Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 173: Dịch Dương Thiên Tỉ sắp phải mất đi tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bà xã . . . . . ."

Đi vào phòng làm việc, Vương Tuấn Khải yêu thương lên tiếng gọi vợ.

Vương Nguyên buông cuốn tạp chí vốn cũng không có tâm trạng để xem xuống, nhìn Vương Tuấn Khải mỉm cười gọi lại, "Ông xã ."

Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ Vương Tuấn Khải đi đến ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, ôm eo cậu nói, "Anh xin lỗi, hội nghị kéo dài trễ hơn một chút, bây giờ chúng ta đi thôi!”

Chăm chút nhìn nét điềm đạm dịu dàng trên gương mặt điển trai của Vương Tuấn Khải, trong lòng Vương Nguyên bỗng dâng lên từng hồi thương cảm.

Nâng khuôn mặt xinh đẹp Vương Nguyên lên, Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi, "Sắc mặt em sao nhìn khó coi vậy, mệt à?"

Biết tâm tư anh suy nghĩ rất thấu đáo, cô thuận theo lời anh nói, "Em không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi."

“Mang thai vất vả quá phải không?”

"Có một chút."

Vương Tuấn Khải quan tâm đỡ tấm lưng mảnh khảnh của Vương Nguyên, lo lắng nói, "Bây giờ anh đưa em về, buổi biểu diễn hôm nay của Bảo Nhi cũng đừng đi xem nữa.”

Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Không được, Bảo Nhi không nhìn thấy mình sẽ rất thất vọng."

Hôm nay cậu đến công ty cùng anh chính là muốn vào lúc này đến nhà văn hóa thiếu nhi xem Bảo Nhi biểu diễn.

Vương Tuấn Khải lo lắng nói, "Nhưng em đang không khỏe.

Vương Nguyên cố ra vẻ thoải mái nhún vai cười nói, "Mang thai thì là vậy mà, cũng không hẳn là khó chịu lắm.”

Vương Tuấn Khải vẫn không yên tâm, "Em chắc chứ?"

Vương Nguyên nghiêm túc gật đầu.

"Được rồi, nếu như thật sự thấy không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết."

"Dạ."

. . . . . .

Tại nhà văn hóa thiếu nhi.

Tiếng người huyên náo, khắp nơi đều nhìn thấy sự hòa thuận vui vẻ của mỗi gia đình.

Ký giả truyền thông có lẽ biết Bảo Nhi biểu diễn thì Vương Tuấn Khải nhất định sẽ xuất hiện, cho nên đã sớm chờ sẵn trong góc nhà văn hóa.

Vương Tuấn Khải dắt Vương Nguyên đến ngồi ở vị trí hàng đầu, hôm nay anh bất ngờ không đeo kính đen xuất hiện trước công chúng, cũng không ngần ngại than mật ôm eo cậu, thỉnh thoảng còn nói thầm gì đó vào tai cậu.

Cảm nhận được ánh đèn thoáng nhá lên, Vương Nguyên đẩy nhẹ người bên cạnh ra, xấu hổ nói, "Ông xã , bên kia có ký giả. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vẫn kề sát vào Vương Nguyên nói, "Đừng để ý tới họ!"

"Á."

Thật ra thì, bây giờ họ là vợ chồng rồi, dù họ có công khai tình tứ trước công chúng cũng không phải chuyện gì lạ, có điều cậu cảm thấy chưa quen.

Bởi vì từ sau khi kết hôn, Vương Tuấn Khải hết sức bảo vệ cho Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải hầu như không đồng ý cho phép Vương Nguyên xuất hiện ở nơi đông người, cho nên hình ảnh họ tình tứ trước mặt mọi người bị truyền thông chụp được là cực ít.

"Cha, ba!"

Bảo Nhi đã thay xong đồng phục đứng ở trên đài vẫy tay với Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Lúc này Vương Tuấn Khải mới chuyển sự chú ý từ Vương Nguyên sang con gái.

Vương Nguyên học động tác ngây thơ mà ngày thường Bảo Nhi hay làm một tư thế khích lệ, "Con gái yêu quí, cố lên nha!”

Vương Tuấn Khải đột nhiên nói, "Thật đáng yêu!"

Vương Nguyên gật mạnh đầu, "Con là do em sinh, dĩ nhiên phải đáng yêu rồi."

"Anh nói là em."

Vương Nguyên chợt quay đầu lại thì phát hiện ánh mắt Vương Tuấn Khải giờ phút này đang nhìn thẳng vào cậu, hai gò má trắng nõn của cậu ngay tức khắc ửng hồng lên, “Em không còn trẻ nữa, sao có thể nói là đáng yêu.”

Anh vuốt vuốt tóc mai của cậu, khẽ cười nói, "Trong mắt anh có đôi lúc em vẫn giống như một cậu bé chưa lớn.”

"Làm gì có, em sắp đã là ba của hai đứa con rồi.”


. . . . . .


Mặc dù anh và cậu tình tứ, nhưng cũng không có bỏ qua tiết mục mà con gái bảo bối của họ biểu diễn.

Buổi biểu diễn hôm nay không có tính chất tranh tài, đều là những tài năng sau cuộc thi ca hát thiếu nhi và mời Bảo Nhi lấy danh hiệu quán quân để lên sân khấu biểu diễn.

Sau khi biểu diễn kết thúc, Bảo Nhi ăn mặc giống như môt cô công chúa nhỏ lập tức chạy về phía cha và ba.

Vương Tuấn Khải ôm lấy Bảo Nhi yêu thương hôn lên má Bảo Nhi một cái, "Con gái bảo bối, chơi vui không?"

Bảo Nhi vòng tay ôm cổ Vương Tuấn Khải, gật đầu thật mạnh.

Vương Nguyên đưa tay lau mồ hôi trên trán cho Bảo Nhi, liên tục khen ngợi, "Bảo Nhi hôm nay thật giỏi!"

Bảo Nhi đột nhiên nói một câu, "Cha, ba, cô giáo vừa rồi ở trên đài nhìn thấy cha và ba, cô nói cha và ba rất xứng đôi.”

Vương Nguyên xấu hổ chỉ cười cười.

Ngay sau đó Bảo Nhi ghé vào bên tai Vương Tuấn Khải thỏ thẻ nói, "Cha, cô giáo nói cha rất đẹp trai, cô bảo Ngôn Ngôn sau này hãy để cha dẫn nhiên Ngôn Ngôn đi nhà trẻ.......” (cô giáo này được :v)

Vương Tuấn Khải thản nhiên cong lên khóe môi, vô cùng hứng thú nhìn sang Vương Nguyên.

Vương Nguyên dĩ nhiên không nghe thấy Bảo Nhi và Vương Tuấn Khải nói gì, cậu nghi ngờ nói, "Cha con hai người có chuyện mà gì không thể cho ba biết sao?”

Vương Tuấn Khải vẫn cười cười không lên tiếng.

Bảo Nhi lập tức che miệng lại, "Ba, con không thể nói cho ba biết được, nói ra ba sẽ giận cho coi."

Vương Nguyên vừa dỗ ngọt vừa nói, "Bảo Nhi, ba khẳng định sẽ không giận, con mau nói cho ba biết."

Bảo Nhi chớp chớp hàng lông mi dài, "Có thật không?"

"Thật."

"Cô giáo nói cha rất đẹp trai, cô giáo hy vọng sau này mỗi ngày cha đều đưa Ngôn Ngôn đi học, như vậy cô giáo có thể thường xuyên nhìn thấy cha nhiều hơn.”
(Hớ hớ :v đâu chỉ có cô giáo mà còn một đống người ở đây cũng muốn được gặp nè)

Vương Nguyên nhất thời đen mặt lại, "Á. . . . . . Cô giáo nhà trẻ bây giờ rất dễ dạy hư bọn trẻ nha!”

Bảo Nhi rất nghiêm túc bảo đảm với Vương Nguyên, "Không có đâu, cô giáo rất tốt với Ngôn Ngôn."

Vào lúc này, Vương Tuấn Khải ôm Bảo Nhi cất bước đi, "À, tiểu nghịch ngợm, nói cho cha biết, cô giáo chủ nhiệm của con có xinh đẹp không?”

"Dạ, cô giáo của con là cô giáo xinh đẹp nhất nhà trẻ.” (cha con nó hợp tác với nhau rồi :v)

Hai chữ "Xinh đẹp" lập tức kịch động đến dây thần kinh nhạy cảm của Vương Nguyên, cậu hung hăng trừng mắt liếc nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang bước đi, "Tuấn Khải, anh hỏi cái này làm gì?"

Đứng yên tại chỗ, Vương Nguyên mơ hồ nghe thấy Vương Tuấn Khải nói chuyện với Bảo Nhi, “Sau này cha sẽ thường xuyên tới đón con.”

"Vương Tuấn Khải!"

Nằm sấp trên vai Vương Tuấn Khải, Bảo Nhi nhỏ giọng nói, "cha, ba giống như tức giận rồi. . . . . ."

-----



Những ngày tháng ngọt ngào tiếp tục trôi qua...

Bởi vì mang thai, sinh hoạt về phương diện nào đó của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rất cần thiết phải hạn chế, vì vậy cậu tăng cường yêu cầu anh phải lên giường ngủ trước cậu, như vậy cậu mới có thể tránh khỏi vừa mới nằm lên giường đã bị người nào đó quấy rối.

Một người đàn ông có sinh lý bình thường muốn kiềm chế sinh hoạt trong cuộc sống vợ chồng là điều cực kỳ khó khăn, nhưng ở phương diện này Vương Tuấn Khải lại làm rất tốt, mặc dù có lúc nửa đêm tỉnh dậy cũng hay làm phiền giấc ngủ Vương Nguyên, nhưng phần lớn thời gian anh rất an phận, buổi tối cũng sẽ ngoan ngoãn ngủ sớm, nghiêm túc thi hành mệnh lệnh của bà xã đại nhân.

Tối nay Vương Nguyên từ phòng tắm đi ra đã thấy Vương Tuấn Khải ngủ sớm giống như những ngày qua. . . . .

Vương Nguyên đi vào phòng trang điểm sấy khô đầu tóc, sau đó ngồi ở mép giường ngắm thật kỹ Vương Tuấn Khải ngủ.

Cậu còn nhớ rõ lúc cậu cùng Vương Tuấn Khải vừa mới kết hôn, bởi vì Bảo Nhi nửa đêm thường giựt mình khóc, cho nên cậu thường lén đến phòng trẻ trông chừng Bảo Nhi, mặc dù rất nhiều lần Vương Tuấn Khải không cho cậu đi, nhưng có lúc anh mệt mỏi vì công việc mà ngủ thiếp đi, cậu mới thừa dịp đó đến phòng trẻ xem Bảo Nhi, đợi cậu dỗ dành Bảo Nhi ngủ xong sau đó trở lại phòng của họ, cậu sẽ ngồi ở mép giường mà nghiêm túc ngắm anh giống như bây giờ.

Dáng anh ngủ rất hồn nhiên, thậm chí còn có chút đáng yêu, tuy vẫn thường nhìn lén dáng vẻ anh lúc ngủ, nhưng cậu không hề cảm thấy chán.

Bỗng dưng, trong đầu cậu thoáng qua hình ảnh lần đầu tiên cậu gặp anh . . . . . .

Nghiêm túc mà nói lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở trong bóng tối của khách sạn ‘Clover’, lúc trời gần sáng cậu mới thấy rõ mặt anh...

Khi đó anh cũng ngủ giống như thế này, sáng sớm khi vừa mở mắt ra trông thấy anh, trong nháy mắtđó cậu dường như không thể tin vào mắt mình.

Cậu từng cho rằng không thể dùng từ ‘Đẹp’ để hình dung về đàn ông, nhưng anh đúng là người đàn ông có khuôn mặt đẹp nhất mà cậu đã gặp.

Cậu nghĩ, trước đây có lẽ bất kể như thế nào cậu cũng không ngờ rằng, người đàn ông vừa mới biết chưa được bao lâu đã đoạt mất lần đầu tiên của cậu, khi đó cậu giận đến không kiềm được thiếu chút nữa đã phải báo cảnh sát, vậy mà người đàn ông đó hôm nay lại trở thành chồng cậu... hơn nữa cậu còn yêu anh đến chết đi sống lại.

Cậu thích mỗi lần gọi anh là "Ông xã", như vậy sẽ làm cậu cảm thấy tình cảm giữa cậu và anh mãi mãi sẽ luôn ân ái trọn vẹn........
(Vâng và mỗi lần cậu gọi như vậy làm tui nổi da gà da vịt ><)

Có lẽ anh không biết, cậu thật sự rất rất rất yêu anh..........

Thật ra vào giờ phút này ngồi ở mép giường ngắm nhìn anh như vậy, là vì cậu biết tối nay cậu sẽ mất ngủ, bởi vì cậu không thể nào quên được chuyện giấy thỏa thuận ly hôn vào sáng nay.

Cậu vốn có thể lên tiếng hỏi anh nguyên nhân vì sao anh không cho phép luật sư hủy giấy ly hôn đó, nhưng cậu lại không có can đảm để hỏi anh.

Đúng vậy, cậu dựa vào cái gì để mở miệng hỏi anh đây?

Sau bao nhiêu lần anh bao dung cậu, nhân nhượng cho cậu, mỗi việc anh đều chiều theo ý cậu, mà cậu lại luôn khiến anh thất vọng.

Chuyện "Giấy thỏa thuận ly hôn" kia khiến cậu thật sự sợ hãi....
Vào giờ phút này nếu để cho cậu lựa chọn lại một lần nữa, cậu nhất định sẽ không cố chấp đi Anh nữa, bởi vì cậu đã quên mất cảm nhận của anh, có lẽ trong lòng anh nghĩ cậu đã phản bội lại hôn nhân của bọn họ, cho nên anh mới nóng giận bảo Aston làm giấy thỏa thuận ly hôn đó.......

Cậu tự cho rằng mình không hề ỷ vào sự cưng chiều của anh, nhưng sự thật là lúc cậu quyết định đi Anh thì trong lòng cậu đã nghĩ chắc một điều rằng anh sẽ tiếp tục bao dung cho cậu một lần nữa, thật sự cậu đã sai rồi, thiếu chút nữa cậu đã phải vì thế mà đền tội bằng cuộc hôn nhân của mình...........

Cậu nên cảm thấy vô cùng may mắn vì cuối cùng anh đã cho họ thêm một cơ hội nữa..........

Đêm tối yên tĩnh, Vương Nguyên ngẹn giọng thì thầm gọi Vương Tuấn Khải, "Ông xã!"

Vương Tuấn Khải đang trong cơn ngủ say vươn tay ôm lấy Vương Nguyên, hôn nhẹ lên trán cậu ậm ờ nói, "Bà xã, ngủ đi."

"Em rất yêu anh . . . . . Yêu còn hơn trong tưởng tượng của anh.”

Không biết vì sao, giờ phút này cô lại muốn nói với anh câu này.

"Ừ."


Hôm sau.

Vương Nguyên xuống lầu đúng lúc người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng.

Do mang thai, khẩu vị của cậu cũng khá lên nhiều so với trước, cho nên khi cậu đi tới phòng ăn bụng liền đã sôi lên.

"Cậu chủ, sao cậu dậy sớm như vậy, mang thai cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Cậu thấy người giúp việc quan tâm mình nên cười cười, "Tôi chỉ mang thai chứ không phải bị bệnh, đâu cần khoa trương như vậy."

Người giúp việc vẫn nghiêm túc nói, "Nhưng tiên sinh không cho phép có cậu xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Cậu cười nói, "Yên tâm, chỉ là dậy sớm một chút, mọi người đừng quá lo lắng.”

Người giúp việc hâm mộ nói, "Tiên sinh thật rất thương cậu chủ, mỗi ngày trước khi đi làm đều căn dặn chúng tôi không được đánh thức cậu.”

Vương Nguyên cười ngọt ngào, "Ừ."

Người giúp việc vui vẻ nói, "Đúng rồi, hôm qua tôi xem báo có nhìn thấy tiên sinh và cậu chủ đi xem Ngôn Tư tiểu thư biểu diễn!"

Vương Nguyên ngay lập tức hào hứng, "Vậy sao?" Hôm đó xem đi biểu diễn quả thật có rất nhiều ký giả.

Người giúp việc định tìm tờ báo đưa cho cậu xem, lúc này một người giúp việc khác lại nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo người giúp việc này.

Người giúp việc trông thấy ánh mắt của người giúp việc nọ, trong nháy mắt chợt nói sang chuyện khác, "À, cậu chủ, hay là cậu dùng bữa sáng trước đi, đừng để em bé trong bụng cậu đói.”

Vương Nguyên dĩ nhiên chú ý thấy điểm lạ thường đó, cậu cười hỏi, "Sao vậy? Chẳng lẽ trên báo có tin gì khác mà tôi không thể xem hay sao?”

Người giúp việc vội vàng trả lời, "Cậu chủ cậu đừng hiểu lầm, không có."

"Vậy thì đem báo hôm nay đến cho tôi xem."

". . . . . . Vâng"

Sau một lúc lâu, người giúp việc do dự đem báo hôm nay đến đưa cho Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhận lấy tờ báo, đầu tiên nhìn vào thấy trên báo chí cũng không có gì đặc biệt, mặc dù tựa đề báo đều là tin tức hình ảnh của Vương Tuấn Khải và cậu tình tứ, nhưng sau khi Vương Nguyên xem lại tờ báo một lần nữa, sắc mặt cậu chuyển dần sang tái nhợt.

Vương Nguyên không ngờ truyền thông đăng tin cậu và Vương Tuấn Khải đồng thời lại nhắc tới Đan Nhất Thuần, nguyên nhân truyền thông có thể nhắc tới Đan Nhất Thuần là vì trong lúc chụp bọn họ, nhưng lại vô tình cũng chụp được cảnh Đan Nhất Thuần đeo kính đen cô đơn ngồi ở một góc nhà văn hóa.

Cho nên, lúc này truyền thông dưới góc nhìn đồng tình vạch trần tình trạng sau khi “chia tay” của Vương Tuấn Khải với Đan Nhất Thuần, thậm chí truyền thông còn đăng tin những ngày gần đây Đan Nhất Thuần khốn khổ vì tình mà dị ứng rượu phải vào bệnh viện.

Bài báo dường như lấy sự hạnh phúc của Vương Nguyên và sự sa sút của Đan Nhất Thuần để so sánh, vô tình khiến cho cậu cảm thấy mình có được cuộc sống mỹ mãn ngày hôm nay mà trở nên có chút xấu hổ.

Người giúp việc nhận lại tờ báo trong tay cậu, khiển trách nói, "Cậu chủ, những tờ báo này cứ viết lung tung, cậu đừng nghĩ nhiều. . . . . ."

Vương Nguyên gật nhẹ đầu nói, "Ừ."

"Tôi giúp cậu đi hâm lại bữa sáng......”

"Cám ơn."


. . . . . .

Dùng xong bữa sáng, Vương Nguyên trầm ngâm ngồi trên ghế sofa trong phòng, đột nhiên cậu cầm điện thoại lên gọi vào một dãy số.

Nửa giờ sau, Đan Nhất Thuần bước chân đi vào biệt thự.

Vương Nguyên từ trên ghế sofa đứng dậy, điềm đạm cười chào hỏi, "Nhất Thuần!"

Đan Nhất Thuần cũng mỉm cười với cậu, sau đó đi đến bên cạnh cậu, "Vương Nguyên"

"Cô ngồi đi. . . . . ."

"Được."

Sau khi Đan Nhất Thuần ngồi bên cạnh Vương Nguyên, cô nhìn quanh bốn phía căn biệt thự rồi nhẹ giọng nói, "Nơi này trang trí rất ấm áp và thoải mái."

Đây là lần đầu tiên Đan Nhất Thuần đi vào căn biệt thự này.
"Ừ, lúc tôi tới đây nơi này đã trang trí như vậy rồi.”

"Nơi này trang trí theo sở thích của cậu  . . . . . Tuấn Khải suy nghĩ rất chu đáo."

Cảm thấy trong lời nói của Đan Nhất Thuần lộ vẻ bi thương, Vương Nguyên áy náy nói, "Nhất Thuần, thật xin lỗi?"

"Sao vậy?"

Vương Nguyên thật lòng nói, "Thật ra thì, hôm nay tôi mời cô đến đây là muốn nói với cô lời xin lỗi..... Thật ra Tuấn Khải không giữ cô lại ở Vương Thị là vì tôi.”

Đan Nhất Thuần cười khẽ, "Vương Nguyên, cậu thật khờ. . . . . . Nếu như mà tôi là cậu, tôi cũng sẽ không cho phép tình địch của mình ở lại ‘Vương Thị’, huống chi, Tuấn Khải căn bản chưa bao giờ muốn giữ tôi ở lại ‘Vương Thị’, tôi rời khỏi đó là chuyện tất nhiên, có điều không nghĩ đến nhanh như vậy.”

Vương Nguyên thật lòng cảm kích nói, "Nhất Thuần, cám ơn cô, nếu như không có cô giúp đỡ, tôi và Tuấn Khải cũng không thể có ngày hôm nay!"

Đan Nhất Thuần dịu dàng nói, "Đừng nói những lời như vậy, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, tôi rất vui khi nhìn thấy hai người cuối cùng cũng hòa thuận."

Vương Nguyên ủ dột nhìn Đan Nhất Thuần, "Vậy còn cô . . . . ."

Đan Nhất Thuần hiểu ý của Vương Nguyên muốn nói gì, cô nói, "Vương Nguyên, tôi không muốn gạt cậu rằng tôi cũng không quan tâm đến lời nói của Tuấn Khải. . . . . . Nhưng cậu nhất định phải tin tưởng, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xen vào tình cảm giữa cậu và Tuấn Khải, có lẽ tôi không kiềm chế được ý nghĩ tôi muốn ở lại bên cạnh Vương Tuấn Khải, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện tổn thương hai người.”

Vương Nguyên chân thành nói, "Nhất Thuần, cô nhất định sẽ tìm được người thật sự hợp với cô.”

Đan Nhất Thuần cười nhạt, "Đừng lo lắng cho tôi...... Ngược lại cậu đó, bây giờ đang mang thai, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho cục cưng trong bụng cậu, Tuấn Khải rất háo hức mong chờ đứa bé này, đứa nhỏ sinh ra trắng trẻo mập mạp đáng yêu anh ấy nhất định sẽ rất vui vẻ...............”

Lời nói vô ý của Đan Nhất Thuần lại khiến trong lòng Vương Nguyên nhất thời xúc động.

Đúng vậy, anh ấy rất mong chờ đứa bé này. . . . . .

Từ Anh trở lại, câu cảm thấy may mắn khi anh không có đưa ra lựa chọn kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ, bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ quyết định của anh ít nhiều có liên quan đến đứa bé trong bụng của cậu.

Trầm lặng một lúc, Vương Nguyên kiên định nói, "Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho đứa trẻ, sẽ không để cho cuộc hôn nhân này xảy ra bất cứ vấn đề gì.”

-----

Buổi tối, tại phòng sách trong biệt thự.

Sau khi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên kết hôn đã từ chối rất nhiều cuộc xã giao, hiện tại Vương Nguyên còn đang mang thai, buổi tối Vương Tuấn Khải dường như không hề bước chân ra khỏi cửa, cho nên nếu như công ty có văn kiện chưa xử lý xong, anh sẽ đem văn kiện về nhà xử lý.

Giờ phút này, Vương Tuấn Khải ngồi trong phòng sách xử lý công việc còn dang dở, Vương Nguyên đúng ở ngoài cửa phòng gõ cửa.

"Vào đi."

Cậu bưng một ly cà phê vào phòng sách, "Ông xã, em pha cho anh một ly cà phê nè."

Vương Tuấn Khải để văn kiện trên tay xuống, dịu dàng cười nói, "Cám ơn bà xã."

Đóng lại cửa phòng, Vương Nguyên để ly cà phê lên bàn, nhẹ giọng hỏi, "Ông xã, anh có mệt không? Có muốn em đấm lưng cho anh không?”

Anhnhẹ nhàng kéo cậu vào trong ngực, "Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”

Vương Nguyên ngoan ngoãn ngồi lên đùi Vương Tuấn Khải, cả người rúc vào ngực anh, cong môi nói, "Em bình thường không ngoan sao?"

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười, "Bình thường phải sử dụng chút cách thức thì em mới có thể tương đối ngoan."

Cậu chợt nhớ tới phương thức "Bức cung" của anh đêm đó mà cả khuôn mặt chợt đỏ bừng, "Anh thật ranh ma!"

Vương Tuấn Khải không thấy hổ thẹn ngược lại còn cảm thấy đó là vinh quang, nhếch môi nói, "Vô gian bất thương, chẳng lẽ em không biết sao?"

Biết nói không lại anh, cậu đẩy bàn tay anh đang ôm quanh eo cậu nói, "Em lười nói chuyện với anh rồi, em về phòng đây.........”

Vương Tuấn Khải không chịu buông tay, đưa đầu dụi vào cổ cậu, hơi thở nong nóng thì thầm nói, "Đã đến đây rồi còn muốn đi sao?"

Vương Nguyên cảm giác được nhiệt độ cơ thể người nào đó dần dần tăng lên, hơn nữa trong chớp mắt bộ phận nào đó cũng đang có phản ứng nổi lên rất lớn.

"Ông xã , đừng như vậy. . . . . ."

Vương Tuấn Khải mút nhẹ vành tai nhạy cảm Vương Nguyên, giọng như gió lướt nhẹ bên tai cậu xen lẫn sự ham muốn cao trào, “Đã mấy ngày chưa có rồi........” Buổi tối anh có thể tự chịu đựng kiềm chế rất nhiều nhưng không thể thay thế bằng hành động thực tế này được.

Cậu đỏ lên, "Nói bậy, hôm đó anh. . . . . . Hôm đó. . . . . ." Chẳng lẽ anh có thể quên chuyện "Bức cung" hôm đó sao?

Hơi thở Vương Tuấn Khải đã trở nên hỗn loạn, "Chuyện đó không tính . . . . ."

Vương Nguyên nhíu lông mày, "Tại sao không tính?"

"Nếu tính, vậy lần trước chưa có hoàn thành, lần này chúng ta làm lại. . . . . ."

Vương Nguyên cố gắng kéo lại lý trí tinh trùng đã lên tới nào của người nào đó, "Ông xã, không được, bác sĩ nói lúc này không thích hợp. . . . . ."

"Anh sẽ cẩn thận. . . . . ."

"Ông xã . . . . . ."

Anh nhỏ giọng mắng, "Chết tiệt." Lo lắng đến sức khỏe Vương Nguyên,  cuối cùng phải dùng đến sự tự chủ cực lớn để sửa sang lại chiếc áo đã bị đã bị áo xen lên của Vương Nguyên.

Vương Nguyên cẩn thận đứng lên rời khỏi đùi Vương Tuấn Khải, cười cười nói, "Á, ha ha. . . . . . Anh thật nghe lời của bác sĩ nha, em về phòng trước đây."

Khuôn mặt Vương Tuấn Khải tỏ vẻ không vui, trong đáy mắt rõ ràng viết năm chữ ‘Chưa thỏa mãn dục vọng’, Vương Nguyên muốn nhanh chóng chạy trốn, lúc này tiếng chuông điện thoại di động của Vương Tuấn Khải vang lên.

Tò mò muốn biết ai gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải muộn như vậy, Vương Nguyên ngừng lại bước chân.

Lúc nghe điện thoại, Vương Tuấn Khải không nói gì, vẻ mặt cũng bình tĩnh như không.

Đợi sau khi Vương Tuấn Khải nói chuyện xong, Vương Nguyên quan tâm hỏi, "À, ai gọi tới vậy? Có chuyện gì sao?"

Vương Tuấn Khải nhìn thẳng vào Vương Nguyên, trong ánh mắt u ám chợt lóe sáng, thản nhiên nói, "Ba ngày nữa, Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ mất hết tất cả!"

END CHƯƠNG 173

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top