Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 140: Gia đình hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió ngoài cửa sổ thổi nhè nhẹ làm tung lên tấm rèm cửa sổ màu nhạt, làn gió êm dịu mơn trớn lên hai người đang ngủ say trên giường.

Vương Nguyên tỉnh lại sau giấc ngủ say, chậm rãi mở ra đôi mắt nhâp nhèm uể oải.

Cậu muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy xương cốt toàn thân đều muốn vỡ ra thành từng mảnh, cả người đau đớn không dứt.

Bỗng dưng trong đầu cậu hiện lên hình ảnh kiều diễm trong phòng tối hôm qua, hai gò má cậu lập tức đỏ hồng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người nào đó đang ngủ rất say ở bên cạnh, một cơn tức giận dâng trào trong lồng ngực.

Cậu đẩy anh một cái, "Vương Tuấn Khải. . . . . ."

"Hử?" Người đàn ông bên cạnh hôm qua rõ ràng tiêu hao quá nhiều thể lực nên bây giờ là lúc đang bổ sung thể lực, chỉ mơ mơ hồ hồ đáp lại cậu một tiếng.

Cậu nhíu mày, nhất định phải gọi anh ta tỉnh lại: "Vương Tuấn Khải! !"

Anh lật người sang một bên, vươn bàn tay to lớn kéo cơ thẻ nhỏ xinh của cậu ôm vào trong ngực, giọng nói nhẹ như thở khàn khàn nửa tỉnh nửa mơ: “Đừng ầm ĩ!”

Cho dù trong lúc ngủ mơ anh cũng bá đạo không tưởng nổi.
Cậu cố gắng gạt bàn tay của anh đang để trên eo trần của mình, nhưng sức lực của hai người khác biệt quá lớn khiến cậu không cách nào đẩy anh ra, cố gắng mấy lần đều không có hiệu cả, cuối cùng cậu chỉ có thể ngoan ngoãn duy trì tư thế vùi trong ngực anh.
Triền miên quá độ để lại hậu quả khiến cậu không còn hơi sức để chống cự lại anh, dần dần, cậu vùi trong ngực anh ngủ thiếp đi lần nữa.

. . . . . .

Vương Nguyên tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, cậu miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện anh vẫn nằm bên cạnh cậu.

Vương Tuấn Khải đã biết Vương Nguyên tỉnh lại, anh không lên tiếng chính là muốn nhìn xem cậu sẽ có phản ứng như thế nào.

Vương Nguyên lại một lần nữa cố gắng dời bàn tay của Vương Tuấn Khải đang ôm chặt cậu, ngay lúc này, bên tai cậu lại truyền đến giọng nói lười biếng của Vương Tuấn Khải: “Cũng đã qua buổi trưa rồi, hôm nay chúng ta không cần phải đi ra ngoài!”

Phát hiện anh đã tỉnh, gương mặt cậu nhất thời ửng hồng như trứng tôm chín mọng, cậu vừa cáu vừa thẹn nói với anh: “Ai muốn ở chỗ này với anh!”

Anh cười nhẹ nói: "Anh không thả em đi, làm sao em có thể rời đi?"

Cậu cao giọng nói: "Từ khi nào anh đã trở nên vô lại như vậy?"

Nụ cười trên khóe miệng anh càng thêm gian tà: “Nếu không vô lại như thế, tối hôm qua em sẽ chịu nói thật với anh sao?”

Trong đầu thoáng hiện hình ảnh tối hôm qua anh dùng phương thức “Xử phạt về thể xác” để ép cậu nói thật, Vương Nguyên ngay lập tức xấu hổ đến nỗi hận không tìm được cái hang để tự mình chui vào: “Tôi lười nói với anh!”

Anh lật người lại, tùy ý đè cậu dưới cơ thể mình, ánh mắt gian tà cùng giọng điệu ung dung thảnh thơi: “Anh ngược lại rất muốn trò chuyện với em, cũng đã lâu rồi không có ôm em mà nói chuyện với em như thế này.”

Câj cảm thấy nhiệt độ cơ thể người nào đó dường như tăng vọt trong chớp mắt, nhớ lại tối hôm qua người nào đó đòi hỏi như hổ đói, cậu sợ hãi từ chối anh: “Không nên như vậy…..”

Anh cười tà tà nói, "Không nên như thế nào?"

Biết rõ còn hỏi, cậu hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh, lại phát hiện người nào đó vẫn đang ung dung ngắm nhìn giương mặt thẹn thùng ửng đỏ của cậu, cậu nhấc chân tùy tiện giáng cho anh một cú tư thế đề phòng sắc lang.

Một giây kế tiếp : "A. . . . . ." Thân dưới bị người nào đó bất ngờ huých mạnh một cái, có người đau đớn đến độ phải thét lớn lên một tiếng.

Cậu nhân cơ hội này đẩy ra anh đang nằm ở phía trên cậu rồi nhảy xuống giường, vẻ mặt đắc ý liếc mắt nhìn anh một cái. Xem anh còn muốn phách lối đến bao giờ!

Anh không động đậy gì cả, chân mày hơi nhíu lại, tròng mắt đen khóa chặt lên người cậu.

Cậu nhặt quần áo trên đất lên mới phát hiện đồ có thể mặc được không nhiều lắm, phần hấp dẫn duy nhất có thể mặc lên người phỏng chừng cũng chỉ có chiếc áo sơ mị bị rơi dưới đất đã bừa bộn nhăn nhúm.

Cậu tức giận nhặt áo sơ mi của anh mặc lên người mình, sau đó không thương tiếc chà đạp tất cả quần áo của anh không còn ra hình dạng gì nữa.

Sau những sự việc xảy ra tối hôm qua, cậu không quên đắc ý liếc anh một cái nữa.

Những hành động đáng yêu này của cậu được anh khắc sâu trong đáy mắt, trong lòng anh đã sớm tính toán xem chút nữa nên “trách phạt” cậu như thế nào, nhưng lúc này sắc mặt anh lại không chút thay đổi nhìn cậu.

Cậu thấy anh không nói lời nào, cho là anh còn có một chút lương tâm, cho nên cậu tạm tha cho anh, mặc áo sơ mi của anh đi vào phòng tắm.

Cậu đứng ở trước gương mới phát hiện toàn thân trên dưới dường như tất cả đều có lưu lại dấu vết đòi hỏi quá độ của người nào đó, cậu không nhịn được đứng trước gương mắng anh thật lâu.

Rửa mặt tắm rửa xong, cậu bước ra phòng tắm, vốn tưởng rằng lúc này ít nhất anh cũng đã ngồi dậy, nhưng phát hiện người nào đó vẫn duy trì tư thế cũ nằm trên giường, cậu nghi ngờ nhíu mày lại: “A….”

Một giây nghi ngờ này, cậu để ý thấy trên trán của anh đang chảy mồ hôi.

Thấy chân mày anh nhíu chặt, thần sắc dường như có phần hơi khó chịu, cậu chậm rãi đi tới bên giường, dĩ nhiên không dám dựa vào anh quá gần, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Tuy rằng phần lớn thời gian anh đều là im lặng, nhưng hiếm khi thấy được anh im lặng như lúc này mà hiện tại anh lại không có bất kỳ cử động gì nằm ở trên giường, điều này quả thực khiến cho cậu cảm thấy có chút kì lạ.
Anh không nói lời nào, chân mày dường như nhíu lại sâu hơn, mồ hôi trên trán từng hạt ngưng tụ lại như lớn hơn.

Cuối cùng cậu nhận ra cơ thể anh dường như có gì đó khác thường, cậu đến gần hơn một bước hỏi anh: “Trong người có chỗ nào không thoải mái sao?”

Đôi môi anh vẫn mím chặt như trước, dường như đang chịu đựng điều gì đó, rất khó khăn ngoắc ngoắc đầu ngón tay muốn cậu lại gần.

Cho rằng thật sự có chuyện xảy ra với anh, cậu tiến lại gần anh, ngồi bên mép giường, chân mày vì lo lắng mà nhíu chặt: “Sao vậy?”

Anh ra dấu bảo cậu kề tai sát vào cạnh anh.

Bởi vì lo lắng mà cậu không do dự ngoan ngoãn lắng nghe lời anh nói.

Anh thì thầm hai ba câu ở bên tai cậu, hai gò má cậu mới đầu ửng hồng rồi sau đó chuyển sang tái mét, tiếp theo cậu đưa ánh mắt chuyển đến nửa thân dưới của người nào đó.

Dĩ nhiên, chỗ đó bị chăn che lấp, cậu không nhìn thấy gì.

Cậu không biết phải làm sao, ngay lập tức nhảy xuống giường, không dám chắc chắn nhưng lại bình tĩnh nói: “Anh đừng có gạt người, vừa rồi tôi chỉ nhẹ …. Ách, đụng một cái thôi, chỗ đó sao có thể….” Những lời tiếp theo của cậu nghẹn lại nói không nên lời.
Anh giống như đang đè nén đau đớn, cắn răng nói: “Nói đó của đàn ông quả thật rất nhạy cảm.”

Cậu vẫn hoài nghi xem xét nhìn anh. Thoạt nhìn anh thật không giống như đang diễn trò, từ trên trán anh chảy ra lấm tấm từng giọt mồ hôi cũng đủ để nhìn ra anh hình như đang rất khó chịu.
Nếu như anh bị thương thật, từ lúc cậu đi vào phòng tắm tới bây giờ ước chừng đã hơn nửa tiếng, chẳng nhẽ anh đã chịu đựng đau đớn từ lúc đó?

Giờ phút này cậu không biết phải làm sao, một lần nữa di chuyển đến bên cạnh anh, đưa ánh mắt nhìn về phía thân dưới của anh rụt rè nói: “Đau lắm sao?”

Anh không trả lời, cắn răng chịu đựng.

Cậu lúng túng nói: "Vậy bây giờ làm sao? Tôi không phải cố ý. . . . . ."

Anh nói với cậu, "Em lên đây!"

Cậu do dự ngồi ở mép giường, "Có muốn tôi gọi xe cứu thương không?" Cậu thật sự có chút lo lắng, xem ra anh cảm thấy rất không thoải mái, ngộ nhỡ đúng thật.....” Việc này cậu lại không tiện xem giúp anh…..

Anh nghiến răng ra lệnh: “Lên đây!”

Cậu e sợ anh thật sự có chuyện, lập tức lên giường ngồi ở bên cạnh anh: "Thật xin lỗi, tôi không biết bị như vậy. . . . . . Bây giờ nên làm gì đây?"

Bất ngờ, anh đột nhiên đứng bật dậy, xoay người một cái đặt cậu ở dưới thân mình.

Cậu sợ hãi nhìn anh, da thịt chạm vào nhau khiến cậu có thể cảm giác được nơi nào đó của người đàn ông đang nóng bỏng đến kinh người, hơn nữa độ cứng………..

Cậu nhất thời tỉnh ngộ, vừa cáu vừa thẹn vung đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào người anh: “Anh chỉ biết lừa gạt tôi! Hừ………"

Anh bắt được bàn tay không an phận của cậu, tròng mắt đen xảo quyệt híp lại thành một đường ngang, khóe miệng cong lên: “Tôi muốn trừng phạt em!”

Điều duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến trong lúc này chính là mắng anh: “Hèn hạ!”

Anh không thấy tức giận chút nào, ngược lại còn thích thú nhìn dáng vẻ tức giận cùng hai gò má đang ửng hồng của cậu: “Vừa rồi em đúng thật là ngay cả “Tính phúc” của tương lai cũng không để ý?”

Cậu tức giận định nhấc chân thêm lần nữa.

Nhưng lần này anh đã sớm biết rõ hành động của cậu, hai chân vững vàng kẹp chặt lấy cậu: “Còn muốn tới nữa sao?”

Cậu tức giận quay đầu đi chỗ khác.

Anh dù bận nhưng vẫn ung dung cười nói, "Ngoan, chỉ là muốn em ở lại bên cạnh anh thôi……… Hôm nay không cần phải tới Vương thị, tiền lương cũng sẽ trả đủ cho em.”

Cậu bĩu môi, không thèm đếm xỉa đến anh.

Anh tỏ vẻ không vui nhíu mày, "Sao không trả lời?"

Mơ hồ cảm thấy ánh mắt người nào đó bộc lộ vẻ thâm trầm, cộng với biết ngang bướng chống lại ai đó kết quả cũng không tốt đẹp gì, cậu quay đầu lại, giống như là bị ép buộc phải trả lời anh, yếu ớt nói: “Hiện tại tôi không muốn ngủ.”

"Không mệt sao?" Anh nhớ tối hôm qua hình như có người cầu xin anh tha thứ rất nhiều lần.
Cậu biết anh ám chỉ điều gì, cậu làm bộ nghe không hiểu, "Tôi đã ngủ đủ rồi, bây giờ tinh thần rất tốt."

"Đó chính là bởi vì không đủ mệt mỏi, cho nên tinh thần mới có thể rất tốt như thế. . . . ." Anh cúi đầu phủ lên cái miệng nhỏ nhắn đang muốn phản bác của cậu, dễ dàng tách hai hàm răng cậu ra.

Cậu vốn đang muốn chống lại bàn tay của anh, nhưng lại không thể kháng cự lại sự nhiệt tình của anh đang dần thiêu đốt, lý trí dần mất đi, cậu từ từ đưa hai tay lên vòng sau gáy của anh.

Bàn tay to lớn của anh vuốt ve bừa bãi trên người cậu, cuối cùng dừng lại nhào nặn ở một nơi quyến rũ nhất trên cơ thể cậu.

"Ưm . . . . ."

Vương Nguyên không chịu nổi sự kích thích thân người khẽ cong lên, cậu lại càng không ngừng rên rỉ.

Cởi ra chiếc áo sơ mi của anh mà cậu vừa mới mặc vào, anh dùng sức điên cuồng mút lấy nụ hoa của cậu, đồng thời nhẹ nhàng gặm cắn.

"A. . . . . . Tuấn Khải. . . . . ."

Sau một hồi trêu chọc khiến cậu mồ hôi nhễ nhãi, sau đó anh bế cậu đi vào trong phòng tắm, để cậu dựa lưng vào trên vách tường lạnh buốt, thẳng tiến vào trong cơ thể cậu một lần nữa.
(Trâu à con :v)

Cậu khép hờ mắt khẽ nẩy người lên, hai tay gắt gao siết chặt lấy anh.

"Đừng. . . . . ." Khoái cảm dường như sắp nhấn chìm cậu, cậu không thể nào kiềm chế được tiếng rên rỉ.

Mỗi một động tác lên xuống của anh đều rất mãnh liệt, ở lần động tác cuối cùng anh hầu như đã phóng ra tất cả dục vọng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu…..

Sau này Vương Nguyên mới biết được, người nào đó không phải biểu diễn kỹ xảo để có thể toát mồ hôi, quả thật người nào đó phải ngấm ngầm chịu đựng, nhưng chính là người nào đó không phải chịu đựng đau đớn ở nửa thân dưới, mà là đang dồn nén tất cả dục vọng trong người.

-----------

Có thể nghĩ là biết, trong một ngày một đêm này, Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải giày vò đến như thế nào, lại còn ở lại trong khách sạn thêm một đêm nữa.

Sáng sớm ngày thứ ba, tinh thần Vương Tuấn Khải vô cùng thoải mái bước ra từ phòng tắm.

Vương Nguyên nằm trên giường, mệt mỏi tới mức muốn đứng dậy cũng không nổi, nhìn dáng vẻ người nào đó mặc dù tiêu hao khá nhiều thể lực nhưng vẫn phong độ như trước, trong đáy lòng không khỏi nguyền rủa anh rất nhiều lần.

Anh nhìn đôi mắt trong suốt của cậu lộ ra tia oán hận, đứng ở trước gương lớn tự nhiên mỉm cười.

Biết người nào đó đang cười cậu, cậu dứt khoát xoay người sang chỗ khác.

Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh vang lên tiếng chuông.
Anh đi tới cạnh giường, cầm lên điện thoại trên tủ đầu giường, ấn nút trả lời.

Dần dần, sắc mặt anh trở nên ảm đạm, trong chớp mắt giọng nói có phần hơi nặng nề: “Được, bây giờ tôi trở về ngay, cứ bảo bác sĩ ở đó chờ tôi.”

Nghe hai chữ "Bác sĩ", Vương Nguyên xoay người, nhìn anh hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Anh thản nhiên nói: "Bảo Nhi không được khỏe."

Vương Nguyên lập tức lấy chăn che người ngồi dậy: "Bảo Nhi làm sao? Tại sao lại không khỏe?"

Anh ngồi ở mép giường, nhẹ giọng an ủi cậu, "Em đừng quá căng thẳng. . . . . . Bảo Nhi phát sốt, bác sĩ vừa mới khám cho con bé xong."

Cậu lo lắng chụp lấy cánh tay anh, thành khẩn nói, "Tôi có thể đến thăm con được không?"

Anh từ tốn nhẹ nói: "Dĩ nhiên là được, em thay bộ quần áo khác đi, anh ở dưới lầu chờ em.”

Cậu gật đầu, "Được." Vừa dứt lời cậu vội vàng nhảy xuống giường.
Tài xế đã lái xe đến dừng ở trước cửa khách sạn, cậu bước vào xe ngồi bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình cậu liền hỏi người bên cạnh, "Bảo Nhi bây giờ đang ở bệnh viện sao?"

Anh lắc đầu, "Bảo Nhi không thích ở bệnh viện. . . . . . Con bé ở nhà, có bác sĩ gia đình chăm sóc."

Cậu sửng sốt, "À. . . . . ."

Ở nhà? Là nhà họ Vương sao? Vậy sao cậu có thể thích hợp xuất hiện ở chỗ đó?

Bàn tay ấm áp của anh nắm chặt tay cậu, anh dịu dàng nói: “Không có chuyện gì đâu, đã có anh ở đây.”

Lúc này cậu muốn rút lại bàn tay vừa bị anh nắm lấy, chậm rãi rũ xuống rèm mắt: “Tôi nghĩ tôi không thích hợp xuất hiện ở nhà anh, anh dừng xe lại bên đường cho tôi xuống.” Trời mới biết giờ phút này cậu chỉ có suy nghĩ muốn đến thăm con gái của mình, nhưng mà, sự xuất hiện của cậu sẽ chỉ làm cho người nhà họ Vương càng thêm chán ghét cậu mà thôi, cậu không muốn Bảo Nhi nhìn thấy hình ảnh cậu cùng với người nhà họ Vương bất hòa, điều cậu mong muốn nhất chính là cô con gái nhỏ của mình có thể khỏe mạnh vui vẻ như hiện tại.

Anh không cho cậu rút tay về, mười ngón tay nổi rõ khớp xương cường thế quấn quít lấy những ngón tay của cậu, anh lạnh lùng nói: “Vấn đề này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, không bằng giải quyết ngay hôm nay đi!” Anh không nên để người của anh chịu quá nhiều áp lực như vậy.

Cậu không thể nào hiểu hết hàm ý trong lời nói của anh, muốn rút tay về, nhưng lại bị anh vững vàng quấn lấy.

Nửa giờ sau, xe rẽ vào một ngôi biệt thự nhà họ Vương.

Qua cửa sổ xe, Vương Nguyên liếc mắt nhìn về phía căn biệt thự cao quý nhất tọa lạc tại Los Angeles, trong lòng không khỏi thấp thỏm sợ hãi vì càng nhìn vào khu nhà cao cấp này, cậu càng thêm lo lắng.

Bên ngoài biệt thự của nhà họ Vương cũng không phải là xa xỉ cực hạn, nhưng từ đằng xa cũng có thể cảm giác được hơi thở của một gia đình bề thế quyền lực, mặc dù cậu cũng từng lớn lên ở một căn nhà gần tương tự như vậy, nhưng trong lúc này cậu vẫn cảm thấy bản thân không hợp với khu nhà cao cấp này.

"Đi thôi!"

Không biết từ khi nào anh đã đến trước mặt cậu, đưa tay về phía cậu.

Cậu nhìn anh, đang do dự xem có nên xuống xe hay không.

Dường như anh nhìn thấu được suy nghĩ của cậu lúc này, một giây tiếp theo anh cầm lấy bàn tay của cậu, không để cậu lùi bước.

Cậu xuống xe, bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh.

Anh dắt tay cậu đi về phía biệt thự, lúc này rất nhiều người giúp việc nhìn thấy bọn họ dắt tay nhau, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Vương Nguyên, lúc gần tới cửa chính căn biệt thự Vương Nguyên dừng lại bước, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông tuấn tú lạnh lùng không giống thường ngày, cậu chần chừ nói: “Tôi chắc không nên đi vào, tôi ở bên ngoài chờ anh…. Nếu Bảo Nhi không có chuyện gì, anh bảo người làm báo cho tôi một tiếng.”

Anh nắm chặt tay cậu, "Em không cần để ý tới bất kỳ người nào, tin tưởng ở anh.”

Cậu cảm thấy khó xử, lúc này, một người giúp việc đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải, cung kính thưa, "Cậu chủ!"

Vương Tuấn Khải lạnh giọng hỏi, "Bảo Nhi thế nào rồi?"

Ánh mắt tò mò của người giúp việc đang dừng lại trên người Vương Nguyên nhanh chóng thu về, vội vàng trả lời: “Bác sĩ đã cho Ngôn Tư tiểu thư uống thuốc, đang hạ sốt.”

Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu: "Cậu lui xuống đi!"

Nghe người giúp việc nói Bảo Nhi  đã hạ sốt, lúc này Vương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc này, giọng nói của bà Vương khẽ gọi: "Tuấn Khải. . . . . ."

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể Vương Nguyên bỗng chốc lại căng thẳng lần nữa, cậu chợt ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy bà Vương đang bước ra phòng khách biệt thự, từ từ đi đến trước mặt cậu.

Trên khuôn mặt bà Vương vốn mang theo nụ cười từ ái, sau khi nhìn thấy Vương Nguyên, trong nháy mắt gương mặt tươi cười kia dường như đọng lại, cuối cùng bà đưa mắt dừng lại ở hình ảnh mười ngón tay đan xen vào nhau của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Muốn thoát khỏi không khí lúng túng, Vương Nguyên lên tiếng chào hỏi bà Vương trước: "Viện trưởng!"

Bà Vương thu lại vẻ mặt cứng nhắc, vui vẻ nở nụ cười, "Tiểu Nguyên cậu đến rồi à. . . . . . Là tới thăm Ngôn Ngôn đúng không? Mau vào đi thôi!"

Vương Tuấn Khải chỉ lạnh lùng nhìn mẹ mình, trực tiếp dắt tay Vương Nguyên đi vào biệt thự.

Lúc cùng nhau lướt qua bà Vương, Vương Nguyên cảm thấy rõ ràng trong nụ cười của bà tràn đầy đối địch, Vương Nguyên không kiềm được thoáng rùng mình một cái.

Vương Tuấn Khải dắt Vương Nguyên lên tầng hai, đi thẳng đến phòng con gái.

Lần đầu tiên đi vào phòng con gái, Vương Nguyên để ý thấy phòng này thông với phòng của Vương Tuấn Khải, điều này không khỏi khiến Vương Nguyên suy nghĩ về những điều Đan Nhất Thuần nói.

Vương Thanh đang ngồi ở mép giường chăm sóc cho Vương Ngôn Tư, bất ngờ nhìn thấy Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên xuất hiện, cô đứng lên, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên như không thể tin được.

Vương Nguyên đang suy nghĩ về những lời nói của Đan Nhất Thuần, chợt nhìn thấy ánh mắt thù hằn của Vương Thanh, câj hốt hoảng, theo bản năng muốn rút tay khỏi Vương Tuấn Khải, nhưng Vương Tuấn Khải lại nắm chặt lấy tay cậu cũng không cho phép cậu lùi bước.

Không để Vương Nguyên kịp mở miệng chào hỏi, Vương Thanh tức giận lớn tiếng: “Vương Nguyên, ai cho cậu xuất hiện ở đây? Cậu đi ra ngoài cho tôi!”

Sớm dự đoán được sẽ xuất hiện những tình huống như thế này, trong lòng Vương Nguyên đã sớm chuẩn bị, nhưng lúc này lại luống cuống chỉ biết đứng im tại chỗ.

Vẻ mặt Vương Tuấn Khải không vui nhíu mày lại, "Tôi nhớ rõ có một số chuyện tôi đã bảo chị Dư chuyển đến các người rồi sao.”

Vương Thanh tức giận nói: “Tuấn Khải, chẳng nhẽ em đã quên ba năm trước người này đã đối với em như thế nào sao? Hơn nữa cậu ta lại là con trai của Dịch Dương Đinh Mặc, cha bây giờ nằm viện chẳng phải do bị ông ta làm hại hay sao?”

Lúc này bà Vương bước vào trong phòng, giận dữ mắng con gái: “Vương Thanh, Ngôn Ngôn hiện tại đang bị bệnh, con ở đây hô to gọi nhỏ cái gì? Có chuyện gì ra ngoài nói.”

Vương Thanh bất đắc dĩ kìm nén lại tức giận.

Bà Vương đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, nhẹ giọng nói: “Tuấn Khải, bác sĩ vẫn còn ở đây chờ con…. Tiểu Nguyên hiếm khi đến đây, chúng ta để Tiểu Nguyên với Ngôn Ngôn ở với nhau đi.”

Vương Tuấn Khải lạnh lùng trả lời mẹ, "Mọi người đi ra ngoài trước đi!"

Ngay sau đó bà Vương lôi kéo Vương Thanh rời khỏi phòng.

Đợi hai mẹ con họ Vương đi khỏi, Vương Nguyên tránh ra Vương Tuấn Khải, lúc này ánh mắt mới có cơ hội nhìn về phía Vương Ngôn Tư đang ngủ say trên giường.

Vương Tuấn Khải nhẹ vịn lấy bả vai Vương Nguyên, dịu dàng nói, "Trẻ con phát sốt cũng là chuyện bình thường, em đừng quá lo lắng, dù gì bây giờ cũng đã hạ sốt………. Anh đi nói chuyện với bác sỹ, em ở đây với Bảo Nhi đi, anh sẽ trở lại liền.”

Vương Nguyên gật đầu.

Anh cúi đầu khẽ hôn lên má cậu một cái, ngay sau đó rời khỏi căn phòng.

Vương Nguyên ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt trẻ con của Bảo Nhi vừa mới hạ sốt nhưng vẫn còn đỏ bừng, nước mắt đau lòng trong nháy không kiềm chế được ào ào chảy xuống. "Bảo Nhi. . . . . ." Cậu ngồi tựa vào cạnh giường, giọng nói đã nghẹn ngào run rẩy.

Bảo Nhiđã hạ sốt, bộ dạng ngủ rất ngây thơ đáng yêu, Vương Nguyên nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Bảo Nhi, không nhịn được hôn lên trán con gái một cái.

-----------

Vương Tuấn Khải rời khỏi căn phòng chưa tới hai phút, Vương Thanh đã trở lại lần nữa, cô đi thẳng tới trước mặt của Vương Nguyên, vì tránh không muốn đánh thức Bảo Nhi mà hạ giọng nói nhỏ: “Vương Nguyên, cậu không thích hợp xuất hiện ở chỗ này, mời cậu đi cho!”

Vương Nguyên đứng lên, bình tĩnh nói, "Thật xin lỗi, tôi là ba Bảo Nhi, tôi có quyền đến thăm con gái mình!”

Vương Thanh nhất thời tức giận, "Da mặt của cậu đúng là dày thật, bây giờ còn dám đến nhà chúng tôi! Tôi thật sự tò mò không biết rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn gì để có thể trở lại bên cạnh Tuấn Khải?”

Đã quen với vẻ mặt lạnh lùng mỉa mai châm chọc, Vương Nguyên không hề có một chút tức giận nào, giọng nói cậu vẫn thản nhiên như bình thường: “Tôi tới đây chỉ để thăm Bảo Nhi, Vương tiểu thư cô đừng hiểu lầm, tôi sẽ rời khỏi đây rất mau thôi.”

Vương Thanh khinh bỉ nói: “Cậu sẽ rất mau rời khỏi đây sao? Cậu đừng nghĩ rằng tôi không biết, Đan Nhất Thuần vì cậu trở về mà bị buộc phải rời khỏi Tuấn Khải, tôi nói cho cậu biết, coi như Tuấn Khải đưa cậu về nhà họ Vương, nhưng gia đình chúng tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấp nhận cậu!”

Không ai biết được, sự tức giận lúc này của Vương Thanh thật ra là còn kèm theo lo lắng về chuyện Lưu Nhất Lân bảo vệ cho Vương Nguyên lúc ở Male.

Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Mặc kệ cô có tin hay không, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chen vào giữa chuyện tình cảm của Đan Tiểu thư và Vương Tuấn Khải”

Từ sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn của bà Vương: “Vậy sao?”

Đúng lúc này, bà Vương từ ngoài cửa đi vào.

Vương Nguyên lạnh nhạt nhìn về phía bà Vương, không thẹn với lương tâm nói, "Nếu viện trưởng không tin có thể tự mình đi hỏi Đan tiểu thư."

Trên khuôn mặt bà Vươnh đã không còn nụ cười như ở trước mặt Vương Tuấn Khải, bà hùng hổ dữ tợn mà nhìn Vương Nguyên, giọng nói tỏ rõ căm ghét: “Dĩ nhiên hỏi cái gì Đan Nhất Thuần cũng sẽ không nói, Đan Nhất Thuần không giống như cậu, con bé không thể học được cách giả vờ đáng thương trước mặt Tuấn Khải như cậu…..”

Vương Nguyên cố gắng giải thích, "Viện trưởng. . . . . ."

Lúc này Vương Thanh trực tiếp cắt ngang lời Vương Nguyên: “Mẹ, con đã nói rồi, cậu ta cũng giống như một loại dịch bệnh vậy, chỉ cần nơi nào có cậu ta xuất hiện, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả…. Hai hôm nay Tuấn Khải không có về nhà ngủ không cần nghi ngờ là có liên quan tới cậu ta, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta chủ động câu dẫn Tuấn Khải, con đoán hai ngày nay có lẽ cậu ta muốn dùng thân xác để cố gắng nói kéo lại Tuấn Khải thôi.”

Từ trước tới nay Vương Nguyên vẫn luôn kính trọng mẹ con bà Vương, nhưng giờ phút này lại nghe thấy những lời vu oan dơ bẩn từ miệng Vương Thanh, rốt cuộc Vương Nguyên không thể kìm nén, cậu lạnh giọng nói: “Đúng, đúng là trong hai ngày nay tôi với Vương Tuấn Khải ở cùng với nhau, nhưng không phải là tôi muốn dây dưa với anh ta, mà chính là anh ta bám chặt lấy tôi, nếu các người không muốn tôi tiếp tục dây dưa với anh ta, thì mời các người hãy tự đi nói với anh ta.”

Nói xong những lời đó, đôi mắt Vương Nguyên đã bị uất ức đến ửng hồng, rồi không hề quan tân đến mẹ con họ Vương, Vương Nguyên trực tiếp mở cửa bước chân ra khỏi phòng.

Vương Nguyên vừa xoay người đi ra ngay lập tức nước mắt không kiềm chế được tràn ra khóe mắt, bởi vì tầm mắt mơ hồ, lúc cậu đi ra khỏi phòng vừa vặn gặp Vương Tuấn Khải đang đi ngược trở lại định bước vào phòng, hai người đồng thời đụng nhau may mắn là anh kịp thời đỡ lấy cậu nên mới không khiến cậu té ngã bị thương.

Vương Nguyên ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải bằng đôi mắt mơ hồ ngấn nước, giờ phút này cậu càng cảm thấy oan ức, nước mắt dường như không thể nào kiểm soát được rơi càng lúc càng nhiều.

"Sao vậy?”

Anh đau lòng ôm cậu vào trong ngực, ánh mắt nhạy bén đã kịp chuyển đến người nhà bên trong căn phòng.

Vương Nguyên dùng tất cả hơi sức đẩy Vương Tuấn Khải ra: “Tôi van xin anh từ nay hãy cách xa tôi ra một chút…………….”

Vương Thanh nhận thấy ánh mắt sắc bén của Vương Tuấn Khải đang nhìn mình, lập tức đi ra khỏi phòng, trong mắt tràn đầy lửa hận nói: “Tuấn Khải, em đừng hiểu lần, vừa rồi mọi người cũng không hề nói gì với cậu ấy, lúc này cậu ta chỉ là đang giả vờ khóc lóc oan ức căn bản là muốn cho em nhìn thấy thôi…………..”

Bà Vương cũng bước ra theo, chân mày hơi nhíu lại: “Vương Thanh con cũng thật là, Tiểu u
Nguyên cũng không dễ mới đến đây thăm Ngôn Ngôn một lần, con lại làm gì để Tiểu Nguyên khóc như vậy? Cho dù trước đây đúng là Tiểu Nguyên có lỗi, nhưng cũng đã là chuyện đã qua……….”

Nghe ngoài miệng bà Vương trách cứ Vương Thanh nhưng bên trong lại ngấm ngầm châm chọc cậu, Vương Nguyên vô cùng khó chịu chỉ biết cắn chặt môi.

Vương Tuấn Khải không để ý đến sự chống cự của Vương Nguyên, anh vẫn ôm chặt cậu vào trong ngực, bỗng dưng anh lạnh lùng gọi: “Vú Tề!”

Người quản gia nhà họ Vương  nghe thấy Vương Tuấn Khải gọi liền lập tức xuất hiện trước mặt anh.

Vương Tuấn Khải thậm chí không hề liếc mắt nhìn bà Vương lấy một cái, lạnh lẽo nói: “Mau thu dọn hết đồ đạc của Bảo Nhi.”

Vú Tề không hiểu hỏi lại: “Cậu chủ, ý cậu là…………”

Vương Tuấn Khải hờ hững nói, "Từ nay về sau tôi sẽ không ở nơi này nữa."

"Hả?" Vú Tề kinh ngạc sững sờ.

Lúc này bà Vương mới giật mình hoảng hồn, "Tuấn Khải. . . . . ."

Vương Thanh cũng giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Ánh mắt nghiêm nghị của Vương Tuấn Khải quét qua bà Vương, lạnh lùng nói: “Nếu mẹ đã không thể hòa hợp với con dâu tương lai, có lẽ mẹ chỉ thích sống đơn độc một mình, sau này cũng mong mẹ tự chăm sóc tốt cho mình.” Vừa dứt lời, Vương Tuấn Khải mặc kệ ánh mắt đau khổ của bà Vương, lập tức ôm lấy Vương Nguyên xoay người đi thẳng ra ngoài.

Bên trong xe, Vương Nguyên ôm Bảo Nhi đang ngủ say, im lặng không nói một câu nào.

"Còn khó chịu không?" Vương Tuấn Khải đánh tan sự yên tĩnh.

Vương Nguyên cố gắng nuốt trôi sự khổ sở xuống cổ họng, không nhìn anh lấy một cái, cậu dặn dò người tài xế: “Vui lòng cho dừng xe ở bên đường.”

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu đợi ý kiến của Vương Tuấn Khải.
Không ngờ Vương Tuấn Khải nói, "Dừng xe."

Vương Nguyên chăm chú nhìn gương mặt Bảo Nhi đang ngủ say trong lòng, cố gắng quên hết những chuyện không vui trong đầu.

Xe dừng sát ở bên đường, Vương Nguyên ôm Bảo Nhi trực tiếp xuống xe.

Tài xế thức thời lái xe đến bên kia đường.

Vương Nguyên ngước mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải, thỉnh cầu nói, "Tôi hy vọng có thể tự mình chăm sóc Bảo Nhi mấy ngày. . . . . ."

"Dĩ nhiên!"

Cậu gật đầu với anh, "Cám ơn."

Anh chăm chú ngóng nhìn vào hai mắt trong suốt của cậu, nghiêm mặt nói, "Trước hết, anh có lời muốn nói với em.”

Giống như biết anh chuẩn bị nói gì, cậu lắc đầu: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi rất mệt, tôi chỉ muốn trở về ngủ một giấc………..”

Anh biết lúc này cậu đang không vui, nên cũng không miễn cưỡng cậu, chỉ dịu dàng nói: “Được, anh đưa em về nhà.”

Cậu rũ mắt xuống, "Cám ơn."

. . . . . .

Vương Tuấn Khải quả thật chỉ đưa Vương Nguyên về nhà, giống như lần trước, không hề ở lại trong căn hộ của cậu một giây phúc nào đã lập tức rời đi.

Trong đáy lòng Vương Nguyên thầm cảm kích Vương Tuấn Khải có thể để cậu được bình tĩnh, sau khi bế Bảo Nhi đặt ở trên giường, Vương Nguyên nhìn gương mặt ngây thơ của Bảo Nhi đang ngủ say, cậu từ từ chìm vào suy nghĩ.

Trong đầu cậu không ngừng lặp lại hình ảnh mẹ con bà Vương lạnh lùng mỉa mai, nhưng đáy lòng lại lần lượt nhắc lại những lời Vương Tuấn Khải nói với cậu………..

Cậu không hề phủ nhận, cho đến ngày hôm nay cậu vẫn còn quan tâm tới Vương Tuấn Khải như thế, nhưng trong ba năm qua, thật sự cậu chưa từng nghĩ tới sẽ tái hợp lại với Vương Tuấn Khải, thậm chí cho đến giờ phút này, cậu vẫn hy vọng Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần chính là một đôi.

Thật ra cậu không trách mẹ con bà Vương, cậu biết mẹ con Bà Vương chỉ đứng trên lập trường Vương Tuấn Khải để đối xử với cậu, chỉ là cậu cảm thấy khó chịu, trong lòng không khỏi sợ hãi, vì sao mỗi lần gặp mặt cậu lại bị người đời phỉ nhổ nhục mạ đến nông nỗi này?

Cho tới hôm nay, điều cậu hy vọng nhất chính là cầu mong đứa con bên cạnh cậu có thể luôn luôn cười nói vui vẻ, cậu cũng không hề oán trời trách đất, cũng không hy vọng chuyện gì cao vời hơn, trên đời này chỉ duy nhất một lần thỉnh cầu ông trời, đó chính là vào năm năm trước, cậu đã hy vọng cậu cùng Vương Tuấn Khải có thể đi đến cuối cùng…..

Theo thời gian trôi qua, hy vọng mong manh trong đáy lòng đã tan biến, cho nên từ đầu tới cuối, cậu chưa bao giờ vì sự chờ đợi này mà làm người khác tổn thương……. Vậy mà hôm nay, cậu càng thấy rõ tương lai của cậu, cậu thấy mình không còn thích hợp ở bên anh nữa!

Thật ra trong lời nói của mẹ con bà Vương cũng có phần đúng, cậu quả thật kém hơn Đan Nhất Thuần, bối cảnh Đan Nhất Thuần cũng sạch sẽ hơn cậu, tính tình lại đơn giản thuần khiết, đây mới là cô gái thích hợp với Vương Tuấn Khải, từ lúc bắt đầu ông trời đã an bài hai người cùng một chỗ, cậu không nên tiếp tục phạm phải sai lầm này nữa…………

Ngồi ở cạnh giường, Vương Nguyên cố gắng kiềm chế sự chua xót đang dâng lên trong lòng, cậu không ngừng cảnh cáo chính mình phải tiếp tục kiên định thêm nữa.

. . . . . .

Buổi trưa, Vương Tuấn Khải đi vào nhà trọ.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, anh nhìn thấy Vương Nguyên đang nằm sấp ngủ ngủ ở trên giường, còn Bảo Nhi vẫn đang ngủ say.

Vương Tuấn Khải nhẹ bước đến bên cạnh cậu, chỉ mới nhìn thoáng qua đã thấy rõ nước mắt còn đọng lại chưa khô nơi khóe mắt.

Anh cúi người bế Vương Nguyên lên, sau đó ôm cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Anh để cho cậu tựa vào trong ngực của anh, lấy áo khoác của mình choàng lên người cậu.

Dường như cậu rất muốn đắm chìm mãi vào trong giấc mơ, trong giấc ngủ cậu không còn phải tức giận, trầm ngâm lại trầm ngâm.

Anh khẽ cúi đầu chạm vào cánh môi đỏ hồng của cậu, rồi sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, làn gió ngoài ban công nhẹ lướt qua hai người trên ghế sofa, mang đến cho bọn họ một tia mát lạnh.

Vương Nguyên ưm một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc của Vương Tuấn Khải, cả người đều bị anh ôm chặt khiến cậu hơi ngẩn người.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, chỉ là mỗi lần như thế cậu đều bị hàng lông mi quá dài và dày của anh làm cho khiếp sợ.

Giờ phút ngủ say này dường như anh hoàn toàn không còn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo thường ngày, thế nhưng hai hàng lông mày mơ hồ nhíu lại, giống như trong giấc mộng có gì đó khó khăn.

Cậu muốn đứng lên nhưng lại phát hiện cánh tay cậu lúc này giống như đang quyến luyến ôm lấy anh, cậu vừa vừa định thu tay lại, nhưng ngay một giây sau đã bị tay của anh bắt được.

Cậu lo sợ không yên.

Anh mở mắt ra, đôi mắt đen nhìn sâu vào mắt cậu, "Cứ như vậy mà dựa vào cạnh giường ngủ, không sợ cảm lạnh sao?" Anh đã tĩnh lại vào lúc cậu khẽ nhúc nhích ở trong ngực rồi.

“Sao anh lại ở đây?” Cậu nhớ đây là nhà trọ của cô mà.

Anh nhếch môi cười, "Anh cho em thuê nhà trọ này, sao lại không thể có chìa khóa chỗ này.”

Cậu bị anh nhìn chằm chằm đâm ra sợ hãi

Cậu bị anh nhìn chằm chằm đâm ra sợ hãi, ngay sau đó đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Anh cũng không cho phép cậu trốn tránh, xoay khuôn mặt cậu lại, muốn cậu nhìn thẳng vào mắt anh, dịu dàng nói, "Nói cho anh biết, cả buổi sáng nay em đã suy nghĩ những gì?”

Cậu quật cường không nói, "Không có."

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, ánh mắt dừng lại ở hốc mắt ửng đỏ của cậu: “Khóc nguyên một buổi sáng, còn nói không có?”

Cậu rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, xin anh đừng có trêu chọc tôi nữa………….”

Anh nheo mắt lại, giọng khàn khàn nói, "Đã quên những gì anh nói rồi sao?"

Cậu rũ mắt xuống, khó chịu lắc đầu, "Vương Tuấn Khải, chỉ cần anh muốn, toàn thế giới có rất nhiều rất nhiều phụ nữ mặc cho anh lựa chọn. . . . . ."

Anh biết rõ những lời cậu sắp nói, lập tức cắt ngang, "Thế nhưng những người đó đều không phải là em, anh chỉ muốn em!"

"Nhưng tôi. . . . . ." Giờ phút này cậu chỉ muốn đem hết những điều đau đớn được chôn giấu sâu trong lòng nói hết cho anh biết, nhưng cậu không đủ dũng khí để nói ra những điều này, cậu biết, cậu đang sợ……. Mà nguyên nhân khiến cậu sợ hãi chính là khi cậu nói ra những lời này, một giây tiếp theo anh sẽ không còn kiên định nói với cậu những lời này nữa.

Anh đau lòng cúi xuống hôn lên môi cậu, sau đó hỏi: “Em đang sợ điều gì?”

Tôi sợ tương lai anh sẽ hối hận. . . . . .

Những lời này cậu nhất định không nói ra.

Anh thấy cậu vẫn tiếp tục im lặng, nhẹ nhàng ôm chặt cậu vào trong ngực, "Không cần nói những lời chẳng hạn như em và Dịch Dương Thiên Tỉ ở cùng với anh, nếu không anh sẽ rất tức giận đấy, nhưng anh cho phép em nói ra những điều còn chưa hài lòng về anh, nếu em có chuyện không hài lòng về anh hoặc không có lòng tin tưởng vào tương lai của chúng ta, vậy thì anh nhất định sẽ khiến cho em hài lòng, để em có thể tràn ngập lòng tin vào tương lai chúng ta.”

Ngay lúc này, cậu đột nhiên nghẹn ngào bật khóc, "Hu. . . . . ."

Tại sao giờ phút này mỗi lời anh nói đều khiến cậu không còn cách nào khống chế suy nghĩ muốn mãi mãi ở bên cạnh anh?

Anh hôn nhẹ lên hàng mi dài thấm đầy nước mắt của cậu, lẳng lặng ôm chặt lấy cậu.

Bất ngờ, "Hu hu. . . . . ."
Bên trong phòng truyền đến tiếng khóc tỉnh dậy của Bảo Nhi.

Vương Nguyên lập tức đứng bật dậy rời khỏi người Vương Tuấn Khải.

Bước nhanh vào phòng trong, thấy khuôn mặt Bảo Nhi vừa tỉnh dậy còn đang ngỡ ngàng mờ mịt, Vương Nguyên ôm Bảo Nhi vào trong ngực an ủi, "Con gái ngoan . . . . ."

Bảo Nhi ngây thơ dụi dụi hai mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên: “Ba?” Thật ra đối với Bảo Nhi hai chữ “ba” này không có khái niệm rõ ràng, con bé chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là một cách gọi Vương Nguyên.

Vương Nguyên hôn xuống hai gò má của Bảo Nhi, ngay sau đó mặc cho Bảo Nhi một bộ quần áo khác.

Bảo Nhi chỉ là sau khi tỉnh lại không nhìn thấy ai cho nên sợ hãi mà khóc, sau khi nhìn thấy Vương Nguyên, Bảo Nhi cũng dần dần không còn sợ hãi nữa, cô bé vừa cười vừa nói: “Ba, Ngôn Ngôn có thể tự mặc.”

Nhìn thấy con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong nháy mắt Vương Nguyên đã quên hết đi những chuyện phiền não trong đầu, trên gương mặt hiện ra một nụ cười ngọt ngào.

Vương Ngôn Tư mặc quần áo tử tế xong đúng lúc nhìn thấy Vương Tuấn Khải đi vào trong phòng, Vương Ngôn Tư vui mừng gọi, "Cha ——"

Vương Tuấn Khải đến bên cạnh giường, cúi người ôm lấy Vương Ngôn Tư, âu yếm hôn lên hai má cô bé, hai hàng lông mày của Vương Tuấn Khải tràn đầy tình thương của cha: “Bây giờ con còn cảm thấy khó chịu không?”

Vương Ngôn Tư lắc đầu, "Có cha ôm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn một chút cũng không khó chịu." Đã hoàn toàn hạ sốt nên Bảo Nhi khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát đáng yêu.

Vương Nguyên đứng dậy, nhìn hình ảnh ấm áp lúc này của hai người, trong đáy lòng cậu thật sự cảm kích Đan Nhất Thuần. . . . Ba năm qua cậu không thể chăm sóc tốt cho Bảo Nhi, Vương Tuấn Khải đương nhiên cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến đứa nhỏ, mà Đan Nhất Thuần lại có thể dạy dỗ Bảo Nhi tốt đến như thế.

Vương Tuấn Khải nói với Bảo Nhi không lạnh lùng giống như lúc nói chuyện với nhân viên, anh từ tốn hỏi Bảo Nhi: “Có đói bụng không, cha mẹ đưa con ra ngoài ăn cơm.”

Bảo Nhi gật đầu.

Vương Tuấn Khải liến mắt nhìn thoáng qua Vương Nguyên.

Đầu tiên Vương Nguyên cảm thấy hơi sửng sốt một chút, rồi sau đó đưa tay ôm lấy Bảo Nhi, vui vẻ nói, "Đi thôi, Bảo Nhi, ba dẫn con đi ăn món ngon. . . . . ."

Bảo Nhi nhoài người về phía trước ngực Vương Nguyên , cười thật ngọt ngào.

Vương Tuấn Khảo bước đến bên cạnh Vương Nguyên, tự nhiên ôm lấy vòng eo Vương Nguyên.

Trong lòng Vương Nguyên vui sướng khi nhìn gương mặt con gái trong lòng, cậu cảm kích nhìn về phía Vương Tuấn Khải, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

END CHƯƠNG 140

Nhìn cảnh gia đình hạnh phúc thế này mình thực sự cảm nhận được sự ấm áp mà ^^

Xin lỗi m.n đã đăng muộn nha. Hôm nay mình hơi bận chút =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top