Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 158: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần lễ sau, Bảo Nhi được xuất viện. . . . . .

Cuộc sống dường như lần nữa trở lại bình yên.

"Ba, sao ba không nghe Bảo Nhi nói chuyện vậy?”

Hai ba con đang ngồi trên sân cỏ trong vườn hoa phơi nắng, Bảo Nhi nghiêng đầu hỏi Vương Nguyên.

Vương Nguyên đang trong trạng thái thẫn thờ chợt bừng tỉnh, nghe thấy Bảo Nhi nói như vậy lập tức ôm cho Bảo Nhi ngồi lên đùi mình: “Ba đang suy nghĩ vài chuyện thôi!”

Bảo Nhi cau mày, "Ba suy nghĩ chuyện gì đó?"

Vương Nguyên ngắm nhìn gương mặt Bảo Nhi một hồi lâu, nhẹ nhàng nói, "Ba đang suy nghĩ về một bạn nhỏ rất giống con. . . . . ."

Bảo Nhi nghe vậy liền cụp hàng mi dài xuống, "Ba không thích Bảo Nhi rồi sao?"

Vương Nguyên thương yêu hôn lên gò má phúng phính của Bảo Nhi một cái, "Con thật ngốc, ba tất nhiên yêu Bảo Nhi nhất rồi. . . . . ."

Bảo Nhi dựa vào ôm lấy Vương Nguyên, không vui hỏi, " Vậy tại sao ba lại nghĩ đến người bạn nhỏ kia?”

Vương Nguyên dừng một chút, "Bởi vì bạn nhỏ đó cũng là con gái của ba.”

Bảo Nhi nhất thời mở to hai mắt, "Là con của cha và ba sao?"

Vương Nguyên gật đầu, "Ừm."

Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt sáng trong chờ đợi nhìn Vương Nguyên: “Trong bụng của ba có em bé rồi sao?”

Hốc mắt Vương Nguyên ửng ửng hơi nước, cậu nhẹ lắc lắc đầu: “Hiện tại ba có Bảo Nhi cũng rất thỏa mãn rồi.”

Bảo Nhi ra vẻ mất mác nói: “Nhưng mà Bảo Nhi cũng rất muốn có một em gái............ Như vậy thì Bảo Nhi có thể cùng em gái chơi búp bê, cùng đến nhà trẻ.”

Vương Nguyên bị ngôn ngữ ngây thơ chất phác của Bảo Nhi chọc cười, "Ngốc ạ, nếu ba sinh em gái, Bảo Nhi sẽ không muốn tới nhà trẻ nữa...........”

. . . . . .

Vương Nguyên  ẵm Bảo Nhi đi vào biệt thự, vừa đúng lúc người giúp việc đang đi tìm cậu.

"Cậu chủ, điện thoại của cậu?"

Vương Nguyên ngẩn người, "À, được."

Người giúp việc đón Bảo Nhi từ trong tay Vương Nguyên, cậu lập tức đi đến bên cạnh bàn điện thoại nhấc lên điện thoại.

"Vương Nguyên. . . . . ."

Vương Nguyên dường như đã có chuẩn bị tâm lý khi nghe giọng nói trong điện thoại, cậu bình tĩnh nói: “Em nhớ đã nói với anh đó là lần cuối cùng em gọi điện cho anh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ áy náy nói, "Xin lỗi, anh đã không giữ lời. . . . . . Hôm nay anh gọi điện thoại cho em cũng không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói với em một tiếng cám ơn.”

Vương Nguyên im lặng.

Dịch Dương Thiên Tỉ lại nói, "Lần trước nếu không có sự giúp đỡ của em, anh nghĩ anh đã sập bẫy hợp đồng đó rồi............. Anh biết rõ chuyện này là do Vương Tuấn Khải bày ra, kế hoạch bị thất bại, anh ta có biết nguyên nhân là em không?”

Giọng điệu Thiên Tỉ vẫn dịu dàng êm ái giống ngày trước, Vương Nguyên nghe vậy cắn răng nói: "Thiên Tỉ, em mong rằng từ nay về sau anh đừng gọi điện thoại cho em nữa, cũng đừng hỏi bất kỳ chuyện gì giữa hai chồng em, hiện tại em rất tốt, không cần anh quan tâm, cũng không cần anh thỉnh thoảng hỏi thăm, nếu như có thể thì xin anh hãy mang cuộc sống của anh vĩnh viễn cách xa em một chút, cả đời này em sẽ rất cảm kích anh, xin anh --- Từ nay về sau đừng gọi điện thoại cho em nữa!”

Dịch Dương Thiên Tỉ giống như không ngờ tới Vương Nguyên lại bị mất khống chế cảm xúc như vậy, anh lo lắng hỏi, "Vương Nguyên, em làm sao vậy?"

"Thật xin lỗi, em chỉ muốn có một cuộc sống bình yên hạnh phúc mà thôi." Lúc nói xong những lời này, Vương Nguyên cũng đưa tay rút dây điện thoại ra.

Người giúp việc thấy bộ dáng tức giận của Vương Nguyên cũng nơm nớp lo sợ đứng nép sang một bên.

Vương Nguyên ngước mắt nhìn về phía người giúp việc, lạnh lùng nói, "Tôi đã nói với chị, từ nay về sau người này gọi điện tới thì đừng có báo lại cho tôi biết, chị không nghe thấy sao?”

Người giúp việc bị bộ dạng tức giận của Vương Nguyên làm cho khiếp sợ, nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi, cậu chủ, tôi chỉ là cho rằng. . . . . . Cho rằng. . . . . ."

Vương Nguyên quay đầu sang một bên, liên tục hít sâu vài cái.

Người giúp việc nhìn hai vai Vương Nguyên đang run nhè nhẹ, nhẹ giọng hỏi, "Cậu chủ, cậu không sao chứ?"

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu sau đó trừng lớn mắt, bình tĩnh nói, "Tôi không sao. . . . . . Thật xin lỗi, vừa rồi tâm tình của tôi không được tốt. . . . . . Chị đi xuống đi!"

"Dạ."

Sau khi người giúp việc đi, Vương Nguyên mệt mỏi vô lực ngồi tựa lưng vào ghế sofa.

Cậu từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng nước mắt cứ dần dần nhuộm đỏ.

Từ ngày đầu tiên cậu và Vương Tuấn Khải trở lại biệt thự, tất cả người giúp việc trên dưới trong biệt thự đều nhận ra giữa cậu cùng anh đã xảy ra vấn đề. . . . . .

Bởi vì, hình ảnh lúc họ xuất hiện cùng nhau hoặc đi chung dần dần ít đi, nội dung hai người nói chuyện cũng chỉ quay quanh Bảo Nhi, ngay cả cơ hội ánh mắt nhìn nhau cũng rất ít.

Sau đó không lâu, người làm trong biệt thự từ trên xuống dưới bắt đầu truyền tai nhau – Cậu chủ đã từng vì một người đàn ông họ Dịch mà mấy lần cãi nhau với ông chủ, cho nên ông chủ mới nổi giận, sau đó hôn nhân của họ liên tục xảy ra vấn đề.

Cho nên đến hôm nay, các người giúp việc đều không dám lơ là điện thoại của Dịch Dương Thiên Tỉ gọi tới, bởi vì mọi người đều cho rằng Vương Nguyên vẫn còn để ý. . . . . .

. . . . . .

Trong đáy lòng tự chế giễu chính mình một phen, Vương Nguyên đưa tay lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, rồi làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Tại Vương thị."

Chị Dư đi vào phòng làm việc đúng lúc Vương Tuấn Khải đang tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bởi vì muốn báo cáo chuyện quan trong với Vương Tuấn Khải, nên chị Dư nhỏ giọng gọi một tiếng, "Tổng giám đốc."

Vương Tuấn Khải vẫn nhắm hai mắt, nhẹ giọng đáp lại nhỏ đến mức giống như không có lên tiếng: “Ừ?”

Chị Dư tức giận nói, "Tôi vẫn không thể nào nghĩ ra tại sao Dịch Dương Thiên Tỉ lại có thể cảnh giác mà không ký vào bản hợp đồng kia? Tôi muốn đi tìm hiểu chuyện này.”

Vương Tuấn Khải từ từ mở mắt ra, nhẹ giọng nói, "Không cần tìm hiểu, chuyện này là do tôi để lộ ra.”

Chị Dư thoáng chốc sững sờ. Vương Tuấn Khải lần nữa nhắm mắt lại, "Chuyện của Dịch Dương Thiên Tỉ chị không cần quan tâm..........”

Chị Dư cau mày, không hiểu hỏi, "Tại sao?"

Giọng nói Vương Tuấn Khải không có một chút cảm xúc nào, "Không vì sao cả, cứ theo lời tôi mà làm.”

Chị Dư khó hiểu nói, "Tổng giám đốc, cậu đã bỏ qua cho hắn ta rất nhiều lần rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải  không nói thêm nữa, "Ra ngoài đi!" Không ai biết được giờ phút này thoảng qua trong đầu Vương Tuấn Khải chính là hình ảnh của cái hôm mà Vương Nguyên sốt ruột lo lắng gọi điện thoại cho Dịch Dương Thiên Tỉ. . . . . .

Chị Dư không thểm kiềm chế nữa thốt lên, "Thật sự chẳng lẽ chỉ bởi vì tổng giám đốc phu nhân quan tâm Dịch Dương Thiên Tỉ, cho nên tổng giám đốc mới có thể bỏ qua cho Dịch Dương Thiên Tỉ một lần nữa sao?"

Vương Tuấn Khải lạnh lùng lặp lại một lần nữa, "Ra ngoài!"

Chị Dư không dám nói gì thêm, dằn xuống tức giận vào tận đáy lòng, xoay người bỏ đi.

. . . . . .

Buổi trưa.

"Tiên sinh, ngài về rồi."

Lúc nghe thấy người giúp việc cung kính chào là lúc Vương Nguyên đang ôm Bảo Nhi xem ti vi ở trong phòng khách.

Không ngờ Vương Tuấn Khải sẽ về vào buổi trưa, nhìn thấy anh đi vào phòng khách, Vương Nguyên hơi bị giật mình.

Bảo Nhi lập tức trượt xuống khỏi đùi Vương Nguyên, vui mừng vọt tới trước ngực Vương Tuấn Khải gọi, "Cha. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ôm lấy Bảo Nhi, đặt lên trán Bảo Nhi một nụ hôn giống như thường ngày.

Vương Nguyên chậm rãi đi đến cạnh Vương Tuấn Khải, nhẹ giọng gọi, "Ông xã."

Vương Tuấn Khải liếc nhìn Vương Nguyên, ngay sau đó nhìn Bảo Nhi ở trong ngực nói, "Cha muốn nói chuyện riêng với ba, con ra ngoài chơi đi."

Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Cha, trưa nay ba muốn ở nhà cùng ăn cơm trưa sao?”

"Ừ."

"Hay quá. . . . . ." Cũng đã một tuần không được cùng ăn trưa với Vương Tuấn Khải, Bảo Nhi nghe vậy thì rất là vui vẻ, cô bé dùng sức hôn vào má Vương Tuấn Khải một cái thật mạnh.

Ngay sau đó Vương Tuấn Khải buông Bảo Nhi xuống, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Vương Nguyên, "Chúng ta vào phòng sách nói chuyện một chút."

"Dạ."

Vương Nguyên đi theo Vương Tuấn Khải vào phòng sách, chủ động mở miệng hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Vương Tuấn Khải đối mặt với Vương Nguyên, trầm giọng nói, "Có chuyện anh cần phải nhắc nhở em . . . . ."

Vương Nguyên nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Vương Tuấn Khải, "Dạ?"

Vương Tuấn Khải nhìn thật sâu vào đáy mắt Vương Nguyên, lạnh giọng nói, "Đây là lần cuối cùng anh bỏ qua cho Dịch Dương Thiên Tỉ, là vì nể mặt em. . . . . . Sau này, nếu còn tiếp tục một lần nữa, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta, tuyệt đối sẽ không! !"

Vương Nguyên cảm giác trong thân thể trào dâng từng cơn lạnh lẽo, cậu bi thương cười một tiếng: “....Cảm ơn.”

Vương Tuấn Khải thu lại ánh mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Nguyên, hòa hoãn nói, "Đi ra ngoài dùng cơm đi!"

Vương Nguyên gật đầu, "Dạ."

Không khí bữa trưa rất là sôi nổi, chủ yếu là nhờ sự có mặt của Bảo Nhi.

Dùng xong bữa trưa Vương Nguyên liền lên lầu dỗ Bảo Nhi ngủ, cũng không nói gì nhiều với Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên vốn cho rằng cậu dỗ Bảo Nhi ngủ xong thì Vương Tuấn Khải đã rời khỏi biệt thự rồi, nhưng khi cậu trở về phòng mình thì lại nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

Hiển nhiên, anh đang ở trong phòng tắm. . . . . .

Vương Nguyên ở trong phòng chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi ra khỏi phòng.

Thế nhưng, lúc cậu vừa xoay người chuẩn bị đi, thì tiếng nước chảy trong phòng tắm cùng lúc dừng lại, cả người Vương Tuấn Khải trên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm từ phòng tắm đi ra.

Vương Nguyên theo bản năng ngước mắt nhìn về phía anh, có lẽ do hình ảnh trên ngực anh còn đọng lại vài giọt nước khiến không khí trong gian phòng trở nên mờ mịt, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, cuống lên nói, “A, anh muốn ở nhà nghỉ ngơi?" Cậu biết trước khi ngủ anh đều có thói quen tắm rửa.

Vương Tuấn Khải tự nhiên cởi ra chiếc khăn tắm, khoắc quần lên, mặc áo sơ mi vào, lúc cài cúc áo nói: “Không, anh muốn đi khỏi đây mấy ngày.”

Đi mấy ngày?

Khi cái từ này lặp đi lặp lại ở trong đầu Vương Nguyên, trong lòng Vương Nguyên không hiểu sao cảm thấy thật chua xót, nhưng nét mặt của cậu vẫn bình tĩnh như trước, "Đi đâu vậy?"

Vương Tuấn Khải lãnh đạm nói, "Đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại."

Vương Nguyên từ từ rủ xuống hàng lông mi dài, "Em chờ anh về.”

"Ừ."

Đặt lên trán Vương Nguyên một nụ hôn xong Vương Tuấn Khải liền xoay người rời đi.

Vương Nguyên nhìn bóng dáng cao ngất của Vương Tuấn Khải rời đi, thẫn thờ ngồi lại ở mép giường.


Thành phố Y, khách sạn "Clover".

Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế sofa đối mặt với cửa sổ sát đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Lần này tới thành phố Y, anh không phải là vì công việc, chỉ là muốn để cho lòng anh yên tĩnh một chút.

Bên cạnh anh là một thùng giấy, bên trong thùng giấy đựng một xấp thư dầy cộm rất nặng . . . . . .

Thời gian trôi qua, những bức thư bên trong thùng giấy không có dấu vết hoen ố, ngay ngắn y hệt như từng có người bảo vệ những bức thư này rất kỹ.

Bỗng dưng, Vương Tuấn Khải cầm lên một phong thư trong số đố, từ từ rút tờ giấy bên trong ra.

"Tuấn Khải, anh có chuyện gì bận phải không? Em sẽ đợi anh, em tin rằng anh nhất định sẽ đến thăm em...........”

Đúng vậy, những bức thư này là của Vương Nguyên viết cho Vương Tuấn Khải khi cậu còn ở trong tù.

Trong thư từng dòng đều là những lời chân tình thân thiết, cũng từng khiến trái tim anh rung động.

Vương Tuấn Khải mở từng phong thư ra, giống như đang cảm nhận những lời của Vương Nguyên viết cho anh trong những năm tháng đó....

Cốc, cốc.

Hai tiếng gõ nhẹ cắt đứt suy nghĩ lúc này của Vương Tuấn Khải.

Anh bỏ bức thư trong tay xuống, vẫn mặc đồ ngủ đứng dậy ra mở cửa phòng.

Cũng không ai nghĩ đến người đứng trước cửa phòng số 2109 là một cô gái, chính là —— Đan Nhất Thuần.

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần nở một nụ cười điềm đạm đáng yêu, nhẹ giọng gọi, "Tuấn Khải!"

Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày, ánh mắt chợt u ám.

Đan Nhất Thuần vẫn duy trì nụ cười, "Em không có làm trái với lời anh nói, em ở thành phố Y Trung Quốc, chứ không phải ở Los Angeles nước Mỹ."

Vương Tuấn Khải trầm mặc không lên tiếng.

Đan Nhất Thuần liếc mắt nhìn vào trong phòng, “Em có thể vào ngồi một chút được không? Đã lâu như vậy không gặp, em nghĩ anh sẽ không cự tuyệt người bạn như em chứ?”

Vương Tuấn Khải xoay người đi vào phòng, Đan Nhất Thuần cũng đi theo vào.

Sau khi vào phòng, Đan Nhất Thuần nhìn quanh bốn phía, cảm thán nói, "Đây là lần đầu tiên em vào căn phòng này, đối với khách sạn bảy sao cao cấp của anh mà nói, thì nơi này quả thật bình thường đến không thể bình thường hơn...............”

Con ngươi đen của Vương Tuấn Khải đảo qua Đan Nhất Thuần, lạnh giọng hỏi, "Cô tới đây làm gì?"

Đan Nhất Thuần thu hồi ánh mắt đang nhìn xung quanh bốn phía, quay đầu lại nhìn vào ánh mắt âm u của Vương Tuấn Khải, thành thật nói, "Em tới chỉ để thử thời vận một chút."

Vương Tuấn Khải híp lại nửa mắt, dường như không hiểu lắm những lời Đan Nhất Thuần vừa nói.

Đan Nhất Thuần nhún vai một cái, cười nhẹ một tiếng, sâu xa nói, "Em nhớ rằng chúng ta đi chung với nhau hai năm rồi, mỗi tháng có mấy ngày em sẽ đến thành phố Y.......... Trước kia em không biết anh tới thành phố Y vì nguyên nhân gì, sau này nghe chị Dư nói lại mới biết anh tới thành phố Y chỉ là vì muốn vào khách sạn này ở, và khách sạn này cũng chỉ luôn dành căn phòng này cho anh, đơn giản là vì căn phòng này là nơi anh và Vương Nguyên lần đầu gặp mặt.”

Ánh mắt Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc nhìn Đan Nhất Thuần, "Cô vẫn chưa có trả lời câu hỏi của tôi?"

Đan Nhất Thuần nói, "Em tới nơi đây cũng không có mục đích gì cả, chỉ là em cảm nhận được nơi đây là nơi mà anh có thể sẽ đến, cho nên mỗi tháng em đều tới nơi này.”

Vương Tuấn Khải đến trước tủ rượu tự rót cho mình một ly Laffey năm 88, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên.

Đan Nhất Thuần đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải, từ tốn nói, "Tuấn Khải, em sẽ chúc phúc cho anh và Vương Nguyên được hạnh phúc, nhưng em cũng phải thừa nhận ở trước mặt anh, em không thể rộng lượng như trong tưởng tượng của anh. Em nhớ lần đầu chúng ta ở Male, em muốn anh ôm em đến phòng ở khách sạn........ Đúng, mục đích lần đó của em là vì muốn thăm dò xem Vương Nguyên có quan tâm tới anh hay không, nhưng em phải thừa nhận, em cũng có tâm tư của em, không ai biết trong lòng em lúc đó thầm cầu nguyện, cầu nguyện Vương Nguyên sau khi nhìn thấy cảnh đó sẽ hoàn toàn hết hy vọng với anh.................”

Vương Tuấn Khải nâng ly rượu khẽ nhấp một hớp, hờ hững nói, "Tôi không muốn nghe chuyện trước kia."

Giọng Đan Nhất Thuần nghẹn ngào nói, "Nhưng những chuyện này đối với em mà nói không phải chuyện trước kia, hai năm ở bên cạnh anh là quãng thời gian mà em cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời, những hồi ức này luôn hiện rõ ở trong đầu em chưa từng thay đổi..............”

Ánh mắt Vương Tuấn Khải xẹt qua cơ thể gầy yếu hơn so với ngày trước của Đan Nhất Thuần: “Cô nên tự làm cho mình cảm thấy vui vẻ.”

Đan Nhất Thuần khó chịu lắc đầu, "Em biết, em vẫn luôn cố gắng về mặt phương diện này, nhưng mà em.......... em không làm được.” Đan Nhất Thuần chịu đựng cắn cắn môi , khó chịu nói, "Em đã từng muốn một mình đến một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa, nhưng mỗi ngày em đều cứ nghĩ về anh, em không quên được anh, cũng không bỏ được........ Cho nên, sau khi biết được Lưu Nhấ Lân có thể tìm ra em vì nhờ có sự giúp đỡ của anh, cuối cùng em lại ảo tưởng là có lẽ anh quan tâm tới em............”

Vương Tuấn Khải cắt đứt lời nói của Đan Nhất Thuần, không hề hạ giọng nói, "Đủ rồi, Nhất Thuần, tôi điều tra hành tung của cô là bởi vì Vương Nguyên hy vọng tôi có thể giúp Lưu Nhất Lân. . . . . . Từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn không có cảm giác với cô."

Đan Nhất Thuần mất mát rũ mắt xuống, đáy mắt long lanh nước, nức nở nói, "Em biết, và cũng luôn rất hiểu điều này. . . . . ." Đưa tay lên lau đi nước mắt sắp chực tràn ra, Đan Nhất Thuần cười nhẹ một tiếng, "Thật xin lỗi, em đã khiến cho không khí trở nên xấu hổ như thế này.............”

Vương Tuấn Khải không nhìn Đan Nhất Thuần nữa, "Cô đi đi!"

Đan Nhất Thuần vẫn đứng yên tại chỗ, "Trước khi đi em có thể hỏi anh một vấn đề được không, Vương Nguyên đang ở bên cạnh anh, tại sao anh phải tới nơi này?"

"Cô không cần biết." Vương Tuấn Khải vẫn đang nhấp nhẹ từng ngụm rượu đỏ, giọng nói không hề khôi phục lại độ ấm khiến cho người khác không cách nào nhìn thấu tâm tình của anh.

Ánh mắt Đan Nhất Thuần xẹt qua thùng giấy trên khay trà ở ghế sofa, nhớ lại lúc trước chị Dư từng nói với cô rằng Vương Nguyên đã từng viết mấy bức thư cho Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần chậm rãi nói, "Nếu anh nghĩ tới Vương Nguyên, thì không nên để cậu ấy ở nhà một mình............ khi một mình dễ suy nghĩ lung tung, anh trở về chăm sóc cậu ấy đi.”

Vương Tuấn Khải không trả lời Đan Nhất Thuần.

Trước khi Đan Nhất Thuần xoay người rời đi, cô nói với anh một câu cuối cùng: "Tuấn Khải. . . . . . Em sẽ không đi khỏi khách sạn này, bởi vì em ở nơi này là chờ đợi lần tới có thể gặp được anh, nhưng đồng thời em cũng hy vọng anh vĩnh viễn đừng đến nơi này, bởi vì nơi này biểu thị anh cùng Vương Nguyên đã từng rất hạnh phúc. . . . . . Cuối cùng, chúc anh hạnh phúc!"

Los Angeles.

Vương Nguyên ngồi trên đầu giường, trong tay là chiếc điện thoại mà Vương Tuấn Khải đã từng mua cho cậu, cậu hiểu rõ chỉ cần ấn xuống tên anh là có thể nghe được giọng nói của anh, nhưng cậu vẫn không thể nào có được dũng khí đó.

Anh đã đi năm ngày rồi, làm vợ của anh nhưng thậm chí cậu không biết lúc nào anh mới trở lại. . . . . .

. . . . . .

Hít một hơi thật sâu ngăn chặn đau đớn trong lòng, Vương Nguyên để điện thoại di động xuống, rồi sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.

Vương Nguyên không hề biết, một giây trước cậu đi vào phòng tắm, một giây sau Vương Tuấn Khải cũng đã vặn tay cầm mở cửa phòng.

Nửa giờ sau, Vương Nguyên tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới Vương Tuấn Khải đã về, hơn nữa lúc này đã thay xong đồ mặc ở nhà ngồi trên chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng.

Khi anh đưa mắt nhìn tới cậu thì cậu lúng túng đứng yên tại chỗ.

Cậu nghĩ rằng trong phòng không có ai, cho nên mới mặc áo sơ mi của anh đi ra. . . . . . Thật ra thì lúc bọn họ mới vừa kết hôn, anh luôn bảo cậu mặc như vậy, khi ở trong phòng tắm tinh thần cậu thường hoảng hốt, cho nên theo thói quen mặc áo sơ mi của anh đi ra.

Bất quá bọn họ là vợ chồng, tình huống thế này hẳn là đã nhìn quen lắm rồi. . . . .. Thế nhưng, không biết bắt đầu từ lúc nào, thân mật giữa bọn họ lại hóa thành ngượng ngừng đến thế.

Cố gắng che giấu sự xấu hổ lúng túng trên mặt, Vương Nguyên lên tiếng trước, "Anh về rồi à."

Vương Tuấn Khải đứng dậy đi vào phòng tắm, "Vừa mới xuống máy bay."

Vương Nguyên gật nhẹ đầu một cái, sau đó nói với anh, "Em giúp anh xả nước."

Vương Tuấn Khải đi vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời, "Không cần."

Vương Nguyên ngồi ở mép giường một lát, sau đó vén chăn lên giường nằm.

Dường như sau khi Bảo Nhi xuất viện cho đến nay bọn họ ở chung trong căn phòng này chưa từng có nói chuyện nhiều với nhau, nhiều lắm cũng chỉ là cùng ngủ trên một chiếc giường.

Vương Nguyên nghiêng người sang một bên, từ từ nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, cậu cảm giác vị trí bên cạnh cậu lõm xuống, anh nằm xuống ở bên cạnh cậu, trong hơi thở của cậu tất cả đều là hơi thở nhàn nhạt của anh sau khi tắm có mùi thơm rất dễ chịu.

Đèn bỗng tối sầm lại, cậu chậm rãi mở ra đôi mắt đã ươn ướt. . . . . .

Anh không biết, anh đi năm ngày, năm ngày này cậu đều suy nghĩ về anh. . . . . .

Vừa rồi lúc nhìn thấy anh, cậu đã rất vui, và rất muốn ôm chằm lấy anh, cũng rất muốn hỏi anh, đi năm ngày như vậy, anh có nhớ cậu hay không, vậy mà, cậu chỉ có thể luống cuống đứng im tại chỗ, mỗi câu nói với anh đều cảm thấy khó khăn.

Suy nghĩ vậy, cậu rốt cuộc không kiềm chế được nữa, lên tiếng hỏi: “Vậy là, chúng ta cứ định như thế này mãi hay sao?”

Anh không trả lời.

Cậu cho là anh không muốn nói chuyện với cậu, cố nuốt nghẹn sự chua xót xuống tận đáy lòng, cắn môi nói: “Nếu cứ nhất định phải như vậy, thì hôn nhân của chúng ta đã không còn ý nghĩa gì nữa...........”

END CHƯƠNG 158

Tui lo cho hôn nhân của bọn họ quá. Thế này liệu có được hạnh phúc không khi cả hai người đều chưa thực sự có niềm tin, sự đồng cảm với nhau.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top