nhưng trong mắt anh lại lóe ra tia sáng sắc bén.

......

Hai giờ sau Vương Tuấn Khải trở lại Vương thị.

Chị Dư thấy Vương Tuấn Khải vừa về tới công ty sau đó liền trầm tĩnh đứng sững sờ trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, không kiềm nổi hỏi, "Tổng giám đốc, anh có tâm sự?"

Vương Tuấn Khải yên lặng một lát, sau đó lạnh giọng hỏi chị Dư, "Hai ngày nay cậu ấy đã làm gì?"

Chị Dư biết "Cậu ấy" là chỉ Vương Nguyên, lập tức trả lời thành thật, "Hai ngày nay phu nhân tổng giám đốc đều ở trong biệt thự, chỉ có hôm qua cậu ấy tới tìm tôi nói chuyện phiếm......Phu nhân tổng giám đốc nói bà chủ và cô hai đến tìm cậu ấy, có lẽ bà chủ và cô hai nói một số lời không hay với phu nhân, nên phu nhân có vẻ hơi mất mát."

Vương Tuấn Khải nheo lại nửa mí mắt, lời nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Cậu ấy còn nhắc tới gì nữa?"

Chị Dư thuật lại những chuyện cô nói cho Vương Nguyên với Vương Tuấn Khải.

Sau khi nghe xong, Vương Tuấn Khải chỉ đứng trước cửa sổ sát đất im lặng suy nghĩ rất lâu......

Lâu đến nỗi chị Dư đứng sau lưng Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy được sự yên tĩnh trong phòng vô cùng kỳ quái, Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng hờ hững mở miệng nói, "Tôi muốn chị đi làm một chuyện......"

"Vâng."

"......"

Thế nhưng, đợi đến khi chị Dư nghe xong lời căn dặn của Vương Tuấn Khải, chị Dư khiếp sợ chết đứng tại chỗ rất lâu.

END CHƯƠNG 116

Sao nó dài quá vậy T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top