Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 164: Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào lòng, dịu dàng nói, "Ngoại trừ việc bỏ qua cho Dịch Dương Thiên Tỉ, bất kể em yêu cầu việc gì anh cũng đều đồng ý với em!"

Vương Nguyên chậm rãi nói, "Em muốn gặp Thiên Tỉ một lần."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Tại sao?"

Vương Nguyên nhìn kỹ Vương Tuấn Khải, sau đó nói, "Bởi vì -- Em muốn nhắc nhở anh ấy rằng anh muốn đối phó với anh ấy."

Vương Tuấn Khải ôm sát Vương Nguyên, "Em bảo vệ hắn ta là vì bí mật trong lòng em sao?"

Vương Nguyên gật đầu, "Ông xã, tha lỗi cho em không thể nói cho anh biết bí mật trong lòng em, nhưng em có lý do của em."

Vương Tuấn Khải trầm ngâm một lúc rồi nói, "Anh tôn trọng quyết định của em!"

Vương Nguyên đưa tay vòng qua cổ Vương Tuấn Khải, nghẹn ngào nói, "Cám ơn anh."

Vương Tuấn Khải Vuong Nguyên ngồi trên đùi, nhẹ giọng hỏi, "Tại sao hôm nay em muốn đi gặp hắn ta?"

Vương Nguyên gật đầu, "Em cần nói chút chuyện riêng với anh ấy."

Vương Tuấn Khải gác đầu xuống đôi vai mỏng manh của Vương Nguyên, nhỏ giọng nói, "Em không sợ anh cho người đi theo em sao?"

Vương Nguyên nói, "Nếu như anh muốn làm như vậy, anh sẽ không cho em đi gặp anh ấy, huống chi, anh cũng biết Thiên Tỉ tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em."

Vương Tuấn Khải chỉ cười nhẹ, "Bà xã, hứa với anh, phải về sớm, anh chờ em về cùng ăn tối."

Vương Nguyên quay mặt sang hôn lên gò má Vương Tuấn Khải, "Cám ơn ông xã."

. . . . . .

Ra khỏi Vương thị, Vương Nguyên lấy điện thoại di động ra gọi cho Thiên Tỉ.

Từ sau chuyện vì Thiên Tỉ khiến hai người cãi nhau rồi lại hòa thuận, Vương Tuấn Khải để cho Vương Nguyên sử dụng điện thoại di động tự do như trước. . . . . . Điều này nói rõ Vương Tuấn Khải đang từng bước thay đổi tính cách của anh, anh không ngang ngược nữa, hơn nữa còn thấu hiểu và tin tưởng Vương Nguyên.

Điện thoại di động rất nhanh được nhận, giọng nói Thiên Tỉ truyền đến: "Xin chào!"

"Là em."

"Vương Nguyên?" Khi vừa nhìn thấy cuộc gọi đến là số của Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ vô cùng kinh ngạc, "Là em sao?"

Vương Nguyên lạnh nhạt nói, "Em muốn gặp anh..... Em biết anh đang ở Los Angeles, bây giờ anh ở đâu?"

Dịch Dương Thiên Tỉ khó kiềm chế được vui sướng, "Anh còn tưởng rằng em sẽ không gọi điện cho anh nữa.........."

Vương Nguyên không muốn nhiều lời với Thiên Tỉ, cậu lạnh lung nói, "Bây giờ anh ở đâu, em tới tìm anh!"

Thiên Tỉ nói, "Không cần, em nói địa điểm đi, anh sẽ đến tìm em."

"Được, bên cạnh Vương Thị có quán cà phê Địch Âu, em chờ anh ở đó!"

"Được."

------

Quán cà phê "Địch Âu".

Vương Nguyên ngồi gần cửa sổ, yên lặng chờ đợi.

Lúc cậu ngồi trong quán cà phê khoảng chừng 20 phút, dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Thiên Tỉ xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Ngồi xuống đối diện với Vương Nguyên, Thiên Tỉ nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe nên anh tới muộn."

"Không sao, anh uống gì?"

Thiên Tỉ quay đầu nói với người bồi bàn, "Latte, cám ơn."

Vương Nguyên rũ mắt xuống, "Nhiều năm như vậy, sở thích của anh vẫn không thay đổi."

Thiên Tỉ cười khẽ, "Một khi đã trở thành thói quen thì rất khó đổi."

Vương Nguyên lại ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn anh, chậm rãi nói, "Thiên Tỉ, anh nói cho em biết, tại sao anh muốn hại Tuấn Khải?"

Thiên Tỉ nhíu mày, "Anh không hiểu em định nói gì."

Vương Nguyên thất vọng nói, "Chẳng lẽ trước mặt em anh còn ra vẻ vô tội được sao?"

Lúc này Thiên Tỉ thở dài một hơi, "Em biết hết rồi à?"

Nghe được lời thừa nhận từ chính miệng Thiên Tỉ, Vương Nguyên khó có thể tin được mà lắc đầu, "Thiên Tỉ, em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ dùng phương pháp ngu ngốc như vậy để hại người khác."

Anh không vui cau mày nói, "Vì thế, hôm nay em tìm anh chính là muốn nhắc nhở anh không nên đối đầu với Vương Tuấn Khải?"

Vương Nguyên nặng nề nói, "Tuấn Khải đã tra được chủ nhân chiếc của chiếc xe gây chuyện rồi, cũng biết người đứng sau là anh, Tuấn Khải không có ý định bỏ qua cho anh!"

Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh giọng cười một tiếng, "Vậy thì sao? Hắn ta từ trước tới nay không hề có ý muốn bỏ qua cho anh, giữa anh và hắn nhất định phải phân thắng bại."

Vương Nguyên không thể hiểu nổi, "Thắng bại thật sự quan trọng như vậy sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, "Đối với anh mà nói, đúng là như vậy."

Vương Nguyên dịu giọng nói, "Thiên Tỉ, nghe em nói, đừng đấu với Tuấn Khải nữa, được không?"

Thiên Tỉ nghe vậy lại càng không vui, "Em sợ anh bại dưới tay Vương Tuấn Khải sao?"

Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Em không thèm quan tâm đến thắng bại giữa hai người, em quan tâm chính là các người......... Em vẫn mong các người có thể vì em và sống hòa bình."

Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ cho tới hôm nay em còn cho rằng anh và Vương Tuấn Khải có thể trở thành bạn sao?

Vương Nguyên khó chịu nói, "Tại sao anh nhất định không chịu buông tay? Anh có biết là vì anh mà em đã cùng Tuấn Khải cãi nhau rất nhiều lần không, đến bây giờ em đã không thể nào nói giúp thêm cho anh được nữa......."

Sắc mặt Dịch Dương Thiên Tỉ tái xanh, "Vương Nguyên, đừng có nói cái kiểu thương hại ấy với anh, thắng bại giữa anh và Vương Tuấn Khải còn chưa có định đâu!"

Vương Nguyên không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói, "Rốt cuộc anh muốn có được cái gì?"

Thiên Tỉ nghiêm mặt nói, "Chờ đến ngày em quay về bên anh rồi anh sẽ nói cho em biết."

Vương Nguyên chợt ngước mắt, thốt lên, "Em và anh không thể ở bên nhau!"

Dịch Dương Thiên Tỉ bình tĩnh nói, "Mặc dù bây giờ em vẫn còn là vợ của Vương Tuấn Khải, nhưng anh cũng không cho đó là quan trọng."

"Thiên Tỉ. . . . . . Em và anh. . . . . . Em và anh vĩnh viễn không thể, xin anh hãy bỏ cái suy nghĩ ấy đi." Thiếu chút nữa Vương Nguyên đã thốt lên mấy lời từ đáy lòng mình, nhưng sau cùng cũng bị lý trí ngăn lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ kiên định nói, "Anh vĩnh viễn sẽ không buông tay!"

Vương Nguyên cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng nói, "Nếu như em cho anh một lý do để anh buông tha em, anh có thể đừng chống đối với Tuấn Khải nữa được không?"

Vương Nguyên đột nhiên cất cao giọng khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩn ra.

Cậu nhìn chằm chằm anh, chậm rãi nói, "Chỉ cần anh hứa với em đừng đối đầu với Tuấn Khải, em sẽ thuyết phục Tuấn Khải để anh đi. . . . . ."

Trầm mặc một lúc, Thiên Tỉ bình tĩnh nói, "Trên đời này không có lý do để anh buông tha em!" Thật ra thì giờ phút này Thiên Tỉ biết rõ hơn ai hết điều Vương Nguyên muốn nói với anh, nhưng anh vẫn giả bộ ngu ngốc.

"Anh sai lầm rồi, có. . . . . ."

------

Sau khi gặp Thiên Tỉ, Vương Nguyên hoảng hốt trở về nhà.

Cậu vừa bước vào cửa nhà, người giúp việc đã thân thiện nói, "Cậu chủ, tiên sinh đã về rồi."

Vương Nguyên đang còn hoảng hốt cũng hoàn hồn lại, "À, Tuấn Khải ở trên lầu sao?"

"Đúng vậy."

Vương Nguyên lập tức đi lên lầu hai.

Hít một hơi thật sâu, cậu mở ra cửa phòng.

Đập vào mắt duy nhất hình ảnh Vương Tuấn Khải đang ngồi trên ghế sofa trong phòng, trong tay cầm một bản kết quả báo cáo, vẫn đang chìm trong suy nghĩ sâu xa.

Cậu đi tới, liếc thấy phần báo cáo kiểm tra trong tay anh, cậu nhỏ giọng giải thích, "Em vẫn không yên tâm, cho nên đến bệnh viện kiểm tra lại........ Bác sĩ nói cơ thể em hoàn toàn bình thường."

Vương Tuấn Khải đứng dậy, cầm lên hai tay lạnh như băng của Vương Nguyên, nhẹ giọng trách nói, "Em ngốc quá, làm gì có ai mỗi ngày chỉ quan tâm đến chuyện sinh con vậy chứ?"

Vương Nguyên lầu bầu nói, "Em chỉ là lo lắng. . . . . . Ngày nào cũng uống ít nhất một viên thuốc an thần."

Vương Tuấn Khải không nỡ trách cậu nữa, dịu giọng nói, "Được rồi, sau này không cho phép gạt anh tới bệnh viện nữa, một mình em đi anh không yên tâm........"

Vương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

Vương Tuấn Khải đứng dậy ôm vòng eo mảnh mai của Vương Nguyên, "Chúng ta xuống dùng cơm đi!"

"Ông xã . . . . . ." Vương Nguyên đột nhiên cất tiếng gọi.

Anh dừng chân lại, "Ừ?"

Vương Nguyên hỏi, "Em đi gặp Thiên Tỉ, chẳng lẽ anh không muốn hỏi em điều gì sao?"

Anh hờ hững nói, "Khi nào em muốn nói thì tự em sẽ nói với anh . . . . . Chúng ta đi xuống đi!"

Bước chân Vương Nguyên dừng lại, bỗng thốt lên, "Ông xã, thật ra em gặp Thiên Tỉ chỉ gần mười phút thôi, em về muộn như vậy là vì.........Em vừa đưa Thiên Tỉ lên máy bay."

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại.

Vương Nguyên nhỏ giọng nói, "Chuyện ngày hôm qua, Thiên Tỉ đã thừa nhận rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Quả nhiên, thủ đoạn của hắn cũng chẳng hay ho chút nào."

Cậu bước đến bên cạnh anh, vịn lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói, "Ông xã, em biết anh rất giận nhưng mà em có thể cầu xin anh một lần cuối cùng được không?"

Khuôn mặt Vương Tuấn Khải chợt lạnh lẽo, "Cho tới bây giờ em vẫn muốn anh bỏ qua cho Dịch Dương Thiên Tỉ?"

Cảm thấy toàn thân anh tản ra sự lạnh lẽo, Vương Nguyên cắn môi nói, "Một lần cuối cùng. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Không thể."

"Ông xã, em thề đây là lần cuối cùng em cầu xin anh. . . . . ." Vương Nguyên nắm chặt cánh tay Vương Tuấn Khải, khẩn cầu nói, "Em đã thuyết phục Thiên Tỉ rời khỏi Los Angeles, em tin rằng từ nay về sau anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa!"

Vương Tuấn Khải đưa lưng về phía Vương Nguyên, lãnh đạm nói, "Anh nói rồi, hắn đã không còn cơ hội."

Dứt lời, Vương Tuấn Khải lập tức mở của đi ra ngoài.

END CHƯƠNG 164

Ôi hạnh phúc quá đi mất. Chương này có 1895 từ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top