Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 172: Anh muốn có một đứa con trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai ngày sau, tại "Vương thị".

Robert hùng hổ bước vào phòng làm việc của Vương Tuấn Khải.

"Vương Tuấn Khải! !"

Người chưa thấy đã nghe tiếng trước.

Vương Tuấn Khải ngồi sau bàn làm việc ngước mắt lên dựa người về phía sau, ung dung ngóng nhìn người bạn tốt, "Cậu ít khi gọi cả họ lẫn tên của tôi như vậy.”

Robert tức giận cả người thở hòng học, thiếu chút nữa anh còn đấm xuống mặt bàn làm việc của Vương Tuấn Khải, vô cùng tức giận nói, "Cậu có ý gì? Nhất Thuần làm việc ở công ty cậu rất tốt, tại sao cậu muốn sa thải cô ấy? Sao cậu có thể làm vậy.............. Đáng chết!!”

Vương Tuấn Khải thản nhiên nói, "Nể mặt cậu, tôi đã không để cô ấy bị thua thiệt rồi."

Robert nghiến răng hậm hực nói, "Cậu còn dám nói như vậy? Cậu có biết tối qua cô ấy uống rượu cả buổi tối không, bởi vì bị dị ứng với cồn nên sáng sớm nay cô ấy đã phải nhập viện, bây giờ vẫn chưa tỉnh.”

Sắc mặt Vương Tuấn Khải vẫn thản nhiên nói, "Vậy thì lúc này cậu nên ở bệnh viện mà chăm sóc cho cô ấy."

Robert càng thêm giận dữ, "Đáng chết ở chỗ là trong lúc bất tĩnh mà cô ấy chỉ gọi tên cậu!”

Vương Tuấn Khải giống như nghe một câu chuyện không liên quan đến mình, anh gọi vào số điện thoại nội bộ của công ty, sau khi ra lệnh cho người ở đó mang lên một phần văn kiện cần xử lý, rồi hờ hững liếc xéo Robert, "Cậu thật sự nghĩ rằng cô ấy thích hợp ở lại Vương thị sao?”

Robert bật thốt lên, "Cô ấy đương nhiên rất muốn ở lại ‘Vương Thị’!"

Vương Tuấn Khải nhíu lông mày, "Vậy là cậu biết rõ mục đích cô ấy muốn ở lại Vương thị.”

Robert tức giận đến nỗi thở hổn hển, "Vậy thì sao? Ít nhất tôi còn có thể biết được cô ấy ở đây, nhìn thấy cô ấy, ít nhất tôi không cần phải lo lắng không biết lúc nào cô ấy lại bị cậu làm tổn thương đến mức phải đi tìm một góc nào đó để trốn tránh.”

Không muốn nói thêm nhiều lời, Vương Tuấn Khải tiếp tục đưa mắt nhìn vào xấp văn kiện trên mặt bàn, nhàn nhã nói, "Cô ấy không thể ở lại ‘Vương Thị’ được."

"Tại sao?" Robert không thể nào hiểu nổi hỏi, "Mọi người làm việc tại ‘Vương Thị’ ai cũng nói cô ấy làm việc rất tốt, cô ấy là một thư ký rất đạt yêu cầu, chẳng lẽ cậu không thể đối xử với cô ấy như một thư ký bình thường sao?”

Vương Tuấn Khải ngắn gọn nói, "Tôi cần thư ký chỉ là vì công việc, không phải vì bất kỳ thứ gì khác.”

Robert tức giận đến mức gật đầu liên tục, "Được, cậu là ‘BOSS’ của cô ấy, tôi không có quyền xen vào, nhưng việc này là do cậu sắp xếp?”

Vương Tuấn Khải vẫn không có phản ứng gì.

Robert bật thốt lên nói, "Cậu vất vả lợi dụng Nhất Thuần là muốn cho Dịch Dương Thiên Tỉ đi đúng quỹ đạo kế hoạch của cậu, có đúng không?”

Robert nói tới chuyện này cũng nhắc luôn tới chuyện Vương thị cạnh tranh đầu tư hạng mục ở bộ phận phía Tây.

Hơn một tháng trước "Vương thị" đầu tư vào hạng mục xây dựng vịnh nhân tạo ở bộ phận phía Tây của chánh phủ Los Angeles.
Hàng năm Vương thị đều nhận những hạng mục lớn như vậy cho nên chuyện này vốn không đáng phải nhắc tới, nhưng cái mà người ta chú ý là, công ty ủng hộ số tiền khổng lồ để chính phủ bắt tay vào xây dựng vịnh nhân tạo chính là một công ty có tên gọi là tập đoàn ‘Y’ ở Hoa Kỳ.

Thật ra thì một công ty ở Hoa kỳ đầu tư xây dựng vào hạng mục của chính phủ Los Angeles chỉ là chuyện bình thường, chỉ là công ty ở Hoa kỳ này chính là Dịch Dương Thiên Tỉ đục khoét quỹ vốn của Vương Viễn, và sau nhiều năm hắn ta ở Anh ra công sức đầu tư kiếm lợi lần nữa đã thành lập được công ty ‘Y’ ở tại Hoa Kỳ.

Vương Tưân Khải làm sao có thể biết rõ Dịch Dương Thiên Tỉ chính là người đầu sỏ đứng sau công ty ‘Y’ này, Robert thật không thể hiểu được, nhưng hiểu được Vương Tuấn Khải rõ ràng là đang giả trư ăn cọp, bởi vì Vương Tuấn Khải biết rõ hơn ai hết mục đích của Dịch Dương Thiên Tỉ cạnh tranh hạng mục này là vì muốn đối phó với Vương thị.

Phải biết rằng, công ty có đủ tư chất để bắt tay với chính phủ Los Angeles ở hạng mục này cũng chỉ có Vương thị, cho nên khi Dịch Dương Thiên Tỉ cạnh tranh hạng mục này cũng đã đoán được trong tương lai Vương thị cũng sẽ cạnh tranh đấu thầu xây dựng hạng mục này, rất rõ ràng Dịch Dương Thiên Tỉ tranh giành hạng mục này chính là muốn đối đầu với Vương thị, mục đích của Dịch Dương Thiên Tỉ dĩ nhiên không cần phải nói ra.

Chỉ là, Dịch Dương Thiên Tỉ tự cho rằng kế hoạch của hắn sẽ thành công, nhưng thực chất vẫn nằm trong sự khống chế của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải thông minh như vậy, làm sao lại không biết chuyện Vương Thanh giật giây Đan Nhất Thuần tới Los Angeles là do Dịch Dương Thiên Tỉ ở phía sau thao túng, vừa vặn Đan Nhất Thuần tới "Vương thị" chính là có liên quan hạng mục bộ phận phía Tây của quan chức chính phủ, cho nên Vương Tuấn Khải nhận định Dịch Dương Thiên Tỉ có thể lợi dụng Đan Nhất Thuần để đạt được mục đích nào đó.

Quả nhiên, Vương Tuấn Khải tra được Dịch Dương Thiên Tỉ từng liên lạc qua điện thoại với Đan Nhất Thuần, khi đó Vương Tuấn Khải cũng không biết mục đích của Dịch Dương Thiên Tỉ, cho nên Vương Tuấn Khải mới giữ Đan Nhất Thuần ở lại bên cạnh. . . . . .

Mấy ngày sau Vương Tuấn Khải phát hiện Đan Nhất Thuần lại đem nhiều tài liệu nội bộ của Vương thị tiết lộ cho Dịch Dương Thiên Tỉ, dĩ nhiên, Dịch Dương Thiên Tỉ làm những việc này cũng không phải là để Đan Nhất Thuần vui lòng. . . . . .

Dịch Dương Thiên Tỉ tự cho là tất cả diễn ra đúng như kế hoạch của hắn, nhưng trên thực tế, những gì mà Đan Nhất Thuần tiết lộ cho hắn chính là những tài liệu mà Vương Tuấn Khải cố ý để Đan Nhất Thuần biết. . . . . . Ngụ ý rằng, Dịch Dương Thiên Tỉ lợi dụng Đan Nhất Thuần đánh cắp thông tin cơ mật thì Vương Tuấn Khải cũng đang lợi dụng Đan Nhất Thuần để lừa gạt Dịch Dương Thiên Tỉ, về phần Dịch Dương Thiên Tỉ tốn công tốn sức muốn biết thông tin cơ mật của Vương thị, rõ ràng liên quan đến hạng mục bộ phận phía Tây, cho nên, Vương Tuấn Khải chỉ cần tiếp tục giữ Đan Nhất Thuần ở lại Vương thị, Vương Tuấn Khải có thể dễ dàng đưa Dịch Dương Thiên Tỉ vào đúng quỹ đạo kế hoạch mà Vương Tuấn Khải vạch ra.

Robert truy hỏi tới cùng rốt cuộc cũng nhận được câu trả lời lạnh nhạt của Vương Tuấn Khải, "Bà xã tôi không thích!" (Vòng đi vòng lại cuối cùng cũng phọt ra vấn đề chính :v)

Trong nhất thời Robert không kịp phản ứng, sững sờ trừng to hai mắt, "Hả?"

Vương Tuấn Khải  cũng không giải thích thêm gì nữa.

Robert không dám tin, "Một câu ‘bà xã tôi không thích’ là cậu định hủy bỏ cả kế hoạch này sao?”

"Kế hoạch vẫn đang tiến hành, chỉ là thay đổi một số phương thức khác."

Robert lúc này mới thở phào một cái, "Vương Nguyên không thích Nhất Thuần bên cạnh cậu tôi có thể hiểu, nhưng mà không có Nhất Thuần, kế hoạch chắc chắn không thể thuận lợi như ban đầu!”

Vương Tuấn Khải chậm rãi nói, "Không có gì quan trọng hơn bà xã tôi."

"Hả. . . . . ."

Robert hơi khựng lại, "Cậu và Vương Nguyên đã làm lành rồi hả ?"

Vương Tuấn Khải không trả lời.
Robert lại hỏi, "Nhưng mà, không phải câu đang giận chuyện Vương Nguyên đi Anh hay sao?”

Vương Tuấn Khải chưa kịp trả lời Robert, phòng làm việc bỗng truyền đến hai tiếng gõ cửa, thư ký mới tới cầm một xấp tài liệu đi vào phòng làm việc.

"Tổng giám đốc, đây là tài liệu ông cần."

"Được, đi xuống đi."

Robert nhìn bóng lưng thư ký mới xoay người rời đi, giật mình kinh ngạc, "Đây chính là thư ký mới của cậu sao, trời ạ, cô ấy hẳn là bằng tuổi chị Dư đó?”

Vương Tuấn Khải lúc này nhìn vào đồng hồ trên cổ tay mình, cầm áo khoác tây trang lên, đột nhiên đứng dậy, "Cậu cứ tự nhiên đi."

"Cậu đi đâu à?"

"Về nhà chăm sóc bà xã." ( Vương Thê Nô :v)

Vương Nguyên ngồi trên xích đu hóng gió dưới tàng cây xanh biếc trong vườn hoa, hiện tại cậu đang mang thai, đúng ta là không thể ngồi trên ghết xích đu, nhưng cảm giác ngồi trên xích đu rất thoải mái, hơn nữa mỗi khi gió nhẹ thổi lên đóa hoa chuông gió trên ghết xích đu tạo ra âm thanh dễ nghe, khiến cho lòng người vui vẻ thư thái hơn rất nhiều.

Vương Nguyên im lặng ngóng nhìn về phía trước, bỗng nhiên cô thở dài một hơi.

"Sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói nam tính quen thuộc, Vương Nguyên lập tức ngước mắt nhìn về phía con đường nhỏ trong vườn hoa.

Bóng dáng cao lớn của Vương Tuấn Khải xuất hiện trong tầm mắt cậu, Vươg Nguyên tức đứng dậy, dịu dàng gọi, "Ông xã."

Vương Tuấn Khải đến trước mặt Vương Nguyên, theo thói quen dùng hai tay vòng qua ôm lấy eo Vương Nguyên, nhẹ giọng nói, "Sao lại thở dài?"

Vương Nguyên do dự nhìn anh rồi nhỏ nhẹ nói, "Em nói anh không được giận nha."

"Nói đi."

Vương Nguyên thành thật nói, "Em đang nghĩ đến chuyện của Thiên Tỉ.”

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại, "Em ngồi đây lo lắng cho hắn?"

Vương Nguyên từ từ rũ mắt xuống, "Nếu như anh ấy thật sự là anh trai em, anh ấy và anh tranh đấu với nhau em thật không yên lòng............ Nhưng, nếu anh ấy không phải là anh trai của em, em càng không thể yên lòng. Giả như đúng như lời anh nói Thiên Tỉ lợi dụng em, như vậy hai tờ mẫu xét nghiệm máu nhất định cũng là do Thiên Tỉ tạo ra, điều này cho thấy chuyện gặp gỡ trong khách sạn cũng là kế hoạch của Thiên Tỉ........ Em không thể tin được, nếu như tất cả đều là kế hoạch của anh ấy, rốt cuộc mục đích của anh ấy là vì cái gì? Tình bạn của em và anh ấy rốt cuộc là cái gì?”

Vương Tuấn Khải yêu thương ngắm nhìn Vương Nguyên, nghiêm mặt nói, "Bà xã, bây giờ em đang mang thay, đừng nên suy nghĩ những chuyện này. . . . . . Nếu như em đồng ý, tất cả những chuyện này hãy giao hết cho anh giải quyết.”

Vương Nguyên tựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, "Em chỉ không thể nào tin được chuyện này có liên quan tới Thiên Tỉ”

Vương Tuấn Khải đột nhiên thâm tình gọi, "Bà xã . . . . . ."

Vương Nguyên ngước mắt, "Dạ?"

Vương Tuấn Khải dịu dàng nâng cằm cô lên, giọng thật nhỏ nói, "Anh không muốn chúng ta nhắc tới chủ đề về Dịch Dương Thiên Tỉ nữa, có được không?"

"Nhưng mà Thiên Tỉ anh ấy . . . . . ."

Vương Tuấn Khải lại gọi Vương Nguyên lần nữa, "Bà xã !"

Một chút không kiên nhẫn cùng mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt Vương Tuấn Khải.

Nhìn thái độ của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên thoáng sửng sốt. Mấy ngày nay cậu thường xuyên nhìn thấy anh có thái độ này, cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được anh thiếu kiên nhẫn.

Vương Tuấn Khải chuyển đề tài sang hương khác, "Chúng ta nói chuyện khác đi."

Vương Nguyên gật đầu, "Được." Thật ra thì cậu cũng ý thức được cậu không nên nói những chuyện không liên quan đến cuộc sống của bọn họ trước mặt anh.

Anh xoa nhẹ bụng của cậu, ân cần hỏi, "Em cho rằng đây sẽ là con trai hay con gái?”

Vương Nguyên mỉm cười nói, "Chờ thêm hai tháng nữa chúng ta sẽ biết ngay thôi.”

Vương Tuấn Khải mỉm cười, "Đoán thử xem."

Cậu rất nghiêm túc nói, "Qua hai tháng nữa em bé cũng được hơn bốn tháng........ Em nhớ lúc Bảo Nhi được bốn tháng trong bụng em, con bé rất ngoan, có một thời gian rất lâu không chịu cử động gì hết, làm hại em cứ mãi lo lắng, sau đó sinh ra là con gái, em đã nghĩ vì là con gái nhất định sẽ rất ngoan, cho nên lúc ở trong bụng không quấy rầy em....... Vì thế đợi đến lúc bốn tháng, nếu cục cưng này trong bụng hoạt bát hiếu động, nhất định sẽ là con trai.........”

Vương Tuấn Khải buồn cười nói, "Có kiểu logic này sao?"

Vương Nguyên không chắc chắn nói, "Có lẽ . . . . . Là có!"

Vương Tuấn Khải không kiềm được hôn lên gò má Vương Nguyên một cái, "Em thật đáng yêu."

Vương Nguyên ôm chằm lấy Vương Tuấn Khải, thỏ thẻ hỏi, "Ông xã, anh thích con trai hay con gái?”

Vương Tuấn Khải không hề do dự nói, "Con trai."

Vương Nguyên rối rắm nói, "Sao anh cũng có tư tưởng truyền thống như thế?"

Vương Tuấn Khải cười nhẹ, "Em không phải vẫn luôn muốn có mối quan hệ than thiện hơn với mẹ anh sao? Nếu như em sinh cho bà một đứa cháu đích tôn, bà ấy sẽ nâng em lên đến tận trời........”

Vương Nguyên gật đầu, "Ừm, nếu như sinh con trai, mẹ anh nhất định sẽ rất vui . . . . . . Nhưng mà nếu như là con gái nữa thì sao đây?"

Vương Tuấn Khải ấm giọng nói, "Sinh xong đứa này chúng ta sẽ không sinh thêm nữa, cho nên, mặc kệ là trai hay gái, anh cũng đều yêu chúng như nhau.”

"Ừ, em cũng cảm thấy có hai đứa bé đã rất hạnh phúc rồi.”

Trên thực tế, Vương Nguyên cũng rất sợ khi nghĩ đến việc sinh con, bởi vì lúc cậu sinh Bảo Nhi đã gặp không ít khó khăn, cho nên trong lòng ít nhiều cũng còn chút ám ảnh.

Giống như biết được sự lo lắng trong lòng Vương Nguyên, Tuấn Khải ấn cậu vào trong ngực, mang đến cho cậu sự ấm áp, nhỏ giọng nói, "Anh sẽ không để em một mình đối mặt với những chuyện như thế nữa.”

Vương Nguyên ôm chặt Vương Tuấn Khải, hạnh phúc nói, "Dạ."

Buổi chiều.

Vương Nguyên ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của Vương Tuấn Khải nhàn nhã lật xem Fashion Magazine, đột nhiên luật sư Aston đi vào.

"Tổng giám đốc."

Vương Nguyên để tạp chí xuống, "Tuấn Khải tạm thời có hội nghị, bây giờ đang trong buổi họp."

Bất ngờ nhìn thấy Vương Nguyên  ngồi trên ghế sofa, Aston khựng lại lên tiếng chào hỏi, "Tổng giám đốc phu nhân."

Vương Nguyên mỉm cười nói với Aston, "Anh tìm Tuấn Khải có chuyện gì sao? !"

Aston gật đầu, "Dạ, hạng mục ở bộ phận phía Tây có một số vấn đề liên quan đến pháp luật muốn cùng thương lượng với tổng giám đốc. . . . . . Vậy chút nữa tôi sẽ trở lại sau."

"Được."

Nhưng, lúc Aston xoay người chuẩn bị đi, Vương Nguyên như chợt nhớ ra điều gì, cậu gọi, "Aston, anh chờ một chút."

Aston xoay người lại, cung kính nói, "Tổng giám đốc phu nhân cậu có gì cần cặn dặn sao?"

Vương Nguyên lễ phép nói, "Anh có thể ở lại đây một chút được không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

"Được."

Ngay sau đó Aston ngồi xuống ghế sofa đối diện với Vương Nguyên, nghi ngờ nói, "Tổng giám đốc phu nhân cậu có chuyện muốn hỏi tôi sao?"

"À. . . . . ." Vương Nguyên do dự một lúc rồi nói, "Aston, thật ra thì, hai ngày trước tôi tới tìm Tuấn Khải, vô tình nghe thấy anh và Tuấn Khải nói chuyện. . . . . . Tôi mơ hồ nghe Tuấn Khải và anh nhắc tới giấy thỏa thuận, tôi muốn hỏi chính là, giấy thỏa thuận đó đưa cho ai?”

Aston đẩy gọng kính trên mũi, bình tĩnh nói, "Giấy thỏa thuận đó là đưa cho Đan tiểu thư."

Cậu kinh ngạc, "Nhất Thuần?"

Aston gật đầu, "Tổng giám đốc đưa giấy thỏa thuận thôi việc cho Đan tiểu thư, có giấy thỏa thuận này, Đan tiểu thư có thể nhận được nhiều khoản tiền phụ cấp từ công ty.”

Đôi mắt Vương Nguyên mở thật to, "Tuấn Khải đuổi việc Nhất Thuần rồi?" Khó trách hôm nay cậu tới công ty không có nhìn thấy Nhất Thuần, cậu đang định chờ Vương Tuấn Khải quay lại sẽ hỏi.

Aston cười cười, "Tổng giám đốc làm như vậy dĩ nhiên là vì Tổng giám đốc phu nhân."

Lúc này Vương Nguyên đột nhiên nhớ tới yêu cầu trước đây cậu đã đề cập với Vương Tuấn Khải.

Khi cậu biết Vương Tuấn Khải thăng Đan Nhất Thuần lên làm thư ký, cậu yêu cầu Vương Tuấn Khải chờ sau khi hạng mục bộ phận phía Tây kết thúc, anh nhất định phải đổi thư ký khác.......

Nhưng cậu thể nào ngờ tới, Đàm Dịch Khiêm đã nhanh chóng thực hiện lời hứa của mình. . . . . .

Đúng vậy, là lời cam kết. . . . . .
Cậu cũng từng cam kết với anh, thế nhưng cậu lại không làm được, suy nghĩ từ đó, trong lòng cậu lại dâng lên một nỗi áy náy.

Vương Nguyên trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, "Vậy là, giấy thỏa hiệp là thỏa hiệp thôi việc?”

"À. . . . . ." Aston hơi ngập ngừng rồi trả lời, "Đúng vậy."

Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm kích nói, "Cám ơn anh nói cho tôi biết." Ai hiểu được ngày đó khi cậu nghe thấy ba chữ ‘Giấy thỏa thuận’ cậu đã sợ đến mức nào, may mắn là sự việc không có phát triển theo chiều hướng xấu..........

Aston khách sáo hỏi, "Tổng giám đốc phu nhân cậu còn hỏi vấn đề gì khác nữa không?"

Vương Nguyên lắc đầu, "Không có, cám ơn."

"Vậy tôi đi ra ngoài trước."

"Được."

Aston vừa đứng dậy, có lẽ là không chú ý tới tạp chí kinh tế trên sofa, tay anh bị va chạm vào cuốn tạp chí, không cẩn thận làm rơi một phần văn kiện đang ôm trong tay.

Mấy tờ giấy A4 xen lẫn bên trong xấp văn kiện cũng bị rớt ra ngoài.

Aston vội khom lưng nhặt văn kiện lên, áy náy nói, "Thật xin lỗi."

Vương Nguyên theo bản năng giúp Aston nhặt lên mấy phần văn kiện rơi cạnh chân cậu, thế nhưng, khi cậu chuẩn bị đưa tập văn kiện cho Aston, vô tình phát hiện một văn kiện quen thuộc xen lẫn trong những văn kiện khác.

Lúc Aston phát hiện Vương Nguyên nhìn thấy phần văn kiện thì đã quá muộn. . . . . .

Vương Nguyên rút tờ giấy A4 có chữ "Giấy thỏa thuận ly hôn" ra, sững sờ nhìn nội dung trên giấy tờ thỏa thuận.

Vương Nguyên vô cùng quen thuộc với giấy thỏa thuận ly hôn này, giống như phần mà mấy năm trước luật sư Aston mời cậu tới ký tên, hơn nữa, nơi ký tên đã có chữ ký của Vương Tuấn Khải ........

Ánh mắt Vương Nguyên dừng lại ở bên gưới góc phải trên giấy thỏa thuận có chữ ký rõ ràng của Vương Tuấn Khải, trong lòng chấn động mạnh một hồi lâu.
Giống như không thể tin được trước mắt mình chính là giấy thỏa thuận ly hôn, cậu kinh ngạc hỏi, "Đây là. . . . . ."

Trên mặt Aston hiện lên sự hối hận, anh nhận lại tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay Vương Nguyên, lúng túng nói, "À, cái này. . . . . . Đây là. . . . . ." Luật sư Aston đột nhiên ấp a ấp úng, cả buổi lâu vẫn không trả lời được câu hỏi của Vương Nguyên.

Giọng nói Vương Nguyên đột nhiên nghẹn lại, "Đây là Tuấn Khải bảo anh chuẩn bị sao?”

Trời à, ngay lúc này luật sư Aston hận không thể tự giết chết chính mình, anh thật sợ hãi, khủng hoảng nói, "Tổng giám đốc phu nhân, thật xin lỗi, tôi không thể nói rõ với cậu được."

Lúc này trong lòng Aston không ngừng nguyền rủa sự sơ ý của mình. . . . . .

Anh vốn là tới để cùng Vương Tuấn Khải bàn bạc về hạng mục bộ phận phía Tây có liên quan đến mặc pháp lý, lại quên bỏ giấy thỏa thuận ly hôn kia vào trong phần văn kiện này, khiến cho tạo thành bi kịch lúc này.

Vương Nguyên lắc đầu, "Không, anh phải nói cho tôi biết!"

Aston khó xử nói, "Tổng giám đốc phu nhân, xin tha thứ tôi không thể nói với cậu. . . . . ."

Vương Nguyên nói thẳng, "Nếu như anh không nói cho tôi biết, vậy bây giờ tôi sẽ đi hỏi Tuấn Khải."

Aston bị lời nói của Vương Nguyên dọa cho phát hoảng, vội cản cậu lại nói, "Xin đừng!"

Vương Nguyên nhíu lông mày, "Tại sao anh khẩn trương như vậy?"

Aston bất đắc dĩ nói, "Tổng giám đốc không cho phép tôi để bất kỳ ai biết.”

"Tại sao có tờ giấy thỏa thuận ly hôn này? Tuấn Khải bảo anh soạn ra nó từ lúc nào? Tại sao đã có chữ ký của Tuấn Khải trên đó?" Từng chuỗi vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu Vương Nguyên.

Aston vẫn không dám trả lời, "Tổng giám đốc phu nhân, xin cậu tha lỗi cho tôi."

Vương Nguyên gật đầu, "Aston, nếu anh sợ Tuấn Khải biết, tôi cam đoan với anh, tôi sẽ giả vờ như không biết việc này, tuyệt đối không làm cho anh khó xử.”

Sau một hồi đấu tranh trong lòng, rõ ràng Vương Nguyên không thể nào xen như không nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn này được, Aston rốt cuộc nói, "Giấy thỏa thuận ly hôn này là lúc cậu đi Anh, tổng giám đốc bảo tôi chuẩn bị nó.”

Vương Nguyên sững sờ chết đứng tại chỗ.

Thì ra, giấy thỏa thuận ly hôn này là có thật. . . . . .

Aston thấy sắc mặt Vương Nguyên trong nháy mắt tái nhợt, lập tức bổ sung nói, "Tổng giám đốc phu nhân, mong cậu đừng nên suy nghĩ nhiều. . . . . . Đây đều là chuyện đã qua rồi."

Thật ra cậu luôn hiểu anh là người nói sẽ giữ lời, lúc từ Anh về đến Los Angeles, ngay cả cậu cũng đoán không được anh sẽ làm như thế nào. . . . . .

Không phải là cậu không nghĩ tới anh biến lời nói thành hành động, dù sao cậu cũng khiến anh thất vọng rất nhiều lần, nhưng mà, lúc đối mặt với sự thật này, trong lòng cậu lại dâng lên một nỗi đau đớn khó diễn tả bằng lời.......

Điều này có nghĩa là, lần này thiếu chút xíu nữa bọn họ đã đi đến bước không thể nào cứu vãn.....

Vương Nguyên đột nhiên hỏi, "Nếu như nó được soạn ra từ trước, sao anh còn để trong tập hồ sơ?”

Aston lưỡng lự một chút rồi nói, "Bởi vì tổng giám đốc không cho phép tôi hủy giấy thỏa thuận này.”

Vương Nguyên không hiểu lắc đầu.

Aston nói lời thật từ đáy lòng, "Tổng giám đốc phu nhân, xin thứ lỗi tôi nhiều lời. . . . . . Mong cậu hãy quý trọng tình cảm giữa cậu và tổng giám đốc, bởi vì, cậu không thể có may mắn lần sau nữa.”

END CHƯƠNG 172

Rất cảm ơn sự đóng góp ý kiến nhiệt tình của m.n. mk sẽ cố gắng sửa chữa để bộ truyện của chúng ta trở nên hoàn hảo hơn ^^

Sắp tới mk sẽ về quê nhưng m.n yên tâm, công việc ra chương mới sẽ vẫn tiếp diễn bình thường. =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top