Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 169: Không có can đảm nhìn anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Nếu em còn can thiệp nữa, thì tình cảm của chúng ta sẽ vì Dịch Dương Thiên Tỉ mà đi tới bước cuối cùng. . . . . .'

Cả người đột nhiên giống như mất hết sức lực, thân thể Vương Nguyên xụi lơ thiếu chút nữa ngã xuống, cổ họng cứ mấp máy nhưng không thể lên tiếng.

Nhìn thân thể cậu xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, trong lòng anh xao động cảm thấy có chút thương tiếc, nhưng phần thương tiếc này lại không bằng nỗi đau đớn mà anh phải gánh chịu ở trong lòng, anh bắt buộc mình đưa ánh mắt dời đến tập văn kiện trước mặt, lạnh lùng nói, "Anh nghĩ cả anh và em đều phải suy nghĩ thật kỹ về cuộc hôn nhân này."

Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cô nghẹn giọng nức nở nói, "Em có thể giải thích. . . . . ."

Nghe vậy, ánh mắt gian ác của Vương Tuấn Khải quét về phía Vương Nguyên, nghiến răng quát, "Điều anh không cần không phải là lời giải thích hết lần này đến lần khác của em!"

Anh chợt cao giọng khiến cả người cậu phải chấn động.

Ý thức được đã dọa cậu sợ, anh cố gắng kiềm chế tức giận xuống, lẳng lặng nhìn cậu một lát rồi nói, "Vương Nguyên, em biết không? Thật ra thì, anh chỉ cần một người có thể toàn tâm toàn ý yêu anh."

Vương Nguyên sững sờ ngẩng lên nhìn vào ánh mắt đau thương của Vương Tuấn Khải.

"Anh không quan tâm trong lòng người ấy có bao nhiêu bí mật, cũng không cần biết người ấy quan tâm đến ai, điều anh quan tâm chính là--" Anh nhẹ giọng nói, "Anh phải là người mà người ấy quan tâm nhất."

Nói xong câu đó, anh giống như tự chế giễu mình cười lạnh một tiếng.

Cậu muốn mở miệng giải thích cho anh hiểu, hoặc là nói gì đó để có thể cứu vãn sự căng thẳng của cả hai giờ phút này, nhưng lúc này cậu mới phát hiện ra, thì ra là, cậu đã muốn nói rất nhiều rất nhiều. . . . . .

Từ lúc bọn họ biết nhau tới nay, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trong mắt anh có sự mệt mỏi.
Trong lòng cậu cảm thấy đau đớn dữ dội . . . . .

Nhìn thấy anh có vẻ không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cậu đành phải từ từ xoay người đi.

Cậu biết cậu đã làm tổn thương anh, làm sao cậu có thể không hối hận, lần nào cậu cũng vì một người đàn ông khác mà cầu xin anh, cậu càng biết lần này anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu, nhưng nếu như cho cậu thêm một cơ hội nữa, cậu vẫn không thể thay đổi lựa chọn của mình, bởi vì, số mạng cậu phải như thế . . . . . .

Ngay lúc cậu xoay người chuẩn bị đi thì anh lên tiếng hỏi, "Em lại muốn đi đâu?"

Lời của anh giống như đang nhắc nhở về hành động "Ngu ngốc" của cậu, sống lưng cậu cảm thấy nao nao, hết sức duy trì bình tĩnh nói, "Về nhà."

Anh không nói thêm gì nữa.
Cậu dùng hết sức lực toàn thân để cất bước đi, sau lưng anh, nước mắt cậu thành từng chuỗi rơi xuống.

. . . . . .

Trở lại biệt thự, Vương Nguyên vừa vặn gặp phải Vương Thanh tới biệt thự nói chuyện với bà Vương.

Nhìn thấy Vương Thanh đỡ bà Vương đi xuống cầu thang, Vương Nguyên luống cuống đứng yên tại chỗ.

Vương Thanh cũng thoáng nhìn thấy Vương Nguyên, cô lập tức dùng giọng điệu châm chọc nói bà Vương, "Mẹ, mẹ vốn không nên đến ở chỗ này, mỗi ngày nhìn thấy ôn thần, tâm tình làm sao có thể tốt lên được?"

Bà Vương căn bản cho rằng liếc Vương Nguyên một cái cũng thấy dư thừa, tức giận nói, "Đúng thật là không nên ở lại cái nơi đáng khinh bỉ này, mẹ vẫn còn muốn sống thêm vài năm. . . . . ."

Hai tay Vương Nguyên rũ xuống hai bên cơ thể bất an mà xoắn vào nhau.

Lúc đi ngang qua Vương Nguyên, Vương Thanh cố gắng kiềm chế xúc động muốn đẩy Vương Nguyên ra, nghiến răng nói, "Xin tránh ra! !"

Vương Nguyên muốn lên tiếng giữ bà Vương ở lại, nhưng lúc bà Vương đi ngang qua Vương Nguyên đã mở miệng khinh bỉ trước, "Tôi chờ đến ngày cậu bị Tuấn Khải đuổi ra khỏi nhà họ Vương."

Toàn thân Vương Nguyên lạnh buốt run rẩy.

Vương Thanh theo sau bà Vương đi qua người Vương Nguyên, cay nghiệt nói, "Mẹ, cứ coi như không thấy cậu ta, chúng ta đi!"

. . . . . .

Thơ thẩn mất hồn trở về phòng, Vương Nguyên sững sờ ngồi ở mép giường.

Bỗng dưng, cậu kéo ngăn tủ ở đầu giường lấy gói quà được gói khéo léo bởi lớp giấy màu hồng ra.

Nước mắt dần dần rơi xuống lớp giấy bọc màu hồng, cậu sợ làm hỏng nó, vội vã lau đi nước mắt xung quanh hốc mắt của mình.

Đúng vậy, đây là quà sinh nhật cậu chuẩn bị tặng cho anh, cậu vốn là muốn đợi đến đêm sinh nhật anh, để anh tự tay mở món quà này ra. . . . . .

Cậu dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn lãng mạn trên giấy bọc, đột nhiên khóc nức nở.

-----

Vương Nguyên cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi cậu tình lại thì sắc trời đã bắt đầu tối, mà trong ngực cậu vẫn còn ôm món quà không rời. . . . . .

Vương Nguyên ngồi dậy trên giường, đúng lúc ngoài cửa truyền đến giọng cung kính của người giúp việc, "Cậu chủ, cậu vẫn còn đang nghỉ sao?"

Vương Nguyên vừa cất món quà vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo ở đầu giường, vừa trả lời, "À, không có."

Người giúp việc nói, "Dạ có thể dùng bữa ăn tối rồi."

"Được, tôi xuống ngay."

Vương Nguyên vào phòng tắm dùng nước sạch rửa mặt, xác định không có chút khác thường nào sau đó mới đến phòng ăn tại lầu một.

"Ba. . . . . ."

Vương Nguyên vừa đi vào phòng ăn, Bảo Nhi cũng đã đưa tay muốn ôm Vương Nguyên.

Vương Nguyên bước vào phòng ăn nhìn thấy phòng ăn vắng vẻ, không có Vương Tuấn Khải, không có bà Vương, im lìm lạnh lẽo.

Đối mặt với con gái, cậu vẫn nở ra một nụ cười như thường ngày, như chưa từng xảy ra việc gì ôm Bảo Nhi ngồi lên đùi mình.

Người giúp việc hỏi, "Cậu chủ, ăn cơm được chưa?"

Vương Nguyên ngước mắt liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, vị trí kim chỉ giờ và chỉ phút đã vượt qua giờ thời thường ngày Vương Tuấn Khải về từ lâu.

Bảo Nhi cũng nhận thấy sự vắng lạnh của phòng ăn hôm nay, nghiêng đầu hỏi Vương Nguyên, "Ba, sao cha vẫn chưa về? Bà nội đâu?"

Vương Nguyên giải thích, "Cha . . . . . . Cha con vẫn đang làm việc, bà nội con về với ông nội rồi."

Bảo Nhi cười nói với Vương Nguyên, "À, vậy Bảo Nhi chờ cha về rồi cùng ăn cơm."

"Cha con gần đây bận rất nhiều việc, để ba gọi điện thoại cho cha trước, xem cha có về được hay không."

Bảo Nhi gật đầu, "Dạ."

Bảo Nhi không hề biết lúc Vương Nguyên cầm điện thoại di động lên gọi cho Vương Tuấn Khả là đã lấy hết bao nhiêu can đảm.

'Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .'

Nghe thanh âm tái diễn bên tai, Vương Nguyên từ từ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.

Bảo Nhi tròn mắt nhìn Vương Nguyên, nghi ngờ nói, "Ba, sao ba không nói chuyện với cha?"

"Hả. . . . . ."

Vương Nguyên đang không biết nên giải thích như thế nào với Bảo Nhi, người giúp việc trong phòng ăn đột nhiên cung kính gọi, "Tiên sinh."

Vương Nguyên chợt ngước mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải đang đi vào phòng ăn.

Bảo Nhi vui mừng kêu: "Cha! !"

Gương mặt tuấn dật của Vương Tuấn Khải hiện lên vẻ từ ái của người ba, "Ngoan!"

Bảo Nhi ở trên đùi Vương Nguyên giãy giụa nhảy xuống, "Ba, con muốn ngồi với cha......."

Vương Nguyên đứng dậy, đưa Bảo Nhi qua cho Vương Tuấn Khải ôm.

Vương Nguyên chú ý tới ánh mắt Vương Tuấn Khải, từ lúc bước vào không hề liếc mắt nhìn đến cậu một cái.

Giống như vì ở trước mặt Bảo Nhi nên hai người rất có ăn ý, mặc dù không có nói chuyện với nhau, nhưng không có biểu hiện ra là đang cãi nhau.

Dùng xong bữa tối, Vương Nguyên như thường ngày bế Bảo Nhi về phòng trẻ, dỗ cho Bảo Nhi ngủ.

. . . . . .

Sau khi cho Bảo Nhi ngủ, Vương Nguyên trở về phòng.

Đèn trong phòng đang mở, phòng tắm cũng có tiếng nước chảy.

Vương Nguyên lặng lẽ ngồi ở mép giường, trong căn phòng mơ hồ như có hơi thở nam tính dễ chịu thuộc về anh.

Không biết qua bao lâu, Vương Tuấn Khải bước ra từ phòng tắm.

Vương Nguyên lập tức ngước mắt lên.

Trong tầm mắt cậu là hình ảnh Vương Tuấn Khải đã mặc xong áo sơ mi tây trang thẳng tấp.............

Vương Nguyên hơi sững sờ, đứng bật dậy, mấp máy nhẹ môi, "Anh . . . . . Còn phải đi ra ngoài sao?"

Vương Tuấn Khải đứng trước kính thắt cà vạt, giọng bình thản trả lời cậu, "Phải tới bộ phận phía Tây một chuyến."

"Trễ như vậy?"

Vương Tuấn Khải không trả lời Vương Nguyên.

Vương Nguyên bất an xoắn mấy đầu ngón tay lại vào nhau, hỏi, "Vậy khi nào anh về?"

Động tác thắt cà vạt của Vương Tuấn Khải hơi khựng lại, "Anh cho rằng em sẽ không hỏi anh cần phải đi bao lâu, cũng giống như em có thể dễ dàng bỏ đi mà không cần phải suy tính xem anh có để ý đến việc em đi mất bao lâu hay không?"

Vương Nguyên nhìn nghiêng gương mặt của Vương Tuấn Khải, ánh mắt lập tức mịt mờ hơi nước, câj bất động đứng yên tại chỗ, cảm giác mình đang dần dần mất đi tri giác.

Không nói thêm với Vương Nguyên một câu nào, Vương Tuấn Khải dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Vương Tuấn Khải xoay người bỏ đi, Vương Nguyên đột nhiên không kiềm chế được đưa tay vòng lên ôm lấy Vương Tuấn Khải từ phía sau, "Ông xã . . . . . ."

Toàn thân Vương Tuấn Khải chấn động, đứng yên tại chỗ.

Vương Nguyên ôm Vương Tuấn Khải thật chặt, gò má dán vào tấm lưng rộng lớn của anh, nghẹn ngào nói, "Có thể không đi được không?"

Vương Tuấn Khải vẫn không hề động đậy, nhạt nhẽo hỏi, "Cho anh một lý do."

Vương Nguyên càng ôm chặt Vương Tuấn Khải hơn, khó khăn nói, "Em không muốn anh đi . . . "
Ngay sau đó, Vương Tuấn Khải tách hai tay Vương Nguyên đang ôm lấy anh ra.

Vương Nguyên thuận theo động tác xa cách của anh mà buông xuôi hai tay xuống, nước mắt như đê vỡ rào rào tuôn xuống.

Vương Tuấn Khải hừ mũi nói, "Lý do này rõ ràng không thể thuyết phục được người, em đừng quên, anh cũng đã từng nói với em những lời này, nhưng đối với em mà nói, những lời này chỉ là những lời thừa mà thôi."

Nước mắt mơ hồ che khuất hết tầm mắt Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải quay lưng về phía Vương Nguyên lạnh giọng nói, "Anh muốn chúng ta tạm xa nhau mấy ngày, em có thể suy nghĩ về cuộc hôn nhân này của chúng ta có còn thích hợp để tiếp tục nữa hay không?"

Vương Nguyên dùng sức chớp đôi mắt đã tràn đầy nước, sững sờ nhìn anh lạnh lùng bước đi.

Ba ngày sau.

"Ba, đi vườn hoa với con đi?"

Hôm nay là Chủ nhật, sáng sớm vừa ngủ dậy Bảo Nhi đã cầm theo búp bê vui mừng chạy tới phòng của Vương Nguyên.

Vương Nguyên đã dậy từ lâu rồi, cậu ngồi trong phòng lặng lẽ dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn màn hình điện thoại không có lấy một tin nhắn, thần sắc thẫn thờ.

"Ba. . . . . ."

Bảo Nhi lắc lắc cổ tay Vương Nguyên, lúc này Vương Nguyên mới hoàn hồn, khuôn mặt có chút tái nhợt miễn cưỡng cười nói, "Tiểu nghịch ngợm sao sớm thế này đã dậy rồi?"

Bảo Nhi cọ cọ vào đùi Vương Nguyên mè nheo, Ba, con muốn ba dẫn con đi vườn hoa, con muốn nhìn cây chanh thảo có nẩy mầm chưa?"

Vương Nguyên đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, thương yêu nói, "Đi thôi!"

Bảo Nhi không chịu đi, hai tay dang rộng ra, ngây thơ nói, "Ba, con muốn ba bế......"

Vương Nguyên cười nhẹ, "Được."

Bởi vì mang thai nên lúc cậu bế Bảo Nhi cực kỳ cẩn thận.

Đi tới lầu một, Vương Nguyên đang chuẩn bị bế Bảo Nhi đến vườn hoa, đúng lúc thấy Robert đi về phía bọn họ.

"Chú 'củ cải'! !"

Vương Nguyên nhìn về phía Robert, mỉm cười, "Robert, sao anh lại tới đây?"

Robert trực tiếp bế Bảo Nhi từ tay Vương Nguyên qua, dùng sức hôn lên gò má của Bảo Nhi, "Có nhớ chú củ cải hay không?"

Bảo Nhi gật mạnh đầu, "Dạ."

"Được rồi, chú củ cải có quà cho con. . . . . ." Ngay sau đó, không biết từ chỗ nào Robert lấy ra một chú búp bê nhỏ, rất đáng yêu, thậm chí mắt nó còn đang chuyển động.

"Con cám ơn chú . . . . ." Bảo Nhi vui vẻ hôn Robert một cái 'chóc'.

Vương Nguyên cười nói, "Anh sẽ làm hư con bé. . . . . ."

Robert buồn cười lắc lắc một ngón tay, "NO, chân chính làm hư con gái em chính là ông xã em, anh nghe nói ông xã em thậm chí còn chuẩn bị cho Bảo Nhi cả một phòng búp bê."

Nhắc tới Vương Tuấn Khải, nụ cười trên khuôn mặt Vương Nguyên có vẻ ảm đạm mất mát.

Robert hỏi, "Hai người định đi đâu vậy?"

Vương Nguyên trả lời, "Em đang chuẩn bị dẫn Bảo Nhi tới vườn hoa, con bé nhớ mấy cái cây chanh thảo kia."

Robert lập tức cảm thấy hứng thú, "Vậy anh đi với hai người, anh cũng muốn nhìn xem cô bé nghịch ngợm này có thể trồng ra cái gì........."

"Được."

. . . . . .

Đi tới vườn hoa, Bảo Nhi trông thấy hạt giống chưa nảy mầm thì vô cùng thất vọng.

Sau khi được Vương Nguyên an ủi một hồi, Bảo Nhi lại bắt đầu cầm cái xẻng nhỏ gieo hạt mầm xuống đất.

Vương Nguyên ngồi ở vườn hoa, khẽ cười nói, "Con gái của em thật đáng yêu, hạt giống gieo xuống chưa được mấy ngày, ngày nào con bé cũng không quên hỏi em hạt giống có nảy mầm chưa."

Robert uống nước trái cây, ngắm nhìn Bảo Nhi, xúc động nói, "Anh cũng muốn có một đứa con gái đáng yêu giống Bảo Nhi vậy!"

Vương Nguyên giật mình ngạc nhiên, "Những lời này thật không giống với anh nói nha?" Trong ấn tượng của cậu Robert vẫn luôn theo chủ nghĩa độc thân, cậu chưa bao giờ nghe anh nhắc tới chuyện hôn nhân hay con cái.

Robert than nhẹ một hơi, "Vương Nguyên, anh đã tới tuổi lập gia đình rồi, suy nghĩ cũng không giống ngày trước. . . . . ."

Vương Nguyên nghe vậy hăng hái nói, "Vậy anh nói cho em biết xem anh có suy nghĩ gì?"

Robert vô cùng nghiêm túc nói, "Tìm một người phụ nữ anh thích, bảo cô ấy sinh cho anh một đứa con, rồi sau đó cả nhà cùng sống yên ổn bình yên cả đời."

Vương Nguyên nhìn thấy trong ánh mắt nghiêm túc của Robert có sự thay đổi nào đó, cậu cười nhẹ, "Xem ra, anh thật sự không còn giống với trước kia nữa rồi, phong lưu lâu năm rồi cũng sẽ tính đến ngày hoàn lương...... Rốt cuộc là ai đã có khả năng lớn như vậy, khiến cho hoa tâm đại củ cải anh cũng phải thay đổi suy nghĩ hả?"

Gương mặt tà mị xủa nay của Robert lúc này toát lên vẻ trưởng thành, bình thản nói, "Trước kia anh chưa từng có ý nghĩ này, bởi vì anh chưa bao giờ gặp được người phụ nữ khiến anh rung động."

Vương Nguyên hỏi, "Là vì Nhất Thuần?"

Robert không lên tiếng ngầm thừa nhận.

Vương Nguyên gật đầu, "Nhất Thuần đúng là một cô gái tốt."

Robert mất mát nói, "Nhưng cả đời này cô ấy sẽ không thuộc về anh."

Robert không giải thích nguyên nhân, nhưng đáy lòng Vương Nguyên cũng biết rõ nguyên nhân, cô từ tốn nói, "Nếu người Tuấn Khải gặp trước là cô ấy, có lẽ........"

Robert thấy Vương Nguyên xúc động, lập tức an ủi, "Em ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, anh rất hiểu Tuấn Khải, cứ coi như Nhất Thuần gặp Tuấn Khải trước em, Tuấn Khải cũng không thể thích Nhất Thuần . . . . . Chính vì hiểu rõ tình cảm của Tuấn Khải dành cho em, cho nên chuyện Nhất Thuần trở thành thư ký của Tuấn Khải anh không hề có chút nào lo lắng, hy vọng em có thể bỏ qua cho Tuấn Khải, bởi vì chuyện Nhất Thuần trở thành thư ký thật ra là chủ ý của anh."

Vương Nguyên gật đầu, "Tuấn Khải đã nói với em rồi. . . . . ."

Robert gãi gãi đầu nói, "Anh muốn Nhất Thuần ở cạnh Tuấn Khải làm thư ký là vì Nhất Thuần cứ luôn muốn tránh né anh, mà Nhất Thuần làm thư ký của Tuấn Khải, anh có thể thỉnh thoảng thông qua cậu ấy nhìn thấy Nhất Thuần nhiều hơ chút. . . . . . Nhất Thuần trốn tránh anh là bởi vì cô ấy vẫn hy vọng anh và Vương Thanh có thể đến với nhau."

Vương Nguyên nghiêm túc hỏi, "Vậy anh có cảm giác với Vương Thanh không? Chị ấy đợi anh đã nhiều năm rồi......."

"Anh không mang đến được những gì cô ấy mong muốn. . . . . ."

"Em nghe nói có khoảng thời gian tâm tình chị ấy không tốt, là vì anh sao?"

Nhắc tới Vương Thanh Robert bỗng nhiên cảm thấy thật phiền, "Cho nên anh hy vọng cô ấy gặp lại anh, anh không chịu nổi nước mắt của phụ nữ........ Đừng nói chuyện này nữa, em nói về chuyện của em và Tuấn Khải đi."

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, "Anh ấy đi bộ phận phía Tây rồi."

"Anh có nghe nói chuyện em đi Anh, cũng biết mấy ngày nay Tuấn Khải đi bộ phận phía Tây. . . . . . Vương Nguyên, thật ra thì hôm nay anh tới đây là muốn hỏi em một chuyện, tại sao em cứ phải giúp đỡ Dịch Dương Thiên Tỉ như vậy?"

Vương Nguyên do dự chốc lát, áy náy nói, "Thật xin lỗi, em không thể trả lời anh."

Robert lo lắng nói, "Anh biết em có lý do của em, nhưng mà, em có biết lần này em khiến mọi người rất thất vọng không......... Thật xin lỗi, thứ lỗi cho anh vì lúc này không thể nào đứng về phía em, bởi vì anh nghĩ mãi không ra được còn có người nào hoặc chuyện gì đó ở trong lòng em còn quan trọng hơn cả Tuấn Khải."

Vương Nguyên chợt lắc đầu, giọng nghẹn lại nói, "Robert, xin anh tin em, em quan tâm anh ấy hơn tất cả."

Robert vịn bả vai Vương Nguyên, nhẹ giọng nói, "Chúng ta ở Male hợp tác cùng nhau hơn hai năm qua, mặc dù khi đó giữa em và Tuấn Khải có một số hiểu lầm, nhưng anh vẫn cảm nhận được rõ ràng tình cảm của em dành cho Tuấn Khải....Vậy mà sau khi em và Tuấn Khải kết hôn, anh nhận thấy anh đã không còn cảm nhận được phần tình cảm mãnh liệt như khi đó của em nữa, anh không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng em thật sự đang vì một người đàn ông cố ý đồ phá rối hôn nhân của mình còn vì hắn mà cãi nhau nhiều lần với Tuấn Khải......... Vương Nguyên, trong cuộc sống hôn nhân của em, anh nhận thấy Tuấn Khải đã vì hôn nhân của hai người mà cố gắng rất nhiều, còn em thì trở nên rất bị động, em có biết không? Em thay đổi rồi..........."

Vương Nguyên cố gắng giải thích, "Robert. . . . . ."

Robert cắt ngang lời cậu, "Em hãy nghe anh nói hết đã!"

Cậu nhẹ gật đầu.

Robert tiếp tục nói, "Lần này, Tuấn Khải thật sự cảm thấy rất thất vọng. . . . . . Anh không muốn nói quá nặng lời, nhưng anh thật sự cảm thấy tình cảm của em và Tuấn Khải đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, em không thể cho rằng Tuấn Khải cứ mãi luôn tùy theo ý em, cưng chiều em, bởi vì có lúc Tuấn Khải cũng biết mệt mỏi......"

. . . . . .
-----

Buổi tối Vương Nguyên tựa vào đầu giường, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại nhưng lời nói của Robert nói với cậu.

Sự đau đớn đến tan lòng nát dạ đang lan tràn từng nơi trên cơ thể Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải đã đi ba ngày, giữa bọn họ cũng không có liên lạc gì.

Sự tình giữa cậu và Vương Tuấn Khải có lẽ đúng như lời Robert nói, đã bộc phát rất nghiêm trọng. . . . . .

Lần đầu tiên cậu cảm thấy sợ hãi đến thế, cậu hận chính bản thân mình đã khiến cho hôn nhân của bọn họ trở nên tồi tệ như vậy, vậy mà cậu lại không thể cứu vãn....

Cậu nhớ như in lúc anh lớn tiếng nói với cậu, cậu không thay đổi, từ đầu tới cuối cậu đều chưa từng thay đổi, cậu chỉ là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ chính là cậu không thể lựa chọn thân thể bối cảnh cho chính mình..............

Chuông điện thoại di động của cậu lúc này vang lên.

Nghĩ là anh, Vương Nguyên lập tức cầm điện thoại di động lên, nhưng trên màn hình điện thoại di động lại hiển thị số điện thoại Đan Nhất Thuần.

Lau đi nước mắt, Vương Nguyên điều chỉnh tâm tình tốt sau đó ấn nút trả lời, "Nhất Thuần...."

"Vương Nguyên, Tuấn Khải đã từ bộ phận phía Tây về rồi, bây giờ đang ở công ty."

"Thật không?"

"Đúng vậy, anh ấy mới gọi điện thoại cho tôi thông báo chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai, cho nên tôi lén đến Vương thị xem xét thì phát hiện đèn phòng làm việc của anh ấy vẫn còn sáng.... Bây giờ cậu có muốn đến đây không?" Đan Nhất Thuần đương nhiên cũng biết chuyện Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đang chiến tranh lạnh, cho nên mới thông báo cho Vương Nguyên biết.

Anh ấy đã trở lại, cậu là vợ của anh mà cũng không biết, thậm chí còn phải cần qua một người khác nói cho cậu biết.

Vương Nguyên nhắm đôi mắt đẫm nước lại, cố gắng giữ vững bình tĩnh nói, "Bây giờ cũng trễ rồi, tôi không muốn quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ tới công ty!" Cậu dĩ nhiên rất muốn đến gặp anh ngay bây giờ, nhưng mà, cậu biết anh sẽ không muốn thấy cậu, cậu không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh.

"Được, cố gắng lên, tôi tin tưởng cậu và Tuấn Khải sẽ không có chuyện gì ."

"Ừ."

. . . . . .

Hôm sau, tại tầng lầu 98 tập đoàn 'Vương thị'.

Sáng sớm, Vương Nguyên đứng trước cửa phòng làm việc của Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu.

Vương Nguyên đang muốn giơ tay lên gõ cửa, nhưng cậu lại nghe được cuộc nói chuyện của Vương Tuấn Khải và một người khác bên trong phòng làm việc.

Giọng nói lạnh lùng của anh vọng ra, "Bảo người ấy ký tên lên phần thỏa thuận này, không cần thiết cho ấy biết lý do............."

"Hả, Vương tổng, anh chắc chắn chứ? Hình như anh thật vất vả mới. . . . . ."

Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của người nọ, "Cứ theo lời tôi nói mà làm, anh đi xuống đi!"

"Dạ. . . . ."

Một giây trước khi luật sư Aston mở cửa bước ra, Vương Nguyên đã tránh sang chỗ lối rẽ bên cạnh phòng làm việc.

Cậu dĩ nhiên nghe được đoạn đối thoại của Vương Tuấn Khải và luật sư Aston, bởi vì cậu cũng không xa lạ với Aston, năm đó cậu và Vương Tuấn Khải bị thẩm vấn trên tòa, Aston chính là luật sư biện hộ cho Vương Tuấn Khải, sau đó cũng chính Aston đưa ra giấy thỏa thuận ly hôn của Vương Tuấn Khải và cậu bảo cậu ký tên lên. . . . . .

Giấy thỏa thuận ly hôn. . . . . .

Đơn ly hôn. . . . . .

Vương Nguyên sững sờ tựa vào vách tường lạnh buốt sau lưng, bụm chặt miệng lại cậu thơ thẫn cất bước đi, từng bước từng bước như người mất hồn rời khỏi tầng lầu 98.

END CHƯƠNG 169

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top