Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 139: Buổi tối bị lừa đi khách sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahihi =]]] để đáp lại tình cảm của m.n, mình sẽ tặng tất cả các bạn đang theo dõi và ủng hộ mình nha. Tất nhiên là vì là quà tặng nên sẽ ấm lòng anh em rồi. Đọc rùi cảm nhận nha ^^

___________________________________

Từ ngày Đan Nhất Thuần rời khỏi căn hộ của Vương Nguyên, cuộc sống cậu cũng khôi phục trở lại yên tĩnh như bình thường.

Suốt một tuần lễ, Vương Tuấn Khải cũng không xuất hiện trong cuộc sống của cậu, Vương Nguyên mỗi ngày đều giam mình trong căn hộ, cậu thường xuyên nghĩ về con đường mờ mịt mà cậu phải đi sau này.

Trong khoảng thời gian này Vương Nguyên có gọi điện cho Thiên Tỉ, lần đầu tiên câj còn có thể kết nối được điện thoại, nhưng sau đó cậu hầu như là cậu không thể nào gọi vào điện thoại anh được nữa. Cậu nhận thấy rõ lần này Thiên Tỉ thật sự rất thất vọng về cậu, cậu vốn muốn giải thích rõ ràng với anh, nhưng sau mấy ngày yên tĩnh suy nghĩ, cậu đột nhiên không còn muốn giải thích với Thiên Tỉ nữa...

Bởi vì giải thích đã không còn ý nghĩa, cậu ngược lại thấy rằng, nếu như lần này Thiên Tỉ thật muốn không bao giờ quan tâm tới cậu nữa, đối với Thiên Tỉ mà nói thì đây cũng là chuyện tốt, nói cho cùng những điều Thiên Tỉ muốn cậu vĩnh viễn không thể cho được, nếu để anh bị tổn thương, chẳng thà khiến Thiên Tỉ thất vọng về cậu mà dần dần buông tay cậu ra.

Trên thực tế, trong một tuần này cậu nên lựa chọn rời khỏi Los Angeles, nhưng trong lòng cậu vẫn đang do dự... Không phải bởi vì những lời nói của Đan Nhất Thuần với cậu ngày đó mà khiến cậu muốn thay đổi quyết định, mà bởi vì cậu biết rõ, nếu cậu rời khỏi Los Angeles cậu rất khó có thể tìm được một công việc thích hợp, cậu không thể vì giận dỗi nhất thời với Vương Tuấn Khải mà khiến cho nửa đời sau của cậu phải chịu cảnh khốn khó.

Cậu rốt cuộc có muốn tiếp tục ở lại Los Angeles hay không? Cậu biết rõ Vương Tuấn Khải không phải là người thất hứa, nếu cậu muốn vào Vương thị nhất định sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà nếu cậu vào Vương thị, giữa cậu và Vương Tuấn Khải có thể hòa bình hay sẽ tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ ràng?

Cậu thật sự không muốn tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ ràng với anh.

Những lời nói của Đan Nhất Thuần khiến cậu rối trí, cậu sợ nếu cậu tiếp tục nữa, cậu sẽ hành động không lý trí mất... Nhưng cậu tuyệt đốt không thể cho phép mình xuất hiện trong tình trạng như vậy, cậu nhất định phải để cho lý trí chống lại tình cảm trong lòng.

Chiều hôm đó, Vương Nguyên đột nhiên nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự "Vương thị".

Bộ phận nhân sự hỏi cậu lúc nào thì có thể chính thức vào công ty đi làm, cậu vốn đang do dự, từ nay về sau có thể ổn định công việc, lại có thể ở lại Los Angeles, cuối cùng Vương Nguyên cũng đồng ý nhận lời vào công ty.

Vì vậy, ngày kế tiếp Vương Nguyên liền đến văn phòng Vương thị nhận việc.

Vương Nguyên vốn đã chuẩn bị tinh thần bị các đồng nghiệp trong công ty chế nhạo cậu khi gặp mặt, nhưng không ngờ, cậu đi vào công ty hoàn toàn giống những nhân viên mới, mọi người đối xử với cậu khách sáo lễ phép như đối với đồng nghiệp mới, khiến cho cậu đang căng thẳng cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Cậu cảm thấy kết quả như vậy quả thực rất tốt. . . . . .

--------

Ngày thứ ba bước chân vào Vương thị, cậu nhận được điện thoại của chị Dư.

Chị Dư muốn mời cậu đến sân khấu kịch nhi đồng xem Bảo Nhi biểu diễn, cậu vui mừng không thôi, cho nên cậu xin nghỉ, lập tức thuê xe đến sân khấu kịch nhi đồng.

Cậu đến sân khấu kịch nhi đồng đúng lúc chị Dư cùng Bảo Nhi chuẩn bị lên sân khấu, sợ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn, cậu hồi hộp khẩn trương ngồi ở hàng ghế sau nhà hát.

Trước buổi diễn mười phút, chị Dư xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu rất cảm động, vui vẻ nhìn chị Dư, không ngừng nói cám ơn.
Giọng nói chị Dư vẫn như trước kia, vẫn lạnh lùng lãnh đạm, trong ngữ điệu rõ ràng không còn cảm thấy bất mãn với cậu như trước nữa, chị Dư chậm rãi nói: "Vươngg thiếu gia, là tổng giám đốc bảo tôi mời cậu đến xem Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn, chúng tôi đã chuẩn bị chỗ ngồi cho cậu, cậu ngồi hàng trước đi, như vậy có thể dễ dàng nhìn thấy Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn."

Vương Nguyên không dám tin, hai mắt ngạc nhiên mở to: "Có thật không?"

Chị Dư gật đầu: "Đúng vậy, đây là việc tổng giám đốc đã căn dặn."

Lúc này Vương Nguyên có chút do dự: "Nhưng mà..." Cậu cảm thấy dường như cậu không thoải mái khi ngồi hàng ghế đầu

-------

Từ sân khấu kịch đi ra thì đã đến hoàng hôn, Bảo Nhinãy còn hưng phấn mà bây giờ đang nằm ngủ trong lòng Vương Nguyên.

Nhìn chiếc xe riêng sang trọng đỗ bên đường của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ôm con gái nhỏ trong lòng không muốn rời.

Cánh cửa xe mở ra, chị Dư đi đến trước mặt Vương Nguyên nhỏ giọng nói: "Vươngg thiếu gia, tôi tới đưa Ngôn Tư tiểu thư đi."

Vương Nguyên mặc dù không nỡ nhưng vẫn nhẹ nhàng trao Bảo Nhi cho chị Dư, thấy chị Dư ôm Bảo Nhi ngồi lên xe, ánh mắt Vương Nguyên lúc này mới rời đi.

Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh Vương Nguyên, nhẹ giọng hỏi: "Không nỡ sao?"

Bởi vì những hành động và lời nói tùy tiện của Vương Tuấn Khải trong hội trường khi nãy mà Vương Nguyên quyết định không để ý đến anh, cũng không nhìn anh lấy một cái, cậu lập tức bước đi.

Vương Tuấn Khải vẫy tay ý bảo tài xế và vệ sĩ rời đi, ngay sau đó đuổi theo Vương Nguyên.

Vương Nguyên lập tức đi đến bên đường đưa tay vẫy một chiếc tắc xi.

Vương Tuấn Khải cũng nhanh tay bắt lấy cổ tay của Vương Nguyên: "Đi theo anh!"

Cảnh tượng hai người trẻ tuổi có vẻ ngoài nổi bật đang giằng co nhau nhất thời dẫn đến sự chú ý của những người đi lại trên đường.

Vương Nguyên muốn chui vào trong xe, nhưng bị Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng kéo cậu ra ngoài, dùng lực vừa đủ ôm cậu vào trong lồng ngực mình, giọng nói anh trầm ấm mang theo chút tà mị: "Nhanh như vậy đã muốn rời đi sao?"

Cảm nhận được ánh mắt chú ý từ mọi người xung quanh, cậu cắn răng nói: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

Anh buông cậu ra, nhưng mười ngón tay của anh lại mạnh mẽ quấn lấy mười ngón tay của cậu, lạnh lùng nói: "Anh đã nói rồi."

Cậu cố gắng gỡ bàn tay của anh ra nhưng không thể, cuối cùng chỉ còn cách thỏa hiệp để anh ôm sát trong lòng, tức giận nói: "Chẳng lẽ những lời tôi nói anh không nghe thấy sao?"

Bàn tay anh dường như càng siết chặt hơn, con ngươi đen láy lạnh lùng nhìn sâu vào trong mắt cậu, lời nói mang theo cả sự đe dọa nguy hiểm: "Câu này phải để anh hỏi em mới đúng!"

Mười ngón tay của cậu bởi vì bị anh nắm chặt nên cảm thấy đau nhói, cậu khó chịu cau mày lại.

Anh vẫn không buông lỏng nhẹ tay, gương mặt anh tuấn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt đen sau tròng kính lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm: "Anh nhớ anh đã nói rồi, không được liên lạc với Dịch Dương Thiên Tỉ nữa!"

Cậu rất muốn dùng vô số những từ không dễ nghe để mắng anh, nhưng cậu lại không thể nào lên tiếng nói ra được một chữ, chỉ có thể phẫn uất thốt ra một câu lạnh lùng: "Không liên quan tới anh!"

Tròng mắt đen của anh từ từ híp lại thành một đường ngang, cảm giác nguy hiểm như quỷ ma biến hóa, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cậu.

Cậu cảm giác như mình đang đứng ngồi không yên, bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút chột dạ.

Sau vài giây trầm mặc, anh nặng nề hạ giọng, gằn từng chữ từng câu để cậu nghe rõ: "Từ lần sau, em còn nói "chúng ta không liên quan đến nhau", anh thề, anh sẽ làm cho em hiểu rõ quan hệ giữa chúng ta là gì!"

Anh lạnh lùng đến mức không ai là không sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của anh lúc này, ngay cả Vương Nguyên cũng không nén nổi sợ hãi mà quay mặt đi chỗ khác, lựa chọn im lặng đối diện với anh.

Anh từ từ buông lỏng mười ngón tay đang nắm chặt tay cậu, dường như cảm nhận được cậu đang sợ anh, vẻ mặt nghiêm nghị cùng âm thanh nặng nề từ từ thoải mái, nhẹ giọng nói: "Lấy điện thoại di động ra đây."

Cậu quay lưng về phía anh, hoàn toàn không muốn để ý đến anh.
Anh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng đang tức giận nhưng lại không thể hiện ra một chút tâm tình nào, một lần nữa lên tiếng: "Muốn anh tự mình lấy, hay là em ngoan ngoãn lấy ra?"

Cậu tức giận, nhớ lại tính cách bá đạo trước sau như một của anh, vì muốn đạt mục đích có thể dùng mọi thủ đoạn, cậu không thể làm gì khác hơn ngoài việc tự lấy điện thoại trong túi của mình ra.

Anh nhận lấy điện thoại di động từ trong tay cậu, không nói hai lời, lập tức ném thẳng xuống đất, trong chớp mắt, điện thoại di động đương nhiên bị đập nát tới chia năm xẻ bảy.

Cậu không nhịn được gằn từng tiếng gọi to tên của anh: "Vương Tuấn Khải!"

Ánh mắt của mọi người xung quanh nhanh chóng đổ dồn về phía bọn họ.

Anh nhíu mày, thản nhiên nói: "Rất tốt, xem ra là ngày mai em muốn chúng ta cùng nhau có mặt trên trang bìa rồi, hóa ra, em còn gấp hơn cả anh...."

Cậu căm hận thốt lên: "Tại sao anh lại ném điện thoại di động của tôi chứ?"

Lúc này anh lấy một chiếc điện thoại mới từ trong người đưa cho cậu: "Anh đền em một cái là được."

Cậu nhíu mày: "Tôi không cần!"

Cậu thật sự tức giận, anh cứ như vậy tự ý ném điện thoại di động của cậu, trong đó có không ít số điện thoại của những người bạn cậu ở Male trong suốt ba năm nay.

Ánh mắt anh lập tức mơ màng, khóe môi hơi cong lên: "Em có thể không cần... nhưng anh sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

"Anh....."

Biết những chuyện anh nói từ trước tới giờ không phải là những lời nói suông, cậu tức giận nhận lấy điện thoại di động từ tay anh.

Anh cười một tiếng: "Vậy mới ngoan!"

Cậu liếc nhìn chiếc điện thoại đi động anh đưa cho cậu, vô tình phát hiện ra, cái điện thoại này giống ý hệt cái điện thoại anh đang sử dụng.

Anh nắm lấy tay cậu, chân bắt đầu bước đi: "Đi thôi, anh đưa em về!"

Cậu tránh không được bàn tay của anh, chỉ có thể đi theo bước chân của anh, bỗng chốc trong lúc vô tình mở ra address book thì phát hiện trong điện thoại của cậu chỉ tồn tại một dãy số, mà dãy số này cậu vẫn luôn nhớ trong những năm này nhưng chưa bao giờ lưu giữ trong điện thoại di động kia của cậu, đương nhiên đó chính là số điện thoại của người đàn ông luôn tự cao tự đại đang ở trước mặt.

Bước chân cậu hơi chậm lại, tức giận xóa bỏ dãy số nọ.

Anh đi ở phía trước, không quay đầu nhìn cậu nhưng dường như có thể biết được lúc này cậu đang làm gì, khóe miệng anh cong lên, không nhanh không chậm nói ra từng chữ: "Cho dù em có xóa bỏ số điện thoại này của anh, bộ nhớ chiếc điện thoại di động này từ nay về sau cũng sẽ không thể lưu lại số điện thoại của người khác, cũng chỉ có thể nhận được số của anh... Nếu em nghĩ tới việc đổi chiếc điện thoại di động khác, vậy thì tốt nhất em nên từ bỏ cái suy nghĩ này đi, bởi vì anh không cho phép." (có chức năng đấy thật à =]]])

Bước chân cậu dừng hẳn lại, cậu tức giận hét lên: "Vương Tuấn Khải!"

Anh nắm tay cậu đi, khóe miệng bình thản như không, cũng không để ý đến việc cậu đang tức giận thét lên bên cạnh.

Đêm hôm đó Vương Tuấn Khải thật sự chỉ đưa cậu về đến nhà trọ, thậm chí cũng không ở lại trong căn hộ của cậu một phút nào đã rời đi.

Mấy ngày nay cậu luôn trút giận vào chiếc điện thoại trống không này, nhưng chiếc điện thoại di động này chất lượng tốt đến kinh người, bất kể cậu có ném, có quăng quật như thế nào, chiếc điện thoại vẫn hoàn hảo y nguyên, Vương Nguyên cũng không còn cách nào, thú vui "hành hạ" điện thoại cuối cùng cũng mất luôn.

Trừ chuyện này khiến cậu cảm thấy phiền não, gần đây cuộc sống của Vương Nguyên thật sự có thể nói là vô cùng yên tĩnh.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì phần lớn nhân viên của Vương thị là người Mỹ nên cậu đi làm ở chỗ này có phần thoải mái hơn, người Mỹ cho dù ở nơi nào cũng đều thể hiện sự đáng yêu hài hước, điều này thường xuyên lây nhiễm đến tâm trạng của cậu.

Thời gian cứ trôi qua như vậy suốt một tuần.

Buổi tối, Vương Nguyên ôm gối tựa vào ghế sofa trong phòng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hạnh phúc khi xem Bảo Nhi biểu diễn ở sân khấu kịch. Lúc cậu làm việc ở Vương thị, hầu như là không có thời gian để nghĩ tới Bảo Nhi, nhưng khi trở về nhà, đối mặt với không gian vắng vẻ tĩnh mịch não nề, cậu lại vô cùng nhớ con.....

Cậu thật sự rất muốn buổi tối có thể ôm đứa trẻ tinh nghịch của cậu vào lòng mà ngủ... Cậu nhớ đứa trẻ tinh nghịch của cậu ban đêm thường hay đá chăn, hiện giờ mỗi đêm khi tỉnh lại cậu lại khóc đến bốn năm lần, cậu thật sự rất muốn có thể ở bên cạnh đứa trẻ tinh nghịch của cậu, chăm sóc cho đứa trẻ tinh nghịch này...

Vào lúc Vương Nguyên đang nghĩ tới Bảo Nhi, điện thoại di động của cậu suốt một tuần qua không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng có ai gọi tới, thì bỗng nhiên lúc này lại đột ngột vang lên.

Suy nghĩ bị cắt ngang, Vương Nguyên đưa tay cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn thoáng qua một cái.

Trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy một dãy số, chính là dãy số duy nhất có thể xuất hiện ở đây, Vương Nguyên giả vờ như không nghe thấy, lập tức ném chiếc điện thoại sang một bên.

Nhưng mà ngay một giây sau trên màn hình điện thoại di động lại hiện lên một tin nhắn.

Cậu nhặt lấy chiếc điện thoại, trên màn hình điện thoại cũng hiển thị nội dung của tin nhắn: "Hội sở 'Lo¬lene', em qua đây. . . . . ."

"Bệnh thần kinh!" Cậu nói thầm một tiếng, rồi lại ném chiếc điện thoại sang một bên.

Nhưng mà, trong một giây tiếp theo, cậu nhớ lại ngày hôm nay lúc ở bộ phận quan hệ xã giao vô tình nghe thấy bọn họ nói tối nay Vương Tuấn Khải có một buổi họp xã giao quan trọng ở hội sở 'Lolene', ánh mắt cậu một lần nữa nhìn về phía chiếc điện thoại di động.

Bây giờ Vương Tuấn Khải đang ở bữa tiệc xã giao với đối tác, anh muốn cậu tới, không phải là vì công việc chứ?

Chỉ là cậu nhớ lại lần trước anh lừa cậu đi gặp Thiên Tỉ, trong lòng cậu lại tràn đầy căm phẫn, quyết tâm không để ý đến anh, cậu đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Cậu vốn muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng sau khi ra ngoài lại phát hiện màn hình điện thoại di động lại lóe lên ánh sáng, cậu theo bản năng cầm điện thoại di động lên, nhìn lướt qua màn hình, thấy trên màn hình điện thoại lại xuất hiện một tin nhắn nữa.

"Xem ra là em muốn anh cho người tới đón em?"

Đọc xong tin nhắn, Vương Nguyên buồn bực cầm điện thoại di động trong tay, nghĩ lại thái độ cố chấp của Vương Tuấn Khải từ trước tới nay đều nói một không hai, cuối cùng cậu không còn cách nào khác đành thay bộ áo ngủ bằng bộ trang phục công sở đi làm.

Lên Taxi, Vương Nguyên đi thẳng tới trung tâm hội nghị 'Lolene'.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy Vương Nguyên, giống như lần trước, trực tiếp dẫn cậu đi tới căn phòng của Vương Tuấn Khải.

E sợ đối tác bao phòng riêng để họp mặt, Vương Nguyên nhìn lướt qua trang phục của mình, sau đó mới gõ cửa phòng một cái.
"Vào đi!" Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên nhẹ nhàng vặn tay cầm cửa, cánh cửa mở ra hình ảnh đập vào mắt cậu là Vương Tuấn Khải đang nói chuyện cùng khách hàng.

Vương Tuấn Khải uể oải dựa vào thành ghế sofa bằng da thật màu xanh thẫm, cà vạt đã được nới lỏng, cúc áo thứ nhất trên áo áo sơ mi trắng đã được cởi ra, từ xa nhìn lại dường như không còn thấy dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng của anh thường ngày, ngược lại còn có vài phần quyến rũ lạ thường.

"Vươnh tổng, nếu ông đã có mỹ nhân làm bạn, hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi. . . . . . Ngày mai tôi sẽ tự mình đến Vương thị kí hợp đồng này với ông, tôi xin phép đi trước!"

Thư ký đi cùng khách hành lúc rời đi không quên nhìn Vương Nguyên một cái, cậu có chút không kịp phản ứng, lại không thể làm gì khác hơn ngoài lúng túng cười với khách hàng một tiếng.

Sau khi thấy khách hàng đã rời đi, thấy bên trong gian phòng chỉ còn lại một mình Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cũng quyết định xoay người.

Đúng lúc cậu xoay người chuẩn bị đi, giọng nói trầm khàn của Vương Tuấn Khải lại truyền tới: "Đi đâu đó?"

Câj xoay lưng về phía anh, thành thật nói: "Vương tổng, tôi chỉ là một nhân viên hành chính nho nhỏ, coi như anh vì công việc tìm tôi, cũng mong anh lần sau thông báo tới văn phòng một tiếng. Hiện tại khách hàng đã đi rồi, vậy tôi cũng xin phép đi trước!"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải mông lung ngắm nhìn Vương Nguyên, giọng nói so với vừa rồi trầm xuống mấy phần, dường như còn có chút ngà ngà say: "Em tới đây....." (tui là tui thấy gì đó không bình thường cho lắm nha :v)

Cậu nghe ra trong giọng anh khàn và nhỏ có vẻ như đã hơi say, cậu vốn định quay lại nhìn xem anh thế nào, nhưng nhớ lại những lần gần đây bị anh "ngấm ngầm tính toán" nhiều lần, cậu quyết định cắt ngang, lạnh lùng nói: "Nếu Vương tổng say, tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ của khách sạn đưa anh về." Vừa dứt lời cậu liền đi nhanh ra khỏi phòng.

. . . . . .

Đi xuống tầng dưới, Vương Nguyên muốn vẫy một chiếc taxi để về thẳng nhà, nhưng trong đầu cậu lúc này khó có thể xua đi hình bóng của Vương Tuấn Khải.

Nghĩ đến anh có lẽ bởi vì đi xã giao với đối tác mới uống say như vậy, cuối cùng cậu thôi không vẫy taxi nữa, mà quyết định ở lại tận mắt nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa anh rời khỏi đây, lúc đấy cậu sẽ trở về.

Nhưng mà, cậu đứng dưới lầu hội sở đợi khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, vẫn không nhìn thấy người phục vụ đưa anh rời khỏi đây, cậu thừa nhận bây giờ câu đã bắt đầu có chút lo lắng, vì vậy, cuối cùng cậu quay trở lại căn phòng được anh bao.

Cánh cửa phòng vẫn trong trạng thái khép hờ kể từ lúc cậu rời đi, cậu nhẹ đẩy cửa phòng ra len lén thò đầu vào, liếc nhìn xem anh ở trong phòng như thế nào.

Cậu thật không ngờ, giờ phút này anh lại nằm im không nhúc nhích, người dựa vào ghế sofa, chân mày dường như vì say rượu khó chịu mà khẽ nhíu lại.

Cậu rón rén đi nhẹ đến gần chỗ anh, cảm thấy đã có thể nhìn thấy anh trong bóng tối lờ mờ, cậu lên tiếng khẽ gọi: "Này...Vương Tuấn Khải..."

"Ừ?" Anh đang trong mơ mơ màng màng đáp lại cậu một tiếng.

"Anh say thật ư?" Cậu vẫn hỏi trong thái độ nghi ngờ, bởi vì trong ký ức của cậu , anh đối với rượu cũng chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải, cậu dường như vẫn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng say rượu của anh.

Anh không trả lời cậu, ý thức giống như đang bị rượu cồn khống chế.

Cậu nhìn anh một cái, thấy chân mày của anh càng lúc càng nhíu lại, lúc này cậu mới phát hiện ra hình như ghế sofa này quá nhỏ, mà thân thể cao lớn rắn chắc của anh dựa vào ghế sofa hẳn là không dễ chịu, đây có thể là nguyên nhân khiến anh cau mày.

Cậu lập tức cầm lên điện thoại nội bộ của khách sạn bấm một dãy số nội bộ: "A lô, xin chào, tôi đang ở phòng 1108, Vương tổng say, các anh có thể cho người đưa Vương tổng về nhà được không?"

Nhân viên bên trong điện thoại trả lời: "Thật xin lỗi, trước đó Vương tổng đã căn dặn cho chúng tôi, nếu anh ấy say, sẽ có người đưa anh ấy đi." (ai đưa về thì anh em tự hiểu :v)

"Nhưng mà. . . . . ."

Lời Vương Nguyên còn chưa dứt, trong điện thoại nội bộ đã nghe thấy một tiếng bíp dài.

Vương Nguyên bất đắc dĩ để điện thoại xuống, rốt cuộc hiểu được người kia chính là mình sẽ đưa anh trở về.

Vương Nguyên đi đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, khe khẽ đẩy anh, "Này, Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải. . . . . ."

"Ừm. . . . . ." Vương Tuấn Khải vẫn say như trước mơ hồ đáp lại cậu một câu.

Cậu bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh anh, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào gương mặt anh tuấn của anh lúc ngủ say, thời điểm này, cậu biết cậu không thể nào nhẫn tâm bỏ anh lại như vậy mà rời đi.

Dường như anh say thật, nếu cậu để anh ở chỗ này, ngộ nhỡ nhân viên phục vụ ở đây không để ý tới anh, vậy anh chẳng phải là ở đây cả một đêm sao? Anh chắc chắn sẽ ngủ không quen ở đây ... Điểm này chỉ cần nhìn chân mày anh nhíu lại cũng đã có thể biết được.

Cậu muốn rời khỏi, nhưng lại không yên lòng, cứ như thế thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng, cậu đưa tay đỡ lấy cánh tay anh đứng dậy, lấy cánh tay của anh gác trên vai cậu.

Có thể là anh chưa hoàn toàn mất đi ý thức, lúc cậu đỡ anh đứng dậy, mặc dù cảm thấy anh rất nặng, nhưng cũng không cảm thấy nặng nề đến nỗi không bước nổi nửa bước.

Cậu đỡ anh đi ra khỏi phòng, người phục vụ thấy cậu một phụ nữ đỡ một người đàn ông cao lớn, liền thân thiện giúp cậu đỡ Vương Tuấn Khải xuống tầng dưới.

Cậu vẫy một chiếc tắc xi, người phục vụ giúp cậu đưa anh lên xe ngồi yên ổn, sau đó cậu nói với tài xế chở bọn họ tới khách sạn "LLD".

Cậu đành phải đưa anh tới khách sạn bởi vì cậu không biết địa chỉ nhà của anh, mà dù cậu có biết địa chỉ của anh đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không yên tâm để tài xế đưa anh trở về nhà, nhưng nếu cậu đi theo taxi đưa anh về đến nhà họ Vương thì cảm thấy cũng không tiện. Dù sao người nhà họ Vương cũng không có ai thích cậu, nếu nhìn thấy cậu xuất hiện cùng Vương Tuấn Khải, cậu đoán chừng mình sẽ bị người nhà họ Vương cho rằng cậu có mưu đồ gì khác.

Cho nên cậu chọn đến khách sạn, mà khách sạn "LLD" cũng là khách sạn của anh, lại cách nơi này không xa lắm, vậy nên đây là lựa chọn tốt nhất.

Ngồi trong xe, cậu sợ anh không cẩn thận bị đụng đầu, cho nên cẩn thận từng li từng tí ôm anh, nhưng cậu không cần phải tốn nhiều hơi sức để chăm sóc cho anh, thật may là chỉ mấy phút sau, taxi đã dừng ở trước cửa khách sạn "LLD".

Nhân viên bên trong khách sạn nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền lập tức giúp Vương Nguyên đỡ Vương Tuấn Khải đi đến căn phòng riêng của anh ở khách sạn.

Vương Nguyên nghĩ sau khi để Vương Tuấn Khải đến đây sẽ lập tức rời đi, nhưng cậu lại thấy nhân viên phục vụ ở đây sau khi đặt Vương Tuấn Khải trở vào khách sạn không hề để ý tới Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên bất đắc dĩ đi vào phòng tắm của Vương Tuấn Khải lấy một cái khăn lông ướt.

Vương Tuấn Khải vẫn mặc nguyên quần áo ở trên giường, giấc ngủ dường như có vẻ không thoải mái.

Vương Nguyên ngồi ở mép giường, cầm khăn lông ướt lau nhè nhẹ mồ hôi trên trán của anh, có lẽ do khăn lông ướt khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, chân mi đang nhíu chặt dần dần trở nên giãn ra.

Cậu sợ anh không thoải mái, cho nên giúp anh cởi mấy nút ở trên áo sơ mi, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng mình đang làm một chuyện rất bình thường, nhưng khi ý thức được cậu với anh, hai người ở cùng một phòng, mà giờ phút này, hành động cởi áo giúp anh dường như có phần mờ ám, cậu lập tức dừng lại động tác đó, đóng lại nút áo cho anh, sau đó nhanh chóng đứng dậy.

Cậu vội vàng đem khăn lông ướt bỏ vào phòng tắm, nhưng lúc cậu đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt vô tình chạm đến chiếc giường lớn lúc này trống không, cậu nhất thời giật mình kinh ngạc.

Một giây sau đó, thân thể của cậu đột nhiên bị một người đằng sau ôm lấy.

Trong chớp mắt, hơi thở của anh hòa cùng với hơi thở của cậu, thân thể cậu nhất thời bị đông cứng lại.

Hơi thở anh nóng rực phả vào một bên tai cậu nói: "Tối nay ở lại đây với anh..."

Giờ phút này trong giọng nói khàn khàn của anh không biết có còn men say nữa hay không, trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau, cậu tức giận cắn răng: "Anh lại gạt tôi?"

Bởi vì tức giận, cậu bắt đầu giãy giụa.

"Ít nhất có thể chứng minh được em vẫn còn quan tâm đến anh."

Anh buồn bực nói một câu, bàn tay to lớn giữ lấy đôi tay mềm mại của cậu, đôi môi mỏng từ từ tiếp sát hôn nhẹ lên làn da thịt mềm mại, dần dần trượt xuống hôn lên cánh tay trắng như ngó sen của cậu.

"Á. . . . . ." Không có thói quen tiếp xúc thân mật, cậu muốn giãy dụa, cậu muốn kháng cự, nhưng đều bị anh khống chế.

Vương Tuấn Khải nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cậu, không cho phép cậu sẽ có hành động thiếu suy nghĩ nào kế tiếp, bờ môi mỏng quyến rũ chậm rãi di chuyển lên chiếc cổ trắng ngần của cậu, giọng nói ra có chút ồ khàn: "Anh không có tính nhẫn nại tốt như vậy, bây giờ anh chỉ muốn mỗi ngày em đều phải ở bên cạnh anh."

"Đồ điên. . . . . ."

Ngón tay của cậu vừa mới nhẹ cử động, liền lập tức bị anh bắt lấy, anh cúi đầu, dùng đôi mắt đầy mê hoặc của mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu không rời, khàn khàn nói: "Nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh......."

Cậu ngước mắt nhìn lên, bình tĩnh nhìn gương mặt anh tuấn của anh say mà như thể không say, hai gò má bắt đầu phình lên vì tức giận.

Đúng thật là anh cũng có chút hơi say, nhưng lúc nằm ở trong căn phòng, khi nhìn thấy cô quay trở lại, anh không thể nào kiềm chế được xúc động... Anh rất muốn biết, cậu còn để ý anh hay không?

"Nói." Anh nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể thấu hiểu cả con người cậu, nhưng lại không thể nhìn thấu trong lòng cậu đang nghĩ gì.

Cậu đưa đầu quay sang hướng khác, trong lòng đang rối loạn không thôi.

"Bây giờ em không nói cũng không sao, anh sẽ làm cho em chính miệng nói ra...." Lời vừa nói xong, anh cúi đầu không chút kiêng nể hôn tới tấp lên môi câj, thuận theo khát vọng ở sâu trong lòng, trăn trở gặm mút đôi môi đỏ mọng ngọt ngào mềm mại.

"Ưm. . . . . ."

Một tiếng rên rỉ nỉ non từ môi cậu bật ra, cậu dùng hết sức của mình muốn chống cự lại anh, nhưng giờ phút này, anh hoàn toàn không cho phép cậu có cơ hội nào được nhúc nhích, anh vững vàng khóa chặt lấy cậu.

Hai người càng hôn càng không thể ngừng, giữa bọn họ đều có một loại cảm giác khác lạ không thể khống chế đang sôi sục lan tràn.

Cậu muốn kháng cự lại tính bá đạo ngông cuồng của anh, nhưng cuối cùng tất cả đều vô ích.

Một giây sau, tay anh lần vào trong áo sơ mi của cậu, bàn tay thay thế ánh mắt lần tìm thám hiểm...

Thân thể cậu từng trận run rẩy, vẫn không cách nào thoát khỏi anh.

Bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, giống như cậu được ông trời đặc biệt tạo ra tặng cho anh, tất cả đều phù hợp với khát vọng trong lòng anh.

Bị anh kịch liệt hôn tới tấp, cậu dần dần phát hiện ra cậu không cách nào có thể suy nghĩ được nữa, đầu óc trống rỗng, thân thể mảnh mai không tự chủ được khẽ run lên, cậu có thể cảm nhận được mười đầu ngón tay của anh đang mãnh liệt không ngừng thiêu đốt từng gang từng tấc trên cơ thể cậu, đầu ngón tay dừng lại ở nụ hoa trước ngực đang cực kì căng thẳng của cậu.

"Không. . . . . ." Cậu hơi nhíu chân mày, da thịt mịn màng thình lình dâng lên một trận mẫn cảm khó chịu, cảm giác thân mật gẫn gũi quá mức quen thuộc, trong trí nhớ vẫn còn lưu lại ký ức của ngày trước, cậu không hề muốn như thế, nhưng lúc này, cảm giác đó như thủy triều dâng lên, càng lúc càng mãnh liệt.

Cậu giãy dụa thân thể mảnh khảnh mềm mại, sắc mặt đỏ ửng mê người nhanh chóng lan xuống toàn thân, cậu không hề biết rằng, chiếc áo mỏng trên người đã bị anh cởi ra từ lúc nào, trên người chỉ mặc duy nhất nhất một chiếc quần lót, vừa đơn thuần lại khiến người ta say đắm.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào toàn thân, cậu dùng hết sức bất ngờ đẩy anh ra, tránh sang một bên.

Cánh tay dài của anh trong chớp mắt đã bắt lấy cậu ôm trở về trong ngực, không bao giờ để cho cậu có cơ hội né tránh bàn tay của anh lần nữa, giọng nói đầy mị lực: "Tối nay em đừng nghĩ có thể rời khỏi đây!"

Cậu sợ sệt nhìn cánh cửa phòng sau lưng anh mà lại như xa xôi không thể chạm đến được, đó là con đường ra duy nhất của cậu, nhưng lúc cậu nhìn thấy thân hình cao lớn của anh một lần nữa, thì mới biết được mình đã không còn đường có thể chạy, cậu mím nhẹ môi, lắc đầu: "Đừng như vậy...."

Nhưng cậu căn bản không có khả năng làm cho anh từ bỏ những ý định, bởi vì, ngay một giây sau, cậu đã bị anh ôm đến đặt trên giường, hai chân thon dài giống như song sắt vắt ngang kẹp chặn hai bên hông cậu, cậu còn chưa kịp suy nghĩ phản ứng, anh đã cúi đầu lần nữa phủ lên đôi môi mềm mại của cậu, điên cuồng chiếm đoạt từng chút hơi nước ngọt ngào trong môi cậu.

Cậu cảm thấy không khí trong phổi trở nên mỏng manh, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, thân thể nhẹ bỗng như đám mây trôi, lơ lửng không chạm được mặt đất.

Anh càng hôn cậu, mới phát hiện ra anh càng muốn ôm người này trong ngực nhiều hơn anh tưởng tượng.

Cậu không thể nào nhúc nhích, thân người chỉ có thể uốn éo không ngừng, bị anh cuồng nhiệt tách hai chân ra, vật nam tính nóng bỏng của anh thỉnh thoảng chạm vào đáy quần lót mỏng manh, đối với cậu mà nói, so với tư thế trực tiếp đi vào thì đây còn có kích thích mãnh liệt hơn.

Anh nhếch môi cười, kết thúc nụ hôn quấn quýt say sưa với cậu, ánh mắt đen láy nhìn chăm chú cậu thật lâu.

Cậu đề phòng nhìn lại anh, cố gắng lý giải ánh mắt đầy hàm ý của anh, nhưng ngay một giây tiếp theo, cậu phát hiện mình sai rồi, anh nhìn cậu thật lâu là muốn dời sự chú ý của cậu, giờ phút này anh đã thành công trong việc loại bỏ thứ đồ duy nhất còn sót lại trên người cậu.

Cậu kinh ngạc hô lên một tiếng, trước sau đã không kịp trở tay, cậu giống như một con mồi đang được anh để mắt tới, cậu không còn cách nào có thể điều khiển bản thân mình được nữa.

Anh yên lặng nhìn câj, nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người, không chút tiếc rẻ để lộ ra thân thể hoàn hảo cường tráng, mỗi tấc bắp thịt đều tràn đầy sức mạnh nhiệt huyết sục sôi.

Cậu bắt đầu luống cuống tay chân đẩy anh ra, nhưng mà chỉ nghe thấy tiếng anh cởi quần áo, cậu căn bản không còn kịp phản ứng nữa, anh đã cúi người nâng cặp mông trắng như tuyết của cậu, cầm lấy vật nhọn nóng bỏng của anh kề sát vào nơi mềm mại của cậu.

Dường như anh cũng khó có thể kiềm chế được bản thân, bàn tay to lớn kịch liệt đè cặp mông của cậu xuống, mãnh liệt nhưng cũng dịu dàng đi sâu vào cơ thể cậu, lúc anh mạnh mẽ xỏ xuyên vào trong cậu, dưới sự xâm chiếm cứng cỏi hùng hồn của anh, cậu dần dần không còn hơi sức nữa, nơi mềm mại sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác đau đớn khó chịu.

"A. . . . . ." Cậu ngượi lại thở gấp một hơi, không thể che giấu được khoái cảm đang trào dâng mà khẽ rên lên, cảm nhận được vật nam tính của anh đang chôn thật sâu trong cơ thể cậu, làm nóng bỏng nơi mềm mại nhất trên cơ thể.

Anh không vì vậy dừng lại động tác, mà gần như để mặc cho khát vọng thân thể điên cuồng đòi hỏi.....

Nhất thời câj không thể nào chống đỡ nổi, mười ngón tay nhỏ ngắn bấm thật sâu vào cánh tay dài của anh: "Đừng....."

Anh hầu như một chút xíu cũng không cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay đanh bị mười ngón tay cậu bấu chặt, cũng đoán trước được cậu sẽ không thể nào thích ứng nổi, anh áp chế sự nóng nảy của mình xuống, cúi người ghé môi vào tai cô ngạo mạn nói: "Nói với anh, em chỉ thuộc về một mình anh!"

"Tôi. . . . . ." Cậu do dự, giờ phút này cậu biết rõ không thể nói dối anh, nhưng lý trí lại nói cho cậu biết cậu không thể tiếp tục dây dưa với anh, như vậy sẽ chỉ khiến cho cậu càng lún sâu.

Thấy cậu do dự, ánh mắt anh có chút buồn bã, thắt lưng đột ngột như như lưỡi dao sắc bén từng nhát xuyên vào nơi mềm mại của cậu, không chừa cho cậu một con đường lui nào.

Cảm giác một chút đau đớn lúc ban đầu từ từ chuyển thành ngọt ngào mơ hồ sung sướng, giống như một cái hang sâu không nhìn thấy đáy, dẫn dụ cậu tự chui đầu vào lưới, cho dù bản thân có thể sắp bị hủy diệt, hoặc bị anh xé thành từng mảnh nhỏ, giờ phút này đây cậu chỉ muốn nghe theo tiếng trái tim của mình.

"Nói cho anh biết, em chỉ thuộc về một mình anh!" Anh cắn răng, lần nữa nói ra. Phải biết rằng, giờ phút này cậu đang gắt gao siết chặt anh đến cỡ nào, đối với anh mà nói đây chính là thử thách rất quan trọng trong việc kiềm chế chính mình.

Cậu từ từ nhắm hai mắt, giống như đứa trẻ nhỏ bất lực, hai tay nhỏ bé ôm chặt sau gáy anh, nhìn sâu vào mắt anh, giống như đây là lần đầu tiên trong đời và cũng là lần cuối cùng cậu cho phép bản thân mình buông thả như vậy, cậu nghẹn lời nói: "Em chỉ thuộc về một mình anh..."

Anh yêu thương nhìn cậu, hôn lên bờ môi đang khẽ run rẩy của cậu, một giây kế tiếp anh ôm chặt lấy cậu, nhấn vào thật sâu .....

END CHƯƠNG 139

Phê~~~~ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top