Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 144: Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vươngg thiếu gia, chúng tôi về trước nha. . . . . ."

"Được, ngày mai gặp!"

Sau khi nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, Vương Nguyên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì cả người cậu đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.

Hơi thở quen thuộc của Vương Tuấn Khải quanh quẩn khắp người cậu, Vương Nguyên xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng vùng ra, "Có rất nhiều đồng nghiệp, đừng vậy mà. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vô cùng thân mật gác cằm lên vai Vương Nguyên, phà hơi nóng vào một bên tai cậu, "Anh không ngại!"

Cậu bĩu môi, "Nhưng em ngại!"

Anh cười buông cậu ra, nhẹ giọng nói, "Chúng ta về thôi!"

Cậu giãy ra khỏi anh, "Em về nhà trọ của em, anh cứ tự nhiên!"

Anh hơi nhíu mày, "Còn giận anh sao?"

Cậu có chút thất vọng nhìn anh, "Em có thể không tức giận sao?

Bảo Nhi còn hơn hai tháng nữa mới được năm tuổi, anh đã đưa con đi nhà trẻ ở một mình, em rất lo lắng cho nó. . . . .."

Anh đỡ nhẹ lấy bả vai cậu, an ủi nói, "Anh đã thương lượng với người ở nhà trẻ chăm sóc con 24 giờ, em không cần phải lo lắng cho con vào buổi tối, huống chi mỗi tuần anh sẽ đón con về chơi một lần. . . . .."

Cậu không nỡ nói, "Tại sao phải đi nhà trẻ ở một mình chứ? Mỗi ngày em đều có thể đi đón con mà. . . . . ."

Anh cười khẽ, "Đồ ngốc, lúc còn nhỏ anh cũng từng sống ở nhà trẻ một mình một năm, anh biết rõ để đứa nhỏ tự đi học một mình là một chuyện rất quan trọng. . . . . . Em không thấy Bảo Nhi vẫn không rời được Nhất Thuần sao? Nếu sau này đưa Bảo Nhi từ nhà trẻ về, người được tiếp xúc mỗi ngày đều là em, dần dần Bảo Nhi cũng sẽ chỉ biết nhớ có mỗi mình em thôi. . . . . ."

Cậu cụp mắt xuống, "Nhưng mà em vẫn có chút không đành lòng. . . . . ."

Anh búng nhẹ lên chóp mũi cậu, "Mỗi tuần đều có thể gặp, không có sao."

Cậu bất đắc dĩ gật gật đầu, "Được rồi!"

Anh ôm chặt eo cậu, "Vậy bây giờ chịu để anh đưa em về nhà trọ chưa?"

Cậu lắc đầu, đôi mắt đáng yêu trợn tròn nhìn anh, "Em đói bụng rồi. . . . . ."

Anh phì cười một tiếng, "Đi thôi, anh dẫn em đến một nhà hàng mới mở dùng cơm."

. . . . . .

Buổi tối, tại nhà trọ.

Vương Tuấn Khải tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm thì Vương Nguyên đã nghiêng đầu nằm ngủ ở trên giường.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy hình ảnh này không vui nhíu mày, sau đó ngồi ở mép giường nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên vẫn chưa ngủ say, cậu mơ mơ màng màng hí một mắt nhìn anh, ậm ờ nói, "Sao anh chưa ngủ? Gần đây không phải là vì chuyện công ty rất mệt sao?"

Vương Tuấn Khải cúi đầu xuống hôn Vương Nguyên, "Không mệt lắm. . . . . ."

Vương Nguyên cảm giác được đôi môi nóng rực của Vương Tuấn Khải khi hôn cậu, cậu cố gắng vươn tay gỡ tay anh ra, "Đừng làm loạn, bác sĩ có nói hiện tại anh không thích hợp những chuyện này. . . . . ."

Vương Tuấn Khải không thèm quan tâm tới chống cự của Vương Nguyên, trực tiếp vùi đầu vào cổ cậu.

Vương Nguyên dần dần bị Vương Tuấn Khải làm tỉnh hẳn, cậu dùng tất cả hơi sức đẩy anh ra, dáng vẻ nghiêm nghị nói, "Đừng như thế, cơ thể anh vẫn chưa có lành. . . . . ."

Giờ phút này tận đáy lòng Vương Tuấn Khải âm thầm chửi bới Lưu Nhất Lân, rồi chỉ có thể dằn lại sự kích thích trong người, mềm mỏng dụ dỗ Vương Nguyên, "Cơ thể của anh, anh hiểu rất rõ, không có sao đâu . . . . ."

Vương Nguyên lập tức ngồi dậy, nghiêm túc cau mày, "Sao anh có thể đem sức khỏe của mình ra đùa được chứ? Lỡ như làm tổn thương đến xương sống lần nữa, việc này có thể sẽ ảnh hưởng đến anh cả đời. . . . . . Nghe lời em, ngủ đi, được không?" Cậu vươn tay vuốt ve gương mặt điển trai của anh, hiếm khi được an ủi anh một lần.

Vương Tuấn Khải bất cần đến sự khuyên can của Vương Nguyên, trực tiếp đè Vương Nguyên lên đầu giường, "Chỉ một lần thôi, anh sẽ cẩn thận. . . . . ."

Vương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Vương Tuấn Khải đã tàn sát lên môi cậu.

Rõ ràng do bị đè nén đã quá lâu, mỗi một lần Vương Tuấn Khải xâm nhập vào răng môi cậu đều là xen lẫn ham muốn mãnh liệt cùng cơ thể hừng hực nóng bỏng.

Vương Nguyên định đẩy ra, nhưng Vương Tuấn Khải liền bắt được tay cậu.

Một lúc lâu sau, đến khi Vương Tuấn Khải đưa ngón tay chuyển đến chiếc nút cài của áo ngủ Vương Nguyên thì lúc này cậu mới có cơ hội dùng sức đẩy anh ra.

Vương Tuấn Khải dường như đã không còn kiên nhẫn được nữa, nghiêng đầu sang, con ngươi đen sáng quắc nhiễm đầy dục vọng nhìn chằm chằm Vương Nguyên.

Vương Nguyên ngay lập tức nhảy xuống giường, giữ khoảng cách với Vương Tuấn Khải, cậu nghiêm túc nói, "Lưu Nhất Lân có nói ít nhất anh phải nghỉ ngơi đến hai tháng, anh đã quên lời bác sĩ dặn rồi sao?"

Vương Tuấn Khải ngay tức khắc ngã xuống giường. Tên Lưu Nhất Lân đáng chết, anh thật muốn giết hắn!

Vương Nguyên thấy Vương Nguyên mất hứng ngã xuống giường, để tránh cho anh tiếp tục nghĩ đến những điều không nên nghĩ, Vương Nguyên vừa thụt lùi ra khỏi phòng vừa nhỏ giọng nói, "À, đột nhiên em không muốn ngủ nữa, anh ngủ trước đi, em ra phòng khách xem tivi một lát. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhắm hai mắt lại, không muốn trả lời cậu.

Vương Nguyên lập tức bước ra phòng khách, mở ti vi xem.

Ngồi xem kênh phim truyền hình trên ti vi, Vương Nguyên bởi vì mệt mỏi nên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trong lúc mơ màng đang ngủ, cậu có cảm giác mình như được ai đó bế lên khỏi ghế sofa, đến khi cậu ý thức được cũng là lúc câj bị người nào đó đặt lên giường, cả người người đó nóng như lửa đốt, thân thể to lớn nhanh chóng phủ lên người cậu.
(Có người nhịn không nổi rồi :v)

Trong đêm tối, nhìn thấy đôi mắt nóng bỏng sáng rực của anh, cơn buồn ngủ của cậu bỗng nhiên tan biến, cậu cố hết sức chống đẩy anh, "Tuấn Khải! !"

Bờ môi ấm nóng của anh hôn lên xương bả vai của cậu, giọng khàn khàn ồ ồ nói, "Anh sẽ cẩn thận. . . . . ." Dứt lời môi anh liền bao lấy môi cậu.

Dần dần, tất cả mọi động tác chống đối của cậu đều bị anh kiềm chế. . . . . .

Cuối cùng, quần áo của cả hai đều vung vãi đầy đất, anh chìm vào cậu thật sâu. . . . . .

. . . . . .

Sau cơn mỏi mệt, Vương Nguyên gối đầu lên cánh tay Vương Tuấn Khải, hai gò má ửng đỏ, hô hấp vẫn chưa có phục hồi ổn định.

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ một cái lên trán ướt đẫm mồ hôi của Vương Nguyên, "Mệt không?"

Vương Nguyên gật đầu, bỗng dưng cậu nghi ngờ nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải dáng vẻ tươi cười sau khi đã hoàn toàn được thỏa mãn, "Sao lại nhìn anh như thế?"

Nhìn Vương Tuấn Khải sau khi "Cầm thú" rồi lại nhã nhặn nở nụ cười, Vương Nguyên nhỏ giọng lầm bầm, "Có chỗ nào giống như một người vừa mới bị thương xong chứ. . . . . ." Có trời mới biết, phương diện năng lực chỗ nào đấy của người nào đó dường như vẫn như cũ không hề thuyên giảm. . . . . .

Vương Tuấn Khải nghe được Vương Nguyên đang nho nhỏ nói thầm gì đó, nhưng anh vẫn muốn trêu chọc cậu, "Em nói cái gì?"

Vương Nguyên vội vàng xua tay, "Không có gì. . . . . . Chỉ là có chút lo lắng, bây giờ anh có cảm thấy chỗ nào không được khỏe không?"

Khóe miệng Vương Tuấn Khải ẩn hiện ý cười, "Em cảm thấy vừa rồi anh giống như có chuyện gì sao?"

Cậu nhất thời xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, "Anh không nghiêm túc chút nào, em lười phải nói chuyện với anh."

Anh cười ôm cậu vào trong ngực, hôn nhẹ lên mặt cậu, nhỏ nhẹ dỗ dành nói, "Được rồi, nói một chuyện nghiêm túc với em. . . . . . Ngày mai anh đưa em tới bệnh viện một chuyến!"

Vương Nguyên từ trong ngực Vương Tuấn Khải ngước mắt lên, "Hả?"

Vương Tuấn Khải từ tốn nói, "Ở Mỹ có thiết bị điều trị rất tốt, anh tin rằng sức khỏe cơ thể em có thể chữa khỏi. . . . . . Ngày mai anh và em đi bệnh viện hỏi thăm một chút?"

Vương Nguyên hụt hẫng nhíu lại chân mày, "Anh chán ghét em sao?"

Anh thương yêu nói, "Đồ ngốc, anh làm sao có thể ghét bỏ em? Các biện pháp ngừa thai không bao giờ chính xác được trăm phần trăm, anh không muốn để cơ thể em tiếp tục chịu thêm sự tổn thương nào nữa. . . . . . Nếu thật sự không có cách nào chữa khỏi, anh phải đi làm phẫu thuật triệt sản."

Vương Nguyên đầu tiên là kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải, rồi sau đó ánh mắt từ từ chuyển thành ảm đạm, "Em đã hỏi qua bác sĩ, người ta nói cơ thể em muốn chữa khỏi tỷ lệ rất thấp. . . . ."

Vương Tuấn Khải đau lòng mà hôn lên mi mắt Vương Nguyên, "Ngoan, tỷ lệ rất thấp không có nghĩa là không thể, chúng ta không được dễ dàng từ bỏ như vậy. . . . . ."

Vương Nguyên mở to mắt nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, sâu kín hỏi, "Tuấn Khải, anh hãy nói thật cho em biết, anh thật sự không để ý em thế này sao?"

Vương Tuấn Khải kiên nhẫn nói, "Chuyện cho tới bây giờ em vẫn còn nghi ngờ anh vậy sao?"

Vương Nguyên hiểu giờ phút này cậu không nên hoài nghi anh, bởi vì nếu như anh thật sự để ý, thì lúc này anh không cần ở bên cạnh cậu, nhưng mà. . . . . .

Vương Nguyên lúc nào cũng có cảm giác thân thể cậu bị như thế, dù sao cũng giống như là một khuyết điểm, cậu sợ rằng có một ngày anh sẽ để ý.

Thấy cậu vẫn trầm mặc, Vương Tuấn Khải nhếch môi cười, "Em thật đúng là ngốc. . . . . . Việc gì cũng dễ suy nghĩ nhiều như vậy, về sau anh không biết phải lấy đâu ra nhiều phương pháp để dỗ dành em đây?"

Vương Nguyên bị lời nói đùa của anh chọc cười, "Đáng ghét. . . . . ."

Cằm anh để lên những sợi tóc tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của cậu, khàn giọng nói, "Nếu em không muốn đi thì bỏ đi, chỉ cần em vui vẻ là được rồi!"

Thế nhưng cậu lại lắc lắc đầu, "Không, em muốn đi! Trước đây em không dám đi là vì em sợ một mình đối mặt với chuyện này, bây giờ đã có anh ở bên cạnh, em nghĩ, cho dù em có gặp phải tình huống xấu nhất, em cũng sẽ không sợ!"

Anh hôn nhẹ lên mái tóc cậu, "Ừ, ngày mai anh sẽ túc trực ở bên cạnh em. . . . . ."

Hôm sau, Vương Tuấn Khải đi cùng với Vương Nguyên vào bệnh viện phụ khoa uy tín lớn nhất Los Angeles.

Do Vương Tuấn Khải đã có hẹn trước với bác sĩ, nên Vương Nguyên không cần chờ lâu liền đi vào phòng làm kiểm tra.

Sau khi Vương Nguyên vào phòng xét nghiệm, Vương Tuấn Khải đi tìm bác sĩ Hoffman cũng làm việc ở bệnh viện này.

Sau phòng bác sĩ làm việc, giờ phút này ngồi đối diện với Vương Tuấn Khải chính là bác sĩ Hoffman hai ngày trước gọi điện thoại cho anh.

Hoffman nhìn thấy Vương Tưân Khải ngay lập tức tỏ vẻ lễ độ cung kính, "Vương tổng, đợi Vươngg thiếu gia kiểm tra cơ thể xong, lấy được trứng khỏe mạnh, chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Ông nhanh chóng sắp xếp đi, tôi không mong muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào." Anh đã không thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa.

Hoffman gật đầu, "Vương tổng yên tâm, nhất định sẽ không có sai lầm gì."

Trong lúc đang nói chuyện, ngoài cửa phòng làm việc của Hoffman đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Hoffman nói, "Vào đi."

Cửa phòng được mở ra, nữ bác sĩ trung niên vừa giúp Vương Nguyên làm kiểm tra bước vào phòng làm việc của Hoffman.

Hoffman hỏi bác sĩ nữ, "Lynda, suông sẻ không?"

Nữ bác sĩ cười trả lời, "Trứng của Vươngg thiếu gia rất khỏe mạnh, phẫu thuật mang thai hộ có thể rất nhanh tiến hành. . . . . . Ngoài ra, còn có một chuyện thật đáng vui mừng. Mới vừa rồi lúc làm kiểm tra cho Vươngg thiếu gia thì phát hiện tình trạng thân thể của cậu ấy cũng không có nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng, tôi tin rằng nếu cho Vươngg thiếu gia thời gian nửa năm trị liệu, cơ thể cậu ấy vẫn có cơ hội chữa khỏi."

"Thật không?" Hoffman nhất thời vui sướng, lập tức báo với Vương Tuấn Khải, "Vương tổng, Lynda là bác sĩ khám và chữa bệnh uy tín nhất phụ khoa của bệnh viện, cô ấy nói Vươngg thiếu gia có thể chữa khỏi tất nhiên có vài phần nắm chắc. . . . . . Đây thật là một chuyện đáng vui mừng."

Khuôn mặt lạnh lùng vốn có của Vương Tuấn Khải vào lúc này đã được thả lỏng đôi chút, anh không dám khẳng định hỏi nữ bác sĩ, "Có thể nhanh chóng chữa khỏi hay không?"

Bác sĩ nữ lắc đầu, "Vương tổng, Vươngg thiếu gia là bởi vì gặp tai nạn xe cộ mà khiến xương chậu của cậu ấy bị hẹp, trước đó có bác sĩ nói Vươngg thiếu gia không dễ dàng chữa khỏi là bởi vì xương chậu cậu ấy thư bẩm sinh đã hẹp, tôi nghĩ lần sinh nở trước đây của Vươngg thiếu gia nhất định là rất khó khăn cộng thêm ý chí cậu ấy mạnh mẽ lắm mới có thể sinh nở được thuận lợi, hiện tại xương chậu Vươngg thiếu gia càng thêm bị hẹp, bởi vì phẩu thuật theo kiểu chính làm không tốt sẽ rất dễ dàng dẫn đến về sau cả đời cậu ấy không thể sinh con, cho nên trước khi sự việc đó xảy ra không có bác sĩ nào dám nhận lấy trách nhiệm giúp cho bệnh nhân làm phẫu thuật này. . . . . . Nhưng tôi thấy rằng tình huống của Vươngg thiếu gia cũng chưa đến mức không cứu vãn được, chỉ cần chúng tôi không nóng lòng để chữa trị, phải tốn nửa năm mới có đủ thời gian để điều trị. . . . . ."

. . . . . .

Vương Nguyên đi ra khỏi phòng xét nghiệm, thoáng liếc mắt đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang chờ ở ngoài phòng bệnh.

Vương Tuấn Khảk kịp thời đỡ lấy Vương Nguyên, khẩn trương nói, "Sao rồi? Có tốt không?"

Vương Nguyên nhẹ lắc lắc đầu, "Không có sao, chỉ là trong lòng rất khẩn trương, em sợ sau khi bác sĩ kiểm tra xong rồi báo cho em biết kết quả không tốt. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ôm ngang eo Vương Nguyên, nhẹ giọng an ủi nói, "Vậy anh cùng em đi lấy kết quả kiểm tra."

Vương Nguyên lắc đầu, "Không cần, em muốn tự mình đi lấy. . . . . ." Cậu sợ lúc có anh bên cạnh lại nghe được bác sĩ tuyên bố tin xấu nhất, bởi vì không muốn để anh nhìn thấy giây phút khổ sở của cậu.

Anh không miễn cưỡng cậu, "Được, anh ở bên ngoài chờ em."

Cậu lập tức đi vào phòng làm việc của bác sĩ Lynda.

Nhìn Vương Nguyên bước vào phòng làm việc của bác sĩ, khóe miệng Vương Tuấn Khải không kiềm được thoáng nhếch lên cười nhẹ. Anh cũng có thể tưởng tượng được một chút nữa cậu trai nhỏ của anh sẽ dùng biểu tình gì xuất hiện ở trước mặt anh. . . . . .

Khoảng chừng mười phút, Vương Nguyên bước ra khỏi phòng khám.

Trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Vương Nguyên rõ ràng không thể che giấu niềm vui sướng, nhưng khi nhìn vào mắt anh lại cố ý tỏ ra ảm đạm.

Vương Tuấn Khải cũng làm như không biết gì về chuyện Vương Nguyên, rất phối hợp nói, "Em yêu, thế nào rồi?"

Vương Nguyên rũ xuống rèm mắt, mím môi, thật giống như tủi thân nói, "Tuấn Khải, bác sĩ nói. . . . . . Bác sĩ nói. . . . . ."

Anh cố ra vẻ nín thở, "Ừ, nói sao?"

Tận đáy lòng câj vui sướng mà muốn thét to lên, nhưng vì muốn cho anh một tin vui bất ngờ, cậu tiếp tục nức nở nói, "Bác sĩ nói cơ thể em. . . . . ."

Ngay lúc này Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào trong ngực, "Dù kết quả có thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em. . . . . ."

Cậu ngước lên đôi mắt trong suốt nhìn anh, "Nếu như sau này em vẫn có thể có con, em có được yêu cầu anh cùng vào phòng sinh với em không?"

Anh nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của cậu, "Cái . . . . . . Cái gì?"

Cậu đột nhiên vươn tay ôm chặt cổ anh, nhảy nhót vui mừng ở trước mặt anh, "Tuấn Khải, bác sĩ nói cơ thể em vẫn có khả năng chữa khỏi. Có thể, chỉ cần nửa năm này đúng hẹn tới bệnh viện điều trị thân thể. . . . . . Nửa năm sau em đã có thể mang thai sinh con rồi!"

Khuôn mặt tươi cười của cậu lúc này rực rỡ xinh đẹp, anh nhìn cậu có chút hơi thất thần. Anh không còn nhớ, đã bao lâu anh không được nhìn thấy nét mặt mừng rỡ vui sướng của cậu như lúc này, cũng đã là ba của một đứa con, dạng vẻ vui sướng lúc này như vẫn còn là một cậu trai nhỏ. . . . . . Nhưng điều anh chờ đợi chính là nhìn thấy bộ dáng tươi cười thỏa mãn hạnh phúc của cậu vào giờ phút này.

Thấy anh thất thần, cậu này này nói, "Tuấn Khải, Tuấn Khải, không phải anh đang giận em chứ? Người ta chỉ là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ thôi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lập tức bình tĩnh lại, khóe miệng anh thoáng hiện lên ý cười nhẹ, thâm tình nhìn cậu, "Từ khi nào mà em đã trở nên hư hỏng như thế hả?"

Cậu hất mặt, hừ hừ nói, "Học theo anh đấy, ai bảo anh gạt em hết lần này đến lần khác, hôm nay cuối cùng em cũng đã lừa anh được một lần. . . . . ."

Nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của cậu, anh lắc lắc đầu, yêu thương cười cười.

Hai tuần sau.

Sau khi Vương Nguyên được bệnh viện kiểm tra toàn bộ cơ thể, cậu tươi cười đi ra khỏi bệnh viện đi.

Bác sĩ nói tình trạng thân thể của cậu khôi phục so với dự tính cũng không sai biệt lắm, nếu như có thể dựa theo đó tiếp tục phát triển, không tới nửa năm, cơ thể của cậu cũng có thể hoàn toàn khôi phục.

Vương Nguyên nghe bác sĩ nói thế thật rất vui, cậu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Tuấn Khải. Hai tuần nay, hầu như mỗi lần cậu tới bệnh viện anh cũng đều ở bên cạnh cậu, hôm nay vì công ty anh có chuyện, cậu phải nói mãi anh mới đến" Vương thị" mà không cùng cậu tới bệnh viện, nhưng cho dù anh không có ở bên cạnh cậu cũng không quên căn dặn cậu sau khi kiểm tra xong thì phải lập tức gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tự mình tới đón cậu.

Vương Nguyên tươi cười vui vẻ đang tính gọi điện thoại, thì lúc này, bên cạnh cậu lại truyền đến tiếng còi xe.

Cậu xoay đầu nhìn về hướng chiếc xe xa xỉ bên cạnh, cửa kính xe vừa hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của cậu trong nháy mắt nở rộ vui sướng.

Vương Tuấn Khải đi xuống xe, nhăn nhíu mặt mày, "Tại sao không có gọi điện thoại cho anh đã tự mình rời khỏi bệnh viện?"

Cậu ờ ờ nói, "Tự mình em biết đón tắc xi đi về."

Anh càng nhíu lại chặt đầu lông mày, "Làm sao anh có thể yên tâm chứ?"

Cậu ngay lập tức khoác tay anh, ngọt ngào nói, "Được rồi, về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói, được chưa. . . . . . Sau khi kiểm tra xong, em đã quên gọi điện thoại cho anh, bây giờ mới nhớ tới thôi, không ngờ là anh đã tới rồi. . . . . ."

Con ngươi đen gian xảo của Vương Tuấn Khải nheo lại, "Thế nào, hôm nay biết cách qua mặt anh rồi sao?"

Vương Nguyên khó nén được vui sướng, "Nói cho anh biết một tin tốt, bác sĩ nói tình trạng cơ thể em khôi phục rất tốt, có lẽ không cần tới nửa năm là có thể trị khỏi."

Anh cúi đầu chạm nhẹ lên gò má cậu, "Anh tin rằng rất nhanh chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa. . . . . ."

Vương Nguyên gật đầu, "Dạ, dạ."

Trong đầu cậu đã bắt đầu mong ngóng đứa nhỏ kế tiếp của cậu và anh, nói thật, Bảo Nhi càng lớn càng giống cậu như đúc, cậu hy vọng về sau giá như có thể có một đứa nhỏ giống anh, bởi vì cậu thật sự rất tò mò đứa nhỏ giống anh sẽ có dáng vẻ như thế nào. . . . . .

Vương Tuấn Khải mở cửa xe cho Vương Nguyên, "Lên xe đi!"

Vương Nguyên vui mừng phấn khởi ngồi vào vị trí ghế phụ. Gần đây dường như anh không còn phiền não vì chuyện công ty nữa, nên cảm giác bất an lúc trước của cậu cũng dần dần biến mất, vì thế, giờ phút này cậu cũng không cần phải lo nghĩ đến điều gì, cảm thấy tất cả mọi mây mù cũng đã dần cách xa bọn họ.

Xe từ từ chạy êm trên đường, Vương Nguyên đang vui vẻ quay sang hỏi Vương Tuấn Khải, "À, tuần này khi nào Bảo Nhi trở về vậy? Lần trước em nhìn thấy con hình như gầy đi, em sợ con không thích ứng với việc đổi nhà trẻ mới. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói, "Con bé rất tốt. . . . . . Ngày mai anh sẽ đi nhà trẻ đón con về."

Vương Nguyên vui vẻ gật đầu, "Dạ."

Vương Tuấn Khải thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Vương Nguyên, bỗng dưng không đàng hoàng mở miệng nói, "Nếu như muốn sáng ngày mai anh đi đón Bảo Nhi sớm, chi bằng bây giờ em nên nghĩ xem làm thế nào để hối lộ anh đi?" Trời mới biết, bác sĩ căn dặn anh vì để phối hợp trị liệu cho cậu, trước khi cậu được chữa khỏi bọn họ tốt nhất không thể quan hệ với nhau. . . . . . Mà cậu vì phòng ngừa anh "Ăn vạ", thậm chí ngay cả một cái hôn môi đơn giản cậu cũng muốn trốn tránh, cộng thêm việc buổi tối ôm cậu ngủ nhưng lại không thể làm được gì, anh quả thực là bị tra tấn.

Vương Nguyên sửng sốt một giây, sau đó ngượng ngùng chủ động hôn Vương Tuấn Khải một cái, không quên căn dặn, "Anh phải đi đón Bảo Nhi sớm một chút nha, em ở nhà làm món thơm chiên trứng ốp lếp mà con bé thích ăn nhất, lúc con về nhìn thấy nhất định sẽ rất vui." Vì Bảo Nhi, mấy ngày trước cậu đã cố ý lên mạng học làm món ăn sáng này.

Vương Tuấn Khải có vẻ hài lòng cười nhẹ, nhưng lúc này, xe của anh lại đột nhiên rung mạnh một cái, sau đó dừng hẳn lại.

Vương Nguyên không hiểu được chuyện gì xảy ra, thì lúc này Vương Tuấn Khải vỗ một cái lên vô-lăng, chửi thầm, "Chết tiệt, xe chết máy rồi!" (Hô hô =))) )

Vương Nguyên nhíu lông mày, "Vậy làm sao bây giờ?" Từ đây về đến nhà trọ của cậu còn tới nửa đường xe, nếu chờ xe đến đón bọn họ, thì chắc phải đợi rất lâu. . . . . . Cũng may là xe họ không có ngừng ở giữa đường.

Vương Tuấn Khải nói Vương Nguyên, "Trong cốp sau có hộp đồ nghề, em lấy đến dùm anh, để anh kiểm tra xem nguyên nhân chết máy là gì, có lẽ rất nhanh sẽ giải quyết được."

Vương Nguyên không có suy nghĩ nhiều liền bước xuống xe, sau đó mở ra cốp sau xe.

Ngay lúc này, từng cánh hoa hồng đầy kín ở sau cốp xe bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Nguyên.

Cậu sững sờ.

Lúc này Vương Tuấn Khải bước tới ôm ngang chiếc eo nhỏ nhắn của Vương Nguyên, yêu thương hỏi cậu, "Thích không?"

Vương Nguyên nhìn những cánh hoa hồng chất đầy trong cốp xe, lòng cảm thấy vô cùng lãng mạn, sống mũi bỗng cay cay, cảm động nói, "Anh lại gạt em?"

Khóe miệng Vương Tuấn Khải hơi nhếch lên, "Em nhìn kỹ những cánh hoa hồng này đi."

Vương Nguyên lập tức nhìn lại những cánh hoa hồng lần nữa, bỗng nhiên cậu phát hiện trong một đóa hoa hồng đỏ thắm mọng nước bên trong lại lồng vào một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh.

Chiếc nhẫn kim cương này Vương Nguyên biết, đó là chiếc nhẫn kim cương ánh huỳnh quang mà ba năm trước anh chuẩn bị bổ sung vào lôn lễ cho cậu . . . . . .

Vương Nguyên kinh ngạc cầm lên chiếc nhẫn, vành mắt đỏ hoe nhìn anh.

Vương Tuấn Khải sâu sắc đưa mắt nhìn Vương Nguyên, nghiêm túc hỏi, "Vương Nguyên thiếu gia, một tuần lễ sau, không biết em có bằng lòng làm cô dâu của anh hay không?"

END CHƯƠNG 144

Sao trông nó hạnh phúc thế nhỉ?! Đột nhiên cảm thấy nhớ ngược :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top