Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 123: Kết quả thẩm vấn trên tòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe lời nói của bác sĩ, chị Dư sững sờ hồi lâu, sau phản khi phản ứng lại, chị Dư đến khách sạn Clover bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Gõ cửa, được cho phép, Chị Dư lo lắng đi vào phòng 2109.

Trong phòng, Vương Tuấn Khải đang trao đổi chuyện trên tòa với luật sư tư Aston, sau khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của chị Dư, Vương Tuấn Khải tạm ngừng nói chuyện với Aston.

Vương Tuấn Khải dựa vào ghế sa lon, nhìn chị Dư, lãnh đạm hỏi, "Chuyện gì?"

Chị Dư do dự đáp lại, "Phu nhân...... quyết định xế chiều hôm nay sẽ phá thai!"

Vương Tuấn Khải quay đầu sang bên cạnh, im lặng suy tư trong chốc lát, cuối cùng Vương Tuấn Khải lãnh đạm mở miệng, "Tùy cậu ấy đi!"

Không ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng Vương Tuấn Khải lúc này, đó là đau đớn càng muốn ngăn chặn lại càng lan tràn khắp tứ chi.

Chị Dư nhìn thấy đáy mắt Vương Tuấn Khải lóe lên vẻ ảm đạm rồi biến mất, bực mình nói: "Xem ra lần này phu nhân quyết tâm không muốn có liên hệ gì với ngài nữa rồi......Hết thảy đều phải trách tên Dịch Dương Thiên Tỉ đó, hôm nay phu nhân trở thành như vậy nhất định là do Dịch Dương Thiên Tỉ giật dây!"

Vương Tuấn Khải nhìn ra xa,nói lạnh lùng, "Dịch Dương Thiên Tỉ đang chăm sóc cậu ấy?"

Chị Dư gật đầu, "Tổng giám đốc, tới bây giờ chuyện giữa ngài và phu nhân đã không thể cứu vãn được nữa tôi mới dám nói. Hôm ngài lệnh cho tôi đi tìm phu nhân, tôi đã thấy phu nhân và Dịch Dương Thiên Tỉ ở cùng một căn nhà, mặc cùng loại áo ngủ, Dịch Dương Thiên Tỉ thậm chí còn tùy ý ra vào phòng ngủ của phu nhân...... Tôi nghĩ, có lẽ phu nhân đã sớm không còn tình cảm gì với ngài, nênlúc này cậu ấy mới có thể quyết định phá thai lạnh lùng như thé......"

Giờ khắc này, Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhếch miệng cười như thể tự giễu. Thì ra cũng có lúc anh tự tin quá mức......

Bây giờ cô không còn là cậu của hai năm trước nữa, anh cho là đôi mắt trong suốt của cậu vẫn có thể nhìn xuyên thấu như hai năm trước, nhưng trải qua hai năm đã khiến cậu học được cách che giấu và trả thù, bây giờ cậu chỉ muốn đẩy anh vào chỗ chết.

Anh rất khó chịu, nhưng anh lại không thể trách tội cậu. Cho dù cậu không cần đứa bé, anh cũng không thể tức giận, bởi vì cuộc hôn nhân này do anh chủ đạo từ đầu đến cuối, nhiều lắm cậu chỉ cần bỏ ra thân thể của cậu, chỉ có thể nói rõ hôm nay vì trả thù đã cậu còn không quan tâm đến việc hy sinh chính mình......

Nghe chị Dư nói xong, Aston nghiêm nghị nói, "Tổng giám đốc Vương, chuyện nếu đã phát triển đến mức không thể vãn hồi, tôi nghĩ ngài không cần phải nhượng bộ nữa......"

Chị Dư cũng gật đầu. Đúng vậy, xem ra duyên phận giữa tổng giám đốc và phu nhân đã hết......

Cô không muốn nhận xét sự lựa chọn của phu nhân là đúng hay sai, dù sao phu nhân có ý định trả thù tổng giám đốc cũng dễ hiểu. Cô chỉ là tiếc rằng cuối cùng phu nhân không thể đi tới cuối cùng với tổng giám đốc, điều này cũng cũng nói rõ Vươngg thiếu gia cũng không phải "phu nhân tổng giám đốc” chân chính......

Vương Tuấn Khải chưa ra quyết định, lúc này giọng nói của người nhân viên phục vụ khách sạn vang lên, "Tiên sinh, xin lỗi, không có sự cho phép của tổng giám đốc Vương, ngài không thể vào phòng này......"

Nhân viên phục vụ hiển nhiên không ngăn được Dịch Dương Thiên Tỉ, ngay sau đó Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa phòng ra.

Vệ sĩ đứng ở hai bên cửa phòng lập tức ngăn cản Dịch Dương Thiên Tỉ lại, anh liếc nhìn Vương Tuấn Khải ở bên trong, nói lạnh lùng, "Tổng giám đốc Vương, anh tiếp đãi khách thế này sao?"

"Dịch Dương Thiên Tỉ, anh tới đây làm gì?" Chị Dư nghĩ đến cảnh thân mật giữa Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên liền tức giận.

Dịch Dương Thiên Tỉ nói thẳng, "Tôi đến vì chuyện Bảo Nhi."

Lúc này Vương Tuấn Khải lại ra lệnh, "Cho anh ta vào!"

Dịch Dương Thiên Tỉ lướt qua vệ sĩ đi thẳng vào phòng, ngay sau đó chị Dư và Aston đứng sang một bên.

Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng chất vấn Vương Tuấn Khải, "Bảo Nhi đâu?"

Vương Tuấn Khải nhếch mày, "Con gái của tôi cần tổng giám đốc Dịch quan tâm như thế từ bao giờ vậy?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày, "Vương Nguyên muốn tôi đưa Bảo Nhi về!"

Vương Tuấn Khải nhếch môi lạnh lùng, "Tổng giám đốc Dịch thật là buồn cười, Bảo Nhi là con gái của tôi, anh có tư cách gì đưa con bé đi?"

Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận thốt lên,"Vương Tuấn Khải, anh đừng quên tòa án đã giao quyền nuôi dưỡng của Bảo Nhi cho Vương Nguyên, anh không có quyền giữ Bảo Nhi."

Vương Tuấn Khải không thèm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, chỉ nhàn nhã nhìn chằm chằm về phía trước, không cho là đúng nói, "Tổng giám đốc Dịch và ‘Vươngg thiếu gia’ dường như đã quên, tôi và ‘Vươngg thiếu gia’ đã đăng kí kết hôn ở Las Vegas. Khi chúng tôi trở thành vợ chồng hợp pháp, vấn đề nuôi dưỡng con cũng thuộc về tôi và cậu ấy, hôm nay tôi hoàn toàn có tư cách giữ con tôi bên người."

Chị Dư và Aston cũng đã chú ý tới cách gọi Vương Nguyên xa cách của Vương Tuấn Khải, điều này chứng tỏ anh đã ra quyết định.

Khi Dịch Dương Thiên Tỉ không hề nghĩ đến điều này, cứng họng, "Anh......"

Vương Tuấn Khải nói lãnh đạm, "Chị Dư, tiễn khách."

Chị Dư tiến lên, "Tổng giám đốc Dịch, mời."

Thấy Vương Tuấn Khải bình tĩnh thong dong như thế, Dịch Dương Thiên Tỉ áp chế lửa giận ở đáy lòng, châm chọc nói, "Không ngờ rằng Tổng giám đốc Vương cũng yêu thương con cái như vậy, tôi nghe Vương Nguyên nhắc tới nửa năm trước Tổng giám đốc Vương dường như khinh thường việc có đứa bé này, xem ra lúc ấy Vương Nguyên hiểu lầm rồi...... Nếu Tổng giám đốc Vương muốn giữ lại đứa bé này như vậy, vậy tôi đành phải thuyết phục Vương Nguyên từ bỏ quyền nuôi con rồi! Thật ra thì, nửa năm trước Vương Nguyên cũng lo tổng giám đốc Vương không để tâm chăm sóc cô bé, nên mới nhất định phải tranh quyền nuôi dưỡng với người cha chẳng thèm ngó ngàng tới con mình. Anh cũng biết Vương Nguyên thiện lương như vậy, nếu đã sinh con ra, mặc dù cậu ấy vẫn luôn hối hận khi sinh con cho anh, nhưng tình thương của người ba không cho phép cậu ấy trơ mắt nhìn con chịu khổ đi theo người cha không có tình thương này......"

Không chịu nổi mấy lời châm chọc của Dịch Dương Thiên Tỉ, chị Dư tức giận nói, "Dịch Dương Thiên Tỉ, anh đừng nói hươu nói vượn ở đây nữa!!"

Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười, "Mọi người nghĩ tôi nói hươu nói vượn, được thôi, tổng giám đốc Vương, cá nhân tôi mong rằng anh là thật lòng muốn giữ cô bé bên anh, như vậy về sau Vương Nguyên sẽ không còn gì liên quan với anh nữa. Điều này cũng thuận lợi cho tôi và Vương Nguyên xây dựng gia đình...... Được, vậy tôi không quấy rầy tổng giám đốc Vương nữa, tôi đi trước đây."

Chị Dư nhìn bóng lưng phách lối của Dịch Dương Thiên Tỉ, phẫn hận nói, "Tổng giám đốc, Dịch Dương Thiên Tỉ đang cố ý khiêu khích......"

Vương Tuấn Khải đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Aston đứng bên, "Anh nên biết giải quyết vụ kiện này thế nào!"

Aston gật đầu, "Tổng giám đốc Vương yên tâm, thắng vụ kiện này, tòa án sẽ trao quyền nuôi con cho ngài dễ dàng!"

Nghe lời luật sư nói, chị Dư kinh ngạc hỏi Vương Tuấn Khải, "Tổng giám đốc, ngài thật sự muốn giành quyền nuôi con?" Cô nhớ rõ nửa năm trước phu nhân tranh quyền nuôi con với tổng giám đốc kịch liệt đến cỡ nào, tình cảm của phu nhân đối với Bảo Nhi tuyệt đối không tùy ý như Dịch Dương Thiên Tỉ nhắc tới, tổng giám đốc cũng không thể không hiểu Dịch Dương Thiên Tỉ đang khiêu khích.

Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói, "Nếu như cậu ấy đã hận tôi thấu xương, vậy thì làm cho triệt để......Để cậu ấy có thể có cuộc sống hoàn toàn mới."

Nghe lời nói của Vương Tuấn Khải, chị Dư rốt cuộc có thể hiểu được cách làm của anh......

Đúng vậy, làm sao tổng giám đốc lại có thể không hiểu được Dịch Dương Thiên Tỉ đang khiêu khích? Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ nói một câu rất đúng, nếu phu nhân nuôi con, phu nhân và tổng giám đốc sẽ dây dưa cả đời, cũng không phải chuyện tốt nếu tương lai phu nhân muốn bắt đầu cuộc sống mới với Dịch Dương Thiên Tỉ......

Cô tin phu nhân cũng thương yêu Bảo Nhi, nhưng sau khi phu nhân biết mình mang thai đã quyết định phá thai trong vòng chưa tới một ngày, xem ra phu nhân cũng bất đắc dĩ khi có con với tổng giám đốc.

Nên có lẽ tình thương của phu nhân dành cho Bảo Nhi cũng đúng như Dịch Dương Thiên Tỉ nói, là tình thương của ba, nếu như có thể trở lại quá khứ, chắc hẳn lúc này phu nhân tuyệt đối sẽ không cho phép cậu “ngu dại” như năm đó mà sinh Bảo Nhi.
Nghĩ tới đó, chị Dư không khỏi thở dài.

Có lẽ tổng giám đốc từng tàn nhẫn, nhưng chị phải công nhận là tổng giám đốc đã trao cho phu nhân rất nhiều rất nhiều, cũng thử đền bù tổn thương mà phu nhân đã từng chịu đựng, nhưng phu nhânkhông bao giờ hiểu được.

--------

Buổi chiều.

Bác sĩ đã sắp xếp thời gian giải phẫu cho Vương Nguyên.

Khi Chị Dư đến bệnh viện vừa đúng lúc nhìn thấy Vương Nguyên bị đẩy vào phòng giải phẫu, chị vốn định nói vài câu khuyên nhủ cậu, nhưng nghĩ đến cậu khiến mọi chuyện mình trở nên không thể cứu vãn, chị Dư liền giữ im lặng, bởi vì có nói nữa cũng chỉ là vô ích.

Nhìn phòng giải phẫu lóe đèn đỏ, hốc mắt chị Dư bất giác nhuộm đỏ.

Tổng giám đốc và phu nhân xứng đôi như vậy, hôm nay lại đi đến bước mỗi người một ngả, mà lúc này phu nhân đang tàn nhẫn lấy ra cốt nhục của cậu và tổng giám đốc......

Chị Dư ngồi buồn bã ngoài cửa phòng giải phẫu, nuối tiếc thay Vương Tuấn Khải, tiếc hận hộ Vương Nguyên.

Sau khi giải phẫu thành công, Vương Nguyên được đẩy ra ngoài phòng giải phẫu. Chị Dư vốn muốn tiến lên xem Vương Nguyên thế nào rồi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Dịch Dương Thiên Tỉ chờ đợi bên cạnh Vương Nguyên, chị Dư liền áp chế cảm xúc bi thương trong lòng, im lặng xoay người rời khỏi.

......

Trong phòng bệnh, Vương Nguyên ngây ngốc nhìn trần nhà.

Dịch Dương Thiên Tỉ nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Vương Nguyên, yêu thương vô hạn nói, "Vương Nguyên, em có khỏe không?"

Vương Nguyên lắc đầu thẫn thờ.

Dịch Dương Thiên Tỉ không yên tâm nói, "Nếu như có khó chịu ở đây thì hãy nói cho anh ngay lập tức......"

Bỗng chốc, Vương Nguyên quay khuôn mặt tái nhợt về phía Dịch Dương Thiên Tỉ, "Bảo Nhi đâu?"

Dịch Dương Thiên Tỉ sửng sốt, nói như thể trốn tránh, "Em vừa phá thai xong, đừng lo cho người khác, có được không?"

Vương Nguyên đáp yếu ớt, "Bảo Nhi là con của em, con bé không phải người khác."

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ  nói chậm rãi, "Hôm nay anh đi tìm Vương Tuấn Khải rồi, nhưng anh ta không chịu để anh mang Bảo Nhi về bên em."

"Tại sao lại như vậy chứ?" Vương Nguyên thoáng chốc kích động, muốn ngồi dậy. "Con là của em......"

Thiên Tỉ vội vàng đỡ Vương Nguyên, an ủi, "Trước đây toà án đã trao quyền nuôi con cho em, nhưng hôm nay em và Vương Tuấn Khải đã kết hôn, bởi vì quan hệ thay đổi nên quyền nuôi dưỡng lại thuộc về em và Vương Tuấn Khải. Nên Vương Tuấn Khải có quyền giữ con bên người."

Vương Nguyên giãy khỏi Thiên Tỉ muốn đứng lên, ngữ điệu mang theo sợ hãi, "Không đâu, anh ta không đoạt Bảo Nhi với em đâu....."

Dịch Dương Thiên Tỉ cố gắng đẩy Vương Nguyên nằm xuống lần nữa, kiên nhẫn nói, "Vương Nguyên, em bình tĩnh một chút, hãy nghe anh nói được không?"

Vương Nguyên gạt Thiên Tỉ ra, hốt hoảng luống cuống nói, “Em không muốn nghe gì cả, em chỉ muốn Bảo Nhi......" Cậu rất nhớ con, rất nhớ rất nhớ.

Không thể an ủi trái tim xao động của Vương Nguyên, Thiên Tỉ đột nhiên buông Vương Nguyên ra, đấm mạnh vào mặt tường trắng như tuyết của bệnh viện.

Vương Nguyên giật mìnhhoảng sợ, thân thể nhất thời cứng đờ.

Gân xanh trên mu bàn tay Thiên Tỉ nổi lên, nhíu chặt mày áp chế tức giận ở đáy lòng, lạnh giọng nói, "Vương Nguyên, chuyện cho tới bây giờ, tại sao em còn không nghĩ ra? Mục đích Vương Tuấn Khải giữ Bảo Nhi lại rất rõ ràng, anh ta đã không thể lợi dụng đứa con trong bụng em, giờ đây anh ta chỉ có thể lợi dụng Bảo Nhi..... Bây giờ em nhất định muốn mang Bảo Nhi về bên cạnh trong giờ phút quan trọng này sao?"

Vương Nguyên sững sờ dựa vào đầu giường, hốc mắt đã ẩm ướt, lẩm bẩm, "Tôi không thể không có Bảo Nhi......" Bảo Nhi là động lực duy nhất để cậu tiếp tục sống trên cõi đời này......

Thiên Tỉ nói chậm lại, nhẹ giọng an ủi, "Bây giờ anh không muốn em từ bỏ quyền nuôi dưỡng Bảo Nhi, anh chỉ không muốn em trúng bẫy của Vương Tuấn Khải...... Em ngẫm lại xem, Vương Tuấn Khải đã giết người, bây giờ hoảng hốt chỉ có thể níu lấy cây cỏ cứu mạng là em, em có tin không lúc này chỉ cần ra vẻ lưu luyến Bảo Nhi, Vương Tuấn Khải sẽ lợi dụng Bảo Nhi ép em đính chính lại những chứng cứ có thể lên án anh ta, như vậy mục đích của anh ta đã đạt được...... Nếu em tin anh, chỉ cần em kiên trì thêm mấy ngày nữa,đến khi kẻ tình nghi giết người là Vương Tuấn Khải bị định tội, Bảo Nhi sẽ trở lại bên em!"

Trong lòng biết rõ những thứ mà Thiên Tỉ nói có thể xảy ra, nhưng Vương Nguyên đã không còn sức để tiếp tục chịu đựng nữa, cậu không ngừng lắc đầu, thống khổ nói, "Thiên Tỉ, em thật sự rất mệt mỏi, mệt lắm...... Em không muốn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa, em chỉ muốn đưa Bảo Nhi rời khỏi đây......" Nếu như có thể, cậu tình nguyện rời khỏi, không muốn chứng kiến gì nữa, không muốn quan tâm gì nữa.

Thiên Tỉ chậm rãi ôm chặt Vương Nguyên vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành, "Anh cam đoan với em, anh sẽ không để cho Bảo Nhi rời khỏi em......"

Thật ra thì Thiên Tỉ vẫn canh cánh chuyện Bảo Nhi ở bên Vương Nguyên. Thiên Tỉ thật sự để ý chuyện Bảo Nhi là con gái của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải. Dịch Dương Thiên Tỉ thừa nhận lúc trước khi đi gặp Vương Tuấn Khải thì anh đã từng mong đợi Vương Tuấn Khải sẽ mang Bảo Nhi đi mãi mãi, nhưng tháng dáng vẻ đau lòng của Vương Nguyên, Thiên Tỉ lại không đành lòng......

--------

Không ai ngờ rằng, ba ngày sau khi phá thai, Vương Nguyên liền trình đơn xin toà án mau chóng chọn ngày thẩm vấn.

Tòa án quyết định thẩm vấn sau ba ngày theo quy định.

Khi chị Dư cho Vương Tuấn Khải biết thông báo của tòa, Vương Tuấn Khải đang chơi trò chơi ghép hình trẻ em với Bảo Nhi ở trong phòng.

Bảo Nhi cầm một miếng màu đỏ rô, nghiêm túc hỏi Vương Tuấn Khải, "Cha, khối này để ở chỗ này sao?"

Chị Dư chú ý tới Bảo Nhi đặt miếng ghép vào vị trí chính xác thì không khỏi vui mừng. Chị luôn cảm thấy Liễu Nhiên di truyền đốc óc cơ trí của ba nó......

Vương Tuấn Khải chú ý tới chị Dư, đứng dậy từ trên ghế salon.

Chị Dư đi theo Vương Tuấn Khải tới chỗ cửa sổ sát đất cách xa Bảo Nhi, cung kính nói, "Tổng giám đốc, thời gian thẩm vấn đã định, là ba ngày sau."

Đôi mắt đen tĩnh mịch của Vương Tuấn Khải u ám hơn, mở miệng lạnh nhạt, "Tôi biết rồi."

Chị Dư nói đầy thất vọng, "Không ngờ phu nhân......À, Vươngg thiếu gia lại gấp gáp như vậy......" Chị Dư tạm thời đổi cách xưng hô bởi vì sợ rằng sau này cũng không thể nào gọi Vương Nguyên như vậy nữa.

Lúc này, trong đầu Vương Tuấn Khải thoảng qua hình ảnh Dịch Dương Thiên Tỉ đỡ Vương Nguyên xuất viện.

Đúng vậy, lúc đó anh ngồi trong chiếc xe màu đen cách bệnh viện không xa, anh nhìn cậu yếu ớt được Dịch Dương Thiên Tỉ đỡ đi ra khỏi bệnh viện......

Thực ra cho đến khi thấy cậu rời khỏi bệnh viện anh mới biết cậu thật sự đã quyết tâm bỏ đứa con của cậu và anh dễ dàng như vậy.
Không ai biết lúc đó toàn bộ cửa kính trên xe hơi đều bị đánh vỡ, mảnh vụn thủy tinh rớt xuống buồng xe, mà khi anh vung tay về phía thủy tinh thì những vết thương ấy không bằng một phần ngàn đau đớn trong lòng anh.

Anh không ngờ rằng cậu không cần con của anh, muốn đẩy anh vào chỗ chết, và cậu vội vã làm điều đó như vậy......

......

Ba ngày sau, tại quảng trường tòa án.

Truyền thông bao quanh tòa án đến mức nước chảy không lọt như lần trước, bắt đầu có phóng viên truyền thông đưa tin ngoài cửa tòa án——

"Tin tức mới nhất, chủ tịch tập đoàn Vương thị Vương Tuấn Khải và phu nhân Vương Nguyên đang ở tòa án sau lưng tôi tiến hành thẩm vấn lần cuối...... Bởi vì Vương Tuấn Khải tình nghi phạm tội nên cổ phiếu của Vương thị rớt giá liên tục trong gần một tuần này. Chúng tôi cho rằng nếu người luôn được tôn sùng là vị thần kinh doanh Vương Tuấn Khải bị định tội giết người, tập đoàn Vương Thị sẽ sụp đổ trong chốc lát......"

Trong toà án, cách thời gian thẩm vấn chưa đến 10 phút.
Vương Nguyên liếc mắt nhìn những người ngồi ở vị trí dự thính*.

*Dự thính : nghe nhưng không có quyền phát biểu.

Có mẹ con nhà họ Vương ,ông bà Vươngg, chị Dư, Đường Hân, Robert, Dịch Dương Thiên Tỉ, và cả một người đàn ông lớn tuổi cậu đã từng gặp một lần, cậu vừa nhìn đã nhận ra —— Dịch Dương Đinh Mặc.

Cậu không ngờ rằng mọi người lại đến đông đủ như vậy, ngay cả ông bà Vươngg hơn hai năm không gặp, lúc này cũng ngồi yên lặng ở vị trí dự thính .

Nhìn những người ngồi ở vị trí dự thính, dường như người của cậu chỉ có ba con nhà họ Dịch, nhưng người thật sự quan tâm tới cậu cũng chỉ có một mình Thiên Tỉ

Dường như mọi người cũng đang đợi kết quả phán quyết lần này, cậu cảm thấy vô số ánh mắt đang chĩa thẳng về phía cậu.

Quan toà tuyên bố, "Phiên toà bắt đầu!"

Mọi người đứng dậy, ngay sau quan toà tiếp tục thẩm vấn theo trình tự lần trước.

Lần trước bởi vì luật sư đại diện của Vương Tuấn Khải là Aston không thể tìm được chứng cứ cho Vương Tuấn Khải, vả lại Vương Tuấn Khải cũng không tự biện hộ cho mình, tình thế cực kỳ bất lợi cho Vương Tuấn Khải. Vậy mà, lần này phiên tòa vừa bắt đầu, luật sư đại diện của Vương Tuấn Khải đã phát huy danh xưng luật sư nổi danh ở Los Angeles, đưa ra từng chứng cứ đâu ra đấy.

Ngay sau đó, luật sư Aston trình lên toà một tập văn kiện, sau khi quan toà xem văn kiện, sắc mặt Dịch Dương Đinh Mặc ngồi ở vị trí dự thính càng lúc càng xanh mét lại bất ngờ bị quan toà gọi lên đối chất, sau đó bà Vương cũng bị liên quan, cuối cùng......

Kết quả phiên tòa đúng là Vương Tuấn Khải không hề có liên quan đến cái chết của mẹ Vương Nguyên - An Ngưng, quan toà tuyên án An Ngưng tự sát, mà Dịch Dương Thiên Tỉ  bị xử phạt 13 năm tù giam bởi vì bảy năm trước có liên quan đến vụ lừa gạt vơ vét tài sản......

......

Kết quả tuyên án được hưởng ứng nhiệt liệt, Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi ở vị trí dự thính sững sờ hồi lâu, mà trong đầu Vương Nguyên đang lặp lại từng câu thanh minh của Aston.

Giờ khắc này, Vương Nguyên đã rõ ràng tất cả sự thật của bảy năm trước. Tất cả “ sự thật” Vương Nguyên đã từng tưởng tượng, nghi ngờ, nghiệm chứng, đằng sau lại cất giấu nguyên nhân mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Lúc này cậu rốt cuộc có thể hiểu được tại sao Vương Tuấn Khải không muốn cho cậu biết sự thật......

Sau khi phiên tòa kết thúc, Vương Tuấn Khải  liếc nhìn Vương Nguyên mà rời khỏi cùng với chị Dư.

Trước khi đi, Vương Thanh cố ý đi tới trước mặt cậu châm chọc, "Vương Nguyên, bây giờ cậu còn phách lối được sao?"

Đường Hân cũng đỡ bà Vương tới trước mặt Vương Nguyên, bà Vương giơ tay tát Vương Nguyên một cái, "Đây là mẹ cậu thiếu nợ tôi!"

Trên mặt Vương Nguyên nhanh chóng bị nổi lên dấu tay đỏ khiến người ta đau lòng, khóe miệng rướm máu.

Hơn hai năm không gặp, ông bà Vươngg nhìn thấy Vương Nguyên vẫn chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, hai người cũng tỏ vẻ thất vọng như lúc biết được thân phận thật sự của Vương Nguyên hai năm trước.

Cái tát của Bà Vương làm thân thể Vương Nguyên lảo đảo suýt ngã, may là Thiên Tỉ phản ứng kịp, đỡ lấy Vương Nguyên thiếu chút nữa đã ngã xuống đất......

END CHƯƠNG 123

Hu hu. Sao mà nó dài thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top