Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 180: Hãy nói rõ ràng ở đây đi. . . . . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


------------------------------------------------------

Robert nhìn Vương Tuấn Khải nói, "Thì ra là hai người đi cùng nhau à!"

Giây phút bốn mắt nhìn nhau, nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Vương Tuấn Khải, trong lòng Vương Nguyêncảm thấy vô cùng đau đớn, cậu tự nhiên cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa.

Vương Tuấn Khải từ từ đi về phía Vương Nguyên, ánh mắt chú ý tới khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm của cậu.

Robert là người thẳng tính, nhìn hình ảnh hai người trầm mặc, Robert nói thẳng, "A. . . . . . Tuấn Khải, Vương Nguyên, cảm giác như hai người có gì đó không đúng lắm nha?"

Vương Tuấn Khải cuối cùng nhìn sang người bạn tốt, "Đến đây lúc nào?"

Robert trả lời, "Mới vừa xuống máy bay, hành lý vẫn để dưới lầu. . . . . . Tôi đang chuẩn bị vào thăm Nhất Thuần.”

Vương Tuấn Khải lãnh đạm nói, "Vậy thì đi đi!"

Robert do dự liếc mắt nhìn Vương Nguyên."Hả. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Thế nào, còn chuyện gì sao?"

Robert chưa trả lời Vương Nguyên đã nói trước, "Robert, rảnh rỗi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, cũng trễ rồi, em muốn về nhà!”

Robert gật đầu, "Được rồi. . . . . . Tôi không làm kỳ đà cản mũi vợ chồng hai người nữa, lúc khác tôi sẽ đến nhà hai người chơi sau.”

Vương Nguyên cười nhạt, "Dạ."

Robert trước khi đi vỗ vai Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nói với Vương Tuấn Khải, "Bà xã cậu nói tâm tình không tốt đó, cậu mau dỗ dành đi!"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải không biết vô tình hay cố ý vẫn dừng lại trên người Vương Nguyên.

Sau khi Robert đi vào phòng bệnh 521, không quan tâm đến sự có mặt của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên liền bấm nút thang máy.

Cậu biết anh đứng ở sau cậu, hơi thở quen thuộc của anh cách cậu gần đến thế, cũng từng là hơi thở mà cậu quyến luyến nhất, nhưng lúc này trong lòng cậu chỉ cảm thấy đau đớn.

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra, Vương Nguyên hít một hơi thật sâu bước vào thang máy.

Nhưng trước khi Vương Nguyên bước vào thang máy, Vương Tuấn Khải đã dùng lực cánh tay mạnh mẽ của mình bắt lấy cổ tay cậu.

Cả người cậu chấn động, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Đan Nhất Thuần ôm anh, cậu nuốt khổ sở xuống cổ họng, bình tĩnh xoay người lại nhưng không lên tiếng.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cụp mắt xuống, "Tới một mình?"

Vương Nguyên lắc đầu, "Không có, tài xế đưa em tới."

Vương Tuấn Khải cũng không nói gì nữa.

Vương Nguyên nhẹ nhàng tránh khỏi Vương Tuấn Khải, bình tĩnh nói, "Khuya lắm rồi, em về trước đây." Dứt lời liền đi vào thang máy.

Anh cũng bước theo vào thang máy, ấn nút đi xuống lầu.

Bên trong thang máy, cả hai cũng không nói chuyện với nhau.

Cùng đứng trong thang máy, Vương Nguyên cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ hỏi nguyên nhân cậu tới bệnh viện, trong lòng cũng đã chuẩn bị một lý do để nói với anh, nhưng anh không có hỏi.........

Anh không nói chuyện, mặc cho không gian yên tĩnh.

Cửa thang máy mở ra, anh nhường cho cậu đi trước.

Cậu bước đi, thẳng người đi ra hướng cửa chính.

Cũng kông quay đầu lại, bởi vì biết anh và cậu không cùng đường. . . . . .

Ngồi vào chiếc xe tài xế dừng sát ở bên đường, cậu lẳng lặng nhìn tới phía trước.

Trong kính chiếu hậu quả nhiên đã không thấy bóng dáng anh, cậu từ từ dựa vào thành ghế, cố gắng nuốt hết chua xót nơi cổ họng xuống.

. . . . . .

Về đến nhà, Vương Nguyên theo thói quen tới phòng trẻ nhìn con gái.

Bảo Nhi ngủ rất ngon, khuôn mặt ngây thơ không rành việc đời đang ngủ say rất đáng yêu.

Vương Nguyên không nhịn được hôn lên trán Bảo Nhi một cái, lúc này mới yên tâm trở lại phòng mình.

Ngồi ở mép giường, nhìn chiếc giường lớn trống rỗng, nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào của cậu và Vương Tuấn Khải trên chiếc giường này, trái tim Vương Nguyên dâng lên từng hồi đau đớn.

-

Sáng sớm hôm sau.

Vương Nguyên vừa đưa Bảo Nhi đi nhà trẻ về thì đúng lúc gặp Robert lái xe vào biệt thự.

Sau khi xuống xe, cậu lên tiếng chào hỏi Robert trước, mỉm cười nói, "Sao hôm nay anh tới sớm vậy?”

Robert đẹp trai gỡ mắt kính xuống, cười nói, "Em quên hôm qua em nói muốn hàn huyên với anh sao.”

"Được rồi, chúng ta đi dạo vườn hoa một chút đi."

Robert gật đầu.

Đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa cùng Robert, cậu từ tốn hỏi, "Tối qua anh đến thăm Nhất Thuần, cô ấy có khỏe không?”

Robert gật đầu, "Xem ra cũng không tệ lắm, tình trạng khá tốt."

"Vậy thì tốt!"

Robert đột nhiên nghi ngờ, "Em và Tuấn Khải tối qua đến thăm cô ấy, sao còn hỏi anh tình hình của cô ấy?”

Vương Nguyên khẽ lắc đầu nói, "Thật ra tối qua không phải là em tới thăm Nhất Thuần, em tới tìm Tuấn Khải"

Robert giật mình ngạc nhiên, "Em tới tìm Tuấn Khải?"

"Dạ."

Robert phiền não bới bới tóc, "Đáng chết, em và Tuấn Khải lại cãi nhau? Khó trách tối hôm qua nhìn ánh mắt hai người là lạ....”

Cậu nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt nói, "Thật ra thì em và anh ấy cũng không đúng là cãi nhau, bởi vì ngay cả tranh cãi cũng không có, chỉ là anh ấy cần suy nghĩ về vấn đề giữa em và anh ấy, nhưng em nghĩ anh ấy đã nghĩ thông suốt rồi.....”

Robert không hiểu nhíu mày, "Lời em nói làm anh mơ quá...... Tối qua anh đi thăm Nhất Thuần, anh hỏi nguyên nhân cô ấy bị trúng đạn, cô ấy chỉ trả lời anh mơ hồ, đến nỗi bây giờ anh cũng không rõ nguyên nhân tại sao cô ấy bị thương, cho nên bây giờ thuận đường chạy tới hỏi em.........”

Vương Nguyên đột nhiên chăm chú nhìn Robert, nghiêm túc hỏi, "Robert, nếu em nói cho anh biết Nhất Thuần bị thương là do em, anh có giận em không?”

Robert kinh ngạc, "Sao lại như vậy?"

Cậu cụp mắt xuống, từ từ kể lại, "Sau khi anh rời khỏi Los Angeles, đã xảy ra một chuyện......”

"Em nói đi."

Hạ Tử Du bắt đầu nói, "Nửa tháng trước, hôm Nhất Thuần đến chào tạm biết em, em nhận được một cuộc điện thoại. . . . . ."

Sau khi Robert nghe xong câu chuyện, thái độ liền ủ dột sầu não.

Vương Nguyên khổ sở nói, "Lúc ấy em nhận được điện thoại Arsène gọi tới, hắn nói hắn bắt cóc ba mẹ nuôi em, em thật sự rất lo lắng, em muốn tỉnh táo chờ Tuấn Khải về giúp em, nhưng Arsène nổ súng bắn ba em, hắn nói nếu hắn không nhìn thấy em mà thấy những người khác, hắn sẽ không do dự mà giết chết ba em..........”

Robert an ủi nói, "Vương Nguyên, chuyện này anh cũng không cho là em làm sai, loại tình huống đó Tuấn Khải có thể hiểu được."

"Em biết anh ấy có thể hiểu, nếu không anh ấy đã không bảo em ngoan ngoãn ở đó chờ, nhưng em không làm được, vì mẹ, em phải theo Arsène đi Thụy Sĩ. . . . . . Em biết em đã chọn sai, bởi vì nếu em chỉ cần kiên trì thêm một lát, em có thể đợi được Tuấn Khải, ba em sẽ không phải chết, em cũng không bị Arsène ép uống thuốc phá thai, càng không làm Nhất Thuần nằm trên giường bệnh thiếu chút nữa không thể tỉnh lại.......” Nói tới đây nước mắt cậu như vỡ đê tràn ra.

Robert nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, vỗ nhẹ sống lưng cậu, dỗ dành nói, "Vương Nguyên, anh nghĩ tình huống đó em cũng không có lựa chọn nào khác, kết quả cuối cùng cũng không phải tại em.”

Cậu bật khóc nức nở thành tiếng ở trong lòng Robert, “Em thật sự không nghĩ rằng chuyện lại trở nên như thế......”

Buổi chiều, tại "Vương thị".

Ngoài phòng làm việc của Vương Tuấn Khải truyền đến tiếng gõ cửa.

Vương Tuấn Khải không ngẩng đầu lên nói, "Vào đi."

Robert đẩy cửa đi vào phòng làm việc, khẽ gọi, "Tuấn Khải."

Vương Tuấn Khải ngước mắt nhìn người bạn tốt, sau đó lại đưa ánh mắt trở lại vào văn kiện trước mặt, "Nói."

Robert ngồi đối diện với Vương Tuấn Khải, nghiêm mặt nói, "Được rồi, vô sự không lên Tam Bảo Điện, hôm nay tôi đến muốn nói chuyện với cậu một chút về chuyện của cậu và Vương Nguyên”

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, "Chuyện của tôi và cậu ấy không cần người ngoài xen vào.”

Robert gật đầu, "Tôi biết chuyện riêng của cậu tôi không nên quan tâm, dù sao thì bình thường cậu cũng lý trí hơn tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu làm thế là hơi quá đáng........ Đúng, nhìn chung cả sự việc mà nói Vương Nguyên thật sự còn suy nghĩ thiếu sót, nhưng sao cậu không nên đứng vào lập trường của cậu ấy mà suy nghĩ, lựa chọn của cậu ấy là bất đắc dĩ, cậu nên nghe cậu ấy giải thích chứ, đừng nên chỉ nhìn vào kết quả......... Cậu có nghĩ tới không, lúc cậu ấy đang tự trách mình, bị thiên hạ chỉ trích thì cậu ấy cần nhất chính là cậu có thể ở bên cạnh cậu ấy, hiểu cậu ấy, bao dung cậu ấy.......”

Vương Tuấn Khải bỏ văn kiện trong tay xuống, ngước mắt nhìn vào người bạn tốt, lạnh lùng nói, "Cậu đi gặp cậu ấy?"

Robert gật đầu, "Ừ, sáng nay tôi tới thăm cậu ấy........... Cậu ấy đã kể lại hết mọi chuyện xảy ra cho tôi biết, cậu ấy rất đau khổ, cũng tự trách mình.”

Vương Tuấn Khải vẫn hờ hững, "Vậy sao?"

Robert khiển trách, "Cậu có cần phải tỏ ra bất cần như vậy không?”

Vương Tuấn Khải mỉa mai nhếch khóe môi, vẻ mặt chợt trầm xuống nhưng cũng không lên tiếng.

Robert khuyên nhủ, "Tuấn Khải, cậu và Vương Nguyên vất vả lắm mới có ngày hôm nay..... Nếu cậu vì Vương Nguyên không kiêng kị mình mang thai mà lựa chọn sai lầm để mất đi đứa con của hai người, cậu có thể tức giận, cũng không cần phải lạnh nhạt với cậu ấy như vậy, Vương Nguyên rất cần cậu, tôi nhận thấy cậu ấy thật cô đơn lẻ loi......... Chuyện đứa nhỏ thật sự đáng tiếc, nhưng hai người còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội có con............”

Lúc này Vương Tuấn Khải nheo lại đôi mắt lạnh lẽo, môi mỏng mấp máy, "Cậu sai rồi, tôi và cậu ấy không thể có con được nữa!”

Cũng trong lúc đó, tại biệt thự.

"Cô đi gọi Vương Nguyên xuống đây!"

Vương Thanh giận dữ đứng ở trong phòng, cao giọng nói với người giúp việc.

Người giúp việc ấp úng nói, "Tiểu thư, cậu chủ đang nghỉ ở trong phòng, hay là cô đợi cậu chủ tỉnh lại rồi. . . . . ."

"Cô không đi gọi đúng không? Tôi đi!" Biết người giúp việc trong biệt thự thiên vị Vương Nguyên, Vương Thanh càng thêm tức giận, trực tiếp đi thẳng đến tầng hai.

"Tiểu thư. . . . . ."

Những người giúp việc căn bản không ngăn cản được Vương Thanh, chỉ lát sau, Vương Thanh khí thế hung hăng đứng trước cửa phòng Vương Nguyên, dùng sức vỗ cửa phòng."Vương Nguyên, Vương Nguyên, cậu đi ra đây cho tôi. . . . . . Mau đi ra cho tôi! !"

Vương Nguyên đang trong cơn ngủ say mơ mơ màng màng nghe tiếng Vương Thanh gọi, cậu từ từ mở mí mắt nặng trĩu ra.

"Vương Nguyên, mau đi ra cho tôi. . . . . ."

Tiếng của Vương Thanh liên tục truyền vào, cậu gắng gượng ngồi dậy.

Vương Nguyên sau khi ngồi dậy muốn đứng lên thì phát hiện cả người cậu vẫn không hề có chút hơi sức nào, đầu vẫn mơ màng hỗn loạn.

Cậu theo bản năng liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện cậu đã ngủ từ sáng tới bây giờ.........

Không phải là cậu thích ngủ, mấy ngày nay cậu cũng không hề chợp mắt, hôm nay ngủ được như vậy là vì buổi sáng sau khi Robert rời đi, cậu cảm thấy cả người rất mệt, đầu cũng nặng trĩu, cho nên cậu vào phòng nằm nghỉ, không nghĩ lại ngủ lâu như vậy.

Vương Nguyên vén chăn bước xuống giường, cố gắng chống đỡ cơ thể mềm nhũn ra mở cửa phòng.

Vương Thanh khoanh tay hung hăng dữ tợn trừng mất nhìn Vương Nguyên, "Cậu thật sung sướng đó, ngủ ngon lắm phải không?"

Vương Nguyên chống trán, cố gắng giữ cho ý thức tỉnh táo, "Chị, có chuyện gì sao?"

Vương Thanh đột nhiên đem một xấp hình dùng sức ném vào mặt Vương Nguyên.

Vương Nguyên không kịp tránh né, nhưng cũng may là tay cậu đang chống lên trán nên phần lớn những tấm hình chỉ đập vào tay cậu chứ không làm mặt cậu bị thương.

"A!"

Người giúp việc nhìn thấy động tác của Vương Thanh bị dọa cho hết hồn.

Vương Thanh trừng mắt lườm người giúp việc, "Các cô đi xuống hết cho tôi, càng đừng nên khua môi múa mép dùm tôi!”

Người giúp việc đồng tình nhìn thoáng qua Vương Nguyên, nhưng chỉ có thể xoay người rời đi.

Vương Thanh lần nữa đưa mắt nhìn vào Vương Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu nhìn những tấm hình này đi.......... Trước đây tôi không muốn làm mất mặt Tuấn Khải, cho nên không đưa những tấm hình này ra, bây giờ cậu hãy tự nhìn bộ dạng lẳng lơ của mình đi!”

Nhìn những tấm hình rơi tán loạn trên mặt đất, Vương Nguyên bởi vì cả người đang kiệt sức mà nhất thời không kip trả lời.

Vương Thanh lập tức tức giận nói, "Cậu đừng có giả vờ câm điếc, đây là Dịch Dương Thiên Tỉ đưa cho tôi, đây đều là những hình ảnh cậu ở khách sạn với hắn......... Cậu thật hèn hạ, lại còn cùng hắn ôm eo nhau, mặc dù những tấm hình này chỉ là bóng lưng của cậu, nhưng cho dù cậu có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhận ra..........”

Vương Nguyên chống đỡ cơ thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, đôi môi đã trở nên trắng bệnh mấp máy nói, “Chị, những hình này không phải như chị nghĩ đâu..........”

Vương Thanh dĩ nhiên cho đây là lời nói dối, biết Vương Nguyên lúc ấy chẳng qua là cho rằng Dịch Dương Thiên Tỉ bị say, nên mới đỡ hắn về phòng.

Vương Thanh căn bản không nhẫn nại nghe Vương Nguyên ingiải thích, cô tức giận nói, "Việc của cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ Tuấn Khải cho qua không so đo, nhưng bây giờ thậm chí đến Robert cậu cũng không buông tha?"

Vương Nguyên chợt ngước mắt, không hiểu nhìn Vương Thanh.
Vương Thanh chán ghét nói, "Cậu không cần giả vờ tỏ ra vô tội, sáng nay người giúp việc trong vườn hoa nhìn thấy cậu và Robert ôm ôm ấp ấp. . . . . . Cậu như thế là sao? Tuấn Khải vừa mới đi khỏi đây mấy ngày, cậu đã không chịu được cô đơn liền muốn quay đầu cắn bậy ở bên ngoài?"

Cơ thể hiện đang khó chịu, lúc này tự nhiên còn bị gán lên tội danh ‘có lẽ có’* khiến Vương Nguyên khó có thể chấp nhận nổi, tay vịn vào khung cửa, cậu cố gắng giải thích, "Chị, em và Robert chỉ là. . . . . ." (* vào thời Tống Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)

Vương Thanh cười nhạo nói, "Vương Nguyên, thừa nhận đi, cậu và mẹ cậu đúng là loại lẳng lơ giống y như nhau......... Nhưng cậu đừng mơ mộng không có Tuấn Khải thì có thể chuyển sang Robert, tôi nói cho cậu biết, loại người như cậu căn bản không xứng với bất kỳ ai!”

Vương Nguyên không ngừng lắc đầu, cậu muốn giải thích, nhưng thân thể bất lực cùng đầu óc hỗn loạn khiến cậu không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.

Giọng nói khó nghe của Vương Thanh cứ liên tục truyền đến, một giây tiếp theo Vương Nguyên suy yếu ngã nhào trên mặt đất.

. . . . . .

Khi Vương Nguyên tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên giường.
Người giúp việc đứng một bên thấy cậu mở mắt, cám ơn trời đất nói, "Cậu chủ, rốt cuộc cậu đã tỉnh lại. . . . . . Lúc nãy cậu ngất thật là hù chết chúng tôi, cũng may bác sĩ Dư đến xem cho cậu nói chỉ là do cơ thể suy yếu thôi không có gì đáng ngại. . . . . ."

"Chị Thanh đâu?" Vương Nguyên hỏi.

"Tiểu thư thấy cậu ngất nên cũng đã bỏ đi. . . . . . Cậu chủ, có cần tôi gọi điện thoại cho tiên sinh không? Tiểu thư đối với cậu như vậy thật là quá đáng!" Người giúp việc tức giận bất bình nói.
"Đừng báo với anh ấy, tôi không sao, cô đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

"Được, cậu cần gì cứ gọi tôi."

Sau khi người giúp việc rời đi, Vương Nguyên nghiêng người sang, cậu vừa muốn nhắm mắt lại, những lời khó nghe của Vương Thanh lại bắt đầu vang lên trong đầu cậu.........

Mấy ngày liên tiếp chịu uất ức khiến cho hốc mắt cậu lúc này lại đỏ lên.........

Cậu chậm rãi ngồi dậy, dựa vào chiếc gối kê sát đầu giường, sau đó cô đơn mà ôm chặt lấy mình, nhắm chặt mắt không để cho nước mắt trào ra. . . . . .

-

"Ba . . . . ."

Đột nhiên Bảo Nhi ở ngoài cửa phòng gọi Vương Nguyên.
Cậu vẫn ngồi ôm đầu gối, sững sờ như người mất hồn ngồi trên giường, nghe con gái gọi cậu mới bừng tĩnh, lên tiếng đáp lại, “Ừ, ba ở trong phòng.”

Bảo Nhi dường như rất vui hô hoán gọi, "Ba, ba. . . . . ."

"Đây, ba xuống đây, đợi ba một chút."

Vội vàng bước xuống giường, Vương Nguyên đi vào phòng tắm dùng nước rửa mặt, sau khi xác định nhìn mình trong gương không sao, cậu mới nở nụ cười đi ra khỏi phòng.

Vương Nguyên vừa mới mở cửa phòng, đã nhìn thấy Bảo Nhi đưa tay muốn bế.

Cả người Vương Nguyên đang mệt nhừ không có chút sức, nhưng trước mặt Bảo , cậu cố tỏ ra như không hề khó chịu chút nào, bế lấy Bảo Nhi rồi hôn lên má cô bé, dịu dàng nói, "Bảo Nhi, hôm nay sao con về sớm hơn thường ngày vậy?"

Bảo Nhi nói, "Bởi vì không phải chú tài xế đến đón mà là cha tới đón Bảo nhi. . . . ."

Vương Nguyên hơi giật mình ngạc nhiên, "Cha con?"

Bảo Nhi rất vui gật đầu, "Dạ, cha đã về rồi. . . . . ."

"Vậy. . . . . . Cha con đâu?"

"Cha ở phòng sách gọi điện thoại."

"Ừ."

"Ba, chúng ta đi xuống đi. . . . . ."

". . . . . . Được."

. . . . . .

Vương Nguyên ôm Bảo Nhi đi tới lầu một.

Cậu không cố ý nhìn anh, nhưng cánh cửa phòng sách dưới lầu một đang mở, cậu dễ dành nhìn thấy một tay của anh đút vào túi quần, đứng thẳng người trong phòng sách trước cửa sổ gọi điện thoại.

"Ba, con muốn xuống. . . . . ."

Cậu đặt Bảo Nhi xuống đất.

Bảo Nhi dắt tay Vương Nguyên đi về phía Vương Tuấn Khải, "Cha. . . . . ."

Vương Tuấn Khải đang nói chuyện, nghe con gái gọi, anh xoay người lại ánh mắt vô tình chạm nhau với cậu.

Nhìn Vương Tuấn Khải, trong đầu thoảng qua hình ảnh anh và Đan Nhất Thuần ở bên nhau trong phòng bệnh, trong lòng cậu chợt cảm thấy đau đớn lại ùa về, bước chân cậu không nhịn được dừng lại.

"Ba, sao ba không vào?"

Vương Nguyên ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói với Bảo Nhi, "Con gái ngoan, ba muốn nói chuyện riêng với cha một chút, con chơi với các dì một lát nha........”

Bảo Nhi nháy mắt ngây thơ hỏi, "Ba muốn nói chuyện riêng với cha sao?"

Vương Nguyên mỉm cười, "Ừ."

Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi. . . . . ."

Người giúp việc thức thời ôm Bảl Nhi rời đi.

Vương Nguyên đứng dậy, cố gắng chịu đựng cơ thể mệt nhọc, cậu nhìn Vương Tuấn Khải rồi sau đó đi về phía anh.

Vương Tuấn Khải cùng lúc nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt rơi vào trên người cậu.

Vương Nguyên đi vào phòng sách, tiện tay đóng luôn cửa phòng.

Hít sâu một hơi, Vương Nguyên
lấy dũng khí nhìn tới bóng dáng cao lớn ở đối diện, nghẹn giọng nói, “Tối qua lúc gặp nhau, em rất sợ anh hỏi em đến bệnh viện làm gì, lúc chúng ta trong thang máy, em thậm chí còn chuẩn bị lý do để nói với anh, nhưng mà anh không hỏi...... Tối qua em suy nghĩ suốt cả đêm, trong đầu nhớ lại từng ly từng tý lúc chúng ta kết hôn tới nay........” Cậu dừng một chút, “Bây giờ em đã thông suốt rồi, lừa mình dối người nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt, cho nên, bây giờ em muốn nói rõ với anh........”

Vương Nguyên nhận thấy lúc cậu nói chuyện, anh vẫn nhìn cậu nhưng đáy mắt không còn chút ấm áp nào như ngày trước.

Chịu đựng đau đớn trong lòng, Vương Nguyên bật khóc nức nở nói, "Thật ra thì, ngày hôm qua em đến bệnh viện là tìm anh. . . . . .Lúc biết Nhất Thuần đã tỉnh em rất vui, em cảm thấy gông xiềng nặng nề trong lòng được nhẹ đi đôi chút, thậm chí em còn cho rằng giữa chúng ta có thể chuyển biến tốt......... Nhưng tối qua lúc em đến cửa phòng, qua cửa sổ thủy tinh em nhìn thấy anh và Đan Nhất Thuần ở trong đó........... Chính xác mà nói là Đan Nhất Thuần đang ôm anh.......”

Nói tới đây, nước mắt từ hốc mắt cô lăn dài xuống má, cậu giơ tay lên lau đi nước mắt, đôi mắt long lanh nước nhìn gương mặt tuấn tú của anh, kiềm chế nức nở nơi cổ họng nói, “Tuấn Khải....... Em cứ hết lần này đến lần khác xin anh bỏ qua cho Thiên Tỉ là em không đúng, làm vợ nhưng em không có nghĩ đến cảm nhận chồng mình, em ở đây nói một tiếng xin lỗi với anh......... Còn nữa, xin anh tin em, vì Dịch Dương Thiên Tỉ đi Anh mà bỏ lỡ sinh nhật của anh, trong lòng em vẫn rất luôn áy náy. . . . . . Lần này không nghe lời anh ở lại chờ anh, khiến cho sự việc phát triển tồi tệ đến nông nỗi này, nếu như anh bằng lòng em có thể giải thích cho anh nghe, nhưng em biết bây giờ em có giải thích gì cũng vô ích.... Em chỉ muốn hỏi anh một câu, chúng ta thật sự không thể cứu vãn được nữa sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top