Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 142 : Tối nay nhất định phải ôm em Tiểu Nguyên ngủ một giấc thật ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời chưa tối Vương Nguyên đã sớm lên giường nằm.

Cậu nằm nhắm hai mắt lại, mệt mỏi muốn được ngủ một giấc cho yên lành, nhưng trong đầu cậu lại cực kì rối loạn, trằn trọc trở mình qua lại, cuối cùng cậu ngồi dậy tựa vào đầu giường.

Nhớ lại cuộc điện thoại hôm nay cậu không nhận, lòng cậu đột nhiên rất chua, rất đắng. . . . . .

Suốt cả một tháng lẻ hai mươi ba ngày anh không hề xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cậu không hiểu bây giờ anh còn gọi điện thoại cho cậu làm gì?

Anh muốn giễu cợt cậu ngây thơ, hay là đang muốn nhìn thấy dáng vẻ mất mát bất lực lúc này của cậu đây?

Cậu thừa nhận, tại cậu quá ngu ngốc mới có thể nghĩ rằng giữa bọn họ rốt cuộc có thể xoay chuyển. . . . . .

Khi cậu gạt hết mọi suy nghĩ nằm xuống giường một lần nữa, bên ngoài cửa phòng cậu đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.

Cậu nhất thời phát hoảng, bởi vì ngoài cậu ra sẽ không còn ai ra vào nhà trọ này nữa, mà giờ phút này có người đang ở trong căn hộ gõ cửa phòng cậu, chứng minh người này đã mở cửa đi vào nhà trọ . . . . . . Cho nên, người tới đã rất rõ ràng là. . . .

Nghĩ đến sự thật này, động tác đang định bước xuống giường đi mở cửa của cậu bỗng khựng lại.

Thanh âm truyền tới ngoài cửa phòng quả nhiên là giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Vương Tuấn Khải, "Vương Nguyên, là anh!"

Nghe giọng anh giờ phút này hốc mắt cậu bỗng chốc nhuộm đỏ, cậu cắn môi thật chặt, không định để ý tới anh.

Giọng của anh còn trầm hơn cả vừa rồi, "Mở cửa, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."

Cậu vốn định đưa tay ôm đầu trốn trong chăn làm như không nghe thấy gì hết, nhưng cậu biết, nếu cậu thật sự làm như vậy, cậu chỉ sẽ càng thêm xem thường mình, bởi vì điều này sẽ làm cho anh cảm thấy cậu đang giận anh, ngược lại sẽ khiến cậu mất đi tự tôn chính mình.

Sau khi liên tục hít sâu hai hơi, cậu lau đi nước mắt quanh khóe mi, bước xuống giường, cuối cùng cũng mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa phòng là bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh, vẫn phong trần ngạo nghễ như trước nay.

Cậu lạnh nhạt đón lấy đôi mắt đen sâu như hồ nước của anh, bình tĩnh cất lời nói, "Đã trễ thế này, có chuyện gì không?"

Ánh mắt anh dừng lại trên hốc mắt ửng hồng của cậu, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Tại sao không nhận điện thoại của anh?"

Cậu không muốn viện lý do nào khác, lãnh đạm nói, "Ồ, anh tìm tôi có việc à?"

Giọng anh nói nhẹ nhàng từ tốn, "Anh muốn nói tiếp chủ đề lần trước chúng ta chưa nói xong."
Giờ phút này, cậu nhìn anh, cau mày, "Lần trước chúng ta có chủ đề chưa nói xong sao?"

Anh nghe ra chút cảm xúc gì đó trong lời nói của cậu, nhẹ giọng đáp, "Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này tôi anh đang bận một chuyện rất quan trọng."

Đến lúc này, cậu mới ý thức được vừa rồi cậu đã phơi bày ra hết tâm tình riêng tư của mình trong lời nói, cậu nuốt nghẹn một ngụm nước xuống cổ họng, sau khi điều chỉnh ổn định cảm xúc của sự chua xót dâng lên từ đáy lòng, cậu từ tốn nói, "Đây là chuyện của anh, anh không cần phải nói với tôi. . . . . . Đã trễ rồi, nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi nghỉ ngơi."

Ngay khi cậu xoay người đi anh chợt bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cậu.

Cậu dùng hết sức cũng không thể hất được tay anh ra, cuối cùng, cậu xoay người lại lạnh lùng nhìn anh nói, "Vương Tuấn Khải, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Anh kiềm chặt hai vai cậu, nhìn thật sâu vào đôi mắt trong suốt của cậu, "Anh muốn như thế nào em đã biết rõ."

"Tôi biết rõ?" Cậu mỉa mai cười cười, "Không biết Vương tiên sinh cho rằng tôi đã biết rõ cái gì?"

Giọng điệu của anh tuy là quở trách, nhưng giọng nói khàn khàn còn kèm theo đau lòng, "Anh không cho phép em tức giận với anh như vậy!!"

Cậu nuốt nỗi cay đắng vào trong cổ họng, dứt khoát kiên quyết tránh khỏi sự kềm kẹp của anh, "Anh thật là khó hiểu, tôi có tư cách gì mà giận anh? Anh là chủ tịch tập đoàn "Vương thị" quyền cao chức trọng, mà trong mắt anh tôi cũng chỉ là một người để anh có thể chơi đùa bất cứ lúc nào. Lúc anh vui thì nói đôi câu ngọt ngào dễ nghe một chút trêu chọc tôi, lúc bực bội thì có thể không chút do dự xoay người rời đi, tình cảm ở trong mắt anh chẳng qua chỉ là một thứ râu ria anh có thể nắm giữ chơi đùa thỏa thích!"

Cậu vốn không muốn nói ra những lời này, nhưng khi nhìn thấy anh, cậu chỉ muốn mắng anh xối xả một trận. . . . . . Anh dựa vào cái gì mà cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc cậu như vậy? Cứ coi như cậu ngu, coi như cậu ngây thơ, cậu nhận hết, chỉ cầu mong sao giờ phút này anh đừng xuất hiện ở trước mặt cậu nữa là được, nhưng tại sao anh cứ phải tùy tiện xuất hiện trước mặt cậu như vậy?

Đối mặt với sự lên án của cậu, mấy ngày liên tục bôn ba mệt mỏi làm anh cũng khó chịu chán chường, nhưng anh biết rõ cậu có cảm nhận như vậy là đương nhiên, cho nên anh đè ép cảm xúc xuống, nhẫn nại nói, "Nếu như ở trong mắt anh tình cảm chỉ là thứ râu ria, vậy thì những năm qua anh sẽ không thể không có người nào khác mà chỉ nghĩ đến em."

Cậu lạnh lùng cười ra tiếng, "Vương Tuấn Khải, tôi chịu đủ rồi. . . . . . Cái anh gọi là "để ý" tôi không muốn có nữa. . . . . . Tôi không tỉnh táo được như anh, tôi cũng xem thường bản thân mình ở trước mặt anh thì giả bộ kiên cường lại chẳng bao giờ tự khống chế được, tôi rất ngu, rất đần, nhưng ít nhất tôi sẽ không lấy chuyện tình cảm ra mà đùa giỡn. . . . . . Tôi chơi không nổi trò chơi của anh, tôi là người, không phải một món đồ vật, không phải anh muốn cầm thì cầm, không muốn cầm liền đá sang một bên. . . . . ."

Giọng nói anh vô cùng khàn đục, tròng mắt tràn đầy tia máu, hỏi cậu, "Ở trong lòng em, tôi chính là một người như vậy?"

Vương Nguyên tức tưởi, cậu quệt nước mắt trên má, đau đớn nói, "Vậy xin anh nói cho tôi biết, anh là người như thế nào?"

Đôi mắt đen u ám của anh hằn lên nỗi đau đớn thật sâu, anh liếc nhìn về phía bên cạnh.

Không khí căng thẳng mà tĩnh lặng.

Lâu dường như trải qua cả một thế kỷ, anh lại nhìn về phía cậu lần nữa, bình tĩnh nói, "Nếu bây giờ em không thể bình tĩnh nói chuyện với tôi, vậy đợi em tỉnh táo lại, tôi sẽ tới tìm em sau!"

Cậu đưa lưng về phía anh, lãnh đạm nói, "Anh không cần tới tìm tôi nữa, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh! !"

Chân đang bước ra cửa của anh bỗng nhiên khựng lại, cuối cùng vẫn rời khỏi nhà trọ của cậu.

----

Thời gian lại trôi qua ba ngày nữa.

Mấy ngày nay Vương Nguyên trông thì có vẻ cũng không có gì khác thường, nhưng khi làm việc thì luôn phạm sai lầm, cũng may chỉ là những vấn đề nhỏ.

Hôm nay, khi Vương Nguyên đang thu dọn đồ đạc định tan tầm, đột nhiên bên tai cậu truyền đến tiếng chào cung kính của các đồng nghiệp, "Tổng giám đốc!"

Vương Tuấn Khải ít khi tới phòng PR, khiến cho các nhân viên đang chuẩn bị tan sở bạo động một trận.

Vương Nguyên theo bản năng ngước mắt lên, ánh mắt không hề báo động trước mà đối diện với ánh mắt của Vương Tuấn Khải cũng đang dừng lại trên người cậu từ giây phút bước vào phòng PR.

Các nhân viên ở phòng PR cũng đã nghe nói tin tức Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hợp lại từ lâu, vì vậy thức thời tản ra như muôn chim thú trong rừng, dành thời gian và không gian lại cho bọn họ.

Vương Nguyên thu lại ánh mắt rời khỏi người anh, cất giọng khách sáo như nhân viên bình thường cúi đầu chào hỏi, "Vương tổng!"

Đến nước này thì Vương Tuấn Khải đã mất đi tính nhẫn nại đột nhiên kiềm chặt lại người Vương Nguyên đang muốn rời đi, nghiến răng gằn từng chữ, "Em nhất định phải tỏ ra xa lạ với tôi như vậy sao?"

Sau khi Vương Nguyên giãy giụa không có kết quả, nhướn mày lên nói, "Vương tổng đừng quên nơi này là công ty! !"

Vương Tuấn Khải bất chợt ôm lấy đầu Vương Nguyên, nghiêng đầu dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.

Cả đám nhân viên đang núp ở ngoài cửa kiếng phòng PR nhìn thấy này một màn nóng bỏng này ai ai cũng đều nín thở, há to miệng.

Vương Nguyên vung tay lên dùng sức đấm mạnh vào lồng ngực Vương Tuấn Khải, thế nhưng anh cũng không hề buông cậu ra, vẫn hung hăng hôn cậu.

Một giây kế tiếp, mùi máu tươi bắt đầu lan tràn trong miệng bọn họ, anh thế mới biết, cậu lại dám cắn rách môi anh. . . . . . Nhưng anh cũng không có vì vậy mà buông cậu ra, vẫn mặc cho mùi máu tanh hòa quyện cùng sự đau đớn, bất chấp tất cả mút lấy môi cậu.

Mấy chục giây sau, Vương Tuấn Khải mới buông cậu ra.

Bờ môi Vương Nguyên đã sưng đỏ ẩm ướt, màu máu đỏ sẫm nhuộm lên môi cậu trông vô cùng quỷ dị.

Vương Nguyên vung tay lên muốn cho Vương Tuấn Khải một cái tát, nhưng đã bị anh bắt được trước.

Vương Nguyên tức giận giật tay lại, cảm giác uất ức chua xót làm sống mũi cậu cay cay, cậu quay quắt hốc mắt nhuộm đỏ sang bên cạnh.

Vương Tuấn Khải không hề có một chút tức giận nào, anh xoay khuôn mặt cậu lại, hàng lông mày dày đặc nhíu lại, giọng khàn khàn nói, "Anh không muốn thấy em không vui thế này, em nói cho anh biết, phải làm thế nào em mới có thể hết giận anh đây?"

Cậu quật cường không nói chuyện, cũng không nhìn anh.

Vương Tuấn Khải nâng cằm cậu lên, ép cậu đối diện với ánh mắt anh, "Nhìn anh đi!"

Cậu phớt lời không đếm xỉa tới.
Vương Tuấn Khải không còn kiên nhẫn nữa, rống giận hét lên, "Đáng chết, rốt cuộc em muốn tôi phải thế nào?"

Anh đột nhiên cao giọng hét lên khiến cậu giật mình hoảng hốt, sắc mặt bỗng tái nhợt.

Ý thức được hành động của mình dọa cậu sợ, Vương Tuấn Khải hối hận kéo cậu lại ôm vào trong ngực, cất lời đầy yêu thương nói, "Đừng giận anh nữa, được không? Không phải anh để ý đến những lời em nói ngày hôm đó, chỉ là có chút chuyện cần anh đi giải quyết mấy ngày. . . . . . Không có con thì không có con, chúng ta còn có Bảo Nhi, anh không quan trọng chuyện đó! ! Về chuyện ba năm trước, sao anh còn có thể giận em chứ? Đầu sỏ gây nên mọi chuyện là anh, anh không nên để em chịu nhiều đau khổ như vậy. . . . . ."

Cậu tựa vào trong ngực anh, hai hàng nước mắt không chút kiêng kỵ lăn dài xuống.

Cảm thấy nước mắt cậu đã thấm ướt áo khoác tây trang của mình, Vương Tuấn Khải đau lòng nâng khuôn mặt cậu lên, từng chút từng chút lau đi nước mắt tràn ra nơi khóe mắt cho cậu, khàn giọng nói, "Nói cho anh biết, có phải đang giận anh mấy ngày nay không liên lạc với em không?"

Nói đến đây, nước mắt cậu lại càng rơi mãnh liệt.

Vương Tuấn Khải dùng nụ hôn nhẹ mút lấy những giọt nước mắt trên gò má cậu, tiếp tục giải thích, "Có một số việc anh không thể giải thích liền cho em hiểu, nhưng em đừng nên suy nghĩ lung tung, phải tin tưởng tình cảm giữa chúng ta là thật."

Nghe anh nói những lời này câj không khỏi cảm thấy quen thuộc khó hiểu, giống như ba năm trước đây anh cũng đã từng nói với cậu những lời này. . . . . . Lần đó là vì anh không muốn tiết lộ sự thật giữa bọn họ có thù hận đời trước.

Cậu chậm rãi ngước lên đôi mắt ngấn nước nhìn anh, "Quan hệt giữa chúng ta bết bát như vậy, anh bảo tôi phải làm thế nào để tin tưởng giữa chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục đây? Anh có biết không, ngay từ năm năm trước trái tim của tôi cũng đã chồng chất vết thương, mỗi lần nhớ tới anh tôi liền cảm thấy mình rất vô dụng, cứ luôn ngu xuẩn đần độn như vậy. Nhưng mà, tôi cố gắng muốn buông xuống mà vẫn mãi không sao làm được. . . . . . Anh có biết, anh không chút kiêng nể gì mà đi phá hỏng cuộc sống của một người như vậy là một chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào hay không?"

Vương Tuấn Khải vô cùng thành khẩn hỏi cậu, "Vậy em có đồng ý cho anh một cơ hội để bồi thường không?"

Cậu nhìn tròng mắt đen sáng quắc của anh, nghẹn ngào nói, "Tôi không muốn, vì đã quá sợ. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ôm cậu vào lòng, dỗ dành nói, "Đừng sợ. . . . . ."

Cậu bị buộc dựa vào lồng ngực của anh, nghẹn ngào nói, "Tại sao người khác yêu đương, bất kể trải qua bao nhiêu khổ nạn, nhưng ít nhất ở trong lòng họ vẫn cảm thấy ngọt ngào, mà giữa chúng ta lại luôn tràn đầy đắng cay như vậy?"

Vương Tuấn Khải nhẹ thở dài, ôm cậu thật chặt, vòng tay ôm siết cậu thật chặt, như muốn che chở bảo vệ toàn vẹn cho cậu, "Về sau sẽ không còn vậy nữa. . . . . ."

Cậu vẫn nức nở, tựa sát vào bờ ngực rắn chắc của anh, lời lên án của cậu có vẻ cực kỳ đáng thương, "Buông tha cho tôi được không? Anh sẽ tìm được một người thích hợp với anh hơn. . . . . ."

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên đôi mắt đã khóc đỏ của cậu, lòng chiếm hữu đối với cậu đã hoàn toàn biểu lộ trong đôi tay khẽ run cùng ánh mắt nóng rực của anh, "Em đừng có mơ đến chuyện đó, chúng ta nhất định phải ở bên nhau một đời một kiếp!!" Nét đau đớn nơi đáy mắt của cậu đã tác động mạnh đến anh, anh biết bây giờ anh vẫn làm chưa được, nhưng anh tuyệt đối không tài nào thả cậu ra như mong muốn.
"Đừng như vậy nữa, hãy buông tha cho tôi. . . . . . Tôi không thể hào phóng đến thế, không thể nhìn anh thường xuyên ở chung với người khác ưu tú hơn tôi mà không để ý. . . . . ."

Nghe vậy anh cong môi cười một tiếng, "Anh cứ nghĩ là em sẽ không thèm để ý đến chuyện anh và Đan Nhất Thuần ở chung một chỗ chứ."

Nước mắt phủ mờ tầm mắt của cậu, "Tôi không có khả năng để quan tâm, vì tôi nghĩ rằng anh đã không cần tôi, cho nên chỉ có thể liều mạng ép mình không được để ý. . . . . ." Cậu nghẹn ngào nói, cho đến khi nỗi khổ trong lòng nghẹn lại nơi cổ họng khiến cho lời cậu nói không thể nào trôi chảy được nữa.

"Nếu như anh và Nhất Thuần có quan hệ thì hôm nay anh sẽ không tới tìm em!" Đôi mắt Vương Tuấn Khải nổi lên ánh sáng rạng rỡ, anh nâng hai tay cậu lên nhẹ nhàng nắm giữ, "Có ba chữ anh vẫn luôn muốn nói với em. . . . . ."

Giây phút này cậu trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn anh. "Anh. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ôm cậu vào trong lòng siết thật chặt, "Lấy anh đi, anh sẽ nói cho em biết! !"

Mặc dù Vương Nguyên không còn xa cách Vương Tuấn Khải nữa, nhưng cũng không đồng ý ở chung với anh, hai người cứ dây dưa với nhau như vậy.

Giống như hiện tại. . . . . .

Đã mười giờ tối, Vương Tuấn Khải không dễ gì mới xử lý xong việc của "Vương thị", chỉ muốn trở về nhà trọ nhìn cậu trai bé nhỏ của anh, nhưng Vương Nguyên vẫn đóng chặt cửa phòng, ngoảnh mặt làm ngơ trước tiếng gõ cửa của anh.

Vương Tuấn Khải lại một lần nữa không được cho vào nhà, cuối cùng đành phải lên xe rời đi.

Vương Tuấn Khải phát hiện mình đang bị một chiếc xe thể thao màu vàng theo dõi nên cho xe dừng lại ở bên đường.

Chủ nhân chiếc xe thể thao màu vàng thấy Vương Tuấn Khải bước xuống xe, cho nên cũng bước xuống theo.

Vương Tuấn Khải ung dung nhìn Lưu Nhất Lân đang lười biếng tựa vào trên xe, không vui nói, "Từ khi nào cậu đã sửa đổi tính nết hơn nửa đêm rồi mà không có người phụ nữ nào ở bên cạnh vậy?"

Lưu Nhất Lân cười hắc hắc đến gần Vương Tuấn Khải, "Nói đến phụ nữ thì tôi lại không thể không nói đến cậu nhân viên ưu tú của tôi đang bị cậu bắt cóc kìa. . . . . . Cậu biết không? Hiện tại Male chỉ dựa vào một mình tôi xử lý, tôi mệt đến ngất ngư, ngộ nhỡ khách sạn vì một ông chủ như tôi đây mệt mỏi đến độ không thể nào kinh doanh được nữa, cậu phải bồi thường tổn thất cho tôi đấy! !"

Vương Tuấn Khải khom lưng chui vào trong xe, như không có việc gì lạnh nhạt nói, "Đi quán bar uống một ly đi!"

"Tôi không nghe lầm chứ? Không phải trước giờ cậu không thích đi quán bar sao. . . . . ."

Lưu Nhất Lân nhanh chóng chui vào trong xe, ngay sau đó đuổi theo xe Vương Tuấn Khải.

. . . . . .

Trong một quán bar nổi tiếng ở Los Angeles.

Nhàm chán nhìn quầy bar vắng vẻ, Lưu Nhất Lân đầy ai oán nói, "Tới quán bar chính là để ngắm nhìn mỹ nữ, cậu bao cả cái bar này lại còn không cho phép mỹ nữ vào đây, tôi ngồi ở chỗ này còn có ý nghĩa gì nữa chứ! !"

Vương Tuấn Khải nhấp một ngụm chất lỏng màu lam trong ly, nói thản nhiên, "Cậu theo dõi tôi cũng rất không có ý nghĩa?"

Lưu Nhất Lân lúng túng nói, "Tôi nào có theo dõi cậu. . . . . . Tôi vừa xuống máy bay liền lập tức đến "Vương thị" tìm cậu, bởi vì không thấy cậu, cho nên tôi mới nghĩ tới việc đi tìm em tiểu Nguyên của. . . . . . Tôi hỏi thăm từ chị Dư mới có được địa chỉ nhà trọ của em tiểu Nguyên, cho nên tôi lập tức chạy tới, vừa đúng lúc nhìn thấy cậu rời khỏi nhà trọ. Vì nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của cậu lúc rời đi, tôi sợ cậu xấu hổ nên mới không ra mặt. . . . . ." (:v)

Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc nhìn sang người nào đó, "Không ra mặt? Là vì không nhìn thấy được trò vui chứ gì?"

Lưu Nhất Lân lúng túng cười một tiếng, rồi sau đó lén lút nhìn chằm chằm vào khuôn mặt luôn bình tĩnh của Vương Tuấn Khải, ý cười vẫn không giảm nói, "Dựa theo tính cách ăn thịt không muốn nhả xương của cậu, tối nay chắc chắn là cậu tính ngủ lại ở chỗ của em tiểu Nguyên, tuy rằng cậu nói đi là đi gần hai tháng không để ý đến em tiểu Nguyên nên đã làm cho em ấy giận, nhưng hình như em tiểu Nguyên cũng không phải là loại người tuyệt tình như vậy đúng không?"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải ngó về phía trước, "Tin tức của cậu lần này ngược lại không chính xác."

Lưu Nhất Lân đắc ý nói, "Đó là bởi vì hơn một tháng nay Nhất Thuần đều nghỉ ngơi ở khách sạn của tôi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Không phải cô ấy mới trở về từ Milan sao?" Anh cũng mới gặp lại cô vào mấy ngày trước.

Lưu Nhất Lân lập tức cuống quít đổi lời nói, "À, công việc của cô ấy ở Milan có một số cảnh cần quay ở bờ biển, để cho tiện, nên phải nghỉ ở chỗ tôi."

Vương Tuấn Khải không có nghi ngờ gì.

Lưu Nhất Lân thấy Vương Tuấn Khải không có sinh nghi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, thiếu chút nữa anh đã nói hớ chuyện của Nhất Thuần rồi. . . . . .

Vương Tuấn Khảichậm rãi nói, "Nhất Thuần là một cô gái tốt, cậu phải để ý cô ấy nhiều một chút."

Tận đáy lòng Lưu Nhất Lân muốn hung hăng nện cho Vương Tuấn Khải một quyền. Đúng vậy, Nhất Thuần là một cô gái tốt, khổ nỗi người ta thích là cậu, sao tôi có thể chen chân vào chứ? Hơn nữa, biết cậu chỉ để ý đến em tiểu Nguyên, nên ngay cả chuyện Nhất Thuần thích cậu cũng không dám nói cho cậu biết. Một người đã yêu thích cậu đến vậy, tôi có thể có cơ hội sao? Nghĩ lại cũng thật tội nghiệp cho những người phụ nữ khờ dại, biết rất rõ người mình thích muốn ở chung với tình địch của mình, lại còn cố ý nói ra nước ngoài đi công tác để nhường thời gian và không gian cho tình địch. . . . . .

Càng không có thiên lý chính là, tại sao hai người phụ nữ tốt như vậy đều coi trọng cái tên nam nhân chỉ số IQ thấp này chứ?

Cuối cùng Lưu Nhất Lân cũng có một câu hỏi nghiêm túc, "Đúng rồi, chuyện đó. . . . . . Cậu đã nói với em tiểu Nguyên chưa?"

Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn thoáng qua Lưu Nhất Lân.

Lưu Nhất Lân thành thật nói, "Tôi mới vừa liên lạc với Nhất Thuần, nghe Nhất Thuần nói. . . ."

Vương Tuấn Khải lại thả trôi ánh mắt nhìn về phía nơi xa, nhàn nhạt nói, "Tôi không thể nào nói với cậu ấy."

"Tôi đồng ý với lựa chọn của cậu, chuyện này không nói cho em tiểu Nguyên ngược lại là một chuyện tốt. . . . . . Chỉ là nếu cậu không nói, có thể em tiểu Nguyên sẽ hiểu lầm cậu, hơn nữa bây giờ cậu còn phải chịu đựng áp lực. . . . . ." Giờ phút này giọng điệu của Lưu Nhất Lân cực kỳ nghiêm túc.

Vương Tuấn Khải để ly rượu xuống, bình tĩnh nói, "Tôi không có ý định để cho cậu ấy biết chuyện này."

Lưu Nhất Lân đồng ý gật đầu một cái, như đang xúc động nói ra, "Tuấn Khải, trước kia Nhất Thuần có nói với tôi, người nào được cậu yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc, tôi cứ nghĩ Nhất Thuần không hiểu rõ cậu, hiện tại tôi đã bắt đầu tin vào điều đó. . . . . ."

Không muốn tiếp tục để ý đến lời nhạo báng của Lưu Nhất Lân nữa, Vương Tuấn Khải trực tiếp rời khỏi quán bar.

----

Đêm đó, sau khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn bỏ đi của Vương Tuấn Khải, Lưu Nhất Lân đột nhiên cảm thấy đến lúc anh nên tìm Vương Nguyên ra ngoài nói chuyện một chút. . . . . . Cho nên, hôm sau Lưu Nhất Lân liền hẹn Vương Nguyên ở một quán cà phê gần "Vương thị".

Vương Nguyên nhìn thấy Lưu Nhất Lân thì rất vui mừng, "Lưu tổng!"

Lưu Nhất Lân cười nói, "Bây giờ tôi đã không còn là sếp em nữa rồi, em cứ gọi tôi là Lưu Nhâdt Lân đi!"

Vương Nguyên gật đầu, "Nhất Lân, sao anh lại tới Los Angeles?"

Lưu Nhất Lân làm bộ như lơ đãng nói, "Trên báo nói em và Tuấn Khải đã hòa hợp lại rồi, tôi tới thám thính xem khi nào Tuấn Khải sẽ cho em một cái hôn lễ long trọng."

Vẻ mặt đang tươi cười của Vương Nguyên dần dần trầm tĩnh lại, cậu rũ mắt xuống rồi sau đó ngước lên, bình tĩnh nói, "Nhất Lân, không giấu gì anh, tôi cảm thấy giữa tôi và anh ấy có rất nhiều rất nhiều chuyện không có cách nào giải quyết. . . . . . Lòng tôi rất phiền rất loạn, hiện tại tôi cũng không biết nên làm sao nữa. . . . . ."

Lưu Nhất Lân nghiêm túc nói, "Tuấn Khải cũng đã nói với tôi tình trạng sức khỏe của em. . . . . . Thật ra thì, những vấn đề này em cũng không cần băn khoăn làm gì, tôi tin rằng Tuấn Khải cũng đã có giải thích với em!"

Vương Nguyên nhẹ lắc đầu, "Lúc trước quả thật là tôi có lo lắng về chuyện này, nhưng sau đó tôi cũng nghĩ có thể anh ấy sẽ không để ý. . . . . . Thế nhưng, sau khi tôi nói cho anh ấy biết chuyện này, anh ấy đóng cửa bỏ đi, rồi hơn một tháng sau lại nói cho tôi biết thật ra thì anh ấy cũng không quan tâm đến chuyện này. . . . . . Tôi không biết tôi nên hiểu chuyện này như thế nào nữa, anh ấy nói anh ấy có lý do của mình, nhưng tôi không biết có lý do gì mà anh ấy không thể lập tức nói với tôi mà phải đợi sau này mới nói cho tôi biết? Anh biết không, tôi đã rất chán ghét cái cảm giác cứ mãi đoán suy nghĩ của anh ấy, tôi cảm thấy như vậy rất mệt mỏi. . . . . ."

Lưu Nhất Lân gật đầu ra vẻ hiểu được, "Vương Nguyên, tôi hiểu cảm giác của em, chuyện này tôi vốn cũng không muốn nói giúp cho Tuấn Khải, nhưng mà, có một số việc tôi thật sự phải nói cho em biết. . . . . ."

Vương Nguyên ngước mắt nhìn về phía Lưu Nhất Lân.

Lưu Nhất Lân thở dài một hơi mới chậm rãi nói, "Tuấn Khải, cậu ấy. . . . . ."

. . . . . .

Nghe xong lời của Lưu Nhất Lân kể, Vương Nguyên sững sờ tựa vào thành ghế dựa.

Lưu Nhất Lân an ủi Vương Nguyên một lúc rồi lập tức đứng dậy, "Vương Nguyêm, chuyện này em cũng đừng suy nghĩ nhiều, nếu không nhất định Tuấn Khải sẽ trách cứ tôi. . . . . . Xin lỗi, tôi đi rửa tay một lát."

Vương Nguyên gật đầu.

Sau khi đi vào toilet, Lưu Nhất Lân lập tức lấy ra điện thoại di động gọi cho Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải bỏ ngang cuộc họp, đi ra khỏi phòng, giọng điệu rõ ràng không vui, "Cậu nên biết lúc này tôi đang bận họp! !"

Lưu Nhất Lân xấu xa cười nói, "Tuấn Khải, tôi khuyên cậu tốt nhất bây giờ nên lấy lòng tôi, số tiền đăng tin nhắc tới lần trước cộng thêm việc mất tích của cậu nhân viên ưu tú mà tạo thành sự tổn thất cho khách sạn của tôi, sau này cậu phải đền bù lại tất cả cho tôi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bỏ một tay vào trong túi quần, nói ngắn gọn, "Trọng điểm đi."

Lưu Nhất Lân nhỏ giọng nói, "Bây giờ em tiểu Nguyên đang ngồi trong quán cà phê ở gần công ty cậu. . . . . . Tôi đã mất một phen môi lưỡi giải thích với em tiểu Nguyên giúp cậu, bây giờ cậu mau tới đây, tôi bảo đảm tối nay nhất định cậu có thể ôm em tiểu Nguyên mà ngủ một giấc thật ngon. . . . . . Đừng cảm ơn tôi, ai bảo chỉ số IQ của tôi cao hơn cậu chứ! !"

END CHƯƠNG 142

^^ m.n có đoán được chuyện Nhất Lân nói với Vương Nguyên là gì không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top